Tip:
Highlight text to annotate it
X
Mười một.
Mười hai.
Mười ba.
Ai thế?
Những nhân vật đấy là ai vậy?
Hai người lạ mặt trong rừng.
Trông họ như ma vậy.
Phần II
"MỘT TRẬN CHIẾN NHỎ Ở ĐỊA PHƯƠNG"
Mười sáu tên, đồng chí trung sĩ.
Tôi biết rồi.
Đến chỗ Ossyanina, bảo cô ấy đưa bộ đội chiếm lĩnh vị trí thuận lợi.
Gọi Brichkina cho tôi.
Trườn đi, đồng chí phiên dịch. Từ giờ trở đi, chúng ta sống bằng bụng mình đấy.
Đồng chí trung sĩ.
Vui lên nào, Brichkina.
- Cậu nhớ đường về chứ? - Vâng.
- Đầm lầy là chỗ tệ nhất. - Ừ, tôi biết.
Đợi đã, Lisaveta, đừng vội.
Đường ấy hẹp lắm, đừng bước chệch đấy.
- Tôi sẽ làm thế. - Nhớ nghỉ chân trên đảo một tí đấy.
Báo cho Kiryanova biết là tình hình có thay đổi.
Lực lượng chúng ta không đủ đối phó với chúng.
Tốt nhất là cậu để súng lại.
Nhớ mang gậy chống lầy nữa.
- Đi đi, Lisaveta. - Tôi để đạn dược lại nhé?
Các cậu phải quay lại đúng chỗ này.
Vấn đề khó khăn đấy, các cậu... khá khó khăn.
Chúng tôi đếm được mười sáu tên.
Chúng sẽ ở đây khoảng ba giờ, gần đúng như đánh giá của tôi.
Tôi đã phái Brichkina về căn cứ rồi.
Chúng tôi nghĩ, quân ta chỉ có thể đến đây vào lúc chiều tối.
Nếu đọ súng, thì chúng ta không thể cầm cự được.
Ta không có vị trí để kìm chân chúng, vì chúng có mười sáu tiểu liên.
Vậy ta chỉ ngồi mà nhìn chúng đi qua sao?
Chúng ta chặn đường lên đỉnh, buộc chúng phải đi vòng.
vòng hồ Legonte. Thế nào?
Không, bọn Đức tránh nổ súng.
Chúng đang đi đường khác nhằm tránh đụng độ quân ta.
Và lén lút tiếp cận mục tiêu để không bị phát hiện.
Có lẽ chúng ta nên xuất hiện,
và giả vờ là chúng ta chưa phát hiện ra chúng?
Sau đó, chúng có thể đi đường hồ Legonte,
và như vậy chúng sẽ lang thang hai mươi bốn giờ.
Vậy ai xuất hiện cho chúng thấy? Tôi và bốn đồng chí ư?
Chúng sẽ cho quân trinh sát và chỉ thấy năm người chúng ta.
Chúng chỉ cần bao vây và làm thịt năm chúng ta với mấy con dao của chúng.
Nói đi, Rita.
Đồng chí trung sĩ, nếu chúng tình cờ gặp tiều phu thì sao?
Tiều phu? Ở đâu ra? Rừng thì trống rỗng, đang chiến tranh mà.
Phụ nữ ngày nay cũng thường đi đốn gỗ.
Các cô nói cũng phải. Đó là một vấn đề phải suy nghĩ!
Chúng ta sẽ ra vẻ ồn ào, tôi biết làm nó ở chỗ nào rồi.
Đi nào các cô, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Những người khác đến!
- Đợi đã, để tôi cõng cậu. - Vô lý, tôi tự lo được.
Cậu còn sốt mà.
Chúng đang đến, đồng chí trung sĩ.
- Nước lạnh quá. - Vén váy cao lên.
Lệnh này không bình thường tí nào cả.
Quên nói kiểu nhà binh một chốc đi. Bọn Đức có phiên dịch đấy.
Anh làm như tôi là một đứa trẻ vậy.
Muốn uống thuốc thêm sao?
Đừng ngồi trên mấy tảng đá lạnh lẽo đó. Nhanh lên, các cô, bắt đầu thôi!
Chúng ta vẫn còn làm vài công tác chuẩn bị.
Khăn choàng của Lisa, ý hay đấy!
- Nó rách rồi, thật xấu hổ. - Ta làm cho cô ấy thành người khác.
Đồ lót của tôi thật tiện dụng.
Cô nào cũng nghĩ mình trình diễn cả.
Giờ thì mặc áo ngoài vào, vì cậu sẽ đi với tôi. Chà, chúng ta bắt đầu thôi, các cô!
Cố tạo ra nhiều khói. nhiều tiếng động.
Chỉ đừng ló ra nhiều quá.
Chỉ cần xuất hiện và biến mất. Đừng lạm dụng nó.
- Praskovya! - Gì chứ?
- Cầm chiếc rìu! - Rồi!
Đưa tay cho tôi.
Được rồi đó! Và một, làm lại! Bắt đầu nào!
Lửa sẽ không bắt đâu. Nó bị ẩm rồi.
Của tôi cháy tốt này.
Lần nữa nào. Hai... ba! Không nhúc nhích.
Một lần nữa! nữa!
- Coi chừng! - Nó ngã đấy!
Chặt đi, nhanh nào!
Praskovya, theo tôi!
Masha, bóc vỏ khoai tây chưa?
Tôi không thể điều khiển mấy ngón tay được nữa.
Coi chừng!
Này, các cô! đến giúp tôi một tay nào!
- Nó ngã đấy!
Chúng tôi đã gọi về nhà máy. Họ đang đưa xe tải ra.
Chừng nào chúng ta ăn vậy?
Ngay sau khi khoai tây chín.
Này, các đồng chí!
Cẩn thận, được không?
Nấp sau thân cây, không phải bụi cây.
Cậu có thể tự đẩy.
Komelkova, theo tôi.
Đây này, Galka.
Anyuta, đưa tôi cái rìu nào.
Đi mà lấy. Đây là rìu của tôi, mà tôi đang dùng nó.
Các cô, mang dùm một ít gỗ khô nào!
Này, các cô, giúp một tay!
Có lẽ chúng đi rồi.
Ai có thể nói chuyện ấy? Có lẽ chúng còn ở đấy.
Chúng biết việc chúng, hoặc chúng sẽ không làm một trong những chuyện ấy.
- Shura, giúp tôi! - Chờ tí!
Cúi xuống!
Tôi thấy rồi!
Nào, đẩy mạnh nhé... cây đổ đấy!
Có vẻ được việc đấy!
Một nhóm trinh sát.
Chúng đang quyết định.
Chúng sẽ băng qua và toàn bộ chúng ta bay lên trời.
Nếu chúng phát hiện những con ong mà chúng thấy,
thì chúng chỉ cần giơ năm ngón tay đếm chúng ta, và thế là hết.
- Hmmm...
Tôi sẽ đảm nhiệm hai tên.
trong khi bọn còn lại tiến lên với súng tiểu liên
thì cậu cố tìm nơi ẩn ấp, nhé.
Komelkova, cậu quay về với mấy người kia. Tôi sẽ yểm trợ cậu.
Raya!
Vera! xuống tắm đi!
Đứng lại, quay lại đi!
"Đào vừa ra hoa, cành lá gió đưa vờn trăng tà"
"Ngoài dòng sông, màn sương trắng buông lững lờ."
"Kìa bến sông thoáng bóng ai in trong lòng sương mờ. ."
"Cất cao lời ca làm rung cỏ cây ven bờ."
"Lời hát trong phút giây bay qua làn sương mờ."
"Biết chăng chàng ơi, tình Kachiusa đang chờ."
"Ngày này năm xưa chàng ra đi nơi miền biên thùy."
"Vì quê hương dù mấy khó nguy không sờn. Này hỡi ai nhắn..."
Cậu đâu rồi, Vanyusha?
Nào các cậu, xuống bơi đi!
- Đang đến đây, Zhenya - Xuống đây đi.
Đợi bọn mình với!
Gì đây? ai sẽ làm việc? Tôi sẽ cho các cậu tắm này!
Đừng lo, công việc sẽ không chạy đi đâu!
Công việc có thể đợi ta mà.
Coi chừng... cây đổ đấy!
Zhenya, coi chừng đá chém đấy!
Tôi sẽ dạy cho, lười biếng thì chẳng nên việc gì đâu.
Hãy làm trước đã, rồi tắm hơi sau!
Hãy vào vị trí của tôi. Nếu có chuyện gì, yểm trợ tôi nhé.
Đừng chặt nữa!
Vanyusha, cậu đâu rồi?
Zhenya, thứ nước ấy thì cóng chết đi được.
Sao cậu lại thơ thẩn ở đấy thế?
Nó không làm cậu đau đâu.
Tôi xuống ngay!
Xuống tắm đi, các cậu!
Tôi đang tới đây.
Nhà máy gọi rồi, xe tải đang đến. Mặc đồ vào thôi.
Ý gì đây anh?
Chúng ta ra khỏi đây thôi, Komelkova.
Cậu sợ xuống nước sao, Vanyusha?
Vanya!
Tôi không thể chịu được nữa. Tôi sẽ nổ súng đấy.
Không, Sonya, đừng.
- Anh làm gì thế? Cho anh biết tay này.
Ivan Ivanovich, xe tải đến rồi. Họ đang chờ cậu đấy. Nhanh lên!
Đùa lới lửa như thế đủ rồi!
Mặc quần áo vào.
Làm cho cô ấy ấm lại đi.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào...
Chúng đang bỏ đi, Zhenya, chúng bỏ đi.
Chắc chúng ta lừa được chúng rồi, phải không?
Chà, Eugenia, cậu làm cho chúng tôi toát mồ hôi đấy.
- Cô ấy không định thế. - Gì chứ?
Cô ấy không định làm thế.
Oh, tôi làm thủng một lỗ trên váy rồi. Các cô nhìn này!
Đừng lo, chúng tôi sẽ cấp cho bạn một cái mới. Bây giờ xong rồi đấy.
Chắc cô làm cho chúng đi vòng rồi không còn đường nào để chúng đi nữa.
Chỉ khi nào Brichkina làm được việc đó, dĩ nhiên rồi!
Cô ấy sẽ làm được, cô ấy là con bé thông minh.
Được rồi các cô, làm một tợp ăn mừng chứ?
Uống cầu cho Brichkina nhanh chân nào.
Và để đầu cho óc sáng suốt.
Tình huống tệ hại qua rồi.
Khi chúng ta trở về, tôi thấy tất cả các cô sẽ được tuyên dương.
Còn Zhenya sẽ được một tấm huy chương.
Dứt khoát rồi. Cô ấy đã kiếm được nó.
Hiện tại, tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi chứ?
Đời chúng ta thuộc về Liên *** Sô Viết.
Mùi gì vậy?
Thói quen Đức phản bội chúng. Chúng muốn uống cà phê.
Cái gì làm anh nghĩ như vậy?
Tôi nghe mùi khói, vậy là chúng đã ngồi ăn.
Chỉ có mười sáu tên ở đó?
Ta phải đếm chúng, Margarita.
Nếu cô nghe bất kỳ tiếng súng nào,
hãy chỉ huy mấy người kia đi về phía đông, càng xa con kênh càng tốt.
Các cậu hãy báo cáo tình hình về bọn Đức, nhưng tôi đoán,
bây giờ Lisaveta đã về đến căn cứ.
- Rõ cả chứ? - Chưa, còn anh thì sao?
Thôi đi, Ossyanina. Chúng ta đâu phải cắm trại dã ngoại.
- Bây giờ cậu trả lời sao đây? - Hoàn toàn rõ, đồng chí trung sĩ!
Chúng ta sẽ hát cùng nhau sau, Lisaveta.
Khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ cùng hát.
Cứu tôi với! Kéo tôi nào!
Zhenya, cậu không sợ thật à?
Không hẳn, có lẽ chỉ sau đó.
Tôi sợ thật khi không có cậu bên cạnh.
Cậu biết người ta thường nói mà: "sống hợp quần gian truân nào sợ."
Chúng không chịu đi, đang cắm trại. Ta phải chuyển vị trí thôi.
Tạ ơn Chúa, bọn Đức đó không có một tay thợ săn chuyên nghiệp đi cùng.
- Tại sao vậy? - Tôi ngửi thấy mùi cậu từ lâu rồi.
Cậu mang theo túi đựng thuốc lá của tôi ư?
Xin lỗi, Fedot Yefgrafovich, tôi làm lạc nó rồi.
Đừng bận tâm. Tôi có một ít thuốc thô ở đây.
Cảm ơn vì ít ra, đã nhớ mang túi tôi theo.
Đáng tiếc, nó là một món quà.
- Cậu đi đâu đấy? - Tôi nghĩ, tôi biết nó ở đâu.
Khoan đã! Quay lại!
Ngồi xuống đi.
Đáng ra chúng ta phải thay giày cho cô ấy, nó kêu khiếp quá.
Vì nó to quá cỡ.
Bây giờ, điều quan trọng là, không để chúng phát hiện ra chúng ta.
Cậu mang mọi thứ bỏ vào bao, đừng để phát tiếng động.
Ừm, dù sao, lẽ ra bây giờ Lisa Brichkina đã đến.
Viện binh được gởi đi sớm, ngay lúc họ vừa đến.
Tôi sẽ đưa các cậu nấp sau mấy tảng đá.
Tại sao vậy?
Thì khi bắt đầu nổ súng, cậu không phải nghe
những câu thô tục.
- Chúng tôi chịu được mà. - Đừng ngắt lời.
Bây giờ tôi muốn mọi người nằm xuống và cảnh giác.
Và không được hắt hơi,
Hoặc là ho! Âm thanh ở đây vang xa đấy.
Phải tiếng Gourvitch không?
Không phải, tiếng chim.
Komelkova, theo tôi. Những người khác ở lại đây.
Theo tôi.
Bọn Đức à?
Yên nào. Không nhẹ... Không nhẹ đâu...
Đó là tại sao khi ấy cô ta thét lên.
Hắn nghĩ hắn đã đâm một người đàn ông.
Hắn đâm nhát đầu không trúng tim.
Tôi đã giết em rồi.
Nằm đây một lúc nhé, Sonya yêu dấu.
Đi thôi, Komelkova.
Thở đi.
Chúng đang ngay đây đấy.
Bên cạnh chúng ta. Hai tên bọn chúng.
Chúng sẽ đi lối này rồi tiếp tục lên đỉnh.
Cậu về vị trí phía sau tảng đá đấy.
Khi chúng đến gần cây này, cậu sẽ gây tiếng động.
Đừng quá sớm, cũng đừng quá muộn.
Đừng nổ súng, bạn sẽ kéo theo người khác đấy. Giờ thì đi đi!
Giỏi lắm, Komelkova.
Tôi chịu ơn cậu rồi.
Đi chỗ khác đi! Ôi Chúa ơi! Thật kinh khủng!
Chúng không phải là người nữa,
cho nên, không cần tôn trọng chúng.
Cậu rửa một tí chứ?
Tôi biết. Cậu phải quen dần với nó. Cậu phải chai lì với nó.
Tôi biết đàn ông thật mạnh và thậm chí họ...
Cho đến khi cậu buộc phải ra tay...
Cậu nghĩ cậu có thể tìm cách khác được sao?
Thôi đi đi. Mang đến chỗ Sonya.
Hãy nói vĩnh biệt cô ấy.
Để lần sau đi.
Con bé như một sinh viên.
của trường đại học vậy.
Ừ...
Cô ấy thích đọc thơ.
Điều quan trọng là, cô ấy có thể sinh con,
rồi có cháu và chắt.
Và lẽ ra câu chuyện ấy không bị đứt quãng,
vì chúng đã cắt nó bằng một con dao.
Mang vào đi.
Sao anh phải làm thế?
Vì cô ấy không thể chiến đấu mà không có giày. Chiến tranh đâu phải trò đùa.
Chúng ta phải nghĩ đến sự sống. Đấy là quy luật chiến tranh.
Mang chúng vào. Đấy là lệnh!
Tôi không thể. Sao anh làm vậy? Tôi...
Tôi sẽ viết thư kể cho bố mẹ tôi về nó.
Đừng dối nữa! Cậu có bố mẹ đâu, chẳng bao giờ có.
Cậu là đứa mồ côi. Đừng kể chuyện cổ tích cho chúng tôi nữa.
Đừng có ý thế. Nếu cư xử như vậy,
thì chúng ta sẽ thành cầm thú như bọn Đức.
Súng đây.
Bất thần xuất hiện, bắn từng loạt ngắn, nếu không nó sẽ kẹt đạn.
- Tôi biết. - Chỉ bắn loạt ngắn thôi đấy.
Giờ thì ổn rồi. Chúng ta sẽ giấu mọi thứ cần thiết vào đây.
Tất cả cầm súng đi!
Tản ra!
Đến đây nào! Chúng rút rồi.
Anh bị thương à?
Không, chỉ một mảnh đá, thế thôi.
Cảm ơn thượng sĩ, vì cậu đã cho tôi một giây ấy.
Và bởi giây ấy, tôi phải cung cấp cho bạn *** suốt đời.
- Chúng ta thoát khỏi chuyện này một cách thần kỳ. - Tôi mang vận may đến đấy.
May mắn... May mắn, lần đầu tiên tôi thấy chúng.
Ở đây nhé!
Chúng ta cư xử với cô ấy rất tình cảm, mà cô ấy...
Một đoàn viên Komsomol! Chúng ta đếm từng phát súng ở đây.
Đồng chí trung sĩ, anh vào Đảng chưa?
Rồi.
Vậy anh chủ trì buổi sinh hoạt chi đoàn chúng tôi.
Chương trình như thế nào?
Hành vi xấu hổ trong chiến đấu của đoàn viên.
Hèn nhát.
Các cậu muốn phê bình sao?
Các cậu muốn đồng chí Chetvertak bị khiển trách, ghi vào biên bản?
Và đưa bọn Đức vào nghị quyết, đúng không?
Không đúng.
Vậy là với tư cách là đảng viên - thượng sĩ,
tôi đình chỉ tất cả các cuộc họp cho đến khi có thông báo mới.
Về chuyện hèn nhát, tôi thấy không có biểu hiện nào cả.
Các cậu có thể thấy sự hèn nhát trong lần chiến đấu kế tiếp.
Nó chỉ là sự bối rối, vì thiếu kinh nghiệm.
Tôi nói đúng không, Chetvertak?
Bây giờ đừng khóc nữa, hỉ mũi đi nào.
Ossyanina, cậu bước lên và cảnh giới ở hướng rừng.
Số còn lại ăn tí gì đi và nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.
Làm lát bánh mì đi, em gái.
- Này, ăn đi. - Cảm ơn.
Sao cậu nghĩ họ mất liên lạc? Có ý kiến nào không?
Cậu không biết? Tôi không biết, cả hai đều không biết.
Tuy nhiên chúng ta phải nắm được ý định của địch.
Chiến tranh không có nghĩa là bắn giỏi hơn người khác,
mà là tính toán giỏi hơn.
Anh nên nghỉ ngơi một chút.
Tôi thể không thể, Rita. Tôi phải tìm chúng. Tôi kiệt sức, nhưng vẫn phải tìm.
Ai sẽ đi với anh?
Cậu là một người lính tốt, Ossyanina, chỉ có điều cậu không biết điều lệnh.
Vậy... điều lệnh nói gì?
Một người chỉ huy, không chỉ là người chỉ đạo quân sự,
mà anh ấy cũng phải là một người thầy tốt.
Không, đừng làm thế. Tốt hơn anh dẫn Zhenya theo.
Dĩ nhiên, nó sẽ tốt hơn.
Nhưng người đừng bao giờ làm mất lòng tự trọng của cô ấy.
Theo tôi ở một khoảng vừa phải. Chỉ mang súng và đạn theo thôi.
Nếu cậu nghe nổ súng, hoặc hai tiếng "quạc, quạc",
thì hãy giấu mình và chờ chúng tôi trở lại.
Còn nếu chúng tôi không quay lại, cậu cứ rút lui,
và ngụy trang ở vị trí trước đây của chúng ta tại hướng đông.
- Nói thật đi, câu bao nhiêu tuổi? - Anh muốn biết sự thật? Mười bảy.
Vậy để được tình nguyện, cậu đã khai man?
Tôi nói dối là bọn Đức đã giết gia đình tôi.
Đấy là một người tốt.
Nhưng chắc tôi phải có bố mẹ chứ, phải không?
Trại mồ côi đặt tên cho cậu à?
- Người quản lý chúng tôi nghĩ ra nó. - Chetvertak. "Đồng xu mới". Tên đẹp.
- Anh thích nó thật sao? - Tuy nhỏ nhưng chất lượng cao.
Cứ giả chết đi! Cũng đừng thở!
Mẹ ơi!!!
Tổ một, di chuyển từ phía sau!
Phần còn lại theo tôi!
Vì đất mẹ Sô viết! Xung phong!
Ta đi thôi, Rita. Đi thôi. Chỉ có hai tên bọn chúng.
Đừng, Zhenya, chúng ta phải chấp hành mệnh lệnh.
Bao vây chúng, các đồng chí! Tiệu diệt bọn phát - xít dơ bẩn!
Theo tôi, tiến lên!
Giết bọn lợn phát xít!
Cậu cứ làm theo ý mình đi. Tôi sẽ đi một mình.
Komelkova, chúng ta không chơi trò cảnh sát bắt cướp đâu. Đây là chiến tranh!
Vì Stalin! Tiến lên!
- Cậu nghe tiếng đó chứ?
Anh ấy đang cố dẫn chúng xa khỏi chúng ta và Galka.
Anh ấy hứa ngày mai trở về.
Dùng thêm chút trà nữa nhé?
Họ có sáu người.
Họ sẽ xử lý ổn thôi.
Màn đêm trong trẻo biết bao.
Trong trẻo, nhưng lạnh.
Gió bấc đã về.
Tôi hy vọng các cô ấy sẽ không quá lạnh.
Sao thế, Lisaveta?
Em đã đi nhanh quá.
- Fedot Yefgrafovich! - Fedot Yefgrafovich!
Đồng chí trung sĩ!
- Fedot Yefgrafovich, chúng em này! - Chúng em bên này!
Fedot Yefgrafovich thân mến!.
Anh còn sống!
Oh, cưng ơi! Cuối cùng thì anh cũng về.
Nào, nào các cô! Gì thế?
Các cô ăn gì chưa? nghỉ được chút nào chưa?
Chúng em không thích ăn ngủ gì cả, đồng chí trung sĩ.
Các cô có thể quên "đồng chí trung sĩ" đi. Giờ tôi là anh các cô đấy.
Chỉ cần gọi tôi là Fedot, hoặc đơn giản là Fedya, giống mẹ tôi gọi là được.
Tôi biết nó là tên cúng cơm, nhưng tôi không có tên khác.
Chúng em chôn Galka rồi.
Các đồng chí của chúng ta đã chết, một cái chết anh hùng.
Galka Chetvertak đã hy sinh trong chiến đấu.
Lisa Brichkina chết đuối trong đầm lầy.
Với Sonya, đấy là ba người mà chúng ta đã mất.
Thế đấy.
Bên cạnh đó, chúng ta đã kìm chân bọn Đức được 24 giờ.
Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta uống vì ba chị em họ.
Chúng ta nâng cốc vì vinh quang của họ.
Tại sao các cô không chấp hành lệnh tôi?
Lệnh gì cơ?
Tôi đã ra lệnh các cô lùi về hướng đông.
Chúng tôi đã làm rồi.
- Vâng, tôi hiểu ... - Chúng tôi chọn tất cả trang bị.
Cảm ơn các trang bị. Giờ thì nghe lệnh đây.
Trước tiên, các cô phải ăn, sau đó thu dọn và đi về hướng đông.
Sẽ không có ai giúp đỡ đâu.
Bọn Đức đang đến theo đường này. Vì vậy, ta không thể phí thời gian.
Còn anh, Fedot?
Đến lượt tôi cố cầm cự đạt 24 giờ đồng hồ.
Ba cô kia sẽ không bao giờ trở lại,
tôi sẽ nhớ họ cho đến khi chết.
Mất cái gì sao, Fedya?
Lưu đạn của tôi thiếu kíp. Tôi làm mất kíp rồi.
Lựu đạn mà không có kíp chỉ là một cục sắt.
Một quả cầu tuyết còn hiệu quả hơn nữa.
Không sao đâu, Fedot, chúng ta sẽ hạ chúng.
Chúng ta cùng xử lý chúng, đồng chí trung sĩ.
Các cô rút khỏi đây nhanh lên! cho các cô 3 phút đấy!
Chúng tôi không rút!
Đó là không chấp hành mệnh lệnh... Tôi sẽ đưa các người ra tòa án binh!
Các cô làm gì với tôi vậy?
Chúng tôi cũng rất lo lắng, đồng chí thiếu tá.
Hơn 48 giờ rồi.
Không một thứ gì, không tin tức.
Không, anh ấy không gửi ai về đây cả. Tôi nói anh ấy không gửi ai cả!
Ừm, tôi nghĩ biết đường.
Vâng, tôi sẽ đến đấy.
Các đồng chí!
Kẻ thù, với hỏa lực mạnh, đang đến theo đường này.
Chúng ta biết ở bên phải và cả bên trái,
chúng ta không có lực lượng nào hỗ trợ.
Vì vậy, tôi ra lệnh cho tất cả chiến binh,
và cả tôi nữa, kiên quyết chiến đấu.
Hãy giữ. Thậm chí khi các đồng chí chẳng còn gì, vẫn phải giữ.
Bọn Đức không có chỗ ở đây.
Bởi vì phía sau chúng ta là nước Nga.
Hoặc đơn giản là lãnh thổ, là đất mẹ của chúng ta.
Đó là một cuộc sống tuyệt vời, bạn thân.
Một bài ca người lính,
"Khi trung sĩ mến bạn, có thể, chẳng có gì sai cả."
Đừng nổ súng, cho đến khi bọn Đức lội nước.
Và đến lúc đó, thỉnh thoảng cậu lại thở, cho nên con chim này cứ tiếp tục hót đi.
- Tuân lệnh.
Đây, nhưng lúc địch qua sông, nên dùng súng trường, tiết kiệm tiểu liên.
Khi chúng tấn công, cậu sẽ dùng nó rất nhiều đấy.
- Tuân lệnh. - Chờ đã.
Bây giờ mở to mắt ra. Vậy là chúng không cố đánh vào sườn chúng ta.
- Đúng vậy! - Bắt đầu!
Đồng chí trung sĩ!
Nhanh lên! Đó là Rita!
Cô ấy ở đây.
- Cái gì thế? - Một quả lựu đạn.
Nước ... nước ...
- Ngay lập tức. - Không.
Lấy một ít vải! hay cái gì cũng được!
Nhanh lên.
- Không, đừng lấy lụa, lấy cotton ấy. - Chẳng có chút nào cả.
Cảm ơn bạn, Zhenya.
Bọn Đức ... Bọn Đức đâu rồi?
Đi.... đi đi!
- Cậu yểm trợ nhé? - Vâng.
Ổn rồi... ổn rồi... Rita.
Vết thương không sâu đâu. Cậu sẽ qua thôi.
Đi đi... giúp cô ấy đi. Chỉ có một mình Zhenya ngoài ấy.
Hey, đi đâu vội thế?
Cô ấy đánh lạc hướng chúng, dẫn chúng đi theo mình.
Để em nằm đây đi.
Đi đi!
Bao vây chúng! Theo tôi!
"Khi anh ấy nói :"
"Em là người yêu của anh nhé?"
"Vì vậy, cuộc sống của tôi"
"là niềm đam mê và bùng cháy."
"Một nụ cười quyến rũ,"
"Một nỗi đam mê trong đôi mắt của anh."
"Lời thề ước vĩnh viễn"
"Một niềm khát khao hạnh phúc."
"Giờ đây, anh ấy đã hạnh phúc,"
"Bây giờ tràn đầy nước mắt."
"Giờ đây, anh ấy đã hạnh phúc,"
"Bây giờ tràn đầy nước mắt."
"Không, anh ấy không yêu tôi,"
"trái tim khốn khổ, nên anh ấy nói..."
Đồ chó chết, đến bắt tao này, bọn phát xít hôi thối!
"trái tim khốn khổ, nên anh ấy nói..."
"Cho dù anh ấy... Không, anh ấy không yêu..."
"Anh ấy không yêu!"
Tôi làm xong rồi... Tình yêu!
"Anh ấy đã thề!"
Thật thú vị!
Này, mấy thằng kia...
Đó là trả thù cho Rita, Galka! Sonya! Lisa!
"Khi anh ấy nói:"
"Em là một ngôi sao sáng,"
"Chiếu sáng mãi mãi"
"Một tâm hồn u tối, ảm đạm!"
"Anh truyền cảm hứng,"
"đến tim em ... một sự hy vọng!"
Lại đây.
Nào, đến đây!
Chúng mày sợ à?
Đồ hèn!
Cô ấy hy sinh ngay à?
Ừ, ngay lập tức.
Cô ấy có thể trốn thoát, nhưng đã không làm thế.
Bọn Đức đâu?
Chúng đã biến mất. Tôi đoán là vì chất nổ.
Nhưng chúng không thể thắng chúng ta! Em hiểu không? Chúng không thể thắng chúng ta.
Anh bị thương à?
Tôi đau ở đây nhiều hơn.
Tôi không lo được cho các em, cả năm người.
Để làm gì? Một chục tên Đức tệ hại!
Không phải lỗi của anh.
Đó là một phần của... chiến tranh.
Vì chiến tranh đã giải thích điều đó?
Còn khi hòa bình đến?
Làm sao tôi giải thích đây?
Làm sao tôi trả lời câu hỏi:
Tại sao các anh
không thể cứu mẹ chúng tôi khỏi cảnh lửa đạn?
Anh đừng nói thế. Chúng ta chiến đấu cho đất nước.
Đừng hành hạ mình nữa.
Em nằm đây nhé. Tôi muốn nhìn xung quanh một chút.
Trong đó chỉ còn hai viên.
Nhưng nó sẽ là nguồn an ủi.
Khoan đã.
Lại gần tí nữa.
Anh có nhớ lúc em thấy hai tên Đức trong rừng không?
Em đi vào thị trấn để gặp mẹ,
Bà ấy đang chăm thằng bé ba tuổi của em, Igor.
Mẹ em đang bệnh nặng.
Đừng lo, Rita. Anh hiểu rồi.
Cảm ơn anh!
Anh đi quan sát và quay lại ngay.
Tối nay chúng ta về căn cứ.
Hôn em đi.
Anh cần cạo râu ...
Đi đi, lấy cành cây đắp cho em, đi đi.
Và hãy chắc là về đến căn cứ nhé.
Chúng ta sẽ cùng trở về.
Em làm gì thế, em gái? Em làm gì vậy?
Giơ tay lên!
Up sticken!
Up sticken! Up sticken!
Up sticken! Up sticken!
Alles! Alles! Đi vào góc!
Alles! Alles! Đi vào góc!
Đi vào góc! Giơ tay lên!
Giơ tay lên!
Bọn chinh phục! Là chúng mày sao?
Chiến thắng! Là chúng mày sao?
Một tốp thiếu nữ!
Chỉ có năm cô gái với tao! Năm cô gái! Chúng mày không qua được đâu!
Chúng mày không thể đâu! Chúng mày sẽ chết ở đây!
Tất cả chúng mày! tao sẽ hạ từng đứa!
Sau đó họ có thể thử tao. Cứ để họ thử đi!
Đây là Moscow. Thông cáo báo chí
từ Phòng Thông tin Sô Viết.
Trong ngày 03/ 6, trên toàn mặt trận, không có trận đánh nào diễn ra.
Tuy nhiên, một số địa phương đã có những trận giao chiến nhỏ
ở những vùng nhất định.
"Màn đêm lại buông xuống trên đỉnh núi"
"Bên bếp lửa, đôi mắt người cắm trại rực sáng."
"Cơn gió đã chết với câu hát cuối cùng."
"dù vậy, có lẽ nó đã đến nơi nào đó để tìm em."
"Chuyện gì xảy ra nếu họ tình cờ đến nơi này,"
"Đến nơi tuyệt vời này, nơi những dòng sông băng đang nằm nghe."
"Tôi gặp gỡ nhiều bạn bè, đi lang thang đó đây."
"Nhưng sao tôi vẫn không gặp em?"
"Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, hy vọng và quyết tâm,"
"Dù tôi giảm thọ vì đuổi theo em."
"Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, vì tôi có một cảm giác"
"trong đất nước rộng lớn, tôi sẽ tìm thấy em."
- Em thích chứ? - Đẹp quá.
Những bóng ma đó vẫn còn ở đây.
Họ kìa, bố!
Giỏi lắm, Igor.
Elisaveta Brichkina;
Sophia Gourvitch; Eugenia Komelkova;
Margarita Ossyanina; Galina Chetvertak.
ĐỜI ĐỜI VINH DANH NHỮNG NGƯỜI ĐÃ HY SINH VÌ TỔ QUỐC.
Hết.