Tip:
Highlight text to annotate it
X
Vietsub by Casablanca @ A4As
[VNbits. Org] Subtitle Team
Ngày 15 tháng 11 năm 1975
Philadelphia
Cố lên!
Đánh hắn đi!
Nào, đánh hắn đi!
Đánh hắn đi!
Cậu đang nhảy vanxơ.
Cho gã ngốc đó biết tay đi.
Cậu đánh như gã lười ấy.
Muốn tôi khuyên chứ?
Nước.
Bia lạnh đây.
Mại vô.
Cố lên!
Rocky, có nên cá
chưa đến 3 hiệp không?
- Cậu thấy khỏe chứ?
- Vâng.
Muốn tôi khuyên không?
- Miếng bảo vệ răng.
- Dịch chuyển vào...
Nhanh nào, tiếp tục đi!
Tránh ra nào!
Giơ tay lên!
Được rồi.
Tiếp theo là vòng đấu 6 hiệp
giữa các võ sĩ hạng nhẹ...
Kid Brooks và Sugar Johnson.
Đánh tốt lắm, nhà vô địch!
- Này.
- Này cái gì?
- Có thuốc lá chứ?
- Anh có thể lấy điếu này.
Anh là đồ lười biếng.
Anh là đồ lười biếng!
Anh biết chứ?
Ê.
Tối nay anh gặp may đấy.
Spider, phần của anh đây.
40 đô, chưa trừ 15 đô
cho tiền tủ và trợ lí,
5 đô tiền tắm và khăn,
7% thuế.
Còn lại 17 đô 20 xu.
Tối nay anh đánh hay lắm.
Balboa lấy phần thắng.
65 đô chưa trừ 15 đô
cho tiền tủ và trợ lí,
5 đô tiền tắm và khăn,
7% thuế.
Còn lại 40 đô 55 xu.
Khi nào tôi lại đấu?
Có lẽ là 2 tuần.
Gọi cho tôi nhé.
Khoảng 20 phút nữa
bác sĩ sẽ đến.
Này cậu bé!
Quyền anh nhà nghề
Mỗi năm các cậu lại khá hơn,
biết chứ?
Tối nay bố đánh khá tốt.
Sao các cậu không ở đó?
Lẽ ra các cậu phải xem bố đấu.
Các cậu đói rồi nhỉ?
Của các cậu đây.
Muốn gặp anh bạn Moby ***
của các cậu chứ?
Cậu thế nào, Moby ***?
Hôm nay có nhớ bố không?
Đây. Chào đi.
Nếu các cậu biết hát hoặc nhảy
thì bố không phải làm việc này.
Hộp thức ăn cho rùa cuối cùng
mình có.
Trong này nhiều ruồi hơn,
nhiều sâu bướm và ruồi hơn.
Nhiều ruồi hay sâu bướm hơn?
Ai quan tâm chứ?
Sáng nay cô thế nào?
Tràn đầy sức sống hả?
Tôi ổn.
Mày thế nào, sát thủ?
Thức ăn cho rùa thế nào?
¤
Ổn.
Hình như tôi bị nặng hơn.
Tôi rất tiếc.
Đâu phải tại cô.
Cô muốn nghe không?
Tôi sẽ nói ai không muốn nghe.
- Chị khỏe chứ, Gloria.
- Khỏe.
Hộp thức ăn cuối cùng tôi mua
có nhiều sâu bưóm hơn ruồi.
Cô biết chứ?
Lũ sâu bướm bám vào cổ rùa
và chúng bị ho,
tôi phải dí chúng vào mai rùa.
Cô nghĩ chúng bị sao?
Hả?
Nói đi.
Choáng váng.
Anh bắt đầu với
chuyện đùa dở tệ sớm quá.
Bịa chuyện
đôi khi không dễ đâu.
Đó đâu phải chuyện đùa.
Hôm nay anh bạn của tôi
thế nào? Butkus!
- Tôi không có thời gian xem nó.
- Butkus!
Hôn tao một cái đi.
Adrian, xuống tầng dưới dọn
chuồng mèo đi.
Bừa bãi quá.
Anh phải trả tiền cho
hộp thức ăn của rùa.
Bọn tội phạm không trả tiền,
chị biết thế, Gloria.
- Rock, chơi quyền anh thế nào rồi?
- Tốt lắm.
- Rock, anh lại thi đấu à?
- Vâng.
- Ta lại sớm kiếm tiền nhỉ?
- Vâng, cả triệu đô.
Này anh!
Đi đâu thế?
Anh đi đâu?
Chạy đâu vậy?
- Anh chạy đâu?
- Này, này!
- Đừng đánh vào mặt!
- Im miệng!
- Đừng đánh vào mặt!
- Gazzo muốn có 200 ngay.
- Thề có Chúa, tôi cháy túi rồi.
- Gazzo nói tôi thu 200 đô...
hoặc bẻ gãy ngón tay anh.
- Xin anh...
- Nói lại tên anh đi.
- Bob.
- Bob. Nghe này Bob.
Muốn nhảy thì anh phải
trả tiền cho ban nhạc.
Muốn vay tiền
thì phải trả cho ông ấy.
Tôi không xúc động đâu,
anh hiểu chứ?
Đưa cho tôi ít tiền.
Nhanh lên.
- Ở đây có 130 đô.
- Thế thôi. Tôi cháy túi rồi.
Này Bob.
Anh vẫn thiếu 70 đô.
Anh sẽ không phải bẻ thứ gì cả.
Lấy áo khoác của tôi đi.
Nó đáng giá 50, 60 đô đấy.
Cầm lấy áo đi!
Lẽ ra anh phải lên kế hoạch trước.
Biết chứ?
Tôi sẽ giả vờ. Tôi sẽ băng
ngón tay như anh đã bẻ tay tôi.
Gazzo không cần biết!
Anh ta sẽ chẳng biết gì đâu!
Gazzo sẽ chẳng biết gì đâu!
Hãy giữ lấy cái áo!
Anh ta chỉ có 130 đô nhưng
tôi nghĩ tuần sau sẽ có đủ.
Chắc rồi, Rocky.
Bob có mà.
Đây là tiền cho hôm nay.
Mai đòi Del Rio nhé.
Hắn muộn 3 tuần rồi.
Ngày mai, 3 tuần, Del Rio?
Tôi biết rồi.
Viết Del Rio như thế nào?
- Tối qua cậu đấu thế nào?
- Tốt lắm.
- Này!
- Gì?
- Anh thấy biển số chứ?
- Của cái gì?
Cái xe tải chạy qua chỗ anh.
Bình tĩnh đi. Tấp vào đây.
Tôi muốn để Rocky xuống rồi
nói chuyện với cậu ấy vài giây.
Sao cậu không bẻ
ngón cái của gã?
- Sao anh biết tôi không...
- Tưởng tôi không biết à?
Sáng nay tôi có giao việc
cho cậu không?
Sao cậu không bẻ
tay gã như tôi bảo?
Khi không làm việc tôi bảo,
cậu làm tôi xấu mặt, Rock ạ.
Tôi nghĩ...
nếu bị tôi bẻ ngón tay,
gã sẽ nghỉ việc. Vậy thì...
Đừng nghĩ.
Để tôi nghĩ, được chứ?
Từ giờ trở đi, cứ để tôi nghĩ.
Những gã này nghĩ là
ta đang quản lí hội từ thiện.
Rằng chúng có thể thoát.
Từ giờ trở đi,
hãy làm như tôi bảo,
vì việc đó có hại cho
tiếng tăm của tôi, hiểu chứ?
Cậu hiểu chứ, Rock?
Tôi hiểu.
Anh đánh vần Del Rio
như thế nào?
- Mở từ điển ra!
- Thôi mà!
Tôi sẽ không để
chuyện bẻ tay tái diễn đâu.
Anh biết chứ?
Tạm biệt, đồ khốn.
Lã ra tôi phải bẻ ngón tay anh.
Rock, nghe nói
tối qua anh đấu hay lắm.
Phải. Lẽ ra anh phải xem.
- Anh nên nghỉ ngơi đi.
- Không, tôi bị đau lưng.
- Lưng ư?
- Tôi bị đau lưng. Anh điếc à?
Không, tôi lùn.
Này Mike.
Ổ khóa của tôi đâu?
Đồ của ai ở trong tủ của tôi?
Của Dipper đấy.
Đó không phải là tủ của anh nữa.
Nghĩa là sao?
Nó là tủ của tôi 6 năm rồi.
Đồ của tôi đâu?
Mickey bảo tôi
cho vào túi và treo lên.
Anh cho đồ của tôi
vào dãy rẻ tiền.
Tôi dùng tủ đó 6 năm,
và anh để đồ của tôi
vào túi ở dãy rẻ tiền?
Mickey bảo tôi làm gì
thì tôi phải làm thế.
Ông ấy đâu?
Ở ngoài tập với Dipper.
- Ông ấy không vui.
- Tôi cũng thế.
Giơ tay cao lên.
Đúng rồi.
- Mick.
- Im đi!
Đánh vào người. Đúng rồi.
Hết giờ!
Chết tiệt! Cậu muốn gì?
- Hôm nay ông thấy thế nào?
- Gì?
- Ông thấy thế nào?
- Cậu là bác sĩ à?
- Ông có vấn đề à?
- Đừng lo. Vấn đề của cậu là gì?
Tôi đã nói chuyện với Michael.
Sao đồ của tôi bị bỏ ra khỏi tủ?
Vì Dipper cần nó.
Dipper là đối thủ, là kẻ
thăng tiến. Biết cậu là gì chứ?
- Là gì?
- Cà chua.
- Cà chua?
- Phải. Hãy đối mặt với việc đó.
Tôi làm ăn ở đây,
đâu phải chỗ phát chẩn đồ ăn.
- Tối qua cậu có đấu chứ?
- Vâng.
- Cậu thắng chứ?
- Có. Hạ đo ván ở hiệp 2.
Thế ư? Cậu đấu với ai?
Spider Rico.
Cậu ta là kẻ lười biếng.
Ông nghĩ
ai đấu với tôi cũng lười.
Không phải thế à?
Cậu có gan nhưng
đấu như khỉ không đuôi vậy.
Điều duy nhất đặc biệt ở cậu là
cậu không bao giờ bị vỡ mũi.
Cứ tiếp tục phát huy.
Đấu đẹp đẽ gọn gàng.
Tôi nghĩ mình sẽ đi tắm hơi.
Biết lí do chứ? Tối qua tôi
chơi tốt và lẽ ra ông phải xem.
- Làm như ghê lắm ấy.
- Lẽ ra anh cũng phải xem.
Này nhóc.
Nghĩ đến chuyện giải nghệ chưa?
Chưa.
- Vậy nghĩ đi.
- Được.
Hết giờ.
- Này.
- Gì?
Tôi mở tủ của anh đấy.
Cừ lắm.
Tối nay lạnh quá.
Tối nay rất dễ bị viêm phổi.
Cô cần giúp với cái lồng không?
Tối nay có một trận đấu hay
ở Spectrum.
Cô muốn đi xem bóng rổ không?
Chào Butkus.
Hôm nay thật khó khăn.
Họ lấy tủ của tôi rồi.
Tôi dùng cái tủ đó 6 năm rồi
nhưng chẳng sao.
Dùng tủ cũng tệ lắm.
Một thời gian là họ biết mã khóa.
6 năm qua,
tôi phải mất đến 20 đô ở đó.
Nghe không nhiều
nhưng cứ cộng vào.
Không quan trọng.
Có ai bận tâm đâu.
Lạnh quá.
Này chim!
Xem ai ở đây này.
Xem ai ở đây này.
Con giun khổng lồ.
Nhìn lũ chim xem.
Trông chúng chẳng giống
những cái kẹo biết bay à?
Muốn đưa tao về nhà không?
Cô cần người đi về cùng không?
- Không.
- Không ư? Tối nay lạnh đấy.
Nếu là cô mà cô có tiền,
tôi sẽ gọi taxi.
Quanh đây có quá nhiều kẻ xấu.
Mọi nhà khác đóng cửa
là có kẻ xấu.
Nhìn kẻ xấu là biết ngay.
Nghe này, tôi đi đây?
Tôi sẽ gặp cô sau.
Các chú mày đứng dậy đi.
Ở trong lồng cả ngày khổ rồi.
Tôi sẽ về
bịa ra một chuyện đùa.
Mai tôi sẽ kể cho cô
chuyện đùa mới.
- Chúc ngủ ngon, Adrian.
- Ngủ ngon, Rocky.
Chẳng biết chuyện gì xảy ra
với mình nữa.
Này Tay Chiêu.
- Có bạn cho anh đây.
- Chào Rock.
Anh khỏe chứ?
Có thấy Paulie đâu không?
- Anh ấy đang ở phòng tắm hơi.
- Thế à?
- Rocky, mắt anh bị sao vậy?
- Thi đấu mà.
- Hi vọng ít ra là anh thắng.
- Vâng. Lẽ ra cô phải xem.
Nhà vô địch thế giới
hạng nặng Apollo Creed...
- Đang ở sân bay Kennedy, New York.
- Này, Rocky! Cậu đã đấu với ai?
Spider Rico.
- Cậu ta vẫn thi đấu?
- Vâng, đấu tốt.
Chắc chắn là tốt hơn ông.
Paulie, anh khóa cửa đấy à?
Paulie!
Tôi muốn giết
tên khốn đã làm vỡ gương.
Này Paulie,
lúc nào ghé qua,
tôi cũng bị em gái anh lờ đi.
Anh hiểu chứ?
- Quên nó đi.
- Là sao?
- Cậu làm tốt hơn nó.
- Không quên.
Tối nào, sáng nào qua đó,
tôi cũng kể chuyện cười.
Chẳng có gì.
Cô ấy chỉ nhìn tôi. Hiểu chứ?
- Nhìn ư?
- Như tôi là đĩa đồ ăn thừa.
Tôi cần có xe Cadillac
để đồng cảm với em anh à?
Mặt tôi có gì lạ à?
Hiểu ý tôi chứ?
- Con bé quá kém.
- Này.
Đôi lúc nó làm tôi phát cáu,
tôi có thể lấy dao cạo giết nó.
Đừng có điên.
- Cậu gặp tôi lúc không vui.
- Anh luôn thế.
Adrian không thông minh.
Adrian quá kém.
Con bé gần 30 tuổi rồi.
Và nếu không cẩn thận,
nó sẽ chết một mình.
- Tôi 30 tuổi rồi.
- Vậy cậu sẽ chết một mình.
Tôi cũng đâu có thấy ai quanh anh.
Tôi muốn giết
tên khốn làm vỡ gương.
Rời khỏi chỗ bẩn thỉu này thôi.
Đi nào.
- Mà tôi muốn nói chuyện với cậu.
- Vê chuyện gì?
- Cậu vẫn làm cho Gazzo chứ?
- Vâng.
Sao cậu không nói
với ông ấy về tôi?
Tôi không nghĩ bây giờ
Gazzo sẽ thuê người.
Đi nào!
- Con bé đang khô héo.
- Ai cơ?
Em tôi. Nếu không bắt đầu sống,
người nó sẽ bắt đầu khô đi.
Cậu biết mai là Lễ Tạ ơn chứ?
Đến nói chuyện với nó nhé?
Chắc rồi.
Mai cậu gà ăn gà nhỉ?
Tất nhiên rồi.
Tôi đi đây. Tôi về muộn 10 phút
là nó gọi đến bệnh viện.
- Paulie!
- Để tôi.
... đấu với Mac Lee Green
tại sân Spectrum ở Philadelphia.
Harry?
Anh nói đến trận đấu
200 năm/lần của mình?
Vâng, đó sẽ là sự kiện thể thao
lớn nhất lịch sử Mỹ,
một lễ hội với tôi khi đánh Green
như anh ta phạm tội.
Anh nhìn gã đó xem.
Ý tôi là
các võ sĩ thực sự ở đâu ra?
Võ sĩ nhà nghề.
Thời buổi này chỉ có lũ hề.
Vào ngày 1/1,
sự kiện trọng đại đầu tiên trong năm...
- Lũ hề ư?
- Đúng vậy.
... và cùng các sự kiện lớn
trong lịch sử Mỹ.
Apollo Creed
sẽ làm Chuông Tự Do nứt thêm...
bằng việc hạ gục Mac Lee Green.
Anh bảo Apollo Creed là gã hề ư?
Còn là gì nữa? Nhìn anh ta đi.
Hãy đi học
và sử dụng trí óc của mình.
Hãy là bác sĩ, luật sư,
mang cặp da.
Quên thể thao như một nghề đi.
Nó làm ta nói làu bàu và có mùi.
Hãy là nhà tri thức,
đừng là kẻ hôi hám.
Cảm ơn nhiều.
Anh điên à?
Anh ta là nhà vô địch thế giới.
Anh ta cố hết sức
và trở thành nhà vô địch.
Anh đã cố gì nào?
Rocky, cậu không hài lòng
với đời mình, không sao cả.
Nhưng tôi có một cái quán,
tôi không phải cố.
Đúng thế.
Cứ gắn bó với
cái quán của anh đi.
Cậu bị xúc phạm
về chuyện gì chứ?
Muốn tôi thử một ly à?
Được rồi.
Thì thử.
Rocky, tình hình thế nào?
Làm một chai nhé?
- Tôi không uống rượu.
- Thôi nào, một chút thôi.
Rory, anh của em có biết
em đi chơi muộn thế chứ?
- Anh biến đi!
- Anh con bé biết mà.
Chúng dạy em nói thế à?
- Anh im đi.
- Đừng bao giờ nói thế. Lại đây!
Anh làm bẩn khu này!
Này!
Hồi anh bằng tuổi em,
chỉ có một cô ở khu này
nói năng như thế.
Thế đấy. Một thôi.
Làm gì vậy? Nó sẽ làm răng em
bị vàng. Đừng làm thế.
- Em thích răng vàng.
- Hơi thở sẽ hôi như rác.
- Có lẽ em thích rác.
- Thôi nào, chẳng ai thích rác.
Cô gái đó nói tục. Không xấu,
nhưng cô không được gã nào
thực sự ngó ngàng.
Họ không hẹn hò với cô ấy.
- Vì sao?
- Đàn ông là thế.
Họ cười khi em nói tục.
Họ nghĩ em dễ thương,
rồi em mang tiếng.
Em không được tôn trọng.
Em không được tôn trọng.
Anh phải dùng một từ xấu.
Gái điếm. Em hiểu chứ?
Em nói tục và rốt cuộc có thể
trở thành gái điếm. Hiểu chứ?
Thôi nào, em mới 12 tuổi.
Chuyện em 12 tuổi
không quan trọng.
Em không phải là gái
mà chỉ cư xử như thế. Thế đấy.
Nếu em bị đổ lỗi, em hiểu chứ?
20 năm nữa, mọi người sẽ nói:
"Cậu nhớ Marie chứ?"
"Không, đó là ai?"
"Ả điếm chơi bời
ở Hiệu Atomic Hoagie. "
"Có, giờ tôi nhớ rồi. "
Em thấy đấy, họ không nhớ em
mà nhớ cái tiếng.
Em hiểu chứ?
Em có bạn trai không?
Em không có bạn trai.
Em nghĩ vì sao
mình không có bạn trai?
Vì em chơi với bọn thanh niên
ở góc phố, hiểu chứ?
Chơi với chúng thì
chẳng đi đến đâu.
Chúng là lũ vô dụng.
Chơi với người tốt,
em có bạn trai tốt, hiểu chứ?
Chơi với người thông minh,
em có bạn trai thông minh.
Chơi với bọn ngốc,
em có bạn ngốc.
Em thấy chứ?
Đó là phép toán đơn giản.
- Hi vọng em...
- Không đâu.
Anh sẽ nói gì?
Anh hi vọng em thôi cư xử như gái
nếu không sẽ thành gái.
- Ừ, đại loại thế.
- Chúc anh ngủ ngon.
- Ngủ ngon. Bảo trọng nhé.
- Này anh Rocky?
Đồ góm ghiếc!
Mày là ai mà khuyên bảo chứ,
đồ gớm ghiếc?
Mày là ai chứ?
- Đã xác nhận báo cáo của bác sĩ?
- Phải.
Nó viết Mac Lee Green
bị rạn nghiêm trọng...
xương ngón thứ 3 bên tay phải.
Chết tiệt.
Ta có thể hủy trận đấu
nếu anh bị buộc đấu với Green.
Đâu chỉ là Green!
Tất cả thời gian
Apollo đã đầu tư thì sao?
Tôi tin ta có thể
tìm ra giải pháp.
Không. Ông nên nhanh chóng
tìm cho tôi một đối thủ khác.
Đừng đùa với thân chủ tôi.
Apollo đã chi cho quảng cáo
đến một triệu đô,
và có nghĩa vụ hợp đồng với
20 tổ chức khác nhau,
anh ấy sẽ không bị ngăn trở!
Tôi đã liên hệ với
quản lí của Ernie Roman.
Tuần đó, Ernie thi đấu ở Pháp.
Vậy gọi Buddy Shaw đi!
Anh ta đứng thứ 5.
Anh ấy đi California
và đã tăng 23 kg.
Tôi đã gọi cho
mọi đối thủ xứng tầm,
và tất cả đều trả lời giống nhau...
5 tuần không đủ để chuẩn bị.
Chẳng chuẩn bị gì cả!
Họ sợ thôi.
Họ biết cả thế giới sẽ xem
và không mong đấu với tôi.
Họ viện cớ để
tránh trở thành gã ngốc...
bị đánh bại trước khán giả
khắp thế giới.
Tôi chỉ có thể nói
mình là nhà tổ chức giỏi.
Tôi đã chuẩn bị mọi trận đấu
ở mọi đất nưóc,
và đã cố hết sức
vì trận đấu này.
Nhưng tôi không biết
phải làm gì nữa!
Tôi biết.
Không có đối thủ được xếp hạng,
trận đấu sẽ cần một người mới.
Đây là
miền đất của cơ hội nhỉ?
Vậy Apollo Creed, ngày 1/1,
cho võ sĩ dưới tầm
của địa phương một cơ hội.
Một võ sĩ da trắng dưới tầm và
tôi sẽ đưa anh ta lên áp phích.
Tôi sẽ cho các ông biết vì sao.
Vì tôi là người đa cảm.
Và nhiều người
ở đất nước này cũng đa cảm,
và họ không thích gì hơn
là xem Apollo Creed...
cho một người Philadelphia
cơ hội với danh hiệu lớn nhất...
vào ngày kỉ niệm
thành lập nước.
Tôi thấy như vậy đấy.
Và nó sẽ diễn ra như thế.
Apollo, tôi thích đấy.
Rất Mỹ.
Không, Jergens.
Rất thông minh.
Hẹn gặp ông sau.
- Gì thế?
- Tôi chỉ muốn hỏi lại.
Ông nói thu 200 đô của Snyder
và 1.000 đô của Cappoli nhỉ?
Không. 200 đô của Cappoli
và 1.000 đô của Snyder.
- 200.
- Ghi lại đi.
Tôi ghi rồi.
Tối mai cậu sẽ đi chơi
với cô nào vậy?
Sao ông lại biết?
Cậu nghĩ
tôi không nghe được gì à?
Nhiều chim bay quanh bến tàu lắm.
- Tôi sẽ đi chơi với em của Paulie.
- Này Rocky.
- Gì?
- Nghe nói cô ta bị thiểu năng.
Cô ấy không thiểu năng
mà là xấu hổ.
Tôi bảo nhé.
Hãy đưa cô ta đến vườn thú.
Nghe nói bọn thiểu năng
thích nơi đó.
- Đồ lười phải nói thế à?
- Ai lười?
- Tôi bảo anh đấy!
- Bình tĩnh.
Anh ta không vui
vì tuyến tiền liệt.
Anh ta luôn thế.
Anh nên nghĩ về điều tốt đẹp.
Anh vẫn khỏe mạnh.
- Tôi không ưa cái mặt anh.
- Tôi cũng thế.
- Im đi!
- Hạ vai xuống!
- Ra khỏi xe đi!
- Bình tĩnh!
Điếc tai quá.
Hai người định làm tôi phát điên à?
- Buddy không ưa cậu.
- Vâng.
Một số người ghét
chẳng vì lí do gì, hiểu chứ?
- Vâng.
- Lại đây.
50 đô đấy. Cậu và Adrian
sẽ có quãng thời gian vui vẻ.
Cảm ơn.
Sao ông biết tên cô ấy?
Cậu nghĩ
tôi không nghe được gì à?
- Rock.
- Gì?
- Nhớ điều tôi bảo.
- Gì?
Đưa cô ta đến vườn thú.
- Cà phê nữa không ạ?
- Không, cảm ơn Shirley.
Ông nghĩ sao về Billy Snow?
Tệ quá.
- Big Chuck Smith thì sao?
- Được đấy.
Không.
Hắn quá già và chậm chạp.
Bobby Judd được đấy.
Cái tên đó chẳng có nhiệt huyết.
Joe Zach có triển vọng tốt đấy.
Chính xác thì anh tìm gì, Apollo?
Đây là người tôi đang tìm.
Ngựa Giống Italia.
Rocky Balboa?
Tôi chưa từng nghe về anh ta.
Nghe này, đó là cái tên.
Ngựa Giống Italia.
Phương tiện truyền thông sẽ thích thế.
Ai tìm ra nước Mỹ?
Một người Italia nhỉ?
Điều gì sẽ tốt hơn là đấu với
hậu duệ của ông ấy?
Anh ta thuận tay chiêu.
Tôi không muốn
anh phí thì giờ với anh ta.
Tay chiêu không đáng lo.
3 hiệp là tôi hạ anh ta.
Apollo Creed gặp ngựa Giống Italia.
Nghe như một bộ phim kinh dị.
Em làm gì vói cái gậy thế?
Tôi từng rất giỏi bóng chày.
Em gái anh biết tôi đến chứ?
Con bé rất phấn khích.
- Nhìn tay tôi sưng vù này.
- Vâng.
Khớp sưng vì mang thịt ra
rồi mang vào tủ lạnh.
- Nó rất nhạy với khớp.
- Anh nên đi gặp bác sĩ.
Tôi đâu cần bác sĩ
mà cần công việc khác.
Công việc khác.
Loại gà tây nào? To hay bé?
Nói với Gazzo rằng tôi là người tốt
và không bận tâm gì.
Tôi sẽ đòi nợ tốt. Đấm vỡ xương
cũng không làm tôi bận tâm.
Một con gà tây to à?
Quên Gazzo đi. Công việc đó
dở lắm, hiểu ý tôi chứ?
- Anh có diêm chứ?
- Bảo ông ấy đi. Giúp tôi đi.
Lần cuối tôi ăn gà tây là khi
họ có món đặc biệt 2 đô...
ở quán Horn & Hardog
3 năm trước.
Năm ngoái tôi và lũ rùa
ăn giăm-bông hộp.
Có vẻ là ý hay đấy.
Chắc em anh biết tôi đến chứ?
Phải, nó rất phấn khích.
♪ Anh hoàn toàn cô đơn. ♪
Quên chuyện Gazzo đi.
- Tôi không hỏi ai 2 lần.
- Anh không hỏi ai 2 lần.
♪ Tránh xa anh, em hỡi. ♪
Anh chắc em gái anh biết
tôi sẽ đến chứ?
Phải, nó rất phấn khích.
Thế ư?
Paulie? Anh về muộn.
Em gọi đến bệnh viện rồi à?
Tôi về muộn 10 phút là nó gọi.
Chào cô.
Đã bảo nó rất phấn khích mà.
Sao anh không nói là
sẽ đưa anh ta đến?
Nhìn em đi.
Em chưa sẵn sàng.
Em sẵn sàng thì khác gì?
Cậu ấy là bạn
và sẽ đưa em đi chơi.
Em không thể.
Em đang ở trong bếp
và anh muốn em ra ngay.
Này.
Anh muốn em ra khỏi đây ngay!
Anh chán thấy em lang thang
như nhện rồi!
Ra ngoài sống đi!
Tận hưởng cuộc sống đi!
Em không đi được!
Đừng láu cá vói anh.
- Anh chán vì em kém cỏi rồi.
- Đừng bảo em thế!
Apollo Creed nói sẽ
tìm nạn nhân khác...
để lấp chỗ trống của Green
cho trận đấu vô địch 200 năm/lần.
Sao không nói sẽ đưa Rock đến?
- ***ết anh không nói?
- Em không đi đâu. Em không thể!
- Em sẽ không đi.
- Tại sao?
Hôm nay là Lễ Tạ ơn.
Em có gà tây trong lò nưóng.
Gà tây trong lò nướng.
Em muốn ăn thịt gà?
Ra ngõ ăn đi!
Paulie.
Anh muốn em ra khỏi đây!
Ra khỏi nhà đi!
Ra ngoài tận hưởng cuộc sống đi!
Cậu đói không?
Paulie, có lẽ chúng ta nên
quên hết chuyện này đi.
- Quên đi.
- Không quên gì cả.
Kể chuyện hài đi.
Tôi không có gì để kể.
Cô ấy không vui, tôi không vui.
Cậu biết cách pha trò.
Muốn đi chơi với em tôi chứ?
- Vâng.
- Đi nào.
Tôi không biết phải nói gì.
Adrian, là tôi, Rocky đây.
Rocky ấy.
Nghe này...
tôi không biết phải nói gì vì
chưa từng nói với cánh cửa nào.
Điều tôi nói với... nghe này!
Cố lên. Cậu làm tốt mà.
Không phải.
Trông tôi như thằng ngốc.
Cứ làm như đang làm đi.
Hài hước lắm.
Tôi biết hết về chuyện này.
Tôi thấy như kẻ ngốc.
Adrian, lại là Rocky đây.
Nghe này...
tôi biết giờ cô không vui lắm,
nhưng cô giúp tôi nhé?
Tôi không có ai ăn Lễ Tạ ơn cùng.
Vậy...
có lẽ tôi và cô đi chơi,
kiếm thứ gì đó ăn thì sao?
Tôi không biết.
Có lẽ cười vui một chút.
Cô có muốn...
Cô có muốn
tôi và cô đi chơi không?
Cô nghĩ sao?
Cô có muốn không?
Chúng ta sẽ vui.
Chúng ta sẽ thực sự vui.
Cảm ơn vì con gà.
Anh sẽ tắt tivi.
Anh đau đầu.
- Em gái anh thích chơi gì?
- Trượt băng.
Adrian, đi nào!
Em làm mất hứng đấy.
Ở đây ai trả tiền hóa đơn chứ?
Dù sao tôi cũng không muốn
ăn thịt gà tây.
Nhưng hôm này là Lễ Tạ ơn.
- Là gì?
- Lễ Tạ ơn.
Là với cô,
nhưng với tôi là thứ Năm.
- Có vẻ khá im ắng nhỉ?
- Đóng cửa rồi.
Tôi nghĩ có thể ta đến sớm thôi.
- Chào!
- Chào!
- Chúng tôi đóng cửa rồi.
- Gì?
- Tôi bảo bọn tôi đóng cửa rồi.
- Vâng.
Tôi sẽ dàn xếp với anh ta.
Đợi ở đây nhé.
Tôi quay lại ngay.
- Di chỗ khác cũng được.
- Không cần.
Đóng cửa hình thức
hay với tất cả mọi người?
Quá 6h rồi và là Lễ Tạ ơn.
Vì thế không có ai ở đây.
Mà anh không nên ở trong này.
Vậy hãy giúp tôi
và đừng ở đây.
- Anh giúp tôi chứ?
- Chúng tôi không làm việc.
Nghe này.
Cô gái này không khỏe.
Bác sĩ nói
cô ấy nên chơi thể thao,
và trượt băng có thể là
tốt nhất, hiểu chứ?
Vậy anh muốn gì ở tôi?
Hãy giúp tôi. Anh có thể thấy
cô ấy không khỏe.
Nếu anh cho cô ấy vào sân
vài phút thì tôi rất cảm kích.
10 phút, 10 đô.
10 đô? 8 đô thì sao?
Thôi nào. Lễ Tạ ơn đấy.
9 đô đi, thỏa thuận nhé.
10 đô thì anh làm gì tùy ý.
Đưa giày cho cô ấy đi.
- Anh không trượt à?
- Tôi không trượt từ hồi 15.
Đó là khi tôi bắt đầu
chơi quyền anh.
Cô biết trượt băng
có hại cho mắt cá chân chứ?
Vậy ư?
Cô trượt băng khá giỏi nhỉ?
Như tôi nói
lúc trên đường tới đây.
Với tôi chơi quyền anh từng
quan trọng nhất nhưng hết rồi.
Tôi muốn chứng tỏ
mình không lười biếng.
Và có tố chất để thành
võ sĩ nhà nghề giỏi.
Anh không có cơ hội à?
Tôi không than khóc chuyện đó
bởi tôi vẫn thi đấu.
Tôi chơi như đó là sở thích.
Vấn đề là tôi chơi tay chiêu.
- Tay chiêu là sao?
- Là chơi tay trái.
Người chơi tay chiêu
làm ta chọn sai thời điểm.
Chọn sai thời điểm
làm họ trông ngớ ngẩn.
Không ai muốn thế.
- Biết "tay chiêu" là từ đâu chứ?
- 9 phút!
Lâu lắm rồi,
có lẽ mấy trăm năm trước.
Một người thi đấu,
tôi nghĩ là ở quanh Philadelphia.
Ông ấy thuận tay trái.
Tay ông ấy
ngược vói New Jersey.
Và đó là hướng nam nên
họ gọi ông ấy là tay chiêu.
Cô hiểu chứ?
Tay chiêu, Nam Jersey.
Nam Camden, Tay chiêu.
Hiểu ý tôi chứ?
Có lẽ mọi việc tốt đẹp với
ai giỏi nhất.
Anh không có cơ hội
vì thuận tay trái nhỉ?
Hoàn toàn đúng.
Cẩn thận!
Tôi bị trẹo ngón tay.
Nhìn này. Không!
Không phải tại cô. Nhìn này.
Nhìn này. Đó là vết thương cũ.
Cô thấy chứ?
Không có gì. Nó cong thế.
Lúc đầu tôi bị thế, ấn nút...
Hết luôn.
Tôi sẽ cho cô xem...
7 phút.
Lúc đầu tôi bị thế.
Tôi giữ ảnh của mọi trận đấu.
Tôi bị thế
ở trận đấu với Baby Crenshaw.
Anh ta rất to lớn.
Tôi gãy xương cả hai bàn tay.
Trận đó tôi thua nhưng bức ảnh
đẹp nhỉ, cô không nghĩ thế à?
Thật sự đẹp.
Đi nào. Cô vui chứ?
Cô thấy tôi không uyển chuyển.
Tôi di chuyển không tốt.
Nhưng tôi có thể đánh mạnh.
Tôi thực sự có thể.
Tôi chơi tay chiêu và không ai
muốn đấu vói kẻ chơi tay chiêu.
Cô biết tôi bắt đầu
thi đấu thế nào chứ?
Không.
Tôi nói to quá à?
- Không.
- 3 phút!
Bố tôi...
ông cụ nhà tôi
không thông minh lắm.
Ông bảo: "Con sinh ra
không thông minh,
vậy hãy dùng cơ thể mình".
Nên tôi trở thành võ sĩ.
- Cô hiểu ý tôi chứ?
- Vâng.
Sao cô lại cười?
Mẹ tôi lại nói ngược lại.
Bà nói ngược lại là nói gì?
"Con sinh ra không khỏe mạnh,
vậy hãy phát triển trí não. "
Bà nói vậy sao?
Hết giờ!
- Tôi có thể hỏi anh một câu chứ?
- Tất nhiên.
- Tại sao anh muốn thi đấu?
- Vì tôi không thể hát hay nhảy.
Đừng ngã!
Hay quá.
Tôi khá giỏi môn này.
Thích cách tôi trượt không?
Trận trước tôi đấu với
một gã tên Spider Rico.
Anh ta đấm vỡ đầu tôi.
Cô thấy vết sẹo chứ?
Trên võ đài,
mọi thứ khá khắt nghiệt đấy.
Một số người,
bản tính là hay e thẹn.
Tôi nghĩ thế.
Tôi thấy bản tính của cô
là hay e thẹn.
Vâng, tôi cho là thế.
Gã lười chui ra từ bóng tối.
Kiếm việc đi, đồ lười biếng!
Vài người nghĩ e thẹn là bệnh...
nhưng tôi thấy chẳng sao.
Tôi cũng thế.
Sao tôi lại lôi việc đó ra chứ?
Bởi vì tôi ngốc.
Tôi nghĩ ta là một cặp dở tệ.
Tôi ngốc, cô e thẹn.
Tôi không hiểu tại sao
có người muốn làm võ sĩ.
Đó phải là một kẻ khờ.
Là kẻ khờ mới muốn trở thành
võ sĩ, hiểu ý tôi chứ?
Đó là nghề mà cô gần như được
đảm bảo để thành kẻ lười biếng.
- Tôi không nghĩ anh lười.
- Ít ra cũng là một nửa.
Để tôi nói điều này.
Điều tệ nhất của quyền anh
là buổi sáng hôm sau.
- Sáng hôm sau?
- Ừ.
Sáng hôm sau trận đấu,
ta bị thương đầy mình.
Đôi khi tôi bị đau khắp người.
Tôi muốn gọi taxi đưa mình
từ giường ra phòng tắm.
Tóc đau, mắt đau,
mặt bị đấm vỡ, tay sưng lên.
Nhìn khuôn mặt này đi.
64 trận đấu. Nhìn cái mũi đi.
Cô thấy cái mũi chứ?
Cái mũi không bị vỡ
trong 64 trận đấu.
Có những người đấm nó,
nhai nó,
vặn nó, thoi vào nó.
Những người đó
luôn đánh vào mũi tôi.
Nó không vỡ. Tôi tự hào lắm.
Thế không hiếm ư? Hiếm đấy.
- Nếu đau thì anh đấu làm gì?
- Cô nghĩ là tại sao?
Vì anh không thể hát hay nhảy?
Phải. Đại loại thế.
Cô muốn vào nhà không?
Không, tôi phải đi.
Thôi mà.
Tôi có mấy con vật đấy.
Tôi có mấy con vật hiếm
trong nhà đấy. Đi nào.
Không. Tôi phải đi.
Tôi cũng phải đi.
Tôi phải đi vệ sinh. Đi nào!
Đi nào!
- Không, tôi phải đi.
- Nhìn mặt tôi đi.
Đó là khuôn mặt
cô có thể tin tưởng nhỉ?
Đúng không? Họ nên cho
ảnh tôi lên tem. Cô nghĩ sao?
Lên đi. Vào đi nào.
Vào đi.
Bật.
Adrian, cô có đói không?
Không.
Tôi có vài thứ đấy.
Có xôđa, bánh rán.
Ít bánh nướng.
Không ư?
Tôi nghĩ mình có sôcôla.
Không à?
Trong này nóng mà.
Tôi phải bật nhạc.
Adrian.
Đây là những con vật kì lạ
tôi nói với cô.
Đây là bạn tôi, Cuff và Link.
- Tôi bán chúng cho anh mà.
- Tôi biết cô bán cho tôi.
Cô làm ở cửa hàng thú nuôi mà.
Ngày đầu tiên cô ở đó,
tôi đã mua 2 con vật này.
Tôi nhớ. Tôi đến mua
cái bát này và...
tôi mua mấy con vật, đồ ăn,
những hòn bi để ở đáy bát.
Cô nhớ ngọn núi chứ?
Tôi phải bỏ đi
vì chúng cứ đổ xuống và bật lại.
Sao cô không lại đây ngồi?
Ghế này dễ chịu mà.
Tôi không biết...
Ở đó có lũ bọ to lắm.
Ở đây an toàn hơn.
Cô muốn ngồi không?
Đây là bố mẹ anh à?
Ừ, họ đấy.
- Anh đây à?
- Ừ, là tôi hồi lên 8.
Đó là Ngựa Giống Italia hồi bé.
Sao cô không ra đây
cho thoải mái? Thư giãn đi.
- Anh có điện thoại không?
- Tôi không có.
Tôi phải cắt
vì người ta gọi đến liên tục.
Ai cần bực mình chứ?
Vậy là cắt thôi.
Cô muốn gọi cho ai?
Tôi muốn cho anh tôi biết
mình ở đâu.
Tại sao?
- Tôi nghĩ anh ấy có thể lo lắng.
- Nếu đó là vấn đề, tôi sẽ gọi.
Paulie! Em gái anh đang ở với tôi!
Tôi sẽ gọi lại cho anh sau!
Hẹn gặp anh!
Cô không thích căn phòng này à?
Nó ổn mà.
Chỉ là nhà thuê thôi.
Không phải thế.
Vấn đề là gì?
Cô không thích tôi?
Hay lũ rùa? Vấn đề là gì?
- Tôi không thuộc về nơi này.
- Không sao mà.
Tôi không thuộc về nơi này.
Không sao mà,
vì cô là khách của tôi.
Tôi không...
biết anh đủ nhiều.
Tôi chưa từng ở một mình
trong phòng của đàn ông.
Tôi ở rồi. Như nhau cả thôi.
Tôi không chắc
mình biết anh đủ nhiều.
Tôi thấy không thoải mái.
Tôi cũng không thấy thoải mái lắm.
Tôi nên đi thôi.
Xin cô đừng đi.
Đừng đi.
Giúp tôi một việc.
Gì?
Bỏ kính ra.
Em có đôi mắt rất đẹp.
Giúp tôi một việc nữa nhé?
Em bỏ mũ ra đi.
Tôi luôn biết em đẹp mà.
- Đừng chế giễu em.
- Tôi không chế giễu em.
Tôi không chế giễu em.
Tôi muốn hôn em.
Em không phải hôn lại
nếu không muốn...
nhưng tôi muốn hôn em.
Nghe nói anh sắp thi đấu hả?
Phải, sang tháng tôi sẽ thi đấu.
27 tháng 1.
Tốt đấy. Đến phòng tập nhé.
Ta sẽ xem anh chuẩn bị.
Anh nặng bao nhiêu?
- 79 kg.
- Rocky, chào anh!
Mick đang tìm anh trên đó.
- Tìm tôi?
- Phải.
- Anh chắc chứ?
- Chắc.
Ông ấy tìm anh.
Lên gặp ông ấy đi.
Ông có gì cho tôi à?
Người từ Miles Jergens đến.
Họ cần người đấu tập với Creed.
- Ông định lừa tôi à?
- Danh thiếp đây.
- Anh ta ở đây khi nào?
- Khoảng 1 giờ trước.
Chắc họ đang tìm người
đấu tập với Creed nhỉ?
Tôi nói thế lúc trước rồi,
đồ da màu lười biếng!
Tôi đến đây 6 năm rồi
và ông luôn bảo tôi thế.
- Tại sao vậy?
- Cậu không muốn biết đâu.
Tôi muốn biết tại sao.
- Cậu muốn biết?
- Tôi muốn biết!
Tôi sẽ nói cho cậu!
Vì cậu có tài
để trở thành võ sĩ giỏi!
Và thay vì thế,
cậu trở thành kẻ bẻ chân...
của kẻ cho vai nặng lãi
hạng hai, rẻ tiền!
- Đó là sinh nhai.
- Đó là phí đời!
Tôi có thể giúp gì cho anh?
Anh hẳn là Rocky Balboa.
Ông Jergens đang đợi.
Xin đợi một chút.
Anh Rocky Balboa đến gặp ông.
Vâng.
- Mời anh vào.
- Tôi có thể lấy thứ đó không?
Chắc rồi.
Cảm ơn bà.
Anh Balboa.
Chào anh. George Jergens.
Mời anh ngồi.
Cảm ơn.
Anh Balboa...
- Ông cứ gọi tôi là Rocky.
- Rocky.
Rocky, anh có đại diện chứ?
- Anh có quản lí chứ?
- Không, có tôi thôi.
Ồ.
Tôi có một đề nghị
muốn nói với anh.
- Về việc đấu tập cùng?
- Xin lỗi?
Các ông tìm võ sĩ đấu tập cùng,
tôi muốn nói mình rất rảnh.
Tôi chắc là thế.
Vâng. Thật vinh dự
khi tập với anh ấy.
Gì?
Tôi không nói năng lung tung đâu.
Tôi sẽ là võ sĩ đấu tập tốt.
Anh không hiểu tôi rồi.
Đề nghị của tôi là...
anh muốn đấu với Apollo Creed
cho chức vô địch hạng nặng không?
Không.
Nghe này...
Apollo đã xem anh thi đấu.
Anh ấy thích anh.
Anh ấy muốn đấu với anh.
Ông thấy đấy...
Tôi chơi ở các câu lạc bộ.
Tôi rất bình thường.
Anh ấy là người giỏi nhất.
Trận đấu đó sẽ không hay.
Nhưng cảm ơn ông rất nhiều.
Tôi rất cảm kích.
Rocky...
anh tin nước Mỹ là
miền đất của cơ hội chứ?
Vâng.
Apollo Creed tin thế.
Anh ấy sẽ chứng tỏ bằng cách...
cho người vô danh cơ hội
có danh hiệu.
Và người vô danh đó là anh.
Anh ấy đã chọn anh.
Đây là cơ hội cả đời mới có.
Anh không thể bỏ qua.
Anh sẽ nói sao?
Chụp ảnh thế là đủ rồi.
Tôi muốn hỏi Apollo vài câu.
Anh thấy thành phố
của tình anh em thế nào?
Ở Philadelphia
làm tôi thấy yêu nước.
Những người tốt ở thành phố đẹp
chúc tôi điều tốt đẹp nhất.
Tôi yêu những người Philadelphia
và tự hào là người Mỹ.
- Creed.
- Vâng.
Sao anh lại đồng ý đấu với
người không có cơ hội thắng?
Nếu lịch sử chứng tỏ một điều...
thì lịch sử Mỹ chứng tỏ
ai cũng có cơ hội chiến thắng.
Các anh chưa từng nghe nói về
Valley Forge hay Bunker Hill à?
Có phải tình cờ khi anh đấu với
một người da trắng...
vào ngày nổi tiếng nhất
trong lịch sử Mỹ?
Tôi đâu biết việc đó.
Có phải tình cờ khi anh ấy đấu với
một người da màu cùng ngày?
Đồng ý! Nói thật đi!
Anh thấy sao về
đối thủ tranh chức vô địch?
Tôi thấy sao về anh ấy à?
Đến đây, Rock!
- Anh bạn, anh là người Ý nhỉ?
- Vâng, tôi là người Ý.
Điều đó có nghĩa gì?
Nghĩa là nếu không thể thi đấu,
tôi chắc anh ấy biết nấu ăn!
Được rồi, Rocky.
Giúp tôi một việc.
Đánh bật phổi hắn ra.
Paulie.
Rocky, anh sẽ đấu với
Apollo Creed như thế nào?
Creed là người giỏi nhất.
Chắc tôi sẽ phải cố hết sức.
Cho biết biết, Rocky.
Ta biết với nhau thôi...
anh có cái tên
Ngựa Giống Italia khi nào?
Tôi nghĩ ra cái tên đó
8 năm trước khi đăng ăn tối.
Rocky, giờ lương của anh
sẽ là 150.000 đôla.
Anh có bình luận gì không?
Anh không có bình luận nhỉ/
- Cảm ơn Rocky.
- Đợi chút!
Tôi muốn
gửi lời chào bạn gái tôi.
Adrian! Anh Rocky đây!
Xem này! Em tin được không?
Không nên thế.
- Cảm ơn Rocky.
- Đừng đẩy nữa!
Cảm ơn anh, Rocky.
Không có gì khi hắn biến cậu
thành gã ngốc à? Tôi sẽ đấm hắn.
- Hắn nhận xét vớ vẩn.
- Tôi thấy chẳng sao cả.
Tôi nghĩ cậu nên
tìm người giúp mình.
- Giúp gì?
- Cậu biết đấy...
- Để cậu sống tốt.
- Tôi lo được mà.
Cậu cần người giúp luyện tập,
đứng bên cầm khăn tắm,
hoặc lo việc vặt.
Hôm qua thì ai lo cho tôi?
Chẳng ai cả.
Tôi nghĩ mình sẽ tự luyện tập.
Không có người tốt giúp đỡ,
cậu sẽ không có cơ hội tốt.
Einstein bị đuổi học
hai lần đấy thôi.
Thế ư?
Vâng.
Beethoven bị điếc,
helen Keller thì mù.
Em nghĩ
Rocky có cơ hội tốt đấy.
- Muốn em lấy bia cho không?
- Cô muốn làm việc đúng đắn à?
Biến khỏi cuộc đời tôi đi!
- Em đã làm gì à?
- Không gì cả.
- Em đã nói gì sao?
- Em không nói gì cả.
Đúng thế, cô không nói gì cả!
Không hề!
Anh phải đi đây.
Bánh quy xoắn đâu rồi?
Bánh quy xoắn chết tiệt.
Này, ta không có bia!
Tôi tưởng cô phải đi mua ít bia!
Em thấy sao
khi nghe tên mình trên tivi?
Em sốc.
Sao anh lại làm thế?
Thôi nào, em giễu anh nhỉ?
Tất nhiên rồi.
- Em nên đợi anh lúc mấy giờ?
- Khoảng 7h.
Này.
Em biết anh không thấy phiền
khi nói thế trên tivi chứ?
Thế ư?
Ừ.
Nghe này, lí do
tôi đưa cậu đến đây là vì...
muốn biết cậu có tiền
để luyện tập không.
Tôi có vài đô.
Đây. Cho cái này vào găng tay.
- Gì đấy?
- 500 đô. Đừng bận tâm.
Cậu chưa từng gặp may,
nhưng lần này thần may mắn
có thể ủng hộ cậu. Cậu nghĩ sao?
Có lẽ.
Cảm ơn về số tiền, Tony.
Không có gì.
Hẹn gặp lại cậu.
- Đợi chút.
- Gì?
Cậu đang luyện tập.
Đi nào!
- Tony.
- Gì?
Ông sẽ đến trận đấu chứ?
Ngồi gần võ đài.
Hẹn gặp cậu.
Vâng?
Chào nhóc. Tôi thấy
đèn vẫn sáng. Tôi vào được chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Tốt quá.
Nơi này đẹp đấy.
Dù sao thì tôi đến
để nói với cậu là...
việc xảy ra với cậu
thật may mắn.
- Vâng.
- Không đúng à?
Nhìn người khác đi.
Họ là võ sĩ giỏi nhỉ? Họ là
dân da màu, có thành tích tốt.
Họ thi đấu hết mình
vì mấy đồng tiền.
Nhưng cậu có cơ hội
giành danh hiệu đó,
- May mắn là một điều kì lạ.
- Chắc rồi. Tôi ngồi được chứ?
Vâng.
Cái quái gì vậy?
Đó là rùa nhà.
Con ở trên là Cuff,
con kia là Link.
Chỗ còn lại là bi.
Thế ư? Cho chúng vào nấu xúp
sẽ ngon đấy nhỉ?
Dù sao thì...
tôi đến để dặn là...
cậu phải rất cẩn thận với
cơ hội giành danh hiệu này...
vì như Kinh Thánh viết...
ta sẽ không có cơ hội thứ hai.
Vâng.
Cậu đã nghĩ về việc đó nhỉ?
Điều cậu cần...
là một người quản lí.
Một người quản lí. Nghe này.
Tôi biết vì tôi làm nghề này
50 năm rồi.
- 50 năm.
- 50 năm. Tôi đã hiểu hết.
Tôi đã hiểu hết.
- Biết tôi đã làm gì chứ?
- Gì vậy?
Tôi đã làm tất cả.
Lẽ ra cậu phải xem
tôi hạ đo ván Giny Russo...
bật ra khỏi võ đài.
Đó là ngày 14/9/1923.
Và đó cũng là tối mà Firpo
đánh bật Dempsey khỏi võ đài.
Cùng tối. Cậu nghĩ xem
ai được nổi tiếng?
- Dempsey.
- Phải. Tại sao?
- Vì ông ấy là nhà vô địch.
- Không!
Vì ông ấy có nhà quản lí.
Tôi không có gì.
Tôi muốn cho cậu xem một thứ.
Nhìn vào mặt tôi một phút đi.
Tôi có 21 mũi khâu ở mắt trái
và có 34 mũi ở mắt này.
Biết gì không?
Tôi bị vỡ mũi 17 lần.
Lần cuối là trận đấu với
Sailor Mike.
Tôi có bài về trận đó ở đây.
Đó là trận đấu hay.
Cậu muốn đọc không?
Không quan trọng.
Dù sao thì ông ấy làm
tai bên này của tôi bị điếc.
Rocky Marciano.
Cậu biết đấy...
cậu làm tôi nhớ đến Rock,
biết chứ?
Ông nghĩ thế thật à?
Phải.
Cậu di chuyển như ông ấy,
và cậu có sự can đảm
như ông ấy có.
Tôi có can đảm nhưng
không có tủ, đúng không?
Cậu biết đấy...
khi tôi bắt đầu làm nghề này...
Tôi muốn gợi ý. Đừng uống
thứ đó trước khi thi đấu.
Nó không tốt cho cậu.
Nếu cậu không thấy phiền.
Khi tôi bắt đầu làm nghề này,
bọn tôi bị võ sĩ nhà nghề
đối xử như chó.
Vì 10 đô,
cậu phải đấm vỡ họng ai đó.
Nhưng tôi chưa từng có
người quản lí.
Một lần,
tên khốn đấu với tôi...
cho móng tay vào đây.
- Ngón cái.
- Phải, trong găng tay.
Hắn đấm rách nhiều chỗ
trên mặt tôi.
Hai má tôi tóe máu.
Cậu tưởng tượng được chứ?
Tôi sẽ cho cậu biết trông tôi
như thế nào thời hoàng kim.
Tôi muốn cậu xem...
Cậu xem không? Xem đi.
Trông tôi như thế đấy...
trước khi bị những gã đó đánh.
Đẹp lắm,
ông giữ bức ảnh rất cẩn thận.
Nhưng tôi chưa từng có...
Tôi chưa từng có quản lí.
Đó là vấn đề!
Giờ tôi am hiểu cả.
Tôi có tất cả ở đây.
Giờ tôi muốn trao nó cho cậu,
cho cậu sự am hiểu,
chăm lo cho cậu.
Tôi muốn chắc chắn việc xảy ra
với tôi không xảy ra với cậu.
Hiểu ý tôi chứ?
Trận đấu được ấn định rồi.
Nghe này.
Tôi muốn là quản lí của cậu.
- Cậu hiểu chứ?
- Tôi không cần quản lí.
Cậu không thể mua
thứ tôi sẽ cho cậu.
Tôi đã đau đớn,
tôi có kinh nghiệm.
Tôi cũng đã đau đớn
và có kinh nghiệm.
Nghe này, nhóc...
- Này Mick.
- Gì?
Chừng 10 năm trước
tôi cần ông giúp.
- Phải.
- Ông không giúp hay bận tâm.
Nếu cậu muốn được giúp...
Nếu muốn được giúp,
sao cậu không hỏi?
Sao cậu không hỏi tôi?
Tôi hỏi nhưng
ông không bao giờ nghe cả!
Tôi...
Tôi đã 76 tuổi rồi.
Và...
Đâu rồi nhỉ?
Bao lâu nay ông mói đến đây.
10 năm nay
ông không thèm đến nhà tôi.
Sao vậy?
Ông không thích nhà tôi à?
Nhà tôi bẩn sao?
Đúng thế, nó bẩn đấy!
Tôi không nhận được
ân huệ nào của ông.
Đừng lảng vảng gần tôi!
Nhắc đến thời hoàng kim của ông...
thời hoàng kim của tôi thì sao?
Ít nhất ông cũng đã có
thời hoàng kim!
Tôi không có thời hoàng kim.
Tôi không có gì.
Chân bước đi! Mọi thứ diễn ra!
Không ai được gì!
Một người đến mời tôi thi đấu.
Làm như ghê lắm!
Muốn tôi thi đấu à?
Được, tôi sẽ đấu trận đó.
Tôi không muốn đấu
thì điều gì xảy ra?
Tôi sẽ đánh trận đó!
Ông muốn ở gần võ đài
để xem trận đó à?
Ông muốn giúp tôi?
Ông muốn thấy
tôi bị đấm vào mặt?
Chân không cựa quậy,
không gì diễn ra!
Nhưng chúng bước đến
đấu với nhà vô địch!
Tôi sẽ đấu với anh ta.
Để mặt mình vị đấm.
Và ông đến đây.
Ông muốn chuyển đến vói tôi?
Đến đi! Nhà đẹp mà!
Thực sự đẹp.
Đến rồi đi. Nó bẩn mà!
Cả nơi này bẩn.
Ông muốn giúp tôi à? Giúp đi!
Giúp tôi đi!
Tôi đang đứng đây này!
Trời chỉ khoảng - 2 độ.
Một chút nữa ta sẽ xem dự báo.
Tôi thấy rấtm rất lạ...
Vấn đề là
xe của tôi có ghế nhựa.
Sáng nay khi ngồi leên ghế,
tôi thốt lên "ái chà".
Tôi nghĩ nếu mình dậy...
thì mọi người ở Delaware Valley
nên dậy. Quí vị đồng ý chứ?
Vào 4h3 phút,
quí vị còn làm gì nữa?
- Alô?
- Chào cô Kramer.
Tôi là Don Cannon,
w - I - B - G Philadelphia.
Sáng nay cô thế nào?
- Cô Kramer?
- Sao?
Chắc anh dũng cảm lắm mới gọi
cho tôi vào giờ này buổi sáng!
W - I - B - G
Philadelphia
Tôi và cô Kramer đã dậy
và đây là một buổi sáng tốt lành.
Với - 2 độ, tôi cần thứ gì đó
để đánh nhau.
Ta đáng bị thế vì lẩn tránh
vụ án mạng mấy tuần trước.
Hôm nay nhiệt độ cao nhất
có thể là 14 độ.
Đêm nay
ta sẽ trở lại mức - 6 độ,
lạnh hơn một chút ở ngoại ô
và ngày mai, với chút may mắn,
nhiệt độ có thể đạt 4 độ.
Giờ là - 2 độ, lạnh ghê gớm.
Hãy đảm bảo là các bạn mặc ấm
trước khi ra khỏi nhà.
Thôi nào.
Kinh quá! Thôi nào!
Trong này kinh quá.
Tôi biết.
Anhh giết tất cả chỗ này à?
Không, ở bên kia đường.
Nơi này như
nhà xác động vật vậy.
- Trong này hơi lạnh nhỉ?
- Phải.
Ai giết những con vật này?
Anh điên à?
Không trả cho Gazzo là bị treo.
Thôi nào,
anh biết Gazzo là người tốt.
Tôi kích động. Tôi biết thế.
Nên tôi muốn cậu nói với ông ấy
về tôi, việc đòi nợ thuê ấy.
Cho tôi thoát khỏi
cái tủ lạnh bẩn thỉu này.
Sao anh không giúp mình?
Sao anh không làm tiếp việc này
vì được ăn ngon hơn?
Trong này
có bao giờ có tuyết không?
Cậu và em gái tôi...
chuyện hai người đến đâu rồi?
Anh nghĩ sao?
Tôi không chắc.
Chuyện là thế nào?
Về việc gì?
Chuyện là thế nào?
Điều gì đang xảy ra?
Cậu thích nó thật chứ?
Tất nhiên là tôi thích cô ấy.
Tôi không biết. Con bé
có gì hấp dẫn chứ?
Không biết. Tôi nghĩ là
nó lấp chỗ trống.
- Chỗ trống nào?
- Chịu.
Cô ấy và tôi đều có chỗ trống.
Chúng tôi cùng lấp chỗ trống.
Cậu đang vui vẻ với nó?
Này.
Đừng nói xấu về em gái anh.
Cậu ngủ với em gái tôi?
Thấy chứ? Đó là lí do
tôi không giới thiệu anh với Gazzo.
Anh to mồm.
Anh nói quá nhiều.
Trong này lạnh quá.
Tôi về đây.
Trong này lạnh ư? Vậy đi đi!
Trong này bẩn và cậu bẩn!
Cậu làm gãy sườn nó rồi.
Nếu cậu đánh Apollo Creed như thế,
ta sẽ vào tù vì tội giết người.
Hẹn mai gặp cậu.
- Em bật lò sưởi rồi.
- Cảm ơn em.
Anh trai em là người tốt
nhưng anh ấy quá huênh hoang.
- Muốn em xoa bóp không?
- Không, anh chỉ đau.
Anh sẽ ngồi đây thôi.
- Anh chắc chứ?
- Ừ.
Thôi nào. Đừng âu yếm.
Anh mệt lắm.
Adrian, anh nói thật đấy.
Lúc luyện tập, không âu yếm,
hiểu chứ? Anh muốn giữ sức.
- Anh không đùa chứ?
- Không.
- Anh chắc chứ?
- Anh chắc.
Sao em không đi nấu thịt nhỉ?
Được, em sẽ nấu thịt.
Này.
- Không sao mà.
- Anh xin lỗi.
Này.
Phải, phải. Trái, trái.
Bên dưới, cố lên, bên dưới.
Bên dưới! Cố lên!
Dừng lại, Rock!
Cậu làm tôi phát điên đấy.
Cậu quá cẩu thả
vì mất cân bằng.
Thử cách này đi. Buộc dây này
vào cả hai mắt cá chân.
- Để chùng khoảng 60 cm.
- Tôi không làm tốt động tác chân.
Đừng bận tâm đến nó.
Giờ cậu cân bằng.
Marciano cũng bị thế,
và sợi dây đã sửa được lỗi đó.
Ý tưởng là...
nếu có thể di chuyển và đánh
mà không làm đứt sợi dây...
thì cậu cân bằng. Cậu trở thành
một người rất nguy hiểm.
- Hiểu chứ?
- Trông cậu ổn lắm, Rock.
- Cảm ơn.
- Làm thôi.
Đúng rồi. Bên dưới.
- Này Rock.
- Gì?
- Cho chúng tôi xin chữ kí nhé?
- Biến đi!
Đừng bao giờ cắt ngang
khi tôi đang hướng dẫn.
Ra khỏi đây đi!
Này nhóc! Cậu bỏ
cô gái ở hiệu thú nuôi đi.
Đàn bà làm yếu chân.
Nhưng tôi thực sự thích cô ấy.
Vậy để cô ta huấn luyện cậu!
- Được, không âu yếm nữa.
- Được, đánh đi.
Đàn bà làm yếu chân à?
- Chào Rock.
- Chào Rocky.
Chào em.
Chào anh.
Trông em tuyệt lắm.
- Thật ư?
- Phải.
Tuyệt vời. Ý anh là
em có thể làm tan nát con tim.
Em ra phố làm tan nát nhiều
con tim, trông em ấn tượng lắm.
Em có điều bất ngờ nữa cho anh.
Gì?
Butkus! Lại đây nào, nhóc!
Để anh có bạn lúc chạy.
Vào gặp gia đình nào.
Người chủ không quay lại à?
- Anh muốn thì nó là của anh.
- Anh muốn có nó! Vào đây!
Con chó này ăn gì?
- Nó ăn lũ rùa con.
- Butkus!
Gì thế Butkus?
Xe của ai vậy? Đi nào!
Một cuộc gọi của tôi,
cậu thành người nổi tiếng.
- Cậu được xuất hiện trên tivi.
- Đừng thở vào tôi!
Cơ may lớn đấy! Bộ tôi
không biết về mấy việc đó ư?
Anh đâu biết gì!
Họ muốn gì ở tôi?
Xem cậu luyện tập.
Anh làm sao vậy?
Việc này phải riêng tư.
- Tôi đang giúp cậu đấy!
- Không phải!
Anh làm tôi ngượng
trưóc mọi người,
làm tôi xấu mặt
trước em gái anh...
Tôi sẽ nhét điếu xì gà
vào tai anh.
Đừng làm việc này với tôi!
Lẽ ra anh phải gọi cho tôi
hoặc nhắn lại.
Đừng làm thế!
Em tôi thích cậu thật đấy.
Thề có Chúa, tôi sẽ giết anh!
Đi nào!
- Cưng ơi!
- Cưng.
Anh ấy đây, nhà vô địch hạng nặng
tiếp theo, Rocky Balboa.
Chào anh Rocky Balboa.
Chúng tôi muốn phỏng vấn ngắn.
Không lâu đâu.
- Còn tôi?
- Anh làm sao?
- Tôi trông nom chỗ thịt.
- Anh đứng ra sau đi.
Nghe này,
hãy làm mình thoải mái.
Chúng tôi sẽ chỉ
hỏi anh vài câu...
về phương pháp luyện tập
đặc biệt của anh.
Hãy nói với những người ở nhà.
Họ muốn biết
sao anh được thế này.
Đây đâu phải việc thường ngày.
Jimmy, sẵn sàng chưa?
Ghi nhé.
- Rocky, quay về phía này đi.
- Đừng công kích nhé.
Tôi sẽ không làm vậy.
Hãy bình tĩnh.
Hôm nay chúng ta ở đây với
đối thủ cạnh tranh Rocky Balboa.
- Lí do chúng ta đứng đây...
- Gã bán thịt đưa mặt vào kìa.
Ta thử lại nào.
Hôm nay chúng tôi ở đây với
đối thủ Rocky Balboa.
Lí do chúng tôi
ở trong phòng lạnh này là...
anh Balboa có phương pháp
luyện tập khác thường.
Lát nữa, anh ấy sẽ cho
khán giả ở nhà thấy điều đó.
Nhưng trước tiên, Rocky,
sao anh tập trong phòng lạnh?
Bạn tôi, người ở kia,
cho tôi vào 1 lần.
Tôi đấm tảng thịt và thấy thích.
Khi trở thành đối thủ cho chức
vô địch, ông chủ cho tôi vào.
Đó là cách luyện tập phổ biến?
Võ sĩ khác có đấm thịt sống không?
Không, tôi nghĩ ra cách đó.
- Anh sẽ biểu diễn chứ?
- Vâng.
Và đưa thợ cắt tóc của tôi
đến Philly.
Quảng cáo ở truyền hình Bờ Tây
được bao nhiêu?
- 300.000 đô.
- Đòi 450 đi.
Và gửi cho vợ thị trưởng
200 bông hoa,
đảm bảo ta đưa ảnh của bà ấy
cho tất cả các báo.
Anh muốn phát 5 bài quảng cáo
ở Trung Tây chứ?
Anh có thể tiêu tiền tốt hơn
khi quảng cáo ở Canada.
Nhân tiện, tôi có
vài người bạn ở Toronto,
họ có thể
xin giảm thuế nhiều cho anh.
George, tôi thích bạn ông đấy.
Này nhà vô địch!
Anh nên ra xem cậu nhóc
anh sẽ đánh ở trên tivi này.
- Có vẻ cậu ta nghiêm túc.
- Phải, tôi cũng nghiêm túc.
Bà Shirley, còn cà phê không?
Chắc rồi.
Tôi sẽ lấy cho anh ngay.
Sau trận đấu, tôi sẽ giải nghệ,
vận động cho chức hoàng đế.
Chỉ có võ đài là
khu vực làm chương trình,
và tổng chi phí thuê võ đài
sẽ bao gồm 400 người dẫn chỗ.
Diana Lewis trong nhà chứa thịt
với võ sĩ tay chiêu Rocky Balboa.
Anh ấy gọi cho phóng viên à?
Ừ, làm hỏng lịch tập của anh.
Đừng cáu. Anh ấy chỉ cố giúp.
Anh không cáu, chỉ là...
khi có phóng viên ở bên,
anh thấy khó chịu...
vì họ công kích
và Paulie biết thế.
Paulie cứ nhờ anh xin việc,
nhưng anh ấy đâu biết gì
về đánh đấm.
Anh sẽ nói gì với anh ấy à?
Nói gì chứ? Anh không biết
anh ấy muốn gì ở mình.
Tôi không muốn gì ở cậu.
Tôi đâu phải thằng cháy túi.
Ra khỏi nhà tôi đi.
Không phải nhà của mỗi anh.
Cậu không còn là bạn nữa.
- Tôi bảo ra khỏi nhà tôi!
- Đừng nói thế vói anh ấy.
Cả hai ra khỏi nhà tôi đi!
Này.
Ngoài kia lạnh lắm.
Tôi không muốn cậu làm hư nó,
và tôi không nuôi cô để đi với
kẻ lười biếng này!
Cậu muốn đánh tôi à? Đánh đi!
Tôi sẽ đánh gãy cả 2 tay cậu
để chúng không giúp cậu được nữa!
Đúng thế! Tôi không đủ tốt
để gặp Gazzo. Tôi nghĩ thế đấy.
Giờ cậu là võ sĩ lớn
ngày càng thành công,
cậu còn không ném vụn bánh
cho bạn mình...
khi mà sáng nào
tôi cũng lấy thịt cho!
Cậu quên rồi!
Tôi còn cho cậu em gái nữa!
- Chỉ lợn mới ăn nói thế!
- Tôi là lợn à?
Lợn cho cô thứ tốt nhất à?
Cô đúng là đồ kém cỏi!
Tôi không lấy vợ là vì cô!
Cô không thể tự lập!
Tôi vun vén cho hai người
mà các người dám quên điều đó!
Các người nợ tôi!
- Cô nợ tôi!
- Em nợ gì anh?
Cô phải tốt với tôi.
Em nợ gì anh, Paulie?
Em nợ gì anh?
Em đối xử tốt với anh mà!
Em nấu nướng, lau dọn,
nhặt quần áo bẩn cho anh!
Em chăm sóc anh!
Em không nợ gì anh cả!
Còn anh làm em thấy mình như
một kẻ kém cỏi!
Em không phải đồ kém cỏi!
- Cô hỏng rồi!
- Gì?
Cô không còn trinh.
Cô để đàn ông làm bậy!
Nó hỏng rồi.
Tôi không thể kéo thịt nữa.
Anh muốn có
bạn cùng phòng không?
Tất nhiên rồi.
Khi bước vào võ đài...
với võ sĩ hạng nặng
số 1 thế giói,
cậu sẽ sẵn sàng, phải không?
Tại sao ư?
Vì tôi đã đợi 50 năm
để làm cậu sẵn sàng.
Cậu sẽ có thể giận sôi lên.
Như người đó nói
cậu sẽ ăn sét,
và cậu sẽ thải ra sấm!
Cậu sẽ trở thành
một người rất nguy hiểm!
Chào anh!
Rock, hãy gặp người phân định
hiệp đấu, Al Salvani.
- Nhìn vào mắt cậu ấy đi.
- Chào ông.
- Không tệ. Có ca nặng hơn cơ.
- Ông không quá tệ đâu.
- Che đi. Mọi việc sẽ ổn cả.
- Ông đi mà che.
Đi tắm đi.
Hẹn ông ngày mai, Mick.
- Anh bảo vệ trận Whitmar nhỉ?
- Vì thế ông muốn có tôi.
Ta có người chiến thắng!
Ta có cơ hội!
Cậu ấy di chuyển không giống
bất cứ ai anh từng thấy.
Hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Ta sẽ thằng.
Rock, tôi nói chuyện
với cậu được không?
Anh có thể nói với tôi không à?
Chắc rồi.
Tôi đã nghĩ ra cách
để kiếm tiền từ tên cậu.
Tên tôi?
- Như thế nào?
- Quảng cáo. Tôi biết về việc đó.
Anh biết gì về quảng cáo?
Anh có thể kiếm tiền
từ tên tôi thì kiếm đi.
Tôi sẽ đi tắm.
- Muốn giúp tôi cởi thứ này chứ?
- Chắc rồi.
Cậu sẽ giết anh ta!
Rocky.
Cái gì đưa anh đến đây tối nay?
Ông Jergens, bức áp phích sai rồi.
Ý anh là gì?
Tôi mặc quần trắng
vói một sọc đỏ.
Việc đó không quan trọng nhỉ?
Tôi chắc cậu sẽ cho chúng tôi
một màn diễn xuất sắc.
Cố nghỉ ngơi một chút đi.
Chúc ngủ ngon!
Anh không làm được.
Gì?
Anh không thể đánh bại anh ta.
Apollo ư?
Ừ.
Anh đã đến đó,
đi lanh quanh suy nghĩ.
Anh đang đùa với ai chứ?
Anh còn không ở hạng của anh ta.
Chúng ta sẽ làm gì?
Anh không biết.
Anh đã luyện tập rất vất vả.
Chuyện đó không quan trọng,
vì trước đây anh chẳng là gì.
Đừng nói thế.
Thôi nào, Adrian.
Đó là sự thật.
Trước đây anh chẳng là gì.
Nhưng việc đó
cũng không quan trọng.
Nên anh nghĩ...
nếu anh thua trận đấu này
cũng chẳng quan trọng.
Nếu anh ta đấm vỡ đầu anh
cũng chẳng quan trọng.
Vì anh chỉ muốn
đấu đến hết trận.
Chưa từng có ai
đấu đến hết trận với Creed.
Nếu anh có thể
đấu đến hết trận,
nếu chuông reo
và anh vẫn đứng...
lần đầu tiên trong đời
anh sẽ biết...
mình không phải kẻ vô dụng
của vùng đất này.
Hết giờ rồi, nhóc. Đi thôi!
Em sẽ đợi anh ở đây.
Anh đợi ở đây
còn em thi đấu thì thế nào?
Hôm nay trông em rất tuyệt,
em biết chứ?
Giờ anh phải đi nhưng
em đừng rời thành phố nhé?
Chúc anh may mắn đi.
Anh sẽ cần đấy.
Chúc may mắn.
Adrian, em không nghĩ
cái áo này quá lùng thùng chứ?
- Chúc anh may mắn.
- Đừng rời thành phố đấy.
Tôi muốn quí vị gặp cộng sự
ở trận này của tôi, Stu Hansen.
Cảm ơn Bill.
Điện sáng khắp nơi
như ảnh của Rocky Balboa.
Cái quái gì thế?
Tôi đào tạo cậu thành võ sĩ,
đâu phải biển quảng cáo.
- Tôi làm thế vì anh bạn.
- Làm vậy thì được gì?
Paulie được 3.000 đô,
tôi được cái áo.
Thông minh đấy.
Chuyện về trận đấu,
phong cách khác nhau của họ,
có thể trích lời
tạp chí thể thao:
"Có lẽ là người thượng cổ
đấu với kị sĩ. "'
Tôi nghe tiếng hò reo
ở phía sau rồi.
Có lẽ võ sĩ tranh chức vô địch
chuẩn bị lên võ đài.
Rocky!
- Nhìn này! Mất 200 đô đấy.
- 250.
Tôi phải đi thi đấu rồi.
- Cái áo thế nào?
- Hơi lùng thùng.
Người dưới tầm 50/1 theo đuổi
chuyện nàng Lọ Lem hiện đại,
và anh ấy thu hút được sự
tưởng tượng của cả thế giới.
Chúng tôi yêu anh, Rocky!
- Chúc may mắn, nhà vô địch.
- Cảm ơn đã đến.
Thành tích của anh,
44 lần thắng.
Anh thắng 38 trận
bằng hạ đo ván, thua 20 trận.
Điều đó làm tôi tự hỏi
anh ấy có thể...
duy trì sưc chịu đựng và kĩ thuật
đến 3 hiệp cuối không?
Vì tỉ lệ cược ở Las Vegas
nói không.
Rocky Balboa
đang bước vào võ đài.
Ngựa Giống Italia.
Có biểu tượng thịt
ở lưng áo anh ấy.
- Anh thấy đó là cái gì chứ?
- Công ty thịt Shamrock.
Ở phía sau rất ầm ĩ.
Quí vị có thể bị điếc vì nó.
Anh ấy thật nổi bật.
Đó là nhà vô địch thế giới
hạng nặng Apollo Creed?
Anh ấy đang đi trên
một con thuyền.
Anh ấy đóng giả George Washington?
Rõ ràng là thế.
Anh ấy đội mũ.
Đúng thế thật.
Apollo Creed đóng giả
George Washington.
- Anh ấy đang ném tiền.
- Không thể tin được.
Nhớ khi ta nói về việc
George Washington ném tiền chứ?
Nếu hồi đó anh ném đồng 1 đô,
nó sẽ đi xa hơn nhiều.
Anh ấy đang cởi bộ tóc giả
màu trắng. Cái mũ rơi rồi.
Đám đông rất thích thú.
Đây là nhà vô địch thế giới
hạng nặng.
Apollo Creed, thưa quí vị,
anh mặc giống George Washington,
người cha của đất nước.
Tôi muốn các bạn!
Nhìn kìa!
Anh ta lại đóng giả Chú Sam.
Tôi muốn các bạn!
Tất cả các bạn!
Anh ấy nói: "Tất cả các bạn".
Trông anh ta như một lá cờ to.
Tôi muốn anh!
- Anh ta nói với tôi à?
- Phải.
- Anh ta nói với tôi sao?
- Để anh ta nói khi còn nói được.
Tôi muốn Ngựa Giống.
Anh ấy nói:
"Tôi muốn Ngựa Giống".
Ở các nước khác
trong thế chiến I,
có bức ảnh chú Sam
với ngón tay chỉ như thế.
Một bức áp phích tuyển quân.
Lục quân và Hải quân.
- Tôi muốn anh!
- Anh ấy bắt chước.
- Anh ấy kìa!
- Đúng thế, là Creed.
Anh ấy nói
"Ba hiệp là Creed thắng. "
Ông nghĩ
bộ đồ đó giá bao nhiêu?
Thưa quí vị...
Xin chào!
Chúc mừng năm mới!
Chào mừng đến Philadelphia.
Mọi người,
bất cứ ai ở đây tối nay.
Thời gian...
không cho phép tôi giới thiệu...
nhiều nhân vật quan trọng
của giới chính trị,
của ngành giải trí,
và của giới thể thao
ở đây với chúng ta tối nay.
Nhưng tôi muốn giới thiệu...
một trong những biểu tượng bất tử
của môn quyền anh,
một nhà vô địch
trong và ngoài võ đài,
smoking Joe của Philadelphia,
joe Frazier đáng kính!
- Anh khỏe không?
- Tôi khỏe.
Đừng làm anh ấy đau.
Nhẹ tay vói anh ấy thôi.
Thôi mà.
- Thế nào rồi?
- Chào Joe.
- Anh tránh tôi lâu lắm rồi.
- Không đâu. Tiếp theo sẽ là anh.
- Tôi muốn anh, hiểu chứ?
- Tiếp theo sẽ là anh, Joe!
Họ hẳn phải là bạn.
Joe Frazier!
Trận đấu sắp bắt đầu.
Hãy ổn định vì sẽ không lâu nữa.
Và giờ...
cho sự kiện chính...
võ sĩ tranh chức vô địch...
mặc đồ trắng, nặng 86 kg,
người con trai yêu quý
của Philadelphia,
ngựa Giống Italia, Rocky Balboa.
Và bên phải tôi,
mặc đồ đỏ, trắng và xanh...
nặng 95 kg,
bất bại trong 46 trận,
người gieo thảm họa,
nhà vô địch thế giới
tuyệt đối hạng nặng,
apollo Creed.
Tôi muốn anh và anh.
Anh. Anh
Anh, nhà vô địch!
Tôi muốn anh.
Hai anh đều đã thi đấu ở
Philadelphia và biết luật đấy.
Không ra đòn thấp,
cẩn thận đầu, không húc đầu.
Giờ bắt tay và ra thi đấu.
Đưa tay lên, nhà vô địch.
- Ra thi đấu nào!
- Đi thôi!
Rocky phản ứng rất kín kẽ.
Từ đây thấy anh rất bình tĩnh.
Cái mũ to được bỏ ra rồi.
Tôi chưa từng thấy võ sĩ nào
bận tâm đến mái tóc của mình.
Chuông hiệp 1 đã vang lên.
Các võ sĩ bước ra giữa võ đài,
họ đang nhìn nhau.
Rocky chỉ nhìn.
Nhà vô địch
vừa ra một đòn tay trái.
Nhà vô địch đang khiêu khích,
võ sĩ thách đấu đấm tùy ý.
Thật ra có vẻ Rocky đang dùng
mặt mình ngăn các cú đấm.
Nhà vô địch trông không đạt
phong độ tốt nhất,
nhưng anh đang di chuyển.
Nhà vô địch đang mỉm cười.
Anh đang đùa với Rocky.
Anh đang cố cho người hâm mộ
thấy đáng đồng tiền.
Lúc này anh hoàn toàn vượt trội
so với đối thủ thách đấu.
Tôi sẽ hạ anh. Tói đây.
Anh đang cố làm người này
đánh trượt như thế.
Nhà vô địch
đang chế nhạo Rocky.
Anh ấy đang nhảy múa.
Không thể tin được!
- Nhà vô địch đã ngã!
- Đúng thế.
Creed đã ngã!
Việc này mới bất ngờ làm sao!
Đây là lần đầu tiên
nhà vô địch bị đánh ngã.
6... 7... 8.
Anh ấy có vẻ không sao.
Hơi sững sờ nhưng ổn.
Ta phải vào việc thôi, Rock!
Cố lên!
Rock đang trở lại
và anh có vẻ rất hăng.
Anh thực sự muốn thế.
Nhà vô địch đang trở lại!
Anh đang nhảy khỏi sàn đấu,
anh đang cố...
Trái, phải, trái nữa,
phải nữa, đòn kết hợp!
Vào mặt!
Đó là Apollo chúng ta biết.
Anh đang chế giễu Rocky.
"Nào, lại đây. "
Anh đang chế giễu Rocky.
Trái, một cú bên trái nữa.
Thêm một cú bên trái.
Kìa!
Trái rồi phải.
Rocky đẩy anh ấy vào dây bao.
Dừng!
Tách ra.
Đấm đi. Đánh tôi đi.
Chúng ta không nghĩ
anh ấy đánh Rocky kiểu này.
Nhưng khả năng của nhà vô địch
thì không thể chối cãi.
Apollo đang tấn công,
đẩy Rocky về dây bao võ đài.
Họ dẫn anh về góc của mình.
Rocky khó tìm được lối đi.
Anh đang ngồi xuống.
Tôi nói rồi. Tôi nói rồi mà.
Mũi cậu vỡ rồi.
- Trông thế nào?
- Tốt hơn đấy.
Đừng lúc lắc và trêu ghẹo nữa.
Hãy đấm và di chuyển.
Đấm vào sườn ấy.
Đừng cho tên khốn đó thở.
Anh ta chơi hay thật.
Anh ta không biết đó là màn diễn
mà nghĩ là trận đấu.
Hãy xử lí gã vô dụng này
và ta về nhà.
Bám vào người hắn ấy!
Anh làm tốt lắm!
Creed bị hạ ở hiệp 1.
Cuối hiệp anh đẫ trở lại,
giờ anh đang tấn công.
Một cú đấm trái thông minh.
Một cú trái nữa và phải.
Giờ lại dồn vào góc võ đài.
Balboa đang phải chịu nhiều đòn.
Thôi mà, anh bạn.
Không biết đánh đấm hả?
Thôi làm trò hề và hãy
biểu diễn cho mọi người xem đi.
Anh ấy bảo
anh ấy muốn thêm!
Các bạn đang xem
một trận chiến qua tivi đấy.
Balboa cố phản công lại.
Anh ra một cú đấm móc mạnh
với nhà vô địch!
Nhà vô địch cố ra khỏi đó
nhưng không thể.
Anh bị chặn bởi những cú đấm
trái, phải vào đầu, vào người.
Balboa đang đánh vào mặt
nhà vô địch.
Và trọng tài đã bước vào!
Nhìn kìa!
- Vê góc đi!
- Lôi hắn về góc thì có.
- Thôi nào, Creed!
- Balboa không muốn dừng.
Trận này sẽ khó khăn đây.
Nhà vô địch dồn được đối thủ rồi.
Một cú đấm trái.
Kết hợp đòn trái, phải.
- Cái gì giúp anh ấy trụ được?
- Tôi không biết nữa.
Anh ấy còn không thể
giơ găng lên để bảo vệ mình.
Anh ấy cần dừng trận đấu, Bill.
Cúi xuống! Cứ cúi xuống!
Apollo đang giơ cao
hai tay lên nhảy.
5... 6.
7... 7... 9.
Apollo không thể tin nổi.
Nhà vô địch bị một đòn
vào sườn trái, sườn phải.
Đòn này hẳn là rất mạnh.
- Ổn chứ?
- Vâng, tôi ổn.
Đau đấy. Gãy xương sườn rồi.
Tôi không nhìn thấy gì.
Ông phải làm tôi mở mắt.
- Làm đi!
- Tôi không muốn làm thế.
Nào, làm đi!
Cứ thử đi.
Ôi lạy Chúa.
Cậu bị chảy máu trong rồi.
Tôi sẽ dừng trận đấu.
Anh sẽ không dừng gì cả.
Không dừng gì cả.
Nếu ông dừng trận đấu,
tôi sẽ giết ông!
- Cậu muốn đi thì đi đi.
- Tôi sẽ đi.
Anh phải đi.
Phải chơi hết mình.
Anh phải hạ anh ta.
Anh phải đánh anh ta.
Đám đông đang lên cơn sốt.
Hiệp 15 và là hiệp cuối.
Họ trông như
đang trong một cuộc chiến.
Nhà vô địch
thực sự đang siết chặt!
Anh rõ ràng đang bảo vệ
sườn phía bên phải của mình.
Đòn trái và phải cực mạnh!
Nhìn máu chảy
trên mặt anh ấy kìa.
Rocky ra một đòn mạnh
bằng tay phải!
Cố lên, Rocky!
Nghe khán giả kìa!
Lại vào sườn trái.
Cú đấm tay phải vào ngay cằm!
Anh ấy dồn Creed
vào dây bao rồi.
Apollo, nhà vô địch.
Sẽ không tái đấu đâu.
Sẽ không tái đấu nữa.
Tôi không muốn đấu lần 2.
Rocky, đấu đến cuối 15 hiệp.
Anh thấy sao?
- Tôi thấy ổn.
- Khi nào anh thấy tai bị ù?
Adrian!
Gì? Adrian!
Rocky?
Xin quí vị chú ý...
Rocky?
Quý vị đã có đặc quyền...
chứng kiến màn diễn tuyệt nhất...
của lòng cam đảm
và sức chịu đựng...
trong lịch sử võ đài.
Adrian!
Rocky!
Thưa quý vị...
chúng tôi có quyết định
không nhất trí...
Adrian!
8 - 7 cho Creed!
- Người hâm mộ muốn đấu lại.
- Sẽ không đấu lại.
- Tại sao?
- Thôi nào! Tôi chịu đủ rồi!
Đó là bạn tôi! Rocko!
- Anh làm hỏng áo tôi đấy.
- Đi nào, anh bạn.
Paulie?
- Adrian! Adrian!
- Rocky!
Ardian! Mũ của em đâu?
Em yêu anh.
Anh yêu em.
- Anh yêu em!
- Em yêu anh!
Anh yêu em.
Em yêu anh.