Tip:
Highlight text to annotate it
X
CUỐN SÁCH CỦA ELI
(sub by Mp3sony)
Đẹp đấy.
Hay quá, vừa đẹp.
Mày đói hả?
Mày sẽ phải đến lấy.
Đừng có sợ.
Mày sẽ thích.
Thịt mèo đấy.
Ăn rồi nhé.
Tao không biết thế nào ...
là rời phòng đi ăn sáng.
Xin chào?
Xin chào?
Làm ơn đừng đánh tôi.
Đây, ông cứ lấy bất cứ
thứ gì ông cần.
Ông muốn thức ăn hả?
Lấy đi.
- Tôi sẽ không làm hại cô đâu.
- Thật không?
Gã lần trước cũng nói thế.
Ông giúp tôi được không?
Bánh xe văng ra rồi.
Tôi không thể sửa được.
Nếu có thể thì tôi đã làm,
nhưng tôi không thể.
Cô biết không, điều hay duy nhất
khi không có xà bông
là cô có thể ngửi được mùi
bọn cướp từ xa cả dặm.
Tao thấy ấn tượng đấy.
Thằng này ngửi được mùi chúng ta
từ cách 30 bước chân.
Chết tiệt.
Nó nói gì về việc
vệ sinh của chúng ta?
Mày có gì trong cái túi đó?
Túi nào?
Nó có súng đấy.
Chết tiệt, làm gì có đạn.
Không bao giờ có.
Phải thế không, ông già?
Mở túi ra và đổ hết ra đường,
lịch sự và từ từ thôi.
Không làm thế được.
Bỏ cái túi khốn kiếp ra
và để nó lên mặt đất.
Không thì chết đấy.
Mày có nghe tao nói không?
Đang nghe đây.
- Tốt.
- Mày cũng nghe tao chứ?
- Có
- Tốt
Đặt cái tay đó lên tao lần nữa
thì không còn tay mà rút về đâu.
Bọn mày có tin nổi
thằng này không?
Được rồi, mày muốn chơi cứng.
Mày làm thế nào vậy?
Nó chặt đứt tay tao rồi
Bọn mày còn đứng đó làm gì?
Hôn nó đi.
Anh ta nói gì thế?
Anh ta bị shock đấy mà.
Tao nghĩ hắn muốn nói
"Giết nó đi!"
Tao không cảm thấy tay mình nữa.
Tay tao.
Tao đã nói là mày sẽ
không rút về được mà.
Phải, mày đã nói vậy.
Mày là ai?
Nước của cô đâu?
Bọn họ không có nước.
Bọn họ định lấy của ông.
Rồi sau đó ăn thịt ông.
Đó là sự thực.
Nước ở trong cái xe đẩy.
Ông không lấy à?
- Ông định đi đâu?
- Phía Tây.
- Tôi đi cùng ông được không?
- Không.
Nhưng...
Chúng ta sẽ tìm chỗ trú
cho đêm nay.
Chân tôi vẫn còn đau.
Chúa ơi.
Không, không.
- Bắn đẹp đấy.
- Mike, không!
- Không.
- Tóm được cô ta rồi.
Cưng ơi, lại đây.
Không, không.
- Làm ơn đừng mà. Không!
- Nàm yên trên đường đi.
- Dừng lại.
- Này các cậu.
Nằm yên trên đường.
Không liên quan đến con.
Không!
Đi nào.
Nằm yên trên đường.
Không liên quan đến con.
- Tôi không biết anh.
- Tôi biết, tôi không phải người ở đây.
Đúng là không phải người ở đây.
- Tôi không muốn rắc rối gì ...
- Phải.
Được rồi.
Tôi chỉ là khách hàng thôi.
Được.
Xin lỗi, cho tôi thấy tay anh.
Tôi không phải người
của bọn chúng.
Được rồi.
Tôi sẽ lấy một thứ
ra khỏi túi của tôi.
- Bỏ ngón tay ông khỏi cò súng đi.
- Ờ!
Tuyệt, loại Fathom 900 đấy.
Thế sao?
Tôi không còn thấy cái nào
từ những năm 90.
Tôi lấy được ở phía Đông.
- Vẫn còn chạy chứ?
- Ừ, chỉ cần sạc lại thôi.
Ông làm cho tôi được không?
Tôi có dây cáp đây.
Tôi không cần dây. Tôi có thể cho
bộ phận sạc vào trong đó cho anh.
Tốt.
Ý tôi là, nếu anh có tiền.
À vâng.
Có chứ. Tôi có cái này ...
- Được.
- Hàng chính gốc Mỹ đấy.
Ừ, loại này thì tôi có cả mớ.
- Ông có à?
- Ừ!
ChapStick thì sao?
Ông có ChapStick chưa?
Không lấy ChapStick. Tôi có dầu.
Dầu nguyên chất.
- Không, không.
- Nó tốt mà, tốt cho ...
- Không là không.
- Công dụng như nhau.
Còn đồ chơi thì sao?
Anh có đồ chơi không?
Tôi đâu có chơi ...
À có ...
- Phải rồi.
- Chúng ta có thể làm ăn mà.
- Tốt lắm đấy.
- Phải rồi, được, được.
Được rồi, được.
Vậy là, cái này, và
những cái này.
Chắc chắn chúng là của ông.
Được, cho tôi vài giờ.
- Tôi sẽ sạc đầy cho anh.
- Cám ơn.
Anh có thể chờ bên kia đường,
bên quán Orpheum.
Không, tôi chờ ở đây.
- Quán bar mở cửa rồi đó.
- Tôi sẽ chờ ở đây.
Anh không tin tôi phải không?
- Tôi sẽ chờ ở đây.
- Thôi được.
Carnegie.
1 băng giang hồ vừa vào thị trấn.
Chúng có vài thứ cho ông.
Những cuốn sách à?
Cả một túi đầy.
Nói với chúng tôi muốn
xem ngay lập tức.
- Ở lại. đi.
- Không thành vấn đề.
Đi nào.
Chúng tôi đã làm tốt.
Thứ ông cần, nó có ở đây không?
Không có.
Tôi không hiểu.
Cả 1 đống sách cơ mà.
Mày không cần phải hiểu.
Chỉ tao hiểu thôi. Cứ để đó cho tao
và chúng ta vẫn làm bạn bè.
Tao tin ở mày.
Mày sẽ tìm được nó.
Chờ đã, tôi cũng có cái này.
1 điều thú vị.
- Thế à?
- Đây là dầu gội đầu.
Đi quậy đi.
Kiếm vài con ả.
Người của mày chơi được bao nhiêu,
cứ tính hết cho tao.
Rồi lại quay ra đường nhé.
Và chúng tôi sẽ
đem sách về cho ông.
Chuyện đó thì tao
không nghi ngờ.
Ông cử những thằng không biết đọc
đi tìm một cuốn sách.
Chẳng trách chúng
chẳng tìm được gì.
Tôi dùng những thứ
tôi có trong tay thôi.
Trừ khi anh thích đi với chúng?
Những cuốn này thì sao?
Đốt chúng đi.
Chỗ bên kia đường
người ta có nước không?
Có, nếu anh có thể trả tiền.
Đây.
Ngửi đi.
Một trong những băng giang hồ
đã tìm được nó.
Ai mà biết được,
có thể nó là lọ dầu dội đầu
duy nhất còn lại trên hành tinh này.
Và nó là của em.
Chúng có tìm thấy
cuốn sách của anh không?
Không.
Người ngoài à?
Cho tôi xem.
- Được rồi, muốn gì đây?
- Nước.
1 món đồ tốt.
Tôi phải ăn vào khẩu phần của mình
để bán, thế nên không rẻ đâu.
Phải.
Có thể cho anh phân nửa bình.
Solara.
Lấy cái này và
đổ đầy bình đi.
Chờ chút, em sẽ cần cái này.
Các anh làm ơn tránh ra
được không?
Cám ơn.
Đó là con mèo của tao.
1 mẫu vật đẹp.
Tao thấy mày đánh nó
văng ra khỏi quầy bar.
Không, tôi chỉ xua nó đi
chứ không đánh.
Mày đụng tay vào người nó.
Tôi hứa là sẽ không tái phạm.
Martz, 1 ly nữa nhé?
Con mèo đó đã đến đây
được 2 năm.
Nó có nhiều quyền ở đây
hơn là mày.
Tôi không muốn gặp
phiền phức đâu.
Thế thì tệ quá,
vì mày có rồi đấy ...
Tao biết mày là ai.
Kẻ giết những người lữ khách
vô tội trên đường.
Mày sẽ phải trả giá cho những điều
mày đã làm, mày biết không?
Biết không?
Được rồi.
Tao sẽ lấy đồ của tao và
bước ra khỏi đây.
- Được chứ, người anh em?
- Được.
Rồi.
"Mặt đất nguyền rủa chúng ta,
Tất cả chông *** mọc lên
cho chúng ta.
Chúng ta sinh ra từ cát bụi
rồi lại trở về với cát bụi"
Dừng lại!
Làm ơn.
Redridge!
Redridge!
Và ngươi là ai?
Chẳng ai cả.
Ta nghi ngờ điều đó.
Những kẻ ngươi đã giết ở quầy bar,
giờ thì chúng chẳng là ai cả.
- Nhưng ngươi thì có.
- Hắn còn không run chút nào.
- Hắn không giống bọn chúng.
- Tốt.
Đây là 1 thị trấn văn minh.
Chúng tôi không ăn thịt người.
Chúng tôi không thấy những người
từ thời trước. Không còn thấy nữa.
- Anh có đọc sách không?
- Hàng ngày.
Được, tốt cho anh.
Cả cho tôi nữa.
Anh biết đấy, thật hài hước.
Những người già như tôi và anh,
chúng ta lại là tương lai.
Ông muốn gì ở tôi?
Vào thẳng vấn đề.
Tôi thích như vậy.
Anh không chỉ là người có học.
Tôi chưa từng thấy ai
xử lý mọi việc như cách của anh.
Tôi không biết anh học đâu ra,
nhưng chắc chắn là tôi có thể dùng.
Thị trấn nhỏ này,
chỉ là sự bắt đầu thôi.
Tôi định bành trướng ra.
Tôi cần những chuyên gia trợ giúp.
Tôi có thể dùng người như anh.
Cám ơn, nhưng thực sự
tôi không hứng thú.
Người làm việc cho tôi sống ngon hơn
bất kỳ kẻ lang thang nào dám mơ tới.
Hãy hỏi Redridge đây.
Hỏi bất kỳ ai.
Giường xịn, thức ăn nóng,
đàn bà.
Nước sạch.
Anh có thể làm nhiều điều
tồi tệ hơn, anh bạn.
Cám ơn,
nhưng tôi có nơi
cần phải đi rồi.
Nơi nào?
Hướng Tây.
Hướng tây không còn gì cả.
Tôi lại được nghe khác.
Ai nói với anh?
Anh nghe này.
Ở lại 1 đêm, thử lòng hiếu khách của
người địa phương, xem anh có thích không.
Sáng mai chúng ta sẽ
nói chuyện lại.
Những lời khôn ngoan, Walker.
Đó không phải là 1 lựa chọn.
Luôn luôn có lựa chọn.
Sẽ có người ngoài phòng anh
cả đêm
phòng khi anh cần gì.
Tôi chẳng cần gì cả.
Làm sao mà biết được.
Đây là cho anh, ít nước
để tắm rửa và ít thức ăn.
Ít đồ dự trữ đặc biệt nữa,
quà tặng của chủ nhà.
Tôi cần anh nhận hoặc nói gì đó
để tôi có thể tìm được anh.
- Cám ơn cô.
- Khách sáo quá.
- Cần tôi lấy gì khác không?
- Không cần, cám ơn cô.
Cô bị mù trong chiến tranh
hay do mặt trời sau đó?
Tôi sinh ra đã thế này.
Tôi nghĩ chắc mình may mắn, vì
đã sẵn như thế này
khi điều đó xảy ra.
Phải, cám ơn vì thức ăn.
Anh khách sáo quá.
Tôi thích mùi nước hoa
của cô.
Chỉ là dầu gội đầu thôi,
nhưng cám ơn anh.
Chúc ngủ ngon.
Tôi không nghĩ sáng mai hắn sẽ
thay đổi ý định.
Hắn sẽ không ở lại.
Hắn khác những tên khác.
Ông sẽ không thể bắt hắn làm
những gì ông muốn.
Ai đã nói gì về tôi nào?
Tôi sẽ cử Solara.
Ông không thể làm thế.
Đã đến lúc dùng cô ta
cho có ích hơn.
Không được.
Làm ơn mà.
Làm ơn đừng làm vậy.
Làm ơn.
Tôi vào được không?
Chờ tôi 1 chút.
Đã có người đến đưa
đồ ăn và nước uống rồi mà.
Tôi đã có mọi thứ mình cần.
Anh có chắc không?
Trong này sáng thật.
Tôi là Solara.
Cô là người đổ đầy nước
vào bình của tôi.
Ông là người lữ hành à?
Phải.
Nếu ông ngại việc trả tiền,
thì chủ nhà đã tính rồi.
Trả cái gì?
Sao cô không ngồi xuống đi?
Không.
Không, tôi không thể đi.
Nếu tôi đi, hắn sẽ đánh mẹ tôi.
- Ai?
- Carnegie.
Hắn là cha cô à?
Không, nhưng cũng thế thôi.
Chúng tôi thuộc về ông ta.
Nghe này,tôi sẽ ngủ trên sàn.
Ngày mai ông có thể nói với
ông ta là ông đã vui vẻ.
Tôi hứa sẽ không gây
phiền phức gì đâu.
Làm ơn đi?
Quân Hiệp sĩ và quân Giám mục.
Đến lượt em.
Ông bao nhiêu tuổi?
Xin lỗi?
Chỉ vì tôi chưa thấy người nào cỡ
tuổi ông đến chỗ này trước đây.
Chà, đã là ...
30 mùa đông từ sau
ánh chớp đó.
Tôi thực sự không nhớ.
Ông có nhớ nó thế nào không?
Thế giới trước đây ấy!
Có.
Nó thế nào?
Con người có hơn
mức mà họ cần.
Chúng tôi không biết được
cái nào quý già, cái nào không.
Chúng tôi quẳng đi những thứ mà
ngày nay con người giết nhau để có.
- Thật sao?
- Ừ!
Ông có 1 cuốn sách.
- Tôi có thể xem được không?
- Không được.
- Tôi chỉ muốn nhìn qua nó thôi.
- Tôi nói là không.
Tôi không biết đọc mà.
Làm ơn cho tôi xem qua thôi.
Có chuyện gì với ông vậy?
Chỉ là 1 cuốn sách thôi.
Nó không chỉ là 1 cuốn sách.
- Ông nói thế là sao?
- Nghe này.
Không hỏi gì về cuốn sách nữa.
Không hỏi gì nữa, nhé?
Vì cô ở đây, nên tôi
có 1 câu hỏi cho cô.
Có thể tôi sẽ trả lời,
có thể không.
Cô lấy nước ở đâu?
Tôi không thể nói điều đó.
- Cô không thể nói hay là không biết?
- Tôi biết.
Nhưng nếu ông không nói
về cuốn sách,
tôi cũng sẽ không nói về nước.
Cô khác người đấy,
cô biết không.
Được, tôi có 1 câu hỏi khác
cho cô đây.
Ừ!
Cô đói không?
Có rất nhiều đồ ăn ở đây,
nhiều hơn tôi có thể ăn.
Nói cô thế này nhé.
Chúng ta có thể chia sẻ,
như những người già thường làm.
Được.
Được chứ?
Chờ 1 chút, chờ 1 chút.
Ngồi đi.
Ngồi xuống đi.
Cái này sẽ là cho cô.
Đưa tay cô đây.
Ông đang làm gì thế?
Tin tôi đi.
Đưa tay đây cho tôi.
Nhắm mắt lại.
Thưa chúa, chúng con xin cám ơn
về bữa ăn này.
Chúng con cám ơn vì
giường chiếu ấm áp
và mái nhà che trên đầu
trong 1 đêm lạnh như thế này.
Dài quá.
Từ cuốn sách của ông à?
Đừng có ngắt ngang.
Nhắm mắt lại đi.
Chúng con cán ơn người vì
món quà tình bằng hữu
trong những lúc khó khăn thế này.
Amen
Giờ chúng ta ăn được chưa?
Ăn thôi.
Chào buổi sáng, Solara.
Đêm qua của cô thế nào?
Cô ngủ được chứ?
Tôi đã làm như ông nói.
Dĩ nhiên là cô làm như tôi nói.
Nhưng có được gì không?
Hắn ta có chịu ở lại không?
Chúng tôi không nói gì nhiều.
Solara, con yêu, ăn gì đó đi.
Mẹ, đưa tay cho con.
Nhắm mắt lại đi.
Mẹ, tin con đi.
Thưa chúa.
Chúng con cám ơn người
vì thức ăn.
Cám ơn người vì mẹ con.
Cám ơn người vì mái nhà trên đầu
và những người bạn mới.
Và ...
Con cho thế là đủ rồi.
Amen
Đó là từ cô đang tìm.
Amen.
Đó là chỗ để dừng lại.
Cô nói là không nói chuyện nhiều.
Nhưng hắn ta có đọc gì không?
- Tôi đang hỏi cô.
- Bill, đừng mà.
Cô, im miệng đi.
Dừng lại!
Cô đang làm đau mẹ cô đấy,
Solara.
Hắn nói hắn đọc sách hàng ngày.
Phải không?
Thôi đi!
Mẹ cô muốn cô nói với tôi.
Tôi không biết.
Thôi được, có, có.
Ông ta có đọc.
- Hắn đọc loại sách nào?
- Tôi không biết.
- Tôi không biết. Một cuốn cũ, bọc da.
- Và?
Tôi không biết, có cái gì đó
ở bìa trước của nó.
- Cho ta xem.
- Tôi cần ông thả bà ấy ra.
Cho ta xem đi.
Redridge.
Chết tiệt, hắn đã ở đây cả đêm.
Hắn đâu rồi?
Tôi không ... không ...
- Tôi chỉ muốn đảm bảo là anh biết ..
- Tôi hiểu.
... không có axít trong đó.
Chỉ là nước thôi.
Không thành vấn đề.
Cứ lấy nó ra đi.
- Được, để tôi, chỉ cần ...
- Lấy nó ra.
- Này.
- Rồi, được rồi, nó ra rồi.
- Cám ơn.
- Đang tách ra đây.
Ông có thể nói với chúng là
tôi ép ông làm thế, được chứ?
Được rồi.
- Cứ nói thế.
- Anh bắt tôi làm thế.
Thứ đó có đạn không?
Tôi nghĩ là không có.
Có 1 cách để xem thế nào.
Nghe này, tôi cần cuốn sách đó.
Ý tôi là, tôi cần
cả cuốn sách và anh,
nhưng nếu anh bắt tôi chọn,
tôi sẽ giết anh và lấy cuốn sách.
Tại sao?
Sao ông lại muốn có nó?
Tôi lớn lên cùng nó.
Tôi biết sức mạnh của nó.
Và nếu anh đọc nó thì
anh cũng sẽ có sức mạnh.
Đó là lý do người ta đốt hết chúng
sau khi kết thúc chiến tranh.
Tiếp tục sống là đức tin.
Xây dựng thị trấn này
là một đức tin còn lớn hơn,
nhưng họ không hiểu điều đó,
không ai hiểu cả.
Tôi không có những lời lẽ hay để
giúp họ, nhưng cuốn sách đó có.
Giờ thì, tôi thừa nhận
rằng tôi đã làm nhiều đều,
rất, rất nhiều điều mà tôi căm ghét,
để xây dựng nơi này. Tôi thú nhận.
Nhưng nếu chúng ta có
cuốn sách đó,
tôi sẽ không cần phải làm vậy nữa.
Hãy tưởng tượng đi.
Tưởng tượng thế giới bé nhỏ này sẽ
khác biệt và công bằng thế nào
nếu chúng ta có những lời răn đúng
cho đức tin của chúng ta.
Con gn sẽ thực sự hiểu vì sao
họ ở đây và họ đang làm gì
và họ sẽ không cần đến
những động cơ xấu xa nữa.
Giấu cuốn sách đó là không đúng.
Nó phải được chia sẻ với mọi người.
Nó phải được truyền bá.
Đó không phải là
điều anh mong muốn sao?
Với tất cả con tim
và tâm hồn tôi.
Tôi luôn luôn tin rằng
tôi sẽ tìm được nơi mà
cuốn sách này thuộc về, nơi mà ...
nó được cần đến.
Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy nơi đó.
Tôi thích anh chàng này.
Tôi thích anh chàng này.
Bắn hắn đi.
Các người còn đứng đó làm gì?
Hạ hắn đi, chết tiệt.
Hạ hắn đi!
Tôi không thích bị bám theo.
Tôi muốn đi cùng ông.
Không được.
Tôi ghét ở đây.
- Vậy thì hãy thay đổi nó.
- Mẹ tôi nghĩ tôi sẽ được an toàn bên ông.
Tôi sẽ đưa ông đến nơi
chúng tôi lấy nước.
Chúng ta có thể lấy tuỳ thích,
miễn là ông mang được.
Ý tôi là, miễn là
chúng ta có thể đem theo được.
Carnegie biết 2 con suối khác
trên phía bắc.
Ông ta nói sẽ xây thêm thị trấn
Sao ông ta biết được cái này?
Ông ta từng ở đây khi còn trẻ.
Trong thế giới trước đây.
Tôi cho là những ai biết về nó
đều đã chết.
Chúng ta nên nhanh lên.
Tôi nghĩ là bỏ quên kính bên trong rồi.
Tìm giùm tôi, tôi sẽ coi chừng ngoài này.
Được rồi.
Ông làm gì thế?
Ông đúng là kẻ nói dối.
Tôi không phải kẻ nói dối.
Ông nói tôi có thể đi cùng
nếu tôi lấy nước cho ông.
Tôi đâu có nói thế.
Chính là cô nói mà.
Ngoài ra, giang hồ không phải
nơi dành cho cô.
Nó tồi tệ hơn cô nghĩ nhiều.
Tạm biệt Solara.
Được biết cô thật tốt.
- Này ông.
- Sao?
Khốn nạn!
Mày đã rửa cái tay
bẩn thỉu dơ dáy của mày chưa?
Hai lần. Với xà bông của ông.
Lập 1 nhóm đi.
Chúng ta sẽ săn lùng hắn.
Vì 1 cuốn sách chết tiệt.
Đó không phải là cuốn sách vớ vẩn.
Nó là 1 vũ khí.
Thứ vũ khí nhắm ngay vào tim, vào óc
của những kẻ yếu đuối, liều lĩnh.
Nó sẽ giúp ta kiểm soát được chúng.
Nếu ngươi muốn cai trị hơn
1 thị trấn nhỏ bé chết tiệt,
chúng ta phải có được nó.
Mọi người sẽ từ khắp nơi kéo đến,
làm theo chính xác những gì ta nói
nếu là những lời được rút ra
từ cuốn sách đó.
Việc đó đã từng xảy ra trước đây,
và sẽ lại xảy ra.
Chúng ta chỉ cần cuốn sách đó.
Vậy thì tôi muốn Solara.
Ngươi đang mặc cả với ta à?
Chúng ta đang thương thảo sao?
Chúng ta đã mất nhiều người.
Ông cần tôi hơn bao giờ hết.
Ông nói cuốn sách đáng giá.
Tôi tin ông,
nhưng tôi muốn có Solara.
Tại sao lại không?
Hãy biến khỏi đây đi.
Nằm yên trên đường.
Không liên quan đến mày.
Chúng ta đi hướng nào?
Hướng Tây.
Xin chào?
Có ai giúp tôi không?
Xin chào, có ai không?
Cô có ổn không?
Tôi không sao, cô cứ đi đi.
Tôi ổn cả.
- Không, để tôi giúp cô.
- Không, thực đấy, tôi không sao.
Tôi cần đàn ông giúp chứ
không phải cô. Cô cứ đi đi.
- Không sao, mất 1 chút thôi.
- Ổn mà, cô làm ơn đi đi.
Cứu tôi, cứu tôi.
Buông tôi ra.
Cám ơn ông!
Đằng kia.
Có chuyện gì thế?
Cô có nghe thấy không?
Nghe thấy cái gì?
Đừng cử động.
Đây, gỡ dây ra khỏi cái này.
Cuộn dây lại.
- Cái gì thế?
- Bữa tối.
Giống như là hắn được bảo vệ,
không thứ gì có thể
đụng vào hắn vậy.
Hắn chỉ là 1 tên khốn kiếp.
Cho hắn 1 phát đạn thì
hắn cũng gục như người thường thôi.
Vẫn còn ấm.
Mới chết chưa hơn vài giờ.
Hắn không thể đi xa được.
Tên khốn kiếp.
Solara
Ngươi có chắc vẫn còn muốn nó chứ?
Trời sẽ mau tối. Chúng ta không thể
tìm vào ban đêm, chúng sẽ thấy ngay.
Ta có thể lái xe vượt qua chúng
mà không biết.
Hắn nói đúng.
Chúng đi bộ, lại mỏi mệt.
Chúng sẽ phải ngủ.
Chúng ta sẽ lên đường sáng mai.
Sẽ bắt được chúng trước khi hết buổi sáng.
Đó nên là 1 lời cam đoan.
Ông thực sự đọc cùng một
cuốn sách mỗi ngày à?
Không được bỏ.
Ông đọc vài đoạn cho
tôi nghe được không?
Làm ơn đi.
"Chúa là người chăn dắt tôi.
Tôi sẽ không muốn.
Người cho tôi nằm dài
trên bãi cỏ xanh.
Dẫn tôi đi bên cạnh
dòng nước êm đềm.
Người hồi phục linh hồn tôi.
Người dẫn tôi vào con đường của
sự chính trực, nhân danh người.
Tôi có thể bước qua thung lũng
của bóng đêm tử thần
Tôi sẽ không sợ ma quỷ,
vì người ở cùng tôi"
- Nghe hay quá.
- Cô thích nó à?
- Ông viết sao?
- Phải, tôi viết.
Thật sao?
Không, không.
Chắc chắn nó có từ rất lâu
trước khi tôi và cô ra đời.
Ông có ý gì khi nói nó không phải là
1 cuốn sách bình thường?
Nó là cuốn duy nhất.
Thật ư?
Sau cuộc chiến, người ta đã ...
săn lùng và thiêu huỷ tất cả
những gì mà ngọn lửa chưa đụng tới.
Vài người cho rằng đó chính là
nguyên nhân lớn nhất của cuộc chiến.
Dù sao thì, đây là cuốn duy nhất
còn tồn tại.
Làm sao ông có được nó?
Người ta nói rằng cuộc chiến ...
đã làm rách toạc 1 lỗ trên bầu trời,
chắc cô có nghe chuyện này.
Có.
Xé toạc 1 lỗ trên bầu trời,
mặt trời rơi xuống
và thiêu cháy mọi thứ.
Tất cả mọi thứ,
tất cả mọi người.
Phải may mắn lắm mới đào được 1 lỗ
và trốn trong lòng đất như thế này.
Hầu hết mọi người đã
không được may mắn.
Thế là, 1 năm sau,
chúng tôi chui ra,
và mọi người tản mát khắp nơi.
Tôi, không biết mình sẽ làm gì,
cố gắng tìm 1 nơi để ...
.... sinh tồn.
Ngày nọ, tôi nghe 1 giọng nói.
Thật khó để giải thích,
nhưng đúng là như thế ...
Nghe như là nó đến từ
bên trong tôi.
Nhưng tôi có thể nghe thấy rõ ràng
như là cô đang nói với tôi vậy.
Giọng nói đó nói gì?
Nó dẫn dắt tôi ...
tới nơi tôi tìm thấy cuốn sách...
đang bị chôn vùi
dưới đống gạch vụn.
Giọng nói đó bảo tôi đem cuốn sách
đi về phía Tây.
Nó nói với tôi là ...
con đường sẽ được xếp đặt sẵn,
rằng tôi sẽ được ...
dẫn tới nơi mà
cuốn sách được an toàn.
Nó nói rằng tôi sẽ được bảo vệ
khỏi bất cứ ai hay bất cứ cái gì
chắn ngang đường của tôi.
Tôi đã khởi hành kể từ ngày đó.
Ông làm tất cả chỉ vì có
giọng nói trong đầu bảo ông làm thế?
Đúng thế.
Tôi biết điều tôi đã nghe thấy.
Tôi biết nó là gì.
Tôi biết mình không điên.
Và tôi biết tôi sẽ không bao giờ
làm được nếu không có sự giúp đỡ.
- Cái gì thế?
- 1 câu của cô hỏi nhiều quá.
Đi ngủ đi, sáng mai
chúng ta phải đi sớm.
Này.
Này.
Cô làm gì thế?
- Xin lỗi, tôi tưởng ông ngủ thiếp đi.
- Tôi không ngủ.
Cô đang làm gì thế?
Tôi chỉ muốn xem cuốn sách.
Không ai được chạm vào nó,
trừ tôi, cô hiểu không?
Cô hiểu không?
- Có, tôi hiểu rồi.
- Tốt, đi ngủ đi.
Cô nói là cô không biết đọc.
Dù sao cũng chẳng có ích gì cho cô.
Phải.
Vậy thì dạy tôi đi.
Từ từ. Dừng lại.
Ông nói ông đã đi bộ 30 năm,
phải không?
Đúng.
Có khi nào ông nghĩ rằng
mình đã đi lạc không?
Không.
Làm sao ông biết được mình đang
đi đúng hướng?
"Chúng ta bước đi bằng niềm tin,
không phải bằng mắt."
Nghĩa là sao?
Nghĩa là cô luôn biết điều gì đó,
ngay cả khi cô không biết gì.
Chả có nghĩa gì cả.
Đừng bắt nó phải có nghĩa.
Nó là niềm tin cơ mà.
Nó là 1 bông hoa ánh sáng
giữa cánh đồng bóng đêm
cho chúng ta sức mạnh để tiếp tục.
Cô hiểu chứ?
Cái đó từ cuốn sách ra à?
Không, là của Johnny Cash
trực tiếp tại Folsom Prison.
Cái gì?
- Ông nghĩ có ai sống ở đó không?
- Tôi không biết.
Có thể có nước ở đó.
Ở phía sau tôi.
Thật kỳ lạ.
Anh là ai?
Chúng tôi chỉ là khách lữ hành.
Không có ý gây sự gì đâu.
Không được băng qua đây.
Anh không đọc bảng à?
Chúng tôi hết sức xin lỗi.
Tôi không thấy bảng.
Anh làm nghề gì?
- Chúng tôi chỉ là ...
- Vô công rồi nghề!
Chỉ là ... chúng tôi rất tiếc, nếu ông
thả chúng tôi, chúng tôi sẽ đi tiếp thôi.
George, nhìn họ đi.
1 trong 2 người chỉ là 1 cô bé.
Chuyện cũ rồi, tôi đã nghe
hàng trăm lần trước đây rồi.
Những ngày nay chúng tôi rất ít khách.
George nghi ngờ tất cả mọi người.
Tôi là Martha, hai người có muốn
dùng trà không?
Nhạc thì sao nhỉ?
Rất dễ chịu đấy.
George.
Các bạn có thích không?
- Ngon không?
- Ngon, vị hơi ... béo một chút.
Thật kinh ngạc khi 2 người có thể
tồn tại được ngoài kia.
Ông George trước cũng là
người làm những việc vặt.
Ông ấy đã gia cố nơi này,
làm nó trở nên an toàn.
Chúng tôi có thể già,
nhưng vẫn còn gân lắm.
Chúng tôi biết có nhiều người muốn
chiếm chỗ này của chúng tôi.
- Phải không, George?
- Đúng thế.
Tôi muốn cho các bạn
xem vài thứ, đi nào
George, không được.
Không phải lúc này.
Đi nào.
- Đây là ...
- Những nấm mộ? Phải đấy.
Không chôn cất người ta
thì không văn minh cho lắm.
Ngoài ra cũng tốt cho đất nữa.
Vào trong đi. Tôi có thể làm vội
cho các bạn ít sandwich.
Cám ơn, cám ơn rất nhiều.
- Chúng ta phải đi ngay.
- Họ giết tất cả những người này.
Họ không chỉ giết người,
mà còn ăn thịt người nữa.
- Tay bà ta đang rung.
- Quá nhiều thịt người. Đi thôi.
Tôi tìm thấy ít thịt.
Mong là các bạn đang đói.
Không đâu, cám ơn bà.
Chúng tôi phải đi thôi.
- Sớm thế à?
- Vâng, tôi e là thế.
- Các bạn có chắc là không ở lại không?
- Chắc chứ. Rất chắc.
Bỏ khẩu súng xuống.
Solara, cô cầm cái này.
Mở cửa cho chúng tôi, nhanh.
- Solara, cám ơn vì tách trà đi.
- Cám ơn về tách trà.
Cám ơn rất nhiều vì tách trà.
Quay trở vào trong đi.
George, sao thế?
Cả 1 đám người thoái hoá
súng ống đầy mình, vấn đề đấy!
Và họ dẫn chúng tới thẳng
chỗ chúng ta.
- Tôi vừa bày mấy món đồ sứ đẹp ra.
- Chết tiệt đồ sứ đi.
Ông có vũ khí gì không?
Vũ khí à? Tôi sẽ cho anh xem
vũ khí.
- Cô bắn súng được không?
- Dĩ nhiên.
Lên nào.
Bọn tôi biết anh đang ở trong đó.
Hãy ra ngoài và sẽ
không ai bị thương.
Tôi sẽ làm cho mọi chuyện dễ dàng.
Đưa Solara ra ngoài
cùng với cuốn sách.
- Chúng ta làm gì đây?
- Tôi biết tôi sẽ làm gì.
- Chờ đã.
- Tôi chỉ muốn thế, cô gái và cuốn sách.
Chúng sẽ không ra đâu.
Chết tiệt, nằm xuống.
Mọi người nằm xuống.
Này, giọng nói mà
anh nghe thấy ấy ...
nó có nói gì về chuyện này không?
Chúng ta sẽ sống sót,
cả hai chúng ta.
Còn chúng tôi thì sao?
Không thấy nói đến ông.
Ngừng bắn.
Martha? Martha?
Martha! Martha!
- Martha.
- Tiến lên.
Bọn khốn kiếp.
- Cạnh bên ngôi nhà.
- Bọn chết tiệt.
- Ngừng bắn, ngừng bắn.
- Chúng làm gì thế?
Không có gì tốt lành cả.
Cuốn sách đâu?
Kiểm tra túi của hắn.
Nó không có ở đây.
Đây là cơ hội cuối của mày. Giao ra
hoặc tao sẽ chôn mày ở đây.
Thằng khốn.
Hãy thử lại lần nữa nào.
- Carnegie!
- Cái gì?
Giờ thì, cuốn sách đâu?
Làm ơn đưa sách cho ông ta đi.
Đừng nói cho hắn biết.
Nó ở trong ngôi nhà,
sau cái tivi.
Kiểm tra cái Tivi đi.
Là cái gì?
Mày chơi tao à?
Mày, đi đi.
Hãy hỏi, và sẽ nhận được
câu trả lời.
Chúa nhân từ, phải thế không?
Lúc nào cũng thế.
Không phải lúc nào cũng thế.
Không, không.
Mày thấy chứ?
Tao đã nói gì với mày?
Hắn chỉ là người bình thường thôi.
Không, để ông ấy yên.
Làm ơn thôi đi.
Sự bảo vệ của mày đâu rồi?
Hãy cầu nguyện cho tao.
Được chứ?
Vậy đấy.
Không.
Chết tiệt.
Quay lại.
Đi nào, đi nào.
Chúng ta không đủ nhiên liệu quay về.
Ông có muốn đuổi theo cô ta không?
Không.
- Ông đi đâu vậy?
- Về hướng Tây, tôi đi về hướng Tây.
Này.
Đây.
Tôi xin lỗi.
Vì điều gì?
- Tất cả là lỗi của tôi.
- Không phải đâu.
Đúng vậy mà. Nếu tôi không đi cùng ông,
thì đã không có chuyện này xảy ra.
Không phải lỗi của cô.
Tôi đã làm điều tôi phải làm.
Tôi nghĩ không có thứ gì có thể
làm ông từ bỏ cuốn sách đó.
Tôi nghĩ nó quá quan trọng với ông.
Nhiều năm trời tôi đã đem nó theo
và đọc nó hàng ngày.
Tôi đã quá chú tâm vào việc
giữ an toàn cho nó,
mà quên đi việc sống theo những gì
mà tôi học được từ nó.
Là gì thế?
Chỉ là ...
Làm cho người khác nhiều hơn
làm cho bản thân.
Đó là điều tôi học được từ nó.
Cô ngửi thấy không?
- Cái gì?
- Trong không khí.
Muối à?
Chúng ta đang tới gần đại dương.
Đúng rồi.
Gọi thợ máy đi!
Thế là đủ xa rồi.
Ông ở đây làm gì?
Tên tôi là Eli.
Tôi sở hữu cuốn kinh thánh
của vua James.
Ở yên tại chỗ.
Đừng có cử động gì bất thường,
không là sẽ bị bắn đấy.
Hãy cẩn thận với nó.
Cẩn thận.
Bọn họ không có gì.
Chúng tôi làm việc này đã lâu.
- Giống như 1 viện bảo tàng.
- Không, còn hơn thế nữa.
Đây là nơi chúng ta sẽ
bắt đầu lại từ đầu.
Chúng tôi có 1 tờ báo in.
Nó sẽ hoạt động sớm thôi.
Chúng ta sẽ dạy mọi người về
thế giới mà ta đã đánh mất.
Giúp họ bắt đầu xây dựng lại nó.
Nhìn này, Shakepeare, bách khoa thư,
chỉ thiếu vài tập thôi.
Có cả những bản ghi âm tuyệt vời
của Mozart và Wagner
vẫn còn nguyên tình trạng
như thời xưa.
Nhưng kinh thánh thì không.
Cho tới giờ thì không có.
Tôi có thể hỏi là
nó đang ở trong tình trạng nào không?
Nó hơi tả tơi,
nhưng sẽ được việc thôi.
- Tôi có thể xem qua không?
- Được chứ.
- Nó đây, mở ra rồi.
- Mày đây rồi.
Ông có gì để viết không?
Anh lấy cho chúng tôi
vài tờ giấy viết được không?
Nhiều vào nhé.
Thật nhiều vào.
Không thể nào.
Nó ...
Không thể nào.
Không thể nào.
Hãy thật tập trung và viết lại...
mọi thứ tôi nói,
chính xác như tôi nói.
"Cuốn sách đầu tiên của Moses.
Tên là Cựu ước.
Chương 1, đoạn 1.
Thủa ban sơ,
chúa tạo ra thiên đường,
và trái đất.
Đoạn 2.
Trái đất chưa có sự sống
và trống không.
Và bóng tối
lan tràn trên bề mặt các vực sâu.
Và linh hồn của Chúa
bay lượn
trên mặt nước.
Đoạn 3.
Và Chúa nói,
hãy cho ánh sáng.
Và thế là có ánh sáng."
Solara đâu rồi?
Ngoài kia.
Sự lựa chọn của nó.
Tôi đã cố đưa nó về.
Nó từ chối.
Ông đã làm gì khi nó từ chối?
- Đọc đi.
- Ông đã làm gì con gái tôi?
- Đọc đi.
- Ông đã làm gì con gái tôi?
Bà có thể bắt đầu
bất cứ lúc nào.
Tôi rất tiếc.
Đã quá lâu rồi, tôi không còn nhớ.
- Bà phải nhớ.
- Tôi phải nhớ à? Thật sao?
Không, không, không.
Làm ơn đi, bà phải nhớ.
Chân của ông.
Nó không còn đau nữa.
Tôi có thể ngửi thấy.
Ông đã cố gắng
lấy cho được cuốn sách.
Ông đã hy sinh quá nhiều,
quá nhiều người.
Nhiều hơn số ông có.
Giờ những kẻ đã từng sợ
cả việc thốt lên tên ông,
chúng đang dưới kia, phá nát quầy bar.
Ông có biết không?
Và không có ai để ngăn chúng.
Ông thì đang sốt.
Tôi không thể tưởng tượng được thế nào
khi thứ ông rất muốn có
lại có lẽ đang ở xa ngàn dặm.
Thôi đi.
Bà bỏ tôi sao?
Claudia?
Claudia?
Claudia?
Tránh ra, tránh ra.
Đó là của tao.
Thưa chúa,
cám ơn người đã cho con
sức mạnh và lòng tin
để hoàn thành nhiệm vụ
người đã tin tưởng giao cho con.
Cám ơn người đã hướng dẫn con,
ngay thẳng và đúng đắn,
qua nhiều chướng ngại
trên con đường của con,
và vì đã giữ sự cương quyết của con
khi xung quanh đều đã mất.
Cám ơn người vì sự bảo vệ và
những dấu hiệu dọc đường đi.
Cám ơn vì những điều tốt con đã làm.
Con cũng xin lỗi vì những điều xấu.
Cô không cần phải đi.
Cô được chào đón ở lại đây mà.
- Cô sẽ được an toàn tuyệt đối.
- Cám ơn ông,
nhưng đây là điều tôi phải làm.
Cô sẽ đi đâu?
Về nhà.
Cám ơn vì người bạn con đã quen.
Xin người hãy dõi theo cô ấy
như người đã dõi theo con.
Cám ơn người cuối cùng đã
cho con được yên nghỉ.
Con đã rất mệt mỏi,
nhưng giờ thì con có thể
nghỉ ngơi trong yên bình,
biết rằng con đã làm đúng
trong thời gian ở trên trái đất này.
Con đã chiến đấu vì chính nghĩa.
Con đã kết thúc cuộc đua.
Con đã giữ trọn đức tin.
CUỐN SÁCH CỦA ELI
(sub by Mp3sony)