Tip:
Highlight text to annotate it
X
Walter, con yêu.
Đến giờ dậy rồi.
10 phút nữa thôi mẹ.
Không được. Để
mai tha hồ ngủ bù.
Thứ 7 là để ngủ mà.
Dựa lưng vào tường nào.
Nào nào.
Đúng rồi.
Đây rồi. Xem này!
Xem này con!
Được rồi, ngồi đi con.
Đồ ăn nguội hết giờ.
Ngũ cốc.
Nguội là đúng rồi.
Con yêu, tới nơi rồi.
oki
Sách của con đây.
đến nào
Vâng, xin bà chờ chút. Tôi
gọi người quản lý tới ngay.
Vâng, cô ấy tới rồi đây.
Chờ chút, tới đây rồi.
Cô lo vụ này đi, tôi chịu tôi.
Tôi là quản lý đây. Tôi giúp
gì được cho bà nào?
À, vậy là bà đang nghe điện ...
Và có gã vô tình nghe
được cuộc gọi của bà.
Thế rồi gã làm gì?
Ôi trời ...
Mọi thứ ổn cả chứ?
À vâng. Một khách hàng gặp
trục trặc về đường dây thôi.
- Chào Sport.
- Chào mẹ.
Học hành vui chứ?
- Dạ vâng.
- Thật chứ?
Hôm nay học về khủng long.
Và con đánh nhau
với Billy Mankowski.
Vì sao lại thế?
Vì nó đánh con.
Con đánh lại nó không?
Tốt.
Đừng quên quy tắc số 1.
Không bao giờ gây sự,
nhưng luôn phải đánh trả.
Sao nó lại đánh con?
Vì con đánh nó.
Con đánh nó trước ư?
Sao thế?
Nó nói bố bỏ con đi
vì bố không thích con.
Bố con còn chưa hề gặp con
thì làm sao mà không thích được.
Vậy sao bố lại bỏ đi?
Vì đúng ngày con chào đời,
bố nhận được 1 bưu phẩm.
Nó được chứa trong 1
chiếc hộp khá là to.
Con biết có gì trong đó không?
Một thứ có tên là "trách nhiệm".
Với nhiều người ..
"Trách nhiệm" là thứ
đáng sợ nhất trên đời.
Vậy là bố bỏ đi vì bố sợ
cái thứ đựng trong hộp đó?
uh huh
Thật ngớ ngẩn.
Lúc đó mẹ cũng nghĩ thế.
Hết phim Amos và Andy chưa mẹ?
Mẹ nghĩ là rồi, Sport ạ.
Lên giường đi ngủ nào.
Ngày mai ta vẫn đi
xem phim chứ mẹ?
Ừ. Mẹ nghe nói ngày mai có
phim mới của Charlie Chaplin.
Và cả 1 bộ phim mới tên là
Người phi công bí ẩn.
Ông ta là ai?
Mẹ không biết.
Không ai biết cả.
Thế nên người ta
mới gọi là "bí ẩn".
Bế con có nặng không mẹ?
Không, còn lâu mới nặng.
Còn lâu.
NGÀY 10 THÁNG 3 NĂM 1928
- Alô?
- Tôi Margaret đây.
Chào Margaret.
Cô thế nào rồi?
Ổn cả.
Hôm nay Jean không đến được
nên ta đang rất thiếu người đấy.
Cô ấy báo ốm khi nào?
Khoảng nửa tiếng trước.
Tôi đang tìm mãi mà
không có ai thay thế đây.
Cô thử hỏi Myrna xem?
Hình như cô ấy làm
thêm được, và ...
Cô ấy bận rồi. Cô tới đi.
Không, không được. Tôi ...
Tôi đã hứa đưa con tôi
đi xem phim rồi. Và ...
Làm tới 4h thôi mà.
Thôi được.
Đúng 4h thôi đấy.
Gặp lại cô sau.
Trong tủ lạnh có
bánh và sữa đấy.
Mẹ dặn bà Riley vài tiếng
nữa chạy qua xem sao rồi.
Con tự trông nom mình được.
Mẹ biết. Bà ấy sang trông
nhà, không phải trông con.
Mẹ hứa ngày mai ta
sẽ đi xem phim.
Sau đó ta sẽ đi xe tới Santa
Monica và đi bộ ra cầu tàu.
Con thấy thế nào?
Được không?
Mẹ sẽ về trước khi trời tối.
Con không sợ trời tối.
Con chẳng sợ gì cả.
Mẹ biết. Mẹ biết.
Ngoan nhé.
Mẹ yêu con.
Có cuộc gọi từ Ohio này.
Khách hàng muốn nói
chuyện với quản lý.
Cô kí hộ tôi vào đơn
yêu cầu với.
vui lòng cho xin số
Kết nối với trung tâm
định tuyến Ohama cho tôi.
Để xem ta có thể chuyển cuộc
gọi qua phía họ được không.
Thực hiện luôn đi các cô.
Christine. May quá
bắt kịp cô rồi.
Tôi đã xem hồ sơ
làm việc của cô.
Phải nói thật là tôi
rất ấn tượng đấy.
Khi mới định thuê một
quản lý nữ như cô ...
... mọi người hầu
hết đều cản tôi.
Nhưng cô làm việc không thua
kém đồng nghiệp nam nào cả.
Cám ơn ông, Harris.
Chờ chút. Nghe này ...
Vấn đề là ...
Văn phòng mới ở Beverly Hills
đang cần thêm quản lý.
Nếu cô muốn, tôi có thể
viết vài dòng giới thiệu.
Được thế thì tuyệt quá.
Cám ơn ông nhiều lắm.
Được, vậy ta có thể ...
- ... bàn bạc kĩ hơn vào thứ 2?
- Chắc chắn rồi.
Cám ơn ông nhiều lắm.
Làm ơn.
Làm ơn.
Walter.
Con yêu?
Walter.
Walter!
Con yêu?
Walter?
Con yêu!
Walter!
Walter, muộn rồi,
về nhà đi con.
Suzie? Cháu có thấy
Walter đâu không?
Không, cô Collins ạ.
Cháu rất tiếc.
Walter?
Walter.
Xin cho biết số.
Tôi muốn nói chuyện
với đồn cảnh sát.
Xin chờ kết nối.
Tôi Lincoln Heights
Division đây.
Chào, tôi là
Christine Collins.
Tôi ở số 210, đường
North Avenue, 23.
Tôi gọi để báo
1 đứa trẻ đi lạc.
Trẻ em đi lạc.
Bà có quan hệ gì
với đứa trẻ đó?
Nó là con tôi.
Thằng bé đi lạc bao lâu rồi?
Tôi không biết. Tôi vừa
mới đi làm về.
Có thể là từ sáng nay.
Hoặc có thể mới thôi.
Bà đã đi tìm các nhà
hàng xóm xung quanh chưa?
Có, tôi đi tìm kĩ rồi.
Có thể thằng bé đi
chơi về muộn thì sao?
Không đâu.
Cứ trời tối là nó
về nhà ngay.
Các ông cử người
xuống đây đi.
Tôi rất tiếc, nhưng
quy định là ...
... chỉ cử người tìm kiếm
khi đã mất tích 24 tiếng trở lên.
Cái gì?
99/100 trường hợp là bọn trẻ
mò về nhà vào sáng sớm thôi.
Chúng tôi đâu thể chạy theo
bọn trẻ con cả ngày được.
Không không.
Con tôi khác.
Nó không thế đâu.
Xin bà thứ lỗi, nhưng bà mẹ
nào gọi đến cũng nói vậy.
Xin ông, xin ông.
Rất tiếc, tôi không
giúp gì cho bà được rồi.
Tôi sẽ ghi lại tên tuổi
và địa chỉ của bà.
Còn từ giờ tới sáng mai thì
tôi không thể giúp gì khác đâu.
Bà cứ yên tâm, tới sáng là
nó sẽ mò về nhà cho mà xem.
Bà là Collins?
Ngày hôm nay chúng ta cùng
hướng về cô Christine Collins
... ở Lincoln Heights,
...mẹ của Walter Collins,
... cậu bé đã mất tích
suốt 2 tuần nay.
Dù cô không phải là
một thành viên ở đây,
nhưng chúng ta vẫn sẽ
cầu nguyện cho cô ấy ...
... như ta đã cầu nguyện
từ khi nghe tin dữ của cô ấy.
Thông qua báo đài,
chúng ta đều biết rằng ...
Sở cảnh sát ***
Los Angeles ...
đang nỗ lực hết mình
để 2 mẹ con được đoàn tụ.
Và tôi hy vọng điều
đó sẽ thành sự thực.
Nhưng với tình trạng
yếu đuối, kém cỏi ...
và thiếu quyết đoán
của đội ngũ cảnh sát
ở Rocky Mountains này ...
Tôi không cho rằng điều
đó sẽ dễ dàng chút nào.
Mỗi ngày lại có một xác chết được
phát hiện trên đường Mulholland,
hay quanh quẩn trong những
con mương của thành phố ...
... như thách thức cảnh sát trưởng
James Davis và Đội Súng Máy.
Mỗi ngày, quyền lợi của những
công dân lương thiện
bị đặt dưới thói tham
lam và tính ích kỉ.
Mỗi ngày, thành phố này
lại chìm sâu trong sự u tối ...
... của nỗi sợ, sự đe
dọa, sự thối nát.
Đến khi thành phố
của những thiên thần -
Los Angeles này - trở thành
một nơi mà những cảnh sát ...
trở thành những tay
côn đồ hung hãn ...
Khi mà luật pháp còn
không bằng luật rừng.
Tôi hiểu rồi. Cám ơn.
Vài tuần nữa tôi sẽ gọi lại.
Cám ơn rất nhiều.
Văn phòng tìm kiếm
trẻ lạc Las Vegas à?
Xin chào, tôi là
Christine Collins.
Tôi muốn hỏi các anh đã
thấy đứa trẻ nào đi lạc ...
có đặc điểm nhận dạng
giống Walter Collins chưa?
À vâng, được. Có gì
nhớ báo cho tôi nhé.
Tôi sẽ gọi lại ...
1 tuần nữa, nếu được.
Cám ơn anh nhiều lắm.
Cám ơn.
2 đô.
Chết, tôi quên ví ở nhà rồi.
Cho tôi chịu tiền nhé?
Miễn nợ.
Trả tiền, không tao
gọi cảnh sát đấy.
Đến mệt với mấy thằng
Chí Phèo như chúng mày.
Tôi đâu cố ý làm phiền ông.
Chẳng qua tôi để
quên ví ở nhà thôi.
Chờ tôi tầm 5, 10 phút
để tôi về nhà lấy ví nhé.
Có gì làm tin không?
Còn gì để làm tin thích hợp hơn
... tính mạng của một đứa trẻ.
Con trai, ngồi đây nhé.
Bố quay lại ngay.
- Nhưng ...
- Đừng lằng nhằng nữa đi.
Ông đây thật tốt bụng
mới chịu tin chúng ta đấy.
Cứ ngồi yên đây để
bố chạy về lấy ví.
10 phút, không tao gọi cảnh sát.
Bố khỉ.
Myrtle à?
Tôi Harve đây, đang ở quán ăn.
Ô, chào Harve.
Cho gặp cảnh sát
trưởng Larsen với.
Ừ được.
1 ngày tốt lành
Christine, chỗ này kết nối
mãi không được này.
Chẳng biết cho qua kiểu gì.
- Thử thế này đi.
- Ừ, để thử xem.
bạn có 1 người gọi
xin lỗi có thể nói lại
tôi sẽ gọi ngay thưa bà
Cám ơn.
Cô là Collins?
Vâng.
Tôi làJ.J. Jones, cảnh sát
khu Lincoln Park Juvenile.
Văn phòng của tôi tiếp nhận thông
tin các trường hợp trẻ em mất tích.
... có thông tin về con chị.
Cậu bé còn sống.
Cảnh sát địa phương tìm thấy cậu
bé cách đây 2 ngày ở *** Illinois.
Vẫn lành lặn và khỏe mạnh.
Cậu bé đang trên tàu về
đây, có người trông nom.
An toàn rồi.
Cám ơn ông.
Ôi, Christine...
Thật tuyệt quá.
Cám ơn.
Sao đông người thế?
Chuyện của cô kết
thúc thật có hậu.
Ai cũng thích cái kết có hậu.
Nhanh lên không lỡ tàu đấy.
Tránh đường.
Cám ơn, cám ơn.
Chút nữa tôi sẽ cung cấp
thông tin cho các anh.
Còn bây giờ hãy để mẹ con
quý cô đây được đoàn tụ.
Cảm phiền mọi người.
Đừng xô đẩy!
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô Collins, xin giới thiệu
đây là ông James E. Davis,
Cảnh sát trưởng.
Hân hạnh được biết ông.
Cánh báo chí dạo gần đây ít
đưa tin về chúng tôi lắm.
Nhưng trường hợp của cô
thì khác, cô thấy thế không?
Dạ vâng.
Cấp dưới của tôi ở sở
đối xử với cô chu đáo chứ?
Tôi không được ghi nhận
mất tích khi chưa quá 24h.
Tôi nghĩ như thế thật ...
... đúng yêu cầu chuyên môn.
Thật là tuyệt.
Vậy thì tốt.
Vậy thì cô đừng ngần ngại
nói với báo chí rằng ...
các nhân viên cảnh sát
của chúng tôi rất ...
Đúng là phụ nữ.
Ngài chờ 1 chút.
Đừng để họ lại gần.
Hai người ...
Hai người sẽ ...
Đây không phải con tôi.
Hả?
Cô đang nói gì thế?
Đây không phải con tôi.
Cô có nhìn nhầm không?
Nhầm làm sao được.
Cậu bé xa nhà cả
tháng trời rồi còn gì.
Trông nó phải khác chứ.
Tôi biết con tôi
trông thế nào.
Theo tôi cô đang shock,
và con cô trông khác trước.
Tên cháu là gì?
Nói chú nghe nào.
Walter Collins.
Tên đó rất phổ biến.
Cháu sống ở đâu, Walter?
Cháu nhớ địa chỉ nhà chứ?
Cháu ở số 210
đường Avenue 23,
Los Angeles, *** California.
Kia là mẹ cháu.
Cô Collins, nghe này, tôi hiểu.
Cô cảm thấy không chắc đó
là con mình, chuyện thường mà.
Trẻ con tầm tuổi này
thay đổi nhanh lắm.
Chúng tôi rất thấu hiểu
cảm giác của cô.
Chắc như đinh đóng cột
rằng đây chính là con cô.
Đây không phải Walter.
Không phải Walter
như cô vẫn nhớ.
Vì thế cô cần đưa thằng bé
về nhà để sống thử.
Sống thử?
Vâng vâng.
Nếu thằng bé được sống
ở môi trường quen thuộc ...
và cô hãy thử giành thời gian
để vượt qua cú shock này ...
cô sẽ thấy nó đúng là Walter.
Tôi hứa, tôi thề với cô.
Đây đúng là con của cô.
Nếu sau này có bất cứ vấn
đề gì, cô cứ việc tới gặp tôi.
Tôi sẽ giúp cô.
Tôi hứa với cô. Thật đấy.
Cô Collins, thằng bé không
còn chỗ để dung thân đâu.
Xin cô.
Có lẽ tôi nghĩ chưa kĩ.
Và ...
Thôi được.
Được rồi, cô nghĩ chưa kĩ.
Cám ơn cô.
Nào, quay lại nào.
Cảm giác tìm lại con
như thế nào, cô Collins?
Cô nghĩ gì khi lần
đầu gặp lại con?
Khó tả lắm.
Ban đầu cô ấy hơi shock.
Cô ấy không nhận ra con
mình, chuyện rất dễ hiểu.
Cậu bé đã khác nhiều mà.
Cháu cảm thấy thế nào?
Về nhà chắc vui lắm.
Vâng, tuyệt lắm ạ.
Sở cảnh sát Los Angeles
rất biết ơn những gì mà ...
các đồng nghiệp ở DeKalb
đã giúp đỡ chúng tôi,
đã tạo nên cuộc đoàn tụ
đầy cảm động này.
Sở cảnh sát Los Angeles luôn
sẵn sàng phục vụ dân chúng.
Chúng tôi chụp ảnh
2 mẹ con được không?
Được chứ, đây nào.
Như thế, như thế.
Quàng vai nào.
Đấy, đúng rồi.
- Nhìn đây, Walter.
- Cười nào.
Kiểu nữa nào.
Kiểu nữa.
Bánh ăn có ngon không?
Uống thêm sữa không?
Không.
Không ạ.
Không ạ.
Đường xa bụi bặm rồi.
Đi tắm đi cho sạch sẽ.
Quần áo ngủ trên giường ấy.
Cháu có sao không?
Cháu trượt chân ngã.
Không sao đâu.
Cắt bao quy đầu rồi ư?
Đi ra.
Ra.
Lần trước khi tôi đo Walter,
Lần trước khi tôi
đo con trai tôi,
Nó còn cao hơn cậu bây giờ.
Cậu là ai?
Sao cậu lại tới đây?
Cậu là ai?
Cậu là ai?
Nó không phải con tôi.
Cô Collins...
Tôi không hiểu sao
nó tự nhận là con tôi.
Nhưng nó không phải Walter,
chắc có gì nhầm lẫn rồi.
Tôi tưởng cô đã đồng ý
chờ một thời gian xem sao.
Nó thấp hơn 3 inches.
Tôi đo chiều cao của nó.
Có lẽ thước của
cô bị hỏng rồi.
Tôi chắc có lý do nào đó
cho tất cả những chuyện này.
Nó cắt bao quy đầu rồi.
Còn Walter thì chưa.
Cô Collins.
Con trai cô mất tích
5 tháng trời.
Trong suốt quãng thời
gian dài dằng dặc đó ...
ai dám chắc có chuyện
gì là không thể xảy ra chứ.
Nó có thể được cắt
bao quy. Nó có thể ...
... lùn đi ư?
Anh không thèm
nghe tôi nói ư?
Tôi đang nghe đây.
Bố khỉ. Đang nghe đây.
Và tôi hiểu cảm giác của cô.
Thằng bé thay đổi, thế thôi.
2 mẹ con cô đều trải qua
những cảm giác khó chịu.
Vì thế cô càng phải ở bên
cạnh để chăm sóc cho nó.
Nó không phải con tôi.
Cô làm thế này để
được cái gì, cô Collins?
Sao cô cứ thích thế này?
Cô trở thành mẹ nó chẳng
phải quá hoàn hảo sao?
Công việc của cô kiếm
đủ tiền để nuôi con cơ mà.
Chẳng nhẽ cô muốn trốn
tránh trách nhiệm làm mẹ ư?
Tôi chẳng trốn cái mẹ gì hết.
Tôi luôn làm tròn
trách nhiệm của tôi.
Giờ tôi còn phải vác
thêm thằng nhãi kia
chỉ vì nó không còn
chỗ dung thân.
Cái tôi lo là hình như ông đã
thôi tìm kiếm con của tôi rồi.
Nhưng nếu thấy rồi thì
còn tìm làm gì nữa?
Vì ông chưa hề
tìm thấy nó.
Nhân thân của nó
đã được xác nhận
bởi những người có
năng lực chuyên môn,
những người hiểu rõ
họ đang làm gì.
Tôi thì không ư?
Tôi xin lỗi.
Tôi rất cảm kích trước
những gì Sở đã giúp tôi.
Tôi cũng biết các anh
làm việc rất cực nhọc.
Tôi biết, và tôi không
hề muốn gây rối đâu.
Tôi chỉ ... Có sự
nhẫm lẫn nào đó.
Và tôi xin ông hãy
sửa nó giúp tôi.
Để tôi tìm lại được con
mình trước khi quá muộn.
Xin ông.
Tôi không phiền ông nữa đâu.
Xin lỗi vì tôi cư xử không đúng.
Xin lỗi, rất xin lỗi.
Vâng thưa ngài?
Sara, nối máy
bác sĩ Tarr cho tôi.
Vâng.
- Cô Collins?
- Vâng?
Tôi là bác sĩ Earl Tarr.
Ông Jones cử tôi tới.
Anh ta có tới hỏi ý kiến
tôi về chuyện của cô.
Tôi vào được chứ?
Vâng, cám ơn ông đã tới.
Tôi cứ nghĩ là anh ta
không chịu tin tôi.
Có tôi đây. Tôi sẽ giúp
cô hiểu cặn kẽ mọi thứ.
Thằng bé đâu?
A đây rồi.
Bé con bảnh trai.
Mắt nó giống y như mắt cô.
Cái mũi cũng hơi giống.
Mũi thanh, cao và gọn.
Con cô trông thật
khôi ngô, cô Collins.
Tôi tưởng ông tới giúp tôi.
Thì đúng thế mà.
Jones nói thằng bé
có nhiều thay đổi.
Cậu ta nhờ tôi tới
kiểm tra xem sao,
để cô lại cảm thấy
yêu thương cậu bé.
Tình thương của tôi không dành
cho nó, nó không phải con tôi.
Những câu nói như thế dễ làm
tổn thương tâm hồn trẻ nhỏ đấy.
Jones nói thằng bé thay
đổi về chiều cao hả?
Đúng.
Lại đây.
Dựa lưng vào tường nào.
Nó thấp đi 3 inches.
Không khó hiểu, cô Collins ạ.
Chấn thương tâm lý đôi khi
tác động tới thể chất của trẻ.
Suốt 5 tháng khó khăn vừa rồi,
xương sống của nó
có thể co ngắn lại.
Rất hiếm gặp, nhưng
hoàn toàn có thể xảy ra.
Còn bao quy đầu?
Có thể có người đã
giúp nó cắt bao quy.
Dù sao cắt bao quy
đi thì cũng vệ sinh hơn.
Trông nó có vẻ đã trải qua
chấn thương tinh thần.
Thảo nào kí ức của nó
trống vắng rất nhiều.
Tôi ...
Thấy chưa, giải thích về mặt
y học là hoàn toàn hợp lý.
Tôi cũng không thấy lạ
khi cô thấy thắc mắc.
Cô chưa quen với những
thay đổi mới của thằng bé.
Làm sao tôi dám chắc
nó có phải con tôi không.
Tôi là mẹ.
Vậy nên nhận định của cô
càng có phần chủ quan.
Cô đang nhìn con mình
1 cách hết sức cực đoan.
Chỉ vì trông nó đã khác
với những gì cô còn nhớ.
Nó đã khác khi nó
rời khỏi nhà này.
Giống như những chàng trai
đi lính, rồi được trở về nhà.
Tất cả họ đều thay đổi.
Và trái tim người mẹ, bị trực
giác và tình cảm chi phối ...
khi nhìn thấy những thay
đổi của con mình ...
cứ khăng khăng đó
không phải con mình.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Tôi sẽ chứng minh lập luận của
mình 1 cách khách quan nhất.
Được chứ?
Thật vô cùng khiếm nhã!
Bình tĩnh nghe tôi nói nào.
Không, chính ông mới
phải nghe tôi nói ấy.
Gã bác sĩ đó đi khắp các nhà
hàng xóm của tôi, nói về tôi ...
như một bà mẹ hoang tưởng
không nhận ra nổi con của mình.
Ông ta đạt được gì?
Đạt được cái ông ta mong đợi.
Cái mà ông muốn
ông ta phải đạt được.
- Cô Collins.
- Nhưng điều đó ...
Như thế thì có gì đáng xấu hổ?
Xấu hổ hay không
không phải vấn đề.
Vấn đề là các ông đang
tốn thời gian vô ích ...
trong khi đáng lý ra
ông phải tìm con tôi về.
Bản báo cáo hoàn tất
rồi, cô Collins ạ.
Vậy tôi muốn đọc báo cáo
đó, tôi muốn tìm ra chỗ sai ...
... trước khi có bà mẹ
nào cũng phải như tôi.
Được.
Vâng. Chào ông.
Con ăn xong rồi.
Con về phòng nhé?
Ừ.
Chúc mẹ ngủ ngon.
Đừng nói cái giọng đó!
Đừng nói cái giọng đó!
Tôi đâu phải mẹ của cậu.
Tôi muốn con của tôi.
Cậu không phải con của tôi.
Trả lại con cho tôi.
Trả lại con cho tôi.
Quỷ tha ma bắt cậu đi.
Trả lại con cho tôi.
Tôi xin lỗi đã quát tháo cậu.
Cậu chỉ là 1 đứa trẻ.
Thậm chí cậu chưa biết
mình đang làm gì ...
... và làm tổn thương ai.
Nhưng cậu phải hiểu, con tôi
là toàn bộ cuộc đời tôi.
Là tất cả những gì tôi có.
Cho dù thế giới này nghĩ gì,
cho dù đám cảnh sát nghĩ gì,
Tôi và cậu,
ta đều biết đâu mới là
sự thật, đúng không?
Ta đều biết cậu
không phải là Walter.
Cậu chỉ việc nói với họ
rằng cậu không phải con tôi.
Rồi họ sẽ đi tìm con tôi.
Đi mà.
Mai ta nói chuyện vậy.
Alô?
Cô Christine Collins à?
Vâng.
Tôi là Gustav Briegleb.
Tôi là mục sư ở
nhà thờ thánh Paul.
Vâng, tôi có nghe bài
diễn văn của ông rồi.
Tôi ...
Cám ơn ông.
Cô đọc báo Times
ra sáng nay chưa?
Chưa ạ.
Cô nên đọc qua bài báo đó,
rồi tới đây cùng tôi ăn sáng.
Khoảng 1 tiếng nữa nhé. Ta
có nhiều chuyện cần nói đấy.
Alô?
Một trường hợp kì lạ.
Theo yêu cầu của Sở Cảnh sát
*** Los Angeles (SCSLA)
Bác sĩ Earl Tarr, 1 chuyên gia về
bệnh nhi, đã khám cho Walter,
nhằm xác định nguyên nhân
sụt giảm cân nặng, chiều cao
để làm rõ những vướng mắc của
mẹ cậu bé hôm thứ 2 vừa rồi.
Viết hay quá phải không.
Việc 2 người
đoàn tụ với nhau
khiến cô mặc nhiên trở
thành mẹ thằng bé.
và còn khiến cô phải có
trách nhiệm đối với nó.
Thế mà giờ sở cảnh sát
lại nhảy vào quan tâm
tới sức khỏe của nó, trong khi
nó vẫn được cô nuôi dưỡng.
Cô ăn món trứng đi, ngon lắm.
"'Tôi khám cho thằng bé
rất kĩ" - Bác sĩ Tarr nói,
"Và tôi thấy là cũng có
vài chuyện đáng nói."
"'Tôi thấy không lâu nữa ..."
... thằng bé sẽ lại lớn trở lại.
Với điều kiện là ta hãy
tin tưởng thằng bé.
Và đặc biệt là sự tin tưởng
từ quý cô đáng thương kia.
Theo quan điểm của tôi,
Sở CSLA đã làm rất tốt.
Sao họ lại làm thế?
Để phủ nhận việc họ
đã mắc sai lầm
khi đem về cho cô
một đứa trẻ khác.
Đương nhiên những người
thiếu suy nghĩ khi đọc báo
sẽ vội vã coi như thế là đúng.
Và số người như thế chiếm quá
nửa lượng độc giả báo Times.
Cô Collins, tôi tự coi mình phải
có trách nhiệm phanh phui
những sai lầm mà sở CSLA
đã giấu diếm bấy lâu nay.
Một sở CS ngập tràn sự dối trá,
chém giết, tham ô và hung bạo.
2 năm trước khi CS trưởng
Davis lên nắm quyền,gã nói ...
Tòa án không có việc gì để làm
với những gã sát nhân ở LA hết.
Tôi muốn giết chúng,
không cần bắt sống.
Và tôi sẽ phạt bất cứ sĩ quan
CS nào nhẹ tay tới tội phạm.
Gã chọn ra 50 CS
hung hăng nhất ...
trang bị súng máy, và cho phép
bắn chết bất cứ ai chống đối.
Gã gọi đó là Đội Súng Máy.
Không cần xét xử, không luật sư,
không điều tra xét hỏi gì hết.
Chỉ có xác người thôi.
Nhà xác, bệnh viện, trên lề đường,
chỗ nào cũng có xác người.
Đó chẳng phải vì Sở CSLA
muốn chống lại tội phạm đâu.
Bọn họ muốn chống
lại cái khác kia.
Thị trưởng Cryer đang nỗ lực
gấp đôi để chống lại thứ đó.
Những kẻ cờ bạc, gái điếm,
buôn lậu, những tệ nạn xã hội.
Nếu ta để mặc những kẻ đó
tự do muốn làm gì thì làm,
chẳng khác nào ở Vườn địa đàng,
bọn họ sẽ được tự do quá trớn.
Sở CS sẽ không tha thứ những
ai bất đồng quan điểm, hay
những ai phá đám họ.
Và chính cô đang phá đám họ,
và chắc chắn họ không thích thế.
Họ sẽ làm mọi cách
để cắt đuôi được cô.
Tôi thấy chuyện tương tự
xảy ra rất nhiều lần rồi.
Chính vì thế tôi muốn gặp cô.
Để cho cô biết cô sắp phải
đương đầu với những gì.
Và để giúp cô chống lại
nó, nếu cô muốn.
Tôi rất cảm kích trước
những gì ngài đang làm,
và những gì ngài kể cho tôi.
Nhưng tôi không có
nhiệm vụ nào hết.
Tôi chỉ muốn tìm
con tôi về thôi.
Cô Collins, rất nhiều bà mẹ khác
cũng đã hy sinh lợi ích
cá nhân từ lâu rồi.
Con trai cô không phải là
trường hợp đầu tiên đâu.
Nhưng nếu cô biết cách, nó
có thể là trường hợp cuối cùng.
Nó có 2 cái răng sâu chưa hàn.
Không sao, tôi sẽ hàn ngay.
Và?
Răng cửa hàm trên của con
cô có một khe hở nhỏ.
Khe này nằm chèn giữa
2 chiếc răng chính giữa.
Thằng bé kia không
có khe hở nào hết.
Cái đó lớn lên có hết không?
Bọn họ nói với tôi như thế.
Hiếm khi, hầu như không thể.
Riêng khe hở của Walter thì
chắc chắn không thể hết được.
Muốn liền lại thì cách duy
nhất là phải phẫu thuật.
Và tôi đảm bảo thằng bé kia
chưa bao giờ phẫu thuật cả.
Liệu ông có thể viết vài dòng
làm chứng được không?
Có gì mà không được.
Có vẻ thuốc gây tê
tan hết rồi kìa.
Nhưng không cần, tôi sẽ
viết vài dòng trước vậy.
Cứ để thằng nhóc
nằm đó nghĩ ngợi.
Nếu đúng thì thằng bé
thay đổi nhiều thật.
Trò biết ta là ai không?
Cô là giáo viên.
Ta muốn hỏi tên
riêng của ta ấy.
Con không nhớ.
Con nhận ra cô, nhưng
không nhớ tên của cô.
Ta là Fox. Về chỗ
của trò ngồi đi.
Ta nói về chỗ của trò,
chỗ ngồi của trò cơ mà.
Trò phải biết chứ, trò ngồi
chỗ đó cả năm trời rồi mà.
Cô Collins, nó mà là con cô
thì tôi đi đầu xuống đất.
Tôi không chỉ viết lời khai
mà còn sẵn sang ra làm chứng
kể cả đến đối chất với
tổng thống nếu có thể.
Cám ơn cô.
Hẹn gặp cô tối nay.
Chúc may mắn.
Phỏng vấn, cô ơi.
Phỏng vấn!
Cô Collins.
Xin chào. Tôi là
Christine Collins.
- Chào mọi người.
- Chào cô.
Ngày 10 tháng 3, con trai 9 tuổi
của tôi, Walter Collins, bị mất tích.
Sau 5 tháng tìm kiếm,
Một đứa bé được tìm thấy
ở DeKalb, *** Illinois.
Họ nói với tôi, và với tất cả
các ông rằng đó là con tôi.
Nhưng đó không phải con tôi.
Sở CSLA nhầm rồi.
Đó là lý do cho những sự
thay đổi của thằng bé.
Tôi có thư viết tay từ cô
giáo và bác sĩ của thằng bé.
Tất cả đều xác nhận rằng
đó không phải là con tôi.
Tôi sẽ sao nó thành nhiều bản
và gửi tới các ông vào sáng mai.
Tôi giành cơ hội cho Sở CSLA
để họ thừa nhận sai lầm này.
Và tiếp tục tìm con tôi về.
Nhưng nếu họ từ chối làm thế,
tôi sẽ đưa vụ này ra công luận.
Và tôi hy vọng nhờ thế họ
sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm,
để đem con tôi về nhà.
Cám ơn rất nhiều.
Morelli!
Tìm con mụ Collins rồi
lôi cổ mụ ta đến đây.
Bill, dẫn mụ ta vào
lối cửa sau nhé.
Vâng thưa ngài.
Lối này, thưa cô.
Sao phải đi lối cửa sau?
Cửa trước nhiều phóng viên lắm.
Mời cô ngồi. Ông Jones
sẽ làm việc với cô ngay.
Có ai sang Canada nhận công
tác không? Ybarra nhé?
Bên đó có nhiệm vụ gì?
Họ nhờ dẫn giải 1 trẻ vị thành
niên phạm tội ở Canada về đây.
Thằng nhãi sống cùng anh họ
ở gần Riverside, Wineville.
- Được không?
- Được, để tôi.
Ở đây cũng đang rảnh mà.
Cậu là cứu tinh.
Cô Collins.
Cứ để thằng bé đấy.
Sẽ có người trông.
Ngồi đi.
Cô làm chúng tôi khó xử
quá, cô Collins ạ.
Việc này khiến cảnh sát
chúng tôi mất mặt quá.
Tôi không cố tình
làm mất mặt ai cả.
Tất nhiên là không.
Cô bù lu bù loa với báo chí
rằng chúng tôi tìm nhầm người,
trong khi mấy tháng trời
chúng tôi vất vả vì con cô.
Cô muốn làm chúng tôi bẽ mặt
chứ gì? Cô thích thế lắm hả?
Đâu có.
Tôi chỉ muốn ông
tìm con tôi thôi.
Cô biết vấn đề của cô
là gì không, cô Collins?
Cô đang muốn trốn tránh
trách nhiệm làm mẹ.
Hả?
Cô không thích vướng víu
nuôi con có phải không?
Cô không thích phải
nhọc công vì con mình.
Nhờ thế cô sẽ tự do, bồ bịch,
làm bất cứ thứ gì cô muốn.
Nhưng không may chúng tôi
lại tìm được con cô về.
Và giờ thằng bé thành
cái *** trong mắt cô.
Vì thế cô dàn dựng
tất cả vụ này lên.
Cô từ chối đứa bé, để
không phải nuôi nó nữa.
- Tôi nói đúng không?
- Thật nhảm nhí.
Không đúng ư? Kể cả khi
nó nói nó là con cô ư?
Sao tự dưng nó lại nói thế?
Sao tự dưng nó biết nói thế?
Tôi không biết. Nó nói dối.
Có thể. Có thể nó nói dối.
Con nhà tông không giống
lông cũng giống cánh mà.
Mẹ con cô đều
giỏi nói dối mà.
Cô vừa dối trá, vừa gây
phiên toái cho mọi người.
theo tôi cô đừng nên đi ra
ngoài hại người khác làm gì.
Ông nói gì thế trời.
Vì một là, cô nói dối.
Hai là, cô còn không biết cô
nói dối hay nói thật nữa.
Thế nào hả?
Cô là 1 bà mẹ vô trách nhiệm,
hay là 1 kẻ tâm thần?
Vì tôi thấy chỉ có một
trong 2 lựa chọn đó thôi.
Tôi không nghe ông
ba hoa nữa đâu.
Cô muốn khám xét, muốn
bác sĩ hả. Tôi có ngay đây.
Matron.
Cô Collins, cô vẫn khẳng định
kia không phải con cô chứ?
Vâng, đúng thế.
- Đừng chống cự.
- Hả?
- Không!
- Chỉ thiệt cô mà thôi.
Làm gì thế này?
Các người không
được làm thế này.
Cô bị buộc phải nhập trại tâm
thần Los Angeles để điều trị.
Hả?
Cô sẽ tới đó điều trị.
Cô một mực buộc tội cảnh
sát đã làm cô thất vọng,
rằng chúng tôi ép cô
phải nhận đó là con cô,
trong khi cô không
cho rằng đó là con cô.
- Đem cô ta đi.
- Không không.
Tôi xin ông.
Thôi nào, cô Collins.
Không không.
This way.
Chúng tôi biết tới cô Collins
từ ngày 10 tháng 3 năm 1928.
Cô ta trình báo con trai 9 tuổi
của cô ta, Walter, bị mất tích.
Cậu bé được tìm thấy
vào tháng 8 năm 1928.
Nhưng khi cậu bé trở về, cô ta
vẫn một mực cho rằng không phải.
và cứ khăng khăng yêu cầu
tiếp tục tìm kiếm con cô ta.
Cô ta đang bị hoang tưởng, 1 dạng
mất kiểm soát năng lực hành vi.
Cô ta có thể gây nguy hiểm cho
người khác, và cho chính mình.
Chúng tôi muốn cô ta
được điều trị tâm thần
cho tới khi cô ta
ổn định trở lại.
Bệnh nhân nhóm 12.
Tên?
Collins. Christine.
Không không, chuyện
này là hiểu nhầm rồi.
Văn phòng nào chứng nhận?
Ngài J.J. Jones,
Lincoln Heights Division.
Xin đừng. Mấy người cảnh sát
đó muốn trừng phạt tôi mà thôi.
Nói nữa là tôi bịt mồm cô lại đấy.
Muốn thế không?
Không ...
Vậy phải biết điều vào.
Nhóm 12 nào.
Tôi không điên!
Xin các người.
Ôi Chúa ơi.
Không!!
Dừng lại!!
Rạng háng ra.
Gì ạ?
Rộng nữa.
Tao không điênnn!!!!
chạm tôi
Vào đi. Phòng cô đây.
Bác sĩ của cô đi vắng rồi.
Sáng mai ông ấy sẽ tới.
Tôi muốn nói chuyện
với người phụ trách.
Rất tiếc.
Phòng của tao! Không không!
Đây là phòng của tao mà!!
Tôi gọi điện có được không?
Cái đó chỉ giành cho bệnh
nhân có hành vi cư xử tốt.
Cô không được đọc sách, báo,
nghe đài, sở hữu vật có hình khối.
- Như thế tốt cho cô.
- Đi mà.
Xin hãy nghe tôi.
Phòng của tao.
Phòng của tao cơ mà.
Phòng của tao.
Phòng của tao cơ mà.
Phòng của tao.
Phòng của tao.
Phòng của tao.
Phòng của tao.
Đây là phòng của tao cơ mà!!!
Sao đấy?
Nóng quá ấy mà.
Nghỉ tí là được.
Này, nhờ tí được không?
Tôi đang tìm một chỗ gọi là
Northcott Ranch, gần Wineville.
Northcott Ranch hả?
Ừ phải, phải.
Gần tới rồi đấy.
Cứ đi thẳng về phía Tây.
Khoảng 2, 3 dặm nữa.
Sau đó rẽ phải.
Sau đó cứ đi thẳng là tới nơi.
Đến đó có chuyện gì thế?
Không.
Vài vấn đề về trẻ em ấy mà.
Cám ơn cậu đã giúp.
À há.
Xin chào!
Này!
Này! Này!
Ra đây! Ra đây!
Cảnh sát đây!
Tôi có lệnh bắt Sanford Clark.
Mở cửa và đứng ra ngoài mau.
Dừng lại!
Dừng lại! Dừng lại!
Dừng lại! Không tao đập
mặt mày xuống sàn đấy.
Dừng lại!
Được thôi.
Giơ tay ra.
Vào. Ngồi đấy.
Jesus!
Mày làm sao thế hả nhóc?
hả
Đánh người thi hành công vụ
là phạm tội đấy, biết không?
Khác quái gì nhau.
Ta sẽ dẫn nhóc về Canada.
Ở đó cũng đâu có tệ.
Cái gì?
Nhóc đâu thể ở lại Mỹ
suốt được, đúng không.
Không có tin gì của cô Collins ư?
Không hề nghe nói về cô ấy.
Tới chỗ nhà cô ấy, xem
xem cô ấy có sao không.
Nếu cô ấy không có nhà
thì hỏi các nhà hàng xóm.
Xem họ có biết gì không.
Được.
Còn bây giờ, xin chào đón
đến với chương trình của đài KGF
Mục sư Gustav Brieglebof
của nhà thờ Thánh Paul.
Đây là Gustav A. Briegleb
của nhà thờ Thánh Paul,
tôi sẽ mang những lời của Chúa
tới chương trình hôm nay.
Chào buổi tối.
Tôi đã hy vọng một vị khách
sẽ đến với chúng ta tối nay.
Đáng tiếc là cô ấy lại vắng mặt.
Vì cô ấy không thể tới để nói rõ
những gì đã nói với báo chí hôm nay,
Tôi đành phải cố hết
sức để trình bày vậy.
Tôi sẽ nói cho quý vị
biết những gì đã xảy ra.
Và tôi sẽ tiếp tục nói
hàng đêm, ở tại đây.
Cho tới khi có người
sẽ đứng lên hành động.
Cho tôi vé đi Canada.
Alberta hoặc Vancouver,
Miễn là khởi hành tối nay.
Tối nay không có tàu
nào đi xa thế đâu.
Xa nhất có thể là
tàu tới Seattle.
Tới đó cậu có thể chuyển
tàu hoặc đi xe đi tiếp.
Như thế cũng được.
Khứ hồi?
1 chiều thôi.
$15.
Được.
Của ông đây.
Cám ơn. Chúc đi vui vẻ.
Tất nhiên rồi.
Nửa tiếng ăn sáng.
Xin cô, cho tôi nói chuyện
với bác sĩ phụ trách.
Phòng ăn ở dưới kia.
Khi nào cần bác sĩ sẽ gọi.
cần trứng hay xíu mại ko?
ok , như mọi người
đc thôi
muốn cho ngày mai ko?
Cô nên ăn đi.
Ăn thật bình thường.
Hãy làm mọi thứ để
trông cô thật bình thường.
Đó là cơ hội duy nhất.
Tôi không đói.
Barbara, ăn đi, tôi ko đói
Tôi là Carol Dexter. Còn cô?
Christine.
Christine Collins.
Ăn đi. Tôi biết là khó chịu.
Nhưng cô phải cố thôi.
oh, cậu trai
Tôi nghe bọn họ nói.
Cô là bệnh nhân nhóm 12?
Bọn cảnh sát đấy.
Ý tôi là, nếu bọn bác sĩ biết là
cảnh sát tống cô vào đây,
thì hẳn phải có lí do nào đó.
Chẳng có lí do nào cả.
Tôi không điên, và tôi sẽ
chứng minh cho họ thấy.
Bằng cách nào?
Cô càng cố, thì trông cô
càng điên hơn mà thôi.
Nếu cô cười nhiều, cô bị điên.
Nếu không cười, cô cũng điên.
Nếu cô dửng dưng, cô
mắc chứng bệnh vô cảm.
Cô nghĩ nhiều thế cơ à.
Phải. Cô không hiểu à?
Cô và tôi đều là nhóm 12 cả.
Chúng ta bị vào đây
vì cùng 1 nguyên nhân.
Vì bọn cảnh sát
tống chúng ta vào.
Thấy cái cô đằng kia không?
Chồng cô ta là cảnh sát,
gã đánh cô ta suốt ngày.
Cô ta tố cáo hắn với mọi người,
hắn bèn cho cô ta vào đây.
tôi muốn thêm nước ép
Thấy cô kia không?
Cảnh sát hành hung em trai
cô ta, đánh gãy chân tay.
Cô ta tố cáo với báo chí, và ...
Còn cô?
Tôi đứng đường.
Thì sao.
Ý tôi là, "đứng đường".
Ồ,
Gần quán bar dưới phố.
Xin lỗi.
Một hôm có một gã khách
hàng đánh tôi rất đau.
Tôi định kiện gã ra tòa.
Hóa ra gã là cảnh sát.
Thế là, tôi bị tống vào đây.
Sao họ dám làm thế?
Cô nằm mơ đấy à?
Ai cũng biết phụ nữ
chả là cái gì cả.
Phụ nữ yếu đuối, đần độn,
chẳng có gì đáng giá cả.
Nếu phụ nữ làm gì trái ý
là bọn chó đấy ra tay ngay.
ai đó giúp tôi
Xin lỗi, tôi nói bậy.
Khi ta bị điên rồi, nói gì
cũng không ai tin hết.
Ai lại đi tin những lời của
mấy con đàn bà tâm thần
muốn chống lại cảnh sát chứ.
Thế nên một khi đã bị tống vào
đây, hãy ngoan ngoãn, cư xử tốt,
không thì hết đường về quê mẹ.
Hoặc sẽ về như thế kia.
Hoặc sẽ về như thế kia.
Hoặc sẽ về như thế kia.
Dừng. Dừng lại.
Dừng lại. Dừng lại.
làm ơn
Clark.
Sanford Clark?
Vâng.
Có lệnh rồi đây.
Ngày mai mày sẽ bị
tống cổ trở lại Canada.
Về đó cảnh sát sẽ quyết
định làm gì với mày tiếp.
Hy vọng sau lần này mày sẽ
biết điều sống cho phải đạo.
Chờ đã.
Tôi muốn nói chuyện với
ông cảnh sát đã bắt tôi về.
Ông ấy còn nhiều việc
quan trọng phải làm ...
Xin ông. Việc quan trọng đấy.
Christine Collins.
Cám ơn. Nào cô Collins.
Tôi là bác sĩ Jonathan
Steele. Mời cô ngồi.
Hy vọng cô cảm thấy
thoải mái khi ở đây.
Vâng.
Thật ư?
Lúc mới vào cũng chưa quen.
Đúng như thế.
Cũng hơi khó chịu,
nhưng tạm ổn.
Tôi thấy hình như họ
đã xét nghiệm máu.
Xét nghiệm phụ khoa.
Để kiểm tra xem có bị giang mai
không, vì nó liên quan tới thần kinh.
Người ta kiểm tra bệnh giang mai,
cô có thấy phiền lòng không?
Không, đây là thủ tục bắt
buộc nên tôi không phiền.
À vâng, thủ tục bắt buộc.
Chúng tôi phải ngừa xa.
Tôi biết là ...
với nhiều người thì
ở đây thật khó chịu.
Nhưng tôi hiểu.
Theo hồ sơ có ghi, cô
tin rằng cảnh sát đã đưa
1 đứa bé giả thay thế con cô.
Tôi không nói nó là giả.
Chỉ là ... không phải con tôi.
Họ mang nhầm đứa trẻ về.
Còn con tôi vẫn mất tích.
Lạ nhỉ, vì tôi có giữ 1 tờ báo
với ảnh mẹ con cô ở ga tàu.
Cô ôm hôn chào đón
con mình trở về mà.
Đây là ảnh cô đúng không?
Vâng.
Thế hả.
Vâng.
Đầu tiên thì nó là con cô.
Giờ lại không phải con cô.
Chuyện này xảy ra lâu chưa?
Mọi người thay đổi,
trở nên khác xưa?
Không ai thay đổi hết.
Cô nghĩ không ai thay đổi ư?
Không, không phải ...
Cảnh sát đã từng
đe dọa cô chứ?
Không, không có.
Tất nhiên là không rồi.
Cảnh sát ở đây
là để bảo vệ cô.
Vâng.
Thật chứ?
Vâng.
Lạ nhỉ, vì khi cô bị lôi đến đây,
cô một mực nói với y tá rằng
cảnh sát đang trừng phạt cô.
Vậy thì, lời kể của y tá đó đã
bác lại câu vừa rồi của cô,
hay là cô đang giở mặt?
Cô có hay nhầm lẫn
giữa mơ và thực không?
Không.
Rất tiếc phải lôi ngài ra ngoài
dưới cái thời tiết này.
Nhưng thằng nhóc
cư xử lạ lắm.
Không sao.
Để xem nó nói gì, rồi về
nhà hong khô cũng được.
Giời thì mưa thối đất thối cát.
Hy vọng bõ công đến đây.
Lại là nhóc hả?
Xem nào.
Sao?
Chuyện này phức tạp lắm.
Thế hả?
Bì bõm đội mưa đến đây
cũng phức tạp không kém đâu.
Anh họ cháu là
Gordon Northcott.
Anh ta là chủ trang trại
chỗ chú tìm thấy cháu.
Anh ta cho cháu sống nhờ, đổi lại
cháu trông nhà khi anh ta đi vắng.
Anh ta bảo muốn ở
bao lâu cũng được.
Nên cháu nghĩ muốn
bỏ đi lúc nào cũng được.
Mmm
Nhóc nói gã đó
giam cầm nhóc hả?
Thế mà lúc ta đến, nhóc chạy
như đà điểu xổng chuồng ấy.
Sao không bỏ đi từ trước?
Không.
Vậy thế là sao hả?
Định bịa ra chuyện gì
bào chữa cho mình à?
Không phải thế đâu.
Ta không rảnh đâu nhé.
Xin hãy nghe cháu.
Anh ta nói ...
Sao?
Nó nói gì?
Anh ta bảo nếu cháu bỏ
trốn anh ta sẽ giết cháu.
Ông không hiểu
anh ta thế nào đâu.
Những gì anh ta làm.
Những gì anh ta bắt cháu làm.
Thôi được.
Vậy kể từ đầu đi xem nào.
Nó bắt nhóc phải làm gì?
Giết trẻ con.
Cái gì?
Cháu không cố tình. Cháu thề.
Anh ta bắt cháu làm thế.
Nếu cháu không làm,
anh ta sẽ giết cháu luôn.
Xin ông hãy giúp cháu,
cháu sợ lắm.
Cháu không muốn xuống
địa ngục vì giết người đâu.
Này.
Trẻ con nào? Nhóc nói gì thế?
Cháu không biết. Cháu
không biết tên bọn chúng.
Chúng?
Bao nhiêu?
Bao nhiêu đứa?
Tất cả ư?
Cỡ tầm 20 đứa.
Nhóc nói dối rồi.
Thật mà! Cháu thề!
Nhóc nói nhóc giết 20 đứa ư?
Vâng, tầm đó.
Lâu rồi cháu chả đếm nữa.
Gordon nói có 1,2 đứa bỏ trốn.
Nhưng ...
Không.
Ai lại có thể giết
20 đứa trẻ con chứ.
Bọn cháu đấy.
Bọn cháu giết đấy.
Như thế nào?
Mỗi lần khoảng 1,2 đứa.
Có lần thì cả 3 đứa.
Cháu luôn biết khi nào
thì chuẩn bị đi "săn" mồi.
Dọn xe.
Kiểm tra săm lốp.
Kiểm tra xăng xe.
Anh ta sợ xe hỏng giữa
đường thì sẽ bị bắt.
cục cưng của tui
Mỗi lần chúng cháu đều
đi tới những chỗ khác nhau.
Không bao giờ tới 1 chỗ 2 lần.
Nhiều lúc cứ lái xe suốt,
tìm được đứa nào mới thôi.
Ô kưng đây rồi.
Chú tìm kưng mãi mới thấy.
Thật ạ?
Thật chứ.
Bố mẹ cháu vừa
gặp tai nạn đấy.
Bố mẹ bảo chú đi tìm cháu.
Họ đang đau lắm.
Cảnh sát đưa họ vào bệnh viện
rồi, nên họ không tìm cháu được.
Thật may là chú tìm được cháu.
Lên xe nào.
Vào đi cháu, nhanh nào.
Chúng ta sẽ đưa cháu tới
bệnh viện để gặp bố mẹ nhé.
Trẻ con không hay vào xe
người lạ một mình đâu,
Nhưng khi trong xe
cũng có trẻ con ...
Cháu ngoan lắm.
... thì lại khác.
Ngồi chắc nhé.
Chúng nhìn cháu và tự nhủ ...
Ta sắp phải đi xa đấy.
"Có anh bạn này ở đây ..."
Chuẩn bị lên đường nào.
...chắc mình sẽ không sao đâu.
Mỗi khi có đứa lên xe,
là cháu chỉ muốn chết thôi.
Khi về tới trang trại, chúng
sẽ bị nhốt vào chuồng gà.
Các nhóc đói không?
dạ?
Canh cửa đi, Sanford!
Này, canh cửa đi.
Sao thế các nhóc?
Chú không làm nhóc đau đâu.
Các nhóc sợ chú
làm nhóc đau à?
Không đau đớn đâu.
Lại đây nào.
Không! Không! Xin đừng!
Có hôm anh ta xử chúng luôn.
Có hôm anh ta sẽ chờ
bắt thêm vài đứa nữa.
Tới khi có khoảng ... 4,5 đứa.
vậng
ko ko ko , ko gì?
ko gì hả
coi nào
Sanford, canh chừng cửa đi.
ko ko , xin đừng
xin đừng
Cũng có khi anh ta để 1,2 đứa
sống sau khi đánh gần chết.
Anh ta nói,
"Kết liễu chúng đi, San."
"Làm đi, không tao sẽ
kết liễu mày luôn đấy."
Và cháu làm.
Cháu giết bọn chúng.
Và cháu làm.
Cháu giết bọn chúng.
Ôi Chúa ơi, cháu đã giết người.
Ôi Chúa ơi.
Hey.
Này.
Dạ?
Nhìn chú này.
Lũ trẻ đó.
Nếu nhìn lại liệu cháu có
nhận ra chúng không?
Cháu không biết.
Có thể.
Lâu rồi chưa cập nhật chỗ
ảnh này, nhưng khá đủ.
Xem hết chỗ ảnh này nhé.
Nếu nhận ra đứa nào thì
cháu đặt sang một bên.
Cháu xin lỗi.
Ôi Chúa ơi.
Cháu không cố ý.
Anh ta bắt cháu.
Cái này. Nhìn lại đi.
Cháu chắc chứ?
Cháu chắc.
Lạy Chúa tôi.
Ôi Chúa ơi.
Ôi Chúa ơi.
Lạy Chúa tôi.
Chết tiệt.
Ôi Chúa ơi.
Nó nói dối đấy.
Cậu tỉnh táo không đấy Les?
20 đứa đấy sếp.
Nó chơi cậu đấy.
Thằng nhãi bịa chuyện để
không bị tống cổ về nước đấy.
Tôi không nghĩ thế. Ngài
nhìn nó thì ngài sẽ thấy.
Nó sợ chết khiếp đi được.
Nó bảo thằng nhóc Collins
đã chết. Ta tìm thấy nó rồi mà.
Cậu đọc báo sáng nay chưa?
BÀ MẸ ĐIÊN ĐÒI CON ...
Chắc là đọc rồi chứ hả?
Sếp, nghe tôi bảo này ...
Xin lỗi sếp,
ông ta lại tới rồi.
- Ai?
- Cái ông mục sư đó.
Ông ta cứ hỏi về
Christine Collins.
Cô bảo ông ta cuốn xéo về ngay,
không tôi gô cổ vào tù đấy.
Tôi nói thế nhưng ông ta và
mấy ông bạn không nghe.
Cái gì?
Tổ sư nhà nó.
Chúa ơi.
Chúa mặc quần đùi chăng?
Sếp ơi?
- Ybarra?
- Vâng.
Nghe đây, cậu hãy quay
về đây ngay, cấm cãi.
Nhưng quy định
là phải ở lại
điều tra thêm về lời
khai của thằng nhóc.
Người chết đấy, sếp.
Những gì tôi nói
mới là quy định.
Tôi ra lệnh cậu mang thằng
nhóc đó về đây ngay, rõ chưa.
Trên đường về nghiêm cấm
hé răng với bất kì ai, hiểu chưa?
Bất kì ai.
- Ông Jones.
- Vâng.
Ông đã làm gì với cô
Christine Collins?
Và đừng có mà nói dối,
vì hàng xóm của cô ấy nói rằng
xe cảnh sát đã tới đưa cô ấy đi.
Cô Collins đã được đưa đi
điều trị chấn thương tâm lí.
Cái gì?
Cô ta đang được
đối xử rất tử tế.
Khỏi lăn tăn nữa nhé.
Tiếp.
- Tiến lên đi.
- Để làm gì?
Uống thuốc.
- Thuốc gì?
- Thuốc chữa bệnh.
Giúp cô thư thái.
- Tôi không cần thuốc.
- Thôi nào.
- Tôi không uống ...
- Đừng để tôi phải mạnh tay.
Tôi còn không biết thuốc gì mà.
- Bác sĩ Steele?
- Uống đi.
Bác sĩ Steele?
Được rồi, để cô ta vào đây.
Các cô kia, tiến lên tiếp đi.
Tôi không uống bất cứ thứ gì
mà tôi chưa biết rõ cả.
Tôi chẳng bị làm sao mà
phải cần uống thuốc cả.
Cô không bị làm sao.
Đúng, tôi chẳng làm sao cả.
- Cô khỏe mạnh.
- Đúng thế.
Vậy thì cô đủ sức
để kí vào đây chứ?
Kí vào đây, thừa nhận
cô đã sai khi cho rằng
đứa trẻ mà cảnh sát
tìm về không phải con cô
Điều đó có nghĩa là
phía cảnh sát đã đúng
khi cho cô tới đây điều
trị, và giúp cô khỏi bệnh.
Kí đi.
Tôi không kí đâu.
Tôi không kí đâu.
Vậy thì cô phải uống thuốc thôi.
Kí đi, rồi ngay sáng mai
cô sẽ được ra khỏi đây.
Nhưng tôi đâu có lầm.
Nó không phải con tôi.
Con tôi vẫn mất tích.
Cô Collins, cô thật khó chiều.
Tôi ... Tôi không kí đâu,
nó không phải con tôi.
Y tá đâu.
- Không phải con tôi.
- Y tá!
Con tôi vẫn mất tích.
- Bệnh nhân đang kích động.
- Không phải con tôi!!!
Làm cô ta bình tĩnh lại đi.
- Lôi ra ngoài.
- Không! Không!
- Tiếp.
- Không!
- Không! Không!
- Y tá, giữ lấy.
Thôi đê!
Há mồm ra. Há mồm ra.
Giữ lấy cô ta.
Nuốt đi.
Thôi ngay.
Tránh ra.
Lôi nó ra ngoài.
Tránh ra. Việc của mày à?
Đây là việc của cảnh sát.
Tất cả chúng mày! Khôn
hồn đừng có dây vào đây.
Mày tưởng mày chưa
dây đủ với pháp luật à.
Làm đĩ, đúng chứ?
Đánh bác sĩ. Lôi vào phòng 18.
Không! Không! Dừng lại!
Không! Không!
Không! Dừng lại!
Ra đi nhóc.
WALTER COLLINS
9 TUỔI
LOS ANGELES
Xin lỗi cậu.
- Để tôi lo phần còn lại.
- Nhưng tôi ...
Tôi cần thẩm vấn thêm.
như tơi nói , nó tối lắm
Cám ơn. Đi nào.
Brady, Ross.
Hai cậu đi theo trợ giúp
tôi. Tôi sẽ giải thích sau.
Vâng thưa sếp.
tôi ko chắc , cô ấy nói bị bệnh bạch hầu
tto6i giữ chuyện này , và cô ấy ko muốn vậy
bạn cố nài
Cô không nên làm thế.
xin để tôi đi
Tôi thích thế.
Phê lắm.
Tôi cũng mất 2 đứa con nhỏ.
Không khác được.
Không thể đấu tranh vì chúng.
Cô khác.
Đừng lùi bước.
Không đâu.
Mồ mả nhà chúng nó chết hết đi.
Phụ nữ ai lại nói bậy như thế.
Chết tiệt.
Sẽ có lúc cô phải dùng
thứ ngôn ngữ như thế.
Thật á?
Khi cô không còn gì để mất nữa.
Ai cho phép cô vào đây.
Mmm
Nhóc ngồi đây. 2 cậu
vào trong kia kiểm tra.
Không có gì.
Không có gì.
Đem tôi cái xẻng.
Nào, ra đi.
Ra đây nào.
Chỉ cho ta xem.
Nào, chỉ ta xem.
Đây hả?
Chắc chứ?
Vâng.
Đào đi.
Mày chôn chúng nó xuống,
giờ hãy đào lại lên đi.
Nào, đào đi.
Nghe chưa? Đào đi.
Chúa ơi.
Lạy Chúa tôi.
gọi
Huy động nhân viên mọi cảnh sát
trong vòng 20 dặm tới đây ngay.
Rồi ra lệnh bắt khẩn cấp
Gordon Stewart Northcott.
Thông tin trong xe tôi
ấy, đi ngay đi.
Dừng lại đi nhóc.
Dừng lại đi, xong rồi.
hey
Cứ để đấy, cứ để đấy
sẽ có người tới lo nốt.
Sẽ có người lo nốt, thế nhé.
Không sao đâu.
Không sao đâu.
Xong hết rồi.
Hồ sơ.
Cứ để đây cho tôi.
Cô từ chối uống thuốc,
lại còn tuyệt thực nữa.
ổn ko , Michael, giờ ăn trưa à?
6 ngày rồi mà chưa
tiến triển gì hết.
Có lẽ phải dùng tới những
biện pháp mạnh hơn.
Trừ phi cô sẵn sàng chứng tỏ
rằng cô đã khá hơn bằng cách
kí vào đây.
Mồ mả nhà mày chết hết đi.
Phòng 18.
Tôi muốn gặp người
quản lý trại này ngay.
Sao nào.
Ai là người quản lý.
Há mồm.
Tôi là bác sĩ trưởng đây.
Ông là bác sĩ điều trị
cho Christine Collins?
Tôi rất tiếc.
Chúng tôi chỉ nói chuyện với
người nhà bệnh nhân thôi.
Không muốn mà
được à. Đọc đi.
Này ông.
Đọc đi.
Dừng lại.
Cô Collins, tôi hỏi lần cuối.
Cô có định ký vào đây không?
Không.
Cô được xuất trại.
Hả?
Quần áo của cô ở phòng
bên. Cô sang đó thay đồ.
Ở phòng bên?
Đúng thế.
Sang mà thay.
chúa ơi
ko dài như lúc đầu
ko , nó ko
nó đây
và đây là ai, hồ sơ của baker hay laeson?
đó là của Baker
hắn muốn ...
Y tá, cho tôi xem toàn bộ hồ
sơ về cô Christine Collins.
Đưa tôi xem ngay, hiểu chứ?
Mọi hồ sơ. Khi nào
cô ấy được ra?
Lốc xoáy tiến về phía Tây!
Babe Ruth ghi bàn thứ 53.
Xác trẻ em được
phát hiện ở Riverside!
Tội ác lớn nhất trong
lịch sử Los Angeles.
Bé Collins bị cho là đã chết.
Báo mới đây. Báo mới đây.
Cô Collins, tôi rất tiếc.
Cậu làm thế nào mà vụ
con mụ Christine Collins
biến ta thành trò hề thế này.
Không khéo phải chịu cả trách
nhiệm dân sự lẫn hình sự đấy.
Sếp yên tâm, không ai
biết chuyện xảy ra đâu.
Ngoại trừ nội bộ chúng ta.
Cả con mụ Collins nữa.
Tôi vẫn không tin con trai mụ
ta là nạn nhân của vụ Wineville.
Không ư?
Không.
Có 4 bức ảnh trẻ mất tích
khác trông giống thằng bé đó.
Thằng nhãi Clark có
thể nhận nhầm thì sao.
Có thể đấy.
Nhưng ai thèm quan tâm tới nó.
Sếp.
Thị trưởng muốn vụ
này chìm xuống đi.
Tôi cũng muốn thế.
Muốn thế cậu phải khẳng
định thằng Walter Collins
không nằm trong số nạn
nhân của vụ thảm sát kia.
Vì nếu thằng bé cậu tìm thấy
không phải Walter Collins,
và nếu nó cũng không nằm
trong số kia, vậy thì nó đi đâu.
Người ta sẽ thắc mắc
tại sao ta không tìm thấy.
Tại sao ta không làm việc.
Nhưng nếu, rất có thể,
đúng là nó nằm trong số
nạn nhân của vụ Wineville,
thì khỏi tìm kiếm gì nữa.
Lúc đó cậu có đeo mo vào
mặt cũng không hết nhục.
Thà phiền phức một tí,
còn hơn phải như thế,
tôi nói đúng không?
Dạ đúng.
Thằng bé mất tích
gần một năm rồi.
Nếu thằng bé được tìm thấy,
thì nên là lúc này đây.
Dù thằng bé có ở vụ
thảm sát kia không,
thì sự thật là nó
cũng chết rồi.
Mẹ nó nên chấp nhận sự
thật đó, tôi nói đúng chứ?
- Đạ dúng.
- Tốt.
Thôi, thế nhé.
Chú mày thích thế thì ta
chả còn gì để nói nữa.
Đem trả lại nó cho trại cải tạo.
Tôi có làm gì đâu. Tôi còn không
ở đây khi chuyện xảy ra cơ.
Chú mày giả mạo Walter Collins,
chú mày khiến cảnh sát để lỡ
tội phạm bắt cóc và giết người.
Ta có thể ghép chú mày
vào tội đồng phạm đấy.
Không hay tí nào đâu.
Trại cải tạo còn kinh hơn ở
cái trang trại chết tróc đó cơ.
Tệ hơn nhiều.
Các ông đâu thể
làm thế với trẻ con.
Sanford Clark cũng là trẻ con đấy.
15 tuổi. Chuẩn bị tù mọt gông.
Bọn giết người và bọn đồng
phạm đều phải ngồi tù hết.
Đưa nó ra khỏi đây.
Tôi bó tay toàn tập rồi.
Chờ đã. Tôi không
muốn phải đi tù.
Vậy chứng minh đi.
Tôi ...
Tôi biết ở Los Angeles có
chiếu phim của Tom Mix.
Nếu được gặp Tom Mix ...
biết đâu ông ấy sẽ cho tôi
cưỡi ngựa của ông ấy.
Con ngựa tên là Tony.
Ông có biết nó không?
Cô thấy thế nào rồi?
Tốt rồi.
Xe cảnh sát vẫn bâu ở ngoài.
Tôi đoán họ rình xem
cô sẽ làm gì tiếp theo.
- Tôi sẽ về nhà.
- Sau đó?
Sau đó tôi sẽ nghĩ
thấu đáo mọi thứ.
Những gì họ làm với những người
phụ nữ kia, với con trai tôi nữa.
Tôi luôn dạy nó: "Không được
gây sự, nhưng hãy luôn đánh trả."
Tôi không gây sự, nhưng
giờ tôi sẽ đánh trả bọn họ.
Với hoàn cảnh của cô bây giờ thì
cảnh sát sẽ chưa dám làm gì đâu.
Nhưng cũng không
được lâu đâu.
Nếu bọn họ thấy nguy hiểm
Ngay lập tức ...
Thì bọn họ sẽ làm gì tôi?
Làm được quái gì tôi.
Tôi về nhà đây.
VANCOUVER, CANADA
NGÀY 20 THÁNG 9 NĂM 1928
Chào chị yêu.
Gordon.
Em về nhà lúc nào thế?
Em về được vài ngày rồi.
Em làm chị ngạc nhiên à?
Có sao không chị?
Có sao đâu. Em vào đi.
Cô cháu gái dễ thương
của em đi đâu rồi?
Nó chạy ra ngoài rồi.
Tầm chiều là nó về.
Bob có nhà đấy.
Tốt quá.
Em tính ở nhờ nhà chị
mấy hôm được không?
Ở lại à?
Vâng.
Em vào nhà vệ sinh 1 chút.
Đi đường xa bụi bặm quá.
Ừ được.
Cám ơn chị.
Nó à?
Được rồi, sang nhà bên tránh
mặt đi. Anh sẽ gọi cảnh sát.
làm sao tôi có thể liên lạc với nó
Nó ở tầng trên ấy.
Vòng ra đằng sau chặn đầu đi.
tới đây nào
đi nào
Cô Collins, giới thiệu với cô
đây là ông Hahn, bạn tôi.
Cô Collins, xin chia buồn
với mất mát to lớn của cô.
Chúng tôi vào được chứ?
Tôi rất biết ơn ông.
Nhưng người ta vẫn chưa ...
xác định chính xác
đó là con trai tôi.
Tôi thấy là không dễ dàng gì.
5 năm trước tôi cũng
mất 1 đứa con gái.
Không ngày nào là
tôi không tự nhủ:
"Mình phải báo cho Claudine."
Rồi tôi mới nhớ ra là
nó không còn nữa.
Mời ngồi.
Sáng nào tôi cũng gọi điện thoại
để hẹn gặp phía cảnh sát.
Họ nói không cho tôi ra làm
chứng, hoặc gọi nhân chứng
ở phiên tòa sắp tới. Họ nói
không cần phải như thế.
Tôi biết, nguồn tin
của tôi báo rằng
Jones và Sở CSLA sẽ
phủ nhận họ đã làm gì sai.
Kể cả vụ mấy đứa trẻ, và cô,
khiến họ phải đưa cô đi điều trị.
Vậy tôi nghĩ mình phải thuê
luật sư và khởi kiện dân sự.
Tôi biết một luật sư đã kiện
thắng kiện thành phố này 4 lần
Tiếc là ta không đủ
tiền thuê ông ấy.
Tôi hiểu.
Chính vì thế mà tôi tới đây.
Tôi rất vinh dự được bảo vệ
quyền lợi của cô, cô Collins.
Suốt 15 năm làm luật sư,
tôi chưa thấy ai đấu tranh
mạnh mẽ và bền bỉ
để đòi lại công bằng
và lẽ phải như cô cả.
Cám ơn ông.
để xem cái gì trên ngăn
tôi sẽ xem
Vâng, tôi có thể ...
Tôi là S.S. Hahn,
Tôi có lệnh của tòa án yêu cầu
ngay lập tức trả tự do cho
tất cả những nữ bệnh
nhân thuộc nhóm 12.
Đồng thời điều tra nguyên
nhân giam giữ họ ở đây.
Tôi rất tiếc, bác sĩ điều
hành sáng mai mới về.
Để tôi nói cho bà hiểu nhé.
Một là bà thả ngay những
phụ nữ trong danh sách này,
Hai là bà sẽ được ra trước
vành móng ngựa đấy.
- Tôi không thể ...
- Mời bà đứng tránh ra!!
tôi có thể gặp cô ấy chứ
đc mà , cô ấy trông thế nào
Mọi người đứng tránh ra.đưa anh í vào
Nó đây rồi.
Cậu Northcott, cậu có ý
kiến gì về lệnh bắt không?
Cậu Northcott, cậu
cảm thấy thế nào?
Ồ, thấy phê lắm.
Đang đi nghỉ ngơi mà.
Nghỉ ngơi phê lắm.
Các ông cảnh sát cho tôi
chơi nhiều trò chơi lắm.
Cậu trốn bao lâu rồi?
Vì sao cậu không bị phát hiện?
Tôi có trốn đâu.
Thêm kiểu nữa nào.
có thấy hình ảnh cô trên báo ko?
Mãi gần đây mới biết
người ta định bắt tôi mà.
Chả buồn trốn cơ.
Vali hành lí của
tôi đẹp lắm đấy.
Cậu có biết vì sao
cảnh sát bắt cậu không?
Không biết, nhưng tôi biết
không nói gì là tốt nhất.
hối hận , sếp?
Cậu có gì để nói với bố mẹ
của bọn trẻ bị sát hại không?
Miễn bình luận.
Thêm kiểu nữa, nhìn đây nào.
Thị trưởng Cryer.
Bất ngờ quá.
Thế này đây hả.
Trát hầu tòa, đòi từ chức.
Tấm lòng của Hahn và thân chủ
của ông ta, Christine Collins.
Không cần đọc kĩ đâu.
Bản copy được gửi tới
cho ông ngay đấy.
Hội đồng thành phố cũng
muốn xem xét kĩ vụ này
.. ngay lập tức.
Bố của nợ.
Tôi tưởng vụ này phải
chìm xuồng rồi chứ.
Năm nay sẽ bầu cử.
Cứ thế này để chết tôi à.
Ngài đừng lo, tôi giao
cho Jones vụ này rồi.
Đổ tội hết lên đầu cậu ta
cũng không ăn thua đâu.
Có lẽ nên để cậu ta ngoài cuộc
cho tới khi dư luận hạ hỏa đi.
- Có chuyện gì thế?
- Cô không thấy à?
Sự phản đối lớn nhất
mà tôi từng thấy.
- Phản đối?
- Phải.
Tất cả vì vụ Collins đấy.
Chúng tôi muốn lẽ phải!
Chúng tôi muốn lẽ phải!
Ôi trời.
Ông Harris
Chúa có cách riêng của
Người, cô Collins ạ.
nhóc
Quý ông, quý bà,
xin hãy chú ý.
Căn phòng này hôm nay đông
người chưa từng thấy.
Vì vậy, tôi yêu cầu mọi người
hãy thật đúng mực.
Đừng giả dối! Đừng giả dối!
Chúng ta ở đây vì muốn
biết sự thật của vụ việc.
Ai cũng sẽ được trình bày
nếu ta ngồi đây cả tuần.
Ông Thorpe, vì sao phía cảnh
sát không có đại diện nào?
Có ai là người của Sở
cảnh sát ở đây không?
Ông Davis có mặt không?
Ông Jones có mặt không?
Có bất kì ai đại diện cho
phía cảnh sát không?
Cô Collins, cô đi ra ngoài
cùng tôi một lúc nhé?
Có điều này tôi
muốn cho cô xem.
Tôi rất ghét tạm hoãn
phiên tòa ngay khi bắt đầu,
nhưng tôi nghĩ tôi
nên đi gọi điện.
Cảnh sát muốn tránh vụ
này khỏi phiên tòa chính.
mục đích cũng là để tránh
đám đông ồn ào ngoài kia.
Cô Collins. Tôi là Leanne Clay.
Đây là chồng tôi, John.
Tôi muốn bày tỏ lòng cảm
thông sâu sắc tới cô.
Cảm giác tương tự của
tôi khi ngóng cổ đợi tin
về con trai tôi David là
đủ tệ rồi, giờ lại cô nữa.
Nhưng gì cảnh sát làm với
cô thật không chấp nhận nổi.
Không chấp nhận được.
Tất cả đứng lên.
- Mời ngồi.
- Bailiff.
oh hey
Tôi thấy cô trên báo đấy.
Cô thật là chơi, dám chống
lại bọn cảnh sát như thế.
Bị cáo đứng lên.
Gordon Stewart Northcott,
Bị cáo bị kết tội giết
3 người cấp độ 1.
và 17 người nữa theo
hồ sơ của phía cảnh sát.
Bị cáo có nhận tội không?
Ồ, tòa ơi, em vộ tội.
Bị cáo ngồi xuống.
Bị cáo có thường đi khắp nơi,
nên tòa không chấp nhận bảo lãnh.
Ngày mai tòa sẽ bắt
đầu phần tranh tụng.
Bé trai Walter Collins,
bị phát hiện mất tích vào
ngày 10 tháng 3 năm 1928.
Chúng tôi đã tiến hành
tìm kiếm khắp nơi.
Ngày 18 tháng 8, chúng tôi nhận
được tin báo có một cậu bé
với đặc điểm nhận dạng giống
hệt ở DeKalb, *** Illinois.
Khi được hỏi, cậu bé đó đã
nhận mình là Walter Collins.
Sau đó chúng tôi quyết định
đưa cậu bé trở lại California.
Nhưng khi về thì cô Collins lại
nói đó không phải con cô ta.
Cô ta phủ nhận thằng bé,
bất chấp mọi đặc điểm
nhận dạng đều khớp.
Nhưng với những sự kiện
mới được khám phá, thì
hóa ra cô ấy đã đúng.
Vậy lí do gì mà ông lại ép
cô ta đi điều trị tâm thần?
Dù đó có đúng là
con cô ta hay không
cũng chẳng liên quan
tới quyết định của tôi.
Khi tới gặp tôi,
cô ta cư xử rất lạ.
Cô ta cư xử thất thường, nhất là
khi nhắc tới thằng bé ở DeKalb.
Sau khi nói chuyện tiếp thì
cô ta cư xử không đúng mực,
nên tôi buộc lòng phải đưa
cô ta đi điều trị tâm thần.
Thế thôi à?
Cậu phẩy tay một cái là ném ngay
một phụ nữ vào trại thương điên.
- Tôi có ném đâu.
- Bất cứ gia đình nào...
cũng sẽ bị nguy hiểm nếu 1
cảnh sát gọi 1 phụ nữ tới gặp
và 5 phút sau, ném ngay
cô ta vào trại thương điên.
Đâu phải là ném.
Đâu phải là ném.
Đâu phải là ném.
Vậy thì là gì?
Cô ta được đưa tới
đó đàng hoàng mà.
Đưa tới, hay ném, cũng
chả khác gì nhau cả.
Vấn đề là cô ta bị tống vào
đó mà không có lệnh nào cả.
Tôi có một bản sao
có lời khai chi tiết về
tình trạng cư xử
của cô Christine Collins
chống đối cảnh sát ***.
Ai chứng thực lời khai này?
Tôi.
Vậy nếu tôi hiểu không nhầm,
thì 1 phụ nữ đã bị ném vào trại
thương điên mà thiếu lệnh
vì trên thực tế chẳng
có lệnh nào cả.
Sau đó khi lệnh được viết ra,
thì cũng không cần kí,
không cần tòa thông qua
vì cô ta đang nằm
trong trại mất rồi.
Tôi nói đúng chứ?
Nói chung là, đúng.
Những biện pháp bất
thường này là do ...
do phải giải quyết những
trường hợp bất thường.
Chẳng nhẽ chúng tôi có
lỗi chỉ vì 1 thằng nhóc
tự nhận nó là Walter
Collins? Không thể.
Với lời khai nhận của thằng
nhóc, và thái độ của cô ta,
thì có ai mà chẳng nghĩ là
đầu óc cô ta có vấn đề?
Vì cô ta tới hỏi ông ư?
Vì cô ta không chịu nghe lời.
VÌ cô ta cứ tỏ ra ngoan cố.
Vì cô ta muốn giành lấy mọi
việc khỏi tay của cảnh sát.
Vì 1 công dân tỏ ra bất phục.
Vì cô ấy đang đấu
tranh cho con mình.
Thằng bé đáng lẽ vẫn sống
nếu như ông không lãng phí
thời gian để ra vẻ mình đúng.
Và cuối cùng ...
chuyện xảy ra đúng
như thế phải không?
Khi tất cả những thứ
tào lao này xảy ra,
Walter Collins đã bị sát hại,
cùng với 19 đứa trẻ khác.
ở hạt Northcott Ranch, Wineville.
Tôi nói đúng chứ?
Đúng.
Thật bôi bác.
Tôi không còn gì để hỏi nữa.
tàu 14 đang trên đường vào ray
Sau nhiều nỗ lực, chúng ta đã
xác định được thằng bé là ai.
Thằng nhóc đã gây ra
rất nhiều việc tày trời.
Nhóc Arthur Hutchins
ở *** Iowa.
Cùng với đó, lệnh bắt kẻ
đã giết hại Walter thật,
chúng tôi đã khám phá 2 bí mật
lớn nhất ở Los Angeles này.
Hy vọng quý vị báo chí sẽ ghi
nhận tích cực những điều đó.
và bỏ qua những lỗi lầm
không đáng có vừa qua.
Xin giới thiệu với quý vị,
Mẹ thật của thằng bé,
cô Janet Hutchins.
Arthur.
Hy vọng thằng bé không
gây phiền toái cho ông.
Ồ không đâu.
Chụp ảnh chung nào.
Kiểu nữa.
Cô Hutchins,
Cô Collins muốn trả lại
thằng bé những thứ này.
Quần áo cô ấy cho nó mặc.
Cám ơn.
Tuyệt không, Arthur?
Nói "cám ơn" đi.
Tôi không cần. Vứt quách đi.
Bé con bướng bỉnh ghê nhỉ.
Không phải tại tôi.
Tại cảnh sát.
Họ dặn tôi làm Walter Collins.
Tôi không cố tình làm thế.
Không phải tại tôi.
Tự gây ra tội rồi lại
trách cảnh sát.
Dân tình bây giờ
hay như thế nhỉ?
Bảo trọng, Arthur!
Thôi, hôm nay thế thôi.
Thưa ngài, thằng bé có ý gì?
Hôm đó là mùng 10 tháng 3,
tôi đi làm về nhà.
con trai 9 tuổi của tôi,
Walter, đã mất tích.
Jones đã xử lý đúng với
những thông tin nhận được.
Walter Collins có khe hở răng.
Thằng bé đó chưa từng
học ở lớp của tôi.
à, 1 vài tấm ảnh cho thấy
những j` Sanford Clark nó tôi
rằng anh í có dính trong vụ sát hại các đứa trẻ
cảm ơn thanh tra
kính thưa quý tòa
tôi hỏi để lấy bằng chứng
Tôi đây, Reverend.
Hồi Walter còn ở đây, tôi thường
đi vào phòng khi nó đang ngủ say.
Dù cho bây giờ tôi không
nghe thấy, hay nhìn thấy nó.
Nhưng tôi cảm nhận thấy.
Vì thế tôi không tin
Walter đã chết rồi.
Tôi cảm nhận được nó.
- Cô Collins...
- Không.
Tôi biết cảnh sát nói gì.
nhưng nơi
Nhưng những đứa trẻ ở đó
còn chưa được nhận dạng mà.
Và biết đâu thằng bé kia nhìn
nhầm khi xem ảnh Walter?
Tôi hiểu cô không muốn
chấp nhận thực tế.
Bà mẹ nào chẳng thế.
Con cô hẳn cũng muốn thế.
Có thể.
Hoặc có thể nó muốn tôi
hãy tiếp tục tìm kiếm nó.
Có thể nó đang
ở đâu đó đợi tôi.
Tôi cũng tin là nó đang đợi.
Nó đang đợi ở một nơi
mà 1 ngày nào đó ta sẽ tới để
đoàn tụ với những người thân.
Ngày đó, nó sẽ biết từ đầu
chí cuối, từ sâu thẳm trái tim,
rằng cô đã làm mọi thứ trong
tầm tay của mình, cô Collins ạ.
Mọi thứ.
Ta nên đi thôi.
Một phút nữa.
Giờ là phán quyết cuối cùng.
Ủy ban đã nghe mọi lời khai
và nắm rõ mọi sự thật.
Chúng tôi muốn cảnh sát Jones
bị đình chỉ công tác vĩnh viễn.
Trật tự. Trật tự.
Ông Foreman,
Bồi thẩm đoàn đã ra
phán quyết chưa?
Đã có, thưa chủ tọa.
Bị cáo hãy đứng lên.
Những bước cần thiết sẽ được
tiến hành để có những thay đổi
trong những quy định pháp luật
hiện hành, theo đó 1 công dân
của thành phố có thể bị giam
giữ trong các cơ sở y tế.
Xin mời đọc phán quyết.
Tuyên bố bị cáo Gordon
Stewart Northcott,
phạm tội giết
người cấp độ 1.
Cuối cùng, lòng tin vào
sở cảnh sát thành phố
chỉ có thể được như cũ
nếu như toàn bộ lãnh
đạo cũ phải thôi việc,
và ủy ban sẽ tiến cử
những người mới.
Phiên tòa kết thúc tại đây.
Bị cáo còn muốn nói
lời cuối cùng không?
Tôi muốn nói rõ thế này,
các người chưa bao giờ
xét xử tôi công bằng cả.
Chủ tòa,
hay cả cái tòa này.
Người tử tế duy nhất
ở đây, là cô ta.
Vì cô ta là người duy nhất chưa
hề bơm đểu tôi với báo chí.
Cô ta là người duy nhất hiểu
cảm giác bị cảnh sát bôi nhọ
thôi đủ rồi
Rồi sau đó bị ném vào hố.
Bị thối rữa, bị lãng quên,
tôi nói thế có đúng không?
Gordon!
Đúng không?
Tôi chưa hề giết
con cô, cô Collins.
- Đủ rồi đấy.
- Tôi chưa hề làm thế.
Tôi chưa hề làm đau Walter.
Yêu cầu kiềm chế bị cáo, nếu
không sẽ có biện pháp mạnh.
Thằng bé như thiên thần.
Buông tao ra.
Ngồi xuống ngay.
Gordon Stewart Northcott,
Tôi ra lệnh chuyển bị cáo
tới nhà tù San Quentin.
Bị cáo sẽ được giam ở đó tới
ngày 2 tháng 10 năm 1920.
Vào ngày đó, bị cáo sẽ
bị treo cổ cho tới chết.
Chúa ban phước lành cho ngươi.
Tôi nghỉ 10 phút được không?
Được chứ.
Cô biết đấy,
Nhiều lúc cô nên giành 10phút
đó để nghỉ thực sự thì hơn.
Sẽ tốt hơn cho cô.
Tôi biết rồi.
Tôi là Christine Collins.
Hôm qua tôi có gọi.
Tôi muốn nhờ ông
xem qua hồ sơ đó
xem có ai giống con tôi,
Walter Collins không.
Dạ vâng.
Thế cũng được.
Một tháng nữa tôi sẽ gọi lại.
Cám ơn ông rất nhiều.
- Cô Collins.
- Tôi đang ...
Vâng, tôi biết.
Vì thế mà tôi mới tới gặp cô.
Tin về Walter đấy.
Chúng tôi có ...
Có một cuộc điện đàm rất lạ.
Từ ai thế?
Gordon Northcott.
Hắn ta muốn gặp cô.
Vì sao?
Hắn ta nói hắn biết cô
vẫn đang tìm con trai.
Và trước khi chết ...
Hắn bảo hắn nói dối khi
bảo rằng không giết Walter.
Cô Christine, giờ hắn muốn
thừa nhận là đã làm thế.
Hắn nói nếu cô tới
nhà lao gặp hắn,
hắn sẽ nói sự thật với cô,
để cô có thể quên đi chuyện cũ,
và làm lại tất cả.
Cô cũng biết là ngày mai hắn
sẽ bị treo cổ ở San Quentin.
Nên cô không còn
nhiều thời gian đâu.
Suốt cả sáng nay tôi
đã cố thu xếp đấy.
Cô là người phụ nữ
đầu tiên trong 30 năm qua
ở *** này được vào thăm
tử tù sắp sửa bị treo cổ.
Cô sẽ không sao chứ?
- Vâng.
- Chúng tôi chờ ngay ngoài.
20 phút thôi đấy.
Cô không có điếu thuốc nào à?
Cậu Northcott, cậu
muốn tôi tới gặp cậu.
Cậu nói nếu tôi tới,
cậu sẽ kể sự thật về con tôi.
Phải.
Phải, tôi có nói thế.
Thế nhưng, vấn đề là ...
Tôi đâu có nghĩ cô sẽ tới thật.
Giờ thì ...
- Giờ thì ...
- Giờ thì sao?
Tôi đâu có nghĩ cô sẽ tới.
Tôi đâu có muốn gặp cô.
Cậu không muốn gặp tôi?
Không. Tôi không
nói cho cô được.
Giờ tôi không thể nói
được, không thể được.
Khi mà ngày mai họ
sắp lôi tôi ra treo cổ.
Cô Collins, gửi điện đi dễ lắm.
Nhưng bây giờ, gặp cô
trực tiếp, cô thấy đấy ...
Tôi, tôi không thể ...
Tôi không thể nói những
gì cô muốn biết được.
Vì sao?
Vì nếu nói ra tôi sẽ
phải xuống địa ngục.
Hôm qua tôi đã rửa tội và xin
Chúa tha thứ mọi điều tôi làm.
Từ đó tới giờ tôi
cố cư xử thật tốt.
Nhưng nếu giờ tôi nói,
thì coi như tôi lại có tội.
Và không còn thời gian nữa,
Chúa sẽ không tha thứ cho tôi.
Nói cho cô biết, tôi không
muốn xuống địa ngục đâu.
Không đâu ...
Cậu Northcott, chính
cậu bảo tôi tới đây.
Cậu Northcott, nhìn tôi đây.
Cậu Northcott, nhìn tôi đây.
Cậu có giết con tôi không?
Cậu có giết con tôi không?
Tôi không biết cô đang nói gì.
Cậu có biết. Cậu có biết.
Cậu có giết con tôi không?
Tôi đã bảo là không muốn
nói chuyện với cô bây giờ.
Cậu có giết con tôi không?
Cậu có giết con tôi không?
Cậu có giết con tôi không?
- Cậu có giết con tôi không?
- Tôi không biết.
Cậu không biết?
Cậu không nhớ ư?
- Cậu có giết con tôi không?
- Ôi đừng!!!
Trả lời đi! Trả lời tôi đi!
- Tôi không biết tên đứa nào.
- Cậu có giết con tôi không?
Tránh xa tôi ra đi.
Không thì sao?
- Cậu có giết con tôi không?
- Tôi không biết.
Mày có giết ...
Mày có giết con tao không?
- Mày biết tên nó mà.
- Không, tôi không biết.
Mày biết tên nó. Mày
nói nó như thiên thần.
- Khôngg!!
- Mày biết tên nó!
- Không, tôi không biết!
- Mày có giết con tao không?
Bọn chúng khóc thét đòi
bố mẹ tới cứu, và tôi ...
Mày có giết con tao không?
Mày có giết con tao không?
- Trả lời đi!
- Không thì sao?
Trả lời đi!
Không trả lời thì cô làm
gì được tôi? Đánh tôi à?
Tao nguyền mày xuống địa ngục!
Tao nguyền mày xuống địa ngục!
- Mày có giết con tao không?
- Bảo vệ đâu! Bảo vệ!
Mày có giết con tao không?
- Mày có giết con tao không?
- Thôi đi, cô ơi.
Tao nguyền mày xuống địa ngục!
Tao nguyền mày xuống địa ngục!
Tao nguyền mày xuống địa ngục!
Rất tiếc, thưa cô.
Mày có giết con tao không?
Gordon Stewart Northcott,
cậu bị kết tội giết người,
hình phạt là tử hình.
Hình phạt sẽ được thực
hiện ngay, không trì hoãn.
Hình phạt được thực hiện
theo luật *** California.
Cậu muốn nói lời cuối không?
Không.
Không.
Tôi sẽ không nói gì sau
khi thú tội với Chúa đâu.
Liệu có ...
Liệu có đau không?
Đừng nhanh quá.
Xin đừng làm nhanh quá.
Xin đừng!!!
Tôi không muốn.
Không! 13 bước chân.
13 bước chân.
Tao có giết hết đâu,
lũ khốn khiếp này.
Tao có giết hết đâu.
Tao có giết hết đâu.
Xin ...
Cho tôi cầu nguyện đi mà.
Chúa ơi!
Có ai cứu tôi với!!
Cầu nguyện cho tôi với!!
Chúa ơi, không!!!
Không! Không!
Silent Night.
Holy Night.
All is calm.
All is bright.
Round yon ***.
Mother and child ...
Tối nay bọn tôi mở tiệc đấy,
ăn mừng giải Oscar diễn ra.
- Cô tới không?
- Không, tôi còn nhiều việc lắm.
Đi đi mà.
Các cô làm nhiễu đường
dây tới Baltimore rồi.
Phải có người sửa chứ.
Đi chơi vui vẻ đi. Tôi
nghe đài được rồi.
Cũng được.
Cô chắc chứ?
Chắc mà. Đi chơi vui vẻ đi.
- Buổi tối vui vẻ.
- Buổi tối vui vẻ.
Tôi đã bảo là tôi ...
Chào, Ben.
Tôi có hẹn ăn tối ở nhà
hàng Musso và Frank.
Mọi người sẽ cùng dự đoán
tối nay phim nào đoạt giải.
Thế chắc phải vui lắm.
Cô đi cùng cho vui nhé.
Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.
Buổi tối vui vẻ.
Ben?
Tôi ...
Tôi cá 2$ phim Chuyện Lúc
Nửa Đêm sẽ giành giải Oscar.
Có vẻ tôi là người duy nhất nghĩ
nó vượt qua phim Cleopatra.
Nếu đúng thế thì tối mai
ta mở tiệc ăn mừng nhé.
Nhất trí, Christine. Hẹn gặp lại.
Nếu phim đó thắng tôi sẽ gọi.
Tôi ở đây suốt mà.
...Người Gầy Nhom, Cleopatra...
Có gì hay đâu.
... và Chuyện Lúc
Nửa Đêm.
Clark Gable,
Claudette Colbert.
Tôi thuộc lòng rồi.
Xin phép được
mở phong bì.
Giải Oscar thuộc về:
Chuyện Lúc Nửa Đêm.
Mình biết mà! Mình biết mà!
Tôi thắng rồi nhé.
Cô Christine Collins à?
Dạ vâng.
Tôi là Clay, cô nhớ chứ?
Bà Clay! Vâng, tôi nhớ.
Tôi phải gọi báo cho cô ngay.
- Có chuyện gì thế?
- Cảnh sát vừa gọi.
Họ tìm thấy 1 đứa
bé, Christine ạ.
- Ở đâu thế?
- Lincoln Heights Precinct.
Chúng tôi đang tới đó đây.
Tôi sẽ tới ngay.
Cô đây rồi.
Tôi muốn vào gặp nó ngay,
nhưng cảnh sát muốn
nói chuyện với nó trước.
- Họ chắc chứ?
- Họ chắc.
Quan trọng hơn,
tôi cũng chắc.
Chắc chắn là con tôi.
Là David.
Nó còn sống, Christine ạ.
Họ tìm thấy nó ở Hesperia.
Cháu đang trên đường về nhà,
và bọn họ nói cần
cháu giúp tìm con chó?
Vâng.
Sau khi cháu vào trong
xe thì chuyện gì xảy ra?
Bọn họ lái xe đi, lâu lắm.
Rồi chúng cháu tới 1 trang trại.
Nào nào, Davy.
- Davy! Ngoan nào.
- Buông tôi ra.
Đừng bướng bỉnh như thế.
Ở đó còn những bạn khác không?
Có, còn khoảng 5 bạn.
Các bạn ấy ở đó lâu rồi.
Các nhóc, Davy nè.
Các nhóc hãy làm
bạn ấy ... Này!!!
ko. ko. hey . im miệng
Cháu có nói chuyện
với ai không?
Cháu có nhớ tên bạn nào không?
Có ạ.
Có 2 anh em sinh đôi.
Mang họ Winslow.
1 đứa lớn nhất là Jeffrey.
Và Walter.
Walter?
- Vâng.
- Cháu có nhớ họ của Walter không?
Collins.
Walter Collins.
Nếu cháu chỉ nhớ tên vài bạn
thì sao cháu nhớ được cả họ?
sao con có thể nhớ đc
Là do chuyện lúc đó.
Walter và Jeffrey
nói chuyện với nhau.
2 bạn ấy kiểm tra xung quanh.
2 bạn ấy tìm thấy một lỗ
hở ở hàng rào thép ***.
Cẩn thận.
Nhanh lên.
Bọn cháu nới rộng chỗ
đó và chạy thoát ra ngoài.
Khi thoát ra ta sẽ chạy về
các hướng khác nhau nhé.
Như thế bọn chúng sẽ
không bắt được hết.
Lúc đó khá ồn ào.
Đừng làm ồn nhé.
Nếu chỗ đó không đủ
rộng thì sẽ bị kẹt mất.
- Chờ với!
- Nhanh lên nào.
Chân tao kẹt! Cứu tao với!!
Nó đến kìa! Nó ...
Chân tao!
Nó đến kìa!
Nhanh lên, chạy đi!
Bọn ranh con chúng
mày làm cái gì ...
Ôi, mẹ Maria! Ôi Chúa ơi!!
Quay lại ngay! Bọn nhóc kia!
Này!
Này!
Dừng lại!
Kiểm tra bọn còn lại đi!
Bọn chết tiệt! Tao
đuổi theo đây này!
Chết tiệt! Chết tiệt!
Bọn ranh, bọn mày đi
đâu tao cũng sẽ tìm về.
- Trốn hết rồi.
- Lên xe mau.
Tao sẽ tìm bọn mày
về. Bọn khốn khiếp.
Lên xe đi, Sanford!
Đó là lần cuối cháu
thấy các bạn ấy.
Cháu không biết có ai
bị bắt lại không à?
Không ạ.
Cháu chỉ biết ...
nếu Walter không
quay lại cứu cháu,
thì có lẽ giờ này cháu
đã không còn ngồi đây.
Được rồi.
Sau đó thì sao nữa?
Cháu đi dọc đường chính.
Cháu gặp 1 đoàn tàu đang
dừng, và cháu nhảy lên.
Sao cháu không kể cho
ai chuyện xảy ra?
Vì cháu sợ.
Cháu sợ bọn họ sẽ đuổi
theo cháu, hoặc bố mẹ cháu.
Nên cháu không kể cho ai.
Cháu phải tự lo, cho tới khi
cháu được cô Lansing cho ăn.
Cháu nói dối là trẻ mồ côi.
Cô ấy cho cháu ở lại.
Và cháu ở lại.
Đêm nào,
cháu cũng tỉnh giấc vì sợ
bọn họ có thể ở ngay ngoài.
Sau đó trên đài đưa tin của
cảnh sát về trang trại đó.
Cháu nghĩ "Không thể
quay lại được rồi!"
Vì sao?
Vì sao không?
Cháu không kể ai chuyện xảy ra.
Nên cháu sợ người ta sẽ
đổ tội cháu giết bọn trẻ kia.
Nên cháu lánh mặt đi.
Vậy vì sao sau ngần ấy
thời gian cháu lại trở về?
Vì sao lại là bây giờ?
Vì cháu nhớ mẹ lắm.
Cháu nhớ cả bố nữa.
Cháu muốn được về nhà.
Cháu muốn được về nhà.
Con có sao không?
Mẹ yêu con.
Không thể tin nổi.
5 năm, vụ việc đã khép lại, ai cũng
nghĩ nó đã chết, vậy mà nó lại trở về.
Nó không thể về nếu
không có Walter.
Con chị dũng cảm lắm, Collins.
Chị phải thấy tự hào về nó.
Vâng.
Chị nghĩ nó vẫn
đang ở đâu đó chứ?
Sao lại không.
Đêm đó có 3 đứa trốn thoát mà.
Nếu 1 đứa chạy được thì
biết đâu 2 đứa kia cũng thế.
Có lẽ ở đâu đó Walter
cũng đang lo sợ như thế.
Sợ về nhà và gặp phải rắc rối.
Nhưng dù sao,
Tôi cũng có thêm 1 thứ mà
phải đến tối nay tôi mới có.
Là gì vậy?
Hy vọng.
Sau phiên tòa, Cảnh sát Jones bị đình chỉ công tác.
Davis bị giáng chức. Thị trưởng Cryer không chạy
đua vào ghế thị trường nữa. Suốt quãng đời còn lại, mục sư Reverend đã dùng
chương trình radio của mình để tố giác những sai
lầm của ngành công an và hệ thống chính trị. Để khỏi bị mang tiếng, hội đồng Wineville của
Carlifornia đã đổi tên thành Mira Loma. Còn Christine Collins vẫn không
ngừng tìm kiếm con trai mình.