Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi sinh ra với một tình trạng thị giác hiếm thấy
được gọi là archromatopsia, là bệnh mù màu hoàn toàn
vì thế tôi chưa bao giờ nhìn thấy màu sắc,
và tôi không biết màu trông như thế nào,
bởi tôi đến từ một thế giới xám xịt.
với tôi, bầu trời luôn màu xám,
những bông hoa luôn màu xám,
và tivi lúc nào cũng là đen và trắng.
Nhưng từ tuổi 21,
thay vì nhìn thấy màu sắc, tôi có thể nghe thấy màu sắc.
Vào năm 2003, tôi bắt đầu một dự án
với nhà khoa học máy tính Adam Montandon,
và kết quả của sự hợp tác
với Peter Kese từ Slovenia
và Matias Lizana từ Barcelona,
là con mắt điện tử này
Nó là thiết bị cảm ứng màu có thể dò
tần số màu trước mắt tôi - (Tiếng sóng âm) -
và gửi tần số này đến một vi mạch gắn
sau đầu tôi, và tôi nghe được màu đó trước mắt tôi
qua xương, qua tính dẫn của xương.
(Tiếng sóng âm) Ví dụ, nếu tôi nghe tiếng thế này,
đây là âm thanh của màu tím. (Tiếng sóng âm)
Ví dụ, đây là tiếng của cỏ. (Tiếng sóng âm)
Đây là màu đỏ, như TED. (Tiếng sóng âm)
Đây là tiếng của một chiếc tất bẩn. (Tiếng cười)
Có vẻ là màu vàng, như cái này.
Như thế, tôi đã nghe màu sắc trong suốt tám năm nay,
từ 2004, và giờ đây tôi cảm thấy hoàn toàn bình thường
khi nghe màu sắc vào mọi lúc.
Mặc dù lúc đầu, tôi phải ghi nhớ từng cái tên các bạn đặt
cho mỗi màu, vì thế tôi phải thuộc lòng những ghi chú,
nhưng sau một thời gian, tất cả những thông tin này
trở thành sự nhận thức.
Tôi không cần phải nhớ những ghi chú đó nữa.
Và sau một thời gian, nhận thức này trở thành cảm giác.
Tôi bắt đầu có những màu yêu thích,
và tôi bắt đầu có những giấc mơ có màu sắc.
Và khi tôi bắt đầu có giấc mơ có màu sắc là khi tôi cảm thấy
phần mềm đó và não tôi đã hợp nhất,
bởi trong những giấc mơ của tôi, chính là não tôi đã tạo nên
những âm thanh điện tử, chứ không phải là phần mềm đó,
và đó là khi tôi bắt đầu thấy mình như một người máy.
Đó là khi tôi bắt đầu cảm thấy thiết bị điều khiển
không còn là một thiết bị nữa.
Nó đã trở thành một phần của cơ thể tôi,
một giác quan mở rộng của tôi,
và sau một thời gian, nó trở thành một phần
hình ảnh chính thức của tôi.
Đây là hộ chiếu của tôi từ năm 2004.
Bạn không được phép xuất hiện trên hộ chiếu Vương quốc Anh
với một thiết bị điện tử,nhưng tôi khăng khăng
với văn phòng hộ chiếu rằng cái họ đang nhìn
thực ra là một phần mới của cơ thể tôi,
một phần mở rộng của não tôi, và cuối cùng họ cũng chấp nhận
cho tôi dùng tấm hình hộ chiếu này.
Thế là, cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn từ khi tôi nghe được màu sắc,
bởi màu sắc có ở khắp nơi,
ví dụ, điều thay đổi lớn nhất là
khi đi đến bảo tàng nghệ thuật, tôi có thể nghe một bức tranh của Picasso,
Giống như là tôi đang đi đến một buổi hoà nhạc,
bởi tôi đang nghe những bức tranh.
Và siêu thị, tôi cảm thấy sốc,
bởi đi trong siêu thị thật là cuốn hút.
Nó giống như đi trong một câu lạc bộ đêm.
Có quá nhiều điệu nhạc khác nhau. (Tiếng cười) Thật mà.
Đặc biệt là lối đi ở gian sản phẩm lau chùi.
Thật hoành tráng. (Tiếng cười)
Và, cách tôi ăn mặc cũng thay đổi.
Trước đây, tôi từng mặc theo cách mà nó trông đẹp.
Giờ tôi mặc theo cách mà nó nghe hay. (Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Vì thế hôm nay tôi mặc theo âm Đô trưởng,
nên nó là một hợp âm khá vui vẻ. (Tiếng cười)
Tuy nhiên, nếu tôi phải đến một đám tang,
tôi sẽ mặc theo âm Si thứ, sẽ là
màu ngọc lam, tím và da cam. (Tiếng cười)
Và, ẩm thực, cách tôi nhìn ẩm thực cũng thay đổi,
bởi giờ đây tôi có thể bày món ăn trên đĩa,
để tôi có thể ăn bài hát yêu thích của mình. (Tiếng cười)
Vì thế, tùy thuộc vào cách mà tôi bày nó,
tôi có thể nghe và sáng tác nhạc với các món ăn.
Thử tưởng một nhà hàng nơi chúng ta có thể có,
món khai vị sa lát Lady Gaga. (Tiếng cười). Ý tôi là,
điều này có thể khiến bọn trẻ ăn rau chứ.
Và rồi vài bản hoà nhạc piano Rachmaninov
là món chính, rồi món khai vị kiểu Bjork hay Madonna,
đó sẽ là một nhà hàng rất tuyệt vời
nơi bạn có thể thực sự ăn những bài hát.
Và cách tôi nhận thức vẻ đẹp cũng thay đổi,
bởi vì khi tôi nhìn vào một người, tôi nghe khuôn mặt của họ,
như thế, một vài người có thể nhìn thì đẹp nhưng nghe thì kinh khủng.
(Tiếng cười) Và cũng có thể là ngược lại,
theo chiều ngược lại. Vì thế tôi thực sự thích tạo ra, như là,
phác họa âm thanh của con người.
Thay vì vẽ mặt của ai đó, như là vẽ khuôn hình,
tôi hướng vào họ với con mắt và viết xuống
những nốt khác biệt tôi nghe, và tôi tạo nên phác thảo khuôn mặt bằng âm thanh.
Đây là vài khuôn mặt.
(Những hợp âm)
Nicole Kidman nghe hay nhỉ. (Tiếng cười)
Vài người không liên quan gì nhưng họ nghe giống nhau.
Thái tử Charles có vài điểm giống với Nicole Kidman
Họ có cùng âm thanh của đôi mắt.
Vì thế bạn có sự liên tưởng những con người mà bạn chưa từng liên tưởng,
và bạn cũng có thể thực sự tạo ra những buổi hoà nhạc
khi nhìn vào khuôn mặt khán giả.
Tôi liên kết với con mắt, và tôi có thể chơi một bản nhạc từ những khuôn mặt khán giả.
Điểm tốt về điều này là
nếu buổi hoà nhạc đó nghe không hay, đó là lỗi của họ.
Đâu phải lỗi của tôi - (Tiếng cười)
Và một điều khác diễn ra là
Tôi bắt đầu có một hiệu ứng phụ
là những âm thanh bình thường trở thành màu sắc.
Tôi nghe tiếng điện thoại, và cảm giác nó xanh
bởi nó nghe như màu xanh lá.
Tiếng bíp của BBC, nghe như màu ngọc lam,
và nghe Mozart, đó là một trải nghiệm màu vàng,
thế là tôi bắt đầu vẽ âm nhạc và vẽ giọng của con người,
bởi giọng của con người có tần số.
mà tôi liên tưởng đến màu sắc.
Đây là một số âm nhạc được chuyển thể sang màu sắc.
Ví dụ, bản "Queen of the Night" của Mozart, trông như thế này.
(Tiếng nhạc) Rất vàng và rất màu sắc,
bởi vì có rất nhiều tần số khác nhau.
(Tiếng nhạc)
Và đây là một bài hát hoàn toàn khác.
(Tiếng nhạc) Là bài "Baby" của Justin Bieber. (Tiếng cười)
(Tiếng nhạc)
Nó rất hồng và rất vàng.
Như thế, cả giọng nói, tôi có thể chuyển đổi những bài diễn văn thành màu sắc,
ví dụ, đây là hai bài diễn văn nổi tiếng.
Một là bài "I Have A Dream" của Martin Luther King,
và một bài khác là của Hitler.
Tôi triển lãm những bức tranh này ở những phòng triển lãm
không ghi nhãn, và tôi hỏi mọi người,
"Bạn thích cái nào hơn?"
Và hầu hết mọi người thay đổi sở thích của họ,
khi tôi nói với họ rằng cái bên trái là của Hitler
và cái bên phải là của Martin Luther King.
Giờ tôi đã đạt đến mức có thể nhận thức được 360 màu,
như thị giác của con người.
Tôi có thể phân biệt tất cả cấp bậc của bảng màu.
Nhưng rồi tôi nghĩ rằng
thị giác con người là không đủ.
Có rất, rất nhiều màu xung quanh chúng ta
mà chúng ta không thể nhận thức,
nhưng con mắt điện tử kia có thể nhận thức được.
Vì thế tôi quyết định mở rộng khả năng nhận thức màu của mình,
và tôi đã thêm vào hồng ngoại và cực tím
vào thang màu sắc-âm thanh, nên giờ đây tôi có thể nghe những màu,
mà mắt người không thể nhận thức được.
Ví dụ, cảm nhận được tia hồng ngoại là một điều rất tốt vì bạn có thể
thực sự nhận ra được có máy dò chuyển động trong căn phòng hay không.
Tôi có thể nghe thấy nếu có ai đó chỉ cái điều khiển từ xa vào tôi.
Và điểm tốt về việc nhận thức được tia cực tím là
bạn có thể nghe được hôm nay là một ngày đẹp hay một ngày tồi tệ để tắm nắng,
bởi vì cực tím là một màu nguy hiểm,
một màu có thể thực sự giết chết chúng ta, vì thế tôi nghĩ chúng ta nên có mong muốn
nhận thức được những thứ chúng ta không thể nhận thức.
Đó là lý do hai năm trước,
tôi thành lập Quỹ Người máy,
là một tổ chức giúp con người
trở thành một người máy, khuyến khích con người
mở rộng giác quan của họ
bằng cách sử dụng công nghệ như một phần của cơ thể.
Chúng ta đều nghĩ rằng kiến thức đến từ các giác quan,
vì thế nếu chúng ta mở rộng giác quan của chúng ta,
chúng ta sẽ mở rộng kiến thức của mình.
Tôi cho rằng cuộc sống sẽ thú vị hơn rất nhiều
khi chúng ta ngừng tạo ra ứng dụng cho điện thoại di động
mà bắt đầu tạo ra những ứng dụng cho chính cơ thể của chúng ta.
Tôi nghĩ đây sẽ là một thay đổi lớn
mà chúng ta sẽ chứng kiến trong thế kỉ này.
Vì thế tôi khuyến khích các bạn hãy nghĩ về giác quan nào
mà bạn muốn mở rộng.
Tôi khuyến khích bạn trở thành một người máy.
Bạn sẽ không một mình. Cảm ơn. (Vỗ tay)
(Vỗ tay)