Tip:
Highlight text to annotate it
X
Nhìn vào đây, vào camera
Cái tay!
Alex, Bám chắc vào! - Bố ơi, cứu con!
Từ từ, cẩn thận nhẹ nhàng thôi...
Tên lửa khổng lồ.. đang được đặt vào bệ phóng...
Trên bệ phóng là thành quả tuyệt vời..
của xã hội để nhấn mạnh cụm từ:
Mỗi người mang đến sự vĩ đại.. - Chính là nó đó!
Mỗi người mang đến sự vĩ đại... - chính là nó đó!
Đây là thành quả thấy rõ được.
Tôi thông báo: tôi đã sẵn sàng cho chuyến bay với tàu SOJUS 31...
với tư cách là thành viên của nhóm phi hành quốc tế.
vào ngày 26 tháng 8 năm 1978 chúng ta đã vươn tới được một kỷ lục mới.
Sigmund Jähn, Công dân của Đông Đức, là người đầu tiên bay vào không gian.
Nhưng với gia đình tôi thì ngày đó cũng chẳng quan trọng lắm.
Đây là lần thứ ba chồng bà trốn sang nước Tư bản.
Ông ta đi để đại diện cho Sếp thôi, giáo sư Klinger.
Bà có thông tin gì về ông ta không? - Không.
Bà Kerner, bà sẽ miêu tả tình trạng hôn nhân của bà thế nào đây?
Chồng bà có bao giờ nói với bà về việc chạy trốn chưa?
Bà Kerner.... ông ta từng nói chứ?
Cho phép tôi giới thiệu Ủy ban trung tâm của Đảng cộng sản...
Biến đi! Để tôi được yên!
Trong khi Sigmund Jähn đang tự hào giới thiệu Đông Đức trong tàu vũ trụ,
thì bố tôi lại đang ở một căn phòng tại đất nước Tư bản kẻ thù
Suy thoái tư tưởng. Ông ấy chẳng bao giờ quay lại.
Mẹ tôi rất buồn, chẳng nói một lời.
Bà chẳng nói chuyện với ai. Không nói với chúng tôi và bất kì ai.
Mẹ ơi, chúng ta về thôi. Ở nhà cô Schäfer buồn lắm.
Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm.
Sadman đã thích ứng tuyệt vời với điều kiện không trọng lực.
Nhưng điều ngạc nhiên nhất đó là anh đã làm quen được với Mascha.
Chúng tôi thậm chí còn tổ chức một đám cưới trên tàu.
Chúng tôi thậm chí còn tổ chức một đám cưới trên tàu.
Vài phút nữa thôi Sandman và Mascha sẽ bay trở lại trái đất.
Tôi hi vọng sóng tốt, để quý vị có thể thấy rõ.
Mẹ trở về sau 8 tuần, cứ như bà đã thay đổi vậy.
Ngạc nhiên chưa! - Ôi, con tôi!
Alex của mẹ. Chàng phi hành gia bé nhỏ.
Từ đấy chúng tôi không còn nói về bố nữa.
Mẹ tôi đã gắn chặt với lý tưởng xã hội chủ nghĩa này rồi.
Quê hương chúng tôi....
không chỉ là những thành phố hay làng quê...
Mối quan hệ này chẳng có gì hấp dẫn, chỉ có sức mạnh và cơ bắp...
đối với những đứa trẻ trong cuộc sống xã hội chủ nghĩa hàng ngày.
....Những đồng cỏ xanh, cánh đồng ngô và những cánh chim...
trên trời và muôn loài vật trên trái đất...
Mẹ tôi làm nhiệm vụ người bảo trợ xã hội.
Hoạt động cho những nhu câu đơn giản của con người
và chống lại những điều bất luật pháp . - Đánh vào.
Thứ liên quan: lòe loẹt...
người mẹ mặc. Chấm.
Và bây giờ là bản tin về nghi lễ trọng thể.. - Đến rồi!
Những công nhân và Nhân viên văn phòng, nhà khoa học, nông dân,
Nghệ sĩ và các cựu chiến binh đã tới Berlin ngày hôm nay,
để nhận giải thưởng vinh danh của đất nước.
Mẹ kìa, mẹ ơi!
... và công nhận những công lao to lớn trong quá trình xây dựng....
và phát triển của chủ nghĩa xã hội.
vào trước ngày nghỉ của quốc gia...
Nhà nước đã trao tặng huân chương cho những cá nhân có công lao.
Sau một thời gian được huấn luyên không mệt mỏi. Tôi, Alex Kerner,
là người Đức thứ hai bay vào không gian. Xa hơn bất cứ ai trước đó.
Tên lửa đã phóng!
Tôi tưởng tượng mình sẽ khám phá những điều bí ẩn của vũ trụ,
lúc đó tôi sẽ nhìn xuống trái đất và vẫy tay chào mẹ đầy tự hào.
Tên lửa đang phóng!
Alo, một, hai,....
Đông Đức kỉ niệm quốc khánh lần thứ 40
Hôm nay tôi được nghỉ làm tại xưởng TV PGH "Adolf Hennecke"...
và cảm thấy như mình đang ở cực điểm chịu đựng của bản thân.
Trái, hai, ba!
Đã đến lúc thay đổi. Trước của nhà tôi
là những đoàn diễu binh, lần cuối cùng của chế độ.
Alex!
Gì thế?
Có một cô gái ở bên ngoài, chị bảo cô ta đi nhé?
Như thế nào? - Không rõ nữa.
Nhưng mà trông khá là ấn tượng.
Cậu đi ngủ mà không thay quần áo à?
có gì khác đâu?
Cô ấy tên là Paula... cô ấy chuẩn bị đi hẹn hò. Đây này...
Oh, không! - có đấy, cậu em...
Nhưng em không thể trông được? - con bé hôm nay ngoan lắm đấy.
Chúng ta tiếp tục chỗ những người phụ nữ ở độ tuổi nhất định...
không thể và có thể mặc được đồ lót..
không thể và có thể mặc được đồ lót..
Chấm. Ở Đông Đức không chỉ có những hoàng tử
những anh chàng thanh tú. - Tuyệt thật.
Hai người không xuống dưới nhà sao? Bắt đầu rồi. - Làm sao mà nghe trộm được.
Vậy thì nhanh nhanh chút. Có thể đây chắc là lần cuối cùng.
Paula đâu rồi? - Chắc lại ngủ tiếp?
Có thể bác lại được nhìn mẹ cháu trên TV đấy. - Trong cung điên?
Chắc phải dùng kính lúp mới tìm được mẹ.
Mẹ chẳng biết có tới đó được không nữa. Ở đó rất nhiều quan chức cấp cao của Đảng có mặt.
không rõ nữa... dù mẹ muốn coi tận mắt ngài Gorbatschow lần này.
Đó, họ đang tổ chức nghi lễ cùng nhau, đúng là một lũ vớ vẩn.
- Không thích thì đừng xem. - Mẹ không nhớ điều gì xảy ra à?
Ý con là gì? muốn bỏ trốn? (sang nước tư bản chủ nghĩa)
Dù tất cả trốn chạy thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Hãy chấp nhận.
Chẳng có ở đâu mà có đội ngũ những công nhân,
nông dân mạnh mẽ tồn tại như trong
chế độ dân chủ như của chúng ta
với tư tưởng chủ nghĩa xã hội....
Hanna Schäfer.
Buổi tối ngày 7 thắng 10 năm 1989 hàng trăm người đã tụ tập...
Cùng nhau diễu hành
với ý muốn sẽ bước qua ranh giới...
Tự do báo chí! Tự do báo chí!
Ho đi! khạc ra mạnh vào!
Cậu không sao chứ?
Cảm ơn cậu!
Thậm chí còn có nhiều quân đội hơn kìa.
Được rồi.
Chúng ta hãy liên kết lại!
Phản đối bạo lực! phản đối bạo lực!
Nếu muốn đi tiếp chắc cô phải bắt tàu điện thôi.
Cậu tên gì?
La...
Dừng lại ngay!
Để ý chứ!!
Mẹ của tôi nằm ở đó! - Đứng im!
Thả tôi ra, đồ khốn! Mẹ tôi đang nằm ở đó...
Alexander Kerner? - Phải.
Mẹ của cậu Mutter.
Mẹ làm sao?
Chuyện gì vậy?
Mẹ bị nhồi máu cơ tim.
Rất tiếc quá trình hồi tỉnh diễn ra quá muộn Mẹ của cậu sẽ bị hôn mê.
Khi nào tôi có thể nói chuyện với mẹ? - Alex, Mẹ bị hôn mê rồi.
Chúng tôi cũng không thể biết khi nào mẹ cậu tỉnh lại.
Mẹ ơi, nghe con này!
Mẹ phải tỉnh dạy nhé.
Nhưng mẹ đã ngủ thật sâu như là một giấc ngủ vô tận vậy...
Bà như một vệ tinh của nhân loại...
chạy quanh hành tinh bé nhỏ này và cả chế độ cộng hòa nhỏ bé nữa.
Hội nghị thứ 9 đã đồng ý yêu cầu của ông Honecker về trách nhiệm công việc
và thật cảm ơn ông vì cả cuộc đời cho chính trường.
Chúc mừng!
Mẹ tôi ngủ xuyên qua cả quá trình nghỉ hưu của đồng chí Erich Honecker kính mến.
Tổng thư kí của Đảng Cộng Sản và là người đứng đầu hội đồng liên *** Đông Đức
Tối nay bức tường Berlin đã bị đổ.
Sự thống nhất, lẽ phải và tự do....
Mẹ ngủ qua cả buổi hòa nhạc cổ điển trước tòa nhà quốc hội ở Schöneberg.
Và cả sự hợp nhất khổng lồ, duy nhất của đất nước nữa.
Mở cổng ra!
Stasi raus! Stasi raus!
Mẹ vẫn tiếp tục ngủ rất sâu.
Bà bỏ lỡ lần du lịch đầu tiên của tôi tới phía Tây...
và xem những đồng chí đã tiếp tục bảo vệ công nhân và nông dân như thế nào.
Dĩ nhiên bà bỏ lỡ cả lần khám phá văn hóa đầu tiên của tôi...
trong một đất nước mới.
Xin lỗi. Xin lỗi.
Mẹ bị hôn mê nên bà không thể tham gia vào cuộc bầu cử tự do đầu tiên.
Helmut! Helmut! Helmut!
Bà bỏ lỡ cả tại sao Ariene từ bỏ việc học kinh tế nữa...
Chúc quý khách ngon miệng và cảm ơn vì đã đến!
và cả sự trải nghiệm với vòng tròn tiêu tiền.
bạn trai mới của chị Ariane chuyển tới sống cùng chúng tôi. Rainer, người từ phía tây nước Đức và làm nghề nướng thịt.
Nội thất từ phòng ngủ sẽ được đưa xuống nhà kho.
Bà bỏ lỡ cả sự Tây hóa trong căng phòng 79 mét vuông của chúng tôi...
Đồ mà được đánh dấu đỏ tròn thì sẽ cho vào thùng rác hết nhé?
....Sự nhiệt tình của Rainer với văn hóa và cuộc sống.
Trong bóng tối của bà mà tôi đã thấy
chắc hẳn mấy đôi chân đẹp đẽ không thể bước vào được.
ối!
Cậu làm gì thế? - Cái chai nước truyền...
và trong giấc mơ của bà chắc cũng không có ngày làm việc đầu tiên của y tá Lara,
Sự thay đổi đến từ Liên *** Xô Viết.
Lại gặp lại cậu rồi. - Xin chào.
Tôi đã rất lo lắng cho cậu đấy. - Ừ, họ lúc đó đã nhốt mình lại.
Mẹ ngủ qua cả sự chiến thắng của chủ nghĩa Tư bản. - Chuyển!
và cả lịch thăm bệnh viện của tôi.
Bạn biết tôi chú ý điều gì nhất không? khi cô ấy có tâm trạng tốt
cô ấy sẽ xõa tóc xuống. Tâm trạng không tốt thì lại buộc lên.
và cô hay cắn móng tay trước mặt người thăm.
Mẹ có thấy cô ấy có một nụ cười tuyệt vời không?
Giấc ngủ của bà bỏ mặc cả những anh hùng lao động đã bị thất nghiệp.
Xưởng TV PGH đã bị chuyển.
Tôi là người cuối cùng và tôi tắt bóng đèn.
Sau đó là sự nổi lên của đội quân Đông - Tây và tôi nhanh chóng xin vào làm.
truyền hình vệ tinh nở rộ trên đất nước tôi.
Denis Domaschke?
Domaschke. Denis Domaschke.
Alexander Kerner? - Đây.
Lên đi. Đừng rụt rè.
Xin chào.
Làm quen với nhau đi nhé.
Chào. - Xin chào.
Knut Vogel?
Chào mẹ. Tiến sĩ Wagner nói rằng chúng ta cần nói chuyện.
Nếu con không ở Viện thì làm cách này cũng được.
Bây giờ là 5 giờ. Ở đó hầu hết y tá đều đã về nhà.
Giờ là lúc mà mẹ được yên tĩnh thật sự Y tá Lara tắm cho mẹ,
cũng sẽ về nhà. Nếu mẹ nhìn thấy cô ấy, chắc chắn mẹ sẽ tỉnh dậy.
Con gửi lời chào từ chị Ariane, chị ấy bảo cái đài chẳng có tác dụng gì đâu.
Chị ấy giờ đang phải trông cháu Paula. Dạo này nó đang mọc răng và khóc nhiều lắm.
Mẹ đang ngủ qua cả sự phát triển không ngừng của cháu Lara
Buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi đã đến sau 4 ca trực sớm và 35 ca trực muộn.
To quá!
Giáo viên tiếng Nga của tớ đến từ Minsk, nhìn như con tịnh.
Đó là điều mà cậu biết về giáo viên tiếng Nga à?
Cơn gió của sự thay đổi đã tàn phá chế độ cộng hòa của chúng tôi.
Mùa hè đến và Berlin là nơi tuyệt đẹp nhất trên trái đất.
Có cảm giác như chúng tôi đang ở trung tâm của thế giới.
Ở đó có thứ gì đó đang di chuyển và chúng tôi cũng di chuyển theo.
Tiếc là bà ấy chẳng biết gì
Ừ, như vậy lại hay hơn. Cứ để bà tin vào những thứ bà muốn.
Mọi thứ đã biến mất chỉ sau vài tháng.
Còn cha của cậu? - Bố mình từng là một bác sĩ.
Ông ấy đã bỏ trốn sang phía Tây. Chẳng thấy liên lạc gì nữa.
Tương lại đã nằm trong tay chúng tôi, không rõ nét nhưng đầy hứa hẹn.
Xin chào. Công ty XTV, Chúng tôi chỉ muốn...
Xin chào. Các ngài có muốn sử dụng bộ thu SAT không?
Không có tiền.
Xin chào!
Ngài thích xem bóng đá chứ? vậy thì cần thứ này.
Xin chào. Công ty XTV. Chúng tôi...
Công ty X TV! Ngài có hứng thú với hệ thống truyền hình vệ tinh không?
Đây là kênh Vietnam 1, kênh Vietnam 2 và kênh thể thao Việt Nam.
Hiểu rồi!
Vì World Cup! vì tương lai, vì chúng ta!
Đồng chí!
Thời điểm này thì điều này chỉ là thoáng qua thôi.
còn sau đó... tớ sẽ làm những bộ phim thật.
Tất nhiên là cùng thể loại.
Chờ chút, tớ cho cậu xem cái này.
Cái này tớ đang thực hiện. Xem nhé.
Chưa tới, chưa tới. chờ chút...
Đây rồi.
Biết cái gì không?
Đấy!
Đoạn băng nổi tiếng từ 2001, với bó hoa
Cái bánh đại diện cho tàu vũ trụ.
Thấy chưa? - Tuyệt vời.
Tuyệt vời.
Cười phát nào.
Năm 1990 biên giới của Đông Đức đã không còn có giá trị.
Mẹ vẫn ngủ nhưng tôi còn nhớ như in lời của một người "đồng chí":
"Chúng ta giải quyết vấn đề bằng cách tiến lên.'' Và tôi đã làm như thế.
Mẹ?
Mẹ ơi!
Nghe thấy con nói không?
Sự hồi tỉnh của mẹ cậu là một điều kì diệu. Nhưng bà ấy có thể sẽ thay đổi chút ít.
Nghĩa là sao bác sĩ?
Có nhiều trường hợp bệnh nhân sẽ không nhận biết được con mình: chứng mất trí nhớ.
Mất trí nhớ.
Tôi xin lỗi.
Lẫn lộn thần kinh, sẽ là sự lẫn lộn giữa trí nhớ ngắn hạn và dài hạn...
Sự kích thích tri giác làm giảm quá trình nhận thức. Chúng tôi cũng không biết,
Não bộ bị tổn thương bao nhiêu. Nó đã quá lâu bị mất nhận thức.
Thành thật xin lỗi để nói điều này. Mẹ của 2 người vẫn trong tình trạng rất nguy hiểm.
Tôi không dám nói trước rằng bà ấy vẫn có thể sống thời gian tiếp theo.
Vâng....
Chúng tôi có thể đưa mẹ về nhà được chưa?
Tốt nhất là bà ấy nên ở đây.
Điều đó cũng dễ dàng cho 2 người hơn. Bà ấy không nên có một lần nhồi máu cơ tim thứ 2 nữa.
Các bạn không được làm cho bà ấy bị kích động.
Ý của tôi là bất cứ kích động nào dù là nhỏ nhất!
Bất cứ kích động!
Nó sẽ đe dọa tính mạng của bà ấy.
Cái này thì sao?
Cái này có thể dẫn tới kích động không?
Mẹ tôi vẫn chưa biết về sự sụp đổ của bức tường (Berlin) bà ấy sớm muộn cũng biết thôi.
Cháu gái bà này.
Mẹ ơi.
Chuyện gì xảy ra vậy? - Mẹ đã bị bất tỉnh.
8 tháng rồi.
8 tháng ư?
Mẹ không thể nhớ nổi.
Chẳng sao cả. Mọi thứ sẽ sớm bình thường thôi. Chỉ cần mẹ kiên trì.
vậy... chuyện gì đã xảy ra?
Vào tháng 10
Lúc đó, con nghĩ mẹ đang muốn đi mua gì đó.
Và... Có phải xếp hàng chờ một dãy dài người trước cửa hàng. Trời lại nóng,
Rồi mẹ ngất lịm đi. - Tháng 10 à?
Tháng 10 năm ngoái trời khá là nóng.
Phải.
Rồi sau đó?
Rồi mẹ hôn mê.
Mẹ muốn về nhà.
Con hứa mà.
Chúng con sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ như mọi năm
Alex, điều đó thật ngớ ngẩn. - Chúng ta không thể để mặc mẹ được.
Chỉ có ở đây mẹ mới có thể được chăm sóc tốt nhất
Hãy nghĩ thực tế một chút! - Không, chị mới cần phải thực tế.
Khi người ta không còn phòng riêng nữa thì sao? Hay ai đó lỡ miệng nói điều gì kích động?
Khi đó mẹ sẽ biết hết mọi chuyện bên ngoài. Chắc gì đã chịu được.
Tất cả mấy thứ này cần phải bỏ ra ngoài hết.
Cái rèm cũ của mẹ vẫn ở trong nhà kho chứ? - Có nhất thiết phải thế không?
Nó bị đóng cố định rồi.
Rồi, tuyệt thật! - Có gì đâu, trát lại sau là ổn.
Cậu ấy làm gì thế? - Anh không thấy sao?
Anh ấy thấy sao hả? - Anh chị cần phải dọn căn phòng này.
Hay là để mẹ sống trong nhà kho? - Tôi trả tiền thue căn phòng này!
47 Mác 80! Cừng số tiền đó ở phía Tây chẳng đủ cho tiền điện thoại.
Ở phía Đông thì mất những 10 năm để có thể lắp được điện thoại
Bác sĩ bảo mẹ sẽ cần căn phòng giống như trước kia.
Mẹ cần nằm trên giường phải không? Vậy chỉ có căn phòng này thôi.
Cho đến khi bà khỏe hơn. - Bác sĩ nói, mẹ chỉ được...
chẳng phải chị muốn ngừng máy trợ tim của mẹ 3 tháng trước à?.
Đó là trường hơp khác! - Vậy rốt cuộc ý của chị là gì?
Hay chị muốn nói là chị đã bỏ học để đi bán Hamburger?
"Chúc quý khác ngon miệng và cảm ơn vì đã chọn Burger King"
Tầng 8? - Ừ.
Có thang máy chứ? - Hỏng rồi. - Vãi
Cậu có thể nói lại câu đó.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi to lớn.
Và ngày mà mẹ trở về không thể tránh được.
Nó như một cỗ xe tăng Nga sừng sững tiến đến vậy.
Sao cậu lại lục lọi tủ của tôi? - Cái tủ đó vẫn từ thời trước cơ mà, đâu phải của chị.
Chị định làm gì với mấy thứ này? sẽ thật tuyệt nếu chị thay đổi một chút.
Nhìn mẹ này. Cái thứ rác này mẹ từng mặc đấy.
Kí vào đây.
Phương pháp vật lý trị liệu là 3 lần một tuần. Cậu có câu hỏi gì không?
Mẹ của cậu mới là người chịu đựng. Cậu biết ý tôi là gì rồi đấy.
Tôi muốn hỏi vị bác sĩ lần trước đây vậy?
Bác sĩ Wagner đã đến Düsseldorf. - Tôi hiểu. Còn ngài?
Khi nào ngài bỏ đi? Ngài có thể cho tôi biết "chịu đựng" là gì không?
Mời cậu ngả lưng một chút.
Tại sao? - Mời cậu ngả lưng chút.
Trạng thái của tim ngừng đập: Một lực nhói lên ngực.
Cẩn thận, đừng để bà ấy tỉnh giấc! - Rõ rồi, sếp!
Ariane và mình đang lên kế hoạch sử dụng liệu pháp vật lý trị liệu.
Phải có một người luôn bên cạch mẹ. Nó sẽ có tác dụng.
Hầu hết những công dân Đông Đức trước đây đang đi đổi tiền
Chỉ còn 2 tuần nữa là hết, nên mọi người cần phải khẩn trương. Như Gorbatschow đã nói:
Xin lỗi
Thế thì bj phạt cả đời rồi. - Xin lỗi!
2 người có thể vặn nhỏ Radio một chút không? mẹ tôi cần yên tĩnh
Rõ, sếp!
Con không định giới thiệu sao? - Vâng, có chứ! đây là Lara.
Chào Lara.
Cho tôi đi trước nhé!
Chào Christiane!
Alex! Chuyện gì xảy ra vậy?
Alex!
Chẳng có gì thay đổi cả.
Con đã thay đổi những thứ gì đây?
Lúc nào thấy chán thì mẹ có thể nghe đài.
Hình như bị hỏng rồi.
Nhưng con sửa nó. - Alex?
Thật tuyệt khi biết con không còn cô đơn nữa.
Như cha con hồi trước....
Ông ấy đột nhiên biến mất.
Mẹ đã không tin, rằng mẹ sẽ làm điều đó.
Mẹ chưa bao giờ kể với các con.
Trong đầu mẹ lúc đó chỉ muốn nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng các con hàng ngày vẫn đến thăm
Và con kể về trường học và Sigmund Jähn.
Mẹ nghe thấy sao?
Mẹ xin lỗi vì đã làm các con phải vất vả.
Thậm chí không thể tự đi vệ sinh được. - Mẹ.
Có gì đâu chứ.
Điều quan trong nhất đó là giờ mẹ đã khỏe lại.
Mẹ sẽ cố gắng.
Giờ thì mẹ cần phải nghỉ ngơi.
bây giờ con sẽ đi mua vài thứ chị Ariane sẽ ở nhà với mẹ.
Alex...
Mẹ thèm dưa chuột muối quá. Con có thể mang cho mẹ một chút được không?
Không vấn đề gì cả mẹ ạ.
Đó là điều tôi phải bận tâm
Cuối tháng 6 năm 1990 những cửa hàng xã hội chủ nghĩa đều đã trống trơn.
Và sau bức tường những đồng tiền thực sự đang tới.
Trong khi đó thì những công dân đang xếp hàng dài đầy kiên nhẫn trước các ngân hàng tiết kiệm
để chờ đợi có được một quyển sổ tiết kiệm
Với sự mong mỏi vậy, đồng Mác Đức đã nhấn chìm cả một xã hội nhỏ bé.
Halleluja, Halleluja...
Halleluja, D-Mark!
Ngày tuyệt vời, tuyệt đẹp...
Tiền được đổi 2 lấy 1. nước Đức thắng 1:0
Không thể tin được, đội Đức dẫn trước 1:0 do công của Matthäus!
Còn cà phê Mocca và bánh quy Filinchen không? - Không bán nữa rồi.
Dưa chuột muối? - Cũng không. Cậu đang sống ở đâu vậy chàng trai?
Bây giờ người ta sử dụng Mác Đức. Cậu lại đén mua cà phê Mocca và bánh Filinchen sao?
Chỉ sau một đêm cửa hàng màu nâu đó đã trở thành một thiên đường sặc sỡ.
Và tôi đã trở thành thượng đế.
Và tôi đã trở thành thượng đế.
Cái đó nhập từ Hà Lan.
Chào ngài Ganske.
Họ thay đổi thế giới còn chưa đủ sao? giờ còn bắt chúng ta phải dọn rác.
Ngài Ganske, Ngài còn dưa chuột muối không?
Cái gì? - Dưa chuột muối
Xin lỗi chàng trai, tôi thất nghiệp
Hoặc có bình không cũng được.
Hôm nay chị muốn ra mắt Rainer cho mẹ biết.
Để sau vậy. Đừng nên đòi hỏi quá nhiều từ mẹ.
Có lẽ em đúng.
Đúng.
Hình như người ta bây giờ vận chuyển Dưa chuột muối khó hơn.
Không sao. Thế này cũng tốt lắm rồi.
Các con không phải lúc nào cũng cần chăm sóc mẹ đâu.
Mẹ thấy hơi không thoải mái. - Mẹ.
Không, thực sự. Có lẽ....
Các con cứ kiếm cho mẹ cái tivi đặt cạnh giường, Mẹ có thể tự lo tất cả.
Xem tivi nhiều không tốt đâu. - Tại sao? sao mẹ không...
thể xem tivi? - Con sẽ đi hỏi bác sĩ.
Mẹ à, chúng con muốn thưa với mẹ vài chuyện.
Như thế này..
Chúng con muốn hỏi mẹ,....
Có thể cho chúng con toàn quyền sử dụng tài khoản của mẹ.. - Tại sao?
Các con cần tiền sao? - Không, không.
Vì mẹ giờ không thể tự đi đến ngân hàng được.
Và tốt hơn, nếu...
Đây, mẹ kí vào đây.
phải...
Chắc thế là tốt nhất...
Cần phải vội vàng thế sao?
Các con giấu mẹ cái gì phải không? Hay các con đang nợ ai đó?
Mẹ hãy tin bọn con, rất quan trọng!
Trước khi mẹ đưa tất cả tiền cho các con, Mẹ có quyền biết mọi chuyện phải không?
Vâng...
Sẽ là một điều bất ngờ, nhưng...
Chúng con nhận được một thông báo.
Từ Zwickau. Chúng con có thể mua một chiếc ô tô Trabant
Sau chỉ 3 năm?
Vì vậy mà chúng con cần khoản tiết kiệm của mẹ.
Các con đã nghĩ rằng mẹ để tiền trong ngân hàng đúng không?
không. Mẹ đã giấu nó.
Ở đâu?
Mẹ quên rồi.
Quên hết rồi, tất cả đã mất. - Mẹ cố nghĩ lại xem.
Hôm nay bố các con sẽ về muôn, đúng không?
Mẹ...
Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Chúng con sẽ tổ chức sinh nhật cho mẹ. Như mọi năm.
Tại nhà văn hóa, năm nào cũng tổ chức ở đó.
Đây là đài truyền hình Đức I với mục điểm tin.
Đồng chí Ganske xem truyền hình Tây Đức sao?
Đồng chí Ganske mới có người yêu trong kì nghỉ quốc khánh Hungary.
với một người đã nghỉ hưu đén từ Munich
Từ đó lúc nào ông ấy cũng mặc cảm tình yêu còn lại cho Đảng.
Vậy sao? - Vâng...
Mẹ còn gì không?
Xin lỗi, anh lại muộn rồi. - Trên đó đó. Trên Ban công.
Những căn nhà đó của vài công dân đi du lịch bên Hungary mà không trở về,
giờ là nơi lý tưởng tại thủ đô để chơi bời.
Có nhiều căn hộ như vậy chỉ việc đến và vào.
Gã này đã chuyển đến sông ở phía Tây năm ngoái một người đồng nghiệp đã bảo với em.
Thật tuyệt! nó vẫn hoạt động! - Tuyệt vời! có cả sữa đậu nành!
Đậu xanh Globus. không thể tin được.
Cà phê Mocca! Anh đã tìm thứ này mấy ngày nay!
Anh được chứ?
Anh phải đi đây.
ngủ tiếp đi.
Con chào mẹ ạ.
Chào con Alex
Con đang vội à? - Con phải đi làm bây giờ.
Alex, con vẫn nhớ vụ lắp Tivi chứ? - Chuyện đó để nói sau mẹ nhé.
Và cả sinh nhật mẹ nữa. Mời Klapprath và một vài học sinh.
Cứ như mấy thứ dưa muối chưa đủ rắc rối. giờ bà còn muốn lắp tivi nữa.
Tớ có nên làm không? - Ừ, Houston, chúng ta có vấn đề rồi.
Giờ thì sao? - Cậu không có ý tưởng gì à? Ý ớ là về mặt hình ảnh.
à
Được chưa? - Chưa.
Nó bị như thế lâu rồi - Trận bán kết đấy! tôi đi đến chỗ Pollnicks đây.
vậy cứ đi đi.
Xin lỗi cô. Dưa chuột đó có phải từ SpreeWald không?
Không, từ Hà Lan
Cho cô ấy xem thứ gì cũ cũ ấy - Thứ gì bây giờ?
Mở băng video của truyền hinh Đông Đức trước đây.
Toàn tin tức từ năm ngoái à? bà ấy biết ngay.
Mấy cái đó năm nào mà chẳng như nhau! - Mà tớ lấy video ở đâu bây giờ?
Còn chưa có cái đầu video nữa. - Tệ thật.
Tỉ số thế nào rồi?
Beckenbauer, Rudi Völler... Các bạn không muốn xem đâu...
Đội tuyển Đức đã vào chơi trận chung kết!
Trong khi đồng hồ ở quảng trường ALexander vẫn chạy, thì sinh nhật của mẹ sắp đến,
Quả cầu nhỏ bé liên kết cả một xã hội phát triển...
của một quốc gia bị chia cắt những thứ gì đã thuộc về nhau nay sẽ phát triển cùng nhau.
Tôi nỗ lực làm và tìm tòi như một anh hùng lao động để mang những ngày xưa vào căn phòng của mẹ.
để làm sống lại một đất nước Đông Đức thiên đường.
Phần ô chữ đều đã bị điền hết rồi à? - Chưa, như một tờ giấy trắng
Tuyệt vời. Tôi lấy hết.
và cả cái kia nữa.
Họ sa thải em gái tôi rồi. Thật đột xuất. "Cảm ơn và hẹn gặp lại."
Chúng tôi đã làm việc ở đó 40 năm... chưng trình múa bale giờ cũng bị bỏ.
Ông không rời xa cái tivi được sao?
và quay trở lại với mẹ cháu, vấn đề là:
Bà vấy vẫn chưa biết chuyện bức tường bị đổ. - Thật đáng ghen tị.
Tuấn tới mẹ cháu có sinh nhật. Rất vui nếu có một cuộc viếng thăm.
Giờ thì em hiểu rồi chứ? Đừng nói sai một từ nào đấy.
Còn 20 Mác của bọn em nữa? - Cứ làm tốt trước đi đã.
Những vị khách đầu tiên đã được mời. Những vị khác còn đang phải mời.
Còn nhiều Cán bộ nữa tại trường trung học "Werner Seelenbinder"...
đã rút về với cuộc sống cá nhân như là tiến sĩ Klapprath.
Vị hiệu trưởng xuất sắc một thời của nhân dân.
Chúng ta đều là những người có giá trị.
phải không Alex?
Tôi rất ngưỡng mộ mẹ cậu. Bà ấy là một giáo viên suất xắc.
Một con người xuất chúng.
Một con người xuất chúng.
Vì vậy mà trông bà ấy lúc nào cũng lạnh lùng.
Một vài đồng chí trong tập thể đã nghĩ bà ấy quá...
duy tâm.
Từ khi bố của cậu...
Sự duy tâm đó đáng kính trọng, nhưng...
trong môi trường giáo dục, đôi khi lại là một vấn đề.
Cho bà ấy nghỉ việc là xong mà.
Ngài cảm thấy có lỗi với bà ấy. - Đúng.
Anh là người điều vận. Còn nhớ không? - Ở Đông Đức à?
Phải, ở phía Đông. anh quản lý việc buôn bán của quán Mitropa.
Viết cái này vào: Trường giáo dục EOS Juri Gagarin.
Và anh là người đứng đầu nhóm những người khởi xướng. - Gì cơ?
Trưởng nhóm những người khởi xướng. - Đủ rồi!
Chị sẽ không dùng tã nilon cho cháu nữa. Như thế là quá đủ rồi!
Được chưa? - Rồi, trưởng nhóm những người khởi xướng
Đây, 30 đài của máy quay hiện tại và 10 đài của "kênh đen"
6 đài màu và 4 đài "cuộc sống phía Tây hàng ngày". Tất đã được sao chép.
Được tài trợ bởi thư viện điện ảnh quốc gia và Denis quyến rũ.
Hy vọng vẫn chạy tốt.
Con làm gì mà bò thế? - Đây là dây cáp nối với anten của Tivi.
Bây giờ là dịp World cup. Đó sẽ là thời điểm tốt nhất
để cung cấp hệ thống truyền hình vệ tinh tới phía Đông.
Hiểu chứ? chúng ta đến với vấn đề thứ 3...
Chương trình gì lúc trước thế? - Con không biết. Chắc bị lẫn sóng.
Xin chào quý vị và các bạn đến với chương trình "máy quay hiện tại".
Khiêu khích căng thẳng vùng biên giới. Biểu tình chống thủ tướng ở Tây Đức.
năng lượng vỏ bào của Đông Đức được báo chí nước ngoài công nhận.
Thật nhiều chuyện hay còn mẹ thì nằm bẹp ở đây thật vô ích.
Con không thể dán lời mời của mẹ tại nhà văn hóa sao?
Ai có vấn đề gì cứ tới đây. Mẹ có thể phân công công việc ngay tại giường.
Con không biết nữa. Mẹ không được làm việc quá sức.
Xin chào Alex. Đã sẵn sàng rồi sao?
Muốn uống không? - Quá tệ.
Tệ quá sao? - Tệ quá!
Trời ạ, chó chết!
Tôi thấy tệ quá.
Trong khi nhiều người đang hô to về nhà vô địch World cup của ngày mai,
âm thanh phát ra từ giường của mẹ tôi lại tới từ quá khứ.
Đất nước chúng tôi không chỉ là những thành phố...
và những ngôi làng...
Đất nước chúng tôi là những rừng cây..
Đất nước chúng tôi...
là những đồng cả và những cánh đông ngô...
Và những chú chim...
bay trên bầu trời và muôn loài trên trái đất...
và những chú cá dưới con sông chính là quê hương...
Và chúng tôi yêu...
Thật là tuyệt vời. cảm ơn, cảm ơn các cháu.
Các cháu đã từng được ta dạy phải không?
vâng ạ
Christiane thân mến!
Chúng tôi ở đây hôm nay.
là ngày sinh nhật của cô... tôi muốn...
cầu chúc cho cô dưới sự định hướng của Đảng những điều tốt đẹp nhất.
Và...
Chiếc giỏ này.
giành cho cô.
Mọi người thật là tốt. Cảm ơn rất nhiều.
Klapprath.
Rosenthaler Kadarka... cà phê Mocca
Đậu xanh.
Những người đồng nghiệp và những người đồng chí...
từ trường "Werner Seelenbinder"...
muốn cám ơn cô vì những nỗ lực trong những năm vừa qua.
Christiane, cô là người...
một đồng nghiệp tốt bụng...
và một nữ đồng chí đáng yêu...
và tôi chúc cô thật nhiều điều tốt đẹp và vẫn mãi là người như cô đã từng....
Christiane.
Đồng chí Kerner kính mến..
chúc cô luôn gặp những điều tốt đẹp nhất...
và cả sức khỏe nữa...
và mọi thứ như đã từng có..
Lara, cháu lại đây.
Đây là Lara.
Một học sinh diện hợp tác hữu nghị đến từ Liên *** XÔ Viết.
Bố của cháu dạy cho người khuyết tật.
Đừng có kết hôn sớm quá. - Mẹ à.
cho dù nhà cửa có đoàng hoàng đi chăng nữa.
Alex đôi khi cũng cứng đầu lắm.
và Rainer...
đó là bạn trai mới của Ariane.
Nó là...
Người điều vận. - Đúng rồi, cháu là người điều vận.
Cháu từng quen với nhiều người... những điều tốt đẹp nhất từ.... Những người khởi xướng!
Bản thân cháu từng ở nhóm những người khởi xướng tự do Đức...
Cảm ơn, Rainer.
Nhóm...
nhóm...
Nhóm chỉ đạo... trước kia... - Cảm ơn.
hãy sẳn sàng nhé, sẵn sàng! - Cảm ơn, Rainer!
Một năm nữa lại qua. Mẹ có thấy thay đổi gì không?
Không nhiều lắm. Cháu Paula mọc răng và có một người cha mới.
còn con thì...
Tiếc là hôm nay không thể tới quán cà phê Moscow để chúc mừng cho mẹ được,
nhưng mà tại đây vẫn có đầy đủ mọi người. Đó là điều quan trọng nhất.
Mọi người có thể đôi lúc làm mẹ không thoải mái lắm, nhưng mẹ lại luôn vì mọi người.
và con cảm thấy không có gia đình nào tốt hơn chúng ta.
và con muốn cảm ơn mẹ nhiều lắm. Mẹ là người mẹ tốt nhất thể giới.
Alex? - Và tất cả mọi người đều yêu mẹ.
Alex? - Chuyện gì thế ạ?
Cái gì thế?
Đó là.. - phải, thứ đó là gì?
Tôi cũng không biết nữa. Những thứ mà các đồng chí khác đang làm....
Thứ đó là từ phía Tây. - Lờ mờ quá.
Kiểu gì rồi nó cũng được chấp nhận. - Thật bình tĩnh mẹ à
Cái gì cũng có sự giải thích..
Các em, hát bài gì nữa đi.
Lara! chờ chút... Lara
"xây dựng, Bài ca xây dựng".
Chuyện gì xảy ra vậy?
Xây lên. Vì một tương lai rạng ngời...
Chúng ta cùng xây lê những thành phố...
Em rất tiếc với mẹ anh. Điều anh làm là rất lạ.
Thật là quá khi nói bố em dạy cho người khuyết tật.
Ông ấy là một đầu bếp, anh biết vậy mà. - Anh chỉ muốn mẹ vui, vậy thôi.
Anh phải nói gì đây? ông ấy đã chết tại đất nước của ông à?
Anh đã có ý nói dối rồi thì nó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Chúc mừng cô ấy, Chúng mừng cô ấy...
Lara!
Chúc mừng cô ấy, Chúng mừng cô ấy...
Ba lần!
nâng ly, nâng ly, nâng ly!
Lùi lại một chút
chút nữa.
Chú ý nhé chuẩn bị quay đấy! - Tôi có thể xem giấy phép được không?
Họ vẫn chưa thông báo cho ông sao? - Tôi ư? Ai?
Tên gì nhỉ? - Có chữ "M".
Để tôi đi hỏi. Hiện tại không được quay.
Cái biển vào khuôn hình chưa? Hướng tới tớ nhé! - Rồi.
Hay chờ ánh mặt trời buổi chiều vậy. - Đừng đùa nữa, gã đó sắp quay ra đấy
Chờ chút đi. Ánh nắng mặt trời lúc đó mới rực rỡ.
Khi nhìn thấy những đám mây hôm đó, tôi đã hiểu ra được sự thật.
chỉ có những vấn đề mơ hồ đầy hoài nghi, mới có thể phù hợp với mẹ tôi
và những thứ thân thuộc xung quanh.
Tôi phải học cách nói chuyện của trương trình "Máy quay hiện tại"...
và học phong thái đạo diễn đầy tham vọng của Denis
Hôm nay Günther Mittag, thư ký kinh tế của CC tại SUD,
đã đến thăm trung tâm Coca Cola ở Tây Berlin. Lý do của chuyến thăm này..
là sư hoàn thành chi tiết hiệp định thương mại giữa Coca Cola...
và hãng nước ngọt VEB của Leizig.
Đây là bảo vệ của Tây Berlin đang cản trở thô bạo công việc của phóng viên truyền hình Đông Đức.
điều này chứng tỏ sự kiểm duyệt báo chí của tư bản đã thất bại.
Coca Cola đã phải chịu đựng sự chống trả quyết liệt từ
hãng nước ngọt VED của Leipzig. Xin hãy cho phép truyền hình Đông Đức.
xin đừng có quấy rối! - Tôi sẽ gọi cảnh sát tới!
Một cuộc kiểm tra của tổ chức khoa học quốc tế đã xác nhận
Coca cola của VED có hương vị gốc
đã được phát triển trong các phòng thí nghiệm của Đông Đức từ những năm 50
Coca Cola là nước uống của chế độ xã hội chủ nghĩa sao?
Mẹ nghĩ rằng Cola tồn tại trước cả thời chiến tranh.
Mẹ vẫn chưa hiểu sao? Phía Tây đã lừa chúng ta nhiều năm
Đến cuối tháng 8 xác nhận đã có 593 người chết vì ma túy.
tăng hơn 60% so với năm ngoái - Giờ thì mẹ nhớ ra rồi!
Cái gì ạ? - Nơi mà mẹ giấu tiền!
Trong phòng khách. trong cái hộp nhỏ
trong cái ngăn kéo bên trái dưới hộp giấy sáp.
Mấy thứ mà có dấu tròn đỏ thì vứt hết ra thùng rác nhé.
Có thế mà mẹ cũng quên được.
Này, tớ đây! - Xin chào!
Và?
Bà ấy có chấp nhận không? - Có. Như thật?
Bà ấy tin à? - Tớ nói là tin mà.
Họ đã khiến chúng ta như thế đấy! - Chào ngài Ganske.
Họ đã phản bội và mua chúng ta rồi
Bà ấy không nhận ra thiếu ánh sáng chứ? - Không.
Chúng ta đã mất 40 năm công sức... - Ta có thể xây lại cả một studio.
Với cái hộp xanh thì chúng ta có thể đã khác nhiều rồi.
Cậu là gì vậy?
Và chúng tôi có thể giúp được gì? - Vâng, đổi tiền.
Tôi rất tiếc, đã quá hạn 2 hôm rồi.
Đây là trường hợp đặc biệt. - Chúng tôi mới tìm thấy số tiền này hôm nay.
Chúng tôi chấp nhận đổi tỷ lệ 1:4, hoặc 1:5...
Tôi e rằng không thể kéo dài thêm được và tiền mặt chúng tôi không thể đổi.
Không thể thế! - Chắc vẫn còn khả năng!
2 người nghe rồi đấy, hết giờ rồi! - Thời hạn của ông mới hết thì có, ông thật đần độn!
Đây là 30000 Mác! tiền mồ hôi của chúng tôi tích lũy 40 năm đấy
Giờ bọn Tây các ông bảo nó không còn giá trị gì nữa?
Xin hãy dời ngay khỏi ngân hàng chúng tôi.
Đừng đụng tay vào! Các người nhìn gì?
Đây cũng từng là tiền của các người đó!
Bỏ tay ra! Lũ khốn khiếp!
Em bị điên à?
Tôi cảm giác mình như là chỉ huy của hạm đội biển Bắc,
mà con tàu của chung tôi đang bị thủng một lỗ to tướng.
Cứ khi tôi vá được một lỗ, thì một lỗ khác lại mở ra to hơn.
chị Ariane từ chối tình đồng đội với tôi, còn kẻ thù thì đang vẫy cờ Coca Cola
Còn những cơn gió phía Tây thì đang thổi những đồng tiền phía Đông của Mẹ bay qua tai tôi.
Gì thế? - Hét lên!
để làm gì? - Anh phải giải thoát những ức chế trong người.
Mở to họng ra và hét lên!
Mùa hè năm 1990 đội tuyển bóng đá quốc gia..
đã trở thành đội bóng vô địch World cup.
Và mẹ tôi ngày càng khỏe hơn.
Cái áo len cỡ 48 mà chiều rộng tận 54 cm
và chiều dài là 38cm. Chấm.
Tôi không biết là những nhân công của Milena làm gì với những con số này đây.
Ở thành phố làm gì có người nhỏ mà lại vuông như thế này. Chấm.
Christiane, Thật là tốt.
Nếu đó là lỗi của chúng ta... Nếu đó là lỗi của chúng ta...
thì không thể thích ứng được với kích thước của chúng ta, phẩy...
Xin hãy lượng thứ cho chúng tôi. Chấm.
Trong hoàn cảnh này... chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình, phẩy...
Trong tương lai sẽ nhỏ hơn và vuông vắn hơn. Chấm.
Với lời chào xã hội chủ nghĩa.
Hanna Schäfer.
Chào cô Schäfer.
Thật vui vì được nói chuyện với mẹ cháu. cô như được trở lại với quá khứ vậy.
Có một sự thay đổi nho nhỏ thứ này sẽ được gửi tới công ty bưu chính OTTO
Quê hương chúng tôi là những rừng cây...
Quê hương chúng tôi...
Mẹ có mấy vị khách đáng yêu đến thăm. Frank và Christian...
từ lớp cũ của mẹ. - Chào anh.
Chào 2 em. Bây giờ cô Kerner cần phải nghỉ ngơi chút.
Chào cô. - Alex, tại sao thế?
Giờ thì biến đi! - Còn 20 Mác? - Còn 20 Mác thì sao?
Sascha nói, bọn em sẽ nhận 20 Mác!
Chào bác Mehlert. - Chào cháu ALex, Có vấn đề với cái máy nướng bánh sao?
Mẹ cháu chắc vui lắm đây, bác vào đi. Còn mấy đứa thì biến đi!
và nói với bạn bọn mày tao không muốn người khởi xướng ở đây nữa.
Anh có bị điên không đấy?
Sao anh lại để lũ trẻ tới đây?
Tại sao? Bà ấy thích thế mà?
Người miền Đông thật khó thỏa mãn, lúc nào tôi cũng thấy các người phàn nàn.
Cậu điên giống hệt người miền Đông và mẹ cậu.
Mẹ tôi không hề phàn nàn! bà ấy chỉ đang cố gắng thay đổi
sự cư xử của xã hội từng bước một. - Aha.
Còn anh thì chẳng cần biết! - Không.
Cậu không thấy là chúng ta đang ở trong câu lạc bộ xã hội chủ nghĩa à?
Chào anh, anh không lấy phí nhận vào sao?
Đúng, miễn phí
Im đi, anh ấy mới mua một chiếc xe Trabbi. - Thật vậy sao?
Xe hơi.
Paule sẽ bị nhiễm mất, nếu cứ tiếp tục thế này. - Thôi nào!
20 năm ở Đông Đức chúng ta cũng có sao đâu.
Chị thực sự nghi ngờ em đấy.
Chết tiệt. Chết tiệt
Hay thật. Khăn đây.
Chị bị sao vậy? lại chảy máu mũi.
Em biết, cứ khi nào căng thẳng quá, tốt nhất là...
không phải lúc nào cũng... - Chị đã thấy bố.
Ở đâu? - Lúc làm việc.
Chị nhận ra giọng của bố ngay.
Ông ấy nói gì?
làm ơn cho 3 bánh kẹp pho mát và 2 khoai tây chiên với nước xốt
cho 3 bánh kẹp pho mát và 2 khoai tây chiên với nước xốt
Vậy, ông ấy trông như thế nào?
Lái chiếc xe Volvo và đeo kính gọng mạ vàng
Chị nói gì với ông ấy?
Chúc quý khách ngon miệng và cảm ơn đã chọn Burgerking.
Chúc quý khách ngon miệng và cảm ơn đã chọn Burgerking.
Cha tôi đang sống ở đâu đó trong thành phố này. Tôi thấy điều đó trong tưởng tượng.
Ngưỡi gã béo ngày ngày phải nhồi nhét bánh kẹp pho mát và khoai tây chiên.
Ông sống ở thế giới của ông và tôi ở thế giới của tôi.
Chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Ngồi im nhé không hỏng hết đấy!
Có lâu lắm không?
Anh phải muộn nhất trong vòng 2 giờ nữa ở nhà.
Anh lúc nào cũng phải ở nơi nào đó 2 giờ thật là chán.
Tuyệt. Anh có một người mẹ ốm yếu, một công việc nặng nhọc
và một bạn gái hay cằn nhằn. - 2 ngày nữa em có bài kiểm tra.
Bên trái vẫn cần trát thêm kìa.
Em được quyền dừng lại để học chứ.
Anh chỉ có ý tốt thôi mà, anh tin em.
Lara, tắt thứ chết tiệt đó đi!
Anh phải nói với mẹ anh ấy! - Cái gì?
Anh phải nói với mẹ anh, không phải em, mà là mẹ anh!
Lara! - Cái gì?
Chết tiệt! Lara!
Cuộc sống trong đất nước nhỏ bé của chúng tôi ngày càng nhanh hơn.
Chúng tôi như những hạt nguyên tử trong lò phản ứng hạt nhân khổng lồ.
Xa xa nơi náo nhiệt của thời đại mới đó là một nơi yên bình,
Sự yên bình và lặng lẽ đến nỗi mà tôi có thể thiếp đi ngay được.
Paula. Trước kia đâu có thấy Alex mệt mỏi thế này khi đi làm về đâu.
Cháu Paula đang học đi, Alex!
Da! Da!
Da!
Thấy chưa? Bà cũng thế.
Paula! Cháu thấy không?
Bé Paula của bà. Đến với bà nào, đến đây.
Giờ thì cho cậu Alex xem chúng ta có gì nhé.
Phải rồi...
Cháu ngồi xem bà đi được bao xa nha.
Xin chào. - Chào.
Này cậu thanh niên, tôi có thể ngồi đây một chút được không?
Được chứ.
Cậu không phải người ở đây phải không? - Không, cháu ở Wuppertal.
Phía Tây ư?
Mẹ ơi?
Mẹ à, mẹ làm gì ở đây vậy? - Mẹ.
Chuyện gì xảy ra với mẹ vậy? Mẹ không thể đứng dậy được!
Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Trung tâm ủy ban của Chủ nghĩa xã hội... Đàng thống nhất....
nước Đức.
Giọng nói ổn đấy. - Được rồi.
Được rồi. Tớ sẵn sàng. - Kamera chạy.
3, 2, 1...
Berlin.
Vẫn đang chạy.
Berlin.
Trong một cuộc họp đặc biệt của ủy ban thống nhất nước Đức...
Tổng thư ký của đảng thống nhất và người đứng đầu Đông Đức
Đồng chí Erich Honecker, về vấn đề cư xử và biên giới hai nước...
Việc đồng ý cho phép những người đã bị cấm nhập cảnh tai đại sứ quán Đức ở Praque và Budapest.
cho phép công dân Tây Đức. Trong một nỗ lực phát triển nhằm
thay đổi quan hệ Đông-Tây và hứa mỗi công dân của 2 nước...
có thể nhập cảnh vào nước của nhau, với phí qua lại là 200 Mác một lần.
Những người thất nghiệp, những người tương lai kém sáng sủa..
và sự gia tăng chiến thắng của đảng cộng hòa neo-Nazi.
đã khiến những công dân Tây Đức nghoảnh mặt lại,
quay lưng với chủ nghĩa Tư Bản và bắt đầu khởi đầu mới...
của những người nông dân và công nhân...
Tại đây là những công dân Đông Đức đang đỗ xe tại Tây Đức.
Việc nhập cảnh của công dân Tây Đức sẽ được điều tiết thích hợp tại Berlin...
tại trung tâm và quảng trường Friedrichshain. Đất nước đang kêu gọi
chiến dịch "đoàn kết phía Tây" vì hoàn cảnh lịch sử.
nhằm đảm bảo không gian sống tốt nhất cho những công dân mới.
Không hiểu sao tôi cảm thấy trò chơi của tôi đang mất kiểm soát dần.
và có lẽ Đông Đức mà tôi tạo ra cho mẹ là đất nước mà tôi mong muốn nhất.
Công dân, người mà sẵn sàng nhận một người tị nạn từ Tây Đức,
xin thông báo cho cơ quan gần nhất.
Có khoảng bao nhiêu người rồi nhỉ?
Con không biết nữa. 10 hoặc 20 ngàn?
Các con nhìn xem. Họ thích sống ở đất nước ta.
Nhưng mà họ sống ở đâu nhỉ? - Chắc họ tự tìm được thôi.
Người ta nói đó, họ có thể tự lo được.
Này các con chúng ta có trách nhiệm phải giúp họ.
Làm thế nào được? ý con là ở đây không còn phòng trống nữa.
Nhà nghỉ cuối tuần. - Tại nhà nghỉ cuối tuần?
Chúng ta sẽ giúp họ. Mẹ cũng muốn đi đâu đó.
Chúc mừng. Em làm tốt thật đấy. Giờ mẹ còn muốn tới chỗ nhà nghỉ dưỡng nữa.
Giờ thì em phải trang trí lại cả thành phố. Sao không bắt đầu ngay đi.
Nhưng mà chị nói trước, chị sẽ không giúp em đâu.
Anh chị sẽ tìm một căn hộ lớn hơn. trong vòng 4 thấng anh chị sẽ rời khỏi đây.
Gì cơ?
Chị có thai rồi.
Lại nữa? sao chị không cẩn thận?
Paula là quá đủ rồi, còn mẹ nữa?
Không thể bỏ em một mình được, - Vậy thì cậu hãy tìm một người tị nạn ở cùng.
Chị thật cay độc. Có phải chị muốn mẹ chết không?
Và sự thống nhất trong gia đình tôi lại được trở lại.
Đó là con của chị. Và đây là trái tim.
Thật kỳ diệu.
Một đứa trẻ thông thường của nước Đức sắp ra đời, và cả những hợp đồng..
được ký kết. ở Mát-cơ-va. Như người ta đã dự tính,
hai với bốn là một và uống mừng Sâm panh Krimsekt cho tình anh em cộng đồng Đức.
Chúng tôi ở Berlin và chuẩn bị cho chuyến đi "cộng đồng Đức" đầu tiền.
Mẹ đâu còn là trẻ con nữa đâu, bỏ cái khăn ra nhé.
Đừng nhìn!
Chúng ta đang đi đâu? không, Sẽ có bất ngờ!
Chiếc Trabbi này mùi mới quá. Nó có màu gì nhỉ?
Mẹ chờ 3 năm rồi, thêm nửa giờ nữa có sao đâu.
Mẹ?
Đẹp quá. Bầu trời xanh.
Giờ thì xoay người lại.
Ôi Chúa ơi, khu vườn.
Mẹ còn nhớ hồi đó Alex tự khóa mình trong nhà vệ sinh chứ?
Chúng ta gõ cửa, gõ cửa những chẳng có tiếng động gì.
Con đã trèo qua một cái lỗ ra ngoài và thấy cái cây bị rung rung.
Và chị vẫn còn buồn cười vỡ bụng ra này.
Có chuyện gì đã xảy ra trong 8 tháng mẹ bị hôn mê nhỉ?
Các con đã khôn lớn, đó là điều thật tuyệt vời.
Con trông càng ngày càng giống cha con hơn.
Mẹ à..
Mẹ đã lừa dối các con một thời gian dài. Mọi thứ đều khác biệt hơn các con nghĩ.
Có chuyện gì thế mẹ? - Cha con...
Cha con không phải đến phía Tây vì một người đàn bà khác.
Đó là nói dối. Và ông ấy không bao giờ liên lạc trở lại...
Cũng là nói dối.
Ông ấy có viết cho mẹ thư. Cho các con nữa.
Tất cả đều nằm ở sau tủ đựng bát đĩa.
Họ bắt ông ấy phải làm việc rất nặng nhọc. Chỉ vì ông ấy không ở trong Đảng.
Điều đó thật đáng sợ. Ông ấy không muốn cho ai biết cả.
Nhưng mẹ biết.
Mẹ biết nhưng mẹ không thể giúp ông ấy.
Rồi bất chợt có đại hội ở phía Tây Berlin.
Chỉ có 2 ngày để cân nhắc.
Cha con muốn ở phía Tây còn mẹ...
mẹ nên vì các con.
Mẹ không thể làm như thế được.
Mẹ thực sự rất sợ.
Các con không biết sẽ ra sao đâu. Điền vào một tờ đơn xin ra nước ngoài...
với 2 đứa con. Không thể đi ngay được luôn, mà còn phải chờ, chờ cả đời!
Mất nhiều năm. Và các con...
Họ có thể đã cướp các con từ mẹ. Các con hiểu chứ?
Vâng.
Mẹ đã không đi.
Đó là nỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời của mẹ.
Giờ thì mẹ biết..
Mẹ đã lừa dối các con. Hãy tha thứ cho mẹ.
Robert yêu mến...
Tôi luôn nghĩ về ông..
Tôi luôn mong được gặp lại ông một lần..
Vào buổi chiều hôm đó sức khỏe mẹ đột nhiên xấu hơn.
Mẹ của cậu lại bị nhồi máu cơ tim lần nữa, đúng như tôi đã nghĩ.
Hiện tại tình trạng tạm ổn. Nhưng tôi sợ rằng...
chúng ta phải tính toán đến trường hợp xấu nhất. Tôi xin lỗi.
Bác sĩ có thể nhầm lẫn. - Alex, đừng lừa dối bản thân nữa.
Đây, chị tìm thấy thư. Ông ấy sống ở Wannsee.
Chị biết đó là ước muốn cuối cùng của mẹ. Nhưng chị không thể đến chỗ ông ấy được.
Mẹ sẽ không chết.
Tạm biệt em.
Giờ thì các con có thể tiếp nhận một ai đó rồi đấy.
Nhận ai?
Ai đó từ phía Tây.
Anh phải ngủ chút thôi.
Nếu muốn anh có thể ngủ trong phòng y tá.
Đó là ông ấy. Thần tượng thời niên thiếu của tôi.
Như một linh hồn người chết từ thời thơ ấu: Sigmund Jähn.
Ông ấy không kí tặng ảnh, ông ấy không nói với người khởi xướng về vũ trụ.
Sự không trọng lượng hay sự vô tận của vũ trụ.
Giờ ông ấy lái một chiếc xe taxi nhỏ bé, hôi hám. - Cậu muốn đi đâu?
Đến Wannsee. - Tôi biết cậu nghĩ gì
cũng giống như những người khác thôi. Tôi thì không như vậy.
Chúng tôi đã "bay" xuyên đêm tối, như người ta bay vào vũ trụ vô tận vậy.
vượt ngàn năm ánh sáng của hệ mặt trời, vượt qua những giải thiên hà lạ...
với những đời sống lạ kì, rồi chúng tôi đáp xuống Wannsee.
Ông có thể chờ một chút được chứ?
Không lâu lắm đâu.
Xin chào. - Xin chào, mời vào.
Ngài Kerner có ở đây không? - Buffet ở bên ngoài kia.
Xin chào.
Chào.
Chào!
Xin chào!
Cơn buồn ngủ, cơn buồn ngủ, lúc này chưa phải là lúc...
Chúng tôi gửi lời chào buổi tối...
Trước khi những em bé phải lên giường.
Bạn vẫn còn thời gian.
Chào các em. - Chào anh.
Anh có thể xem cùng được không? - Nhưng anh phải nói cho bọn em biết anh tên là gì.
Alexander.
Anh xem, ngài buồn ngủ hôm nay là phi hành gia.
Nơi ảnh ở người ta gọi là nhà du hành vũ trụ.
Anh từ đâu đến ạ? - Từ một đất nước khác.
Chào các con yêu quý. - Chào bố.
Các con thế nào?
Tốt ạ.
Vậy, cậu cũng là fan của Ngài buồn ngủ à?
à, vâng.
Xin lỗi, chúng ta biết nhau không? - Có đấy.
Thế à? Tôi thì không thể nhớ được.
anh ấy tên là Alexander.
Alex?
Robert. Robert! Chúng tớ đang đợi cậu bên ngoài này.
Robert, Ra ngoài đi!
Chúng tớ biết cậu đang trốn trong nhà vệ sinh.
Bố ơi, bố phải lên phát biểu. - Robert, Ra ngoài mau.
Tôi sẽ trở lại ngay.
Ah, đây rồi! Cậu lúc nào cũng bắt bọn tớ phải đợi.
Lên sân khấu nào!
Vâng, xin cảm ơn tất cả các bạn đã tới.
Cảm ơn nhiều và...
Chúc các bạn sẽ thật vui vẻ. Cảm ơn.
Xin lỗi vì tối nay bố có một bữa tiệc nhỏ.
Đáng nhẽ bố nên biết rằng con đến, và...
Thật lạ là con luôn nghĩ bố có một cái bể bơi.
Có một cái hồ ở gần đây. Chúa ơi, bố không thể nhận ra con.
Giờ con có 2 đứa em nữa phải không?
Cách đây ba năm ngày nào bố cũng mong chờ tin tức từ các con.
Hàng ngày.
Chẳng có điều gì làm bố mong chờ hơn được cả.
Tại sao con lại đến đây?
Mẹ sắp chết rồi.
Mẹ bị nhồi máu cơ tim.
Bà ấy muốn nhìn bố một lần.
- Ở trên đó thế nào nhỉ? - Trên đó?
À, ở trên đó.
Trên đó tuyệt lắm.
Chỉ mỗi tội là xa nhà thôi.
Bức tường không còn nữa. Không còn ranh giỡi nữa!
Chẳng có gì là xấu xa cả. Đất nước đã thống nhất!
Mọi thứ đâu có thế? - Thế bố mới phải diễn.
Sao bố lại phải trở lại thời kỳ Đông Đức chứ?
Con không biết nữa. Bố cứ thử nghĩ xem!
Thật là phiền phức. Bố không thể!
Bố phải vượt qua nó, thì sau đó bố thấy nó thật đơn giản.
Mẹ, mẹ. - ơi.
Autsch.
Mẹ muốn dậy.
Trông mẹ như thế nào?
Bố vào đi.
Và nhớ nhé, đừng nói gì! - được rồi.
Em đã nói gì với mẹ vậy? - Điều đó bây giờ còn quan trong không?
Ông ấy ở trong đó được bao lâu rồi nhỉ? - Hơn một giờ.
Hy vọng bố sẽ không lỡ lời.
Mùa hè đã qua. Tôi quyết định, sẽ không giả vờ nữa.
Nhưng cũng đã hơn một lần chúng tôi tổ chức quốc khánh cho quê hương xã hội chủ nghĩa.
Nhưng đối lập với hiện tại... thì nó thật xứng đáng với một lời chào tạm biệt.
Pst!
Camera chạy trong 3 giây nhé.
Xin chào toàn thể công dân của nước công hòa dân chủ Đức kính mến.
Nếu như các bạn đã sống và trải nghiệm sự tuyệt vời hành tinh xanh của chúng ta...
từ nơi vũ trụ xa xôi nhất...
Vì mẹ không thể đợi được nên chúng tôi đã chuyển ngày quốc khánh của Đông Đức
từ ngày mùng 7 sang ngày mùng 2 tháng 10 năm 1990. Trước đêm thống nhất.
Thế nào?
Đây. Bộ phim hay nhất của tớ đấy, anh bạn già.
Thật đau lòng là chỉ có mỗi mẹ cậu là được xem.
Cảm ơn cậu nếu không có cậu, chắc sẽ.... - Rồi, đây
Ông biến đi, lại chuẩn bị sướt mướt rồi.
Và nhớ kể cho tớ xem kết quả thế nào nhé!
Vào đúng dịp kỉ niệm quốc khánh năm nay của Đông Đức Erich Honecker
đã từ chức, dời bỏ mọi chức vụ.
Cái gì?
Bạn bè quốc tế trên thế giới đều biết rằng, chủ nghĩa xã hội....
Lời phát biểu của ông trong lễ kỷ niệm ngày quốc khánh của Đông Đức...
Tại cung điện cộng hòa ông Erich Honecker bào chữa cho quyết định của mình,
sự thay đổi này đã được quyết định trước đó vài tháng
Kết thúc sự nghiệp chính trị của ông, Erich Honecker chúc mừng...
Tông thư ký đứng đầu mới của ZK và SED và Chủ tịnh hội đồng liên *** Đông Đức:
Sigmund Jähn. - Cái gì, Jähn?
Sigmund Jähn vào năm 1978 là người Đức đầu tiên bay vào không gian.
Tân chủ tịch tối nay sẽ diễn thuyết trước dân chúng Đông Đức.
Kính thưa những công dân của cộng hòa dân chủ Đức.
Nếu mà các bạn có thể trải nghiệm sự tuyệt vời của hành tinh xanh chúng ta...
từ nơi vũ trụ xa xôi nhất... Mọi thứ thật là khác biệt.
Ở trên đó, trong không gian sâu thẳm, cuộc sống của con người lúc đó..
thật nhỏ bé và vô nghĩa. Bạn tự hỏi, con người đã đạt được thành tựu gì.
Bạn đã đề ra mục tiêu gì? và mục tiêu nào đã hiện thực hóa được?
Hôm nay là sinh nhật của quốc gia chúng ta.
Và nhìn từ trên vũ trụ nó quả thực là một đất nước nhỏ bé.
nhưng năm ngoái vẫn có hàng nghìn người đến với đất nước chúng ta.
những người mà từng coi chúng ta là kẻ thù thì nay lại muốn sinh sống ở đây.
Tuy rằng đất nước ta không thật hoàn hảo, nhưng chúng ta vẫn tin vào,
và là nguồn cảm hứng vô tận cho nhiều người trên thế giới.
Cõ lẽ vì đôi khi chúng ta đã không đi đúng hướng.
Nhưng chúng ta không gục ngã. Chủ nghĩa xã hội không có nghĩa là
cô lập sau bức tường. Nó nghĩa là tiếp xúc với những dân tộc khác,
và chung sống với họ. Không chỉ mơ về một thế giới tốt đẹp hơn,
mà là biến ước mơ thành hiện thực.
Vì thế tôi xin tuyên bố, mở cửa biên giới Đông Đức.
ngay sau khi có sự mở cửa bức tường hàng nghàn công dân Tây Đức...
đã tận dụng thời cơ để đến thăm Đông Đức.
Nhiều người muốn ở lại và tìm kiếm một sự thay đổi
vì cuộc sống ở Chủ Nghĩa Tư Bản đầy khó khăn. - Thật là tuyệt vời.
không phải tất cả tới đây vì mục đích sự nghiệp và thương mại hóa.
Không phải tất cả đến đây để chiến đấu cho sự sống.
Họ muốn một cuộc sống khác. Họ hiểu ra rằng
May quay phim hay ô tô không còn quan trọng nữa
mà là cuộc sống mới với sức sống, những hy vọng và sự hiện thực hóa.
Thật kỳ diệu.
Mẹ tôi đã sống qua 3 ngày ở Đông Đức.
Tôi tin rằng, điều đúng đắn nhất đó là mẹ không biết được sự thật.
Mẹ đã ra đi trong hạnh phúc.
và ước muốn cuối cùng của mẹ, đó là được rắc tro trong gió.
Đó là điều cẩm ở Đức. Cả ở Đông và Tây. Nhưng chúng tôi không quan tâm.
Ở trên đó mẹ đang lơ lửng và có thể đang nhìn xuống chúng tôi.
Và nhìn chúng tôi như những chấm nhỏ trên trái đất.
Như chú Sigmund Jähn ngày trước.
Đất nước nơi mà mẹ tôi dời bỏ, cũng là nơi mà bà tin nhất.
cũng là nơi chúng tôi đã sống cho tới những phút cuối cùng của mẹ.
Một đất nước mà thực tế chưa bao giờ tồn tại.
Một đất nước mà trong ký ức của tôi luôn gắn liền với mẹ.