Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ripped by aXXo
Translated by d@rK d€atH
Những năm 1930 Trung Quốc rơi vào nội chiến.
Nhật Bản xâm lược và nhanh chóng chiếm phần lớn Trung Quốc
Họ không đụng đến Thượng Hải.
Thành phố xa xỉ và suy đồi theo kiểu Châu Âu.
Năm 1937, Nhật bắt đầu cuộc tấn công đẫm máu vào Nam Kinh.
một thành phố lớn cách Thượng Hải vài giờ về phía Tây.
Các phóng viên đổ xô về Thượng Hải.
hi vọng tìm được đường đến Nam Kinh.
George Hogg là một phóng viên người Anh
trẻ tuổi và chưa có kinh nghiệm.
Câu chuyện này dựa trên cuộc đời của anh ấy.
Thượng Hải, Tháng 12 năm 1937.
Có muốn ném vài trái không?
Anh mất trí rồi hả?
Có lẽ thế.
Tôi đã bị nhốt trên tàu
5 ngày liền.
Ồ, tội nghiệp anh quá,
nhưng tôi phải giữ gìn sức khỏe.
Tôi... Tôi sẽ cưới vợ vào Thứ Ba.
Anh hay quá.
Tất nhiên là nếu tôi trở về
từ Nam Kinh đúng ngày.
Tôi lái xe cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Thật không?
Anh sẽ đến Nam Kinh hả?
Ừ. Hai ngày trước ngày cưới.
Tôi sẽ giúp anh chỉ với một ly nước.
- Được rồi.
- Tôi sẽ giúp anh.
Được rồi.
Tôi nhắc lại.
Không nhà báo nào được phép tới Nam Kinh.
Hỏi người Nhật ấy.
Đó là quyền của họ mà.
Không phải quyền chúng tôi.
Barnes!
Đây là bạn tốt của tôi Andy...
...Fisher.
- Fisher. Một người xuất sắc.
Anh ta tới đây để gặp bạn gái.
Tôi là George Hogg.
- Roger Appsley.
Một kẻ vô ơn từ Đại Sứ Quán Anh.
Ông Fisher và tôi đã gặp nhau rồi.
Hi, em đây rồi!
Xin lỗi?
Bạn gái của anh ta hả?
Anh ta sẽ cưới cô ấy vào Thứ Ba.
Anh ta sẽ không có ở đây vào Thứ Ba.
Tự anh ta đòi đi thẳng đến
địa ngục vào sáng mai.
Mẹ kiếp!
Anh cho phép anh ta tới Nam Kinh hả?
Barnes!
Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?
Mười năm chưa nhỉ?
Xin lỗi ông Appsley?
Thôi nào, Barnes...
Anh ta không phải là phóng viên.
Andy Fisher. Hội Chữ Thập Đỏ.
Đó là lý do tại sao anh ta
có giấy thông hành.
Tôi đã có thỏa thuận với Andy Fisher.
Anh ta đưa cho tôi
thẻ Hội Chữ Thập Đỏ và xe của anh ta.
Họ sẽ đưa chúng ta tới Nam Kinh.
Barnes, chúng ta sẽ đến đó.
Tôi là Andy Fisher.
Anh là David Barcley.
Chúng ta là tài xế chính thức
cho Hội Chữ Thập Đỏ,
mang thuốc men đến Nam Kinh
bằng cái này...
Andy Fisher đang yêu, Barnes.
Anh ta muốn cưới vợ.
Bây giờ ai cũng vui vẻ.
Chúa ơi, anh tài thật!
Mẹ kiếp! Eddie!
Eddie?
Eddie Wei. Anh ta đang ở sau xe đó.
Anh biết chứ.
Phóng viên ảnh của U.P.
Tôi biết anh ta là ai.
Nhưng anh ta làm gì ở đây?
Anh ta liều mạng đi với chúng ta.
Chỉnh đồng hồ nhanh hơn 1 giờ đi.
Chúng ta đang ở giờ Tokyo.
Anh có muốn biết
họ đang nói gì ở Tokyo không?
Họ nói họ đang tìm cách giúp đỡ Tring Quốc.
Nhưng ở đây thật hỗn loạn.
Độc tài, hối lộ, nội chiến.
Quốc Dân Đảng chống Đảng Cộng Sản.
Họ nói họ đang cố gắng lập lại trật tự.
Tất cả đều là dối trá.
Họ chưa tuyên bố chiến tranh với Trung Quốc.
Tôi sẽ cho anh biết tại sao
họ không tuyên bố chiến tranh với Trung Quốc.
Bởi vì nếu họ không tuyên bố chiến tranh,
họ sẽ không phải đối xử với những
binh lính Trung Quốc bị bắt như là Tù nhân chiến tranh.
Họ không cần phải tuân theo luật.
Người Nhật không phải là những người nguyên thủy.
Nhưng họ coi người Trung Quốc như vậy.
Cẩn thận, Daisy.
Có hàng ngàn người,
và họ đều đến từ Nam Kinh.
Chiến tranh thế giới đã bắt đầu.
Những người ở nhà không biết điều này.
Giấy tờ nói rằng chúng ta đều là người Mỹ.
Vì thế hãy cố gắng nói tiếng Mỹ.
Dĩ nhiên rồi, anh bạn.
Chúng ta đang chở hàng cứu trợ
của Hội Chữ Thập Đỏ...
từ chính phủ Anh.
Phải lục soát.
Xin lỗi, trung úy.
Hàng này đã được tiệt trùng.
Người của anh có vẻ như không hiểu...
rằng những thùng hàng này...
phải được chuyển đến nơi an toàn.
Đủ rồi. Lùi lại đi.
Tiếp đi.
Nếu anh không trở lại đây
trước 9:00 giờ tối mai,
Tôi sẽ đi một mình.
Được rồi.
Chúc may mắn, Eddie.
Đưa thuốc lá cho tôi.
Anh được an toàn rồi.
Tên anh là gì?
Anh là người nước nào?
Người Anh hả?
Và anh là nhà báo?
Tại sao anh biết?
Chỉ có nhà báo mới dám tới Nam Kinh
không mang theo gì ngoài áo khoác.
Đội tuần tra của bọn Nhật
đang ở cách chúng ta 6 con phố.
Đây là đâu?
Chuyện gì đang diễn ra? Anh là ai?
Đây là văn phòng thuế.
Và tôi là Chen. Han-Sheng Chen.
Han-Sheng Chen?
Gọi tôi là Jack, được chứ.
Tại sao bọn chúng muốn giết anh?
Bọn Nhật thường không sát hại những người Anh.
- Tôi thấy vài thứ không nên thấy.
- Tôi hiểu rồi.
Tôi chụp hình và bị bọn chúng bắt gặp.
Oh. Không có gì ngạc nhiên...
Tha lỗi cho sự ngu dốt của tôi,
nhưng các anh đang làm gì ở văn phòng thuế?
Họ đang giết người ngoài kia.
Ở đây chúng tôi hết người rồi.
Và bọn Nhật được trang bị tốt hơn.
Vì thế nên chúng tôi sẽ
đánh bọn chúng vào một ngày khác.
Giữ cái này...
Nhưng trước khi chúng tôi rút,
chúng tôi phải phá hủy vài tòa nhà.
Bọn Nhật rất có kỷ cương.
Bọn chúng rất ghét nếu chúng tôi
phá hủy những tài liệu của thành phố.
Ra ngoài thôi. Nhanh lên...
Cảm ơn anh.
Đợi tôi ở đây.
Chúng tôi sẽ liên lạc với Đại Sứ Quán Anh.
Chắc họ có thể đưa anh ra khỏi Nam Kinh.
Anh phải rời khỏi đây.
Anh phải nói cho thế giới biết
những chuyện tội lỗi đang diễn ra ở đây.
Tôi yêu cái cảnh này lắm
Đi nào. Chắc bạn anh đang ở đâu đây.
Bình tĩnh nào.
Tôi có giấy thông hành.
Tôi có giấy thông hành trong túi.
Bắn nó đi!
Chúng ta không làm gì được đâu.
Bắn nó đi!
Anh quá liều mạng, George.
Bắn nó đi... Bắn nó đi...
Này...
Anh bị trúng đạn, khá tồi tệ đấy.
Thật à? Tôi không cảm thấy gì cả.
Có lẽ cái lạnh đã làm tê vết thương.
Anh bị mất nhiều máu lắm.
- Nhưng tôi đảm bảo anh vẫn còn sống.
Tôi hi vọng anh không quên
cảm ơn anh ấy vì đã cứu mạng anh.
Một lần nữa cảm ơn anh.
Cô ấy đang nói chuyện với tôi.
Đúng không, Lee?
Anh đang nằm trong bệnh viện.
- Cái gì?
- Anh đã nói rất nhiều khi anh hôn mê.
Còn anh, anh có sao không?
Không phải anh học Tiếng Anh ở Berlitz.
Phương Tây.
- Tôi nghĩ anh thuộc Đảng Cộng Sản
- Anh nói đúng.
Anh tự tìm hiểu đi.
Khi làm như vậy,
anh sẽ hiểu nhiều hơn về Trung Quốc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ
anh lại giúp đỡ những kẻ lạc đường.
Đặc biệt lại là đàn ông.
Tôi không thể bỏ anh ta ngoài đó được, đúng không?
Anh ta không thể hồi phục nhanh được
Ít nhất phải một tháng nữa.
Tôi không có khả năng đưa anh ta
trở lại Thượng Hải.
Thưa cô Pearson.
Hãy nói cho tôi biết
Tôi phải làm gì với một anh chàng
vừa tốt nghiệp đại học Oxford
- nhưng không biết tiếng Trung Quốc,
cho dù chỉ là một từ.
Jack!
Anh có nghe nói đến một nơi
gọi là Huang *** không?
Anh biết không,
tôi quay trở về Trung Quốc để dạy kỹ thuật.
Bây giờ tôi dạy dân thường
cách làm nổ tung mọi thứ.
Nếu tôi nói sự thật
thì sẽ còn thú vị hơn nhiều.
Không đùa chứ.
Đùa hả. Tôi đi khắp nơi để tổ chức cách mạng,
và cố gắng đi trước bọn Nhật một bước.
Sáng mai tôi phải đi rồi.
Cho tôi đi theo với.
Tôi có thể làm thư ký cho anh mà.
Tôi không lo lắng cho anh.
Tôi chỉ lo cho những người tội nghiệp
sẽ phải theo để bảo vệ anh thôi.
Nhưng có một nơi ở phía Tây-Bắc.
Gọi là Hoàng Thạch.
Đó là nơi anh có thể
thu thập nhiều tư liệu quý
và học Tiếng Trung
trong thời gian anh hồi phục,
trước khi anh ra mặt trận.
Tốt lắm.
Anh có hiểu tôi nói gì không?
Tất nhiên tôi hiểu. Anh nói -
"Xin được tự giới thiệu."
"Tôi là một quả bí ngô."
Khu vực này nằm dưới sự kiểm soát
của những người Cộng Sản -
khu vực này là những người Quốc Dân.
Anh sẽ đón tàu đến Pao-Chi ở đây,
và Hoàng Thạch nằm ở ngay đây.
Đó là nơi anh sẽ đến.
- Chen?
- Nè! Nằm xuống!
Chuyện gì thế?
Đó đâu phải là bọn Nhật.
Không. Bọn họ không phải.
Bọn họ là lính của Tưởng Giới Thạch.
- Quốc Dân Đảng hả?
- Ừ.
- Tôi tưởng các anh là anh em chứ?
- Thỉnh thoảng.
Tôi nghĩ các anh đang liên minh
cùng nhau chống bọn Nhật.
Chỉ khi nào phù hợp thôi.
Đây có thể là lúc mà cũng
có thể...không.
Họ đang làm gì ở đây?
Họ là những tân binh.
Đến từ miền Nam.
Có vẻ như họ sẽ đi xa nhà lắm đây,
họ không có vẻ là những kẻ chạy trốn.
Họ bị gài bẫy...
Ra đi. Nhanh lên!
Có ai không?
Có ai ở đây không ạ?
Cho tôi gặp chủ nhà được không?
Làm ơn đưa cái này cho chủ nhà.
Không được,
đưa cái đó cho chủ nhà.
Tôi rất vinh dự giới thiệu cho anh...
một học giả uyên bác của đại học Oxford...
George...
Con lợn.
Tôi chịu trách nhiệm ở đây, Ông... Lợn.
Trong này ghi là 'Lợn'.
Cậu nói tiếng Anh kiểu gì thế?
Tôi không phải là nông dân
như những người khác.
Tôi là Liu ***-Kai.
Cha tôi là một Công chức.
Chào bà.
Cậu nghĩ tôi có thể nấu ăn
chỉ với một cái bình hả?
Lại đây xem này...
Tôi chẳng có gì cả... nhìn xem.
Tất cả những gì còn lại là thứ này.
Trưởng thành.
Thầy giáo.
Ở đâu?
Đi... đi cả rồi.
Anh có gạo không?
Dậy đi.
Dậy đi.
Nhanh lên
Ai thế?
Cô Lee
Mấy thằng nhóc đang đánh
một người Anh ở kia kìa.
Đủ rồi đấy!
Nếu các em dám đụng
vào anh ấy một lần nữa...
Chị sẽ đi khỏi đây luôn đó.
Chị ấy lừa mình đấy.
Tại sao chị lại phải lừa em hả, ***-Kai?
Lại đây. Để tôi xem nào.
Cô là y tá phải không, Lee?
Lee Pearson.
Chào cô? Tôi là George -
Tôi biết mà.
Chính tôi đã đề nghị họ
đưa anh đến đây.
'Học giả uyên thâm của đại học Oxford.'
Jack Chen đã nói hơi quá nhỉ.
Ngoại trừ việc anh ta gọi anh là 'Ông Lợn'.
Chả có gì buồn cười đâu.
Thằng nhóc đó có vẻ hung hăng quá.
Không có gì khó hiểu đâu.
Nó phải chứng kiến cha nó bị chặt đầu,
mẹ nó bị cưỡng hiếp sau đó chặt đầu,
chị nó cũng bị cưỡng hiếp rồi chặt đầu...
Sau đó bọn chúng cột nó
trước một hố súng máy làm bia đỡ đạn.
Nó là một thằng bé khôn ngoan.
Hắn chờ cho đến khi...
Dừng lại đi, làm ơn.
Nam Kinh. Tôi đã từng ở đó.
Jack nói với tôi rồi.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ
anh ở đây sẽ tốt hơn.
Anh cần có một cái tên Trung Quốc,
anh hiểu chứ?
Một cái tên mà họ có thể gọi được.
Ho-ke.
Cô mất trí rồi à,
cô cho rằng tôi sẽ ở lại đây hả?
Tôi đi nửa vòng trái đất đến đây...
không phải để làm vú nuôi
cho một lũ trẻ mồ côi.
- Tốt thôi.
- Vì vậy, sáng mai,
nếu cô tốt bụng thì hãy làm ơn
chỉ cho tôi hướng để đi ra chiến trường.
Tôi nói được rồi mà.
Tại sao họ lại cho cô một chỗ rộng thế này?
Ở đây, người ta chết liên tục.
Sốt, tả, uốn ván.
Nếu ai đó muốn gây sự với tôi,
Tôi chỉ cần nói với họ:
'Một ngày nào đó anh sẽ tự chôn mình'
Anh nghĩ nó không có gì hả.
'Ngày hôm sau anh sẽ thức dậy với cơn sốt.'
'Anh nghĩ rằng nó lạnh.'
'Xương anh bắt đầu đau nhức,
quai hàm cứng lại,
răng anh va lập cập... '
'... và từ từ
rất từ từ, anh sẽ chết vì uốn ván.'
Tôi có vắc-xin trong cái túi này.
Nếu tôi đi, tôi cũng sẽ đem theo cái túi này.
Vậy ai dám gây sự với tôi chứ?
Tại sao họ không đóng cửa cái trường học này đi,
và đưa bọn nhóc về với gia đình?
Đây không phải là trường học.
Nó giống một ngôi trường.
Đây là trại mồ côi.
Mỗi đứa trong bọn chúng
đều có một số phận giống như ***-Kai.
Nếu anh muốn biết chiến tranh là gì,
Ông Hogg, hãy nhìn xung quanh đi.
Bọn chúng không cần một thầy giáo.
Cái mà bọn chúng cần là một người có thể làm cho bọn chúng
quan tâm hơn đến việc bọn chúng còn sống hay đã chết.
Giường thì đầy rận.
Và bọn nhóc cũng thế.
Thật đáng kính phục.
Không đùa đâu.
Bọn rận truyền bệnh sốt Richesta.
Được rồi. Bây giờ tới lượt bọn nhóc.
Cô sẽ làm gì?
Luộc bọn chúng hả? Có vẻ hay đấy!
Bột bọ chét.
Tôi chưa bao giờ dám đụng vào.
Nhưng vấn đề là làm sao để bọn nó
hiểu rằng nó sẽ không đau đớn.
Tôi chắc cô sẽ làm được.
Ho-Ke cũng có rận.
Gãi đi.
Rận có thể làm anh ấy bị bệnh.
Bột này sẽ giết bọn rận...
nhưng không làm anh ấy đau đớn gì hết.
Cười đi.
Vì vậy nên Ho-Ke rất vui.
Bây giờ thì cởi đồ ra đi.
Không sao đâu, anh đừng ngại,
Chẳng có cái gì mà tôi chưa nhìn thấy đâu.
Đưa tay đây...
Từ từ nào
Đừng mà, nước lạnh lắm.
Cài này cho anh nè.
Tôi chưa bao giờ uống một ly
cà phê thực sự kể từ khi rời Thượng Hải.
Sao anh lại đến Trung Quốc?
Bởi vì ở đây đang bất ổn.
Bởi vì mọi người ở nhà đang chờ đợi...
cuộc chiến tranh tiếp theo.
Nó giống như ta đang nằm trong hầm
và chờ cơn bão sẽ đến phá hủy nó.
Lúc đầu tôi đến Mỹ.
Đi khắp đó 2 lần.
Nhưng họ còn gặp vấn đề tồi tệ hơn chúng ta nhiều.
"Chiến tranh?
Chiến tranh gì thưa ông?
Ở đây chúng tôi đang đương đầu với cuộc Đại suy thoái."
Vì thế nên sau đó tôi đến Nhật.
Học một ít Tiếng Nhật.
Và họ cũng nói rằng,
họ cũng không muốn chiến tranh.
- nếu không tin thì hỏi họ.
Sau đó tôi đến Nam Kinh.
Và tối thấy những chuyện
mà tôi không thể nào tưởng tượng được.
Tôi đã năn nỉ Jack Chen giết một người.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi lại căm thù như vậy.
Thỉnh thoảng, ai cũng thấy căm thù
Không. Không phải chúng ta.
Cô biết không,
gia đình tôi theo chủ nghĩa hòa bình.
Và không chỉ có cô im lặng,
bình thường, riêng tư,
họ nổi tiếng vì điều đó.
Mẹ tôi dạy Gandhi.
Và cho tôi bị giam trong suốt cuộc chiến vừa rồi.
Ông ấy là người dũng cảm nhất
mà tôi từng biết.
Và bây giờ tôi cho rằng họ sai.
Tôi cho rằng, có lúc chúng ta phải chiến đấu.
Không ngủ được hả?
Tôi cũng vậy.
Có một thằng bé bị tiêu chảy.
Hơi bẩn một tý.
- Anh không thể giữ dắt con lừa đi được.
- Cô đi hả?
Tôi phải 'điều hành' rất nhiều 'bệnh viện'.
Tôi chỉ đem gạo tới đây thôi.
Tôi đoán nó có thể nuôi sống anh 3 tuần.
Sau đó, anh phải nghĩ ra cách
kiếm cái gì đó cho bọn chúng ăn.
Tùy thuộc vào anh thôi.
Nhưng bao giờ cô mới trở lại?
Tháng Năm.
Nhưng bây giờ mới tháng Ba!
Trẻ em ở khắp nơi, George à.
Chúng cần được sưởi ấm
an toàn, sạch sẽ và được ăn.
Nếu anh có thể xoay xở được,
anh sẽ thắng trò chơi này.
Cô hãy nghe đây.
Tôi sẽ không ở lại đây.
Cô phải tìm người khác!
Không có ai khác.
Anh phải ở lại, George.
Đáng ghét.
Gió sẽ không thổi vào được.
Xé nó đi.
Nhóc. Lại giúp anh một tay đi?
Đúng rồi, em. Lại đây.
Cảm ơn em.
Đá
Cái ghế.
Cái ghế.
Học sinh.
Học sinh.
Học sinh. Chính là em.
Thầy giáo.
Tôi đoán chính là tôi.
- Học sinh. Thầy giáo.
- Tôi muốn gặp bà ***.
Ông có biết bà *** ở đâu không?
Chào bà , tôi là Hogg
Tôi có thể gặp bà *** được không?
Xin ông thứ lỗi vì sự bừa bộn.
Tất cả đều sụp đổ
trong những thời kỳ như thế này.
Do chiến tranh à?
Chiến tranh. Cách mạng.
Cờ bạc. Thuốc phiện.
Có quá nhiều cách để tiêu tiền
nhưng chẳng nhận lại được gì cả.
Tôi chỉ lấy hiện vật thôi.
Nếu ông chỉ trả bằng tiền Trung Quốc
thì tôi e rằng giá sẽ...
gấp đôi.
Tôi muốn trả bằng rau.
Rau là hiện vật.
- Anh rất hài hước.
- Bà cung cấp chúng tôi thức ăn và hạt giống
- chúng tôi sẽ làm việc còn lại.
Chúng tôi sẽ chia cho bà khi thu hoạch.
Bị mất mùa, ông Hogg à.
Đây là cái gì?
Lúa mì.
Vụ mùa vừa rồi.
Đậu đỏ.
Tôi không nghĩ họ trồng được
ở nơi có khí hậu như thế này.
Chúng tôi kinh doanh.
Hãy quay trở lại đây nhé ông Hogg.
Và gửi lời hỏi thăm của tôi tới cô Pearson.
Vâng, dĩ nhiên rồi.
Cầu trời.
Hãy cho chúng con mùa bội thu.
Thấy cô trở lại tôi mừng quá.
Tôi đảm bảo cô sẽ rất hài lòng.
Con chó.
- 'Con chó'
Nói tiếng Anh đi.
Đây là con chó.
Doh.
Dog.
Do-g.
- Dog.
- Dog.
Dog.
- Dog.
Đừng lo.
Dog...
Dog...
Dog...
Tại sao đèn tắt rồi?
***-kai! Đừng làm vậy!
***-Kai...
Anh không thể cứu ậu ấy, anh biết chứ.
Anh có thể hạn chế
những tổn thất mà cậu ấy gây ra.
Không thể tốt hơn được.
Cô chưa bao giờ nói với tôi
lý do cô đến đây.
Tự do, Có lẽ vậy.
Và chuyện gì đã xảy ra?
Tôi dừng lại ở một căn lều tối tăm
với bóng tối của mấy thế kỷ...
...phẫu thuật dưới ánh đèn cầy.
Cô là phẫu thuật viên à?
Khi một người chết vì hoại tử,
anh ta sẽ không xem phía trước
tên của anh là chữ gì đâu.
Khi mà không còn ai khác,
thì anh phải làm chuyện anh phải làm thôi.
Thật sự tôi cũng không phải là y tá.
Giống như anh.
Thật sự anh không phải là thầy giáo.
Ở Trung Quốc, chúng ta hơi khác họ.
Đó là lý do chúng ta đến đây.
Tôi suýt trở thành vợ của một sỹ quan ở Manila,
nhưng tôi không thể làm cô dâu được.
Cuộc sống thật trớ trêu.
Cái gì thế?
Đó là kho báu của tôi.
- Anh có muốn nhảy không?
Nào. Anh biết nhảy mà.
Tôi rất vui khi quen cô, Lee.
Cô sẽ ở lại chứ?
Tôi cũng nghĩ vậy.
Một thời gian. Còn anh?
Tôi cũng vậy.
Ừ.
Mày không biết gì cả!
Mày là thằng nông dân ngu đần.
Xem nào.
Há miệng ra chị xem nào...
Kinh quá.
Em phải đánh răng hằng ngày.
Ching...
"Với những cuộc phiêu lưu...
"qua những đồi núi..."
Ho-Ke...
"Tôi đã tìm được cô ấy..."
"Và hôn cô ấy, và nắm tay cô ấy"
"Và cùng nhau đi trên bãi cỏ."
Ching?
Sẽ không sao đâu.
Em được an toàn.
Không ai làm hại em đâu, Ching.
Ông Jing thế nào rồi?
Khối u của ông ấy ngày càng nặng hơn
- và ông ấy muốn nhiều thuốc hơn.
Nó sẽ giết ông ấy mất.
Có lẽ sẽ không tệ như vậy đâu.
Hôm nay tôi nghe nói,
những người Quốc Dân Đảng đã tìm ra cách
giải quyết nạn thuốc phiện.
Họ sẽ chặt đầu tất cả những người nghiện.
Tôi cũng nghe như vậy.
Người nghiện
và những người dính liếu đến thuốc phiện.
Bọn Nhật chặt đầu chúng tôi
vì chúng tôi là người Trung Quốc.
Cô Pearson.
Tôi có thể giúp gì cho cô?
Tôi hi vọng chị có một ít bột Sunfamit.
Không ai có đâu
Kể cả bọn Nhật.
Bạn cô chắc buồn lắm.
Chẳng có ai nói chuyện ngoài lũ trẻ.
Tôi nghĩ cậu ta sẽ cảm thấy cô đơn.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ ổn thôi.
Cô nói vậy bởi vì
cô chưa bao giờ cô đơn.
Chị có thể đến gặp anh ấy,
nếu chị nghĩ anh ấy quá cô đơn.
Tôi không có thời gian cho những rắc rối
của những người chẳng có rắc rối gì.
Chị có morphin không?
Chỉ có bao nhiêu đây thôi à?
Không.
Nhưng cô không phải là khách hàng duy nhất của tôi.
Lấy thuốc phiện đỡ đi.
Cô biết thuốc phiện mà.
Cô vẫn cảm nhận nỗi đau
nhưng không còn thấy đau đớn nữa.
Sáu tháng trước bọn nhóc
bẩn thỉu, thiếu ăn, ốm đau
- và không có giá trị.
Nhưng bây giờ...
Tôi rất ngạc nhiên.
Tôi phải thú nhận.
Tôi không nghĩ anh có thể làm được.
Tôi cũng thú nhận là
chính tôi cũng không nghĩ là tôi làm được.
Tôi có món quà nhỏ tặng anh.
Sách tiếng Anh.
Chị tìm thấy nó ở đâu thế?
Một nhà truyền giáo đã cho tôi
vì tôi là... một cô bé ngoan.
'Con đường tơ lụa.'
Nó là cầu nối giữa phương Đông
và phương Tây hơn hai ngàn năm.
Hi vọng anh thích nó.
Cảm ơn chị.
Hi vọng nó sẽ kết nối
tình bằng hữu giữa chúng ta.
Vâng.
- Các bạn từ đâu đến thế?
- Lingbao.
Lingbao hả?
Chúng tôi đi bộ hai ngày rồi.
Cháu ghét máy bay Nhật
Đừng lo, chúng hay bay ngang qua lắm.
Cậu bé tên gì?
- Thứ tư.
- Lao Si.
Và mấy đứa này là... xem nào...
Thứ nhất.
Thứ hai.
Thứ ba.
Thứ tư!
Nằm xuống
Họ về rồi, ai thế nhỉ?
Cố gắng ngủ đi.
Không, không.
Lao Si.
- Ching?
- Nó còn nhỏ quá.
Ngủ ngon nhé.
Không bị thương!
Không bị thương!
Đưa anh ta ra đi!
Kiếm cái gì đó cho anh ta ăn!
Hôm nay chúng ta
tiếp nhận 40, không 50 người
họ không bị gì,
chỉ là da bọc xương trong bộ quân phục.
Họ chết đói chứ không phải bị bắn, Jack.
Quốc Dân Đảng đang bỏ quân đội của họ chết đói.
Chúng ta ở đây làm gì?
Không gì cả.
Họ đang để cho bọn Nhật chiếm Lingbao.
Tôi đã được lệnh sơ tán.
Thương binh của tôi
không thể sống sót nếu di chuyển họ đi.
Hãy sơ tán những người có thể sống sót.
Sao anh lại cởi quân phục ra?
Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây
thêm một thời gian nữa...
...chuẩn bị một chút
để chào đón bọn Nhật.
Nhanh lên.
Tôi sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy
thoải mái nhất có thể. Cô biết rồi mà.
Cẩn thận nhé.
Đi thôi.
Lên xe đi.
Jack!!
George...
Chúa ơi. Chen!
Chen!
Anh xè ra quần à?
Chúa ơi. Ướt giường hết rồi!
Cô ấy thế nào rồi?
Kiệt sức.
Lingbao. Rất tệ.
Tôi đã may mắn.
Cô ấy đã ra khỏi đó
trước khi tình hình quá nguy hiểm.
Bọn Nhật sẽ tiến sâu hơn hả?
Có lẽ đúng.
Cũng có thể không.
Vấn đề là,
Tôi đã chứng kiến những gì bọn chúng làm.
Chúng tôi vào được không?
Ai đây vậy?
Chào em, Ching.
Và đây là... Lao Si.
Cháu thấy một con sói, nhưng cháu không khóc.
Chúa ơi.
Cà phê không?
Và bánh mỳ, với mật ong.
Mật ong?
Đi nào, Lao Si.
Thằng nhóc sẽ lấy mất miếng bánh mì
trong chớp mắt đấy.
Mục tiêu chính của nó trong đời
là ngày càng to hơn.
Em ổn chứ?
Tốt.
Ching...
'Bye, 'bye.
'Bye, 'bye.
Lee...
Jack Chen đang ở đây.
Tuần rồi anh ta ốm cả tuần.
Thật kỳ diệu anh biết chứ.
Tôi nghĩ anh đã tan xác rồi.
Anh ấy bị sốt rét.
Anh ấy bị nhiều năm rồi.
Tất cả bọn họ đều bị.
Không biết khi nào anh ta mới tỉnh dậy đây.
Họ đã treo giá cho cái đầu
của anh đấy, anh biết chứ.
Thế à? Bao nhiêu?
Mười ngàn.
Khoảng 30 đô đó George.
Tôi đau lòng quá.
Có cả một gia tài ở đây.
Sáu...
Bảy.
Im lặng nào
Có vài người Quốc Dân Đảng đến.
Ngăn họ lại nếu có thể.
Hôm nay chúng ta nghỉ ở đây.
Trật tự nào
Bọn Nhật đang tiến đến rất gần.
Nếu lực lượng Quốc Dân Đảng
của chúng tôi rút quân khỏi Xian...
chúng tôi sẽ được lệnh
trưng dụng toàn bộ khu này cho quân đội.
Có nghĩa là các anh
chưa có lệnh đúng không.
Thưa ông,
nếu không còn gì, ông có thể đi.
Tôi có nhiều việc phải làm.
Còn một điều nữa.
Những lao công đó...
Ở đây chúng tôi không có lao công.
Chỉ là trẻ em thôi.
- Trẻ em hả?
- Đây là trường học của cô nhi.
Thật không?
Bọn chúng là con trai hả?
Nếu bọn chúng vu khống tôi là Cộng Sản,
Bọn chúng sẽ đóng cửa trường học
và bắt những đứa trẻ đi lính.
Dĩ nhiên.
Và tôi sợ rằng chỉ vài ngày nữa thôi.
Anh cứ ngồi đây.
Ra khỏi đây!
Đi. Đi đi!
Chuyện gì thế?
Cướp.
Thời nay, không ai có thể kiểm soát bọn chúng.
Chúng nói là chúng có thuốc phiện để bán
nhưng trong đó toàn là đất thôi.
Có lẽ sẽ an toàn hơn
nếu chị không bán thuốc phiện.
An toàn?
Không có gì là an toàn.
Anh cũng vậy.
Anh có những đứa bé khỏe mạnh.
Anh giống như một nông dân có quá nhiều cừu!
1, 2, 1...
Đứng lại. Quay lại
Anh nghĩ chúng ta nên dẫn bọn trẻ đi đâu?
Lên Con Đường Tơ Lụa.
Băng qua núi hả?
Với tuyết và những đứa trẻ
ở độ cao hàng ngàn mét?
Thật điên rồ.
Thực ra, Anh muốn đưa bọn chúng đi xa hơn
qua khỏi Lanzhou luôn.
Em đã nghe nói đến Shandan bao giờ chưa?
Shandan nàm bên rìa sa mạc Gobi.
Cách đây khoảng 700 dặm.
700 dặm.
Hogg, có thể không có gì ở đó.
Chính xác. Không có gì ở đó.
Không ai muốn gì ở đó.
Nơi mà bọn trẻ có thể được an toàn.
Chen sẽ đi với chúng ta
đến hết sông Hoàng Hà.
Sau đó anh ấy sẽ quay lại
với những người Cộng Sản ở Yenan.
Em thì sao?
Em thì sao?
Em sẽ đi với Jack,
hay ở lại với bọn anh và cùng đến Shandan?
Anh đang hỏi em hả?
Thằng nhóc đó rất có nhiệt huyết.
Tôi muốn đưa nó theo khi tôi về đơn vị.
Không.
Nó không phải là con nít.
Anh nói đúng. Nó không phải.
Nó không phải là con nít đã quá lâu rồi.
Anh tin vào các em.
Các em là những người
dẻo dai nhất mà anh từng gặp.
Thiên đàng,
các em đã từng sợ ai sẽ lấy nó đi mất.
Rất khó khăn khi rời bỏ nơi này.
Anh biết điều đó.
Nhưng anh muốn các em nhớ một điều.
Chúng ta đã xây dựng nơi này
bằng chính sức lực của chúng ta.
Và chúng ta có thể xây dựng lại lần nữa.
Chúng ta có thể xây dựng ở bất cứ nơi đâu.
Băng vết thương.
Lấy của bọn Nhật.
Mỗi thằng trong bọn chúng đều có
bao xung quanh một lọ morphine.
Rất tiện dụng hả?
Không bị thương.
Đó là mệnh lệnh.
Không! Không, Chị sẽ mang cái đó.
Nếu chúng ta có cái gì đó để trao đổi
chúng ta sẽ sống sót.
Ừ, tôi đồng ý với anh.
Nhưng tôi vẫn thấy
chuyện này quá tham vọng.
Anh là người rất đặc biêt.
Tôi rất vui khi làm ăn với anh.
Đây là phong tục của anh à?
Khi chúng tôi tạm biệt một phụ nữ cao quý.
Tạm biệt.
Thượng lộ bình an.
Chúng ta sẽ làm một mảnh vườn mới.
Yu-Lin?
Yu-Lin...
Oh, Ching...
Tôi nghĩ cậu bé đã rất hạnh phúc.
Tôi cũng vậy.
Nhưng chúng ta không biết chuyện gì xảy ra
trong niềm hạnh phúc cuối cùng của cậu bé.
Có thể ái đó, mẹ hoặc cha
hoặc chị, hoặc bất kỳ ai nói rằng:
"Ching, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
Và rồi xảy ra chuyện.
Chuyện quá kinh khủng mà chúng ta
không thể nào tưởng tượng nổi.
Thằng bé không đi.
Nó không đi, Em chắc chắn vậy.
Nhưng tất cả những chuyện này
Hoa và mật ong, và...
Chị quên rồi.
Chị xin lỗi, Ching. Chị quên rồi.
Trật tự nào...
Đi nào các chàng trai. Đi nào!
Yên lặng nào. Đúng rồi.
Nếu bị sói đánh thức, không được sợ.
- Chỉ cần nói với nó những gì ta dạy con.
- Con biết rồi.
Đi thôi.
Đưa đây... em bế nó cho.
Anh đưa khẩu súng cho thằng bé hả?
Để nó giữ cái đó đi George.
Đó mới chính là cậu bé.
Ở đằng kia.
Ở đằng kia. Ở cổng làng
Cảm ơn bác
Có một cái nông trại bỏ hoang
ở phía bên kia ngôi làng.
Chúng ta sẽ nghỉ ở đó.
Ông ấy cũng nói là
2 ngày trước ổng có thấy mấy thằng Nhật.
***-Kai. Đi ngủ đi.
Đưa cái đó cho anh.
***-Kai, em nghe anh chứ?
Bọn chúng ở đó.
Em có thể ngửi thấy mùi.
Bỏ súng xuống!
Bỏ súng xuống!
Đưa tay lên
***-Kai!
***-Kai! Mở cửa!
Chúng ta phải giết bọn chúng,
anh hiểu chứ.
Không.
Đừng ngốc thế, George.
Chúng là trinh sát.
Nếu bọn chúng trốn thoát
bọn chúng sẽ trở về đơn vị.
Tôi sẽ làm.
Tôi nói không!
***-Kai!
Khi chúng ta đến Con Đường Tơ Lụa,
Tôi muốn anh đi chỗ khác.
Đi nào các chàng trai!
Tiếp tục đi!
Cho em nè.
Tiếp tục tiến lên.
Sao lại dừng lại?
Sẽ ổn cả thôi.
Chúng tôi là người tị nạn
Chúng tôi lên phía Bắc để được an toàn.
Giấy tờ đâu?
Chúng tôi không có.
Lục soát đi.
Chúa ơi...
Sếp, nhìn này!
Không!
Không!
Không!
Chúng tôi nhặt được nó.
Chúng tôi nhặt được nó
của một quân nhân đã chết.
Nó không nên lấy nó.
Nó chỉ là một đứa trẻ.
Mày tìm thấy nó ở đâu?
***-Kai! Không
***-Kai! Bỏ súng xuống!
Yên lặng!
***-Kai!!
***-Kai! Chiếc xe!
***-Kai!
***-Kai!
Đừng lại đây.
Chúng ta đi thôi.
Lee, Anh nhớ em nói
là có morphine trong này mà.
Lee!
Lee! Em đâu?
Em đây.
Nhanh lên!
Còn lại bao nhiêu đây thôi.
Cái gì?
Nó ngủ chưa?
Nó sẽ không thức dậy đâu.
Thỉnh thoảng, một hoặc hai giờ tới, nó sẽ chết.
Ngủ đi, ***-Kai.
Sẽ ổn thôi.
Hãy tìm họ. Được chứ?
Đi tìm gia đình của em đi.
Ngủ đi... ngủ đi...
Được rồi. Không sao... không sao...
Cô sẽ ổn thôi.
Tôi và cậu có một điểm chung, George
- chúng ta đều xuất thân từ những gia đình tốt.
Chúng ta có những tiêu chuẩn xa xỉ.
Lee - cô ấy khác.
Cô ấy không bao giờ có tiêu chuẩn.
Cái gì đó bên trong cô ấy.
Cô ấy không thể đứng nhìn người khác đau đớn.
Khi nó quá đau cô ấy dùng thuốc phiện để giết sự đau đớn.
Anh có nghe đến Bitter Sea?
Đó là một tên cổ của Trung Quốc.
Người Trung Quốc giỏi nhất điều gì,
đó là sức chịu đựng.
Chúng tôi cố gắng
giữ cho đầu mình nổi trên mặt nước.
Thế thôi.
Khi biển xoáy quanh chúng tôi,
chúng tôi chịu đựng.
Nhưng anh biết không, Lee mang nhiều
đặc điểm của người Trung Quốc hơn chúng ta.
Cô ấy không tin vào tương lai,
bởi vì giống như người Trung Quốc,
cô ấy không nghĩ rằng cô ấy xứng đáng.
George, anh hãy cho cô ấy biết
là cô ấy xứng đáng.
Anh cho rằng tôi là một kẻ
đáng nguyền rủa phải không George?
Bây giờ thì anh biết rồi đấy.
Anh biết rồi đấy.
Em không phải là một người đàn bà.
Em là một phụ nữ dũng cảm và xinh đẹp.
Em là người dũng cảm nhất,
xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
Nói tạm biệt cô ấy giúp tôi nhé.
Đó là sông Hoàng Hà.
Và bên cạnh nó là Lanzhou.
Nó to quá.
Đứng lại!
Đứng lại, 2 đứa theo tao.
Dừng lại.
Tôi là quan tòa của Lanzhou.
Đây là ông Chang Shengyi...
cảnh sát trưởng.
Anh mang theo hơn 60 đứa trẻ...
vượt qua núi Liupan và đi bộ hơn 500 dặm.
Để đến đây?
Thật khó tin.
Nhưng đó là sự thật.
Các anh đi hết bao lâu?
Ba tháng!
Ba tháng!
Các anh định đi 200 dặm nữa để tới Shandan hả?
Chính xác.
Tôi không cho phép anh đến đó Shandan.
Đều đó không thể.
Tôi có 4 chiếc xe tải.
Các anh có thể mượn chúng.
Cảm ơn ông.
- Sao thế?
- Xe hư rồi.
Hogg, có thấy gì kia không!
Hogg?
Hogg!
Mọi người ổn chứ?
Hogg? Anh có sao không?
Chỉ trầy sơ sơ thôi.
Tốt rồi...
Chúa ơi, anh đưa chúng tôi đến đâu thế này,
thế kỷ 14 hả?
Nhìn kia!
Nó ở phía, phía sau vọng gác.
Shandan.
Ông Hogg, lối này.
Ông Hogg, theo tôi.
Tôi được lệnh tìm cho các anh một ngôi nhà.
Đây là đền vua Ashoka's Hair.
Các tu sĩ đã bỏ đi rồi...
lâu lắm rồi.
Nơi này được chứ?
Sai rồi, phải như thế này nè.
Này. Nhanh lên.
Có điện rồi, hay quá!
Cà phê không?
Anh kiếm ở đâu ra thế?
Ngạc nhiên không.
Anh tưởng anh làm mất rồi...
Cả quãng đường anh không hề nghĩ đến.
Ăn mừng.
Anh không sao chứ?
Chắc là bị cúm rồi.
Mệt quá.
Nè. Anh uống đi
rồi em khám cho anh.
Thật ra, Anh...
Hogg!
Hogg?
Rou-Ding.
Cái này ở Lanzhou có bán.
Ở đây chúng ta hết rồi.
Tôi biết... Ho-Ke bị uốn ván.
Được rồi nhanh lên!
Làm ơn nhanh lên!
Nhanh đi!
Làm ơn tránh đường.
Đợi chút.
Mở cửa!
Lee? Lee?
Em đây?
Anh không sợ.
Không, dĩ nhiên rồi.
Rou-Ding sẽ mua thuốc về.
Anh sẽ ổn thôi.
Không.
Nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Em không muốn bị bỏ rơi, Hogg.
Anh biết mà.
Anh đã quá may mắn, Lee.
Anh đã quá may mắn.
*** KAI
Ching...
CHING
Anh ấy đến từ một nơi xa xôi...
nhưng linh hồn của anh ấy
vẫn muốn ở lại với chúng ta.
Ho-Ke không bỏ chúng ta...
bởi vì trong mỗi chúng ta đều có anh ấy...
và kể từ bây giờ,
bất cứ chuyện gì chúng ta làm...
chúng ta sẽ luôn luôn nghe...
giọng nói của anh ấy.
Jack...
Oh, Jack...
Tôi vừa biết được một tuần trước.
Một người đến từ Lanzhou.
Em xin lỗi, Jack.
Chúng tôi cần cô.
Lũ trẻ đã được an toàn.
Chúng nó có thể tự xoay xở được.
Lee. Tôi nghiêm túc đó.
Jack, Có thể lũ trẻ không cần tôi.
Nhưng tôi cần chúng.
Tôi thật sự cần chúng.
Em không còn đái dầm nữa...
vì em lớn rồi.
Nếu con sói đến...
Em sẽ nói "đi đi đồ ngốc..."
và nó sẽ sợ và chạy mất.
Ho-Ke nói em có thể uống.
Em không thích cà phê.
Ho-Ke nói chị có thể uống.
Lao Si, cháu rất dũng cảm.
Một cậu bé dũng cảm.
Hấu hết những đứa trẻ
của George Hogg vẫn còn sống,
trong số đó có Lao Si và ba anh em.
Bốn anh em chúng tôi không thể nào
sống sót nếu không có Hogg.
Chúng tôi không biết sinh nhật của mình.
Kể cả anh tôi cũng không biết.
Khi được hỏi, chúng tôi đều nói "Ngày 22"
đó là ngày George Hogg mất.
Ho-Ke đã nói.
Anh ấy viết 3 từ Tiếng Anh lên bảng.
Chúng ta muốn đi đâu?
"Tại sao" và "Như thế nào".
Anh ấy có cách của anh ấy.
Sau đó anh giải thích
đường đến Shandan xa như thế nào.
trên 1,000 km.
Chúng ta sẽ đi đến đó;
đồ dùng cá nhân của chúng tôi
được bỏ lên xe đẩy và trên lưng lừa.
Chúng tôi nghe nói Shandan rất lạnh
lạnh đến nỗi mũi của anh sẽ
vỡ vụn nếu anh chạm vào nó.
Và khi anh đái dầm
nó sẽ trở thành một cái que băng.
Nhưng Hogg tin chắc là
nó không tệ đến nỗi như vậy.
Đó là một mùa đông rất lạnh.
Và chúng tôi đi xuyên qua tuyết
trên những con đường băng giá.
Chúng tôi mất hơn hai tháng.
Sau này người ta gọi nó là,
'The Long March in Miniature.'
Anh ấy là một người hoàn hảo
Ai cũng có khuyết điểm.
Nhưng tôi không thể nào
tìm thấy ở Hogg khuyết điểm nào.
Anh ấy luôn cười khi nói chuyện với chúng tôi.
Anh ấy biết và dạy chúng tôi
yêu cái gì, ghét cái gì.
Người Trung Quốc nhớ ơn
những người bạn nước ngoài này
những người đã giúp Trung Quốc
trong những cuộc chiến đó.
Cho dù thế giới có thay đổi như thế nào,
chúng tôi, những người Trung Quốc
sẽ không bao giờ quên họ.
Subtitles by LeapinLar