Tip:
Highlight text to annotate it
X
Kết quả của những hoạt động Xô Viết
các nhà khoa học hạt nhân đã tạo ra
đồng hồ "Doomday" cách nửa đêm 5 phút...
trước khi bị phá hủy bởi
chiến tranh hạt nhân.
Theo những gì diễn ra, hôm nay chúng
tôi muốn hỏi ý mọi người 1 chuyện.
vậy thì có cơ hội nào cho bọn
họ tấn công nước Mỹ không?
- Fabu Cana.
- Không có cơ hội nào vì quân Xô Viết
sẽ không liều mạng gây chiến.
Với lại vũ khí hạt nhân di động
đang có trong tay chúng ta.
Ý ông muốn nói đến tiến sĩ Manhattan.
Nhưng ông ta đã về hưu rồi.
Tôi không nghĩ vũ khí hạt nhân
di động của chúng ta đủ sức.
Không thể cứ dùng nó mãi được.
- Cô không nghĩ điều đó khả thi sao?
- Có lẽ đó là lí do Xô Viết đang thử bom...
...và tiến sĩ Mahattan thì tôi không chắc.
Có lẽ cả cuộc chiến...
Mày là thằng quái nào thế?
Đánh hay lắm.
Rất hay.
Tha thứ cho tao nhé.
Edward Blake. 67 tuổi.
- Rớt từ trên lầu xuống.
- Còn xác?
- Không còn nguyên vẹn.
- Bị đánh rất nặng.
Có kẻ đã đột nhập vào đây.
Hắn đi qua lối nhà tắm.
- Phải.
- Vụ này không phải là trộm.
Có lẽ chúng ta nên xem xét kỹ.
Thấy không?
Bắt tay với cả tổng thống đấy.
Blake làm việc cho chính phủ à?
Tôi nghĩ mọi chuyện không đơn giản.
Lúc này là vào mùa thu 1985.
Sáng hôm nay tôi đã có
một cảm giác không tốt.
Thành phố sợ tôi. tôi thấy điều đó
qua gương mặt họ. Tôi bịt mặt.
Vi mặt tôi đầy máu.
Hôm nay tôi lại xuất hiện.
Để lần theo dấu vết về một
vụ giết người vừa xảy ra.
Và mặt khác để giữ lấy mạng
sống của chính chúng tôi.
Không tương lai. Không có gì.
Cả thế giới này đang ngạc nhiên
vì cái chết của Blake.
Chuyện này xảy ra hết sức bí ẩn.
Vì hung thủ không lấy đi
bất cứ gì ở hiện trường.
Tin tôi đi. Đây là 1 thành phố đáng sợ.
Hãy giữ con cái trong nhà vào buổi tối.
Vào buổi tối thì thường
có những tiếng thét.
Blake. 1 nghệ sĩ hài đã chết
ở New York. Có người biết lý do.
Phải có người biết.
Trò chơi này là kiểu như vậy mà.
Chẳng ai quên được.
Nhìn tấm hình này tôi thấy vui.
Thời đó mọi người còn ở chung
với nhau. Sau đó thì tôi về Úc.
Cuộc đời này nhiều khi
làm tôi phải đi khắp nơi.
Nhưng nói thật cũng nhờ nó mà
tôi có ngày hôm nay.
Tôi cũng bất ngờ vì điều này.
Báo chí thì suốt ngày ca ngợi quá
khứ và những con người cũ.
Khi mà lịch sử quốc gia đã chết.
Thì có là tôi hay Bill, Mask Ben...
cũng chẳng làm được gì.
Đừng có ngắt lời tôi.
Chắc tôi lại nói hơi nhiều rồi.
Cậu muốn nghe chuyện tình hả?
- Tôi nghĩ ông đang cố nói ra vấn đề.
- Phải, vấn đề của chúng ta...
là đừng quá dễ dãi. không công bằng
cho các cậu khi chỉ nhặt...
những đồ thừa của chúng tôi.
Nixon đã đẩy các cậu ra ngoài.
- Nixon là 1 tên khốn hèn hạ.
- Tôi biết điều đó mà.
Đã nửa đêm rồi,
mai còn phải đi làm.
Cậu là người tốt nhất
mà tôi từng gặp.
Chúng ta đều biết
điều đó thật nhảm nhí.
Cậu có nhớ khi đánh
với tên đại úy không?
Cậu không phải cố giấu mình như thế.
Cậu còn nhiệt huyết hay gì không?
Chỉ là cố giữ liên lạc với nhau.
- Cậu có quên gì không?
- Không? Quên gì?
- Không.
- Gặp lại sau nhé.
Là anh, Rorscharch.
Anh có phiền cho tôi
một hộp đậu không?
Không, dĩ nhiên không rồi.
Anh đã biến mất nhiều năm nay.
Tôi thích như vậy.
Sao anh lại trở về?
Không phải lúc này.
Nhìn cái này đi.
Người của chúng ta? Người của
chúng ta bị giết rồi. Là Comedian.
- Hắn bị giết rồi.
- Tệ thật.
Tôi nghĩ tên sát nhân
không biết Comedian là gì.
hắn giết Comedian thì
có thể giết chúng ta.
Chúng ta làm việc cho chính phủ
từ 1707. Kẻ thù có đầy rẫy.
Làm sao mà biết ai
đã gây ra vụ này đây.
- Có lẽ, có lẽ là kẻ thù của những siêu anh hùng.
- Anh không nghĩ điều đó hơi hoang tưởng sao?
Có lẽ có cũng có lẽ không.
Sao chứ? Comedian gây thù chuốc oán
bao nhiêu người. Kẻ thù nhiều hơn bạn.
Chỉ có chúng ta là bạn hắn.
Nhưng có gì đó chúng ta không biết.
Tôi không nghĩ việc này theo hướng đó.
Tôi thích ít rắc rối hơn.
Tôi sẽ theo vụ này đến cùng.
- Anh phải cẩn thận.
- Tôi sẽ cố hết sức.
Anh có đề nghị gì không?
- Tùy cơ ứng biến thôi.
- Người Miđang gặp rắc rối.
- Đây là 1 trò chơi khăm.
- Trừ tôi ra.
Chẳng ai biết anh là ai. Anh bỏ đi.
Cố mà sống cuộc đời bình thường.
Cuộc đời bình thường của
anh là mấy thứ này sao?
Anh để cho người hùng nằm ngủ trong
khi dân chúng vẫn chịu bất công?
- Vậy mà anh nói là bình thường?
- Vậy có gì hay mà cứ che mặt nạ?
Vi sau lớp mặt nạ này.
- Anh sẽ thấy sự khủng khiếp.
- Anh thử liên lạc với họ xem.
Tôi nhớ mà.
Tôi đến văn phòng anh ta đây.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra, Rorscharch?
Tôi chẳng biết.
Thưa ông. Hôm nay ông đã thổ
lộ thân phận của mình với mọi người.
Còn đây là hình tượng anh hùng của ông.
Ông là 1 siêu anh hùng
có trong tay cả tỉ đô la.
Tôi nghĩ siêu anh hùng thời nay
chỉ thích hợp trên phim ảnh.
Tôi không nghĩ đó là 1 câu hỏi.
- Xin lỗi, ông có nghĩ...
- Tôi nghĩ mọi chuyện đều có kết thúc.
Phải, tôi đã từng nghĩ.
Việc của tôi giờ là tạp chí
và không còn gì khác.
Tôi phải có cuộc sống của riêng
mình, 1 thứ tách biệt khỏi quá khứ.
Gần đây chúng tôi định tiến qua
lĩnh vực năng lượng tàu biển.
Tôi phải cho cả thế giới nay thấy
được sức mạnh của tập đoàn chúng tôi.
Hoàn toàn không có nỗi sợ hãi.
Vì sợ hãi là không đủ.
Không đủ cho chúng ta làm việc lớn.
Tôi cũng muốn chiến tranh kết thúc
và hi vọng mọi người hiểu điều đó.
Sao cũng được.
Tôi chỉ muốn nói vậy.
- Anh hay lắm.
- Cảm ơn.
Tôi mừng vì anh đã đến.
Vậy Rorschard đã trở lại thế giới này.
Anh nghĩ có thể không?
Đây là 1 vụ giết người bí ẩn.
Có lẽ hắn chỉ muốn gây xôn xao
dư luận thôi. Thằng điên nào nhỉ?
- Anh biết tôi chẳng còn quan tâm.
- Tôi không đến đây để nhắc đến anh ta.
Chỉ còn Rorschard là kẻ không
lộ diện trước công chúng.
Thật sự cả thế giới biết anh là ai.
Anh làm đúng.
Cảm ơn Dan.
Nhưng tôi nghĩ có điều cần phải
lo lắng hơn nữa. Mặt nạ của Rorschard.
- Tôi không biết nữa. John có thể ngăn anh ta lại không?
- Dù cho chuyện đó có tệ hại cỡ nào
Thì John cũng 99% ngăn lại được.
Anh ta không có gì là không làm được.
Anh có thể gặp Mahattan nói chuyện.
13 tháng 10 năm 1985.
Vào lúc 8 giờ rưỡi tối.
Trời mưa tầm tã.
Tôi vẫn đang đi tìm sự thật.
Tôi vẫn còn sức khỏe...
nhưng tính cách thì có vẻ không còn.
Không có gì ngăn cản được Rorschard.
Dù là 1 tên đầy năng lượng.
Mà tôi sắp gặp đây.
Hắn là 1 kẻ khó xơi.
Trời quá ẩm ướt. Nạn nhân vẫn
chưa được đưa đi chôn cất.
Tôi thấy cảm thương cho anh ta.
Chỉ có 2 tên lính gác cổng cho
một phòng thí nghiệm quân đội.
Vì họ không cần nhiều hơn. Họ
không cần phải bảo vệ 1 người như thế.
- Chào buổi tối Rorschard.
- Tiến sĩ Mahattan.
- ông biết lý do tôi đến rồi à?
- Phải.
- Và anh sẽ phải đi trong thất vọng thôi.
- Rorschard. Anh không nên ở đây.
- Rất vui được gặp cô Silk Spectre.
- Tôi có tên thật vài năm nay rồi.
- Cô muốn sao cũng được, Lori.
- Anh làm gì ở đây?
- Comedian chết rồi.
Rorschard muốn biết được tương
lai của anh để tìm hung thủ.
Tôi phải tìm mọi cách
để lôi hắn ra ánh sáng.
Dù cho tôi có muốn giúp thì tương lai
của tôi cũng bị khóa bởi 1 thứ gì đó.
- Tôi không thể thấy rõ.
- Bị khóa bởi gì chứ?
anh không biết. Có lẽ là do 1 tác
động hạt nhân. Nếu Mitiếp tục gây chiến.
thì có lẽ tôi lại bị đưa ra
chiến trường lần nữa.
Đó là những gì tôi biết được
về tương lai của mình.
Anh cứ tự mình tìm điều mình muốn biết.
- Tôi phải quay lại làm việc đây.
- Khoan đã. Vì hành tung hắn quá bí mật.
- Chúng ta không thể làm gì để ngăn hắn.
- Chào Rorschard.
Tôi đã cất công đến đây gặp
anh thì sẽ không đi đâu.
Tôi đã nói rồi.
- Có nhiều chuyện anh giấu em quá John.
- Anh không muốn em lo lắng nhiều thôi.
Những ngôi sao trong đêm có lẽ sẽ
giải quyết được khủng hoảng năng lượng.
Anh có thể làm nhiều thứ. Có đúng
đó là cách anh thay đổi tương lai không?
Hãy dùng thời gian của em như anh
làm vậy. Để anh cho em xem nhé.
Với tất cả những giấc mơ cua anh.
- Thì người hùng là 1 lũ chết tiệt.
- Cô còn muốn phàn nàn gì nữa.
- Tiền luôn để sẵn trên bàn cho cô
nuôi con mà. Cô ra ngoài mà tìm cuộc sống tốt hơn.
- Tôi đã lầm.
- Chỉ 1 lần thôi.
- Tôi đã cố chịu đựng cô.
Có lẽ em sẽ dần hiểu tại sao
còn nhiều điều anh giấu em.
Đối với anh nó quá nguy hiểm.
Em muốn hỏi anh sẽ làm sao à?
Anh cũng đang phân vân.
Em biết anh không thể mà.
Em muốn thì gọi cho họ.
Vì em xứng đáng mà.
Bàn của ông Dan Dreiberlg ở đâu?
Thật tuyệt.
Ông ta tên là gì nhỉ?
Là đại úy Cartain.
Chắc anh còn nhớ lúc đó.
Phải, đúng rồi. Ông ta bỏ đi rồi
sau đó nằm lăn ra và la lên.
Hãy trừng phạt tôi, trừng phạt tôi đi.
- Rồi sau đó ông ta bị làm sao?
- Hình như ông ta được trả về Nga.
Chúa ơi. Vui quá.
Thật là tốt khi gặp lại anh.
- Anh cũng vậy.
- Anh vẫn như xưa Dan.
- Không còn ai làm việc nữa.
- Anh còn nhớ trang phục tuyệt vời của em không?
Phải, nó đẹp lắm.
Mẹ em thì lúc nào cũng
muốn em bỏ cái thứ đó đi.
Em nghĩ điều gì đến cũng sẽ đến thôi.
Đó cũng là điều làm anh phân vân.
- Em sao vậy?
- John bảo là em có thể là gì đó.
Vì sắp tới sẽ là chiến tranh hạt nhân.
Nhưng em không biết nghĩ thế nào?
Anh ta chỉ biết có máy móc và chỉ có thế.
Em chẳng biết làm thế nào để
anh ta nghĩ đến mình.
- Hình như anh ấy ngày càng xa rời em.
- Mọi người cũng vậy.
Có lẽ họ chẳng còn tha thiết gì cả.
Chỉ giả vờ thôi.
Giả vờ quan tâm?
- Khoan đã. Để anh mở cửa.
- Cảm ơn Dan.
- Được chưa?
- Rồi.
Em xin lỗi. Em mời anh đi
ăn tối mà lại làm anh buồn.
- Anh đừng nghĩ ngợi nhiều nhé.
- Chứ em mong gì nào?
Comedian chết rồi.
Lory. Con đấy hả?
- Dạo này con đi du lịch cũng nhiều quá nhỉ.
- Không có.
- Chỉ là John có quá nhiều việc.
- Lại là đàn ông.
Magarida nhé.
Chiều nay con có 2 lớp mẹ à.
Cái gã đó gửi thư cho mẹ.
Hắn còn gửi tặng phẩm làm kỷ niệm.
Là mấy thứ cho cho đàn ông.
Con xem thứ đi.
Nó rất có giá trị.
- Mẹ à, đây là mấy thứ vớ vẩn.
- Sao con có thể nói thế?
Con còn dám gọi ta là mẹ à?
Mẹ biết sao con đến đây.
Lúc nào cũng vậy.
Mẹ đọc báo và biết Eddie Blake
hôm nay đã từ trần.
Mẹ nghĩ hắn chết là đáng.
- Eddie đã làm gì mẹ sao?
- Ôi tuổi trẻ.
Con không biết đâu.
Mọi việc đã thay đổi.
Điều xảy ra đã xảy ra vào 40 năm trước.
Ta giờ đã 67 tuổi.
Mỗi ngày tương lai
cứ thế, tối đi một chút.
Nhưng quá khứ,
dù là những chuyện xấu.
Vẫn cứ thế sáng lên.
Tôi đi gỡ tóc đây.
Đi trước đi. Tôi ra ngay.
Eddie. Anh làm gì ở đây?
- Anh biết tôi đang thay đồ mà.
- Dĩ nhiên.
Cưng à, anh biết em cũng
đang khao khát như anh mà.
Không Eddie.
- Không nghĩa là có đấy.
- Không. Dừng lại ngay.
Eddie.
Thằng khốn.
Tao biết mày cũng như tao.
Mọi chuyện đã trôi qua rồi.
Trời đã mưa trên niềm tin của con
người. Dù là tin vào điều dối trá.
Comedian hơi quá thô bạo.
Và đã nhận lấy nó vào cuối đời.
Chắc anh đang đùa với tôi. Đó
chẳng khác gì lễ hội pháo hoa.
Bị lạc lối ở Việt Nam là 1 điều tồi tệ.
Đó là 1 sai lầm của 1 quốc gia.
Nhưng chúng ta đã làm được.
- Nhờ anh đấy.
- Anh có vẻ khá hơn.
Tôi khá hơn à?
Chúa mới biết thôi.
- Cô muốn gì?
- Chiến tranh giờ kết thúc rồi. Chúng ta phải nói chuyện...
- về đứa bé này.
- Đừng nói đến chuyện đó.
Đến khi tôi đi. Kể cả con điếm cô
và đất nước chó chết của cô nữa.
- Biến đi. - Không.
- Biến ngay. - Anh sẽ nhớ.
Anh sẽ phải nhớ tôi và
đất nước này mãi mãi.
Mặt tao.
- Cô ấy đang có thai mà.
- Anh không nên bắn cô ta.
- Có chứ, anh biết không? - Anh thật
phí phạm khi có khả năng biến 1 quả
bom thành 1 bông tuyết mà không dùng.
Anh chẳng quan tâm gì đến nó cả.
Chúng ta không hợp nói chuyện.
Xong rồi.
- Chào mừng đến buổi họp đầu tiên...
- Nhảm nhí.
Anh quên mình là ai sao Comedian.
Tôi chỉ đùa thôi.
Đúng là 1 trò hài. 15 năm trước
mọi việc còn khác kia mà.
Có lẽ chúng ta nên đồng ý không
uống rượu bia ngay lúc này.
Rorschard và tôi vừa hội ý về
việc cùng nhau làm việc.
Nếu chia ra hành động chúng ta
có thể thiếu hiệu quả.
- Hợp tác thì hiệu quả hơn nhiều.
- Chúng ta có thể cứu thế giới này.
Bằng 1 sự lãnh đạo đúng đắn.
Điều đó sẽ khiến chúng ta không
có đối thủ trên hành tinh này.
- Còn tùy thuộc vào cách làm việc của anh.
- Có cần chuẩn mực đạo đức của anh không?
Đừng quá phức tạp hóa vấn đề.
Giờ thì tôi thấy vui vì công việc.
Dù cho phải đi đâu.
Tất cả mọi người ở đây đều
có thể đốt cháy thế giới.
Dân chúng chú ý. Chúng tôi đang
cố giữ an ninh trật tự.
Chúng tôi sẽ đi cho đến khi cuộc đình
công cảnh sát chấm dứt.
- Xin mọi người, không cần phải dùng bạo lực.
- Mẹ tụi nó, muốn chơi hả.
Không cần dùng bạo lực.
Lại gây chuyện rồi.
Khốn nạn, nhiều việc
phải làm quá đấy Dan.
- Đốt phá cũng hay đấy chứ.
- Làm vậy thì giữ được bao lâu.
Chúng ta là những kẻ đeo mặt nạ.
Ngày tháng đang đếm ngược.
Như người ta hay nói. Tôi chỉ bảo vệ họ.
- Khỏi cái gì?
- Anh đùa à? Khỏi chính họ chứ gì. Thằng chó.
Bỏ bàn tay nhơ nhớp
của anh ra khỏi tôi.
Chuyện gì đã xảy ra?
- Còn giấc mơ Mỹ thì sao?
- Giấc mơ Mỹ à?
- Nó đã thành sự thật.
- Anh đang nhìn thấy đấy.
Tôi đã thấy ông đến
dự đám tang của Blake.
Sao ông lại đến đó làm gì?
Đó không phải là công việc.
Nếu còn ngoan cố thì tôi
sẽ bẻ thêm 1 ngón tay.
- Đừng làm thế. Anh muốn gì ở tôi?
- Ông đến dự đám tang.
- Tại sao?
- Comedian đã giúp tôi.
Nên tôi muốn đến để tỏ lòng thành.
- ***ết biệt danh của hắn là Comedian?
- Hắn đã đột nhập vào đây.
Hắn ta lúc đó lạ lắm.
Kẻ thù của hắn nhiều thập kỷ
qua đếm không xuể.
Khi đó tôi đang ngủ.
Lúc hắn đến thì có vẻ giận lắm.
Được rồi. Kể đi.
Khi tỉnh dậy thì tôi đã thấy
hắn đang uống rượu.
Anh đến giết tôi à?
Mọi thứ đều là trò đùa.
Trò đùa khốn nạn.
Chúng tôi chỉ cố hoàn thành
nhiệm vụ thôi mà.
Tệ quá.
Chưa bao giờ như vậy. Tôi sẽ nghỉ.
Bỏ tất cả.
Nhưng đó là 1 cuộc chiến chết tiệt.
Tôi chưa bao giờ làm gì như thế cả.
Nhanh lên đi. Nói ra hết đi.
Tôi hết chịu nổi rồi.
Quá nguy hiểm. Quá nguy hiểm
cho bạn bè mình. Tôi đã nói thế.
Khốn khiếp.
Tên ông là gì? À, tên ông là Blizt.
Tôi chỉ là một tên khốn
đến đây quấy nhiễu thôi.
Tha lỗi cho tôi. Tôi đi đây.
Tôi không biết ông đang
nói đến cái quái gì.
Cứ tạm cho là điều đó có thật.
Sự thật chết tiệt.
Nhớ đấy.
Ông cũng dùng loại thuốc
an thần này nữa à?
Tha cho tôi đi.
Làm ơn.
Đừng quấy rầy tôi nữa.
Tôi đã cố mọi thứ.
- Tôi đang bị ung thư.
- Ung thư gì?
Anh biết là ung thư gì thì cũng chẳng
khá hơn nhau bao nhiêu mà.
Tôi chỉ biết cầu chúa.
Rorschard, 16 tháng 7.
Một câu chuyện đen tối.
Không trả thù cũng không
có ai đứng sau chấn song.
Nhưng nếu đó là sự thật thì giết
Comedian chỉ là kế hoạch bước đầu.
Để cho cộng đồng thấy.
Rồi đến những người khác.
Eddie Blake - The comedian.
Mất 1980.
Trời mưa. Sát nhân. Đó là điều
đang xảy ra với chúng tôi.
Không còn thời gian cho bạn bè.
Chỉ có kẻ thù sau lưng.
Bạo lực thì phải trả bằng bạo lực.
Blake hiểu điều đó. Con người là
1 sinh vật hung hăng.
Dù cho có cố gắng che giấu bao nhiêu.
Blake là bộ mặt thật của xã hội.
Là trò đùa.
Những trò đùa có lửa.
Hắn đã đi bác sĩ vì bị suy sụp.
Blake trông có vẻ độc ác và lạnh lùng.
Vì hắn phải đơn độc.
Bác sĩ đã từng bảo bệnh của hắn
không đơn giản mà chữa khỏi.
Giờ thì hắn có thể nhắm mắt rồi.
Mưa như nước mắt.
Tiến sĩ Mahattan nói
tôi là 1 người đơn lập.
1 trò đùa hay.
Mọi người cười phá lên.
Chúa ơi, dừng lại John
Anh đang làm gì vậy?
Anh chỉ muốn 1 công đôi việc thôi.
Không. Em không...
- Em không muốn thế.
- Anh không hiểu em muốn gì?
Em biết anh đang cố...
- Anh vẫn làm việc ở đây khi chúng
ta ngủ với nhau à?
- Công việc đang tốt.
- Anh không nghĩ là cần thiết...
- Anh chẳng quan tâm gì đến em cả.
Anh phải tập trung để hoàn thành nó.
Nếu em thấy khó thì hãy hiểu cho anh.
Anh biết rằng em làm
tất cả cũng là vì anh mà.
- Sao anh cứ giấu em?
- Có người muốn rút lui.
Anh đang theo dõi tiến trình làm
việc của anh ấy. Em sẽ thấy.
Em không muốn cái trách nhiệm đó.
Em đi đây.
Xin lỗi nhé.
Cô ấy sẽ hiểu.
Chúng ta có nhiều thứ, người hùng, vũ khí.
Tất cả đều tốt cho an ninh quốc phòng.
Chúng ta cần người ngăn chặn cuộc chiến.
Đêm nay, tiến sĩ Mahattan sẽ
trả lời những câu hỏi của tôi và của bạn...
...trong 1 cuộc phỏng vấn trực tiếp...
- Ai đấy?
- Là em đây.
Xin lỗi vì anh mới thay ổ khóa.
- Em không biết đi đâu nữa.
- Sao vây?
Vào nhà đi.
- Sao vậy?
- Em bỏ John rồi.
Chúa ơi, anh rất lấy làm tiếc.
Anh biết em ở đây...
là vì em không biết ai khác.
Em chẳng biết ai khác ngoài...
- lũ siêu anh hùng khốn nạn.
- Không sao, em cãi nhau với anh ta hả?
Không, anh không biết sống với
hắn là như thế nào đâu Dan.
Khi anh ta nhìn gì thì cũng
chẳng biết có phải không.
Đây là 1 thế giới thực mà anh ta
sống như 1 người không thực.
Mọi người cứ thế ẩn núp.
Núp vào trong hộp.
Mọi thứ đã thay đổi.
- Xin lỗi Dan, em lại đến phiền anh.
- Không, coi nào.
Anh cũng đang định đi
xem có gì bất ổn không.
Em có muốn đi cùng không?
Thật đấy, đi nhé.
Có gì không ổn thì cứ báo
tôi nhé, tiến sĩ Manhattan.
Nhưng ông quá sáng
để phát sóng trên TV.
Vậy đã đủ tối chưa?
Phải rồi.
Đủ tối rồi.
Nhóc, đi đâu thế?
Mọi người đang rất háo hức
chờ anh để đặt câu hỏi.
Cố giữ sự hào hứng của họ nhé.
Do 1 tai nạn phản ứng hạt nhân,
anh đã được ban cho 1 năng lực...
điều khiển mọi thứ bằng ý chí.
Và được thế giới biết đến như
tiến sĩ Mahattan ngày hôm nay.
Chào mừng anh đã đến.
- Cô Black, cô có câu hỏi đầu tiên.
- Ông đã biết rằng đồng hồ Doomday...
là 1 biểu tượng cho sự
diệt vong của loài người.
Nửa đêm đó mà đến thì chiến
tranh hạt nhân sẽ xảy ra.
Giờ chỉ còn 4 phút nữa đến nửa đêm ước định
đó. Ông có đồng ý về sự lo sợ đó không?
Cha tôi là 1 thợ làm đồng hồ. Ông
đã cho tôi hiểu nhiều điều về nó.
Tôi chỉ đồng ý nó là biểu tượng
của việc tổng thống được bầu cử.
Nó chẳng khác gì một
tấm hình tượng trưng cả.
Vậy theo ông thì không có nguy hiểm?
Ngay cả trong 1 thế giới không hạt nhân...
thì vẫn đầy nguy hiểm mà.
Ông đã nói rằng có nhiều
kế hoạch cần hoàn thành.
- Ông có thể thấy được quá khứ, tương lai?
- Tôi chỉ thấy của tôi thôi.
Quá khứ và tương lai của tôi.
Chỉ thế thôi.
Tôi muốn hỏi. Bắt đầu với quá
khứ của ngài.
- Có nhớ 1 người tên Wally Weaver không?
- Có
- Chúng tôi ngày xưa cùng nhau làm thí nghiệm.
- Ông ta đã chết vì ung thư.
- Ông ấy là 1 người tốt.
- Vậy còn Coly, 1 nữ anh hùng khác?
Bà ta mắc nhiều chứng bệnh khác
nhau ở độ tuổi 60 của mình.
- Ông có biết ông ta bị ung thư?
- Không ai nói tôi biết cả.
vậy còn những người bạn đã từng
làm việc cho chính phủ của ông?
- Ông nghĩ sao?
- Anh đề nghị điều đó làm gì?
Tôi chỉ muốn biết chút manh mối.
Để điều tra những gì có liên quan.
Số người sống và chết cũng như nhau.
Chẳng có gì khác cả
Được rồi, hãy ổn định lại.
Vậy còn Janey Slater.
Điều đó có gì khác với cô ta?
- Janey?
- Bạn gái cũ của ông đấy.
Ông đã bỏ bà ấy 11 năm rồi.
- 1 lúc chỉ hỏi 1 câu thôi.
- Bà ấy cũng bị ung thư.
Bác sĩ bảo chỉ còn 6 tháng.
Phải không bà Slater.
Anh là cả thế giới của em.
Là cả đời em.
- Anh nhớ lần đầu anh nói yêu em không?
- Janey, anh không biết.
Em đã hi sinh cho anh sau tai nạn đó.
Em đã cho anh tất cả.
- Anh trả ơn em thế hả?
- Janey, anh không biết.
Mẹ kiếp anh John.
Khốn nạn.
Janey, khoan.
Mọi người lùi lại.
Không được làm loạn.
Tránh ra.
Tránh đường cho tôi.
Cho tôi yên.
Tôi bảo cho tôi yên.
Tôi ngắm những ngôi sao.
Chúng quá xa vời.
Phải lâu lắm mới chạm được vào chúng.
Tôi luôn nhìn thấy sao qua tấm hình này.
Tháng 7-1959.
Tôi đã yêu.
- Được rồi, mai lấy hình. 25 xu.
- Cảm ơn.
John à, em sợ mặt em lên hình
không ăn ảnh.
Không, em đẹp lắm.
Tên cô ta là Janey Slater.
Là 1 nhà vật lí giống tôi.
Tôi 30 tuổi.
Ngoài ra còn có Wally Weaver,
đồng nghiệp tốt của tôi.
12 tháng 2- 1981. Wally chết vì ung thư.
Mọi người biết trừ tôi.
Đêm đó, tôi và Janey ngủ với
nhau lần đầu.
Cách 1 tháng trước khi xảy ra tai nạn.
Tôi ra ngay, tôi quên đồng hồ ở trong.
Này, anh thấy sao?
Tôi băng qua căn phòng để lấy
đồng hồ của mình.
- Khi tôi ra đến cửa thì Wally ở đó.
- Chương trình tự động khóa?
Chúng tôi không thể vô hiệu hóa nó.
- Tôi rất sợ.
- John.
Em xin lỗi John.
Em...
Đừng bỏ anh.
Đừng bỏ anh.
Vào 12 tháng năm 1959.
Khi tôi lần đầu gặp Janey.
Cô ta đã mời tôi uống bia. Lần đầu
tiên có người phụ nữ làm thế với tôi.
Cô ấy đưa cho tôi 1 ly bia mát lạnh.
Ngón tay chúng tôi đã chạm nhau.
Đúng rồi. Giờ vấn đề là
ráp bộ phận vào đúng chỗ.
Tôi thấy sợ. Nhưng đó là lần cuối.
Mọi việc cứ thế diễn ra. Chẳng có
gì phải chịu đựng. Janey vẫn bên tôi.
Và đó là tấm hình duy nhất
chúng tôi chụp với nhau.
Vì tôi đã không còn hình hài của
1 con người bình thường.
vài ngày sau, 1 bộ xương xuất
hiện ngoài hành lang.
Và la hét.
Chúa ơi.
John?
- Anh phải không?
- Các nước trên thế giới đang nhốn nháo...
vì thông báo sáng nay về 1 sự kiện
độc nhất trong lịch sử cận đại. Tôi nói lại...
Siêu nhân tồn tại.
Và anh ấy là người Mỹ.
Họ gọi tôi là tiến sĩ Mahattan.
Tôi được đưa đi làm thử nghiệm
nhiều thứ cho quân đội.
Vài thứ không tưởng.
Vài thứ siêu tưởng.
tháng 1-1971. Tổng thống Nixon
ra lệnh cho tôi đến Việt Nam tham chiến.
Có gì đó đang tồn tại nhưng chưa trôi qua.
Chúng tôi đến đó. Và đa số
đầu hàng vì quyền năng của tôi.
Có người đã viết sách ca khợi về
1 anh hùng như tôi. Kẻ thù của tôi...
gọi tôi là siêu nhân hủy diệt.
Tôi không chắc là mình có
hiểu ý nghĩa của nó không.
Tôi chưa bao giờ nghĩ siêu nhân
tồn tại mà lại là người Mỹ.
Tôi chỉ tin thượng đế tồn tại
và người là người Mỹ.
Khi chúng ta nói sang các định
nghĩa về chủ đề khủng bố.
Thì điều đó chỉ ra 1 điều
mà mọi người vẫn nói.
Giáng sinh 1963.
Janey nói rằng cô ấy sợ và lo lắng.
Cô ấy bảo tôi giờ như thượng đế.
Tôi bảo cô ấy rằng không có thượng đế.
Thượng đế không tồn tại.
Tôi bảo vẫn muốn có cô ấy.
Và sẽ luôn như thế
Và tôi đã nói dối cô ấy
vào ngày 4 tháng 9-1970.
Tôi ở trong 1 căn phòng mà mọi người
đều ngụy trang. 1 cô gái trẻ nhìn tôi.
Và mỉm cười. Cô ấy thật đẹp.
Cô ấy thật nhỏ bé trước đôi môi của tôi.
Tôi đã yêu cô ấy.
Janey bảo tôi là 1 kẻ phản bội.
Những giọt nước mắt uất ức tuôn ra.
- Cô ấy bảo chỉ vì cô ấy đã già đi.
- Đúng vậy.
Cô ấy ngày càng già đi.
Trong khi tôi vẫn cứ như thế.
Tôi không già đi so với người thường.
tôi phải chấp nhận điều đó.
Tôi có 1 kế hoạch lớn là xây dựng
1 thiên đường cho 1 số dân cư tốt.
Có lẽ thế giới không thích tôi.
Vi tôi quá bất thường.
Nhưng thời gian thì không có 1
vết trầy. Quá trễ.
Đã và đang luôn như thế.
Sẽ như thế.
Quá trễ.
Thưa ngài Tổng Thống, quân Xô
Viết đã có ý định tấn công chúng ta.
Đó đúng là do sự ảnh hưởng của
việc tiến sĩ Mahattan biến mất.
Thật là khó khăn.
Làm sao chúng ta có thể
ngăn chặn nó lại?
Hôm nay. Chúng ta vừa nhận được
tin tốt từ phía các đồng minh.
Họ sẵn sàng cùng ta chống lại Xô Viết.
Nếu không chúng ta sẽ mất tất
cả những cứ điểm đó.
Cách cuối cùng là phải nghĩ theo
cách của chúng.
Nhưng chúng là 1 bọn cáo già với
đầy những mưu mô.
- Phải cẩn thận mắc bẫy chúng.
- Hay chúng ta cài mật thám?
cũng không quá tệ. Tất cả đều
được họ xem xét rồi.
Tổng thống, ngài phải quyết định.
Nếu không được thì đành
phải dùng đến bom thôi.
Tiến sĩ Mahattan có
2 ngày để thi hành.
Anh ta là 1 công cụ hữu dụng
cho tất cả chúng ta.
Tiến sĩ Mahattan lần này được
giao trọng trách từ chính phủ.
Mọi người đều tin tưởng vào ông ta.
Anh hiểu là chúng tôi không thể
hủy việc vũ khí hạt nhân mà.
- Chúng tôi quá mệt mỏi vì dính
đến chuyện này rồi.
- Nói đúng ra, nếu năng lượng tư do...
thì xã hội cũng tự do.
Chúng ta phải làm cho dư luận
im lặng trước hành động này.
Ông nói đúng.
Tôi cũng mong tinh hình như thế.
Năng lượng là vấn đề lớn nhất hiện giờ.
Ông có muốn biết quá khử của tôi không?
Được rồi.
Tôi lớn lên trong 1 trại trẻ mồ côi
không người thân.
Tôi đoán các công nghĩ rằng tôi
sẽ luôn cô độc.
Nhưng giờ tôi là 1 trong những người
có thể ảnh hưởng đến thế giới.
Tôi là người duy nhất mà tổng thống
Nixon cần nhất trong 30 năm nay.
Lý do thì các ông hiểu rồi.
Đây là viễn cảnh tương lai
cho toàn nước Mỹ.
Tôi cần sử ủng hộ hết mình của
tổng thống.
Để hoàn thành kế hoạch này cho
toàn thế giới thấy.
Hôm nay tôi cho các ông xem vì
ngày đó cũng sắp đến.
Ngày của ma quỷ, tàn bạo,
năng lượng hạt nhân. Nhưng đó
là thời cơ cho những người tài giỏi.
Làm thế nào?
hãy chờ xem. Thế giới sẽ tồn tại...
và nó xứng đáng nhiều hơn những
gì các người cung cấp cho nó.
Các người chỉ biết ngồi bàn thảo
với nhau mà không có thực tài.
Đến giờ ăn tối rồi.
Tôi nghĩ các người biết lối ra.
Chào nhé.
Báo chí đăng bài về 1 bọn
du côn được tìm thấy xác.
- Hầu hết đã chết.
- Ông Vise
Ông Vise, tôi nghĩ chúng ta đều
đóng vai trò trong chuyện này.
đừng uống thuốc độc à. Đừng cắn viên
thuốc, cho tao biết tên của thằng chủ mưu.
Cho tao cái tên!
Tên nó là gì?
- Anh đã đọc báo chưa?
- Có, bọn sát thủ lại bắt đầu rồi.
Của ngài đây.
- Có đến chúng ta không?
- Có thể là không. Vì anh cũng
không nắm bằng chứng gì cả.
- Nhưng giờ ai đang muốn giết chúng ta?
- Anh không biết.
Nhưng cũng không lâu nữa đâu.
- Đến thăm John chứ?
- Không.
Vậy sao không đến ở với anh?
- Ôi không, em...
- Em sợ phiền anh.
Không, em giúp anh đấy chứ.
Anh thật sự rất lo lắng cho em.
Được.
21 tháng 10-1985.
Cả 2 người cùng đi ăn với nhau.
Họ không biết điều gì sắp xảy đến.
có người theo dõi bọn họ.
Và ngày càng tiếp cận từng bước 1.
Tôi vẫn lần theo dấu vết.
Và đây là căn hộ tôi tim ra.
Có vẻ không có ai quanh đây.
Tôi đã từng đến những nơi thế này.
Rất đáng ghét.
Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Giải thích thứ này cho tôi xem nào?
Lần này tôi sẽ bắt ông phải nói.
Nếu không thì đừng trách
tôi nặng tay hơn đấy.
- Rorschard. Cảnh sát đây.
- Chúng tôi biết anh ở trong đó.
- Không, không.
Nếu có ai ở trong đó thì hãy đưa
họ ra ngoài xe.
Không, không, không.
Ngu, ngu, ngu.
Mày đâu rồi?
- Cái gì sau chiếc mặt nạ này?
- Không.
Mặt nạ của tôi.
Trả lại cho tôi.
Rocharsch hôm nay đã bị bắt và xác
nhận chính là Walter Kovacs. 35 tuổi.
1 người đàn ông da trắng.
Kovacs cũng là 1 trong những đồng
đội của của tiến sĩ Mahattan.
Cái gì thế?
Chào mừng anh đã đến đây Kovacs.
Để tôi giai thích các cơ hội cho
ông rõ nhé. Nếu ông thành thật.
Thì tôi sẽ giúp ông hết sức mình.
Để ông lĩnh mức án nhẹ nhất.
Đừng tỏ thái độ bất tuân thủ vì
nó không hề giúp ích gì cho ông cả.
- Hiện tại là hiện tại. - Phải rồi.
- Khác biệt ở đây.
Ông phải chịu trách nhiệm vi những
điều mình đã làm.
Cho tôi biết ông thấy gì.
1 con bướm xinh đẹp.
Còn đây?
Biến khỏi đây đi thằng khốn.
1 bông hoa đẹp.
Mẹ nó ngoại tình đấy.
Mày có phải con ba mày không?
Nhìn nó thật ngu.
1 cái bớt.
- Ông muốn gì hả Rorschard.
- Cứ gọi tôi là Walter. Tôi không thích ông.
- Nếu ông không phiền thì cho biết
tại sao ông dùng mấy thứ này?
- Tôi không biết.
Ông chẳng biết gì về con người
thật của Rorschard đâu.
Tôi sẽ kể cho ông nghe.
Hắn đã từng điều tra 1 vụ bắt cóc.
Nạn nhân lần đó là 1 bé gái.
Đó là 1 tội ác kinh tởm.
Sau 1 thời gian điều tra tìm kiếm
Tôi đã tìm được vị trí của con bé.
Tôi nghĩ nó ở đó nhưng khi tìm
khắp nơi thì chẳng thấy gì.
Rồi tôi sẽ tìm thấy.
Rồi tên sát nhân cũng về.
Tôi núp trong bóng tối.
Ai đó?
Ai?
Ai?
Cái gì vậy?
Mày là thằng chó nào?
Sao mày lại giết chó của tôi?
Mày nghĩ tao bắt con bé? Tao chỉ tìm thấy
thôi. Mày có tìm ra gì thì cũng vô ích.
Đừng đùa nữa.
Tao thú tội đây.
Tao bắt cóc và giết con bé.
Bắt tao đi.
Bắt tao đi. Sao vậy?
Tao làm. Tao khai rồi mà.
Tao gặp rắc rối. Tao cần giúp đỡ.
Không, đừng làm thế.
Bắt tao đi. Đừng.
Mày bị bắt rồi.
Tôi đã giết hắn để trả thù cho
những nạn nhân trước.
Kovacs rất cảm thấy
thương tiếc cho bé gái đó.
Cho nên hắn đã nhờ Rorschard ra tay.
Hắn đã giết 1 bé gái vô tội thì
không có lí do gì để cho hắn sống.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Đó là điều tôi biết.
Tôi tin vào chân lý đó.
Chúng ta cũng vậy.
Rorschard, mày nổi tiếng lắm phải không?
Mày biết không, tao cũng nổi tiếng đấy.
phải không nào?
Nói gì với tao đi chứ thằng khốn.
Mày nên hiểu là mày còn may đấy.
Đừng giỡn mặt với tao.
Lory.
Để anh.
em rất tiếc. em không hiểu sao
nó cháy nhanh thế?
May mà em phát hiện ra.
- Em xin lỗi.
- Không sao, đừng lo.
Chúng ta trở lại số nhà 77 đi.
- Em biết rồi.
- Em tươi lên nào.
Đừng làm bộ mặt đó.
Trông ngốc lắm.
- Chỗ này do anh làm ra à?
- Cha anh cuối đời có chút tiền nên xây nó.
Anh thật sự không
muốn làm em thất vọng...
về chất lượng của nó.
Ở đây chỉ toàn là máy bay và kỹ thuật.
Em nghĩ đây là 1 chỗ tuyệt vời
cho chúng ta mà không ai biết đến.
Nhìn vào mặt của bộ áo giáp em
cũng có thể cảm nhận được đó là anh.
Nhắm mắt lại đi.
Ôi rộng quá.
Những thứ này là tâm huyết cả
đời của anh.
Tốt nhất là anh tắt đèn.
- Em thấy anh đúng không?
- Em thấy hết.
Anh còn nhớ nó tối cỡ nào. Rồi anh
nhìn vào nó thì rõ như ban ngày.
Chắc là lúc đó anh ngạc nhiên lắm.
Có lẽ, vi cảm xúc lúc đó nhiều quá.
Chúng ta lên thôi.
Dan. Anh thấy nhiều thứ.
Nhưng không thấy em.
anh xin lỗi.
Anh chợt nghĩ ra vài việc.
- Chỉ là vấn đề thời gian thôi Rorschard.
- đồ thối tha rác rưởi.
Tao thích như vậy.
Nhưng thế giới ở đây nhỏ bé lắm.
- Đã bao lâu rồi?
- Gần 15 năm.
Phải rồi.
15 năm kể từ ngày mày đá tao đi.
Rorschard. Tao có thể cho mày
đi bất cứ lúc nào.
Nhưng tất cả những thằng đã hại tao.
Tất cả đều chết cả rồi.
Nơi này sẽ nổ tung.
Và...
Mày sẽ chết.
- mày nghĩ mày có thể sống được sao?
- Thư giãn nào
Dan
Mọi việc ổn chứ?
Anh đã chán nỗi sợ hãi về chiến tranh.
Nỗi sợ hãi phải giết người.
Nỗi sợ hãi phải mặc bộ đồ
này vào dù anh rất cần nó.
Em cũng thế
hãy đối mặt với nỗi sợ hãi đó,
hãy mặc nó vào.
- Em nói nghiêm túc chứ? - Ngày mai chúng
ta sẽ cùng nhau làm vài việc thật ngu ngốc
Có 1 vụ hỏa hoạn tại số 74 dường Brand.
Em hãy tìm thử đi.
- Em thấy rồi.
- Bám chặt vào.
- Họ đang bị kẹt trong đó
- Mọi người hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ xuống đó.
- Em phải xuống đó thôi, giúp em nhé.
- Đợi anh 1 chút.
Đi thôi.
Mọi người ra hết chưa?
Không thể tin là chúng ta đã làm việc đó.
- Chúng ta phải đi cứu Rorschach.
- Ngày mai chúng ta sẽ cứu anh ta.
- Được chứ?
- Được!
Mày tiêu rồi, Rorschach
Không ai cứu được mày đâu.
Mày chẳng làm được gì đâu.
Ông chủ, ông có biết vi sao
định mệnh đã đưa chúng ta gặp hắn không?
- Hắn sẽ không sống qua đêm nay đâu.
- Thử đi.
Mày chết rồi, Rorschach
Mày có bản lĩnh gì chứ?
Tao có đôi tay của mày. Rất hân hạnh.
15 năm trong đây mà mày không
thông minh ra chút nào sao?
Xin lỗi, nhưng tao không thể
để mày làm hỏng việc đâu.
Không có gì là thù oán đâu nhé.
- Bây giờ mày đã sợ tao chưa?
- Đến bắt tao đi.
Anh nghĩ rằng chúng ta có
trách nhiệm với mọi người.
- Anh nghĩ Rorschach đã bị hại.
- Sao?
Có kẻ nào đó đã gài bẫy anh ta
và để cho anh ta bị bắt.
- Em hiểu chứ?
- Em hiểu nhưng chúng ta chưa có chứng cứ gì cả.
Và vì thế, chuyện này sẽ còn rất thú vị.
Nhanh lên đi.
Tao đang muốn xé xác thằng chó đó ra.
Chưa ai nói với mày là đừng
bao giờ phá hoại phòng vệ sinh sao?
Đến lượt mày đấy.
Tránh đường.
mặt nạ của tôi đâu?
Làm ơn đừng giết tôi.
Ông thích hỏi lắm phải không?
Nào, bây giờ ông thấy gì?
Đứng yên.
- Rorschach.
- Daniel.
Jupiter, xin lỗi, tôi phải gặp 1 người bạn.
Chúa ơi.
Em không sao chứ?
Vâng, em chỉ cảm thấy hơi
nặng nề 1 chút thôi.
- Chiến tranh, tội ác.
- Đừng lo về chuyện đó.
Mọi việc sẽ ổn thôi.
- Chào Laurie.
- John, tôi tưởng anh đang ở sao Hỏa chứ?
Tôi đang ở Sao Hỏa
Tôi và cô cần đến đó nói chuyện.
- Anh đang nói gì thế? - Cô muốn thuyết
phục tôi cứu thế giới phải không?
- Đừng đi chứ
- Dan, hãy tin em, em phải đi.
Nơi này đẹp chứ?
Xin lỗi vi tôi đã sao chép lại
ký ức của cô.
Đó là ký ức của tôi sao?
Chúa ơi, ký ức của tôi.
- Chúng ta phải tìm ra kẻ nào đã gây ra chuyện này.
- Tất nhiên.
- Sao không tìm hắn trong sổ điện thoại?
- Anh quên cách chúng ta làm việc rồi sao?
- Chúng ta phải đối xử với cái ác bằng cái ác.
- Nghe này.
Có chuyện gì thế? Anh nghĩ mình là
ai mà đi giết người như thế, Rorschach?
Họ chỉ nghĩ anh là một tên
tâm thần khốn kiếp thôi.
Tôi xin lỗi.
- Tôi không nên nói như thế.
- Daniel.
Anh là 1 người bạn tốt.
Tôi biết là đôi khi làm bạn
với tôi rất khó khăn.
Quên chuyện đó đi.
Không sao đâu.
Hãy làm việc này theo cách của anh.
Đây là công việc cá nhân.
Đừng có ai xen vào nhé.
Mày nghĩ mày là ai mà
vào đây đe dọa tao như thế?
Tao sẽ bóp nát mày như
bóp nát cái ly này.
- Mọi người hãy bình tĩnh.
- Nghe đây.
Kẻ nào đã bảo mày đưa cho tao
tin tức chó chết đó?
- Mày biết là ai chứ?
- Không.
- Phải, tôi biết, tôi có nghe hắn
nói qua điện thoại.
- Nói đi.
Tôi thề là tôi chỉ biết có như thế,
hắn không cho tôi gặp mặt.
- Cho tao 1 cái tên,
- 1 người tên là Slater,
- Janey Slater làm việc cho Adrian Veidt?
- Tôi nghĩ là thế,
Tôi không biết hắn làm gì cả
Tôi đã nói hết những gì mình biết.
- Slater à? Tôi biết kẻ chủ mưu là ai rồi.
- Có lẽ chúng ta nên đến chỗ của cô ta.
Chắc chắn rồi.
Đây là nơi chúng ta cần nói chuyện.
Cô đã yêu cầu tôi dừng lại.
Sắp có chiến tranh hạt nhân.
Tại sao tôi phải cứu thế giới chứ?
Tôi không còn tình cảm gì với thế giới cả.
Hãy làm điều đó vì tôi
Nếu như anh thật sự quan tâm.
Tôi đã bỏ rơi trái đất rồi
Không còn gì đáng
cho tôi quan tâm nữa.
Nơi này có ý nghĩa với tôi
còn nhiều hơn cả Trái Đất.
Hãy để tôi cho cô xem.
Mọi thứ đã sẵn sãng, thưa ngài.
Đã đến lúc rồi.
Hãy chuẩn bị cho cuộc chiến này.
Dù có chuyện gì, tôi sẽ không để
nước Mỹ bị lâm nguy đâu.
- Làm sao tìm được thông tin đây?
- Cứ tiếp tục tìm đi.
- Có gì đó không ổn?
- Không tìm được mật mã phải không?
Tôi nghĩ hắn sẽ dùng những tên gọi
đặc biệt làm mật mã đấy.
Đó có thể là cách duy nhất tìm ra mật mã.
Xem nào, có vẻ hắn ái mộ
các Pharaoh nhiều quá đấy.
Những món đồ cổ của Ai Cập à?
hắn đang có âm mưu gì thế nhỉ?
Pharaoh à?
Tôi tim thấy hồ sơ về tiến sĩ Mahattan.
Xem trong đây có gì nào.
Hắn đang giấu chúng ta điều gì thế?
Chúng ta còn rất nhiều điều không biết.
Dù thế nào, chúng ta phải
ngăn hắn tàn sát loài người.
Tôi vào được rồi.
- Không.
- Xin chúc mừng, ông Veidt.
Hệ thống năng lượng đã hoạt động được.
Sự giúp đỡ của ông...
đã giúp ích cho chúng tôi rất nhiều
Thay mặt cho nhóm nghiên cứu...
cảm ơn ông.
Đây là phát minh vĩ đại nhất từ trước đến nay.
Đây là 1 loại năng lượng mới.
Phát minh này là giấc mơ của loài
người từ hơn 2000 năm nay.
Nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người đấy.
Bây giờ tôi đã là 1 vị thánh.
1 vị thánh quản lý cả thế giới.
Hãy nâng ly vì Pharaoh,
công lý sẽ được thực thi.
Cuộc sống nào cũng có sự chấm dứt
Mọi người hãy đi vào
một giấc ngủ thanh bình.
Cảm ơn mọi người đã hy sinh.
Giấc mơ của tôi là không để bất cứ
người vô tội nào phải chết.
Tôi không thể nào tưởng tượng nổi
kẻ nào nguy hiểm hơn hắn ta.
Nhưng tôi tin rằng mình
đủ mạnh để bắt được hắn.
Bắc Cực là nơi chúng tôi
phải đến tìm hắn.
Có thể đây là chuyến đi cuối cùng của tôi.
Tôi không sẽ tìm mọi cách để sống sót.
Tôi đã sống 1 cuộc đời đầy
vinh dự và không biết hối hận
Rorschach, 1 tháng 8.
Anh có cách nào giúp chúng tôi
thoát khỏi rắc rối không?
- Đó chỉ là lý thuyết
- Lý thuyết?
- Vậy anh không ủng hộ chúng tôi?
- Về 1 vài quan điểm thì có.
- Nhưng các người chỉ thích mang lại cái chết.
- Thôi nào, John.
Anh phải ngăn chặn chuyện này.
Mọi người sẽ chết mất.
Nhưng cả vũ trụ sẽ được an toàn.
Theo ý cô thì sự sống có cần
thiết đối với Trái Đất hay không?
Hãy nhìn xung quanh cô đi.
Không có thứ gì có thể tồn tại mãi mãi.
Mọi thứ đều thay đổi hoặc
chuyển biến từ thứ này sang thứ khác.
Hàng ngàn năm qua, loài người
đã tiến hóa và thay đổi rất nhiều.
Hãy cho tôi biết khi nào
loài người sẽ thay đổi đi.
Những gì tôi nói là sự thật.
- Anh không hề tin vào phép lạ.
- Phép lạ không bao giờ xảy ra.
- Chúa ơi, John.
- Chỉ có sự thật thôi.
Làm ơn dừng lại đi.
Anh đang nói nhảm đấy.
- Hãy phá bỏ thứ này đi.
- Được thôi.
hãy đưa tôi về Trái Đất để chiến đấu
với Dan cùng những người khác.
Anh đã sai khi nói Trái Đất
sắp đi vào thời kỳ diệt vong.
- Anh đã sai về tất cả.
- Cô không hề chấp nhận sự thật.
Cô không hề quan tâm đến
những gì tôi nói.
- Và cô đang sợ hãi.
- Tôi không có sợ hãi.
Anh muốn tôi thấy mọi việc theo
như anh nói à? Cho tôi xem đi.
Đó không phải là mơ ước em muốn
Chuyện này là lỗi của anh à? Tại sao
anh phải quan tâm đến chuyện của em chứ?
Sao em không đi tìm bạn em?
Có lẽ em sẽ có cuộc sống tốt hơn đấy.
Những quá khứ này luôn làm
cho tôi cảm thấy tự hào.
- Con cũng làm siêu anh hùng à?
- Ông là người Canada phải không?
- Ông rất tuyệt trong bộ đồ này.
- Mẹ cô là 1 người rất thân của tôi.
- Cô có đôi mắt của bà ấy.
- Lấy tay ông ra khỏi người con bé.
- Lâu quá không gặp.
- Không đủ lâu để tôi quên chuyện cũ đâu.
Lên xe ngay.
- Ông muốn làm gì con bé vậy?
- Chúa ơi, Sally, nó cũng là con gái tôi.
- Bà biết điều đó mà.
- Chạy đi.
- Đó không phải là lỗi của em.
- Vậy là lỗi của ai?
- Em chỉ suốt ngày lo cho bạn bè.
- Đó là cả cuộc sống của em mà.
- Không, không.
- Cô đã thấy rồi chứ?
- Ai là cha của cô?
- Không.
Không, không, không...
- Tôi cứ mong đó là 1 trò đùa
- Tôi không nghĩ cô thích 1 trò đùa như thế.
Tôi xin lỗi vì đã không tin anh.
Cô hãy cười lên đi.
Cô không hoàn toàn sai đâu.
Về chuyện gì?
Phép lạ. Cô đã làm cho tôi
phải suy nghĩ lại về mọi việc.
Những thứ mà tôi đang rất lo lắng
và không biết phải làm gì.
Tôi không biết phải làm sao
với số phận loài người.
cuộc sống có nhiều điều
khiến ta phải suy nghĩ.
Ta không bao giờ biết hết mọi điều
cho dù chúng ta có sống lâu đến đâu.
Hãy tin tưởng vào bản thân
mình và tin vào sự thật.
Vi đó chính là niềm tin của bản thân cô.
Đó là cô và chỉ là niềm tin của cô thôi.
Đó là điều đặc biệt nhất
đối với mỗi người.
Coi nào, hãy tin tưởng đi chứ.
Phép lạ sẽ xảy ra.
Tôi đã sai.
Chúng ta hãy về nhà.
- Có thứ gì đó đang cản chúng ta.
- Tôi không thấy gì cả.
Chết tiệt, phải tăng tốc thôi.
- Hệ thống máy.
- Bám chặt vào.
Daniel, đi đường ở phía dưới đấy.
- Hắn sẽ không cản trở chúng ta được đâu.
- Tôi biết, tôi đang cố đây.
Tôi phải cho máy tự sửa chữa
và sẽ mất ít thời gian đấy.
- Phải đợi 1 chút thôi.
- Chúng ta cũng đến nơi rồi.
Họ đã đến rồi.
Ở đây lạnh quá.
Sao hắn lại chọn nơi này làm căn cứ chứ?
- Phải cẩn thận đấy.
- Tôi biết phải làm gì rồi.
Cuộc chiến này không có
cơ hội thứ 2 đâu.
- Chào mừng mọi người đến đây.
- Adrian.
- Chúng tôi đã biết tất cả.
- Vậy thì sao?
- Mày đã giết Comedian.
- Cầu cho ông ta được yên nghỉ.
Chính hắn đã buộc tôi phải làm vậy
Chúng ta chỉ là con cờ của Nixon.
Bề ngoài hắn rất mạnh mẽ nhưng
thật ra hắn là 1 kẻ yếu đuối.
Hắn không xứng đáng được sống.
Tôi phải giết hắn. Còn John,
Hắn không phải là thứ dễ xơi.
Tôi đã mất 2 tỷ đô để làm mất đi
khả năng nhìn trước tương lai của John.
- Tao đã thấy hồ sơ đó.
- Tôi biết John có thể đọc ý nghĩ người khác.
Nhưng trí thông minh của hắn
không cao bằng tôi đâu.
Những gì tôi cần làm chỉ là
dụ hắn vào bẫy.
John sẽ tin rằng hắn bị người
mình yêu phản bội.
Thật tội nghiệp cho một tên đầy
quyền năng và ngu ngốc như hắn.
Còn anh đã bị dụ vào 1
cái bẫy đơn giản nhất.
Tôi đã cho kẻ ám sát chết trước
khi hắn kịp khai ra bất cứ điều gì.
Tôi biết anh và cái mặt nạ của anh
rất thích đi tìm những kẻ tâm thần.
- Chỉ cần tìm 1 tên để đưa anh vào bẫy.
- Xin lỗi vi làm mày thất vọng.
- Chúng ta phải làm thế giới tốt đẹp hơn.
- Đó là điều tôi đang làm đấy, Dan.
Chiến tranh hạt nhân và
sự diệt vong của loài người à?
Tất nhiên là để có một thế giới
tốt đẹp luôn cần có sự hy sinh.
New York, Moscow, Hong Kong...
Những thành phố hiện đại đầy
rẫy tội ác. 50 triệu người sẽ chết.
Điều đó được xem là sự trừng
phạt của thế giới và thiên nhiên.
- John sẽ không bao giờ làm thế.
- Chúng ta không biết được đâu.
Nguồn năng lượng ở đây
có thể hủy diệt cả thế giới.
Tôi đã có kế hoạch sử dụng nó.
Các anh thấy không?
Comedian đã nói đúng. Loài người phải
phụ thuộc vào quy luật tự nhiên.
Để cứu hành tinh này
tôi phải tẩy sạch nó.
- Đây sẽ là sự kiện trọng đại của loài người.
- Giết hàng triệu người sao?
Có thể lên đến hàng tỉ.
Đây là 1 tội ác cần thiết.
- Tao sẽ không để mày làm điều đó.
- Thật sao, Rorschach?
Anh nghĩ anh sẽ làm được gì?
Ngăn chặn được tôi à?
Chỉ còn vài giây nữa thôi.
Chúa ơi, chuyện quái gì thế này?
Không phải là do chúng ta
gây ra đâu, thưa ngài.
Có lẽ đây là nguồn năng lượng
mà tôi đã nghe nói đến...
của tiến sĩ Mahattan.
Mọi thứ đã bị hủy diệt.
Chuyện gì đó đang xảy ra.
- Tôi không tin chuyện này lại xảy ra.
- Đây không phải do bom hạt nhân gây ra.
Nguồn năng lượng này
rất giống với năng lượng của tôi.
- Họ sẽ nghĩ là tôi làm.
- Nhưng anh đâu có làm.
Sẽ không ai tin đâu. Kẻ nào đó
đã làm điều này giống như tôi làm.
Adrian.
Hắn đến rồi.
- Anh phải ngăn hắn lại.
- Cứ chờ ở đây.
Adrian, hãy dừng lại đi.
Dù tôi mất đi khả năng phán đoán
nhưng tôi vẫn có thể tiêu diệt anh.
Tôi phải cám ơn anh vì đã
làm mất đi năng lực đó.
Điều đó làm tôi tin vào
cuộc sống này hơn.
hãy tha lỗi cho tôi.
Mày là 1 thằng khốn.
- Chết tiệt.
- Nếu mày dám làm hại cô ấy, Dan...
Hãy sáng suốt 1 chút đi.
Chuyện này không liên quan đến anh đâu.
Chúng ta cùng là 1 đội.
Sao lại phải đánh nhau chứ?
Không phải tiêu diệt kẻ xấu
là ý muốn của chúng ta sao?
Tôi rất thất vọng vì anh đấy, Adrian.
Rất thất vọng.
Giả dạng và phân thân là trò lừa
gạt mà tôi đã học từ anh đấy.
Anh nghĩ mình đã giết được tôi sao?
Tôi đã chứng kiến nhiều chuyện
xảy ra trên thế giới này.
Nhưng anh là kẻ
điên khùng nhất đấy, Adrian.
Thế giới không phải là mối
nguy hiểm đối với tôi.
Không ai có quyền định đoạt
số phận của người khác.
- Gì thế? Lại là 1 loại vũ khí siêu hạng khác à?
- Phải.
Anh có quyền nói như thế
Hàng triệu người đã chết vì
tội ác của tiến sĩ Mahattan.
Từ sau vụ tấn công, tôi đã liên
lạc với những chính phủ trên thế giới.
Chúng ta cần phải đoàn kết lại.
Để tiêu diệt kẻ thù này.
Cả thế giới bây giờ sẽ là một.
Mong mọi người nhớ rằng chúng ta là
loài người. Chúng ta là 1 tập thể.
Tôi biết công lý luôn thuộc về chúng ta.
Cám ơn. Chúa phù hộ cho chúng ta.
Đó là điều họ nghĩ về những
siêu anh hùng như anh đấy.
Chúng ta đã từng giúp đỡ họ mà.
Bây giờ khi xảy ra chuyện thì họ
lại nghĩ anh là thủ phạm.
- Anh còn muốn giúp họ sao?
- Đó không phải là công lý.
- Mày không có quyền giết mọi người.
- Vậy à? Hãy giết tôi đi.
- Chúng ta phải hy sinh những người xấu.
- Sự sống sẽ tạo ra hòa bình.
- Hòa bình à? Làm sao có được điều đó chứ?
- Anh ta nói đúng.
- Nếu ta không làm thế thì họ cũng sẽ dùng
đến chiến tranh hạt nhân.
- Không
- Chúng ta không thể làm thế.
- Trên sao Hỏa.
Chúng ta đều đã nói là
muốn thay đổi thế giới.
Bây giờ chúng ta hãy làm điều đó.
Mọi người cứ giữ yên bí mật này nhé.
Jon, hãy nghĩ lại về chuyện đó nhé.
Rorschach.
Chờ đã, đừng đi theo tôi
cho dù có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ chúng ta đã có
1 sự khác biệt hoàn toàn.
Ngày nào tôi cũng
cầu nguyện cho loài người.
Nhưng loài người không bao giờ
có thể hiện gì là thay đổi.
- Anh hiểu mà, phải không?
- Đó là cách làm của anh.
Tôi hiểu chuyện đó là vì 1
mục đích tốt đẹp và lâu dài.
Tôi hiểu.
- Tôi phải cho mọi người biết.
- Tôi không thể anh làm điều đó.
Anh không thể tiêu diệt loài
người với khả năng của mình.
Tôi không bao giờ đầu hàng.
Muốn ngăn chặn tôi thì anh
phải giết tôi. Hãy làm đi.
Tôi chỉ muốn làm thay đổi
suy nghĩ của anh.
- Đây là quy luật của thiên nhiên.
- Đó là ý kiến của anh.
Giết người là 1 tội ác.
Anh còn chờ gì nữa?
Làm đi.
Làm đi.
Không.
Sống trên vũ trụ này là
1 điều rất phức tạp.
- Tôi biết anh đã rất khó xử.
- Phải.
Quyền lực sẽ làm cho chúng ta
có thêm nhiều trách nhiệm.
Tôi phải đi đây.
Dan, chiến tranh là cách tạo ra hòa bình.
- Phải có hy sinh thôi.
- Không, anh có biết anh đã làm gì không?
Anh đã giết rất nhiều người vô tội.
Đó là 1 quyết định hoàn toàn sai lầm.
Không có vấn đề gì với hệ thống.
Các bạn hãy chuẩn bị tham gia vào
những cuộc phiêu lưu huyền bí.
Từ trong trí tưởng tượng
cho đến với thực tế.
Con không muốn uống à?
- Được rồi.
- Nâng ly nào.
Có vài điều mẹ cần phải nói rõ với con.
Con đã biết tất cả
mọi chuyện về cha con.
Chắc là con đang giận mẹ lắm
Mẹ xin lỗi vì đã không nói với con.
Lẽ ra mẹ nên nói nhưng
mẹ không biết nữa.
- Có lẽ mẹ xấu hổ hay gì đó.
- Chuyện đó không quan trọng nữa.
Nhiều khi chúng ta làm
nhiều việc rất khó hiểu.
Và chúng ta không thể nói ra.
Con hiểu cảm giác đó.
nhưng con muốn mẹ biết là mẹ
chưa bao giờ làm gì sai trái với con.
Con đã hỏi mẹ tại sao
mẹ lại không lấy ông ta?
Vi ông ấy không thể lo cho con.
Cám ơn mẹ. Con yêu mẹ.
- Chào cựu Jupiter.
- Phải gọi là bà Sally chứ?
Xin lỗi, mẹ cần ra ngoài 1 chút.
Mẹ sẽ trở lại ngay.
- Mọi việc thế nào rồi?
- Tốt lắm, còn anh thì sao?
Mọi việc của anh cũng rất tốt
Nhất là khi có em bên cạnh.
Từ nay, chúng ta không cần
phải lo lắng chuyện gì cả.
Chúng ta? Thật thân mật làm sao.
Em biết chúng ta sẽ ổn mà.
Khi nào John còn quan tâm đến
chúng ta thì mọi việc sẽ ổn thôi.
Em biết John sẽ làm như thế.
Không bao giờ có chuyện gì
chấm dứt giữa 2 chúng ta.
Này, chúng ta không còn gì để viết nữa.
Tất cả quốc gia trên thế giới đều hát
những bài hát về tình yêu và hòa bình.
Toàn cầu đều đã bị nhiễm cái chủ đề đó.
- Đây là điều mọi người mong muốn mà.
- Đúng là như thế.
Nhưng đây là nước Mỹ mà
Chúng ta là những cao bồi.
Được rồi, tôi sẽ tìm xem có tin
gì để chúng ta viết bài không.
Tin gì cũng được.
Viết cái gì cũng được.
Thế giới đã thay đổi vào
tháng 12 năm 1985.
Bắt đầu từ New York.