Tip:
Highlight text to annotate it
X
Xin chào tất cả các bạn ! Markiplier đây , mình xin cảm ơn các bạn thật NHIỀU khi đã cùng mình đi qua đoạn đường của đúng 1,000 videos
Thật khó mà tưởng tượng làm sao mà chúng ta đã đạt đến điểm này, và mình thật sự muốn làm một điều gì đó đặc biệt cho cột mốc 1,000 lượt theo dõi
À, không phải 1,000 lượt theo dõi, 1,000 videos chứ. Và mình nghĩ video này sẽ giải thích rõ cho các bạn làm sao mình đạt đến điểm này, mình đã bắt đầu như thế nào.
và cũng như làm thế nào mà các bạn đã thay đổi cuộc đời mình. Những điều này rất quan trọng với Mark, nó nói lên làm sao mà mình trở thành Mark của thời điểm này.
Cũng như Mark rất cảm kích việc các bạn đã gắn bó với mình suốt thời gian qua.
Vậy thì ta bắt đầu thôi !
Mình được sinh ra trên một hòn đảo giữa Đại Tây Dương tên là O'ahu , một trong 3 hòn đảo lớn nhất của Hawaii
Với quê hương là thành phố Honolulu, nơi mà mình được sinh ra ở một doanh trại quân đội.
Ba mình làm việc cho quân đội, ông ấy đã có 23 năm trong quân ngũ trước khi về hưu.
Và khi cha mình đóng quân tại Triều Tiên, ông gặp mẹ mình. Một câu chuyện phổ biến như mình từng nghe nói.
Kết quả cho chuyện tình này là MÌNH - một đứa bé xinh đẹp. :))
Ờ không đẹp lắm , tại mình vẽ không được đẹp thôi..
Dù sao thì, bất kể thế nào thì mình đã là một đứa trẻ được sinh ra một cách tuyệt vời. Và đầy cơ bắp. :))
Mình từng là một đứa bé bự và hình như lúc nào mẹ cũng nhắc mình như vậy.
Sinh ra mình nặng 10,3 lb ( 4,6 kg ) và được cha mẹ đặt tên là Mark.
Tất nhiên là đầy cơ bắp. TIN TUI ĐI !
Không lâu sau khi sinh ra mình, ba mình giải ngũ và trở thành một họa sĩ vẽ bố cục cho một công ty sách nào đó.
Nhưng, cuối cùng mình cũng chuyển đến Cincinnati Ohio.
Cũng không rõ tại sao vì mình cũng không có người thân ở đây.
Ah, mình đã chuyển đến một ngôi nhà tuyệt vời với một cái sân sau khổng lồ
dẫn vào khu rừng kỳ diệu nơi mà mình và
anh trai của mình hay ra chơi. Ý mình là , nếu anh em mình không chơi máy tính
thì cũng vào rừng chơi ở khe suối, bắt nòng nọc, cắt dây leo, đu trên dây.
Ý mình là, anh em mình rất gắn bó với nhau chơi đùa trong rừng và đó là điều làm mình nhớ nhất
về ngôi nhà đó, nhưng khi không vào rừng chơi, tụi mình chơi trên một cái máy
kỳ diệu gọi là 'máy vi tính' khi được ba giới thiệu từ khi mình còn rất nhỏ.
Ý mình là, nghiêm túc thì cái máy này tuyệt đến nỗi
mình không thể sống mà thiếu nó.
Ba kể mình nghe những câu chuyện về những cái máy vi tính cổ , to bằng nhiều căn phòng
nhưng mình đã thật sự rất kinh ngạc về những điều mà cái máy này làm được.
Lúc đó mình còn chưa biết gì về Internet .
Có một vài trò trên máy tính nhưng trải nghiệm chơi game thực sự của mình
đến từ cái hệ thống Super Nintendo , cái mà anh mình được tặng vào dịp Giáng Sinh.
Đó cũng là lý do tại sao mình và anh rất gắn bó cho đến bây giờ và
anh em mình đã chơi rất nhiều game với nó. Đó là anh mình phía bên trái
Anh mình tên là Tom, và đó là mình bên phải , vẫn ngầu hơn như mọi khi nhưng
anh mình là một người tuyệt vời và mình không nghĩ là mình có thể thành công mà thiếu anh ấy.
Nhưng đó là khoảng thời gian không hạnh phúc, rất buồn mà nói, ba mẹ mình cãi nhau rất nhiều
Và cãi nhiều ý mình là mẹ mình cãi nhiều đến khi ba mình đáp lại.
Um, mẹ mình đã không vui và không hạnh phúc, không hiểu vì sao nhưng anh em mình
cố gắng quên đi chuyện đó bằng cách chơi game. Bạn biết đấy, bơ nó tốt nhất có thể.
Nhưng việc đó đã không còn hiệu quả nữa.Và việc ly dị là điều không thể tránh khỏi.
Và anh em tụi mình đã rất buồn khi thấy ba mình
gần như là suy sụp, ý mình là, gia đình bắt đầu túng quẫn.
Một nửa nguồn thu nhập đã ra đi nên mình không còn nhà cửa, cũng không thể mua game
như trước nên anh em mình bỏ qua việc chơi game thời gian đó, nhưng ít ra thì
mình còn giữ cái máy vi tính và điều này đưa mình
đến tình yêu với máy vi tính và công nghệ. À và mình
thật ra là một đứa trẻ ngốc. Mình và anh trai từng chơi trò
chơi xem ai nhảy từ bậc thang cao hơn
xuống tấm thảm dưới chân cầu thang.
Mình sắp thắng thì té đập đầu vào bậc thang cuối.
Điều này cũng có lý về sau, như là mình đã nói trước đó
mình từng là một đứa trẻ ngu ngốc. Kể từ khi rời ngôi nhà cũ,
mình không đến trường tư nữa nhưng điều này hoàn toàn ổn với mình
bởi vì mình không thật sự quan tâm
và đó cũng là những điều mà mình biết. Mình cũng không hiểu cách hoạt động của tủ khóa khi đến trường mới vào thoạt đầu nữa..
Mọi thứ có vẻ xa lạ với mình và mình
đã không có lối thoát, mình không thể vào rừng chơi, cũng như mất rất nhiều bạn
và sau đó phải bắt đầu lại từ đầu.
Một khoảng thời gian tối tăm với mình, vì mình không biết mình đã đang làm gì.
Nhưng, dù sao thì, mình có bạn mới nhưng vô tình
một lần nữa chơi ngu bằng cách tổ chức
trò chơi " Khỉ nào đu xa hơn " và một lần nữa mình xém thắng
nhưng lại té đau đớn .. đến nỗi gãy cánh tay
tệ đến nỗi giống như là xương và ruột gan văng tung tóe ( đùa đó :)) )
Nhưng nó cũng tốt , ( rằng anh mình cũng bị sốc )
và vì nó đưa mình đến việc
kết một vài người bạn mới, và bạn có thể tự hỏi, " Làm thế nào có thể như vậy được ? "
Ừ thì nó như thế này, mình phải bó bột
nên tay không thể tự chuốt viết chì được. Nên
có một anh bạn tuyệt vời tên Drew quyết định
giúp mình. Và Drew là một cậu trai cao ráo tóc đỏ , khá là ngầu
Cậu ta cũng đưa mình đến với ban nhạc. Nơi mà
mình kết được thêm một đống bạn . Cũng như làm cậu ta ngạc nhiên
vì tài thổi kèn trumpet tuyệt vời của mình. HUCHA!
Và cũng như qua nhiều lần tìm bạn đời lần nữa, ba mình gặp được một
người mà tụi mình có thể chấp nhận được, bà ấy có vẻ là người
tốt nhất anh em mình từng thấy, tên bà ấy là Dee.
Và , ý mình là, mình đồng ý , vì bà ấy mua cho mình một cái Playstation 2
làm mình rất hào hứng , nhưng quan trọng hơn là bà ấy
đã làm được điều mà không ai trong hai anh em có thể làm được đó là
làm ba vui. Và đó có thể là điều quan trọng nhất
mà một người có thể làm. Và, kể từ đó đến Trung Học
mọi thứ có vẻ ổn. Mình lên lớp đều,
học tốt, là một học sinh giỏi. Mình đã
gặp được nhiều người bạn tuyệt vời, trong ban nhạc cũng như ngoài ban nhạc. Mình cũng đã chơi
nhiều game hay nữa. Mình thật sự thấy hạnh phúc về những thứ ở thời điểm đó, như là Half Life 2 và nhiều thứ nữa.
Và mình cũng có một vài cô bạn gái
Điều này luôn là trải nghiệm vui khi bạn còn ở tuổi teen
lần đầu khám phá những điều kỳ diệu trong những mối quan hệ và
âu yếm và blah blah . Nó cũng vui lắm. Nhưng hơn hết ở thời điểm đó là
lúc mà tụi mình không thật sự có gì
và cũng không có game nữa, cuộc sống
không cảm thấy vui lắm, nên, mọi việc tiến nhanh
đến đại học. Mình thật sự hào hứng khi có thể
tự đi chơi một mình. Nhưng đó là lúc, ba mình mang đến tin xấu
Ông đặt một mẫu giấy trước mặt mình và chỉ
để mình đọc nhưng không nói gì cả, và mình cũng khá lanh lợi
nên mình có thể hiểu mọi thứ trong mẫu giấy đó, tất cả
những thông số, nhưng dòng chữ chính được in to
và đậm, đó là "UNG THƯ" , và là loại ung thư
tệ nhất. Nên đó là khoảng thời gian khó khăn cho mình vì
mình mất phương hướng hoàn toàn. Mọi thứ dường như
đã hiện rõ trước mắt mình nhưng bây giờ mọi thứ
gần như rời xa mình. Mình cứ tưởng là mình biết rõ
mình muốn làm gì, là tạo ra game. Thứ mình muốn làm,
và ba mình thì không đồng ý, nhưng mình vẫn cứ nghĩ đó
là thứ mình sẽ làm. Tuy nhiên, mình cũng bắt đầu nhận ra rằng
game có thể không phải là lựa chọn khôn ngoan, nên mình bỏ qua nó
và tập trung việc học làm kỹ sư. Mình đã từng học
về kỹ sư xây dựng nhưng rồi chuyển sang kỹ sư y sinh
vì nó có những chương trình học về y khoa nhưng nó cũng
không đi đến đâu. Mình không muốn làm việc đó. Nên mình lại quay về
việc học làm kỹ sư. Nhưng mình nghĩ " Này, nếu mình sẽ làm
những gì mình muốn, thì mình làm game." Cũng vì thế mà mình không thể quyết định
mình sẽ làm gì. Mình đã rất khó đưa ra quyết định
và thất vọng.
Rồi một năm sau đó khi mà mọi người đều ở nhà trong hè và
bệnh tình của ba mình ngày càng nặng hơn và ông ấy không còn
là ông ấy nữa. Nhưng đến một buổi sáng khi mà bọn mình bị đánh thức bởi
tiếng la hét của mẹ kế ( Dee ) và bọn mình chạy xuống nhà và thấy
ba mình đang hấp hối... Và những từ cuối cùng ông ấy dành cho mình
là " Ba yêu con, nhiều lắm". Tay mình nắm lấy tay ba khi ông ấy qua đời.
Sau khi ba mình mất, mình càng trở nên rối hơn so với lúc trước.
Bởi vì mình đã tiến sâu vào việc học nghành kỹ sư đến mức mình đã không nghĩ rằng
mình có thể thoát ra được và mình kẹt với nó , những công việc đau đầu
chủ yếu là ngồi trước máy vi tính khoảng
8 tiếng môt ngày, làm việc 2 tiếng và không làm gì khác.
Nó hoàn toàn kinh khủng và mình không muốn làm việc đó
suốt quãng đời còn lại. Và mình cũng không có thời gian cho game. Mình đã không có
một lối thoát. Mình không biết mình sẽ làm gì nữa, nên mình gần như
bị cuốn đi trong vài năm. Cũng hẹn hò nhiều cô gái nhưng
cuối cùng mình gặp cô gái này - mẫu người mà mình thích và cô ta
thật sự tuyệt vời và tốt tính , tên cô ấy là Barbara .
Đó là cái tên mình sẽ gọi cô ấy lúc này. Tên cô ấy
sẽ là Barbara viết tắt là C . Nhưng dù sao thì, cuối cùng mình cũng đưa cô ấy về nhà mẹ
người mà mình sống cùng sau khi ba mất , mình không có
nhà riêng và bà ta không đồng ý, điều này làm mình bực lắm.
Và bà ta trở nên khó xử. Mình cũng rất buồn vì mẹ
mình bực đến nỗi đuổi mình ra khỏi nhà .
Chuyện không chỉ như thế thôi nhưng chủ yếu
đó là vấn đề chính. Mình tức giận và mẹ mình cũng tức và mình đã rời khỏi đó
đến với căn hộ của mình vì hiện tại mình đang có việc làm.
một công việc hợp tác nhẹ nhàng, nhưng ít nhất nó vẫn là một công việc. Không may thay,
sau khi mình có nơi ở mới thì sếp mình nói rằng ba ngày trước
đáng lẽ mình phải đến quý mới, nhưng thật ra mình cũng
không cần phải xuất hiện. Điều này làm mình bực hơn nữa, nhưng
mình không la vào mặt sêp, mình có người có tính cách chuyên nghiệp , nhưng cuối ngày
mình lại hết tiền và bạn gái mình chẳng có ích
giúp đỡ được gì hết và cô ấy bắt đầu nổi nóng với mình vì đã
không thể làm gì, thật sự mình không nhớ rõ
tại sao cô ấy giận dữ nữa, vì cô ấy cũng thường như vậy, cuối cùng
việc này dẫn đến sự chia rẽ của mối quan hệ, và sự căng thẳng bắt đầu
đến với mình. Mình càng ngày càng buồn so với trước kia và mình
không thể bước vào chuyện các mối quan hệ nữa nhưng, sau khi
chia tay, mình mắc kẹt ở căn hộ cùng với ý nghĩ không biết
mình sẽ làm gì. Và một cơn đau đáng nghi ở bên hông mình
thì bắt đầu trở nên đau đớn thực sự. Và nó
, cơn đau đớn dữ dội này đã quấy rầy mình cho đến một hôm mình thức dậy
đau đến mức mình phải nhập viện. Nên mình đã đến bệnh viện
nơi mà họ nói rằng ruột thừa của mình to khoảng
trái bóng bãi biển và cần phải được cắt bỏ ngay
Họ cũng nói rằng mình cũng có một khối u to bằng nắm đấm ở tuyến thượng thận
và cũng cần được phẫu thuật không lâu sau đó. Nên nó
đã trở thành việc làm mình sốc và hơn hết là việc mình sốc
cũng đã đang diễn ra trong khoảng thời gian mình đủ căng thẳng
nhưng mình cũng đã xoay sở vượt qua nó bằng cách nào đó, rất biết ơn
việc hòa thuận giữa mẹ ruột và mẹ kế và họ vẫn ở đây vì mình.
Việc phẫu thuật đều diễn ra tốt đẹp và việc hồi phục
chiếm gần 2 tuần trong bệnh viện mình cũng có thời gian suy nghĩ về
những việc mình đã làm. Nhưng càng nghĩ thì
mình càng thất vọng. Chỉ là mọi thứ trong cuộc đời mình
đã hoàn toàn mất kiểm soát và mình không có bất cứ lựa chọn nào
Nên cuối cùng mình nghĩ rằng mình đã chịu đựng đủ rồi và bây gờ
mình sẽ làm điều mình muốn. Nhưng mình lại kẹt lại bệnh viện
nên mình càng giận dữ hơn qua từng ngày. ARGH! Nên cuối cùng
bác sĩ cũng cho mình xuất viện và mình quyết định sẽ làm
những việc của mình, việc mình đã dự định là làm
những bản thảo video hài hước, Nên mình đã sử dụng phần hoàn thuế
để mua cái máy quay. Lúc đầu thì mình sử dụng nó ít lắm
Vì mình nghĩ nên tập trung vào một vài thứ
trước khi thật sự bắt đầu. Mình cũng đạt được điểm cao hơn trong nghành kỹ sư.
Mình quyết định chơi những game mà mình muốn chơi
và cuối cùng nghĩ ra một nhận dạng
của mình, trên mạng, và cụ thể hơn, trên Youtube.
Nơi mà mình có thể khởi tạo một kênh riêng và nó làm mình thấy hạnh phúc.
Mình cũng đã không quan tâm lắm với số lượng người theo dõi ban đầu
bởi vì ngay cả khi chỉ có vài người xem video của mình
mình thấy rất vui khi có thể làm bất cứ thứ gì để
giúp họ giải trí. Nhưng khi mà mình càng hoạt động nhiều thì mọi thứ càng bùng nổ. Giống như là,
số lượng người theo dõi tăng lên vùn vụt và bây giờ mình có đủ số người theo dõi
để mình biết mình cần phải làm gì. Mình vui khi thấy bất cứ ai xem video của mình.
Và điều đó cũng thay đổi cuộc đời mình. Điều này cũng diễn ra
gần đây. Giống như trước đó mình đã mất kiểm soát với mọi thứ.
Và bây giờ, mình có thể làm điều mình yêu thích. Vì vậy, mình CẢM ƠN CÁC BẠN !
Thân ái ! Mình nợ các bạn mọi thứ của đời mình lúc này, nợ sự ủng hộ
mà các bạn gửi đến mình. Mình đã từng lạc lối, Mình đã từng không có mục đích.
Nhưng bây giờ mình có thể có khả năng thay đổi thế giới, làm việc tốt,
gây quỹ từ thiện , làm mọi việc mà chúng ta muốn làm để giúp việc
cải thiện thế giới. Và mình rất biết ơn các bạn đã quyết định
rằng mình đáng được thêm lượt theo dõi nữa. Vậy nên, thân ái,
cảm ơn các bạn, nhiều lắm . Mình nợ các bạn !
Và mình cũng không biết nói sao nữa.
Các bạn là những fan tuyệt vời nhất thế giới, Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.
Rất NHIỀU.
Và như mọi khi. Hẹn gặp các bạn trong video tiếp theo ! BYE BYE !
( Dịch bởi An Nguyen - T.o.x )