Tip:
Highlight text to annotate it
X
CUỘC SỐNG MÀU HỒNG
Bộ phim nói về cuộc đời của Edith Piaf,
nữ danh ca người Pháp đầu thế kỷ 20.
Phim đã đoạt 3 giải Oscar kịch bản năm 2007
Blue Magic | bluemagic1407@hotmail.com
Chỉnh sửa và bổ sung từ bản dịch của SIMBA subteam
New York,
Ngày 16 tháng 12, 1959
Nhanh lên, cô ấy vừa xỉu cách
đây 10 phút rồi đó!
Xe cứu thương đang đến!
+ Lạy Thánh Theresa...lạy Chúa
xin đừng bỏ rơi con...=
+ ...xin hãy cho con sức mạnh,
Con muốn tiếp tục sống...=
+ Xin hãy cho con sống lại.=
Paris, Belleville, 1918
-Tại sao lại khóc thế?
-Xéo khỏi đây đi, khốn kiếp!
Tôi cô đơn và khốn cùng. Cuộc sống rất khó khăn.
Nhưng đó không phải tất cả điều tôi biết.
Tôi có thể nói gì hơn?
Sao ngồi đây như vậy?
Sao lại khóc?
Không có ai lo cho em sao?
Mẹ em đâu?
./) Tôi có đi đâu,
cũng có xiềng xích...
./) Chỉ có đau khổ,
không có gì để làm...
./) đời sống khó khăn,
và tôi chỉ biết có nó...
/) Tôi cô đơn và khốn khổ...
Cái thứ mẹ gì hay quá nhỉ!
Mang đi câu sấu cho rồi!
-Tôi cũng phải sống chứ!
Tôi là ca sĩ!
-Bà phải lo cho con gái chứ!
Rồi sao? Tôi lo cho nó rất kỹ!
+Louis, em không thể ở đây
chờ anh nữa. =
+Em chán ngán Belleville=
+Người đại diện của em bảo
rằng em có tài=
+...cũng y như ca sĩ Frehel...=
Có tin vui cho nghệ sĩ
nhào lộn của ta chưa?
Chứ sao, được Tổng thống
Clemenceau khen thưởng đấy!
+Em đã gởi Edith cho mẹ em.=
Bà ấy không thể tự lo cho mình
cho đến khi em tự mình xoay sở.
+Louis, em không thể chờ anh
được nữa.=
Anetta.
Có ai ở nhà không?
Edith?
Louis?
tôi dẫn đi với tôi
Bernay, Normandy, 1918
Còn ai đây?
Edith.
Cháu nội của mẹ : Edith.
Trông nó có vẻ ốm yếu quá.
Đi theo mẹ.
Chào cưng, đến đây làm gì vậy?
Ai mà xinh thế này?
Bé tên gì?
Không có gì làm à Titine?
-Có người trong nhà tắm trên lầu.
Bé có đôi mắt xanh đẹp lắm,
biết không?
Vào đó đi.
Mẹ nghe đây.
Con phải trở về đó.
Sắp giải ngũ rồi, sau đó
con có thể nhào lộn trở lại.
-Tôi trở lại đón con gái của tôi.
-Không phải lúc!
-Đời con tàn rồi, Má Louise.
-Trông chừng cửa đi.
Mẹ nó đâu?
Con không biết.
Con muốn nó ở đây sao?
-Người ta sẽ nói.
-Cái gì người ta chẳng nói được.
Cô bé không đi lễ với
chúng tôi à?
-Trễ giờ đi lễ đó.
-Thế giới này đâu phải chỉ có nó.
-Nghe đồn là có em bé à?
-Cho bọn tôi xem nhé?
-1 bé gái. Em ăn bánh nhé?
-Nào thôi, đi đi! Đi hết đi!
Nào hát 1 bản đi.
Hát hay thế có thể thành
công ở Paris đấy.
Tại tóc đỏ quá nên mới thế này đấy.
One night l went swimming in my birthday suit,
Không có gì hết, đi đi!
Khách hàng sắp đến rồi!
Cho đến khi mặt trăng bất ngờ xuất hiện,
và chiếu rọi tôi.
-Mở cửa ra không thì tao...
-Tôi không muốn làm việc!-Tôi không muốn làm việc!
-Tôi không muốn làm việc bữa nay.
-À, lại thế nữa hả?
-Tôi không muốn làm việc bữa nay.
-À, lại thế nữa hả?
tưởng ở đây là khách sạn
sao?
Tôi giữ Edith, tối nay tôi giữ nó!
Không có vụ đó đâu!
Mình đây, mở cửa ra đi!
New York, ngày 8/5/ 1959
Anh chàng lính ruột của
bạn đến rồi kìa.
Tôi không cần biết.
Anh ta chỉ nói láo. Chỉ kể
toàn những điều láo toét.
Titine,
ngưng đi, ra đây không
tao đuổi ra đường!
Đừng giở trò đó nữa!
Xưa rồi!
Chị không muốn rắc rối...
+86
Doug!
Cái gì? Ganh tỵ đấy à?
Tôi đã gởi đĩa Billie Holiday
của cô đến khách sạn rồi.
Cảm ơn nhé Loulou.
Billie và tôi sinh cùng năm
đấy? Cũng hay chứ nhỉ?
Tôi có mang mấy bức phác họa,
Cô muốn xem bây giờ hay
để sau?
Để sau đã. Tôi còn phải hát
nhạc của lão khùng đó...
Xưa lắm.Từ thời chưa có quý vị.
Sao?
Không có gì hết.
Bắt đầu đi.
Tôi đã sẵn sàng.
Đi thôi!
Jeanne đó!
Jeanne, Có chuyện gì vậy?!
-Tôi chảy máu...
-Nói đi!
Hắn đòi chơi trò bác sĩ và
bệnh nhân...với đủ thứ dụng cụ...
Tên khốn nạn bẩn thỉu!
Titine!
Phải báo bà chủ thôi.
-Bà ấy giết tôi mất. Đau quá!
Em không thấy gì hết!
-Sao, bác sĩ?
-Con bé yếu thể lực quá.
Giác mạc của nó, nó bị
viêm giác mạc.
Liệu nó có bị mù không?
Chỉ là bị viêm thôi,
Nhưng phải kiên nhẫn.
Phải chữa trị mấy tháng.
Hãy mang toa ra nhà thuốc.
Cảm ơn.
Nó là con ai thế?
Chả là con ai cả.
Thánh Theresa, con chưa bao
giờ xin bà điều gì.
Nhưng con xin bà hãy nghe Edith.
Nói đi Edith. Nói đi. Bà ấy
đang nghe đấy.
Nói đi.
Thánh Theresa...
con không muốn bị mù
Con muốn được thấy.
Mình mẩy nó bầm khắp nơi.
Nói đi.
Con muốn học đọc, học viết
và chạy chơi như lúc trước.
Con không muốn bị mù.
Thánh Thérèse, hãy xin Chúa
Jesus chăm sóc cho Edith.
Nói đi.
Con cảm ơn Thánh Thérèse
và Chúa Jésus.
Cảm ơn.
Về đến nhà rồi, Edith.
-Louise?
-Nhanh lên.
Đi theo chị!
Nó thấy được à?
Nó thấy rồi!
Titine, dậy mau!
-Chuyện gì đấy?
-Anh ta quay lại đưa Edith đi!
Thay áo mau lên!
Sao lại làm như vậy?!
Sao con có thể làm nghề đó
mãi như thế?
Con bé sẽ được đi đó đi đây.
Đi đi.
Edith!
Titine!
Xin đừng đưa bé con của tôi đi!
Buông ra!
Đủ rồi!
Nó điên rồi!
Thôi ngay không tao đuổi!
Anh không có quyền!
Xin đừng làm vậy!
Đi đi!
Tôi sẽ tự sát! Tôi sẽ chết!
Ta đang ở Sân bay Orly,
hành khách đang xuống máy bay...
Paris, Oriy
June 1959
Tôi thấy rồi, kia là Edith Piaf!
theo sau là 1 chàng trai trẻ.
Cô đã mang gì về từ Mỹ đó?
Một chàng trai Mỹ.
Anh ấy tên gì!?
Edith, làm ơn!
Y hệt như trong bài hát,
cô ấy được đám đông nâng lên cao...
Cô ấy bước lên chiếc xe
trắng đen sang trọng của mình...
Trông cô ấy mệt mỏi nhưng
cũng thật rạng ngời.
Im lặng! Tôi xin đề nghị nâng ly...
Cô ấy xỉn quá!
Chưa biết ai xỉn hơn ai?!
Xin hãy chiều kẻ tật nguyền...
Cẩn thận đó anh bạn kéo đàn,
không thì lãnh đạn đó!
Đúng lúc quá!
Hãy gọi ông chủ ra, tôi muốn
sâmbanh miễn phí!
Tôi là Edith Piaf, và tôi đã
quậy tứ tung!
Mọi người hãy hôn nhau đi,
Kẻ thù cũng vậy!
Hôn tôi đi Claude.
-Con mụ đó là ai?
-Không hề biết.
Ai dùng món thịt bò?
Anh bạn đẹp trai của
cô đi đằng nào rồi?
Đừng làm cô ấy ngượng.
Dẹp đi, Coquatrix,
ai nhờ đến anh?
Xin chào cô!
Cô Piaf, thật là một hân hạnh!
Tôi có thể làm gì cho cô?
Nhiều lắm, trước hết là
tôi muốn 1 món quà.
Tất nhiên rồi.
Lúc đầu,
tôi đã muốn sâmbanh...nhưng
giờ thì tôi muốn 1 chiếc nhẫn...
thật to, ...có kim cương vòng quanh.
Xin đừng bận tâm. Sâmbanh
được rồi.
Đây là để chúc mừng tình
yêu tôi dành cho tất cả.
Tôi xin đứng lên để nâng ly...
Có ai đỡ tôi đứng lên không?
Xin nâng ly chúc sức khoẻ
Marguerite.
Nhà soạn nhạc và người bạn
trung thành nhất của tôi trong
kinh doanh.
Có gì mà đỏ mặt vậy? Làm
chúng tôi khóc bây giờ.
Muốn xin chữ ký không?
Chắc là thôi.
Sâmbanh, rượu bia...Hay quá.
Ảnh hưởng của Claude đó.
Lou lou, đừng lảm nhảm nữa,
nghe bực mình quá.
Trở về Paris thì chơi vui
chút thôi mà.
Đừng giở giọng người yêu
đau khổ kiểu đó!
Tôi đang chờ người khác.
Đi đi.
Xin nhắc cô...cô còn
nhiều hợp đồng phải thực hiện.
You're not aione.
Nhớ đêm đầu tiên ở Gerny không?
Tôi là 1 con bé nghèo khổ,
cô ấy nhìn tôi như 1 công chúa.
Cô là công chúa mà. Công
chúa của tôi.
Chúc sức khoẻ Marguerite!
Cho những kẻ muốn thấy
tôi vấyp ngã...
Những kẻ tưởng tôi không
biết! Chúc sức khoẻ!
Chuyện gì thế, Louis?
Anh ấy giở chứng nữa đó mà.
Đi chỗ khác, tôi đang bận lắm.
Không được đứng nhìn,
đi làm việc đi!
Phải làm việc, ở đây không
có trẻ con!
Phải kiếm tiền để trang
trải, xem vậy đủ rồi !!!
Đồ ngu! vướng víu quá!
Về xe, chuẩn bị bữa tối đi.
Kính thưa quý vị,
1 tràng pháo tay cho Louis...
nghệ sĩ uốn dẻo!
Con bé xinh thật.
Nó mấy tuổi rồi?!
Mười.
-Nó không có mẹ sao?
-Mẹ à? Để làm gì?
Anh không buồn bao giờ à?
Mời tôi về xe làm 1 ly đi.
Đồng ý, qua xe em đi.
Con biết ta là ai không?
Ta là Thérèse đây.
Đôi mắt con đã sáng
hẳn chưa, thiên thần của ta?
Sáng rồi.
Tốt lắm. Con sẽ
cầu nguyện cho ai nào?
Cầu nguyện cho Titine.
Ngoan lắm. Ta sẽ luôn bảo vệ
cho con.
Đừng bao giờ quên điều đó.
Khi nào con cô độc,
sẽ luôn có ta bên cạnh.
Chán quá rồi! Tôi đã bảo
cậu thay cái bánh xe!
Đừng cãi nữa, ra phụ 1 tay
đi, đây là việc chung !
-Tôi đếch cần biết!
-Vậy cút xéo đi!
Không lẽ nghỉ việc chỉ
vì 1 câu nói hờn?!
Ai cần ông ta chứ? Tôi
không chịu nổi Caroli nữa!
-Anh say rồi!
-Tôi sẽ ra riêng!
Đừng hòng! Không phải
đi đâu cũng có gánh xiếc!
Đừng lo, lúc nào tôi xoay
sở cũng được!
-Em bắt đầu thích anh rồi mà!
-Rồi cũng quên thôi!
Thánh Thérèse...
Xin hãy làm bố đổi ý...
Con muốn ở lại gánh xiếc.
Edith!
Con bé đó nó có diễn không?
Xin chờ 1 chút.
Con làm gì đi.
Họ sẽ đi hết bây giờ.
Nghĩ ra cái gì đi.
Nhanh lên, làm gì đi con.
Hoan hô!
Con gái tôi đó!
Paris, Montmartre.
Tháng 10, 1935
Tôi ngán uống nước cốt
cà rốt quá rồi.
Ngày nào tôi còn chăm sóc
chị, chị sẽ uống nước cà rốt.
Tôi thích bóng tối, Simone.
Trời đẹp quá mà.
Ánh nắng sẽ tốt cho chị hơn.
Edith...
Tôi biết điều này rất khó khăn...
chị cần nghỉ ngơi nhiều,
rất, rất nhiều...
...và phải thật là kiên nhẫn.
-Chồng chị có gọi sáng nay...
-Vô ích thôi.
Lý do tôi bệnh hoạn...
...đó là vì tôi đã làm gỉ cũng
quá lố.
3 năm vừa rồi, đúng là
1 thảm họa.
Chị là nghệ sĩ mà.
Simone?
Tôi sẽ không hát được nữa,
phải không?
Đứng nhìn gì đó?
Đói bụng quá.
Hát 1 chút đi rồi ăn sau.
Hát 1 mình thì như là ăn mày.
Hát chung thì là biểu diễn.
Tôi muốn hát đằng này.
Ê, con bé kia...!
Đâu được phép hát ngoài
đường như vậy!
Vậy sao ạ?
-Này, bao nhiêu tuổi đấy?
-Hai mươi.
Cái gì kia?
Nó chưa uống tí nào đâu!
Lại đây.
Có biết bản ''Du Gris'' không?
Im đi nào!
Hát bản đó đi rồi tôi tha.
Đến kia là không phải
khu vực của tôi nữa.
Coi như tôi không biết gì.
Tuần sau là ngày 21 đó.
Kết nghĩa chị em được 5 năm rồi.
Thích đi với tôi hay là làm
việc ở nhà máy?
Thà tôi tự cắt cổ còn hơn
làm việc ở nhà máy đó.
Còn bạn?
Còn tôi thì sao?
Làm việc trong cửa hàng phó
mát thì sao?
Thôi mà Momone, đang ăn mà.
Annetta, đừng kiếm chuyện nữa.
There's your iush of a mother.
Edith...
Con có tiền lẻ đó không?
Vậy thôi à?
Ừ. Con đâu có giàu có gì,
mẹ cũng biết đó.
-Đưa mẹ tiền giấy đi.
-Con không có.
Mẹ là mẹ con...
Mẹ đi ra đi!
Con muốn mẹ hát xin tiền
con đấy à?
Étienne! Đưa bà ấy ra đi!
Tao là nghệ sĩ, còn mày là
cái gì?
Rồi mày sẽ biết!
-Mày sẽ biết!
-Biết cái gì chứ?
Lúc sa cơ thất thế!
Đủ rồi. Im đi không thì ra ngoài!
Mày sẽ trở thành đồ bỏ!
Bà xéo đi!
Mày cũng đừng hòng có
con gái nuôi mày sau này!
Này, vừa vừa thôi!
Tôi đi đây. Bà muốn ăn đồ
thừa thì ăn đi.
-Mày mà là ca sĩ cái gì hả?
-Để cô ấy yên, không thì biết tay!
Thôi, đi chỗ khác.
Mày là đồ vất đi!
Đi đi, đi mà làm đĩ!!
Khi mà bà còn đủ khả năng,
kẻo khách lại chê già!
Cảm ơn.
Hát như thế sẽ hỏng giọng đó.
Tôi cũng phải kiếm ăn, thưa ông.
Tôi cũng hiểu vậy.
Đây, tên tôi là Louis Leplée.
Danh thiếp tôi đây. Chiều
mai đến chỗ Gerny, 2 giờ chiều.
Để xem có thể làm gì
với cô bé.
Cô em cũng hát à?
Không ạ, nhưng tôi biết làm
nhiều thứ khác.
Cứ mang nhạc của cô đến...
hát những bản hay hát.
Nếu tôi không đến thì sao?
Cái đó tùy ý cô em thôi.
Ra đường cả ngày mà có chừng
này thôi sao?
Tin tưởng mày và chỉ
có thế thôi à?
Tôi phải giữ 1 ít cho bố tôi.
Ông ấy bệnh và không có tiền.
Tao đâu phải nhân viên Bảo hiểm
Xã Hội!
Tôi thề, bố tôi ốm thật mà.
Tao sẽ cho mày ra đường,
cho mày biết thân!
-Buông nó ra!
-Không đời nào! Không!
Thà chết còn hơn làm gái!
-Nó chết là lỗi tại anh!
-Mày im đi!
Tao muốn có nhiều tiền hơn,
nghe chưa?
Nếu không thì phải đi làm gái
như mọi người!
Cho anh làm đĩ đực trước đi!
Aibert, xin lỗi...
Ở lại đây, em van anh mà.
Kệ mẹ thằng khốn đó đi!
Etienne, rót cho cô ấy 1 ly đi!
-Có đến nhà lão Tàu không?
-Ai đi?
Hai tên Ý , Phì Lũ và Pops.
Sẽ có nhiều thứ để phê
và quậy lắm em à.
1 chút hơi người nữa...
em thấy sao?
Chỉ vì tôi đã ngủ với anh 1 lần...
Đâu có nghĩa là tôi sẽ
ngủ lần nữa!
-Hiểu chưa?
-Thôi mà em.
Anh biết gì không?
Tôi đếch cần mấy vụ đó,
biết tại sao không?
Không à? Chậm hiểu
quá chứ gì?
Bởi vì tôi là nghệ sĩ đây!
Rồi tôi sẽ nổi tiếng, tôi biết như vậy!
Tôi đã luôn biết như vậy!
Đó là ngọn lửa nhỏ trong tim ...
Thánh Thérèse, con thấy
những điều vĩ đại...
Nhìn con bé kìa. Trông bệnh
hoạn quá!
Ông ấy lôi nó ở đâu về thế?
Con bé hát hay thật.
Phiiipo, sâm banh đâu?
Ông chủ nhà này yêu rồi.
Công nhận nó hát khoẻ đấy chứ.
Con bé được rồi, anh Louis ạ.
Đừng ghen mà Josette.
Tên cô là gì, nói lại đi.
Edith Giovanna Gassion.
Nghe bình thường quá.
Tôi còn những cái tên
biểu diễn khác.
Huguette Heiias, Tania...
-Denise Jay.
-Jay...
Ông làm móng tay nữa à?
Này, đừng đổi đề tài.
Cô làm tôi nghĩ đến 1 chú
chim sẻ nhỏ.
Thế à?
Thật thế sao?
Tên ''Bé Chim sẻ'' có người lấy rồi à?
Vâng, có rồi.
Chim sẻ...
Ở quê cô, người ta gọi chim
sẻ là ''Piaf'' đúng không?
Phải không? Piaf?
-Cô bé Piaf!
-Hay quá!
-Nghe kỳ quá à.
-Cô biết gì mà nói?
-Cô bé Piaf, Chim sẻ nhỏ.
-Tuyệt vời!
Phải tập hát những bản nhạc
cổ điển cho xứng với cái tên mới.
Như bản ''Les Momes de ia Cioche''
của Bruant.
Bản đó tôi biết.
Tập bài đó liên tục cho tôi nhé.
Thứ sáu này bắt đầu đấy.
Buổi diễn sắp bắt đầu.
Anh lại mà xem con bé
mới kia kìa.
-Chuyện gì?
-Nó uống rượu như nước lã.
Anh đến đó ngay.
Philipo...
không phục vụ rượu ở
hậu trường nữa!
Cô làm gì vậy?!
Tôi chưa đan xong cái áo...
-Còn thiếu 1 tay.
-Đi ra ngay!
-Vé bán hết rồi.
-Lại càng thêm lý do nữa...
Nó đâu thể ra đó rách
rưới như thế này!
Hát mà ăn mặc thế này ai nghe!
Ca sĩ ngôi sao mà lại đi
giúp 1 con bé mới đến?!
-Đúng rồi.
-Vâng.
-Các cô, có nhanh lên không?!
-Vâng, có ạ.
Buồn nôn quá!
Khi khác rồi nôn. Ra nhanh lên.
Cách đây vài ngày, trên đường
về nhà...
cơ may hay là định mệnh đã khiến
tôi gặp cô bé ca sĩ hôm nay...
Cô ấy đây, như lần đầu tôi
mới thấy cô ấy...
...1 viên kim cương chưa gọt dũa.
Từ lề đường đến rạp Gerny:
Cô bé Piaf!
Cô ấy như chị em ruột của tôi!
Tôi nói có quá không?
Thật tuyệt vời!
Đây là Jean Mermoz đáng kính.
Đây là hoa tặng cô.
Cảm ơn ông.
Đi nào, Edith.
Cô đã thuyết phục họ, và cô
sẽ tiếp tục làm như thế mỗi đêm!
Tôi sẽ giới thiệu cô với những
người có thể giúp cô...
Tôi là Marguerite Monnot.
Nghệ sĩ dương cầm.
Ngày nào cô cần, tôi sẽ soạn
nhạc cho cô.
Cảm ơn cô.
Theo tôi.
Edith...
đây là ông Jacques Canetti.
Giám đốc Nghệ thuật của
Đài Phát thanh Thành Phố.
Cô làm tôi ngạc nhiên đến
sững sờ!
Cảm ơn cô.
Mời cô cùng ngồi tại bàn
chúng tôi.
-Tôi không ở được, tôi phải đi.
-Chuyện gì quan trọng vậy?
Cảm ơn ông.
Chuyện gì thế hả?
Tuyệt vời, tuyệt vời.
Coi chừng đó, gặp nữa
là tao đấm vỡ mặt!
Còn con kia, tao chờ
đã 1 giờ rồi!
Cút xéo, đồ keo kiệt khốn nạn!
50:40
Đưa tiền đây!
CÔ BÉ PlAF.
ĐĨA HÁT BÁN CHẠ Y TRONG THÁNG.
TẠl RẠP GERNY.
TUYỆT VỜl!
Phỏng vấyn Louis Leplée
Leplée trình làng Edith Gassion,
hay 'Cô bé Piaf''
Chủ của quán rượu nhạc sống
''Le Gerny's''
Cô ơi...
...cô thật tuyệt vời!
Bắt tay mãi rồi tay tôi muốn
rơi đây này!
Làm thêm 1 ly sâm banh đi.
Tôi muốn cả chai!
Cầm đi. Tôi đã bảo cô ấy
tin tôi mà.
Quyền lực của Đài phát thanh
là thế đấy, Coquatrix thân mến.
Đừng quên sự mầu nhiệm của
sân khấu nữa nhé.
Tất nhiên rồi.
Edith, tôi đã nghĩ ra
một cái gì hay hay cho cô đấy.
-1 bài hát?
-Tất nhiên rồi!
Ramond! Ramond!
Mireille, gọi Ramond dùm đi!
Có người đến tìm cô đó, cô bé.
Có người tìm cô bé đấy nhé!
Xếp lớn muốn gặp anh 1 chút.
Đây là Ramond Asso...
...nhà văn, nhà soạn nhạc,
ca sĩ, thi sĩ...
-Lát nữa tôi quay lại!
-Tôi rất thích những gì anh làm,
Ừ, mà tôi không thích cái
bản mặt của anh.
Tôi thấy cô rất nhiều lần rồi.
Anh trốn ở đâu mà
tôi không thấy?
Nửa đêm rồi! Mọi người đứng lên!
Tất cả đứng lên!
Cô thật là một tài năng lớn.
Tại tôi mang giày cao gót đó.
Khi nào cô vui lòng...
thì cứ gọi, tôi sẽ chờ.
Bố Leplée!
1 ly chúc sức khoẻ Bố Leplée
của tôi, ân nhân của tôi!
Còn hôm qua? Cô có ở đây
hay là...?
Tôi ở đây, nhưng không
gặp ông ấy.
Mày là kẻ mang tai họa đến
nhà này!
Tất cả là tại nó!
Cô là Cô bé Piaf?
Xin cô theo tôi.
Tại sao?
Đi theo tôi.
Cho tôi qua.
Lối này!
Tôi hỏi cô lần nữa!
-Cô có dính líu với băng
xã hội đen không?
-Không!
Xin để cho tôi yên!
Còn Henri Valette?
Và Georges, Johnny thủy thủ và Aibert...
...cô cũng không biết nữa hả?
Họ là bạn bè. Không liên can gì đến vụ này đâu.
Đồng lõa và tiếp tay
cũng là tội hình sự nặng đó nhé!
Tôi không có tội! Tôi không
có làm gì cả!
Tôi đã mất tất cả rồi đó!
Tối qua cô đã đi đâu?!
Tôi nói rồi, tôi đi chơi bên ngoài...
Đồ khốn kiếp! Xấu xa!
Mấy người thật là khốn nạn!
Đủ rồi! Đây không phải
là sân khấu!
Cô cũng có nhiều người
bạn ngửi không nổi, như Albert.
Thưa ông thanh tra, tôi đâu có
quen những người đó!
Tôi không ngốc như cô tưởng đâu!
-Cô Piaf, 1 câu nhé?!
-1 tấm ảnh!
Kệ nó! Cho nó biết nhục nhã
là gì!
Hãy trở về khu ổ chuột
gốc gác của mày mà ở!
Để cho cô ấy yên! Cô ấy vô tội!
Nghe chưa?
Cô có tố cáo ai không?
Đây là lễ tang, cư xử
cho đàng hoàng 1 chút chứ.
-1 câu hỏi nữa thôi!
-Phóng viên chúng mày
thật hèn hạ!
Đi chỗ khác!
Tránh đường! Tránh ra!
Hết rồi, đời tôi tàn rồi.
Họ bôi nhọ, sỉ nhục tôi đến
thế là cùng!
Có gì đâu, báo chí rồi cũng cũ.
Nhưng tôi có làm gì đâu!
Tôi biết vậy.
Mở cửa mau!
-Chi đấy?
-Cô là Simone Berteaut?
Vâng.
Cô Berteaut, mời cô theo
chúng tôi.
Để làm gì?
Có lệnh tòa và yêu cầu của
mẹ cô
phải đưa cô đến trại cải huấyn nữ.
Lệnh này có hiệu quả tức thì.
Vui lòng chuẩn bị hành lý.
Không thể được! Cô ấy
ở lại đây!
Tôi không nói chuyện với cô.
Lần cuối cùng. Xin cô vào
chuẩn bị đồ đạc.
Các ông muốn giết tôi!
Muốn tôi chết đi cho rảnh,
có phải không?!
Buông tôi ra! Buông ra!
Cô ấy không đi đâu hết!
-Momone!
-Edith, đừng để họ bắt tôi!
Đồ đạc của tôi! Tôi đâu còn gì!
Nghe không, đồ khốn nạn!
Momone, không!
Bố Leplée...
Bố Leplée!
Mày giết ông ấy rồi, tiền
ông ấy đâu?
Một con đĩ mà chờ mong gì
ở nó chứ?
Tất cả ra khỏi phòng tôi!
Mamie ở lại đi.
Tôi cần tiêm 1 ống...đau quá.
Gọi điện cho
anh chàng người Mỹ đi.
Mọi người vào đi.
Đúng là 1 chiến thắng.
Thật là tuyệt vời.
Doug...
Tôi cần không khí...
Tôi muốn trở lại Chaions
với anh!
Bây giờ à?
Edith! nhưng Chaions xa
đến 400 km!
Xéo đi, xéo hết đi!
Tôi chán mọi người lắm rồi!
Edith, đang mệt mà đi đường
xa ban đêm...
Lúc nào cũng không, việc gì
cũng không. Chán quá rồi!
-Đi về!
-Không được!
Quay lại đi.
Quay đầu xe lại!
Mất hứng rồi!
Kết quả xét nghiệm máu
thật quá tệ!
Có hai xương sườn chúng tôi
không sắp lại được.
Có lẽ phải đến mấy tuần ...
Nếu có ký hợp đồng biểu diễn,
nên hủy hết đi.
Đủ chặt rồi. Tránh ra đi.
Bác sĩ, cho tôi 1 mũi để
tôi có thể đứng hát nào.
Rất tiếc, nhưng sự ái mộ của tôi
cũng có giới hạn của nó.
Những người kia thì không
có giới hạn, tôi cũng thế.
Bỏ đi. Bà đang đùa với
mạng sống bà đấy.
Rồi sao? Cũng phải đánh
cược 1 cái gì đó chứ?!
Muốn đổi đời, thì trước hết
phải có 1 con người mới.
-Cái gì mới?
-Chính cô đó.
Sao cô không gọi tôi sớm hơn?
Tôi cũng bận...đâu có biết
anh có ý định gì.
Tôi có nghe cô hát. Cần phải
học hỏi nhiều đấy.
Vụ này bây giờ mới nghe nói.
Đời ca sĩ phòng trà chấm dứt
từ đây.
Như-bầu-trời- đầy-bão!
Phát âm rõ nữa!
Lần Nữa!
'Chàng có đôi mắt xanh!''!
Cô có hiểu cô hát gì không
hay đó chỉ là âm thanh thôi?
-Anh muốn gì chứ?!
-Phát âm thật rõ ràng!
Làm sao được!
Tôi nói sao thì hát như vậy!
Quá dở!
Cô nuốt chữ, và cô không
hiểu cô hát gì!
Chậm lại đi Marguerite.
6 giờ rồi. Mở cửa sổ
ra được không?
Lát nữa hãy thở.
Lần nữa!
Cô không chịu nghe!
Cô không nhập tâm vào bài hát!
Cô phải trở thành người phụ
nữ đang yêu đó!
Hãy suy nghĩ như một diễn viên!
Anh ta giỡn mặt tôi!
Ta mệt rồi, và cần nghỉ
ngơi 1 chút.
Anh ta làm như tôi không biết
hát vậy!
Chứ cô nghĩ cô là ai?
Đâu thể ngủ quên trên chiến
thắng được!
Nhưng tôi đã hát từ năm lên 9!
Không sao đâu, đừng buồn.
Cô chưa bao giờ học hát
nên thấy mới và khó đó thôi.
Cô phải biểu diễn thật sự,
cô hiểu chưa?
Hãy thả hồn vào lời nhạc!
Không có ai phiền về cách phát
âm của tôi cả!
Không có ai... mà ai chứ?!
Những thằng bợm ở quán Gerny
hay là khách qua đường?
Hãy nghe lời tôi đi, không thì
lại trở ra đường hát đó!
Edith!
Con gái tôi đó, nó chưa
bao giờ quên bố nó!
-Mừng Cô bé!
-Mừng Cô bé!
Nghe nói có mạnh thường quân
lo hả? Có giàu không?
Không có 1 xu. Chỉ là vì nghệ
thuật mà thôi!
Nghệ thuật vì tình yêu đó mà!
Nào, hát 1 bản đi!
Hát tặng bọn này 1 bài đi!
Đó là cách dạy dỗ cô ấy.
Tôi đã để cô ấy bỏ đi !
Tôi đã quá tốt với cô ta!
Người cô cứng quá. Không có sự sống.
Như 1 tay võ sĩ gây sự ngoài đường!
Biểu diễn là 1 nghệ thuật!
Hãy thuyết phục họ với
tất cả những gì cô có trong tay!
Cô có bàn tay rất đẹp!
Hãy sử dụng chúng.
Hãy hát với đôi tay!
Lần nữa, Marguerite.
Hãy cho sự sống vào đôi tay.
Đôi tay, đôi tay này.
Đúng rồi.
-Tôi thấy mình ngớ ngẩn quá.
-Cứ tiếp tục đi.
Mặc cái này vào.
Người ta đâu có để ý...
Họ chỉ thích giọng của tôi thôi.
Sao cô có tài thế mà lại
bướng quá như vậy?!
-Mở cửa ra!
-Tôi buồn nôn quá!
Sao vậy, nhậu xỉn rồi à?
Không, đang sợ đó.
Khán giả đang ngoài kia!
Mấy tuần nay anh cắn đắng
tôi để có buổi diễn này...
Đưa ra sân khấu đi, trước
khi có nổi loạn ngoài đó!
Cô ấy sẽ ra.
Edith...
Còn 3 phút!
Đây đâu phải là quán rượu,
đây là nhà hát ca nhạc!
Trời ơi, tôi lại vướng vào
cái của nợ gì nữa đây!?
Cô ấy khớp đó mà.
Cũng tốt thôi.
Edith?
Gì?
Đến lúc rồi.
Đây là thời điểm ta đã phấyn
đấu để đạt được.
Cô không thể bỏ cuộc lúc này!
Mở cánh cửa này ra.
Không, không được.
Hãy mở cửa ra.
Đứng lên.
Kính thưa quý vị,
Edith Piaf!
Edith PlAF
chiến thắng!
CA SĨ ĐƯỜNG PHỐ
NAY ĐÃ THÀNH CÔNG!
Buổi ra mắt của "con chim sẻ nhỏ"
'Người đầu tiên đã đưa tay
cứu giúp tôi...
Piaf Đl KƯU DlỄN.
Edith Piaf trình diễn
ở nhà hát ABC
Con Chim Sẻ đã chết,
Edith Piaf muôn năm!
'' Hãy nếm trải cảm giác đi
vội trở về nhà
'' hy vọng sẽ được tựa
vào vai kẻ ta yêu
'' mà chỉ tìm thấy một
căn phòng trống rỗng, lạnh giá...
'' và phải chờ đợi...chờ đợi...
'' Tôi có biết căn phòng đó không?
Có, tôi biết chứ.''
Tôi rất nóng lòng xem cô
diễn vở kịch này.
Paris, 14 tháng 2 1940
Chú ý nhé, Canetti đến đó.
Nhạc trưởng đã chờ 3 giờ rồi đó!
-Rồi sao?
-Buổi diễn là trong 48giờ nữa!
Cocteau có viết kịch cho nhiều
người không nào, ông Jacques?
-Cô ơi?
-Gì đó, Suzanne?
Paul Meurisse có gọi. Ông
Cocteau mỡi dùng bữa tối, 20 giờ.
Ông thấy chưa?
Bảo nhạc trưởng nửa đêm hãy trở lại.
Cô chắc không đó?
Ông còn tệ hơn Ramond.
Làm cái này, làm cái kia...
-Thôi đi!
-Cô ấy cho ông ta nghỉ việc rồi!
Tôi bảo thôi mà!
Cho cô xem trang phục nhé?
Ừ, cho xem đi.
Giao cả rồi đây, cô Piaf.
Cẩn thận kim găm nhé!
Lấy cái đơn giản nhất,
không cổ.
Có 1 người đã gọi điện
từ hôm qua, bảo là có gì đưa cô.
-Trông như thế nào?
-Như 1 người lính.
Tôi bảo là không gặp cô được.
Giờ anh ta ngoài kia, ngại quá.
Anh ta đến rồi thì cứ mời vào đi.
Xin theo tôi.
-Cứ để ở đó.
-Cảm ơn.
-Cô ấy đó.
-Không có cổ đẹp hơn.
Gì đấy?
Tôi tên Michel Emer,
Hạ sĩ.
Ở đây đâu phải quân đội,
Anh cần gì?
Tôi có 1 bản nhạc cho cô.
Nữa hả? Tôi có nhiều rồi.
Tôi phải diễn ở Bobino
trong 2 ngày.
Tôi chọn áo này.
Mai tôi đã ra mặt trận rồi.
Dương cầm đằng kia, cho anh 5 phút.
Edith...
Lại phải chờ nữa rồi.
Thôi...
Tôi thích lắm.
Tất cả ra ngoài đi.
Cô không thể làm vậy!
Đã trễ nhiều lắm rồi.
Cái gì mà không được?
Đàn đi, tôi muốn hát nó ở
Bobino.
Nhanh lên.
-Cô không thể làm như vậy!
-Không à?
Thế thì làm Edith Piaf làm gì?!
Nói tiếng Pháp đi.
'Cô ấy tuyệt vọng, quá nghèo...'
Nói hết đi Charles!
Tôi đâu phải phiên dịch!
''Thảm hại. Không đúng truyền
thống French Cancan và Paris ăn chơi.
Thất bại hoàn toàn.'
Đây đâu phải lần đầu mà cô
phải phấyn đấu!
Người Mỹ thích gái đẹp,
ở đây không phải chỗ của tôi!
Tôi không phải là quả bom
Paris mà họ chờ đợi!
Mọi người hình dung ra tôi
vừa ca vừa múa không?
Với 1 cái đuôi gắn ở mông nữa!
Cứ cười đi, tôi chẳng liên
quan gì đến họ.
Họ cho rằng tôi thảm,
tôi thì thấy họ quá dốt!
Ừ, quá dốt.
Thật tuyệt vời, xem này!
-Đây, cô lên trang nhất đấy!
-Hai cột báo!
Đọc chả hiểu gì cả. Có ai
dịch dùm tôi đi.
Ông ấy bảo không thể để cô
đi trở về,
Đó sẽ là một sai lầm quá lớn.
Rằng Người Mỹ không xứng đáng
có cô.
Biết ngay là phải có thay đổi mà.
Tôi đi thay áo đây.
Ginou, giúp tôi chọn áo với.
Tối nay tôi đi ăn ngoài,
có người mời rồi.
Cái gì vậy, Marcel?
Thịt bò đấy, em nếm đi!
Nghe như mùi lông chó ướt vậy.
XXXX
Món thịt có sao không ạ?
Cái gì?
Tiếng Anh của anh cũng khá
như món ăn này vậy.
Cô không thích chỗ này à?
Tôi hơi ngạc nhiên, vì không
nghĩ là...
Lúc anh gọi để mời tôi,
và anh nói
là chúng ta là 2 người Pháp
cô đơn giữa New York...
Sao không cùng đi ăn tối
thì tôi đã hình dung ra điều khác...
Tôi rất hay ra đây.
Anh cũng chiều phụ nữ quá nhỉ?
-Hai bánh mì pastrami ...
-Thôi, đừng...
Để đó tôi lo cho.
Hai phần thịt lưng Rossini...
và 1 chai rượu vang Chateau
Angelus 1938.
Chắc là cô đói lắm.
Tôi thích ăn như vậy hơn món
thịt ban nãy.
Xin lỗi cô.
Ta bắt đầu lại từ đầu nhé?
Cô đã ở New York lâu chưa?
8 tuần lễ.
Cô có thích nước Mỹ không?
Nước Mỹ chán ngắt.
Tôi không hiểu họ, và
họ không hiểu tôi...
-Chắc cô nhớ Paris lắm.
-Nhớ quá chừng!
Khi không hát thì cô làm gì?
Anh làm thanh tra có vẻ được
đấy nhỉ.
Tôi đan áo.
Nói kích cỡ đi rồi rồi tôi
sẽ đan áo cho anh.
Khỏi...cảm ơn cô...
Những người kia có vẻ nhận
ra anh kìa.
Thật à?
Họ đang nói anh chàng đó
đã thua 2 trận vừa rồi.
Tàn đời rồi.
-Để tôi đi làm việc với họ.
-Đừng!
Đừng lo, tôi giỡn đó mà.
Rượu ngon lắm.
Thôi, đừng giữ kẽ quá làm gì.
Vâng...
Còn khi anh không đấu võ
anh làm gì?
Tôi tập, tôi chạy...
Còn sau khi tập?
Khi tôi về nhà ở Morocco,
tôi lo trang trại của tôi.
Anh có 1 trang trại à?
Tôi nuôi heo đấy!
Sao? Tại sao không?
Ừ, đúng rồi, tại sao không?
Đó là 1 trang trại rất đẹp.
Rất hiện đại, và những con lợn
rất béo.
Ai lo trại khi anh đi đấu ?
Vợ tôi.
Cô có...
...đôi tay đẹp tuyệt.
Chị nghe không, Momone?
Đúng là ngón tay chị đẹp thật.
Nghe nhé.
Đôi mắt cô màu gì?
Anh ấy nghiêng mình để
nhìn kỹ hơn...
Và hơi thở anh ta thối hoắc!
Sao chị cà chớn thế!
Dù sao anh ta cũng là chủ
trại lợn kia mà...
Anh ấy bảo...
Xanh tím.
Đúng rồi, xanh tím.
Đó là cách anh ấy nói câu đó.
Như một đứa trẻ...
Sau đó anh ấy nói...
Trông cô như 1 nàng tiên.
Nghe cũng hơi quá nhỉ.
Chị có hôn anh ta không?
Tôi đâu có dám!
-1 buổi tối tuyệt vời!
-Quá ngắn ngủi!
Cô sẽ đến xem tôi đấu nhé?
Tất nhiên rồi.
Anh ta có tìm cách hôn
chị không?
Không biết anh ta có nghĩ
tới không...
Có đấy. Tôi nghĩ là có.
Tôi sẽ đến nghe cô hát nhé.
Vậy...chúc ngủ ngon.
Anh ấy là tình yêu của tôi.
Em thật tuyệt vời!
Ông Lucien Roupp,
bầu của ông Cerdan.
Ông Jameson...
Đài truyền hình CBS
Marlene...
Xin chào...tôi xin lỗi.
Tôi chỉ định nói vài câu...
Lâu lắm rồi tôi chưa về lại
Paris...
Nhưng tối nay...Edith,
khi cô hát,
tôi đã trở về đó...
đi ngoài đường...
dưới bầu trời nước Pháp...
Giọng hát của cô là linh hồn
của Paris.
Cô đã đưa tôi đi xa...
Cô đã làm tôi khóc...
Tận đáy lòng tôi...xin cảm ơn cô,
Cảm ơn bà.
Lên trên này đi.
Em bắt đầu thích thành phố
này rồi đó.
Đêm nay có sao đầy trời!
Ta đi thôi.
Marc...
...anh có biết 1 con cóc sống
bao lâu không?
Trong truyện cổ tích hoặc
ngoài đời?
Tôi chưa bao giờ đọc truyện
cổ tích cho ai cả.
Cô chưa có cơ hội đó thôi.
Có chứ. Nhưng tôi đã không
làm điều đó.
Xin lỗi, tôi hơi mệt.
Tôi trở lại ngay.
Đặt cô ấy nằm xuống đó.
-Tôi phải trở ra đó.
-Không đời nào.
Không ai có quyền bảo tôi ngừng!
Làm gì bây giờ?
Xin lỗi. Bảo mọi người về hết đi.
-Tôi trở ra sân khấu!
-Không. Edith!
-Tôi phải hát tiếp!
-Như vậy là tự sát!
Phải đưa cô ấy vào bệnh viện!
Đừng, Louis! tôi van anh!
Cô vừa xuất viện cách đây
mới 3 tuần!
Sẽ còn nhiều buổi diễn khác nữa.
Đưa tôi trở ra sân khấu đi!
Đưa tôi trở ra! Tôi phải hát tiếp!
Tôi phải hát tiếp, Louis.
Không còn cách nào khác.
Edith, làm ơn...
-Anh nghe tiếng họ không?!
-Thôi...
Đóng cửa lại đi!
Đưa tôi trở ra đó đi Louis!
Đưa tôi ra đó đi! Nếu tối nay tôi không hát...
nếu tôi không hát ít nhất một bài...
thì tôi sẽ hoàn toàn mất niềm tin vào bản thân.
Anh hiểu không?
Bác sĩ...
...hãy làm những gì phải làm.
Lần này thì không đâu, các bạn ơi.
Tưởng tôi sẽ té đập mặt à?
Tôi còn khoẻ lắm đó.
Về bảo với tòa soạn đây chưa
phải chuyến lưu diễn tự sát!
'Padam'!
Thánh Theresa, lời tạ ơn trên
hết của con...
Con biết người đã luôn che chở.
Người mang anh ấy đến cho con.
Con đã yêu, tạ ơn Người.
Lạy chúa, xin phù hộ Marcel.
Cố lên, Marcel!
Không!
-Còn sớm quá đấy, Edith.
-Anh ấy sẽ thắng. Tôi cảm thấy vậy.
Nhưng nếu linh cảm sai thì sao?
-Ý cô là sao?
Nếu không có gì, tôi sẽ gọi cô.
Giờ thì đi thôi.
Nhanh lên!
Cố lên, Marcel!
Chỉ còn một hiệp nữa!
Cố lên đi anh, Marcel!
Hạ hắn ta!
Như thế nào rồi?
-Zale ra ngoài ngồi rồi.
Anh ấy đã thắng?
Anh ấy vô địch thế giới phải không?
Trông em như một thiên thần.
Không còn là cô tiên nữa sao?
Anh là nhà vô địch của em.
Em muốn bên anh không rời.
Trước khi gặp anh em chưa thích ai cả.
Những chuyện đó đã là quá khứ.
Hãy ở lại với em.
Anh yêu, tối qua trước khi đi ngủ,
em đã bỏ một ngày...
...một ngày thật dài và cũng ngắn ngủi.
Nhớ lắm, phi cơ đã mang anh đi cùng trái
tim em, cuộc đời em, hơi thở của em...
...chàng trai của em, đứa bé,
mối tình nồng cháy của em...
...mùi hương của anh vẫn còn ngủ sâu
trong tim em mà không dậy...
...trong vòng tay buồn bã.
Anh yêu, em yêu anh.
Anh đã làm gì cho em?
Em nhớ anh.
Em chán chường, mệt mỏi, như thể là
mòn mỏi chờ đợi điều gì...
...giữ chặt em và luôn nghĩ rằng
không gì ý nghĩa với em hơn là có anh.
Mang tim em quay về.
Bất cứ khi nào em ở một nhà hàng
và nghe bài "La Vie En Rose'...
Nếu như em biết, tình yêu của anh,
hiến dâng cho vợ con anh vĩ đại thế nào...
...Điều em biết tưởng chừng xa vời...
...và có lẽ ngày nào đó anh sẽ
biết ơn những gì em đã làm.
Em không thể giữ được anh và
không thể sống thiếu anh.
Có Trời đất làm chứng, em không kể gì đến bản thân...
...và em chỉ muốn hiến dâng tất cả.
'nếu cuộc đời đã muốn mang anh rời xa em...
...nếu anh chết đi hoặc ở xa, và anh có yêu em,
em cũng sẽ chết theo.'
Chờ đợi trong thời gian 3 tháng,
vào tháng Tư...
...Tôi sẽ tỏa sáng ở L'OImpia.
Chúng ta sẽ trở lại đó.
Gan của cô đã bị tổn thương...
...cô bệnh nặng cần được nghỉ ngơi.
Đó là chuyện nghiêm túc trong lúc này.
Tôi mới có 44 tuổi.
Chưa thể chết đâu.
Bởi vì chúng ta đã hủy nhiều buổi diễn.
Đó là lỗi của tôi à?
Tôi không nói thế.
Bộ phận thu thuế đang bóp cổ chúng ta.
Ta phải trả 120.000 franc.
Tôi chỉ bị vàng da thôi! Đừng nên
thổi phồng quá mức.
Tôi chỉ muốn biểu diễn ở L'OImpia.
Còn gì nữa?
-Chúng ta không thể bỏ hết thời gian
Tôi không thể trông coi cô ấy mọi lúc.
Cô ấy tự ý xuất viện quá sớm.
L'OImpia trong 3 tháng nữa.
Vậy sắp có tai họa rồi.
Cô ấy cần thứ hạng của thách thức lần này.
-Vô vọng thôi.
Trường hợp này tôi sẽ nói với bên bảo hiểm
rằng chúng tôi đang hủy bỏ mọi thứ.
Chúng ta phải quyết định cho cô ấy.
Dù cô ta thích hay không.
Tôi đã tự nhỉ, 'Edith, thế là hết.'
Còn ai đó thì. Bạn đã mất anh ta.
-Có lẽ anh ấy gặp chuyện gì?
Nếu anh ấy có chuyện, tôi phải kể cô nghe à?
Anh ta rời nhà hàng. Tôi đã theo sau.
Marcel của tôi dạo quanh New York
để ăn uống với một ông già quyền anh mù...
...người mà anh ta gặp hai năm trước.
Cô có nghĩ ra không?
Đàn ông như thế rất hiếm.
-Marcel của tôi...
...tất cả những điều đó chị từng nói.
Còn đó là thứ duy nhất.
Nhưng, nghe này Ginou,
Tôi không bao giờ có anh ta.
Anh ấy sẽ không bao giờ thuộc về tôi.
Anh ta còn có vợ con.
Hàng ngày anh ấy đều gọi cho cô ta.
Tôi vờ như không biết gì.
Tôi mong anh ấy hạnh phúc.
Tôi quay lại sau.
Tôi có thể như Edith Piaf.
Hơn là hát ở các quán rượu.
Đã lâu lắm rồi. Marcel!
Hãy liên lạc. Đặt chuyến bay tối nay.
NHƯ một chuyến hải hành dài:
Em không thể chịu nổi. Em nhớ anh, Marcel.
Em không thể xa anh.
Có lẽ tôi nên về lại Paris.
-Cứ tiếp tục.
Tôi không muốn làm chó nuôi của quý bà.
-Thôi ngay...
Rượu này! Thức uống kích thích!
Người ta nghĩ tôi là đồ bỏ.
Say khướt ở Belleville có lẽ tốt hơn.
Chị bỏ bê tôi.
Đủ rồi đấy, Momone!
Đưa cô ấy ra khỏi đây.
Tôi đi lấy tàu đây.
Vì sự nghiệp của chị, Edith!
Marcel, tối nay đến đi. Hãy vì em.
Em sẽ không ngủ được nếu thiếu anh.
-Tạ ơn Chúa, Marcel à.
Em sẽ đi pha cà phê cho anh.
Cứ ở yên đấy.
Hãy để em phục vụ anh.
Cô đang làm gì ở đây vậy?
Em biết anh sẽ đến mà.
Lucien nói khó mua vé lắm.
Em có món quà cho anh.
Nhìn anh không ổn lắm.
Nên ra ngoài phơi nắng. Mặt mày tái nhợt.
Ginou!
Tôi đang tìm chiếc đồng hồ đó!
Cái gì?
Tôi tìm chiếc đồng hồng!
Trong hộp Cartier màu đỏ.
Ôi, nó đã ở đây mà!
Các người sao vậy?
Tôi đang tìm đồng hồ của Marcel!
Nó đâu rồi?
Tôi đang tìm đồng hồ của Marcel!
Sao hả?
Louis? Có chuyện gì vậy?
Tôi mong cô thật kiên cường, Edith.
Có phải Marcel đã?
Gì thế?
Máy bay đã bị rơi...
Marcel!
Marcel!
Tôi còn có thể nói gì hơn?
Họ nói rằng cô là người sáng suốt nhất.
Đây là lần thứ ba cô đến trong tuần.
Tôi đã nói cho cô những gì mình biết.
Sao cô vẫn tiếp tục quay lại?
Vậy cô có cho tôi biết.
Vì sao tôi nên tiếp tục sống.
Anh ấy chết trên không, đó là nơi anh ấy phải...
California, tháng Tám năm 1955
Jack Peals! Đi nhanh hơn được không?
Tôi cần sự mát mẻ.
Tôi yêu cái nóng bức. Nó làm tôi chóng mặt.
Bước đi.
Ảnh của chúng ta đang tan chảy!
Tôi sắp bị đau họng đây.
Các cô có thể săn sóc tôi, như một ông chồng tốt.
Thứ tốt nhất mà tôi có.
-Cái đầu tiên mà các cô có!
Anh suốt ngày nhìn chăm chú vào nó?
Tôi đang thấy tởm.
Coi chừng đó, anh sẽ đưa chúng tôi
trượt khỏi đường.
Để tôi lái cho. Dựng lại, tôi sẽ lái.
Sau đó Ginou có thể ném.
Đi nào, Ginou.
Quý bà, tôi có thể?
Tiến lên, Ginou!
Tốt lắm!
Tạm biệt, Ginou!
Chờ tôi với!
Ý, tài xế tồi.
Cuộc du hành của chúng ta chưa từng như thế.
Chúng ta mới hạ một cái cây.
Trời ơi, cung cách phục vụ ở đây tồi quá.
Có ai nghe yêu cầu của chúng ta đâu?
Thoải mái đi. Ở đây em không phải ngôi sao.
Mocambo đến tối nay lận.
Nhắc nhở xem ai đã đến thăm chúng ta.
Marlon Brando, Ginger Rogers,
Ông Chaplin...
Thứ gì thế?
Chúng tôi không có gọi cái món cám heo đó!
-Đó là món cốc-tai của bà.
Đừng đụng vào tôi!
Tôi nói, không được chạm vào tôi!
Đây, hãy lau khô.
Chúng ta cần ly dị.
Một ngày cô hét toáng lên biết bao nhiêu lần?
Chừng 10 lần.
Xin lỗi tôi phải nói thẳng,
nhưng sao cô muốn vậy?
Vì cơ thể tôi hầu như không có phản ứng.
Cô bắt đầu thói quen tiêm thuốc hàng ngày
vào lúc nào?
Cách đây 5 năm, sau vụ rơi máy bay.
Tôi bị thấp khớp.
Sau đó không thể đan len được.
Cô quá lệ thuộc vào nó.
Như thế là nghiện ngập...
-Bác sĩ?
Tôi muốn vợ tôi bỏ thói xấu.
Tôi muốn khỏe lại. Tôi có thể.
Tháng 10 năm 1960 - 5 năm sau đó
Danielle, ghế!
Edith?
Đây thưa bà.
Hãy ngồi xuống.
Bruno...
...ngoài buổi biểu diễn ở L'OImpia
sẽ không còn buổi nào khác nữa.
Tôi hiểu.
Đừng!
Nhà soạn nhạc Charles Dumont và
nhà thơ Michel Vaucaire đều có mặt.
Họ muốn chúng ta nghe ca khúc của họ.
Thế thì nhanh đi. Tôi mệt rồi.
không, sau cùng không còn gì
không, tôi rất tiếc không còn gì
không phải khoảng thời gian hạnh phúc
tôi đã có
không phải nỗi đau, có nghĩa là
không còn gì cho tôi
Khoan đã!
Tôi thích lắm. Cứ tiếp tục!
với những kỷ vật của tôi
Tôi thắp một ngọn lửa
lo phiền và khoái lạc của tôi
tôi không cần nó lữa
tình yêu đã mất
đau khổ đến càng nhiều
đã bị xóa bỏ vĩnh viễn
Tôi phải làm lại...
Các anh thật tuyệt!
Đó chính là điều tôi đã tìm kiếm.
Thật khó tin. Đây chính là TÔI!
Cuộc sống của tôi. Chính là tôi!
Hãy gọi Coquatrix. Buổi diễn L'OImpia đến rồi!
Hãy tấu lại. Thật là sâu sắc.
Ở đây có: Aznavour,
Ngài Cocteau, Yves Montand.
Montand co mặt?
Tôi có xem tin ông ấy không đến.
Ông ấy đến vì bà!
Họ đã chờ nửa giờ rồi.
-Cả phòng đang nhảy lên đấy.
Không chặt quá chứ?
Ai vậy?
-Một người bạn.
Đi thôi, Edith.
Đi nào.
Thánh giá của tôi?
Tôi quên mất. Tôi sẽ tìm nó.
-Tôi sẽ không hát được nếu thiếu nó.
Mọi người ra ngoài!
Grasse, Tháng 10 năm 1963
Đêm diễn cuối cùng
Hẹn gặp vào ngày mai.
Tôi sẽ làm.
Tôi lo quá, Simone. Tôi mất trí rồi.
Bây giờ là lúc quan trọng.
Đầu óc lẫn lộn cả.
Tôi cố nhớ mọi chuyện nhưng không được.
Có nhớ một số, nhưng không phải thứ tôi muốn.
Tôi muốn xem chiếc đồng hồ của anh ấy.
Cô có nhớ không? Đồng hồ của Marcel?
Tôi chưa từng biết anh ta.
-Tôi muốn xem đồng hồ của Marcel...
Khuôn mặt ấn tượng!
Cô có đôi mắt hoang dã.
Tôi thích nó.
Simone?
-Vâng, Edith?
Tôi chưa đọc kinh.
Tôi cần quỳ xuống và cầu nguyện.
Nếu không thành tâm quỳ xuống cầu nguyện,
sẽ không ai nghĩ đến.
Tôi muốn cầu nguyện cho cha.
Marcelle...
Marcelle...
...hồn ma nhỏ bé của tôi...
Chỉ có Momone hiểu.
Tôi muốn kể cô nghe về con ma của tôi.
Từ từ thôi, Edith.
-Marcelle!
Marcelle, đi ngủ. Hôm nay như thế đủ rồi.
Mẹ phải coi chừng cảnh sát
Cha con đấy.
Cô ấy ăn gì chưa?
Họ nói cô đã ở ngoài phố với bà ta.
-Ai nói thế?
Cô chỉ có 2 lần trong tháng,
ngay cả khi việc đó được coi là đúng!
Tôi đã bảo: không ở ngoài phố!
Nhanh lên.
Marcelle nó!
Đi nhanh thôi!
Con bé vào bệnh viện rồi!
Cô là mẹ đứa bé?
Viêm màng não.
Xin lỗi, chúng tôi đã hết cách.
Edith?
Tôi có cây thánh giá rồi.
Họ nói với tôi là chị đã ở trên bờ biển.
Xin cảm ơn đã đồng ý cho lần phỏng vấn này.
-Thú vui của tôi mà.
Thật lạ khi gặp chị khá xa Paris.
Tôi chưa từng đi xa Paris.
Tôi có một số câu hỏi.
Hãy nói điều đầu tiên xảy ra với chị.
Chị thích màu gì nhất?
-Xanh dương.
Thức ăn yêu thích nhất của chị?
-Thịt bò nướng.
Chị có muốn sống một cách phù hợp?
-Như thế này là phù hợp rồi.
Ai là người bạn chung thủy nhất của chị?
-Tất cả bạn bè của tôi.
Nếu như chị không còn hát...
Thì lúc ấy tôi không còn sống nữa.
Chị có sợ chết không?
Tôi sợ cuộc sống cô độc hơn.
Chị có cầu nguyện?
-Vâng, vì tôi tin vào tình yêu.
Tôi không muốn đâu, Simone.
Anh Theo đâu? Tôi muốn gặp chồng tôi.
Theo sẽ đến đây không đầy 1 giờ.
Trong buổi biểu diễn, giai đoạn nào chị
cảm thấy thích nhất?
Khi màn sân khấu được vén lên.
Và đối với một phụ nữ như chị?
Nụ hôn đầu đời của tôi.
Chị có thích buổi tối?
-Vâng, tôi rất thích màn đêm.
Buổi sáng chị làm gì?
-Với một cây đàn dương cầm cùng bè bạn.
Còn buổi tối?
Vì đó chính là bình minh của chúng tôi.
Cô xem, cô đang thở đấy.
Tôi không thể quay lại.
Không thể.
Chị có lời khuyên nào muốn gửi
gắm cho một phụ nữ?
Hãy yêu.
Cho một cô gái?
-Hãy yêu.
Cho một đứa trẻ?
-Hãy yêu.
Chị đan áo cho ai?
Cho những ai sẽ mặc áo tôi đan.
Như thế đã xong.
Hy vọng không mất nhiều thời gian của chị.
Rất cảm ơn chị.
-Cảm ơn cô.
không, sau cùng không còn gì cả
không, tôi hối tiếc sau cùng
không còn gì
không phải khoảng thời gian hạnh phúc
tôi đã có
không phải nỗi đau giày vò,
nghĩa là không còn gì cho tôi
không, sau cùng không còn gì cả
không, tôi hối tiếc sau cùng
không còn gì
đã qua rồi, trôi đi mất
đã xóa hết, những niềm vui
của tôi
Edith Piaf qua đời vào ngày 09/10/1963.
Bà ta chỉ mới 47 tuổi...