Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi lớn lên để nghiên cứu bộ não
bởi vì tôi có một người anh trai bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn não:
tâm thần phân liệt. Là người em gái
và sau này là nhà khoa học, tôi muốn tìm hiểu tại sao
rằng là tôi có thể đem những giấc mơ, và kết nối chúng
với đời thực của tôi, và làm cho chúng trở thành hiện thực.
Vấn đề não bộ của anh trai tôi là gì và
sao mà bệnh tâm thần phân liệt đã làm anh ấy không thể nối kết
những giấc mơ của anh với đời thường, và rồi
thay vào đó trở thành ảo tưởng?
Vì vậy, tôi đã đặt hết tâm huyết vào nghiên cứu
những bệnh tâm thần ở mức trầm trọng. Tôi đã chuyển nhà từ tiểu ***
Indiana đến thành phố Boston, nơi mà tôi đã làm việc
tại phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Francine Benes, ở Harvard
Khoa thần kinh. Và trong phòng thí nghiệm, chúng tôi đã đặt câu hỏi,
"Sự khác biệt sinh học giữa những bộ não khác nhau là gì
người như thế nào thì được chẩn đoán là có bộ não bình thường,
so với bộ não của người bị tâm thần phân liệt,
trầm cảm phân liệt hay rối loạn lưỡng cực?"
Vì vậy, chúng tôi đã phác thảo cốt lõi về những vi mạch
trong não bộ: Những tế bào nào liên lạc với
những tế bào nào, với điều kiện hóa học nào, và kế tiếp
định lượng những chất hóa học đó là bao nhiêu?
Và cuộc sống của tôi đã rất có ý nghĩa vì tôi đã tập trung vào
những nghiên cứu hằng ngày.
Nhưng vào những buổi tối và cuối tuần,
tôi đi đây đó vận động cho NAMI, Hiệp Hội Bệnh Thần Kinh Toàn Quốc.
Nhưng vào buổi sáng ngày 10 tháng 12 năm 1996, tôi thức dậy
khám phá ra rằng Tôi có một chứng rối loạn não của chính mình
Một mạch máu ở bên bán cầu trái bộ não của tôi bị vỡ.
Và trong vòng 4 tiếng đồng hồ,
Tôi đã quan sát toàn bộ tiến trình thoái hóa về khả năng
xử lý thông tin. Vào sáng cái ngày bị xuất huyết não,
Tôi không thể đi, nói, đọc, viết hoặc nhớ lại bất kỳ cái gì của cuộc sống tôi.
Về cơ bản, tôi trở thành đứa trẻ sơ sinh trong cơ thể của một người phụ nữ.
Nếu bạn đã từng nhìn thấy một bộ não con người,
sẽ thấy nó hiển nhiên có hai bán cầu hoàn toàn tách biệt nhau.
Và tôi đã mang cho bạn một bộ não người thật.
Vậy, đây là một bộ não người thật.
Đây là mặt trước của não,
mặt sau của não bộ với tủy sống treo xuống,
và đây là cách nó sẽ được đặt bên trong đầu của tôi.
Và khi bạn nhìn vào bộ não, nó rõ ràng rằng
hai bán cầu não là hoàn toàn tách rời nhau.
Đối với những bạn am hiểu về máy tính,
thì bán cầu phải của chúng ta hoạt động như một bộ xử lý song song,
trong khi bán cầu trái hoạt động như một bộ xử lý nối tiếp.
Hai bán cầu truyền thông với nhau
xuyên qua thể chai,
là phần được tạo bởi 300 triệu thớ/sợi trục thần kinh.
Nhưng ngoài ra,
hai bán cầu là hoàn toàn riêng biệt.
Bởi vì chúng xử lý thông tin khác nhau,
mỗi bán cầu suy nghĩ về những điều khác nhau,
chúng quan tâm về những điều khác nhau, và, tôi dám nói rằng,
mỗi bán cầu có cá tính rất khác nhau.
Xin phép. Cảm ơn. Đó là đùa thôi. (Trợ lý: Vâng)
Bán cầu phải của chúng ta là về thời điểm hiện tại.
Đó là về "ngay ở đây, ngay bây giờ."
Bán cầu phải của chúng ta, nó nghĩ bằng hình ảnh
và nó học khả năng phán đoán thông qua sự chuyển động của cơ thể chúng ta.
Thông tin, dưới hình thức năng lượng, chảy vào cùng một lúc
qua tất cả các hệ thống giác quan của chúng ta
và rồi nó phát triển tạo thành những bức ảnh (cắt dán) nghệ thuật rất lớn
về những gì mà hiện tại trông giống như thế,
những gì mà thời điểm hiện tại ngửi thấy và nếm thấy,
những gì giống như cảm giác, và những gì giống như âm thanh.
Tôi là một đơn vị năng lượng kết nối với tất cả năng lượng quanh tôi
thông qua ý thức của não phải.
Chúng ta là những đơn vị năng lượng được kết nối với những đơn vị khác
thông qua ý thức nhờ não phải của chúng ta như trong một gia đình lớn của loài người..
Và ngay đây,
ngay bây giờ, chúng ta là những anh chị em trên địa cầu,
ở đây để làm cho thế giới tốt đẹp hơn.
Và trong giây phút này chúng ta thật hoàn hảo, chúng ta nguyên vẹn và xinh đẹp.
Não trái của tôi, hay của chúng ta, là một nơi rất khác biệt.
Não trái của chúng ta tư duy tuyến tính và có phương pháp rõ ràng.
Não trái của chúng ta
là tất cả về quá khứ và là tất cả về tương lai.
Não trái của chúng ta được thiết kế để vẽ ra
bức tranh cắt dán khổng lồ của hiện tại và
bắt đầu tạo ra càng lúc càng nhiều chi tiết từ những chi tiết này.
Sau đó nó phân loại và
tổ chức tất cả những thông tin đó, kết hợp nó với
mọi thứ trong quá khứ mà chúng ta đã học, và
lên kế hoạch cho tương lai tất cả những gì chúng ta có thể.
Và não trái của chúng ta tư duy bằng ngôn ngữ.
Nó là phần não đối thoại liên tục, kết nối tôi và
thế giới nội tại với thế giới bên ngoài.
Đó là một giọng nói nhỏ nói với tôi: "Này,
nhớ mua chuối trên đường về nhà nhé.
Tôi cần nó vào buổi sáng."
Sự thông minh tính toán đó đã nhắc nhở tôi
khi tôi phải giặt giũ. Nhưng có lẽ quan trọng nhất,
là khi giọng nói nhỏ đó nói với tôi rằng,
"Tôi là. Tôi là."Và ngay lúc não trái của tôi nói với tôi rằng "Tôi là"
Tôi trở nên riêng biệt.
Tôi trở thành một cá thể biệt lập, tách rời khỏi dòng năng lượng xung quanh,
và rồi tách khỏi các bạn.
Và đây là phần não mà tôi đã mất
vào buổi sáng mà tôi đột quỵ.
Vào buổi sáng đó, tôi thức dậy
với cơn đau búa bổ đằng sau mắt trái. Và nó
đau tê buốt giống như khi
bạn cắn cây kem đá vậy. Và nó tóm lấy tôi
rồi nó thả tôi ra. Và nó lại tóm lấy tôi
sau đó thả tôi ra. Và nó rất khác thường
khác với mọi kinh nghiệm về bất kỳ loại đau đớn nào của tôi,
nên tôi đã nghĩ, OK, tôi chỉ việc bắt đầu thói quen bình thường.
Vậy nên tôi thức dậy và nhảy vào máy tập của tôi,
đó là loại máy tập toàn bộ thân thể.
Và tôi bị rối loạn trên cái thứ này, và tôi nhận ra
rằng tay tôi trông như bộ vuốt nguyên thủy đang bám chặt
vào tay vịn. Và tôi nghĩ rằng "Thật lạ lùng."
Và tôi nhìn xuống toàn thân và nghĩ "Whoa,
Tôi giống cái quái gì đây." Và nó dường như là
ý thức của tôi bị đẩy ra khỏi nhận thức về thực tế của tôi,
nơi mà tôi là một con người
đang ở trên một cỗ máy và trải nghiệm tới một không gian bí hiểm
nơi mà tôi chứng kiến tôi trải nghiệm những điều này.
Và tất cả thật kỳ dị, và cơn nhức đầu của tôi
trở nên tồi tệ hơn. Nên tôi rời khỏi cái máy tập,
và tôi đi ngang phòng khách, và tôi
nhận ra rằng mọi thứ bên trong cơ thể tôi
bị chậm lại. Và mỗi bước chân đều rất cứng nhắc và
rất chậm rãi. Những bước chân không còn linh động,
và nhận thức của tôi bị co lại,
nên tôi chỉ tập trung vào hệ thống nội tại bên trong.
Và tôi đứng trong phòng tắm sẵn sàng bước tới
chỗ vòi sen, và tôi có thể thật sự nghe thấy
cuộc đối thoại bên trong cơ thể. Tôi nghe một giọng nhỏ
nói rằng. "OK, ê cơ bắp, mày phải co lại.
Ê cơ bắp, mày thả lỏng đi."
Và sau đó tôi mất thăng bằng, và tôi dựa vào tường.
Tôi nhìn xuống cánh tay và nhận ra
rằng tôi không thể xác định được phạm vi cơ thể mình nữa.
Tôi không thể xác định được chỗ nào tôi bắt đầu và kết thúc ở đâu,
bởi vì những nguyên tử và phân tử của tay tôi
trộn lẫn với những nguyên tử và phân tử của bức tường.
Và tất cả những gì tôi có thể phát hiện là năng lượng - năng lượng.
Và tôi tự hỏi "Mình bị cái gì vậy?
Cái gì đang xảy ra?" Và trong khoảnh khắc, cuộc đối thoại não của tôi--
cuộc đối thoại của não trái của tôi -- trở nên hoàn toàn im lặng.
Giống như ai đó cầm điều khiển từ xa
và bấm vào nút Mute. Hoàn toàn im lặng.
Và thoạt tiên tôi bị sốc khi tìm chính mình
bên trong một đầu óc im lặng. Nhưng sau đó tôi ngay lập tức
đắm chìm trong vẻ tráng lệ của những dòng năng lượng xung quanh.
Và bởi vì tôi không còn nhận ra
phạm vi cơ thể của mình được nữa, tôi cảm thấy to lớn và mở rộng ra.
Tôi cảm thấy mình và tất cả năng lượng là một,
và nó thật đẹp.
Và đột nhiên não trái của tôi trở lại,
và nó nói với tôi "Này! Chúng ta có một rắc rối!
Chúng ta có vấn đề! Chúng ta cần giúp đỡ."
Và tôi tiếp tục "Ahh! Tôi có rắc rối!
Tôi có vấn đề." Nó giống như là "Ok Ok, tôi có vấn đề."
Nhưng sau đó tôi lập tức trở lại
trạng thái nhận thức -- và tôi âu yếm
nhắc tới nơi đó như Xứ sở Diệu kỳ.
Ở đó thật đẹp. Tưởng tượng sẽ thế nào
khi được hoàn toàn ngắt khỏi bộ não
mà liên kết bạn với thế giới bên ngoài.
Tôi ở đây trong không gian này, và công việc -- và mọi
áp lực liên quan đến công việc -- biến mất.
Và tôi thấy lâng lâng trong người. Và hãy tưởng tượng:
mọi quan hệ trong thế giới bên ngoài hay mọi
áp lực liên quan đến chúng -- tất cả đã biến mất.
Tôi cảm nhận sự thư thái.
Và hãy tưởng tượng sẽ thế nào khi được trút bỏ 37 năm gánh nặng tình cảm!
(Tiếng cười) Ôi! Tôi cảm nhận niềm hân hoan.
Hân hoan. Tuyệt đẹp.
Khi đó, não trái của tôi kết nối trở lại và nói,
"Kìa! Bà phải tập trung.
Chúng ta cần giúp đỡ." Và tôi nghĩ, "Tôi phải đi kêu cứu.
Tôi cần tập trung."
Vậy là tôi ra khỏi phòng tắm và mặc quần áo
theo phản xạ và đi quanh căn nhà của mình,
tôi nghĩ rằng "Tôi phải đi làm. Tôi phải đi làm.
Tôi lái xe được không? Tôi lái xe được không?"
Ngay lúc đó tay phải tôi bị
tê cứng hoàn toàn. Khi đó tôi nhận ra,
"Lạy Chúa! Tôi đang bị tai biến! Tôi đang bị tai biến!
Và điều tiếp theo bộ não nói với tôi là "Chà!
Thật quá phê." (Tiếng cười) "Thật quá phê!
Bao nhiêu nhà khoa học nghiên cứu não bộ có cơ hội
được nghiên cứu não của chính họ từ bên trong?"
(Tiếng cười)
Và tôi chợt nghĩ rằng "Nhưng tôi là một phụ nữ vô cùng bận rộn!"
(Tiếng cười) "Tôi không có thời gian để tai biến!"
Thế nên tôi nghĩ "OK, không thể ngăn trận tai biến,
vậy tôi sẽ để thế trong một hay hai tuần,
và rồi sẽ trở lại bình thường. OK.
Tôi phải gọi cứu giúp. Tôi phải gọi tới nơi làm việc."
Tôi không thể nhớ số ở nơi làm,
nên tôi nhớ rằng, trong phòng làm việc tôi có một cái danh thiếp
ghi số của mình trên đó. Tôi đi vào phòng làm việc,
rút ra một tập danh thiếp dày 3 inch.
Tôi nhìn vào cái danh thiếp trên cùng và mặc dù
tôi có thể thấy rõ trông nó như thế nào,
tôi vẫn không thể nói
liệu đó có phải danh thiếp của mình hay không bởi tôi chỉ có thể thấy những điểm ảnh.
Và những điểm ảnh của các từ lẫn
với các điểm ảnh hình nền và các điểm ảnh của những biểu tượng,
và tôi không thể nhận ra.
Lúc đó tôi đợi một khoảnh khắc minh mẫn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ có thể
kết nối lại với thực tế và sẽ có thể nói
đó không phải là cái card mình tìm...đó không phải là cái card...đó không phải là cái card.
Tôi mất 45 phút để xem hết 1 inch
trong tập danh thiếp đó.
Trong lúc đó, với 45 phút, khối xuất huyết đã
lớn dần lên trong não trái của tôi.
Tôi không thể hiểu các chữ số. Tôi không hiểu cái điện thoại,
nhưng đó là kế hoạch duy nhất tôi có.
Do đó tôi lấy điện thoại và đặt nó ở đây. Tôi lấy danh thiếp
đặt nó ở đây, và
so những hình ngoằn nghèo trên danh thiếp
với hình ngoằn nghèo trên bàn phím điện thoại.
Nhưng khi đó tôi lại rơi vào Xứ sở Thần tiên,
và khi tỉnh lại không nhớ rằng mình
đã bấm số hay chưa.
Thế nên tôi phải điều khiển cánh tay tê liệt như một cánh tay cụt
và che những con số đã bấm rồi
để khi trở lại bình thường
tôi sẽ biết rằng "Rồi, mình đã bấm số đó rồi."
Cuối cùng, tất cả các số đã được bấm
và tôi chờ điện thoại, và
đồng nghiệp của tôi nhấc máy và anh ta nói với tôi,
"Woo woo woo woo." (Tiếng cười) Và tôi nghĩ thầm,
"Lạy Chúa, hắn ta nghe như một con chó Golden Retriever!"
Thế nên tôi nói với anh ta -- rõ ràng trong đầu, tôi nói với anh ta:
"Đây là Jill! Tôi cần giúp đỡ!"
Và tiếng tôi phát ra là "Woo woo woo woo woo."
Tôi nghĩ "Lạy Chúa, tôi nói nghe như một con chó."
Tôi không thể biết -- Tôi không hề biết
mình không thể nói hay hiểu ngôn ngữ cho đến khi thử nói ra.
Vậy là anh ta nhận ra tôi cần giúp đỡ và đã đến cứu tôi.
Một lúc sau, tôi đang ở trong
xe cấp cứu từ một bệnh viện ở Boston đến Bệnh viện đa khoa Massachusetts.
Tôi co người như một bào thai.
Và giống như một quả bóng bay với chút không khí cuối cùng,
ngay phía ngoài quả bóng,
tôi cảm thấy năng lượng của mình thoát đi và -- tôi thấy linh hồn mình đầu hàng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng mình
đã không còn là chỉ huy cuộc sống của bản thân.
Và hoặc là các bác sĩ cứu được cơ thể và cho tôi
cơ hội sống thứ hai, hoặc đây có lẽ
là khoảnh khắc thay đổi của tôi.
Khi tôi tỉnh dậy vào buổi chiều, tôi bị sốc
khi thấy rằng mình vẫn còn sống. Khi tôi cảm thấy linh hồn mình đầu hàng,
tôi đã nói lời chia tay với cuộc sống.
Và trí óc tôi lúc đó bị treo giữa hai hiện thực
hoàn toàn tương phải. Tôi cảm thấy tín hiệu đi qua
hệ thống giác quan như những cơn đau.
Ánh sáng thiêu đốt não bộ tôi như lửa cháy rừng, các âm thanh
quá lớn và hỗn loạn đến mức tôi không thể nhận ra
một giọng nói nào từ mớ hỗn độn,
và tôi chỉ muốn được trốn thoát. Bởi tôi không thể xác định
vị trí cơ thể trong không gian, tôi thấy mình khổng lồ và bao trùm,
như một vị thần mới được thả ra khỏi chai.
Và linh hồn tôi bay cao lên tự do, như một con cá voi khổng lồ
lướt qua đại dương phiêu diêu yên lặng.
Niết bàn. Tôi đã tìm thấy cõi Niết bàn. Và tôi nhớ mình đã nghĩ rằng,
không có cách nào mình có thể nhét lại
sự khổng lồ của bản thân vào cơ thể tí hon này được.
Nhưng khi đó tôi nhận ra "Nhưng tôi vẫn đang sống! Tôi vẫn đang sống,
và tôi đã thấy cõi Niết bàn. Và nếu tôi đã
tìm thấy cõi Niết bàn và vẫn còn sống, khi đó mọi người
đang sống cũng có thể thấy cõi Niết bàn." Tôi hình dung thế giới
đầy những con người đẹp đẽ, ôn hòa, nhân ái,
yêu thương, những người biết rằng họ sẽ đạt tới
nơi này vào một lúc nào đó. Và rằng họ có thể
chủ động bước sang bên phải của
não trái và tìm thấy sự bình yên này. Khi đó
tôi nhận ra trải nghiệm, sự thức tỉnh này
là một món quà quý giá đến thế nào
đối với cuộc sống của ta. Điều đó thúc đẩy tôi hồi phục.
Hai tuần rưỡi sau tai biến,
những nhà phẫu thuật đến và lấy ra cục máu đông
bằng cỡ quả bóng golf ở trung tâm ngôn ngữ của tôi.
Đây là tôi với mẹ,
một thiên thần thực sự trong cuộc sống của tôi. Tôi mất tám năm để hoàn toàn bình phục.
Vậy thì chúng ta là ai? Chúng là là năng lượng sự sống của vũ trụ,
với sự linh hoạt của đôi tay và hai trí óc tư duy.
Và chúng ta có khả năng để chọn lựa, trong mỗi phút giây,
chúng ta muốn là ai và thế nào trong thế giới.
Ngay tại đây, ngay lúc này. Tôi có thể bước vào
ý thức của não phải, nơi mà chúng ta đang ở.
Tôi là năng lượng sự sống của vũ trụ.
Tôi là năng lượng sự sống của 50 nghìn tỉ
phân tử siêu việt tạo nên hình dạng của tôi, là một với tất cả chúng.
Hay, tôi có thể chọn để bước vào ý thức của
não trái, nơi mà tôi trở thành một cá nhân riêng biệt,
một khối riêng. Tách biệt với dòng chảy,
tách biệt với các bạn. Tôi là Tiến sĩ Jill Bolte Taylor:
trí thức, nhà giải phẫu thần kinh. Đây là "ta" trong bản thân tôi.
Bạn sẽ chọn bên nào? Bạn chọn bên nào? Và khi nào?
Tôi tin rằng càng nhiều khoảng thời gian
ta chọn sự tĩnh tâm sâu thẳm
trong não phải, chúng ta càng đem đến
nhiều hoà bình hơn cho thế giới, và hành tinh này sẽ yên lành hơn.
Tôi nghĩ đó là một ý tưởng đáng lan tỏa.