Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sao không gọi là xứ Lạnh Giá,
hay xứ Lạnh Tê Buốt gì đấy?
***ết đưực đây là
thời đại băng hà?
Vì chung quanh ta toàn là băng!
Vừa có chuyện mới rồi đây.
Cứu, cứu chúng tôi với!
Thôi! Nhanh lên các nhóc!
Tảng băng đang trôi đó!
Nhưng bố
Không nhưng gì hết.
Các con sẽ chơi sau.
Dạ. Thôi lên đi anh em.
Sally, Eddie đâu rồi?
Cậu ta có nói gì về 1 cuộc
cách mạng tiến hoá
Thật sao?
Tôi đang bay!
Đúng là cách mạng thật!
-Coi chừng!
-Lộn đường rồi.
1 con dã tượng!
Này, làm ơn giúp 1 việc
Chừa đường cho mọi người đi với chứ!
Vòi tôi mà bé cỡ đó, tôi cũng
không choán chỗ đến thế đâu!
Xin anh đừng hiểu lầm,
Bọn tôi đã đi đường xa với lũ con trẻ
Thì đi tiếp đi, cứ theo đoàn thú.
Đi thì ráng im lặng mà đi.
Thôi, đi.
Nếu nó muốn chết cóng, kệ nó.
Tôi thức rồi đấy nhé!
Sáng rồi anh em ơi!
Zak? Marshall?
Bertie? Chú Fungus?
Mọi người đâu hết rồi? Nhanh lên đi!
Ta sê hut mất đoàn
.
Họ đã bỏ đi mà không có mình!
Năm nào họ cũng làm vậy hết!
Sao vậy?
Không ai yêu thương tôi sao?
Không ai quý mến Sid,
con Chồn lười sao?
Thôi được, thì đi 1 mình vậy!
Gớm quá!
Này, anh bạn ơi! Lần sau
đừng ị bậy ngoài đường chứ!
Thật không ngờ! Thật xanh tươi!
Frank, anh thật dễ thương!
-Cứ hái đi.
-1 đóa bồ công anh!
-Tưởng đông giá làm chúng chết hết rồi.
-Chỉ còn có đóa này.
Thật là
Đúng là hôm nay xui xẻo.
Anh hiểu không, anh bạn?
Thật dơ bẩn! Tê giác nhà anh
thật là bé óc, biết không?
Đó là sự thật không có ý xúc phạm.
Hiểu ý tôi quá rồi mà!
Tuyệt.
1 đóa bồ công anh!
Đóa cuối cùng của mùa này!
-Carl!
-Khoan đã, Frank.
Nó làm hỏng món sà-lát của mình!
Xin lỗi, thật vô ý quá.
Xin để tôi
Thật mà, để tôi đền cho các anh
Ối, cái gì đây?
Quả thông!
Chúa ơi, món hảo của tôi!
Tuyệt vời!
Ngon thật đấy!
Đừng để tôi ăn hết chứ!
Các anh cũng dùng đi!
Ngon tuyệt, đúng không?
Chúc ăn ngon!
Bây giờ nhé?
Ngay bây giờ!
-Cứ coi như không có tôi ở đây.
-Tôi muốn tông vào hắn hết tốc lực!
-Không sao, rồi ta sẽ vui chơi với hắn.
-Xin đừng để họ giết tôi! Tôi muốn sống!
-Buông ra!
-Thôi, anh om sòm quá!
Vậy thôi để tôi đi cho nhanh,
nếu anh phiền.
Anh bạn, không phải lúc này
thì cũng sẽ là lúc khác thôi.
Thà là hôm khác đi vậy.
Bọn tao sẽ bẻ cổ mày,
để mày không thấy đau, được không?
Khoan, tưởng tê giác
là loài ăn cỏ chứ.
-Đúng rồi đó!
-lm mồm!
Ai nói chúng tao xơi nó
sau khi giết nó?
Đừng giết thú vật chỉ để mua vui.
-Hãy để hắn cho mấy con dã tượng.
-Tôi chính là con dã tượng đó.
Thôi được, nếu ai bò được qua hố cát lún
trước mặt thì cứ bắt lấy tên chồn này.
Phải đó, biết thân chưa?
Bước tới 1 bước là chết liền!
-Anh định lừa bọn chúng à?
-Đúng vậy.
Tóm lấy nó.
Một đóa bồ công anh?
Được rồi.
-Anh có đôi mắt đẹp quá!
-Có tránh ra khỏi mặt tôi không?
Anh và tôi sẽ là 1 đội tuyệt vời.
Mình cùng đi chung về phương Nam nhé?
Ừ, leo lên lưng tôi đi cho nhẹ nhàng.
-Thật sao?
-Không.
Khoan, anh không xuống phía Nam sao?
Lúc giao mùa, dời đàn, vân vân?
-Có nhớ gì không?
-Không nhớ gì đâu bạn ơi.
Thôi, cảm ơn đâ giúp.
Để tôi tự lo cũng đưực.
Này, con chồn khốn kiếp kia!
Bọn tao xuống là biết tay!
Thôi, miền Nam cũng có hay ho gì.
Vừa nóng lại vừa đông đúc. Ai thèm?
Anh và tôi, 2 đứa đi lang thang
trong hoang mạc cũng hay rồi.
Anh chỉ cần có cận vệ để đừng
trở thành thành bữa trưa của ai đó
Anh là dã tượng mà lại rất tinh ý.
Anh dẫn đường đi vậy nhé, bé Bự?
Anh tên gì?
-Manfred.
-Manfred?
Hay là Mandy, con dã tượng âu sầu
Hay là...
Thôi đừng theo tôi nữa!
Thôi được, anh sẽ không nhận thấy có tôi
nữa đâu. Tôi sẽ khoá dây kéo mồm tôi lại.
Nhìn thằng bé xinh chưa kìa, Diego.
-Có nó để cùng ăn sáng thì hay nhỉ?
-Không có nó thì ăn sáng cũng đâu vui
Nhất là cha nó hay lột da chúng ta
để làm lều và may áo để giữ ấm.
Máu phải trả bằng máu, thấy thế nào?
Hãy cho hắn thấy thách thức với
loài cọp răng kiếm thì sẽ ra sao.
Hãy thông báo anh em.
Rạng đông ta sẽ tấn công.
Diego, mang đứa bé về cho ta.
Còn sống đó nhé.
Nếu ta muốn tận hưởng sự báo thù
thì nó phải còn sống.
Mệt quá rồi!
-Cậu làm nhà với cái đó à?
-Anh to con nên có nhiều gỗ.
-Còn tôi bé ngần này
-Anh chỉ có nửa khúc cây!
Phải rồi, nhưng với khúc cây nhỏ và
bộ óc thông minh của tôi. Tôi sẽ đốt lửa.
Tuyệt vời!
Để xem tối nay trí tuệ sẽ chiến thắng cơ bắp
như thế nào nhé?
Này, thấy nhá lửa rồi đó.
Tôi có thể chui vào xó kẹt nào
trong nhà anh không?
Không còn ai khác để anh
làm phiền được nữa sao?
Bạn bè hay người thân gì đó?
Loài bò sát độc nào đó?
Gia đình tôi tệ lắm.
Họ đã bỏ đi mà không gọi tôi.
Anh phải biết năm ngoái họ đã làm gì.
Họ đã thức sớm và trói chân tay tôi
bịt miệng tôi bằng 1 con chuột...
xóa vết chân của họ, đi băng qua
dòng nước để tôi mất dấu của họ.
và...dù sao thì ai mà cần họ?
Còn anh thì sao?
Có gia đình không?
Ừ thôi, tôi thấy anh mệt rồi.
Để mai hãy nói tiếp nhé.
Manfred? Manfred?
Anh nhích ra 1 chút đưực không?
Thôi mà, đâu có ai ngủ say nhanh thế?
Manny.
Diego đó, lui ra!
-Đứa bé đâu?
-Tôi mất nó chỗ thác nước.
Mất à?
-Ta muốn đứa bé đó, Diego.
-Tôi sẽ tìm nó.
Liệu đó. Trừ khi mi muốn thay nó.
Ta sẽ lên ngọn Lưng Chừng
Hãy gặp ta ở đó.
Tốt nhất cho mi là nó còn sống.
Tin tưởng mi được không, Diego?
Đi thôi!
Nàng bứt 1 sợi lông trên vai tôi và nói:
'Nếu anh chọn bạn đời
'Tối thiểu anh sẽ chọn màu lông
sao cho hợp tông màu, đúng không?'
Tôi nghĩ: 'Chà, nàng định chơi trò
bọ ngựa với mình đây'
Nếu tìm bạn đời, thì phải sống trung
thành với họ. Anh thì phải biết ơn nữa.
-Tránh xa tôi ra!
-Tìm bạn đời làm gì? Vớ vẩn!
Có thiếu gì những gã Sid ngoài kia?
Manny?
Manny?
Nhìn kìa! Nó còn sống!
Cô ấy đi rồi!
-Này Manny, anh có quên gì không đó?
-Không.
-Nhưng anh vừa cứu nó mà!
-Tôi đang cố thoát kẻ cuối cùng mà tôi đã cứu đây.
Anh đâu thể bỏ nó ở đây!
Kìa, có khói kìa.
Gia đình nó ngay trên đồi kia!
-Chúng ta phải mang trả nó!
-Này, nói thẳng nhé, không có từ 'chúng ta' ở đây.
Chưa từng bao giờ có 'chúng ta', sự thật là
không có 'tôi', sẽ chẳng đời nào còn 'anh'
-Chỉ ngay trên ngọn đồi kia thôi mà
-Nghe cho rõ này! Tôi - Không - Đi!
-Được. Xấu thì xấu luôn đi! Để tôi lo cho nó!
-Ừ, phải, hay đấy!
Anh mà lo cho nó? Lo thân anh
còn chưa xong! Vụ này để tôi xem.
Tôi sẽ mang trả nó.
Ta đâu có cần lão Manny đó.
Không, ta không cần.
Anh làm đến thiên nhiên cũng
phải xấu hổ, biết không hả?
Kệ tôi! Tôi làm được mà!
Tôi sắp chết rồi!
Manny.
-Cái màu hồng đó là của tôi!
-Đúng ra, 'cái đó' là của bọn tôi.
Các anh?
Các anh mà đi đôi với nhau à?
Không hề đi chung!
Rõ rồi! Muốn có con để
khỏi nhận con nuôi chứ gì?
Này, tôi xin lỗi nếu làm phiền
nhưng chúng tôi phải đi.
Vui lòng đưa đứa bé đây.
Tôi đưa nó về đàn của nó.
À, phải, hay lắm, đồ răng dài.
-Anh bảo tôi nói láo hả?
-Tôi đâu có nói thế?
Nhưng có nghĩ thế trong đầu.
Con mèo to này ớn quá.
Nó đoán cả ý mình!
-Tên tôi là Diego, anh bạn.
-Manfred. Tôi không phải bạn anh!
Sao cũng được, Manfred. Nếu anh tìm bộ lạc của nó
thì chỉ phí thời gian thôi. Sáng nay họ dọn đi rồi.
Cảm ơn đã cho biết.
Bây giờ biến đi!
Thôi, tôi sẽ cùng anh đưa nó về bộ lạc của nó
nhưng sau đó anh phải hứa để tôi yên, nghe chưa?
-Được, đồng ý. Sao anh khó chịu thế?
-Anh làm tôi khó chịu!
Chắc anh bị stress đấy. Đó là lý do
anh ăn quá nhiều. Ăn kiêng thì đâu có mập.
Tôi không hề mập! Chỉ tại mớ lông!
Nó làm tôi trông mập thế đấy.
Ừ, thôi được, Mập Lông.
Muốn nói chuyện thì có tôi đây.
Cứ để nó đó là được rồi!
-Nên bảo đảm họ tìm ra nó chứ?
-Ý kiến hay!
Không! Không! Khoan! Khoan đã!
Đừng hại tôi!
-Có vấn đề rồi đây!
-Gì nữa hả?
Tuyệt vời thật!
-Đã bảo là họ đi rồi!
-Coi ai kìa.
Chẳng còn con vật tội nghiệp nào khác
để ăn thịt nữa hay sao?
Chắc họ chưa đi xa đâu.
Họ đi lối này à? Hay lối này?
Anh không giỏi theo dấu vết lắm,
đúng không?
Tôi là chồn, nhìn cành cây, lá
đó là cách theo dấu vết của tôi.
Họ cũng chưa đi xa đâu.
Cành vẫn còn xanh.
Họ đã về phương Bắc cách đây 2 giờ.
Cành vẫn còn xanh.
Họ đã về phương Bắc cách đây 2 giờ.
Làm gì cho cực thân thế!
Đưa đứa bé đây! Tôi có thể đánh hơi
người nhanh hơn các anh nhiều.
Anh chỉ là kẻ qua đường tốt
bụng ra tay nghĩa hiệp thôi sao?
-Tôi biết rõ đoàn người sẽ đi về đâu.
-Tắt qua Sông băng.
Ai chẳng biết họ cũng có
trai khác ở bên kia?
.
Trừ khi anh biết theo dấu họ. Anh sẽ chẳng bao giờ
theo kịp họ trước khi núi bị băng tuyết phủ lấp.
Là ngày mai đó.
Vậy anh muốn giao đứa bé thì giao,
hay là tự ý đi lạc trong bão tuyết. Tùy ý.
Giữ thằng bé đi.
Ta đi tìm đoàn người.
Tội cho chú mèo xấu xí hung dữ chưa.
Sid, Chú mèo xấu xí hung dữ
sẽ dẫn đường đấy nhé.
Manny tôi... tôi gặp anh 1 chút,
được không?
Không! Càng sớm tìm ra đoàn người,
càng sớm chia tay tên xấu xí đó,
và đứa bé nữa.
Không phải lúc nào cũng có
dã tượng để bảo vệ đâu nhé.
Và nếu ngày ấy đến. Đề nghị anh giữ mạng
vì tôi sẽ xơi anh đấy.
Ai giỏi theo dấu vết làm ơn
ra trước để bọn tôi theo!
Làm ơn cứu tôi!
Làm ơn bảo nó nín đi!
Không chịu nổi nữa!
-Tôi xơi những thứ ít phàn nàn.
-Hắn không ngừng lắm chuyện.
-Đỡ đầu nó dùm đi!
-Đặt nó xuống!
'Đỡ lấy. Đặt nó xuống'.
-Mũi nó khô!
-Có nghĩa là mũi trục trặc?
-Hay là ta cứ liếm, chỉ phòng hờ thôi.
-Để tôi làm cho.
-Nó có mặc tã con nít.
-Thì sao?
Nếu nó ị thì phân sẻ đi đâu?
-Con người đúng là bẩn thật !
-Xem lại phải nó i. không?
-Tại sao lại là tôi chứ?
-Vì mang trả nó là ý của anh.
Vì anh nhỏ con và không có quyền có ý kiến.
Và vì tôi sẽ dẫm lên anh nếu anh không làm vậy!
-Còn gì nữa không?
-Có làm không?
Chúa ơi
Coi chừng, tôi làm việc đây.
-Coi chừng!
-Đừng quơ nó như thế chứ!
Tôi sắp ngã rồi!
Sạch sẽ! Lừa được anh rồi nhé!
Có thôi đi không?
Này, làm nữa đi, nó thích đó!
Tôi cũng thấy khoẻ hơn nhiều!
Bế nó giúp tôi đi.
Quay nó về hướng tôi.
Em bé đâu rồi?
Nó đây rồi!
Em bé đâu rồi?
Nó đây rồi!
Thôi đi! Anh làm nó sợ!
-Chắc là nó đói!
-Có ai có sữa không?
-Có sữa thì thích nhỉ?
-Không phải cho anh! Cho đứa bé!
Tôi có nói là cho tôi đâu?
-Nói lải nhải thế đủ no rồi, đúng không?
-Thôi, thôi, đủ rồi!
Đủ rồi, đủ rồi.
Thức ăn!
Tôi không biết,
nhưng tôi đã được bảo như thế.
Tôi không biết,
nhưng tôi đã được bảo như thế.
Tận cùng thế giới rất là lạnh.
Tận cùng thế giới rất là lạnh.
Hãy chuẩn bị cho thời đại băng hà!
Hãy bảo vệ sự sống của chim cưu!
Những kẻ sống sót hãy cách ly
chim cưu khỏi lũ ác thú!
Hãy bảo vệ sự sống của chim cưu!
Hãy chuẩn bị cho thời đại băng hà!
-Băng hà?
-Tôi có nghe nói rồi.
-Có người lạ!
-Đừng để rơi vào đây.
-Nếu rơi vào
-Có người lạ!
thì sẽ chết vì nước sôi.
Cho xin trái dưa bạn nãy được không?
Bé này đang đói và...
Không được! Đây là thức ăn
dự trữ cho giai đoạn băng hà.
Khí hậu lạnh khiến chúng tôi đã tìm
thức ăn từ hàng tỷ tỷ năm qua!
Rồi chỉ có 3 quả dưa thôi?
Nếu anh không biết lo xa,
anh sẽ gặp bất hạnh
Anh sẽ bất hạnh. Anh sẽ bất hạnh.
-Tránh xa tôi ra.
-Anh sẽ bất hạnh.
Đừng!
Hãy lấy quả dưa lại!
Tấn công!
-Quả dưa!
-Quả dưa! Quả dưa! Quả dưa!
Con mái cuối cùng của ta
-Được rồi! Được rồi!
-Đừng mà!
Quả dưa cuối cùng!
Sid. Giờ lại phải tìm thức ăn khác!
Phải, qua thêm nữa về bên phải.
-Xem đó, vừa ăn tối vừa xem trình diễn.
-Trái, qua trái.
Thức ăn mà chia ra
thì không đủ dính răng.
Ai đó? Kẻ thù à?
Nào, nhanh lên, muốn đánh à?
Đến giờ đi ngủ!
Người hùng đã về đấy à?
Có gì đâu.
No rồi.
Hôn em bé trước khi đi ngủ nhé?
-Thôi, nó ngủ rồi!
-Tôi nói với anh đấy mà.
Thôi, tôi đi ngủ đây.
Chúc ngủ ngon!
Có thôi đi không?
Thôi được, thôi được!
Chỉ làm dãn gân cốt tí thôi...
Thôi được.
-Cái gì
-Đó, cứ cắn đi. Đó sẽ là điều cuối cùng mi làm.
-Để ta làm việc, nhãi ranh!
-Mi làm cho ai, Diego?
Bắt đứa trẻ có vẻ
quá khó với mi hả?
-Sao cả 2 lại ra hết cả đây?
-Soto đang sốt ruột
Ừ, ông ấy bảo chúng ta: 'Mang
đứa bé về. Hay là đừng bao giờ về!'
Ta có tin nhắn cho Soto đây.
Bảo là ta sẽ mang đứa bé về.
và cả...
1 con dã tượng nữa.
-1 con dã tượng!
-Loài dã tượng không bao giờ đi lẻ bầy!
Con này thì có. Ta sẽ dẫn nó
lên ngọn Lưng Chừng.
Bao nhiêu là thịt.
Hãy tấn công hắn!
Chưa. Phải cả đàn chúng ta
mới hạ nổi con dã tượng đó.
Hãy bảo tất cả chuẩn bị.
Đi ngay!
-Đứa bé đâu?
-Lại mất nữa à?
.
Sid.
Trông xấu quá,
nhưng thật dễ thương!
Xin chào quả bí nhỏ.
-Anh tìm nó ở đâu?
-Chú bé tội nghiệp lạc loài
Lũ cọp răng kiếm định ăn nó.
-Nên anh nhảy vào cứu.
-Thật anh hùng!
Nó cần anh, và anh cũng chỉ
ước ao có 1 mái ấm gia đình.
Thật sao? Tôi đã tìm ra được
sự quyến rũ từ 1 người đàn ông...
Ai lại chẳng ước ao có 1 gia đình.
-Thế mà anh lại biến đi đâu?
-Ai lại chẳng ước ao có 1 gia đình.
Thật dễ thương
Các cô biết mà
À, chào Manny!
Anh có chuyện gì vậy?
Xin các cô thứ lỗi. Các cô cứ
nói chuyện chơi và tôi quay lại ngay.
Hấp dẫn thật.
Trông thì xấu trai đấy,
nhưng có vẻ biết lo cho gia đình.
Chị nói phải, nhưng hiền lành quá
thì lại bị ăn thịt.
-Xin anh đấy, tôi cần nó.
-Để làm gì?
-Với 1 anh chàng đẹp trai như anh?
-Anh nói vậy, chứ không phải vậy.
Thật chứ, tự nhìn mình đi.
Nhiều cô chắc chẳng được anh liếc đến.
-Anh nói chuyện tiếu lâm quá.
-Cứ đi đi.
Cảm ơn anh, anh tốt quá.
-Để thằng bé đây.
Manny, tôi cần nó!
Các cô, khi nãy nói đến đâu nhỉ?
-Carl?
-Từ từ, Frank.
Cái đuôi đẹp đi tới, đột nhiên hắn
di chuyển như một con báo. Và con hổ...
Phải, Ngài Tìm dấu vết vĩ đại,
không tìm nổi dấu cả 1 con chồn.
Tao là ai? 1 cô vú em ướt nhẹp
của mày? Nhìn gì vậy nhóc con?
Nhìn đi, sau này nhóc sẽ lớn lên
thành 1 con thú ăn thịt, phải không?
Tao không nghĩ vậy đâu?
Nhóc có gì nào? 1 ít lông...
không răng, không móng...
Quấn chân bằng vải.
Nhóc thì có gì phải sợ?
Cái này như là 1 cái sở thú
dễ thương đối với nhóc hả?
Thôi được, đồ láu cá.
Nhóc được nghỉ đó.
Vui hả? Thế này thì sao?
Nhóc chỉ là miếng mồi nhỏ
cho bọn thú ăn thịt.
Nhưng tao công nhận
nhóc khá can đảm đấy.
Ta ơn Chúa. Một con cọp.
Cứu tôi, cứu tôi!
-Đứa bé đâu?
-Manfred giữ nó.
Hãy ngậm tôi trong miệng. Nào.
Nhanh lên. Hắn tóm được tôi.
Nó bắt tôi rồi! Cứu tôi!
-Tránh ra cho tôi nhờ!
-Nó đi lối này này!
Đằng này!
Carl! Cọp đã ăn nó rồi!
Khoan đã!
Đúng là nó chết rồi!
Không. Carl, sao đa nghi thế?
Tôi không thích làm chúng đau lòng như thế.
Nhưng đành phải vậy thôi.
Rồi, cảm ơn. Xin bỏ tôi xuống đi.
Manny. Manny.
Mình phải đi gấp chứ!
Diego, nhả hắn ra đi.
Có biết sáng nay hắn bị gì không?
Nó vừa lọt sình đấy.
Có lúc tôi cứ tưởng
anh định ăn tôi chứ.
-Tôi không ăn đồ bỏ.
-Vậy mà...
Tôi cứ tưởng Có không?
Khoan, khoan đã!
Chờ tôi với nào!
Anh em!
Cảm ơn đã chờ tôi!
3, 2, 1 .
Thật là đúng giờ!
-Đừng để tôi phải can thiệp nữa!
-Nó gây sự trước mà!
Tôi không cần biết ai bắt đầu!
Tôi sẽ kết thúc!
Kiến trúc tân thời.
Không bền đâu.
Chào Manny.
Chào Diego!
Chào Sid.
-Anh đi lạc rồi, đúng không?
-Tôi biết chính xác ta đang ở đâu.
Hãy hỏi con sóc kia chỉ đường.
-Cần gì hỏi?
-Vậy để tôi hỏi.
Này anh bạn, có thấy đoàn
người nào đi qua đây không?
Tôi thích trò này lắm đó.
Được rồi.
Rồi, 3 chữ Chữ thứ nhất.
Báo, không phải. Dẫm chân!
Để tôi thử. 1 đoàn!
Hay lắm, Manny.
Một đoàn răng nanh và móng vuốt?
Đoàn chó sói? Đoàn....
Đoàn gấu? Bọ chét?
Đoàn râu ria? Mũi?
-Lũ mặt dày?
-Bọn lừa đảo.
Một đoàn rắc rối? Một bầy chim.
Đoàn cá bay!.
Tin vui rồi!
Tôi tìm ra đường tắt!
-Đường tắt là sao?
-Tức là đường đi nhanh hơn đường chính.
Tôi biết rồi!
Hoặc là ta đi qua đó để kịp đoàn người
hay là đi đường chính rồi sẽ mất dấu họ.
Qua đó à? Anh tưởng tôi là ai?
Giờ này ngày mai
anh đã tự do rồi đó.
.
Hay là 1 vú em. Tôi không
bao giờ chán chơi với con nít.
Anh em, xem này.
Sid, Diego biết đường tắt.
Thôi, cảm ơn. Tôi muốn sống cơ.
Tôi có đề nghị anh
đi đường tắt đâu?
-Anh đe dọa tôi đấy à?
-Đi đi, đồ lười.
Đường tắt đấy, cọp.
Nhanh lên! Vào trong đi!
Ta đi đường tắt vậy.
Các cậu nhớ đi gần nhau,
vì rất dễ bị lạc.
Các cậu ơi?
Một con cá.
Ráng đi theo dùm, được không?
1 đứa bé đã đủ cực rồi!
.
Bắt được rồi!
Thuyền trưởng, phía trước có băng trôi.
Ôi, không.
Ai sẵn sàng chơi hiệp 2?
Bảo thằng bé cẩn thận hơn chứ!
Nhìn kìa. Cọp.
Được rồi, không sao đâu.
Cọp chỉ chơi với sơn dương...
-với hàm răng của mình thôi.
-Thôi mà Sid.
Mình đi tiếp đi.
Được rồi này.
Để tìm Chồn lười xem sao.
Các anh có thấy là họ
chẳng bao giờ vẽ Chồn lười không?
-Nhìn này Manny, 1 con dã tượng!
-Ai đó đâm vào tôi.
Con to mập này,
trông giống anh quá.
Nó có cả 1 gia đình nữa này!
Nó đang đùa giỡn vui quá.
Nó đang chơi với con nữa này.
Cậu thấy chưa? Vấn đề của cậu đó.
Dã tượng là phải như thế.
-Sid
-Tìm 1 nàng dã tượng, 1 nhóc dã tượng...
-Sid
-Gì?
-lm đi.
-Nhưng...
Nhìn này.
Chắc chắn là do cọp.
Đây là đỉnh Lưng Chừng.
Trạm kế tiếp. Đèo lớn.
-Vậy mà tôi cứ nghi ngờ mãi.
-Nghe chưa nhóc?
Nhóc gần về đến nhà rồi đó!
-Chân tôi đang chảy nước.
-Bọn này phải làm gì...
-mỗi khi cơ thể anh như vậy không?
-Kệ nó đi.
Thật mà, chân tôi đang nóng.
Bao tử đứa nào đấy?
Chắc chắn tiếng sấm
là từ dưới lòng đất.
Từ lòng đất à?
Nhanh lên! Theo tôi!
Anh có đi đâu đâu mà theo!
-Giá như tôi biết nhảy như vậy!
-Mong ước được chấp thuận
-Đi nhanh lên!
-Đã bao giờ anh thấy dòng sông dung nham chưa?
Giữ đứa bé.
Manny.
Manny, Manny, Manny.
Anh có sao không? Nói gì đi, nói đi!
Hả? Nói đi, không nghe gì hết!
Anh đang dẫm lên vòi tôi!
-Anh không sao! Không sao!
-Sao anh lại làm vậy?
Suýt nữa anh chết vì cứu tôi.
Sống trong đàn thì phải vậy.
Phải biết lo cho nhau.
Vậy, cảm ơn.
Không biết anh em nghĩ sao Chứ đàn
mình là đàn quái gở nhất tôi từng thấy.
Tôi nôn nóng đượcc ngoạm
vào con dã tượng đó!
Không ai đụng đến con dã tượng
trước khi ta xơi thằng bé!
Đầu tiên tao sẽ cắn rời tứ chi nó ra.
-Tao sẽ để những miếng thịt trắng riêng.
-Thôi đi! Đang đói lắm rồi đây!
Kế đến là vai. Hơi cứng nhưng...
-Ta đã bảo thôi đi!
-Để dành sức đi!
Dã tượng khó hạ lắm đấy!
Chỉ có 1 cách để làm.
Trước hết là phải dồn nó vào góc
Cắn đứt sườn nó
Rồi 3 đứa bây giữ chặt nó...
còn ta cắn vào cổ nó.
Phải đưa thằng bé này
vào chỗ kín gió.
-Còn bao xa nữa?
-3 dặm.
Bọn ta đã đi qua đây hồi sáng.
-Anh làm gì vậy?
-Tôi vẽ Chồn lười.
Sao không ráng vẽ cho giống,
và vẽ nó đang nằm ?
Vẽ sao cho mập hơn 1 chút.
-Hoàn hảo.
-Tôi quên cười.
Ta đúng là thiên tài!
Từ rày về sau, mọi người phải gọi
tôi là Sid, Chúa tể của ngọn lửa.
Chúa tể này, đuôi bị cháy kìa.
Cảm ơn. Từ rày về sau
tôi sẽ gọi anh là Diego!
Vị Chúa tể 'Động vào là chết ngay đấy'.
Thôi, đùa chút thôi, đồ khùng.
Mấy con vẹt.
Nhìn này.
Thật không ngờ!
Lại đây nào, bé cưng,
Lại đây nào, con sâu dễ thương.
Lại với chú Sid
Không, lối này chứ.
Đừng, lại đằng kia kìa.
Đến chỗ hắn kìa.
Được rồi.
Giỏi rồi!
Thôi tập đi đi.
Nhìn kìa, chú nhóc của ta
đang lớn lên đấy.
Thôi, vào ngủ đi.
Nhìn anh chàng to con kia kìa.
Biết không, tôi chưa có người bạn
nào liều mình để cứu tôi cả.
Ừ, anh ta rất tốt bụng.
Phải, đúng vậy.
Chúc ngủ ngon nhé.
Hãy chùi rửa cho sạch sẽ, cha cậu sẽ nói sao
nếu cậu trở về mà bẩn thỉu thế kia?
Để ta chùi sạch cho.
Nhìn tốt đấy. Thêm chút nữa nhé.
-Cậu làm đưực lắm.
-Tôi nghĩ nó bắt đầu có vẻ giống tôi.
Diego, nghĩ gì vậy?
-Có khi ta không nên làm thế.
-Sao lại không?
Nếu ta cứu nó, nó sẽ trở thành 1 thợ săn.
Và nghĩ xem, nó sẽ săn ai nào?
Có khi vì ta cứu nó
nên nó sẽ không hại chúng ta chăng?
Phải, và có khi lông nó sẽ rậm lên,
cổ dài ra và anh sẽ gọi nó là dã tượng mẹ.
-Anh làm sao vậy?
-Đâu có sao? Chỉ tại đuôi tôi lạnh cóng.
Diego, anh lạnh cóng rồi sao?
-Nằm xuống!
-Sao?
-Nằm xuống! Và theo tôi!
-Chuyện gì vậy?
Ở cuối ngọn Lưng Chừng,
có phục kích đang chờ các bạn.
-Hả?
-'Phục kích' là sao?
-Anh gài bẫy chúng tôi sao?
-Đó là việc của tôi!
-Tôi phải mang đứa bé về nhưng...
-Anh đưa bọn tôi về để ăn thịt!
-Được rồi! Cho ra khỏi đàn ngay!
-Tôi xin lỗi!
Đâu xin lỗi được nhanh thế!
-Nghe này, tôi còn có thể giúp anh
-Lại đây. Sid. Ta có thể mở đường máu.
Không được đâu!
Đàn cọp quá mạnh! Tin tôi đi.
Tin anh?
Sao lại phải tin anh thêm nữa?
Vì tôi là cơ hội duy nhất còn lại.
Xin chào!
-Xem kìa, cuối cùng người hùng cũng xuất hiện.
-Diego. Ta đã bắt đầu lo cho mi đó.
Không cần phải lo. Trong 2 phút nữa,
sẽ có cơ hội để báo thù!
Tốt lắm!
Con Chồn lười kia kìa .
Nó đang bế đứa bé!
Đừng để lộ cho đến khi thấy con dã tượng.
Nó mới là kẻ phải bị bất ngờ.
Muốn vồ mồi à?
-Tôi muốn vồ mồi.
-Còn chờ gì nữa?
Ta đã bảo chờ con dã tượng!
Lũ hỗn tạp, hít bụi này!
Xin lỗi anh em có bất ngờ nho nhỏ!
Bắt nó!
Ngạc nhiên nhé!
Thôi được, theo tôi. Hãy đi đón Sid
rồi chuồn đi khi còn kịp.
Diego, chúng ta hãy cùng
hạ con dã tượng này!
À, bé đây rồi!
Phải rồi. Em bé đâu?
Vừa khít.
Tao không nghĩ vậy đâu.
-Mi làm gì vậy?
-Để yên cho con dã tượng!
Đưực, ta sẽ hạ mi trước!
Thành công rồi!
Đàn của mình giỏi quá, phải không?
Cố lên, mình vẫn còn là 1 đàn.
Tôi rất tiếc đã gài bẫy các bạn.
Biết đấy, tôi lười lắm.
Giận cũng không để lâu đâu.
Thôi đi nhóc.
Cậu phải khoẻ mạnh lên
để bảo vệ cho Manfred và Sid
Nhất là Sid.
Không sao đâu.
Anh khoẻ như cọp!
Hay là tôi đỡ anh đi?
Chịu không?
Coi nào, Diego.
Hãy nói là đứa bé sẽ ổn nhé, Many.
Nghe này, phải bỏ tôi lại đây.
Nếu đoàn người đến ngọn đèo
sẽ không bao giờ bắt kịp được họ nữa.
Anh đâu cần phải làm việc đó.
Sống theo đàn thì phải vậy.
Đừng quên chúng tôi nhé!
Được không?
Chúng tôi sẽ không quên nhóc đâu.
Tạm biệt!
Tạm biệ! Tạm biệt nhé!
-Sid...
-Tạm biệt.
Tạm biệt.
Phải rồi, em bé đâu?
Thôi nào, Sid.
Về phương Nam thôi.
Tạm biệt.
Để dành hơi đi, Sid ơi.
Con người làm gì biết nói?
Diego? Anh còn sống à?
-Tôi có đến 9 kiếp!
-Anh khoẻ hả?
Anh khoẻ.
Tôi hôn anh nhé!
Chúc mừng!
Muốn lên lưng tôi không?
Thôi, cũng phải giữ thể diện
1 chút chứ.
Đi với bọn này, chẳng cần thể diện
gì đâu. Không lên thì tôi lên.
-Leo lên đi.
-Đưa tôi lên nào anh bạn.
Đường nào cũng vậy.
Đây là chuyến di trú tuyệt nhất đấy.
Tôi sẽ cho các anh thấy những vũng nước
ưa thích nhất của tôi, tôi sẽ chuyển qua
màu nâu khi rêu mốc trên lông tôi khô đi.
-Hấp dẫn nhỉ.
-Thời kỳ băng hà sẽ qua đi.
Các anh biết tôi sẽ làm gì không?
Trái đất này sẽ ấm lên.
-Cứ ở đó mà mơ.
-Không hẳn vậy đâu...
20,000 năm sau.