Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chapter 3
Phiên tòa ở London - 1780
Ngân hàng Tellson ở thành phố London là một tòa nhà đen, cũ kỹ và xấu xí.
Có mùi bụi bậm và mùi giấy cũ,
và dường như tất cả mọi người làm việc ở đó đều già nua và dơ bẩn.
Jerry Cruncher người mang điện thư cho mọi người trong ngân hàng đang ngồi bên ngoài tòa nhà.
Một buổi sáng tháng ba năm 1780
Jerry phải đến Tòa án Old Bailey để nhận một bức điện quan trong của ông Lorry.
Các phiên tòa ở Old Beiley thường xét xử những tội phạm nguy hiểm,
và người tù sáng hôm đó là một người đàn ông trẻ khoảng 25 tuổi, ăn mặc lịch sự và khá bình tĩnh.
Anh ta đã làm gì? Jerry hỏi khẽ người gác cửa.
Anh ta là gián điệp! một gián điệp người Pháp! người gác cửa trả lời.
Anh ta đi từ Anh sang Pháp và tiết lộ cho Vua Pháp những thông tin bí mật về quân đội Anh của chúng ta.
Điều gì sẽ xẩy ra nếu anh ta có tội? Jerry hỏi.
Oh, Anh ta sẽ phải chết, không có gì phải bàn cãi. Người gác cửa hăng hái trả lời.
Họ sẽ treo cổ anh ta.
Tên anh ta là gì?
Darnay, Charles Darnay. Không phải là một cái tên Anh, đúng không?
Trong lúc Jerry chờ đợi, ông quan sát đám đông đứng bên trong Old Bailey
và chú đến một người phụ nữ trẻ khoảng 20 tuổi,
và cha cô ấy, một quý ông tóc bạc trắng.
Cô gái trẻ dường như rất buồn khi cô nhìn người tù,
và nép mình bên cạnh cha.
Lúc sau thì phiên tòa bất đầu,
người đầu tiên phản biện cho Charles Darnay là John Barsad.
Anh là một người đàn ông trung thực, anh ta nói, và tự hào là một người đàn ông Anh.
Vâng, anh đã hoặc đã từng là bạn của người tù này.
Và anh đã nhìn thấy trong túi quần của người tù kia những bản kế hoạch quan trọng
và danh sách quan trọng về quân đội Anh.
Không, tất nhiên không phải chính anh ta đã nhét những bản danh sách vào đó.
Và không, anh ta cũng không phải là gián điệp,
cũng không phải là loại người ăn tiền để đi lừa nhưng người ngây thơ.
Tiếp theo người phụ nữ trẻ nói
Cô ta nói đã gặp người tù trên con thuyền chở cô và cha cô từ Pháp về Anh
Anh ấy rất tốt và tử tế với cha tôi và với tôi, cô ta nói.
Anh ấy đi một mình trên con thuyền à?
Không, anh ấy đi với hai quý ông người Pháp.
Cô Manette, cô có nhìn thấy anh ta đưa cho họ những tờ giấy hay bất cứ thứ gì giống danh sách không?
Không, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì giống như vậy.
Thẩm vấn, thẩm vấn rồi thẩm vấn!
Phiên tòa vẫn tiếp tục và cuối cùng đến lượt người đàn ông với mái tóc đỏ, nhỏ nhắn nói.
Anh ta nói với tòa rằng anh nhìn thấy Darnay ở khách sạn trong thị trấn
nơi có rất nhiều binh lính và tàu thuyền.
Sau đó, một trong những luật sư có tên là Sydney Carton,
viết vài từ vào một mẫu giấy,
và đưa cho ông Stryver, vị luật sư bào chữa cho Darnay.
Anh có chắc người tù này chính là người đàn ông anh thấy không?
Ông Stryver hỏi người đàn ông có mái tóc đỏ.
"Khá chắc," người đàn ông nói.
Anh đã từng gặp ai giống như người tù này không? ông Stryver hỏi.
Tôi lúc nào cũng có thể nhận ra anh ta.
Người đàn ông với mái tóc đỏ rất tự tin nói.
Vậy thì anh hãy nhìn người đàn ông đàng kia
ông Stryver nói và chỉ tay về phía Sydney Carton.
Anh không cho rằng anh ta rất giống người tù kia chứ?
Mọi người dự phiên tòa có thể nhìn thấy Sydney Carton và Charles Darnay thực sự rất giống nhau.
Vâng, ông Stryver nói.
Thật dễ dàng tìm thấy một người giống người tù này thậm chí có thể tìm thấy ngay trong phòng này.
Vậy làm thế nào anh có thể chắc chắn rằng người tù này là người mà anh nhìn thấy ở khách sạn đó?
Và người đàn ông tóc đỏ không nói thêm được lời nào.
Những luật sư nói và tranh cãi,
và cuối cùng thì phiên tòa cũng đi đến kết thúc
khi đó Jerry Cruncher đã thiếp ngủ.
Nhưng ông Lorry đánh thức anh ta dậy và đưa anh ta mẫu giấy.
"VÔ TỘI" là những từ được ghi trên đó,
và Jerry vội vã quay lại Tellson's Bank với mẫu tin.
Sydney Carton dường như là một người đàn ông không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì.
Anh ta là trợ lý của ông Stryver.
Thực tế, anh làm hầu hết các công việc cho ông Stryver.
Stryver rất giỏi hùng biện ở tòa,
nhưng ông không giỏi khám phá ra những chi tiết và bằng chứng quan trọng,
nhất là khi những chi tiết này ẩn sau trong đống hồ sơ.
Mỗi đêm Carton nghiên cứu rất nhiều giấy tờ mà người luật sư phải đọc,
và anh ghi lại những câu hỏi cho ông Stryver sẽ hỏi tại phiên tòa ngày hôm sau.
Và mỗi ngày ông Stryver hỏi những câu hỏi đó,
và mọi người đều nghĩ rằng ông ta thật thông minh.
Bên ngoài tòa Old Bailey, Darnay, giờ đã được tự do, gặp những người bạn:
Bác sĩ Manettte và con gái ông Lucie, ông Jarvis Lorry, ông Stryver, và Carton.
Bác sĩ Manette giờ không còn giống người đàn ông ở trên tầng thượng của quán rượu 5 năm trước nữa.
Mái tóc ông bạc trắng nhưng đôi mắt ông sáng ngời
và ông đứng thằng và khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng gương mặt ông trở nên u ám và buồn rầu
khi ông nhớ lại những năm tháng trong nhà tù Bastille;
Những lúc đó chỉ có duy nhất cô con gái Lucie, người ông hết mực yêu thương mới có thể giúp ông.
Khi họ nói chuyện, thì bất chợt một vẻ kỳ lạ xuất hiện trên gương mặt bác sĩ Manette.
Ông nhìn chằm chằm Charles Darnay, nhưng ông dường như không nhìn anh ta.
Trong chốc lát, có sự thù ghét, thậm chí sợ hãi trên đôi mắt ông.
Cha ơi, Lucie khoát tay ông khẽ nói, mình đi về nhà nhé?
Vâng, ông trả lời một cách chậm rãi.
Ngay khi họ lên xe ngựa, thì ông Stryver và Lorry cũng bước đi,
Chỉ còn lại Darnay và Carton
Đối với bạn chắc chắn là lạ lắm, Carton nói,
lại là một người đàn ông được tự do, được đứng ở đây, nói chuyện với người đàn ông giống như anh.
Hãy cùng ra ngoài và kiếm gì ăn đi.
Sau khi họ ăn xong, Carton nhẹ nhàng nói,
Trông hôm nay cô Manette buồn và lo lắng cho anh.
Anh có cho là cô ấy rất đẹp không?
Darnay không trả lời các câu mà Carton nói,
nhưng anh cám ơn anh ta vì sự giúp đỡ tại tòa.
Tôi không muốn những lời cảm ơn của anh, Carton trả lời.
Tôi không làm gì cả. Và tôi không nghĩ là tôi thích anh.
Vâng, Darnay nói, anh không có lý do gì để thích tôi cả.
Nhưng tôi hy vọng anh cho phép tôi trả tiền cho cả hai chúng ta chứ?
Được chứ. Và sau khi anh trả tiền thì tôi lại uống thêm một chai rượu nữa.
Sau khi Darnay đi khỏi, Carton uống thêm một chút rượu nữa
và ngắm mình trong gương.
Anh rất bực mình vì Darnay trông rất giống, nhưng cũng rất khác anh.
Carton biết rằng anh là một luật sư giỏi,
và là một người đàn ông trung thực và tốt bụng,
nhưng bản thân anh lại chưa bao giờ thành đạt.
Anh uống quá nhiều, cuộc sống của anh tẻ nhạt và không có bạn bè.
Sự thông minh và chăm chỉ của anh trong nghề luật chỉ làm cho người khác, như ông Stryver, thành công và giàu có.
Anh nhớ lại gương mặt lo lắng của Lucie Manette
Khi cô nhìn Darnay lúc ở tòa.
"Nếu như mình thay đổi vị trí với Darnay," anh thầm nói với chính anh.
không biết đôi mắt xanh biếc của cô Manette có nhìn mình như thế không?
Không, không được nữa rồi, giờ đã quá muộn màng.
Anh nốc thêm một chai rượu nữa và ngủ thiếp đi.
Bác sĩ Manette và Lucie ở trên một con phố yên tĩnh không xa nơi này lắm.
Họ có một người giúp việc, bà Pross,
người đã nuôi dưỡng Lucie từ khi cô còn nhỏ.
Bà Pross có mái tóc đỏ với giọng nói nhanh gọn và sắc.
và dường như là một người cần phải được cảnh giác ở lần gặp đầu.
Nhưng thực chất ai cũng biết bà ta là một người đôn hậu và sống vì người khác.
người sẽ làm tất cả mọi thứ để che chở Lucie từ những việc rắc rối hay nguy hiểm.
Giờ bác sĩ Manette đã đủ sức khỏe làm làm công việc của một bác sĩ.
và ông cùng Lucie và bà Pross có một cuộc sống thoải mái và lặng lẽ.
Ông Lorry đã trở thành người bạn thân thiết của gia đình ông và đến thăm nhà ông khá thường xuyên,
và một tháng sau vụ xét xử, Darnay và Carton cũng thường xuyên đến thăm.
Điều này chẳng làm bà Pross thấy vui chút nào cả, bà luôn trông bực bội khi họ đến.
Vào một ngày bà nói với ông Lorry "Chẳng có ai xứng với Lucie yêu quý của tôi cả"
và tôi chẳng thích ai trong số cả trăm người khách này.
Ông Lorry rất muốn nói với bà Pross rằng có 2 người khách không nằm trong số hàng trăm kia, nhưng ông không đủ cam đảm.
Không ai muốn tranh luận với bà Pross nếu như họ còn có thể tránh được.