Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi đã biết có cái gì đó không ổn. Nhưng tôi không biết là gì.
Dưới đó tối om, ẩm ướt, rợn người.
Khi leo xuống hết thang này thì tôi cảm thấy xung quanh tràn ngập một cảm giác chết chóc.
Rồi tôi gọi lớn để kêu cứu và tôi không thể... tôi không thể tự làm được.
Con người khó có thể thú nhận điều này, là tôi đã không cứu được cha tôi. Tôi không thể tự làm được.
Chúng tôi làm việc sáng hôm đó, chỉ sắp xếp dụng cụ, gọi thợ hàn đến, và tính xem chúng tôi muốn làm gì ngày hôm đó,
và mấy chuyện đó cũng mất phải gần đến lúc mặt trời mọc, tức là khoảng, tôi không biết, có lẽ là 7:30 sáng.
Chúng tôi tạm nghỉ tay uống cà phê. Thật ra ngày hôm đó khá đẹp. Cha tôi đúng ra thật vui vẻ ngày hôm đó.
Ba sẽ chỉ mở vài cái nắp này ra xem mình làm đến đâu rồi.
Được rồi, con sẽ vào với đám kia.
Con làm cho ba một chuyện được không? Hỏi Marco xem mấy bộ phận phụ tùng đó đã sẵn sàng chưa rồi đem xuống đây. Vâng.
Ba muốn thêm cà phê không? Không, không, ba đủ rồi con. Con cứ đi đi. Rồi ba vào ngay.
Cha tôi cầm cái đèn pin nhỏ của ông cùng với quyển sổ tay và cây bút, rồi quyết định leo xuống
xem cần phải làm gì để tiến hành công việc.
Cody, khỏe không? Cha tôi cần mấy thứ phụ tùng đã hỏi đó.
Ừ... có đây. Phụ chúng tôi với mấy thứ này rồi chúng tôi chuẩn bị cho.
Tôi giúp mấy người à?
Vậy không được sao?
Không sao, khỏi mất công, được không? Cha tôi cũng còn đang bận xem xét mấy cái nắp hầm.
Tôi biết là xem chừng như chỉ có vài phút,
nhưng có lẽ phải khoảng nửa tiếng thì đúng hơn và tôi để ý thấy cha tôi vẫn chưa ra khỏi khoang này trên chiếc xà lan.
Nói thật thì tôi không biết đó có phải là phản ứng bình thường, hay có cái gì đó trong lòng làm cho tôi cảm thấy không ổn.
Anh thấy cha tôi đâu không?
Hello?
Tôi cảm thấy không ổn và tôi thò đầu xuống cái lỗ này.
Ba?
Không nghe tiếng trả lời, cũng hơi lạ. Tôi đứng dậy nhìn quanh quất và tôi cảm thấy có gì không ổn.
Rồi tôi không nói gì với ai cả. Tôi cứ leo ngay xuống lỗ đó.
Ánh sáng tắt dần khi tôi chui xuống lỗ này, hiểu không?
Thật sự là ánh sáng đang tắt dần và bóng tối bắt đầu phủ lên tôi, đủ loại tối.
Ba?
Tôi nhìn xuống và thấy một nguồn sáng đục như sữa, trông giống như đèn pin của cha tôi nằm dưới nước.
Và khi tôi quỳ xuống, với tay sang nhặt đèn pin lên.
Tôi có thể thấy là cha tôi đã chết. Tôi không biết bằng cách nào, trong đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy người chết.
Nhưng tôi chỉ...tôi có thể đã không chấp nhận ngay lúc đó nhưng khi nghĩ lại thì tôi biết cha tôi đã chết.
Mắt ông trợn trừng và da ông lạnh ngắt. Ông ... trông ông không giống người thật.
Cứu tôi!
Được rồi ba, con đi nhờ người đến cứu, ba nằm đây.
Cứu tôi!
Khi tôi bất tỉnh ngã đè lên người cha tôi thì tôi vẫn còn sống.
Đây là hình cha con nằm chồng lên nhau, chết dần theo từng hơi thở.
Mọi người khác vẫn tiếp tục cuộc sống và không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Ê, có ai dưới đó không?
Hey Jimmy, anh thấy Cody đâu không?
Không, anh ta đâu?
Tôi nhìn thấy anh ta xuống dưới đây.
Cody! Cody!
Còn ông già đâu?
Hey! Cody?
Trời! Hey! Các anh tới giúp mau! Cứu gấp!
Họ chỉ muốn giúp. Những người đó thực sự kính trọng cha tôi mà tôi không biết mãi cho đến khi làm đám tang.
Nhưng họ chỉ muốn giúp cha tôi.
Này Dana, chuyện gì vậy? Dana!
Trời. Họ chết rồi à? Chuyện gì dưới đó vậy?
Cody!
Sao không thấy họ trả lời?
Làm sao tôi [chửi thề] biết được? Tôi chỉ nghe tiếng anh ta kêu cứu thôi.
Còn ông già thì sao?
Cha Cody hả? Tôi không biết. Tôi chỉ nghe [chửi thề] có thế thôi.
Cody! Dana! Dan! Mấy người có dưới đó không? Hey Dan!
Tôi sẽ xuống coi thử.
Không ai có thể chuẩn bị cho việc gì mà lại không biết là có đó hay không. Hiểu ý tôi chứ?
Và chúng tôi lâm vào tình thế như vậy. Chúng tôi không nhận biết được các rủi ro và rồi ai cũng có thể
ngồi đó mà nói là lẽ ra đã nên có cái này hoặc đổ thừa cái nọ,
nhưng xét cho cùng là do chính mình. Chỉ có mình có thể giúp giữ được tính mạng.
Không nên đâu. Mình đã có ba người dưới đó rồi. Giờ anh muốn thành bốn người hay sao?
Vậy còn cách nào khác?
Anh xuống dưới đó, anh không biết gì cả. Tôi không muốn vậy.
Anh muốn thấy ai cũng hèn nhát mà để cho mấy người đó chết à?
[Chửi thề]. Đây không phải là chuyện sợ sệt. Mình không được huấn luyện. Anh không nên xuống dưới đó.
Không [chửi thề]. Họ là bạn chúng ta. Tôi leo xuống đây.
Anh sai rồi. Tôi van anh, anh đừng xuống đó.
Không sao đâu. Tôi sẽ kêu lớn khi tôi tìm thấy họ.
Ta không thể cứu ai hết nếu ta không cứu được chính ta, Hiểu ý tôi chứ? Không có lý do gì để làm anh hùng ở đây cả.
Phải nhanh trí mà suy luận được ngay phải làm gì khi gặp trường hợp gay go.
Marco! Anh nghe tôi không?
Trời! Marco!
Tôi đã nói mà...tôi đã nói mà...tôi đã nói mà... Hey!
Cứu mau! Cứu mau! Có ai không? Cứu mau!
Nếu tôi xuống dưới đó sớm hơn 25 phút thì có lẽ tôi đã cứu được ba tôi rồi. Không phải lỗi ở tôi,
tôi không biết, nhưng đó là sự thật. Thời gian thật quý báu khi sắp hết dưỡng khí để thở.
Cứu mau! Cứu mau! Có ai không? Cứu mau!
Vào ngày 4 Tháng Mười, 2001, bốn công nhân bất tỉnh vì thiếu dưỡng khí.
Dan McNolty đã chết.
Mỗi năm số công nhân bị thiệt mạng vì muốn cứu người trong những chỗ bít bùng càng nhiều hơn số nạn nhân bị tai nạn trong chỗ bít bùng.
Những chỗ kín mít hoặc bít bùng một phần có thể làm chết người. Hãng sở và công nhân phải biết về các nguy hiểm của những chỗ bít bùng.
Muốn biết thêm chi tiết, hãy đến WorkSafeBC.com