Tip:
Highlight text to annotate it
X
BA SẮC MÀU : XANH
( tựa phim nói về ý nghĩa 3 màu quốc kì Pháp)
Nhanh lên, Anna.
Vào trong xe đi.
Cô có thể nói được không?
Cái lúc đó...
cô vẫn tỉnh táo chứ?
Tôi rất xin lỗi khi phải báo tin...
Cô biết đó?
Chồng cô...
đã chết trong vụ tai nạn.
Chắc lúc đó cô chưa nhận ra.
Anna?
Đúng vậy, cả con gái cô nữa.
Có ai ở đó không?
Đứa nào làm vỡ cửa vậy?
Ngài Leroy,
gọi bảo vệ đến khu nhà thương.
Ai đó đã làm vỡ cửa sổ ngoài
hành lang tầng một.
Đến ngay đấy nhé.
Tôi sẽ tìm trong vườn.
Tôi không thể... không đủ sức...
Tôi làm vỡ cửa sổ đó.
Đừng lo.
Tôi xin lỗi.
Bệnh viện sẽ thay lại nó.
Tôi xin lỗi.
Đừng lo lắng.
Đó là hôm nay à?
Lúc 5 giờ buổi chiều.
Tôi có thể giúp cô được gì không?
Chúng ta ở đây
để bày tỏ lòng kính trọng
với ông,
nhà soạn nhạc nổi tiếng
được công nhận là một trong những
nhà soạn nhạc vĩ đại nhất.
Không một ai
có thể chấp nhận được
sự ra đi của ông.
Đồng thời, chúng ta khóc thương
cho đứa con gái 5 tuổi của ông
đã ra đi ngay cạnh ông.
Patrice,
hàng triệu người đàn ông
và phụ nữ
đang đợi những bản nhạc của anh
cho một châu Âu hợp nhất,
* ( Ở đây là EU)
mà chúng ta luôn hướng tới.
Xin chào.
Tôi biết là cô không muốn gặp tôi.
Cô nói đúng.
- Tôi vào được không?
- Không.
Julie...
không phải là phỏng vấn.
Thì cái gì?
Tôi đang viết một bài phóng
sự về người chồng của chị.
- Tôi cần biết một vài thứ.
- Biết cái gì?
Bản nhạc cho EU.
Nó không tồn tại.
Cô thay đổi rồi.
Trước kia cô đâu có thô lỗ đến vậy.
Cô chưa nghe gì sao?
Tôi gặp tai nạn. Tôi đã mất đi đứa
con gái và người chồng của mình.
Tin đồn là cô viết nhạc cho
chồng có đúng không?
Xin chào!
Bernard?
Xin chào, bà chủ.
Ông đã làm những điều tôi dặn chưa?
- Ông đã dọn phòng xanh chưa?
- Mọi thứ rồi.
Bà chủ, chúng tôi tỏ lòng xin lỗi sâu sắc.
Marie.
Sao bà lại khóc?
Bởi vì cô không khóc.
Tôi cứ nghĩ suốt về họ.
Tôi nhớ mọi thứ.
Làm sao mà quên được?
Ông có muốn uống gì không?
Không, cảm ơn
Ngồi xuống đi.
Sẽ mất một lúc đợi.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Không ai được biết.
Không ai.
Ông sẽ trả tiền dưỡng lão cho
mẹ tôi cho đến hết đời bà.
Ông hỗ trợ Marie...
và người làm vườn.
Ông sẽ bán tất cả sở đồ sở hữu.
Tiền sẽ được chuyển vào cùng tài khoản.
Số 270641196?
Đúng.
Tôi có thể hỏi lí do chứ?
Không.
Cho tôi xin lỗi?
Nhưng cô sẽ còn lại thứ gì chứ?
Tài khoản của tôi.
Tôi vẫn chưa bắt đầu.
Tôi để nó ở đấy...
Vào ngày tôi bỏ đi ?
Phải.
Đây rồi.
Tôi rất mong được nghe ý kiến của chị.
Cô nói đúng.
Quá nhiều sửa chữa.
Cũng bình thường.
Nó thật tuyệt.
Tôi thích đoạn hợp xướng này.
Phải.
Xin chào?
Julie đây.
Anh yêu em chứ?
Có.
Từ khi nào?
Từ cái lúc tôi bắt đầu làm
việc cùng Patrice.
Anh có nghĩ đến em không?
Anh có nhớ đến em không?
Có.
Đến đây, nếu anh yêu tôi.
Bây giờ sao?
Phải, ngay bây giờ.
Em chắc chứ?
Chắc.
Olivier?
Anh bị ngã.
Cởi nó ra.
Cởi hết luôn.
Họ lấy đi mọi thứ.
Chỉ trừ cái đệm ra.
Tôi biết ơn những gì anh làm cho tôi.
Nhưng anh thấy đó,
Tôi giống như bao phụ nữ khác.
Tôi ra mồ hôi, tôi ho.
Tôi có kì kinh.
Và anh cũng không nhớ tới tôi.
Giờ thì anh đã hiểu chứ.
Khi nào đi nhớ đóng cửa.
Julie!
Tôi không muốn có trẻ con trong nhà.
Để tôi hỏi cô cái này.
Nó có thể giúp ích,
Cô làm nghề gì?
Không gì.
Ý tôi là, để kiếm sống?
Không gì.
Không gì cả ư?
Không làm gì cả.
Tôi có loại mà cô đang tìm kiếm đây
Cô sẽ thích nó, nhưng nó đang được hoàn thiện.
Chắc là sẽ mất một lúc.
Nhưng tôi ở đấy luôn được không?
Chắc chắn rồi, tường cần được quét
sơn lại, thảm được thay đổi...
Tôi muốn xem luôn, được chứ?
Tất nhiên rồi, tên cô là gì?
Julie de Courcy, với chữ "Y".
Xin lỗi, Julie Vignon.
Tôi sẽ dùng
cái tên thời con gái.
Cà phê và kem ạ?
Như mọi khi.
Có ai ở đó không?
Xin lỗi vì tiếng ồn.
Tôi sắp xong việc rồi.
Tôi có nghe thấy gì đâu.
Xin phép cô?
Tôi có nghe nói tuần trước cô bị nhốt ở ngoài.
Chồng chị có cho tôi mượn cái chăn.
Tôi phải ngủ cả đêm ở ngoài sảnh
Tôi muốn cô kí vào đây.
Cái gì thế?
Tất cả mọi người đều đã kí.
Chúng tôi không muốn cái thứ đàn
bà lẳng lơ ở tòa nhà này.
Cô gái trẻ ở tầng dưới...
Tôi không liên quan.
Ả ta làm đĩ!
Không phải việc của tôi.
Sức khỏe cô trong tình trạng tốt.
Mọi thứ đều ổn định.
Tinh thần của cô cũng tốt.
Xin chào, Antoine nghe.
Của cô đó.
Xin chào, tên tôi là Antoine.
Và cô không biết tôi.
Tôi không biết cậu, xin lỗi...
Ai đó?
Chàng trai này tìm cô.
Tôi bảo cậu ta có thể gọi tới.
Được mà.
Tôi muốn gặp cô.
Việc này quan trọng lắm.
Giờ thì chẳng có gì quan trọng.
Về việc một thứ đồ.
Đồ gì?
Cái vòng cổ...
hình thập giá .
Tôi quên mất rồi.
Tôi tìm thấy ở gần chiếc xe.
Nhưng...
Tôi không thể cầm nó được.
Đó là ăn trộm.
Nếu cô còn muốn hỏi gì thêm,
tôi ở đó ngay lúc...
Không.
Tôi xin lỗi...
Tôi muốn trả lại cái vòng cổ,
nhưng cũng muốn hỏi thêm.
Ừ?
Khi tôi vừa mở cửa xe,
chồng cô vẫn còn sống.
Ông ấy nói...
...mà tôi không hiểu được...
ông nói...
"Giờ thì thử ho xem."
Chồng tôi đang kể chuyện cười...
Về một người đàn bà...
cứ ho liên hồi.
Bà ta gặp bác sĩ.
Ông ta đưa bà ta một
viên thuốc cho bà ta uống.
Người phụ nữ hỏi thuốc để làm gì.
Bác sĩ nói:" Đó là viên thuốc
nhuận tràng loại cực mạnh."
( Ai táo bón dùng cái này là khỏi )
"Thuốc đi ỉa mà chữa bệnh ho ư?"
Ông bác sĩ nói: " Đúng thế".
"Bà thử ho xem!"
Chuyện làm chúng tôi cười.
Và chiếc xe gặp tai nạn.
Chồng tôi có thói quen luôn
nhắc lại những câu tục.
Cậu đem trả lại.
Nó là của cậu.
Anh ốm à?
Anh ổn chứ?
Cô luôn giữ bên mình.
Anh nói gì vậy?
Cảm ơn.
Vì cái gì?
Tôi được ở lại.
Họ cần tất cả mọi người kí để
đuổi tôi ra. Thế mà tôi vẫn ở lại.
Nhà của chị thật tuyệt.
Khi còn là trẻ con,
tôi có một cái đèn hệt thế này.
Tôi đứng dưới nó và
dang rộng bàn tay .
Tôi mơ mình bay lên và
được chạm vào nó.
Tôi đã quên hết điều đó.
Chị lấy cái này ở đâu vậy?
Tôi tìm thấy.
Đò lưu niệm à?
Chị sống một mình sao?
Ừ.
Tôi không chịu được những đêm một mình.
Lo sợ điều gì đó sẽ xảy ra.
Chị không phải loại người bừa bộn.
Xin lỗi, chắc tôi nói nhiều.
Gã tội nghiệp.
Ai?
Hắn ta đêm qua phải ngủ ở ngoài.
Hắn ta đi rồi,
nhưng để lại cái sáo.
Cà phê.
Tôi tìm em ở khắp nơi.
Và?
Tôi đã tìm được.
Không ai biết chỗ tôi ở mà.
Không ai.
Mất vài tháng. Và anh gặp may.
Con gái của bà giúp việc
thấy em ở khu vực này.
Anh đến đây hàng ngày.
Anh do thám tôi à?
Không.
Tôi nhớ em.
Sao em lại chạy trốn?
Khỏi tôi?
Anh có nghe thấy người ta chơi gì không?
Nghe như là...
Đúng vậy.
Tôi đã gặp em.
Có thể là từ bây giờ.
Anh sẽ cố.
Làm thế nào mà anh biết nhạc này?
Tôi phát minh nhiều thứ.
Và tôi thích chơi nó.
Khoan đã.
Vấn đề với chỗ ở sao?
Không, tôi muốn căn hộ
khác giống như thế.
Tôi có thể xoay xở.
Nhưng mất một thời gian.
Bao lâu?
Mất 2 đến 3 tháng.
Ông có vết cắt
cạo mặt.
Con mèo nó cào tôi.
Mẹ à?
Marie-France.
Con đây.
Julie.
Lại gần đây.
Họ nói là cô chết rồi mà.
Cô trông khỏe.
Lại trẻ nữa. Trẻ quá.
Cô luôn trẻ hơn tôi,
nhưng mà bây giờ lại giống 30.
- Khi chúng ta còn nhỏ...
- Con không phải em gái mẹ.
Con gái mẹ đây.
Con 33 tuổi.
Mẹ biết, mẹ biết.
Mẹ đùa đấy.
Mẹ ổn mà.
Mẹ có mọi thứ ở đây.
Cái TV...
Giúp mẹ thấy được cả thế giới.
Con có xem đúng không?
Không.
Con muốn kể mẹ nghe về chồng và nhà chồng?
Hay là đứa con của con?
Hay là về con?
Mẹ...
Chồng và con gái con chết rồi.
Con không còn nhà nữa.
Họ kể rồi.
Trước kia, mẹ thật hạnh phúc.
Mẹ yêu chúng nó.
Và chúng nó cũng yêu mẹ.
Mẹ, mẹ có nghe không vậy?
Có, Marie-France.
Giờ mẹ chỉ còn một việc để làm:
Không gì cả.
Con không muốn thuộc về cái gì,
và cả những kí ức.
Không bạn bè, không tình yêu.
Tất cả là những cái bẫy.
Con có tiền không, con của mẹ?
Để mà sống?
Con có đủ mà.
Điều đó quan trọng.
Con không thể từ bỏ mọi thứ.
Mẹ.
Sao?
Khi còn bé
con có sợ chuột không?
Con không hề sợ.
Chỉ có Julie là người sợ sệt.
Giờ thì con sợ.
Rất vui được gặp cô.
Vào đi.
Tôi muốn nhờ anh một việc.
Vợ tôi không có đây, cô cứ vào.
Anh cho tôi mượn con mèo được không?
Cái gì cơ?
Con mèo của anh.
Tôi cần nó vài ngày.
Nó chưa bị thiến.
Nên chắc là dữ lắm.
Tôi không chắc là nó thích cô.
Sao cô lại ở đây?
Tôi thấy chị khi đang trên xe buýt.
Chị chạy như người điên vậy.
Chị khóc đấy à?
Do nước đây.
- Cô không mặc đồ lót sao?
- Không bao giờ. ( Chất vãi )
Tôi đi mượn con mèo nhà hàng
xóm để giết chuột.
Có mấy con non.
Chuyện thường tình mà, chị Julie.
Chị sợ phải quay lại à?
Tôi sẽ lên dọn dẹp lại.
Gặp lại ở nhà chị nhé.
Lucille đây.
Tôi cần nhờ chị giúp.
Đi taxi đến đây.
Em sẽ trả tiền.
Bây giờ ư?
Muộn rồi.
Bây giờ 11:30. Chị có 25 phút thôi.
Quan trọng lắm.
Tôi không đi được.
Làm ơn đó, tôi chưa bao giờ nhờ
chị việc gì cả. Bây giờ làm ơn chị giúp.
Ở đâu?
3 Cite du Midi. Gần Pigalle.
Cửa đầu tiên bên trái.
Có một tay liên lạc.
Nói cho em nghe, chị sẽ tới chứ?
Sao?
Tôi đến gặp Lucille.
Đến đây.
Chị đã đến.
Em xin lỗi.
Xin lỗi.
Chị có giận không?
Không.
Lucille, còn 5 phút nữa.
mình chuẩn bị thôi.
Sau khi thay đổi,
em đến đây uống rượu.
Nhìn khắp nơi tìm khách,
không vì lí do gì cả.
Vào lúc giữa,
ở hàng ghế một, em nhìn thấy cha mình.
Ông trông mệt mỏi.
Ông ấy gật gù...
Nhưng cứ nhìn chằm chằm
vào cái mông bọn gái.
Cái đứa đầu đất nào đó
sẽ không khiến ông ra khỏi đây.
Nếu trả tiền, thì chị sẽ được xem
Hiểu chứ?
Em không biết phải trông cậy vào ai nữa
Em đã tuyệt vọng.
Không biết phải nói chuyện với ai nữa.
- Vì thế em gọi chị.
- Và cả cha cô nữa?
10 phút trước,
Ông ấy nhìn đồng hồ rồi bỏ đi.
Em nhận ra chuyến tàu cuối cùng
đi Montpellier là lúc 11:45.
Lucille, sao cô lại làm chuyện này?
Bởi vì em muốn vậy.
Em nghĩ ai cũng thích làm vậy.
Julie, chị cứu vãn đời em.
Tôi có làm gì đâu.
Em gọi điện và chị đã tới.
Giống nhau cả thôi.
Không.
Có phải kia là chị không?
Lucille, mình đến giờ diễn rồi.
Đó là tôi.
... Ủy ban Châu Âu thỉnh cầu anh
hoàn tất công trình
mà Patrice de Courcy bắt đầu.
Tôi đồng ý với điều đó.
Giờ tôi đang làm việc...
có gắng để hiểu
ông ấy đang nhắm vào điều gì.
Nó rất khó... tôi không biết.
Ông có thể nói cho chúng tôi
về công trình này, trưng bày
ở đây là lần đầu tiên?
Nó là phần đầu
trong bản hợp xướng của
nhạc sĩ Patrice,
ủy nhiệm bởi
ủy ban Châu Âu.
Bản hợp xướng là
để chơi một lần
bằng 12 nhạc cụ giao hưởng
tương ứng với 12 thành
phố của EU.
Patrice là con người...
khá kín tiếng.
Người duy nhất có thể
hiểu được anh ấy...
là vợ anh- Julie.
Tôi đã nhờ sự giúp đỡ của cô ấy
với bản nhạc này,
nhưng thật không may,
cô ấy đã từ chối.
Tôi cho rằng những tài liệu này
là từ cơ quan lưu trữ.
Không, đó không phải là từ cơ quan lưu trữ.
Ai mà dám nói trước được?
Đây là những bức ảnh và tài liệu
Tôi tìm thấy trong bàn của Patrice
tại trường dạy nhạc.
Vợ anh ấy không muốn nó.
Tôi không chắc
là mình có nên chiếu nó không.
Anh ấy là con người vĩ đại.
Một trong những nhạc sĩ quan
trọng nhất trong thời hiện đại.
Anh đợi 5 phút nhé.
Tôi để đâu rồi nhỉ?
Cái tập màu xanh lá cây.
Vừa nãy cô có xem TV không?
Không xem hết.
Đây rồi.
Số nhà riêng và nơi làm việc.
Sao chị lại muốn cái này?
Hôm nay trên TV,
cô ta chiếu bản hợp xướng
Mà tôi lấy nó từ cô.
Phải...
Sau vụ tai nạn, khi mà mọi thứ
còn chưa chắc chắn, tôi đã làm bản sao.
Khi mà chị lấy nó,
em biết chị sẽ phá nó.
Em giữ lại bản copy.
và gửi nó cho Strasbourg.
Sao cô lại làm thế?
Bản nhạc thật tuyệt vời.
Chị đâu thể hủy hoại thứ như vậy.
Olivier!
Tôi xin lỗi.
Không sao đâu.
Tôi nghe nói anh đã hoàn
thành bản hợp xướng của Patrice.
Anh nghĩ mình có thể cố...
Không được.
Anh đâu có quyền.
Sẽ không bao giờ giống được.
Anh hiểu chứ?
Anh nói là anh cố, chứ không
chắc là mình sẽ hoàn thành.
Để tôi nói với em cái này. Đó là ...
là cách tôi nghĩ, làm...
để khiến em phải khóc,
khiến em phải chạy.
Cách duy nhất để làm em trả lời,
em "muốn" hay là "không muốn" làm.
Thật không công bằng.
Em đâu có cho tôi sự lựa chọn.
Anh không có quyền làm vậy.
Em có muốn xem công trình của tôi không?
Tôi không nghĩ mình hiểu được nó.
Tôi có thể chơi thử cho em...
Anh có biết đoạn hợp xướng
nói về cái gì không?
Tôi tưởng Patrice đã nói cho anh rồi.
Không.
Ở Hi lạp, nhịp điệu là sự khác biệt.
Cô ta là ai?
Cô nào?
Trong cái đống ảnh được chiếu.
Cô ta đã ở cùng Patrice.
Em chưa biết sao?
Nói tôi nghe.
Họ đã ở cùng nhau à?
Phải.
Từ khi nào?
Vài năm rồi.
Cô ta sống ở đâu?
Gần Montparnasse.
Họ thường gặp nhau ở tòa án.
Cô ta làm luật sư.
Hoặc là cô ta làm việc với chồng em.
Em định làm gì vậy?
Gặp ả ta.
Xin lỗi.
...thế còn sự bình đẳng thì sao?
* (Cảnh này trong phần "Trắng")
Có phải vì tôi không biết tiếng Pháp
Mà tòa không nghe những gì tôi nói?
- Xin lỗi cô.
- Sao ạ?
Sao?
Cô có phải là tình nhân của chồng tôi?
Phải.
Tôi chưa biết điều đó,
chỉ mới phát hiện ra
Thật xấu hổ.
Giờ cô ghét anh ấy.
Cô cũng sẽ ghét tôi.
Tôi không biết...
Tất nhiên là cô sẽ ghét tôi.
Đó là con của anh ấy sao?
Phải.
Anh ấy không biết về nó.
Tôi phát hiện ra...
Sau vụ tai nạn đó.
Tôi không muốn sinh con, nhưng chuyện
ngoài ý muốn. Bây giờ tôi muốn sinh bé.
Cô có điếu thuốc nào không?
Cô không nên hút.
Chị có muốn biết thời
gian và địa điểm không?
Mấy lần trong tháng?
Không.
Chị có muốn biết anh ấy
có yêu tôi không?
Đúng, tôi muốn nói về điều đó.
Nhưng sao cô lại hỏi vậy?
Tôi biết anh ta yêu cô.
Phải.
Anh ấy yêu tôi.
Julie...
Giờ chị sẽ ghét tôi chứ?
Vào đi.
Chuyện gì xảy ra à?
Em gặp cô ta chưa?
Có lần anh hỏi tôi có cần
lấy giấy tờ của Patrice không.
- Em đã không cần.
- Không, nhưng mà nếu...
Những bức ảnh là về họ?
Phải.
Nếu tôi đã lấy chúng,
tôi sẽ biết chuyện.
Nếu tôi đốt chúng,
chuyện sẽ không bao giờ
được nhắc tới.
Đúng thế.
Có lẽ cách này sẽ tốt hơn.
Anh có thể cho tôi xem
công trình của anh được không?
Đấy là Vi-ô-lông sao?
Giọng nam Opera cao.
Và giờ là...
Khoan đã. Giọng cao hơn,
bỏ bộ gõ đi.
Bỏ cả kèn trum-pô nữa.
Piano, piano, sul, sul tasto.
Thay vì piano...
Sáo ư?
Sáo. Bắt đầu từ đó.
Đó là tốt nhất có thể rồi.
Và cuối cùng?
Anh không biết.
Có một bản giấy.
Điểm nhấn chính là sự quay lại.
Anh ấy bảo: " Đó là sự hồi tưởng"
Thử cho nhịp nhạc quay lại.
Van den Budenmayer?
Anh ấy muốn ám chỉ ông ta ở cuối. Anh biết
chồng em hâm mộ ông ta thế nào rồi đấy.
Anh vẫn còn giữ liên
lạc với ông luật sư chứ?
Thỉnh thoảng.
Ông ấy đã bán căn nhà chưa?
Anh không biết.
Anh không tin lắm. Ông ấy có gọi điện.
Bảo ông ta đừng bán nữa.
Okay.
Nếu anh có thể hoàn thành nốt,
anh sẽ cho em xem chứ?
Tôi sẽ cho em xem.
Có một cái đệm ở kia.
Ông Olivier đem nó đi rồi.
Tôi không nghĩ là cô cần nó.
Không sao.
Cô đã đến đây bao giờ chưa?
Không, chưa bao giờ.
Trên gác có phòng ngủ và phòng làm
việc. Tôi sẽ giới thiệu sau.
Đây là bếp.
Luôn cùng một kiểu.
Bé là trai
hay gái?
Bé trai.
Cô đã chọn tên chưa?
Rồi.
Tôi cứ nghĩ....
thằng bé nên đặt theo tên và
sở hữu nhà của anh ấy.
Đây rồi.
Cô cần nhờ gì nữa không?
Không, ông cứ về đi.
Cảm ơn nhé.
Tôi biết điều đó.
Gì cơ?
Patrice kể tôi nghe về chị.
Thật sao?
Như thế nào?
Rằng chị là người tốt.
Chị tốt bụng và rất hào phóng.
Nếu mà muốn gì.
Người ta có thể nhờ cậy vào chị.
Kể cả tôi.
Tôi xin lỗi.
Em đây, hoàn thành rồi.
Mai anh cứ đến lấy . Hoặc bây
giờ, nếu anh không mệt.
Anh không mệt, nhưng sẽ không
tới lấy nó.
Sao?
Anh sẽ không đến lấy nó.
Anh đã nghĩ cả tuần dài.
Bản nhạc có thể là của anh.
Với một chút góp ích
và sự lúng túng,
Nhưng dù là của anh hay của em,
mọi người đều có quyền được biết.
Em còn ở đó không?
Vẫn ở đây.
Anh nói đúng.
Lại em đây
Em muốn hỏi anh.
Anh thực sự ngủ trên đệm à?
Phải.
Anh chưa bao giờ nói.
Không.
Anh vẫn còn yêu em chứ?
Anh yêu em.
Anh ở một mình à?
Tất nhiên là như vậy.
Em đến đây.
Với cái miệng của thiên thần
Nếu tôi không có tình yêu,
Thì chỉ là kẻ trơ tráo vô hình.
Có một món quà của nhà tiên tri,
Và tôi biết những điều bí ẩn
Và mọi kiến thức...
Và tôi nghĩ đã đủ lòng chung thủy
Để dời đi ngọn núi to lớn nhất,
Nếu không có tình yêu,
Tôi là số không.
Tình yêu là nỗi đau.
Là sự tốt đẹp.
Đó đảm nhiệm mọi thứ.
Nó hi vọng mọi điều.
Tình yêu không bao giờ chết.
Nhân loại có thể lụi tàn,
lưỡi có thể bị cắt,
Kiến thức thì vô bờ.
Nhân loại có thể lụi tàn,
lưỡi có thể bị cắt,
Kiến thức thì vô bờ.
Và giờ đây...
còn lại lòng chung thủy,
sự hi vọng và tình yêu .
Nhưng thứ quan trọng nhất
Là tình yêu.
The End
Subtitled dịch bởi trungduc751995
Bán và cung cấp mĩ phẩm cao cấp ORIFLAME
Các bạn liên hệ theo số : 01649291998