Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi còn nhớ lần đầu nhận ra có gì đó bất ổn.
lần đầu, có người nói tôi bị chứng khó đọc (Dyslexia).
Đó là khi tôi học lớp 1 hay lớp 2 gì đó
cô giáo đưa tôi ra hành lang vào một lớp học nhỏ.
Cô bảo tôi ngồi xuống rồi gắn 5 chữ cái lên bảng.
Cô nói: "Piper đọc cho cô đi chữ này là gì?"
Tôi cứ nhìn trân trân vào mấy con chữ rồi nói:
"Em không hiểu nghĩa của nó ạ."
Cô nói: "Được rồi, không sao nhưng đó là tên của em đấy!"
Tôi còn nhớ chuyện này như mới vừa xảy ra sáng nay.
Tôi cam đoan là lúc đó mặt tôi đỏ bừng.
Tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Tôi thậm chí không đọc được tên của chính mình.
Tôi cũng nhớ vào năm kế tiếp lúc mẹ đến đón tôi
ở chỗ học thêm,
cô giáo dạy kèm bước ra và nói:
Mary Beth, chị cần kèm cháu học thường xuyên hơn.
Cháu giờ vẫn không biết cộng sao cho ra một đô la
có 4 phần 25cents mà cháu vẫn tính hoài không ra."
Vừa về đến nhà, mẹ và tôi ngồi vào bàn
và nhẩm đi nhẩm lại bốn năm lần
25, 50, 75, 1 đô.
Đến lượt tôi nhắc lại.
25, 50 --?
Piper, 25, 50, 75, 1 đô, nói lại đi con.
25, 50 --
Piper, có 4 thứ thôi.
25, 50, 75, 1 đô.
Chứng khó đọc ảnh hưởng rất nhiều đến tôi
từ tiểu học đến cấp 2.
Tôi bị ám ảnh
phải nắm bắt được mọi thứ ở trường và vượt qua nó.
Tôi nghĩ đó là cách duy nhất.
Từ lớp 1 đến lớp 8 tôi bị tách khỏi lớp học bình thường
để được kèm cặp đặc biệt.
Lớp 4, mọi người nói tôi không thể học ngoại ngữ.
Lớp 5, mọi người nói tôi phải
thuộc bảng cửu chương để được học tiếp.
Tôi cố hết sức để hoàn thành chương trình
được giao
Tôi biết mình không thể học như các bạn
những gì tôi muốn chỉ là được học ở lớp thường.
Khi tôi ngồi đó mặc váy hồng, đeo bờm hoa
tôi chẳng còn muốn khác biệt nữa.
Tôi còn nhớ phải vật lộn để ra khỏi những lớp học này.
Bố mẹ cố hết cách để giúp tôi
để tôi được học bên ngoài hệ thống các trường Cape Elizabeth.
Tôi bị kiểm tra IQ nhiều lần vì mọi người không hiểu nổi kết quả.
Nhiều phần đạt kết quả xuất sắc.
Điều đó nghĩa là não của tôi hoạt động
hoàn toàn khác những người bình thường.
Lớp 8, tôi gặp vị bác sĩ cuối cùng làm bài test IQ cuối cùng.
Bác sĩ kết luận là hãy cho con bé 1 cái máy tính và 1 cuốn từ điển.
Sau hàng chục cuộc họp giữa phụ huynh và giáo viên
người tham vấn hỗ trợ và cả bộ phận hành chính
cuối chùng tôi nhận được tin mà tôi hằng mong ngóng
Nếu có thể giữ được điểm số và tự xoay xở
tôi sẽ được tốt nghiệp chương trình Hỗ trợ Giáo huấn
Ngay cả khi tốt nghiệp những điều này cũng chưa chấm dứt.
tôi được nhắc rằng hàng ngày rằng mình vẫn còn mắc chứng khó đọc.
Ví dụ mùa hè này tôi làm việc cho xe bán đồ ăn Mainely Burgers.
Tôi phải thu tiền và ghi order.
Tôi đánh vần từ onions (hành tây) thành UNIONS (liên đoàn)
Ba tuần sau
các đồng nghiệp bắt đầu nói:
"Piper, anh ấy có muốn cho "liên đoàn" vào burger không?
(Cười)
Hoặc "Piper, Mary gọi đĩa "liên đoàn" lớn hay nhỏ?"
(Cười)
Thỉnh thoảng tôi gọi cho bạn thân là Chesea,
hỏi cách đánh vần 1 từ mà tôi không chắc.
Phần mềm kiểm tra chính tả không bao giờ hiểu ý tôi.
Về điểm SAT của tôi. Rất buồn cười.
Đến kỳ thi SAT vào tháng Năm, tôi thi mà không hề ôn tập
và đạt 1350 điểm.
Tôi lập tức gọi cho mẹ, ba và em trai
khóc vì số điểm 1350 ấy.
Không có trường nào tôi muốn nhập học chấp nhận điểm SAT thấp như vậy.
Lần thi SAT thứ hai tôi ôn một tuần 3 buổi
mỗi buổi hai tiếng với gia sư suốt một tháng.
Và kết quả vẫn là 1350.
Số tôi là phải chịu 1350 điểm rồi.
Gần đây tôi viết một bức thư
để cảm ơn một giáo sư đại học đã sẵn lòng gặp tôi.
Thư chỉ có 4 đến 5 câu.
Tôi viết trước trên một mẩu giấy rồi kiểm tra lại.
Viết lại trên một mẩu giấy rồi lại kiểm tra lần nữa.
Rồi tôi vòng lại các từ trông có vẻ như bị đánh vần sai,
và kiểm tra lại bằng Google.
Sau đó, tôi viết thư bằng bút chì rồi viết lại bằng bút bi.
Viết 4 đến 5 câu mà tôi mất một quá trình như vậy đấy
Tôi đã dành rất nhiều thời gian, sức lực để vượt qua chứng khó đọc.
Nhưng khi vào đến cấp 3 mọi thứ đã là quá đủ.
Tôi nhận ra rằng tôi không cần phải giỏi những thứ như
bảng cửu chương hay khả năng ngoại ngữ
và nhận ra tại sao tôi không thể hiểu những cuốn sách mình đọc.
Điều quan trọng đó là tôi tìm ra niềm đam mê
và làm tốt những gì mình thích làm.
Tôi tìm thấy niềm vui lớn trong công việc.
Tôi làm việc cho cửa hàng nội thất của mẹ và trông trẻ,
thậm chí làm tình nguyện cho đội cứu hộ Cape Elizabeth.
Tôi cũng thích tổ chức sự kiện,
Giúp tổ chức một trong những buổi vũ hội đáng nhớ
thậm chí giúp lên kế hoạch cho sự kiện này.
Gần đây nhất tôi thấy sáng tạo thích hợp nhất với mình
Mùa hè trước, tôi đã hoàn thành 250 giờ học ở trường nghệ thuật Maine.
Khi lên năm hai,
tôi đã bỏ môn toán, khoa học và ngoại ngữ.
Tôi đã tìm thấy niềm đam mê và giờ đây đang theo đuổi nó.
Mùa thu năm tới tôi sẽ vào Trường Đại học Nghệ thuật &Thiết kế Savannah
chuyên ngành chính Thiết kế phụ kiện và chuyên ngành phụ Kinh doanh.
Câu hỏi đặt ra cho các bạn ở đây là tìm được điều mình yêu thích,
tìm ra điều khiến mình vui thích và theo đuổi nó.
Làm việc chăm chỉ, sống khỏe mạnh và yêu hết thảy mọi thứ.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay) (Reo hò)