Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Ngoc Hoang Reviewer: Trong Kim Nguyen
Tôi tên là Joshua Walters.
Tôi là một nghệ sĩ biểu diễn.
Beatboxing
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Thế nhưng cùng với việc là một nghệ sĩ biểu diễn,
tôi cũng là một người bị chẩn đoán
rối loạn lưỡng cực.
Tôi lại coi đó là một yếu tố tích cực,
vì ở trên sân khấu, tôi càng điên loạn bao nhiêu
thì tôi càng trở nên thú vị bấy nhiêu.
Lúc tôi 16 tuối, ở San Francisco,
trong cơn hưng cảm sốc nhất
tôi đã tưởng mình là Chúa Giê-su.
Có thể bạn thấy điều đó đáng sợ,
nhưng thành thực mà nói, không loại thuốc phiện nào với liều lượng lớn cỡ nào
có thể khiến bạn đê mê như thế
như khi bạn tưởng rằng mình là Chúa Giê-su.
(Tiếng cười)
Tôi bị đưa đến một nơi,
một bệnh viện tâm thần,
và trong viện tâm thần,
tất cả mọi người đều đang thực hiện show diễn solo của riêng họ.
(Tiếng cười)
Không có khán giả như ở đây
để đánh giá lần diễn tập của họ.
Họ chỉ đang luyện tập.
Một ngày nào đó có lẽ họ sẽ có mặt ở đây.
Khi ra khỏi đó,
tôi được chẩn
trị
bởi một bác sĩ tâm lý.
“Được rồi, Josh, sao ta không cho cháu một chút –
sao ta không cho cháu một chút Zyprexa.
Nhỉ? Ừm?
Ít nhất thì trên cái bút của ta có ghi như vậy…”
(Tiếng cười)
Tại đây có nhiều người trong nghề, tôi biết.
Tôi có thể thấy các bạn đang giận dữ.
Nửa đầu trung học
là cuộc chiến của những cơn hưng cảm,
và nửa sau
chìm nghỉm trong những thứ thuốc điều trị,
khiến tôi ngủ suốt cả thời trung học.
Quãng thời gian ấy quả thực chỉ là một cơn ngủ say trong lớp học, không hơn.
Tới khi ra trường,
tôi đã quyết định.
Rằng tôi có thể - một mặt, xóa bỏ
chứng tâm thần của mình;
mặt khác, nuôi dưỡng
cái thiên bẩm của mình.
(Tiếng tù và)
Hiện nay đang dấy lên phong trào
xem chứng tâm thần như một yếu tố tích cực
ít ra là phần hưng cảm của nó.
Trong trường hợp bạn chưa biết gì về chứng hưng cảm,
nó giống như một động cơ bị mất điều khiển –
một động cơ Ferrari chẳng hạn, chạy không ngừng nghỉ.
Rất nhiều diễn giả ở đây, và nhiều người trong số các bạn - những thính giả,
có năng lực sáng tạo phi thường đó,
nếu bạn hiểu điều tôi đang nói tới.
Bạn có sức mạnh để làm những điều
mà ai cũng đều cho là không thể.
Có một cuốn sách của John Gartner.
Trong cuốn sách với tựa đề "Ranh giới của thiên tài” đó,
Christopher Columbus, Ted Turner, Steve Jobs
và tất cả những bộ óc kinh doanh vĩ dại
đều có năng lực đó để cạnh tranh.
Một cuốn sách khác được viết cách đây không lâu –
khoảng giữa những năm 90,
có tên là “Chạm phải lửa” của tác giả Kay Redfield Jamison
đã đưa ra một cái nhìn mới mẻ,
rằng cả Mozart, Beethoven và Van Gogh
đều đã phải chịu đựng chứng lưỡng cực.
Một vài người trong số họ đã tự kết liễu đời mình.
Do vậy
chứng bệnh này cũng không chỉ có mặt tích cực.
Thời gian gần đây,
đã có nhiều tiến bộ trong lĩnh vực này.
Và có một bài báo trong tờ New York Times,
số ra tháng 9 năm 2010
đã viết:
“Hãy chỉ điên đủ độ.”
Hãy điên ở mức độ vừa phải
mà những nhà đầu tư đang tìm kiếm những doanh nhân
có khả năng đó –
bạn hiểu ý tôi chứ - .
có thể không hẳn là chứng lưỡng cực,
nhưng họ cũng mắc phải chứng rối loạn cảm xúc -
mà trong đó, một mặt,
bạn tưởng mình là Chúa Giê-su;
mặt khác,
bạn kiếm được rất nhiều tiền.
(Tiếng cười)
Cờ đã phất. Cờ đã phất.
Và mọi người đều ở đâu đó giữa các ranh giới.
Mọi người đều ở đâu đó giữa các ranh giới.
Vì vậy mà có lẽ, bạn biết đấy,
không có ai
điên cả,
và kể cả bị chẩn đóan là mắc bệnh thần kinh
không có nghĩa là bạn bị điên.
Nhưng cũng có thể, đó chỉ là do
bạn nhạy cảm hơn
với những gì mà người thường không thể thấy
hoặc cảm nhận.
Có thể không ai thực sự bị điên.
Mà ai cũng đều hơi khùng một chút.
Mức độ thế nào
tùy thuộc vào việc bạn ở mức nào trong phổ của các rối loạn.
Mức độ thế nào
tùy thuộc vào việc bạn may mắn đến đâu.
Xin cảm ơn.
(Tiếng vỗ tay)