Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Tu Nguyen Reviewer: Duy Le
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy
mùa xuân năm 2006.
Tôi là bác sĩ phẫu thuật nội trú
ở Bệnh viện Johns Hopkins.
nhận những cuộc gọi cấp cứu.
E.R gọi cho tôi lúc 2 giờ sáng
để đến khám cho một phụ nữ bị loét bàn chân
do tiểu đường.
Tôi vẫn còn nhớ mùi thịt thối rữa
khi tôi kéo tấm rèm để khám cho cô ấy.
Mọi người đều tin rằng cô ấy bị bệnh nặng
và cần được đưa vào bệnh viện.
Điều đó không cần phải bàn cãi.
Nhưng một câu hỏi khác được đặt ra là:
cô ấy có phải cắt cụt chi không?
Nhìn lai buổi tối ngày hôm ấy,
tôi tin là tôi đã đối xử với người phụ nữ
trong đêm đó với sự cảm thông và lòng trắc ẩn
như tôi đã đối xử với một cô mới cưới 27 tuổi
được đưa vào phòng cấp cứu 3 ngày trước đó
với cơn đau lưng dưới
mà hóa ra là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối.
Trường hợp này, tôi biết tôi chẳng thể làm gì
để có thể cứu sống cô ấy.
Bệnh đã vào thời kỳ cuối.
Nhưng tôi cam kết đảm bảo rằng
tôi làm tất cả những gì có thể để giúp cô cảm thấy thoải mái.
Tôi mang cho cô chăn ấm
và một tách cà phê.
Tôi mang cà phê cho cả ba mẹ cô nữa.
Nhưng quan trọng hơn là, tôi không phán xét gì cô ấy cả,
bởi vì hiển nhiên cô ấy không tự làm cho mình
bị ung thư như vậy.
Vậy tại sao, vào đêm sau đó,
cũng tại phòng cấp cứu đó, khi tôi xác định xem
cô bệnh nhân tiểu đường có phải phẫu thuật cắt cụt chi hay không
sao tôi lại nhìn nhận cô ấy với một sự khinh miệt cay đắng như vây?
Bạn biết không, không như người phụ nữ trong đêm trước,
cô này bị 2 loại tiểu đường.
Cô ấy mập.
Và ai cũng biết đó là do ăn quá nhiều
mà lại không tập thể dục đầy đủ, đúng không?
Ý tôi là, làm việc đó thì có gì khó khăn?
Khi tôi nhìn cô ấy nằm trên giường, tôi tự nghĩ,
nếu cô ấy chỉ cần chăm sóc bản thân một chút thôi,
thì cô đã không rơi vào tình trạng này
với những bác sĩ cô chưa từng gặp
sắp sửa cắt bỏ chân cô.
Sao tôi lại thấy mình đúng khi phán xét cô ấy nhỉ?
Tôi ước gì mình không biết.
Nhưng thực ra tôi biết rõ.
Bạn biết đó, với sự ngạo mạn của tuổi trẻ,
tôi nghĩ tôi hiểu quá rõ cô ta.
Cô ta ăn nhiều quá. Thật không may.
Cô ta bị tiểu đường. Chấm hết.
Mỉa mai thay, lúc đó,
tôi cũng đang nghiên cứu về ung thư,
cụ thể là phương pháp tăng cường miễn dịch đối với ung thư da,
và trong môi trường sống này, tôi được dạy để đặt câu hỏi về tất cả mọi thứ.
thách thức mọi giả định,
và duy trì chuẩn mực khoa học cao nhất có thể.
Nhưng khi đối mặt với tiểu đường,
căn bệnh giết chết số người Mỹ gấp 8 lần số người chết bởi ung thư da.
Tôi chưa bao giờ thắc mắc về sự hiểu biết truyền thống này
Tôi thực sự chỉ mới học các hậu quả do bệnh gây nên của các sự kiện
được sắp đặt sẵn trong khoa học.
Ba năm sau, tôi thấy rằng tôi đã sai.
Nhưng lần này tôi là bệnh nhân.
Cho dù tập thể dục 3 hay 4 giờ mỗi ngày
và ăn uống theo mô hình kim tự tháp chính xác đến từng chữ
Tôi đã lên cân rất nhiều và phát triển một cái gì đó
gọi là hội chứng chuyển hóa các chất dinh dưỡng thành sự phát triển.
Một trong số các bạn có thể nghe đến điều này.
Tôi đã trở nên kháng isulin
Bạn có thể nghĩ tới insulin như là một hóc môn quan trọng
điều khiển những gì cơ thể làm với thức ăn,
dự trữ hay là đốt cháy chúng,
Tiếng lóng gọi là ngăn cách nhiên liệu.
Bây giờ việc không sản xuất đủ insulin gây trở ngại cho cuộc sống.
Kháng insulin, như đúng tên gọi của nó,
là khi các tế bào của bạn càng lúc gây càng nhiều khó khăn
cho việc hoạt động của insulin.
Một khi bạn đã mắc chứng kháng insulin,
bạn sẽ càng ngày càng gần với bệnh béo phì hơn,
là những gì xảy ra khi bộ phận tiết insulin
không thể bắt kịp với sự kháng cự và tạo đủ insulin.
Lúc đó mức đường trong máu của bạn sẽ bắt đầu tăng,
và một loạt hậu quả bệnh lí
kiểu như không thể kiểm soát được xương sống sẽ dẫn đến bệnh tim
ung thư, thậm chí bệnh Alzheimer,
và phải cắt bỏ chân tay, giống như người phụ nữ đó một vài năm về trước.
Với nỗi sợ đó, tôi trở nên bận rôn thay đổi triệt để chế độ ăn của mình,
thêm và bớt những thứ mà hầu hết các bạn sẽ thấy
chắc chắn rất là sốc
Tôi làm như thế và giảm 40 pao, kì lạ là khi vận động ít
Tôi, như các bạn thấy đấy, tôi đoán tôi không còn thừa cân nữa
Quan trọng hơn cả, tôi không còn bị kháng cự insulin nữa.
Nhưng quan trọng hơn, tôi đã băn khoăn
với những câu hỏi hóc bủa không thể xóa bỏ này:
Tại sao điều đó xảy ra với tôi khi mà tôi nghĩ mình
đang làm mọi thứ rất đúng?
Nếu như tôi không hiểu được các kiến thức phổ thông về chất dinh dưỡng
thì người khác có thể không hiểu rõ như tôi không?
Và với những câu hỏi này,
tôi hầu như bị cuốn vào mạnh mẽ
ở việc cố gắng hiểu mối liên quan thực sự
giữa béo phì và sự kháng sự insulin .
Giờ thì hầu như các nhà nghiên cứu tin rằng béo phì
là nguyên nhân của sự kháng insulin
Theo lô-gic, thì, nếu bạn muốn chữa chứng kháng insulin
bạn bắt người bệnh giảm cân phải không
Bạn chữa béo phì
Nhưng điều gì xảy ra nếu chúng ta bị ngược lại?
Điều gì xảy ra nếu béo phì hoàn toàn không phải là nguyên nhân của sự kháng insulin ?
Thật ra, điều gì sẽ xảy ra nếu nó là một biểu hiện bệnh của một vấn đề sâu hơn,
chỉ là phần nhỏ của một tảng băng lí thuyết nhàm?
Tôi biết nó nghe cosver điên rồ vì chũng ta rõ ràng là đang ở giữa
một trận dịch béo phì, nhưng mà nghe tôi nói này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu béo phì là một cỗ máy sao chép
cho một vấn đề nguy hiểm hơn đang xảy ra
dưới những tế bào?
Tôi không hề nói rằng béo phì là bệnh lành tính
nhưng điều tôi đang nói đây là nó có thể là bệnh nhẹ hơn
trong hai con quỷ ác của sự tăng trưởng cơ thể nhờ vào chất dinh dưỡng
Bạn có thể nghĩ đến chứng kháng cự insulin như là một khả năng ít xảy ra
của bức tường năng lượng của chúng ta,
như tôi đã dẫn một lúc trước,
lấy ca-lo mà chúng ta hấp thụ
và đốt một số phù hợp và tích trữ một số phù hợp.
Khi ta trở nên kháng cự insulin,
homeostasis ở cán cân đó điều hướng từ tình trạng này.
Vậy giờ, khi insulin nói với một tế bào,
Tôi muốn bạn đốt nhiều năng lượng hơn
lượng năng lượng mà bạn nghĩ là an toàn, tế bào đó, tiếp tục, trả lời rằng
Không cám ơn, tôi thực ra nên tích trữ năng lượng này
Và vì tế bào béo phì thực sự mất hầu hết
cỗ máy xen-lu-lô phức tạp tìm thấy nơi các tế bào,
nó có thể là nơi an toàn nhất để tích trữ.
Vậy đối với hầu hết chúng ta, khoảng 75 nghìm người Mĩ
sự hồi đáp thích hợp đối với chứng kháng cự insulin
có thể thực sự tích trữ nó dưới dạng chất béo, chứ không phải là điều ngược lại,
mắc chứng kháng insulin vì béo lên.
Đó quả thực là một sự khác biệt rất lớn,
nhưng hậu quả có thể là rất lớn.
Hãy xem xét sự so sánh sau đây:
Nghĩ tới vết bầm ở mặt đầu gối của bạn
khi bạn vô tình đập chân vào bàn
Chắc chắn, vết bầm rất đau, và hầu như bạn
không thích vẻ không có màu, nhưng chúng ta đều biết
vết bầm nó không phải là vấn đề
Thực ra là ngược lại kia. Nó là một sự phải hồi tốt đối với sự đau đớn,
tất cả các tế bào miễn dịch đi đến địa điểm vết thương
để tìm ra xen-lu-lô rác và nhăn chặn sự lan rộng
truyền nhiễm đến những nơi khác trên cơ thể.
Giờ, hãy tưởng tượng ta nghĩ rằng những vết bầm tím là vấn đề,
và ta chuyển một sự thiết lập y học to lớn
và một truyền thống về việc chữa bầm:
che kem lên, thuốc giảm đau, bạn gọi như vậy,
trong khi đó lảng tránh một điều rằng con người
vẫn đang đập nặt đầu gối của họ vào bàn.
Sẽ tốt hơn như thể nào nếu ta chữa nguyên nhân
bảo họ chú ý
khi đi trong phòng khách chẳng hạn
hơn là chữa hậu quả?
Chữa nguyên nhân và hậu quả đúng
tạo nên điều khác biệt trong thế giới
Chữa sai, và ngành công nghiệp dược phẩm
vẫn có thể kiếm lời cho các cổ đông
nhưng chẳng có sự tiến bộ nào cho người bị bầm mặt đầu gối cả
Nguyên nhân và kết quả.
Vậy nên điều tôi muốn nói là
có thể chúng ta đoán nguyên nhân và kết quả sai
về bệnh béo phì và chứng kháng insulin
Có thể ta neenhoir bản thân
có thể không rằng kháng insulin gây nên tăng cân
và những bệnh gắn với béo phì,
ít nhất là ở hầu hết mọi người
Điều gì xảy ra nếu béo phì chỉ là sự phản hồi thuộc sự phát triển về cơ thể dựa vào chất dinh dưỡng
đối với cái gì đó nguy hiểm hơn
một trận dịch ngầm
cái mà ta nên lo lắng?
Hãy nhìn vào một số giả thiết.
Ta biết rằng 30 nghìm người châu Mĩ béo phì
ở Mĩ không mắc chứng kháng insulin
và tiện thể, họ cũng không tỏ ra là đang ở
trong một nguy cơ bệnh lớn hơn là người gầy.
Ngược lại, ta biết rằng 6 nghìn người gầy
ở Mĩ đều kháng insulin
và tiện thể, họ tỏ ra là có nguy cơ thậm chí lớn hơn
đối với những bệnh tăng trưởng cơ thể dựa vào chất dinh duwowngc tôi đã đề cập trước đó
hơn là những người đối lập béo phì của của họ.
Giờ tôi không biết tại sao, nhưng nó có thể là vì,
ở trong tình trạng của họ, những tế bào thực sự chưa thấy rằng
điều đúng đắn cần làm với lượng năng lướng quá mức đó.
Vậy nên nếu bạn có thể bị béo phì và không mắc chứng kháng insulin,
và bạn có thể gầy và mắc nó
điều này cho thấy rằng chững béo phì có thể chỉ là một sự đại diện
cho những gì đang xảy ra.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đấu tranh trong một cuộc chiến sai lầm,
đấu lại béo phì hơn là sự kháng cự insulin?
Tệ hơn, điều gì sẽ xảy ra nếu buộc tội béo phì
có nghĩa là ta đang buộc tội những nạn nhân?
Điều gì sẽ xảy ra nếu những ý niệm cơ bản của ta về béo phì
đều sai?
Cá nhân mà nói, tôi không thể tự cao được nữa
huống hồ gì là tự tin chắc chắn.
Tôi có quan niệm của tôi về trung tâm của vấn đề này
nhưng tôi mở rộng với tất cả.
Giờ, giả thuyết của tôi, vì mọi người luôn hỏi tôi,
là đây.
Nếu bạn hỏi bạn, một tế bào đang bảo vệ nó khỏi cái gì
khi nó trở nên kháng insulin,
câu trả lời có thể không phải là quá nhiều thức ăn.
Mà có thể là quá nhiều glu-cô-zơ: đường trong máu.
Giờ, ta biết rằng bột mì và bột gạo tinh luyện
nâng cao lượng đường trong máu bạn trong một giai đoạn ngắn,
và thậm chí còn có lí do để tin rằng đường
có thể dẫn đến kháng insulin trực tiếp.
Vậu nếu bạn kết hợp những quy trình sinh lí lại
Tôi cho rằng nó có thể là một lượng hấp thụ lớn
bột mì, đường và bột khoai đang điều khiển
trận dịch béo phì và bệnh béo phì
nhưng qua sự kháng cự insulin
bạn thấy đây, và không cần thiết chỉ qua ăn quá nhiều và ít vận động.
Khi tôi giảm 40 cân vài năm trước,
Tôi chỉ đơn giản giới hạn những thứ đó
những thứ mà phải công nhận đã cho thấy tôi có một thành kiến
dựa trên kinh nghiệm bản thân.
Nhưng điều đó không có nghĩa là thành kiến của tôi sai,
và quan trọng hơn cả, tất cả điều này có thể kiểm chứng một cách khoa hoc.
Nhưng bước đầu tiên là chấp nhận khả năng
rằng niềm tin hiện tại của chúng ra về béo phì,
thừa cân và chứng kháng insulin có thể sai
và vì vậy phải kiểm chứng.
Tôi đánh cược cả sự nghiệp của tôi vào đây.
Hiện nay, tôi đầu tư tất cả thời gian nghiên cứu vấn đề này,
và tôi sẽ đi đến bất kì nơi đâu khoa học dẫn tôi
Tôi đã quyết định những điều tôi không thể làm và sẽ không làm nữa
là tôi giả vờ có câu trả lời mà thật ra tôi không hề có.
Tôi đã đủ nhục nhã bởi những gì tôi không biết
Trong suốt những năm vừa qua, tôi đã đủ may mắn
để được cộng tác trong vấn đề này với một đội ngũ cộng sự thật tuyệt vời
những nhà nghiên cứu bệnh thừa cân, béo phì ở đất nước này,
và phần quan trọng nhất là
cũng giống như Abraham Lincoln được bao quanh bởi đội ngũ cạnh tranh,
chúng tôi cùng làm 1 công việc giống nhau.
Chúng tôi đã tuyển một đội ngũ đối thủ khoa học
những người tốt nhất và thông minh nhất có nhiều giả thiết khác biệt
về nguyên nhân của trận dich này.
Một số cho rằng vì việc tiêu thụ quá nhiều ca-lo
Một số khác nghĩ rằng vì có quá nhiều chất béo trong chế độ ăn
Số khác nữa nghĩ tại vì quá nhiều bột mì và bột khoai tây
Nhưng đội ngũ chống lại nhiều phía này
những nhà nghiên cứu luôn nghi ngờ và rất tài năng
thực sự đồng ý hai điều
Thứ nhất, vấn đề đơn giản này rất quan trọng
để tiếp tục phớt lờ vì chúng tôi nghĩ chúng tôi biết câu trả lời.
Và thứ hai, nếu ta chịu nhận sai,
nếu ta chịu thách thức lí thuyết cũ
với tất cả những gì tốt nhất khoa học có thể mang lại,
ta có thể giải quyết vấn đề này.
Tôi biết rằng rất có thể đòi hỏi một câu trả lời ngay lúc này,
một số hình thức hành động hay kế hoạch, một số bản kê khai chế độ ăn
ăn cái này, không nên ăn cái kia
nhưng nếu ta muốn sửa cho đúng
ta sắp phải nghiên cứu khoa học nhiều hơn nữa
trước khi ta có thể viết bản kê khai đó
Nói ngắn gọn, để trình bày điều này, chương trình nghiên cứu của chúng tôi
chú trọng quanh 3 mảng chính hay câu hỏi
Đầu tiên, cách ta tiêu thụ nhiều loại thức ăn
ảnh hưởng cơ quan sinh dưỡng, hóc-môn, en-zim
và qua cơ chế phân tử nhiều lớp nào?
Thứ hai, dựa vào những kiến thức chuyên sâu này,
liệu con người có thể tạo nên những sự khác biệt cần thiết trong chế độ ăn của họ
theo cách an toàn và thực tế để tiến hành không?
Và cuối cùng, một khi ta phát hiện cái gì an toàn
và những sự thay đổi thực tế có thể tạo nên trong chế độ ăn của họ
làm sao ta có thể chuyển những hành vi của họ theo hướng đó
để mà nó trở thành cái mẫu
hơn là sự loại lệ
Chỉ vì bạn biết làm thế nào để làm không có nghĩa là
bạn sẽ luôn làm nó
Đôi khi ta phải để lại điều ám chỉ khắp mọi người
để làm nó dễ dàng hơn, và tin hay không,
nó có thể học được một cách khoa học
Tôi không biết làm cách nào cuộc hành trình này kết thúc
nhưng nó có vẻ rõ ràng đối với tôi, ít nhất:
Ta không thể tiếp tục trách những bệnh nhân thừa cân và béo phì
như tôi đã làm
Hầu hết họ thực ra muốn làm điều tốt,
nhưng họ phải biết điều đó là gì,
và nó phải có tác dụng
Tôi mơ về một ngày mà bệnh nhân có thể
bỏ qua cân nặng vượt mức của họ
và chữa chứng kháng insulin
vì với tư cách là những nhà y học chuyên nghiệp,
ta đã bỏ qua lượng hành lí tinh thần
và chữa bản thân ta bởi chứng kháng những ý niệm mới một cách đầy đủ
quay trở lại với những cái lí tưởng ban đầu:
đầu óc rộng mở, dũng khí vứt bỏ quan niệm ngày hôm qua
khi chúng không còn đúng nữa,
và sự thấu hiểu sự thật khoa học đó không bao giờ là cuối cùng cả,
mà luôn luôn thay đổi
Luôn đi theo con đường đó sẽ tốt hơn cho bệnh nhân của chúng ta
và tốt hơn cho khoa học
Nếu béo phì chẳng là gì ngoài sự đại diện
cho bệnh hấp thu
nó làm điều gì cho ta để trừng phạt những thứ bệnh đại diện?
Đôi khi tôi nghĩ về đêm tại phòng cấp cứu,
7 năm về trước,
Tôi ước tôi có thể gặp lại người phụ nữ đó,
để cho cô ấy biết tôi ân hận như thế nào
Tôi muốn nói rằng, với tư cách là một bác sĩ, tôi đã cung cấp
dịch vụ chăm sóc y tế tốt nhất có thể,
nhưng với tư cách là một con người,
tôi đã làm cô thất vọng.
Cô không cần sự phán xét và sự khinh thường của tôi.
Cái cô cần là sự cảm thông và lòng trắc ẩn,
và trên hết, cô cần một bác sĩ,
một người sẵn sàng tin rằng,
không phải cô đã làm hệ thống y tế thất vọng.
Mà chính hệ thống y tế mà tôi góp phần,
đã làm cô thất vọng.
Nếu giờ đây cô đang xem chương trình này,
tôi mong cô sẽ tha thứ cho tôi.
(Vỗ tay)