Tip:
Highlight text to annotate it
X
- Mục tiêu số bốn. Chiếc xe tải
- Roger.
Rời khỏi chiếc xe tải.
Di chuyển đến điểm này.
Roger, hắn bị thương rồi.
Bắt hắn.
Chận chiếc xe và bắt hắn.
Tiến về phía trước và bắt hắn.
Roger.
Tiến lên, ngay cửa hàng đó.
Có một gã đang tiến đến.
Tốt, bắn.
Bắt hắn.
Nằm xuống.
Tôi nói nằm xuống.
Mau!
Anh kia, nằm xuống.
Đưa tay lên!
Đưa tay lên!
Đưa tay lên đầu.
Nằm xuống.
Quỳ xuống.
Ngay đây.
Ở yên đây.
Đưa tay lên.
Đưa tay lên.
Quỳ xuống!
Chó thật, ở đây
có một đứa bé.
Đó không phải là vấn
đề của chúng ta.
Không ai nói đó là
vấn đề của chúng ta cả.
Đưa tay lên.
Này!
Có sao không, chàng trai?
Em không sao chứ?
Năm đó tôi 27 tuổi, đó cũng
là lần đầu tiên tôi chết.
Tôi còn nhớ màu trắng
phủ khắp mọi nơi.
Nơi ấy có chiến tranh và tôi cảm
nhận được, nhưng thật sự tôi đã chết.
- Bao nhiêu tuổi?
- 27.
Đây rồi, Starks Jack.
Sinh ở Vermont.
Không có thân nhân.
Bệnh viện ở Naval
sẽ lo chuyện này.
Chúa ơi!
Người lính này còn sống,
anh ta vừa mới chớp mắt.
- Lo làm chuyện khác đi.
- Không, không, anh nhìn xem.
Khốn kiếp! Khẩn cấp.
Chúng tôi cần một bác sĩ.
Gọi bác sĩ đến đây ngay.
Rất may cho trung sĩ Starks.
Chỉ cần sang phải một chút
thì anh ta đã chết.
Anh ta đã bị mất trí nhớ.
Chúng ta không tìm thấy được
người thân nào của anh ta cả.
Trong tình trạng này...
- Tôi chắc anh có bạn bè.
- Tôi sẽ trở lại vào chiều nay.
- Sắp xếp anh ta rời khỏi đây
vào chuyến bay kế tiếp.
- Vâng, thưa sếp.
- Anh ta đã đề cử anh từ Bronze Star
''Vermont, 12 tháng sau''.
- Đây là điều tốt cho anh, trung sĩ
- Dĩ nhiên.
Dĩ nhiên là thế.
Mọi người không sao chứ?
- Chiếc xe không chạy
- Đó là mẹ cháu ư?
- Vâng.
- Mẹ cháu tên gì?
Jean.
Jean.
Cô nghe tôi nói không?
Cô có thể đứng
lên được không?
Tôi cần cô cố
gắng tỉnh táo.
- Chúa ơi!
- Mẹ cháu nói gì?
- Cháu tên gì?
- Jackie.
Rất vui vì được
biết cháu, Jackie.
Tại sao cháu không
làm như thế này...
Tự mình quàng
khăn quanh cổ.
Và trông chừng mẹ cháu,
còn chú sẽ sửa chiếc xe.
- Đồng ý chứ?
- Đồng ý.
Oh, Chúa ơi.
Không, không!
Cháu nghĩ sao về tuyết?
- Không có gì.
- Không có gì ư?
Đây là gì vậy?
Đây là thẻ bài. Thấy không
có tên và cả ngày sinh đấy.
- Để làm gì?
- Trong trường hợp mình bị lạc.
- Hoặc không nhớ mình là ai.
- Có thể cho cháu không.
- Được, cháu cứ lấy.
- Cám ơn!
Cháu biết nổ máy không?
Leo lên và bật công tắc đi.
Cứ giữ như thế, được chứ?
Khởi động đi.
Được rồi.
Này, bỏ tay ra khốn kiếp ra.
Đừng đụng vào con tôi.
- Mẹ, chú ấy đã sửa chiếc xe
- Jackie, lên xe ngay.
- Mẹ, chú ấy sửa
xe giùm chúng ta.
- Lên xe ngay.
- Đi đâu đấy
- Anh thật sự là người tốt đấy.
- Anh đi đâu?
- Tới biên giới Canada.
- Tôi có thể cho anh quá giang đấy.
- Tuyệt thật.
- Được rồi, lên xe đi.
- Trời lạnh thật.
- Này, anh bạn.
- Cám ơn!
Vào đi, không có gì đâu.
Chúa ơi, trời lạnh thật.
Khí hậu như thế này
không ai ra đường.
Chỉ ngồi ở nhà
xem truyền hình thôi.
Được rồi, anh bạn
tuyệt thật.
Anh vừa từ
nhà tù ra đây ư?
- Tôi chưa từng vào tù.
- Tôi nói thế này, anh bạn...
Cuộc sống tồi tệ như
bãi chiến trường vậy.
Hầu như ở khắp mọi nơi.
Tôi không tin như vậy.
Trò tiêu khiển.
Jane và Jess là người duy nhất
mà hôm đó anh nhớ được ư?
Vâng!
Vậy anh có ý thức được
anh không có tên, không
nơi cư trú không?
Không nhớ được người
bạn nào của anh ư?
Tôi rất bâng khuâng khi nghe
ông trả lời như thế, ông Starks.
Vâng!
Thanh tra Harrison
bị bắn ba phát súng.
Ông đã đã chết khi
chúng tôi tới đó.
Jack Starks có thể
liên quan đến vụ này.
Qua sự giải thích tưởng tượng của
ông ta về một đứa bé và mẹ của nó.
- Phản đối.
- Tôi có nghe về di chứng
của cuộc chiến vùng vịnh.
Cuộc chiến đó thật sự tồi bại.
Nó thật sự là
một sự sỉ nhục.
Thật sự không thể
nói khác được.
- Còn có những người khác.
- Đó là cuộc chiến xuẩn ngốc.
- Họ đã không chiếu lên TV.
Chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng đã có một ai khác...
Tôi nghĩ chuyện đó
đã xảy ra.
Nếu Starks giết viên thanh tra.
Thì ông ta phải chịu trách nhiệm
về hành động của mình.
Chúng tôi quyết định tội danh
cố sát thành lập.
Jack Starks, toà quyết chuyển
anh đến bệnh viện tâm thần.
Chuyên chăm sóc những
tội phạm bị tâm thần.
Hy vọng y bác sĩ
có thể giúp đỡ anh.
Coi nào, anh bạn.
Coi nào!
Các anh làm gì vậy?
Đỡ hắn đứng dậy.
Làm ơn!
Các người làm gì vậy?
Tôi không ở đây.
- Tôi không muốn ở đây.
- Không, tôi không nghĩ anh làm thế.
Nhưng bây giờ chúng tôi
không thể làm gì khác.
Làm ơn!
Hãy cho tôi ra.
Hãy cho tôi ra.
- Anh để bao nhiêu?
- 50 cc.
- Và hắn đã ở trong
đó đúng ba giờ rồi ư?
- Vâng, thưa ngài.
Được rồi, đưa hắn ra.
Jack, anh nghe
tôi nói không?
Jack, hãy chớp mắt
nếu anh nghe.
- Anh ta không tỉnh táo
- Có cần đưa hắn trở vào đó không?
Không cần,
cởi trói cho hắn.
Đưa hắn lên tầng trên
và kiểm tra hàng giờ.
Anh giết cảnh sát,
đúng không?
- Điều đó hiển nhiên chứ?
- TV, anh biết không?
Giúp đầu óc thư giãn
và lanh lợi.
Rudy Mackenzie.
Chào anh.
Nghe này...
- Tôi không muốn nói chuyện.
- Anh biết đấy, đó là sự xấu hổ.
Tôi không tin
họ nói nhảm.
Anh biết trò chơi
nói chuyện không?
Trò chơi, trò chơi hay gì đấy.
Đây là thế giới của chúng ta.
Tôi đang tổ chức đội bóng.
Được rồi.
Tại sao anh vào đây?
- Tôi muốn giết vợ tôi.
- Anh vào tù vì chuyện này ư?
Vâng! Tôi đã cố giết 30 lần.
Nhưng tôi không có kế hoạch.
Điều đó chỉ đến trong
đầu trong chốc lát.
Và cô ta đã đe
doạ sẽ bỏ tôi.
Cuối cùng cô ta
cũng làm thế.
- 30 lần cũng đủ làm anh điên được
- Vâng, chỉ là một kế hoạch ngu ngốc.
Tại vì 28 lần trước, tôi không
cho cô ấy uống thuốc.
- Hay có lẽ một lần có hiệu quả
- Chào buổi sáng, các vị.
Anh đang làm gì vậy?
Hãy cho tôi một câu hỏi
khó hơn, bác sĩ Lorenson.
Vì thế giới quanh tôi
đều nhút nhát.
Hôm nay mọi người đều đến
xem tôi, nhưng không mang hoa.
Điều đó thật sự gây khó
khăn cho việc sắp xếp.
Và anh là Starks?
- Tôi khoẻ.
- Hôm nay anh thấy sao?
Cô nói đi, bác sĩ.
Cô nghĩ tôi có
gì không ổn ư?
Anh hơi ốm đấy.
Có lẽ tôi đã làm việc
rất lâu trong giấc mơ.
Nói chuyện tán gẫu ư?
Này, không sao.
Lần này anh thấy
thế nào, Starks.
Chúng tôi ở đây để giúp anh, Jack.
Chúng tôi chỉ làm cho anh tốt hơn.
Bắt lấy hắn, tôi sẽ
tiêm thuốc an thần.
- Giữ hắn.
- Không!
Không cần thiết,
Đỡ hắn dậy.
Y tá lấy áo khoác.
Thứ duy nhất mà anh
nhớ là lương tâm.
Khoan đã, bác sĩ Becker,
ông muốn tôi giữ hắn
như thế này bao lâu nữa?
Hãy cột hắn lại.
Cứu tôi, làm ơn!
Chó thật.
Thả tôi ra!
Thả ra.
Thả tôi ra khỏi đây.
- Anh không sao chứ?
- Tôi không sao.
- Nghe đây, tôi ghét làm phiền anh,
- Họ cũng vậy.
Như còn Starks?
Starks thì sao?
Liệu chúng ta có cần...
Có cần giúp anh ấy bằng
hết khả năng của mình chứ gì?
- Vâng!
- Chúng ta để anh ta như thế này ư?
Thuốc mà tôi cho anh ấy nhằm
điều hoà khả năng sinh lý.
Giúp anh ấy có
hành vi bình thường.
Đây là cách
an toàn hơn.
Tôi đã dự đoán được
hiệu quả của thuốc.
Nhưng làm sao anh có thể quan
sát được hiệu quả của thuốc khi
đưa hắn vào trong kia?
Tôi chỉ muốn làm cho hắn
trở nên tự chủ hơn thôi.
Anh không thể phá vỡ những gì
thật sự đã vỡ.
Tôi không muốn
ở đây nữa.
Tôi không thể thở được.
Tôi không thể thở được.
Tôi không thể...
Không thể thở được.
Tôi đang giúp anh
tỉnh táo đấy.
Xem bộ anh không biết
tối nay là đêm giáng sinh.
Anh không thể đón
được taxi tại đâu.
Cám ơn!
Anh muốn đi đâu?
Tôi cũng không rõ.
Vậy tôi hỏi anh thêm một lần.
Anh nhìn kỹ xung
quanh đây xem.
Anh nghĩ mình cần
đi đâu chứ?
Vâng!
Tuyệt. Anh lên xe đi.
Tôi biết đưa anh
đi đâu bây giờ?
Tôi không biết.
- Anh nói không biết là sao?
- Tôi không biết.
Thôi được.
Vâng, chắc có một chỗ nào
đó mà tôi có thể gọi chứ?
Cám ơn!
Tôi cũng chúc anh Noel vui vẻ.
Hay thật.
Cách cuối cùng
cũng không có.
Tôi có thể giúp
gì cho anh đây?
Không cần gì cả.
Tôi sẽ...
- Cám ơn cô đã cho tôi đi nhờ.
- Anh sẽ đi đâu?
Anh sẽ chết cóng đấy.
Anh không có cả áo khoác nữa.
- Tôi sẽ tự lo.
- Không, anh không thể.
Anh sẽ bị chết cóng.
Sau đó tôi sẽ tự trách.
Tôi đã tự trách
quá nhiều rồi.
Anh có uống gì không?
Không, tôi không sao.
Chó thật.
Này.
Anh không sao chứ?
Tôi không sao.
Anh biết không...
Tối nay là đêm Noel.
Tôi chỉ có một chiếc ghế sofa.
Anh phải ngủ trên ghế.
Tôi đi tắm đây.
Cứ tìm thứ gì ăn được
nếu anh thấy đói.
Trong nhà này không
có thứ gì đáng tiền cả.
Không, không cần.
- Tôi tên là Jack.
- Không.
Đừng cho tôi biết tên.
Vì ...
Tôi không muốn gặp anh nữa.
Tuy tối nay tôi giúp anh.
Nhưng tôi không muốn biết anh.
Được rồi!
Gì vậy?
Tôi tìm thấy
trong tủ lạnh.
Cám ơn!
Không có gì.
- Anh có muốn uống không?
- Vâng.
Xét ra cũng tốt đấy.
Trong tủ lạnh của
cô thật lộn xộn.
Rất nhiều thức ăn.
Nhưng...
- Và còn tảng đá nữa.
- Đá gì chứ?
Có đá trong đó.
Gọi là ''Cánh hoa''.
Đó là tò mò đấy.
Tên đó do mẹ
tôi nghĩ ra.
Có nghĩ là...
Vậy cô là tiếp viên ư?
Ý của tôi là...
Tôi cũng không
biết tôi vừa nói gì.
Thôi được!
Tôi ghét giáng sinh.
Này.
Thứ dậy đi, Jackie.
- Không.
- Họ là ai?
- Sao?
- Người trong hình là ai?
Tôi và mẹ tôi.
- Ý cô là mẹ cô và...
- Không, khoan đã.
- Bây giờ mẹ cô đâu?
- Bà ta chết rồi.
- Cô nói vậy là sao?
- Có nghĩ là chết, không còn.
Bà chết cháy do hút thuốc,
chuyện xảy ra rất lâu, được chứ?
Không, không.
Nghe đây, tôi xin lỗi.
Tôi không biết
như thế nào...
- Hôm nay là ngày mấy?
- Sao?
Tôi biết tôi hỏi
vậy rất hoang đường.
Nhưng năm nay
là năm nào vậy?
Năm 2007.
Sao?
Thật ra anh là ai?
Tôi là Jack Starks.
Anh xéo khỏi đây ngay.
- Anh lục lạo nhà tôi ư?
- Không.
Anh không có
quyền làm chuyện đó.
Nhìn tôi đây.
Tôi biết rất hoang đường.
Chính tôi cũng không chấp nhận được.
Chúa ơi, nếu anh không đi.
Tôi sẽ báo cảnh sát.
Đừng, làm ơn, tôi không làm
hại cô đâu. Chúng ta trò chuyện
với nhau có được không?
Tôi... Mẹ cô ngồi ở bên đường
khi tôi gặp cô, đúng không?
Bà ấy nghiện ma tuý,
bà ấy tên Jean.
- Thôi ngay đi.
- Nhìn này, tôi có tấm thẻ bài.
Không, không,
ông không phải.
Jack Starks không còn nữa.
Jack Starks đã chết.
Sao?
Ý cô là...
Chú ấy đã chết.
Xác chết của chú ấy
được tìm thấy năm 1993.
Chú ấy đã chết rồi.
- Điều đó không thể.
- Nó là thế đấy.
Nghe đây, tôi không quan tâm
anh nghĩ mình là ai.
Nhưng anh không
phải là Jack Starks.
Tôi đã làm chuyện tốt.
Chúa ơi, đừng làm cho tôi
phải hối hận, được chứ?
Chỉ việc đi khỏi đây,
được chứ?
Cô không nhớ tôi sao?
- Chúa ơi!
- Nhìn thẳng vào tôi.
Tôi sẽ đi, tôi đi, nhưng hãy
nhìn tôi, tôi không nói dối.
Tôi từng gặp hai mẹ con cô.
Cách chỗ này chừng một dặm.
Tôi không phải chỉ nhìn
tấm thẻ bài này mới nhớ được.
Bỏ xuống và biến đi.
Cô không nhớ tôi ư?
- Cô không biết...
- Xéo đi.
Tôi...
Được không?
Làm ơn!
Làm ơn ra khỏi đây.
Tôi sẽ làm cho
anh thư giãn.
Jackie.
Chúa ơi!
Tôi thật khó tin anh lại để
hắn ở trong kia suốt cả đêm.
Anh không kêu tôi
thả hắn ra kia mà.
Anh nên dùng đầu óc.
Mở tủ ra.
Hắn chết rồi ư?
Không, đưa hắn ra ngoài.
Tôi muốn hắn chuyển đến tầng bốn
tôi sẽ lên trên đó.
Tôi sẽ nói với anh, khi
tôi tới văn phòng của anh.
Tôi muốn anh đưa hắn ra.
Anh là bác sĩ, không cần
tôi phải nhắc nhở.
Jack?
Jack.
Tom.
Tom. Tôi có thể nói
với anh vài câu không?
- Anh định xử lý sao với Jack Starks?
- Ý cô là sao?
- Anh ta không nhận thức được
- Anh ta đang hồi phục nhờ
thuốc Loxadol và Ativan.
Loxadol?
Anh ta không cần thuốc an thần.
Cô có biết nếu không thế thì
trong hai phút vừa qua hắn
chịu ở yên trong phòng ư?
Anh ta không cần thuốc an thần.
Sau khi anh ta tấn công tôi
tôi chỉ muốn anh ta dịu lại.
Anh chắc là do anh ta
không bị hành hạ chứ?
Cô chắc là mình
buộc tội đúng chứ?
Tôi không buộc tội, nhưng
cơ thể anh ta bị tái xanh.
Rất vui khi cô tìm ra
được những thứ đó.
Nghe đây, anh ta không thể kết
thúc giống như Ted Casey được.
Tôi không biết anh định làm gì
nhưng anh ta không phải là
con vật thử nghiệm.
Anh không thể thử nghiệm
như pha nước cocktail vậy.
Cô thật sự chẳng hiểu gì cả,
đúng không? Chỉ bởi vì cô thất bại
trong trường hợp Ted Casey.
Không có nghĩ là chúng
tôi cũng thất bại.
Nếu không còn gì để hỏi,
xin lỗi, hôm nay là giáng sinh.
Xin chào, khoẻ không?
Tôi xin lỗi vì tới trễ.
- Chào, Babak
- Trông hay đấy.
- Này, Jamile
- Này.
Được rồi, tuyệt.
Đó là điều vô nghĩa
không phải là chơi banh.
Tốt lắm.
Có muốn giữ nó không?
Cảm giác mạnh mẽ.
Cô muốn cháu ở với cô
một chút, được chứ?
Chúng ta sẽ ở đấy.
Có muốn uống nước không?
Có muốn uống nước không?
Đây rồi.
Họ đưa cho tôi thứ
thuốc quái quỉ gì chứ?
Chỉ muốn làm cho
anh thư giãn thôi.
Anh nói gì vậy?
Tôi nói thuốc sẽ làm
cho anh thư giãn.
Anh ngủ ngon chứ?
- Tôi không ngủ
- Anh ngủ gần như cả ngày.
Hôm nay là 26 tháng 12
Anh cảm thấy thế nào Jack?
- 26 tháng 12 ư?
- Phải.
- 1992?
- Phải.
Và đó là mặt trời và anh
đang ở trên trái đất.
Anh tôi biết anh biết
nhiều hơn đấy, Jack.
Anh là ai chứ? mẹ tôi đã chết.
Năm nay là 2007.
Jack Starks đã chết.
Xéo khỏi đây ngay,
xéo đi!
- Ông đã bỏ tôi ở trong đó.
- Trong đâu?
Ông đã bỏ tôi trong ngăn kéo
và chúng...
Ông bắt tôi
mặc bộ đồ dây.
Chúng tôi phải làm thể
để giữ anh bình tĩnh.
- Đó là một sự kềm chế khốn kiếp
- Đó chỉ là những thiết bị thôi.
Bình tĩnh!
Đừng làm gì cả
tôi không biết gì là thật nữa.
Ảo giác của anh
đã đánh lừa anh.
Không, tôi biết đó là sự thật.
Tôi biết.
Nhưng anh lại nhốt tôi trong
bộ đồ dây đáng nguyền rủa ấy.
Đây không phải là giấc mơ.
Tôi không biết ông cố làm gì,
nhưng tôi không...
Tôi nói...
Đây chính là một sự chịu đựng
tôi đã thấy một bệnh nhân trước đây.
Tôi đã chịu đựng nhiều năm rồi
Hắn tên là Ted Casey.
Ted đã giết một
bé gái 7 tuổi.
Luật sư của hắn bảo tôi nhìn kỹ
hắn vì sau khi giết người xong...
Hắn trèo lên cây trong khu rừng,
nơi mà hắn đã giết chết cô bé.
Và tru như một con chó vậy.
Hắn không bị tù, vì mọi người.
Cho nên hắn nhập viện.
Sau đó có một hôm một cô bé gái
đến đây với mẹ.
Và tôi đã bắt gặp ánh
mắt Ted nhìn cô bé.
Kiểu nhìn mà ta không thể
chấp nhận được nếu như anh
hiểu ý tôi.
Tôi hỏi Ted.
Nếu anh đã nhớ cô gái mà
anh đã giết chết ám ảnh.
Oh, vâng hắn trả lời
''Tôi nhớ rồi''.
''Tôi nhớ rất rõ''.
Đó là lời cuối
cùng của hắn.
Mặt của anh sao vậy?
Tôi sơ ý, không
có lần sau đâu.
Tôi sẽ cầu nguyện
giùm anh, Jack.
Có lẽ Chúa sẽ nghe
thấy lời cầu nguyện ấy.
Anh chắc biết nơi
sẽ tìm thấy hắn ư?
Jack.
Anh làm gì vậy, Jack?
Cô định làm gì tôi?
Tôi chỉ muốn nói anh
theo tôi thôi.
- Nếu tôi không vào thì sao?
- Vâng, tôi có thể biết lý do không?
Vì tôi không bị điên.
Anh có ảo tưởng.
Không phải bị điên.
Đó chỉ do anh nhận thức
không rõ ràng.
Anh bị nhốt trong này là do
tình trạng của anh...
- Có thể trở thành tội phạm
- Tôi không giết CS,
nhưng tôi không nhớ.
Trạng thái đó chính là
giữa ảo tưởng...
Và những chuyện xảy ra.
Điều đó thật sự là vậy,
nó thật sự xảy ra,
không phải cho tôi nghĩ ra.
Jack.
Tôi có thể hỏi anh
một câu hỏi không?
Tại sao những người ở đây
lại có nhiều câu hỏi vậy?
- Thôi được. Thuốc lá?
- Đó là điều cô muốn hỏi ư?
Không.
Tôi muốn...
Tôi muốn hỏi, cách chữa trị của
bác sĩ Becka có hiệu quả không?
Tốt lắm.
Tôi hy vọng được biết.
Tại tôi không được tham dự.
Tại sao cô lại
làm như vậy?
Tôi muốn ông ấy dừng lại.
- Tôi cũng không biết tôi có
muốn ông ấy dừng lại không?
- Cách đó đã giúp được gì?
Chúng làm tôi cảm thấy mình
giống như một con người khác.
Anh có vào không?
Chúng ta sẽ chết cóng ở đây đấy
cả anh và tôi.
Nếu anh trốn nữa họ sẽ bắt
anh và làm tổn thương anh đấy.
Anh có biết họ làm chuyện
tồi tệ dưới tầng hầm không?
Chuyện tồi tệ gì?
- Anh biết tôi đang nói gì mà
- Tôi không biết.
Phải, đó là áo jacket.
- Áo jacket gì chứ?
- Ngăn kéo chết tiệt.
Ngưng lại đi, anh biết
tôi đang nói gì mà.
Tôi biết họ đưa anh đến đó.
Cho anh mặc bộ đồ đó.
Cứ thư giãn.
Điều đó không khác gì một
kỳ nghỉ phép dài hạn.
Nếu tôi sắp chết thì sao?
Con người ta ai
cũng phải chết.
Trong vòng bốn ngày tôi sẽ chết.
Đó là điều tôi biết, bốn ngày
sau họ sẽ có xác của tôi.
Hai anh đang bàn
chuyện gì vậy?
Đang bàn về khả năng
chuyện vượt thời gian.
Để tiến tới tương lai.
Đây có đúng là nội dung câu
chuyện của chúng ta không?
Vâng, đúng thế.
Nếu anh muốn tìm hiểu thêm
về chỗ này, thì phải bình tĩnh.
Càng bình tĩnh,
càng dễ thành công.
Thứ đáng ghét ấy cứ
ở mãi trong đầu tôi.
Vâng! Như nay
nó đã biến mất rồi.
Dành thời gian cho công
việc cần thiết của mình.
- Tôi cần phải về đó.
- Đây là vấn đề quan trọng.
- Tại sao?
- Họ sẽ không thả anh đi khỏi đây.
Khi cô ấy nghi ngờ tôi là khi
họ đưa tôi vào đây.
Đàn bà.
Anh nghĩ tôi nên làm gì?
Làm tốt việc chuẩn bị.
Tất nhiên, tôi sắp điên
lên và sắp chết đến nơi.
Theo lời anh nói, chuyện
đó sớm muộn cũng xảy ra.
Làm ơn nói tiếp đi,
Mackenzie.
Được rồi.
Vâng, tôi đang thăm dò tổ chức
mậu dịch liên ***.
Anh nói đi đến, ý là sao?
Và đó chỉ là lẩn thẩn,
nhưng...
Họ cũng từng
hỏi tôi như vậy.
Tổ chức cho việc chuẩn bị.
- Xây dựng tổ chức ư?
- Vâng, anh nghe nói về nó chứ?
Không, thưa ông Mackenzie
Tôi chưa từng nghe.
Chính vì không có tổ chức ấy.
Anh ngốc thật.
Đây không phải sự thật.
Hoàn toàn không phải sự thật.
Họ từng yêu cầu tôi
làm lãnh đạo cho họ.
Nếu anh đã nghe nói về họ
Họ sẽ không đối xử với
tôi nghiêm ngặt như vậy.
Liệu họ có
làm vậy không?
Vâng...
- Tôi biết họ hiện hữu.
- Và điều đó như thế nào?
Khi tôi ở Vùng
Vịnh họ đã tổ chức...
Tuyển mộ tân binh
cho tổ chức.
- Đây là sự thật ư?
- Đó là sự thật.
Vì nếu không phải vậy,
thì điều đó không giúp
gì được cho ông Mackenzie.
Đó là hiển nhiên,
không gian dối.
Tôi hiểu, tôi hiểu.
Bọn khốn ấy có
mặt ở khắp mọi nơi.
Chúng là những tân binh mới
Mackenzie.
Hãy bình tĩnh, Starks
Hãy bình tĩnh.
Họ không ngừng ra
lệnh cho chúng tôi.
Hãy bình tĩnh.
Họ ra lệnh cho anh, cho tôi.
Thế nào là bình tĩnh?
Nhìn nơi đây xem.
Vì thế, mọi người, hãy thức tỉnh.
Mệnh lệnh đến từ cấp cao nhất.
Đừng để họ ra lệnh
cho anh nữa.
Hãy tỉnh táo.
Hãy tỉnh táo.
- Ngồi xuống đi, Starks
- Không, không, anh hãy nghe đây.
Anh gia nhập tổ chức
được bao lâu?
Tổ chức cần anh.
Tổ chức muôn năm.
- Anh không nghe tôi ư?
- Ngồi xuống.
Anh nghe lời hắn ta.
Tổ chức muôn năm.
Tổ chức muôn năm.
Anh nghe lời của hắn.
Starks...
Anh ngoan cố lắm.
Nhưng chúng tôi
có cách trừng trị anh.
Anh như con quái vật vậy.
Bình tĩnh.
Điên cuồng mất trí.
Quí vị, tôi muốn từng người
bước ra khỏi xe.
- Và đưa tay lên, làm ơn!
- Có vấn đề ư, ngài sĩ quan?
Vấn đề là các anh lái quá chậm.
Bước ra!
Tôi có thể mở cửa chứ?
Này, anh lính,
anh thức đấy chứ?
Không nghĩ thế ư?
Phải!
Sẽ không sao.
Anh sẽ không sao.
Jack, chụp lấy!
Làm cho mẹ xem,
con trai.
Anh có thể chờ tôi
một giây không?
Anh không bao
giờ là như thế.
Nhớ không?
Được rồi, đây rồi.
Jacky đã chết vì bị thương ở đầu
vào ngày 1 tháng 1 năm 1993.
Như thế nào?
Ý tôi là tại sao anh ta chết?
Họ không có nói.
Điều đó có nghĩa là
cô không tin tôi?
Tôi không biết
nên tin những gì.
- Vậy cô có tìm được gì không?
- Một đống đồ.
Có một người bác sĩ
tên là Becker.
Ông ấy ứng dụng phương
pháp điều chỉnh hành vi
để chữa trị cho bệnh nhân.
Thập niên 70
đã cấm sử dụng.
Và một bác sĩ khác là
Movanson sử dụng.
Sau đó xảy ra sự cố ở một
đứa bé do ông ấy chữa trị.
Tôi không biết chuyện đó.
Nhưng chuyện đó
đã gây tai tiếng.
Hình như ông muốn tạo cho
bệnh nhân một hoàn cảnh sống...
Như con kén vậy.
Khốn kiếp.
Tôi phải tìm hiểu
tôi chết như thế nào.
Vâng, Alpine Grove
vẫn tồn tại.
Chúng ta sẽ tìm được nếu
có ai ở đó, có lẽ có người
biết chuyện gì đã xảy ra.
Chúng ta có thể.
Cám ơn vì những chuyện này.
Vâng, tôi điên mất.
Xin lỗi, tôi không thể nói gì thêm
về cái chết của chú anh.
Những tài liệu này chỉ cung
cấp cho bác sĩ pháp y thôi.
- ''Chấn thương'' đừng nói
với tôi bất cứ điều gì
- Tôi xin lỗi, chỉ có thế.
Ý tôi là các bác sĩ ấy đâu?
Bác sĩ Becker hay Lorenson gì đấy?
Bác sĩ Lorenson vẫn ở bệnh viện.
Bà ta ở đó cùng thời điểm chú anh.
Tôi nghĩ bà ta có
thể giúp cho anh.
- Và còn bác sĩ Becker và Hopkins?
- Bác sĩ Hopkins đã chết.
Và tôi không biết
người nhà ông ta.
Có phải bác sĩ Beeka từng
sử dụng loại thuốc cấm không?
Câu hỏi này có mang
tính chất đặc biệt không?
Không, tôi chỉ là
người nhà của ông ấy thôi.
Gã đó cười gì vậy?
Chào, Beth Lorenson.
- Khoẻ không?
- Rất vui được gặp.
- Chào, Beth Lorenson.
- Jackie Price.
Ngồi xuống, ngồi xuống.
Xin lỗi, hai người
thật là giống nhau.
Cô biết rõ về ông ta chứ?
Chú của anh là bệnh nhân
có ấn tượng sâu đậm nhất.
- Tại sao?
- Lúc cuối...
Anh ta đã thay đổi nhiều
cách suy nghĩ của tôi.
- Thực tế là anh ta thay.
- Tôi làm việc với một cậu bé...
- Babak Yazdi?
- Vâng.
- Cậu bé ấy là ai?
Một người bạn của con trai tôi
Làm sao cô biết nó?
Chúng tôi biết được khi đọc
hồ sơ của cậu anh ta.
Anh ta giúp như thế nào?
Vâng, rất phức tạp, như trước
khi chết, anh ta cho tôi biết...
- Tôi có thể hiểu anh ta
- Như thế nào?
Rất phức tạp.
Chuyện xảy ra đã lâu rồi.
Cô có thể cho tôi biết.
Chú tôi chết như thế nào?
Tôi nghĩ chấn thương...
Vùng đầu?
Vâng, như như thế nào?
Tại sao ông ta bị như thế?
Tôi không biết.
Cô không biết ư?
Tôi nghĩ bác sĩ Becker
có lẽ nhớ rõ hơn.
Vâng, bác sĩ Becker
sẽ biết rõ hơn.
- Tôi không tin những gì bà ta nói
- Tôi cũng thế.
Coi nào.
Còn một chuyện cuối cùng nữa.
Jack, gì đây?
Đây là căn phòng.
Họ dùng để
nhốt vào đó.
Tôi chắc chắn
hộc tủ ngay đây.
Anh nghĩ thế ư?
Có lẽ không phải là ý kiến hay.
Các người làm gì vậy?
Chúng tôi chuẩn
bị đi khỏi đây.
Tôi thấy anh ở đâu nhỉ?
Tôi không biết, đúng không?
Tôi không biết, có lẽ anh biết
chú tôi là Jack Starks đấy?
Chó thật, đúng thế đấy.
- Anh và ông ta như giống hệt nhau.
- Vâng, tôi biết thế.
- Anh chính là bóng ma.
- Anh nhớ ông ta chứ?
- Dĩ nhiên.
Ông ta là một người tuyệt vời.
Anh không biết tại chuyện gì
đã khiến cho ông ta chết ư?
Tôi chỉ nhớ khi họ
tìm thấy xác ông ta.
Đó là tất cả những gì
anh nhớ ư?
Làm sao anh biết tên tôi?
- Tôi biết tất cả về anh, Damom.
- Thật ư?
Phải!
- Tôi biết anh như đống rác vậy
- Tôi không thích anh
nói thế vào mặc tôi.
- Vậy ư?
- Tôi không hiểu anh nói gì.
- Ông ta bị đánh vào đầu,
và hình như là do anh làm
- Tôi chưa đụng tới anh ta, tôi thề đấy.
Đã xảy ra chuyện gì?
- Gặp lại sau, anh bạn.
- Đây là khu vực cấm.
Damon đi thôi.
Tới giờ uống thuốc đấy.
Tôi sẽ tìm ra nếu tôi sai
khiến được Becker.
Chúng ta có bao
nhiêu thời gian?
Tôi không biết.
Chúng ta đến
chỗ khác đi vậy.
Tôi nghĩ chúng ta không còn
nhiều thời gian đâu, đi thôi.
Vậy ngày mai tự anh
đến gặp tôi chứ?
Anh không...
Và tôi sẽ đích thân
làm chuyện đó.
Vậy ư?
Anh có uống không?
Anh phải chạy đua
với thời gian.
Em không quan tâm.
Anh có thể quay về đây.
Em không hỏi anh
như bây giờ...
Anh nhất định phải
quay lại đây.
Đừng nói thế. Anh không thể
kiểm soát được mọi chuyện.
Vâng...
Hãy kiểm soát nó.
Hãy trở về với em, Jack.
Tôi không thể giúp anh
trừ khi anh nói cho tôi nghe.
- Đó là thứ duy nhất thay đổi.
- Thứ gì?
Cô không hiểu đâu.
Vâng, hãy làm
cho tôi hiểu đi.
Tôi...
Tôi biết khoảng thời gian đó
nhưng không phải bây giờ.
Và tôi có thể chứng minh
nếu tôi ở khoảng thời gian đó.
Khoảng thời gian nào?
Năm 2007.
Năm nào?
Anh nghĩ là bây giờ ư?
- Tôi không nói dối,
tôi biết lúc đó là 1992
- Thôi được.
Nói cho tôi biết về năm 2007
lúc đó nó trông thế nào?
- Không có gì khác cả
- Tương lai không có gì khác ư?
Không.
Không có ai giống tôi.
Anh nghĩ mình du lịch
vượt thời gian ư?
- Là như thế ư?
- Nghe đây.
- Không ai ở đây bị điên đâu
- Giống ai?
Có lẽ giống như
Mackenzie vậy.
Anh ta đã nói cho anh nghe về
chuyện anh ta giết vợ không?
Anh ta tự nhốt mình
trong nhà hơn hai tháng.
Và gần chết đói
trước khi được đưa đến đây.
Tại vì vợ của anh ta
đã đi theo người khác.
Tôi không quan tâm chuyện đó,
tôi không có nhiều thời gian
tôi muốn ra khỏi đây.
Anh đã bị ảo giác
đánh lừa rồi.
Vậy ư?
Vậy còn Babak?
Có bị ảo giác không?
Làm thế nào anh
biết về thằng bé?
Cô đã nói cho tôi nghe.
Tôi gặp cô.
Và cô muốn tôi hiểu rõ về nó
nên anh đã nói cho tôi nghe.
Làm sao anh biết
nó chứ, Jack?
Vì cô đã nói cho tôi nghe
Cô đã nói.
Tôi hiểu có vài điểm
trong cô...
Cô không tin những gì
tôi nói là sự thật.
Cô như thế.
Tôi không biết làm
sao anh biết Babak...
Nhưng ý nghĩ này có lẽ
là quá khứ của anh.
Không.
Không.
Này!
Anh hút thuốc chứ?
Lorenson nói rằng
vợ anh...
Bỏ anh theo một người
đàn ông khác.
Tôi phải cám ơn
về chuyện đó ư?
Vậy ư?
Tôi không muốn thấy điều đó
Anh biết không?
Tôi ở đây vì...
Họ nói tôi bị
bệnh thần kinh.
Được rồi, đây là
cây hỏi của tôi.
Ai không bị thần kinh nếu như
họ thật sự bị giam cầm?
Ý tôi là cuộc sống
của họ tốt hơn ư?
Jamile, cô có thể nói cho ai
biết về tôi và Babak không?
- Dĩ nhiên không.
- Có ai hỏi về nó không?
Không, nếu có tôi
đã nói với cô rồi.
Xin chào.
Hôm nay thế nào?
Con đang làm việc ư?
Được rồi.
Jackie.
Jackie.
Này!
- Được rồi, điều này
làm em tò mò đấy
- Nói cho tôi nghe về nó đi.
- Chúa ơi, anh muốn thế ư?
- Anh muốn như thế này.
- Này
- Này!
Chúa ơi, em cảm giác
được hơi ấm đấy.
- Oh, em đã tìm thấy thằng bé
- Vậy ư?
Tên là Babak, Lorenson đang dùng
phương pháp điều trị sốc điện.
Với não bộ của thằng bé.
Bà ta không bao giờ biết rằng
thằng bé đã có từ trước.
Đó là tại sao anh nói
ho bà ta nghe.
Em nghĩ nhà Becker ở đâu đấy
quanh đây. Em đã xem bản đồ.
- Em nghĩ là đây.
- Em chắc chứ?
Vâng, em có gọi điện thoại
hôm qua để xác định.
Được rồi, đi thôi.
Xin chào.
Các vị muốn tìm
bác sĩ Becker?
Chính là ông ấy.
Công việc thế nào?
Ông không nhớ tôi hay sao?
Là vậy ư?
- Tôi có thể giúp gì cho anh?
- Tôi không biết, đúng không?
- Tôi biết anh ư?
- Tôi nghĩ ông biết.
- Anh là con ông ta ư?
- Không!
Không phải con ông ta.
Chuyện gì vậy, bác sĩ?
Trông ông như
gặp ma vậy.
Nhưng tại sao anh lại ở đây?
- Ông ta đã chết trong.
Không, tôi không giết ông ta,
do cuộc nghiên cứu đã tự giết
chính bản thân ông ta.
Không, tôi không tự giết mình
Tôi chết do cú đánh vào đầu.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả những gì tôi nhớ vào
lần cuối, khi chúng tôi đặt
ông ta vào đây...
Ông ta... Anh bước ra và nói
tên của chúng cho tôi nghe.
Tên gì?
Người mà tôi cố
gắn giúp đỡ.
Họ là ai?
Nathan Piechowski...
Jackson MacGregor...
Ted Casey.
Tôi không hỏi
anh gì về họ cả.
- Anh gởi tội nhân cho tôi
- Chúng tôi đã chịu đựng.
Chúng tôi đã kiên nhẫn.
Anh là tội nhân.
Khoan đã, ông nói tôi bước ra
và nói những cái tên đó cho ông?
Ông nghĩ ai nói cho tôi
những cái tên đó?
Chính ông.
Lúc bấy giờ tôi đang ở
trong hộc tủ đó.
Tôi không hiểu.
Ông tự ám ảnh bản thân ông
lão già ạ.
- Tôi không đưa anh tới Alpine Grove
- Không.
Ống tiêm chất ma tuý
vào người tôi.
Và ông nhét tôi
vào nhà xác.
Chỉ với mục đích có thể
giúp ích cho anh.
Và đó là lời bào chữa ư?
Tất cả chúng ta đã chết, Jack.
Chuyện gì vậy?
- Anh muốn ngồi xuống
- Anh không sao chứ?
- Anh muốn ngồi xuống
- Jack, chuyện gì vậy?
Ông ta bảo anh
rời khỏi đây.
- Ông ta nói như thế vào lần cuối
- Sao?
- Jackie, ông ta nói thế vào lần cuối
- Chúa ơi!
- Địa chỉ của em là gì?
- Sao?
Em gặp thằng bé chỗ nào?
Chỗ nào chúng ta gặp...
Địa chỉ của em là gì?
2140, đường Waldemere.
2140... 2140...
- Jackie.
- Jack. Jack, ở lại với em.
Đó là lần cuối.
Lần cuối.
Jack.
Tôi đã gặp anh.
Tôi biết anh đã
làm gì bệnh nhân.
Những năm nay,
tôi biết anh.
Anh nói với tôi về
Piechowski...
Và Jackson MacGregor...
Và Ted Casey.
Anh đã nói với tôi.
Những người đã
ở cùng với anh.
Tất cả họ.
Chúng tôi ở cùng với anh.
Chúng tôi ám ảnh anh,
ám ảnh anh.
Tất cả chúng tôi.
Chúng tôi ám ảnh anh.
Tôi có thể...
Tôi có thể xin tờ giấy không?
Giấy và viết.
Tôi cần ghi lại vài thứ.
Nghe này, người bệnh của bà,
Babak.
Đã bị tai biến.
Đó là lý do tại sao hắn
không thể nói được.
Ai nói cho anh nghe đều đó?
Chấp nhận sự thật thôi.
Nó không chậm chạp.
Sốc điện...
Phương pháp điều trị sốc điện.
Bà đã áp dụng phương
pháp đó cho nó.
Như thế làm sao bà có thể
cải thiện được thằng bé?
Không, không ai sử dụng ECT
trên con nít cả.
Tôi không biết hắn đã bị tai biến
nếu như vậy, ông ta sẽ bị bắt.
Và cấm hành
nghề y vĩnh viễn.
Không, không thể nào.
Babak là bạn của con tôi.
Tôi không thể mạo hiểm như thế.
Bà đã làm thế.
Cô có thể cầm phía
cuối giúp tôi không?
Tôi sẽ cho nó uống
thuốc an thần.
Được rồi.
Tôi chỉ làm một lần.
Nguồn điện này
từ từ đưa vào.
- Cô sẽ ở lại đây chứ?
- Vâng.
Tốt, nếu có cũng
chỉ chút áp lực.
Tốt.
Tôi chỉ nhấn nút.
Tôi chỉ điều chỉnh
nguồn điện thấp.
Được rồi, bây giờ là
nguồn điện hợp lý.
Được rồi.
Bắt đầu.
Được rồi, cứ thế.
Sẽ không sao,
mọi chuyện qua rồi.
Được rồi, thằng bé không sao.
Nó sẽ không sao.
Được rồi.
Babak?
Babak...
Con thấy thế nào?
Con có thể nói
''chào'' không, Babak?
Xin chào. Babak.
Con sẽ không sao.
Anh muốn tôi làm gì?
Tôi cần nói chuyện với ai đấy.
Đây là một chuyện hệ trọng
tôi không thể nói ở đây.
Cô phải làm.
Tôi xin đấy.
- Anh cần bao nhiêu thời gian?
- Chỉ cần hai giờ liền.
Tối nay tôi sẽ chết.
Số tôi đang
định sẵn rồi.
Có cần tôi đi
theo anh không?
Tôi sẽ không sao.
Chào.
Cháu nhớ ra chú.
Chú cũng thế.
- Vào đi, ngoài trời lạnh lắm.
- Vâng.
Chúa ơi, cháu vẫn
khoẻ chứ, Jackie?
- Cháu khoẻ.
- Mẹ cháu thế nào?
Vâng, vẫn khoẻ.
Cháu nghĩ chú có thể nói chuyện
với bà ấy được không?
Mẹ, mẹ?
- Chào, Jean.
- Chào.
Tôi biết anh ư?
Mẹ, chính chú ấy đã
sửa xe giùm chúng ta.
Người mà mẹ chửi rủa ấy.
Thôi được.
Chỗ này có thứ anh muốn ư?
Có những thứ cô cần.
Jackie, ra ngoài chơi tuyết đi.
- Tại sao?
- Cứ làm thế đi.
Được rồi.
Tôi không biết
nên nói sao cho rõ.
Tôi chỉ biết bây
giờ rất quan trọng.
Nhưng.
Những gì tôi muốn nói
đều viết trong thư này.
Và điều này thật sự...
Điều rất quan trọng
là cô phải tin. Vì...
Vì đây sẽ là một sỉ nhục
nếu cô không làm.
Thôi được, tôi sẽ đọc.
Như thế thôi ư?
Vâng, chỉ thế.
Này.
''Cánh hoa''...
Cái tên đẹp đấy.
Đừng gọi con bé như thế.
Tôi nghĩ con bé không
thích cái tên đó.
Này.
Chờ chút.
Cháu sẽ ngoan,
đúng không Jackie?
- Vâng.
- Tốt.
Jack? Jack?
Anh không sao chứ?
Hãy ở lại với em.
Đặt tôi vào áo jacket.
Ý anh là sao?
Mọi người luôn bỏ tôi vào áo jacket
kia mà, tôi muốn mặc vào.
Jack? Jack,
coi nào.
Em sẽ giúp đưa
anh vào trong.
Được rồi.
Sẵn sàng chứ?
- Được rồi, được chứ?
- Được.
- Chính là nó.
- Justin!
Cho tôi mặc áo jacket.
- Chuyện gì vậy?
- Anh ta bị trượt chân.
- Nâng anh ấy lên.
Anh nói gì vậy?
Anh ấy kêu chúng ta
cho anh ấy áo jacket.
Tôi biết phải làm thế
nhưng chúng tôi không thể.
Vậy anh đã làm
gì với Becker?
Lần đầu tiên tôi
chết là năm 27 tuổi.
Tôi vẫn nhớ xung
quanh trắng toát.
Nơi đó có chiến tranh, và tôi cảm
nhận được, nhưng thật sự tôi đã chết.
Đôi khi tôi nghĩ chúng ta
sống vượt qua mọi thứ...
Chỉ duy nhất có thể nói
chuyện gì đã xảy ra.
Điều đó không muốn xảy ra
cho ai khác, nó xảy ra với tôi.
Đôi khi chúng ta sống vượt
qua cả sự già nua.
Tôi không có điên.
Cho dù họ
nghĩ tôi như vậy.
Tôi sống trong một thế giới
cũng như bao người khác vậy.
Nhưng tôi chứng kiến nhiều hơn.
Và tôi nghĩ cô cũng vậy.
Ngày mai, họ sẽ tìm
thấy xác của tôi.
Cô có thể kiểm tra
nếu không tin.
Tôi thấy số mạng tôi
sau khi tôi chết.
Và tôi nói với cô
vì đây là cách duy nhất.
Để giúp cô và con cô
có được một cuộc sống tốt hơn.
Jean...
Một ngày nào đó cô sẽ chết.
Chính khói thuốc đã là nổ
dẫn đến cái chết.
Đang sống hiện nay vậy.
Nó nhớ cô lắm.
Đôi khi sự sống thật sự bắt đầu
bằng cái chết.
Nếu cô đồng ý, cô
có thể kết thúc nó.
Điều quan trọng nhất trong
cuộc đời là niềm tin.
Cô vẫn đang tồn tại
không quá trễ đâu.
Tôi xin hứa đấy, Jean
Cho dù chuyện tồi tệ thế nào...
Cũng có thể tốt hơn
sau một giấc ngủ.
Khi cô mất, thứ duy nhất mà
cô muốn thực hiện.
Chính là sự quay về.
- Này, anh không sao chứ?
- Tôi không sao.
Chỗ này bị
chảy máu kìa.
Vâng, vâng.
Tôi bị trượt chân,
nhưng không sao.
Tôi đang trên đường đến bệnh viện,
Anh có muốn đi nhờ đến đó không?
Oh,còn gì bằng.
Được rồi, lên đi.
Cám ơn!
Xin lỗi, một giây thôi.
Này.
Cục cưng, chúc vui vẻ nhé.
Vâng, mẹ, bây giờ con không
rảnh nghe điện thoại.
Con đang trên đường đi làm
Vâng con sẽ gọi cho mẹ sau.
Được rồi, chúc mừng năm mới.
- Xin lỗi vì điều đó.
- Không sao.
Không thành vấn đề.
Anh thế nào?
Bây giờ tốt hơn rồi.
Chúng ta có bao
nhiêu thời gian?