Tip:
Highlight text to annotate it
X
Amanda!
Amanda, tắt nó đi.
Trời ạ.
Danny, con vẫn chơi sao?
Chúng ta cần đi ngay cưng à.
Chúng ta phải đi mau.
Chị con có xuống giúp con
cái gì không?
Ừ.
Cha con sẽ đến trong 5 phút nữa đấy.
Nhanh lên. Thay đồ đi.
Amanda. Amanda?
- Mẹ còn không nghe nổi mẹ nói gì nữa.
- Sao a?
Làm sao mẹ có thể...
.. Sẵn sàng rời khỏi nhà đúng giờ
cho cha con, nếu con không giúp?
Mẹ làm được mà. Con tin mẹ.
Mẹ còn 1 đống thứ để làm
và mẹ chỉ có 2 tay.
- Đếm xem: 1, 2.
- Biết đếm rồi.
Đủ rồi đấy, nhóc.
Cái gì thế hả? Rửa nó đi.
- Nó sạch không?
- Không.
Thật ra con không thể rửa nó
vì nó là vết xâm.
- Cái gì?
- Chà.
Con xăm mình mà không xin phép sao?
- Để xem cha nói gì.
- Đồ ngốc.
- Làm ơn.
- Không, được.
- Này.
- Ra ngoài.
- Ra khỏi phòng ngay.
- Đồ ngu.
Con không muốn đi với cha.
Ôi cưng à...
Thôi nào, Dan. Có nhiều việc
phải làm và vui lắm.
Không đâu.
Được rồi, vậy thì không.
Nhưng con biết gì không, ta nói rồi.
Được rồi.
Hãy can đảm lên.
Mm.
Cha con đến rồi, Amanda,
liệu mà che cái đó lại đi...
trừ khi con muốn rắc rối
với cha của mình.
Con trông mệt vậy.
Tất nhiên rồi.
- Ai muốn vui nào?
- Cha.
Ah. Oh.
- Đi nào.
- Khoẻ chứ con.
Ôm cái nào.
Jack.
- Thuốc của Danny sau túi.
- Nó uống mỗi đêm đấy.
- Nó còn phải báo cáo.
- Anh và con nó đã nói rồi.
Này, Ade, giữa anh và em,
chúng ta đã thoả thuận.
Em phải lên đường đây,
anh không đi sao?
- Ngồi xuống đi.
- Em còn việc phải làm nữa.
1 chút thôi.
Sao?
Anh muốn về nhà.
Cái gì?
Anh không biết anh ngu ngốc
đến cỡ nào.
Anh biết có cơ hội em tha thứ cho anh...
- Tha thứ?
- Ngay ngoài cửa sổ.
- Chỉ là...
- Chỉ là gì?
Anh chỉ muốn 1 cơ hội.
Anh không nói là mình xứng đáng.
- Không thể đâu, Jack.
- Anh sẽ thử mọi thứ.
Adrienne. Anh rất yêu em.
Anh yêu em nhiều lắm.
Anh biết nếu anh mất em...
và anh sẽ làm mọi thứ có thể
để đạt được nó.
Jack, anh không thể đi vào
tự nhiên như không.
Vì việc đó không ổn với
cái cô - Gì - Đó.
Chúng ta sẽ phải ở cùng nhau.
Adrienne, việc em phải làm là
trông chừng bọn trẻ.
- Thôi nào, lại đây đi.
- Cái gì?
Chúng ta sẽ để bọn trẻ tự do.
Chúng sẽ có thời gian riêng.
Em không thể mà, Jack.
Em đã bảo Jean là em sẽ
giúp cô ta, anh biết đấy.
- Em sẽ làm những việc mình đã nói.
- Được rồi.
Khi anh quay lại,
chúng ta nói chuyện sau nhé?
Ừ, được rồi.
Chúng ta nói khi anh quay lại.
Jack, chúng ta sẽ nói sau.
Này các con.
Chào tiến sĩ Flanner,
tôi tưởng trễ rồi chứ.
Không, tôi... nói với họ
tôi hi vọng họ sẽ hạnh phúc.
Em nhớ chúng ta để khăn giấy thêm
ở đâu không?
Em nhớ mà, em sẽ ổn.
Em phải chờ cho đến khi
nước sôi sủi *** bóng.
Chị nhắc em 2 lần rồi.
Và chị có máy phát điện khẩn...
phòng trường hợp bão làm mất điện.
Nhưng nó chưa từng hoạt động nên
chị không tin nó sẽ hoạt động.
Nếu nó kẹt thì đá mạnh vào.
Mấy thứ ở đây toàn vậy.
Jackmuốn quay lại.
Chị cũng không lo về
cơn bão đâu.
Người dự báo thời tiết luôn
dự đoán cái này, cái kia.
- Chị nghĩ sao?
- Chị sẽ không nói...
vì nếu chị nói và em bảo là
em sẽ cho anh ta quay lại...
Em cho anh ta quay lại à?
Em không biết.
Uh - Huh.
Phòng tránh bão ở dưới nhà.
Em sẽ tự tìm ra.
Nếu có báo khẩn thì nhớ
tránh ra khỏi chỗ đó.
Nơi này đã trải qua nhiều
cơn bão lớn...
chị không hề lo về việc đó.
Chẳng lo gì cả.
Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Jackphát chán vì quý cô tóc xoắn
mà anh ấy đang đeo đuổi à?
Bạn thân của em đấy đúng không?
Cô ấy không phải là bạn của em.
Cô ấy chỉ ở trong xó xỉnh nào của em thôi.
Chị mới là ban thân của em.
Đừng có trêu chị.
Sao? Bọn trẻ muốn mọi việc trở lại
như bình thường, chị biết chứ?
Làm thế vì nghĩ cho bọn trẻ sao?
Điều đó nhắc chị...
... đến khoảng thời gian em gửi Amanda
cho chị để chị có thể chấn chỉnh
... rồi gửi nó về nhà lại đúng không?
Em ước gì chị có thể như thế.
Rồi người đàn ông ấy đã ở đâu?
Hả?
Jackđã ở đâu khi bố em mất?
Bố của em, người luôn đối xử
tốt với anh ấy.
Dù sao thì...
khi nào những vị khách sẽ đến?
Chỉ một người thôi. Tối nay.
Chị đã nghĩ đến chuyện đóng cửa
nơi này.
... nhưng khi một người đàn ông gọi
từ Raleigh và trả gấp đôi tiền...
như bà ngoại chị thường nói,
cứ tiếp tục cầu nguyện, cứ bước tiếp tới
Đây là điều mà em cần làm
trong chuyện với Reptile Jack.
Lẽ ra em nên cưới cái tên thơ thẩn
với cái mông quá khổ ở trường cũ.
Tệ thật, lẽ ra chị cũng nên
cưới một tên như vậy.
- Yêu em.
- Bảo trọng nhé.
Chúc cho chúng ta đều vui vẻ.
Mình em vui được rồi.
Xin chào?
Có ai ở đây không?
Xin chào?
Oh.
Chắc anh là Flanner hả?
Đúng, là tôi đây.
Mùa gió nhiều vừa đến.
Ừ.
Để tôi dắt anh vào.
Chắc anh đã bắt chuyến phà
lúc 3:30. Anh đến sớm nhỉ.
Phải, đúng vậy.
Bốn đêm à?
Anh sẽ đi vào thứ ba?
Khá sớm.
Tôi phải bắt kịp một chuyến bay.
Anh vui lòng ký vào đây đi.
Có lẽ anh đã nghe một số tin
về thời tiết xấu...
radio nói chỉ 50%/ khả năng thôi.
Tôi đã nghe về điều đó.
Không có vấn đề gì cả.
Người ta còn đến đây cả vào
mùa đông để đi tắm biển nữa mà.
Không có vấn đề gì cả.
Nếu anh không phiền, vui lòng
điền địa chỉ nhà luôn nhé.
- Jean luôn đòi ghi thêm địa chỉ nhà.
- Tôi cứ nghĩ cô là Jean chứ.
Chị Jean và tôi là bạn cũ của nhau.
Chị ấy phải làm việc ở Miami,
vì vậy tôi thay chị ấy.
Này, có lẽ tôi sẽ không điền
địa chỉ nhà. Cô không phiền chứ?
Cũng được.
Vâng.
- Xin lỗi.
- Không sao đâu.
Nó được gọi là căn phòng màu xanh.
Muốn có nước nóng,
có lẽ anh phải chờ một lát...
... thì nước mới nóng được.
Nếu anh cần thêm mền, khăn, hay
bất cứ gì thì đừng ngần ngại nói nhé.
Suy cho cùng,
thì anh là vị khách duy nhất.
Nếu anh may mắn, anh
sẽ thấy được Bầy ngựa bờ biển.
Đó là loài ngựa hoang dã,
nó là tổ tiên của loài ngựa...
nó đã sống ở đây hàng trăm năm
về trước. Nó chu du hàng dặm đến đây.
Ăn tối vào lúc 8 giờ nhé.
Hoặc 7 giờ, hay 7 giờ rưỡi nếu anh thích.
Anh có thể chọn bất cứ giờ nào vì...
Tôi là vị khách duy nhất.
7 giờ rưỡi là tốt nhất.
Ừ.
- Tôi có thể giúp gì cho anh nữa không?
- Không, tôi nghĩ tôi đã có đủ thông tin.
Được rồi.
Ôi chị Jean.
Xin hãy đóng và khóa chặt
tất cả các cửa và cửa sổ...
và mang tất cả đồ gỗ nhẹ hay bất cứ gì
có thể bị thổi bay đi, vào trong nhà.
Và bây giờ, dành cho những bạn...
... còn xa lạ về vùng Bờ Biển này.
Chúng là một cụm các đảo nhỏ
dọc theo đường biển Carolina...
Tôi không biết, tôi không quan tâm.
Tôi chỉ muốn nó ở đó. Tôi muốn nó.
Tôi muốn những dụng cụ phải ở đó khi
tôi đến. Đó là tất cả những gì tôi cần...
Bạn đang nghe chương trình WROH...
... âm nhạc của Rodanthe, nơi mà
ngày hôm qua tiếp nối hôm nay.
Anh có thích vang trắng hơn không?
Không, đỏ là được rồi,
vang đỏ là tốt rồi.
- Tôi sẽ trở lại với món rau trộn cho anh.
- Được thôi.
Dinah, Dinah Washington,
cô ấy thật tuyệt.
Anh cần gì à?
Thật ra thì không.
Anh không muốn ăn một mình à?
Ừ.
Được thôi.
- Rau trộn của anh đây.
- Cảm ơn cô.
Cảm ơn.
Tôi đói rồi.
Có lẽ là do đổi gió.
- Sao?
- Điều đó khiến anh đói.
Tôi đã đến đây nhiều năm với
chồng tôi, Jackvà bọn trẻ.
Nhưng sau này thì chỉ với bọn trẻ thôi.
Ừ, tôi cũng không bao giờ về nhà ăn tối.
Jackcũng đã về nhà ăn tối.
Khi anh ấy...
... khi anh ấy ở nơi đó.
- Cảm ơn.
Chúng ta...
chúng ta có lẽ sẽ thân thiết
với nhau lại như trước.
Tôi xin lỗi, tôi chỉ... thật lạ khi tôi
không biết anh có gia đình hay chưa.
Không sao. Tôi không biết
tôi thực sự sống ở đâu.
Anh không phải đến đây để tắm biển.
Không, tôi đến đây để nói chuyện
với một vài người.
- Cần thêm rươu chứ?
- Chắc rồi.
Tôi có thể chứ?
- Cô chưa uống à?
- Không.
Sao lại không?
Vậy nếu cô không phải là Jean.
Vậy cô là ai?
Tôi xin lỗi, tôi tên Adrienne Willis.
- Adrienne.
- Adrienne Taylor.
Tôi đã là Adrienmẹ Taylor, và...
Adrienne.
Anh có con chứ?
Rồi, tôi có một đứa con trai.
Nó đã là bác sĩ.
- Thật sao?
- Ừ.
Chắc anh cũng đã từng làm
nghề gì rồi, đúng không?
Không phải tôi, là vợ tôi.
Vợ cũ.
Tôi không có chút uy tín nào cả.
Tuyệt đấy, cảm ơn cô.
- Cái gì thế?
- Ánh sáng đó hả?
- Ừ.
- Nó được gọi là vầng sáng Teach.
Thuyền trưởng Teach, một hải tặc, đã thề
rằng ông ấy sẽ đốt hết tất cả quân thù.
Vầng sáng đó được tưởng tượng
như cơ thể ông ấy đang bốc cháy.
Đó không được xem là một điềm lành.
Cảm ơn vì đã cảnh báo cho tôi.
Nó bắt nguồn từ một chuyện ngụ ngôn
mà bố tôi thường kể tôi nghe.
Ông ấy rất thích kể chuyện.
Và ông ấy có một đôi mắt rất đẹp.
Chính vì ông ấy mà tôi vào trường nghệ thuật.
- Vậy cô là họa sĩ sao?
- Đã từng thôi.
À.
Ông ấy vừa qua đời vài tháng trước.
Tôi rất tiếc.
Đó thật là một năm khủng hoảng
với tôi, anh biết đấy.
Bố mất và...
... chồng tôi...
... và con gái tôi nói rằng nó ghét tôi.
Tôi không biết tại sao tôi cứ nghĩ
mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn.
Ừ, chúng ta ai cũng thế mà.
Tôi nghĩ tôi phải vào trong thôi.
- Tôi nghĩ tôi sẽ đi dạo một lát.
- Được thôi.
- Ngủ ngon nhé.
- Ngủ ngon.
Danny còn thức chứ? Em đã nói với
nó rằng bọn em sẽ nói chuyện mỗi tối.
Đừng đánh thức nó. Nó có xông mũi
trước khi đi ngủ không vậy?
Jack, em đã nói với anh rồi.
Anh phải vào trong đó, đánh thức
nó dậy và cho nó uống thuốc.
Vâng, em đã nghĩ về chuyện đó.
Dĩ nghiên em đã suy nghĩ.
Nhưng em chưa sẵn sàng để
nói về chuyện này.
Jack, làm ơn đi, ta hãy nói chuyện
khi em về, như em đã nói với anh.
Em có thể chúc Amanda ngủ ngon chứ?
Được rồi, chờ một lát.
Không, không.
Ade, nó ngủ rồi, iPod thì vẫn mở.
Nó buồn ngủ.
Thât sao?
Hãy nói cho quý cô Amanda kia
rằng em biết nó không có ngủ...
và em yêu nó rất, rất nhiều.
Ade, anh yêu em.
Anh yêu em.
Chúng ta chỉ nói chúc ngủ ngon thôi nhé?
Chúc ngủ ngon.
Bố.
Chuyện gì thế?
Bố không sao chứ?
Chúng ta là bác sĩ, ta không thể
kiểm soát mọi thứ cùng một lúc được.
Con đang hỏi bố có sao không thôi.
Đây là ca phẫu thuật cuối cùng của bố.
Bố không có thời gian cho chuyện này.
Tư chăm sóc bản thân mình nhé.
Jen à, anh...
Này, mẹ con và bố,
chúng ta lo cho con rất nhiều.
Chúng ta chỉ muốn chắc rằng
con an toàn.
Từ khi nào vậy?
Từ khi mẹ con và con?
Hay từ khi chúng ta?
Được rồi. Đó không phải lý do
tại sao bố ở đây, Mark.
Vậy bố ở đây làm gì chứ?
Mark.
- Có vấn đề gì với quá trình gây mê chứ?
- Không có vấn đề gì cả.
- Không à, cô chắc chứ?
- Vâng.
- Lại là Miles Davis sao, bác sĩ Flanner?
- Hôm nay là Bach.
- Kích tim!
- Đang kích.
Nói với tôi đi! Coi nào!
Ba, bốn, năm, sáu...
... bảy, tám, chín, mười, mười một
- Chào buổi sáng.
- Xin chào.
Cà Phê sẵn sàng rồi. Tôi làm
chút gì để anh ăn sáng nhé.
Ừ, chắc lát nữa nhé.
Tôi phải xuống thị trấn.
- Anh tìm ai à?
- Đay có phải là nhà Robert Torrelson không?
Đó là bố tôi.
Ông làm cho ngân hàng à?
Không, tôi là Paul Flanner.
Ông ấy có nhà không?
Ông muốn đến đây làm gì?
Bố anh viết cho tôi một lá thư,
nói rằng ông ấy muốn nói chuyện.
- Vào xe và đi đi.
- Tôi nói rồi, ông ấy viết thư cho tôi.
Và tôi nói ông đi ngay đi. Không ai
ở đây có gì để nói với ông cả.
Ông nghĩ sao...
... mà ông có thể đến đây
và nói chuyện cách đó hả?
Bây giờ thì đi đi.
Tôi đang ở quán trọ.
Hãy báo cho ông ấy biết.
- Tôi có cần nói lại cho ông không?
- Hãy báo cho ông ấy biết.
Tên khốn.
- Chuyện gì vậy?
- Cô mang những cái này đi đâu vậy?
Lên tầng thượng.
Chúng dùng để làm cửa sổ.
À, tôi có thể làm.
Tôi biết làm mà.
- Anh chắc chứ?
- Ừ.
Chết thật!
Không sao.
Đây, để tôi làm cho.
Tôi mang găng tay vào rồi.
- Tôi có thể...
- Để tôi làm.
Được thôi.
Tôi nên vào thị trấn và mua
một chút lương thực.
- Tạm biệt.
- Ừ, bảo trọng nhé.
- Adrienne.
- Chào Dot.
- Adrienne Willis.
- Cô khỏe không?
Tâm trí còn môt nửa.
Đó là tình trạng của tôi đấy.
Hãy chuẩn bị kỹ càng đề phòng
bão đến nhé.
Các cô nên chuẩn bị sẵn sàng
vì có lẽ sẽ bão lớn đấy.
Họ nói rằng nó đang đến rồi nó
không đến. Có bão rồi không.
Tôi ít khi thấy cô vào thời gian cuối năm.
- Tôi đang trông mọi thứ cho chị Jean.
- Các cô vẫn có khách ở nhà trọ chứ?
Coi chừng, vì có lẽ sẽ xảy ra đó.
Tôi biết chính xác bao nhiêu lon bia Buds
mà tôi nhận lại được.
Này, Dot, cô có nghe gì về
gia đình Torrelsons không?
Chỉ có Robert và con của họ,
charlie thôi.
Cô biết chuyện gì đã xảy ra
với Jill tội nghiệp không?
Tôi có nghe một số điều.
Ho đổ tất cả tiền vào
các bác sĩ nổi tiếng ở Raleigh.
Tôi nói cô ấy đừng làm thế, tôi đã
cảnh báo rồi. Xin Chúa cứu linh hồn cô ấy.
Cô có muốn vài cây nến không?
Tôi muốn đi khỏi đây ngay.
Càng nhanh càng tốt.
Gọi lại cho tôi.
Vậy anh đi sớm sao?
Tôi đang cố gắng.
Tôi đang nghĩ về chuyện đó.
Tôi xin lỗi. Tôi hơi căng thẳng.
Không có gì để làm với
nhà Torrelson sao?
Tôi xin lỗi, đó là một thị trấn nhỏ.
Cô đã nghe những gì?
Anh không nợ tôi bất cứ
lời giải thích nào cả.
Không, dĩ nhiên rồi.
Nhưng cô đã nghe được gì?
Hả?
Cô muốn nghe sự thật chứ?
Bà Torrelson đến chỗ tôi với
căn bệnh u mạch máu.
Một khối u bên ngực trái của bà ấy.
Lành tính, nhưng rất nguy hiểm.
Đó là một mối nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi đã cắt bỏ khối u. Nhưng nó
lại trở nên tệ hơn, gấp trăm lần.
Không có gì sai sót cả.
Bà ấy chết trên bàn mổ.
Người chồng...
... ông ấy bị sốc vì cái chết
quá đột ngột của vợ.
Rồi ông ấy viết cho tôi và nói
rằng ông ấy muốn nói chuyện.
Tôi nghĩ Chắc rồi
Tốt. Một cuộc trò chuyện,
tôi sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nhưng khi tôi đến nhà ông ấy. Con trai
ông ấy không để tôi gặp ông ấy.
Còn đá vào xe tôi nữa.
Chắc phải đau lắm nhỉ.
Anh ta đã rất tức giận.
Còn về anh.
Khi phải chịu trách nhiệm về
cái chết của một người mẹ.
Nếu việc tôi ở đây khiến cô thấy
không thoải mái thì tôi có thể đi.
Tôi đang định nướng cá Hồi
cho buổi tối đây.
Nghe có vẻ ngon lắm đây.
Chị Jean, đừng quá lo lắng.
Bất cứ thứ gì em không tìm thấy trong
nhà trọ thì em đã mua ở thị trấn rồi.
- Chúng em sẽ ổn thôi.
- Cha, cha.
Chúng em hả?
Đừng bắt đầu với em.
Em không có ý gì khi nói chúng em đâu.
Bác sĩ Flanner và em.
Bác sĩ, phải không đấy?
Nghe em này.
Em sẽ nói với chị sau.
Giờ chúng ta biết rằng anh ta rất giàu.
Nhưng anh ta có đẹp trai không?
Em không bàn chuyện này
với chị nữa đâu.
Đẹp trai hả?
Em không nói à. Chị biết
là em không có nói mà.
Coi nào.
Nói với chị rằng nơi của bà cố chị
đang khiến em trở nên đỡ hơn đi.
Coi nào, đúng vậy chứ?
Em có thể nói thế với chị mà.
Chị không có việc gì phải làm...
... như là gặp đối tác, bàn với họ
về công việc sao?
Chị đang gặp và chị đang chỉ cho họ.
Chị đang cho tất cả những gì chị có.
Chúa ơi.
Đây là Amanda.
Trước kia và sau này.
Anh thấy toàn bộ câu chuyện rồi chứ?
Nó thật sự đã thay đổi quá nhiều.
Nó có cảm thấy và suy nghĩ
bất cứ điều gì, nó đều để anh biết.
Nó thương bố nó như thế đấy.
Nhưng tôi ngưỡng mộ nó vì sự
thật thà của nó, tôi rất ngưỡng mộ.
Tôi không nghĩ nó ngưỡng mộ gì
ở tôi đâu.
Nhưng thế cũng tốt.
Và đây là Danny, con trai tôi.
Oh.
Nhìn nó này. Nó khoảng 9 tuổi,
đúng không?
- Mười tuổi.
- Mười.
Nó luôn ở trong thế giới của riêng nó.
Tôi nghĩ khi nào nó lớn lên,
nó sẽ trở thành môt nhà văn...
... hay là một nhà tâm lý học...
... hay làm gì đó thật sự đặc biệt
với tất cả những đặc điểm đó.
- Trông cô sáng hẳn ra khi nói về nó.
- Cảm ơn.
Cả 2 đứa con của cô.
Tôi thấy một tấm hình của anh
với một cậu con trai.
Con trai anh, đúng không?
Mark.
Nó 28 tuổi rồi. Tin nổi không?
À, nó là...
Nó là bác sĩ, giống như bố nó.
Well...
Tôi không nghĩ nó giống bác sĩ,
nhưng nó là một bác sĩ thật sự.
Nó dẫn đầu một phòng mạch nhỏ
ở Ecuador, nơi vùng núi cao.
Chắc nó cũng phải đang làm
1 số việc khá quan trọng ở đó nhỉ.
Tôi đã nghĩ rằng nó đang lẩn trốn.
Có lẽ là trốn tôi.
Thôi nào.
Lần cuối cùng anh trút bầu tâm sự
là khi nào?
Cũng đã một năm rồi.
À, à.
Tôi xin lỗi, tôi chỉ không thể tưởng tượng nổi.
Ý tôi là... anh biết đấy,
amanda khiến tôi phát điên lên.
.. Nhưng không nói trong một năm,
tôi...
nó đã ở đó khi người phụ nữ đó chết.
Và tôi đã...
... gửi y tá phẫu thuật ra đó
để báo cho người chồng...
... đó không phải là việc làm khôn ngoan.
Nhưng tôi đã có 4 ca phẫu thuật
trong buổi sáng hôm đó...
và tôi có môt bệnh nhân khác
đang chờ trong phòng mổ kế bên.
Tôi cảm thấy tôi như 1 người chồng...
... không làm gì được
để vợ mình sống lại.
Markđã không hiểu.
Tôi chắc nó chỉ cảm thấy đó là
một tình huống mà tôi mắc sai lầm.
Bác sĩ tồi, người cha tồi.
Tồi tệ thật.
Dù sao, trong tháng mà nó ra đi.
Ừ.
Tôi đã dựa vào một công ty dược...
... để gửi thuốc và dụng cụ
y khoa xuống đó.
Tôi sẽ xuống đó trong 2 tuần.
Tôi sẽ đón nó về lại.
Chắc có cái gì trong rượu rồi.
Tôi chỉ...
Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Thôi nào.
Tôi muốn anh đi cùng tôi.
Được thôi.
Được rồi, thế cô định dắt tôi đi đâu?
Chị Jean có một bà cố, bà ấy
đã đến đây sau khi Đại Thế Chiến.
Anh đang đứng giữa các vị thần linh
mà bà ấy đã dạy chị Jean.
Đó là Yemaja.
Đây là cô, đúng không?
Đó là tôi khi tôi 20.
Thần sấm sét.
Không phải là người vui vẻ
trong tối nay rồi.
Đó là Amanda, cùng với chị Jean.
- Chị Jean là mẹ đỡ đầu của nó.
- Chị ấy thật đáng ngưỡng mộ.
Tuyệt vời.
Tôi làm đấy.
- Cái này ư? Cô làm cái này?
- Đúng thế.
- Ừ.
- Ra khỏi đây đi.
Vài năm về trước, làm từ gỗ mục.
Môt số điều tôi học được từ
những phụ nữ địa phương.
Họ dùng chúng để đựng các đồ vật quan trọng
họ yêu thích hoặc muốn cất giữ an toàn.
Gỗ càng uốn éo, càng nhiều
vết khắc thì càng tốt.
... vì nếu anh có thể làm điều gì khiến
nó đẹp hơn, nó sẽ có ý nghĩa rất nhiều.
Vậy cô giữ gì trong cái hộp
của cô vậy?
Những đứa con của tôi.
Và chị Jean.
Và những ký ức của bố tôi.
Yeah.
Ai giữ cho cô an toàn đây?
Khi anh yêu ai, anh biết...
... và anh lập gia đình...
... và anh trở thành những gì
anh nghĩ anh sẽ trở thành.
Rồi anh thay đổi và anh bỏ mặc
những thứ đó.
Rồi khi họ nhìn vào những gì anh
còn xót lại, và anh ước rằng anh...
Tôi không biết, anh chỉ nghĩ
rằng lẽ ra anh đã không nên.
Đừng.
Đừng làm thế nữa.
Hả?
Xin lỗi, tôi quên...
Đó là Amanda.
Oh.
Chào con yêu.
Mẹ biết con sẽ có thời gian
vui vẻ mà. Thật tuyệt con yêu.
Mẹ đang xem hình con
hồi con bé dấy.
Danny sao rồi?
Tốt, tuyệt lắm.
Tuyệt lắm con yêu.
Ừ, mẹ đang nghĩ về những gì
bố các con hỏi mẹ.
Đúng rồi, nghĩ về điều đó đi con yêu,
đó là những gì mẹ nói.
Amanda, Amanda.
Nghe mẹ này con yêu.
Đó là môt số điều mà
mẹ và bố con quyết định.
Nó phức tạp lắm con ạ.
Chúng ta phải nói về chuyện này.
Không có gì để nói cả, được chứ?
Bố nói ông ấy yêu mẹ và ông ấy
muốn quay trở về. Mẹ đã hứa mà.
Mẹ đã hứa ư?
Ông ấy nói gì với con vậy?
Mẹ nói mẹ sẽ cho ông ấy một cơ hội.
Mẹ chỉ luôn nghĩ về mẹ muốn cái gì thôi.
Điều đó không công bằng cho tụi con.
Cho mẹ nói chuyện với bố các con.
Thôi nói lớn tiếng với mẹ ngay đi!
Thôi làm con ngoan của mẹ đi.
Bố, Amanda gọi con là ủ
con ngoan của mẹ.
Anh nghe rằng chỗ em sẽ có
thời tiết xấu.
Anh nói với Amanda rằng
em hứa gì với anh hả?
Đừng điên lên như thế. Nó tự nghĩ thế,
vì nó muốn mọi chuyện tốt đẹp thôi.
Tôi không thể tin rằng anh có thể
vô trách nhiệm như thế.
Anh kể cho các con 1 cuộc nói chuyện
mà tôi và anh chưa bao giờ nói.
Biết gì không? Tôi đã thay thế vị trí
của anh trong mắt bọn trẻ khi anh bỏ tôi.
Tôi còn không đáng được có
1 kỳ cuối tuần suy nghĩ một mình...
... sau khi anh quay ngoắt 180 độ
vào tôi hay sao?
Anh nói anh muốn quay lại với
tôi và tôi phải làm gì đây hả?
Chỉ giả vờ rằng 7 tháng
vừa qua chưa xảy ra chuyện gì hay sao?
Cô không sao chứ?
Tôi nghĩ tôi sẽ uống một chút.
Uống ly lớn nhé. Anh muốn uống không?
Tôi sẽ uống đấy.
Ừ, tôi cũng thích ly lớn.
Ooh.
Anh biết gì về nhạc này không?
Không, sao?
Ừm.
Loại nhạc này...
... cũng giống như thứ uýt ky này.
Như thế nào?
Mm.
Tôi quên rồi.
Bây giờ thì tôi yêu chị Jean rồi đấy.
... nhưng chị ấy mua những thức ăn
đóng hộp này để dự trữ bão...
... nhưng chị ấy chẳng bao giờ ăn cả.
Chị ấy cứ giữ nó mãi.
1996.
96.
Đó là trận cuồng phong Bertha.
Ừ.
Dăm bông hộp!
Ai ăn mỡ chứ?
Cô có biết mỡ sẽ ảnh hưởng gì đến
động mạch của cô không? Hiểu không?
Làm ơn.
Hmm.
Tôi đã luôn muốn don sach
tủ thức ăn của chị Jean.
Đậu ngô.
Cảm ơn.
Xúc xích Viên.
- Trong lon ư?
- Ừ, trong lon.
- Đúng!
- Nổi gió lên nào!
Coi chừng nhé. Coi nào!
. Ngay trên đỉnh Atlanta.
- Giải thế giới.
John Smoltz.
- Đám đông đang rất phấn khởi.
- Tránh ra nào!
Anh ấy đã thắng! Họ đã thắng!
Đám đông cuồng lên!
- Tuyệt.
- Cô ném chính xác quá nhỉ.
Khi còn nhỏ, đầu Barbie là banh còn
thân Barbie được tôi dùng làm cây vợt.
Tuyệt!
Được rồi! Tiếp theo là ai đây?
Cô không sao chứ?
Tôi phải đi ngủ. Tôi phải đi ngủ.
- Tôi phải đi.
- Ừ.
Chúc ngủ ngon.
Nhẹ nhàng với cánh cửa nhé.
Cảm ơn nhé.
Cô cảm thấy sao rồi?
À, sau 5 viên aspirin quá hạn,
tôi khỏe hơn môt chút rồi.
Anh à?
Ừ, hết rồi.
Tôi đặt những cái lon của chị Jean lại.
Kể cả món ngô đậu luôn à?
Nghe này, đội tuần tra biển
đã phát tin báo bão
Nếu anh định về,
anh nên khởi hành đi.
Dù gì thì tôi đã không thể đón
chuyến bay sớm, nên...
Còn cô thì sao? Cô quay về à?
Tôi không thể. Tôi nói với chị Jean
là tôi sẽ trông coi chỗ này.
Bác sĩ Flanner. Tôi là Robert Torrelson.
Chắc là ông đã gặp
con trai tôi rồi, Charlie.
Xuống xe đi và chào mọi người đi.
Ông có một phút để nói đấy bác sĩ?
Chắc rồi... ông không vào trong
hay sao ông Torrelson?
Tôi đã ở đây rồi.
Tôi rất tiếc vì sự mất mát của ông.
Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Vợ của ông, ông Torrelson,
chuyện đã xảy ra với bà ấy...
điều đó xảy ra với 1/50 ngàn trường hợp.
Chúng phản kháng lại với thuốc gây mê.
Một trong 50 ngàn sao?
Đúng.
Tôi không thể nói tôi đã bỏ
bao nhiêu thời gian để cứu vãn.
Không ai có lỗi ở đây cả.
Dù sao ông cũng không thể
nào phản đối quan tòa.
Luật sư của ông muốn ông nói gì?
Thật ra, luật sư của tôi bảo tôi đừng đến.
Dù gì thì anh cũng đến.
Tôi đoán điều đó đã khiến ông
trở thành một 1 người đàn ông vĩ đại.
Tôi có thể hỏi anh môt vài điều
không bác sĩ?
Ông có biết màu mắt của vợ tôi
là màu gì không?
Vơ tôi chết rồi.
Vơ tôi đã chết rồi.
Chúng tôi đã kết hôn...
... được 43 năm rồi.
Sao?
Sao?
Không sao, để tôi làm.
Cô có gì muốn nói thì nói đi.
Người đàn ông hồi sáng,
ông ấy mất vợ.
- Tôi biết môt chút rồi.
- Ừ.
Có biết tôi phải khuyên ông ấy đến
mức nào mà ông ấy đến gặp anh không?
Tôi là người đã lái xe 200 dặm
để gặp ông ấy.
Và rồi?
Không phút nào anh cho ông ấy thấy
anh biết ông ấy đã mất một thứ quý giá.
Anh tự bảo vệ mình thôi.
Dĩ nhiên tôi phải tự bảo vệ mình.
Người ta kiện tôi mà!
Có phải là cách anh giải quyết mọi việc
khi anh đi thăm con mình không?
Con tôi phải làm gì với điều này?
Anh biết đấy, hãy tự bảo vệ mình.
- Không sao, anh chẳng hiểu gì cả.
- Không, cô mới là người không hiểu.
Cô không hiểu và cả ông Torrelson
cũng không hiểu.
Tôi đã mổ những ca như vậy
hàng ngàn lần...
... tôi luôn nghĩ rằng có lẽ
tôi đã phạm sai lầm.
... rằng tôi không tốt như tôi cần làm.
Vì tôi quyết định từ rất lâu...
... để trở thành một bác sĩ giỏi nhất.
Không phải là...
... người chồng tuyệt nhất, người cha
tốt nhất, người bác sĩ giỏi nhất.
Điều duy nhất quan trọng ở đây là tôi đã làm tất cả
mọi thứ mà tôi có thể làm để cứu người phụ nữ đó.
Đó là những gì tôi muốn đến đây
để giải thích cho ông ấy.
Ông ấy không muốn 1 lời giải thích,
Paul!
Vậy ông ấy muốn gì ở tôi chứ?
Nhận ra anh là một phần
của điều tồi tệ nhất...
... mà đã xảy ra với ông ấy.
Ông ấy vẫn còn ở phòng bệnh đó...
... chờ anh bước ra và chỉ nhìn
ông ấy tận sâu thẳm.
Anh sợ cái gì chứ?
Cô sợ cái gì chứ?
- Cô đã kết hôn bao lâu rồi?
- Anh hỏi những điều đó làm gì?
Cô còn nhớ cô là ai nữa hay không?
Đó là những lựa chọn, Adrienne.
Cô phải chọn lựa.
Cô chọn cuộc sống đó.
Cô chọn người đàn ông đó.
Bây giờ, cô sẽ quay trở lại
với anh ấy chứ?
Thôi đi! Ngưng ngay đi!
Adrienne.
Adrienne?
Adrienne?
Này.
Cô không sao chứ?
Ừ.
Anh có nghe chuông điện thoại
reo sáng nay chứ?
Không.
Danny bị lên cơn suyễn, Jack đã
đưa nó đi bệnh viện rồi.
- Nó không sao chứ?
- Ừ.
Đây là lần đầu tiên những việc
như vậy xảy ra...
... và tôi đã không ở đó.
Con trai tôi đang nằm trên giường bệnh.
Và tôi ở đâu?
Thật tệ.
- Cô không nên tự đổ lỗi cho mình như vậy.
- Không nên tự đổ lỗi sao? Ôi Chúa ơi.
Tôi đã tự đổ lỗi cho mình.
Có 1 điều mà tôi nghĩ tôi làm đúng...
... là việc đã trở thành
một người mẹ tốt.
Tôi không thể chỉ làm điều mình muốn,
mọi khi tôi muốn, anh biết không?
Có lẽ nó có tác dụng với anh,
nhưng không phải với tôi.
Tôi xin lỗi, tôi chỉ...
Tôi biết rằng cô đang đau khổ...
... vì cô không có ở đó với
con trai mình hôm qua.
Nhưng tôi muốn cô biết...
rằng tôi tôn trọng những gì cô có.
Con cô thật may mắn khi chúng
có người yêu thương chúng như cô.
Một người đã cố gắng rất nhiều.
Và bất cứ người đàn ông nào
cũng sẽ thật ngu khi...
... không biết anh ta may mắn
đến mức nào...
... khi có cô.
Paul, chờ đã.
Mắt của bà ấy màu nâu đậm
và rất mềm.
... như rằng bà ấy chưa bao giờ
làm tổn thương tâm hồn nào.
Và bà ấy cũng sẽ không làm thế.
Tôi biết Jill từ khi chúng tôi học cùng trường.
Điều đó trên khuôn mặt bà ấy,
bà ấy luôn có điều đó.
Tôi không quan tâm điều đó.
Tôi đã không bao giờ thấy nó.
Nhưng bà ấy muốn nó mất đi.
Tôi tìm thấy bà ấy trong phòng tắm...
... khóc, nhìn vào nó.
Bà ấy nói: Em muốn mình đẹp
trước mắt anh.
Điều đó làm tan nát trái tim tôi
khi bà ấy nói như vậy.
Vì bà ấy đã rất đẹp. Bà ấy rất...
Nhưng...
... đó là những gì bà ấy muốn,
bà ấy muốn phẫu thuật.
Và trong cả đời của chúng tôi, bà ấy
không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì.
Và tôi đã đồng ý.
Rằng đó là cách chúng tôi
đến với anh.
Tôi muốn cảm ơn ông
vì cho tôi xem cái này.
Anh là người cuối cùng...
... bà ấy thấy và nói chuyện
trên thế giới này.
Bà ấy có tất cả gì đẹp và tử tế nhất
thế giới bên trong sâu thẳm của bà ấy.
Anh không biết anh đã nhìn thấy
ai đâu.
Và bây giờ thì anh biết rồi đấy.
Ông Torrelson...
... tôi rất tiếc.
Tôi thât sự rất tiếc.
Em vui vì em đã ở đó.
Anh cũng thế.
Có lẽ hôm nay là ngày mà em
sẽ thấy những con cá ấy.
Ngựa bờ biển sao?
Ừ, thật tình, chúng không đến đây bao giờ.
- Nhưng cảm ơn anh.
- Em sẽ thấy, ngày nào đó chúng sẽ đến.
- Thât sao?
- Ừ.
Cảm ơn anh.
Môt cái khác đến và đi...
và như Rodanthe, chúng tôi có vài
tổn thất. Nhưng vẫn còn đứng vững.
Vì vậy hãy tổ chức tiệc theo
kiểu Rodanthe tối nay.
Wow.
Con cua của Jimmy thật đẹp
đúng không?
Tôi chỉ ăn những cái đó được không?
Cô làm những món đó à?
Món này chiên đủ giòn cho anh chưa?
- Nó nhảy lên tàu.
- Thật tuyệt.
- Chúc mừng.
- Cảm ơn.
Chúng ta lẽ ra nên mang vài thứ.
Anh muốn ăn thêm không?
Này, Dot, thật vui được gặp cô.
Đây là Paul Flammer.
Chào Paul!
- Cô có bàn cho chúng tôi chứ?
- Tôi có bàn riêng cho mình rồi.
Rắc rối lại đến đây.
- Chúc vui nhé.
- Ừ, cảm ơn anh.
Cô ấy thật tuyệt.
Tôi đang nói với anh đấy.
Cảm ơn.
- Coi nào.
- Này, có thêm thức ăn này.
Cảm ơn.
Được rồi, đây là nơi anh sẽ
bay đến Asmeraldas.
Và rồi em sẽ đi đoạn đường dài này...
... đến gần hơn và ngọn núi ở đây.
Đó là phòng khám của Mark,
ở phía nam của những ngọn núi đó.
Wow.
Không có điện thoại, không có điện,
nước chảy, không có gì cả.
Không có gì. Thật đấy. Và rồi anh...
... dĩ nhiên, con đường dài này
đến đây, rồi lại tiếp tục đến đây...
... và trên ngọn núi thẳng dốc này...
... và nhìn xuống dưới rất đẹp.
... một thung lũng rộng và đẹp.
Rồi đằng kia là dòng sông.
Và rồi, có một bưu điện nơi
mà anh sẽ gửi thư cho em.
Ừ.
Rồi đi vòng quanh cái cây đẹp ở đây...
... và, có một bưu điện khác ngay đây.
Anh sẽ gửi em một lá thư khác.
Anh không biết anh sẽ ở đó
với Mark bao lâu.
Có lẽ một thời gian dài.
Em biết.
Dù có lâu như thế nào.
Thì điều quan trọng nhất.
Em nói rằng chúng ta sẽ nói
về chuyện này mà!
Jack à, làm ơn đi.
Bố!
Lại đây con.
Các con sẽ gặp ông ấy chút nữa.
Ông ấy muốn mẹ nói các con trước.
Đây rồi, những thứ khủng khiếp
và vớ vẩn đến rồi.
- Làm ơn nghe mẹ. Lại đây con yêu.
- Có gì để mà nghe chứ? Bố đi rồi.
Bố con và mẹ sẽ không sống
với nhau nữa.
Ý mẹ là bố muốn quay lại
nhưng mẹ không đồng ý.
Ông ấy sẽ luôn là bố các con,
nhưng mẹ không là vợ ông ấy nữa.
Được rồi, con biết là ông ấy
không hoàn hảo, được chứ?
Nhưng mẹ nói rằng
chúng ta không cần phải hoàn hảo mà.
- Ý mẹ không phải vậy.
- Sao mẹ không tha thứ cho ông ấy?
Mẹ tha thứ cho bố con.
Mẹ không muốn nói về quá khứ.
Dĩ nhiên rồi!
- Amanda, thôi đi!
- Chúa ơi, con ghét mẹ!
- Con thật sự ghét điều này!
- Thôi đi! Làm ơn thôi đi!
- Không!
- Đúng thế! Nghe mẹ này.
Mẹ biết rằng rất khó để cho con hiểu.
Tất cả những gì mẹ nói cho con là,
nghe này, mẹ vẫn là mẹ của con...
và mẹ sẽ không đi đâu cả, con à.
Mẹ yêu các con rất nhiều, dù
chuyện gì xảy ra, trong cả đời mẹ.
Con hiểu chứ?
Đối với bố con cũng vậy.
Đối với bố con cũng vậy,. Danny.
Nhưng đây là quyết định của mẹ.
Các con phải tin rằng
mẹ đã quyết định đúng.
Amanda.
Lại đây con yêu.
Mọi việc sẽ ổn thôi.
Mọi việc sẽ ổn thôi.
Mẹ à, coi này!
Cố lên con yêu.
Gửi Adrienne, chào tạm biệt với em...
... là điều khó khăn nhất
mà anh phải làm.
Và anh biết anh sẽ không bao giờ
làm điều này nữa.
Anh sẽ nhìn thời gian chúng ta
xa nhau như môt cơ hội...
... để hiểu em.
Gửi Paul, sau khi anh đi, em cảm thấy
như em vừa chợt tỉnh khỏi giấc mơ.
Em là một người phụ nữ,
không phải con gái trẻ trung.
Em cứ nghĩ mãi, có phải
do cơn bão, hay rượu...
... cách mà anh nhìn vào em?
Em không biết bằng cách nào
hay tại sao, nhưng em đủ lớn để biết...
em may mắn như thế nào
khi tìm thấy anh.
Chào bà Willis.
- Này các con.
- Xin chào.
Nhiều việc quá.
Mẹ của bạn trông khá đẹp
mấy hôm nay.
Dù sao thì...
Ở đây thật đẹp.
Nhưng tin anh đi, không có gì...
... không gì có thể so sánh
với những thung lũng...
... mà anh đã mân mê trên cơ thể em.
Mark làm việc rất tốt,
nó không bao giờ biết mệt.
Nó luôn giúp đỡ mọi người.
Anh không hề nghĩ anh có thể nói
điều này, nhưng giờ anh hiểu vì sao nó đến.
Gửi Paul, nếu Danny và Amanda
lớn hơn, em sẽ ở đó bên cạnh anh.
Nhưng là cha mẹ, đây là một trong
những hy sinh mà chúng ta phải đổ ra.
Nếu em đi lâu thế, mà không gặp
anh, không nói chuyện với anh...
... chạm vào anh...
... còn bao nhiêu tháng nữa vậy anh?
Nghe này, anh nhớ đến vòng tay của em.
Khi Jack bỏ em, đó không chỉ là
kết thúc của cuộc hôn nhân.
Đó là sự mất mát của
những hy vọng mà em từng ấp ủ.
Sự nồng nàn, rộng lượng của em, cách
em nhìn nét đẹp của những điều đơn giản.
Em cố gắng tiếp tục, nhưng thế giới
dường như không còn hứng thú gì ở em.
Một phần của anh muốn nhảy lên máy bay
và quay về. Anh biết anh không thể.
Gửi Paul, em không thể tin được.
Amanda đã bắt đầu hòa đồng lại.
Anh chắc phải thấy hàng trăm bệnh nhân.
Em đang đếm từng ngày.
Anh sẽ không bao giờ tin rằng một
cuối tuần có thể thay đổi cuộc đời anh.
Và rồi anh đến và giúp em tin
vào bản thân mình môt lần nữa.
Mm. Mm.
Ai còn viết thư như vậy nữa chứ?
- Em biết.
- Cho chị xem hình đó môt lần nữa nào.
Nhìn được đấy, anh ta có đầu óc đen tối.
- Anh ta là người canh gác.
- Để chị giữ nó đi.
Gửi Adrienne, khi anh viết cho em,
anh cảm thấy hơi thở của em.
Khi em đọc lá thư này, anh tưởng tượng
em cũng cảm thấy hơi thở của anh.
- Được rồi các con, bố đang đợi đấy.
- Tạm biệt mẹ.
Chào mẹ.
Những lá thư của chúng ta đã là
1 phần trong cuộc sống của chúng ta.
Một phần của ký ức chúng ta.
Và nhắc rằng chúng ta sẽ khiến
chúng còn mãi với thời gian.
Chờ đã. Không, Jack giữ bọn trẻ
cho đến thứ 2.
Cảm ơn.
Em đang làm những thứ mà chúng ta
đã làm vào những buổi tối ở phòng trọ.
Và một lời hứa về tương lai của chúng ta.
Em biết.
Chị Jean.
Chị Jean.
Chuyến bay của anh ấy sắp hạ cánh.
Em còn chưa thay quần áo nữa.
Không, em phải...
Em sẽ làm mà. Em hứa đấy.
- Em cũng yêu chị. Tạm biệt.
- Yêu em, Paul.
Chuyến bay 2822.
Đến đúng giờ chứ?
Tôi gọi để hỏi về hành khách.
Vâng, họ của ông ấy là Flanner.
Tôi muốn biết ông ấy có trên
máy bay hay không.
Dĩ nhiên, tôi hiểu cô thường sẽ không
cung cấp thông tin đó nhưng...
Dĩ nhiên. Cô có phụ trách để tôi
có thể nói chuyện hay...?
Cô sẽ làm gì? Ý tôi là,
tôi chỉ muốn thông tin này thôi...
... và không biết phải hỏi ai.
Tôi không phiền chờ máy đâu.
Cảm ơn.
Xin chào, Adrienne.
Willis phải không?
Vâng.
Con là Mark Flanner.
Con...
Con cũng đang hiểu ra điều đó.
Khi ông ấy đến đó,
ông ấy hoàn toàn thay đổi.
Con nhận ra rằng, khi ở đó,
ông ấy lập tức bắt đầu mọi việc.
Nhưng ông ấy cứ tiếp tục làm việc.
Ahh.
Điều kiện ở đó luôn khó khăn,
đặc biệt vào mùa mưa.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả
được hoàn cảnh ở đó.
Chúng ta phải ra khỏi đây.
Chúng ta phải đi thôi.
Chúng ta phải lấy dụng cụ đã.
Lẽ con không nhất định
muốn lấy tất cả dụng cụ...
Sẽ tốn 2 tuần.
Chúng ta sẽ mất rất nhiều người.
Cô phải hiểu, ở nơi ấy của thế giới...
... kháng sinh được xem là vàng.
Được rồi, con mang những thứ này đi.
Bố sẽ lo phần còn lại.
Được.
Ngay khi bố con và con
bắt đầu hiểu nhau.
... thì ông ấy đã rời xa con.
Vì cô, ông ấy đã thay đổi rất nhiều.
Cô đã mang lại cho con người cha.
Cô đã cứu rỗi ông ấy.
À, chúng tôi đã cứu rỗi nhau.
- Tạm biệt bố!
- Tạm biệt, bố yêu các con.
- Con yêu bố, con nhớ bố.
- Mẹ!
Mẹ!
Mẹ, mẹ đâu rồi?
Mẹ?
- Mẹ?
- Được rồi, đừng ồn lên như thế chứ?
Mẹ!
Mẹ, đoán xem, mẹ.
Mẹ ơi?
Được rồi Danny,
mẹ muốn con lên lầu ngay.
Mẹ.
- Nhưng chuyện gì xảy ra với mẹ?
- Danny, làm ơn lên lầu, được chứ?
Lên lầu đi, mẹ xin con đấy.
Mẹ?
Mẹ?
Gửi Adrienne, trong vài ngày nữa
chúng ta sẽ lại ở bên nhau.
Anh không thể chờ để gặp Amanda
và Danny, đi bộ trên bãi biển...
và sống trong căn phòng màu xanh
trong vòng tay của em.
Nhưng, anh không thể chờ cuộc đời
của chúng ta bắt đầu cùng với nhau.
Cảm ơn em vì đã cho anh thấy rằng
nó không quá muộn.
Tất cả những gì anh có thể làm để
trả ơn em là hứa sống bên em mãi mãi.
Và anh sẽ như thế.
Coi nào, Danny, đi nào.
Xe buýt đang đợi đấy.
Và chị làm chủ của em hồi nào vậy?
Từ bây giờ, đi thôi.
- Được rồi.
- Coi nào.
Đi, đi.
Cảm ơn.
Nhìn kìa...
Mẹ đã rất muốn giải thích cho
các con, nhưng mẹ không nghĩ...
Ừ, nhưng mẹ không nghĩ rằng
con có thể chịu đựng được.
... vì trong tâm trí mẹ,
con vẫn còn là môt cô bé nhỏ.
Nhưng con không như thế nữa.
Và con biết mọi thứ.
Như chuyện gì xảy ra với mẹ và bố.
Ông ấy nói con...
... về việc ông ấy đã làm
tổn thương mẹ như thế nào.
Và trong tất cả thời gian đó
con đã quá tàn nhẫn với mẹ.
Con thật sự xin lỗi.
Nhưng con biết chuyện gì xảy ra.
Con hiểu.
Vì thế mẹ có thể kể cho con.
Được.
Khi bố con và mẹ ly thân,
mẹ gặp một người đàn ông.
Mẹ biết con chỉ
biết có bố và mẹ thôi.
Và mẹ yêu Jack vì đó là bố
của các con.
Nhưng có một loại tình yêu
khác nữa, Amanda à.
Một loại tình cảm mang cho con
động lực để hoàn thiện hơn.
Một tình cảm khiến con cảm thấy
mọi việc đều có thể làm được.
Mẹ muốn con biết rằng
con có thể có nó.
Mẹ muốn con giữ nó.
Mẹ muốn con biết rằng con
xứng đáng với nó. Nghe mẹ chứ?
Kể cho con nghe về ông ấy đi.
Mẹ làm cái này cho ông ấy?
Con sẽ mang đến cho ông ấy.
Đây là những bức thư...
.. Mà mẹ đã gửi ông ấy nhưng bị trả lại.
Ôi, Chúa ơi.
Lạy Chúa.