Tip:
Highlight text to annotate it
X
[TV ĐANG ĐANG PHÁT QUỐC CA MỸ, BÀI
"THE STAR-SPANGLED BANNER"]
Chào ngươi.
Trông ngươi thế nào nào?
Nói to lên.
Ta không nghe thấy gì cả.
Ê, chào ngươi, nói to lên!
Ta không nghe thấy gì cả!
Năm.
Phải.
Ta không biết.
Dừng. Á! Dừng lại coi! Đau!
Để ý nó đấy, mấy nhóc.
Tôi về tới này!
Mở cửa ra! Ôi, rõ khỉ!
- Chú xin lỗi. Khỉ!
- Giêsu Chúa tôi! Chú làm cái gì...?
Có gì xảy ra vậy?
[XƯỚNG NGÔN VIÊN THỂ THAO TRÊN TV]: Anh ta đã
có quá nhiều thời gian để ném mà lại không ném.
Bây giờ anh ta bị nhiều áp lực!
Anh ta có người bắt banh, Jim Youngblood à!
Chết tiệt thật!
Tweety?
Ồ.
Ồ, khỉ thật. Tweety, mày không chờ
nổi một ngày học sao?
[MISTER ROGERS ĐANG HÁT
(CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC TRẺ EM)]
Cái gã quái nào thế này?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
STEVEN: Được rồi!
NGƯỜI KHÁC: Steven, có chuyện gì thế?
Freeling, có gì đang xảy ra vậy?
Tôi xin lỗi nghe.
Hàng xóm tôi có cùng cái bấm điều khiển từ xa.
- Tôi cá cả đời tôi vào trận này!
- Bọn tôi bỏ lỡ trận này rồi!
Chào anh, Ben.
Bọn tôi đang coi trận đấu football
hào hứng bên này.
Mấy nhóc của tôi muốn xem Mister Rogers.
Tôi không cần biết anh đang coi gì đâu, Ben.
Cứ nhân từ một chút với cái đó đi mà!
Tới đi coi Steve, xem gã này nè!
Đổi đài của anh đi coi.
Đổi đài của anh thì có.
Đúng nó rồi. Được, đừng đổi.
Vậy là hoàn hảo rồi.
Tweety không thích cái mùi đó đâu.
DIANE:
Con à, Tweety không ngửi được gì đâu.
Cho nó một bông hoa đi.
Một bông hoa à?
Được.
Cho lúc nó bị đói.
Cho lúc nó cô đơn.
Và cho lúc nó ngủ.
Ồ, được thôi mà. Suỵt.
Giờ con đặt con xuống để ngủ...
...con cầu xin Chúa gìn giữ linh hồn con.
Ối, em trai ơi.
DIANE:
Làm cho xong đi.
Con có lâm tử trước khi thức dậy...
DANA:
Nó đã xong rồi.
...con xin Chúa đón nhận linh hồn con.
Thật dễ thương. Thật đẹp, cưng.
Mẹ, khi xác nó rữa ra rồi,
mình có thể đào lên coi xương của nó không?
Robbie! Con xuống dùm mẹ khỏi cái
cây đó có được không?
E. Buzz!
Con có thể có con cá vàng
bây giờ được không?
Đến đây mà ăn này.
DIANE:
Cưng à, con cho nó ăn nhiều quá rồi.
Hai mươi hai rồi hai mươi ba
muốn vài giây.
Con biết chuyện gì xảy ra
khi con cho cá vàng ăn nhiều quá không?
Chúng lớn lên thành...
...cá mập đấy!
Ngủ ngon nhé.
Mẹ ơi, có một trận bão lớn
đang tiến đến ngay hướng này.
Con đã ngủ ngon rồi khi nó đến đây,
nếu con đi ngủ nhanh lên.
Xem nào. Nằm ngủ đi con.
- Chào con.
- Chào mẹ.
Được, đèn tắt này.
Đèn trong tủ quần áo!
Đèn trong tủ!
Lỗi tại mẹ, lỗi tại mẹ.
CAROL ANNE:
Bật lên đi, Mẹ!
Đủ chưa con?
- Được chưa nào?
- Chào Mẹ.
Chào Mẹ.
Con ngủ ngon nhé.
Hoặc tôi chết hoặc tôi điên.
À, anh không có điên đâu, Pete.
- Ý anh là tôi chết à?
- Phải.
Tôi....
Ý anh là tôi....
Cái này để cho tốt à?
DIANE:
Mộng du.
Mộng du ban đêm.
Anh biết sao không?
Anh biết sao không?
Anh cá gì em cũng cá bệnh này là di truyền đấy.
Ý em là con Carol Anne đêm hôm qua,
và nguyên tuần trước đấy, anh biết không.
Và em cũng bị năm lên 10.
- Em có thể giải quyết chuyện này dùm anh không?
- Chắc chắn rồi.
Anh biết không...
Anh biết không,
đã có lần em đi 4 khu đường khi mộng du.
Và em ngủ quên ở ghế sau xe của gã này.
Hắn lái đến tận sở làm
trước khi khám phá ra em.
Chúa ơi, em thức dậy, em bắt đầu thét đấy.
Người ta từ khắp nơi kéo đến.
Họ gọi cớm. Rồi cớm đến.
Họ dẫn gã tội nghiệp này xuống phố.
- Bố em...
- Bự đây....
- ...Ed à .
- Ờ.
Ed Bự gửi em đi khám nghiệm các
vết bầm và vết hằn. Toàn bộ mọi thứ.
Chúa ơi, em thật quá bẽ mặt.
Ô, rõ khỉ, Steven.
Chuyện gì xảy ra nếu mình
đào hồ bơi và Carol Anne mộng du...
...rồi nó đi rơi xuống hồ
trước khi hồ có nước nhỉ?
Ồ, em à, không.
Anh chưa, còn em đã bao giờ nhào lặn
từ miếng nhảy cao 3 mét chưa, cưng?
- Ba mét là cái gì?
- Khoảng 10 bộ đấy.
Chúng ta hãy đào hồ gần nhà hơn...
...rồi để bọn nhỏ nhảy
từ trên nóc nhà xuống.
Không, em, em, cưng.
Em à, một miếng nhảy 3 mét, nó
giống như một khoảng không khí vậy, cưng.
Khi em nhào xuống,
nó giống như rơi tự do vậy, nhá?
Giờ em phải đứng đúng vị thế.
Hai bàn chân đặt đúng chỗ.
- Anh à?
- Là 3 mét lận đấy.
Thời nhào lặn của anh hết rồi.
Minh đang nói về Thế vận hội, Diane. Nhé?
- Và rồi anh có thể--
- Để em coi tư thế lúc anh đứng
ở đầu miếng nhào coi. Ha-ha-ha!
Rồi chúng ta có thể nhào lặn
theo kiểu con thiên nga.
Em vặn người qua lại và...
...nhào xuống!
Anh à, cái đó đúng đối với
máy thể dục Nautilus.
Xem này, em.
Trước, sau. Trước, sau.
Đừng mà. Em nói anh nghe đấy.
[BẮT CHƯỚC GIỌNG CHÚ VḷT DONALD]
Anh yêu em. Anh yêu em!
Em dại.
[STEVEN QUẠC QUẠC KIỂU VḷT]
[DIANE CƯỜI]
Không, không!
Ối, Chúa ơi, em mê cái kiểu
nói chuyện tục của anh.
Cơn bão đang đến gần hơn.
Chào anh bạn.
Chào con.
Mọi việc đều ổn cả chứ?
Đang có sấm sét.
Xem nào. Xem nào. Nhảy lên đi.
Bố là làn gió, còn con là cái lông vũ.
- Chào Mẹ đi con.
- Chào Mẹ.
Ngủ ngon nghe, cưng.
Mình đây rồi.
Con không thích cây đâu, Bố.
Cái cây này già rồi.
Nó mọc ở đây đã lâu lắm rồi con ạ.
Nó mọc ở đây từ trước cả lúc
hãng của bố xây vùng này cơ.
Con không thích mấy
cái nhánh (trông như cánh tay) của nó.
Con biết con sống ở đây mà, phải không bố?
Nó biết mọi chuyện về chúng ta.
Đó là tại sao bố lại xây nhà ngay cạnh nó.
Vậy nên nó có thể bảo vệ chúng ta.
Con, em Carol Anne và chị Dana
rồi mẹ con và bố nữa.
Nó là cái cây già khôn ngoan lắm đấy.
Nó nhìn con. Nó biết con sống ở đây.
Con biết không, bố nghĩ trận bão
sẽ bay qua vùng mình.
Làm sao bố biết?
Vì bố có thể đếm.
Con biết phải làm gì không nào?
Khi con thấy tia chớp...
...con đếm cho đến khi con nghe thấy tiếng sấm.
Nếu con có thể đếm nhiều hơn mỗi lần...
...thì tức là cơn bão đang xa dần chúng ta đấy.
Con muốn thử không nào? Được.
Chờ tia sét.
Chờ đi, nó đang đến đấy.
Chà.
- Rồi. Một...
- Một...
- ...hai, ba.
-...hai, ba.
[SẤM SÉT RUNG CHUYỂN]
Được rồi, nhưng bố cá lần sau con có thể
đếm ít nhất đến bốn hoặc năm.
- Cá với con đấy.
- Bố à, cái này là cho bố đấy.
Con bảo họ nhắn lại đi,
đậu ngọt.
Bố cháu muốn bác nhắn lại.
Ngủ ngon nhé.
Nóng quá bố.
Được.
Ngủ ngon nhé, thiên thần của bố.
Mộng đẹp, nhé?
Chào Bố.
Một, hai...
...ba, bốn.
DANA:
Đã không!
Mau đi.
- Dana ngủ ngon.
- Bố ngủ ngon.
- Gác điện thoại đi, Dana.
- Được.
Ờ.
Một, hai....
Ba, bốn....
Năm....
["THE STAR-SPANGLED BANNER"
ĐANG PHÁT TRÊN TV]
[CÁC GIỌNG NÓI THÌ THÀO]
Họ đây rồi.
STEVEN:
Giờ nghe tôi nói này, Jeff. Không.
Không, tôi không giỡn chơi đâu.
Tôi biết, ai mà ngủ qua nổi
6.5 (độ Rithter?) được chứ?
Đã có tổn thất.
Phòng ngủ.
Có nhiều thứ văng tung tóe hết.
ROBBIE:
Ngưng lại! Đây là chiến tranh đấy!
STEVEN:
Bọn tôi đang nghe radio.
Chẳng có gì trên radio cả.
DANA:
Đừng có đụng tao nghe.
STEVEN:
Đã hai năm sau trận động đất Sylmar rồi.
Em thật là rầy rà! Làm chị khờ luôn!
Anh thật là rầy rà.
- Lá chắn này.
- Em thật là rầy rà.
Cái đó tốt đấy.
Đây là chiến tranh, em nói thật đấy!
- Nè, coi chừng!
- Nhai đồ ăn của con 10 lần, nhá?
Em là cái bịch để nôn ra thật bự đấy!
Còn anh là cái bao đựng đồ ăn thừa.
Cái đó ngon đấy.
Mẹ sẽ không ăn đâu.
Của con này, Rob.
Cưng à, đêm qua khi con nói,
"Họ đây rồi"--
Con có thể đem con cá vàng đến trường không?
Có lẽ có đường đất nứt ở ngay dưới nhà mình.
Có phải tiếng chói tai đó không?
Trần phòng long mảnh vụn ra
trên giường em.
DANA: Ai cần biết chứ?
- Nhớ đêm qua không?
Con có nhớ cái lúc con thức dậy
rồi nói "Họ đây rồi" không?
Dạ có.
Ý con muốn nói ai? Ai ở đây vậy?
Là người trong TV.
- Nó bị say thuốc đấy.
- Em thì biết cái gì chứ?
Nhiều hơn chị thôi! Hỏi Bố đi.
- Hỏi Bố.
- Hỏi Bố.
- Hỏi Bố.
- Suỵt!
Hỏi Bố. Hỏi Bố.
Nè!
Không phải em làm đâu đó.
Ôi! Cám ơn nghe, thằng tồi này.
Chị có lớp trong 20 nữa đây này.
- Mẹ! Không phải lỗi tại con đâu.
- Đưa cho mẹ cái này, trước khi con làm đứt tay con.
Với anh thì tốt lắm à?
Không phải chúng tôi
cũng vậy đâu, Jeff.
Được. Nói với anh sau--
Ờ, phải. Được rồi.
Đưa cho mẹ cái đó, trước khi con làm đứt tay con.
- Không phải lỗi tại con đâu.
- Chào con nghe, gái cưng.
- Anh đi đây.
- Chào anh nhé.
- Con đi đây.
- Không!
Con, mẹ có thể lo được.
- Con có lớp.
- Ờ, à, ăn sáng đi đã.
Được rồi. Con sẽ trễ học đấy.
- Tôi không quá xem nặng chuyện đó
- Tôi đã bảo cái thằng quái đó để--
- Công việc nào mà chẳng có chuyện đó xảy ra.
- À, tôi.
Nè! Coi cái này đi!
Tôi mê con nhỏ đó.
Anh yêu em! Ta yêu nàng!
Ta yêu nàng!
Anh mê cái đó!
Không!
E. Buzz, không. Xuống.
Robbie! Carol Anne!
Mẹ đã bảo các con phải đẩy ghế vào
khi ăn xong mà.
Cưng à, con sẽ hư mắt con hết đấy.
Coi vậy không tốt cho con đâu.
Có gì thế, E. Buzz?
Mày đang làm gì vậy?
- Anh thấy thế nào?
- Tuyệt lắm, bà Freeling ạ.
Được rồi, Bluto. Đưa ly cho tôi nào.
Cà phê bà pha thật ngon đấy.
Giêsu! Đừng làm vậy, con.
Con muốn thấy mẹ nằm trong thùng
thuốc lá trên phủ đầy kẹo licorice à?
- Không đâu.
- Có phải con đã làm cái này không?
Không có.
Các con này.
Mẹ đã yêu cầu các con
đừng kéo ghế ra mà.
Trời!
Phải người trong TV không?
Vâng.
Con thấy họ à?
Vâng.
Mẹ có thấy không?
Không.
Tôi nói bà nghe, tôi nghĩ
bà thật sự thích cái bếp này đấy.
Đây là kiểu mới nhất của chúng tôi.
Chúng tôi gọi đây là Giai đoạn 4.
Ông ở đâu vậy, thưa ông Freeling?
À, chúng tôi là gia đình đầu tiên lập ra
chương trình nội trợ ở Cuesta Verde Estates đấy.
Giai đoạn 1.
Chúng tôi phải thông qua các hàng xóm
của tôi để có thể có được cái này.
Ồ, vùng đó trông sống động.
Giờ nó vậy đấy, nhưng tôi nghĩ
trong vài tháng tới...
...ông bà không thể nhận ra
Giai đoạn 1 với Giai đoạn 3 đến Giai đoạn....
Ông bà biết không, chúng tôi có câu nói về nơi đây.
Cỏ mọc xanh hơn những chỗ khác.
Phải, tôi đang cảm thấy vậy đó.
Anh không thể nói với ai sự khác biệt
giữa căn này với căn kia được.
Ông biết sao không? Tôi nghĩ ông đúng đấy.
Nhưng tôi nghĩ tiêu chuẩn xây cất
của chúng tôi rất là thông thoáng.
Tôi có người hàng xóm này, ông ta xây
một bồn tắm trong phòng ngủ...
...và nó có một hệ thống ống dẫn nước
ra cái hồ nông nhỏ bên ngoài.
Nó được xây nửa bên trong phòng khách,
nửa bên ngoài phòng khách của ông ta.
Cái nhà đó được coi là kiểu cách
trong Phố và Quê đấy.
Đi nào, tôi sẽ cho ông bà xem phòng nghỉ.
Anh à! Lại đây! Mau lên!
- Mau! Trước khi nó lại ngưng.
- Thế còn mấy cái thùng này?
- Để đại đó đi.
- Được rồi.
Họ vẫn chưa đổ rác mà.
- Được, cứ đứng ngay đây đi, nhá?
- Hở?
Nghe này, em không cho Dana và Robbie
biết vụ này,...
...nhưng Carol Anne ở đây,
nên nó biết.
Nhưng Dana sẽ tiết lộ hết, còn Robbie,
nó có thể mất cả ba tuần...
-...sang ngủ bên cạnh anh đấy.
- Em nên ngồi xuống.
Không, không, không.
Giờ cứ đứng đi, nhá?
- Giờ cứ bình tĩnh.
- Được rồi.
Giờ trở lại quá khứ của minh
khi anh thường có đầu óc thông thoáng đó.
- Nhớ cái đó không?
- Ờ nhớ.
Được. Cứ cố dùng nó
trong vài phút tới thôi.
- Nhá?
- Ờ, được.
Mẹ không nấu bữa tối gì cả.
Mình sẽ đi ăn tiệm Pizza Hut, nhé?
Rồi, bây giờ....
Bây giờ cứ nhìn đi.
Cứ nhìn đi.
Cứ quan sát.
DIANE:
Á-chà!
STEVEN:
Hở.
Lại đây, cưng.
Con cưng, con có thể di chuyển cái ghế
ra khỏi chỗ mà chỉ đứng đây thôi không?
- Con cưng, mình cho Bố thấy đi.
- Con đói!
Đừng có tranh luận với mẹ. Làm đi nào.
Mau đi, mình chỉ làm cái này một lần thôi.
Rồi, thế này.
Con muốn bánh pizza súc-xích.
Mẹ, cái đó nóng quá.
Mẹ xin lỗi.
Nền nhà cần phải trơn hơn.
- Steven, mau lên, anh làm đi.
- Không.
- Coi kìa, anh, thử đi.
- Không đâu.
Nó thấy nhột nhột, anh biết không,
ngay đây này.
Rồi nó bắt đầu kéo anh.
Cái nhột nhột đó kéo anh.
Ngay lúc đó làm như không có không khí vậy,
ngoại trừ anh vẫn có thể thở được.
Và anh được kéo đi và--
- Chào anh, Ben.
- Ồ, anh Tuthill. Chào anh.
TV của tôi không có gì, nếu anh
có vấn đề với cái của anh...
Không, không, không.
Không phải chuyện đó.
Diane và tôi đang tự hỏi....
Cái này nghe hơi kỳ lạ
khi tôi nói ra....
Đáng ngờ đây.
- Bọn muỗi này là chuyện khác.
- Chúng thật sự chích đấy.
Tôi chưa bao giờ bị chúng làm phiền cả.
Trên thực tế, tôi không nghĩ
đã bị con nào cắn hết.
Cho đến nay như tôi biết, không ai
trong gia đình tôi bị ảnh hưởng bởi chúng cả.
- Có con muỗi nào hút con không, con trai?
- Con không biết đâu, Bố.
Nó không biết đấy.
DIANE:
Ờ....
Nghe này, anh Tuthill....
Là Ben.
- Ben.
- Tôi thật sự xin lỗi.
Anh Tuthill à, xem nào....
Chúng tôi chỉ....
Cái chúng tôi đang thắc mắc là....
Xem nào. Diane, vợ tôi,
và tôi đang tự hỏi....
Ben à, có gì khác thường
đang diễn ra bên nhà hàng xóm.
Có gì đó, ờ....
Chúng tôi tự hỏi không hiểu anh có
bị cái gì nhiễu loạn gần đây.
Nhiễu loạn kiểu nào chứ?
Ừm....
Ồ, anh biết không, giống như...
...chén bát hay đồ đạc
tự chúng di chuyển đó mà.
Đừng có gãi. Anh sẽ làm nhiễm trùng đó.
- Chỉ cần để em bôi cái này thôi.
- Được.
Đừng mà!
Cha ơi, anh thấy cứ như tên khờ vậy.
Em xin lỗi, nhưng em phải nói chuyện đó.
Chúng ta đang mất cả chai máu đây.
Chúng ta phải giữ cái này
trong gia đình thôi, Diane à.
- Đừng gãi.
- Ngày mai, anh sẽ kêu người tới.
Ờ? Thí dụ như ai đây?
Anh lục trong niên giám điện thoại.
Gọi người chuyên di chuyển đồ đạc tới.
Hiện tượng lạ, không có
trong niên giám đâu.
Một 1000, hai 1000,
ba 1000...
...bốn 1000,
năm 1000--
Anh à, nghe này....
Em là người phải chịu cái chuyện
quái đản này suốt ngày...
...và chẳng có gì xảy ra cả.
Nó giống như một mặt khác của tự nhiên,
một khía cạnh mà chúng ta không hiểu nổi.
Khi anh phản ứng quá mức với cái này, nó làm cho
những gì xảy ra trở nên quan trọng hơn quá nhiều.
Không ai được vào bếp
cho tới khi anh biết đang xảy ra chuyện gì.
Một 1000, hai 1000,
ba 1000, bốn 1000....
Một 1000,
hai 1000,
ba một--
Một 1000, hai 1000--
[CAROL ANNE THÉT]
- Robbie!
- Robbie!
Mẹ ơi!
[CÁC GIỌNG NÓI THÌ THÀO]
Mẹ ơi!
STEVEN:
Robbie!
DIANE:
Steven, lẹ lên!
ROBBIE:
Bố!
Cứu con!
STEVEN:
Robbie!
ROBBIE:
Cứu con, Bố! Cứu con!
Con cưng, cẩn thận!
Mẹ!
Mẹ ơi!
[CAROL ANNE THÉT]
Bố ơi!
Mẹ!
[ROBBIE THÉT]
Mẹ! Cứu con! Cứu con! Cứu con!
- Cứu con!
- Nó đang đến!
Mẹ! Nó đang kéo con vào trong!
- Robbie!
- Nó đang làm con đau!
Steven, mau lên!
- Bố, cứu con! Nó đang kéo con vào trong!
- Giữ nguyên đó!
Anh, giữ chặt lấy con!
[CAROL ANNE THÉT]
Không! Không! Không!
DIANE: Ôm chặt vào Bố con!
ROBBIE: Giữ con, Bố!
Nó bắt được chân con!
Bố, cái chân con!
Bố! Cứu con, Bố! Cứu con!
DANA:
Coi kìa! Mẹ, Bố, đó là con lốc xoáy!
DIANE:
Chắc nó vừa bay ngang chúng ta rồi.
Sẽ không còn lại căn nhà nào nếu....
STEVEN:
Carol Anne!
DANA:
Con để nó ở trên lầu!
DIANE: Carol Anne!
STEVEN: Con à!
DIANE:
Con cưng, bố mẹ đang đến đây!
DANA:
Carol Anne!
- Coi sẽ đi tìm trong bếp.
- Không! Không, để bố đi.
Bố sẽ đi coi trong bếp.
Con đi tìm trong phòng con xem.
- Carol?
- Carol Anne?
Con ơi?
Carol Anne?
Carol Anne? Con cưng?
STEVEN:
Carol Anne?
Con ơi?
STEVEN:
Carol Anne?
- Diane!
- Anh đã tìm thấy con chưa?
Không. Anh đã kiếm khắp nơi rồi.
Thật là điên mà!
Ối giời ơi....
Chúa tôi!
Cái hồ bơi.
Hồ tắm! Cái hồ tắm!
Cẩn thận đấy, anh à.
Steven!
CAROL ANNE:
Mẹ ơi!
Mẹ!
Không gì. Chẳng có gì hết.
CAROL ANNE:
Mẹ ơi!
Mẹ? Mẹ?
ROBBIE:
Mẹ ơi! Mẹ!
Tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa.
Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ!
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!
- Robbie! Có chuyện gì thế?
CAROL ANNE: Mẹ ơi!
Carol Anne. Tạ ơn Chúa. Con ơi.
Con, con ở đâu thế?
CAROL ANNE: Mẹ ơi!
- Carol Anne?
ROBBIE:
Mẹ ơi, lại đây! Mau lên!
- Mẹ ơi! Mẹ!
- Robbie. Cái gì? Cái gì vậy, con?
Là Carol Anne! Carol Anne! Carol Anne!
CAROL ANNE:
Mẹ ơi! Con không thấy được mẹ, Mẹ ơi.
Mẹ ở đâu vậy?
Mẹ ơi!
Con không thấy mẹ, Mẹ ơi.
Mẹ ở đâu vậy?
Có bao nhiêu người trong gia đình
bị liên quan...
...và tuổi của họ?
STEVEN:
Có Diane, vợ tôi. Cô ấy 31.
Ba mươi hai. Tôi xin lỗi.
Và con gái lớn của tôi, Dana, cháu 16.
Con trai tôi, Robert, lên 8.
- Carol Anne....
LESH: Hừm.
Carol Anne, lên 5.
Đã có tin gì về mấy biến cố này
được công bố chưa?
STEVEN:
Không, tuyệt đối không.
Ông có lý do đoan chắc rằng không để ai
trong gia đình nói ra?
STEVEN:
Đó là chuyện sau cùng mà chúng tôi muốn.
Chúng tôi còn chưa đi
báo cảnh sát nữa kìa.
Hừm.
Gia đình ông có đón nhận một cuộc điều tra
kỹ lưỡng về mấy vụ nhiễu loạn này...
...bởi người nào có thể
quan sát tiên khởi hay không?
Nghe này Tiến sĩ Lesh,
chúng tôi không quan tâm về các nhiễu loạn...
...tiếng đập thình thịch và tiếng này tiếng nọ,...
...tiếng la thét, tiếng nhạc.
Chúng tôi chỉ muốn tìm ra
con gái út của tôi thôi.
Tôi nên cho bà biết là chúng tôi cô lập
phòng đó khỏi phần còn lại trong nhà.
Robbie bây giờ ngủ với chúng tôi
còn Dana thì theo bạn bè nhiều.
À, có bao nhiêu nhiễu loạn mà
ông đã ghi nhận đượng trong phòng đó?
Chúng tôi không vào phòng đó nữa.
Ông Freeling này, chúng tôi sẽ ghi lại
bất kỳ năng lượng hay biến cố kỷ dị nào.
Đúng vậy, Ryan đã chụp được một vụ lạ
trong trường hợp ở Redlands.
RYAN:
Đúng thế.
Đó là một món đồ chơi trẻ con,
một chiếc xe nhỏ (hiệu) Matchbox.
Cứ lăn bánh bảy bộ băng qua
một nền lót linoleum (ny-lông).
Biến cố đó kéo dài bảy tiếng.
Bảy tiếng cho cái gì?
Để chiếc xe hoàn tất
được quãng đường đó.
Dĩ nhiên, chuyện này không thể nhìn
bằng mắt thường mà thấy được.
Nhưng tôi ghi được nó bằng một máy
hình chụp cách quãng (time-lapse camera).
Nó tuyệt diệu lắm đấy.
Vậy à.
DIANE:
Chúng tôi đã cố gắn bó với nhau
như một gia đình.
Dĩ nhiên, không ai ngủ nhiều.
Steven đã bỏ nhiều công việc.
Nhưng anh ấy tuyệt vời,
thật là tuyệt vời.
Thế bà đã điều tra về các căn nhà
ma được bao lâu rồi?
À, bà Freeling à, tôi--
- Là Diane.
Diane à, việc xác định có phải là một căn
nào là nhà ma không phải dễ dàng gì đâu.
Tôi-- Cái tôi muốn nói đến là,
rất có thể đây là ma phá (poltergeist) vào phá...
...thay vì một chuyện ma ám cổ điển.
Sự khác biệt như thế nào?
Anh có thấy cái đó không?
Sẽ còn hai cái nữa trong vài giây tới.
Chúng luôn luôn di chuyển theo cặp.
Tiến sĩ Casey à.
Ở đây cần phải nhanh hơn
như vậy mới được.
Nó là điện. Các vị có thể
ngửi mùi được điện tích.
Bà đang nói về ma phá (poltergeist) phải không?
Ma phá thường có liên hệ đến
một cá nhân nào đó.
Ma ám (haunting) thường liên quan đến
một vùng nào đó.
Thường là một căn nhà.
Những nhiễu loạn do ma phá gây ra
thường xảy ra khá ngắn.
Có thể trong vài tháng.
Ma ám có thể kéo dài nhiều năm.
Có phải bà đang bảo tôi là có thể tất cả mấy chuyện
này có thể đột ngột chấm dứt bất cứ lúc nào?
Vâng, có thể là thế.
Trừ phi là nhà bị ma ám.
Nhưng ma ám thường quanh quẩn
với người sống.
Vậy chúng tôi không có nhiều thời gian...
...vì con gái tôi vẫn còn sống
đâu đây trong căn nhà này.
[TRÊN TV]: --trong khi cố gắng thoát khỏi
một kẻ tấn công vô danh tính.
Cảnh sát tòa án được liệt kê là quan yếu
và được quan tâm đặc biệt.
DIANE: Cái này có lẽ phải coi là hơi kỳ lạ.
Chúng tôi nghe rõ hơn trên đài này.
Đừng hỏi tôi tại sao.
À, ờ...
...Tôi đoán tôi phải gọi nó.
Carol Anne?
Ờ, là Mẹ đây, con ngoan.
Ờ, bọn ta muốn nói chuyện với con.
Làm ơn trả lời mẹ đi, con.
Làm ơn trả lời mẹ đi.
Làm ơn nói chuyện với mẹ đi, thỏ con.
Coi con chó kìa.
Con có nghe chúng ta không?
Con có thể chào Bố một tiếng không?
[GIỌNG THÌ THÀO]
CAROL ANNE:
Chào Bố.
Chào đậu ngọt cưng của bố.
Là mẹ đây, con.
Chào Mẹ.
Chào con!
Con có thấy mẹ không?
Con có thấy Mẹ không đây?
Mẹ ơi?
Mẹ ở đâu? Mẹ ở đâu vậy?
Chúng ta ở nhà, con ạ. Chúng ta ở nhà.
Con có thể tìm ra mẹ không?
Con có thể tìm ra đường về nhà với chúng ta không?
Mẹ ơi, mẹ ở đâu vậy?
Con không thể tìm mẹ. Con không thể!
Con sợ ánh sáng đó, Mẹ ơi.
Con sợ ánh sáng đó!
Bảo cháu tránh xa cái ánh sáng đó ra đi.
Có lẽ đó là lối thoát đấy!
Đó là lối thoát, nhưng không phải cho cháu.
Bảo cháu lẹ lên đi.
- Ờ, Carol Anne--
- Bảo nó tránh xa ánh sáng đó ra!
Nói với con đi, Diane.
Cưng à, tránh cho xa cái ánh sáng đó ra.
Ánh sáng đó nguy hiểm. Đừng đến gần nó.
- Ngay cả ngó nó cũng đừng.
MARTY: Tiến sĩ Lesh.
Tôi không tin chuyện đó, nhưng giọng nói có thể phát ra
từ máy CB (Máy vô tuyến Dân sự) ở đâu đó trong nhà này.
LESH:
Đây không phải chuyện lừa đảo đâu.
Cái quỷ gì thế này?
LESH:
Có gì không?
RYAN:
Không có gì cả.
CAROL ANNE:
Mẹ ơi, có ai đó trong đây.
[GIỌNG THÌ THÀO]
CAROL ANNE:
Mẹ ơi, Mẹ, phải mẹ đó không?
Không, không phải Mẹ đâu.
Đó là Tiến sĩ Lesh?
- Ai đang ở với con vậy, con gái?
- Ai ở với con vậy?
Mẹ ơi, có người đang tới.
Mẹ ơi, làm ơn cứu con!
- Chúa ôi. Lạy Chúa. Con tôi.
- Mẹ ơi!
Không.
Đồ khốn! Nó chỉ là một đứa trẻ thôi!
Cứu nó! Bà không nghe
thấy gì xảy ra sao? Cứu nó đi!
- Lắng nghe! Nghe đi!
- Cứu con! Tránh xa tôi ra!
Bỏ mặc tôi!
Mẹ ơi, cứu con! Cứu con, Mẹ!
Nó vừa đi qua em.
Chúa tôi!
Em đã cảm thấy con.
Em có thể ngửi mùi con.
Là con.
Ngửi mùi quần áo em đi.
Là nó. Nó ở khắp người em.
- Là con. Nó ở khắp người em.
- Chúa tôi.
DIANE:
Là con. Em đã cảm thấy con.
STEVEN: Đúng rồi. Là con.
DIANE: Đúng là nó rồi.
Là nó. Là nó. Nó là con tôi.
Nó là con tôi.
Nó đi qua hồn tôi.
ROBBIE:
Mẹ ơi!
DIANE:
Carol Anne?
Tôi không còn nghe nó nữa.
Carol Anne? Cưng?
Bà cho biết chính xác là chỗ nào Carol Anne
đang chơi ở chỗ nào khi cháu biến mất?
Diane?
Carol Anne đang chơi ở chỗ nào
khi cháu biến mất vậy?
Tủ quần áo trong phòng nó.
Chúng ta hãy lên đó xem.
- Bọn chúng không cho bà vào đâu.
- Thì chúng ta sẽ thấy thôi mà.
LESH:
Có gì xảy ra cho anh vậy?
Lúc tôi sắp vào kiểm tra phòng
của con bé, tôi không biết.
...có cái gì đó cắn tôi.
Chú bị cắn à?
Cái đó hay là vụ co rút bắp thịt
tệ nhất trên đời này.
Vén áo anh lên. Chúng ta coi thử xem.
Chà!
Chúng ta sẽ ngủ đêm bên dưới.
Không. Sai rồi! Sai, sai, sai.
Em à, anh muốn em đưa Dana và Robbie...
...ra trọ đêm trong phố.
Em không rời khỏi đây
mà không có Carol Anne.
DANA: Con không thể ở đây.
Con phải đến nhà Lisa.
- Không, con đi đi, con à.
- Con không muốn ở lại đây!
Anh không thể để ai
ở trong nhà này một mình được.
Chúng tôi có thể nói chuyện với anh không?
Chúng ta đi.
Có chuyển động nào từ bọn chúng không?
Có một luồng phân cực điện tích.
Tôi muốn coi cho rõ chúng không gây ra
do ẩm ướt từ sự dò rỉ trong căn nhà này...
...nhưng tôi sẽ không lên trên đó để tìm tòi.
Chúng ta đang có nhiều hơn hẳn
các loại bất thường khác đang xảy ra ở đây.
Có một thứ khoa học vật lý có thể đo lường được
trong căn nhà này mà nằm ngoài...
...bất kỳ cánh cửa nào hoặc "điểm lạnh"
nào mà tôi từng kinh qua.
Cái giọng trên TV,
nó đến từ đâu vậy?
Sự vắng bóng của một tín hiệu trên một đài
mà không nhận luồng sóng điện có nghĩa là...
...nó tự do nhận nhiều nguồn nhiễu xạ từ nhiều thứ
khác nhau, như luồng sóng ngắn chẳng hạn.
Nhiễu loạn từ mặt trời,
tia lửa điện nẹt ra từ máy xe.
Từ không gian bên ngoài.
Hay không gian bên trong.
Vâng. Nếu những hồn đó có một vùng sinh sống
riêng trong căn phòng riêng của họ thì sao?
LESH: Ý anh là sao?
RYAN: Không, tôi muốn nói vậy đó.
Nếu đó là lối thoát...
...thì phải có nơi nào đó trong
căn nhà này có lối vào.
Không, làm ơn, cứ để nó mở đi.
Cám ơn bà.
Bà biết không, khi yên lặng
như bây giờ...
...tôi có thể hình dung ra tất cả chuyện này
xảy ra như thế nào từ phía bà.
Tôi thật là bẽ bàng.
Vô lý.
Tôi mới là người lẽ ra phải bẽ mặt
khi đến với gia đình tử tế như của cô.
Tâm linh không phải là cái
cô dễ thấu hiểu đâu.
Không có văn bằng tốt nghiệp...
...không có bằng hành nghề.
Tôi là một chuyên gia về tâm lý học...
...người đã trải qua hầu hết thời gian của tôi cho cái thú tiêu khiển có tính ma ảo này...
...tôi cho rằng nó là cái đã làm cho tôi thành ra
người nữ vô trách nhiệm nhất ở tuổi này mà tôi biết đến.
Bà có cần một cái ly không?
Không, cám ơn cô.
Bà biết không, bà rất là tức cười.
Hai tay bà rung lên cả "dặm" mỗi phút.
Chuyện chưa hết đâu.
Tôi hoàn toàn kinh hoảng rồi đây.
Nó toàn là những chuyện
mà chúng tôi không hiểu được.
Tôi có cảm tưởng giống như một vượn người,
đang ra khỏi khu rừng nguyên thủy...
...và nhìn thấy mặt trăng lần đầu tiên
rồi lấy đá chọi lên nó vậy.
Nếu con bị giết, con có sẽ trở lại
làm ma và kẹt trong nhà...
...giống như em con không?
Em gái con chưa chết đâu, Robbie.
Nếu con bị giết, con có thể đến thăm em con
rồi chỉ cho nó đường về đây không?
Mẹ có thể cột sợi dây quanh mình con
rồi giữ lấy nó, rồi ai đó sẽ đến tìm mẹ con mình...
...và chúng ta sẽ đi sống ở chỗ khác.
Có người tin rằng khi con chết
linh hồn con sẽ lên thiên đàng.
Khi Ông chết, con nhìn Ông nằm trên giường
trong bệnh viện, và con đã quan sát...
...nhưng con đã không thấy gì ra khỏi Ông cả.
Linh hồn của Ông vô hình, Robbie à.
Con không thể trông thấy nó được.
Nhưng thế tại sao Ông không ở trên
Tivi với Carol Anne vậy?
Suỵt.
LESH: Có người tin rằng khi người ta chết...
...có một ánh sáng huyền diệu...
...rực rỡ như mặt trời.
Nhưng không nguy hại khi nhìn vào nó.
Mọi câu trả lời cho mọi câu hỏi
mà cháu từng muốn biết...
...ở trong luồng ánh sáng đó.
Và khi cháu đi vào nó,
cháu sẽ vĩnh viễn trở thành một phần của nó.
Và rồi...
...có người chết,
nhưng họ không biết họ đã chết rồi.
Họ tưởng họ vẫn sống à?
Phải.
Có lẽ họ đã không muốn chết.
Có lẽ họ đã không sẵn sàng để chết.
Có lẽ họ đã chưa sống được trọn vẹn
hay họ đã sống quá lâu rồi...
...nhưng họ vẫn muốn sống thêm.
Họ chống lại việc đi vào ánh sáng đó,
...dù cho ánh sáng đó có muốn
họ thế nào đi chăng nữa.
Họ chỉ có quanh quẩn đâu đó thôi...
...xem TV,
xem bạn bè họ lớn lên...
...cảm thấy không vui và ghen tức...
...và các cảm tưởng đó là xấu.
Họ bị đau khổ.
Và rồi...
...có người...
...lạc đường đến ánh sáng đó.
Và họ cần ai đó
chỉ cho họ đến đó.
Cho nên có người tức giận và ném đồ vật
lung tung, giống như trong phòng cháu vậy à?
Đúng.
Giống y như trong trường học vậy.
Như có trẻ thì tốt với cháu,
có đứa khác lại tệ với cháu.
Có lần cháu đã bị ba đứa "đánh hội đồng".
Tụi nó giật tiền ăn trưa của cháu.
Có lẽ bây giờ tụi nó đã bị xe cam nhông
đụng và chúng đang ở trên kia đấy.
Nghe này, con, có lẽ mình
nên chợp mắt đi, nhá?
Được.
Con biết sao không?
Khi con gọi Bà hôm nay,
Bà thật là hứng khởi...
...rằng con sẽ về ở với Bà...
...và Bà đang sắp xếp những chuyện êm thắm
cho tụi con làm đấy.
- Con không thể đem con E. Buzz theo được à?
- Chắc rồi, con có thể chứ.
- Chào Mẹ.
- Chào con ngoan.
Chào bác.
Chào Bố.
Ngủ ngon nhé, Rob.
Bố yêu con.
Ngủ ngon nhé, Carol Anne.
Tôi sẽ đi kiếm cái gì ăn.
- Được.
- Cám ơn anh.
Cái gì thế? Cái gì vậy?
Phát lại đi!
RYAN:
Tôi nghĩ tôi thu được một. Tôi nghĩ tôi đã thu được.
Phải, nó được thu rồi!
Coi tất cả bọn chúng kìa.
ROBBIE:
Có phải nhà mình đó không?
Những người này là ai vậy?
Họ cô đơn quá.
Quá là cô đơn đi.
Họ từ đâu đến vậy?
Mẹ không biết.
Robbie?
Gọi mẹ, nhá?
Kiểu khắc đồ trang sức này đã
trên 100 trăm tuổi rồi.
DIANE:
Phải, có cái xe kéo.
Và cái đồng hồ này chỉ mới vài tuổi.
Và nó không phải là của ông.
Không.
À, tôi đi.
Tôi đưa những cái này về phòng thí nghiệm
cùng với mấy cuốn băng.
Tôi sẽ phải trưng bày mấy cái này,
ông biết không.
- Làm ơn, đừng để đến lâu cả 60 phút.
- Hoặc cái đó không tin tưởng nổi đấy.
Tôi ra mở cửa. Xin lỗi bà.
LESH:
Tôi sẽ để Ryan ở lại đây với cô.
Marty sẽ không quay trở lại.
Tôi sẽ quay trở lại.
Và tôi sẽ đem theo trợ thủ.
Cố gắng đừng có lo.
Cám ơn bà.
Chúng tôi sẽ nhớ anh trong văn phòng đó, Steve.
Mấy người ở đó đã lo ngại rồi...
...nên tôi đem nó theo tôi đến--
Giêsu, Steve à, trông anh tệ quá.
Anh không cảm thấy khá hơn chút nào à?
Tôi vẫn còn yếu. Tôi đã bị cúm.
- Tôi không thức dậy nổi và tôi--
- Giống như anh có trở ngại về dây cáp thì phải.
Phải, à, dọn đến đây.
Đường dây cáp bị tắt trong mấy tháng.
Chúng ta phải theo dõi chuyện đó.
Phần còn lại của khu này cũng bị tắt luôn à?
Không, chỉ có chúng tôi thôi.
Anh có cả vấn đề về điện ở đây nữa này.
Anh vặn cái bóng gì vào thế?
Bộ một bóng đèn 300-watt à?
Anh sợ kẻ gian hay anh đang cố thu hút
đủ loại côn trùng trong vùng Cuesta Verde đây?
Steve, nói cho tôi biết chuyện này đi.
Anh có hạnh phúc ở đây không?
- Có, tôi hạnh phúc.
- Xin lỗi vì tôi đã hỏi những câu kiểu này...
...nhưng chúng tôi không muốn mất đi người
đại diện giỏi nhất mà chúng tôi có từng có...
...vì bệnh cúm hay các cơ hội khác.
Nhìn thấy tất cả phần mềm trong phòng khách
của anh làm tôi tự hỏi nếu, à...
...có lẽ anh có cái gì đó về phía anh rồi.
Không tôi chỉ đọc tạp chí Popular Mechanics
(Cơ Khí Phổ Thông) thôi. Tôi có ít thú tiêu khiển mà.
Có cảm tưởng như
sắp có một cuộc đua xe?
Tôi muốn cho anh thấy cái này nè.
Xin chào?
Carol Anne?
Mẹ xin lỗi!
Anh có một đứa sinh ra trong nhà này, hả?
Nó là Carol Anne.
Tôi hiểu rằng cháu nó nhớ trường lắm.
Một trong những cháu con của Trask
cũng đang học cùng lớp nhà trẻ.
Nó cũng bị cúm luôn à?
Ờ, tất cả chúng tôi đều bị một thứ.
Tôi xin lỗi nghe.
Tôi đã không thấy cháu.
Nó đi quanh đâu đó rồi.
Nghe này, không biết anh có ngại
nếu tôi hỏi anh một câu không.
Anh đang rời khỏi Cuesta Verde đấy à?
STEVEN: Khó mà tin nổi ngày hôm nay
trời đẹp đến thế này.
Tại sao có ai đó trên đời này lại
gặp vấn đề trong một ngày như thế này chứ nhỉ?
Anh thấy sao về cái khu này dùng làm
"điểm ngắm Vịnh" dưới kia, hả?
Khá là dễ thương nếu ông sống trên này,
nhưng không khá cho lắm trong Thung lũng dưới kia...
...nhìn thấy những căn nhà đó
cắt vào mé đồi.
Anh không còn phải sống
trong Thung lũng nữa.
Ông đang nói gì vậy?
Chúng ta đang bắt đầu sang Giai đoạn 5
ngay ở chỗ chúng ta đang đứng đây.
Tất cả những cái này là khu có
phòng ngủ chính theo kiểu của anh.
Cái đó có thể là quang cảnh của anh.
Thích chứ?
Ô. Teague à, đó là một
sự cống hiến tử tế đấy.
- Tôi không phải là một nhà phác họa.
- Anh chịu trách nhiệm cho 42% số bán được đấy.
Cái đó gần như là một nửa của
mọi thứ trong đó rồi.
Gần $70 triệu giá trị
chỗ ở và bất động sản đấy.
Bây giờ, cái đó cả một thế hệ an sinh...
...mà không ai có thể mặc cả đấy.
Nghe này, tôi biết chúng tôi có thể biến anh
thành cộng sự viên toàn bộ từ 3 năm trước rồi.
À, tôi không muốn
mất anh bây giờ đâu.
- Không còn nhiều đất để xây nữa, phải không?
- Chúng tôi làm chủ toàn bộ đất đai ở đây.
Chúng tôi đã sắp xếp để
rời nghĩa trang này đi.
STEVEN:
Ồ, ông nói đùa chắc.
- Coi kìa. Cái đó là chuyện tôn giáo thiêng liêng, phải không?
- Đừng có lo về chuyện đó.
Sau cùng, nó đâu có phải đất
chôn cất thời bộ lạc xa xưa đâu.
Nó chỉ là...
...người ta thôi.
Ngoài ra, chúng tôi đã
từng làm trước đây rồi.
- Khi nào?
- Năm 1976.
Ngay dưới kia kìa.
- Cuesta Verde?
- Tất cả số 300 mẫu đó.
Và để tôi nói anh nghe, đó đúng là
một vụ thương thảo đấy.
STEVEN:
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về vụ đó.
Cái đó không phải là thứ người ta
quảng bá trên bảng thông tri...
...hay là bên hông xe buýt đâu.
Vậy anh còn lo cái gì chứ?
Bạn bè và thân nhân có thể đến viếng mộ
ở Nghĩa Trang Broxton.
Nó chỉ xa hơn có năm phút thôi, Chúa tôi.
Ồ, phải. À, năm phút.
Ông biết đó, không phải là khó khăn to lớn gì.
Tôi cho là thế cũng được.
Cũng được với ai chứ?
Với ai có thể phàn nàn.
Cho đến nay vẫn chưa ai phàn nàn gì cả.
DIANE:
Chúng tôi đã có hai lần trải qua
trong khu bếp.
Ờ, đây là phòng nghỉ ngơi.
Các vị cảm phiền ở lại sau đó được không?
Mấy vị làm nghẽn các tần số của tôi rồi.
[TANGINA HÍT THỞ SÂU]
Vậy, ở phía nào của cầu vồng (phương diện nào)
chúng ta sẽ làm đêm nay đây, Tiến sĩ Lesh?
Đây có phải là giải pháp kiểu khu giải trí
Knott's Berry Farm của bà không đây?
Tôi biết ông đang nghĩ gì. Nhưng ông
phải tin lời tôi về chuyện này mới được.
Bà ấy đã thanh tẩy nhiều nhà rồi đấy.
Biệt tài của bà đã được lên hồ sơ--
Nghe này, chúng tôi vẫn chưa nghe tiếng
Carol Anne từ đêm hôm qua rồi .
TANGINA:
Tại sao cánh cửa này lại phải khóa vậy, Ô. Freeling?
- Trả lời bà ấy đi, Steven.
- Anh trả lời đây.
Tôi đang hỏi với người sống mà.
Tôi xin lỗi. Xin lỗi.
Đó là cái phòng mà con trai
và con gái tôi thường ở trong đó.
LESH:
Chúng tôi tin rằng đó là
trái tim của căn nhà này.
Căn nhà này có nhiều tim lắm.
Có chuyện gì vậy?
Có chuyện gì à?
Anh đang cố trả lời bà ấy
bằng trí lực của anh...
...và bà ấy đã không thể nghe anh được.
Tôi cứ tưởng bà nói Tangina Barrons
là một nhà thần giao cách cảm ngoại hạng chứ?
TANGINA:
Tôi đúng là vậy.
Tôi chỉ là không muốn những
câu trả lời lươn lẹo thôi.
Lại đây đi, cưng.
...và đưa tay ra cho tôi.
Tôi sẽ không cắn cô đâu.
Xuống đây đi. Cô phải để tôi
nhìn thoáng qua cô một lúc.
Con gái cô còn sống
và đang ở trong nhà này.
Lần cuối cùng của vụ
hai việc xảy ra cùng lúc là ở đâu?
Tôi có cảm tưởng mạnh mẽ nhất...
...điểm nguyên thủy là phòng quần áo
của đứa trẻ ở trên lầu.
Phải, tôi cũng tin là vậy.
Nào, cưng, cô có thể mạnh mẽ lên
cho tôi và cho con gái cô không?
Tôi tuyệt đối không thể làm gì được
mà không có lòng tin của cô trong thế giới này...
...và tình yêu của cô dành cho các đứa bé.
Tôi sẽ mà. Tin tôi đi, tôi sẽ mà.
Và cô có sẽ làm gì không, tôi hỏi...
...ngay cả nếu như nó đi ngược lại niềm tin về
nhân loại và là một người Thiên Chúa Giáo của cô?
Vâng, tôi hứa. Làm ơn đi.
Các vị vui lòng vào hết đây nhé?
Quây thành vòng tròn.
Không có sự chết.
Đó chỉ là một sự chuyển đổi...
...sang một thế giới khác của tri thức.
Carol Anne không giống
những kẻ nó đang ở cùng.
Cháu là một sự hiện diện sống...
...trong hồn của họ, trong vùng
giới hạn bởi trái đất.
Họ bị thu hút vào một thứ về cháu...
...đó là sự khác biệt giữa bọn họ:
sức mạnh sự sống của cháu.
Nó rất mạnh.
Nó tạo ra sự phát quang riêng của nó.
Nó là thứ ánh sáng ám chỉ sự sống...
...và kỷ niệm của tình yêu và nhà...
...và những thích thú trên đời này...
...là cái gì đó họ mong mỏi một cách tuyệt vọng...
...nhưng không thể có nữa.
Ngay bây giờ,
cháu là thứ gần nhất với cái đó...
...và đó là một sự lạc hướng kinh khủng...
...khỏi cái ánh sáng thật...
...mà sau cùng đã đến cho họ.
Cô có hiểu tôi không?
Những hồn này, là người, vì một lý do nào đó...
...không được an nghỉ...
...cũng không nhận thức ra rằng
họ đã chết rồi.
Họ không còn là một phần của cái
tri thức như chúng ta biết nữa.
Họ gắn liền với trạng thái mơ vĩnh viễn...
...một cơn ác mộng mà từ đó
họ không sao tỉnh dậy nổi.
Bên trong luồng ánh sáng ma này...
...là sự cứu độ.
Một cửa sổ đến một thế giới mới.
Họ phải vượt qua được cái màng này...
...là nơi bạn hữu họ đang chờ
để hướng dẫn họ và các định mệnh mới.
Carol Anne phải giúp họ vượt qua.
Và cháu sẽ chỉ còn nghe...
...giọng của mẹ cháu thôi.
Bây giờ...
...tự cô tiếp tục đi.
Còn một điều nữa.
Một sự hiện diện khủng khiếp
đang ở đó với cháu.
Quá sức giận dữ, quá ư bội nghịch.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy cái gì giống nó.
Tôi không biết cái gì
đang lơ lửng trên căn nhà này...
...nhưng nó đủ mạnh để đục thủng
một lỗ vào trong thế giới này...
...và giật con cô khỏi tay cô.
Nó giữ cho Carol Anne rất gần với nó...
...và xa khỏi cái luồng ánh sáng ma.
Nó nói dối cháu.
Nó nói những điều mà
chỉ con nít mới có thể hiểu.
Nó đã đang dùng cháu để
kiềm chế những kẻ khác.
Đối với cháu...
...nó đơn giản là một đứa trẻ khác.
Đối với chúng ta...
...nó là quái vật.
Bây giờ chúng ta hãy
đi cứu con gái của cô đi.
TANGINA:
Mấy giải băng đỏ...
...khăn tay...
...banh tennis.
STEVEN:
Dây thừng ở ngay đây này.
TANGINA: Nước tắm?
- Tôi đã tắt nó rồi. Nó cũng đã sẵn sàng.
Được rồi.
Gọi cháu đi.
Carol Anne?
Carol Anne, là Mẹ đây.
Con có nghe mẹ nói không?
Carol Anne, làm ơn nói "chào" với Mẹ đi.
Thử lại đi.
Con có thể chào Bố không?
Bố và mẹ nhớ con quá đây.
Quá nhiều. Bố mẹ yêu con quá nhiều.
Làm ơn cứ nói "chào" đi.
Cháu đang bị kiềm chế.
Cái gì? Ai đang kiềm chế nó?
Có nhiều cánh tay chung quanh cháu.
Cháu tưởng là nó an toàn. Mau lên!
Ai là người cháu sợ hơn,
cô hay chồng cô?
Cả hai đều không! Steve quyết định về hình phạt.
Các con tôi biết điều đó.
- Cái đó không công bằng. Anh không bao giờ đánh nó cả.
- Cãi nhau sau đi!
Steven, làm cho Carol Anne trả lời ông đi!
- Carol Anne? Là Bố đây.
TANGINA: Mạnh miệng với cháu đi.
Hãy giận dữ với cháu,
không ông sẽ chẳng bao giờ gặp lại cháu nữa đâu.
Carol Anne, bố muốn con trả lời bố!
Bảo cháu rằng nếu cháu không trả lời ông,
cháu sẽ bị bạt tai đấy.
- Coi kìa, tôi không bao giờ bạt tai con tôi cả.
- Anh à, làm ơn cứ nói với nó đi.
Carol Anne?
Trả lời cha mẹ con đi không con sẽ bị
cả hai chúng ta đánh đòn đấy.
CAROL ANNE:
Mẹ ơi, cứu con!
- Cháu đã xa khỏi hắn rồi.
- Xa khỏi ai? Nó không sao chứ?
Diane, hỏi về cái ánh sáng đó đi.
Mẹ ơi, cứu con, làm ơn đi.
Carol Anne?
- Con yêu, con có thấy một luồng sáng không?
- Làm ơn cứu con đi!
Mẹ ơi! Mẹ, cứu con!
Suỵt.
- Bảo cháu đến chỗ ánh sáng đi.
- Không!
Họ sẽ theo cháu, họ đã theo cháu cả
mấy tuần nay rồi. Giờ bảo cháu đi!
- Cô phải làm những gì tôi nói.
- Không sao đâu. Bảo cháu đi, Diane.
Mẹ ơi, con không thể tìm thấy mẹ!
Chạy lại chỗ ánh sáng đi, Carol Anne!
Chạy càng nhanh càng tốt!
- Mẹ đã ở trong ánh sáng chưa?
- Không.
- Bảo cháu cô ở rồi đi.
- Không! Đó là nói dối!
Cô có thể chọn sống hay chết khi
cô đối phó với cái đang ở giữa.
Bảo cháu đi trước khi quá muộn.
Chạy đến ánh sáng đi, con ngoan!
- Mẹ đang ở trong ánh sáng đây!
- Bảo cháu là cô đang đợi cháu.
Mẹ đang đợi con trong ánh sáng đây.
Tôi ghét bà vì chuyện này.
Bây giờ định tâm cô trở lại đi.
Nó biết cái gì làm cô sợ đấy.
Nó có từ ngay lúc khởi nguyên.
Đừng có giúp gì nó.
Nó đã biết quá nhiều rồi.
Giờ mở cửa ra.
Ryan!
Xuống lầu và chờ cạnh mục tiêu!
Được!
TANGINA:
Steven!
Đưa cho tôi quả banh
có đề số một!
TS. Lesh! Là tuồng chữ của tôi!
Nó rơi ngay từ trên không khí xuống!
Trái banh trở lại! Đó là tuồng chữ của anh ta.
Hỏng kiểu! Số hai!
TANGINA:
Diane!
Đưa tay cô đây cho tôi!
Cháu ở ngay cửa hành lang (ánh sáng)!
Bảo cháu dừng lại đi!
Bảo cháu đừng tiến vào ánh sáng!
Carol Anne? Nghe mẹ đây!
Đừng vào trong ánh sáng!
Dừng lại ngay ở chỗ con đứng đó!
Xoay lưng lại với nó!
Ngay cả nhìn nó cũng đừng!
Mau đem dây thừng lại!
Ném nó vào trong ánh sáng!
Tuyệt diệu!
Tôi có nó rồi!
Bảo anh ta bắt đầu nhè nhẹ
kéo phần dây còn lại xuống.
Bắt đầu kéo thừng xuống!
Được!
TANGINA:
Giúp tôi buộc cái này quanh eo tôi!
Bà làm gì thế?
Tôi sẽ vào lấy cháu!
Nó không đi với bà đâu! Để tôi đi!
Cô chưa bao giờ làm chuyện này.
DIANE:
Bà cũng chưa bao giờ làm mà!
Cô đúng. Cô đi đi.
- Không! Không! Để tôi đi!
- Anh không thể được!
Ai đủ mạnh để đứng trên đây
giữ dây thừng chứ?
DIANE:
Em yêu anh!
TANGINA:
Không!
Không!
Xuống lầu chờ cạnh Ryan...
...và kéo chỉ khi nào tôi nói kéo!
Chỉ khi nào tôi nói thôi!
Steven!
Đừng chịu thua nghe!
Không bao giờ!
RYAN:
Nó đang đến.
Làm sao chúng ta biết
nàng có được cháu hay chưa?
Khi nào chúng ta biết?
Này!
Đổi đời đi, các con!
Tất cả đều được chào đón!
Tất cả đều được hoan nghênh.
Đi vào vùng ánh sáng!
Không! Không!
Bà đã nói không mà!
Có bình an và thinh lặng trong ánh sáng.
Bà đã bảo đừng vào vùng ánh sáng mà!
Diane!
Steven, chưa được!
Diane!
- Họ đây rồi!
- Họ trở về rồi
Diane! Không, làm ơn, không!
Cho họ vào nước đó!
LESH:
Không, không, không. Tôi đang giúp anh đây.
Tôi sẽ kiếm cái gì đó cho cô ta... Đừng lo.
Cho cô ta vào nước.
Cô ấy không sao đâu.
Diane.
Ráng lên. Ráng lên, giờ hít thở và.
Mau đi, hít.
Cứ hít thở
Hít thở, em, thở.
Thở, chết tiệt mà! Hít thở!
Diane. Diane, hít, hít, hít!
Có vậy thôi. Nào, cưng, ráng lên.
Coi nào, hít thở! Có thế thôi, hít.
Em à.
Em yêu.
Đậu ngọt, là Bố đây. Nào, cưng.
Tỉnh dậy đi, con gái ngoan.
Chào Bố.
Căn nhà này sạch rồi.
Ờ, cẩn thận.
Mẹ, con đi ăn tối
với Janice và Brian đây.
- Phòng của con đã dọn xong chưa?
- Mọi thứ đều xong ngoại trừ cái giường.
- Mẹ ơi?
- Mình ngủ ở đây đêm nay hả mẹ?
Ờ, mẹ đoán là không đâu.
Vậy con nên nhờ Brian đưa con
về nhà ngay sau bữa tối đi.
Vì Bố muốn chúng ta ở khách sạn
Holiday Inn trên Siêu xa lộ I-74.
- Ồ, phải. Con nhớ chỗ đó rồi.
- Mẹ?
- Con cái gì?
- Mẹ?
- Mẹ có tính làm gì về cái này không?
- Về cái gì?
Mớ tóc bạc mới của mẹ này.
Ồ.
- Mẹ?
- Con không thích nó à?
- Con không nghĩ nó có kiểu thời trang trẻ à?
- Mẹ à?
Chào Mẹ.
Được rồi, Rob. Cái đó xém giết bố đấy.
- Anh không sao chứ? Đừng có làm lưng anh đau.
- Tốt thôi.
- Em thấy thế nào?
- Em khỏe.
Em thấy hơi khó chịu một chút,
giống như đã ngủ mê vài ngày vậy, nhưng...
...em cảm thấy khỏe, Steven à,
em thật sự thấy vậy đó.
Nó hình như không nhớ tí gì thì phải.
Ồ, thật là một ngày đẹp.
Ngửi thấy mùi đám hoa mimosa đó.
Tự cắt một bó đem theo em đi,
vì mình sẽ không ở lại.
Em biết.
Mình đã làm quá cực cho cái này rồi.
- Hàng ngàn kỷ niệm.
- Em à, anh phải tới văn phòng...
...để lấy ít đồ.
Dọn dẹp vài thứ.
- Được.
- Anh sẽ về sớm đấy.
- Vậy tối nay chắc chắn chúng ta sẽ đi?
- Ờ, chúng ta chắc chắn mà.
Anh nói em nghe này. Nếu các con buồn ngủ,
cứ cho chúng đi ngủ cho đến khi anh về đến nhà.
Teague nhận chuyện đó rao sao?
Ông ta không chịu "Cứ để mãi thế đi"
như câu trả lời đâu.
- Anh sẽ nói gì với ông ta?
- Anh sẽ cho ông ta các hướng dẫn.
[NHẮP MIỆNG]
Em yêu anh.
"Làm từ trước ra sau, quệt hỗn hợp
trong chai trộn thẳng lên tóc.
- Nhẹ nhàng mà làm--"
ROBBIE: Đưa cho anh cái đó.
CAROL ANNE: Không! Đưa em cái này!
ROBBIE: Trả lại chiếc xe vận tải cho anh!
Ngưng lại!
Đưa xe đây cho anh.
Đưa cho em!
"Nhẹ nhàng bôi thuốc cho
nhiều vào mỗi cụm tóc...
...rồi dùng chổi quét thuốc ra và lược...
...để bảo đảm sợi tóc nào cũng có thuốc.
Đừng dùng thuốc gội đầu."
- Em! Đưa cho anh cái này!
- Tránh xa cái hệ thống mặt trời này!
Để nó cho em!
- Tối rồi, các con.
- Đưa nó cho em!
- Đưa cho anh! Ngưng đi.
- Cho em!
Mẹ phải vào bồn tắm một chút,
vậy con trả lời điện thoại cho mẹ nhé?
Robbie! Con trả lời điện thoại
cho mẹ nhé? Được không?
Còn con làm ơn đắp mền ngủ đi nhá?
- Không!
- Không.
- Vâng! Tụi con sẽ.
- Cám ơn các con.
Ngủ ngon nhé, cưng.
Chào con.
- Chào anh, Robbie.
- Ngủ ngon nhe, Carol Anne.
Ngươi không có thật! Á!
[ROBBIE THÉT]
Robbie!
Cứu! Cứu tôi! Cứu tôi!
Không!
- Không!
- Ngươi không thật!
Không! Không!
Không, buông ra!
Thả ta ra!
ROBBIE:
Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi!
Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi!
DIANE:
Carol Anne! Robbie! Chạy đi!
DIANE:
Robbie!
ROBBIE:
Mẹ!
Mẹ ơi! Mẹ!
ROBBIE:
Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ!
Mẹ, mở cửa ra đi!
- Mở cửa ra!
DIANE: Carol Anne! Robbie! Chạy!
Không, không được đụng con tôi!
Không!
Ai đó, cứu tôi.
Không còn nữa.
DIANE:
Robbie!
Ông Tuthill!
Ben! Ben! Cứu! Xin cứu tôi!
Ai đó, ai đó! Làm ơn!
BÀ TUTHILL:
Các con của bà!
- Nghe kìa!
ROBBIE: Cứu con!
- Cái thứ tiếng gì thế?
- Tôi phải cứu chúng! Mau nào!
BEN: Có gì xảy ra vậy?
BÀ TUTHILL: Không, Ben, đừng đi!
- Làm ơn đi, Ben, làm ơn giúp tôi!
- Không, đừng vào trong đó!
Cứu tôi!
Tránh xa con tôi ra!
Cút đi!
Cứu! Cứu con!
ROBBIE:
Cứu tụi con! Cứu tụi con!
- Mẹ!
- Nắm tay mẹ!
Robbie!
Đưa tay đây cho mẹ!
Mẹ ơi!
Mẹ! Con không với tới mẹ!
- Bây giờ nắm tay em con!
ROBBIE: Cầm lấy tay anh!
- Nắm lấy tay nó!
- Nắm tay anh!
Giữ yên đó!
- Robbie!
- Chúa ơi, xin giúp con!
Diane!
- Ra đi!
- Ở đâu?!
Steven, cứu bọn em!
ROBBIE:
Bố!
Tên khốn này, ngươi dời nghĩa trang
nhưng lại không dời xác, phải không?
Tên khốn kiếp ngươi, ngươi để xác lại
và chỉ dời bia mộ đi thôi!
Ngươi chỉ chuyển bia mộ đi!
Tại sao chứ?! Tại sao?!
Steven!
Steven!
Mau lên! Mau, Bố, lẹ lên!
Mau, mau lên!
- Bố, nhanh, mau đi!
- Lẹ đi, nhanh!
Mau, mau!
- Anh không thể....
- Đi!
- Nhanh lên, Bố!
- Coi nào, chết tiệt!
Steven, lẹ lên!
Lên đi! Xem nào!
Mau lên!
DANA:
Có gì xảy ra vậy?
Có gì thế?
Xảy ra chuyện gì?!
- Cái gì thế?!
- Dana, vào trong xe đi!
- Lái khỏi đây đi! Bố, lái xa đây đi!
DANA: Cái gì vậy?!
- Steven, mau lên!
- Bố!
Căn nhà đang sụp!
- Nhanh hơn! Nhanh hơn lên!
- Đừng nhìn lại!
[CĂN NHÀ GẦM THÉT VÀ RÊN RỈ]
[KÍNH RẠN VỠ]
[TIẾNG BẬT NHANH]
[KÍNH VỠ VỤN]
[GỖ GÃY]
[NHÀ SẬP]
"Quý vị đang ra khỏi
CUESTA VERDE
Chúng tôi sẽ nhớ quý vị!"
VictorR–08/14/2013
[ENGLISH SDH]