Tip:
Highlight text to annotate it
X
Aleksi
SubTeam HDVNbits.org
C... Ô...N
G...
V... I...Ê...C
Công việc.
Hôm nay lớp mình sẽ kể cho nhau nghe...
về công việc của ba mẹ mình...
về công việc của ba mẹ mình.
Mẹ em là bác sĩ.
- Bố em lái xe tải.
- Mẹ em là cô giáo.
- Còn bố em thì sao ?
- Bố em...
Bố em là ... "láo" sư .
Bố em chuyên nói dối ư? Cô chắc ý em
không phải như vậy rồi.
Bố em mặc véc và lên tòa nói chuyện
với quan tòa.
À à cô hiểu rồi.
Ý em là bố em là luật sư, đúng không nhỉ?
VỤ án thế nào rồi Fletcher?
- Buộc tội sai thì tôi lại phải thắng thôi.
- Phải rồi.
- Ông Reede, cãi hay lắm.
Ông có muốn lấy lại cái áo không?
Không đâu, tôi chắc ông sẽ còn
nhiều lần phải cần đến nó đấy.
- Chờ tôi 1 chút?
- Muộn rồi. Hôm nay tôi phải đi chơi với thằng bé nhà tôi.
Mấy phóng viên muốn phỏng vấn anh
về thắng lợi lần này.
Vậy hả? Tóc tôi trông thế nào ?
Tuyệt.
Đẹp giai rồi.
- Mấy giờ rồi hả mẹ?
- Chắc ba lại bận ờ tòa rồi con ạ.
- Bố!
- Maximilian!
Nhóc con, thế nào hả?
Tốt bố ạ.
Bố cũng vậy, ngoại trừ việc
cái tay này hơi rắc rối một tí.
- Không bố ơi!
- Oh, yeah.
Nó thành cái càng cua rồi!
Không gì có thể chống lại " Càng cua " được !
Chạy đi nhóc! Trốn đi !
Làm "Càng cua" với mẹ đi bố!
Uh-oh. Ngươi đã tìm ra điểm yếu
duy nhất của " Càng cua " rồi.
Nhiệt độ âm!
- Này, sao anh lại đến muộn thế,
không nhớ đường à?
Được rồi, anh đến muộn, anh xin lỗi.
Xe anh bị hết xăng giữa đường.
Kim xăng xe anh bị hỏng.
Mà khu đó cũng phức tạp lắm
May mà áo anh mặc có màu giống
với màu của mấy quẫy ở đó.
Tí nữa thì anh phải rút súng ra
và cho chúng nó 1 trận nên thân rồi.
My mind and my money
and my money and my mind
- Bọn chúng sẽ chẳng bao giờ làm gì anh.
Anh là luật sư của chúng mà.
Chạm vào phần nhạy cảm rồi đó.
Cho tay lên trên đi em.
Mẹ ơi, hôm nay bố dẫn con đi xem
đánh vật tự do đấy!
- Fletcher à!
- Audrey à!
Sao anh lại dẫn con đi xem mấy thứ đó?
Bạo lực lắm.
Con anh lớn lên phải
giống như một chiến binh .
Còn ai tốt hơn để chỉ bảo nó hơn là Rick Rude...
Và Randy Macho-man Savage
ở trong cái lồng chết chóc ?
Tuyệt chưa!
- Chú Jerry, chú thế nào?
- Chào cháu!
Nhìn cháu kìa. Cháu lớn nhanh quá đấy!
Fletcher, rất vui được gặp anh.
Chào cưng!
Chào anh.
Wow. Ảnh đẹp đấy.
Xóa.
- Em lấy thêm cho anh mấy cái hộp đấy.
- Em tuyệt quá.
- Hộp? - Mấy tuần trước em nói rồi, anh không nhớ à,
Jerry chuyển đến Boston.
À đúng rồi! Công việc quan trọng đấy hả.
Mà anh làm gì ấy nhỉ?
- Tôi làm quản lí bệnh viện
- Phải rồi, phải rồi!
À, mấy cái hộp trong xe em đấy.
Ồ, cứ để cho chúng nó đợi.
Chú đã hứa với chàng trai trẻ này một
chuyện phải không nhỉ ?
- Có muốn ném vài quả không nào?
- Có ạ!
Đi nào!
- Anh quên mất là bạn trai em chuyển nhà.
- Jerry!
Tên anh ấy là Jerry!
Và đúng rồi, anh ấy đang chuyển nhà.
Anh xin lỗi. Anh ghét hắn ít hơn
nhiều so với những bạn trai trước kia của em.
- Lần này là nghiêm túc đấy chứ?
- Ừ, gần như thế, bán nghiêm túc.
Hai người chưa ...
Em biết đấy ...
Em đã hẹn hò với anh ấy 7 tháng rồi.
- Anh nghĩ gì mà hỏi thế hả?
- Thế à? Ooh!
Anh cứ nghĩ rằng sau khi li dị thì em
chẳng còn tí sức lực nào cơ.
Nhớ hồi còn chưa li dị, em còn không được quan hệ
thường xuyên như anh ấy chứ.
Ouch! Bị trọng tài phạt 1 điểm rồi.
- Ra ngoài rồi!
- Max sẽ rất nhớ anh ấy.
Anh ở đây cơ mà.
Sẵn sàng chưa? Yeah! Ném đi.
Ta đi thôi Max.
- Bố ơi, mình đi xem đấu vật thật chứ?
- Chắc chắn rồi Max ạ.
Ta chỉ ghé qua văn phòng bố
vài phút thôi.
Cậu ơi. Cho tôi xin 1 đồng ?
Rất tiếc. Tôi chả còn đồng nào.
Tôi không làm vụ này được.
Fred, nhiệm vụ của anh là đưa ra
phương án thích hợp nhất với vụ kiện.
Phương án thích hợp nhất là sự thật.
Vậy anh để sự thật cho quan tòa
quyết định à?
Ông ta được trả lương để làm việc đó.
Anh được trả lương để thắng kiện.
Nếu cô cứ muốn đem vụ đó ra tòa,
Tôi sẽ đại diện cho bà Cole ngay.
Nhưng Miranda này, tôi sẽ không nói dối đâu.
Vậy thì ta phải tìm ai làm được việc đó thôi.
Tầng 21.
Quần áo cho đàn ông.
- Chào anh Reede!
- Oái!
Này. Cô làm gì với mái tóc của mình thế?
Hơi lạ phải không?
Không! Ngày nay ai chả vậy nhỉ?
- Anh ấy nói đây sẽ là điểm nhấn cho khuôn mặt của tôi.
- Chính xác như vậy đấy!
Nó làm gương mặt cô hoàn toàn nổi bật.
Giờ tôi với cháu sẽ lên văn phòng tôi...
- Chào Fletcher.
- Chào Pete.
- Anh vừa giảm cân đấy à?
- Chắc vậy, tôi cũng chẳng để ý.
Cá tính và hào hoa.
Cẩn thận với gã này đấy.
- Chào anh Reede.
- Chào ... anh.
- Tên tôi là Randy.
- Tôi biết mà.
Tôi đang xem mọi người có yêu cầu gì cho bữa trưa.
Anh muốn ăn gì không?
Ồ không, cảm ơn.
Sáng nay tôi ăn nhiều quá,
Sắp phun ra ngoài rồi đây này.
- À ý tôi là tôi no rồi.
- Okay.
- Max!
- Chào bà, Greta.
- Có gì muốn kể cho bà à?
- Mai là sinh nhật cháu, bố cháu sẽ tổ chức cho cháu.
Vậy à! Chắc bố cháu phải mua quà to lắm
rồi đấy nhỉ.
- Phải không bố?
- Phải rồi! Nghe này nhóc.
Con vào văn phòng bố chơi vài phút nhé.
Cứ kiện một ai đấy phá sản ra cho bố.
Hoặc là gửi fax cho bạn gái của con. Hehe, xin lỗi nhé.
Trời ơi!
Tôi quên béng đi mất.
Ngạc nhiên chưa.
Bà đúng là một vị thánh.
Đáng nhẽ tôi cũng phải mua gì đó tặng bà.
- Anh mua rồi mà.
- Tôi lúc nào mà chẳng thế. Có ai gọi cho tôi không?
- Giám sát của xưởng vẽ hỏi anh hồ sơ đấy.
- Bảo ông ta là ở trong thư ấy.
Được rồi. Sang tuần anh sẽ gửi. Ông McKinley
gọi để xác nhận lại cuộc hẹn ngày mai.
Tôi bị ho. Một loại virus nào đấy.
Đang có loại nào nhỉ?
- Cúm châu Á à?
- Đúng rồi.
- Mẹ anh gọi đấy.
- Tôi đang đi du lịch.
- 5 tuần rồi đấy.
- Tuyết rơi. Điện thoại mất sóng.
Anh làm mẹ anh buồn lắm đấy.
Xong. Có vậy thôi.
À mà Miranda đang tìm anh đấy.
Tôi phải bợ đít nhiêu người nữa
thì mới lên được cấp Cộng sự đây?
- Bảo cô ta tôi bị gãy chân và tôi phải đi tiêm.
- Tự anh đi mà nói.
Rồi ghi chú chiến thắng vụ kiện
ngày hôm nay cho tôi!
- Tôi làm luôn bây giờ đây.
- Miranda! Cô đứng đây lâu chưa.
Hôm nay trông cô xinh quá.
Này! Tôi có món quà nhỏ này cho cô đây.
Cảm ơn. Tôi biết anh đã thắng vụ kiện hôm nay.
Chúc mừng anh.
Anh làm cho Hội đồng rất ấn tượng đấy.
Phải rồi!
Các vị sắp họp phải không.
Dạo này tôi bận quá,
tôi cũng chẳng để ý đến chuyện đấy.
Thân chủ tôi đang đợi trong văn phòng.
- Tốt nhất không nên để họ phải chờ.
- Thực ra thì có một chuyện rất quan trọng.
Tối nay anh không bận bịu gì chứ?
Mình không đi xem đấu vật nữa đúng không hả bố?
Audrey. Em có biết rằng tự ta sẽ biết những thời
điểm đặc biệt trong cuộc đời?
- Ừ.
- Và ta phải lựa chọn một quyết định...
- ... ảnh hưởng tới hạnh phúc cả cuộc đời của người khác?
- Mm-hmm.
Đây là một thời điểm như vậy đấy.
Anh định nói gì thế?
Am làm vợ anh nhé?
- Nhưng anh đang chuyển đi mà.
- Ừ, anh chuyển đến Boston nhưng anh muốn em và Max cùng đi với anh.
Audrey, anh đã nghĩ rất kĩ về chuyện này rồi.
Em biết rằng anh phải là người dễ dàng
bay theo những viễn cảnh lãng mạn.
- Mmm.
- Nhưng ý nghĩ rằng mình cưới nhau sẽ có nghĩ rất lớn với anh.
Giờ anh đã sẵn sàng. Anh nghĩ em cũng vậy.
Anh rất yêu quý Max.
Em cũng rất yêu nó.
Hoàn toàn phù hợp và đúng đắn.
Ý em thế nào?
Này nhóc.
Chúc mừng sinh nhật nhé.
Nhóc bao nhiêu tuổi rồi nhỉ,
22 hay 23?
- Con mới 5 tuổi thôi bố ạ.
- Được rồi.
Trả lại bia này.
Không gọi mấy cô vũ nữ nữa này.
Bố không biết phải làm gì nữa đây.
Bố chưa hề chuẩn bị gì cho chuyện này.
Nhìn này, Bố đã mua quà cho con,
nhưng tối qua...
Bố đã lỡ nuốt nó vào bụng rồi.
- Bố ơi, nó ở trong bụng kìa!
- Dao.
Hy vọng là nó không bị tiêu hóa!
Coi chừng!
- Tuyệt quá! Gì thế bố?
- Hay quá!
Đó là ... bí mật cho con phải ngạc nhiên.
Thôi được rồi, đó là đồ cho trẻ em!
Mở đi nào
Để bố mở cho,
vì bố không đợi được nữa!
- Đồ bóng chày!
- Đồ bóng chày!
Tuyệt quá, mình đi chơi nhé bố ?
Con sẽ là Nomo. Còn bố là
Jose Canseco. Mình chơi nhé ?
- Được chứ.
- Hoan hô!
Sau khi tối nay sinh nhật xong,
bố con mình sẽ chơi bóng chày.
Con với bố.
Còn giờ bố cần phải làm nốt việc quan trọng này.
Chào cháu!
Chúc mừng sinh nhật.
- Cảm ơn mẹ.
- Chúc mừng sinh nhật nhé Max!
Một, hai, ba, bốn, năm .
Và một cú cho may mắn!
Hắn đang đánh con.
Em có nhìn thấy không vậy?
- Nhìn bố cháu mua gì cho cháu này!
- Ồ, đẹp quá!
Này chú cũng có găng ở trong xe.
Trên đường về mình sẽ ghé qua công viên
và chơi ném bóng nhé.
Rồi tối nay mình thoa dầu và
buộc một cái dây chun thật to lên găng tay nhé.
Sẽ vui lắm.
Này, quà đẹp lắm bố max ạ!
Cảm ơn con. Anh rất vui vì món quà của mình
có thể khiến hai chú cháu lại gần nhau hơn.
Kế hoạnh từng bước rút lui của anh sắp hoàn thành rồi.
Em có chuyện này
và em muốn nói chuyện với anh.
Đi nào mẹ.
Con muốn đi chơi bóng!
Và chuyện rất quan trọng,
tối nay mình nói chuyện nhé?
- Tối nay à?
- Ừ.
- Sinh nhật Max mà.
- À ừ !
Được rồi, tối nay mình sẽ nói chuyện!
- Maximus! Bố đi đây.
- Con chào bố.
Jerry, cứ từ từ thưởng thức vợ tôi nhé.
Hmm.
Tốt rồi.
Làm như này rất thông minh.
- Cảm ơn.
- Chỉ là...
Nó không phải sự thật.
Như thế liệu có vấn đề gì không?
Bà Cole ạ,
vấn đề duy nhất ở đây là...
sau nhiều năm chung thủy yêu thương và phục vụ,
nuôi nấng các con của ông ta...
con ông ta đúng không?
Hả ? Ừ, ừ.
Có một đứa là chắc chắn là của ông ta.
Sau tất cả những hy sinh đó, chồng bà từ chối...
- một phần tài sản công bằng chỉ vì một lần sơ ý. - Bảy.
- Xin lỗi gì cơ?
- Bảy lần sơ ý.
Bảy lần sơ ý,
nhưng chỉ một lần ông ta có được bằng chứng...
và còn lại ông ta phải chịu tất cả trách nhiệm.
- Vậy à?
- Bà Cole ạ.
Giờ bà là nạn nhân.
Vợ của một người chồng lạnh lùng, xa cách chỉ biết có công việc.
Thiếu thốn cảm thông và chia sẻ, bị dòng đời
xô đẩy vào vòng tay của người đàn ông khác!
- Bảy người.
- Sao cũng được!
Bà không định từ chối trách nhiệm
bắt buộc của ông ta đấy chứ.
- Tất cả những gì bà muốn là quyền lợi hợp pháp của mình thôi.
- Đúng.
Và có thể...
thêm một chút nữa.
Tôi nghĩ rằng bà đang phải
rất cố gắng để làm vừa lòng mọi người.
Vâng. Tôi có đề nghị
cho ông cùng nuôi các cháu.
Dù sao thì ông ta cũng là một người cha tốt.
Và ông ta đối xử lại với bà thế nào?
Bằng cách lôi bà vào vụ kiện tụng lằng nhằng
và chả hay ho gì này!
Không, không, không, không!
Không thể có chuyện này được!
Với tất cả kính trọng thưa bà, chuyện này
không còn là chuyện giữa bà và ông Cole nữa.
Chuyện này là chuyện của tất cả phụ nữ trên thế giới.
Bây giờ liệu Tina Turner đang ở đâu
nếu bà ta nói,
"Đánh tôi nữa đi, Ike,
rồi tìm cách che đi?"
Lăn thẳng ra sông ngay,
đó là chỗ của bà ta.
Nhưng bà đã đóng Beyond Thunderdome,
vì bà ta đã quyết định gửi đi một thông điệp.
Các chị em, hãy thức dậy!
Khô-ô-ô-ô-ô-ông...có ai
là phái yếu cả!
Anh biết không?
Anh nói rất đúng anh Reede ạ. Tôi đã chán ngấy
việc bị chèn ép rồi!
Chúc mừng bà!
Cảm ơn.
Tôi rất biết ơn anh...
vì giờ tôi đã có một luật sư mà mình
có thể tin tưởng.
Ô anh giỏi quá.
Quá giỏi ấy chứ.
Vụ của nhà Cole này sẽ mang lại bộn tiền
cho hãng của chúng ta đấy.
Nếu anh thắng, tôi sẽ thăng anh
lên làm Cộng sự.
À.
Thật ra, anh có muốn...
làm " đối tác " của tôi bây giờ không?
Ôi, tôi không biết.
Có lẽ tôi nên...
Mmm.
Happy, happy, happy
happy, happy, happy
Happy
I'm so happy today
- I live in the U.S.A.
- Cưng à?
Em đã nghĩ về chuyện...
- mà mình nói chưa?
- Em không đi được.
Gì cơ? Sao lại không ?
- Bởi vì Max đấy.
- Nhưng nó sẽ nhanh chóng thích Boston thôi.
Anh sẽ dẫn nó đến công viên Fenway .
Leo núi và cắm trại...
Thực ra đó là vì ... Fletcher.
Fletcher?
Thôi nào em.
Nếu em không nhắc thì có khi anh ta
cũng chả đến ấy chứ.
Em biết, nhưng mỗi lần bố đến, Max rất vui.
Như là hai bố con có 1 thế giới của
riêng họ vậy.
- Anh với thằng bé cũng có mà!
- Em biết, nhưng mà Fletcher thì khác.
- Khác thế nào?
- À...
Anh ấy biết làm " Càng cua ".
- Gì cơ?
- "Càng cua".
Anh biết không, thế này này...
Em không...
Chạy trốn đi.
" Càng cua " đấy! " Càng cua"!
Mmm.
Em không làm giống được.
Điều đó không quan trọng.
quan trọng là...
Nếu cách xa 3000 dặm như vậy thì bố con nó
sẽ chẳng bao giờ gặp nhau được.
Fletcher chẳng bao giờ đến Boston đâu.
Alô.
- Audrey à?
- Fletcher! Anh đang ở đâu thế ?
Tất cả mọi người đang đợi, không có anh thì
Max không cắt bánh đâu.
Um... giời ạ!
Thực ra, anh gặp chuyện...Anh bị mắc ở vụ kiện mới này.
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì!
Anh đá chân vào cái bàn!
Anh rất xin lỗi, nhưng anh không đến được.
Giám đốc, đang hành hạ anh.
Fletcher, sinh nhật con mà!
Anh biết, anh biết.
Anh hứa anh sẽ đền cho con. Mai anh sẽ
đón con ở trường, okay?
- Anh đón con à?
- Ừ!
Được rồi, đợi chút.
Ít nhất anh cũng nói chúc mừng sinh nhật nó.
Không, anh phải đi. Bye bye.
Xin chào.
Chúc mừng sinh nhật
Chúc mừng sinh nhật Max yêu quý
Chúc mừng sinh nhật
Được rồi, con trai.
Ước đi.
Thôi nào Max.
Ước bất cứ điều gì con muốn.
Bất cứ điều gì.
Max.
Bố xin lỗi con rồi mà.
Bố phải làm việc.
Bố bảo sẽ đến mà. Bố đã hứa với con.
Mẹ biết rồi, nhưng bố hứa là mai sẽ
đi chơi vơi con.
Được chưa nào? Mai bố sẽ đến trường đón con nhé?
Thôi nào.
Ước đi.
Cháu chỉ ước rằng sẽ có một ngày...
bố cháu sẽ không thể nói dối.
Mmm. Không thể tưởng được.
Anh thấy đã chứ?
Mầy lần trước tôi đã hơn nhiều.
"Đã hơn nhiều"?
"Đã hơn nhiều"?
"Đã hơn nhiều. "
- Chào cô.
- Chào anh.
- Cô mới làm à?
- Vâng, tôi bắt đầu làm từ thứ 2.
- Ồ, cô thấy ở đây thế nào?
- Mọi người rất tốt với tôi.
Ồ, chỉ vì cặp bưởi của cô bự quá thôi.
Ý tôi là ngực cô to quá.
Ý tôi là tôi muốn bóp nó.
Mẹ ơi.
- Cậu ơi, còn đồng lẻ nào không?
- Có chứ.
- Làm ơn cho tôi 1 đồng?
- Có chứ.
- Vậy à? Sao thế cậu?
- Mm-mm.
Bởi vì tôi chắc rằng ông sẽ lại đi mua rượu!
Tôi chỉ muốn đến văn phòng mà không phải đối diện với
sự thối nát của xã hội phương Tây!
Hơn nữa. Tôi nghèo lắm!
Thằng cà chớn!
Sáng nay anh hơi bận hả.
Ding, ding, ding!
Johnny à, có gì cho cô ấy không ?
- Fletcher.
- Dana.
Được rồi Samantha. Cô muốn bao nhiêu để kết thúc chuyện
này đây?
- Năm mươi phần trăm nhà đất.
- Năm mươi?
Với những lần ngoại tình trước đó và bằng chứng
của vụ lần này?
Anh định làm vụ này thế nào đây?
Vụ này đơn giản là.
B... M...
N-n-n-n...
H-h-h-h...
I-I-I-I-I...
Mmm.
Uh...
Rất vui nhộn đấy Fletcher!
Anh muốn chơi chứ gì?
Tôi chơi với anh.
Anh muốn chơi chứ gì? Tôi chơi với anh.
Anh làm gì vậy?
Anh có bị làm sao không hả ?
Nghiêm , thẩm phán đáng kính Marshall Stevens đang vào.
Đáng kính?
Chào mọi người.
Cho gọi vụ kiện số BD-09395.
Samantha Cole kiện Richard Cole.
- Mọi người hôm nay thế nào?
- Tốt ạ. Cảm ơn ngài.
- Còn anh, anh Reede?
- Tôi hơi mệt vì phải làm tình quá sức tối qua.
Anh còn trẻ.
Những chuyện như vậy sẽ còn nhiều.
Trong khi đó, ta bắt đầu vụ kiện thôi nhỉ?
- Đầu tiên, Anh Reede à, tôi thấy rằng thân chủ...
- Tôi muốn xin được hoãn phiên tòa này lại!
Vụ này đã được hoãn lại mấy lần rồi anh Reede ạ.
Tôi biết vậy, thưa Quý tòa, nhưng tôi rất, rất
cần được hoãn phiên tòa hôm nay.
Vậy phải có lí do chính đáng chứ ?
Có chuyện gì vậy?
Tôi không nói dối được!
Rất đáng tuyên dương Anh Reede ạ, nhưng tôi đang
chờ nghe một lí do chính đáng.
Anh có trình bày được không?
- Không.
- Từ chối yêu cầu hoãn phiên tòa.
Liệu hai bên có thỏa thuận được với nhau không ?
Tôi cho là không thưa Quý tòa.
Thân chủ tôi đã đề nghị được đền bù 2,4 triệu đô
- Nhưng Anh Reede đây đã nói rõ ràng rằng không...
- Hòa giải!
- Hòa giải, Hòa giải, Hòa giải, Hòa giải!
- Nhưng tôi không muốn hòa giải.
Anh Reede. Hôm qua anh đã thuyết phục tôi
rằng tôi là nạn nhân!
Tôi bị thiếu thốn tình cảm.
Tôi bị xô đẩy vào vòng tay của người đàn ông khác.
- Bảy người!
- Ừ, sao cũng được.
Nhưng với câu chuyện của anh,
Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ thua đâu.
- Tôi muốn tiếp tục vụ kiện.
- Bà Cole, bà không hiểu đâu.
Anh Reede.
Liệu anh có hòa giải không?
Không!
- Không thưa Quý tòa.
- Sẽ không có chuyện hòa giải.
Phiên tòa sẽ tiếp tục vào đúng 1:30 .
Tôi đánh đấy!
Chào anh Reede!
Váy mới của tôi đẹp không?
Gì cũng được, miễn là làm người ta không
chú ý đến đầu của cô.
- Có chuyện gì thế Fletcher?
- Độ cholesterol của anh đấy, béo ú!
Có khác gì người chết biết đi đâu.
- Chào Fletcher.
- Này! Anh không đủ quan trọng để tôi phải nhớ.
- Muốn ăn gì nào anh Reede?
- Đậu mùa!
Đừng hỏi tôi!
Lạy chúa đừng hỏi.
Được rồi.
Mình có thể giải quyết chuyện này.
Chỉ là vấn đề tinh thần thôi!
Kiểm tra, trước tiên là cái gì nhỏ nhỏ đã.
Màu đỏ. Đỏ. Đúng chưa?
Tập trung nào.
Cái bút này màu đ-đ-đ...
Cái bút này màu...
đo-o-o-o-o...
Đo-o-o-o...
Màu của cái bút tôi đang cầm trên tay là...
là đ-đ-đ-đ...
xanh dương!
Chỉ một câu nói dối thôi mà cũng không nói được!
Mình sẽ viết ra vậy.
Viết nào! Viết nào,
không tao đập ra bây giờ!
Không!
Dừng lại đi nào.
Chuyện gì vậy cậu?
Bút này màu xanh.
Bút này màu xanh!
Cái bút khốn kiếp này màu xanh!
Cậu Reede à, cậu không sao chứ?
- Tôi phải về nhà.
- Về nhà á? 2 bên hòa giải rồi à?
Không! 1:30 tôi phải có mặt ở tòa!
- Vậy thì anh về nhà làm gì?
- Tôi không biết. Tôi không biết.
ĐƯợc rồi. À anh Reede này,
Reuben và Dunn gọi anh đấy.
Họ muốn biết về thỏa thuận hòa giải của Darby.
Tôi chỉ nói thỏa thuận để lừa họ thôi!
Lừa chúng.
Được rồi.
- Mẹ anh gọi đấy. Anh vẫn đi du lịch à?
- Không.
- Anh ở đây à?
- Ừ.
Cảm ơn cậu vì đã nói vậy.
Vợ cũ của anh gọi đấy. Cô ấy muốn biết lúc nào
anh mới đến đón con được.
Ôi, tôi đúng là thằng chẳng ra gì!
- Alô.
- Audrey à?
Fletcher chào anh. Hôm nay anh vẫn đón Max ở
trường đấy chứ?
Đây là vấn đề này.
Anh không đến được!
Vụ này của anh đáng nhẽ phải hòa giải,
vậy mà không xong, chiều nay anh phải đến tòa án đây này.
- Phải rồi.
- Thật mà! Hôm nay anh rất muốn gặp Max!
Thật đấy.
Ờ ờ, nhưng đến phút cuối thì lại có chuyện.
- Ừ nhưng lần này thì khác.
- Sao lại thế?
- Vì bây giờ anh nói thật.
- À vậy thì tối qua thì không. Thế tối qua anh làm gì?
Làm tình!
Oh, em nghĩ chắc đó phải là người rất đặc biệt nhỉ?
Không! Đó mới là vấn đề. Anh còn không để ý đến cô ta
nhưng cô ấy là một Cộng sự.
Anh nghĩ sẽ tốt cho công việc của anh nếu
anh khiến cho cô ta rên rỉ.
Kinh quá!
Chuyện gì với tôi thế này?
Tôi phải chịu thứ mà tôi đáng chịu.
Gieo gì thì gặt ấy. Tôi...
- Bố có đến đón con không?
- Không đâu Max ạ.
Mẹ xin lỗi, nhưng tan học mẹ sẽ đón con nhé ?
Mẹ sẽ tìm cách.
Chắc là điều ước của con không thành sự thật rồi.
- Con ước gì?
- Con ước trong vòng 1 ngày bố không thể nói dối được.
Max ơi?
Mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con đây ?
- Vâng.
- Được rồi.
- Alô?
- Audrey à! Để anh giải thích. Có chuyện gì xảy ra với anh ấy .
Ồ, có chuyện nữa xảy ra với anh đây.
Max và em sẽ chuyển đến Boston.
- Gì cơ?
- Jerry đã cầu hôn em,
Cuối tuần này em với Max sẽ đi xem nhà.
Anh tưởng chỉ là bán nghiêm túc thôi!
Nó bị bắt buộc phải chuyển thành nghiêm túc rồi.
Em không thể đi Boston được;
Anh sẽ không bao giờ được gặp Max nữa!
Bây giờ thì cũng khác gì đâu, phải vậy không?
- Em đang ở đâu?
- Em đang về nhà.
Về nhà, thì em cứ ở nguyên đó.
Anh đến bây giờ. Ta cần phải nói chuyện.
- Fletcher!
- Anh đến ngay đây.
- Này Reede...
- La, la, la, la
La, la, la, la
- Fletcher.
- Mẹ kiếp!
Anh có thể trốn,chứ không thoát được đâu.
Mày bị làm sao thế, thằng điên kia?
Tôi là một thằng khốn bất cẩn!
Ôi chó chết thật!
Đkm!
- Anh biết sao tôi dừng xe anh lại không?
- Còn tùy theo việc anh đã đuổi theo tôi bao lâu rồi!
- Bắt đầu từ đầu nhé?
- Đây này.
Tôi chạy quá tốc độ, quá gần xe khác,
vượt đèn đỏ,
Suýt nữa thì đâm vào 1 chiếc Chevy, tôi tăng tốc,
không nhường đường,
Tôi đổi làn với tốc độ cao mà không báo trước!
- Vậy thôi à?
- Không.
Tôi còn mấy vé phạt chưa thanh toán.
Lịch sự nhé.
Audrey ơi, đợi chút!
Chờ tí, Audrey. Ôi!
Từ từ đã. Chờ anh!
Chờ đã. Em vừa nhìn thấy bản thân chính mình.
Em điên mất.
Anh gọi điện bảo rằng,
"Chờ đã anh đến ngay,"
đây mới là chỗ điên của em này...
Em đã thực sự ngồi lại đợi anh.
- Cho anh được giải thích.
- Em bị lỡ cuộc hẹn xem nhà rồi.
- Anh đến đây bằng taxi à?
- Ừ!
Xe anh đâu rồi?
Cảm ơn em! Em không biết là điều này
có ý nghĩa thế nào với anh đâu.
- Em biết 1,654.11 đô.
- Làm sao mà buổi tối anh ngủ được nhỉ?
Tôi lấy cái này.
Anh làm xước xe tôi rồi!
- Đâu cơ?
- Đây này!
Ồ đó à.
Nó có trước đó rồi.
Tại sao!
Anh là thằng dối trá!
- Anh biết tôi sẽ làm gì không?
- Làm gì?
Không gì cả! Bởi vì nếu tôi kiện anh ra tòa
tôi lại mất thêm 8 tiếng nữa,
và rồi anh cũng chẳng đến, và nếu có quyết định xử phạt,
anh cũng bác bỏ ngay lập tức!
Tôi sẽ điên lên và rên rỉ như một thằng yếu sinh lí...
rồi tôi sẽ vặn cong và dựng thằng nhỏ lên !
Trước đây anh đã đến đây rồi à?
Em không nhớ lần trước vui như thế này là bao giờ nữa.
nhưng xin lỗi nhé,
em còn phải lên lớp.
Em nhận lời thằng cha đó chỉ vì em tức anh à?
Không em li dị với anh vì anh làm em phát điên.
- Từ từ đã. Anh có chuyện muốn nói!
- Anh muốn nói gì đây?
Liệu hắn có hợp với em không?
Hắn chẳng giống... anh tẹo nào!
- Đó là điểm tốt nhất của anh ấy đấy.
- Nhưng anh thấy hắn ai ái.
- Anh xin lỗi.
- Anh nhầm rồi. Đúng là có lúc anh ấy hơi...
- Ái!
- Vâng. Nhưng kể từ khi bọn em hẹn hò...
- Ôi chúa ơi, em không muốn nói chuyện về điều này với anh.
- Audrey, em không thể đi được.
- Như vậy không công bằng.
- Công bằng?
Được rồi, anh định nghĩa công bằng xem. Tối qua
một thằng bé 5 tuổi đã suýt khóc...
vì bố nó đã nói dối nó là sẽ đến dự
sinh nhật của con.
- Công bằng à?
- Đêm qua...
- Em không quan tâm... - Cảm ơn em...
- Em không cần biết chuyện đó.
Hai năm trước thì khác.
Nhưng giờ thì anh làm gì em cũng chẳng quan tâm nữa.
Đó chính là phép màu của li dị.
Nhưng với Max thì có!
Mọi việc dù anh làm hay không làm đều ảnh hưởng đến con.
Được rồi.
Nghe anh nói này.
Anh là một ông bố chẳng ra gì!
Ý anh là...
Anh là một ông bố chẳng ra gì.
Không phải vậy...
nếu như anh đúng hẹn với con.
Nếu anh đến và chơi với con ngay sau khi
phiên tòa kết thúc thì sao?
Rồi anh với em sẽ nói chuyện trước khi em
vội vàng quyết định!
Không, tối nay em và con bay rồi.
Anh van em mà Audrey.
Cho anh một cơ hội đi.
Anh tự mình ra đứng trước bồi thẩm đoàn luôn.
Anh đã mất em rồi, xin em đừng để anh
mất Max chứ.
Cho anh một cơ hội để trở thành một người bố
bắt đầu từ bây giờ.
- Anh sẽ đến thật chứ?
- Chắc chắn rồi.
Đây là lời hứa của tất cả lời hứa.
Mấy giờ?
Được rồi 6:00.
- Mười giờ đến sáu giờ.
- Được rồi.
Rồi, nhưng nếu em nói với Max rằng anh sẽ đến.
và phải nhìn khuôn mặt con lúc không thấy anh đâu...
bộ dạng khốn khổ đó...
Em với con sẽ đi Boston.
Nếu anh không đến,
Tự anh sẽ đóng đồ cho em.
Anh sẽ tự nguyện bọc mấy thứ đồ linh tinh của em
bằng giấy bóng.
Em mong là như vậy.
Anh biết 8h15 tối qua con anh làm gì không?
Nó ước rằng trong vòng 1 ngày...
bố nó sẽ không thể nói dối được.
Ôi lạy Chúa!
Chính vì vậy rồi!
"Tôi không thích chúng, tôi là Sam ạ.
"Tôi không thích trừng xanh và thịt hun khói.
"Anh thích chúng ở đây hay ở kia nào?
- Tôi không muốn chúng ... "
- Xin lỗi.
Xin chào. Tôi là người cha tồi tệ của Max...
À, tôi là bố nó.
- Bố!
- Tôi muốn gặp cháu vài phút được chứ ạ?
- Max quái thú này!
- Bố đến để mình chơi ném bóng à?
Mặc dù bố muốn lắm nhưng không được con ạ.
Bố cần nói với con chuyện này.
Mẹ con kể bố nghe về điều ước tối qua của con.
Nó đã thành sự thực rồi Max ạ.
- Thật hả bố? Thế lúc nào bố cũng nói thật đúng không?
- Phải rồi.
- Lúc nào cũng vậy?
- Lúc nào cũng vậy!
- Đấu vật có thật không?
- Ở Olympics thì có. Trên kênh 23 thì không.
- Ngồi gần TV quá có làm cho mắt bị mù không?
- Một triệu năm nữa cũng không.
Nếu con cứ làm như này,
thì liệu mặt con có bị như thế suốt không?
Không đâu. Thực ra thì một số người
đã giàu có nhờ làm như vậy đấy.
Nghe này Max.
Con phải giúp bố chuyện này.
Con rút lại điều ước cho bố nhé.
- Để bố có thể nói dối à?
- Ừ.
Nhưng không phải với con.
Max có biết không,
đôi khi người lớn cần phải nói dối.
Điều này rất khó để giải thích,
nhưng nếu...
Đây, bố ví dụ cho con nhé.
Khi mẹ con có bầu con,
Mẹ con tăng thêm 40 pound nữa;
mẹ con ăn tất cả mọi thứ.
Lúc đấy bố hãi lắm.
Nhưng khi mẹ con hỏi bố "Trông em thế nào?"
Bố nói "Em à, em đẹp lắm.
Lung linh ấy chứ. "
Nếu mà bố nói răng trông mẹ như một con bò sữa,
mẹ con sẽ buồn lắm.
- Hiểu không?
- Cô giáo con bảo vẻ đẹp thực sự là ở
bên trong mỗi con người.
Ùi, đó là điều mấy bà xấu gái hay nói ấy mà.
Max ạ, không ai có thể tồn tại trong thế giới
người lớn mà chỉ nói thật thôi.
Bố có thể thua vụ kiện này, mất cơ hội thăng chức.
có thể mất cả việc nữa
Nên giờ bố rất cần Max giúp bố.
Thôi được.
Rồi. Cứ làm giống như con làm tối qua,
chỉ có điều lần này là " thu lại điều ước "
Xong rồi bố ạ.
Tuyệt lắm!
Giờ bố cần kiếm tra 1 chút.
- Có được không hả bố?
- Không như bố nghĩ. Con đã thu lại chưa?
- Chỉ là...
- Sao cơ? Chỉ là sao hả con?
Hôm qua, khi con ước, con thực sự mong là như vậy.
Lần này con rút lại,
chỉ vì bố bảo con làm vậy.
Được rồi.
Làm lại nhé.
Lần này con hãy thực sự ước nhé.
- Nhưng con không làm được!
- Sao không hả con?
- Con không muốn bố nói dối.
- Bố đã giải thích cho con rồi.
Bố phải nói dối.
Ai cũng nói dối cả.
Mẹ cũng thế.
Ngay cả chú Jerry tuyệt với của con cũng vậy.
Nhưng chỉ có bố là làm con buồn thôi.
Max ơi, hết giờ rồi.
Vào đi con!
Mẹ bảo rằng con với mẹ sẽ đi Boston.
Chưa chắc đâu.
Mẹ hứa là sẽ nói chuyện đó với bố tối nay.
Bố sẽ đến!
Con tin bố chứ Max?
Gặp lại sau nhé anh bạn.
- Fletcher vụ hôm nay thế nào hả?
- Ngắn gọn, nhăn nhúm và luôn ở phía trái.
Cậu ơi, Skull vừa gọi đấy.
Hắn lại phá một trạm A.T.M nữa rồi.
Lần này là bằng dao.
Hắn cần lời khuyên pháp lí của anh.
Thằng chó chết, đừng phạm luật nữa!
Cậu à, cậu không sao đấy chứ?
Con tôi ghét tôi.
Max rất yêu cậu chứ.
Anh là người hùng của nó đấy, cứ nhìn 2 bố con với nhau
là tôi biết.
Vậy à?
Tối qua,lúc sinh nhật, nó đã ước...
...tôi sẽ không thể nói dối trong vòng 1 ngày.
- Trẻ con mà.
- Nó thành sự thật rồi.
- Gì cơ hả cậu?
- Điều ước của Max!
Nó thành sự thật rồi.
Cậu à, có lẽ cậu nên nghỉ vài ngày đi.
Bà Greta à! Bà không thấy lạ là cả sáng nay
tôi chỉ nói thật à?
À, tôi có để ý. Nhưng...
Nhưng ý cậu là gì?
Cậu không nói dối được à?
Chuẩn!
Tôi không nói dối được nữa!
- Chỉ hôm nay thôi à?
- Thực tế thì... đến 8:15 tối nay.
Lời nguyền 24 giờ.
Không có thật đâu cậu ơi.
- Bà không tin tôi phải không ?
- Tất nhiên là không rồi.
Trớ trêu quá nhỉ!
Vậy được. Hỏi tôi một điều gì mà tôi thường
hay nói dối đi.
Rồi. Cậu nhớ vài tháng trước tôi đề nghị được
tăng lương không?
- Tôi không muốn trả lời.
- Công ty không chấp nhận đề nghị này...
và tôi xin anh tự trả lương thêm cho tôi...
Anh bảo Công ty sẽ không đồng ý,
bởi vì như vậy sẽ khiến các thư kí khác...
đố kị.
Điều đó có thật không, hay anh tự bịa ra?
Xin bà mà Greta!
Thẩm phán Stevens ạ! Tôi là Fletcher Reede.
Đáng nhẽ một tiếng nữa tôi phải có mặt ở phiên tòa của ngài.
Thưa thẩm phán. Tôi rất, rất cần
được tạm hoãn vụ kiện. Ốm?
Tôi có ốm không à? Câu đó hoàn toàn phù hợp để hỏi thưa ngài.
- Nói dối giúp tôi với!
- Tôi nhớ khi cậu tặng cho tôi...
khung ảnh cổ mua ở Tiffany...
Công ty Tiffany đúng không?
Tôi mua ở gara. 6 à 50 đô,
đánh đấu từ 10 .
Tôi sẽ tăng lương cho bà!
Tăng cái này này.
Thẩm phán Stevens ạ!
Vâng tôi chưa trả lời ngài.
Nhưng bệnh tật thì liên quan nhiều thứ lắm ạ.
Xin ngài chờ tôi 1 chút nhé?
Con chào mẹ!
Thực ra không phải con đi du lịch đâu.
Vì con không muốn nói chuyện với mẹ!
Bởi vì lúc nào mẹ cũng nói về "kít" của ba...
kích thước, màu sắc, số lần đi!
Con gọi cho mẹ sau nhé!
Alô?
ôi con bà nó!
Tôi cúp máy với ngài thẩm phán rồi.
Tôi cúp máy ông ấy!
Greta xin bà đừng đi!
Tôi đang quỳ trên một bộ véc 900 đô đây này!
Cậu Reede. Mấy năm trước, bạn tôi bị một tên
trộm trèo lên nóc.
Khi hắn bị ngã từ giếng trời xuông, chân hắn đã bị đâm
vào con dao phay bên dưới.
Tên trộm đó kiện bạn tôi.
Hắn đi kiện bạn tôi đấy!
Hắn đã thắng bởi vì những thằng như cậu!
Bạn tôi phải trả cho hắn 6 nghìn đô.
Đó là công lí à?
Không, nếu là tôi thì tôi đã đòi được 10 nghìn rồi.
- Tạm biệt cậu, cậu Reede.
- Đừng, chờ đã!
Tôi không hiểu!
Hỏi lại đi!
- Chúc cậu may mắn ở phiên tòa nhé.
- Greta!
- Chào.
- Lạy chúa!
Rất vui được gặp anh đấy,
Fletcher. Anh có bận không?
- Cực kì.
- Tốt. Đi cùng với tôi nhé?
Anh có biết chính ông Allan đứng đầu Hội đồng không?
- Mm-hmm. - Trước đây anh đã từng làm việc
trực tiếp với ông Allan rồi nhỉ.
- Ừ.
- Thế anh nghĩ gì về ông ấy, nói tôi nghe xem nào?
Lão ta là một kẻ rởm đời, một kẻ chả biết gì mà suốt ngày
đi phê phán người khác, một lão kiêu căng khốn nạn!
Một thằng già hiếu chiến! Một bãi phân bò đang bốc khói!
Nói một cách hình tượng thì là như vậy.
Thật à, hay quá! Đi lối này.
Xin lỗi vì đã chen ngang.
Ngài Allan, ngài nhớ anh Reede không ạ?
Ồ có chứ! Rất vui được gặp lại anh Fletcher.
Chiều nay tôi sẽ theo dõi anh ở phiên tòa đấy nhé.
Tôi nghe họ đánh giá rất tốt về anh đấy.
Vâng, Fletcher vừa cho tôi biết anh ta nghĩ gì về
ngài đấy ạ.
Sao anh không nói cho ngài Allan nghe?
Rằng anh nghĩ gì về ông ấy?
Lão ta là một kẻ rởm đời, một kẻ chả biết gì mà suốt ngày
đi phê phán người khác, một lão kiêu căng khốn nạn.
Một thằng già hiếu chiến! Một bãi phân bò nóng sốt!
Nói một cách hình tượng thì là như vậy.
Tôi chưa từng nghe thấy gì buồn cười như thế này!
Anh khá lắm Reede ạ!
Tôi luôn thích những lời trỉ trích như thế!
Mắng Simmons đi xem nào!
Simmons rất già!
Đáng nhẽ ông ta nghỉ từ vài năm trước rồi,
nhưng ông ta không thể ở nhà vì quá ghét mụ vợ của mình!
Mọi người gặp bà ta ở bừa tiệc Giáng sinh rồi đấy.
Bà ta say rượu và gọi Simon là thằng đần đấy.
Còn anh nữa Tom ạ. Tôi chưa thấy ai bợ đít giỏi
như anh cả!
Anh mà cho đầu lại gần mông ngài Allan,
Tôi không thể biết được điểm kết thúc của anh và
điểm bắt đầu của ngài Allan ở đâu nữa!
Quá hay!
Bà bị mồm thối vì viêm lợi.
Còn ông ngay cả diễn viên phim cấp 3 ông cũng không tán được.
Tóc giả của anh trông như con gì bị đâm chết khi đi qua
đường cao tốc.
Tôi không biết nên chải hay là nên cạo xuống
rồi rắc vôi vào nữa!
Đồ làm gì cũng hỏng! Đồ ngu!
Đồ chết nhát! Đồ thoái hóa!
Đồ lẳng lơ!
Tôi thích phong cách của anh đấy Reede ạ!
Đây chính là tính cách mà công ty cần!
- Hơi mất dạy 1 chút!
- Vâng! Tôi sẽ gặp lại ngài sau, đầu cu ạ!
Đầu cu!
Quá hay!
Whoo, whoo, whoo, whoo!
Chú ý đến cậu ta nhé.
Đầu cu à!
Phiên tòa cấp quận số 3 sẽ bắt đầu.
Xin mời thẩm phán đáng kính Marshall Stevens.
Chào mọi người.
Chúng ta bắt đầu nhé?
Không thưa ngài!
Chưa bắt đầu được ạ...
vì thân chủ tôi chưa có mặt!
Nhanh lên nào!
Bà ấy đến đây rồi, để phá hỏng mọi thứ
- Anh Reede!
- Tôi xin lỗi thưa Quý tòa.
Đi nào Lupe,
bảo chúng trật tự nhé.
- Tôi không đùa đâu đấy.
- Vâng, thưa bà.
Xin lỗi nhé.
Billy bị trớn ở trên xe.
Bà mang con đến xem li dị à?
- Để mọi người thương hại.
- Có tác dụng đấy.
- Tôi đã thấy tội nghiệp chúng rồi đấy.
- Hmm.
Ông Appleton, bắt đầu đi.
Từ 6/3 đến 12/6...
Theo yêu cầu của ông Cole tôi đã theo dõi bà Cole.
Trong suốt thời gian đó, tôi thấy bà Cole...
đi về vào khoảng 7:40 và 7:50.
Sau đó bà Cole thường có...
một người khách là đàn ông đến thăm từ
khoảng 1 đến 4 giờ đồng hồ.
Tôi có chụp được mấy tấm hình của người đàn ông đó.
Tôi thấy rồi.
Ông có biết bà Cole và vị khách đó làm gì không...
trong những lần ... đến chơi đó?
Họ giữ bí mật khá tốt,
Nhưng tôi có ghi âm lại được một lần.
Thưa Quý tòa, như ngài được biết
Theo như thỏa thuận trước hôn nhân,
Nếu bà Cole mà ngoại tình, thì bà ta
sẽ không được nhận gì cả.
Tôi muốn bật cuộn băng này nếu được sự đồng ý của
ngài, thưa Quý tòa.
Papa đang đến đây!
Ôi lạy chúa! Cho vào đi anh!
Cho vào đi! Mạnh nữa lên! Nữa!
Thôi nào!
Thưa Quý tòa, làm sao có thể chứng minh được rằng
đây không phải giọng của chính Ông Cole?
Anh làm tình giỏi hơn chồng em nhiều!
- Thưa Quý tòa, Tôi phản đối!
- Tại sao vậy, anh Reede?
- Nó khiến tôi thua kiện mất!
- Bác bỏ.
Hay lắm!
- Anh phải đi rồi. Anh chưa dọn bể bơi.
- Nhân chứng của anh đấy.
Ôi ôi được rồi.
Anh Mr. Reede,
anh có thể hỏi nhân chứng rồi.
Làm thế nào bây giờ?
Thưa Quý tòa, liệu có thể cho tôi xin phép
vào nhà vệ sinh một chút không ạ?
- Anh không nhịn được à?
- Nhịn được à.
Nhưng tôi nghe nói rằng nếu cứ nhịn,
sẽ làm ảnh hưởng đến tuyến tiền liệt
và sẽ rất khó để đạt trạng thái cương cứng!
- Có đúng vậy không?
- Phải đúng chứ ạ.
Ồ, nếu như vậy thì tôi cũng phải tạm dừng một chút.
Nhưng anh phải quay lại ngay lập tức để chúng ta hoàn
tất phiên tòa này.
Làm sao bây giờ, làm sao thắng được bây giờ?
Nghĩ, nghĩ đi xem nào.
Nghĩ đi. Ao ui!
Ao ui!
Ohh! Ohh! Ohh!
Anh làm cái quái gì thế?
Tôi tự hành hạ mình!
Có liên quan gì đến anh không?
Thưa Quý tòa, tôi tìm thấy anh ấy trong tình trạng
thế này trong nhà vệ sinh.
Ai đó đã đánh anh ta.
- Ai vậy?
- Một thằng điên ạ, thưa Quý tòa!
Một thằng ngu tuyệt vọng sắp bị treo cổ!
Trông hắn thế nào?
Hắn cao khoảng 1m9, nặng khoảng 90 cân,
răng to, trông rất côn đồ.
Chấp hành tòa, cho cảnh sát tìm khắp tòa nhà đi.
Vâng thưa ngài.
Trật tự! Trật tự!
Như này thì, chẳng còn cách nào khác là hoãn
vụ kiện này lại...
đến 9h sáng mai ta sẽ tiếp tục.
Và tất nhiên, trừ khi anh thấy mình
còn có thể tiếp tục phiên tòa.
Anh tiếp tục được chứ?
Vâng ạ.
Tôi rất khâm phục anh đấy anh Reede ạ.
Chúng ta sẽ tạm dừng một lúc, trong khi đó
anh sửa sang lại đi,
rồi ta xử tiếp vụ này.
Cho anh này.
Alô?
- Bố à?
- Max? Thế nào rồi hả?
Vui lắm bố ạ. Bố nhớ Paul và Emanuel
đối diện nhà mình không?
- Có chứ. Uh-huh. - Chúng nó chả bao giờ
chịu chơi bóng chày với con cả.
Nhưng con bảo với chúng nó là tối nay
bố con mình sẽ chơi bóng.
Nên chúng nó muốn chơi cùng mình.
Có được không hả bố?
Được chứ. Càng đông càng vui mà.
Hay quá! Bố thích làm
Jose Canseco không?
Tất nhiên rồi. Còn ai có thể bắt kịp
cú trượt nổi tiếng của Nomo đây?
- Anh Reede.
- Bố phải đi rồi Max ạ.
- Lát nữa bố gặp lại con nhé? Chào con.
- Con chào bố.
Bố đến thật đấy mẹ à!
Con đi thay quần áo đây.
- Ừ đi đi con!
- Yeah!
Anh Reede!
Anh Reede! Anh...
Luật sư của em đấy.
Anh ta hơi kì kì 1 chút.
Anh Reede, anh nhớ Kenneth Falk chứ,
anh ta ở trong đoạn băng khi nãy.
- Quên làm sao được chứ?
- Anh thế nào rồi?
Tôi vừa bị đẩy xuống 7 tầng địa ngục thôi! Cảm ơn anh.
- Anh à?
- Bây giờ chúng ta sẽ đưa ra bằng chứng
của mình, đúng không?
Kế hoạch cơ bản sẽ là,
Tôi sẽ dẫn dắt anh.
Tôi sẽ hỏi từng câu một.
- Và ta sẽ đưa ra câu trả lời đã bàn từ trước.
- Chính xác.
Chỉ cần nói dối là xong.
Quá đơn giản.
Phải vậy không!
Rồi cuối cùng tôi sẽ kết thúc bằng
một câu hỏi quan trọng.
Kiểu như là: Thưa ông Falk, Có phải là ông và bà Cole...
Chưa bao giờ làm
Tì-tì-tì-tì-tì-tì...
Tì...
Ôi lạy Chúa, tôi vẫn không làm được.
Tôi không thể hỏi nếu biết câu trả lời
là sai sự thật.
Anh có thể bắt đầu rồi, anh Reede.
Bên bị đơn cho gọi...
Kenneth Falk.
Mời anh giơ tay phải lên.
Với sự giúp đỡ của Chúa, anh thề rằng chỉ nó sự thật,
toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật chứ ??
Tôi thề ! Ý tôi là...
Tôi thề.
Thưa ông Falk.
Ông có biết thân chủ Samantha Cole của tôi không ạ ?
Tôi biết.
Có phải quan hệ giữa anh với thân chủ tôi
hoàn toàn trong sáng không?
Tôi phản đối thưa Quý tòa!
Phản đối chính anh à?
Vâng.
Nhưng, tôi xin được hỏi lại.
Thưa ông Falk, sẽ là chính xác...
nếu tôi nói mối quan hệ giữa ông và bà Cole
chỉ đơn thuần là quan hệ công việc chứ?
Tôi phản đối, thưa Quý tòa. Tôi định lợi dụng
câu hỏi này!
Anh Reede à, tôi không biết anh định làm gì
nhưng tôi nghĩ anh nên nhanh chóng đi vào
vấn đề đi.
Cảm ơn Quý tòa.
Có phải quan hệ giữa anh với thân chủ tôi
hoàn toàn trong sáng không?
Không! Có phải anh với thân chủ tôi:
" Trò bố mẹ! Bé hư quá, bé hư quá!"
Có phải chưa bao giờ anh...
- Có phải...
- Anh Reede!
Anh ngủ với bà ta mỗi lần 2 người gặp gỡ phải không?
Phải không hả! Đồ dối trá!
- Anh ta đang cố tình kích động nhân chứng thưa Quý tòa.
- Nhân chứng của anh mà.
Anh "đóng" bà ta! Anh nhúng vào bánh của bà ta!
Anh làm "kiểu chó" với bà ta!
Anh nhồi bà ta như nhồi gà tây phục sinh vậy!
Đúng rồi đấy! Tôi "đẩy" cô ta bay cả óc ra ngoài đấy!
Đấy, anh vừa ý chưa?
Tôi không có câu hỏi nào ạ.
Um...
Tôi không còn câu hỏi nào nữa ạ.
Mời cô ngồi.
Liệu tôi có dám bảo anh gọi thêm
nhân chứng nữa không nhỉ?
Thưa Quý tòa, tôi không còn nhân chứng nào nữa ạ.
Anh đang làm cái quái gì vậy?
Gọi tôi lên!
Cô không hiểu à.
Tôi không thể nói dối được.
Tôi phải trung thực cho đến 8:15 tối nay!
Nghe này thằng khốn!
Tao muốn tiền của tao!
Tao sẽ không trở thành bà gúa 31 tuổi và
sống nhờ trợ cấp xã hội...
chỉ vì thằng luật sư đần độn của tao
lại đột xuất lấy lại lương tâm đâu!
Ba mốt à?
Nếu anh Reede không còn nhân chứng nào nữa,
vậy thì theo quy định...
Thưa Quý tòa!
Tôi cho gọi nhân chứng Samantha Cole.
Trật tự.
Trật tự đi! Trật tự !
- Thôi ngay!
- Ngồi xuống ngay!
Anh Reede ạ, thực ra chỉ vì tò mò...
mà tôi cho phép ... trò hề này tiếp tục.
Bà Cole, bà dám lên không ạ.
Thưa bà Cole...
Đây có phải là bản sao bằng lái xe của bà không?
- Đúng.
- Trong đây ghi là tóc bà màu vàng đúng không?
- Nếu bà không nhớ, có lẽ Falk sẽ nhớ chăng.
- Đen.
- Chúng ta sẽ nghe lại cuộn băng nhé.
Nhỡ đâu trong đó sẽ có.
Tóc tôi màu đen!
Cảm ơn. Xem nào.
"Cân nặng: 47.25kg."
Vậy á! Thứ trong áo lót của cô nặng như vậy
nghe còn có lí.
- Thưa Quý tòa, tôi phản đối!
- Bà dám!
- Thằng khốn!
- Mụ phù thủy!
Im lặng! Bác bỏ! Cân nặng?
48kg.
Được rồi được rồi, tôi nặng 58kg.
À ừ, trong này ghi cô sinh năm 1964,
nhưng cũng không đúng phải không?
- Phải vậy không!
- Không.
Trong giấy khai sinh này, cô có thể đọc cho tôi
số ở dưới " ngày sinh " không?
Thưa Quý tòa, điều này thì có liên quan gì?
Bác bỏ. Bà Cole, mời bà trả lời.
"1965."
Tôi nói thẳng nhé.
Có nghĩ là bà nói dối để mình già hơn 1 tuổi.
Nhưng tại sao một người phụ nữ lại đi làm như vậy?
Tôi làm vậy để có thể kết hôn.
Và sự thật sẽ trả lại tự do cho bà!
Thân chủ tôi đã nói dối tuổi của mình!
Lúc kết hôn cô ấy mới 17 tuổi, có nghĩa lúc đó cô ấy
vẫn là vị thành niên,
và ở *** California tươi đẹp,
vị thành niên không đủ tư cách để kí kết hợp đồng
pháp lí...
mà không có sự giám sát của phụ huynh,
bao gồm...
cả Hợp đồng tiền hôn nhân.
Hợp đồng tiền hôn nhân!
Hợp đồng này vô hiệu!
Sự thật rằng thân chủ tôi bị cưỡi như Seattle Slew
hoàn toàn không liên quan gì.
Theo Tiêu chuẩn tài sản cộng đồng, thân chủ tôi có quyền
định đoạt đối với 1 nửa tài sản,
hay là 11.395 triệu đô!
Jordan ghi điểm. Swoosh!
Kết thúc trận đấu!
Tôi không còn gì để nói nữa ạ, thưa Quý tòa.
Trật tự! Trật tự nào!
Theo như bằng chứng này,
phần thằng của phiên tòa thuộc về Bà Cole.
- Yes!
- Bà Cole có quyền sở hữu một nửa tài sản.
Tên khốn này đã làm được!
- Tôi không biết rằng cô ta chưa đủ tuổi!
- Điều đó không quan trọng. Hợp đồng đó vô hiệu.
Trật tự.
Có phải hai bên đã đồng ý cùng nuôi bọn trẻ không.
- Đúng không?
- Vâng.
- Đúng.
- Không.
Tôi muốn giành quyền nuôi con.
- Gì cơ?
- Nếu tôi giành được quyền nuôi con,
thì tôi sẽ có thêm 10 nghìn đô tiền
hỗ trợ nữa.
Bà vừa thắng 11 triệu đô đó thôi!
Này, chẳng phải chính anh đã nói,
rằng tôi là nạn nhân còn gì.
Giờ tôi sẽ tấn công vào vết thương của
lão ta.
Nhưng bà... bà bảo ông ta là một người cha tốt mà.
Thì sao?
Anh Reede, liệu họ có cùng nuôi con không?
Không thưa Quý tòa.
Tôi hiểu rồi.
Nếu như vậy, quyền nuôi con sẽ được quyết định
vào 9h sáng ngày 19.
Phiên tòa tạm dừng ỏ đây.
- Đi thôi nào.
- Ba ơi!
Mày có im mồm lại không, không tao
cho mày một trận bây giờ!
Con muốn đi với ba cơ!
Lại đây các con.
Không sao đâu, đừng lo con ạ.
Bố hứa sẽ làm tất cả để bố con ta
ở bên nhau.
Không sao đâu.
Ôi lạy Chúa, đưa con cho tôi được không?
Chúng là con tôi!
Bỏ ba ra! Bỏ ba ra đi con!
- Đi thôi! Lupe!
- Vâng, thưa bà.
Anh không viết séc đi à?
Anh chưa trả tôi tiền đâu đó.
Tôi rất thích trẻ con.
Chúng sẽ tạo nhiều lợi thế trong
những vụ như thế này.
Anh thật không thể tin được, Cộng sự ạ.
Nhìn anh ta xem.
Anh ta vẫn còn ngạc nhiên.
Anh ta vẫn không tin đó là sự thật.
Thưa Quý tòa, tôi có thể vào được không ạ?
Hết giờ rồi anh Reede ạ.
Thưa Quý tòa, tôi nghĩ chúng ta vừa phạm
một sai lầm.
Anh Reede ạ, tôi rất mệt và rất bực mình.
Tôi biết thưa ngài, nhưng chuyện này
... sai phải không ạ?
Tôi đã lợi dụng hệ thống pháp luật.
Ngài chấp nhận không có nghĩa là tôi đúng.
Đó chỉ đơn thuần là mặt pháp lí thôi!
Anh bạn trẻ, mỉa mai phán quyết của tôi
ở ngay trong tòa án...
thì không phải là thứ tôi chịu được!
Vậy à, thì ngài nói với bọn trẻ khi chúng được
... gia đình Manson nhận nuôi ấy!
Thêm 1 câu nữa thôi, là tôi cho bắt nhốt anh đấy, anh Reede!
Tôi sẽ tự nhốt mình!
Có gì khác nhau đâu?
Chấp hành tòa, bắt anh ta lại!
Đây là một người cha tốt, và trẻ em
không phải là lợi thế!
Đừng làm vậy!
Tôi đã hẹn chơi bóng với con tôi!
Tôi không thể đến muộn được!
Đây là cơ hội cuối cùng của tôi!
Tôi là Jose Canseco!
Tôi là Jose Canseco!
Điện thoại!
Điện thoại!
Cho tôi gọi điện!
Cho tôi gọi điện!
Tôi cần gọi điện!
Alô?
Audrey anh đây.
Đừng cúp máy!
Giờ anh không nói chuyện được.
8h là em bay rồi.
- Gì cơ?
- Em sẽ đưa Max đi để anh không thể thất hứa với nó được nữa.
Audrey từ từ đã! Điều kì diệu nhất đã xảy ra với anh.
Anh khác thật rồi! Đến toàn án và nộp tại ngoại cho anh
1000 đô thôi.
Alô, alô?
- Hết giờ rồi ông bẹn ạ.
- Không, một cuộc nữa thôi, một cuộc nữa thôi.
Xong chưa con.
- Được chưa?
- Rồi ạ.
- Mở cửa cho mẹ nhé?
- Vâng ạ.
Cảm ơn con.
Anh Reede, anh được tại ngoại.
Greta! Ôi cảm ơn Chúa!
Tôi đến có muộn quá không?
Anh đã bị xâm hại tình dục chưa?
Tôi có thể niêm phong chỗ này lại đấy.
***̀ biết tôi ở đây?
Một thư kí khác gọi cho tôi,
nói rằng anh đã trung thực trước mặt ông Allan.
Ừ. Chắc là tôi bị đuổi rồi.
Tuyệt quá phải không?
Tôi sẽ mở công ty luật của riêng mình.
Bà có muốn làm không?
Chắc anh không đủ sức trả lương
cho tôi đâu.
Ôi, Tôi phải ra lấy xe đây.
Audrey đang trên đường ra sân bay rồi.
Tôi không thể mất Max được.
Tôi yêu nó, và không thể để nó đi như vậy được!
Bà biết không, nói thật cũng hay đấy chứ.
Tôi yêu con tôi!
Tôi yêu con tôi!
Tôi yêu con tôi!
Tôi yêu con tôi!
Này, ông cần tiền lẻ không?
Cứ lấy hết đi!
Nhưng nó cũng không làm ông hạnh phúc đâu.
Tôi yêu con tôi!
Tôi yêu con tôi!
Tôi yêu con tôi!
Em đây rồi!
- Chào anh.
- Vừa đúng giờ.
Ôi, đây đúng là giây phút hạnh phúc nhất
đời anh.
O-Oh! À, e-m, e-m...
Em với... con cũng thế.
Này anh bạn. Chú có cái này cho cháu đây.
Cẩn thận đấy.
" Càng cua " kìa!
" Càng cua " đang đến đấy.
Đáng sợ quá.
Đáng sợ quá.
- Jerry. Anh Jerry này.
- Gì hả?
Không sao đâu.
Anh không cần phải...
Đài không lưu : Xin mời hành khách chuyến bay 1511
đến Boston lên máy bay.
- Máy bay của ta đó.
- Vâng.
- Đi nhé?
- Sẵn sàng chưa em? Xong hết rồi, còn con ?
- Xong rồi ạ.
- Mình đi thôi.
Jim Rubing, trả lời An ninh sân bay ngay.
Xin lỗi anh!
Chuyến 1511 ra cổng nào hả anh?
Khẩn cấp lắm ạ!
Cổng 123, nhưng không kịp. Khách bắt đầu lên máy bay rồi.
Giờ kiểm tra xong cũng mất nửa tiếng.
Nếu anh muốn đi Boston, sáng mai có chuyến 7h sáng đấy.
Chuyến bay số 120...
Thưa quý hành khách,
chúc mừng quý vị trên chuyến bay 1511...
từ Los Angeles
đến sân bay Legon, Boston.
Chúng tôi sắp sửa cấp cánh, nếu quý vị cần giúp đỡ
gì với đồ xách tay...
- Em yêu à, cần anh giúp không?
- I'm fine.
- Chắc chứ?
- Jerry, em tự mở được mà!
Chị có muốn uống chút gì trước khi máy bay
cất cánh không ạ?
Vâng, cho tôi thứ gì có cồn ấy.
Audrey.
Nếu quý vị chú ý thì trên màn hình,
chúng tôi đang chiếu một đoạn phim an toàn.
Đồ uống của tôi có chưa?
Max! Max!
Max!
Đợi đã!
Chắc là được đây.
Hey!
Cảm ơn nhé! Chạy ngon lắm!
Max!
Này! Max!
Hey!
Max! Bố đến đây!
Max!
Max! Max, con ở đâu?
Anh yêu em!
cảm ơn anh.
Anh không nghĩ em sẽ trả lời như vậy.
Cảm ơn anh nhiều?
- Em xin lỗi. Chỉ là...
- Quá nhanh à?
- Hơi quá nhanh, phải không em?
- Không, mà là...
Hóa học à?
Cho dù là thế nào, thì ta cũng giải quyết được mà.
- Không, không, không. Đó chỉ là...
- Ôi lạy Chúa Fletcher kìa!
- Không, không, không liên quan gì đến Fletcher cả.
- Không em ơi, Fletcher kìa.
- Gì cơ?
- Bố?
Bố đến rồi đây!
Hơi muộn, nhưng bố đến rồi đây!
Anh ta đang làm gì vậy?
Bố đến tiễn chúng ta đẫy. Vẫy tay chào bố đi con.
Bố không để con đi đâu!
Ôi chó thật!
Da-da-da-da
Da-da-da-da-da-da-da
Điều phối 1-9, phi công 1511 đây. Sẵn sàng cất cánh.
Này!
- Cái gì thế?
- Trông giống như cái giày.
Dừng lại!
Dừng máy bay lại!
Điều phối 1-9, thằng điên nào đấy đã cướp
xe thang. Chúng tôi dừng cất cánh đây.
Điều phối 1-9 đây, chúng tôi nghe rõ rồi.
Yeah!
Khô-ô-ô-ông!
Mấy người làm hay thật!
Xin mọi người dừng lại.
Anh ấy là chồng tôi...
chồng cũ.
- Được rồi, chị vào đi.
- Vâng.
Max, con ở đây với chú Jerry nhé,
mẹ quay trỏ lại ngay.
- Audrey! Tin tốt đây!
- Fletcher!
Cả 2 chân anh đều bị gãy rồi, nên họ không
thể bắt giam anh được.
Fletcher, anh làm cái gì vậy?
Anh bị điên à?
Không, anh nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi.
Chưa bao giờ anh nghĩ được như vậy!
- Bố ơi?
- Nhóc.
- Nó hơi buồn đó.
- Bố không sao chứ?
Ừ. Nhưng bố đau ở đây này.
Bố thật ngốc Max ạ.
Lúc con ở đây...
và bố có thể gặp con bất cứ lúc nào,
nhưng bố đã không làm vậy.
Rồi mẹ con bảo 2 mẹ con sẽ đến Boston,
vậy là bố bắt đầu nghĩ.
Bố có thể đến thăm con...
ngắm nhìn con, chơi với con,
rồi không được gặp con nữa.
Bố không chịu được điều đó.
Bố yêu con nhất trên đời này Max ạ,
con biết là bố nói thật mà.
Nếu không thì bố đã không nói được. Không phải hôm nay.
Bố rất yêu con, bố hứa sẽ không làm con buồn nữa.
Bố nói thật đấy mẹ ơi.
Bố không được nói dối mà.
Con đã ước rằng hôm nay bố sẽ không thể nói dối.
Max ơi.
8:45 rồi.
Con ước lúc 8:15.
Bố có thể nói dối nửa tiếng trước rồi.
- Vậy là bố không...
- Không, đó là bố nói thật đấy!
Bố chỉ muốn nói thật thôi.
Lúc nào cũng vậy con à.
Mẹ ơi, mình có phải đi Boston không?
Không Max ạ, cháu không phải đi đâu.
Hoan hô!
Nhưng anh thì phải đi.
Cả 1 bệnh viện đang chờ anh.
Nếu em đổi ý thì vẫn còn vé đấy.
Cảm ơn anh.
Có vẻ như Max đã tìm được bố rồi.
Chúc mừng sinh nhật Maximus
Chúc mừng sinh nhật
Được rồi Max ước đi con.
Từ từ đã! Không biết có nên không nhỉ.
Thôi nào Flecher. Liệu có bao nhiêu cơ hội
trùng hợp như vậy chứ?
Ừ, chắc là em đúng đấy.
Ước đi con.
Mẹ ơi? Bối?
Max à!
Con ước cho bố mẹ quay lại với nhau à?
Không con ước cái trượt pa-tanh mà.
Mình cắt bánh nhé...
Bố?
Bố thích lắm.
Nhưng tay bố tự nhiên đau kinh khủng.
Không, " Càng cua " đấy!
Không gì có thể cản được " Càng cua"!
Không gì cả!
Không gì cả!
Nếu tôi là võ sĩ quyền anh, tôi sẽ đấm
2 quả đó như Sugar Ray Leonard vậy.
Tôi xin lỗi.
Đem con đến xem li dị à?
- Để mọi người thương hại.
- À, có tác dụng rồi đấy!
Tôi đã thấy tội nghiệp chúng rồi đấy.
Bà sẽ phại chịu 1 cái giá rất đắt vì chuyện này.
À, có tác dụng rồi đấy!
Tôi đã thấy tội nghiệp chúng rồi này.
Hmm.
Ahhh!
Bà Cole...
một con ngỗng.
Bao gồm...
Hơp đồng tiền hôn nhân.
Hơp đồng tiền hôn nhân.
Không, tôi có thể đòi cho anh ta 10 nghìn.
Tạm biệt anh Reede.
Không đợi đã!
Tôi không biết rằng cô ấy...
Ôi, đểu thật.
Xem nào. "Cân nặng: 47kg"?
Ừ! Cái trong áo lót cô ấy.
- Thưa Quý tòa, tôi phản đối!
- Bà dám!
- Đồ diễn đi diễn lại!
- Đồ lẳng lơ!
Chính vì anh ta đấy.
Phải rồi.
Ôi không.
Đến lượt tôi rồi.