Tip:
Highlight text to annotate it
X
Cảm xúc, nó giống như ngọn sóng, không tồn tại lâu nhưng luôn có cá tính riêng của mình.
THE AIR I BREATHE Translator: Sangeras
Tôi luôn luôn tự hỏi, khi mà một con bướm từ bỏ sự an toàn trong kén bay ra,
liệu nó có biết rằng nó rực rỡ nhường nào?
Hay nó chỉ nghĩ rằng mình vẫn là một con sâu bướm ?
Khi tôi còn bé, tôi đã biết bí mật của cuộc sống hạnh phúc.
Tuân thủ luật lệ, học chăm chỉ ở trường,
và nếu bạn học giỏi ở một trường, thì phần thưởng sau đó sẽ là những ngôi trường mới.
Và những ngôi trường mới khác,
sau đó, bạn nhận được thứ tốt nhất mà cuộc sống trao tặng,
một công việc, tiền bạc, và một tương lai phía trước,
bị lấp đầy bởi những theo đuổi cho những ham muốn.
Nó đang tăng thêm 1/4 điểm. Chặn nó ngay giờ đi.
Và đây là nơi tôi từng sống.
Cuộc đời "hạnh phúc" của mình.
Tôi ghen tỵ với những kẻ chưa bao giờ tự hỏi điều đó. Giống như tôi?
Tôi cần một con đường rút lui.
- Như thường lệ. - Chắc rồi.
Tôi có...
Đây là vài thứ mà tôi hy vọng là anh có thể...
Anh có thể nhận được một chút... Nhìn vào đó này.
- Có chuyện gì xảy ra hả? - Không đâu.
Công ty âm nhạc anh mua cổ phần làm ăn rất phát đạt.
Và với cổ phiếu đang lên của anh,
chúng ta có thể... Anh có thể...
Có lẽ anh nên đầu tư nhiều hơn.
Không. Đầu tư nhỏ thôi. Hãy cứ để nó thật đơn giản.
Chỉ cần... Anh chỉ cần...
Anh sao vậy?
Đôi khi những hiểm nguy phía trước lại là cơ hội duy nhất mà ta có.
Nhưng anh lại không có vẻ đang muốn tìm kiếm cơ hội.
Tôi chưa hề kể về mình bao giờ mà.
Tôi xin lỗi. Anh đúng.
Đây không phải việc làm ăn của tôi.
Vui lòng, không cần bận tâm đến tôi khi đang cõng bất kỳ cổ phiếu nào của anh.
Tôi sẽ không bao giờ làm thế.
Tôi chẳng gì phải lo sợ cả.
Tôi thừa biết rằng anh sẽ không bao giờ làm thế.
Vậy đấy, sự thay đổi bắt đầu từ đâu nhỉ?
Và làm thế nào ta nhận ra khi chuyện đó xảy đến?
...và cô ta vẫn đang rền rĩ về nó, vẫn đang kêu lên
"Làm ơn. Nó làm đau tôi đó"
- Cảm ơn vì nhắc nhở. Tôi nợ anh lần này - Phải rồi. Back-door girl.
Được thôi. Mà này, đó là hàng xóm tôi đó.
Chúng ta sẽ đến đó tối nay Được rồi, giờ thì nghe này.
Được rồi. Giờ là một thỏa thuận nghiêm túc đây.
Tý ra khỏi phòng hãy tránh xa mọi thứ đừng có làm bậy quanh đây.
Chúng ta vào trong, chúng ta đặt cược, chúng ta thu lượm, chúng ta phắn ra ngoài.
Người mà ta đã hối lộ ở trong đó, anh ta đã có tên con ngựa thắng cuộc.
Và nhớ này, lũ bã đậu tỷ lệ cược là tám ăn một nhé.
- Phải rồi. - Nghe chắc ăn đấy.
Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở tầng dưới vào lúc bảy giờ đúng.
Và lũ chúng mày hãy giữ mồm giữ miệng, nhất là mày, cái thằng chó đẻ.
- Jeez. - Đừng lo. Chúng tôi sẽ làm được mà.
Này! Con ngựa thắng cuộc? Tên nó là gì vậy?
Nhớ lấy này.
Butterfly (Bươm bướm).
Ông cần gì không?
Tôi muốn đặt cược cho con Butterfly.
Trong lần đua tới.
Tôi dùng cái này được không?
Chắc rồi. Bao nhiêu.?
10.
$10,000 nhé.
Đợi đã.
20. 20.
Có thể... 50 thì sao nhỉ?
Ông có đem nhiều như vậy không, thưa ngài?
Không, 'bởi vì nếu không,
ông có thể bị lấy đi mọi thứ từ căn nhà ông.
Cảm ơn.
Tôi sẽ phải xem bằng lái xe của ông.
Này, Louie, ghi lại thứ này đi?
Được rồi, 50 ngàn đô cho con Butterfly.
Các con ngựa đã được đưa tới cổng đua.
Và cổng đã mở!
Jello đã vượt lên phía trước nửa bước.
Alpha và Santana ngay sau nó, theo sau nữa là Shooting Star, Perpetrator,
Butterfly và Silky April.
Phía trong, Alpha đang di chuyển.
Nó với con Jello đang suýt soát nhau.
Đợi đã! Con Butterfly đang đi đến
- bằng cú vượt bất ngờ. - Cố lên, bé con.
Thật bất ngờ! Nó đang vượt qua con Alpha.
Đang vượt Jello. Butterfly đã dẫn đầu!
- Phía ngoài tốp đua. Đó là con Butterfly... - Thế chứ!
... theo sau là Alpha và Jello.
- Ôi lạy chúa! Nó ngã rồi! - Chuyện quái gì vậy?
Butterfly bị tuột phía sau, và thế là Alpha đang vượt qua nó!
- Thật là một tai nan kinh khủng... - Khốn nạn!
...thưa quý vị! - Khốn kiếp!
Và con Jello đã băng qua vạch đích. Jello đã chiến thắng.
- Các người muốn gì ở tôi vậy? - Câm mồm!
Làm thế nào mà mày biết chỗ này?
Làm sao mà mày... Tao đang hỏi mày đấy! Một câu hỏi quá dễ còn gì nữa!
Được rồi, làm đi.
- Mày làm việc cho cảnh sát hả? - Không.
- Tôi đến thử tý bài bạc thôi. Tất cả có thế. - Mày chỉ đến đặt cược?
Chẳng ai đến đây nếu họ chỉ giống như một thằng tập tành cá cược cả!
Làm ơn mà, tôi xin lỗi, Del. Tôi không có ý bỏ chạy.
Tôi chỉ định đi...
Mẹ kiếp
Khốn kiếp.
Mày đặt cược con Buttterfly.
Đúng vậy.
Mày có biết về thằng đã nhận hối lộ.
- Không hề. Tôi... - Nhìn xem,
dừng nói dối tao. Làm thế nào mày lại biết?
Thôi nào! Thôi nào! Thôi nào! Sao mày lại biết về đứa nhận hối lộ?
Tôi nghe lời khuyên của đồng nghiệp, với lại tôi...
Tôi thích loài bướm.
- Mày thích cái gì cơ? - Loài bướm.
- Loài bướm. - Tôi yêu bươm bướm.
Thằng này thích loài bướm. Tên con ngựa là Butterfly, vì thế cho nên,
và nó tìm đến thằng ăn hối lộ.
- Mày biết tại sao người ta gọi tao là Finger không? - Không.
À, ngài Parks ở đây biết rõ sao người ta gọi tao là Finger.
Vì hai tuần trước đây, hắn cũng đến đây
vì hắn cũng tự nhiên thích cá cược.
Này, tôi có bỏ chạy đâu mà.
Tôi vừa lấy tiền từ chỗ của chị tôi! Tôi định mang đến trả!
Hắn mất tích. Và thay vì trả lại cho tao những thứ hắn nợ tao,
hắn đã làm gì nhỉ?
- Hắn cố bỏ chạy. - Tôi không bỏ chạy.
Tôi thề có chúa!
Chuyện gì với mấy thằng như mày đây?
Mày đến đây, mày phạm một sai lầm ngu ngốc, và giờ thì sao nữa?
Và tao biến thành một thằng độc ác? Là thế hả? Vì đây là việc của tao sao?
Tao không thích nghe opera? vì thế tao đến đây, và thế là thành người xấu à?
Mày nghĩ mày thích thứ này à?
- Ông nghĩ tôi thích sao? - Tôi... không... biết.
Phải, tao không thích chút nào. những kẻ như mày,
và anh nữa, ngài Parks.
Anh biết đấy. anh đã không cho tôi được lựa chọn.
Không. Ông còn lựa chọn khác. Chị tôi có tiền! Tôi...
Không! Không!
Mẹ kiếp không đời nào!
Ồ, mẹ kiếp! Thằng chó đẻ!
Mày có hai tuần để trả lại tao tiền. Mỗi ngày mày trả chậm, tao sẽ cắt một ngón tay
Anh định đi đâu?
Anh.
- Nhưng tôi... - Anh kẹt ở đây rồi.
Không, tôi không.
Ngồi xuống.
Anh làm cho Finger, phải không?
Anh có nhà đẹp. Công việc ngon nghẻ.
Đáng lẽ anh phải hài lòng về điều đó. Thì anh lại vứt bỏ hết chúng đi. Vì sao thế?
- Làm ơn. Tôi không biết. - Sao anh lại làm điều này?
Tôi không biết. Tôi là thằng ngốc mà. Tôi làm gì nghĩ được thế đâu.
- Tại sao anh làm thế? Tại sao anh làm thế? - Làm ơn đi mà.
Dừng lại!
- Tại sao anh làm thế? - Tôi không biết!
- Anh có biết. - Không biết!
- Anh có! - Tôi không mà!
- Không! - Nói cho tôi đi!
Tôi...tôi...
Đây, cầm lấy
Đi đi.
Đó là tất cả những gì tôi có thể cho ông.
Khoan đã.
Tôi nên làm gì với thứ này đây?
Tôi cũng không biết nữa.
Khoan đã.
Khoan đã.
Làm ơn.
Đôi lúc, bị đẩy đến mức đường cùng có thể đem đến một kinh nghiệm tự do.
Hôm nay, tôi nhìn mọi thứ theo cách khác.
Tôi thấy nhiều tiền được giao dịch ở nơi này, ngày nào cũng giống ngày nào.
Tôi thấy chiếc camera ghi lại toàn bộ chuyển động của tôi.
Tôi thấy nút báo động mà người thu ngân sẽ nhấn, để báo động cho cảnh sát.
Và khi cái nút ấy bị nhấn,
Tôi biết rằng cảnh sát sẽ tới đây trong chưa đầy năm phút,
và đó là khoảng thời gian tôi có,
để thực hiện kế hoạch tẩu thoát của mình,
nếu giả giử là tôi đã có.
Và cuối cùng, tôi thấy một cái túi sách phía trên băng chuyền, đựng đầy tiền.
Chẳng có ai thấy nó. Nhưng tôi biết nó ở đó.
Tất cả mọi người ở yên đó.
Ở yên đó.
Tất cả ở yên đó.!
Anh bạn, sao điên thế. Anh ổn chứ?
Anh ổn chứ?
Đi nào! Di chuyển! Di chuyển
Cảnh sát đây. Anh đã bị bao vây.
Đừng cố bỏ chạy, hay làm hành động khác.
Bỏ vũ khí xuống, khoanh tay lại,
và đi bộ xuống phía nam của tầng trệt.
Đặt cái túi và khẩu súng xuống!
Đây là cảnh báo cuối.
Bỏ vũ khí xuống, hoặc các anh sẽ bị bắn!
Hãy gọi cho... Chúng ta cần đưa anh ta lên trên...
Thưa ngài, ngài có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra với ngài không?
- Tôi không biết. - Thưa ngài,
ngài có thể nhớ chuyện gì đã xảy ra với ngài không?
Tôi không biết. Anh kể với tôi.
Quá lâu để tôi có thể nhớ, Vì tôi chưa bao giờ thua trong đánh nhau.
- Cố lên, Markie, nhanh lên nào! - Em không cố được nữa! Không thể chạy thêm nữa đâu!
Tôi đánh nhau giỏi không phải do to con hoặc nhanh nhẹn hay tương tự.
Tôi đánh nhau giỏi vì tôi có thể nhìn thấy được tương lai.
Việc nhìn thấy tương lai chỉ đến từ những thứ nhỏ nhặt,
như sự phản chiếu của một tấm kiếng vỡ.
Và sau khi đó, như đã nghĩ từ trước, đó chỉ như một trò chơi điện tử chạy trong đầu bạn.
Bạn có đủ thời gian, và bạn biết hết mọi hành động.
Nhìn kìa!
Nhưng bất kề điều gì nữa, thì tương lai đã được viết ra.
Markie, hãy nói điều gì đi, cố lên!
Tôi không thay đổi được điều đó.
Cố lên nào. Markie. Markie! Markie! Markie!
Và đôi lúc, những thứ mà ta không thể thay đổi,
chúng cuối cùng lại làm thay đổi ta.
Làm ơn, khoan đã! Khoan đã.
Finger, ông ta sẽ nghe lời anh.
Hãy nói với ông ấy đi! Làm ơn được không?
Tao đã thấy những gì xảy ra với mày. Chẳng có gì có thể thay đổi điều đó được.
Không!
Làm ơn đây, đừng mà
- Đã xong việc. - Tốt lắm.
Tôi cần anh đến đón một người ở sân bay.
Tôi hiểu.
Bố tôi vì chuyện làm ăn nên cứ muốn giữ tôi ở nhà,
nhưng anh biết đấy, tôi muốn ngắm nhìn thế giới, anh biết đấy.
Và ông chú Finger, chú ấy luôn quan tâm đến gia đình và việc chia sẻ sự giàu có của mình, anh biết chứ?
Anh có biết làm thế nào chú ấy có biệt danh đó không, Finger ấy?
Vì người ta làm mọi điều mà chú ấy muốn, và tất cả những gì cần làm với chú ấy là cắt ngón tay thằng đó.
Anh bạn, cái biệt danh đó tởm thật.
Chỉ cần cắt, chỉ cần cắt ngón tay khốn kiếp của người khác và tởm thật, anh biết đấy
Anh biết đấy, trông chú tôi rất ấn tượng, lại là người có tất cả nhưng kể anh nghe này, tôi đến đây vì một thứ,
chỉ vì duy nhất một điều thôi. Mấy con hàng.
Anh có biết tôi vừa nói cái đéo gì không? Tôi sẽ đi săn hàng tối nay!
Xin chào! Cháu có nghe ông chú quý báu của cháu ở đây thì phải? Thôi nào!
- Chú khỏe không? - Khỏe.
- Chú thế nào, Tony? Gặp được cháu thật là tốt. - Tuyệt khi gặp chú...
Đó là cháu trai của ông trùm.
Thằng đen này, nó là cái gì vậy? Nhìn thứ chết tiệt này xem. Nó to quá!
Thằng này nó thích gì nhỉ?
- Vãi, ý cháu là, cái này trông rất...Vãi lúa. - Chú nào cháu đấy.
Người của chú quan tâm đến cháu tốt chứ?
Ồ, phải. Chúng cháu đã tán phét linh tinh. Chúng cháu đã đi lượn vài vòng trong thành phố.
- Được đấy. - Vâng.
- Chàng trai trẻ thay đổi nhiều phết rồi đấy. - Vâng.
Nghe chú này.
Bố cháu muốn chú bỏ đi cái trẻ con của cháu, chỉ cho cháu sợi dây để leo.
Lúc này, còn nhiều thời gian để chơi bời,
nhưng chúng ta cần dành thời gian cho...
- chuyện làm ăn. - Chính xác.
Thôi không nói quanh nữa được chứ.
Tôi muốn cậu đưa Tony ra ngoài đi vài vòng tối nay,
cho nó tham quan thành phố, được chứ?
Hãy chỉ bảo nó, cho nó đồng hành cùng cậu? Được chứ?
- Tất nhiên. - Được rồi, à này.
Đừng có đặt mông vào rắc rối nào nhé. Hãy nhớ về chuyện lần trước.
Phải, phải, này, không dây với đồ lót của đàn bà nữa. Cháu thề. Cháu hứa đó. Sao?
Cứ thoải mái đi, được chứ?
Được rồi, đi đi. Ra ngoài đi. Chú có mấy việc làm ăn phải thương thảo.
Chú sẽ gặp lại cháu sau.
Bọn trẻ con thật là phiền toái.
Hãy cố đưa nó ra khỏi mọi rắc rối. Có lẽ nó sẽ học được một hay hai điều gì đó.
Giờ thì
là lúc để nghe cái này.
Nghe thứ này đi.
- Anh nghĩ thế nào? - Cũng hay đấy.
- Xin lỗi? - Nghe hay đấy chứ.
"Cũng hay." Nó hay bỏ mẹ đấy chứ. Anh đang nói về cái gì thế?
Tôi không hiểu biết nhiều về âm nhạc lắm.
Một khách hàng, kẻ phải trả nợ cho tôi...
Một phần của thỏa thuận là hợp đồng quản lý cô ta.
Đây là CD đầu tay của cô ấy. Doanh số sao? Nhìn thấy mái nhà luôn đấy. Rất hứa hẹn đấy.
Tôi xin lỗi. Tôi thậm chí vẫn chưa lưu tâm ý của ông.
Chúng ta làm việc này bao lâu rồi?
Quá lâu. Tôi chán chuyện đuổi theo đồng tiền lắm rồi
Tôi cũng chán phải dạy dỗ những thằng đồi bại không biết trả tiền.
Tôi luôn luôn hy vọng nhiều hơn thế.
Cho cả hai ta.
Cô gái này chính là lối thoát của chúng ta.
Tôi dám chắc cô ta sẽ bực mình khi phát hiện tôi là ông bầu mới của cô ta,
nhưng tôi sẽ lo chuyện này. Cậu chỉ cần trông chừng cô ta.
Phải rồi.
Cái gì vậy? Anh nhìn cái gì thế?
Không có gì.
Anh có nhìn cái gì đó.
Tôi không nhìn cái gì cả.
Ý anh là gì? Cô ta không có tương lai à?
Không, cô ta có tương lai đó.
Tôi chỉ không biết nó thế nào thôi.
Anh không thích nói nhiều thì phải?
Chắc quá bận nghĩ về mấy chuyện sau này, tôi đoán thế.
Kiểu là, ông chú tồi tệ của tôi bảo rằng Ông anh có thể thấy được tương lai và mấy thứ chết tiệt khác.
Nói rằng anh kiếm tiền rất thần thánh, Casino chứng khoán...Chú ấy nói cái gì anh cũng biết.
Anh biết nó làm tôi nhớ đến cái gì không? Không biết anh có từng xem phim Krull?
Là thế này, trong phim có một thằng khổng lồ một mắt
và sao hắn chỉ có một mắt là do hắn đã trao đổi một con mắt
để nhìn thấy tương lai.
Được chưa, và câu chuyện dài này thực ra ngắn tũn...
...kết thúc câu chuyện là mấy chiến binh quỷ bị đập chết hết,
và tương lai duy nhất hắn có thể thấy là cái chết của chính mình.
Ông anh, có khi với ông anh cũng thế đó.
Chết mẹ tôi rồi. Vậy kế hoạch tối nay là gì?
Có phải đầu tiên chúng ta sẽ tìm cái gì để uống,
hoặc chỉ
- đi thẳng đến chỗ mấy con hàng? - Tối nay chúng ta làm việc.
Anh ta không ở đây. Tuần sau quay lại đi
Anh ta vào viện rồi. Đang đi tẩy cái nốt ruồi.
Quay lại tuần sau đi!
- Này! Dừng lại! - Bà thích thế phải không? Hả?
Đoán là bà không. Chắc rồi.
Tôi đã bảo với anh là tuần tới mà!
Không, không, không, không, không. Trả hết nợ đi, mụ già.
Nếu không, chúng tôi sẽ làm loạn chỗ này đó, hiểu chứ?
Này, dừng lại. Thằng ranh con kia.
Này ông anh. Ông anh
Tại sao không giúp tôi khi tôi đang bị con mụ béo làm nhục hả?
Thôi nào, anh đang nghĩ gì thế? Anh muốn tôi quay lại phải không?
Dẵm chết con phò đó hả? Vì tôi là một thằng man rợ,
Anh biết tôi đang nói gì không thế?
Nhìn cái mũ tởm này đi.
Nhìn cái thứ tởm lợm này này.
- Tiền ở chỗ nào? - Chỗ tiền đó ở đâu, hả?
Tôi không có!
- Mày chảy máu à? - Tôi không biết.
Đứng dậy đi.
Tao sẽ xẻ người mày ra. Tao sẽ quay lại tuần sau, hiểu không?
Tao cần mày đem số tiền ấy đến. Tao muốn chắc chắn Finger sẽ nhận được
'Vì nếu không, hắn ta sẽ lấy một trong mấy cái này đó.
Hiểu không?
- Mày không muốn thế. - Không hề.
- Được rồi? Tuần sau tao sẽ tìm gặp mày. - Được.
- Được rồi. - Ổn không? Tao rất tiếc về mụ vợ mày.
Đi thôi.
Này ông anh!
Ông anh, tôi chưa từng thấy chuyện gì giống thế này. Lúc đó, ông anh quá lạnh lùng và tàn nhẫn đấy.
Ý tôi là, anh thừa biết con đĩ già đó đang chạy đến phải không? Anh...
Nó thế nào cơ? Ý tôi, anh đã chứng kiến cái gì nào?
Anh thích chuyện này phải không? Hành hạ người ta như thế ấy?
Đôi khi đó là một phần của công việc.
Phải, nhưng anh thích thế đúng không?
Bởi vì anh biết cái tôi nghĩ phải không? Tôi nghĩ anh biết. Tôi nghĩ anh thích mê việc này
Phải rồi, anh biết bởi vì..
nói cách khác, anh như vừa biết trước kết quả con đề, và phắn luôn ra khỏi đó, phải không?
- Đúng không? - Tôi không thể.
Ý anh không thể nghĩa là sao? Đã là đàn ông thì muốn làm gì chả được.
Tôi không thể làm được.
Tôi không thể làm được vì tôi chẳng thể trông thấy gì.
Đến cái lúc mà tôi cảm nhận được, thì tôi bỏ qua nó rồi.
Vậy thì, anh có thể, dạng kiểu
Anh có thể, dạng, phang bất kì con nào, và anh biết chắc anh sẽ không mắc bệnh lậu
một cách rất chắc chắn phải không?
Ý tôi là, tình dục an toàn rất tuyệt. Tôi từng nghe vậy đó.
Ông anh, giấc mơ của tôi trông như thế này này. Tôi chỉ muốn một nơi thế này
với những con hàng, và âm nhạc, và mấy con hàng làm tình với nhau,
lúc mà một con hàng dễ thương nào đấy đang thổi kèn cho tôi.
Tại sao lúc đầu ta không tới luôn đây?
Quá nhiều cặp mông cho một lão già.
Chào mấy anh.
Thật hân hạnh gặp anh. Lúc nào cũng vậy.
Jiyoung, đây là Tony,cháu trai của Finger.
Ồ!
Chào, cô khỏe không?
Chào. Tôi rất thích chú cậu. Đúng là một người đàn ông ngọt ngào. Cậu đã uống gì chưa?
Không, thực ra tôi đang có vài kế hoạch lúc này, nhưng cô biết đấy...
- Chúng ta kiếm một căn phòng hoặc... - Chúng ta không có thời gian nói chuyện phiếm đâu.
Anh luôn nói thế, nhưng đó không phải sự thật.
Bất cứ điều gì anh muốn, hãy cứ yêu cầu đi.
Này, này, các em gái. Mấy em gái à, Tony không thân mật thế này đâu.
Hãy sôi nổi lên, cởi đồ ra đi anh.
Cái phòng hành sự của tụi mình ở chỗ nào nhỉ?
- Ông già đó ở đằng kia... - Hắn và người của hắn là khách quen ở đây.
Thậm chí đến đây chúng không thèm mang súng.
- Hắn ta mang súng. - Chỉ mỗi hắn thôi. Làm gì có ai nữa.
Cô nộp tiền bảo kê cho Finger đi.
Không thiếu một xu bạc cắc.
Anh thừa biết là anh luôn được chào đón ở đây mà.
Tôi không làm mua vui nữa.
Trừ khi tôi muốn thế.
Cô có thể cho tôi một đặc ân không?
Bất kể điều gì
Hãy nói cho Tony điều đó
Tôi sẽ quay lại sau khi xong hết việc.
Tất nhiên rồi.
Khi bạn có thể nhìn thấy tương lai, bạn nghĩ bạn có khả năng thay đổi nó..
Nhưng bạn chỉ là nhân chứng trong một khoảng khắc,
không thể thay đổi, trừ khi bạn muốn thế.
Hoặc là không.
Đôi khi bạn tin bạn đã học được một số điều...
Thôi nào! Cho tôi một ít đi
... về sự kiên trì hoặc lạnh nhạt.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là một hình phạt.
Phải thấy cái bạn không hề muốn.
Và để mặc nó diễn ra.
Sau một thời gian, nhiều thứ trở nên dễ dàng hơn.
Lẽ đời lại kéo bạn khỏi những suy nghĩ lan man.
Bạn bắt đầu chấp nhận những thứ đang hiện hữu.
Mỗi gã đàn ông đều có một định mệnh của mình.
Bạn không thể thoát khỏi nó. Kể cả nếu bạn biết rõ nó đang tới.
Em đang đi đâu thế, bé con?
Chào.
Thôi nào, bé con. Thôi nào, hư quá rồi đấy.
Không!
- Cô ở nhầm phòng rồi đó! - Không!
Đừng có động vào người tôi!
Này, bé con, thôi nào. Cưng không muốn làm điều này đâu...
- Đừng có bảo tôi phải làm gì! - Được rồi, là lỗi của anh.
Ôi, không, không, không, không, không. Chúng tôi đang có thời gian vui vẻ,
Thế nên hãy biến đi!
- Khốn kiếp! Bình tĩnh đi nào. - Không! Không!
Thôi đi!
Petrovich!
- Petrovich. - Vứt khẩu súng xuống.
Không, không, anh bạn, anh nhầm mẹ rồi. Đây không phải lỗi của tôi.
- Khẩu súng tự nhiên nó nổ ấy chứ! - Vứt khẩu súng chó chết đấy xuống!
Mẹ, đã bảo không phải lỗi của tôi mà! Cái khẩu chó chết này nó tự nổ đấy chứ!
Sau đó thì mày sẽ không phải lo sợ gì nữa.
Đừng có lần mò ra đây đừng có lại gần hơn, anh bạn.
Tôi không muốn dùng cái này đâu. Tôi...không...
Mẹ, lùi lại đi.
Mày chuẩn bị bắn hết bọn tao à?
Này!
Đi thôi.
Tôi không làm gì cả! Tôi không làm gì cả!
Tôi không làm gì cả!
- Ông anh, chúng định làm gì đây? Chúng có súng đấy. - Không. Không giết chóc hôm nay
Khốn kiếp!
Vậy anh con đợi cái đéo gì nữa?
Vậy, tại sao phải cố gắng cho điều này khi khi bạn biết sẽ có chuyện gì xảy ra?
Chứng kiến định mệnh của một người cho kẻ đó một kết thúc?
Hoặc đó chỉ là cảm giác hẫng hụt khi bạn xem một bộ phim mà biết trước cái kết thế nào?
Và sau đó một số điều xảy ra khiến tôi không bao giờ quên được.
Đi thôi!
Tôi đã sai lầm.
Lần đầu tiên trong đời, định mệnh đã dẫn tôi sai đường
và tôi lờ mờ hiểu sẽ có vài chuyện mới mẻ sắp đến.
Chạy đi!
Một tương lai khi bất cứ thứ gì cũng có thể xảy ra.
Điều này thật tuyệt vời.
Và cảm giác sắp sửa đến với tôi
đang càng lúc càng gần để tôi cảm nhận được
bằng sự vui thích.
Này anh, anh có thể nói cho tôi biết điều gì đã xảy ra với anh không?
Tôi không biết. Anh nói đi
Anh chàng của tôi đây rồi.
Tôi rất cảm kích những gì cậu đã làm cho Tony.
Sao anh không thấy điều sẽ xảy đến nhỉ?
Đừng lo gì về nó nữa. Hãy khỏe nhanh nhé
Chúng tôi cần cậu quay lại.
Tôi cần cậu quay lại.
Những thằng đã làm gì với cậu,
Tôi sẽ quan tâm cho.
Bởi vì không ai được đối đãi với người của tôi theo cách này.
Không ai cả.
Đây là trung tâm điều khiển gọi cho chuyến bay 62...
Điên loạn, lộn xộn, hốt hoảng trên những con đường. Công việc của tôi đến đây là xong rồi.
Um...
Cảm ơn.
Và đừng lo gì nữa, anh biết đấy, mấy con điếm... Chúng vẫn phải xếp hàng để đợi anh đấy.
Mấy em đó thích những vết sẹo.
Nó chỉ như những con đường trên bản đồ tâm hồn của mỗi người, anh biết đấy?
Này.
Một ngày mới, và tôi không có điều gì để đòi hỏi.
Tôi có thể thay đổi cuộc đời ai đó nếu tôi thích, làm nó tệ đi,
hoặc tốt hơn.
Tất cả do sự quyết định của tôi.
Một cô gái với một tương lai tôi không đoán trước được đang đi vào cuộc đời tôi.
Ngày đó, cái nhìn của tôi đã sai ngay từ lúc đầu tiên.
Trên đời có vài người tin rằng có sự ngẫu nhiên.
Tôi không phải một trong số họ.
Cái này làm cô trông già đi thì phải?
Trung bình cứ 10 phút, cô lại có thêm một người hâm mộ
hỏi cô ba câu hỏi giống hệt nhau.
Đó là một phần của công việc của tôi.
Ừm, tôi hứa với cô tôi sẽ cố làm nó hấp dẫn hơn, được chứ?
Tôi sẽ chỉ hỏi những câu hỏi mà chẳng có một ai khác hỏi như vậy.
- Không ai? - Không một ai.
Cô hãy tin tôi, được chứ? Nó sẽ rất vui đấy.
Anh tuyệt thật.
- Bốn mươi giây. - Được rồi.
- Cảm ơn, Danny. - Frank đang ở đây.
Ở đâu?
Hắn ta muốn gì?
Ông ta muốn thay đổi chương trình. Một số chỗ của cuộc nói chuyện.
Camera đang ghi hình!
Vậy, Trista, cảm ơn cô vì đang ngồi với tôi ngày hôm nay.
Tôi thì cảm ơn anh vì mọi thứ.
Về album đầu tay của cô, nó dự báo cô như là một tài năng xuất chúng mới.
Hay đây chỉ là một sự thổi phồng quá mức?
Đó không phải sự thổi phồng. Anh biết không, tôi không chỉ có một khuôn mặt đẹp.
Tôi có một số điều để nói.
Tôi hơi bồn chồn vì người hâm mộ của tôi lại muốn nghe điều này.
Được rồi, nhưng đó là về cô mà
đó là thứ giúp cô tách biệt hẳn với nhiều nghệ sĩ ở ngoài kia vào hôm nay?
Tôi nghĩ đó là do tác động của âm nhạc của tôi .
- Anh biết không, nếu anh quay lại... - Được rồi, ý tôi là, cô còn trẻ
cô xinh đẹp, cô hát, cô nhảy múa.
Vậy tại sao chúng tôi phải quan tâm, hả?
Ý tôi là, có điều gì ở cô rất là đặc biệt không?
- Cái gì khiến tôi trở nên đặc biệt? - Đúng vậy.
- Không gì cả. - Không có gì sao?
Ý anh có phải là cái gì đã khiến tôi hơn hẳn những người khác?
Không, không phải hơn hẳn. Mà là...
Đáng để mà hơn.
Đáng để mà hơn.
Um...
Chà, tôi...
- Hắn ta làm gì vậy? - Tôi có nhóm máu rất hiếm.
Đừng lo lắng.
- Cái đó phải không? - Hắn ta làm gì vậy?
Được rồi. Cô ấy ổn mà
Nó được gọi là Kp A-B. Hầu hết mọi người đều không có.
Đó là món quà Chúa dành cho tôi.
Chà, và tôi hát và nhảy đủ hay để có hàng triệu người hâm mộ.
Ố ồ.
Thật ra nó chỉ hơn vài trăm hoặc vài nghìn phải không?
Dù sao thì nó vẫn làm nên sự khác biệt.
Tôi có những fan mà luôn hô lên tên tôi dù tôi có đến nơi nào.
Thôi nào, Trista, ý tôi là...
Chẳng có ai gọi ra tên thật của cô phải không?
Cái gì cơ?
Ý tôi là, ít nhất cô cũng không nói được cho chúng tôi tên thật của mình à?
Tôi sẽ không bao giờ nói.
"Thế nào về tên tôi"? Chúng ta đã gặp nhau thế này đến giờ là ba lần, ba cuộc phỏng vấn khác hau.
Cô vừa nói cô sẽ không làm gì cho tôi cả.
"Tên tôi là gì?"
- Chúng ta xong rồi! Chúng ta xong rồi! - Khoan đã. Gì thế vậy?
Bình tĩnh nào. Có vấn đề gì sao? Tôi đã làm điều gì vậy?
Anh.
Danny. Danny.
Thằng chó đẻ đó sẽ phải rửa lại cái mông
vì đã làm mất thời gian của tôi cho hắn.
Đua tôi về nhà đi.
Chúng ta không bỏ đi được. Chúng ta có một cuộc nói chuyện.
Ông đùa tôi à?
Đừng có lo. Nó ngay tầng 10 thôi. Nhanh thôi.
Được rồi, bố Finger sẽ chụp lại đôi mắt xanh đẹp đẽ này.
Randall bắt được hình cậu, nhóc.
Finger! Ông đang nghĩ gì vậy? Đang sống trong giấc mơ hả?
Cậu làm hỏng cú chụp của tôi rồi, Frank.
Thật hân hạnh vì gặp cô.
Finger.
Nghe dễ thương thật. Tôi đoán tôi sắp sửa phải hỏi tại sao người ta lại gọi ông như thế?
Tôi đoán bởi vì khi tôi nói chuyện, tôi rất hay dùng tay.
Xin lỗi.
- Cô là Trista, phải không? - Đúng vậy.
Giờ chúng ta là bạn nhé, hãy ngồi xuống để bàn chuyện làm ăn nào.
Chắc rồi. Trista, những chuyện này sẽ rất tuyệt đây. Sự nghiệp hát đơn đang tiến triển,
album đang bắt đầu được bán, video được phát rất nhiều lần,
nhưng có sự khác biệt lớn giữa việc có video phát trên MTV
và trở thành một nghệ sĩ hàng đầu khu vực.
Cái điều Frank đang cố nói ta là cô cần một ai đó đưa cô lên một đẳng cấp khác.
Ai đó mở được mọi cánh cửa. Ai đó rất quyền lực.
- Anh định bỏ đi à? - Không.
Không, tôi không bỏ đi..Tôi không... Tôi chỉ né sang một bên.
Một người lắm quyền lực như ông ấy, có thể khiến cô thành một siêu sao.
Ông ấy yêu cầu một vài thứ, và người ta đưa chúng. Một cách vui vẻ.
Tôi rất háo hứng được làm cùng cô, và hoàn toàn tận tụy vì thành công của cô.
Và tất cả tôi cần là cô trao quyền đại diện cho tôi.
Và thỏa thuận của ta là lời hứa rằng chúng ta sẽ làm tất cả vì nhau.
Nếu có ai xía vào việc của chúng ta,
- Tôi sẽ lo liệu người đó. - Tôi đéo tin được cái điều này.
- Đưa tôi vào xe. - Trista, bé con à...
Ồ, đồ lừa đảo, Frank!
Việc này tiến triển không tốt lắm.
Nó ổn đấy chứ.
Ngày mai, chúng ta sẽ đi mua sắm nhờ có quản lý mới.
Trista, có một số hợp đồng.
Mấy cái hợp đồng chó chết!
Tôi nghĩ tôi nên đi.
Anh có thể ở lại với cô ta được không?
Chắc rồi.
Quay lại vào ngày mai nhé
- Tôi mệt mỏi quá rồi. - Phải rồi.
- Anh có yêu tôi không, Danny? - Tất nhiên tôi có.
Tôi cũng yêu anh.
Hãy cứ để đèn sáng, bố à.
Con không thích bóng tối.
Bố ơi.
Con gái bố không phải đứa nhút nhát, phải không nào. Thôi mà.
Đừng sợ. Tan học, bố sẽ đợi con ở ngay chỗ này, được chưa nào?
Thôi nào, đi thôi con.
Bố?
Danny!
Danny?
Bạn của cô sẽ không giúp gì cô đâu.
Sẽ không ai giúp cô đâu. Không ai trừ tôi.
Tên quản lý đã tiêu tán hết tài khoản của cô để trả nợ tôi rồi.
Và mấy tờ giấy nhỏ liên quan đến việc quản lý cô
là thứ duy nhất giữ cái mạng hắn còn sống.
Giờ, nó có nghĩa gì nhỉ?
Nó nghĩa là cô... Cô chẳng có gì cả.
Cô sẽ chẳng là cái thá gì nếu tôi nói vậy. Và cô sẽ vấn tiếp tục sự nghiệp.
Cô sẽ giữ được sự nghiệp cho tới khi tôi còn thấy có lợi ích.
Và nếu tôi phải quay lại đây lần nữa,
chúng ta sẽ có cuộc nói chuyện hoàn toàn khác đấy.
Cô hiểu tôi chứ?
Cụng ly nào.
Cảm ơn.
- Cô không nghĩ cô uống đủ rồi à? - Không.
Tôi không nghĩ là nó đã gần đủ rồi.
Nó không tồi như cô nghĩ đâu.
Cô hẳn rất mệt mỏi vì không biết mình đang nói về chuyện chết tiệt nào.
Cô đã ở đâu khi Frank đẩy tôi đến bước đường cùng?
Cô ở đó với hắn hả?
Cô giúp hắn ta phải không?
Không. Tất nhiên là không rồi. Tôi là bạn cô kia mà.
Tôi không thể nhớ được.
Cái giả phải trả để trở thành bạn tôi là bao nhiêu nữa?
Allison, khoan đã...Khoan đã!
Này, ai sẽ trả tiền cho thức uống đây?
Tôi không có ý đó. Thôi nào!
Tôi xin lỗi.
- Trista! - Trista! Ôi trời ơi! Trista!
Allison! Allison!
Đợi đã! Tệ thật! Thôi nào!
Ôi, đừng thế mà. Tôi xin lỗi.
- Cô là Trista? - Sao cơ?
- Cô là Trista? - Không.
- Phải, chính cô. - Không, không, không.
- Này, cho tôi một bức ảnh nhé? - Chắc rồi.
- Cho chàng Jake nóng bỏng. - Phải rồi, đúng vậy. Dễ thương
- Trista, em gái tôi hâm mộ cô lắm! - Tôi cũng yêu quý em gái anh.
- Cô rất tuyệt ở bộ phim vừa ra mắt. - Cảm ơn. Cảm ơn.
- Cô cũng là người tuyệt vời nhất. - Cảm ơn.
- Trista! Trista! - Dưng lại!
Chúa ơi, cơn đau chết tiệt.
Này, một bức ảnh thì sao nhỉ?
- Hãy chụp một bức ảnh cho chuyện này. - Không! Dừng lại!
Tôi yêu cô, Trista!
Chúng tôi yêu cô!
- Tôi ra ngoài được không? - Tất nhiên.
Cô sẽ định làm gì? Cô định sẽ đi đâu?
Tôi không biết, ý tôi là Tôi có vài buổi diễn sắp tới.
Finger nắm trong tay cô rồi.
Hắn sẽ khai thác cô cho đến khi cô trở nên vô dụng.
rồi ném cô ra ngoài đường. Đó là điều hắn ta làm.
Anh định khuyên tôi làm gì đây?
Ừm, nếu Finger biết rằng cô bỏ chạy,
thì hắn sẽ lùng ra cô bằng được.
Nhưng, cô biết không, có một nơi mà hắn sẽ không để ý...
Nó ở đây này.
Tôi có thể kiếm được ít tiền, và cô có thể...
Cô có thể đi đủ xa đến mức Finger không thể bắt được cô.
Tại sao anh lại giúp tôi?
Tôi không biết.
Tôi chỉ muốn.
Tôi có thể nhớ lâu nhất có thể,
Tôi không bao giờ cho phép chính mình
muốn mọi thứ.
Hãy tránh xa mọi cửa sổ,
và cô biết đấy, hãy tự giúp chính mình bằng bất cứ cái gì trong bếp.
Ngoài ra, đừng có động vào cái gì.
Anh ổn chứ?
Phải. Tôi ổn, chỉ là....chỉ là công việc thôi
Anh đã làm gì hôm nay vậy?
Tôi trông chừng cô.
Tôi thích những gì cô đã làm cho nơi này.
Tôi tính nếu tôi ở đây cho đến khi...
Ai trong bức ảnh đó với anh vậy?
Đó là Markie.
- Các anh rất thân thiết à? - Ồ, phải. Phải rồi.
Chúng tôi rất thân. Cậu ta...
Cậu ta đã chết rồi.
- Tôi rất tiếc.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi thấy nó đang tới,
và không thể làm gì để dừng nó lại.
Tôi biết nó cảm giác thế nào.
Làm cho người khác điều mà chính mình cũng không muốn điều đó...
bao giờ.
- Đó. - Đỡ rồi.
Đó là thứ mà tôi cần.
Nhiều vết sẹo hơn nữa.
Anh có biết những vết sẹo giống như những con đường trên bản đồ tâm hồn không?
Có.
Chúng ta đã thành cặp đôi được hai tuần, và anh đang nghĩ chúng ta nên làm một chuyến du lịch.
Ngày mai được không?
- Ý anh là chúng ta sẽ rời đi? - Phải.
Có gì trên tay anh vậy?
Chẳng có gì cả. Đó là thứ anh nghĩ anh đã thấy trước đây.
- Nó không đáng để em nghĩ đến, thật đấy. - Anh định làm gì vậy?
Đừng có lo lắng. Nó dành cho một người bạn.
- Xin chào? - Ai vậy?
Đồ khốn kiếp!
Đã ba tuần chúng tao tìm kiếm con điếm này! Ba tuần rồi!
Hỏi khắp xung quanh, bắn thủng mấy cái đầu, mày thì ngay cạnh tao, và hóa ra là..
cô ta ở ngay đây với mày!
Mày nên nghĩ khi thấy thằng Frank khốn nạn sắp sửa chầu trời,
mày phải có một chút lòng thương người cho thằng khốn tội nghiệp đó,
và nói cho tao sự thật, nhưng không!
Mày chỉ đứng đó và theo dõi.
Hóa ra mày là một mảnh ghép của công việc.
Một mảnh ghép khó tìm của cái việc khốn kiếp này.
Ồ.
Cái gì thế này?
Có phải mày để dành mấy thứ này, để đưa quý cô của mày đi nghỉ mát?
Hả?
Của mày phải không? Tao không nghĩ vậy!
Để tao một mình. Đi đi.
Có chuyện quái gì với mày thế?
Khi quay trở lại, mày có thể đã biết chuyện này đang xảy đến.
Mày đánh mất kỹ năng của mày rồi.
Cô định nói với tôi gì à? Cô đang cố nói gì với tôi à?
Cô đặt tôi vào tình huống này!
Cô nghĩ tôi là kẻ xấu à?
Tôi đang nói với cô điều này.
Rằng tôi không phải kẻ xấu.
Tôi muốn thứ mà mọi người muốn.
Tôi cố gắng cho cô mọi thứ.
Và điều gì xảy ra thế này? Cô đã làm điều gì với nó?
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ cho cô!
Nhưng đó vẫn chưa đủ! Cô còn muốn nữa. Cô muốn tất cả tình yêu trên thế giới này,
nhưng thế vẫn chưa đủ cho cô, vì vậy cô lấy đi người bạn của tôi!
Và khiến hắn ta chống lại tôi! Và sau đó thì sao nào?
Cô chỉ là một con khốn ích kỷ!
Tôi đoán...
Cô không biết cô đã có được thứ gì cho đến khi nó xảy ra.
Ôi chúa ơi.
Nói cho anh đi.
Nói cái gì?
Tên thật
của em.
- Chào. - Cổng đã đóng rồi.
- Không. - Anh cần phải đi vòng ra khỏi đây.
Anh hãy để tôi vào trong đi.
- Không. - Làm ơn, làm ơn. Anh không hiểu đâu.
- Tôi là bác sĩ. - Anh cần phải đi vòng ra khỏi đây.
Có ai đó...
Có ai đó sắp sửa chết. Tôi phải gặp được Trista.
Đây là lần cuối tôi nói với anh đó. Bình tĩnh đi.
Tôi phải gặp được Trista!
Thôi đi nào anh. Tôi là bác sĩ.
Được rồi, cô ấy sắp chết rồi đấy và đó sẽ là lỗi của anh!
Mỗi người đều có một mục đích.
Đôi khi, một người nào đó sống mà không biết sống để làm gì.
Người đó không phải tôi. Tôi đã biết từ khi lên 10.
Mục đích sống của tôi là yêu một người bằng tất cả tình cảm.
Khi tôi lên 10, người đo là Heidi Fontel.
Nhưng bố của Heidi đã đưa gia đình của cô ấy đi xa,
Tôi đã từng chắc là tôi sẽ sớm yêu được người khác.
Tôi đã lầm.
Tôi gặp Gina khi còn ở trường cao đẳng.
Chúng tôi là bạn tri kỉ.
Bạn cùng phòng tôi, Henry, nói rằng cô ấy là loại con gái tôi đáng đợi để cưới.
Nhưng tôi đã đợi quá lâu.
Cô ấy đã cưới Henrry khi vừa tốt nghiệp cao đẳng.
Và tôi là người bạn tốt nhất.
Và nhiều năm sau, tôi đoán tôi vẫn là như thế..
Vậy, chúng ta ở đâu đây?
Henry đang cố ôn lại kỉ niệm. Henry đang cố... Anh ấy đang cố ôn lại khỉ niệm.
- Anh đang nhồi vào anh ấy mấy thứ chất dẻo à? - Còn gì khác nữa à?
Bob giàu có. Điều này là không đúng.
Và Derek. Derek còn chưa tốt nghiệp, Derek giàu như một tên khốn.
Không phải tất cả là vì tiền.
Này, cậu đã dành quá nhiều thời gian cho công việc
cậu đáng nên bù đắp lại thời gian đã mất.
- Tớ đang ổn mà. - Rất nhiều kẻ khờ cảm thấy mình đang ổn.
Cô ấy cũng ổn. À đúng vậy. Cô ta là hầu bàn.
Còn ai khác tớ biết nữa không à?
- Rich như một tên khốn! - Em thì không đâu.
Nhưng em đang làm một nghiên cứu vĩ đại mà một ngày nào đó sẽ dẫn dắt đến
một khám phá tuyệt vời.
- Có thể. - Và nó sẽ đưa đến nhiều bằng sáng chế,
và giờ thì ta đang tán phét về những kẻ giàu có ngốc nghếch.
Chẳng có gì sai khi cô ấy cố làm cho con người sống tốt hơn.
Không, tuyệt vời là khác. Tớ yêu cô ấy vì thế Tớ cũng làm cuộc sống mọi người tốt hơn mà.
Thật mà. Thôi nào.
Được rồi. Tớ tôn trọng điều này. Nâng ngực và tiêm Botox,
đó là thứ đã trả tiền cho chiếc xe tuyệt vời của tớ. Nhưng nghĩ nhé. Một cô gái được sinh ra.
với một cái mũi có thể giết ai đó bằng một cái nhìn.
Sẽ không có buổi Prom nào cho cô hết, không có nụ hôn đầu rụt rè.
Rồi cô ấy gặp phải tai nạn, giả sử như vậy. Cậu chữa cho cô ấy ổn.
Nhưng thực ra, cô ấy đã viết một lá thư từ biệt cho con mèo của mình,
và gieo mình xuống từ mái nhà.
Cô gái tương tự, đã đến chỗ tớ
Tớ làm một tý phép mầu, và bạn tớ à, lá thư đó không bao giờ viết ra.
Tớ đã cứu một cuộc đời như thế đó.
Này, hôm nay tớ vừa cứu một mạng người đấy,
Có thể tớ cũng thế. Chúng ta không bao giờ biết được.
Nhưng thế nào đi nữa thì tối nay tớ sẽ ngủ trong một ngôi nhà lớn chết mẹ đấy.
Tớ phải đi tiểu đây.
- Chồng mình là vậy. - Chồng của cậu.
- Vậy, cậu thấy mấy con rắn thế nào? - Chúng rất tuyệt.
Tuy vậy, thời gian với chúng đang giết chết tớ.
Cậu cảm thấy ổn chứ?
Tớ thấy kiệt sức. Vì còn phải chiến đấu với cái lạnh nữa.
- Cậu nên đến gặp tớ vào ngày mai. - Tớ không muốn quấy rầy cậu.
Điều đó là không thể. Cậu biết rõ phải không?
Cẩn trọng nhé.
Chúa ơi.
Nghĩ về điều tớ đã nói chứ.
Ồ, rồi. Cảm ơn.
Cậu đi đường này à?
- Không, thực ra tớ đỗ xe ở phía đằng sau kia. - Tớ xin lỗi.
- Cậu sẽ ổn chứ? - Phải, tớ dùng được thứ này.
- Yêu cậu. - Tớ cũng yêu cậu.
- Mang tôi cái lọ thủy tinh. - Được rồi.
Rồi, đây rồi.
Mày sẽ dùng để chữa bệnh máu khó đông, nhóc à.
Dr. Sweet?
Vâng.
Đây không phải rắn chuông. Có lẽ cô phải chuẩn bị dùng thêm mấy dụng cụ khác.
Đừng lo lắng.
- Chúng ta có gì đây? - Vụ rắn cắn.
Để tôi xem nào. Ôi chúa ơi.
Họ gửi nhầm thuốc kháng độc rắn cho chúng tôi!
- Cô ấy cần truyền máu ngay lập tức! - Gina?
Này, Gina. Gina. Cậu nghe thấy tớ không? Gina, chào. Chào.
- Cố lên. Tỉnh lại đi. - Máu của tớ...
Cái gì?
- Cô ấy vừa nói gì? - Tôi không chắc.
Cái gì về máu cô ấy. Lấy mẫu máu của cô ấy. Con gì cắn vậy?
- Một con rắn Rusell. - Được rồi, kể cho tôi về loại rắn này.
Anh không hiểu rồi. Nó đã vào đến tim cô ấy rồi. Cô ấy cần truyền máu.
- Lấy cho tôi loại máu của cô ấy ngay! - Cô ấy có 24 tiếng thôi!
- Được rồi. - Bác sĩ, tôi biết loại máu của cô ấy rồi.
Cái? Cái quái gì thế này?
- Phòng thí nghiệm nói loại này siêu hiếm. - Thế này nhé. Chúng ta có một tý nào trong kho dự trữ không?
- Tôi chưa bao giờ thấy nó được mang đến đây. - Được rồi. Kiểm tra lại đi.
- Không, bác sĩ... - Cứ làm đi!
Henry? Henry? Gina có giữ bất kỳ mẫu máu nào của cô ấy trong kho không?
Không, không, xem này. Nghe này.. Cô ấy đã bị rắn cắn.
Xin chào! Có thể kiểm tra lại cho tôi không? Nó rất hiếm. Tuần sau thì quá muộn rồi.
Thailand? Đừng bắt tôi phải chậm trễ. Đừng bắt tôi phải chậm trễ.
Làm ơn...Tệ thật!
Chúng ta không có, bác sĩ à. Tôi đã kiểm tra dữ liệu máy tính. Nhưng nó vô dụng.
Không có ở đó đâu. Chúng ta không có loại máu của cô ấy.
Bác sĩ. Dừng lại. Bác sĩ.
Chúng ta không có loại máu của cô ấy. Đó là nguyên nhân tại sao...
Nick!
- Tệ thật! - Khoan đã! Anh đang làm gì vậy?
Không, không, khoan đã. Anh không hiểu đâu.
Anh phải để tôi yên. Anh không hiểu đâu. Cô ấy sắp chết rồi.
Được rồi! Được rồi! Được rồi! Được rồi!
Tôi ổn. Tôi sẽ bình tĩnh. Giờ hãy thả tôi ra.
Được rồi, tôi ổn. Tôi sẽ bình tĩnh.
Tôi đang trực tiếp bên trong Palm Hill Studio,
nơi Trista đã xuất xưởng music video thứ hai của mình.
Giờ, chúng tôi không được phép thực hiện cảnh quay thực tế bên trong lúc này,
nhưng khi chúng ta đang đợi, sao chúng ta không xem một cái nhìn khác bắt đầu từ một clip
được quay từ một phỏng vấn gần đây làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên,
"Siêu sao nhạc pop hay kẻ hát pop hết thời?"
- Cái gì khiến tôi đặc biệt? - Vâng.
- Không gì cả. - Không gì cả?
Ý anh là, cái làm tôi đặc biệt hơn những người khác?
Không, không phải đặc biệt hơn. Chỉ là...
Đáng để mà hơn.
Đáng để mà hơn.
Tôi có một loại máu rất hiếm. Cái đó sao không?
Loại máu A?
À, nó gọi là Kp A-B. Hầu như không một ai có nó.
Đó là món quà Chúa dành cho tôi.
Được rồi, tôi nói chuyện với đạo diễn rồi.
Tôi đã bảo hắn ta là chuyện này là không mất nhiều thời gian hơn hai bài hát.
Cảm ơn.
- Cô ổn chứ? - Phải.
Cô cần chút không khí à?
- Không, tôi nghĩ tôi có thể... - Tôi nghĩ cô cần chút không khí.
Mọi người làm ơn lùi lại được không? Cô ấy cần thêm không khí!
Đi nào cưng.
Ý tôi là. Lùi lại!!!
Đi nào!
- Mặc cái này vào. - Chuyện gì thế vậy?
Vé máy bay và hộ chiếu của cô ở trong túi áo đấy.
- Chào. - Cổng đã đóng rồi.
- Không. - Anh phải đi vòng ra khỏi đây.
Anh phải để tôi vào trong.
- Không. - Khoan đã, tôi...
Tôi là bác sĩ.
Đừng có gọi cho ai cả. Chỉ cần yên lặng chờ đợi.
Cho tôi ít thời gian, tôi đảm bảo sẽ có ai đó đến đón cô.
Tôi là bác sĩ!
Được rồi, cô ấy sắp chết rồi, và đó là lỗi của anh!
Cô ấy sắp chết đến nơi rồi!
Trista?
- Trista, khoan đã! Khoan đã! - Không, không, đừng lại gần cô ấy. Vào trong đi!
- Không, không, Gina... - Không!
- Giúp với Allison! Giúp với! - Xin lỗi, tôi sẽ giải thích sau!
Trista! Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã!
Trista? Chúa ơi, Trista? Trista. Trista, cô ổn chứ?
Ôi chúa ơi! Trista.
Trista?
Tôi đã đưa cô quay lại với sân khấu và thôi phát buổi phỏng vấn của cô.
Và tôi không tệ bạc với cô.
Kể cả khi tôi biết cô cố trốn chạy.
Nhưng tôi cũng không tệ bạc với cô.
Thế khi nào cô định nói với tôi đây?
- Nói về cái gì? - Về đứa trẻ.
- Tôi có thai sao? - Ba tuần rồi.
Cô không hề biết à?
Nó rồi sẽ ổn thôi. Tôi biết cô đang rất cố gắng.
Cô muốn cái thế giới này yêu quý cô, và đó là một cuộc sống nguy hiểm chết tiệt.
Và cô không thể làm vậy một mình.
Nhưng tôi sẽ chăm lo cho cô. Tôi sẽ xử lý mọi chuyện xảy ra.
Và mọi giấc mơ của cô sẽ thành hiện thực.
Và nếu cô bỏ nó sang một bên thì cũng nghĩa là cậu ta chết chẳng vì cái gì cả.
Nó có nghĩa là ông đã giết anh ấy mà chẳng vì lý do nào cả.
Không. Chúng tôi đã có thỏa thuận.
Cậu ta đã đi rồi. Và tôi phải làm bổn phận của mình. Giờ là lúc cô thực hiện trách nhiệm của mình.
Chúng ta cùng mất một ai đó rất đặc biệt.
Giờ là thời điểm để hành động.
Tôi ghét ông.
Cho tới khi tôi xuống mồ, tôi vẫn ghét ông.
Cô không được phép giữ đứa bé
- Cái gì? - Cô phải biểu diễn trên sân khấu và xuất hiện trên TV.
Cô không thể giữ đứa bé được.
- Đó là con tôi. - Không ai được chặn đường của chúng ta!
Không ai hiểu chưa!
Cô sẽ có buổi diễn vào hai tuần nữa. Chúng ta có nhiều thời gian để lo chuyện này.
Tôi sẽ đi xắp xếp.
Khoan đã, khoan đã.
Không, không, không. Dừng lại!
Dừng lại!
Cô hãy vươn tay đến chỗ tôi.
Làm ơn.
Tôi cần cô.
Làm ơn.
- Chào. - Chào.
Chào.
Vậy,
cô đã cứu một mạng người hôm nay đấy.
Anh cũng vậy
Hài hước thật. Nó lại là thứ quan trọng duy nhất.
So với những thứ còn lại...
Tôi rất mừng vì con cô vẫn ổn.
Tôi cũng vậy.
- Cảm ơn vì đã cho mượn tiền. - Chắc rồi.
- Tôi sẽ quay lại chỗ anh sớm nhất có thể. - Sao cũng được.
Cô ổn chứ?
Phải, tôi sẽ ổn thôi.
Chỉ là kết thúc một khởi đầu khó khăn.
Cô sẽ ổn thôi.
Anh cũng vậy. Cảm ơn.
Tôi rất tiếc, thưa ngài. Nhưng ngài không được vào đó
Thưa ngài, ngài không được cho phép!
Anh bạn, sao điên vậy!
Anh ổn chứ?
Anh ổn chứ?