Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tàu đi Flagstona: trễ 4 giờ
Từ Flagstona: trễ 2 giờ
Này.
Này, này!
Nếu các người muốn mua vé,
thì ra kia mà chờ.
Ra đằng trước...
À...
À, ừ, thôi, không sao.
Làm sao mà cứ loanh quanh
mãi ở đây không biết.
Bọn chúng nó cứ
làm như đếch cần vậy
À, xem nào, chắc có đủ...
Ba vé hả?
Hết 7 đô-la
và 50 xu.
Mày là Frank à?
Frank sai bọn tao đến đây.
Mày có mang ngựa
đến cho tao không ?
không.
Có lẽ là...
tao sắp bắn hạ một con ngựa đấy.
Mày mang theo hai tên
là nhiều quá đấy.
Cha ơi! Nhìn này!
Thế đủ rồi.
Trễ rồi. Về nhà thôi!
Đi nào!
Timmy!
Nhìn nè chi Maureen!
Ah!
Con đứng đó làm gì?
Vào trong nhà tắm rửa đi.
Đừng rớ vào món bánh táo
hay gà nướng đấy nhé.
Patrick đi ra ga rồi chứ?
Nó mới chuẩn bị đi thôi cha.
Mẹ kiếp, Patrick!
Con ra ngay đây, thưa cha!
Hà,
cũng được đấy.
Cắt bánh cho to lên chứ con!
Con muốn làm hỏng
bữa tiệc hay sao?
Nhưng mọi hôm
con vẫn cắt thế mà.
Ừ, đúng...
Mọi hôm vẫn vậy.
Maureen này.
Con có thể cắt bánh
ra những lát to như cánh cửa,
nếu con muốn.
Con sẽ có quần áo mới đẹp đẽ,
và con không phải lo làm việc nữa.
Ta sẽ giàu lên, phải không cha?
Ai biết được?
Patrick!
khoan đã!
Nhìn vết bẩn trên ủng kìa!
Lau sạch đi!
Tàu sẽ đến,
và sẽ không có ai
đón mẹ con.
Mẹ của chúng con
đã chết sáu năm nay rồi.
Đi đi. Trễ lắm rồi đấy.
À, quên nữa. Này cha,
làm sao nhận ra mẹ đây?
Con không thể nhầm được, Patrick.
Mẹ con còn trẻ...
xinh đẹp...
và...
Là một phụ nữ quý phái.
Uh
"khi đi đường, em sẽ
mặc áo đầm đen,
..và đội...
..chiếc mũ rơm mà em đã
đội hôm mình gặp nhau.''
Để cha ra giếng lấy nước sạch.
Maureen!
Giờ tính sao với
thằng nhóc đây Frank?
Vì mày đã gọi tên tao ra...
Chào George!
Đúng giờ quá, hả?
Xa quá trời!
Tôi thấy có vài nhà kho
rất tốt dưới phía Nam.
Thế à?
Giá cả cũng hời lắm.
Phải va-li của bà đây không?
Phải.
Nhanh lên, Sam.
Mang lên cho bà ấy đi, Race.
Mang liền đây, thưa bà.
Có gì không hả?
Phải vậy không?
Xưởng cưa cần người hả?
Hôm qua thì vậy.
Sao không cho anh mày biết?
Chào Gramps.
Chào Bill.
Chúng tôi về lại rồi đây.
Nào, nhanh tay lên.
Ha! Ha!
Này, bọn mọi da đỏ
xuống cầu thang nhanh lên.
Tao còn khối hàng
phải chuyển đây.
Được rồi.
Cho mấy cái bao kia xuống trước.
Nhanh.
Nhanh lên!
Bà tên gì? Muốn đi chỗ nào?
Sweetwater.
Trang trại của Brett McBain.
McBain à?
Ừ, đúng rồi.
Cái gã Ái Nhĩ Lan
tóc hung bướng bỉnh đó...
cứ đi săn cát bao nhiêu năm trời
ở nơi chẳng ra đâu.
Sweetwater.
Chỉ có kẻ điên như hắn mới
gọi cái nơi sỏi đá đó,
cái sa mạc đó là ''Sweetwater.''
Sweetwater!
Đi nào!
Sweetwater.
Đúng rồi...
Qua phải thêm một chút.
Cao lên, cao nữa!
Giữ đó đi.
Đến rồi.
Bọn chúng đến với đống
đường ray khốn kiếp đó.
Chúng bắt kịp chúng ta rồi,
Lafayette.
Đi nào!
Này, đi chậm lại!
Ông bị làm sao vậy hả?
Chạy chậm lại!
Ê, mấy thằng nhóc, coi chừng...
Dưới đó coi chừng!
Chạy chậm lại!
Dừng lại!
Sao lại ngừng lại ở đây?
Tôi đã nói tôi đang vội mà.
Xe lửa không ngừng được à?
Tôi có thể giúp gì cho cô đây?
Cho tôi ít nước,
nếu không phiền.
Nước à?
Nguồn nước đã bị nhiễm độc
trong khắp vùng này
từ lâu rồi.
Nghĩa là ông không
tắm rửa bao giờ sao?
Có chứ.
Thì tôi cũng muốn
giống như mọi người thôi.
Tất nhiên là được.
Chỉ cần nhúng chân
vào thau nước thôi.
Cô may mắn đấy.
Sáng nay chỉ mới có
ba người sử dụng thôi.
Lần lượt hay cùng một lúc?
Tôi có thể bảo đảm cô sẽ
thoải mái với chỗ nước đó.
Theo tôi đoán thì cô đây
là người từ thành phố
miền Đông đến đây.
New Orleans.
New Orleans à?
Ông đến đó rồi ư?.
Chưa.
Nhưng tôi có con em họ ở đấy.
Nó mở quán rượu.
Cô biết không, nó...
Rượu Gin.
Chú mày biết thổi kèn,
nhưng có biết bắn không vậy?
Chú mày biết chơi nhạc
bằng cái đó không?
Cầm lên nào!
Mày...!
Mày không biết chơi đâu.
Thử cái này xem.
Lấy đi!
Nào.
Đây này!
Hoan hô!
Cheyenne!
Bọn em tưởng không
gặp lại đại ca nữa chứ.
không sao.
Bọn mày đến đúng lúc lắm.
Hãy hộ tống cho tao.
Tao cứ chờ bọn bay mãi trong tù.
Này!
khẩu súng...!
Anh bạn thổi kèn cũng
quan tâm đến mốt sao?
Cách đây không lâu tôi có
thấy ba cái như thế này.
Bọn chúng chờ xe lửa.
Trong đó có 3 tên.
Rồi sao?
Trong người chúng có 3 viên đạn.
Quả là chuyện láo toét,
Harmonica.
Bởi hai lý do.
Thứ nhất, không ai ở vùng này
dám cả gan làm như thế,
trừ đàn em của Cheyenne.
Thứ 2, đàn em của Cheyenne
không thể bị giết được.
Anh bạn ngạc nhiên hả?
Phải.
Ông bạn biết chơi nhạc chứ?
Và ông bạn có thể
chơi liên tục 2 bản.
Có thể chơi liên tục
sáu bản, nếu cần.
Có lẽ nhanh hơn anh bạn đấy.
Tốt, tiếp tục đi.
Chơi đi, tên thổi kèn.
Chơi đi, để mày
không còn tào lao nữa.
Nhưng coi chừng lạc điệu đó.
Giống thế này chứ gì?
Vậy là con em họ tôi
viết thư liên tục cho tôi.
bảo tôi đi New Orleans.
''Đến đây, giúp em trông quán.
và kiếm hàng đống tiền nữa chứ.''
Tôi không quen sống
ở những thành phố lớn.
Toàn những gã phóng đãng,
và những ả lẳng lơ...
Xin lỗi cô nhé.
Giờ tôi đã quá quen với cuộc sống
đồng quê yên tĩnh, mộc mạc.
Nó là Timmy.
Phải.
Lạy Chúa lòng lành.
Vào cái ngày...
Chuyện xảy ra ngay đúng
vào ngày cưới cua cô.
Tội nghiệp cô.
Bà.
Bà McBain.
Tất cả chúng tôi...
Chúng tôi tưởng...
Tôi biết.
Quả là một sự ngạc nhiên
cho ngày hôm nay.
Brett McBain và tôi đã cưới nhau
một tháng trước...
ở New Orleans.
Ta chính là sư hồi sinh
và cuộc sống.
Những kẻ nào tin tưởng nơi ta,
dẫu chết rồi cũng sẽ sống lại.
Bất cứ ai sống và tin tưởng nơi ta
sẽ không bao giờ chết.
Amen.
Ông Bennett!
Ông ta đến đây làm gì nhỉ?
Tôi thấy cái này ngoài cửa.
Chúng ta không có cách nào biết
được hung thủ, nhưng cái này
cũng có giá trị như chữ ký vậy.
Của Cheyenne đấy.
Nhưng tại sao?
Đừng lo, bà McBain.
Chúng tôi sẽ bắt hắn
khai trước khi treo cổ hắn.
Lên đường nào!
Thôi nào.
Chúng ta trở lại Flagstone thôi.
không, Sam.
Ông về đi.
Cô muốn ở lại đây một mình sao?
Sao không?
Đây là nhà tôi mà.
Mày biết không, Wobbles...
chuyện có liên quan đến mày đấy.
Frank không đến.
Hắn sai ba tên đồng bọn đến.
Tôi không biết gì cả. Tôi thề đấy.
Tôi chỉ sắp xếp
cuôc hẹn theo cách...
theo cách các ông muốn.
Tôi không biết tại sao
Frank không có ở đó.
Tôi thề đấy...
Hắn đã sát hại gia đình McBain.
không đúng.
Ai cũng biết hung thủ
là Cheyenne.
Chúng tôi có bầng chứng mà.
Đó chẳng qua là
mưu mẹo của Frank thôi.
Tạo bằng chứng giả.
Tôi không biết. Tôi thề
là tôi không biết mà.
Tôi... tôi chỉ dàn xếp vụ gặp gỡ.
Tôi thề là tôi không biết gì hết!
Ai đó?
Cô pha cà phê chưa?
Đi pha đi.
Tôi không chợp mắt được tí nào.
Bọn áo đen khốn kiếp đó
săn lùng tôi suốt cả đêm.
Tôi bỏ bọn chúng lại giữa sa mạc.
Nếu may mắn, thì ba ngày nữa
chúng mới về đến nhà.
Để tôi làm cho.
Cô đi lấy cà phê đi.
Bọn chúng muốn treo cổ tôi,
cái bọn quạ đen ấy.
Một lũ ngu ngốc.
Cái quái gì chứ?
Tôi sẽ giết tất cả,
nhưng chẳng bao giờ giết trẻ con.
Hắn muốn giết mục sư.
Một ông Cha nhà dòng, vậy đấy.
Thế giới này đầy rẫy
những kẻ thù ghét Cheyenne.
Cô thấy đấy, tôi đâu phải
là kẻ khốn kiếp.
Tại thiên hạ dựng chuyện lên.
Đương nhiên,
nếu có kẻ tìm cách giết tôi,
sẽ khử tôi...
và một gã Cheyenne khùng điên
thì không phải dễ coi đâu,
nhất là đối với phụ nữ.
Cô quá thông minh, không
làm chuyện điên rồ đâu.
Nói vậy, những chuyện tôi làm,
chỉ toàn là giết chóc thôi sao?
Nơi này thật hỗn độn.
Bây giờ, nếu có kẻ ăn mặc
giả dạng giống như tôi...
để bọn chúng có thể
treo cái này lên cổ tôi...
Chẳng thích thú chút nào.
nhưng tôi có thể hiểu.
Điều mà tôi không hiểu
là tại sao.
Tôi cũng thế.
Tôi biết là cô đang
tìm hiểu lý do.
Đúng.
Giả sử như có một đống lý do,
lý trấu cũng được...
cô sẽ biết ngay mà.
Cô cho họ ngồi lên một tảng đá.
Và bắn họ nổ tung.
Có thể lắm.
Nhưng tôi chưa tìm ra chúng.
À này,
cô có biết gì
về cái anh chàng thổi kèn
lảng vảng quanh đây không?
Hắn là một kẻ đáng nhớ đấy.
khi cần nói thì hắn lại thổi.
khi cần thổi thì hắn lại nói.
Cô biết không, khi đã
giết bốn người rối,
giết người thứ năm
cũng dễ dàng.
Tất nhiên rồi.
Ông là trùm ở đây mà.
Hình như là cô chưa hiểu ý tôi.
Hiểu chứ sao không.
Tôi đây đơn độc, nằm trong tay
một băng cướp hám tiền.
Nếu ông muốn, ông cứ việc
bắt tôi nằm lên bàn
để ông vui chơi, thậm chí gọi...
đàn em của ông vào cũng được.
Đàn bà không vì thế mà chết đâu.
khi xong việc, tôi chỉ cần
một bồn nước nóng.
Và tôi đây sẽ trở lại như xưa,
Chỉ thêm một kỷ niệm
tồi tệ nữa thôi.
Ít ra cô cũng đã
pha cà phê ngon đấy.
không tệ lắm.
Xin chúc mừng.
Này,
theo anh thì có cần giết
hết bọn chúng không chứ?
Tôi chỉ bảo anh
làm bọn họ sợ hãi thôi!
Người ta mà sợ thì còn
hay hơn là chết nữa.
Vậy anh nói tôi nghe thử,
chuyện giết chóc ngu ngốc
của anh thì có gì hay ho?
Bây giờ bà McBain đã xuất hiện.
Tôi đâu có muốn như thế.
Làm ăn thì phải chịu vậy thôi.
Chỉ vì...
chưa tính toán kỹ thôi.
Tôi không có thời gian
để ngạc nhiên đâu Frank.
Anh biết mà.
Tôi đã lên chiếc tàu Atlantic.
Trước mắt tôi
tôi muốn thấy bầu trời
xanh thẳm của Thái Bình Dương
bên ngoài khung cửa sổ đó.
Tôi biết ông lên tàu ở đâu.
Lúc ấy tôi cũng có mặt ở đó mà,
nhớ không?
Để...
dọn dẹp bọn điên khùng trên
đường đi. Ông đã bảo thế mà.
Ừ thì, cũng có một số...
Nhưng chúng ta cũng đi
theo con đường đó,
mà còn nhanh nữa.
Bất kể đến bệnh lao phổi
cũng chạy nhanh chứ gì?
Đừng giả vờ bệnh
với tôi, ông Morton.
Tôi biết ông từ lúc chỉ
mới bị khập khiễng thôi.
Tôi thấy mỗi ngày... cái đầu
khô cứng của ông lại hói thêm.
Một người bình thường
thì đầu có sạn đấy.
Nhưng với ông thì
ông lại hơi vội đấy.
Còn nói chung thì
ông không thay đổi gì cả.
Anh thì thay đổi rồi, Frank.
Nhiều đấy.
Trước kia anh thường
tự lo liệu nhiều việc.
Còn bây giờ,
anh lại tạo thế lực.
Cuối cùng chắc anh
sẽ là người ra lệnh.
Bởi vì bây giờ tôi
không muốn bỏ mặc ông.
Càng ngày ôngcàng
cần có người
ở bên ông chứ.
-Tôi đây có bạn bè.
-Cộng sự thì đúng hơn.
Ngồi sau cái bàn đó
anh cảm thấy thế nào?
Cũng gần như một
khẩu súng cũ vậy thôi.
Có điều là mạnh hơn nhiều.
Ông biết đấy,
ở đây với ông...
tôi cũng có kế hoạch lớn đấy chứ.
Vụ McBain lần này...
gợi cho tôi nhiều sáng kiến.
Thật tiếc cho anh đấy,
Frank.
Cho dù anh có giỏi đến đâu,
khi anh đến 60 tuổi,
anh cũng như tôi thôi.
-Sao vậy?
-Bởi vì...
có nhiều điều không
bao giờ anh hiểu được.
Đây là một trong thứ đó.
Anh biết đấy, Frank,
có nhiều loại đạn,
và loại đạn duy nhất mà
có thể chế ngự đạn thật,
đó là cái này.
Nào, chúng ta trở lại
vấn đề nhỏ đó đi.
Vũ khí của tôi có thể là
thô sơ đấy, ông Morton.
Nhưng có thể dùng cho
những vấn đề lớn nhỏ đều được.
Nếu có chúng thì vụ McBain này
không còn gì phải lo.
Một sáng nọ, ông thức dậy và nói :
"Thế giới ơi, ta biết ngươi rồi.
Từ nay trở đi sẽ không
còn ngạc nhiên nữa.''
Rồi ông sẽ gặp
một người như thế này,
nhìn thì như một người tốt,
có mắt tinh, tay mạnh,
bất kỳ ai gặp cũng yêu ông.
Chỉ có điều nó ít khi xảy ra.
Anh ấy còn nói là
anh ấy giàu nữa chứ.
Điều đó chẳng quan trọng.
Ông sẽ nghĩ, ''mặc xác
cái xứ New Orleans đó.''
và về miền quê này.
"Tôi sẵn sàng sinh cho
anh ấy hơn mười đứa con,
tôi sẽ lo việc nhà,
làm một việc gì đó.''
Lạy Chúa ban ơn,
cho dù có tìm được việc làm,
để đưa anh thoát khỏi
nanh vuốt bọn quỷ dữ.
Tôi dám chắc là hắn
còn để lại tiền ở đâu đó.
Nếu ông tìm được
thì cứ lấy thoải mái.
Bà McBain này sẽ trở lại
cuộc sống văn minh,
bớt đi được một ông chồng,
và thêm một tương lai tươi sáng.
Cô xứng đáng hơn thế.
Người cuối cùng
nói với tôi điều đó
đã bị nằm lại ngoài kia rồi.
Cô biết không, Jill,
cô làm tôi nhớ lại mẹ tôi.
Bà ấy là một con điếm
nổi tiếng nhất Alameda,
nhưng là người đàn bà tốt nhất
trên cõi đời này.
Dù cha tôi ở với mẹ tôi một giờ
hay một tháng, ắt hẳn ông ấy
cũng hạnh phúc lắm rồi.
Này, này!
Ê!
Ông muốn gì đây?
Cheyenne nói đúng.
khi đã giết bốn người rồi,
thật dễ giết giết người thứ năm.
Bây giờ không phải lúc đi.
Cho tôi ít nước.
Ngoài giếng kìa.
Tôi muốn nước mát.
khi nghe tiếng động lạ,
cô hãy nằm xuống đất.
Tiếng động?
Như thế nào?
Như thế đó.
Hắn không chỉ biết thổi kèn,
mà còn biết bắn súng nữa.
Chào bà McBain.
- Điều gì khiến bà ra phố vậy?
-Chào ông.
Có lẽ bà không nhớ,
nhưng hôm qua,
trong tang lễ, tôi...
Tôi nhớ rất rõ.
Tôi có thể giúp gì cho bà nhỉ?
Có đấy.
Hãy đến gặp Frank và bảo hắn rằng
tôi biết hết mọi chuyện.
Sao mà ai...
cũng hỏi tôi về lão Frank vậy?
Tôi không biết lão.
Chưa từng nghe nói đến lão.
Tôi còn có việc của tôi nữa,
làm ơn đừng quấy rầy tôi.
Bảo Frank là tôi muốn
điều đình với lão...
môt mình!
Tôi đã bảo là anh
không được đến đây
vì bất cứ lý do nào.
Dù anh có chuyện gì
với Frank đi nữa,
hãy tránh xa chỗ này.
Vâng, tôi biết, thưa ngài Morton,
nhưng khi tôi nghe
bà ta nói bà ta biết hết mọi việc,
tôi nghĩ rằng điều quan trọng là
nên đến đây báo cho ngài biết.
Anh không nghĩ rằng
đó là cái bẫy sao?
Vâng. Nhưng ông nên
cẩn thận đấy, Frank.
không để ai theo dõi.
Đó là điều đầu tiên tôi học được
khi làm việc cho ông:
Nghe những việc chưa thấy,
xem xét những cái chưa nghe.
Anh phải học cách sống
như thể mình không tồn tại vậy.
Ông biết tôi từ lâu rồi, Frank.
Ông có thể tin tôi mà.
Run rẩy...
Làm sao có thể tin một người
đeo cả thắt lưng
và dây đeo quần?
Làm sao tin một người
còn không tin cả mình?
Ta đi khỏi đây thôi.
Hết đời rồi.
Phải.
Đưa nó lên tàu.
Trói nó lại.
khoan đã, Frank. Tôi...
Để không có ai theo dấu mày.
không. Ông phải tin tôi.
Đây là cách
để tao tin mày.
Tôi có thể giải thích mà.
Tôi đâu có biết...
Bước ra!
Đừng! Đừng, Frank!
Cút đi!
Frank, khoan...
Đã bảo im lặng mà!
Thằng Logan và thằng Jim đâu?
Chúng nó lo vụ con ả chưa?
Có kẻ lo cho chúng rồi.
Chúng tôi tìm thấy xác chúng
ở chỗ McBain.
Chết ngắc.
Và con ả đã bỏ đi mất.
Bạn mày có tỷ lệ
tử vong cao đấy,
Frank.
Trước ba thằng, giờ thì hai.
Thì ra mày là thằng
sắp đặt các cuộc hẹn.
Và mày là thằng
không đến đúng hẹn.
Mày muốn gì?
Mày là ai?
Dave Jenkins.
Dave Jenkins chết lâu rồi.
Tao là Calder Benson.
Mày tên gì?
Benson cũng đã chết rồi.
Mày biết rõ hơn ai hết,
bởi vì chính mày giết họ.
Mày là ai?
Mày là ai mà mày...
Frank!
Con mụ đó...
Anh chỉ mất thời gian thôi.
Thôi được.
Lần này đích thân tôi đi lo.
Đúng đấy.
Đối với mày thì dễ thôi mà.
Giữ nó còn ấm cho tao đấy.
Nó quậy, cứ nện nó.
Chừa lại cái miệng
cho nó còn nói chuyện.
Nhớ để nguyên đó.
Gặp nhau ngoài Navajo.
Để mắt đến thằng què đó.
Mọi lúc, hiểu chưa?
Vâng, Frank.
Có thấy ai không?
không.
Hắn kìa!
Ông chỉ biết bắn thôi sao?
không biết cắt dây à?
Ê, lão kia.
khoan đã!
Cho ngắm một cái xem nào.
Ê!
Ông Choo-Choo!
Tìm ra mày dễ thôi,
đồ vô lại.
Tao không phải giết mày lúc này.
Mày để lại dấu vết
chẳng khác gì ốc sên.
Đẹp quá há.
Còn một tên vô lại nữa.
Nhưng hắn phải
đi lo công việc rồi.
Đây là những gì
chồng bà đặt tôi làm.
Xem cách ông ấy trả tiền,
bây giờ tất cả những
cái này thuộc về bà.
Ván sồi, ván tàu, ván thông,
toàn loại hảo hạng.
Đòn tay, cọc móng, 10 thùng đinh,
hai mươi thùng hắc ín
và tất cả những dụng cụ này.
Có lẽ anh ấy muốn
mở rộng trang trại.
Mở rộng trang trại à?
Có thể xây thêm 8 cái nữa là ít.
À này.
McBain còn đặt tôi
làm cái này nữa.
Ông ấy nói là rất quan trọng.
Chỉ có điều là ông ấy quên
dặn tôi khắc lên chữ gì.
Nhà ga.
Sao ạ?
Tôi nói là chữ ''Nhà Ga.''
Tìm cái này chứ gì?
Tôi chán kế hoach
của anh lắm rồi.
Tôi biết người đàn bà ấy
đang ở đây.
Tôi không muốn
có thêm án mạng nữa.
Tôi đã sẵn sàng thoả thuận
về mảnh đất đó.
Cứ trả giá hợp lý.
Tôi không muốn phí thời gian nữa.
Ông lầm to rồi, Morton.
không có con tàu đó,
trông ông như con
rùa bị lột vỏ vậy.
Thật buồn cười.
Lão què nói phét
Tôi đến đây để
thỏa thuận mà, Frank.
Tôi không có thời gian
để tính sổ với anh.
Tính sổ à?
Xem ông kìa...
Ông không tự đứng vững
trên đôi chân mình nữa mà.
Vậy đã đủ để anh thấy
sức mạnh của anh chưa?
Tôi có thể bóp nát ông ra
như một quả táo thối.
Tất nhiên.
Nhưng anh sẽ không làm thế.
Vì như thế không có lợi cho anh.
Nếu có đôi chân lành lặn,
không biết ông còn đi xa đến đâu nhỉ?
Đưa lão trở lại tàu đi!
Canh chừng lão.
Morton, đừng lo lắng
về chuyện mảnh đất.
Nếu muốn thì cứ việc trả tiền.
Với ông thì có khác gì
khi thỏa thuận với chủ mới đâu.
Cheyenne!
Cheyenne, có cái
cọc vuông ở kia kìa.
Nó ghi là ''Bồn nước'' đấy!
Cả ở đây nữa.
Ghi là ''Bưu điên.''
Cái này là ''Bãi súc vật.''
Còn cái này ghi là ''Nhà thờ.''
Cái quái gì thế nhỉ?
Ông không thấy sao?
Là nhà ga đấy.
Chung quanh là một thị trấn.
Thị trấn của McBain.
Hắn điên hay sao ấy.
Đúng. Cách này rất đặc biệt.
Một người Ái Nhĩ Lan mà.
Hắn biết trước sau gì
đường sắt đi qua Flagstone
cũng sẽ tiếp tục
kéo sang phía Tây.
Cho nên hắn xem xét
toàn vùng đất...
cho đến khi hắn khám phá ra
vùng hoang mạc rộng lớn này.
Đâu có ai thèm.
Nhưng hắn đã mua nó.
Và đã thắt lưng buộc bụng,
chờ đợi nhiều năm nay.
Chờ cái gì?
Chờ đường xe lửa
chạy đến nơi này.
Nhưng làm sao hắn dám chắc...
là đường xe lửa sẽ đi
ngang qua đất hắn?
Bởi vì họ không thể
chạy mà không có nước.
Và nguồn nước duy nhất
trong vòng 50 dặm
về phía Tây Flagstone
nằm ngay đây,
trên mảnh đất này.
Ra thế.
Hắn đâu có ngốc đâu, hả?
Hắn định bán mảnh
đất khô cần này,
tấc đất tấc vàng, đúng không?
Ai lại đi bán
giấc mơ cả đời mình?
McBain muốn xây một nhà ga.
Hắn có quyền xây chứ!
Làm sao anh biết
mấy chuyện này?
Tôi đọc trong hồ sơ.
Tất cả đều chuẩn bi
sẵn sàng đâu vào đấy rồi.
Dấu má, ký kết, đủ mọi thứ.
Chỉ có điều là trong đó,
in hàng chữ rất nhỏ,
có một điều khoản ngắn...
ghi rằng McBain hoặc người thừa kế
sẽ mất hết mọi quyền sở hữu
nếu khi đường xe lửa đến nơi này
mà nhà ga chưa xây xong.
Ra vậy.
Nói đến đường xe lửa,
thì bọn bên đường ray...
Tránh ra!
Thì bọn bên đường ray
biết trước anh chứ.
Bọn chúng sẽ đến đây.
Đúng.
Đúng vậy.
Nghe này!
Harmonica, một thị trấn được
dựng lên quanh một đường tàu...
anh sẽ kiếm được khẳm đấy nhé.
Hàng trăm ngàn đô-la đấy.
Nhiều hơn chứ.
Hàng ngàn ngàn đô-la.
Người ta gọi là hàng triệu.
Hàng triệu à?
Đúng rồi, hàng triệu.
Tôi tưởng cũng dễ dàng thỏa thuận
với bà chủ thông minh này.
Chỉ cần làm...
Ê, bọn bây đứng
xúm quanh đây làm gì?
Thế bọn em phải làm gì đây,
thưa Đại Ca?
Việc bọn bay cần làm là...
xây một nhà ga, lũ ngốc!
Công việc không
nặng nhọc gì lắm đâu.
Nó sẽ là cái cô ta
nhìn thấy trước tiên
khi cô ta trở về.
Nếu cô ta trở về thì đúng hơn.
Tôi nghĩ...
Vâng,
tôi nghĩ rằng...
thật đáng tiếc nếu phải
giết một người như em.
Em thích sống chứ?
Em thích một bàn tay
đàn ông sờ khắp người em...
em thích chứ?
Cho dù đó là bàn tay của người
đã giết chồng em?
Quả là...
Quả là... một cái bẫy!
Em sẽ làm mọi thứ
để bảo toàn mạng sống chứ?
không phải thế đâu, Frank.
Giờ thì tôi hiểu tại sao
chúng lại nhớ em đến thế
ở dưới New Orleans đó.
Phát minh vĩ đại... là máy điện tín.
Tít-tít, te-te,
Dit-dit, dit-dat,
Tít-tít-tít, tít-te, tít-tít...
Jill... Này, cô bé tóc hung?
Chúa ơi! Tất cả khách làng chơi
ở cái nhà thổ hạng sang
trên phố Bourbon đó
đều khóc ròng từ ngày em bỏ đi.
Nói đi, kể tôi nghe đi.
lão McBain có biết không?
Có.
Có, chắc chắn là lão biết.
Lão là thứ đi cưới điếm.
Này,
tôi chợt nghĩ ra một ý.
Tôi sẽ cưới em.
Và mảnh đất này sẽ thuộc về tôi.
Và biết đâu...
em sẽ là một người vợ tuyệt vời.
Tôi đâu có gì tốt hơn
là làm chồng đâu.
Tệ thật.
Nghĩ cách khác đi.
Đơn giản hơn.
Nhưng nhanh hơn.
Với tư cách là
Cảnh Sát Trưởng quận này,
tôi được đề nghị điều hành
cuộc bán đấu giá
những tài sản thuộc về
bà Jill McBain,
hiện có mặt tại đây.
Mảnh đất này rộng 320 mẫu.
không hề bị cầm cố, thế chấp.
Tất cả mọi tài sản, gồm mảnh đất
và toàn bộ những gì có trên đó
sẽ được giao cho người nào
may măn mua được
vào thời điểm mua bán này.
Tất cả mọi thứ
đều có trong danh sách kiểm kê
mà mỗi người được phát.
Toàn bộ tài sản sẽ thuôc
về người ra giá cao nhấtt.
Nào, thế là rõ rồi nhé.
Tôi tuyên bố cuộc
bán đấu giá bắt đầu.
Ai sẽ ra giá trước đây?
Nào, ai ra giá trước đây?
200 đô-la!
Giá đầu tiên là 200 đô-la.
200 đô-la.
Ai cho giá cao hơn?
Miếng đất đó đâu đáng như vậy.
Nào, các bạn. Chẳng lẽ
có 200 đô-la thôi sao?
Gia súc không cũng đã
gấp đôi giá đó rồi.
Ai chịu giá 300 đô-la nào?
Các bạn à,
tôi sẽ không theo
luật California ở đây.
Nhưng 200 đô-la đối với
mảnh đất như thế là quá thấp.
Thôi thì, thưa quý vị,
200 đô-la coi như giá đặt cọc.
Chẳng có ai ra giá cao hơn nữa.
Bà không định ra
giá tối thiểu sao?
không biết tôi nói có đúng không,
thưa bà McBain,
nhưng rất có khả nãng
là sẽ bán với giá thật là thảm.
Tôi chỉ cần bán được.
Trông lão buồn quá vậy?
Cứ cho là thế.
Bao nhiêu?
Một lá.
Tao một nữa.
Cái ăn ba.
Tôi... tôi chơi nữa được không?
Mười lăm.
Được, ngồi xuống đi.
Bàn này... tôi sẽ chia bài.
Ông tính...
Ông tính chơi thế nào đây,
ông Morton?
Đơn giản thôi.
Biết suy nghĩ
thì các người không thua đâu.
500 đô-la.
500 đô-la.
Còn ai ra giá cao hơn không?
Tôi không nghĩ
có người trả cao hơn.
Xin lỗi bà McBain,
nhưngcó lẽ đây là người
ra giá cuối cùng rồi.
500, lần thứ nhất.
500 đô-la, lần thứ hai.
500 đô-la...
5000 đô-la.
Ông nói 5000 đô-la à?
Trên đường xuống đây.
-Là Cheyenne.
-Cheyenne đó.
Tiền thưởng của người này
là 5000 đô-la, đúng không?
Judas cũng chấp nhận
giá 4970 đô-la, không hơn.
không ai ra giá cao hơn thế đâu.
Mẹ kiếp, đúng thế.
Ê, khoan đã.
Nhà tù đằng kia mà.
Vâng, tôi biết chứ.
Anh đang trên đường
đến ga xe lửa.
Tôi sẽ chuyển anh
đi Yuma, Cheyenne.
Có nhà tù hiện đại ở đó.
Nhiều tường, nhiều chấn song,
nhiều người canh hơn.
Anh sẽ thích ở đó...
chừng 20 năm thôi.
Rồi sẽ biết.
Ê, này!
Hai vé, anh bạn,
đến nhà ga kế tiếp.
không khứ hồi.
Ly này xin uống mừng anh.
Anh trúng to trong vụ này rồi đấy.
Vụ bán đấu giá ấy à?
Thôi bỏ đi.
Tôi không đầu tư đất cát.
Trông bề ngoài anh có vẻ
như không biết bảo vệ
cho phụ nữ góa chồng, thế cô.
Nhưng trái lại...
tôi trông bề ngoài cũng klhông
có vẻ phụ nữ goá chồng, thế cô.
Cheyenne nói đúng.
Cô là một người phi thường.
Và anh cũng là người phi thường.
Anh có những dự tính trong đầu.
Và cô cũng có những
dự tính trong đầu.
Nước nóng quá.
không ngờ nước lại nóng thế.
Có lẽ tôi phải đi tắm đây.
Mày là ai?
Jim Cooper.
Chuck Youngblood.
Lại có thêm người chết.
Họ vẫn còn sống
trước khi gặp mày.
Mày đã trả 5000 đô-la để
mua cái đáng lẽ thuộc về tao.
5000...
cộng một.
Mày có quyền kiếm lời chứ.
Tao sẽ không phải mất thời giờ
để suy nghĩ nếu tao là mày.
Mày gặp rắc rối to rồi.
Tốt hơn hết là
nhẹ nhàng rút êm đi.
Mày nói chuyện nghe giống
thương nhân quá há, Frank.
Cộng tác với ông Morton
quả là có lợi cho mày đấy.
Mày đã học được nhiều cách mới.
Ông Morton đã chỉ
cho mày nhiều cái mới,
cho dù mày không chịu
từ bỏ những cái cũ.
Mày hãy thỏa thuận cho rồi đi.
Thỏa thuận gì, Frank?
Giữa mày và tao
có hơn môt món nợ mà.
Chúng ta có thể...
thu gọn lại làm một,
dàn xếp mọi thứ,
ngay tại đây và ngay bây giờ.
Từ từ nào Frank.
Từ từ thôi.
Mày nên tập bản tính trầm tĩnh.
Từ tốn là điều đầu tiên mà
một thương nhân nên học.
Tao chợt nghĩ đến một điều.
Morton sẽ cho mày
một trận nhừ xương.
Bao nhiêu?
Một đô-la.
Tôi dám chắc là sẽ
có tiếng động lạ đó.
Có ngay.
Thời gian qua nhanh.
Đã quá 12 giờ.
Nhưng... chúng là
đàn em của lão.
Đúng.
Vậy mà chúng muốn giết lão?
Chắc có kẻ trả tiền
nhiều hơn cho chúng.
Còn anh...
anh lại ra tay cứu hắn.
Tôi không để chúng hạ lão,
nhưng cũng không phải vậy đâu.
Đúng.
không giống thế này.
Cô thay quần áo đi.
Đến giờ về nhà rồi.
Cô pha giùm cà phê nhé?
Tôi đã pha rồi.
Ngon.
Hồi xưa mẹ tôi cũng
pha cà phê như thế này.
Nóng, đậm...
và ngon.
-Cheyenne.
-Hả?
Anh ta đang chờ
cái gì ngoài kia vậy?
Anh ta làm cái gì thế?
Hắn đang vót một mảnh gỗ.
Tôi có cảm giác
rằng khi xong việc,
sẽ có chuyện xảy ra.
Thấy tao, mày ngạc nhiên chứ?
Tao biết mày sẽ đến.
Morton từng nói rằng tao
chẳng thể nào giống lão.
Bây giờ tao hiểu tại sao rồi.
Chẳng phải làm phiền lão,
khi biết mày còn sống, ở đâu đó.
Cuối cùng, mày cũng hiểu được
mày không phải là thương nhân
sau tất cả những chuyện này.
Chỉ là một người.
Loài cổ xưa.
Cũng còn những Morton khác,
giết sạch chúng.
Tương lai chẳng là gì
đối với chúng ta.
bay giờ chẳng có gì
quan trọng nữa, đất đai,
tiền bạc, và cả con đàn bà đó
đều không.
Tao đến đây để gặp mày.
Vì tao biết
rằng bây giờ mày sẽ cho
tao biết mày theo đuổi cài gì.
Chỉ có cái chết thôi.
Tao biết.
Đây là một ít nước nóng
dành cho ông.
Tôi cũng tìm được
một lưỡi dao cao.
Cô cứ để đó đi.
Tôi muốn xem đường
ray xe lửa tiến lên
trong lúc cạo râu.
Cô biết sao không...
Nếu là cô,
tôi sẽ mang nước ra
cho bọn nhóc kia uống.
Chắc cô không thể biết,
người ta hạnh phúc thế nào
khi gặp một phụ nữ như cô.
Chỉ để ngắm nhìn.
Và nếu có ai đó...
vỗ vào lưng cô...
chỉ để tin rằng
chẳng có gì cả
Tôi không có ý xấu đâu.
Hãy giữ cho thằng anh
đáng yêu của mày vui vẻ.
Mày... mày là ai?
Này,
trông ông đẹp trai đấy.
Nhưng tôi không phải
là ý trung nhân.
Và hắn cũng vậy.
Có lẽ không...
Nhưng không thành vấn đề.
Cô không hiểu rồi.
Những người như thế
có u uất trong lòng.
U uất liên quan đến cái chết.
Anh chàng đó sẽ sống,
đi ngang qua cái cửa này,
thu dọn đồ đạc và nói lời vĩnh biêt.
Thật vui vẻ được nhìn thấy
thị trấn này phát triển.
Bây giờ tôi phải đi.
Nơi đây sẽ trở thành
một thị trấn xinh tươi
Sweetwater.
Hy vọng một ngày
nào đó anh trở lại.
Một ngày nào đó.
Đúng rồi...
Tôi cũng phải đi thôi.
Cứ tin rằng đó chẳng là gì.
Xin lỗi, Harmonica.
Tôi phải ở lại đây.
Ai vậy?
Tôi va phải lão Choo-Choo.
Tôi không đề phòng cái loại
nửa người trên xe lửa ấy.
Vì tôi thấy lão sợ.
Harmonica này, khi cần bắn,
nhớ chọn cho đúng người.
Đi đi!
Đi đi mà!
Đi đi! Tôi không muốn
anh nhìn thấy tôi chết.
THUỞ ẤY Ở MIỀN VlỄN TÂY