Tip:
Highlight text to annotate it
X
VieSub by DungDaDieu
Họ đâu hả mẹ?
Có lẽ họ chỉ muộn chút thôi.
Họ sẽ tới con ạ.
Con thấy rồi!
Bố ơi!
Khỏe chứ, con yêu?
Rất vui gặp cháu.
- Chào chị.
- Bé dễ thương quá!
- Cảm ơn.
Chúng ta đi thôi.
- Chúng ta nên đi.
- Em có số đây.
Em không ở Chicago trong vài ngày.
Em sẽ đi Cape...
Giống như năm ngoái sao?
Anh có số em rồi.
Tạm biệt mẹ đi con.
- Hôn mẹ cái nào.
- Chào mẹ.
Yêu con lắm.
Gọi mẹ nhé.
Lúc nào cũng được.
- Tạm biêt.
- Yêu con.
Chào mẹ.
Xin lỗi đã tới muộn, quý cô.
Tư vấn tài chính.
Mới ly hôn.
Cô có nhận thấy cách
ông ta ăn bánh không?
Ông ta chăm chú từng miếng cắn.
Bà để ý quá.
Cô biết họ nói gì họ về những
người đàn ông cao kều không?
Họ có bàn chân khổng lồ.
Xin chào.
Tôi tình cờ biết hôm nay ông ta sẽ
tới nhà hát, suất diễn chiều.
Tôi thì sẽ đi dạo
ngoài bến cảng.
"Catherine yêu quý:"
Anh xin lỗi, đã lâu lắm
anh không nói chuyện với em.
Anh cảm thấy anh đã mất...
...mất phương hướng,
mất nhận thức.
Anh cứ giữ mọi đổ vỡ trong lòng,
hơi điên nhỉ, anh đoán vậy.
Trước đây anh chưa từng mất.
Em đúng là
phương Bắc của anh.
Để anh luôn hướng về nhà
khi em là mái ấm của anh.
Hãy tha thứ cho anh
vì đã quá giận dữ khi em ra đi.
Anh mãi nghĩ về
những sai lầm...
... và anh đợi Chúa Trời
cho anh làm lại.
Giờ đây anh khá hơn nhiều.
Công việc giúp anh.
Đặc biệt là em vẫn giúp anh.
Đêm qua em vào giấc mơ
của anh với một nụ cười...
...bao bọc lấy anh
đầy yêu thương...
...đong đưa anh như một đứa bé.
Mọi thứ anh nhớ trong giấc mơ...
... là một cảm giác bình yên.
Anh thức dậy với cảm xúc đó...
... và cố giữ nó kéo dài mãi
hết sức anh có thể.
Anh viết để nói với em rằng anh đang
tiến tới sự bình yên đó.
Và để nói với em lời xin lỗi
về rất nhiều điều.
Anh xin lỗi vì đã không
chăm sóc tốt hơn cho em...
"...chưa hề dành một phút khi em
bị lạnh hay sợ hãi hoặc ốm yếu."
"Anh xin lỗi vì đã không
cố gắng tìm những lời..."
...để nói với em
những gì anh cảm nhận.
Anh xin lỗi vì không bao giờ
đóng rèm cửa.
Bây giờ anh đóng rồi.
Anh xin lỗi vì
đã mâu thuẫn với em.
Anh xin lỗi vì đã
không xin lỗi nhiều hơn.
Anh quá ích kỷ.
Anh xin lỗi vì đã không trao em
nhiều lời khen...
...về mọi thứ em mặc và
các cách mà em để tóc.
Anh xin lỗi vì đã không giữ em
với tất cả sức mạnh...
....mà ngay cả Chúa
cũng không thể mang em đi.
Ký, "Tình yêu của anh, G."
Lá thư buồn quá.
Nó không buồn. Mà là...
...rất chân thật.
Thư này có khi hàng trăm tuổi rồi.
Đánh máy mà, Alva.
Hay đấy.
Chắc anh muốn anh là tác giả.
Là tôi thì tôi gửi mail cơ.
Dẫu vậy, tôi biết cô ước gì.
Cô muốn thư ấy viết là
"Theresa yêu quý."
Thôi nào, Charlie...
...cô gái nào chả muốn
được yêu thương như thế.
Để là "phương Bắc" của ai đó ư?
Anh đùa sao?
Phụ nữ cô đơn, đặc biệt?
Anh hiểu về tôi thế sao?
Cô có chuyện trò trong chuyến đi không?
Đùa vui ấy?
Tôi đã rất vui.
Thế cơ à?
Vui mà về sớm một ngày.
Tự nhiên tôi thích làm việc.
Cô chối đấy à.
Cô làm nhà văn đi.
Tốt hơn là anh hy vọng tôi
ham mê công việc.
Tôi không nghĩ anh
làm được chuyên mục của tôi.
Hầu hết mọi người ở đây có nhắc tới
ngài Toschi, mà thiếu tôn trọng thế không?
Tôi biết anh trước cả
hồi anh còn niềng răng.
Tôi biết cô mau lẹ thế
vì cô đang làm cao.
Al Giddons. "Lakefront Winter"
Harcourt Brace-1948
Tưởng tôi theo đuổi à.
Chào, Jase! Khỏe chứ con?
Chào, Lina.
Không, xin lỗi.
Tôi mong nó gọi quá.
Không, tôi không lo.
Chỉ nhớ nó thôi.
Tôi biết.
Gì cơ?
Không, chỉ giữ thế thôi. Sao cơ?
Cái gì?
Không thể tin anh ta làm thế.
Không thể tin được!
- Sao cô khó chịu thế?
- Thật sai lầm khi đăng.
Nó là thư riêng.
Là suy nghĩ thầm kín của ai đó.
Đâu phải là thư của cô!
Tôi biết không phải thư của tôi.
Nhưng tôi bắt được nó.
Của riêng sao?
Đó là lý do cô tức giận à?
Tôi không tức giận!
Tôi chỉ...
...hơi cáu thôi.
Cô có cơ hội
dự tiệc Giáng sinh đấy.
Chào buổi sáng.
Nhìn xem này.
Thư hỏi thăm về
thông điệp trong chai đấy.
Gì cơ?
Còn hai hộp nữa cơ.
Nghiên cứu chúng xem.
Tôi kiếm được anh ấy trong phòng thư.
Khá đấy.
Charlie muốn ta soạn lại tất cả.
Rồi làm gì?
Trả lời tất cả chúng ư?
Lướt qua và đếm
ưu, nhược điểm.
Loại bỏ thư vớ vẩn.
Rồi làm trích đoạn. Tòa báo
muốn ta khai thác nó. Lớn chuyện đây.
Lớn hơn
vụ bê bối bánh bơ ít béo.
Lớn hơn vụ
thị trưởng với giáo viên.
Thật tuyệt vời.
"Mục của bạn có sức hút lớn."
- Tiêu cực, tôi nghĩ.
- Nghe này.
"Nếu có nhiều người đàn ông
có đầy nhạy cảm..."
"...để nói về cảm nhận của họ,
thay vì..."
"...chết chìm vào
kênh Thể thao..."
"Cô cháu đã gửi nó cho tôi ".
"Có thể là từ cùng một người."
"Vậy, tôi gửi kèm theo đây."
Gì cơ?
Gì thế?
"Catherine yêu quý."
Cô đùa à?
Thật chứ?
Đọc to lên.
Đọc thành tiếng ấy.
"Catherine yêu quý:
Không giờ nào không có em bên anh."
Anh phục chế tàu thuyền,
kiểm tra chúng...
...trong khi mọi kỷ niệm
ùa về như thủy triều dâng.
Anh nghĩ bây giờ
ta vẫn đang còn trẻ...
...mà em đã rời bỏ thế giới này
để đến một thế giới lớn hơn.
Anh đã sợ hãi nhiều hơn
so với anh thừa nhận.
Anh chiến đấu với nỗi sợ...
... bằng cách tự nhủ rằng
một ngày nào đó em sẽ trở lại...
... và cố nghĩ lời đầu tiên
sẽ nói khi anh gặp lại em.
Anh đã thử tới
cả trăm khả năng.
Cuối cùng anh nói gì nhỉ?
Không nhiều lắm.
Bởi miệng anh chỉ còn để
dùng vào việc hôn em.
Khi em nói: "Em ở lại đây"...
...đó đã là tất cả.
Chà, anh tự nhủ lần nữa nhé.
"Anh cứ tưởng tượng sẽ nói gì với em
nếu bằng cách nào đó em trở lại."
Bob à. Theresa ở Tribune đây.
Tôi biết, lâu quá rồi nhỉ.
Tôi có việc nhờ anh đây.
Có hai dấu vết.
Một tờ giấy văn phòng
có in dấu trên đó.
Còn nữa, phải tới đâu
để tìm lý lịch cái máy chữ?
Cái máy chữ cô đang tìm...
...hiệu Olympic Herzfogen 980
Của Đức. Và cổ.
Nó có được bán thương mại...
... trong 30 năm qua không?
À, nó được tái chế phím.
Ai đó thích việc thủ công
đã mua nó và phục chế lại.
Thư này có lẽ được gõ
trong vòng 5 năm nay.
Anh ta đâu đó ngoài kia.
Và có khi vẫn còn trẻ.
Cô sẽ thích đây.
Nhớ cái phiếu tôi làm về
cái nút chai không?
Nó bị ngâm trong nước
khoảng hai năm.
Thế thôi á?
Hai năm sao?
Cảm ơn anh.
Đừng nhìn tôi chứ.
Chai nước.
Tám mươi - chín...
... trông như chữ "A."
Tôi đang gửi đây, Polaroids.
Nghe hay đấy con.
Con thích em bé, rồi sao?
Con thì luôn luôn bận.
Mẹ chẳng mấy khi có cơ hội
nói chuyện với con.
- Gác máy!
- Gác máy một giây đi.
Nhớ thông điệp trên
tường nhà hàng ở Virginia chứ?
Giấy văn phòng, cái logo
và máy chữ là ở đó.
Đường dây số năm.
Cô ấy đang chờ.
- Rất khó mới gọi được nó đấy.
- Gọi nó sau đi.
Cô ấy fax được không?
Fax ư? Tận Virginia.
Ellie's House of Crabs.
Làm sao tôi biết cô ấy
có máy fax hay không?
Cứ bảo cô ấy fax.
Được thôi.
Phải. Kể cho mẹ về Bunker Hill đi.
"Tới các tàu bè trên biển
và mọi bến cảng."
"Tới gia đình tôi, bạn bè tôi
và cả người xa lạ."
- Không "Catherine yêu quý"?
- Lần này không.
Đã kiểm tra giấy
văn phòng và máy chữ.
Bọn tôi nghĩ có lẽ đây là
lần đầu tiên hoặc lần cuối.
"Đây là lời nhắn nhủ
và cầu nguyện."
"Nhắn nhủ rằng chuyến đi của tôi
đã cho tôi một sự thật tuyệt vời."
"Tôi có mọi thứ mà
người ta tìm kiếm..."
"...và mấy ai đã thấy:"
"Một người trong thế giới này,
người tôi sinh ra để yêu mãi mãi."
"Người như tôi, ở vùng Outer Banks..."
"....Đại Dương xanh huyền bí"
Outer Banks.
Là ở Bắc Carolina.
Đúng. Nhưng có đến
cả chục thị trấn.
Chỉ có bốn hỗ trợ là
đóng thuyền và công ty phục chế.
Rồi ta sẽ có anh ấy.
Chúng ta có cộng tác viên,
và báo bạn ở Wilmington.
Tôi cá là ta sẽ tìm được
anh chàng trước cuối tuần.
Cá không, các cô?
Gì thế?
Tôi muốn đi.
Cô ấy muốn làm vụ này.
Cô tìm thấy anh ta, rồi sao nữa?
Tôi không biết. Tôi không chắc lắm.
Nhưng tôi muốn đi.
Không lãng phí thế.
Tôi cần cô ở đây.
Anh cử tôi sang Ấn Độ để
làm chuyên mục khói ô nhiễm.
Anh đưa cô ấy đến Texas 3 ngày,
để phỏng vấn Hải Quân.
Chuyện đó khác.
Tại sao cô cứ phải
đích thân làm vụ này?
Ý anh là sao?
Tôi bị thu hút, thì sao nào?
Bị thu hút?
Thế nào nếu hắn xăm trổ đầy người
và đang bị buộc bốn tội nghiêm trọng?
Nói với cô ấy đi.
Tôi chỉ e rằng...
...cô mong đợi quá nhiều đấy.
Tôi chả mong đợi gì.
Đây là nghiên cứu.
Cô đang tiểu thuyết quá.
Cô đang bi kịch quá.
Anh chàng này có lẽ là
thuyền trưởng Ahab.
Anh nói là không cho tôi đi ư?
Anh gọi là rủi ro phải không?
Anh nói gì với tôi
cách đây hai năm.
"Chấp nhận rủi ro."
Còn nhớ lúc cô nhờ tôi gọi...
...cho mọi cửa hàng văn phòng phẩm
vùng Outer Banks không?
- Tôi có đầy tên các cửa hàng ở đó.
- Tôi có rồi.
Sao cơ?
Chị có gì thế?
Tôi gọi tới thành phố Morehead.
Họ vẫn nhớ cái logo
có chiếc thuyền buồm.
Họ nói là nó do
khách hàng tự thiết kế.
Đúng đây rồi.
Đừng nói với Charlie.
Anh ta sẽ cố bắt cậu
làm vụ này qua điện thoại.
Cậu tóm được anh ấy rồi, Theresa.
Giờ thì đi gõ cửa nhà anh ấy đi.
Thưa cô?
Tôi giúp gì được cô?
Xin lỗi, tôi ngưỡng mộ
căn nhà cổ này quá.
Cô làm bất động sản à?
Không ạ.
Tôi có thể chụp ảnh ngôi nhà...
...rồi đăng báo không?
Nhân chứng lịch sử à?
Chụp ảnh.
À, tôi chưa từng nghĩ tới.
Không thể đồng ý hoặc không.
Vì sao thế ạ?
Đó là của con trai tôi.
Tôi sống ở bên dưới...
...phía kia cơ.
Thế nên, cô phải đi hỏi con tôi.
Nó loanh qoanh đâu đó ngoài bến cảng.
Garret Blake.
Không bao giờ đội mũ.
Hay quá.
Cảm ơn bác.
Tạp chí Playboy à?
Tôi luôn ngưỡng mộ trang bìa của nó.
Mặc dù chẳng bao giờ mua tạp chí.
Phải, luôn còn có ngày mai.
Đẹp trời đấy chứ nhỉ?
Đúng là đẹp trời.
Ước gì được ra khỏi đây.
Vâng, công nhận.
Thuyền đẹp đấy.
Anh phục chế nó à?
Vâng, tốt nhất có thể.
Anh làm nghề phục chế thuyền à?
Không, tôi chỉ đánh thuê cuối tuần thôi.
Cô có thuyền
cần tân trang lại à?
Thực ra thì...
Có một tay ở thị trấn này làm.
Anh ấy có cửa hàng.
Anh ấy trên con thuyền hai buồm kia.
Cái 12 mét.
Con thuyền duyên dáng.
Cô không cưỡng được nó đâu.
Tuyệt, cảm ơn anh.
- Một ngày vui vẻ nhé.
- Anh cũng vậy.
Tôi thích những con thuyền gỗ cổ.
Nó tới 12 mét sao?
Hai buồm, phải không anh?
Nó là Alden Schooner.
Năm 1922, rời cảng Maine.
Của anh à?
Không.
Tôi chỉ đưa có về hình hài cũ.
Duyên dáng quá.
Cô muốn lên thuyền chứ?
Có chỗ vẫn còn ướt đấy.
Nó đẹp quá.
Nó đã từng tệ lắm sao?
Nhếch nhác lắm.
Không được đánh giá đúng.
Tôi biết cảm giác của nó.
Ngờ vực à.
Khách du lịch à?
Tôi đang làm quen với
người và đất ở đây thôi.
Tôi là Theresa...
... Osborne.
Garret Blake.
Giọng cô như người phía Bắc.
Tôi ư?
Chicago.
Tôi đang nghiên cứu.
Nghiên cứu gì?
Về mọi thứ.
Cho một tờ báo.
Quanh đây có cỗ nào tôi có thể tìm
hiểu về tàu thuyền không?
Cô có thể thuê một chiếc
ở phía bên kia.
Ồ, không, ý tôi là,
Tôi không có kinh nghiệm...
...về mọi chuyện.
Tôi thích vậy thôi. Tôi chỉ...
Tôi đến từ cao nguyên, vì vậy...
Tôi chả biết gì về sông nước.
Xin lỗi đã làm gián đoạn công việc của anh.
Cảm ơn anh.
Sáng mai tôi đưa nó ra khơi.
Kiểm tra buồm.
Vòng qua mũi và trở về.
Chỉ khoảng một giờ thôi.
Cô muốn đi cùng không?
Thế thì tuyệt quá.
Khoảng bảy giờ nhé.
Quá được!
Nếu cô đến sớm...
... tôi sẽ ăn tối ở đằng kia.
Trước cả bảy giờ á?
Tốt. Hẹn gặp lại anh.
Hoặc ở...
...bữa tối.
- Chào Chet. Khỏe không?
- Quá khỏe.
Lạy Chúa! Ngày nào ông cũng chỉ có
từng này gương mặt.
Mọi khách du lịch đều đi
Pancake Palace cả rồi.
Kệ người ta!
Và ông có gì nào?
Vẫn mấy anh thuyền chài.
Một tay thợ mộc.
Một thợ cơ khí cận lòi.
Và một thằng kẻ cắp muốn
làm thợ đóng tàu.
Đừng mở hàng cứt đái thế, Johnny.
Kẻ cắp là thằng muốn giữ tài sản
của người khác. Tôi đúng chứ?
Anh chưa đúng nếu tòa án chưa
phán xét, phải không?
Thằng khốn to mồm.
Mày bảo sao?
Sao anh biết tôi nói với anh,
Johnny?
Tôi gọi Pete ngay bây giờ.
Hai anh mà lại đập phá chỗ này nữa
thì sẽ phải bồi thường...
...sẽ có bắt bớ đấy,
và tôi không đùa đâu!
Một thằng kẻ cắp thì
đáng phải ở trong tù.
Tôi chưa làm gì vớ vẩn với anh
hay bất cứ ai trong thị trấn này.
- Tao thì nói khác.
- Anh là đồ dối trá, Johnny.
Đừng bảo tao là đồ dối trá!
Thôi nào, giữ lấy anh ta!
Các anh lôi họ ra đi chứ?
Tách họ ra đi chứ?
Garret, lại đây.
Giữ được anh ấy rồi.
Lại cả đây!
Để họ riêng ra.
Mỗi người một ngả.
Anh ấy không đáng bị thế.
Thôi nào.
Anh không thấy anh ấy bị gì sao....?
Thôi nào, bình tĩnh.
- Nén lại đi, John.
- Đi thẳng đi, Garret.
- Anh ấy không đáng bị thế.
- Để tôi đi!
Đủ rồi đấy.
Tưởng cô không đến chứ.
Tôi có nói là không đến đâu.
Tôi không muốn chứng kiến đâu,
vì tôi ghét những người kiểu ấy.
Xin lỗi đã để cô thấy.
Chuyện đó thường xuyên ở đây à?
Ý tôi là, thay vì bowling hay...
Có lẽ tôi nên gặp anh sau.
Tôi vẫn ra khơi
kiểm tra như thường.
Chỉ là buồm phụ thôi mà.
Tôi không biết nữa.
Nhỡ anh cáu với tôi thì sao?
Con thuyền nhỏ quá mà.
Tôi không thích đánh nhau, Theresa.
Cả bowling nữa.
Trước khi đi, cô sẽ...
...cởi sợi dây, ném hộ vào chứ?
Rất biết ơn cô.
Cảm ơn.
Tôi ở đâu để không vướng anh?
Tôi vòng qua cô.
Tôi không giúp gì được à?
Rất tiếc, Tôi...
... Tôi tự làm tốt hơn là nhờ vả.
Đế anh hấp dẫn hơn sao?
Xin lỗi, tôi nhớ dai quá.
Người trong quán là ai vậy?
Chuyện cũ ấy mà.
Tôi không muốn nhắc lại.
Cũ mức nào?
Đây là việc cô làm à?
Nghiên cứu sao?
Không, thực ra nên gọi là
trò chuyện thôi.
Tôi có thể giúp anh.
Ở mức độ nào đó.
Thế anh vụng trộm với
bạn gái từ hồi lớp tám à?
Không.
Tôi lấy em gái anh ta.
Tới lượt cô.
Được chứ?
Được!
Còn vợ chứ?
Không!
Còn cô?
Không!
Có một thằng cu.
Thằng cu tuyệt vời.
Nhiều quá không?
Không!
Cô thì sao?
Anh biết rồi còn gì.
Cẩn thận cộc đầu vào buồm đấy.
Con có nghe tin của mẹ không?
Qua thư thôi.
Vẫn không như bố.
Không đùa đâu.
Có vẻ con còn chút việc đấy.
Việc gì ạ?
Cái áo khoác.
Cái áo nào...
- Của cô ấy.
- Ai cơ?
Cái cô sáng nay.
Cô ấy quên trên tàu.
À, thế con gọi cô ấy chưa?
Gọi chưa?
Chưa ạ.
Con nghĩ bố nên trả nó ra
khách sạn ngoài thị trấn hộ con.
Bố không làm đâu.
Con đi mà trả cô ấy.
Con không muốn
gặp lại cô ấy nữa sao?
Có thể.
Sao vậy?
Vì thưa bố, đâu phải dễ dàng gì.
Đưa cô ấy.
Nếu bố là con.
Đây là việc của con.
Cái áo như thế...
... không phải tuần nào
cũng có, hiểu chưa.
Chờ tí.
Chào anh!
Cô để quên.
Cảm ơn anh.
Tôi bỏ quên mà cũng
không để ý.
Cảm ơn.
Anh muốn vào chứ?
Cũng được.
Đẹp quá.
Victoria, năm 1911
Thành quán trọ năm 1944
Nhưng...
...tưởng anh biết mọi đồ cổ này.
Tôi chưa từng ở đây.
Ồ, không sao.
Sao anh chưa từng ở đây?
Anh ở đây rồi đấy.
Đây là quê anh mà.
Hôm nay tôi đã rất vui.
Con thuyền rất tốt.
Không phải tát nước
hay gặp sự cố nào.
Cảm ơn anh mang hộ chiếc áo.
Không có gì.
Tôi chỉ biết cảm ơn
tới tám chín lần...
... vì tôi không có ý tưởng
phải nói gì hơn.
Tôi tự hỏi là sao anh tới đây, vì
chính anh cũng đang chả biết nói gì.
Tôi cũng băn khoăn thế.
Cô biết ăn thịt chứ?
Thịt đỏ ấy?
Thỉnh thoảng.
Tôi biết làm bít tết ngon lắm.
Tôi giỏi nhất món đó.
- Anh khoe đấy à.
- Vâng.
Nhưng thật đấy.
Vâng, thú vị quá.
Cảm ơn đã kể cho tôi.
Tôi muốn làm cho cô...
...vào tối mai.
Thật á?
Cô biết đấy, hôm nay trên thuyền...
... Tôi cũng đã rất vui.
Thế mấy giờ?
Sáu nhé.
Được!
Ở 18 Foster Lane.
Tôi biết.
Biết gì cơ?
Tôi biết...
...là bên bờ biển mà.
Phải không?
Phải. Mọi thứ bên bờ biển.
- Ngủ ngon.
- Hẹn gặp lại.
Chào cô!
Chào anh!
Cô tìm giỏi đấy.
Vâng!
Mời vào.
Tôi không biết là anh ở gần thế.
Cô đi bộ à!
Mong là anh thích vang đỏ.
Thích lắm.
Có mở nút đây rồi.
Anh cần giúp gì không?
Không.
Chỉ cần...
...cô vui là được rồi.
- Mời cô một ly nhé?
- Vâng, rất vui.
Căn nhà tuyệt vời quá!
Nhập tràn ánh sáng...
Tôi thích bức vẽ con thuyền.
Thật kinh ngạc.
Như nghe được tiếng buồm.
Căng gió.
Họa sỹ sở tại à?
Vợ tôi đấy, Catherine.
Cô ấy mất đã hai năm.
Tôi rất tiếc.
Anh cũng vẽ sao?
Không.
Cha tôi mất khi tôi còn đại học.
Tôi nhớ là mẹ giữ mãi
cái áo của cha tôi...
... trên lưng cái ghế
ở phòng ngủ của cha mẹ tôi.
Và có lẽ bà
vẫn cứ để đó mãi...
Có lẽ nó vẫn còn đó,
Tôi không biết nữa.
Này! Garret.
Dường như tôi bị căng thẳng...
... vì uống hơi nhiều rượu quá.
Nhưng nghe này, có điều này
tôi muốn nói với anh.
Tôi cũng căng thẳng đây.
Tôi chỉ...
Gì nào?
Tôi không...
Tôi không định thế này.
Ơn Chúa.
Tôi cũng không định gì.
Tôi không giỏi việc này lắm.
Với cả hai người không định làm gì,
ta làm khá tốt đấy nhỉ.
Có đủ lạnh để
nhóm lò sưởi không?
Tôi vẫn nghĩ chúng tôi
còn yêu nhau lắm.
Nhưng có lẽ tôi cũng không
nghĩ chuyện về đó...
... bởi vì tôi có con trai,
có công việc, có chồng.
Tôi đang sắp sửa
trở thành một nhà văn.
Rồi David và tôi...
...Thậm chí còn dự định
có đứa con thứ hai.
Anh tin được không?
Rồi một ngày kia, khi đang
chạy xe trên đường...
...và tôi nhìn thấy họ.
David và người phụ nữ...
... đi dạo trong công viên.
Và chỉ cần thoáng qua thôi.
Lần thứ hai.
Tôi đã hiểu.
Tôi ngồi đó trong xe. Không cả
tắt máy. Tôi chỉ ngồi đó...
...trong một tiếng rưỡi.
Ta phải đối mặt với điều bất khả...
... và mất tới tiếng rưỡi đồng hồ.
Nó xảy ra gần một năm rồi.
Không thể tin là tôi lại
đi kể với anh mọi chuyện.
Ý tôi là, đâu phải ai cũng
gặp chuyện vớ vẩn này chứ?
Nhưng nó xảy ra với cô, Theresa.
Và tôi rất tiếc.
Chuyện xảy ra ở St Claire sao?
Ồ, vâng!
Mọi chuyện đều xảy ra ở St Claire...
...xét cho cùng.
Kể tôi nghe về Catherine đi.
Vậy là...
... chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Cô ấy hầu như...
Cuốn hút mọi người
đến với cô ấy bằng nụ cười...
...bằng nhiệt tình của mình.
Cô ấy có thể làm bừng sáng
cả căn phòng...
...cả một thị trấn.
Tôi gọi cô ấy là Thánh Catherine.
Làm sao cô ấy chết?
Cô ấy ốm.
Cô ấy rất mong manh.
Tôi xin lỗi.
Không sao đâu.
Ổn mà.
Anh ở đây từ nhỏ
tới giờ à?
Không hẳn.
Nơi đây...
...chỉ toàn đường đất
và cỏ đầm lầy.
Thế sao?
Mẹ tôi rất ghét ở đây.
Bà đưa tôi tới Virginia
khi tôi lên mười.
Nhưng tôi quay về khi 16 tuổi...
... và không đi đâu nữa.
Tôi nhớ nó.
Nhớ mùi vị của nó...
... làm việc trên biển...
...nhớ cha tôi.
Yên bình.
Gió.
Gió?
Anh nói gió à?
Gió...
... ở Chicago vào mùa đông...
...anh phải đi giật lùi hoặc là gió sẽ
cắt mất mặt của anh.
Làm anh đứt hơi luôn.
Chúng tôi có cây sồi cổ thụ nhất...
... trong cả Carolinas.
Cô đang cố về nhất mà.
Tôi chỉ muốn được che chở.
Nhiều bụi quá.
Cô ấy xem dự định của tôi...
... và không nói một lời nào.
Một tuần sau,
cô ấy đưa nó lên tranh.
Đây là lần đầu tiên.
Tôi thiết kế và đóng
con thuyền cho riêng mình...
... đó là dự tính.
Đây sẽ là con thuyền
mang dấu ấn của tôi...
...thứ không phải để bán.
Khi nào nó hoàn thành?
Tôi không đụng vào
hai năm nay rồi.
Một ngày nào đó.
Phải.
Một ngày nào đó.
Anh đưa tôi ra khơi
trên thuyền này chứ?
Vòng qua mũi, chỗ mà
gió sẽ làm tôi sợ chết khiếp ấy?
Đêm nay sẽ lặng gió.
Sao anh biết thế?
Tôi là con nhà ngư dân mà.
Anh xem kênh thời tiết à.
Cô đi thuyền với tôi đêm nay chứ?
Tôi phải về trong vài ngày tới.
Và không thể thay đổi được,
vì con trai tôi đang trở về nhà.
Tôi không biết có sai lầm không.
Có lẽ...
Đồng ý!
À, đúng là sai lầm...
... để cô ấy nếm cà phê con pha.
Tối qua cô ấy thích mà bố.
Cô ấy lịch sự thế thôi.
Chả ai thích cả, nghe bố đi.
Con trai.
Ôi, Chúa ơi.
Gì thế ạ?
Bình tĩnh nhé.
Đỗ ra ngoài kia.
Mày chắn đường tao rồi đấy!
Anh không được chào đón đâu, Johnny.
Tốt cho mày thì tránh đường ra!
Cả hai người!
Chắc tòa lại
khước từ anh lần nữa hả?
- Không phải việc của ông.
- Việc xong rồi.
Chúng tôi chỉ muốn mấy bức tranh.
Đó là một phần đời của con, Marta ạ.
Chỉ mỗi con được xem chúng.
Nên để mọi người cùng xem.
Thế nhé, Garret.
Anh lấy hết của bọn ta và nó.
Thế là lần đầu tiên cha nói
con giết cô ấy, Hank...
...ít nhất là trước mặt con.
Không ai giết nó cả.
Nó để em tôi cô đơn lúc
bệnh tật, ốm yếu.
- Nó muốn về nhà với chúng tôi!
- Đây là nhà cô ấy!
Anh đang giết mẹ anh đấy.
Tôi nghe trái tim bà ấy
tan vỡ mỗi ngày.
Con trả mọi thứ của cô ấy rồi.
Còn tranh nữa!
Anh đã có một phụ nữ khác.
- Ông quan tâm làm quái gì?
- Đồ chẳng ra gì.
Bố để việc này đấy.
Tránh ra đi!
Cô ấy vẽ ở đây.
Cô ấy treo ở đây.
Cô ấy là người cuối chạm vào!
Vậy nó phải ở đây!
Đây là thứ các người muốn, hả?
Nếu tôi cắt ra
mỗi người đều có một mảnh.
Mỗi người đều có
một phần của cô ấy!
Để xuống đi, cha.
Tránh ra đi!
Lạy Chúa tôi...
...nó muốn các người làm thế sao?
Cãi vã giành giật thế này sao?
Nhìn lại mình đi.
Cả ba đều vằn máu lên
trong mắt của mình.
Dành cho Catherine đấy à?
Hoặc là các người múa may và
đấm ngực mình như một lũ khỉ?
Chết tiệt, ông thì dính gì vào đây.
A, tôi cũng yêu quý nó.
Và tôi muốn thứ gì đó
để nhớ tới nó.
Tôi sẽ chia nhỏ ra.
Nó ghét thế này!
Nó ghét lắm, Hank.
Dodge đúng đấy.
Nó ghét thế này...
...tệ hơn cả chết!
Điên cả rồi.
Họ chỉ là nửa cuộc chiến.
Bố thấy họ đấy.
Bố nghe họ rồi đấy.
Nhưng cũng con góp
một nửa vụ đẹp mặt này.
Anh đồng ý chứ?
Trước em...
...thậm chí anh không nghĩ tới
việc gần gũi với bất cứ ai.
Đôi khi...
...anh vẫn cảm thấy cô ấy. Cô ấy...
... ở đây.
Và anh không muốn
lừa dối em, Theresa.
Anh sẽ ăn hết cả túi ấy à?
Tại sao anh lại
có tới hai túi kẹo thế?
Làm đạn.
Đợi chút.
Ở đây tuyệt quá.
Chào anh!
Ngoài kia đẹp quá.
Em quyết định đặt cái bàn ngoài đó.
Được chứ?
Anh bảo vào đi, phải không?
Anh biết.
Ta có thể ăn trong bếp
nếu anh muốn.
Và em làm bánh cực ngon,
và hy vọng là cha anh thích.
Em sẽ để lại đúng chỗ.
Nghe này, chỉ là em không biết
ranh giới ở đâu.
Anh cũng không biết
ranh giới ở đâu nữa.
Để em mang cái này ra kia.
Em xin lỗi.
Em thực sự...
Để em lo cho.
Để em lau ngay, được chứ?
- Em đi lấy khăn. Em lau được.
- Anh sẽ làm.
Anh nói, để anh làm!
Hãy để anh một phút.
Cô là người quên áo.
Vâng, là cháu.
Là cô gái loanh quanh ở đây
một vài ngày trước.
Cô muốn tìm gì thế?
Cháu không biết nữa.
Cháu là Theresa.
Dodge.
Như tên xe ấy.
Nó nói cháu khá đẹp.
Nói rất đẹp mới đúng.
Sao anh ấy không tế nhị như bác nhỉ?
Có mâu thuẫn à.
Dấu hiệu tốt đấy.
Cháu đã sai.
Cháu xê dịch cái gì đó
ra khỏi chỗ của nó.
Đừng bận tâm nữa.
Nó vẫn chưa chuẩn đâu.
Nó cứ dở hơi dở hồn thế.
Thề có Chúa.
Ngao ở đây ngon hơn bất cứ đâu.
Vào trong nào.
Trong đó hơi ngột ngạt.
Cháu muốn đi dạo không?
Nó chưa kể hết đâu.
Chuyện với nó thì
nói với đầu gối còn hơn.
Đại khái là...
...ngay từ đầu
đã không đúng lắm đâu.
Gia đình bên ấy nghĩ
con bé sẽ là người...
...thoát ly khỏi đây
và làm rung chuyển thế giới.
Garret cũng kỳ vọng như họ.
Dẫu vậy, họ vẫn cho rằng,
nó chỉ là...
...bám váy và làm đời
con bé bị hạn chế.
Sao cô ấy chết ạ?
Việc mang thai đã
làm con bé kiệt sức.
Bất thần cha mẹ nó mang nó về
và giữ ở đó luôn.
Rồi Garret sang bên ấy
phá tan cánh cửa.
Đưa con bé về.
Con bé đã rất vui.
Nó đã chăm sóc con bé
hết mức có thể...
... trong khoảng một tháng.
Và rồi...
Rồi, con bé...
...ra đi.
Giờ cháu đã biết vì sao Garret
không nói nhiều.
Vì ông già nó nói luôn mồm.
Chúng ta ăn gì nào?
Con nên gỡ vài
bức tường xuống đi.
Trong đó bị coi là hơi ngột ngạt.
Con không đủ khả năng.
Làm việc của mình đi.
Rốt cục vẫn như con thuyền thôi.
Thêm sàn.
Một đôi phòng.
Sao ạ? Bố định chuyển về à?
Làm gì có chuyện.
Dù vậy, con thích thế phải không?
Để mắt vào bố đi.
Nó sợ tôi sẽ trở lại
thói quen cũ.
Ai muốn dùng bánh nào?
Bác uống như hũ chìm.
Sức khỏe bị hủy hoại.
Bí mật thầm kín đấy.
Ừm, đâu phải giải thưởng
danh giá gì ạ.
Hai chai một ngày,
là giới hạn của bác.
Chủ đề khác đi?
Đổi chủ đề à.
Con người thay đổi.
Chính con ấy.
Đó là chủ đề.
Bữa tối ngon.
Cháu là tốt nhất trong
bữa tối này.
Nếu bác trẻ lại 150 tuổi,
cháu rắc rối với bác đấy, cô gái.
Bố đi đâu?
Xơi tráng miệng trên bãi biển.
Cảm ơn.
Ông ấy quý em.
Ừ, bố anh là một...
...người tốt.
Ông bảo là anh gây phiền toái lắm.
Đùa đấy.
Là em nói.
À, bố anh đúng.
Em là tốt nhất
trong bữa tối này.
Và hôm nay...
... và cả năm nay.
Ước gì anh đơn giản hơn.
Ước gì anh bình tĩnh hơn.
Và anh xin lỗi.
À...em không mong đợi hoa, nhưng...
...ta sẽ liên lạc chứ?
Ừ...
...ở mức độ nào đó...
...anh hy vọng vào hoa.
Em có thể sống ở đây.
Em không dọa anh đâu.
Em làm anh sợ phải không?
Thế anh có định thăm em không?
Đất liến à?
Anh không vào đất liền.
Bọn em có một cái hồ.
Một cái hồ lớn.
Xong. Em sẽ về với công
việc và con trai của mình và...
...anh sẽ quên em, phải không?
Mỗi ngày.
Em có số anh rồi, thủy thủ.
Và anh có của em. Vậy....
Tạm biệt.
- Và rồi chuyện gì xảy ra?
- Sau đó, sau đó.
Kẻ lãng du trở về.
Khỏe chứ?
Khỏe!
Ờ? Thế giải mã được bí ẩn chứ?
Bí ẩn gì đâu.
Anh ấy mất vợ, Catherine.
Cô ấy là họa sĩ.
Đã chết nhưng không bị lãng quên.
Phải. Vậy đấy,
hết chuyện luôn à?
Cơ bản là thế.
Không có chuyện gì.
Kiểu như...
Tôi nói thế rồi phải không?
Còn...
Gặp lại ở chỗ của anh nhé.
Đủ rồi đấy.
Tiếc gì không?
Bỏ đi.
Không à? Được.
Thế, cô ấy như thế nào?
Cô ấy xinh đẹp, mỏng manh và...
...là nghệ sĩ lớn.
Cô ấy hiện diện khắp nơi.
Cô ấy trong nhà.
Cô ấy ngoài cửa hàng.
Cả thị trấn biết cô ấy.
Anh ta vẫn yêu cô ấy à?
Cô ấy chưa đi đâu cả.
Của cô đấy.
Và thú vị ra trò.
Phòng nghiên cứu.
Theresa nghe.
Chào em.
Anh đây.
Garret.
Em biết.
Xin lỗi, anh đang...
Anh đang hoàn thiện con thuyền.
Thuyền của anh.
Anh muốn kể với em.
Em khỏe chứ?
Một tuần phẳng lặng.
Anh chẳng biết...
... phải nói gì.
Anh vẫn không biết.
Cần giúp gì không?
Hy vọng được thế.
Câu hỏi là :
Chúng ta chỉ là tình cờ
hay còn cái gì khác hơn?
Có thể là một khởi đầu chăng?
Cứ trả lời, thực lòng.
Chỉ là chơi bời?
Với những phụ nữ du lịch.
Anh chỉ...
...quan tâm hai người phụ nữ
trong cả đời mình.
Catherine và...?
Một cô gái thành phố.
Miệng rộng.
Tự cao.
Cảm ơn.
Anh chỉ gọi cho em
để kể về con thuyền thôi à?
Không!
Anh nhớ em.
Anh nhớ tất cả.
Tại sao anh không đến với em, Garret?
Chỉ là tới thăm.
Không phải ước hẹn gì.
Thế thôi sao?
Anh nghĩ em cược vào chuyện chúng ta,
nhưng không đâu.
Em cũng sợ như anh sợ.
Và em cũng nhớ anh.
Được. Khi nào?
Khi nào anh nên đi?
Hôm qua.
Anh không định
đến bằng thuyền đấy chứ?
Không.
Xuồng phản lực
hay ván buồm?
Cư xử đúng mực nhé.
Con cầm vé chưa?
Đương nhiên con cầm rồi.
Có tên con trên tất cả đồ dạc.
Và có 25 xu để gọi điện thoại.
Có quà tặng cho thằng cu của cô ấy chưa?
Mua một thứ ở cửa hàng sân bay.
Đừng sa vào chuyện rắc rối nào.
Xe đến rồi.
Rất đúng giờ,
giống cha của con vậy.
Đừng có như trước bố nhé.
Nhớ uống thuốc.
Theo con tính, phải còn hai chai bia
trong tủ lạnh khi con về.
Rất tiếc là con không đếm được
bia của người khác.
Nếu bố lấy ở Kenny hoặc
khách du lịch nào để bù chỗ bia...
...Con sẽ biết.
Con có tai mắt ở cả hai hạt.
Chắc cô ấy hút mất hồn con rồi.
Sao bố nói thế, ý bố là gì?
Hẹn gặp bố một tuần.
Con nói quái gì thế!
Vé của con vẫn còn
ở trên ghế này!
Tốt rồi.
Mẹ ơi, chú ấy tới rồi.
Mẹ hơi lo lắng quá.
Thế à?
Dù vậy, trông mẹ vẫn được chứ?
Tốt
Tốt, đúng ý mẹ.
Anh đã đến.
Vào đi.
Jason à?
Chào cháu!
Em nghĩ nó thất vọng vì không thấy
anh đội chiếc mũ thuyền trưởng.
Mẹ à!
Nó mong đợi thế lắm.
Phải không con?
Vào đi
Chú không rõ có hợp với
tuổi cháu không, nhưng...
Tuyệt vời.
Cảm ơn chú.
Dễ thương quá.
Nó làm lộn xộn quá.
Con trai là thế mà.
Garret, cảm ơn anh.
Mẹ cháu ghét sôcôla.
Thế mới lạ chứ.
Thật sao?
Vâng, nhưng anh thật tử tế.
Jason này!
Xin lỗi.
Cảm ơn anh.
Đúng như em mong muốn.
Anh không mệt quá chứ?
Hy vọng thế này là ổn.
Thế này tốt rồi.
Ý anh là, hoàn hảo.
Tối mai, Jason sẽ
ở nhà bạn nó. Vì vậy,...
Nghĩa là sao?
Im đi nào.
- Em biết thế này không lãng mạn gì.
- Sao cơ?
Đây là cuộc sống của em.
Không, thế này...
...hay lắm.
Quá hay.
Em chỉ muốn anh hiểu em.
Sinh hoạt thường nhật của em.
Em nghĩ em hiểu anh không?
Gì thế?
Gì nữa?
Nó không sang đâu.
Anh phải đi rất xa đấy.
Anh không biết nữa.
Rất vui vì anh tới đây.
Anh cũng rất vui vì đã tới đây.
Ta sắp tới rồi.
Kìa. Là anh ấy?
Đúng anh ấy.
Ôi, Chúa ơi.
Đừng nói gì nhé.
Này, con trai!
Con làm gì ở đây thế?
Đi tàu vui mà.
Con chơi máy tính nhé?
Jason muốn em ngạc nhiên.
- Hy vọng là ổn.
- Ổn mà.
Chỉ một phút thôi, rồi bọn anh
sẽ nhảy về đoàn tàu.
Chú ấy sợ tàu, mẹ ạ.
Anh không sợ tàu đâu.
Annie. Garret.
Đây là nơi em làm việc.
Rất vui được gặp anh.
Giờ anh hình dung được
công việc của em rồi.
Anh ta đó à.
Là Ahab hả?
Đúng anh ấy.
Không là thuyền trưởng Ahab.
Mỉm cười thân thiện đi.
- Họ thân thiện nhỉ.
- Em biết.
Anh ta cười với cô ấy.
Ngọt ngào nhỉ.
Oh, cư xử!
Anh tiêu cực quá.
Anh không muốn cô ấy hạnh phúc à?
Cô ấy sẽ bốc mùi cá
cho đến hết đời mình.
Anh không rõ
sao anh được mong đợi thế.
Ý là, anh không nhận ra...
...mọi người gần gũi thế.
Theresa, cái này là
bất ngờ lớn cho tôi...
... nhưng dường chó xù
mới là giống chó số một.
- Rất vui được gặp anh.
- Rất vui được gặp cô.
- Chào cô, Lina.
- Chào, Jason.
Jason đòi Garret cho
vào phố đi thuyền buồm.
Thật sao? Sớm vậy à?
Nếu chú ấy không đi lạc.
Tôi biết có cái hồ
đâu đó quanh đây.
Anh ấy cảm nhận được.
Nhạy cảm nhỉ. Nếu anh gặp
bất kỳ rắc rối nào...
...nhất định hỏi tôi nhé...
bằng giấy...hay gọi điện.
- Cháu muốn lái không?
- Có chứ ạ.
Cháu là thuyền trưởng.
Cháu hãy giữ cho chúng ta đi thẳng.
Thẳng tiến nào.
Đây rồi.
- Khỏe chứ?
- Khỏe.
Đồng bọn. Chào, Lenny.
- Chào mẹ.
- Vui vẻ nhé.
- Tạm biệt cháu mẹ đi.
- Hẹn gặp lại!
Em chưa quen khi có anh ở đây.
Không sao đâu, Garret.
Thật vui...
...được ở trong số các thứ của em.
Đó là điều anh mong đợi sao?
Được an ủi.
Anh làm em ngượng rồi này.
Anh tìm kiếm điều gì nào?
Theresa ở nhà mình.
Thường nhật mỗi ngày...
... Theresa.
Khoan đã.
Em thực sự...
...muốn làm điều này.
Em muốn phòng em ngăn nắp
và ánh nến lung linh và...
Và em phải tắm rửa sạch sẽ.
Garret, đợi đã.
Một, hai, ba...
... bốn, năm, sáu.
- Là anh hùng cơ đấy.
- Ôi sợ quá.
Anh sợ quá.
To quá nhỉ.
Em phải đi tắm đây.
Dứt khoát đấy
Đợi đã. Chỉ...
Anh sẽ không thể tin những gì...
Ôi, Chúa ơi. Garret.
Cô lấy cái này ở đâu?
Em bắt được.
Ý cô là gì,
cô bắt được nó?
Em bắt được trên bờ biển.
Garret, đợi đã.
Nó đến với em.
Anh phải tin em.
Tin cô?
Em chỉ muốn gặp người viết.
Em đã gặp được anh.
- Em định nói với anh trước.
- Làm thế nào cô tìm thấy tôi?
Vì em lần theo mọi thông điệp
và đã có manh mối...
Mọi thông điệp à?
Chúng được độc giả tìm thấy
và họ gửi chúng về tòa soạn.
Thề có Chúa, em đã định
kể với anh, Garret.
Garret, đợi đã.
Tôi phải đi khỏi đây.
Garret, chờ em!
Tại sao cô làm thế?
Tại sao?
Cô tò mò à?
- Nghiên cứu chết tiệt!
- Không đâu, em đã phải lòng anh!
Đầu tiên là trong thư
và rồi khi em gặp anh!
Và em xin lỗi!
Em sợ!
Em sợ nếu em nói với anh,
em sẽ đánh mất anh!
Giống như em đang làm.
Đợi đã!
Bất kể anh đang nghĩ gì về em...
... và bất kể điều gì đang xảy ra,
Em muốn anh hiểu...
...là em quan tâm anh biết bao.
Và nó không phải là vấn đề...
...để ta đến được với nhau, Garret.
Tôi gửi thư vào biển cho cô ấy.
Không phải cho cô!
Không cho các bạn cô ở chỗ làm!
Em biết.
Họ biết cả về tôi, phải không?
Cả về Catherine nữa?
Đời em thay đổi
vì ba bức thư ấy.
- Em không muốn nó lên báo.
- Hai thư chứ.
- Anh phải tin em.
- Tôi chỉ gửi hai thư cho Catherine thôi.
Sao cơ?
Em có tất cả các thư.
Em có cả ba bức.
Bức thư thứ ba đâu?
Không ở ngăn kéo sao?
Catherine?
Tới các tàu bè trên biển...
...và mọi bến cảng.
Tới gia đình tôi...
... bạn bè tôi,
và cả người xa lạ
Đây là lời nhắn nhủ
và cầu nguyện.
Nhắn nhủ rằng chuyến đi của tôi
đã cho tôi một sự thật tuyệt vời.
Tôi có mọi thứ mà
người ta tìm kiếm..
...và mấy ai đã thấy :
Một người trong thế giới này...
... người tôi sinh ra để yêu mãi mãi.
Người như tôi,
ở vùng Outer Banks...
... nơi Đại Dương xanh huyền bí.
Người giản dị nhưng giàu tình cảm...
... tự lập, tự học hỏi.
Là bến bờ, là mái ấm vĩnh viễn của tôi.
Và không cơn gió hay rắc rối nào...
... hay kể cả cái chết
làm sụp đổ mái ấm này.
Cầu cho mỗi người trên thế giới
đều hiểu về tình yêu ấy...
...và được hàn gắn bởi tình yêu.
Nếu lời nguyện thấu được, xin hãy
xóa bỏ mọi lỗi lầm...
...mọi hối tiếc...
... và chấm dứt mọi giận hờn.
Quỳ xin Chúa.
Amen.
Anh không biết là cô ấy đã viết.
Cô ấy...
... không trở về nữa kể từ hôm đó.
Anh lau khô và
cố giữ ấm cho cô ấy.
Đưa cô ấy đến bệnh viện.
Cô ấy không bao giờ...
Cô qua đời ba ngày sau đó.
Anh cứ nghĩ nếu cô ấy
không ra ngoài hôm đó...
Garret, cô ấy biết.
Cô ấy nói.
"Kể cả cái chết làm sụp đổ
mái ấm này." Cô ấy biết trước.
Anh muốn...
...giữ cái này.
Tôi xin lỗi.
Cậu muốn một mình chứ?
Anh ấy gọi không?
Tôi để cho anh ấy một tin nhắn.
Tôi nói tôi xin lỗi.
Và đề nghị anh gọi lại.
Ô, anh ấy sẽ gọi thôi.
Lina, cậu có nhớ...
...về những lần tôi hay phàn nàn chứ?
Tất cả những lần tôi khóc
trên vai cậu về David.
Nhớ chứ.
Trung thực. Tin tưởng.
Tôi đã rất sợ.
Tôi không...
tôi đã phải lòng Garret
và tôi...
Nửa lý trí của tôi nói,
"Hãy gọi anh ấy"...
...còn nửa kia lại nói...
..."Đừng. Anh ấy
không đến để hiểu đâu"
Chờ đến lúc thích hợp.
Chờ đến khi được nghe từ.
"Em biết chứ?"
Rồi tôi gạt nó đi. Tôi đã...
... giết nó bằng chính thứ tôi ghét:.
Nói dối
Cậu không phải là kẻ nói dối
Nhưng anh ấy nghĩ thế
Và giờ tôi không nghĩ là anh ấy
còn có thể tin tôi nữa.
Cậu không hiểu là mỗi chúng ta
đều từng nói dối một chút...
...và chút sự thật không tiện nói ra?
Và cậu nên có chút niềm tin
rằng anh ấy sẽ hiểu điều đó.
Tôi không biết nữa.
Liệu anh có hiểu không.
Tôi hiểu nỗi đau của anh. Anh cầm
lá thư của cô ấy và đọc nó.
Với đầy ắp...
...những niềm đau và...
Anh dành rất nhiều tình yêu cho cô ấy,
Cậu hiểu chứ?
Tôi không biết.
Anh đã nói nếu tôi từng suy nghĩ về
việc viết một bài báo...
Không đùa đâu.
Về anh ta à?
Không.
Câu chuyện khác.
Những câu chuyện hay.
Êm xuôi rồi đây.
Người tổn thương, họ khép mình.
Đến khi nỗi đau ra đi?
Tôi không biết.
Có lẽ ta cần phải học để
chấp nhận nỗi đau như mọi thứ khác.
Kiểu như vài vụn nút chai
trong một ly rượu vang tuyệt vời.
Ta không muốn bỏ lỡ ly rượu.
Nó có ở đây sao?
Vụn nút trong vang gì đó?
Không.
Tốt. Tôi ghét nó.
Có thể là hầu hết chúng ta
viết câu chuyện đời mình...
...bao giờ cũng đề cao nó.
Nhưng có người dường như cuộc sống
đã được tạo hình và lên kế hoạch...
... không thể tránh được...
... hoàn hảo như một vòng tròn.
Mở ra nào.
Chậm thôi.
- Thú vị đấy.
- Là nó.
Trang nhất của báo này!
Tuyệt quá!
Cảm ơn con.
Cho con cắt ra nhé?
Được.
- Cái này được chứ?
- Rất tuyệt.
Hoàn hảo.
Cảm ơn.
Thư của cô đây, thưa cô.
Cảm ơn.
Vâng.
Anh nghĩ về em nhiều. Nếu không có em,
anh đã không biết lời cuối của Catherine.
Anh đã và đang đặt mọi cảm xúc vào
con thuyền này. Anh sẽ hạ thủy vào ngày 25.
Hy vọng em sớm gặp nó.
Yêu em, Garret.
Đẹp quá.
Tôi thích cách cô sắp đặt chỗ này.
- Rất gọn gẽ.
- Rất vui được anh ghé thăm.
A, tôi tặng một món quà
cho góc văn phòng mới của cô.
- Tôi treo lên nhé?
- Anh đáng yêu đấy.
Tôi biết.
Cô sẽ không đoán được là ai đâu.
Cô có vẻ hạnh phúc.
Về chuyện gì thế?
Ahab à.
Khuyên nhé?
Nếu cô quyết định làm cái gì đó
điên rồ và lố bịch...
... nó sẽ chỉ chứng minh một điều.
Điều gì?
Anh ấy là đứa con may mắn của biển khơi.
Là trích dẫn của Charlie Toschi.
Con biết đấy, có người nghĩ rằng
con đã vắt kiệt sức mình vào đó.
Bố bảnh đấy.
Ừ, hơi đau cổ.
Cô ấy đẹp lắm, Garret.
Cảm ơn, Marta.
Ta làm thôi!
Tốt đấy, Garret.
Vì Catherine.
Vì Catherine.
Cầu Chúa...
Cầu Chúa cô ấy có mặt hôm nay.
Hàng ngày.
Bố anh nói em đã ở đó.
Ước gì anh biết vậy.
Một bất ngờ.
Ý tưởng tồi.
Không, đó là...
Rất vui được gặp em.
- Chào đón em.
- Em cũng vậy.
Em đã thấy con thuyền.
Nó rất đẹp.
Quá tốt.
Chia vui cùng anh.
Em muốn vào trong chứ?
Anh xin lỗi.
Những gì anh nói
chắc làm em đau lòng.
Không đâu!
Không.
Em chỉ nghe những gì
anh không kể cho em.
Hoặc cả điều em
không nghe được.
Và giờ em hiểu.
Em nghĩ tình yêu
anh dành cho cô ấy thật đẹp.
Không, anh không phải nói gì hết.
Đó chính là điều em muốn ở anh.
Ở lại với anh nhé.
Vào nhà đi.
Hãy ở lại miễn là em muốn.
Em nghĩ rồi. Em đã nghĩ kỹ
về mọi chuyện lúc em ngồi đây.
Và em không thể ở lại.
Tại sao?
Vì nếu đến được,
anh sẽ đến với em...
... khi ổn thỏa. Và nếu không,
thì cũng chẳng sao.
Bởi vì em sẽ không...
... hối tiếc phút nào.
Không điều gì.
Tạm biệt.
Theresa.
Anh không muốn mất em.
Rồi lại có.
Sao ông luôn ngồi mãi
một chỗ thế?
Ông để ý tôi ngồi đâu làm quái gì?
Tò mò thôi. Ông bắt đầu
ngồi đó 10, 11 năm trước đây rồi.
Sốc đấy!
Ông thường ngồi ở đó.
Lấy cho nó ly cà phê.
Trông con thảm quá.
Con không sao.
Bắt kịp cô ấy chứ?
Con để cô ấy đi à.
Con không muốn
nhắc chuyện đó nữa.
- Nghe này, tôi chỉ...
- Đi đi.
Cô ấy rất quyết tâm.
- Bố muốn gì nữa?
- Cố chấp.
Điên rồ. Gàn dở.
Cuộc chiến gây sốc.
Bố đã dành cả buổi chiều với cô ấy.
Bố thậm chí còn chưa biết cô ấy là ai.
Gì ạ...?
Chicago.
Ba phút.
Ra điện thoại đi.
Cơ hội cuối của con đấy.
Tất nhiên khi cô ấy ra đi.
Cô ấy đâu ngu ngốc gì.
Vì nghĩ là cô ấy cố xen
vào giữa con và...
- Con không hình dung được tất cả.
- Ai làm ra như thế?
Dễ dàng gì cho bố khi thấy người
phụ nữ khác trong nhà con đâu chứ?
Phải, không dễ gì.
Bố cho con biết điều này...
...bố sẽ đưa cả triệu đô
chỉ để xem con lấy cô ấy...
... và hình dung cảnh các con bên nhau.
Bỏ đi bố!
- Bỏ đi à?
- Vâng. Bỏ đi!
Chỉ là...
... quên nó đi.
Bố không thể!
Bố không thể quên được.
Tại sao không chứ?
Vì con là con trai bố.
- Không phải việc của bố.
- Cái gì?
Con nói, không phải việc của bố!
Quay lại.
Quay lại.
Nắm tay lại.
Làm đi!
Đánh bố đi!
Đấm vào mặt bố đi,
đồ mất dạy.
Không phải việc bố ư?
Con trai bố không là việc của bố sao?
Bố còn cái quái gì...
...gần gũi nhất với bố chứ?
Còn ai khác...
...gắn bó với bố chứ?
Tưởng bố không biết con đau sao?
Bố biết.
Nỗi đau bố giấu trong lòng.
Tưởng bố có thể quên sao?
Khi vợ con đi New York,
con đã có thể ở cùng với nó...
...còn ở đây bố bệnh tật,
rượu chè, lê la quán xá...
...làm các con phải về.
Có lẽ hai con, hẳn đã
có một đời sống khác hơn.
Bố!!!
Con không trở về vì bố.
Con là ai đây.
Nơi này.
Đây là nơi con thuộc về.
Vợ con quay về vì cô ấy phát hiện ra
cô ấy cũng thuộc đất này.
Cô đã chọn cho mình.
Chúa ơi, con yêu cô ấy vì điều đó.
Bố cũng thế.
Giờ con chọn đi. Chọn...
... giữa hôm qua và ngày mai.
Hãy chọn một.
Gắn bó với nó.
Rồi bố sẽ câm miệng...
... và để con yên thân.
"Để anh luôn biết anh đang ở đâu..."
"...và đâu là mái ấm."
"Yêu anh, Theresa."
Con ra đại dương đấy à?
Vâng, thưa bố.
Thế con biết việc con làm chứ.
Đã hình dung rồi ạ.
Này, con.
Đến lúc dậy rồi.
Ngày mới rồi.
Họ gọi ông là Thị trưởng
thành phố thứ 43.
Ông ấy rất lịch lãm.
Ông biết mọi người. Giúp dân chúng.
Vấn đề ở chỗ,
đã sinh nhật thứ 70 của ông
.
Theresa, có cuộc
điện thoại chờ cậu.
Cậu để tin nhắn được không?
Cấp bách lắm.
Xin lỗi.
Nghe ở phòng tôi cho tiện.
Là Jase sao?
Này, cô gái.
Tốt hơn cả...
...là nói điều này
khi bác vẫn có thể nói được.
Có một con thuyền, Theresa,
gặp rắc rối ngoài khơi.
Một gia đình, có ba người.
Garret đã cố gắng...
Ừ, nó cố gắng giúp đỡ, và...
Thật tệ.
Nó đã nằm xuống.
Ý bác là gì?
Nó đi sau họ.
Nó cứu được hai người.
Nhưng nó đã nằm xuống, Theresa.
Bác rất tiếc.
Đó là tất cả, bác có bây giờ.
Tạm biệt.
Ôi, Chúa ơi.
Khó khăn lắm.
Vào đi
Bác tìm thấy trên tàu.
Trong áo nhựa của nó.
Catherine yêu quý:
Cuộc sống của anh bắt đầu khi anh có em...
... và anh nghĩ nó đã kết thúc
khi anh không thể cứu em.
Anh tưởng rằng giam mình trong
nỗi nhớ em sẽ giữ hai ta sống mãi.
Nhưng anh đã lầm.
Một phụ nữ tên là Theresa
chỉ cho anh rằng...
... nếu anh còn đủ can đảm để
mở trái tim mình...
... anh có thể yêu một lần nữa,
bất kể buồn đau khủng khiếp đến đâu.
Cô ấy làm anh nhận ra
Anh chỉ sống một nửa.
Nó làm anh đau đớn và sợ hãi.
Anh không biết anh cần cô ấy biết bao
cho tới đêm cô ấy bay đi.
Khi máy bay cất cánh, anh cảm thấy
có gì đó trong lòng anh vỡ nát.
Và anh biết.
Anh phải ngăn cô ấy lại.
Anh nên theo về nhà cô ấy.
Và ngay ngày mai, anh sẽ
đi thuyền tới "mũi gió"...
... và anh sẽ nói lời tạm biệt em.
Rồi anh sẽ tới với
người phụ nữ ấy...
...để xem anh có thể thắng trái tim cô ấy.
Nếu anh có thể, anh biết em sẽ chúc phúc cho anh.
Và chúc cho tất cả chúng ta.
Nếu anh không thể...
...anh vẫn còn may mắn vì
anh có vinh dự được yêu thương...
... hai lần trong đời mình.
Cô ấy trao anh điều đó.
Và nếu anh nói với em rằng
anh yêu cô ấy cũng nhiều như yêu em...
...rồi em sẽ biết hết câu chuyện.
Hãy yên nghỉ, tình yêu của anh.
Garret.
Nếu có những cuộc đời là
một vòng tròn hoàn hảo...
...thì số khác lại hình thành theo cách
không thể dự đoán hoặc luôn hiểu được.
Mất mát là một phần
của chuyến đi đời tôi.
Nhưng nó cũng đã cho tôi thấy
những gì là quý giá.
Vì vậy, có một tình yêu mà
tôi chỉ còn có thể biết mang ơn.