Tip:
Highlight text to annotate it
X
Hiệp đầu tiên đang diễn ra,
hai đội cật lực giành trái banh.
Bóng văng ra và
đội Sói Băng đã có bóng
và bóng được đẩy ra
khỏi vùng nguy hiểm.
CHÀNG TIÊN RĂNG
(sub by Mp3sony)
Và họ đang xông lên!
Một cú đẹp làm sao!
Nào các chàng trai,
dùng hết cơ thể đi.
- Đẩy hắn ra phía ngoài.
- Rafton đang bay trên băng.
Đẩy hắn ra ngoài đi.
Anh ta đánh bóng ...
Drah cứu thua rất đẹp.
Một cú mạnh phải biết!
Hành động gì đây Hank?
Sói Băng đang bị nghiền nát.
Răng, răng, răng!
- Đây là một bài ca quen thuộc đấy Jim.
- Thompson.
HLV đang cho gọi hậu vệ to con
Derek Thompson,
Đây chính là chàng tiên răng.
Tìm 1 tên áo đen và
hạ hắn đi!
Răng, răng, răng!
Đó là 1 cái răng sữa.
Tôi đã có được cái răng.
Có cái răng rồi!
Và chàng tiên răng Derek
Thompson đã lại ra tay.
Bạn không thể lo được cái răng,
đó chính là cái răng,
không gì khác ngoài cái răng.
Tôi xin cam kết lòng trung thành
đối với răng.
Mở cửa cho tiên răng nào.
Phạt số 14, Derek Thompson.
5 phút không được ra sân.
Ai là tiên răng nào?
Là tôi ... tôi là chàng tiên răng.
Thôi đi, thôi đi.
Không, tôi không e sợ gì cả.
Tôi chơi hockey mà.
Chúng ta sẽ ra ngoài, vui vẻ
và xem làm được gì.
- Chuyện gì ngoài này thế?
- Thompson, lại đây.
Tôi muốn cậu gặp tương lai
của chúng ta.
À, nhóc mới.
Cậu ta chắc chắn sẽ không ở đây lâu
cho tới khi bị đội Kings nẫng mất.
Nhưng nghe đây, khi cậu ta ở đây,
cậu phải bảo vệ cậu ta trên sân.
- Được.
- Không cần làm gì khác.
- Mick.
- Vâng.
Derek, Mick Donnelly đây là tiền đạo.
Mick, đây là vệ sĩ của cậu, Derek.
- Chào anh. - Chào cậu đến với
hockey chuyên nghiệp.
Hôm nay có trận đấu dành cho
các cựu binh à?
Tôi không nghĩ là anh còn đấu đấy.
Tôi từng là fan bự của anh.
Gặp lại anh sau vậy.
Tôi đoán đó là vệ sĩ của tôi.
- Điên thật!
- Anh ta to đấy chứ!
Phải, 1 người to lớn.
- Chú Thompson.
- Anh Thompson.
Tiên răng.
Hãy ký tên cho cháu.
Chắc chắn rồi.
Cháu tên gì nào?
Gabe, cháu là người ghi điểm
nhiều thứ 3 trong giải của cháu.
Đội cháu có thể tranh vô địch.
Hay quá, rất tốt đấy Gabe.
Ngày nào đó cháu sẽ chơi ở
giải lớn như chú vậy.
- Cháu tập luyện rất nhiều đúng không?
- Vâng, cháu chơi hàng ngày.
Còn tôi chở cháu đi hàng ngày.
- Cháu bao nhiêu tuổi?
- 8 ạ!
Cháu 8 tuổi, được rồi.
Thoả thuận thế này nhé Gabe.
Cháu 8 tuổi và ghi điểm nhiều thứ ba
trong giải của cháu, sau hai cậu 8 tuổi
- Chà, có 1 người 9 tuổi.
- Rồi, cứ cho là vậy.
Gabe, đâu đó ở nước này có
cậu bé nào đó 7 tuổi thi đấu với
những đứa 12 tuổi và
cậu bé ấy ghi điểm nhiều hơn.
Ý chú là cậu bé hạ bọn kia, làm chúng thà bị
người Zamboni dẵm qua người còn hơn.
Và sân băng nào cũng có nhiều
đứa trẻ như thế. Khi đến lúc,
những nhóc đó sẽ phải thi đấu loại
và chỉ 1 số ít được ký hợp đồng.
Giờ hãy cho là cháu có thể
tham gia NHL nổi ...
Cháu sẽ không thể ...
nhưng cứ cho là có đi.
Cháu sẽ ra mắt ngay khi vào đại học
nhưng sẽ bị đánh bật trở ra.
Và trước khi có thể được vỗ tay,
cháu bị đẩy xuống hàng dự bị với cái vai
gãy vụn và không còn nơi nào để đi.
Hãy hạ thấp kỳ vọng xuống.
Đó là cách để được vui vẻ đấy.
Của cháu đây, Gabe.
Ta muốn hút máu mi.
Mi nhìn cái gì thế?
Mi còn cười nữa?
Tại sao mi không sợ ?
- Vì đó là khoai tây chiên.
- Không
Ta không thể ăn khoai tây chiên.
Nó quá béo cho ma cà rồng.
- Cháu có 1 ý này.
- Đang chết, không nói chuyện.
Mẹ ơi, răng con rụng rồi.
- Ôi, chúc mừng con.
- Tiên răng đêm nay sẽ đến thăm con.
- Chắc chắn rồi, hãy chờ nhé.
Con đã là cô gái lớn rồi.
Này này, chú là tiên răng đây.
Chú vừa nói chú là ma cà rồng mà.
Chú có những câu chuyện
trái ngược nhau.
Con còn nhiều bài tập lắm.
Con xin phép được không?
Ừ!
Đến lúc mẹ đi làm, còn chú Derek
làm người trông trẻ rồi.
Chưa đâu. Con có muốn
đi mặc đồ ngủ vào không?
Em không biết anh và Randy
có lúc nào ở riêng với nhau được.
Anh có thể làm được. Miễn là
anh không một mình với nó.
Calvin đang ở đây.
Sốt cà chua này.
- Ôi, tiên răng.
- Anh biết rồi.
Con mặc đồ ngủ rồi này.
Dracula sống lại đây.
Khoai tây chiên của mi
không đủ mạnh rồi.
- Các cậu nghĩ gì về Donnelly?
- Thằng nhóc đó nhanh nhẹn đấy.
- Ngay cả khi so với Nitz Gresky.
- Tôi thấy thích nó, như thằng em lạc mất từ lâu.
- Chúng ta chơi đi được không?
- Tới cậu đấy.
- Tôi hơi thiếu tiền.
- Cậu ta thiếu tiền kìa.
Nhưng đây là
chữ ký của Tiên Răng đây.
Nó đáng giá 10 đô trên Ebay đấy.
10 cái là 100 đô, tôi chơi tiếp.
- Không, không được. Cậu phải trả tiền.
- Đâu phải chủ nghĩa xã hội, Castro.
Là tôi mà, tôi là
1 chàng trai tốt.
Tôi sẽ quay lại ngay.
- Cậu ta cầm bài đi rồi.
- Cậu ta có nghiêm túc không vậy?
- Cứ úp bài đi rồi chúng ta chơi.
- Ai lấy bài?
Này Derek, hình như bọn trẻ con
có nuôi heo đất mà?
- Em về rồi đây.
- Chào em.
Chào các anh.
- Tới quán Vinnie là vài ly không?
- Đi nào anh em.
Ở đây toàn nước quả thôi.
Các cậu biết không... tôi hơi mệt rồi.
Tôi không đi nữa, nhưng sẽ tiễn các cậu ra.
Mẹ ơi, mẹ ơi!
Mẹ ơi! Mẹ!
- Gì thế cưng?
- Răng của con mất rồi.
Do tiên răng lấy đấy.
Nhưng không có tiền.
Con đã tìm rồi.
Cùng tìm nào.
Mẹ chắc là nó đâu đó thôi.
- Ma cà rồng trở lại đây.
- Không phải lúc cho ma cà rồng.
Chẳng có ở đâu cả.
Mẹ chắc là họ đã lấy nó đi
để cân lại...
bằng máy đo răng để xem
nó đáng giá bao nhiêu
trước khi đem tiền đến
cho con, đúng không Derek?
Đúng rồi, việc lấy răng
là như vậy đấy.
Không, không phải như vậy.
Đặt răng dưới gối,
tiên răng bay vào phòng
khi chú đang ngủ, lấy răng
- và để tiền lại cho chú.
- Nó đâu rồi?
Cháu sẽ nói khi nào
chú dừng lại nhé ...
- vì chú có 5 đô, 10 đô. Cả 20 đô nữa.
- Derek
Không được.
Tess, giờ cháu đã lớn rồi.
Cháu 6 tuổi. Vậy hãy làm
cho rõ mọi chuyện.
- Không có thứ gì gọi là tiên ..
- Bingo, đây rồi.
- Sao mẹ tìm được dưới đó vậy?
Con chắc là đã lăn qua lăn lại
và nó đã rơi xuống sàn.
Anh quên mất.
Mọi người đều quên mà.
Vậy cách giải quyết của anh là nói với
Tees không có tiên răng sao?
Carly, thôi nào, anh thấy đó chính là lý do
khiến nhiều người trên thế giới không hạnh phúc
bởi vì tất cả cứ bám vào
những câu chuyện kiểu như ...
Vậy ra mơ ước là xấu à?
Phải, chúng dẫn ta tới những
kỳ vọng không chút thực tế.
- Thật kỳ cục.
- Anh biết.
- Em đi ngủ đây.
- Carly.
Còn anh ...
thì về đi.
- Đừng nghiêm trọng thế chứ.
- Em là mẹ con bé,
em sẽ là người nói khi nào sự tưởng tượng
trẻ con của nó kết thúc, chứ không phải anh.
Cái gì?
"Không tin vào tiên ... triệu tập."
Cái gì đây?
Thompson, Derek Thompson.
Có, có, chúa ơi, có tôi đây.
Anh là Chúa à?
Anh là Thompson hả?
Còn anh là chúa à?
Tôi là Tracy, người phụ trách anh.
Cái gì đây?
Thất vọng quá đi mất!
Làm ơn đi với tôi.
Không, cám ơn tiên Krishnas.
Anh đang mặc gì thế?
Tôi chả biết mình mặc gì nữa.
Anh mặc cái gì thế?
- Anh chàng này là ai?
- Kẻ phá ước mơ. Tôi không thích loại như anh.
Tôi đã làm gì? Tại sao tôi ở đây?
- Tôi đang ở đâu?
- Ở đây không ai thích kiểu như anh cả.
Không ai thích thái độ, cái cách
anh ra vẻ "Sao tôi lại ở đây?
- Gã khổng lồ có cánh này là gì?"
- Này, này, chúng ta có vấn đề gì à?
Phải, chúng ta có vấn đề. Anh vừa nói
"Chúng ta có vấn đề gì à?" ...
- ... sẽ gây vấn đề cho chúng ta.
- Phải.
- Tracy, đúng không?
- Đúng.
- Thật là 1 cái tên con gái dễ thương đấy.
- Đừng có cười, không hài hước gì đâu.
Anh đã bị đánh dấu 2 lần, và
sẽ không muốn bị đánh lần 3 đâu.
- Sau lần 3 sẽ là gì hả?
- Lần 4.
Chúng ta sẽ lấy đồng phục cho anh,
nhanh thôi, sau đó cho anh đăng ký
- ... và bắt đầu huấn luyện.
- Huấn luyện cái gì?
Huấn luyện cái gì à?
Anh, Thompson, sẽ phải làm ...
tiên răng một thời gian.
"Làm tiên răng 1 thời gian"?
Ai đó bắt anh ta lại.
Mọi người cứ bình tĩnh.
Anh ta vô hại thôi.
- Mọi người không sao chứ?
- Cái gì đây, cảnh vệ tiên à?
Tôi nặng 230 pound, phải cần đến
8 tiên mới bắt được tôi đấy.
Bỏ tay ra. Đây là
phép xã giao kiểu tiên à?
- Chúng ta đang ở đâu đây?
- Giúp với, làm ơn đánh thức tôi dậy.
Tôi đang gặp ác mộng. Cứu với!
Ác mộng vừa mới bắt đầu thôi.
Anh muốn lên trang bìa hả?
Anh thấy may mắn phải không?
Này.
Có thể. Giữ giùm tôi cái.
Chẳng thấy gì cả, trả lại cho tôi.
Đó là 1 ý nghĩ ngu ngốc.
Anh muốn 1 mảnh của tôi hả?
Sẵn sàng rồi đây.
Anh vừa phạm ... sai lầm lớn đấy.
Không.
Anh ta có đũa thần kìa.
Tiếp theo là gì? Lôi 1 con thỏ
ra khỏi cái mũ hả?
Tiên đánh nhau!
Giờ tôi cũng có 1 cái.
Để tôi giới thiệu anh với anh em
nhà Hammer. Sledge và Jack.
Anh muốn ai nào?
Anh muốn gặp ai nào?
- Tôi không thấy gì cả.
- Anh bạn.
Xem ra anh chọn sai tiên rồi.
Ôi đũa thần.
Chúa ơi, đũa thần.
Chúa ơi, đũa thần muốn nổ *** ***.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
- Tôi sẽ nói chuyện gì đang xảy ra.
- Bà tiên ngọt ngào xuất hiện.
Anh ta đang định giới thiệu tôi với ...
- anh em nhà Hammer.
- Họ vẫn còn đây này.
Thôi đi! Hai người hành xử
cứ như bọn yêu tinh vậy.
Anh ta có vấn đề lớn
về thái độ.
Tôi biết khá rõ về thái độ
của anh ta. Tin tôi đi.
- Chào anh Thompson.
- Chào bà.
Xin lỗi về chuyện
vẻ ngoài của anh.
Vấn đề kinh phí ấy mà.
Tracy sẽ lo chuyện đó.
Anh ta à? Chắc rồi.
Anh có tội trong việc
gieo rắc sự thiếu niềm tin,
giết các giấc mơ.
Phạm tội sát hại
trí tưởng tượng ở cấp độ 1
- mà theo Luật tiên ...
- Chờ chút. Có phải điều này là do
- chuyện xảy ra với Tess? Nghe này ...
- Xin lỗi.
Tôi vẫn chưa nói xong. Trông tôi
có vẻ như đã nói hết lời chưa?
Tôi không biết. Mọi người đều có
cách nhấn âm kiểu Anh ...
Anh lại vừa ngắt lời tôi trong khi tôi đang
nhắc nhở anh về chuyện ngắt lời tôi.
Bộ trông tôi không đủ
trịnh trọng sao?
Tôi không hiểu vì sao ...
cảnh sát hay lính cứu hoả
không bị ngắt lời...
Nhưng anh có 1 đôi cánh và
các thói xấu phải được bỏ đi.
Đáng lẽ anh phải kính sợ
người có cánh hơn là không có chứ?
Anh không biết tôi có thể
làm những gì đâu.
Tôi có thể bay lên trời cao
và làm gì đó điên rồ.
Tôi có thể thở ra lửa.
Anh không biết được đâu.
Tôi xin lỗi đã ngắt lời bà.
Tôi không cố ý.
Tốt hơn rồi đấy.
Để trả món nợ của anh
với nhân loại,
anh được ra lệnh phải phục vụ
1 thời gian với tư cách tiên răng.
Hình phạt thông thường là
một tuần, nhưng
nhưng vì anh có tính nóng nảy,
sự cay độc,
không thể được gọi là Tiên răng,
nếu không sẽ là sự chế nhạo
cho sự tồn tại của chúng tôi.
Tôi phạt anh 2 tuần
làm nhiệm vụ của tiên răng.
Không, không công bằng.
- Lại ngắt lời.
- Lại ngắt lời rồi. Thật không thể tin được.
Đưa anh ta đi và tìm cho 1 bộ đồ phù hợp,
rồi đưa anh ta tới lớp dạy bay.
Tôi xin lỗi, gì cơ?
Nhưng trước tiên phải gặp Jerry.
Xin lỗi, thưa mẹ tiên.
Tôi có câu hỏi cuối cùng.
Cái váy xoè này có làm
mông tôi bự hơn 1 chút không?
Có ...
Khổng lồ.
Kỳ cục chưa.
- Đừng có nói vậy.
- Đi nào
Tốt đấy, có đồ cho nam.
- Xoay 1 chút cho tôi xem.
- Tôi cho anh xoay bằng nắm đấm nhé?
- Thế nghĩa là gì?
- Đó là 1 lời đe doạ.
- Anh nói là sẽ làm như vầy.
- Không, tôi sẽ đấm thẳng vào mũi anh.
- Cứ nói vậy phải rõ ràng hơn không.
- Cái gì đây?
Thật cảm động. Như trẻ con vậy.
Gà khoẻ mà.
Anh không ghét em đâu gà.
Anh thích em, gà.
Anh ghét cái ức của em.
Anh đang đến đây. Tạm biệt.
Không bao giờ cưới 1 con yêu tinh.
Ồ, kẻ phá giấc mơ.
Cậu có thấy tốt không
khi nói dối với đứa trẻ đó?
- Tôi không nói dối trẻ con.
- Cậu nói với nó là không có tiên răng mà?
- Đúng.
- Đúng là nói dối.
- Xin lỗi, tôi ...
- Xin lỗi chỉ là bắt đầu thôi.
Giờ nếu cậu là tiên,
cậu sẽ phải sẵn sàng.
Tuy nhiên ...
Anh bạn, có 1 viên thuốc.
Ý tôi là viên thuốc kỳ diệu.
Nếu cậu uống nó, cậu sẽ
không cần phải làm việc này nữa.
- Thật à?
- Không, tôi chỉ đùa thôi.
Thấy chưa, cậu nổi điên với tôi.
Cậu tin, và tôi lấy mất niềm tin đó.
Cứ giận tôi đi, tôi không quan tâm.
Tôi có nhiệm kỳ mà. Đi với Jerry nào.
Đây là túi đồ nghề của cậu.
Chống nước, có nhiều ngăn nhỏ.
- Có thể cho nhiều đồ vào đây.
- Được.
- Cái này ...
Đây là đũa thần của cậu. Máy dò răng,
phá sóng rada, bắt sóng radio.
- Tôi không biết dùng để làm gì.
- Vậy cái này là gì?
Nút bấm tạo phép thuật.
Làm cái gì mà cậu thích làm
nhưng cậu phải tin, nếu không
nó sẽ không hoạt động được.
Vậy nên với con người
cái này là vô dụng.
À đây, cậu sẽ không muốn
bỏ lỡ cái này đâu.
- Gì thế?
- Giống như cục sạc iPod.
- Phải, vậy nó là gì?
- Là 1 cục sạc iPod.
Dùng để làm gì?
Để nghe iPod chứ làm gì.
Cậu có 1 cái máy iPod miễn phí.
Cậu không hỏi về cái iPod miễn phí à?
- Không, có máy miễn phí à?
- Tôi chỉ đùa thôi.
Sao ông cứ làm thế hả?
Tôi không khoẻ. Tôi thực sự
chỉ còn vài tháng để sống.
- Ông đang đùa nữa.
- Dĩ nhiên. Sao tôi lại chia sẻ với cậu nhỉ?
Tôi chỉ vừa gặp cậu, cậu còn nói dối
trẻ con. Chúng ta có việc để làm đây.
Thuốc xịt vô hình.
Dùng nó thì không ai thấy cậu,
trừ các tiên khác.
Cái này thì cậu tin tôi đi.
Kẹo co rút.
Cậu cho một chút vào lưỡi,
sẽ bị thu lại chỉ còn khoảng 6 inch.
Cậu có muốn làm thế không?
Hãy làm cùng nhau nào.
Làm đi nào. Chúng ta sẽ nhảy lên
bàn tay của nhau.
- Tôi không muốn nhảy lên tay ông đâu, Jerry.
- Thật mà, hãy thu nhỏ lại đi.
Thỉnh thoảng khi tôi ở nhà với vợ,
tôi làm 2 viên liền,
tôi còn nhỏ cỡ này thôi, và
tôi nhúng chân vào bình mực.
Khi bà ta ngủ,
tôi bước lên khắp người bà ta.
Khi bà ta dậy, có những dấu chân
nhỏ đầy trên người và hỏi "Gì đây?"...
tôi nói "Tôi không biết." Cậu mà
kết hôn được 1 thời gian dài rồi,
thì cũng sẽ làm thế thôi.
Xem nào, còn gì khác nữa?
À, cậu thích kẹo bạc hà không?
Tôi tự làm đấy, ăn 1 cái đi.
Nếm thử đi, ngon lắm, thật đấy.
Tự nhiên đi.
Nếm thử đi nào.
- Được rồi.
- Cứ tự nhiên.
Ngon lắm đấy.
Ngon đấy chứ.
- Kẹo chó sủa. Sẽ rất có ích.
- Để làm gì?
Mèo, người đưa thư,
hoặc là những con chó khác
- hoặc 1 đứa cậu từng nói dối đuổi theo cậu.
- Tôi còn phải nói xin lỗi ...
- về chuyện đó bao nhiêu lần nữa?
- 6 lần.
Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi. Tôi ...
Xin lỗi, tôi đùa thôi.
Tôi không tin được là cậu lại làm vậy.
Cậu đã chơi bóng nhiều năm
mà không đội nón bảo hiểm phải không?
Cứ như là não cậu ở trong
vòng phạt vậy. Và cậu có ...
mắt của cá mập, nhưng,
giống như ...
... cá chết hơn.
Được rồi, nghe này.
Cái đuổi mèo. Rất quan trọng.
Nếu không phải là người mèo,
thì cái này sẽ rất có ích.
Tôi gần như có khoảnh khắc của
tiên cao cấp. Đừng cử động.
Đây là phát minh tuyệt nhất của tôi.
Bột quên lãng. Cậu ném 1 nhúm ra, bọn trẻ
sẽ quên hết mọi thứ xảy ra vài giây trước.
Thôi đi nào.
- Nó tác dụng thế này đây.
- Cái gì tác dụng cơ?
Bột quên lãng. Cậu ném 1 nhúm ra, bọn trẻ
sẽ quên hết mọi thứ xảy ra vài giây trước.
- Nó tác dụng như vậy đấy.
- Cái gì tác dụng cơ?
Bột quên lãng. Cậu ném 1 nhúm ra, bọn trẻ
sẽ quên hết mọi thứ xảy ra vài giây trước.
- Nó tác dụng như vậy đấy.
- Cái gì tác dụng cơ?
Không bao giờ lạc hậu cả.
Anh muốn bay thì phải tin.
Nhưng phải học dùng cánh đã.
Dùng cánh à, anh biết
anh nói chuyện kỳ cục thế nào chứ.
Anh bạn người lùn nào
ở đằng kia thế?
Anh đứng đây đã.
Anh phải học từ người giỏi nhất.
Và có vài tên ngốc đã cho rằng
người này là giỏi nhất.
Tôi và bay sẽ không gặp nhau được đâu.
Tôi có 1 vết thương do chơi hockey
nên cánh không tốt đâu.
- Tôi chưa từng nghe chuyện đó bao giờ.
- Khoẻ không Duke?
Cậu thế nào hả?
Muốn tôi biến anh ta thành Peter Pan?
- Đừng để tôi bắt đầu, người anh em.
- Cái gì thế? Tiếng lóng của tiên các anh hả?
Có thể anh chưa nghe tôi nói,
cánh tôi không tốt, không bay được!
- Cho tôi xuống.
- D.O.D?
- Được.
- Tôi đang chỉnh cho anh ta lên.
Thả tôi xuống.
Tôi nghĩ anh đã sẵn sàng tập FOA.
F.O. A?
FOA là cái quái gì?
Tránh né vật thể bay.
Tôi sẽ ném gì đó vào anh,
anh thì lo tránh ra.
Tốt nhất đừng có ném
cái gì vào tôi.
- Muốn chơi anh ta không Tracy?
- Cho tôi xuống.
Tưởng tượng đó là trách nhiệm
của anh đi. Anh phải né chúng.
- Tiếp tục đi.
- Giải Wimbledon!
Đó là anh em nhà Hammer ...
Giơ tay phải lên, lặp lại
theo tôi: Tôi, điền tên anh vào ..
- Tôi, Derek Thompson
- Xin thề giữ gìn và thi hành ...
Xin thề giữ gìn và thi hành ...
nhiệm vụ, trách nhiệm và
bổn phận ...
nhiệm vụ, trách nhiệm và
bổn phận ...
của 1 tiên răng.
của 1 tiên răng.
- của 1 tiên răng.
-Tôi sẽ không bay khi đã uống.
Bay khi đã uống?
Được rồi, nghiêm túc.
Nghiêm túc.
Tôi sẽ không bay khi đã uống.
Chào mừng anh. Những phiếu thưởng này
đều có thể được hoàn trả tại cửa hàng.
Tôi có thể có 1 cái hình dán.
Được rồi, tôi thừa nhận.
Là có thật.
- Tiên có tồn tại.
- Quá trễ rồi.
- Án phạt của cậu bắt đầu từ ngày mai.
- Không, không ...
Không, không ... phải có cách hoãn lại
nghĩa vụ này chứ.
Tôi chắc là trên này bà cũng có
nhiệm vụ của tiên.
Huấn luyện viên đang thở sau gáy tôi.
Tôi còn phải làm lành với bạn gái nữa.
Lại chuyện ngắt lời.
Tôi xin lỗi.
Bỏ 1 lần phân công nào,
cậu sẽ bị phạt thêm 1 tuần nữa.
Và nếu không tuân thủ các điều kiện
hoặc tiết lộ việc cậu là tiên răng,
sẽ bị phạt vô thời hạn.
- Thật sao? Tôi sẽ không đi đâu.
- Tạm biệt, anh Thompson.
Không.
Anh xin lỗi.
Vì cái gì?
Vì những điều anh nói đêm qua.
Phần nào nhỉ?
Tất cả những điều
đã xúc phạm đến em.
Thôi được, vì tất cả những điều
mà anh đã nói.
Hoặc là nghĩ. Ngay cả
trước khi anh gặp em.
- Anh muốn vào không?
- Hay quá.
Anh có thể nói chuyện
1 mình với Randy.
Ừ!
Để anh ra xe đã, lấy vài thứ rồi
anh sẽ quay lại ngay.
Anh và Randy.
Được rồi.
- Chú không biết cháu chơi được như thế.
- Chú muốn gì?
Chú mua 1 món quà.
Cháu đoán được là gì không?
1 con chó con à?
Sao lại là chó con? Đó là 1 trong
những cây gậy hockey của chú.
Và sau khi chú ký tên ...
"Chàng tiên răng"
Giờ thì nó đáng giá lắm đấy.
Của cháu đây.
Chú sẽ để nó ở đây.
Chú cá là cháu có nhiều cô lắm
với cây đàn đó, phải không?
- Chúng ta thôi được không?
- Thôi cái gì?
Chú y như bạn trai trước
của mẹ cháu.
- Giả vờ tốt với cháu để gây chú ý với bà ấy.
- Cháu nhầm rồi
Chú đẹp trai hơn bạn trai
trước của mẹ cháu chứ.
Đấm tay để phá vỡ
băng giá nào.
- Không à? Chắc là biến đi chỗ khác.
- Này, cháu phải quay lại tập luyện.
Thế cháu đến chỗ chú thì sao nào?
Chú có thể lôi bộ trống cũ ra,
...cháu mang theo cây ghita, và
chúng ta có thể hoà tấu cùng nhau.
Thế nếu cháu đi và nói với mẹ
là chú thực sự rất khá...
- và chú thôi làm thân với cháu thì sao?
- Chú chấp nhận cách đó.
Anh sẽ không tin những gì Randy nói
về anh sau khi anh đi đâu.
Nó nói rằng anh thực sự
rất tuyệt vời.
Anh tuyệt thật mà.
Chúng ta sẽ xem.
Nhưng điều anh làm đang có hiệu quả,
sao anh không tiếp tục nhỉ!
- Ai là T vậy?
- Anh không biết là ai.
Điều anh biết bây giờ là anh muốn
em nhắm mắt lại
vì anh có một điều bất ngờ thú vị.
- Thật chứ? Được rồi.
- Phải đó.
- Nhắm mắt lại nào.
- Được rồi.
Anh sẽ trở lại ngay.
Điều bất ngờ của em cao 6 foot 3
với đôi mắt màu nâu đen à?
- Em sẽ biết ngay thôi.
- Em yêu sự bất ngờ!
Sẵn sàng!
Em biết anh ở ngay trước mặt em.
- Em nên tiếp tục nhắm mắt đi.
- Được rồi.
Không được nhìn.
Mọi thứ đều ổn.
- Không hé mắt nhé.
- Được.
- Anh cần chút khí trời.
- Cái gì?
- Anh cảm thấy không khoẻ.
- Em có nên xem qua không?
Không, không.
- Cho anh ít thuốc Pepto đi.
- Dĩ nhiên rồi, nó đâu nhỉ?
Trên lầu trong phòng tắm.
- Ở trên lầu ấy.
- Chúa ơi!
- Xin chào.
- Xin chào.
- Ai thế?
- Là tôi, Tracy đây.
- Tracy nào?
- Tracy, người giám sát anh.
Nghe đây, nhiệm vụ đầu tiên của anh
vừa mới chợp mắt ...
nên hãy chuẩn bị nhanh lên,
tới 663 Shelter Cove.
- Tôi nghĩ đó là giấc mơ chứ.
- Cho anh nghĩ lại.
- Derek.
- Không, không.
- Anh ở đâu thế?
- Trong bụi cây. Làm ơn đừng lại gần.
Em không thể thấy anh trong cảnh này.
Sẽ phá hỏng hình ảnh lãng mạn về anh.
Cưng ơi, anh bệnh quá.
Em xem cả phòng tắm rồi.
Không tìm được gì cả.
Em phải tìm bên dưới bồn rửa tay.
Bên dưới cái bồn.
Sâu bên trong,
phía dưới cái bồn.
Được rồi.
Anh nghe luật rồi đấy.
Anh không được bỏ lỡ nhiệm vụ nào.
Thêm vào đó, đôi cánh còn ở sau
lưng anh cho đến khi lấy được cái răng.
Trời ơi.
Anh nên lau dọn 1 chút.
Cánh của tôi.
- Được làm rất công phu đấy.
- Tôi không thể tin chuyện này xảy ra.
Nó đang xảy ra, nên anh hãy vào nhà
và nhổ cái răng đi.
Không, tôi sẽ không đi đâu cả.
- Sao anh không vào đó đi?
- Vì đó không phải việc của tôi.
Chẳng có nghĩa lý gì. Anh là tiên, nên
sao anh không vào và lấy cái răng đi?
Vì tôi không phải là tiên có cánh.
Tôi là người giám sát tiên,
thực sự gánh nhiều trách nhiệm hơn.
Anh biết đấy, việc điền giấy tờ và
sắp xếp mọi việc. Nghệ thuật đấy.
À, vậy ra điều anh đang nói
là anh không đủ giỏi.
- Tôi không có nói thế.
- Và người ta cho anh ngồi bàn giấy.
Tôi nói cho mà nghe nhé...
Có rất nhiều sự phân biệt đối xử
về cánh ở nơi làm việc.
- Hài đấy. Anh vào nhà lấy răng thế nào?
- Có lẽ tôi sẽ vỗ cánh.
- Thông minh. Làm sao anh vào được nhà?
- Bằng cánh và lời cầu nguyện.
- Rất hài hước đấy.
- Cánh nào của ngôi nhà ...
- ...tôi nên bắt đầu trước đây?
- Anh có muốn 1 tuần phạt nữa không hả?
Không, không, tôi không muốn
thêm 1 phút nào nữa cả.
Vậy anh đề nghị gì nào, Einstein?
Tôi không bay được, làm sao đây?
Cách thu nhỏ người lại và chui dưới
cửa trước thì sao hả?
Dĩ nhiên, chỉ việc thu nhỏ và chui vào.
Đó là cách bất kỳ ai cũng sẽ làm lúc này.
Có thực sự ổn không?
- Có đau không?
- Cứ mong là thế.
- Nhanh lên.
- Làm sao tôi to trở lại được?
Nó tự động mà. Kể từ lúc anh
thu nhỏ, anh sẽ từ từ lớn lên lại.
Chỉ mất khoảng 1 tiếng thôi.
Nhanh lên.
Tôi không thể tin được.
- Ăn nó đi.
- Im đi.
Anh có thích không?
Yum, yum, Derek Thompson.
Ngon chứ?
Không, không. Chờ chút!
Giờ thì không còn dũng cảm nữa nhỉ,
anh chàng nhỏ bé.
Không, không, không ...
Trò đùa về cánh không hay phải không?
Giày đang trên đầu anh này.
- Được rồi.
- Giờ thì nên tôn trọng tôi 1 chút.
Tôi sẽ cho anh tôn trọng
ngay khi tôi trở nên ...
lớn hơn, tôi sẽ lên đó là
ịn cái giày đó vào mặt anh.
- Anh không nên làm tôi bực.
- Anh chỉ có đến thế thôi à?
Lấy tiền đi này.
Coi chừng chứ, đừng có ném bừa bãi.
Cánh của tôi. Cánh của tôi.
Tiền nặng thật đấy.
Quả là nặng thật.
Mình ghét chuyện này. Không thể tin ...
Cánh của mình.
Không, không.
Chú là tiên răng.
Chú là tiên răng mà.
Không, không.
Không sao đâu cưng, chúng ta đến đây.
Đừng lo con yêu.
Chuyện gì thế con?
Chúng ta đến đây.
Chuyện gì thế?
Con không sao chứ?
- Con yêu, chuyện gì thế?
- Con thấy cái gì đó.
- Con thấy gì nào?
- Đó là 1 người đàn ông tí hon.
Mong là mày không đói.
Mèo ngoan, đừng làm tao đau.
Mèo ngoan nào!
Tao là tiên răng mà.
Biến đi, mèo con biến đi.
Derek à?
- Carly?
- Lại đây ôm em nào.
- Không được.
- Cái gì?
Anh đi ngủ đây. Vẫn chưa ổn lắm.
Anh sẽ gọi em khi nào lớn hơn,
ý anh là khá hơn.
Xin chào các fan hockey, tôi là
Steve Levy đến với các bạn từ Hang Sói
tại Lansing, Michigan,
sân nhà của đội Sói Băng Lansing.
Chúng ta sắp được xem trận ra mắt
có thể đi vào lịch sử
của 1 hiện tượng 18 tuổi.
Mick Donnelly chuẩn bị
ra sân lần đầu tiên.
Nhóc, đã sẵn sàng cho trận đầu chưa?
Tôi vô cùng sẵn sàng.
Thế là bớt thêm 1 trận trước khi tôi
ra khỏi đây và gia nhập các đội lớn.
Cậu biết không, tôi hết sức
rộng lượng đấy.
Đây là vương quốc của tôi.
Cậu ở trong vương quốc của tôi.
Tôi là vua.
Cậu biết cậu là gì không?
Cậu chỉ giống như những tay mặc quần nịt
chạy quanh sân trong bộ tóc giả.
Mick chỉ huy! Mick chỉ huy!
Xem ra anh bị truất ngôi rồi.
Lúc này đây, phút cuối cùng,
giờ cộng thêm...
Sói Băng dẫn 2-1 trước Roughnecks...
Và nhóc Donnelly đang sống trên cao.
Cậu ta vẫn cố gắng đạt hattrick.
Bóng đã về tay đội Roughnecks.
1 cú đánh nhanh.
Cứu bóng đẹp lắm!
Bóng bay ra góc và
Donnelly giành lấy nó.
Giờ thì cậu ta phanh lại và
xoay người tránh khỏi rắc rối.
Nhìn cậu ta bay kìa Jim.
Đã vượt qua 1 hậu vệ khác.
Và cậu ta đang tiến lên.
Donnelly đang gây sức ép trên sân.
Xem những động tác đó kìa!
Cậu ta chạy trên sân của Roughnecks
như thể họ chỉ là những con la mù.
Donnelly trượt quanh gôn
của Roughneck.
Cậu ta nhìn phía trước để chuyền.
Giờ thì va vào rào rồi.
Donnelly đã thoát khỏi rào và giờ thì
nhận được đường chuyền từ giữa sân.
Cậu ta ngắm để đánh.
Không phải lúc này.
Một cú tông rất mạnh và
Donnelly đã ngã trên sân.
Đáng lẽ Thompson phải chắn Lembeck
khỏi khu vực đó và đột nhiên,
dù không ai đụng vào nhưng
anh ấy lại ngã xuống sân.
Này Thompson, anh lấy mất của tôi
1 hattrick và 1 buổi phỏng vấn trên ESPN.
Lại đây, tôi muốn
nói chuyện với anh.
Anh làm gì thế?
Ra khỏi đây đi.
Không, không ... giờ tôi đang bận.
Không xin chữ ký nhé.
Được thôi, tôi sẽ chờ.
Các cậu nói chuyện gì thế?
Cái quái gì thế?
- Anh ta mặc gì thế kia?
- Xem chân Thompson kìa.
Derek.
- Trông như cô gái nhỏ chơi hockey vậy.
- Biến mất.
Không, không. Anh không ra
thì chúng tôi sẽ vào.
Phải đấy.
- Một.
- Không hay rồi ...
Hai ...
Ba!
Chuyện gì thế? Sao anh đến trễ?
Anh đã ở đâu thế?
- Đừng có nói chuyện với tôi. Im đi.
- Sao anh ướt thế?
- Và tôi ghét việc này.
- Mùi gì thế nhỉ? Thật quá sức chịu đựng.
Tôi không thể thở được.
Thật quá mức.
Nó làm mắt tôi đau.
- Xin chào.
- Xin chào.
- Cái gì ...
- Con về nhà rồi đây mẹ.
Đứa bé đâu?
- Hãy tôn trọng và tử tế.
- Tôi vừa ra khỏi toilet đây.
Anh nghĩ tôi quan tâm à?
À, Mẹ Tiên, đây là răng của bà.
Bà làm gì với nó thì tuỳ ý, gì cũng được
trong thế giới tiên với răng của bà.
Anh Thompson,
theo lời người giám sát,
anh đã xúc phạm
tinh thần Tiên răng.
- Người giám sát của tôi nói vậy à?
- Không.
Vậy gọi cô ả đến đây. Để tôi nói nhé,
người giám sát của tôi có sự ghen tỵ về cánh.
- Không có.
- Có thật đấy.
Tôi là người hâm mộ lớn
của công tác quản lý ...
- Anh ghét việc này.
- Tôi sống vì nó.
- Làm gì có, anh ghét nó.
- Hai người thôi đi được không?
Nhìn xem hai người đã gây ra gì
cho gia đình này.
- Ông là ai?
- Bà là ai?
- Tôi không biết.
- Tôi đã về nhà chưa?
- Không hài hước đâu. - Bà có thấy
con chó không? Mắt nó thế này này.
- Cậu đã làm quá.
- Mẹ tiên này, ai là người giám sát bà?
Ai ở trên bà hả? Gandhi à?
Tôi phải nói chuyện với ai đây?
- Bởi vì tôi muốn than phiền về bà.
- Cậu có việc khác đây.
- 1 cái răng khác, bà đùa tôi à?
- Thỉnh thoảng có 2 việc liên tục mà.
Thôi đi, hãy nói với tôi răng ở đâu
để tôi đến lấy và còn về nhà.
Không, đứa bé chưa ngủ thì không được.
Cho tới khi đó, tôi e là cậu phải chờ.
- Đi nào, có chỗ cho cậu đây.
- Được rồi.
Có đứa ngủ vào chiều tối,
cũng có đứa bé thức cả đêm.
Tôi thích 1 tách trà.
- Trà ngon chứ?
- Sảng khoái.
Ôi, chết tiệt ...
Anh cảm thấy khoẻ hơn chưa?
Một chút thôi. Mọi người lên đây nào.
- Chào chú Derek.
- Chào cháu cưng.
Thực ra em định nhờ anh 1 việc.
Tess và em vừa nhận được
lời mời giờ chót tới ...
- một bữa tiệc làm đẹp!
- Hay quá.
1 bữa tiệc làm đẹp ...
và em đang băn khoăn bởi vì anh
không hoà thuận lắm
với Randy, liệu nó có thể
ở cùng anh 1 lúc được chứ?
Làm ơn mà!
Được, dĩ nhiên rồi.
Hay quá, cám ơn.
Em giao nó lại cho anh.
- Ngoan nhé, hai người vui vẻ nhé.
- Tạm biệt em.
Khiếp thật!
Cháu có thể thấy là hockey
thực sự là 1 phần của chú đấy.
Cháu muốn ở cùng chú hay là
đi trang điểm cho người đẹp?
- Trong này nhiều cái ngon nhỉ!
- Phải. Kệ nó.
Sao cháu không lấy 1 cái xuống,
xem thử nó thế nào?
Cháu không muốn.
Đây, thử 1 chút đi.
- Làm ơn đi, không đâu.
- Cháu cứ thử đi.
Xem âm thanh nó thế nào.
Tự nhiên đi.
Nghe hay đấy. Chú sẽ đi xem qua
trống và dùi trống một lúc,
Trong khi đó cháu cứ
tiếp tục tập đi nhé.
- Chào Randy.
- Cậu khoẻ không?
- Nhìn cậu chơi có vẻ hay quá.
- Cám ơn.
- Cậu có tham gia Talent show không?
- Kelly.
Cậu đây rồi.
Sao lại nói chuyện với thằng tự kỷ này?
- Đừng ngốc như thế, Ben.
- Cha cậu đang đợi. Chúng ta phải đi thôi.
- Tạm biệt Randy.
- Tạm biệt.
Đừng có nghĩ đến việc nói chuyện
với cô ấy nhé. Rõ chưa, đồ thua cuộc?
- Được.
- Mày nên bỏ cái này ra
vì mày bốc mùi quá.
- Cậu làm gì với đàn của Randy thế?
- Cháu không biết.
- Cậu nên trả lại cho bạn.
- Vâng.
Giờ thì có thể biến được rồi.
Đi đi.
- Cháu gặp rắc rối rồi.
- Để rồi xem.
Nào xem nhé, cháu thắng được
2 đôi của chú không?
Đặt cược và gọi bài đi.
Cậu bé đặt hết tất cả
chỗ Doodles này đây.
Nhìn đây, chú cũng thế. Chú không sợ
vì chú có ách và già đây.
- Sảnh nhé.
- Không.
Có chứ. Nhìn chỗ Doodles này xem,
của cháu hết rồi.
Được đấy.
- Cháu sẽ thưởng thức chúng.
- Đừng có làm nàt ra nhé.
Cháu hỏi chú vài điều được không?
Về cơ thể cháu và cách nó
thay đổi, phải không?
- Cái gì?
- Cháu biết đó, mọi thứ xảy ra với cháu...
...và cơ thể cháu
đều là tự nhiên hết.
- Cháu đang lớn lên à?
- Không, không.
- Có cảm giác gì buồn cười không?
- Dừng lại.
- Cháu sẽ bắt đầu lớn ...
- Đừng nói nữa.
- Được, cháu ...
- Đó không phải là điều cháu định hỏi.
- Thôi được rồi.
- Thậm chí còn chẳng gần giống nữa.
Chạm tay về việc không muốn nói về
chuyện tuổi dậy thì nào.
Tin chú đi, chú cũng không muốn
nói về chuyện đó đâu.
Được rồi, chuyện gì mà
nghiêm trọng thế?
Được rồi. Chà ...
... đó là về chương trình thi Tài năng
sắp tới ở trường cháu và ...
Được.
Mẹ cháu nghĩ cháu nên tham gia,
còn cháu thì ...
... không biết nữa.
Có lẽ cháu nên tham gia đi.
- Thật à?
- Ừ.
Cháu sẽ tuyệt lắm. Chú đã nghe cháu
chơi đàn. Cháu khá lắm đấy.
Và các cô gái thì
thích những chàng trai biết đánh đàn.
- Bọn em về rồi đây.
- Cưng ơi, bọn anh trên này.
Đừng nói với mẹ cháu là
chú nói thế về con gái nhé.
- Chào các chàng trai. Thế nào?
- Xin chào.
- Con trai em ăn gian.
- Không thể nào.
- Thực sự là thế và em nhìn ...
- ... đẹp lung linh!
Cháu cướp mất lời chú nhé!
Hai người đói chưa?
Chúng ta ăn xế nhé?
Thích quá.
Anh lại đi đâu thế?
Ôi không.
- Mọi người phải đi thôi.
- Có ai bị thương à?
Không, không phải là bị thương
theo cách em lo ngại đâu.
Và cả 2 mẹ con thật xinh, anh sẽ
gọi điện sau. Anh xin lỗi nhé.
- Được rồi.
- Tạm biệt.
Kẹo co giãn. Không dùng nó nữa.
Bụi lãng quên. Không.
- Bay vào?
- Cánh anh tệ quá, quên việc đó đi.
Nhân tiện, cái nút tạo phép thuật ấy,
nó không hiệu nghiệm.
Nó hỏng rồi.
- Thế này nhé, hộp sọ, sao anh không ...
- Không được đụng vào túi của tôi.
- Thế là quá đáng đấy.
- Anh muốn gì hả?
- Lấy thuốc xịt tàng hình kỳ diệu ra.
Cái đó thì tương đối được
chấp thuận.
Tôi biết mà.
Quên lời tôi vừa nói đi.
Ngạc nhiên chưa, nó không hiệu quả.
Đồ của anh kém quá.
Hay đấy.
Cho tới khi nó hết tác dụng.
Động đất.
- Em có nghe thấy không?
- Có.
Có ma.
Anh đã chết rồi à?
Chúng tôi giúp được gì không?
Các bạn có muốn 1 chút
bột lãng quên không?
- Tôi ở đâu thế này?
- Hãy đến chỗ có ánh sáng trắng đi bạn.
Đến nơi có ánh sáng trắng đi.
Chó ngoan.
Không cắn tao, chó ngoan.
Cái gì thế này?
- Đó là 1 câu chuyện dài và thú vị.
- Răng đâu?
Giúp tôi 1 chút được không?
Thế chắc là đủ rồi.
Anh có lẽ là tiên răng
tệ nhất tôi từng thấy.
- Nhân tiện, tôi cần thêm vài món?
- Vài món gì?
Dụng cụ ấy. Bột thần, đồ để chôm chỉa.
Tôi cần thêm vài món, báo ông Q đi.
- Không thêm gì nữa.
- Hay đấy
Tôi còn đến 1 tuần rưỡi nữa.
Làm sao tôi làm việc được đây?
Xin lỗi, chúng tôi rất thiếu tiền.
Và cậu muốn biết vì sao không?
Thực sự thì không.
Bởi vì trẻ con
không còn tin như hồi xưa nữa.
Không chỉ chúng tôi.
Kỳ lân, rồng, yêu tinh, tất cả.
Tất cả đều đã mất.
Nếu cứ tiếp tục như vậy,
tiên răng cũng sẽ biến mất thôi.
Sẽ không đứa trẻ nào còn được
tiên răng đến thăm nữa.
- Không còn nữa.
- Không còn tiên răng đến thăm.
Thế thì sao?
Cậu thực sự không hiểu à?
Cậu không thấy được rằng
sức tưởng tượng của trẻ con...
khả năng tưởng tượng của
bọn trẻ rất quan trọng sao?
Vì sao? Nó nuôi dưỡng
tâm hồn con trẻ.
Đó là nền móng để cho
chúng biết mơ ước.
Những giấc mơ chả hay tí nào.
Không hay, vô dụng.
- Cậu đã xong việc.
- Cho cả tuần à?
Xong đêm nay thôi.
Trừ khi cậu muốn ở lại để
hát karaoke kiểu tiên.
Ôi trời, không.
Karaoke kiểu tiên. Kiểu bình thường
còn chưa đủ tệ sao?
Tôi à?
Tôi có thứ anh cần.
- Cái gì thế?
- Hàng đây,
nhiều món ...
túi xách, bom,
nước quả, Bing, ***, Frisco đặc biệt,
quý cô hồng, cậu bé đánh trống...
- Anh là ai?
- Ziggy.
Nhưng anh có thể gọi bất cứ
tên gì anh muốn. Zigman, Zigmaister.
- Thôi đừng nói nữa.
- Họ muốn anh thất bại.
- Cái gì? - Nghĩ đi.
Anh thất bại,
họ sẽ nói "thêm 1 lần nữa"
Nó như là nợ thẻ tín dụng vậy.
Họ chỉ muốn anh phải trả suốt đời.
- Thì sao?
- Anh thật sự muốn chơi trò này.
- Vậy ...
- 1.000 đô
- 1.000 à, anh giết tôi đấy Ziggy.
- Anh muốn việc này kết thúc thế nào?
Tôi viết séc được không?
Chúa ơi!
Cô có thể thấy tôi à?
Cái này chắc được hơn.
Ôi không, cái gì thế?
Anh đang làm gì thế?
Ziggy đưa mình cái gì thế nhỉ?
Đầu to! Đúng là đầu to.
- Cứ bình tĩnh,
- 911, 911.
- Thôi, tôi chỉ cần cái răng thôi.
- Có người hành tinh trước nhà tôi.
Anh hay thật đấy.
Lily đang điên lên vì phải gửi tiên khác
đi dọn dẹp mớ lộn xộn anh để lại.
Tôi đã học được bài học.
Không bao giờ mua hàng chợ đen.
- Tôi không thể qua được 2 tuần mà
không có chúng. - Cậu có thể mà anh bạn.
Cậu phải đầu hàng 1 sức mạnh lớn hơn
- và nhận lấy nó 1 ngày nào đó.
- Xin chào.
Người giám sát được quyết định
ai có thể nhìn thấy mình, ai không.
Cái này có thể anh biết rồi
nếu cố gắng chú ý
nghe những gì tôi nói, nhưng không.
Anh lúc nào cũng ...
- Im đi.
- Này anh bạn.
Anh thật sự
cần được làm sạch đấy.
Nếu anh muốn tôi có thể
đưa anh 1 cuốn sách nhỏ.
À, án phạt của anh đã được
tăng thêm.
Lily vừa thêm vào 1 tuần nữa,
làm cho tốt nhé.
- Tuyệt, đúng thứ tôi muốn.
- Tôi nghĩ đây là thứ anh muốn.
Tôi có thể cho anh hàng mới
ngay lập tức.
Vvới 1 điều kiện: tể từ bây giờ,
anh phải tuân theo quy định.
Anh vi phạm tinh thần của tiên thì
sẽ phải ngồi đây nghe mấy thằng ngốc.
Được, tôi sẽ là
Tiên răng tốt nhất từng có.
Anh bỏ em để đi gặp
người mà em không biết là ai
rồi anh không thèm gọi điện.
Khi em nghe tin từ anh ...
thì là để bảo lãnh anh ra khỏi
nhà giam. Có chuyện gì với anh thế?
Anh cũng muốn nói với em,
nhưng không thể.
- Tại sao lại không?
- Anh ...
Chỉ là không thể thôi.
Em biết là việc gì.
Anh làm như thế bởi vì
anh e sợ một sự ràng buộc.
Anh lo lắng vì chúng ta
trở nên nghiêm túc, phải không?
Phải đấy.
Em biết anh rõ thật. Anh lo lắng vì
chúng ta trở nên nghiêm túc.
Cái gì?
Em là phụ nữ, và thành thực
mà nói thì em không hiểu đâu.
Cái gì?
Không.
Không, anh không lo lắng
về chuyện nghiêm túc.
Thực ra thì anh chưa từng nghĩ
tới chuyện nghiêm túc với em.
Cái gì?
Anh lo lắng, và Carly,
anh yêu em rất nhiều.
Tôi sợ mọi chuyện rối tung lên
và sợ phải mất em.
Em hiểu.
Thật vui là anh có thể
chia sẽ điều đó với em.
Mình có thể lấy được
một ít bột đó ở đâu nhỉ?
Anh làm gì thế? Lại bôi dầu
lên cơ bụng đấy à?
- Tôi đến đây.
- Nhanh lên.
Này, tôi đã từng đụng phải chuyện ...
bị giật nước, bị chó cắn và bị bắt.
Anh thôi than phiền đi được không?
Anh đã hứa tuân theo tinh thần tiên mà.
Phải, tôi tuân theo
tinh thần của tiên.
Nhưng tôi làm thế ...
theo cách của tôi.
Tôi không chắc nó có trong luật.
Có chứ.
Tôi chỉ đến lấy răng thôi thưa ngài.
Chỉ lấy răng thôi.
Tôi sẽ bỏ găng tay ra.
Vậy đấy.
Giờ thì giao răng ra đây.
Từ từ, bình tĩnh thôi.
Thả nó ra.
Thả ra.
Tôi nói là thả nó ra.
Tốt lắm, chúc ngài ngủ ngon.
Này.
Anh là ai?
Tôi là 1 tiên răng.
Cậu rõ chưa? Bắt đầu thôi. Mick, tới giờ
thì cuộc sống ở Lansing thế nào?
Tốt cả. Ông biết đấy, tôi là
dòng máu mới cho cả đội ...
Có vài con sói đang dài răng hơn
1 chút, nếu ông hiểu ý tôi.
Khi cậu nói "dài răng hơn" nghĩa là
nói bóng gió tới
Derek Thompson, "chàng tiên răng"
Không phải là địch thủ đâu.
Tôi tôn trọng các tiền bối mà.
- Thompson có che cậu bằng cánh không?
- Không đâu, cánh của anh ấy nát rồi.
Cánh của tôi còn mới nguyên. Tôi đã
sẵn sàng bay và tôi thích tự làm mọi thứ.
Một cầu thủ hockey trẻ tự tin.
- Chúc may mắn tối nay.
- Cám ơn rất nhiều.
Giờ thì đội Sói Băng đang giữ bóng
và tìm cách thay người.
- Mick, sẵn sàng.
- Cuối cùng cũng được ra.
- Chúc may mắn, anh bạn.
- Được.
Không, thật đấy, tôi nghĩ
cậu sẽ làm tốt
- Vì cậu là cầu thủ hay nhất tôi từng thấy.
- Gì cũng được.
- Mick, thay người.
- Hạ chúng đi.
Nhanh lên Floyd.
Donnelly vào sân và
nhận 1 đường chuyền chéo sân.
Đội Sói Băng...
đang cố vượt qua đường giữa sân.
Trước lưới hỗn loạn khi hai kình địch ...
bắt đầu nóng máu với nhau.
Chúng ta tấn công thôi.
Bóng bay ra góc nhưng
Nubin đã bám theo.
- Có chuyện gì với cậu ta vậy?
- Donnelly sao vậy Jim?
Donnelly, xông vào đi.
Trái bóng vọt ra ngoài.
Donnelly đã lấy bóng ...
và tăng tốc
tới điểm chuẩn bị đánh bóng.
- Hạ chúng đi. Hạ chúng đi!
- Xin chào!
Cậu ta ngã đau đớn.
- Chuyện gì thế Jim?
- Ai đánh cậu ấy vậy?
- Có ai đánh không Jim?
- Có ai biết kẻ nào đánh cậu ấy không?
Chuyện gì thế?
- Cậu ấy làm gì thế?
- Thôi đi.
Cậu ta đang cười à?
Donnelly, không sao chứ nhóc?
Cái gì?
- Cậu muốn thử tôi à?
- Ra khỏi sân đi.
Nếu cậu không muốn chơi thì có thể
đến trung tâm chăm sóc sức khoẻ.
Ra khỏi đây ngay đi.
Đi đi.
Tôi bỏ lỡ gì à?
Sao cậu lại sủa vậy?
Cháu chưa sẵn sàng. Cháu có lẽ
nên tới đó và bỏ thi.
Không sao đâu, chúng ta chỉ cần
tiếp tục tập luyện.
Mọi người sẽ cười cháu.
Có lẽ cháu không nên làm việc này.
Có thể họ sẽ cười,
hoặc cũng có thể cháu làm họ
hoan hô đến vỡ trần nhà ra.
Cháu chơi giỏi, nhưng cháu sẽ không
nhận ra nếu như cháu bỏ cuộc.
Cháu không thể ghi điểm
nếu không đánh bóng.
Lần cuối cùng chú đánh bóng
là khi nào?
Nghe này, khi mới khởi nghiệp
chú là người ghi bàn.
Vòng đầu tiên bốc thăm trúng đội Devils.
Chơi trong những trận đấu lớn.
- Vậy chuyện gì xảy ra?
- Chú bị vỡ vai trong 1 đêm ở Chicago.
Người ta cho chú xuống đội dự bị
để hồi phục, và cho tới tận bây giờ.
Chú đã rất giận và nản chí.
Trong 1 đêm nọ, chú gặp
1 tên bị thịt đội New Haven.
Chú đã làm hắn văng vài cái răng,
đám đông điên lên
và họ bắt đầu gọi chú là
"Chàng tiên răng". Thế là chết tên.
Và mấy năm rồi chú chưa ghi bàn.
Nhưng chú có số phút chịu phạt
cao hơn bất kỳ ai trong giải.
Hình như vai chú đã được
chữa khỏi rồi mà?
Rồi, nhưng nó không được như xưa.
Nhưng làm sao chú biết?
Chú còn không chịu thử mà.
Chú không thể ghi bàn nếu
không chịu đánh bóng.
Chú nói thế này nhé ...
chú sẽ ghi bàn nếu cháu chịu thi.
Được, cháu xem đó là
1 thoả thuận.
Này.
Được rồi, cám ơn.
Tôi có 1 chiếc răng khác.
Chắc là hay lắm hả?
Khoảnh khắc đó, khi anh
đưa lại chiếc răng.
Không phải tôi quan tâm. Chỉ là
thắc mắc thôi. Cảm giác thế nào?
- Sao anh không tự tìm hiểu lấy?
- Đã nói rồi mà, tôi không phải tiên có cánh.
Được, giải thích cho tôi 1 lần nữa.
Sao anh lại không có cánh?
- Anh không biết gì về sự tiến hoá của tiên à?
- Tiến hoá của tiên. Ai viết thế?
Charles Dar-có-cánh hả?
Đầy cảm hứng đấy.
Theo thuyết tiến hoá tiên thì 1 số tiên
có thể mọc cánh, 1 số khác thì không.
Và tôi là 1 trong số
những người không may.
Tracy, anh không cần phải có cánh
mới làm được tiên răng.
- Hãy nhớ là anh có tất cả những thứ này.
- Đúng thế.
Anh phải cho người ta thấy sức mạnh,
tốc độ, sự nhanh nhẹn, dẻo dai.
Và làm sao tôi làm được?
Chạy quanh cái nón. Chạy quanh cái nón!
Nhanh chân lên. Nhanh chân.
Không, quay lại, quay lại.
- Anh đi đâu thế?
- Nhìn kích cỡ xem.
- Băng qua hàng rào đi.
Nó chỉ cao 3 feet thôi. Anh thì cao
đến 8 feet. Quay lại đi.
- Khủng long.
- Không phải.
Cái quái gì đây?
Coi nào. Băng qua đi.
Tôi không sao. Không sao.
- Anh ổn chứ?
- Không. Chúc ngủ ngon.
- 1 đứa bé mà.
- Sao anh lại đánh trẻ con?
Áo choàng đi ngủ là
cơn ác mộng tệ nhất của tôi.
- Đừng bỏ tôi.
- Được.
Làm được rồi, được rồi.
Anh trông giống như 1 con tuần lộc
xinh đẹp với đôi chân đó. Anh đang nhảy.
Không phải vào đứa trẻ. Xịt vào anh.
Bụi lãng quên. Bụi lãng quên.
Ném bụi, ném bụi.
Nhảy lên.
Nghe hay lắm, tối mai cháu sẽ
hạ hết khán giả đấy.
Chú nghĩ gì nào?
Hay quá, đó là 1 dịp lớn.
Randy Harris. Tìm kiếm tài năng.
- Chú thích cái này. - Chú nghĩ cháu
có thể trở thành ngôi sao nhạc rock à?
Như là Clapton hay Hendrix,
hoặc là Steve Ray Vaughan?
- Cháu muốn nói thẳng không?
- Có.
Được.
Cháu đã rất khá rồi. Có thể nói là
cháu đã tập luyện hết sức chăm chỉ.
Cho là cháu sẽ trở thành
tay ghita 13 tuổi ...
giỏi nhất trong vùng này.
Vấn đề đây:
cháu phải nhớ rằng
còn có rất nhiều khu phố ngoài kia
với rất nhiều cậu nhóc 13 tuổi
chơi ghita,
nhưng đâu đó bên ngoài, có
1 cậu nhóc 12 tuổi đang phá cây đàn
Ý chú là phá cây ghita.
Sao ạ?
Cháu biết gì không nào?
Có thể được đấy.
Hay quá.
Hãy giành giải đi.
Cuối hiệp thứ 3, Sói Băng
đang bị Arrows dẫn trước 4-3
Donnelly đang nghỉ xả hơi nhưng
cậu ấy cũng đã chơi 1 trận hay.
Crosley tay ghi bàn hàng đầu của Arrows
nhận đường chuyền và đang di chuyển.
Mick, cậu chuẩn bị đi.
Này ông già, có giáp bảo hộ mới à?
Cậu không biết đâu nhóc.
Tôi sẽ làm cậu ngạc nhiên đấy.
Sói Băng đẩy bóng sang sân của Arrows
và nhóm vào thay đã sẵn sàng.
Chắc họ sẽ đưa Donnelly
vào trận trở lại.
Allegheny có bóng đang lăn
và họ đang vượt qua vạch xanh.
Thay người!
Thay người!
Và đây là Thompson
vào thay cho Goff.
Thompson cho Crosley
đo sân bằng lưng
và đẩy bóng vào giữa sân
nơi Browley nhận được bóng.
Thompson nhảy vào trận và
Donnelly đang lượn quanh Crosley.
Giờ thì Thompson nhận đường chuyền trúng
ngay gậy trong khi Donnelly đang chạy trước.
Đó là thế 2 đấu 1 với Thompson
đang dẫn đường.
Chuyền đi!
Các bạn có thể thấy Donnelly đang hét đòi
bóng nhưng Thompson không chịu bỏ.
- Chuyền qua.
- Chuyền đi, chuyền đi.
Chuyền đi.
Thompson nhìn để chuyền.
Không, anh giả vờ chuyền.
Anh ấy giơ gậy lên cao
và mở rộng.
- Mickey đang trống. Chuyền đi chứ.
- Chuyền đi.
Không.
- Thật là 1 cú mạnh cho Thompson.
- Anh ta nghĩ gì thế?
Arrows nhiều người hơn,
họ đang xông lên.
Họ đánh bóng. Ghi bàn rồi.
Jim, xem ra Thompson thực sự sẽ định
đánh bóng, anh ấy đang chán nản.
Cậu không phải là cầu thủ hockey,
chỉ là người thu hút khán giả thôi.
Sao ngày mai cậu không ngồi xem
trên ghế dự bị nhỉ?
Đồ lộn xộn.
Thôi rồi!
Cưng ơi, trận đấu của anh thế nào?
- Không tốt.
- Derek, đoán đi?
- Cháu lại có 1 cái răng lung lay này.
- Tốt cho cháu đấy.
- Sao thế anh?
- Mọi thứ.
- Chẳng có gì. Thôi quên đi.
- Chúng ta đi tập giờ được không?
Buổi hôm nay chúng ta nghỉ nhé.
Chú không có hứng lắm.
- Nhưng tối mai là thi rồi.
- Cháu sẽ làm tốt mà.
- Cháu cần phải dợt lại 1 lần nữa.
- Không, không cần đâu.
Cháu cần mà, cháu cần tập thêm
1 chút nữa. Thế cháu mới không lo.
Cháu làm gì ở cuộc thi không quan trọng.
Cháu sẽ không thành ngôi sao được đâu.
Chỉ là 1 thằng nhóc khác với cây ghita.
Vì thế hãy cho mình 1 ân huệ và bỏ cuộc đi.
- Derek!
- Nghe này, anh xin lỗi ...
nhưng là tốt cho thằng bé.
Tin anh đi.
Không.
Đi nào Tess!
- Chuyện gì với anh thế?
- Anh có 1 ngày tồi tệ.
- Anh có 1 ngày tồi tệ à?
- Phải, anh có 1 ngày tồi tệ, được chứ?
Không, không được.
Anh sẽ không bao giờ được
nói chuyện với các con em nữa.
Chúng ta kết thúc.
Carly.
Anh biết vấn đề của anh là gì chứ, Derek?
Anh không thể nói, nếu có.
Và anh sẽ không bao giờ
muốn nói.
Được rồi.
Được rồi. Được rồi.
Ai muốn nghe tin tốt nào?
Tôi muốn, thôi nào.
- Sao anh lại đến đây?
- Lily đưa tôi cái này.
- Mới là cho phép, nhưng tôi đã làm được.
- Anh nên ra khỏi nhà tôi.
- Tôi sẽ đi ngủ.
- Không, tất cả là nhờ có anh.
Chúng ta phải ra ngoài ăn mừng. Tôi biết
nơi mà các mẹ tiên nóng bỏng hay ghé.
Anh mất trí à? Tôi vừa mất hết
mọi thứ quan trọng với tôi.
Bạn gái tôi, mấy đứa nhỏ. Và tôi sẽ
treo luôn đôi giày trượt cho khoẻ.
Tất cả chỉ vì tôi như 1 thằng ngốc
khi dính vào bãi rác tiên răng các người.
Và xem nó dẫn tôi tới đâu này.
Cái gì? Sau mấy năm trời
anh mới có nỗ lực đầu tiên,
nó không thành công và đột nhiên
anh muốn từ bỏ sao?
Mọi việc không hề dễ dàng,
và anh biết điều đó mà.
Tôi sẽ nói tôi biết cái gì.
Tôi biết là anh không có cánh.
Nghĩa là anh không thể bay.
Nó cũng có nghĩa là anh sẽ
không bao giờ thành tiên răng được.
Và chuyện gì xảy ra nếu anh muốn
thoát khỏi 1 toà nhà 10 tầng?
Dẹp lép! Chỉ như vậy thôi.
Anh biết điều đáng buồn thực sự
là gì không?
Người mà anh gây tổn thương nhiều nhất
với trò phá vỡ giấc mơ của họ
không phải là Randy, Carly
hay là tôi.
Mà chính là anh.
- Ra ngoài đi.
- Tốt thôi.
Tốt.
Tốt.
Tôi sẽ đi ngủ.
Còn 1 phút 24 giây của hiệp 3 nhưng
Sói Băng vẫn bám đuổi 0-1
Và Derek Thompson chắc chắn là
sẽ ngồi yên trên ghế dự bị.
Tôi không nghĩ anh ta có cơ hội
ra sân lần thứ hai trong giải này nữa.
Trong khi đó, Andreas Petrenko,
Kẻ vũ phu im lặng ...
tiếp tục thay thế Thompson
ở vị trí dự bị đầu.
Lumbermen thắng tranh bóng.
1 cú mạnh đây!
Donnelly lấy được bóng. Giờ cậu ấy
đang tăng tốc trên mặt băng.
- Chỉ có Coletta kịp lùi về.
- Tiến lên đi Mick. Tiến lên Mick.
Thật là kinh điển, Jim.
Mỗi động tác của Donnelly
... Coletta đều phản ứng kịp.
Donnelly di chuyển sang trái.
Cậu ta làm Coletta chệch vị trí
và vòng qua anh ta.
Đã đánh bại cầu thủ phòng ngự,
cậu ấy đánh bóng.
Trúng xà ngang rồi.
Chuyện gì thế?
Trọng tài vừa thổi còi.
Sau pha bóng lúc nãy Jim à,
Petrenko đấm nguội
và tôi không nghĩ là cậu ta
gượng dậy nổi.
Thompson.
Vào đi!
Vào đi!
Tiến lên nào các cậu.
Sói Băng còn ít hơn 1 phút
để ghi được bàn
và đưa trận đấu vào
giờ đấu thêm.
Giành bóng, và
Plattsburgh đang giữ bóng ...
và anh ấy bắt đầu dẫn bóng
trong khi thời gian cạn dần.
Xem ra Thompson đang bắt đầu
chuyển động ngoài đó.
Thompson vừa bị đánh gục.
Sao lại không có phạt nhỉ?
Anh ấy vừa bị hất ra.
Tôi nghĩ Chàng tiên răng vừa được
nếm vị thuốc của chính mình rồi.
Nhìn Thompson xem, Jim.
Hình như anh ấy vừa có sự trở lại
trên đôi chân ấy.
Thompson băng qua mặt sân và
tôi không nghĩ là để kết bạn đâu.
Chắc là sẽ đau lắm đây.
Không, anh ấy ngừng lại. Anh ấy
không tông vào.
Khó tin quá!
Anh đã cướp được bóng và
giờ thì đang lướt trên sân.
- Nhìn anh ấy đi bóng kìa!
- Ellis không thể giữ được anh ấy.
Anh ấy làm những động tác mà
đã lâu rồi chúng ta không được thấy.
Anh chàng này là gì thế?
Thompson chỉ còn 1 hậu vệ
để vượt qua thôi.
- Trúng gậy vào mặt rồi.
- Tôi nghĩ anh ấy đang ngã.
- Không, anh ấy vẫn còn đứng vững.
Anh sắp đánh bóng!
Anh ấy đánh rồi.
Anh đã ghi điểm!
Derek Thompson chưa đánh cú nào
trong 9 năm qua và hôm nay
là 1 trong những cú đẹp nhất tôi
từng thấy, kết quả hoà 1-1.
Gọi tôi là thị trưởng Shockville đi.
Làm lại nào.
Này ông già.
Không tệ đâu.
Đánh đẹp lắm anh bạn!
Và chúng ta tiếp tục.
Còn 20 giây khi cả 2 đội hướng về
vòng trung tâm chuẩn bị tranh bóng.
Ôi không.
Sói Băng giành được bóng.
Đây là 1 cú chuyền tay thuận
cho Thompson.
- Sao anh ta làm vậy, Ed?
- Tôi không biết nữa Jim.
Không, tôi không thể đi bây giờ được.
Đây là cơ hội cuối cùng để chơi trận đấu
kết thúc con đường tôi đã bước vào.
Tôi có thể bao che cho anh. Sau những gì
tôi thấy, thì anh xứng đáng với nó.
Thompson, cậu làm gì thế?
Anh ta nói chuyện với ai vậy?
Nhưng anh vừa là tập sự rồi mà.
Thế có phá luật không?
Tôi học từ người giỏi nhất mà.
Nhưng tôi nghĩ là anh nên xem qua
địa chỉ trước khi quyết định.
Đó là nhà của Carly.
Số 14, tiếp tục nào.
Thompson, quay lại trận đấu đi.
- Tôi có thể đi. Lily sẽ không biết.
- Nhưng tôi sẽ biết.
Đó là gia đình mà
tôi phải chăm sóc.
- Hãy làm việc này đi.
- Cách nào? Anh không bay được mà.
Đúng lúc để học rồi.
Tôi biết là anh đã
có sẵn khả năng mà.
Đi đến chỗ họ đi.
Nếu muốn bay anh phải tin.
Không cần phải sợ. Chỉ là
1 khẩu súng bắn bụi quên bự thôi mà.
Không đau đâu.
Các bạn sẽ không nhớ gì cả.
"Đừng có quên tôi nhé ..."
Các bạn sẽ quên.
Chúc may mắn khi tìm xe nhé.
Tess.
Chú Derek.
- Chào cưng.
- Chào chú Derek.
Cháu thích bộ đồ của chú.
Chú phải nói với cháu điều này.
Chú đã sai.
Tiên răng có thật,
và đó chính là chú.
Cháu biết.
Không đâu cháu yêu, chú không nói về
chàng tiên răng chơi hockey.
Chú là tiên răng thực sự.
Không, chú không phải.
Chú là tiên răng thật sự.
- Đó sẽ là bí mật riêng chúng ta thôi nhé!
- Vâng.
Randy.
Chú làm gì ở đây?
Chú phải nói chuyện với cháu.
Chú đi đi.
Nghe này, những điều chú nói hôm qua,
... chú đã sai.
Cháu không quan tâm.
Cháu phải tiếp tục chơi ghita.
Cháu rất khá.
Và không thể để phí thời gian qua
cháu đã tập chơi.
Chú rất xin lỗi.
Ngay cả nếu muốn cũng không được.
Cháu đã đập nát cây đàn, chú nhớ chứ?
Tối nay là cuộc thi tài năng.
Chờ 1 giây.
Có thể cái này có ích.
Whoa, tuyệt quá.
Chú làm sao được vậy?
Máy tạo phép thuật tuỳ ý.
- Chú mặc cái gì thế?
- Cháu sẽ nhận ra thôi.
Trong lúc đó thì mặc quần áo vào.
Chúng ta vẫn kịp tham gia cuộc thi.
Nhanh lên.
Derek?
Mẹ ơi, chú Derek là tiên răng.
Anh thuê 1 bộ đồ tiên để
giúp Tess à?
Phải, anh đã làm thế.
Mẹ ơi, chú Derek có cây đàn mới
và sẽ đưa con tới cuộc thi.
Mấy giờ rồi? Không thể kịp được.
Không phải lo, ta có thể làm được.
Cháu ra đi. Hai người lên lầu thay đồ và
đến đó sớm nhé. Sẽ gặp nhau sau.
- Xe chú đâu?
- Không cần xe, đi thôi.
Bám chặt vào.
- Làm sao chuyện này xảy ra được?
- Không sao đâu.
Nhưng mà sao lại thế này được?
Nó bắt đầu khi 1 đêm nọ chú
nhận được thư triệu tập dưới gối.
- Triệu tập là gì vậy?
- Giống như 1 lời mời.
- Chú được mời tới vùng đất tiên.
- Đất tiên à?
Đó là nơi chú có đôi cánh này.
Ở đó chú gặp 1 anh chàng tên Tracy.
Anh ta trông giống 1 cây tăm biết đi
với cặp mắt y như mắt con cá ngừ lớn.
Nhân tiện chú có thể thu nhỏ
người mình còn 6 inch.
Hay quá.
Sao thế?
Xin lỗi anh bạn, chú đã
phá luật đủ rồi.
Randy, em đây rồi. Mọi người
đã tìm em khắp nơi.
Đến em rồi, vào đây
và chỉnh âm đi, nhanh lên.
- 1 cái răng khác.
- Cám ơn.
Bà khách sáo quá, tôi cần phải
đi dự 1 buổi hoà nhạc.
Không, tối nay anh đã phá
vài điều luật, anh Thompson.
Nhưng mà tôi đã lo chuyện Carly.
Rắc bụi cho Randy.
Và Tess, con bé mới chỉ 6 tuổi
nên nó sẽ quên nhanh thôi.
Và ngay cả nếu không quên
thì ít ra giờ nó sẽ ...
- Nó sẽ luôn luôn ...
- Luôn luôn gì?
Nó sẽ luôn luôn ... tin tưởng.
Như tôi vậy.
Tôi hiểu rồi. Ước mơ là
điều tốt cho tất cả mọi người.
Anh Thompson,
tôi nhân đây giải phóng anh
khỏi nhiệm vụ tiên răng.
- Bà làm hay quá.
- Bà ấy là chuyên nghiệp mà.
Chúc mừng anh.
Bỏ cái đó đi.
Tôi không được làm các kiểu
tiếp xúc toàn thân như vậy.
Bà thích tôi mà.
Tôi biết bà thích tôi mà.
Bà đã quản lý tôi từ xa.
Có 1 điều mà tôi hiểu là
việc làm đó cho thấy bà thích tôi.
Thôi đừng nghịch ngợm nữa.
- Tôi phải đi đây.
- Cậu chờ 1 chút được không?
Tracy, tôi có lời này với cậu.
Chuyện gì đây ạ?
Bất kỳ ai cải tạo được anh Thompson
thì đều xứng đáng
có được cái này.
Cái gì thế?
Cánh của cậu đấy, Tracy.
Hãy đeo chúng đầy tự hào,
mỗi khi cậu lấy được 1 cái răng.
- Anh là tiên răng đấy, anh bạn.
- Tôi đã có đôi cánh của mình.
Anh đã có cánh của mình.
Anh cần cái này đây.
Không biết sao tôi lại nói thế này.
Không ...
Cám ơn, thưa bà.
Điều này rất tuyệt và tôi tự hào về anh.
Giờ anh là tiên răng cao nhất thế giới đấy.
Nhưng tôi phải đi đây.
Phải có người đưa tôi xuống chứ.
Tracy, cậu nhận vinh dự này
hay để tôi?
- Thật vinh dự... là 1 món quà, phải đó.
- Tôi e là không.
Anh sẽ không nhớ bất cứ điều gì
đả xảy ra tại đất tiên.
- Tại sao?
- Bởi vì đó là cách làm của chúng tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên anh.
Tôi không thể tin được là
anh đến sân băng.
Đó là cách chúng tôi làm việc mà.
Cám ơn Tracy. Vì mọi điều.
Con hươu cao cổ 4 mắt nhà anh,
quay về sở thú đi.
Còn anh quay đầu về
đảo Phục Sinh đi.
Anh em Hammer vẫn còn đây nhé.
Cho tôi gặp mấy anh chàng đó đi.
- Anh là bạn tôi.
- Còn anh là tiên của tôi.
- Chúng ta email được không nhỉ?
- Chúng ta có thể email cho nhau.
- Anh có blog không? Tôi thích đọc blog anh.
- Tôi có viết blog. Muốn đọc hả?
- Anh có Facebook không, tôi có thể
chơi poker với anh. - Tôi thích poker.
- Anh đây rồi. Em không tìm được anh.
- Chào em.
Phải, anh chỉ làm ...
- Em phấn khích quá.
- Anh cũng thế.
- Cám ơn anh.
- Em khách sáo rồi.
- Chào cưng.
- Chào chú Derek.
Hay lắm Timmy!
Và chúng ta đến với người cuối cùng
biểu diễn hôm nay,
... Randy Harris!
Randy!
Tiến lên Randy!
- Đúng thế đó, Randy!
- Hay lắm!
Tuyệt quá Randy!
Đó là con trai tôi.
Này, anh vừa tự hỏi là
chúng ta lấy nhau thì sao nhỉ?
Chúng ta cưới nhau thì sao?
Em có nghe thấy anh nói không?
Anh nói là "nếu như".
- Được!
- Hay quá.
Chú và mẹ cháu sẽ cưới nhau!
Chúng ta sẽ cưới nhau.
Chào tất cả mọi người.
Chào mừng đến Staples Center,
sân nhà của Los Angeles Kings.
Giờ xin giới thiệu đội hình
xuất phát của đội Kings.
- Cánh phải, số 13, là John Zeiler.
- Xin lỗi, này anh bạn!
Này, chỉ muốn bắt tay anh thôi.
Tôi không cần gì khác cả.
Thật hào hứng khi thấy anh quay lại
giải NHL, nơi mà anh thuộc về.
- Nhìn anh bây giờ xem.
- Tôi có biết ông không?
Không đâu, tôi hào hứng khi
thấy anh vì tôi tin vào anh.
Tôi tin vào anh, Derek Thompson.
Trong khung thành, số 32
là Jonathan Quick.
Và bên cánh trái ...
số 40, Derek Thompson.
- Hay quá!
- Có vài thứ bà thích đây.
Cám ơn ông, Jerry.
Không phải ngày nào sếp cũng
yêu cầu tôi nghỉ làm.
Đến lúc tôi cho ông ra khỏi
cái tầng hầm đó rồi.
- Hay quá.
- Có thấy anh ta không?
- Có, chúng ta ổn mà.
- Tôi nhớ anh ta quá.
Phải rồi, đá đít hắn đi.
Bà cứ như 1 người khác.
Không biết sao bà lại ra thế này.
Bà còn không thấy được trái banh mà.
- Nó gọi là bóng.
- Được, nhưng bà còn không thấy nó.
Ý tôi là, thứ nhỏ như thế
mà lại di chuyển nhanh ...
tốt hơn là nên lại gần nó.
Bà hiểu ý tôi không?
- Jerry.
- Tôi sẽ làm.
- Không được.
- Tôi sẽ làm.
- Không được, Jerry.
- Tôi sẽ làm chuyện đó.
Tôi sẽ làm chuyện đó.
Được, tôi sẽ làm.
Tôi chỉ đùa thôi.
Tôi sẽ làm.
Sẽ hay lắm đây.
Tôi thích công việc của mình.
Thật là đột ngột.