Tip:
Highlight text to annotate it
X
MIRANDA
Dịch phụ đề: QKK
Có một chuyện em sẽ
không bao giờ làm được.
Em muốn chiếm đoạt anh từ
phía sau như một người đàn ông.
Anh đã chán ngấy những
căn phòng khách sạn rồi.
Người ta sẽ nghĩ em là một
con điếm rẻ tiền, đúng không?
Nữa đi, làm nữa đi.
Anh có cho em làm
đàn ông không, Berto?
Anh yêu em, Miranda.
Anh yêu em.
Anh không phải là người duy nhất.
- Lại là lão già, đúng không?
- Tất nhiên, lão cũng yêu em.
Nhìn nè, nhẫn đẹp không?
- Dụt bỏ nó đi, nghe không?
- Anh điên rồi.
Nó là của em.
- Em là đồ...
- Nói đi, tiếp tục đi.
Nó làm em phấn khích.
Dâm đãng, đĩ thỏa, lẳng lơ.
Sao chúng ta không sống với nhau,
Miranda?
Bộ anh tưởng nếu em là một người
đàn ông còn anh là một người em ve vãn...
thì em sẽ muốn sống với anh sao?
Hơn nữa, còn có Gino.
Nhưng em biết quá rõ là
chồng em đã chết rồi.
Em không nghĩ vậy đâu.
Người ta nói là ảnh chỉ mất tích.
Có lẽ họ đúng.
Dừng xe lại!
Em điên sao?
Anh không muốn dính rắc rối.
QUÁN GINO
Tôi đói quá.
Tony, đem cho tôi ít rượu vang
và phô mai.
Của bà đây.
Tôi đã rất lo lắng.
Ngồi xuống uống một ly đi.
Nè, có chuyện gì vậy?
Tôi tưởng các người
sẽ ngủ với nhau ở đây.
Tôi không bao giờ đem ai tới đây
để làm chuyện đó.
Hơn nữa, tôi không cần phải trả lời
bất cứ ai. Kể cả anh.
Đây là tiền của tuần này.
Tôi biết làm sao với cả đống
hóa đơn của tháng này đây?
- Tôi có một ý khá hay.
- Anh?
- Anh muốn nói gì?
- Tôi biết cái lão đã mua chiếc nhẫn đó.
Nhưng tôi không thể bán nó.
Nếu tôi làm vậy...
..thì tôi biết nói gì
với ông lãnh sự?
Tôi sẽ kêu gã đó làm cho bà
một chiếc giả...
giống y hệt chiếc này.
Được... bán cho hắn đi...
nhưng phải nhanh, hả?
Trước khi ông lãnh sự
thấy mất nó.
Leda đã tới chưa?
Chưa.
Được rồi. Hãy dọn dẹp bàn ghế
và đóng cửa.
Sẽ không ai xuất hiện trong
thời tiết này đâu.
Tony! Nói tôi nghe đi, anh thích
gì nhất ở một người phụ nữ?
Sự rộng lượng.
Nói cách khác,
tôi nên đưa anh lên giường?
- Ý hay đó.
- Dừng lại đó!
Tôi chỉ muốn đưa tiền cho bà.
Sao bây giờ anh ngoan quá vậy?
Đồ đạo đức giả.
Bà không bao giờ nên lẫn lộn
giữa tình dục và tiền bạc.
Tôi thấy chúng kết hợp
với nhau rất tốt chớ.
Không phải đối với tôi.
Tôi chỉ là một người làm công.
Vậy rồi sao?
Tôi đang chờ lệnh của bà.
Tức cười lắm.
Tạm biệt, bà chủ.
Chúc mộng đẹp.
Jack đã bị giết. Thật kinh khủng.
Tôi sẽ không bao giờ còn thấy ảnh nữa.
Họ không bao giờ cho ảnh một
cơ hội, họ chỉ bắn gục ảnh.
Ở gần bờ sông.
Nghe nè, muốn đi du lịch tới
Rimini không, chỉ cô và tôi?
Cô sẽ quên Jack và cô sẽ quên
nhanh hơn là cô tưởng.
Tôi biết cô sẽ cảm thấy có lỗi
vì đã quên hắn.
Nhưng đó là cuộc sống, Leda.
Và cô chính là người
phải tiếp tục sống.
Không cần phải chịu đau khổ.
Tôi biết, tôi không muốn đau khổ.
Nhưng tôi không thể ngừng khóc.
Tôi quá khổ sở muốn hét lên.
Điều này có lẽ không an ủi được cô,
nhưng cuộc đời của mỗi người
đều có rất nhiều ngả rẽ,
cũng có thể là một đường thẳng,
nếu cô may mắn.
Tôi vẫn đang lưng chừng
giữa các ngả rẽ.
Nhưng tôi vẫn đang tìm kiếm
một gã nào đó thích hợp...
để chỉ cho tôi con đường thẳng.
Nè, nè.
Sao không cười lên, Leda?
Hãy nhìn ra ngoài kia, ngay cả
bầu trời cũng muốn cười.
Hầu như không còn tuyết rơi nữa.
Có lẽ mùa đông đã hoàn toàn
kết thúc rồi.
Tôi đã làm xong việc ở
hội chợ Ferrara lúc 2 giờ sáng.
Suốt đêm cứ chạy hết
chỗ này tới chỗ khác.
Tôi thèm được lên giường quá.
Tôi nghĩ đã tới lúc
anh nên mua một chiếc scooter.
Tôi sẽ mua một bà vợ trước
rồi mới mua một chiếc scooter.
Thôi mà, ai thèm lấy anh?
Anh đen quá chừng.
Uống cà-phê đi rồi đi ngủ.
Để tôi dẹp xe cho anh.
Bà chủ tới rồi.
Tôi ở trong đội làm
đường ống dẫn khí.
Tôi là người Mỹ. Chúng tôi
sẽ ở lại đây khoảng 5 hay 6 tháng.
Bà có phòng cho thuê không?
Tôi có bốn phòng, nhưng
hai phòng đã có người rồi.
Để cho tôi hai phòng trống.
Anh có muốn xem qua không?
Tôi tin tưởng bà.
- Cám ơn, bà.
- Miranda. Còn anh?
Norman.
Nè, bà chủ. Ông lãnh sự
nhờ tôi đưa cho bà cái này.
Chào, Miranda.
Cám ơn!
Chiều nay, tại chỗ cũ
Trong túi tôi có một thứ cho em.
Bàn tay ông giống như bàn tay
của một người rất già...
...mà vẫn còn là một đứa bé.
Tôi ngưỡng mộ cái cách
cá làm tình.
Chúng để lại phía sau một vệt
tich dịch trong dòng nước,
mà không hề cặp đôi với bạn tình.
Vô danh, câm lặng...
Như bàn tay ông đang ở
bên trong em bây giờ.
Sao em không bỏ đi với tôi?
Tôi đã sắp mãn hạn lưu đày.
Người ta sẽ phải ân xá cho tôi.
Tôi rất già và rất giàu,
cái đó chưa đủ bảo đảm sao?
Em rất thích làn da của ông,
rất quen thuộc.
Em ngưỡng mộ mái tóc bạc của ông.
Nó giống như sự trong trắng
thứ hai của ông.
Bây giờ em sẽ thay đổi nó.
Hãy vô trong em, Carlo.
Làm ơn nói cho em biết tại sao
ông không bao giờ làm chuyện đó.
Tôi sợ em có thai.
Ở tuổi antôi thì chuyện đó thật
lố bịch, phải không?
Sợ cho em hay sợ làm cha?
Ông không cần phải lo lắng.
Tony có biết chúng ta tới đây không?
Tất nhiên. Em luôn cho hắn biết
là em đi với ai.
Đáng lẽ tôi phải biết,
mọi phụ nữ đều như nhau.
Cái dây chuyền ông cho em
trông dễ thương quá, phải không?
Tôi sẽ mua cho em một trăm cái.
Tôi sẽ mua cho em bất cứ gì
em thích, gia đình tôi có tiền.
Ở Naples, tôi có một lâu đài
đang chờ chúng ta.
Tôi đã sống ở đó với vợ tôi
cho tới khi bả chết.
Vô danh, câm lặng...
Làm cá hay thiệt.
- Tôi đang ghen, em biết không?
- Với Berto hả?
Hình như ông quên ông đã nói
với em rằng ông thích tưởng tượng
chúng em làm tình.
Cái đó nghĩa là gì?
Chính là trái tim tôi không chịu nổi
em có nhiều nhân tình.
Thể xác tôi không quan tâm.
Em thích ông nói bằng
tiếng Pháp hơn.
Nó làm em nhớ tới những nữ tu
Thánh Tâm khi em còn đi học.
Ở những xứ khác, người ta
ít nói tiếng Pháp,
nhất là gái điếm.
Tony!
- Leda!
- Được rồi, được rồi!
- Có thịt chưa?
- Từ từ, vẫn chưa chín
- Theo tôi thì hoàn hảo rồi.
- Cái gì vậy, Tony?
Tôi nói áo bà trông rất dễ thương.
- Anh nghĩ vậy sao?
- Ồ phải,
- và nó phô bày thịt ngon.
- Nó phô bày cái gì?
Tôi muốn nói nó trông tươi tắn
và hấp dẫn...
và không nóng bức, ngột ngạt.
Dám cá là nó làm anh hứng.
- Một thiên đường của sắc đẹp gợi tình.
- Bây giờ anh là thi sĩ nữa à?
Ồ, chỉ cần một chút ngất ngây
thì ai cũng có thể làm thi sĩ.
Phi thường,
vậy mà lâu nay mình không biết.
- Thịt.
- Tôi yêu phụ nữ.
Một chai nữa!
Còn chờ gì nữa?
Lá bài này thắng.
Lá bài này thua.
Lá bài này thắng.
Lá bài này thua.
Người này thắng,
người này thua...
- Anh định qua mặt tôi nữa hả?
- Không biết được đâu.
Người ta nói vận may không có mắt.
Lá này thắng và lá này thua.
Lá này thua, lá này thua.
Lá này thua...
Anh chọn lá nào?
Hoan hô.
Bây giờ tôi chơi.
Sẵn sàng chưa, ông lãnh sự?
Lá bài này thắng, lá này thua.
Lá này thua, lá này thắng.
Lá bài này thắng,
lá bài này thua.
Theo dõi nghe. Một lần nữa.
- Là nào là lá thắng?
- Lá này.
Rất tiếc, ông lãnh sự,
ông thua rồi.
Không sao. Vận may hay thay đổi
cũng như một người đàn bà,
đó là lý do nó thích đàn ông trẻ.
Vậy nếu cổ là một phụ nữ, tôi nghĩ
là cổ thích bất cứ ông già nào...
đem tiền tới cho cổ.
Hai người bạn này của tôi
sẽ lấy căn phòng kia.
Họ là người Pháp,
họ đang học nhạc ở Parma.
Juliette, Gabrielle.
Bà không phiền phải không, Miranda?
Sao anh không kêu các bạn anh
tặng chúng tôi một bài hát?
Cổ không hát...
- Vậy cô có hát không?
- Tôi hát và nhảy.
Chào, Italo.
Rất hân hạnh, cô Juliette.
Tôi tên là Carlo,
Tôi đã từng làm việc ở Pháp.
- Ồ, trong hầm mỏ hả?
- Không! Công việc ngoại giao.
Tôi để họ lại cho anh.
Được rồi, đừng lo. Tôi sẽ
chăm sóc họ chu đáo.
Cám ơn, Miranda.
Thật tuyệt khi nghe anh gọi
tên tôi một cách dễ thương như vậy.
Đây là một bữa tiệc hay là gì?
Một người chết đãi chúng ta uống.
- Một người chết?
- Phải, Irada.
Ổng để lại cho chúng tôi 10.000 lire
để ăn mừng sau đám tang của ổng.
Tuyệt. Vậy thì hãy ăn mừng.
Nâng ly!
Em nghĩ sao?
Nó giống như một chiến hạm.
Cám ơn.
Có lẽ anh nên vẽ chữ lớn hơn.
Lớn hơn bây giờ hả?
Vận tải Berto
Mọi thứ Mọi nơi
Coi nào, coi nào, lên xe.
- Mình đi đâu?
- Anh muốn cho em coi kho hàng.
Cái gã đi với hai cô gái đó
là ai vậy?
Norman hả? Một kỹ thuật viên
trong đội đường ống khí.
Hắn là người Mỹ.
- Hắn là một tên khốn kiếp.
- Sao vậy?
Hắn không có quyền gọi em là Miranda.
- Nhưng người Mỹ luôn gọi vậy.
- Người Ý thì không!
Anh muốn cho em xem công việc
họ đã làm ở garage.
Nhìn nè.
Đây là nơi sẽ có ngôi nhà
của chúng ta, ngay đây.
Anh đang bán đồng hồ hả?
Cái đó cho em.
Đeo đi.
Ôi, Berto.
Anh yêu.
Chờ một chút. Có một thứ
anh muốn cho em thấy.
Xuống đây.
Ở đâu anh có những thứ này?
Anh mua giảm giá 50% ở công ty
nội thất mà anh đang làm việc.
Và nhìn coi anh có gì nữa nè?
Anh đã giao tới Bologna biết
bao nhiêu xe tải thứ hàng này.
Chắc là họ không để ý tới
một thùng anh chôm của họ.
Nâng ly.
Thôi đi, nhột muốn chết.
Anh muốn cưới em, Miranda.
Anh muốn cưới em...
Anh có biết là đàn ông mang vớ
luôn làm cho em hứng không?
nhất là khi họ mặc
quần đùi đấm boxe?
Và hơn nữa chẳng phải anh đã
từng nói anh yêu em...
bởi vì với em anh được tự do sao?
Anh phải có một người phụ nữ
đứng đằng sau lưng anh.
Vậy, nhìn lại coi!
Anh nghĩ em đang ở đâu?
Hay lắm, ngoại trừ khi làm tình
anh muốn em ở phía trước.
Anh biết là em sẽ
không bao giờ lấy anh mà.
Em sẽ lấy lão già, hả?
Hay là em đã yêu anh bạn
người Mỹ của em rồi?
Làm sao em có thể làm tình với
một người không hiểu...
người phụ nữ mà hắn nói yêu?
- Phụ nữ đều giống nhau!
- Còn anh là đồ vô tích sự!
Không! Anh xin lỗi!
Chỉ tại em làm anh nổi giận.
Anh còn không biết làm sao
để nổi giận nữa.
Em thích cái mông của anh,
vậy thôi!
Đem cất trong tủ để dành đi.
Không, Miranda, đừng đi!
Làm ơn, quay lại đi!
Nè, Gabrielle,
nhường chỗ cho Miranda đi.
Tại sao phải là tôi?
Ảnh sẽ đưa cô về bằng xe tải.
Ôi, cứt!
Tạm biệt, Gabrielle.
Tạm biệt. Hẹn gặp lại!
Tạm biệt.
Cổ tưởng cổ là ai chớ! Khốn kiếp.
Có hàng trăm người như cổ,
và còn tốt hơn nữa.
Và tất cả bọn họ
đều thối tha như nhau.
Tuyệt! Nhanh lên,
tôi muốn vui vẻ.
- Muốn một viên không?
- Được.
Cái gì vậy?
Đó là kẹo gum Thổ Nhĩ Kỳ.
Nó làm cô hứng.
Tôi cũng muốn ăn.
Nó đây rồi!
Tôi thích phụ nữ mau ướt.
Không, không, chỉ là mồ hôi thôi.
Vả lại tôi còn phải đi tiểu.
- Muốn tôi đi khỏi không?
- Tại sao lại xấu hổ?
Có phải ở xứ anh người ta không hôn
các cô gái ở ngay đây?
Ai đã dạy cô làm cho tôi
say đắm như vậy?
Tôi tự học rất nhanh.
Coi nào, hôn tôi đi.
Không, không phải ở đó.
Anh biết tôi muốn nói ở đâu mà.
Đàn ông vẫn luôn phục tùng cô sao?
Kem lạnh đây.
Còn Norman thì sao?
Cô thích hắn không?
Hắn đẹp trai.
Mặc dù hơi lạ một chút.
Lạ, lạ sao?
Khó nói lắm.
Khác khác.
Italo muốn chúng tôi
đi châu Phi cùng nhau.
Châu Phi?
Phải. Họ hàng của ảnh ở Somalia.
Ảnh muốn sống ở đó,
làm nghề bán xe tải cho Berto.
Còn cô?
Tôi không biết.
Tôi nhớ Jack.
- Chúng tôi đang yêu nhau.
- Còn tôi đang yêu Gino.
- Thật hay khi chỉ yêu một người.
- Mỗi lúc một người.
Không, một người mãi mãi.
Nhưng tôi nghĩ là cô đúng.
- Về cái gì?
- Tình yêu.
Cô quên đi.
Và cuộc sống tiếp diễn.
Chạy đi, Damiano!
Tôi thích những người đàn ông mới
trong đời.
Không phải mọi đàn ông đều
giống nhau, cô biết không?
Cô và Italo có
lên giường với nhau chưa?
Trước khi hắn ngủ với tôi
hắn năn nỉ tôi nói...
...là tôi yêu hắn.
Ước gì cô có,
bởi vì tôi rất muốn biết
mắt đen có tốt hay là không!
- Cô có nghĩ là Tony có một cô gái không?
- Chắc phải có ai đó ở Ferrara.
- Hắn đã nói với cô vậy à?
- Hắn không bao giờ nhắc tới.
Nhưng Italo cho tôi biết hắn rất được
ưa thích ở các nhà chứa ở Ferrara.
- Hắn được ưa thích?
- Gái điếm rất thích hắn.
Hình như ai cũng thỏa mãn
với hắn...
Không! Không thể tin được phải không?
Không phải Tony của chúng ta.
Hắn có cái gì đó nhưng khó mà nói
chính xác đó là cái gì.
- Cái gì?
- Hắn có...
Tôi cũng không biết hắn có gì.
Tôi và cô cũng nên
tới một nhà chứa nữa!
- Sao?
- Ý tôi là.
Phải có một nhà chứa
dành cho quý bà.
Nói tôi nghe, làm chuyện đó
trên giường... cô có thích không?
Cô không thích sao?
Tôi thấy hứng thú hơn khi làm chuyện
đó ở ngoài trời hay trong một chiếc xe,
hay trong rạp phim.
Ở trên giường, tôi chỉ tới được bằng
cách siết chặt hai chân với nhau.
Vậy hãy để đàn ông dạng ra.
Ăn thua hai người ăn ý với nhau.
Nhiều ông nói có rất nhiều
cô gái bị lãnh cảm.
Chuyện đó thật ngớ ngẩn,
không hề có con gái lãnh cảm.
Chỉ có đàn ông không biết
cách làm mà thôi.
- Thí dụ như, gã đó.
- Cái gã khoác áo choàng?
- Tôi có thể thấy hắn trần truồng!
- Trần truồng, không!
Có đó, hãy nhìn đám lông từ
bụng hắn chạy xuống...
thẳng tới cái củ của hắn.
Cái của hắn trông nhút nhát quá.
Nó teo mất tiêu.
Hắn không có mông gì hết.
Tôi nghĩ nên nhìn vào
mông đàn ông trước.
Đúng vậy, nó cho cô
một bức tranh toàn cảnh.
Hãy nhìn gã đó!
Đó là một nông dân.
Một giáo sư.
Luật sư!
Một thợ cơ khí.
Chúng tôi không hiểu.
Chúng tôi là người Pháp.
Muốn nhảy không?
Chúng tôi cũng có một chiếc xe nữa.
Được rồi, chỉ một điệu nhảy thôi.
Chồng của chúng tôi rất ghen.
- Chào bà chủ.
- Chào.
Họ đã lấy hết xí quách của anh
ở Ferrara rồi hả?
Không hề. Muốn thấy không?
- Họ có đẹp không?
- Không chê được.
Có phải đó là cách anh làm cho họ
hứng lên phải không, mấy con điếm đó?
Còn gì nữa, tôi biết rất nhiều
cách làm cho họ hăng hái.
Anh nghĩ là có nên có những nhà chứa
dành cho phụ nữ cũng như...
nhà chứa dành cho đàn ông không,
Tony?
Có nhiều chỗ rất tốt để cho...
phụ nữ và đàn ông có thể tới
và đi khi nào họ muốn,
và một phụ nữ như bà
có thể lựa chọn một chỗ.
Thí dụ như, cái quán này...
Ôi, tôi không dám nghĩ tới...
Dừng lại ngay đó.
Nhưng tại sao tôi phải dừng lại
trong khi những người khác thì được?
Tôi nói dừng lại.
- Nhưng hãy nghe tôi...
- Đừng quên anh là người làm ở đây!
Và bà là bà chủ.
Hoan hô. Anh vẫn còn minh mẫn...
cho dù đã bị mấy con điếm đó
hút hồn.
Dừng lại ngay, Tony.
Anh có nghe không?
Tôi chỉ muốn đưa bà
tiền bán chiếc nhẫn.
Đó là cái mà tôi thích ở anh.
Hữu dụng, có thể tin cậy được.
- Còn cái nhẫn giả, anh có chưa?
- Không có nhẫn giả.
Tôi đã bán cho một cô bạn của tôi.
Khốn kiếp, anh cho một con điếm
đeo chiếc nhẫn dễ thương của tôi.
Hãy nhìn tôi bán được bao nhiêu.
Đếm đi.
Cổ đã trả giá gấp đôi
giá của bất cứ ai khác.
Cổ đã cho tôi rất nhiều.
Cho bà rất nhiều, hả?
Trả cho anh hay chiếc nhẫn?
Tất nhiên là chiếc nhẫn. Bà cũng biết
là đâu có ai thèm ngó tới tôi, phải không?
Dù sao, cũng là của anh hết.
Hy vọng đủ để trả...
hết mọi hóa đơn gởi tới
trong khi tôi đi xa.
- Đi đâu?
- Tôi không có quyền đi xa sao?
Có, bà là bà chủ mà.
Bà có thể làm gì tùy thích.
Anh tán thành, phải không?
Tôi tùy thuộc vào anh, Tony.
Cái quán này trong tay anh.
Đừng lo, tôi sẽ chăm lo
cho quyền lợi cho bà.
Anh là một người biết
mình đang làm gì.
Tại sao, bà không vậy sao?
- Cô thích không?
- Nó làm tôi khóc một chút.
Cái đó không có gì sai.
Ngồi đi.
Anh muốn ăn kem không?
Máy móc xuống tàu hết rồi,
họ vừa dỡ hàng sáng nay.
- Hết việc làm rồi.
- Vậy à?
Không!
Norman, Norman, không!
Lại đây.
Lại đây.
Một con chó.
Hắn bắt một con chó.
Nè anh, thả con chó đó ra.
Tôi là một công chức và anh
đang cản trở luật pháp đó.
- Bao nhiêu tiền cho con chó?
- Không một xu.
Tôi có phẩm giá của một
viên chức bắt chó, anh biết không?
Đây là một đô-la, đô-la Mỹ.
Anh lấy đi.
Ôi, nó dễ thương quá.
Chạy đi.
Đi đi, chạy đi!
Làm ơn chạy đi!
Mày không biết là hôm nay
mày đã may mắn ra sao hả?
CẤM LÊN
COI CHỪNG CHÓ
Ê, cuộc chiến kết thúc rồi.
Chạy chậm thôi, được không?
- Cô là một "mascalzona."
- Nói lại lần nữa đi.
Ma-scal-zo-na!
Ê, anh phải để ý chớ!
Anh điên hay sao?
Nhưng...
Chỗ này là chỗ tôi đã
đụng độ bọn Quốc xã.
Ngày 13 tháng Tư năm 1944.
Lúc đó là ban đêm,
tôi đã may mắn.
Chúng chỉ có vài tên,
bọn chúng sợ xuống đây.
Tôi đã thức cả đêm
nhìn lên hai cái cây kia.
Cỏ, máu, tiền và cứt.
Một tượng đài.
Thôi, đi thôi.
Tôi muốn kiếm gì uống,
rồi tôi muốn yêu em.
Hãy dừng lại ở ngôi làng đầu tiên.
Tôi đói quá.
Tôi phải ăn chút gì.
Nó kia rồi.
Ở giữa hai chân phụ nữ.
Nó đó.
Đúng là nó.
Đó là cái làm thế giới vận động.
Ngay giữa hai đùi của mọi phụ nữ.
Đám mây êm dịu,
tôi muốn chết trong đó.
Miranda!
Phải, em đúng.
Lại đây.
Chúng ta sẽ đi qua sông và
nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Tôi muốn chết.
Nhưng không phải trên một cái bô.
Tôi muốn chết...
Tôi muốn chết trong một con sóng.
Tôi muốn chết trên mình em, Miranda.
Trên mình em.
Vậy thì đi.
Tình yêu của em.
Anh muốn đùi em.
Anh yêu, đi thôi.
Một cái lỗ...
Anh muốn khoét một cái lỗ ở đây...
và nhốt em trong đó.
Được, cứ làm đi.
Anh cứ làm nếu anh muốn.
- Chỉ mình anh, của anh, mãi mãi.
- Của anh.
Morman?
Có nghe em không, anh yêu?
Làm ơn đi, Norman.
Rượu vang, rượu vang!
Muôn năm thần Bacchus và Venus!
Cả hai an ủi tâm hồn ta.
Một đi qua môi ta
và lên tới đầu ta,
và cái kia từ đôi mắt
vô thẳng trái tim.
Nên tôi uống rượu, ngắm nhìn,
và làm hai thần cùng lúc.
Chờ một chút, xin im lặng,
mọi người.
Tôi sẽ nhớ các bạn rất nhiều.
Tôi đã xin về nhiệm sở cũ ở Damascus.
Đó là nơi tôi bắt đầu nghề nghiệp.
Vậy là cuối cùng ông
quay về bến cũ.
Phải, sự chuộc tội cuối cùng đã
kết thúc, kiếp lưu đày của tôi đã hết,
và các bạn có thể nói tôi đã trở về
trong sự bảo bọc chính phủ.
Ông lãnh sự Carlo muôn năm!
Rất cám ơn ông đã mời
chúng tôi tới đây.
Vậy bây giờ ông sắp
rời chúng tôi sao?
- Muốn nhảy không?
- Sẵn sàng.
Xin mời?
Muốn nhảy không, cưng?
Nhạc gì vậy, Tony?
Hãy chơi cái đĩa mà
tôi đem tới đó, được không?
- Cái này được không?
- Đó là cái của tôi, chơi đi.
- Nhưng tôi không biết nhảy, Leda.
- Chắc chắn là anh nhảy được mà.
Nhìn hắn kìa.
- Không, Miranda, hỏi ai khác đi.
- Thôi mà, Carlo, đi.
- Hắn không tuyệt quá sao?
- Hắn là người Mỹ mà.
Thôi đi, Leda.
Cho tới phút cuối tôi vẫn còn
nuôi hy vọng với em.
Em không thể, Carlo.
Ông biết mà.
Em vẫn còn cảm thấy
ràng buộc với Gino.
Em không thể gạt ảnh ra khỏi trái tim.
Nói dối, em biết là hắn không thể
nào trở về được.
Nhưng chính ông là người đã nói
đó mới là điều quan trọng nhất.
Lúc đó tôi chưa hiểu rõ em.
Ê, Carlo!
Ông đang muốn nói gì đây?
Rằng bây giờ những điều khác
còn quan trọng hơn nhiều.
Ngay lúc này có một
và chỉ một điều duy nhất.
Miranda, Miranda!
Tại sao em lúc nào cũng tránh xa tôi?
Tránh xa? Em đang ôm ông tại đây,
ông không cảm thấy sao, Carlo?
Em có cặp đùi thật dễ thương.
Tôi vẫn luôn mơ về nó.
Về mùi hương của em.
Đôi mắt lẳng lơ của em.
Đó chính là điều em muốn nghe.
Hãy giả bộ em không phải là Miranda.
Mà là một người phụ nữ khác.
Một người nào đó trẻ trung
và hoàn toàn dâng hiến cho ông.
Không ai khác làm tôi hứng thú.
Juliette. Ông có gặp cổ chưa?
Em đã từng thấy cổ
hoàn toàn khỏa thân.
Cổ sẽ theo ông như
một bé gái mồ côi.
Cổ đang tìm một người nào đó
để xây dựng gia đình.
Hãy nhắm mắt lại và nghĩ về cổ.
Cặp đùi cổ, bàn tay cổ.
Hãy tưởng tượng là chính
Juliette đang mơn trớn...
- Em, không, em!
- Em!
Ông biết em đã từng
làm gì không, Carlo?
Em đã bán chiếc nhẫn ông mua
cho em để thanh toán hóa đơn.
Phải, phải. Đó lại thêm một
lý do nữa để yêu em.
Có giông rồi.
Đi thôi.
- Sao anh chơi gác tôi?
- Đồ khốn kiếp!
Đừng! Cái máy hát, đừng!
Đừng đánh nhau nữa!
Ôi, thôi đi!
Trời mưa đúng lúc quá.
Hát đi, hát đi.
Đừng đánh nhau nữa!
Ôi, thôi đi! Norman!
Norman!
Tên khốn kiếp đó đánh trước!
- Phải vậy không?
- Phải, và đó là lỗi của bà!
Không ai thấy trời mưa sao?
Đi thôi!
Mọi người về nhà. Đi thôi.
Đi thôi, Juleitte.
Đi thôi, đi đi.
BỘ QUỐC PHÒNG
TỔNG CỤC VENICE
ÔNG ROSTAGNI GINO, SINH TẠI
SCARDOVARI, CƯ TRÚ TẠI FICONARA,
ĐÃ ĐƯỢC BÁO CÁO MẤT TÍCH,
NAY ĐƯỢC COI NHƯ TỬ TRẬN
"Đã được báo cáo mất tích,
nay được coi như tử trận."
Đừng đi, Gino, đừng đi.
Lấy cái đó đi, anh để nó
lại cho em, nó là của em.
Quay lại.
Không thể tin là em chưa bao giờ
làm chuyện đó.
Em không quan tâm anh tin gì.
- Gino, em có làm anh đau không?
- Không, em rất tuyệt.
- Em đang nghĩ gì?
- Không có gì, chỉ vui thôi.
- Chồng em ra sao?
- Không giống anh chút nào.
- Em chỉ thích thay đổi thôi hả?
- Tại sao lại không?
Em thích một người đàn ông bởi vì
hắn có một cái gì đặc biệt,
rồi em lại tìm ra một cái gì khác
ở một người đàn ông khác.
Anh thì có gì?
Mùi của anh.
Em mê cái mùi đó.
- Hãy đi xa cùng nhau!
- Đi đâu?
- Thật xa, tới nơi nào mà mọi người đều khác.
- Ở đây họ cũng không hoàn toàn giống nhau.
- Thí dụ như anh.
- Anh chỉ là khách vãng lai.
- Anh chỉ lấy thứ mà anh tìm được.
- Và em đã tự làm cho mình dễ tìm.
Miranda, hãy yêu cầu anh
bất cứ gì.
Hãy chở em đi suốt đêm, được không?
Am đang nghĩ gì?
Không nghĩ gì hết!
Em cảm nhận âm nhạc trong không gian.
Anh cũng cảm nhận được!
Tất nhiên là cô có thể làm việc ở đây.
Chúng tôi có một phòng cho cô.
Đúng không, Cha?
Cho tôi một ly rượu nho.
Có ai trên lầu không?
Chỉ có Leda, tối qua
không có ai khác về nhà.
Họ đã làm xong đường ống khí.
- Ngay cả Norman cũng trả phòng.
- Đó là bởi vì hắn quá cô đơn.
Juliette đã đi với ông lãnh sự,
và Gabrielle đi với Berto.
Có vẻ như chúng ta quá cô đơn, hả?
Sẽ có rất nhiều người khác tới,
rồi bà sẽ thấy.
Không phải hôm nay.
Treo bảng đóng cửa lên đi.
Nói với Leda hôm nay
chúng ta không cần cổ.
Còn anh lo dọn dẹp, sau đó lên gặp
tôi và chúng ta sẽ nói chuyện một chút.
Và đừng uống nữa.
À, tôi ăn mừng vì
hôm nay được nghỉ.
ĐÓNG CỬA
Anh không cần phải đem cà-phê.
Không cần thiết.
Tôi có thể để nó lại đây.
Nhưng nếu không cần thiết...
thì hãy quên nó đi.
Chui vô mền đi.
Dừng lại ngay đó!
- Tôi muốn chúng ta cưới nhau.
- Khoan, tôi vẫn chưa thử bà.
Đừng quên là tôi cũng chưa thử anh.
Tôi muốn bắt đầu bằng cách
bàn bạc với bà vài công việc.
Công việc hay lên giường.
Tôi cho anh chọn lựa.
Chúng ta có thể cưới nhau hay
anh có thể lại là một nông dân.
Và nếu tôi cưới bà,
thì tôi sẽ là gì?
Đồng sở hữu chủ cái quán, được không?
Nhưng chỗ này đã được gọi
là Quán Gino rồi.
Vậy thì vẽ một cái bảng khác
gọi nó là Quán Miranda.
- Mọi người sẽ thích.
- Đàn ông sẽ thích, tôi biết vậy.
Vậy thì sao?
Nếu tôi cưới bà, tôi nghĩ...
rồi sao nữa?
Anh có thể bắt đầu học cách yêu tôi
và đừng kêu tôi là bà chủ nữa.
Nó là của em, Tony.
Phải, anh là của em.
Không, em muốn nói
cái này là của em.
Ôi, Chúa ơi!
Ôi, làm ơn, Miranda!
Anh không chịu nổi nữa!
Anh còn muốn bàn chuyện
tài chánh nữa không?
Tony! Ôi, Tony!
Tony, anh đang làm gì vậy?
Chúc mừng đôi tân hôn!
Phải, cổ chẳng đẹp quá sao!
Chúc mừng đôi tân hôn!
Anh sẽ giữ những tấm hình này mãi mãi.
Đẹp quá!
Carlo và Juliette từ Naples
đã gởi tới rất nhiều quà.
Cô có nghe tin gì từ Mỹ không?
Norman không phải là loại người
thích quay lại chỗ cũ.
Về cá nhân, bằng thư
hay bất cứ gì khác.
Italo và tôi sẽ cưới nhau
ở Châu Phi.
Tôi không biết ở đó họ làm
lễ cưới ra sao nữa.
Và bây giờ tất cả chúng ta tới Bologna.
Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Tháp Đôi.
Ôi, Berto! Thật tuyệt vời!
Cám ơn anh.
Tôi đã thuê một chiếc xe
từ một bá tước ở Mirandola,
có ai phàn nàn gì không?
Nhanh lên!
Lên xe đi.
Chờ một chút, Berto.
Chờ một chút.
Miranda đâu rồi?
Cổ đi đâu vậy?
Cổ yêu nước quá chừng.
Cổ đang làm gì vậy?
Cổ đang làm gì vậy?
Bà biết không, chồng trước của cổ
chết trong chiến tranh.
Nhanh lên!
- Tạm biệt!
- Lên xe đi, mọi người đang chờ em.
Tạm biệt! Chúc may mắn.
Thượng lộ bình an!
Tạm biệt, tạm biệt!
Thật đã khi lên giường với
ra mới và mền mới.
- Nhưng anh thích nhìn em hơn.
- Anh muốn nhìn vô đâu?
Mọi chỗ!
Hãy đốt lửa lên nếu anh
muốn nhìn nhiều hơn.
Sẽ cháy lên ngay.
- Có gì tức cười?
- Anh không hiểu sao?
Em điên lắm, em biết không?
Nè.
Anh uống hết đi.
Nằm xuống.
Cái áo, kéo nó lên.
Rất nóng, một chút lạnh,
nóng, lạnh, nóng.
Lạnh, rất nóng.
Một chút nóng.
Lạnh, nóng.
Lạnh, ấm.
- Lạnh, ấm.
- Anh xin em, Miranda.
- Anh xin em! Anh xin em!
- Ấm hơn, và ấm hơn, không phải vậy.
Một thiên đường tình ái, hả?
Anh xin em, Miranda. Anh xin em.
Anh xin em, anh xin em, anh xin em!
Anh xin em!
Anh chỉ biết nói vậy sao?
Đây là lần thứ hai
anh xin em.
Nghĩ cũng tức cười, không biết có một
ngày nào đó em sẽ phải xin anh.
Anh thích màu tóc tự nhiên
của em hơn.