Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch bởi quanganh - www.i4vn.com.vn subteam
LỜI TỰ THÚ CỦA MỘT TÍN ĐỒ MUA SẮM.
Khi tôi còn bé,
có những giá trị thực tế và những giá trị theo ý mẹ tôi.
Giá trị thực tế khiến bạn toả sáng,
lấp lánh trong 3 tuần gần nhất,
và của mẹ thì khiến bạn phát chán...
...mãi mãi.
Chị bảo họ đã giảm giá nó tận 50%?
Nhìn nó kìa...
Nhưng khi tôi nhìn
qua cửa sổ của các cửa hiệu,
Tôi đã thấy 1 thế giới khác.
Một thế giới trong mơ đầy ắp những thứ tuyệt vời.
Một thế giới nơi nhưng cô gái mới lớn
tìm được những thứ họ muốn.
Họ thật là đẹp.
Như là những nàng tiên hay công chúa vậy.
Họ không cần đến tiền,
mà chỉ có những tấm thẻ ma thuật.
Và tôi cũng muốn có 1 cái.
Một điều nho nhỏ mà tôi chắc rằng...
...tôi sẽ không dừng lại ở con số 12.
Rebecca Bloomwood.
Nghề nghiệp: Nhà báo.
Áo lông: thẻ Visa. Váy: thẻ AMEX.
Thắt lưng: thẻ Master.
Nó là đồ cũ. Và tôi đã
tiết kiệm được 1% tiền mua.
Túi: Gucci!
Đáng giá đến từng đồng.
Đến New York, tôi đã gặp 1 anh chàng.
Và những ý nghĩ đó
dẫn tới 1 viễn cảnh tương lai.
Bởi bạn biết rồi đấy, khi bạn thấy
1 anh chàng dễ thương và anh ấy cười,
con tim bạn như muốn nhảy ra ngoài
như thể bơ chảy
xuống miếng bánh mì nướng?
Phải, đó chính là những gì bạn cảm thấy
khi nhìn thấy 1 cửa hiệu.
Chỉ có vậy mới tuyệt.
Bạn thấy đấy,
1 anh chàng sẽ không bao giờ yêu bạn
hay đối xử với bạn tốt như các cửa hiệu.
Nếu anh chàng của bạn không "vừa", bạn không thể
đổi anh ấy sau 7 ngày
để lấy 1 chiếc khăn len lộng lẫy ngọt ngào hơn.
Và 1 cửa hiệu thì luôn có mùi thật dễ chịu.
1 cửa hiệu có thể đánh thức sự ham muốn về nhiều thứ
mà bạn chưa bao giờ biết là bạn cần đến.
Và khi những ngón tay bạn lướt qua
những thứ lấp lánh này, những chiếc túi mới...
Ồ phải! Ồ phải!
Ồ không... Tôi đã tiêu mất $900.
Vậy là cô đang viết bài
về hội nghị sân bãi và công cụ?
Phải.
Được rồi, đừng hoảng sợ.
Bình tĩnh. Bình tĩnh. Bloomingdale.
Ồ hẳn đó là những cái quần.
Mình đã mua quần để mặc cùng với...
- Ồ phải, giầy
- Tôi...
Khoan đã...
- Có kẻ nào đó đã ăn cắp thẻ tín dụng của tôi!
- Ồ lạy chúa.
Kẻ nào đó đã đánh cắp
thẻ tín dụng của tôi và đi
tiêu xài thoả thích
quanh New York.
- Không!
- Phải!
Outdoor World? Tôi chưa bao giờ tới
Outdoor World.
Có.
- Cô đã mua cái lều đó, nhớ chứ?
- Không, tôi đâu có.
- Cho chuyến cắm trại với Kristen.
- Tôi chưa bao giờ thấy 1 chiếc lều.
Tôi đã cho nó vào bộ sưu tập của tôi
và đã trả cô tiền.
Oh...
"Các kĩ năng đặc biệt: đấu kiếm"?
Dễ dàng hạ gục?
Sao cơ?
Ai mà chả nhồi nhét những thứ đó chứ?
Giầy! Cảm ơn.
Sao cậu không thể thay đồ
ngay trong phòng làm việc?
Và để mọi người ở tờ Gardening này
biết tớ đã bí mật thu xếp
1 buổi phỏng vấn với tạp chí Alette?
Tớ đã từng nói về
buổi phỏng vấn với tạp chí Alette chưa vậy?
Chỉ mới vài tỉ lần thôi.
- Được rồi..
- Việc này có đi quá xa không?
Từ làm vườn tới thời trang ư?
Ý tớ là, không phải ý của tớ
cậu không thể làm việc này...
Suze... từ khi tớ 14 tuổi
tớ đã muốn làm cho tạp chí Alette.
Nếu tớ có thể được nhận vào làm
tớ sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Wow.
Rebecca, mày vừa phải
thanh toán hoá đơn thẻ $900.
Và mày không cần 1 chiếc khăn quàng cổ.
Lại nữa...
...ai mà cần 1 chiếc khăn chứ?
Choàng 1 chiếc quần jean cũ mèm quanh
cổ cô, nó sẽ giúp cô giữ ấm.
Đó là những gì mẹ cô đã làm.
Cô đã đúng, bà ấy đã làm vậy.
Chiếc khăn choàng này
nó sẽ phần nào
thể hiện con người cô...
Về tinh thần.
Cô hiểu ý tôi là gì rồi chứ?
Không, tôi chưa... tôi... cô cứ nói tiếp đi.
Nó sẽ làm mắt cô trông to hơn.
Mmm...
Nó sẽ làm mái tóc mới cắt của tôi
trông sang trọng hơn.
Cô sẽ dùng nó với mọi thứ.
Đó là cả 1 sự đầu tư.
Cô có thể dùng nó
và tự tin đến buổi phỏng vấn.
- Tự tin.
- Và đường hoàng.
- Đường hoàng.
- Cô gái trong chiếc khăn xanh.
Chiếc khăn xanh, làm ơn.
Một sự lựa chọn thông minh. Đây là chiếc cuối của chúng tôi.
Giá nó là $120.
Cô muốn trả bằng gì?
Đây là $50 tiền mặt,
cô có thể lấy 30 trong thẻ này...
10 trong thẻ này.
20 trong thẻ này.
- Nó thật dễ thương.
- Bị từ chối.
Thật sao? Có thể cô đã...
Cô có thể thử lại không?
Thực sự là bị từ chối.
- Cô có thể cất nó riêng ra...?
- Tôi không thể giữ hộ đồ đang giảm giá.
- Xin lỗi. Đây là trường hợp khẩn cấp.
- Xuống cuối hàng đi!
Xin lỗi, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp.
Xin lỗi, xin lỗi!
- Ông có thể trả lại tiền mặt không?
- Sao cơ?
Nếu tôi đưa ông $23,
ông sẽ đưa tôi
1 chiếc hot dog
và $20 tiền mặt không, làm ơn?
- Trông tôi có giống 1 cái ngân hàng không?
- Tôi có 1 cuộc hẹn.
Họ không giữ hộ món đồ.
Chiếc khăn đó thật sự rất quan trọng với tôi.
Chiếc khăn thực sự quan trọng.
Ông biết không? Đó là dành cho bà dì đáng kính của tôi.
Bà ấy đang phải nằm trong bệnh viện.
Cô có thể yêu cầu họ
tăng nhiệt độ lên không?
Có cho mù tạt chứ?
Xin ông. Tôi sẽ mua hết tất cả chỗ hot dog này.
- Cô sẽ lấy hết 97 cái hot dog?
- Xong luôn.
Ai làm tôi phải...
Thế này nghĩa là anh phải trả
$23 cho chiếc hot dog này!
Cô muốn chiếc khăn của cô, còn tôi muốn hot dog của tôi.
Giá và trả giá
là hoàn toàn khác nhau.
Cám ơn anh! Dì tôi
sẽ rất cảm kích vì việc này.
- Chào.
- Chào cô.
Tôi tới để phỏng vấn
cho tạp chí Alette.
Alette... Ồ, đã đủ người, chỉ trong nội bộ.
Ngày hôm qua.
Họ đã đăng nó trên mạng.
Để xem, ai là người được nhận vào làm?
Oh...
Tiếng gọi của quỷ dữ.
Alicia... Billington.
Cô ấy hẳn có cặp chân dài nhất thế giới.
Cô ấy có vẻ không bằng lòng.
Tuyệt. Sai lầm.
- Khăn đẹp đấy.
- Cảm ơn. Tôi mua nó cho buổi phỏng vấn.
Scusi...
Lại đây.
Như ta vừa nói, buổi phóng vấn vẫn đang trong tầm tay
tại Successful Saving.
- Tạp chí tài chính?
- Không, cô bé dễ thương ạ.
Alette có thể là thành phố Emerald của cô,
nhưng Successful Saving
có thể là con đường dát vàng với cô vậy
Dantay-West như 1 tập đoàn bao gồm các tạp chí
mà các hoạt động của nó đều có liên quan.
Dính dáng sâu với nhau. Ugh.
Và lời khuyên tôi cho cô, Dorothy thân mến,
đó là...
Một khi đã làm, phải làm đến cùng.
Tôi sẽ làm.
Alô, Successful Saving nghe.
Cô Bloomwood?
Vậy buổi phóng vẫn sẽ theo kiểu nào?
Chỉ chủ yếu là
tán gẫu chung chung, về sở thích...
Ồ không, không, không.
Sẽ rất chú trọng vào tài chính.
Về những vụ đầu tư, hàng hoá.
Những kiểu như vậy.
- Nhưng anh ta đã ra giá 1.2 tỉ...
- Chúc may mắn.
- Cám ơn
- Chúng ta nói và nói. Và chả có gì cả.
Phải, dĩ nhiên là tôi có.
Anh ta luôn hiểu luật chơi mà.
Nó luôn...
Tất nhiên là chúng ta sẽ thanh toán.
Nghe này, giờ tôi phải đi.
Tôi đang phóng vấn nhân viên mới.
Mm-mm.
Phải, không, không phải tôi... chào.
Xin lỗi để cô đợi.
Rồi, mmm, Rebecca...
- Ah! Chúng ta đã gặp nhau!
- Chào! Cảm ơn anh.
Bà dì ốm nặng, chiếc khăn. Phải.
Cô đã mang nó tới cho bà ấy chưa?
Rồi. Và khi 1 người lạ
tốt bụng như vậy, nó...
- Wow.
- Thật thú vị. Um...
- Cô có mang hồ sơ theo chứ?
- Có. Tôi có!
Ah...
Tôi... có thể làm tốt hơn nếu nói thẳng với anh.
Tên tôi là Rebecca Bloomwood,
Tôi đã làm nhà báo trong 5 năm.
Tôi rất khoái việc tung hứng với các con số,
Tôi có thể nói tốt tiếng Phần Lan, tôi biết...
- Phần Lan?
- Phải, Phần Lan.
- Tôi cũng...
- Thật thú vị. Tại sao lại là tiếng Phần Lan?
Có cái gì đằng sau anh vậy?
- Um...
- Ôi, Chúa ơi.
Ồ, đó là 1 anh chàng trần truồng. Ồ, tôi xin lỗi.
Nó làm tôi giật mình. Tôi, uh...
Tôi không biết nó là cái gì.
Rõ ràng là anh ta không có đầu.
Ai đã làm vậy với anh ta?
Một vài câu hỏi.
Nhưng, nhìn này! Hẳn anh lấy làm lạ là
họ đang nhìn cái gì đó
trên tầng 5, phải chứ?
Anh có thể xoay ghế lại
và nhìn chằm chằm vào nó hàng ngày.
Tôi thì sẽ làm vậy.
- Không.
- Cô Bloomwood.
Tôi không phải 1 cô gái hư hỏng.
Ngồi xuống.
Tôi xin lỗi, tôi rất tệ trong việc phỏng vấn.
Có sự kiện tài chính nào
khiến cô để mắt tới gần đây không?
Có. Và tôi rất vui
vì anh đã hỏi.
Bởi vì tôi rất hứng thú.
Không, tôi thực sự rất hứng thú.
Không, ý tôi là, câu chuyện
về sự khủng hoảng cá gần đây thì sao?
Khủng hoảng cá?
- Khủng hoảng... tài chính.
- Khủng hoảng tài chính.
- Thật tệ. Tài chính, ý tôi là vậy.
- Nó như thế nào?
- Cho những công ty tài chính.
- Xin lỗi.
- Không phải lúc này.
- Cô Bloomwood, cô đánh rơi chiếc khăn.
Bà ấy đã mất.
Ồ, cô Bloomwood, cô đã
rất, rất cố gắng trong 25'.
Tôi rất vui vì anh đã hiểu!
Rất nhiều người chỉ... Phải.
Thôi được, tôi sẽ nói 1 cách ngắn gọn...
Có phải anh vừa gạch tên tôi?
- Ồ, không. Chỉ là thủ tục.
- Có vẻ hơi vội vã đấy.
Thôi được, tôi nghĩ
chúng ta phải rút gọn buổi phóng vấn ngay bây giờ.
Vậy tôi sẽ đi khuất mắt anh và các con số của anh,
nhưng rất cám ơn vì đã gặp tôi,
và tôi rất cảm kích... Oh!
Tôi rất cảm kích về mọi thứ.
Chúc 1 ngày tốt lành.
1 ngày tốt lành.
Thôi nào. Đi đưa
cho cô Great Outdoors chiếc lều của cô ấy thôi.
Cô ấy không phải là người kín đáo.
- Gì cơ?
- Cô ấy đã bỏ rơi con tàu đắm.
Đồ chuột nhắt! Các nhân viên
và cô ấy đã biết!
Cô ấy đã biết và cô ấy đã không nói với ai.
Vậy thẳng ra thì,
cậu ghét làm việc cho tạp chí đó.
Nó là nguồn thu nhập của tớ, Suze.
Tớ cần có thu nhập!
Thôi được, Bex, điều quan trọng nhất bây giờ
là không được hoảng hốt.
- Đừng nghe máy!
- Không!
- Đó có thể là người đòi nợ!
- Alô?
- Là Derek Smeath.
- Danh sách. Lấy tờ danh sách!
- Tớ nhớ là đã thấy nó ở đây.
- Cầm lấy cái đèn!
- Nó đây rồi!
- Bloomingdale...
- Bệnh viên cho người nghèo.
- Bị giữ lại làm việc ở Phần Lan.
Visa, chó chết.
Người đòi nợ toàn thành phố.
Cậu phải nói giùm mình.
- Xin chào! Chào!
- Cô Bloomwood?
- Xin chào.
- Xin lỗi. Thực ra tôi không phải
Cô ấy vẫn đang lấy lại...
Ông biết đấy... OK.
Tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho ông sớm nhất...
- Vâng?
- Sớm nhất khi cô ấy trở lại
- từ... Từ...
- Phần Lan! Phần Lan!
- Rõ ràng là cô ấy không quá...
- Aah!
Tại sao có quá nhiều lí do
có dính tới Phần Lan vậy?
Bởi vì không ai có thể kiểm tra
ở Phần Lan, Tarkie.
Làm thế nào tớ có thể trả tiền nhà cho cậu đây?
Ồ, tớ sẽ xé tờ nhắc tiền nhà của cậu!
Không, Suze, cậu không thể lại làm vậy nữa.
Đây là căn hộ của tớ,
ý tớ là, căn hộ của bố mẹ tớ,
- nhưng luật lệ là của tớ.
- Tớ sẽ mua cho cậu 1 món quà to nhất luôn.
Tớ sẽ! Tớ biết chỗ tớ sẽ phải tới.
Có 1 đợt giảm giá ở shop Macy!
Tarkie...
Anh sẽ về chỗ của anh.
Cám ơn, kưng. Bex, tớ sẽ đi lấy
tequila, cậu đi lấy hoá đơn.
Tớ sẽ làm. Không thể tệ đến thế được.
Chỉ như 1 miếng bông dán thôi.
Sẽ ổn thôi.
Bex! 200 đôla
cho đồ lót Marc Jacobs?
Ồ, đồ lót là thứ cơ bản con người phải có mà.
78 đôla
cho mật ong ướp hoa oải hương!
Tớ thấy thương thay cho người bán hàng.
Mắt cô ấy bị lé.
Tớ còn không biết cô ấy đang nhìn
hướng nào. Thật là đáng buồn.
Tớ không thể nói thêm về cái này.
Mát xa chân? Cậu làm gì
ở 1 tiệm mát xa chân chứ?
Nghỉ ngơi chút đi nào.
Họ đã từng nói tớ là 1 vị khách đáng giá.
Và giờ họ gửi cho tớ 1 bức điện đáng ghét.
Bex.
Lạy Chúa...
Cậu định trả 16 nghìn 12 trăm
và 62 đôla
và 70 cent mà không nghề ngỗng gì ư?
Tớ có thể trúng xổ số.
Có thể cậu phải lên kế hoạch tiết kiệm.
Ô! Kế hoạch tiết kiệm, có rồi, tớ có rồi
Kế hoạch tiết kiệm.
Được rồi. Khi Tarkie
nghĩ về công việc mơ ước của anh ấy,
anh ấy, ừm, viết kế hoạch đó
chỉ về anh ấy, cậu biết đấy,
những thứ mà anh ấy tạo ra
và đó là những thứ cậu có thể làm.
Cậu có thể viết ý tưởng về thời trang
của cậu và gửi nó cho Alette.
Như kiểu, "Này, Alette, hãy xem tôi có thể làm gì này!"
Cậu chỉ phải tưởng tượng ra
thứ mà cậu sẽ viết về.
"Cân nhắc sự đầu tư vào những đôi giày.
Mọi thứ đều thật thoải mái nhờ vào nó.
Điểm quan trọng nhất
đó là mọi đôi giày
có thể giành được từ... "
Bex, thứ này thật thú vị. Cậu thật là thông minh.
- Cậu là cây bút tuyệt nhất từ trước đến giờ!
- Cậu thích nó chứ?
- Cậu thật không tưởng!
- Chờ đã! 1 bức nữa.
cho anh chàng ở tờ tạp chí
tài chính gì đó mà đã không nhận tớ.
"Gửi Ngài biên tập viên Cứng nhắc...
- Ngài có thể để công việc lên mông của ngài. "
- Chàng trai đi xe đạp!
Xin chào!
"Đây là $20. Hãy tự mua lấy
vài bộ quần áo tử tế. "
Tớ đã trở lại!
Ôi, lạy Chúa. Ôi, lạy Chúa.
Cái này là cho tạp chí Alette.
Làm ơn, làm ơn. Hãy hôn nó để cầu may.
- Muah!
- Và cái này...
...là cho ngài Successful Saving.
Bleah... Tiền, tiền, tiền.
Tốt hơn là tớ nên kiếm được việc, tớ không còn xu dính túi.
Tớ không còn tiền.
Những thứ này không làm con thấy vui sao?
- Nó không có tác dụng đâu mẹ.
- Ô, thôi nào, rồi con sẽ có 1 công việc khác.
Cuộc sống như 1 cuộc gặp gỡ trao đổi.
Con sẽ không bao giờ biết
khi nào tiền bạc...
... bất ngờ hiện lên.
Con có thế làm gì với 25xu chứ?
Đây!
- Comme ca?
- Thật tuyệt vời.
- Chúng ta có thể làm gì với nó?
- Em đang nghĩ đến.
- Cái này bao nhiêu tiền?
- 20 đôla.
- Oh!
- Hola?
Um, Rebecca. Tôi, Luke Brandon,
Successful Saving.
Vâng?
Xin lỗi vì đã gọi cho cô sớm thế này,
nhưng tôi đã nhận được thư của cô.
Và thú thực mà nói là
tôi có chút ngạc nhiên.
Ồ, tôi nghĩ là tôi đã ghi điểm rồi đấy.
Ồ, phải, phải. Rất tốt.
Những phép ẩn dụ này. Rất thông minh.
Phải.
Những phép ẩn dụ đó...
Chờ đã... Gì cơ? Xin lỗi...
Cách diễn tả nguyên tắc cơ bản
trong đầu tư chứng khoán
trong các điều kiện khác nhau người phụ nữ
mua những đôi giày khác nhau
là... hoàn toàn khác.
Alô? Nghe có vẻ như cô đang ở
giữa đám đông.
Tôi chỉ muốn nói rằng
thứ đó đem lại cho tôi 1 ý nghĩ.
Cô có muốn
làm việc ở chỗ tôi không? Tôi không...
Tôi có thể giúp gì, cô bé?
Tôi nghĩ tôi đã gửi $20 cho biên tập
của tạp chí Alette
để cô ấy tự đi mua 1 bộ quần áo tử tế
và đặt công việc lên trên mông cô ấy.
Đây là...
- Này, trang phục cho Alette.
- Tôi sẽ gọi cho người phụ tá của bà ấy.
Chào. Trang phục Alette chọn
đã được mang tới rồi.
Bà ấy sẽ ra ngay.
Cô nghĩ thế nào nếu tôi và cô
đi đâu đó tối thứ 6 này?
- Ooh...
- Ý tôi là, nếu cô muốn.
Cô có muốn đi chơi
tối thứ 6 này?
Tôi không biết nữa. Tôi đã có 1 vài kế hoạch.
Cô hẳn... Đã bao giờ cô
mặc những thứ này chưa?
Những thứ đó hơi xa xỉ so với tôi.
- Hoàn toàn xa xỉ.
- Phải.
Thật điên rồ, nhưng tôi nghĩ đó là
thế giới của thời trang cao cấp?
- Phải.
- Phải, tôi biết.
Tôi là 1 trong những người giỏi nhất. Tôi không
để chúng ra khỏi tầm mắt của mình.
Tôi giữ gìn nó bằng cả mạng sống.
Luôn có rất nhiều sự hăng hái trong tôi
để chắc chắn mọi người
có thể nhận được những lá thư này...
- Luôn đưa đến đúng giờ.
- Để hoàn thành công việc.
Cô xem, tôi rất nghiêm túc với công việc này.
- Phải. Và để phát...
- Ồ vậy sao?
Và để phát những bức thư,
nhưng với tư cách 1 người giữ thư
phải có rất nhiều sự say mê
để phát cho mọi người thư của họ,
Cho đến giờ tôi chưa làm mất 1 lá thư nào.
Tôi muốn
không thêm hoa cài thẳng nữa.
Tôi phát chán với hoa cài ở ngực rồi.
Những thứ màu mè này
của Paolo?
Ồ, cái này!
Cavalli.
Ông ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi.
Những thứ này đều tuyệt. Chúng ta có thể sử dụng toàn bộ.
Mang đi.
Ôi Chúa ơi.
Cô đang làm cái gì vậy?
Đây là Alette.
Đây là nơi cô muốn tới?
Ồ, phải. Ồ, phải.
Dantay-West không thuê tôi
để làm biên tập cho tờ báo này.
Họ thuê tôi để quăng sợi dây thừng
và kéo nó lên khỏi vũng lầy.
Và đó là...
Chào mọi người.
Tôi là Rebecca Bloomwood.
Ngồi đi, Rebecca.
Điều gì giúp cho 1 tờ tạp chí
được mua từ các quầy báo?
Sự thực, những câu chuyện có thật,
hoặc chúng ta viết về
chính họ hoặc là thôi.
Successful Saving hiện
đang là tờ tạp chỉ của công chúng
về tài chính,
và đây chính là chỗ kết thúc.
Từ bây giờ...
Xin lỗi.
Từ bây giờ
chúng ta không được sao chép, mà phải tự khảo sát.
- Tư điều tra.
- Ooh!
Tôi thích thứ cô gửi tới.
Tôi đã nói ở trên ở điện thoại rồi.
- Tốt. Tốt.
- Hayley!
Cô nghĩ sao về 3 tuần thử việc.
- Và đưa cô ấy tới góc làm việc.
- Oh chỗ này rất tuyệt.
They're all three by six.
Cô có thể bắt đầu với 1000 chữ
về tác động của sự thay đổi
tỉ lệ người ưa dùng thẻ APR.
Được.
Kính mới của cô vẫn còn chưa bóc nhãn kìa.
Sao? Oh.
Cậu đã vào làm
ở tạp chí tài chính đó? Cậu?
Tớ biết điều này nghe thật tệ,
nhưng đúng là thế, đó là sự thật,
1 phần của kế hoạch.
Phải, thật tuyệt,
nhưng trong nhiều cách
thì đó là cách không tuyệt chút nào.
Đó là những gì họ gọi
khi con vật bên cạnh con người
bị giẫm chết bởi 1 con bò?
Tớ không nghĩ đó là những từ ngữ phù hợp.
"Mỉa mai". Là
mỉa mai Rebecca Bloomwood à
để dạy con người
cách tiết kiệm tiền.
Nhưng tớ nghĩ nó sẽ tốt
nếu phù dâu của tớ
có thể nhận 1 chiếc váy.
- Anh ấy đã ngỏ lời?
- Phải!
Ôi Chúa ơi!
Cậu phải ở đó giúp mình.
- Anh ấy đã nói thế nào?
- Này!
Cái, uh, thẻ
của cô đã đến hạn trả nợ rồi.
Cậu biết không, tớ nghĩ tớ muốn chồng tớ-
sẽ cầu hôn tớ ở Barneys.
- Chị đang làm gì vậy?
- Không có gì.
- Có, có mà.
- Bex, tớ vừa tìm thấy 1 cuốn sách hoàn hảo cho cậu.
Kiếm Soát Sự Thôi Thúc Tới Shop Của Bạn,
của Garrett E. Barton.
Chính là tôi.
Bạn có thấy mình
luôn bị lôi cuốn về phía các cửa hiệu?
- Có.
- Không.
Tim bạn có đập nhanh hơn
khi bạn trông thấy 1 món hàng mới
trong đống đồ xếp gọn gàng?
- Có! Ông này giỏi thật.
- Không.
Bạn có trả lời "không" cho các câu hỏi đó
và đã phủ nhận những điều này?
- Có.
- Không!
Bạn lại vừa nói "không" lần nữa?
- Không.
- Có.
Bước 1: hãy sắp xếp lại cuộc sống.
Cất hết đồ đi.
Chỉ cần nhét chúng vào hộp và ném nó đi!
Đơn giản và ngăn nắp
đó sẽ là những khẩu hiệu mới dành cho bạn.
Xin lỗi chút. Alô?
Đó là cuộc gọi báo hiệu sự thay đổi.
Và nó là dành cho bạn.
Trên đường đi làm,
hãy từ chối lời mời gọi quyến rũ
từ cửa sổ các cửa hiệu.
Câu thần chú dành cho bạn là, "Mình có cần nó không?"
Không.
Cái gì thế này?
1000 từ
về thẻ mua hàng APR?
Trông có vẻ như nó được sao chép
thẳng từ báo Money for Dummies.
Không, tôi muốn 1 nghìn từ
về thẻ APR xét trên 1 quan điểm.
Đó không phải 1 quan điểm ư?
Không trừ khi cô gọi "đối-phó" là 1 quan điểm.
- Không, tôi không.
- Làm lại đi.
- Hãy nhắc tôi lí do tôi nhận cô vào làm.
- OK.
Rebecca?
Có phải cô vừa gõ "quan điểm đúng đắn
về thẻ APR" vào Google?
Phải. Tôi đã xài Google.
- Tôi bị đuổi?
- Lấy áo khoác của cô đi.
Cô biết những người này chứ?
Comintex? 1 công ty truyền thông?
Phải, tất nhiên rồi.
Năm nay sẽ là năm
phát triển vượt bậc
của ngành truyền thông thông tin.
Phải rồi, anh bạn. Nhưng không phải với công ty của anh.
Cho chúng ta, tại Comintex này,
lợi nhuận mang lại sẽ là
cái ta thu được trong cả năm,
cả APL và cả công ty
thiết bị truyền tải Hà Lan, Zandak.
Sự nguỵ trang khéo léo khoản 24 triệu đô tiền lợi tức
- những người này tự trả cho chính họ.
- Hmph. Tôi biết.
Giờ, những gì chúng ta có ở đây, Rebecca,
với tư cách là 1 người
cần hỏi
1 vài câu hỏi khó.
- Chắc chắn rồi.
- Giơ tay lên.
- Hả? Không!
- Giơ tay lên.
Tôi không nghĩ ra câu hỏi khó nào.
- Tôi sẽ cho cô.
- Tôi sẽ ghi lại.
- Không, cứ giơ tay lên.
- Tôi đâu còn là sinh viên.
Sẽ ổn thôi. Giơ tay lên đi.
Xin chào. Chào. Xin chào.
- Anh ta không nghe thấy gì. anh ta không nghe tôi.
- Nói to lên. Đứng dậy.
- Rebecca Bloomwood!
- ... sẽ thấy...
Xin chào.
- Từ. Từ. Từ. Từ.
- Chào, tôi tới từ Successful Saving.
Một tờ tạp chí.
Chúng tôi sẽ nhận câu hỏi
sau khi kết thúc họp báo.
Tốt. Uh...
- Hỏi anh ta xem anh ta đã kiếm được bao nhiêu.
- Anh đã tiêu xài hết bao nhiêu?
- Kiếm được.
- Kiếm được.
- Xin lỗi?
- Nói to lên.
Anh đã kiếm được những gì?
- Thưa cô, chúng tôi sẽ trả lời câu hỏi sau.
- Tại sao họ tự thưởng cho mình phần lợi tức...
Tại sao các vị tự thưởng
cho mình phần lợi tức...
- ... 24 triệu...
- ... 23 triệu...
- 24. Triệu.
- ... Tỉ...
- Triệu đôla...
- ... trong khi các nhà đầu tư thì mất tới 8%?
...trong khi các nhà đầu tư
mất tới 8%?
Như tôi đã nói, tôi rất vui lòng
trả lời các câu hỏi...
Việc này là thật chứ?
Dừng lại quá lâu mà không có câu trả lời.
- Dừng lại quá lâu, không có câu trả lời.
- Không, không...
OK. Cô biết sao chúng ta làm như thế chứ?
1 nghi thức khởi đầu tàn nhẫn?
Nghe này.
"Chứng khoán có nghĩa khác nhau
với những người khác nhau.
với 1 số người, đó là đi tiệc tùng
trong những đôi giày phù hợp.
Sức mạnh đó cho bạn cảm giác
an toàn suốt buổi tối,
nhưng lại có tác dụng ngược lại
trong cuộc sống sau này"
- Tôi đã viết thứ đó.
- Phải cô đã viết.
Hiện nay, những công ty như Comintex
phát triển mạnh là 1 đặc trưng cho
sự thiếu biệt của mọi người.
Họ thoát khỏi sự buộc tội bởi...
Maisie với 1 lon bia nguyên chất và
1 khoản đầu tư $200,
cô ấy có thể biết cái gì?
Cô ấy thực sự biết
những gì mà họ làm?
Cô ấy đã nói gì.
Và nếu những tờ tạp chí
cô ấy đọc để tìm kiếm câu trả lời
không đưa ra đúng câu hỏi,
thì hẳn không hay với Maisie.
Tôi muốn cô nói sự thật theo cách
mà Maisie có thể hiểu.
Còn bây giờ, hãy về nhà,
và phác thảo cho tôi những chữ đầu tiên
và gửi e-mail cho tôi trước 3:00. OK?
Ôi không.
Ôi có thế chứ. Chuẩn!
Anh biết không, tôi vừa nhận 1 cuộc gọi
từ Jeff Kanter của Comintex.
Họ đã có
1 cuộc họp các cổ đông.
- Phải, tôi đã cử người tới
- Phải, anh đã làm vậy.
1 cuộc tìm kiếm sự thật, thực ra thì, cô gái tôi cử đến.
Cô ấy rất hoạt bát, trung thực.
Chính là tuýp người
mà tôi đang tìm kiếm.
Tôi cho rằng đó cũng là lí do ngài Edgar West
bảo anh tuyển dụng tôi.
- Khỉ thật!
- Ooh. 1 cú bóng xoáy.
Tôi thuê anh để chỉnh đốn lại doanh thu
của tờ tạp chí này,
và chúng ta đều biết giải pháp
cho vấn đề này là nguồn thu nhập từ quảng cáo.
Anh thuê tôi
để làm ra các sản phẩm để bán,
- chứ không phải để bán sản phẩm.
- Nếu tôi đi cùng với ngài Edgar West.
Chúng tôi đang chơi gôn, và ông ấy quay
về phía tôi, 1 cách thờ ơ, và nói,
"Này, tôi muốn biết tại sao
Luke Brandon lại quyết định thuê
1 nhà báo mà có thể làm tổn hại
doanh thu bán ra của Dantay-West. "
- Như thế thì anh nghĩ sao?
- Tôi chả nghĩ gì cả bởi cô ấy sẽ không làm vậy
Rebecca - Bản tóm tắt của cô đâu? LB
Tôi có cảm giác như đang chuẩn bị chạy maratông vậy.
Họ có Galliano!
Họ giảm giá Gucci còn 1 nửa,
Calvin Klein 1 nửa!
Sẽ đến lượt của mọi người, xin hãy kiên nhẫn.
Lúc nào tôi cũng tự hỏi,
"Mình có cần chúng không?"
Có 1 cửa vào khác theo lối này!
Ồ đôi găng tay
bằng casơmia này là thứ mình cần
và bây giờ thì đang là mùa đông và mình thì có... tay.
Chỉ vậy thôi.
Tôi sẽ chỉ mua 1 thứ này thôi.
Thật kì diệu, Missoni!
Giờ thì đi thôi,
khoẻ re và tiết kiệm.
Ôi Chúa ơi! Bốt của Pucci.
Giảm giá 50%?
Mình có cần chúng không?
Mình có cần chúng không?
Mình có cần chúng không?
Không.
Jeannie, bốt của Pucci này!
Uh, oh, tôi xin lỗi. Tôi đã thấy nó trước.
Nhưng cô đã đặt nó xuống.
Không, tôi biết tôi đã làm vậy, nhưng tôi đã thấy nó trước,
vì vậy tôi sẽ lấy nó.
Và cô sẽ bỏ tay ra khỏi nó.
Đưa tôi đôi bốt,
và sẽ không có ai phải đau!
Đưa tôi đôi bốt.
Đưa tôi đôi bốt!
Nhìn kìa! Hàng giảm giá của Burberry!
Trò lừa đảo cũ rích!
- Đưa tôi!
- Cô không nói với tôi là...
Đưa tôi đôi bốt!
Tôi đã xếp hàng cả buổi sáng để mua nó!
Ah! Ha-ha!
Rebecca, gọi cho tôi ngay
"Thẻ mua hàng của bạn như
1 chiếc áo khoác casơmia giảm giá 50% vậy.
Lần đầu tiên chúng ta thấy,
cảm giác như nó thề sẽ là
người bạn thân nhất của bạn.
Đến khi bạn nhìn lại gần và
sự thật thì nó không hoàn toàn là casơmia. "
Cậu đã xé nó.
Phải. Cậu hiểu không? Cậu đã hiểu.
- Bọn tớ hiểu rồi. Giờ thì đi đi.
- Ha!
"Và, như mùa đông đang tới,
bạn nhận thấy chiếc áo choàng của bạn
không thật sự là 1 người bạn.
Bạn nên đọc bản in đầy đủ.
Sẽ có 1 cái nhìn sát hơn
về nhưng thứ bạn đã làm. "
Anh nên cho ảnh vào đây.
Đó là 1 món quà
Vẫn chưa có gì để nhét vào đó.
Mẹ tôi cũng mua cho tôi 1 cái giống hệt vậy
từ 1 cửa hàng giảm giá.
Có lẽ là chỉ với nửa giá mà anh đã trả,
nhưng không phải họ thường
đến những cửa hàng giảm giá đâu.
- Sao?
- Viết tốt lắm.
- Thật sao?
- Mmm.
Của Rebecca Bloomwood?
Tất nhiên! Suze bạn tôi đã nhìn tôi viết nó.
Ý tôi là, cô muốn dùng nó
làm tên tác giả bài viết?
- "Viết bởi Rebecca Bloomwood"?
- Ồ phải.
Tôi không muốn có liên đới gì
với tờ tạp chí này.
Xin lỗi?
Bởi vì tôi nghĩ thế sẽ tốt hơn
nếu giữ chút khoảng cách với các anh chàng.
Um, 1 chút ooh-ooh-ohh.
Thần bí, hay tốt hơn là...
Becky? Hmm.
Hmm.
"Cô Gái Khăn Xanh
Cám ơn.
Tôi đã mua tạp chí của cô
sáng nay và sẵn lòng
kể với 3 cửa hàng nơi
tôi đặt những tấm thẻ tín dụng. "
Ồ! Nghe này:
Jay Brogan, Queens, qua e-mail:
"Thật dễ để hiểu
những gã đó làm thế vì món tiền phúc lợi của cô.
- Cô chưa bao giờ kiểm tra thẻ APR."
- Ra bàn tôi mà gọi
- nếu cô muốn. Ồ.
- Không, không. Không có gì.
"Tôi sẽ nói cho cô biết, thứ mà bây giờ tôi có.
Cám ơn, Cô Khăn Xanh. "
Chúng ta chưa bao giờ được phản hồi như vậy.
Xin lỗi, thưa ngài. Ngài Edgar West.
Không hay rồi. Ông ấy luôn ghét chúng ta.
Luke Brandon.
Tôi vừa dành vài phút
để đọc tờ bảo
của cô nàng "Khăn Xanh" của cậu.
Tôi thích nó.
Uh, hẳn là cô ấy có hứng thú
với mục tài chính cá nhân.
Xin lỗi,
nhưng ông ta thực sự quá dai dẳng.
Ông ấy cần nói chuyện với cô.
Cô có thể nói với ông ấy
là tôi đang bận, làm ơn.
Anh là 1 anh chàng may mắn, Brandon.
Đó là tổ chức từ thiện
mà tôi là chủ tịch, nó...
Cám ơn ngài. Có vẻ như
ông ấy rất thích mục báo đó
và ông ấy còn gửi bản copy
của tờ tạp chí cho con ông ấy.
Ôi Chúa ơi. Thật không thể tin nổi.
Tôi thật sự xin lỗi ngài.
Nhưng có 1 người đàn ông đang đợi ở đường dây số 2,
và ông ta nói đây là vấn đề
sống còn.
- Tên ông ta là gì?
- Um, Derek Smeath.
- Derek Smeath.
- Ôi không!
Ha!
Chính xác thì bạn trai cũ cô
đã theo dõi cô bao lâu rồi?
Từ khi chúng tôi chia tay.
Hắn ta theo tôi khắp nơi
lấy cớ là người đòi nợ.
Tôi đã từng 1 lần bị đuổi theo...
... bởi 1 con chó.
Thôi được. Nghe này, hôm nay cô hãy về nghỉ ngơi
và cô hãy chặn tất cả các cuộc gọi
từ gã Derek Smeath.
Vâng thưa ngài.
...yêu cầu thực hiện theo thông báo
Derek Smeath
Gửi trả tiền của bạn ngay ngày hôm nay.
1 chút ma thuật, huh?
Ôi Chúa ơi. Bố?
Tiền... là thứ mà con đến
để nói chuyện với bố.
Ồ phải?
Này kưng?
- Phải?
- Bởi...
- Xong món cánh chưa vậy?
- Tới liền.
Thật thú vị bởi mẹ con và bố
đang định gọi con tới đây hôm nay
để nói về
chính xác là về cùng 1 thứ. Tiền.
- Tiền kiết kiêm.
- Tiền tiết kiệm của bố mẹ. Tiết kiệm cả đời.
Thật sao?
Từ khi cưới nhau,
bố mẹ đã
không tiêu pha gì, bố mẹ muốn để dành.
Bố mẹ đã hoàn toàn ấp ủ vào 1 ổ trứng nhỏ.
- Tiền.
- 1 khoản tiền.
- Tiền.
- Phải, chúng ta đã làm vậy.
Và rồi, bố mẹ quyết định...
Và bố mẹ muốn
gọi con tới đây,
cô con gái duy nhất, xinh đẹp,
dễ thương
để nói với con rằng, ờ...
Bố mẹ đã tiêu hết nó!
Đến từng xu cuối cùng.
Bố con vẫn luôn mong có 1 cái như vậy.
1 cô bé xinh xắn phải không nào?
Ông ấy đã muốn có 1 cái
từ khi mẹ gặp ông ấy.
Có máy nước nóng gắn liền,
4 quạt điện,
và ống tản nhiệt.
Kathy và Gordon, ở Anh,
con biết 2 người mà
bị sập bể bơi vì đất lún chứ?
- Kathy râu?
- Phải.
Phải, cô ấy đã cạo đi rồi.
Họ đã gửi cho bố mẹ bản in từ web này.
Đó là 1 bài viết về...
Giúp bạn có cách nghĩ đúng đắn về tiền nong.
- Về những thứ thực sự đáng giá.
- Chứng khoán trong thời đại cũ của con?
Hoặc đó là khoản đầu tư cho những thứ con yêu thích?
Con nên đọc nó.
Bài báo là của 1 người được gọi là
Cô Gái Khăn Xanh.
Cô ấy đúng là 1 thiên tài.
Ôi lạy Chúa. Các bạn!
Chúng ta đã được thế giới biết đến!
Phải!
Luke, chúng ta đã tới với Châu Á.
Russell, làm cách nào mà tờ báo
có trong tay những nhà môi giới thế chấp?
- Nó sẽ lan đi khắp nơi.
- Chi phiếu lương.
- Uh, Rebecca?
- Cám ơn.
- Vâng?
- Tôi muốn cô đi với tôi
tới hội nghị APA tuần tới.
Chắc rồi. Hội nghị APA là gì vậy?
Sự kiện lớn nhất
trong năm về lĩnh vực báo chí.
Tại Miami.
Ồ, Luke. Tôi nghĩ tôi
chắc chắn sẽ tới đó.
Đến sớm, ý tôi là,
và anh biết đấy, để chắc chắn là
khách sạn sẽ ổn và tìm
1 nhà hàng ngon trong trường hợp
ai đó muốn thư giãn.
Không phải là tôi,
nhưng anh sẽ không bao giờ biết, là 1 số người muốn vậy.
Tôi rất vui
khi thấy cô hăng hái với chuyến đi này.
- Tôi bắt đầu thấy thú vị rồi đấy.
- Ồ thật không?
Phải, ý tôi là bởi vì có rất nhiều người
rất mong được gặp cô.
Cô đã mở ra
1 thứ ngôn ngữ học mới.
- Cậu mở ra 1 cái gì cơ?
- Ngôn ngữ học.
- Mm-hmm.
- Đó là lí do anh ta muốn
đưa tớ tới bãi biển.
Ý tớ là cuộc hội nghị.
Cậu vẫn nghĩ
tới việc làm cho Alette đấy chứ?
Không, tớ vẫn đang thực hiện đấy chứ.
Một khi đã làm, phải làm đến cùng.
- Cậu đang là 1 chuyên gia về tài chính đấy.
- Tớ chỉ đưa ra lời khuyên thôi.
Bex, cậu đã cân nhắc đến
lời khuyên cho chính bản thân chưa?
- Ohhhh!
- Mẹ, bình tĩnh nào.
Như là, thứ mà
Cô Gái Khăn Xanh
nói về việc giấu hoá đơn thanh toán thẻ Visa
ở dưới giường?
- Nó không phù hợp.
- Nó hoàn toàn phù hợp.
Đó là ý nghĩ phù hợp nhất
trên thế giới đấy.
- Ah!
- Không còn 1 lí do nào khác
cho việc cậu muốn tới Miami ư?
- Không!
- Có thể là để đi cùng với Fluke lắm chứ?
Luke.
- Sao...
- Chính nó.
- Bộ mặt đó của cậu.
- Bộ mặt nào?
Bex! Cậu thích anh ta! Thật đáng ngạc nhiên!
Không, không. Không, không. Nhưng giả thiết...
Giả thiết
cậu đang là 1 đứa nói dối siêu hạng!
Cậu cho mọi người lời khuyên về các khoản nợ,
và cậu đang dán tịt mắt vào nó.
Phải, cứ trốn dưới đó đi.
Ooh, Ngài Sherman.
Tên tôi là Brandon.
Tên mẹ tôi mới là Sherman.
Phải. Ngài hãy bảo trọng. Mm-hmm.
Oh!
- Anh đã cứu tôi.
- Không hẳn vậy.
Ôi Chúa ơi!
Anh làm việc tại Successful Saving.
- Phải.
- Lúc nào đó chúng ta phải ăn tối với nhau mới được.
Được rồi, tôi
được làm những gì?
Hãy là chính mình.
- Luke, cậu khoẻ chứ?
- Này, Luke.
Họ đã thả ông ra khỏi nơi cầm tù đó.
Thật khó tin.
- Alicia.
- Luke.
Tôi có thể giới thiệu Rebecca Bloomwood chứ?
Các vị hẳn đã đọc
Cô Gái Khăn Xanh.
Tựa của bài báo là gì nhỉ?
"Đầu tư mạo hiểm
như thể 1 đôi bốt"
Chờ đã, chưa bao giờ có người
trích dẫn lời tôi trước đó.
- Luke. Phiền 1 chút được chứ?
- Được. Chắc rồi.
Chờ đã, tại sao ông phải ở tù?
- Oh, lừa đảo ấy mà.
- Mọi người ở đây đều tin tưởng vào cậu.
Khoản đầu tư xa xỉ.
- Cám ơn.
- Cho tôi Sâmpanh.
Xin chào. Có phải ông làm việc ở ngân hàng United North?
- Tôi điều hành nó.
- Tôi đã từng đi quá đó.
Cách các ông phô trương cửa kính
chán nhất mà tôi từng thấy.
- Ý cô ấy là ngược lại thưa ông.
- Không, không, tôi nghiêm túc đấy.
Nó như là có ai đó
trong đầu tôi đánh thức thức tôi dậy,
và nói với tôi có thể ngủ
thêm 10' nữa.
- Thật sao.
- Phải.
Ngài cần thêm vài cái ô
hồng xinh đẹp hoặc thứ gì đó
- để kéo khách vào.
- Ngài Lewis, xem này.
Ngài biết ngài có thể làm gì không?
- Ngài có thể giảm giá.
- Giảm giá?
Phải. Giảm bớt tiền phí.
Và miễn phí đô nút.
Cô ấy chuyên viết những bài viết hỏm hỉnh,
hỏm hỉnh là 1 phần ngôn ngữ của cô ấy.
- Lấy thêm cho tôi 1 ly.
- Ý tưởng thật độc đáo.
Luke, cây bút của anh, cô ấy mất trí rồi.
Hãy xích cô ta lại đi.
Cô ta đang phá hoại tờ tạp chí.
Cô ấy không cần đến xích,
tôi luôn ủng hộ sự ngang ngược đó.
Mẩu báo nhỏ
đầy truyền cảm cậu đã gửi cho tôi là gì nhỉ?
Vạch trần Jon Goldman?
1 sự nghiên cứu sâu sắc, bài báo đầy sức thuyết phục.
Tổ chức của ông ta đã mục nát,
đầy những lỗ hổng tài chính.
Không thể chạy theo mẩu báo đó. Công ty của ông ta
đáng giá 2 triệu với Dantay-West.
- Ryan.
- Ngài Lewis.
Luke, người phụ trách mục báo của anh
đã nói những ý tưởng rất táo bạo.
Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới quý công ty ngài.
Rất tạo bạo, những ý tưởng tài giỏi nhất tôi từng thấy.
Cô ấy như là 1 cơn gió tươi mát vậy.
- Tôi không thể đồng ý hơn với ngài.
- Hoàn toàn đồng ý.
- Cậu ấy không thể nhất trí hơn.
- Sự phô trương của chúng tôi thật nhàm chán.
- Thật sao?
- Cô ấy đã đúng.
Cô ấy rất chân thật.
Tôi rất thích ý tưởng bánh đô nút.
Tôi sẽ bàn bạc với anh
về vấn đề quảng cáo sau.
- Tuyệt.
- Tuyệt.
- OK.
- OK.
Cô đã làm rất tốt.
Còn 1 người nữa
mà cô thực sự nên gặp.
- Hmm.
- Anh ta là người rất quan trọng,
nhưng phải biết ngôn ngữ
của anh ta để có thể giao tiếp.
Hmm. Ngôn ngữ?
Phải, tôi muốn cô gặp
Janne Virtanen từ Nokia.
Tôi đã nói với anh ấy là cô biết tiếng Phần Lan,
và anh ấy rất nóng lòng được gặp cô.
Janne.
Rebecca.
- Ah.
- Chào, chào, chào.
Đó là cách anh phải làm ở Phần Lan.
- Luke! Luke Brandon!
- Anh ấy thực sự rất hài hước.
- Tôi không thể dịch được.
- Đã lâu không gặp, anh bạn.
Những người đàn ông như anh
là lí do tôi rời Phần Lan.
- Hôla?
- Cô Bloomwood?
Tôi là Derek Smeath từ
bộ phận Đòi Nợ Toàn Thành Phố.
- Cuối cùng chúng ta đã gặp nhau.
- Uh.
Chân cô sao rồi? Vẫn bị gãy ư?
Uh... nó, um. Nó đã tốt hơn nhiều rồi.
- Ngài Brandon.
- Vâng.
Chúng tôi cũng là người Scandinavi...
... giống cô ấy. Rất giống.
Tốt. Vậy hãy lết,
loạng choạng, hay trườn gì đi nữa
hãy đến văn phòng tôi ngay chiều nay.
Um, tất nhiên rồi, tôi rất muốn vậy.
Tốt.
- Trừ khi... Ô lạy Chúa.
- Gì vậy?
Dì tôi vừa bị rơi từ
trên chiếc tàu lượn gặp sự cố.
Đủ rồi! Trừ khi khoản nợ
được chuyển từ
tài khoản cô
9:00 sáng thứ hai...
- Ngài Smeath, uh...
- ... không thì bước tiếp theo sẽ là...
... gặp gỡ trực tiếp.
Chắc chắn rồi, 9:00 sáng thứ hai.
Tôi phải đi bây giờ.
Tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi phải đi.
Ông sẽ có nhạc chuông riêng của mình.
Đừng nghe
cuộc gọi này, đây là số của Derek Smeath.
- Đừng...
- Rebecca. Oh!
- Cám ơn.
- Tôi có vài điều phải nói với cô.
Tôi cũng có vài điều
phải nói với anh.
OK.
Anh nói trước đi.
Ồ, Edgar West
đã đặt bàn tại
Buổi Khiêu Vũ Từ Thiện của Hiệp Hội Báo Chí,
và muốn 2 người
từ Successful Saving
đến dự với tư cách là người đại diện?
Đó là 1 biểu hiện to lớn về sự chú ý tới chúng ta.
Đưa chúng ta lên 1 tầm cao hơn,
và chủ yếu là về phía cô.
- Huh...
- Cô ổn chứ?
- Thật không dễ dàng gì.
- OK.
Cavát của anh trông không hợp với cái áo.
Hãy thử tận hướng nó. Không, không,
anh phải thưởng thức thú vui mua sắm.
Không, không được.
Phải tìm đúng món đồ cần mua
và ra khỏi đây.
- Chào.
- Xin chào.
Tôi đang tìm 1 bộ trang phục cho ông chủ tôi.
Chắc chắn rồi. Cô đã nghĩ
có thể là 1 bộ comlê hay véttông chưa?
Thực sự thì tôi đang nghĩ về rất nhiều thứ.
Ồ, phải, chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì.
Hồng. Ôi Chúa ơi,
Tôi thích đàn ông mặc màu hồng. Có tệ không?
- Màu hồng rất tuyệt.
- Nó thật đẹp.
- Anh ấy mặc màu hồng chứ?
- Tôi nghĩ vậy.
Và mặc nó với quần trắng chứ?
- Sẽ vậy.
- Thực sự thì!
Thứ tôi thực sự cần là, uh, 1 bộ tuxedo,
3 khuy cài, size chuẩn 48,
1 cái áo sơ mi trắng,
Tôi sẽ thử cả màu xanh cũng được,
và 1 đôi giày vernice đen
size 10. Và 2 viên giảm đau Advil.
You speak Prada?
Thỉnh thoảng.
Nhưng nếu anh biết cách ăn mặc,
vậy tại sao khi anh
đi làm trông anh...?
Tôi không muốn được đánh giá
qua quần áo hay hàng hiệu hay gia đình.
Sao anh lại được đánh gia qua gia đình?
Mẹ tôi là Elinor Sherman,
1 người có tiếng ở New York.
Xin lỗi, có phải anh vừa nói
mẹ anh là Elinor Sherman?
Bà ấy có kể với anh là bà ấy đã
mặc đồ của chúng tôi tới buổi gala Gặp Gỡ?
Trông bà ấy thật tuyệt vời.
Chúc mừng anh vì có
1 bà mẹ như mơ vậy.
Bố mẹ tôi đã li dị.
Tôi lớn lên ở Anh cùng với bố.
Ông ấy rất tốt.
Rất bình thường,
hoàn toàn khác với mẹ tôi.
Dù sao, bà ấy không có hứng thú
cho tới khi tôi trưởng thành.
Thời điểm mà có vẻ như
là tôi sẽ tiếp bước con đường của bà ấy.
Để lên ngai vàng?
Uh, không, để, um...
cho công việc gia đình.
Công việc gì?
1 vài thứ linh tinh. Bất động sản, um,
kinh doanh lĩnh vực mạng truyền thông, um...
- Các công ty cung cấp đường truyền...
- Ồ, xin lỗi. Xin lỗi.
Tôi sẽ làm trong khả năng của mình,
không phải nghe theo sự điều khiển của gia đình.
Thế còn Dantay-West?
Cô có bao giờ được chọn
mọi thứ trong cuộc sống chứ?
- Có.
- Có.
Ồ, vậy cái gì khiến cô chọn
ở bên cạnh... tôi?
Nói xem nào.
Cái gì khiến Cô Gái Khăn Xanh
chọn Luke Brandon?
1 vụ đầu tư, anh dở ẹc.
- Sao cơ?
- Anh là 1 người tham công tiếc việc.
Anh dành hết tất cả thời gian cho nó,
nhưng không thu về được phần thưởng nào.
Nó luôn vào túi 1 người nào đó.
Nhưng anh là 1 biên tập giỏi.
Và giờ thì...
... trông anh đúng là như thế.
Uống quá nhiều mojito.
Tôi đã uống rất nhiều mojito.
Không phải lúc nào cũng làm việc và không chơi bời gì cả.
- Cám ơn.
- Cám ơn.
- Cạn ly!
- Mmm.
Ồ mời cô.
Chọn lấy 1 cái đi.
- Mmm? Anh nghiêm túc đấy chứ?
- Mm-hmm.
Ôi Chúa tôi, tôi rất thích cái này.
Nhưng nhìn cái đỏ này xem.
- Cái màu đỏ này thật dễ thương.
- Chọn 1 cái đi.
- Bao nhiêu tiền?
- $3.
Không, cái này mới đẹp. Trông đơn giản.
- Hoàn hảo.
- Chờ đã, sao anh lại mua cho tôi 1 cái quạt?
Bởi vì chúng ta sẽ ra nhảy.
Ô, tôi không biết nhảy.
Tôi biết.
OK?
Chỉ cần bước theo tôi.
- Không...
- Oh.
Oh!
Anh biết không, bản năng của tôi là thứ
mà anh cần cho công việc của chúng ta.
- Đó là bản năng của cô?
- Phải.
Hàng của ngài đã được gửi đến, thưa ngài.
Có cần tôi mang lên phòng không ạ?
- Không, tôi sẽ tự cầm.
- OK.
Cám ơn.
1 bản năng khác của tôi đó là
tôi sẽ mang nó tới buổi khiêu vũ.
Không ư? Anh nghĩ sao?
Ah, cô biết đấy, Rebecca,
về buổi khiêu vũ, nó, um...
Có vài thứ tôi cần...
Ồ, cuối cùng đã gặp anh.
Luke, anh đã ở đâu vậy?
Tôi đang tìm anh.
Chúng ta có 1 cuộc hẹn ăn tối.
Anh vừa đi mua sắm?
Oh, oh, phải. Phải,
Rebecca đã giúp tôi
chọn vài thứ cho buổi... khiêu vũ.
Ồ, thật hoàn hảo.
Tôi cũng đã đi mua sắm.
Chúng ta sẽ trông thật sang trọng bên cạnh nhau.
Anh có vui lòng không nếu tôi tin chắc
là anh sẽ đi với tôi?
Đó là điều tôi đang thử...
Oh. Oh, tuyệt, phải,
sẽ rất vui đấy.
Tôi phải...
Tôi phải đi đây. Tuyệt lắm.
Oh, đợi đã, đợi đã, Rebecca.
Đừng đi.
Chỉ là, hãy cùng ra ngoài làm 1 ly.
Cô biết Alicia, và...
- Phải, cùng ra ngoài làm 1 ly đi.
- Tôi sẽ. Tôi rất thích.
Chỉ là, um, tôi phải đi gọi điện.
- Hẹn gặp anh ở New York.
- Tiếc quá.
- Hẹn gặp lại.
- Chúc ngủ ngon.
- Chào, Suze.
- Đừng về nhà!
Tớ đang về rồi.
Đừng tới gần cửa trước!
Derek Smeath đấy.
- Đi tiếp đi!
- Rebecca Bloomwood.
- Chúa ơi, oh, Chúa ơi, oh, Chúa ơi.
- Đừng sợ.
- Oh, Chúa ơi.
- Cậu đã nói gì với ông ấy?
OK. Tớ đã nói với ông ấy là
dì Ermintrude của cậu đã chết vì sốt rét.
Bà ấy chết trong tai nạn tàu lượn.
Dù của bà ấy không mở.
Làm sao mà tớ có thể tưởng tượng ra được?
Bà ấy còn không tồn tại!
Nghe này, tớ đã mắc 1 số sai lầm,
nhưng tớ đang làm lại cuộc đời.
Tớ đã lên kế hoạch.
Tớ phải tới buổi khiêu vũ.
Và gây ấn tượng với Alette Naylor.
Cầm lấy! Giờ thứ đầu tiên tớ phải làm
là mua 1 cái váy mới.
Bex, không! Hoàn toàn không được.
Cậu có đến 10,000 chiếc váy rồi đấy.
Sao? Cậu có nói quá không đấy.
Tớ nhớ chiếc váy đó. Nó thật hoàn hảo.
Cậu đã mua nó.
Biết tớ nói về cái gì rồi chứ?
Đâu rồi nhỉ?
Mong là chúng ta không
xếp gọn nó vào đống này.
Oh, Bex. Hãy tưởng tượng cậu trong chiếc váy này xem.
Đi giữa đám đông.
Không đáng ghen tị sao?
- Phải!
- Phải.
Ôi, lạy Chúa,
tớ không nhớ là mình có chiếc váy này.
Và Fluke sẽ say đắm cậu trong chiếc váy này.
Đừng nói đến Fluke.
Tại sao? Có chuyện gì vậy?
Con Quỷ Cái Chân Dài Alicia chính là lí do.
Tớ ghét ả. Mà ả là ai vậy?
Cô ta là cô gái
hoàn hảo trong mọi thứ.
Đợi đã, Luke chỉ là 1 đứa con nít ham chơi thôi.
Anh ta sẽ phải van xin cậu
khi cậu toả sáng
tại buổi khiêu vũ như thể là
hoàn toàn hạ đo ván trong chiếc váy này.
Cậu sẽ thật nóng bỏng.
Thật hoàn hảo. Những gì tớ phải làm bây giờ
đi mua 1 chiếc túi mới.
Ôi Chúa ơi. Bex, có thể tìm thấy
1 chiếc túi ở đâu đó ngay trong phòng này.
Suze, đừng mở cái tủ đó!
Oh, Suze! Suze!
Suze, cậu có đó chứ?
Oh. Oh, Chúa tôi.
Cậu đã không vứt 1 cái gì đi cả, phải không?
Tớ xin lỗi.
OK. Tớ biết cậu cần thứ gì.
Tên tôi là Joyce,
và tôi là 1 tín đồ mua sắm.
- Chào, Joyce.
- Bạn thế nào?
Cám ơn. Tôi là vợ
của 1 nhà nhập khẩu hàng dệt may.
Chồng tôi tìm thấy chỗ giấu bí mật của tôi
trong tủ vải.
Phải, ông ấy đã phát hiện ra toàn bộ số đồ trang sức của tôi,
và bây giờ ông ấy nói
sẽ không có chuyến đi biển nào hết!
- Oh.
- OK, tạm để đó, Joyce.
Còn anh thì sao, Ryuichi?
Tuần này của anh thế nào?
Tôi tên là Ryuichi,
và tôi là 1 tín đồ mua sắm.
Chào, Ryuichi.
Đã 6 tháng, 3 tuần
và 4 ngày kể từ
lần cuối tôi dùng thẻ tín dụng.
- Oh!
- Ryuichi!
Thật là tuyệt.
Anh là người truyền cảm hứng cho tất cả chúng tôi.
Nghe thấy rồi chứ, Joyce?
Còn anh thì sao, anh Freak?
Tên tôi là D. Freak.
Uh, tôi là 1 tín đồ mua sắm.
- Chào, Freak.
- Hoan nghênh anh.
Tôi đã từng là 1 tuyển thủ NBA.
Tôi sẽ trở lại.
Um, hôm nay tôi đã mua sắm ở Cartier.
Đã bao nhiêu lần anh đi mua sắm trong tuần này rồi?
Uh... 7.
Ngày nào cũng như ngày nào.
Xem này, tôi có 1 chiếc Santos.
Và tôi có...
Quay lại nào, OK? Hãy cho anh ấy
vài điểm tựa. Quay lại nào.
Cửa hiệu nào vậy?
Rebecca, sao cô không chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của cô.
Um... Chào mọi người.
Uh, tôi là Rebecca Bloomwood.
Chào, Rebecca.
Thực sự tôi chỉ tới đây
theo yêu cầu của 1 người bạn.
Uh, ý tôi là, tôi thích mua sắm.
Thế có gì sai sao?
Ý tôi là, các cửa hiệu là để chúng ta hưởng thụ.
Uh, những gì tôi trải qua thật là thú vị.
Ờ, thực ra là hơn cả thú vị.
Nó... Nó thật là đẹp.
Sự lộng lẫy của tơ lụa,
vắt chéo qua người manơcanh.
Ồ, còn hương vị của
những đôi giày da Ý.
Những đôi giày da Ý, chúng là tuyệt nhất.
Oh... Rồi cảm giác vội vàng
khi bạn quét tấm thẻ.
Và thẻ được nhận.
Và tất cả đều thuộc về bạn!
Thôi được rồi, Rebecca.
Cám ơn vì đã chia sẻ.
Cái cảm giác sung sướng
khi bạn mua được 1 thứ gì đó,
và chỉ có bạn cùng với việc mua sắm.
- Bạn và việc mua sắm.
- Ryuichi!
Tất cả những gì bạn phải làm
là cầm 1 trong tay 1 tấm thẻ nho nhỏ.
- Phải!
- Ghìm lại nào mọi người!
Đó chẳng phải là cảm giác tuyệt nhất
trên thế giới hay sao?
- Phải.
- Các bạn không muốn
- hét nó thật to trên đỉnh núi cao sao?
- 1 cuộc nói chuyện rất thực.
Và bạn cảm thấy thật...
chắc chắn và chân thực...
- Và hạnh phúc?
- Và hạnh phúc!
- Và ấm áp.
- Và ấm áp!
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
- Tôi cần mua 1 cái cặp mới.
- Tôi phải gây ấn tượng với Alette Naylor.
- Hãy chọn 1 chiếc đồng hồ hợp với cái túi.
Oh, có 1 đợt giảm giá ở
Catherine Malandrino.
- Cô như 1 người chị tinh thần của tôi vậy.
Tôi phải đi. Chúc mọi người may mắn.
Họ có bán giày chứ?
- Anh ngồi xuống.
- Ý chí của tôi mạnh mẽ.
Ví tiền của tôi đã đóng.
Tôi không muốn mua sắm.
Ah!
Ồ, có gì trong hộp vậy?
Có phải tôi đã xem hết mọi thứ?
Lấp lánh.
Oh, tôi thích lấp lánh.
Các cô còn đôi nào trong đó không?
Cô. Cô! Oh!
Tôi xin lỗi.
Bỏ những thứ này ra!
Bỏ tất cả những thứ này ra!
Không phải đôi này! Ôi lạy Chúa.
Alicia! Mmm. Trông cô thật tuyệt.
Này. Tôi muốn anh gặp Luke Brandon.
- Từ Successful Saving.
- Tạp chí đó bây giờ thật tuyệt.
Bà ấy kia rồi
Được rồi, đừng sợ.
Chào bà, Alette.
Từ khi tôi 14 tôi đã muốn
làm việc cho tờ tạp chí của bà...
Rebecca. Trông cô thật dễ thương.
- Cô bị *** chỉ kìa.
- Sao cơ?
- Ahhhhhh?
- Oops. Tsk. Thật xấu hổ.
Chào.
Oh!
Tôi xin lỗi.
Oh, làm ơn mà.
Oh, không. Oh, không.
- Cô ấy không đáng yêu sao?
- Uh, phải. Đáng yêu.
Oh, oh, oh!
Woo!
Bây giờ, cô bạn. Tôi muốn 1 cốc
sâmpanh ngay lập tức.
- Quay lại ngay.
- Và cho tôi rượu gin với sôđa.
Chắc chắn rồi.
Tôi đang tò mò muốn gặp
Cô Gái Khăn Xanh này.
- 1 ngôi sao truyền hình triển vọng, tôi đã nghe vậy.
- Phải, đúng rồi.
Họ muốn mời cô ấy
tham gia chương trình Cà Phê Buổi Sáng.
Tôi nghĩ Rebecca
sẽ rất tuyệt trên Tv.
Cô ấy... Cô ấy khó có thể phớt lờ được.
- Xin lỗi!
- Những đĩa thức ăn đó đã bày xong chưa?
- Rất đẹp rồi thưa ngài.
- Đừng quay lại nói chuyện! Cầm nó và mang ra ngoài!
Mang ra bàn nhanh lên,
và quay trở lại đây! Di chuyển đi!
Tôi đã đọc Cô Gái Khăn Xanh đó.
Có vẻ cô ấy là 1 người rất biết ăn mặc, hmm?
- Thật đĩnh đạc.
- Này!
Cô là ai?
Cô đang làm gì vậy?
Ồ. Tôi cần lấy chút rượu gin và sôđa
và cả 1 ít sâmpanh, làm ơn.
Cô là cái thứ gì vậy, 1 kẻ nghiện rượu ư?
Đặt nó lại chỗ cũ!
Đứng lên nào, cô bé Goldilocks.
Cô có biết là chúng ta đang thiếu người đến thế nào không?
- Tôi cần thức ăn được đặt trên bàn. Đi đi!
- Không, không, không. Tôi cần lấy...
- Thêm 6 nữa, làm ơn!
- Tôi không phải phục vụ bàn.
Tôi biết cô không phải, kưng.
Cô là 1 nữ minh tinh. Tôi biết.
Tôi biết. Còn giờ thì đi đi, đi,
đi, đi, đi!
Cô đang làm gì vậy?
Ra ngoài đó và phục vụ món cá đi!
- Oh!
- Cô! Mang tới bàn này. Làm đi.
- Cô Bloomwood.
- Vâng.
- Tôi sẽ lấy món cá trout.
- Tôi lấy món cá hồi.
- Cô có gia vị ít béo chứ?
- Tôi không phải là phục vụ bàn.
- Cô Bloomwood!
- OK. Cá hồi đây.
- Đây chẳng phải là cô Bloomwood nổi tiếng đó sao?
- Phục vụ bàn?
Cô Bloomwood!
Đặt nó xuống và ngồi đi!
Ngồi. Oh!
Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
Tôi rất xin lỗi. Tôi xin lỗi. Oh!
- Ngồi xuống, Rebecca.
Phải, uh, thưa các quý ông và quý bà,
tối nay chúng tôi sẽ phục vụ...
...món, uh, cá trout suối
và cá hồi hun khói.
Bà West, bà hẳn sẽ hài lòng
nếu biết cá ở những vùng đó
đặc biệt kích thích khả năng tình dục.
- Oh.
- Mmm. Hãy cho bà ấy 2 đĩa.
Oh, anh Brandon, anh phục vụ
như thể anh đã làm việc này suốt cả cuộc đời vậy.
Oh, đó là cách tôi kiếm tiền
suốt khoảng thời gian làm bồi bàn ở đại học.
Thật trùng hợp là,
những con cá này nặng ngang
- với cô gái trên trang bìa mới nhất của bà.
- Ooh!
Oh, Alicia, nhắc tôi.
Cô dùng cá hồi hay cá trout?
Cô ấy là con điếm (slang: trout).
Oh... Cám ơn vì đã cứu tôi lúc nãy.
Vậy anh đã nhét
ảnh vào khung ảnh đó chưa?
Chưa. Vẫn chưa.
Anh có thể cho ảnh
của Alicia vào trong đó.
Trừ khi nó không đủ chỗ
cho những đôi chân nhện dài ngoẵng của cô ấy.
Cô biết đấy, tôi đã luôn cảm thấy
những đôi chân nhện dài đó được đánh giá quá cao.
Tôi đã nghĩ cô ấy là bạn gái anh.
Không. Cô ấy không phải bạn gái tôi.
Cô ấy không phải là cô.
Erica, cô đã nói chuyện với cô ấy qua điện thoại,
cô phải giả vờ cô ta là
người bạn thân nhất của cô trên thế giới.
Cô sẽ tìm ra
chỗ quái quỷ mà cô ta đang làm.
Cô ta có thể đi xa đến mức nào chứ?
Sau đó hãy ghi lại thông tin
và cô sẽ dùng nó để buộc tội cô ta.
Động cơ của cô ta là gì? Lòng tự trọng?
Toàn vẹn? Danh dự? Sợ?
Nói với cô ta cô ta sẽ mất hết tất cả.
Mang giấy thế chấp đến nhà cô ta.
Nói với cô ta chúng ta sẽ in nó ra nhiều bản.
Đẩy cô ta
tới sát rìa vách đá đi.
Hãy làm cho cô ta nghĩ cô sẽ đẩy
cô ta tới bước đường cùng và đến phút cuối,
kéo cô ta lại và lấy
thứ mà chúng ta muốn từ cô ta.
Đó, Erica, là cách cô kiếm được
tiền hoa hồng.
Bài học kết thúc.
Tôi cần vào Successful Saving.
Xin lỗi.
Derek Smeath nghe. Alô? Alô...
Thang máy. Nhờ chúa ta có thể gọi lại.
Đừng nghe
cuộc gọi này, đây là số của Derek Smeath.
Đừng nghe cuộc gọi này,
đây là số của Derek Smeath.
Đừng nghe cuộc gọi này, đây là...
Chưa, anh ta vẫn chưa biết việc đấy,
nhưng anh ta sẽ biết. Được rồi.
- Đến lúc đó tôi sẽ nói với anh.
- Luke! Luke.
- Chào
- Chào.
- Chào.
- Xin lỗi.
Tôi có làm gián đoạn gì không? Hmm?
- Không. Mm-mm.
- Không, không.
Tôi tới để gặp Cô Gái Khăn Xanh.
- Tôi?
- Ngài West đáng kính của chúng ta
yêu cầu tôi chọn trang phục
cho lần đầu tiên xuất hiện trên TV của cô.
Chúng ta có 1h để mua sắm.
Oh, uh, tôi xin lỗi,
nhưng, Rebecca, gã Derek Smeath đang ở đây.
Chúa ơi. Um... tôi, uh...
Rebecca đang bị bám đuôi.
Thật nhiều điều thú vị
ở Successful Saving.
Tôi đủ với tên hề này rồi.
Tôi sẽ ra gặp hắn ta.
Whoa! Luke! Không!
Tôi không hề muốn anh ra gặp anh ta, không hề.
Đừng lo.
Tôi đã gọi bảo vệ.
Thấy chưa? Cô ấy đã gọi bảo vệ rồi.
Vậy đó. Chúng ta đi chứ? Mmm?
Không. Không, không, không, không.
Đây là 1 sự xúc phạm!
Tôi có quyền đến đây.
Sau buổi khiêu vụ, tôi, chính tôi, thực sự
đã đọc tờ Successful Saving.
Mục báo của cô rất hay.
Tôi đã quan sát cô
và có vẻ như cô thích
thứ thời trang đường phố tự nhiên,
nhưng... cô đã chọn phong cách chính xác chưa?
Cách ăn mặc thể hiện
công sức ta bỏ ra có xứng không.
Nó là cả 1 nghệ thuật, nhưng cũng là 1 sự thách thức.
Xin chào.
Chiếc váy này hợp với cô chứ, huh?
Đi kèm với nó có thể là... chiếc áo lông này.
Ồ, thật là tài giỏi, bà Alette. Hoàn hảo.
Tôi nghĩ đó là 1 chiếc váy rất tuyệt,
um, nhưng tôi đang nghĩ...
...nhỉnh hơn chút...
...vài thứ... như cái này?
Ý tôi là, tôi sẽ mặc nó với
mẫu áo khoác mới của Yves Saint Laurent.
Hãy cho tôi xem.
Ah, Rebecca, hmm.
Đưa túi cho cô ấy.
Cô có chắc về sự lựa chọn này?
- Có.
- Hmm. Chúng ta sẽ xem xem thế nào.
Đừng nghe
cuộc gọi này, đây là sổ của Derek Smeath.
Đừng nghe cuộc gọi này,
đây là số của Derek Smeath.
Đừng nghe
cuộc gọi này, đây là số...
Alô.
Ah, phải. Thật hoàn hảo.
Và, thật tiếc, tôi không thể ở lại.
Nhưng tôi sẽ đợi
để xem cô sử dụng những món đồ này thế nào
- trong lần đầu tiên cô lên TV. Hmm?
- Ồ, cám ơn bà.
Tạm biệt.
- Ô Chúa tôi.
- Có vấn đề gì sao?
Hầu như đã tiêu tốn hết
tháng lương đầu tiên của tôi.
Mmm. Nhưng nó không đáng giá sao?
OK, không được nhìn lén. Đừng nhìn.
Cậu có thể thấy không? OK. Lên đây nào.
Giờ hãy quay mặt về hướng này. OK, đừng nhìn lén.
Đừng nhìn. OK, mở ra!
Oh, và nhìn này, nhìn này, nhìn này!
Phần tuyệt nhất!
- Cậu thích nó chứ?
- Nó mang đậm chất cô ấy!
Oh, Bex. Thật là hồi hộp.
Tớ sắp cưới
và cậu thì thích váy phù dâu của cậu,
và cậu sắp có việc làm tại Alette, và...
Cái gì trong túi vậy?
Oh, chỉ là chiếc váy
mà Alette chọn cho tớ
cho buổi quay trên TV
Mẹ, có thể đi lấy cho con vài cái bánh nướng không?
Cậu phải trả bao nhiêu cho nó?
Alette đã giảm giá nó đến khó tin.
Cậu vẫn tới hội những Tín đồ mua sắm Giấu tên đó chứ?
Phải!
- Bởi vì cậu đã hứa.
- Tớ biết!
Oh, xin lỗi. Có phải bà đang tới
buổi gặp mặt các Tín đồ mua sắm?
Phải.
Bà có thể giúp tôi
cất những thứ này vào cốp xe của được chứ?
Trông sẽ không hoà nhập lắm
với nhóm
khi đang cầm 1 cái túi Barneys.
Oh! Tôi biết chính xác ý của cô là gì.
- Đưa nó cho tôi.
- OK.
- Này, giữ chỗ cho tôi, huh?
- OK.
Cám ơn
Tên tôi là Korch.
Và tôi là trưởng nhóm mới của các bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ khác đi.
Cô Bloomwood?
Cô đã muốn bỏ
tiền của cô cho những thứ
cô không cần,
vậy tại sao không thử từ bỏ
những thứ cô không cần
mà không cần gì cả
Nhưng đây là thứ:
mà tôi thực sự cần những thứ này.
Tôi sẽ cho cô xem ai mới thực sự cần chúng.
Kiên định đi nào! Kiên định.
Can đảm lên, cô gái.
- Ôi lạy... Sặc sỡ quá.
- Đây là váy phù dâu của tôi.
Thôi nào! Bao nhiêu người trong số chúng ta
đã dùng nó trước đây chứ, hmm?
OK. Tôi chỉ muốn cô cầm lấy
những bộ váy này và... làm từ thiện.
Cô Bloomwood,
chẳng phải rất thoải mái sao? Chúc mừng!
Ý chí tôi mạnh mẽ. Ví tiền tôi đã đóng.
Tôi không muốn đi mua sắm!
Trở lại tầng hầm nào.
Tôi không thể tự hào hơn.
Có 1 chút hiểu lầm.
Những bộ váy mà tôi gửi ở đây?
- Hmm. Tôi cần lấy lại.
- Tôi hiểu. Mm-hmm. Christy!
Gì?
Không thể bán 2 chiếc váy này được.
Có 1 sự hiểu lầm ở đây.
- Không hoàn trả.
- Tôi thực sự cần những chiếc váy này!
Sáng mai tôi sẽ mang bù thứ gì đó đến.
- Thứ gì đó tốt hơn.
- Không đổi trác.
- OK, vậy, um, tôi sẽ mua lại chúng.
- Cô sẽ làm vậy ư? Ồ, thật tuyệt.
Ồ, thực sự thì.
Ở đây chúng tôi cần từng xu 1.
- OK. Bao nhiêu tiền?
- $110.
Sao cơ? Sao đây có thể là cửa hàng từ thiện chứ?
Cái này là từ Barneys.
Tôi biết rồi. OK,
tôi không đủ tiền trả cho cả 2 thứ.
- Cái này chỉ $20.
- Cô có thể trở lại lấy cái này sau?
Cái nào quan trọng hơn?
Có vấn đề về tiền bạc? Ai mà không có chứ?
Oh! Tarkie, Tarkie, Tarkie, cô ấy này!
- Cô ấy đây sao?
- Phải.
Cô Gái Trong Chiếc Khăn Xanh,
Rebecca Bloomwood,
Oh, cô ấy trông thật chuyên nghiệp.
Những thứ phụ tùng của cô ấy thế nào?
Chào, Janice. Bà ấy đang ở trong...
Whoa. Kênh nào?
...tài chính. Không phải chuyên môn của tôi.
- Jane.
- Sao?
- Janey. Janey!
- Sao vậy?
...và tôi đọc
mẩu báo của cô, và tôi thích...
"Wow. Tôi hiểu rồi"
Phải. Đó chính xác là vấn đề cần nói.
Bởi vì rất nhiều
báo tài chính thực sự...
- Thực sự tẻ nhạt.
- Tôi đồng ý với cô về điểm đó!
Đúng rồi! Cố lên, Bex!
Cũng không đến nỗi thế.
Nhưng bình thường mọi người gửi
hầu hết tiền vào những khoản tiết kiệm.
Đúng vậy. Những người như bố và mẹ tôi.
Ow!
Hãy nói cho chúng tôi về chiếc áo khoác.
Nói cho khán giả nghe những gì cô viết
về chiếc áo khoác casơmia và cái giá phải trả của nó.
- Ồ, anh nói đi.
- Không, không.
- Anh ấy đã truyền cảm hứng cho tôi.
- Aw...
Có sự khác biệt
giữa giá và sự trả giá.
Về cơ bản, 1 số thứ
bạn không thể nhìn thấy, không thể chạm vào,
nhưng thực sự thì nó là những món hàng
có giá trị nhất ở Mỹ này.
- Và nó là...
- Lòng tin.
Lòng tin. Tôi yêu các bạn.
Ai mà biết được khoản nợ
lại có thể thú vị vậy chứ, huh?
Chúng ta sẽ dành thêm chút thời gian.
Chúng ta sẽ nhận câu hỏi
từ khán giả.
Có ai ở đây
có vấn đề về tài chính
như là...
Vâng, ông đó, thưa ông.
Ồ... Tôi có chút rắc rồi với khoản nợ.
OK. Nợ thế chấp, nợ ôtô?
- Khoản nợ của cô Bloomwood.
- Khoản nợ của cô Bloomwood.
Đúng vậy.
Tôi tới từ Cục Đòi Nợ
Toàn Thành Phố.
- Tên tôi là Derek Smeath.
- Được rồi.
Giờ, nghe này, vì Chúa
tôi có thể nói gã này
đang đeo bám Rebecca
suốt năm qua.
Phải, đúng vậy.
để đòi lại món nợ chưa được hoàn trả
trong tất cả các thẻ mua hàng cộng lại
$9,412 và 1/4.
Điều này là thật ư?
Không, xin lỗi,
bởi vì ông ta là bạn trai cũ của cô ấy.
Thật sao?
Không ngạc nhiên lắm khi con bé không dẫn ông ta về nhà.
Tốt đấy. Nói cho các bạn biết,
các bạn càng nhìn vào tôi,
thì càng thấy thứ này thật buồn cười.
OK, tốt thôi, uh, bạn gái cũ của tôi
đã nói với tôi là cô ấy không thể gặp tôi hôm nay
Bởi tôi sẽ gặp rủi ro
với căn bệnh lây nhiễm
- mà cô ấy mắc phải ở Phần Lan.
- Oh!
Các bạn có biết cô ấy là người Phần Lan?
OK, chương trình của chúng ta có giới hạn.
Còn ai muốn hỏi...
Không, không, không
Giờ mới là phần tuyệt nhất.
Ôi Chúa ơi!
Các bạn có tin rằng
cô Bloomwood của các bạn đây
đã phải nằm viện vì suy nhược?
Hiện đang trong bệnh viện
vì bị sỏi mật.
"Đang kiểm tra thư" 14 lần.
Kiểm tra thư thất bại 14 lần.
Vừa bình phục sau vụ nhiễm độc
axit từ vỏ hoa quả.
Bị gọi lần thứ hai
tới làm việc ở Basra.
Vậy lời bào chữa nào là thật đây?
Có cái nào trong số chúng?
Cô Rebecca Bloomwood thật
sẽ đứng lên chứ?
Ồ, cuối cùng thì tôi cũng không còn phải lo
là cô bị bám đuôi nữa!
Luke, anh không hiểu đâu!
Không, cô đúng, tôi không hiểu!
Hãy làm thứ tôi thuê cô để làm, Rebecca,
và nói sự thật hoàn toàn
với những người mà hoàn toàn
không hiểu.
Tôi đã mua sắm.
Ồ, cô nói dối bởi vì cô đã đi mua sắm
OK, OK. Tại sao cô lại đi mua sắm?
- Tôi...
- Thôi nào, thôi nào!
Anh không cho tôi thời gian...
Để làm gì?
Để bịa ra được gì đó?
Chỉ 1 lần trong đời cô,
hãy nói cho tôi sự thật.
Bởi vì khi tôi đi sắm,
thế giới trở nên tuyệt vời hơn.
Thế giới tuyệt vời hơn.
Và khi nó không như vậy nữa.
Thì tôi cần làm lại việc đó.
Thế còn về sự trung thực?
Sự tin tưởng?
Tôi đã muốn nói với anh,
nhưng tôi chỉ nhận việc
để có thể gặp gỡ Alette.
Tôi mong cô sẽ đạt được ý muốn.
Luke, tôi thành thực xin lỗi
Không, không. Tôi hiểu.
Tất cả chỉ là nói dối.
Nhưng nó đã thật sự có ý nghĩa.
Có phải bà ấy mặc váy phù dâu của tớ?
Suze!
Tớ hoàn toàn có thể giải thích!
OK! Giải thích đi.
Oh...
Giải thích đi!
Suze!
Ngài West. Tôi quý anh Luke Brandon đây.
Nhưng có vẻ như
sự việc xảy ra gần đây, anh Brandon
đã cho phép tính khách quan của anh ấy đổ đốn .
Cậu Brandon?
Rebecca Bloomwood...
Rebecca Bloomwood
là 1 người phụ nữ nhanh nhẹn,
vui tính, truyền cảm nhất mà tôi từng gặp.
Và cô ấy sống dối trá.
Giờ chúng ta đã biết điều đó.
Nhưng những gì cô ấy viết trong bài viết của cô ấy
là sự thật.
Cô ấy có tiếng nói.
Cô ấy đã nói cho những người
mà không bao giờ tin
rằng họ có thể hiểu,
và người mà yêu thích nó khi
họ nhận ra rằng họ có thể hiểu.
Và tôi yêu điều đó.
Rebecca Bloomwood đã làm tôi thất vọng.
Nhưng Cô Gái Khăn Xanh
thì không.
Cũng như anh, nếu Luke Brandon
và quan điểm của anh ta
không phù hợp với Dantay-West,
thì thực sự chỉ có 1 cách giải quyết.
Có lẽ chúng ta nên
bắt tay làm 1 tờ tạp chí mới.
Tờ tạp chí hoàn toàn được chèo lái
bởi tiếng nói của người viết.
1 phần của công ty,
nhưng ở phía ngoài cánh cửa, cậu hiểu chứ?
Vâng, nghe...
Nghe thật tuyệt.
Phải. Không mong chờ lắm, nhưng, ngài biết đấy.
Cậu sẽ chèo lái nó,
cậu Brandon, và tưởng tượng.
Tôi rất ấn tượng.
Oh, nó sẽ rất khó để bắt đầu,
nhưng đó là cách Cy và tôi
xây dựng nên công ty này.
Vào cái ngày mà chúng tôi
in dấu lên cánh cửa, Dantay-West.
Đó là lúc chúng tôi biết
chúng tôi đã quyết định đúng.
Còn đây sẽ sự đầu tư mới của chúng ta.
Ồ, tôi, um. Tôi không thể...
Thật không thể tin được.
Tôi đến phải giết cô ấy mất.
Ngài West, khi ngài
in dấu lên cánh cửa đó,
ngài rất muốn khẳng định tên tuổi mình
trên toàn thế giới, phải không?
- Ồ, hơn bất cứ thứ gì.
- Tôi cũng vậy.
Anh yêu, rồi con sẽ ổn thôi.
Và khi nói chuyện với con, đừng...
Anh yêu, thực ra thì,
anh có nghĩ nó quá...
"Hướng nghiệp tài chính phù hợp với con trẻ "
Anh có nghĩ đã quá muộn để dùng thứ này?
Không bao giờ là muộn. Chẳng phải em đã rất thích thú
khi chúng ta đến hội chợ sách đó sao?
Đẹp đến không ngờ, phải không?
Đó là lí do vì sao mẹ con và bố
rất thích tới đây.
Nó gợi lại cho bố mẹ về thời thơ ấu
ở Phần Lan.
Mẹ con và bố nghĩ,
nếu nền kinh tế Châu Mỹ
có thể nợ đọng đến hàng tỉ
và nó vẫn tồn tại, vậy thì còn cũng có thể chứ.
- Chiếc RV có giá 13...
- Đừng. Bố.
Bố mẹ muốn mà.
Con sẽ giết bố nếu bố bán nó.
Nó định nghĩa hoàn toàn con người bố. Hoàn toàn.
Không có gì định nghĩa được con người bố,
ngoài con và mẹ con.
Tới nhà bố mẹ trước lễ cưới.
Tất cả những thứ rác rưởi đó ở trong phòng cậu.
Vậy là thực sự cô ấy đã làm thế?
Và có vẻ tất cả đều có tác dụng.
Ý cô là gì?
Ý anh là anh không biết.
Ồ, việc này rất hay đấy.
Alette Naylor đang tới gặp
Cô Gái Khăn Xanh bé nhỏ đó
để cho cô ta 1 thứ
mà cô ta mong muốn nhất trên thế giới.
Và giờ thì tôi đang bị cô ấy cản trở đấy.
Tôi rất vui
vì đã tìm thấy cô.
- Tôi đã tới gặp ngài West để...
- Nóng đấy.
Ah. Cảm ơn. Charles và Diana.
Không, không. Họ không phải phải ở Indiana,
mà là ở Anh.
Không phải, bố, bà ấy nói là Charles và Diana.
Phải. Ah, tôi đã đến gặp ngài West
để thỉnh cầu lòng khoan dung...
- ... mà ngài ấy đã dành cho chúng ta.
- Và Luke Brandon sẽ ổn chứ?
Thật tiếc là, anh Brandon
không còn làm việc cho Dantay-West.
Nhưng anh ấy sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình.
Anh ấy đúng là người nhà Sherman, sau tất cả. Rebecca...
Có thể cô không biết điều này,
nhưng sự xuất hiện của cô
trên chương trình TV đó đã tác động vào
suy nghĩ của rất nhiều, rất nhiều cô gái.
Họ đồng cảm với cô.
Chuyên mục của cô sẽ là Thời Trang Bình Dân.
500 từ 1 tháng.
Chào mừng tới Alette.
Tôi có thể viết về thời trang bình dân.
Ý tôi là, tôi biết bất cứ chỗ nào đang giảm giá.
Phải, phải, nó biết. Oh!
Trên thực tế thì, nó di truyền từ tôi.
Khong, tôi không. Tôi không.
Tôi không, tôi không, tôi không.
- Oh, bánh chứ?
- Vâng.
Oh, không, không, không, không, không!
Chút, chút, chút, chút, chút thôi.
- Oh.
- Không, chút thôi. Chút xíu nữa! Chút xíu nữa!
Hmm.
Cám ơn.
1 mình cô sẽ quản lý chuyên mục đó
Mm-hmm.
Cô sẽ lấy 1 phần
từ chính tủ áo của cô,
ví dụ như cái này.
Nó rất đẹp.
- Phải nó rất nổi bật.
- Trong mùa này, tôi tin vậy.
Um, ồ, nó là của Louboutins,
vậy, ý tôi là,
nó không phải là thời trang bình dân.
Đừng lo. Tại Alette,
chúng ta sẽ ghi giá nó rất rẻ.
Và sau tất cả,
thì những cái thẻ tín dụng để làm gì chứ, huh?
Cô phải biết thế chứ.
Phải, wow.
Phải, không, tôi, um...
Tôi biết tất cả về những tấm thẻ tín dụng.
Và những thông báo hết hạn và những người đòi nợ.
Um, họ phải in những thứ đó
trên những tờ tạp chí thời trang. Phải chứ?
Mm-hmm.
Rebecca, cô có 1 lương tâm trong sáng.
Nhưng nếu cô muốn làm
cho tờ tạp chí của tôi...
Không, không, tôi thực sự...
Tôi rất muốn làm cho Alette.
Có chuyện gì vậy, con yêu?
Chỉ là, con có cảm giác thực sự
khó chịu ở lõm thượng vị.
Bố có biết cảm giác đó là khi...?
Phải. Mẹ hiểu...
Mẹ cũng bị vậy ở sau gáy.
Phải, khi...
Mẹ biết ý con là gì chứ?
Con muốn làm thứ gì đó, nhưng
con lại có cảm giác là con không muốn?
- Chính là nó!
- Tôi thì bị ợ nóng.
Tôi chỉ... tôi đã gây ra
quá nhiều sai lầm,
và tôi có cảm giác nhận công việc này
sẽ là thêm 1 lần nữa.
Trước khi cô quyết định,
cô nên biết điều này.
Khi tôi ra khỏi ngôi nhà này,
cơ hội sẽ mất hút theo tôi.
Vậy thì cả hai nên đi đi.
Đây mới là cuộc sống.
Anh là người nhà Sherman.
Anh không thể tự cấp vốn sao?
Tôi chỉ hỏi nếu ông quay lưng lại với tôi.
Tôi chỉ hỏi nếu tôi là 1 sự đầu tư đúng đắn.
Được rồi, mọi người, thế này đây.
Tôi muốn mọi người nghĩ về nó
như 1 con khỉ choắt có độc đang ở sau lưng các bạn.
Làm đi, Freak!
Nhưng nếu ai mà khóc
sẽ phải cắt 2 thẻ.
Tôi là Rebecca Bloomwood
và tôi là 1 tín đồ mua sắm.
Chào, Rebecca.
Tôi đã phá huỷ sự nghiệp của mình
trên kênh truyền hình quốc gia.
Tôi đã nói dối người đàn ông tôi yêu.
Tôi làm tổn thương người bạn thân nhất.
Tôi đã bịa đặt về người theo đuôi tôi,
và tôi cũng không biết nói tiếng Phần Lan.
Nhưng tôi có 1 kế hoạch, và tôi cần sự giúp đỡ của các bạn.
Ai sẽ giúp tôi nào?
Cô Gái Khăn Xanh. Bán và Đấu giá.
Câm miệng. Buổi hạ giá của thế kỉ.
Chuyển tiếp cho các nhân viên khác. Gửi.
Công ty truyền thông Brandon
Oh, uh, Luke, xin lỗi.
Um, tôi có thể ăn trưa lâu 1 chút được không?
Chắc rồi. Cô định làm gì vậy?
Oh! Oh, uh, tôi có 1 buổi hẹn gặp.
- Với ai?
- 1 người.
Um...
Uh, tôi cho là cô ấy sẽ phải,
uh,dọn dẹp lại phòng.
Cô biết đấy, cần phòng
cho tất cả những món đồ miễn phí từ Alette.
Đi đi, Hayley.
Tôi có thể...?
- Túi!
- Sẵn sàng!
- Đồ trang sức!
- Sẵn sàng!
- Giầy!
- Sẵn sàng.
- Millinery.
- Cô gọi gì tôi?
- Mũ.
- Oh!
Mong là họ có giầy!
Họ đang bị kích động ở ngoài kia.
Sẵn sàng đợi lệnh cô, cô Bloomwood.
Mở cửa ra đi, bố!
Ở đây có đủ mọi thứ cho tất cả các bạn.
Chỉ là, lấy...
Cô sẽ phải chú ý tới màu sắc tuyệt vời của nó,
cổ áo rất thanh nhã
và những chiếc khuy theo kiểu cổ điển.
$30 cho sự trả giá cuối cùng của tôi.
Tôi sẽ đưa cô $30
để cô biến khỏi đây.
Về mẹ cậu thì sao?
Bà ấy thích gì?
Sự điềm đạm.
- Tôi nghĩ nó...
- Nó là thứ may mắn nhất.
Đây là đôi giày Prada xịn, thưa các quý cô.
Nếu đi cùng với thứ gì đó cùng màu hồng
như cái khăn len này.
Và cái ví xách tay.
Oh. Và đôi găng tay này.
OK, các cô biết không, không bán.
Không bán.
- Cô Ptaszinski!
- Tôi ổn.
Và bây giờ...
Chiếc khăn xanh!
1 biểu tượng.
Mềm mại, quyến rũ,
màu sắc của tiền bạc.
Rebecca luôn có khiếu thẩm mỹ đến khó tin.
Sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy được đánh giá cao
tại tạp chí Alette.
Oh, Becky đã từ chối
tạp chí Alette.
Nó đã thay đổi ước mơ hão huyền dó.
- Sao cơ? Tại sao vậy?
- Phải, tôi là Jane Bloomwood, chào.
Oh, chào.
Giờ ai sẽ là người nối tiếp
Cô Gái Khăn Xanh?
- $50!
- Còn ai nữa không?
- 70.
- Tôi có 70!
- $90.
- $90 ngay đó!
- Xin lỗi.
- Chắc chắn rồi.
Tôi có người trả giá qua điện thoại.
$120.
120 cho vẻ đẹp,
sự nổi tiếng, sự thanh nhã...
- 150!
- Đừng bán nó.
Con đã bán quá nhiều rồi.
- $200.
- $250.
250! Tôi có 250.
Giá bây giờ đang là 250.
- Sao?
- $300!
Cô có thể nói với người bạn trong điện thoại,
tôi sẽ trả hơn bất cứ giá nào họ trả.
Cô ấy như sát thủ vậy.
$300. Lần 1.
- Lần 2.
- Người trả giá của tôi xin rút lui.
$300 cho cô gái áo hồng.
Chờ đã!
Uh...
- Đừng mặc nó với màu vàng.
- Không bao giờ.
- Nó có thể mang lại cho cô tình yêu.
- Cám ơn.
1, 2, 3, 4.
1000 nữa.
Wow.
$16,586, 72 cents.
Con là người chiến thắng, con yêu!
Ôi Chúa ơi.
Ngài Smeath.
Cái quái gì vậy?
Cô đang làm gì ở đây?
Tôi đang làm chính xác thứ mà ông làm với tôi
trên chương trình TV đó, ông Derek.
Tôi chỉ trả cho ông những gì ông đáng được nhận.
Nhưng bằng cách
phiền phức nhất có thể.
Và đây, theo tôi nghĩ, là $9,412.
Oh. Và 25 xu.
Tôi biết rồi. Tôi biết rồi.
OK. Các quý cô, đến giờ rồi!
- Làm cách nào mà cậu lấy lại được nó?
- Tớ đã thoả thuận.
Đưa cho cô ấy hoa.
- Xin lỗi. Được rồi.
- Đi, đi, đi, đi, đi.
- Sẵn sàng rồi chứ, con yêu?
- Bex!
Lại đây.
OK.
Hẹn gặp cậu ở bữa tiệc chiêu đãi!
Em đã bán hết đồ và giữ lại cái này?
- Là đám cưới của Suze...
- Đám cưới. Anh biết.
Anh là 1 nhà báo
chuyên điều tra nghiên cứu, Rebecca.
Cho anh chút tự trọng chứ.
Em thực sự đã bán hết tất cả?
Em không còn gì để mất.
Ý em là, em không muốn cho nó đi như vậy.
Anh cũng thế.
Người trả giá trên điện thoại là anh.
Nhưng anh đã thua mà!
Cả 2 người trả giá đều là anh.
Đây là 1 chiếc khăn quan trọng.
Tên: Rebecca Bloomwood.
Nghề nghiệp: phụ trách 1 chuyên mục
cho tạp chí của Luke.
Váy: mượn của Suze
như 1 người không còn là tín đồ mua sắm.
- Đây, Ryuichi.
- Wow!
Thật thú vị
với những thứ bạn bỏ thời gian ra làm
khi bạn không đi mua sắm.
Ví dụ như,
tôi thực sự đã học tiếng Phần Lan.
Đây là bạn tôi.
Cô ấy là 1 gái làng chơi rất nổi tiếng.
Ahh...
Và để thay thế
mối quan hệ với những thẻ tín dụng của tôi,
Tôi có mối quan hệ
với ai đó mà yêu tôi trở lại.
Và không bao giờ từ chối tôi.
Em học những bước nhảy này ở đâu vậy?
Ai biết?
Nó chỉ đến 1 cách tự nhiên.
Oh, em đúng. Đây là 1 điều bí ẩn.
Dịch bởi quanganh - www.i4vn.com.vn Subteam