Tip:
Highlight text to annotate it
X
Hãng phim Thanh thiếu niên Trung Ương M. Gorky.
Phụ đề Duchuy2007 (từ bản phụ đề tiếng Anh)
BÌNH MINH NƠI ĐÂY YÊN TĨNH
Kịch bản Boris Vassilyev Stanislav Rostotsky.
Đạo diễn Stanislav Rostotsky.
Hình ảnh Vyacheslav Shumsky.
Thiết kế Sản xuất Sergey Serebrennikov.
Âm nhạc Kirill Molchanov.
Với các diễn viên
Andrei Martynov
Irina Dolganova
Yelena Drapeko
Yekaterina Markova
Olga Ostroumova
Irina Shevchuk
Ngoài ra còn có sự tham gia của L. Zaitseva, A. Meshcheryakova.
N. Yemelyanova, A. Chernov.
Phần I
KIỆN TOÀN ĐỘI HÌNH.
Cậu chỉ huy kiểu gì mà để giày ở đâu tìm không ra nữa?
Đây rồi! Em ném nó dưới vào gầm giường.
Oh, cô ném nó, phải không?
Khi người ta từ mặt trận về, họ thích sống hết mình ấy mà.
Tôi không chấp nhận chuyện vi phạm kỷ luật.
Chào thiếu tá!
Phạt gác năm ngày!
Cô ta không cho tôi vắt sữa nếu không đội khăn.
Cậu làm tường trình đi, tôi sẽ khiển trách và gởi cậu tốp lính mới.
Và lại tái diễn như cũ, đúng không?
Hãy cho tôi những người không uống rượu, không động đến phụ nữ...
Ý cậu là thái giám à?
Thì sao cho phù hợp thôi mà.
Thậm chí cậu không thể duy trì được kỷ luật nữa.
Dân thường không nghe lệnh tôi, chính họ là người tạo ra rắc rối.
Đồng chí thiếu tá, vào nhà tí. Ấm Samovar vẫn còn nóng đây.
Thôi, cảm ơn, tôi phải đi ngay.
Được rồi, Vaskov.
Còn cậu, tiểu đội trưởng, về sở chỉ huy nhận nhiệm vụ khác.
- Rõ.
Tôi sẽ gửi thêm chiến sĩ cho cậu, Vaskov,
người không uống rượu, không động đến phụ nữ.
- Sao ta không ở thêm chốc nữa? - Đi thôi!
Chúc may mắn và nhớ đưa chúng xuống địa ngục nhé!
Bình tĩnh nào...
- Họ là các chàng trai tốt. - Ta phải tự trách mình thôi.
Cho chúng tôi gởi lời thăm chỉ huy trưởng nhé!
Đừng quên chúng tôi nhé!
Không cách nào để thực hiện mệnh lệnh chỉ huy. Không còn cách nào cả.
Ba ngày nay, kho tàng không có ai bảo vệ.
Thiếu tá hành động nóng nảy quá, ông ấy tự chuốc rắc rối rồi.
Không thể tìm được lính tốt cho đơn vị ta đâu.
Ở đây yên tĩnh quá, đúng không?
Cũng tại các cô cả đấy!
Tôi nghĩ nên tìm một chiếc tàu rồi đưa đàn bà các cô ra trận tất!
Nếu anh làm thế, thì ai sẽ tắm cho anh?
Đây rồi! Xuống đi, các đồng chí.
Đến nơi rồi, các chiến binh!
Khẩu đội phòng không đến rồi.
Có cả chỉ huy của họ nữa chứ?
Trông không giống, anh Fedot Yefgrafovich.
Cảm ơn trời đất. Hai người chỉ huy thì thật là khủng khiếp.
Này, các cậu, các xạ thủ phòng không đang đến kìa!
Chúng ta đến xem đi!
- Sếp đây rồi. - Đúng vậy.
Nghiêm!
Báo cáo đồng chí thượng sĩ.
Tổ 1 và 2, khẩu đội 3, tiểu đoàn 5, phòng không,
đang có mặt, sẵn sàng nhận nhiệm vụ theo lệnh của đồng chí!
Tôi, tiểu đội trưởng Kiryanova!
Chà, vậy là họ đã tìm được người không uống rượu rồi đây.
- Này, chộp này! - Mang lên đấy nhanh nào!
- Đi nào, các đồng chí! - Bên này này!
Cậu không tìm được cái nào nhẹ hơn sao?
Bố trí xe bếp ở bờ sông nhé.
Cậu đừng làm quá sức chứ.
Cậu đi cũng không vững nữa sao?
Nhanh lên, các đồng chí. Vào nhận giường.
Khẩu đội vừa rồi nghỉ ngơi trong nhà dân đấy.
Chắc chắn rồi, vì họ là đàn ông, không phải phụ nữ.
- Đồng chí tên gì? - Brichkina Lisaveta.
- Quê quán? - Vologda.
Đồng chí đã làm công nhân nông trường sao?
Vâng, nhưng chủ yếu là giúp việc cho bố tôi.
Đồng chí là một người thông minh đấy.
Chúng ta lấy cái bàn ấy.
Giờ ổn rồi. Không ai rời khỏi doanh trại mà không được sự đồng ý của tôi.
- Thậm chí hái quả cũng không à? - Đang trái mùa.
Hái cải xoong cũng không được luôn sao?
Chúng tôi sẽ gầy đi nếu không có gì ăn thêm.
Chỉ cần đừng vượt sông. Ở đây nó rất nhiều đấy.
Lyuda, Vera, Katya, đến giờ gác rồi.
Chờ một chút.
Sao thế, thượng sĩ?
- Katya sẽ bảo vệ chỉ huy trưởng. - Ừm... không có gì.
Việc phân gác nên làm đúng quy định,
còn đây chỉ là bôi bác.
Quy định... Người ra quy định là thiếu tá ấy nhá.
Chỉ huy trưởng ủy quyền cho chúng tôi làm thế, đồng chí thượng sĩ.
Vì bí mật quân sự.
Đầu óc anh để đâu thế? Chúng tôi có sắp xếp mà.
Tốt nhất là anh cứ nghĩ là nó dễ chịu.
Dễ chịu gì cơ?
Cái gì đó đỡ hơn mấy bụi rậm ngoài kia.
Vất vả quá hả, Fedot Yefgrafovich?
Cẩn thận, làm đúng kích thước nhé,
mà cũng đừng làm lố.
Anh là tên đàn ông duy nhất ở đây. Anh biết đấy, để duy trì nòi giống.
Cứ mỗi đêm, anh sẽ đổi mái nhà trên đầu mình đấy.
Pauline! Cô phải biết xấu hổ chứ, cô là vợ lính đấy.
- Nên cư xử cho đàng hoàng. - Thôi mà, Fedot ...
Phụ nữ sống bằng sự âu yếm, đó là một thực tế mà ai cũng biết.
Vậy xin vui lòng nhận lời cảm ơn
của chị em chúng tôi ở đây.
Maria, cô có đi ngắm trăng chứ?
Nước chè thế nào rồi, Rita?
Đến giờ ngủ rồi, các đồng chí, tắt đèn thôi!
Khi vào phải gõ cửa chứ. Đây là doanh trại, đâu phải cái chuồng.
- Cái gì thế? - Anh đừng nói không biết nhé!
- Nó làm người ta để ý. Dẹp nó đi! - Nhưng đó là quy định.
- Quy định nào? - Quy định quân đội.
Tuyển dụng nữ giới là sự ủy quyền đặc biệt
để phơi phóng nhằm ngụy trang trên mặt trận.
Tôi sẽ kiểm tra. Nếu không có quy định này, tôi sẽ mang đốt đấy.
Ai cho phép anh hủy hoại tài sản nhà nước?
Tài sản nhà nước!
Anh ấy dễ thương, nhưng cổ hủ quá.
Thôi đi mà!
Máy bay địch! Ra vị trí ngay!
Đi nào!
Đừng quên vũ khí đấy!
Brichkina! Chetvertak!
Đi nào, các đồng chí! Đi nào!
- Tổ một - bên phải! - Tổ hai - bên trái!
Dân thường vào hầm..!
Máy bay kìa!
Hướng 12 giờ!
Bên phải, xong!
Bên trái, xong!
- Tốc độ một bốn mươi! - Tốc độ một bốn mươi!
- Mười tám! - Mười tám!
Điểm xạ ngắn!
- Mục tiêu! - Bắn!
Tốc độ năm mươi!
Mười hai!
Mười!
Tám
Messerschmitts bên phải! Tóm chiếc đầu!
Tốc độ một tám mươi! Điểm xạ dài.
Bắn!
- Cư ly mười sáu! - Cư ly mười sáu!
Lida!
Bắn!
Sao bắn cả hai? Chỉ bắn một chiếc thôi!
Anh thì cái gì cũng biết a? Các cô ấy chiến đấu, mà anh thì trốn vào một cái lỗ!
Đi ra ngoài giúp họ đi, thay vì nấp sau váy đàn bà!
Các người cứ đứng vào vị trí anh ta trong chiến tranh đi!
Lisaveta ư? Nó sao rồi?
- Bị thương phần mềm. - Nó sẽ lành thôi.
Messerschmitts đến kìa!
Vào vị trí! hướng ba giờ!
Tốc độ một bốn mươi!
Chỉnh thước ngắm!
Điểm xạ ngắn!
Bắn đi, Rita!
Bắn!
- Bắt mục tiêu. - Bắn!
Nhắm tâm điểm, Bắn nó!
- Bắn chúng đi, các em! - Tiêu diệt chúng!
Đây là lúc tôi bắt đầu làm việc đây.
- Anh đi đâu thế? - Tôi phải bắt sống nó!
Quay lại nào!
Tốt lắm, Ossyanina!
- Nó không nhảy dù ra. - Chắc nó bị thương rồi.
Dù sao đi nữa, nó cũng đừng rơi vào cái hồ đó.
Đừng phí đạn, dù sao bạn cũng bắn trật.
Tên kia vẫn nhảy dù kìa.
Nhìn xem, Vaskov sẽ bơi đến chỗ thằng ấy.
Anh ấy sẽ lôi cổ nó về.
Tôi ngạc nhiên nếu nó rơi vào hồ hoặc vào rừng.
Khoan!
Cô ấy hạ nó rồi!
Bắn trúng cả hai.
- Mang cáng ra, các đồng chí. - Chúng ta cõng cô ấy được mà.
Không, nằm trên cáng an toàn hơn.
Cô ấy bắn nó dữ quá.
Cẩn thận.
Chúng ta làm đúng cả mà.
Không, không đúng! Chúng còn sống mới đúng!
Sao anh không ...
Anh thì biết gì, hay anh cần chi tiết?
Chú ý!
- Chào đồng chí thiếu tá! - Nghỉ.
Làm tốt lắm. Ai làm thế?
Thượng sĩ Ossyanina.
Ossyanina và tổ của mình.
Rất tốt. Cô sẽ được huy chương đấy.
Không, không cần huy chương.
- Anh nhặt truyền đơn sao? - Chúng rơi trong hồ ấy mà.
Chiếc dù đầu tiên không mở.
Chúng tôi định tóm tên kia thì cô ấy...
- Thật xấu hổ. - Tôi nói, thật xấu hổ.
Tại sao chúng muốn trinh sát trên khu vực của anh nhỉ?
Chúng tôi bị thương hai người.
Tôi sẽ chuyển họ đi. Tôi tăng cường quân cho các đồng chí đây. Làm quen đi.
Lần sau ta nói chuyện với nhau nhé, Margarita?
Chào đằng ấy, người mới!
- Ở bao lâu đây? - Đến khi nào chúng tôi còn thích chỗ này.
Giày ống đẹp nhỉ.
Một tay sĩ quan cao cấp, và là một người có vợ,
đã làm cho moi chuyện rắc rối. Ừm, cô biết nó như thế nào mà.
Tôi phải xử lý chuyện đó ư?
Đừng mếch lòng nhé, để tôi giải quyết.
Một thành viên Hội đồng chiến tranh biết được chuyện,
rồi tay đại tá đó bị đổi đi, và tôi có nhiệm vụ chăm lo
... cho cái gọi là "bạn gái".
Tôi hiểu rồi.
- Tôi đi được chứ? - Được rồi.
Này, các đồng chí, đây là Rita.
Tôi là tiểu đội trưởng Ossyanina.
Komelkova.
Gourvitch.
Tại sao cô từ chối huy chương vậy?
Tôi làm thế vì chuyện cá nhân.
Chà, chúng ta thực sự độc lập, đúng không?
Có mấy cô mà tôi không tài nào hiểu được.
- Cô ám chỉ tôi sao? - Ừ.
Họ nói cô nghe rồi ư? Được rồi, lên lớp cho tôi đi!
Cô thích làm chuyện đó ngay bây giờ hay lúc khác?
- Tôi có một anh chồng, Zhenya. - Cô khác cuỗm anh ấy rồi sao?
Đừng cố mà khóc trên vai tôi đấy.
Không, anh ấy đã mất vào ngày thứ ba của chiến tranh.
Khi anh ấy bị rét gần chết trên mặt trận Phần Lan,
thì vợ anh ấy tằng tịu với tay bác sĩ trung đoàn kỵ binh.
Anh ấy được nuôi thằng bé theo quyết định tòa án.
Và gởi nó về nhà mẹ mình.
Ngày mai, cả đơn vị, dưới quyền chỉ huy của tôi được tắm hơi.
Báo cáo cho tôi chuyện xà phòng nhé.
Đấy là lý do tôi tình nguyện về đơn vị này. Để được gần mẹ tôi và thằng bé.
Bây giờ tôi không lẻ loi nữa.
Ngày mai tôi lại đến gặp họ.
Cậu là một người may mắn.
Tôi không còn ai trên thế giới này.
Mẹ và hai đứa em tôi, tất cả đã chết.
- Bị trúng bom? - Không, chúng đã bắn họ.
Những gia đình của cán bộ cao cấp đều bị hành quyết.
Một phụ nữ Estonia giấu tôi ở chỗ bà ấy.
Tôi đã nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Còn chuyện đại tá là thế nào, Zhenya?
Sao bạn làm thế, Zhenya?
Ừm, tôi...
Trung tá Luzhin xin trình diện!
Chào anh.
Con gái tôi, Zhenya.
Thế đấy!
Lấy cho tôi hai phần, tôi và Tatiana.
- Ai sẽ chà lưng tôi đây? - Anh thượng sĩ.
Chà, anh ấy có mặc quần đấy.
Ta rút thăm chọn anh ấy đi.
Oh, anh ta chỉ là ông lão quê mùa,
ít nói. Lúc nào cũng mệnh với lệnh.
Bất luận thế nào, thì chị giúp việc cho anh ấy cũng không than phiền.
Chuyện đó không đúng!
Cậu nghe người ta đồn chưa? Cô ấy phải lòng anh ta.
Brichkina của chúng ta gặp một anh lính Sô cô la đấy!
Chừng nào cưới vậy?
Thật xấu hổ!
Hãy tự mà tránh xa mấy thứ ấy, các cô ấy nói thế.
Đương nhiên, cô rành quá mà, quả phụ của anh hùng!
Cô im đi. Bản thân cô ...
Tôi cảnh báo cậu đấy, đồng chí thượng sĩ,
cậu đang chọc giận tôi, mà tôi thì chẳng có gì để mất.
Cậu nói gì thế?
Thôi đừng cãi nhau nữa!
Để tôi đọc thơ cho mà nghe. Nhé?
Sao mơ mơ màng màng thế?
Tôi không biết nữa, Rita. Tôi không biết gì hết...
Gia đình tôi sống cô độc ven rừng.
Bố tôi làm kiểm lâm.
Mẹ tôi luôn bảo tôi rằng,
"Chỉ cần có niềm tin thôi, con gái.
Có lẽ hạnh phúc của con ở đâu đó quanh đây.
Dù sao, thì nó cũng không vuột khỏi tay con đâu. "
Vậy anh sẽ đi ư?
Ừ, ngày mai.
- Ai đấy? - Em.
Cảm thấy cô đơn?
Vâng.
Đừng làm chuyện ngốc, thậm chí khi lẻ loi đi nữa.
Rồi mùa xuân, anh ấy gửi tôi một tấm bưu thiếp.
Em nên đi học, Lisa.
Tháng tám này, em đến thành phố. Anh sẽ giúp em vào trường kỹ thuật.
Đó là năm ngoái, năm 1941.
Hãy có đức tin, Lisa. Đừng mất hy vọng.
Có thể cậu sẽ thấy hạnh phúc ở quanh ta.
Ngày mai sẽ thấy không chừng.
Chỉ là tôi đã tìm xung quanh mình.
Sonya, cậu đọc tiếp bài khác đi.
"Tôi đã một lần yêu em. Tình yêu, có lẽ, là một đốm lửa nhỏ..."
"chưa tắt trong hồn tôi."
"Nhưng nó cũng không thúc đẩy nỗi nhớ."
"Hoặc bởi vì nỗi buồn hay hối tiếc."
"Tôi đã một lần yêu em, hoàn toàn tuyệt vọng, dịu dàng, câm lặng,"
"Vì ghen tuông và thiếu lòng tin."
"Tôi đã một lần yêu em, quy phục em hoàn toàn."
"Có thể khi cầu Chúa, em lại được ban phúc."
Gì thế?
Có chuyện gì ?
Ossyanina may thế!
Cậu ấy có thời gian cưới và đẻ con nữa,
còn tôi là tù nhân của bộ đồ này từ 18 tuổi!
Đừng nói vậy mà.
Rồi có một ngày, cậu sẽ có tất cả thôi.
Zhenya, nó có vợ rồi.
Nhưng con yêu anh ấy mà bố.
Dừng lại!
- Đồng chí đại tá! - Gì thế?
Đây, thưa ngài!
Zhenya! Em làm gì ở đây vậy, Zhenya?
Em làm gì ở đây thế?
Dừng lại!
Quân giết người!
Gì vậy, Zhenya?
Không chỉ mình cậu mới có chuyện phải giải quyết đâu.
- Đến ai? - Komelkova.
- Đến ai? - Chetvertak.
- Cầm đi, Rita. - Không, cậu đừng thế.
Cầm đi mà.
- Người kế. - Yolkina.
Cảm ơn!
Đừng giận nhé, các cậu, tôi. ..
Hôm qua các cậu nói gì, tôi nghe hết rồi.
Tôi hứa sẽ giữ bí mật mãi mãi.
Tôi có một ít đường, sữa đây. Tôi luôn nhận thiếu một ít.
Chuẩn bị tắm hơi thôi.
Cầm đi, Rita.
Tiểu đội, đứng lại!
Nghỉ. Giải tán.
- Câu cá sao đồng chí trung sĩ? - Không, lội sông.
Nước lạnh lắm, anh sẽ chết cóng thôi.
Còn tốt hơn so với nhà tắm hơi.
Nếu anh bị cua kẹp thì sao?
Đến với chúng em đi. Chúng em chà lưng cho!
- Lisa, đừng đi. - Đợi đã.
Xuống địa ngục hết đi!
Hi, chào các cô!
Oh, Zhenya, cậu giống nàng tiên cá vậy!
Đẹp rạng ngời mà không chói lóa.
Họ phải tạc tượng cậu mới phải.
Cậu đẹp quá...
Đặt cái dáng ấy trong bộ quân phục thì...
Ta xông hơi đi!
Này, bọn nhóc! Đừng sờ vào bất cứ gì đấy!
Chà, tuyệt thật.
Tắm hơi là người bạn tuyệt nhất của lính đấy.
Khi mình già, vui đùa với con cháu,
tôi đoán mình sẽ nhớ buổi tắm hơi này đấy.
Nhưng trước hết, ta phải có con đã.
Này, các cô, nhìn này!
Đồ lót là yếu điểm của tôi.
Nếu cậu dám mặc cái ấy, thì tôi sẽ hiểu là cậu bị phạt gác.
Tôi bị hoài, nên tôi thấy không có gì khác cả.
- Dù sao, cậu vẫn mặc nó à? - Tôi mặc nó làm gì cơ chứ?
Ồ, các cô, trông tôi xấu xí quá nhỉ.
Oh, cởi nó ra đi, Galka.
Lại đây.
Trông cậu ấy thẳng băng thế này.
Chúng tôi sẽ làm đẹp cho cậu.
- Độn lên tí thấy thế nào? - Ý tưởng tuyệt diệu!
- Nhân dịp nào đây? - Chả dịp nào cả, chỉ trêu chọc thôi!
Đây là ngôi làng chúng ta, còn đây là hồ Legonte.
Tuyến đường sắt Murmansk nằm dọc ở đây. Và kênh đào Biển Trắng.
Những mũi tên và vòng tròn nằm xung quanh. Tôi tự hỏi tại sao đấy.
Tất cả các con đường cũng được đánh dấu nữa.
Chúng nắm được tất cả.
Không phải tất cả đâu, chúng chỉ biết các con đường xung quanh hồ thôi.
Chúng không thể băng qua đầm lầy được.
Các cô ấy mượn Pauline đĩa nhạc. Họ tổ chức một buổi tiệc.
Vậy là phải coi chừng. Tắm hơi làm họ khát nước đấy.
Tôi sẽ cho họ một buổi tiệc!
Nào!
Oh, Zhenya, cậu thật quyến rũ.
Tôi chỉ muốn có đàn ông khiêu vũ.
Được rồi, tôi sẵn lòng.
Trại Mồ côi Quốc gia N.K. Krupskaya
"Anh ấy từng nói:"
"Em là người yêu của anh nhé?"
"Và đời tôi cứ thế."
"Niềm đam mê cháy bỏng."
"Một nụ cười quyến rũ như vậy,"
"Đôi mắt đam mê."
"Lời hứa vĩnh cữu."
"Hạnh phúc ước mong."
"Với tôi, con tim khốn khổ, nên anh ấy nói thế."
"Với tôi, con tim khốn khổ, nên anh ấy nói thế."
"Dù anh ấy không khổ đau tí nào,"
"Không, anh ấy có yêu đâu."
"Không, anh ấy không bao giờ, oh không bao giờ yêu tôi."
Misha!
Misha!
Hôm nay chúng tôi sẽ đi.
Cái này tặng cậu.
Cảm ơn!
Tôi biết cậu thích nó mà.
Bọn Đức đã chiếm Minsk.
Tôi không biết làm gì nữa.
Rõ.
Có một tay chơi đến kìa.
- Chỉ huy trưởng. - Vaskov đến đấy.
Sao bạn sợ thế? Chú ý!
Báo cáo chỉ huy trưởng,
đơn vị tôi đang giải trí.
Đã bố trí bốn vệ binh. Không có thương vong.
Cảm ơn buổi tắm hơi.
Thượng sĩ Kiryanova đang báo cáo.
Nào, khiêu vũ đi. Tôi sẽ xem một chút.
- Cậu về kịp lúc chứ? - Tôi e sẽ không kịp.
- Một điệu múa Nga. - Tôi sẽ yêu cầu anh ấy.
Anh thích điệu nhảy nào nhất?
Thôi, đến giờ đi ngủ rồi, báo thức lúc sáu giờ!
Khoan đã, Rita.
Zhenya, hát nữa đi, Thượng sĩ sẽ thích mà.
Thôi, các đồng chí, màn trình diễn đã hết. Quy định rồi.
Ừ, đi ngủ thôi.
Chà, tôi nghĩ là tôi nên đi.
Ở thêm tí nữa, Pauline. Cậu sẽ mắc mưa mất.
Ừm.. trong trường hợp này ...
Tôi thấy chưa buồn ngủ. Bên ngoài vẫn còn sáng.
Đủ rồi, đánh một giấc đi các đồng chí, nhanh nào!
Thủ trưởng, thủ trưởng ơi!
Thủ trưởng!
Gì thế?
Bọn Đức trong rừng.
- Sao đồng chí biết? - Tôi thấy, bọn nhảy dù!
Hai tên, có súng máy nữa.
Phát lệnh báo động! Bảo Kiryanova gặp tôi! Nhanh!
- Rõ!
Chuẩn bị chiến đấu!
Kiryanova, Vaskov muốn gặp cậu!
Hai tên Đức!
Trung sĩ Ossyanina đã thấy chúng.
Tôi đã ra lệnh báo động. Tôi nghĩ chúng ta nên lùng sục khu vực đó.
Anh đồng ý chứ?
Như vậy là chỉ có hai tên. Tôi có thể tự xử trí hai đứa bọn chúng,
Khi các dấu vết vẫn còn nóng.
Rõ, thiếu tá!
Cậu làm gì trong rừng lúc 4 giờ sáng?
Thiên nhiên vẫy gọi thôi.
Chính tôi đã làm nhà vệ sinh cho các đồng chí,
Hay là nó bé quá?
Có một số điều mà một cô gái đẹp không cần phải giải thích.
Cô đó không có ở đây!
Chỉ có người lính và chỉ huy của họ. Chúng ta đang có chiến tranh.
Và đến khi chiến tranh kết thúc, tất cả chúng ta sẽ thành "thái giám" hết.
Đó là lý do giường đồng chí mất trật tự, Phải không, đồng chí thượng sĩ "thái giám".
Nghiêm!
Nghỉ!
Ossyanina, gọi người tình nguyện.
Zhenya!
- Galka! - Chờ tí đã, Ossyanina.
Đây là việc săn lùng bọn Đức, không phải buổi dạ vũ đâu.
Mà bọn Đức trang bị vũ khí tự động đấy.
- Họ phải biết bắn như thế nào chứ. - Họ sẽ lo liệu được.
Tôi tham gia được chứ?
Được thôi.
Còn còn một chuyện nữa. Ở đây có ai biết tiếng Đức?
Tôi có thể.
Bạn đọc các quy định chưa? Bạn trả lời thế nào?
Gourvitch
Mũ cậu đâu?
Nói bằng tiếng Đức đi, "giơ tay lên".
Hande Hoch!
Đúng rồi!
Được rồi, tôi sẽ mang theo Gourvitch. Chúng ta sẽ đi hai ngày.
Chị có một mình sao, Maria?
Ừ, một mình.
Nếu chúng ta đi gặp kẻ thù, hoặc một dấu hiệu bất thường,
có ai biết nhái tiếng chim hay con vật nào không?
Tôi hỏi nghiêm túc đấy!
Khi vào rừng, chúng ta không thể nói chuyện, bọn Đức cũng có tai đấy!
Tôi biết một thứ.
- Tiếng gì? - Lừa hí.
Giống y hệt.
Chả có con lừa nào ở đây cả.
Được rồi, tôi sẽ thử quạc quạc như vịt. Tôi sẽ làm cho các đồng chí nghe.
Đấy là cách vịt đực gọi vịt mái.
Hai tiếng quạc là: đã thấy chúng.
Ba tiếng quạc là: quay lại với tôi. Các đồng chí rõ chưa?
Thành hàng dọc, đi, đi nào, Brichkina!
Nghiêm!
Người sẵn sàng thay tôi chỉ huy trong cuộc hành quân này là
thượng sĩ Ossyanina.
Đừng quên chuyện mấy con vịt đấy nhé.
Bên trái, quay! Đi đều, bước!
Sớm về nhé, các đồng chí!
Zhenya!
Thành hai hàng dọc, bước!
Galka! Đừng làm bất cứ gì ngu ngốc nhé!
Bố mẹ cậu còn chứ? Hay cậu mồ côi?
Mồ côi? Tất cả những gì tôi biết, thì có thể, tôi là một đứa mồ côi.
Ý cậu là cũng không chắc nữa?
Mấy ngày này, không ai có thể chắc chắn cái gì cả, phải không trung sĩ?
Đúng đấy!
Dòng họ tôi sống ở Minsk. Tôi học ở Moscow, rồi sau đó ...
- Cậu không còn tin tức gì họ sao? - Không, chẳng gì cả.
- Họ hàng cậu là người Do Thái? - Đương nhiên rồi.
Lẽ tự nhiên. Nếu ở Moscow, thì họ ổn rồi.
Có lẽ họ thoát được chứ?
- Mấy thằng chó đẻ đó...
Nếu anh muốn chửi thề, bước lên đi. Tôi đang nghe nó đấy.
- Cậu đau à? - Không.
Được rồi, Gourvitch, gọi "quạc" ba lần đi.
- Để làm gì? - Để chắc mọi người chạy lại.
Cậu quên bài học của tôi rồi sao?
Có chuyện gì thế?
Nếu phạm bất kỳ sai lầm nào, tất cả các đồng chí sẽ chết ngay.
Các đồng chí chạy qua bụi cây như bầy bò cái tơ vậy.
- Mệt không? - Không tí nào.
Vậy thì tốt. Cậu có thấy bất cứ gì trên đường chứ?
Không nhiều. Chỉ vài nhánh cây gãy đổ.
Rất tốt. Hoàn toàn đúng. Còn cậu?
Mọi thứ dường như bình thường cả.
- Vài giọt sương rơi khỏi bụi cây. - Thị lực tốt lắm!
Rất tốt, Brichkina.
Có hai vệt đường mòn có dấu giày lính dù.
Căn cứ dấu chân, thì chúng đang đi vòng về hướng đầm lầy.
Nó sẽ làm chúng mất ít nhất hai mươi dặm.
Chúng đi càng nhiều càng tốt. Chúng ta đang băng thẳng qua.
Băng như thế nào?
Không phải ở đây, dĩ nhiên. Tôi biết có một con đường mòn.
Bây giờ có mười phút để hút thuốc và để các đồng chí vệ sinh.
Thôi đi!
Đi đi.
Đi sát vào nhau đấy.
Nó sâu chứ?
Có một vài chỗ ... có thể sâu đến ...
Có thể đến thắt lưng. Đừng để ướt súng đấy.
Theo tôi! Bước theo chân tôi.
Chỗ nào cũng bẩn...
- Komelkova, tiếp tục đi! - Đang đi đây!
Nào!
Đừng đến gần cô ấy, Chetvertak! Ossyanina, cố thoát ra nào!
Tiếp đi, Galka.
- Đồng chí trung sĩ! - Cậu muốn gì? '
Cứ tiếp tục đi! Hoặc là chúng ta sẽ chìm đấy!
Tôi mất giày rồi!
- Cậu thấy nó không? - Không.
- Cậu đi đâu đấy? - Tôi thử giúp cô ấy!
Đứng đấy! Đừng quay lại!
Brichkina, đưa cây sào ra.
Ra khỏi đó thôi, nào, Komelkova!
Theo tôi! Tiến lên!
Còn giày của tôi thì sao?
Bây giờ cậu không thể tìm nó.
Coi nào, Komelkova. Cậu làm được mà.
Đứng lên nào, Zhenya!
Tiếp tục, tiếp tục đi. đất liền không xa nữa.
Tiếp tục. Đi nào!
Theo tôi, theo lối tôi đi này.
Mệt hử?
Không có gì.
Ở đây có đỉa chứ?
Chả có gì ở đây cả. Đây là vùng chết.
Đừng sợ. Đó chỉ là gas đầm lầy.
Dân địa phương nói rằng, có một con ma rừng sống ở đây.
- Là giống gì thế? - Một loại ma quỷ.
Chỉ là chuyện mê tín, thế thôi.
Đôi khi họ nói đúng đấy.
Đừng vội, bước chậm thôi. Chúng ta giải lao được rồi đấy.
Oh, thật nhẹ nhõm.
Vất vả quá hử?
- Anh nói lần nữa đi. - Nghỉ giải lao một tí.
Cậu là một kẻ vụng về, Galka. Cậu nên mát xa ngón chân đi.
Tôi làm rồi.
Đừng lo. Chúng ta sẽ làm cho cô ấy một chiếc giày đặc biệt.
Tôi hiểu.
- Chỉ sau khi qua đầm lầy. Cậu đợi được chứ? - Tôi chờ được.
Sau khi tắm hơi, đây là những gì mà tôi cần.
Tôi thì ướt đẫm, ngay chỗ... Ý tôi là thắt lưng.
Tại sao tôi không mang đồ lót nhỉ?
Zhenya!
Đứng lên nào!
Cầm gậy và theo tôi.
Sang bên kia chúng ta sẽ khô ráo và ấm áp.
Zhenya, cậu có gương chứ?
Zhenya, chải tóc dùm tôi nhé?
Cậu dễ thương rồi đấy. Tự chải đi.
- Zhenya, không phải lúc làm chuyện vô nghĩa đó! - Tôi đến ngay đây.
Mọi người xong chưa? Bây giờ anh đến được rồi đấy.
Chà, các đồng chí Hồng quân, mọi người không sao chứ?
Đang chờ lệnh, thưa đồng chí thượng sĩ.
- Không quá lạnh chứ? - Dù sao, cũng chả có ai để sưởi ấm chúng tôi cả.
- Các cô sẽ sớm nóng thôi. - Tại sao vậy?
Đây, xỏ vào đi!
Ra là giày vượt đầm lầy đây.
- Thoải mái chứ? - Tốt. Thậm chí còn tốt hơn giày thật nữa.
Đi thôi. Chúng ta phải lội bộ khoảng một giờ rưỡi đấy.
Được rồi, tăng tốc nào!
Đi thôi, các cô!
- Ấm hơn rồi phải không, Komelkova? - Chưa đổ mồ hôi mà!
Đến đây là bắt đầu thấy đỉnh Sinyukhina.
Bên kia là đỉnh núi khác của cái hồ.
Nó tên là Legonte.
Có một vị tỳ kheo tên ấy từng sống ở đây.
Ngài tìm sự an lạc khôn tả.
Ở đây có đủ sự bình yên đó rồi đấy.
Bọn Đức chỉ có một đường băng qua: khoảng tiếp giáp giữa hai hồ.
"Xung đột bất tận. Khát khao hòa bình như một giấc mơ vậy."
"Băng qua máu và bụi, một con ngựa thảo nguyên đang chạy,"
"đạp lên cỏ ..."
Các đồng chí!
Hai tên địch mặc quân phục Đức, di chuyển đến khu vực hồ Vop,
có ý định bí mật tiếp cận đường sắt Kirov
và kênh đào Biển Trắng, do đồng chí Stalin đặt tên.
Tôi dự định lôi kéo kẻ thù vào vị trí này
và buộc chúng phải đầu hàng.
Nếu địch chống cự, tôi sẽ giết một tên và bắt sống tên kia.
- Rõ! - Vậy hãy căng mắt ra quan sát nhé.
- Hãy để tôi nói với chúng. - Bằng tiếng Đức sao?
Tiếng Nga! Cậu sẽ dịch nếu chúng không hiểu. Rõ chứ?
Nếu trong chiến đấu mà các đồng chí cứ thò đầu ra ngoài như thế,
thì không có trạm xá nào gần đó, mà mẹ các cậu cũng không.
Các cậu nên giao chiến với bọn Đức ở khoảng cách xa xa một tí.
Trước khi các cậu bóp cò, thì đã bị thủng lỗ chỗ.
Do đó, tôi yêu cầu các cậu phải thật hết sức bình tĩnh,
và cứ giữ thế cho đến khi tôi bảo khai hoả.
Hoặc tôi sẽ quên các cậu là phụ nữ và ...
và đừng ngủ gật khi gác!
- Bọn Đức? - Nó đâu?
Mẹ kiếp... tôi cứ tưởng...
Cứ nghỉ tí đi, Fedot Yefgrafovich.
Ổn cả mà, Ossyanina. Tôi chỉ ngủ gật thôi, tôi đoán thế.
Nếu tôi mất cảnh giác với bọn Đức đấy, thì tôi sẽ yên giấc nghìn thu.
Nếu chúng giết được sĩ quan của ta, hoặc nổ tung mục tiêu quan trọng thì sao nhỉ?
Tôi sẽ giải thích ra sao ở toà án binh rằng,
thay vì vào rừng lùng sục bọn Đức,
thì tôi đã ngủ gật ở đâu đó.
Thấy có lỗi với các cô chưa?
Sợ dẫn đường cho chúng tấn công? Đấy không phải là một cái cớ.
Không, tôi xin lỗi vì không làm tròn nhiệm vụ thôi.
Chắc giờ đây chúng cũng đang ngủ?
- Chắc chắn rồi! - Chúng cũng là người mà.
Anh nói rằng, đỉnh núi là đường duy nhất để chúng tiếp cận với tuyến đường sắt.
- Và đó là nói về ... - Bốn mươi dặm.
Ở một đất nước xa lạ, và cái chết chực chờ sau từng bụi cây.
Margarita ... cậu họ gì thế?
Gọi tôi là Rita được rồi.
Nếu anh không phiền!
"Tặng người can đảm bảo vệ đất nước."
Đồ tặng ấy mà.
- Hút thuốc chứ, Rita? - Tôi không hút thuốc.
Bọn Đức cũng là người, tôi chưa từng biết chuyện đó đấy.
Tôi rất vui khi nghe cậu nói thế.
- Nó được nhuộm à? - Không, màu thật đấy.
Nàng người cá.
Ở đây con gái không thể chải đầu a?
Tiếp tục đi, đưa mình vào khuôn phép.
Trung sĩ, tôi hỏi anh một câu nhé?
Ừ.
Anh lập gia đình chưa, trung sĩ?
Rồi, Komelkova à.
Cô ấy đâu rồi?
Cô ấy ở nhà, còn chỗ nào nữa chứ?
Có đứa nào chưa?
Bọn trẻ?
Một thằng nhóc.
Anh có hàm ý gì?
Mẹ tôi không cứu được nó. Chỉ vậy thôi.
Tại sao thế?
Vợ tôi ruồng bỏ bố con tôi.
Rita, bạn nên kể hết cho anh ấy đi.
Tôi sẽ kể khi chúng ta quay về.
Tôi thấy cậu là một người lính được đào tạo tốt đấy, Brichkina.
Cậu chuẩn bị tốt đấy. Và khi cậu kêu "quạc" thì thật tuyệt.
- Cậu thấy bất cứ gì chứ? - Không nhiều.
Phải mở to mắt ra, Lisaveta.
Nếu có gì nhúc nhích trong bụi cây, và nếu bầy chim nào xáo động.
Cậu là người con của rừng, cậu sẽ thấy tất cả mọi thứ.
Đẹp quá, phải không?
Như thể không có chiến tranh vậy.
"Lisa, Lisa, Lisaveta, ngọt ngào hơn một củ khoai nướng."
"Em hãy chọn một anh chồng ở đây, hoặc tôi sẽ chọn anh ấy cho em."
Đó là đoạn mà chúng tôi thường hát khi về nhà.
Trung sĩ, anh từ đơn vị đó sao?
Tôi đóng quân ở đây một thời gian.
Và khi về nhà chúng tôi đã hát ...
Rồi chúng ta sẽ cùng hát, Lisaveta à.
Khi nào hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ hát.
- Anh hứa đấy nhé? - Tôi đã nói vậy, phải không?
Đừng quên đấy, đồng chí trung sĩ!
"Những người sinh ra vào thời loạn,"
"Không nhớ nổi những con đường họ đi."
"Chúng tôi, trẻ em của nỗi đau nước Nga,"
"Chưa có sức mạnh để quên."
"Những năm tháng thiêu đốt hủy diệt!"
"Báo hiệu sự điên rồ, hoặc hy vọng?"
"Những năm tháng chiến tranh, những năm tháng đứng lên."
"Khắc sâu vào những khuôn mặt chúng tôi..."
"Khắc sâu vào những khuôn mặt chúng tôi..."
Cậu đọc cho ai nghe đấy?
- Tôi hỏi đọc cho ai? - Có ai đâu. Tôi đọc tôi nghe.
Sao lại đọc to thế?
Nó là thơ mà.
Mắt cậu mệt mỏi rồi đấy.
Nhưng giờ là ban ngày, đồng chí trung sĩ.
Tôi chỉ nhắc thế thôi. Đừng ngồi quá lâu trên các tảng đá đó.
Khi chúng lạnh, chúng sẽ rút nhiệt từ cơ thể cậu. Lót áo mà ngồi.
Được rồi, đồng chí trung sĩ. Cảm ơn lời khuyên của anh.
Và đừng đọc to như thế nữa.
Không khí buổi tối nặng và ẩm, bình minh quanh đây thì yên tĩnh.
Từ năm dặm có thể vẫn nghe giọng nói đấy.
"Tặng Sonya. Chào thân mến, Misha."
Sao cậu ngồi co ro thế?
Tôi lạnh.
Đưa trán xem.
Sốt rồi.
Lội trong chân không trong đầm lầy lâu ấy mà.
Cậu phải làm mình khỏe lại, hay là tôi sẽ cắt sốt nhé?
- Cái gì thế? - Thuốc.
- Thuốc sao? Rượu mà! - Ừ, thì rượu.
Không, không đâu!
Uống đi, lệnh đấy!
Nào uống đi.
Oh, mẹ ơi...
Nín thở đi!
Cậu lại thấy mẹ mình nếu cậu còn sống.
Ôi, uống đến đâu cháy đến đó.
Chẳng sao cả. Cơn sốt sẽ dịu ngay ấy mà.
- Anh sẽ lạnh khi không có áo đấy. - Đừng lo, tôi khỏe lắm.
Tôi muốn ngày mai cơn sốt biến mất. Tốt nhất là cậu cứ như thế. Cố lên nhé.
Tôi sẽ cố.
Sau chiến tranh, những người sống sót sẽ thành một bà mẹ.
Gì thế? Bọn Đức sao?
- Đi ngủ. Mệnh lệnh là "ngủ đi". - Thế nào rồi, Galka?
- Rita đâu? - Cô ấy trên đó với Vaskov.
Gì thế?
- Cậu nghe không?
Nó là con chim.
Ừ, chim Ác là. Chúng hốt hoảng ở đó.
Có nghĩa là có ai đến, làm cho chúng hốt hoảng.
Nhanh lên! đánh thức mọi người. Chạy đi! Gọi Gourvitch qua đây.
Cứ giữ ngụy trang! Im lặng!
Xin chào, đồng chí trung sĩ.
Chào, Chetvertak thế nào rồi?
Vẫn ngủ. Chúng tôi không đánh thức cô ấy.
Được! Ở cạnh tôi nhé. Và giữ cái đầu thấp xuống.
Vâng.
Bọn chúng đấy!
Thấy chứ? Chúng đấy. Hai tên.
Ba.
Bốn.
Năm.
Sáu.
Sáu. Bảy.
Tám. Chín.
Chín. Mười.
Mười một.
Mười hai.
Mười hai. Mười ba.
Mười bốn. Mười lăm.
Mười lăm. Mười sáu.
Chim cu, chim cu trên trời, tôi còn sống bao năm nữa đây?
Một.
Hai.
Ba.
Hết tập một.