Tip:
Highlight text to annotate it
X
Hồi 9 CHANEL dưới cái nhìn của Karl
Khoan đã,
đừng vội như vậy. Anh biết phương châm của tôi mà:
"Tôi không có gì để nói nhưng tôi sẽ trả lời bất kì câu hỏi nào."
Đương nhiên đó là điều mà tôi tìm kiếm: mục tiêu của tôi là tạo nên
một phong cách; phong cách đang bị thiếu hụt.
Nếu tôi phải định nghĩa về Chanel, tôi sẽ miêu tả bà ấy như là nhà thiết kế đầu tiên
đã đem lại cho phụ nữ một dáng vẻ hiện đại chưa từng tồn tại trước đó.
Bà ấy hoàn toàn không đơn thuần là một người chủ cửa hiệu.
Bà ấy có ngoại hình và phong cách rất riêng
và với bà, mọi chuyện chắc hẳn sẽ thú vị hơn với những người khác.
Ta có thể cho Coco là người không hiểu gì, đồng thời cũng là người hiểu mọi thứ;
có nghĩa là bà ấy hiểu chính bản thân mình.
Bà ấy hài lòng với sự hoàn hảo của bản thân,
đồng điệu với thời đại sống của mình.
Chanel đem lại cho chúng ta... chính bản thân bà
và đó cũng là quá đủ.
Chanel để lại cho chúng ta một phong cách,
không thể nhầm lẫn được từ cái nhìn đầu tiên.
Vừa vượt thời gian, vừa đồng điệu với phong cách đương thời.
Phong cách của bà thuộc về một thời kỳ khác
nhưng nó vẫn tồn tại và tự thích ứng
với thế giới hiện đại và với cả thập kỷ vừa qua.
Thời trang là... Hướng về phía trước!
Nó không thể đi ngược về quá khứ. Nó không đi lùi bao giờ.
Sự lịch lãm theo Chanel
là cả một phong thái, một tinh thần,
sự phủ nhận của sự diêm dúa.
Tôi là người đầu tiên phải công nhận
rằng bà đã sáng tạo ra được một thứ đáng ghi nhận: bộ quần áo Chanel,
phiên bản dành cho phụ nữ của bộ quần áo 2 nút;
và nó đã tạo nên
"một sự kiện thời trang chấn động" - không có từ nào để diễn tả nó -
cái mà mọi người thời ấy bắt chước và đến tận bây giờ
họ vẫn tiếp tục mô phỏng với cả những cách khó tin nhất.
Về dấu hiệu của Chanel, có một điều rất buồn cười
rằng, trên thực tế,
nếu bạn nhìn lại các bộ sưu tập ở những năm 50 và cuối những năm 50,
bạn sẽ thấy có rất ít vòng xích,
và cũng không có "CC"
cũng chẳng có hoa trà,
thế nhưng tới những năm 80, chúng tôi đã
nhấn mạnh các chi tiết
để đấy không chỉ là một cô tiểu thư trong bộ quần áo tweed với một chiếc nơ.
Tất cả những chi tiết đó là những điều tôi đã nhấn mạnh,
đã cường điệu,
và làm cho người ta tin rằng
nó vốn luôn tồn tại. Nhưng đó là công việc của tôi.
Tôi không hề ngồi và nói, "chúng ta sẽ thiết kế một món đồ Chanel."
Thật sự mà nói, bây giờ tôi làm điều đó một cách vô thức.
Tôi không thể chỉ cho bạn công thức vì chẳng có công thức nào cả.
Khi bạn mua một món đồ Chanel, bạn mua một ý tưởng
bạn nhận thức được nhiều hay ít về nó,
đều tùy thuộc vào hiểu biết của bạn về lịch sử của thương hiệu.
Phong cách Chanel là một ý tưởng,
nhưng ý tưởng này hiện nay giống như một hồi ức
và điều này thực sự rất hiếm thấy.
Nó cứ như là một huyền thoại sống.
Một hiện tượng diễn ra trên toàn thế giới.
Một sự toàn cầu hóa ngay cả trước khi toàn cầu hóa bắt đầu.
Và đó mới chính là thiên tài.