Tip:
Highlight text to annotate it
X
Anh muốn tôi kể chuyện
Cuộc đời tôi cho anh à.
Tôi cho đó là công việc của tôi,
tôi phỏng vấn người ta.
Tôi là người góp nhạc cuộc sống.
của đài FM.
Anh phải có thật nhiều băng
cho công việc của tôi.
Chuyện đó không quan trọng,
tôi có cả một túi băng ngay đây.
Anh đã theo tôi đến đây phải không nào?
Tôi cho là thế đấy.
Trông anh có vẻ rất thích thú.
Anh sống chỗ này à?
Không.
Chỉ là một căn phòng.
Chúng tao
Thế anh làm gì nào?
Tôi là ma cà rồng.
Tôi chưa hề nghe chuyện đó bao giờ.
Anh muốn nói đúng nghĩa đen của nó?
Tôi nghĩ thế.
Tôi chờ anh trong con hẻm
Nhìn anh, nhìn tôi.
Và rồi anh bắt đầu nói.
Một mối quan hệ may mắn cho tôi.
Có lẽ cho cả hai ta.
Anh nói anh chờ đợi tôi.
Rồi anh sẽ làm gì?
Giết tôi, hút máu tôi, hay là sao?
Phải.
Nhưng anh không cần quan tâm
chuyện ấy làm lúc này.
Anh thật sự tin anh
là một con ma cà rồng?
Chúng ta bắt đầu vào chuyện này.
Hãy để tôi quay ra ánh sáng.
Tôi ngỡ ma cà rồng không thích ánh sáng chứ.
Chúng tôi thích nó.
Vì muốn chuẩn bị cho anh.
Ôi chúa ơi!
Đừng sợ.
Tôi muốn cơ hội này.
Bằng cách nào anh làm thế được chứ.
Cũng như anh đã làm.
Một loạt những động tác đơn giản.
Chỉ vì tôi di chuyển quá nhanh,
anh khó thấy thôi.
Tôi bằng xương bằng thịt,
nhưng không phải là con người.
Tôi đã không là con người từ 200 năm nay.
Mời!
Tôi làm sao cho anh được thoải mái?
Chúng ta sẽ bắt đầu giống
như David Copperfield.
Tôi sinh ra...
Tôi lớn lên...
Hay chúng tôi bắt đầu lúc tôi sinh ra
trong bóng tối, như tôi đã gọi tên.
Nơi chúng ta thật sự bắt đầu?
Anh không nói dối với tôi phải không nào?
Vì sao tôi phải nói dối?
Năm 1791 là năm mà câu chuyện xảy ra.
Tôi 24 tuổi.
Trẻ hơn anh bây giờ.
Nhưng thời gian thì khác,
tôi người đàn ông vào tuổi đó.
Đã làm chủ một trang viên rộng lớn
ở phía nam New Orland.
Tôi mất vợ lúc cô ấy sinh nở.
Cô ấy và đứa bé được
chôn cất gần nữa năm sau.
Tôi vui thích hội nhập cùng họ.
Tôi không chịu đựng nổi
sư đau đớn mất mát.
Tôi kéo dài cuộc sống để
được phóng thích khỏi nó.
Tôi đã mất hết tất cả:
Sức khỏe của tôi...
...Điền trang của tôi...
...Sự lành manh của tôi.
Có một có ách trên bàn.
Ông nói tôi chơi gian ư?.
Tao nói mày là thứ rác rưởi.
Ông mất lòng can đảm để thuyết phục mình thưa ông,
Hãy bắn đi.
Câu khách, tôi kéo dài sự chết.
Tôi biết như thế.
Tôi đã mời gọi nó.
Để giải thoát nỗi đau của cuộc sống.
Sự mời gọi của tôi cho tất cả mọi người.
Từ cô gái làng chơi bên cạnh tôi.
Đến tên dắt mối theo sau.
Nhưng đó là một con ma
cà rồng được thừa nhận.
Đưa tiền cho tao,
không mày sẽ chết đấy.
Vẫn còn muốn chết?
Hay nếm mùi vị của nó đủ rồi?
Đủ rồi.
Hắn bỏ tôi ở dòng sông Mississippi.
Một nơi nào đó giữa cái chết và sự sống.
Anh là ai?
Anh làm gì trong nhà của tôi?
Tôi đến để đáp lại lời nguyện cầu của anh.
Cuộc đời không có ý nghĩa gì nữa...
phải không nào?
Rượu vô vị.
Thức ăn làm anh nôn mửa.
Dường như không có lý do gì
trong những chuyện như thế...
đúng không nào?
Nhưng những gì tôi có thể đáp trả lại cho anh.
Đưa anh ra khỏi nỗi đau.
Và cho anh một cuộc đời khác.
Một cuộc đời mà có thể anh...
...không hề tưởng tượng được.
Và cho mọi lúc.
Bênh hoạn...
...và cái chết...
...sẽ không bao giờ chạm đến anh nữa.
Đừng sợ.
Tôi để cho anh chon lựa...
...cái mà tôi...
...không có được.
Sáng hôm đó,
tôi vẫn chưa là ma cà rồng.
Và tôi đã nhìn thấy mặt trời
mọc lần cuối cùng của tôi.
Tôi nhớ một cách chính xác.
Tuy vậy tôi vẫn không nhớ lại
những lần mặt trời mọc trước đây.
Tôi ngắm nhìn vẻ nguy nga của buổi bình minh,
trong lần cuối cùng...
...như thể đó là lần đầu tiên.
Và rồi nói lời vĩnh biệt với
ánh sáng của mặt trời.
Và khởi hành trở thành...
...những gì như tôi bây giờ.
Tôi đã lôi anh...
...đến điểm chết.
Nếu tôi bỏ anh ở đây...
...anh sẽ chết.
Hoặc là...
...anh có thể trẻ mãi,
là bạn của ta...
...Như là ngay bây giờ.
Nhưng mà anh phải nói cho ta biết...
...anh sẽ đi...
...hay là không?
Đi.
Đi.
Thể xác đã chết.
Đừng chú ý đến.
Tất cả chúng ta ai cũng vậy.
Giờ hãy nhìn...
...bằng đôi mắt của ma cà rồng.
Anh đã nhìn thấy được gì?
Không lời nào có thể mô tả được.
Như là thiên đàng cũng được,
với những gì tôi thấy.
Không có người nào biết được.
Bức tượng dường như cử động,
nhưng không phải.
Thế giới thay đổi như chưa từng như thế.
Tôi là một ma cà rồng, mới chào đời.
Than khóc với nét đẹp của bóng đêm.
Có lẽ anh thích hút thuốc,
thêm một điếu nữa?
Vâng,
không phiền gì anh chứ.
Tôi đoán chắc là như thế.
Giống như anh sẽ không chết vì ung thư.
Tôi không nghĩ như vậy.
Thế còn cây thánh giá thì sao?
Thánh giá à?
Phải.
Anh có dám nhìn nó không?
Thật thì, tôi có nhìn cả tin với thánh giá.
Thế còn chiếc cọc đâm thấu qua tim.
Vớ vẩn.
Quan tài, chuyện ấy thì sao?
Quan tài à?
Quan tài, không may,
là những thứ cần thiết.
Đừng lo.
Chẳng mấy chốc...
...anh sẽ ngủ say sưa
như chưa từng được ngủ.
Và khi anh tỉnh dậy..
...Tôi sẽ chờ đợi anh...
...Và sẽ gặp tất cả mọi thứ trong đời.
Máu, là thứ tôi tìm kiếm,
và cũng là thứ cần thiết.
Tôi tỉnh dậy vào chiều hôm sau,
và đói như chưa cảm thấy bao giờ.
Mỗi khi nếm thứ này rồi...
...thì anh không còn đến
quán rượu khác nào nữa.
Em nghĩ thế à?
Nhưng nếu anh nếm
đôi môi của em thì sao nào?
Đôi môi của em vẫn còn ngọt ngào như thế
Bạn của ta...
...Hãy nếm thử đôi môi này đi.
Nụ hôn của anh ấy...
...có sâu đậm hơn...
...nụ hôn của anh không nào?
Sâu đậm hơn nhiều.
Tôi sẽ không lấy mất mạng của cô ấy.
Tôi đã làm cho anh.
Cô ta đã chết rồi...
...Bạn của tôi ạ.
Hãy bình tâm.
Anh hình như tiếc nuối.
Rồi anh sẽ quen với chuyện giết chóc.
Quên đi thăng trầm của cái chết.
Anh sẽ quen với
tất cả những thứ ấy thật nhanh.
Các ngài không đói ư?.
Ngược lại là đằng khác,
cô em a!
Anh ta không thể ăn cả thuộc địa này.
Chúng tôi sẽ ăn xong ngay.
Cứ để mặc chúng tôi nhé!
Anh không thể giả vờ được sao?
Đừng, bỏ trò chơi đi.
Chúng ta may mắn có được
ngôi nhà như thế này.
Hãy giả vờ là đang uống rượu.
Đừng nên để cho chiếc ly
pha lê này phí phạm đi.
Tôi biết.
Nó lạnh đi nhanh lắm.
Anh sống như thế này ư?.
Bằng máu của thú vật à?
Tôi không gọi đó là sống,
mà gọi nó là tồn tại.
Một mánh hữu dụng, nếu anh bị bắt
một tháng trên con tàu giữa biển.
Giờ không có thứ gì trên
cõi đời này mà không giữ đôi chút.
Quyến rũ.
Phải.
Tôi chán ngán những chuyện tầm phào.
tôi có thể sống mà không cướp đi mạng sống của con người
Được mà.
Bất kể chuyện gì cũng được cả.
Nhưng hãy cứ thử một tuần đã.
Hãy đến New Orleans.
Và để tôi chỉ cho anh một vài môn thể thao thật sự.
Lestat đã giết hai người,
đôi khi ba trong một đêm.
Các cô gái mới lớn...
...sở thích lớn nhất của anh ta,
trong lần đầu tiên vào buổi chiều tối.
Lần thứ hai anh ta thích
một thanh niên nhà giàu.
Mà cái trưởng giả nhà giàu học làm sang
trong anh ta sẵn trong xã hội.
Và máu của dân quí tộc gây
hưng phấn cho anh ta hơn tất cả.
Cái mẹo là không nghĩ đến nó.
Có nhìn thấy bà kia không?
Bà quả phụ Clair.
Bà ta cùng tay công tử bột bảnh bao kia,
đã giết chết chồng của bà ấy.
Làm sao anh biết được?
Hãy đọc tư tưởng của bà ấy.
Đọc tư tưởng của bà ấy.
Tôi không thể làm được.
Món quà của bóng tối
cho mỗi chúng ta khác nhau.
Nhưng có một điều là sự thật của mọi người.
Chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn khi chúng ta cùng với nhau.
Hãy nghe lời tôi.
Bà ta đã đổ tội cho một người
nô lệ sát hại chồng mình.
Tưởng tượng những điều
mà đã làm với ông ta.
Những kẻ bất lương thì dễ dàng hơn.
Và mùi vị của họ khôn ngoan.
Chúng ta đi đâu đây?
Không nơi nào cả.
Anh bạn trẻ, giờ thì anh
làm tôi kinh ngạc đấy!
Tôi đủ tuổi để làm bà của anh.
Phải, đúng là giai điệu ấy.
Tôi nhớ.
***!
Papillons nhỏ bé của tôi.
Những con thú của tôi,
anh giết chúng rồi.
Tên ma cà rồng nhát gan...
...rình rập suốt đêm để bắt những con chuột và chó xù.
Làm như thế chúng ta ra sao?
Anh đã đày tôi xuống địa ngục rồi.
Tôi không biết có địa ngục nào cả.
Giờ thì còn gì hơn thế không nào.
Nổi nóng,
giận dữ.
Đó là lý do tôi chọn anh đấy!
Nhưng anh không thể giết
được tôi đâu, Louis à.
Án những thứ anh sẽ phải ăn.
Chuột,
gà...
...chó.
Tôi sẽ để mặc cho anh như thế...
...Và xem anh thế nào.
Nhưng chỉ cần nhớ:
Cuộc đời không có tôi
...sẽ trở nên...
...không chịu đựng nổi.
Quan tâm đến vận may rủi của mình.
Ở Paris một con ma cà rồng
phải khôn ngoan vì nhiều lý do.
Paris à?
Mọi thứ cần thiết ở đây là cặp nanh.
Anh từ Paris đến à?
Cũng như người đã tạo ra tôi.
Kể về anh ta cho tôi nghe.
Anh hẳn phải biết gì đó về anh ta.
Hoàn toàn không biết được gì.
Tôi không có sự lựa chọn nào cả,
nhớ không?
Nhưng anh phải biết
một chút ý nghĩa gì đó chứ.
Vì sao?
Vì sao tôi phải làm chuyện này?
Anh biết được không nào?
Những âm thanh kia...
...chúng khiến tôi điên lên.
Chúng ta đã ở đây bao tuần rồi
chẳng có gì ngoài âm thanh như thế cả.
Có, chúng ta biết về mình.
Người ta sẽ ăn sạch trong đĩa,
uống sạch trong ly.
Thế thì...
...hãy đến New Orleans.
Buổi nhạc kịch Paris dưới phố,
chúng ta sẽ nếm thử món ăn ở Pháp.
Thứ lỗi cho tôi, nếu tôi có sự
kính trọng lâu dài với cuộc sống.
Chẳng mấy chốc anh sẽ thoát
ra khỏi suy nghĩ của anh thôi.
Monsieur Louis!
Ông có muốn dùng bữa không?
Không.
Tôi lo lắng cho ông,
thưa ông chủ!
Khi nào ông cưỡi ngựa trên đồng?
Và ông đã ở với những người nô lệ bao lâu?
Cái chết ở khắp nơi.
Ông vẫn còn là chủ nhân
của chúng tôi đấy chứ.
Sẽ vẫn là như thế.
Tôi sẽ không bỏ đi,
đến khi nào ông chịu nghe tôi.
Ông phải để cho người
bạn này của ông đi đi.
Những người nô lệ ai nấy
cũng điều sợ hãi ông ta.
Và họ sợ cả ông nữa.
Tôi đang sợ hãi bản thân mình.
Các người hãy nghe tôi nói đây.
Nơi này đã bị nguyền rủa.
Và đúng như thế,
chủ nhân của các người là quỷ.
Hãy đi đi trong lúc còn kịp.
Tất cả các người được tự do.
Nghe tôi nói hay không?
Hãy chạy đi!
Chạy đi!
Hãy tự cứu lấy các người!
Tuyệt hảo!
Tuyệt hảo!
Chúng ta sẽ sống trên
hoang mạc, như loài ngựa.
Louis, anh ngỡ mình quên hết mọi thứ à?
Chúng ta đang ở đâu?
Anh nghĩ là đâu?
Người bạn ngu ngốc của tôi.
Chúng ta đang ở trong
một nghĩa trang bẩn thỉu.
Như thế có làm cho anh vui không?
Như thế này đủ thích hợp không nào?
Chúng ta thuộc về địa ngục.
Và nếu như không có địa ngục thì sao?
Hay là họ không muốn chúng ta ở đó?
Có nghĩ thế bao giờ chưa?
Nhưng có một địa ngục.
Bất kể là anh đi đến đâu chăng nữa,
tôi vẫn cứ ở trong địa ngục ấy.
Chúng tôi thuê phòng ở New Orleans.
Bạn em không có tài uống rượu.
Đừng lo!
Em có thể sưởi ấm
làn da của anh hơn cô ta.
Em nghĩ thế ư?
Vì sao nào?
Bây giờ anh tắm rồi ư?.
Nhưng cái giá của nó thì cao đấy.
Người bạn xinh đẹp của em,
anh đã lấy kiệt sức cô ta rồi.
Em mềm mại.
Thật mềm mại.
Anh có thể nhìn thấy em
trên chiếc giường phủ Satin.
Như điều anh nói.
Em có biết trên ấy như thế nào không?
Ta có nên tắt đèn không?
Thế thì tắt đèn vậy.
Nhưng khi mà ta tắt ánh sáng của nàng...
...thì nàng không thể nào...
...thắp sáng lại được nữa.
Nó cần phải khôn khéo.
Cho anh, Louis!
Cứ giả vờ như là rượu.
Cô ta chưa chết.
Anh đang cố cưỡng lại phải thế không?
Anh phải bình thản.
Anh tưởng thứ này là gì?
Chúng ta là những con thú ham ăn.
Mang ý nghĩa của sự giải thoát.
Cô gái đó.
Không tôi không đói.
Không!
Bây giờ con của ta.
Con đã mệt,
con cần phải ngủ.
Đây là chiếc quan tài.
Quan tài!
Để tôi ra!
Tôi chưa chết.
Đó là quan tài của Coffin hãy tận hưởng đi.
Hầu hết trong chúng ta không biết rằng
Tại sao anh làm thế?
Tôi thích, tôi thấy thú vị.
Thẩm mỹ của anh làm thuần khiết mọi thứ.
Giết chúng thật nhanh,
nếu như anh làm.
Nhưng không làm được,
anh là kẻ giết người.
Chuyện gì thế cưng?
Chiếc quan tài.
Vậy là nó rồi.
Em sắp chết rồi.
Tôi không chết phải không?
Không, cô không chết.
Chưa.
Kết thúc chuyện này đi!
Anh kết thúc.
Cứu tôi với!
Cứu tôi!
Cho tôi đi!
Tôi không thể chết như thế này!
Tôi cần cha cố.
Bạn tôi là cha cố.
Anh ta nghe lời xưng tội của cô.
Không!
Thế thì làm đi Louis, chấm dứt
chuyện đau khổ của cô ta, và của anh.
Không!
Làm ngay!
Anh vui chưa, Louis?
Ôi lạy chúa!
Tôi cứ nghĩ...
...anh là tất cả mọi thứ mà tôi cần học.
Trong thế giới cũ Louis à!
Người ta gọi nó là món quà của bóng tối.
Và tôi cho nó cho anh.
Đừng đi về hướng ấy thưa ông,
có bệnh dịch đấy.
Quay trở lại nơi ông vừa đi.
Nơi tôi vừa đi.
Me ơi!
Hãy giúp chúng cháu.
Bố bỏ chúng cháu đi không quay trở lại.
Ông ơi, hãy đánh thức mẹ dùm!
Nhà hiền triết của tôi,
vì đạo của tôi.
''Không bao giờ cướp đi mạng sống của con người.''
Phải buổi ăn mừng.
Phu nhân đã có lại một cuộc đời chưa.
Quay lại!
Anh bạn cố hữu!
Thần chết nhân từ.
Sao con yêu những tội lỗi
của người đến thế.
Máu của con bé chảy qua các tim mạch.
Ngọt ngào làm sao đời sống của nó
Như nó đã làm. Lời của Lestat,
sự thanh thản của nó khi bị tôi giết.
Tôi nghĩ tới việc của tôi...
Thanh thản có thể là gì.
Cái tôi cần tìm được anh,
là đi theo sát anh.
Đau đớn là sự sợ hãi của anh.
Anh không cảm thấy nó như những vật khác,
bởi vì anh là ma cà rồng.
Anh không muốn nó tiếp tục.
Không muốn.
Thế thì làm những gì
mà bản năng anh đã làm...
... Và anh cảm thấy cảm giác
đứa trẻ ấy đang ở trong tay của anh.
Cái ác là một quan điểm.
Chúa giết không phân biệt...
...Và chúng ta sẽ thế.
Vì không có tạo vật nào dưới Chúa làm gì chúng ta cả.
Không ai giống ông ấy...
...như bản thân chúng ta.
Tôi có một món quà cho anh.
Đi.
Con bé ấy đây.
Anh nói gì?
Anh cần...
...bạn đồng hành...
...Tương đắc với anh hơn là tôi.
Anh còn nhớ anh muốn
con bé thế nào không?
Tận hưởng nó đi.
Tôi nghĩ là mình giết chết nó rồi chứ.
Đừng lo.
Lương tâm của anh trong sạch.
Claudia.
Hãy nghe ta đây.
Con đang bệnh.
Và ta sẽ cho con mọi thứ con cần,
để con khỏe manh lai.
Không.
Anh muốn con bé chết à?
Thế đấy.
Phải.
Dừng lại!
Dừng lại đi!
Đủ rồi!
Tôi muốn thêm nữa.
Tất nhiên là con muốn nữa.
Ông gọi tôi thưa ông!
À, cô bé xinh đẹp!
Sao mà họ ngây thơ đến thế.
Họ được tạo ra để không chịu đau khổ.
Tốt.
Phải rồi.
Bây giờ...
...dừng lại đi.
Thế đủ rồi cưng ạ!
Con phải dừng lại trước
lúc quả tim ngừng đập.
Con muốn thêm nữa.
Ta biết.
Nhưng điều tốt nhất...
...là thần chết thoát ra
khỏi người của con đã.
Con giỏi lắm,
hãy nhìn con xem.
Không rơi vãi một giọt,
rất tốt.
Mẹ đâu rồi?
Mẹ ở...
...một nơi nào đó trên thiên đàng.
Để cho người phụ nữ này đến đây.
Tất cả bọn họ lên thiên đàng.
Tất cả, ngoại trừ chúng ta.
Anh muốn nói là con gái
của chúng ta hoảng sợ à?
Tôi không phải là con gái của ông.
Phải đúng thế.
Là con gái của ta,
và là con gái của Louis bây giờ.
Con thấy không,
Louis sẽ rời bỏ chúng ta.
Anh ấy sẽ đi xa.
Còn bây giờ thì chưa.
Bây giờ anh ấy sẽ ở lại...
...và làm cho con hạnh phúc.
Louis.
Ngươi là kẻ hung ác.
Một gia đình hạnh phúc.
Anh ta đã làm để cho anh ở lại à?
Có lẽ anh ta biết.
Anh ta biết tôi sẽ yêu thương con bé,
hơn là dạo quanh thế giới.
Những thứ ảnh hưởng tới con bé
không ngờ vực gì về chuyện ấy.
Có lẽ vào lúc cuối anh ta đã làm,
vì anh ta cũng cô đơn.
Thưa ông, tôi cần chút ánh sáng.
Tôi sẽ mù mất,
nếu như không có đèn.
Hoặc là để tôi cắt áo cho
cháu bé này vừa ba ngày.
Tôi e là ngày của tôi
không được xâm phạm.
Con bé là một đứa bé, bé nhỏ.
Nhưng cũng là một kẻ giết người.
Giờ đây có khả năng tìm máu một cách tàn nhẫn.
Và tất cả nhu cầu của một đứa bé.
Để cháu làm cho nó đỡ hơn.
Bây giờ thì
...phải may xong cho bộ đồ này.
Thực tế một chút bé con à!
Nhớ là không được làm
điều này ngay trong nhà.
Lúc đầu con bé ngủ
trong quan tài của tôi.
Xoắn ngón tay nhỏ nhắn quanh tóc tôi.
Rồi cho đến ngày này,
con bé muốn cho nó một cái.
Nhưng,
mỗi khi nó thức dậy...
...nó vẫn bò vào chỗ của tôi.
Những ngày này, người ta tìm thấy cái chết thật nhanh.
Trước khi con bé biết được chơi với chúng,
lần lựa chút ít, cho tới lúc
nó lấy được những gì nó muốn.
Tai sao con khóc thế con?
Con bị lạc chăng?
Mẹ ơi!
Nín đi, đừng khóc.
Chúng ta sẽ đi tìm bà ấy.
Chú ý đến ngón cái,
ngón tay nhỏ lại.
Chúng nó đắt tiền lắm,
có thể quá đắt cho
một cô bé như cháu.
Claudia, ta đã nói gì với con?
Không bao giờ làm thế trong nhà cả.
Đối với tôi,
con bé là một đứa trẻ.
Nhưng với Lestat,
là một học sinh một thần đồng.
Việc giết chóc xứng đôi với các quan tài.
Cùng với nhau họ đã
kết liễu cả một gia đình.
Tuyệt vời,
Tuyệt vời!
Bây giờ thì đánh thử một cái gì đó,
những nốt ảm đạm hơn.
Thời gian có thể trôi mau với cái chết
nếu họ cảm thấy sung sướng.
Với chúng tôi thì
chúng cũng như nhau.
Năm tháng cứ trôi qua từng phút,
thành phố rộng lớn ra.
Thuyền buồm nhường cho thuyền hơi nước.
Là một thực đơn không dứt,
những người lạ diệu kì.
Một thế giới mới đang nhảy quanh chúng tôi.
Và tất cả chúng tôi đang ở Mỹ.
Đây là cơn thủy triều tân kì bẩn thỉu.
Tôi sẽ không nuốt giọt máu nào
của người Châu Au, sống tại Mỹ cả.
Dân Mỹ không phải là mùi vị của anh à?
Thứ vị dân chủ của họ
không hợp với vị của tôi.
Giờ chính là dân Châu Âu thuần khiết đấy.
Hãy tin là Claudia đã tìm thấy được cô ta.
Gì thế?
Con không muốn cô ta hay sao?
Con muốn là cô ấy.
Có được không Louis?
Vào một ngày nào đó như cô ta.
Thêm sầu não vô duyên.
Càng lúc con càng giống Louis.
Và đến một lúc nào đó,
con sẽ ăn chuột.
Chuột à?
Chú ăn Chuột bao giờ thế Louis?
Đã lâu lắm rồi.
Khi mà con chưa được sinh ra.
Và ta không tiến cử chúng cho con.
Lại 30 năm trôi qua, tuy thế thân xác
con bé vẫn mãi là một đứa trẻ con.
Đôi mắt lẻ loi chăm chăm nhìn vào con búp bê
tóc quăn, kể câu chuyện về tuổi tác của nó.
Với những thắc mắc...
...mà sẽ có một ngày
cần đến câu trả lời.
Lại thêm con ác.
Con có cả tá rồi mà
chú không nhận ra sao?
Ta nghĩ cháu có thể
dùng thêm một con nữa.
Tại sao luôn là đêm như đêm nay?
Đêm nào?
Cháu muốn nói gì?
Chú luôn cho cháu một con búp bê cùng
trong một đêm của mỗi năm.
Chú không biết
Là ngày sinh nhật của cháu ư?
Chú cho cháu ăn mặc
giống như một con búp bê.
Chú làm cho tóc của cháu giống như búp bê.
Vì sao?
Một vài con trong số này
đã già đi, Claudia à!
Và bị xé rách rồi.
Cháu nên vứt chúng nó đi.
Claudia.
Cháu đã làm gì?
Những gì mà chú chỉ cháu làm.
Đưa cho cháu cái xác bị thối rữa sao?
Cháu muốn cô ấy.
Muốn cô ấy.
Nó điên rồi.
Nó làm ô nhiễm.
Tao không cần mày.
Cháu cứ muốn cháu mãi
là con búp bê phải không?
Claudia, đừng!
Sao lại đừng?
Tại sao tôi không biến đổi thành người khác?
Ai trong hai người làm chuyện này?
Sao cứ làm cho tôi giống như cũ thế.
Anh là gì?
Một con ma cà rồng mất trí
làm ô nhiễm giường của chính nó.
Nếu tôi cắt tóc của tôi thì sao?
Thì nó sẽ mọc trở lại ngay.
Vì nó không luôn luôn như thế.
Tôi đã từng có một người mẹ.
Ngươi cũng từng có một người vợ.
Cô ta đã chết cũng như cô ta.
Và tôi cũng thế.
Claudia!
Ông đã tạo ra tôi đúng không?
Làm sao ông làm được như thế?
Việc gì tao phải nói cho mày biết?
Đó là quyền lực của tao.
Thế tại sao ông lẻ loi?
Cái quyền lực ấy làm được gì nào?
Ta vui vì ta đã tạo ra
một con người như mi.
Ngươi sẽ chết ngay bây giờ,
nếu ta không muốn thấy ngươi nữa.
Giống như là cái xác đáng nguyền rủa kia,
bây giờ thì vứt nó đi.
Ông đi mà vứt đi.
Nói cho cháu biết, vì sao?
Chú phải cho cháu biết vì sao?
Cháu có nhìn thấy
bà già kia không?
Chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra với cháu.
Cháu sẽ không bao giờ già đi.
Cháu sẽ không bao giờ chết.
Và có nghĩa những cái khác cũng
giống như thế có phải không nào?
Cháu sẽ không bao giờ lớn lên được.
Cháu ghét ông ta.
Nói cho cháu biết làm thế nào
hình hài trở nên thế này.
Có cả 30 năm tôi tránh xa nơi đó.
Tuy vậy tôi vẫn cứ tìm đường quay trở về.
Và liếc nhìn một cách khó khăn.
Chú...
...đã hút máu cháu à?
Phải.
Và hắn tìm thấy ta
đang cùng với cháu.
Và đã cắt mạch cổ tay của mình,
anh ta đã cho cháu máu của anh ta.
Và rồi cháu trở thành ma cà rồng.
Rồi cứ mỗi đêm về sau đó.
Cả hai đã làm thế.
Chú lấy mạng sống của cháu.
Anh ta cho cháu mạng khác.
Và như thế này.
Tôi căm ghét cả hai người.
Tôi đi suốt đêm.
Tôi đi như tôi đã đi như
những năm tháng trước đó.
Khi tâm trí tôi bơi lội với tội lỗi,
trong suy nghĩ về giết người.
Tôi ngỡ những thứ tôi đã làm
không thể cứu vãn được.
Và tôi kéo dài cuộc sống
cho sự yên bình thứ hai.
Hãy cùng nhau khóa chặt hận thù.
Bởi vì cháu không ghét
chú được Louis a.
Chú Louis.
Cháu đã chết cho đến lúc...
...chú cho cháu nụ hôn bất tử.
Chú trở thành mẹ,
thành cha của cháu.
Và thế là cháu mãi mãi là của chú.
Nhưng bây giờ là lúc
kết thúc chuyện này Louis.
Bây giờ là lúc rời bỏ ông ta.
Hắn không bao giờ
để chúng ta đi.
Thật thế à?
Bây giờ có việc gì?
Mi đã chọc tức ta?
Món quà thực sự của mi có thế à?
Nói cho ta nghe một cái gì khác ấy.
Ta sẽ tìm một ai đó để biến thành
một con ma cà rồng tốt hơn.
Nói thế là có ý hăm dọa tôi phải không nào?
Mi là một đứa hư hỏng,
bởi vì mi chỉ là một đứa trẻ con.
Mi cần một gia đình,
một người anh.
Hoặc ta cần.
Ta chán ngấy cả hai đứa mi.
Chúng ta là con người
của thế giới ma cà rồng.
Ba chúng ta.
Ồ không...
Claudia bé bỏng của ta ạ!
Ông là người nói dối.
Nhưng ông đã làm
đảo lộn kế hoạch của tôi.
Kế hoạch gì?
Tôi đến để làm hòa với ông.
Cho dù ông là cha
của những đứa nói dối.
Tôi muốn những thứ như là họ.
Thôi đừng quấy nhiễu ta nữa.
Ôi Lestat, cháu phải
làm nhiều hơn nữa cơ.
Cháu mang một món quà đến cho chú.
Thế thì ta mong đó sẽ là...
...một phụ nữ đẹp...
...Với những tài năng mà
mi không bao giờ đạt được.
Tai sao chú lại nói như thế?
Chú không ăn đầy đủ à.
Cháu nói được thế
vì màu da của chú.
Đến đây mà xem.
Đừng có giận cháu.
khi cháu nhìn thấy chúng,
cháu biết chúng là dành cho chú.
Say bí tỉ...
...với rượu Brandy.
Làm một ngụm chứ.
Claudia, chắc chắn cháu là...
...một người vượt trội.
Cháu hứa cháu sẽ vứt những cái xác đi.
Cháu nghĩ ta nên dùng những thứ này à?
Phải.
Tinh dầu bạc hà?
Cháu xức tinh dầu bạc hà cho chúng.
Không.
Thuốc phiện.
Thuốc phiện.
Phải.
Không may là, thứ ấy đã giết chết họ.
Nhưng vẫn còn giữ cơ thể họ ấm ám.
Mi để ta uống
...Máu người chết.
Mi để ta uống...
Một bài học ông dạy tôi...
...Không bao giờ uống
máu của xác chết cả.
Louis đặt ta vào quan tài.
Vào quan tài của ta.
Tôi sẽ đặt ông vào quan tài.
Chúa ơi!
Luois, nhấc cháu lên.
Chúc ngủ ngon, hoàng tử!
Cầu mong những cánh chim của quỷ
sẽ đưa ông đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Chúng ta đốt ông ấy?
Chôn ông ấy?
Không biết ông ấy thích gì hả Louis?
Dìm xuống đầm lầy?
Anh ta thuộc về
loài bò sát này Louis ạ.
Anh ta đáng chết.
Thế thì có lẽ chúng ta cũng thế.
Hằng đêm mạng sống của chúng ta.
Anh ta là người đã tạo ra tôi.
Anh ta đã cho tôi cuộc sống này.
Cho dù là gì đi nữa.
Lẽ ra không như thế này đâu.
Cháu làm thế là vì chúng ta, Louis ạ.
Như thế chúng ta mới có thể tự do.
Anh có nhớ anh ta không?
Anh ta là điều mà tôi biết,
Nó đơn giản như thế.
Chúng như là hai kẻ
mồ côi biết sống trở lại.
Chúng tôi đã lấy vé đi Châu Âu.
Trong một tuần lễ
...cô ta đã nghiên cứu về thần thoại thế giới cổ.
Ắt hẳn sẽ biết những gì
về loại của chúng tôi.
Xem thử ta quên ai đây.
Hãy thả cho nó bay đi.
Vâng.
Chắc là xe ngựa đấy.
Nghe đây Louis.
Vẫn còn có cuộc đời...
...trong đôi tay già nua này.
Không thịnh nộ.
Không êm ả.
Có lẽ thế.
Làm thế nào như thế được?
Hãy hỏi bọn cá sấu.
Máu của chúng đã giúp ta.
Thế rồi trong buổi ăn
kiêng máu của loài rắn.
Cạn ly...
...vì cuộc sống thối tha...
...của dòng sông Mississippi
Một cách chậm chạp.
Lestat đã trở thành một cái gì đó...
...lại giống như là chúng ta.
Claudia!
mi là một đứa con gái...
...vô cùng hư đốn.
Tàu khởi hành rồi.
Dù là bọn trẻ lang thang khắp xóm.
Tôi đã đứng trên *** tàu,
sợ rằng anh ta sẽ quay trở lại.
Quay lại từ dòng sông giống như
lời nguyền đã hủy diệt hai chúng tôi.
Và sao một hồi như thế.
Tôi nghĩ Lestat...
...anh đáng được sự báo thù của anh.
Anh cho tôi món quà mà anh mong đợi.
Và tôi trao lại cho anh.
Cho dù con tàu có đánh được lũ chuột.
Nhưng một trận dịch thật lạ đã
dội xuống hành khách đi trên tàu.
Claudia và tôi là những kẻ đơn độc.
Chúng tôi tự suy nghĩ về...
...những chuyện bí ẩn của nhau.
Chúng tôi đã đến được Địa Trung Hải.
Tôi muốn những dòng nước màu xanh,
nhưng chúng nó đen thẫm.
Nước của bóng đêm.
Và thế rồi tôi đã đau khổ biết chừng nào,
sự biến nào gợi nhớ màu sắc thời tuổi trẻ
của tôi, mà tôi đã được ban cho.
Chúng tôi dò từ ngôi làng này
sang ngôi làng khác.
Đổ nát nối tiếp nhau...
...từ vùng quê này sang vùng quê khác.
Và lúc nào chúng tôi cũng
không tìm thấy được gì.
Tôi bắt đầu tin,
chúng tôi là những người duy nhất.
Có một điều kì lạ
an ủi trong suy nghĩ ấy
cho những gì đáng nguyền rủa.
Có phải nói lời nguyền rủa ấy ra không?
Ông nói không tìm thấy gì à?
Lời đồn đại của nông dân...
...mê tín về tôi...
Thánh giá...
...cây cọc nhọn đâm xuyên tim.
Nhưng về loại như chúng tôi.
Không một tiếng thì thầm.
Như thế không có ma cà rồng ở Transylvania?
Không tính Vulgar.
Chuyện tưởng tượng, anh bạn ạ!
Những chuyện hư cấu từ
những tên Ái Nhĩ Lan mất trí.
Paris...
...tháng 9 năm 1870
Thành phố mà tôi luôn mơ ước.
Sau cùng tôi là người Châu Âu sống ở Châu Mỹ.
Và Paris là mẹ của New Orland.
Một vũ trụ toàn vẹn
và mọi thứ chứa trong nó.
Chúng tôi sống trở lại.
Chỉ cho hai chúng tôi.
Và tôi cũng vẫn vơ, mà tôi đã
nhường bước cho mọi khát khao của con bé.
Cũng như thế...
Khi tôi bỏ mặc không
truy tìm ma cà rồng nữa,
thì ma cà rồng lại đến tìm tôi.
Thằng hề!
Santiago!
Tôi đã dò tìm những con người bất hủ cả thế giới này.
Và đây là những gì mà tôi đã tìm ra.
Hãy đem đứa bé xinh đẹp của anh theo.
Không ai làm hại anh,
khi tôi chưa cho phép.
Và...
...hãy nhớ tên của tôi:
Armand.
Nhớ kỹ những gì ta nói với cháu.
Họ có quyền lực khác.
Họ đọc được tư tưởng của cháu.
Ông ta là ma cà rồng.
Hai người yêu nhau...
...thơ thẩn đi trên lối này qua đêm.
Họ say đắm ôm ghì lấy nhau...
...không cho phép...
Cho đến lúc họ tìm thấy...
...trong tầm chân của tôi.
Ma cà rồng giả vờ là con người
đang giả làm ma cà rồng.
Những con người đi trước.
thầy tu linh hồn gần gũi với thiên nhiên.
Và bỏ cả ngày...
trầm ngâm trong chuyện nhí.
Sẽ tìm thấy người tạo ra ông ta.
Cho mọi người nguyện
cầu không được đáp trả.
Bài học kết thúc ở đây.
Và nó như thế này:
Mỗi một người trong các người mà
đôi tay lạnh ướt của ta chạm tới.
Mỗi một người phải nghiêng đầu
ra chấp nhận nụ hôn của ta.
Nhưng hãy nghe đây!
Tư tưởng ta đang tiến dần đến cái chết.
Chúng ta có gì ở đây?
Màu sắc đẹp bên cạnh ta?
một bông hồng đang nở?
Một đóa hoa Violet rung rinh?
Có lẽ cô có ý định làm
cô dâu của ta chăng?
Có lẽ bài học của ta chưa kết thúc.
Tôi không muốn chết!
Nhưng chúng ta là thần chết. Và thần chết,
chúng ta luôn có mặt khắp mọi nơi.
Ai đó xin cứu tôi.
Làm ơn!
Tôi đã làm gì?
Tất cả chúng ta chết.
Nhưng tôi còn trẻ.
Thần chết không phải là người quan tâm tới tuổi tác.
Mà có thể đến vào bất kì lúc nào, bất kì ở đâu.
Da thịt này giờ đây còn hồng hào,
thế rồi nó trở nên xám ngắt
và nhăn nheo về tuổi tác.
Hãy để tôi sống.
Tôi không màng đến điều ấy.
Thế thì tại sao mi lại mang
cái chết đến vào lúc này?
Giả sử thần chết có một
trái tim để yêu và thả mi ra.
Ai sẽ là người ông ta
thế vào đam mê của mình?
Ngươi có chọn ai trong đám
đông người dưới kia không?
Người sẽ chịu sự đau khổ thay
cho sự đau khổ của mi không?
Có, ông ma cà rồng.
Hãy bắt tôi.
Tôi tôn kính ông!
Cô hãy đợi đến phiên của mình.
Cô biết ý nghĩa như thế nào, khi được
thần chết thương yêu hay không?
Hãy trở thành cô dâu của ta!
Không đau đớn.
Không đau đớn.
Không, người được tôi thương yêu.
Con của tôi.
Nếu anh nói như thế,
anh ngây thơ lắm.
Nó thật nguy hiểm đúng vậy không nào?
Đúng thế.
Vì sao?
Ta có thể cho anh lí do.
Sự im lặng.
Tuổi trẻ của con bé.
Điều cấm kỵ tạo ra
một con người trẻ như thế.
Vô vọng không thể tạo ra
một con người ngay trong chính nó.
Thế thì hãy trách cứ ai đã tạo ra nó.
Anh có giết chết người
đã tạo ra cả hai không?
Santiago, vì thế mà...
anh không chịu nói tên anh ta ra.
Chúng tôi không muốn cãi vả với anh ta.
Không, chuyện ấy đã xảy ra rồi.
Nếu như muốn cứu con bé,
anh phải cho nó đi ngay.
Vậy thì tôi cũng đi.
Sớm thế sao?
Anh kéo dài như thế vì không có
câu trả lời cho điều này sao.
Ông đã nói không có.
Vì anh đã hỏi một câu hỏi sai.
Anh có biết...
...Có bao nhiêu ma cà rồng...
...được bất tử hay không?
Họ bị tàn lụi chính mong ước
của họ như thế nào hay không?
Và thế giới...
...đã thay đổi.
Mà chúng ta thì không.
Trong đó những dối trá và mỉa mai...
...cuối cùng đã giết chết chúng ta.
Tôi cần anh tạo liên lạc với thời đại này.
Tôi à?
Ông không nhìn thấy sao.
Tôi không có tinh thần
trong bất kì thời đại nào cả.
Tôi là một sư kì lạ với tất cả moi điều.
Tôi luôn luôn như thế.
Louis, đó là cái tinh thần
trong thời đại của anh.
Còn tim của nó.
Sự suy sụp của anh...
...khỏi sự thanh nhã...
... đã suy sụp hàng thế kỉ nay.
Nhưng còn những ma cà rồng trong rạp hát?
Suy đồi...
...vô dụng.
Chúng không phản ánh bất kì điều gì.
...ngoài anh ra.
Anh phản ánh...
...một trái tim tan nát.
Một con ma cà rồng...
...với linh hồn của một con người.
Một sư bất tử khao khát được chết.
Anh thì
...đẹp tuyệt, bạn của ta ạ.
Lestat hẳn phải ứa nước mắt khi tạo ra anh.
Lestat, ông biết Lestat à?
Đúng vậy.
Ta biết anh ta.
Biết anh ta vừa đủ, mà không khóc
thương cho sự qua đời của anh ta.
Nói cho cùng tôi không có
được cảm giác thanh thản.
Tôi đã tìm thấy một người thầy
mà Lestat không bao giờ có thể.
Giờ thì tôi đã biết hiểu biết sẽ
không bao giờ bị Armand chối bỏ.
Sẽ không vượt qua ông ta
như băng qua ô cửa kính.
Madeleine...
...Louis là người mắc cỡ.
Hãy uống đi!
Làm đi Louis.
Bởi vì cháu không làm được,
cháu không đủ sức mạnh.
Chú đã nhìn thấy như thế khi chú tạo ra cháu.
ngay cả những vật mập mờ mà cháu nói, cháu cũng không
Ngược lại thế thưa ông, tôi biết.
Chú đã tìm được người bạn đồng hành mới của chú rồi
Chú sẽ khiến cháu phá hoại.
Chúng tôi sẽ ra sao với cô.
Cô có thấy không?
Ma thuật,
làn da trắng nhợt, đôi mắt dữ tợn, hút máu.
Cô có biết cô trở thành thứ gì không?
Sự độc ác của chú
là không thể độc ác được.
Cháu sẽ không còn đau khổ vì điều đó nữa.
Đừng bắt ta làm những gì mà ta không thể.
Vậy mà chú đã làm cho cháu.
Và kéo cháu ra khỏi tay mẹ cháu,
giống như hai con quỷ trong chuyện cổ tích.
Và bây giờ chú than khóc.
Còn cháu thì không đủ nước mắt
với những gì chú làm cho cháu.
Chú hãy làm gì cháu đi Louis!
Hãy làm thế trước lúc chú đi.
Chúa ơi!
Cháu vẫn yêu thương chú.
Điều ấy dày vò cháu.
Và ai sẽ chăm sóc cho cháu đây...
...khi chú đã đi rồi.
Thiên thần bóng tối của cháu.
Cháu nghĩ cô ta là gì Madeleline?
Một con búp bê?
Một đứa trẻ không thể chết?
Con gái của tôi.
Louis, cô ấy bị làm sao thế?
Cô ta sắp chết.
Nó cũng sẽ xảy ra cho cháu
bởi vì cháu còn quá bé để nhớ ra được.
Nhưng nếu như cô ấy chết.
Không chỉ là cái chết.
Những mong ước không chịu nỗi của ta.
Giờ đây chúng ta huề với nhau.
Chú muốn nói gì?
Cái chết trong phòng ấy không
phải là của người phụ nữ đó.
Mà đó là...
...hơi thở cuối cùng của ta...
...con người trong ta.
Đúng, cha ạ!
Cuối cùng rồi chúng ta cũng huề với nhau.
Đưa ta tới chỗ Armand.
Anh ta sẽ không chịu đựng nổi cảnh này.
Cái chết dành cho người khác.
Cho anh...
...nằm vĩnh cửu trong hòm.
Và trong ngục tối.
Người bạn đồng hành duy nhất
của anh sẽ đai diện cho anh.
Có lẽ hằng bao nhiêu thế kỉ.
Đem hắn đi.
Vui vẻ ước mơ nhé.
Không!
Tỉnh dậy!
Claudia đâu rồi?
Claudia, tôi không thể
cứu con bé được.
Claudia đâu rồi?
Tôi không cứu được.
Tôi sẽ liều.
Đừng!
Đi nào Louis.
Không phải ở đây.
Thế ma cà rồng có thể khóc?
Một lần.
Có thể hai lần trong suốt
cuộc sống trường sinh của hắn.
Và có thể làm khô héo những giọt nước mắt này
vĩnh viễn mà tôi đã trả thù họ như thế.
Bãi tha ma ngập đầy những
bức tượng ghê sợ gãy đổ.
Và một trong những bức tượng ấy
giống như khuôn mặt của con bé.
Rồi vượt ra khỏi sự hiếu kì,
chán nản, còn ai biết gì nữa.
Tôi rời bỏ thế giới cũ,
và quay trở về nước Mỹ của tôi.
Và nơi đó có một kỹ thuật
tuyệt vời, cho phép tôi...
...lần đầu tiên nhìn mặt trời mọc...
...trong suốt 200 năm.
Và đúng là mặt trời lên!
Trông như có vẻ là anh mắt con người
không thể nhìn thấy chúng được.
Trước tiên là ánh bạc.
Rồi qua bao nhiêu năm tiến bộ
có sắc hồng đỏ...
và màu xanh đã mất của tôi.
Mùa xuân năm 1988,
tôi quay trở lại New Orland.
Và ngay tức thì tôi hít mùi không khí,
tôi biết mình đã về nhà.
Mùi của nó ngào ngạt.
Mà hầu hết giống như mùi
hương hoa của nhài và hoa hồng
Phủ quanh khu nghĩa trang cổ của chúng tôi.
Tôi đi khắp các con đường thưởng
thức mùi hương bao lâu đã mất.
Và rồi trên đường về Prytania,
chỉ cách vài khu phố đến nghĩa trang.
Tôi bắt được mùi tử khí,
nhưng chúng không bốc ra từ những ngôi mộ.
Và càng lúc mùi chết chóc...
...càng trở nên nặng mùi hơn,
theo bước chân của tôi.
Tôi thử hít một mùi quá nồng,
để dò ra được nó.
Louis ta thật vui
khi gặp lại anh ở đây!
Ta đã mơ...
...đến giây phút này.
Con bé ấy lý ra không nên trở thành...
...loại người như chúng ta.
Tất cả là quá khứ rồi, Lestat.
Quá khứ.
Vẫn còn đẹp lắm Louis ạ.
Anh luôn là một con người mạnh mẽ.
Đừng sợ.
Tôi muốn nói anh không bị làm hại.
Thế thì anh quay trở
về nhà với tôi đấy à?
Có còn nhớ tôi trông như thế nào không?
Một con ma cà rồng.
Có phải tôi như thế không?
Có, tôi nhớ.
Không ai...
...có thể từ chối tôi.
Ngay cả anh cũng không, Louis!
Tôi đã cố.
Phải anh đã cố.
Và anh càng cố chừng nào,
thì tôi càng muốn anh nhiều chừng đấy.
Tôi không thể chịu nổi Louis à!
Những tia sáng lùng sục,
những tiếng ồn ào kia.
Làm cho màn đêm sáng hơn.
Lestat, đó là ánh sáng giả,
chúng không làm hại anh được đâu.
Nếu anh ở lại với tôi, Louis...
Tôi có thể ra được bên ngoài.
Trở thành Lestat cũ.
Tôi phải đi rồi.
Tôi không biết rồi có chuyện gì
xảy ra với Lestat hay không.
Tôi đi tiếp...
...đêm qua đêm.
Tôi băng qua những con đường của tôi.
Nhưng khao khát của tôi là
đi cùng con bé tóc vàng óng.
Tôi là một linh hồn của thể xác siêu phàm.
Rã rời.
Không thay đổi được.
Rỗng tuếch.
Rỗng tuếch?
Thế thôi ư?
Câu chuyện không thể kết thúc như thế?
Nhưng nó là thế.
Chẳng còn gì để nói thêm nữa cả.
Phải có thêm gì nữa để kể chứ, ông không
hiểu được chính ông, ông không rỗng tuếch.
Mọi người cũng không cho,
và tôi cũng không cho những gì như ông.
Quyền lực của ông là nhìn thấy
những gì ông thấy như thế này được.
Anh đã không chịu lắng nghe tôi.
Có, tôi có lắng nghe.
Câu chuyện của anh kể thật kinh ngạc.
Và không thể tưởng tượng được.
Hãy làm những gì anh muốn nói với nó.
Cho nó đi cùng những người khác.
Anh biết mà, chỉ có một cách là sự thật
tôi biết được giống như anh biết.
Anh lớn lên là phải có lí do
phải không nào?
Và lí do đó là gì vậy?
Ông muốn có người bầu bạn và nối kết
với thế giới bên ngoài. Đó là tôi.
Hãy nhận tôi đi.
Tôi muốn những gì ông có.
Tôi từ chối kết thúc như thế này.
Chúa ơi! tôi lại thất bại nữa rồi phải không?
Không, không có chuyện gì
để tôi làm ở đây cả.
Anh có thích thế này không?
Anh có muốn trở thành món ăn
cho những người bất tử hay không?
Anh phải chết.
Ôi chúa ơi!
Chuyện xảy ra vào năm 1791.
Khi tôi 24 tuổi.
Trẻ hơn anh lúc này.
Nhưng thời gian thì khác,
tôi người đàn ông vào tuổi đó.
Đã làm chủ một trang viên
rộng lớn ở phía nam New Orland.
Tôi đã mất vợ trong khi cô ấy sinh.
Có người thay đổi giọng của mình.
Cô ấy và đứa bé được chôn sáu tháng.
Hay thật.
Tôi vui sướng để cùng chết với họ.
Tôi đoán chắc là anh
không cần sự giới thiệu.
Trong mọi trường hợp tôi kéo dài cái chết.
Tôi mời nó.
Thoát ra khỏi đau đớn của sự sống.
Vẫn còn than khóc, Louis.
Nghe thế đủ chưa?
Tôi đã nghe hằng bao thế kỉ nay.
Không, đừng sợ!
Ta sẽ cho anh sư chọn lưa
mà ta không bao giờ có.