Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chết ở nơi thuộc về người mình yêu thương...
Dường như là cách tốt nhất.
Bởi vậy, tôi không thấy hối hận khi bỏ nhà ra đi.
Tôi muốn quên Phoenix,
Quên đi cái nóng của nó.
Tình yêu, tính khí thất thường và liều lĩnh của mẹ
...cả ông chồng mới của bà.
-Các cô gái, đi thôi!
Anh yêu cả hai, hãy đi cho kịp chuyến bay.
Họ muốn đi bằng ôtô,
Nên tôi đã có một khoảng thời gian ở bên bố.
Và đây có thể là điều tốt...
Tôi nghĩ vậy.
Twilight
Subtitled by Heonny&Heonnie.
Ở *** Washington,
Dưới bầu trời bao phủ liên miên bởi mây và mưa,
Có một thị trấn nhỏ tên là Forks.
Dân số: 3120 người.
Đó là nơi tôi đang đến.
Bố Charlie.
Ông là cảnh sát trưởng.
-Tóc của con dài hơn.
-Con cắt từ lần cuối gặp bố.
-Bố đoán nó lại mọc lên rất nhiều.
Tôi thường ở đây hai tuần vào mỗi mùa hè,
Nhưng đó là những năm về trước...
-Bố đã dọn sạch sẽ phòng tắm.
À, vâng...
Một phòng tắm.
-Cái đèn này đẹp thật.
-Những người phụ nữ nhà Sear làm nó từ vài thứ của cái giường.
-Con thích màu tím, đúng không?
-Màu tím thật tuyệt.
-Cám ơn.
-Okay.
Một trong những đức tính tốt của bố Charlie...
Ông ấy không bao giờ do dự.
-Tôi nghe nói các chàng trai của cậu đã xuống phố.
Gặp cậu thật tốt.
-Bella, con còn nhớ Billy Black...
-Vâng.
-Chú trông phong độ đấy.
-Chú vẫn còn nhảy nhót được mà.
-Chú vui vì cuối cùng cháu cũng đến đây.
-Charlie không ngừng nói về điều đó
từ khi cháu bảo sẽ đến đây.
-Được rồi, cứ thổi phồng lên đi...
Tôi sẽ đẩy ông xuống bùn
-Cho đến khi tôi nện vào mắt cá chân của anh.
-Vâng, thử xem!
-Chào, mình là Jacob.
-Tụi mình thường nghịch bùn khi còn nhỏ.
-Ừ, mình nhớ.
-Họ vẫn luôn như vậy à?
-Càng già càng giở chứng ấy mà.
-Vậy, con nghĩ sao?
-Sao ạ?
-Món quà mừng con về nhà.
-Cái này á?
-Chỉ cần mua chuộc Billy thôi.
-Yep.
-Tớ đã sửa lại máy móc rồi.
-Ồ không!
-Lạy chúa!
-Thật là hoàn hảo!
-Bố đùa phải không!
-Xin lỗi.
-Tôi nói là con bé sẽ thích mà.
-Tôi rất hiểu bọn trẻ.
-Ồ vâng, chàng trai. Anh như quả bom vậy.
-Okay,
-Cậu phải nắm chặt cần số
nhưng mà...
-Cậu sẽ làm tốt thôi.
-Cái này hả?
-Ừ, đúng rồi.
-Được rồi.
-Cậu muốn đến trường hay đi đâu?
-Tớ hiếm khi đến trường.
-Được rồi.
-Thật tệ. Không dễ để
hiểu ai đó.
Ngày đầu tiên ở trường mới.
Đang là tháng 3, giữa học kỳ.
Tuyệt vời.
-Xe đẹp đấy.
-Cám ơn.
-Cậu là Isabella Swan, một cô nàng mới đến.
-Chào! Tớ là Eric, thổ địa ở đây.
-Cậu cần gì không? Hướng dẫn du lịch, các buổi hẹn hò...
Một bờ vai để khóc...
-Tớ thật sự là kiểu người
'trầm lặng' đấy
-Đó sẽ là tiêu đề tốt nói về cậu.
-Tớ sẽ cho cậu lên báo,
Trang nhất.
-Làm ơn đừng...
-Whoa! Thoãi mái đi...
-Không chụp hình.
-Được không?
-Cám ơn.
-Tớ xin lỗi.
Tớ đã nói họ là tớ không biết chơi.
-À, không... à...
-Cậu là Isabella, phải không?
-Bella.
-Yeah, hey! Tớ là Mike... Newton.
-Rất vui khi quen cậu.
-cô ấy là hoa có *** đấy, phải không?
-Tiện thể, tớ là Jessica...
-Hey, cậu từ Arizona, đúng không?
-Vâng.
-Không phải những người ở Arizona
đều ... có nước da rám nắng à?
-Vâng, có lẽ vì vậy mà
họ đuổi tớ đi.
-Cậu được đấy.
-Vui đấy...
-...một mẫu tuyệt vời.
-Chúng ta sẽ như những ngôi sao rơi xuống từ trên trời.
-Chào Mikey! Cậu đã gặp cô gái của tớ, Bella.
-Oh, cô gái của cậu à?
-Yeah.
-Cô gái của tớ!
-Oh, Tyler...
-Lạy chúa,
-họ nhưng học sinh lớp 1.
và cậu là món đồ chơi mới bóng bẩy.
-Cười lên nào!
-Okay...
-Xin lỗi, tớ chụp cho hình minh họa...
-Không hình minh họa, Angela.
Đừng làm vậy lần nữa nhé.
-Được rồi, tớ chỉ...
-Tớ sẽ quay lại...
-Tớ nghĩ ta nên chuyển sang mời
chủ báo khác uống nước...
-Cậu có thể đăng chuyện...
rối loạn ăn uống chẳng hạn...
-Các chàng trai của đội bơi lội...
-Chính xác, cái đó được đấy.
-Yeah, đúng rồi. Đó chính xác là điều tớ nghĩ.
-Ta đang nói về kích cỡ Olympic đấy.
-Không được, anh ta gầy trơ xương.
Sẽ chẳng có cảm giác gì đâu...
-Họ là ai vậy?
-Nhà Cullen.
-Họ là, um...
-Con nuôi của ông bác sỹ và bà Cullen.
-Họ chuyển đến từ Alaska
vài năm trước.
-Họ rất khép kín.
-Ừ, họ luôn đi cùng nhau...
và ở cùng nhau.
-Cô gái tóc vàng là Rosalie,
và anh chàng tóc đen, Emmett...
-Họ là 1 cặp.
-Tớ không chắc vậy thì có đúng luật không.
-Jess, họ đâu phải anh em ruột đâu.
-Yeah, nhưng họ như cặp bồ nhau vậy...
Thật kỳ quặc.
-Và... Okay,
cô gái nhỏ tóc đen là Alice...
Cô ta thật sự rất kỳ quặc.
-Và cô ta đi cùng Jasper, một chàng trai tóc vàng
trông lúc nào cũng như bị bệnh.
-Bác sỹ Cullen thích nuôi những đứa trẻ như vậy...
-Có thể ông ấy sẽ nhận nuôi tớ.
-Anh ta là ai?
-Đó là Edward Cullen...
anh ta thật sự là ngôi sao sáng.
-Nhưng hình như ở đây không có cô gái nào
xứng đôi với anh ấy.
-Như mình đã nói... cậu biết đấy.
-Vậy... ừ...
-Cho nên, đừng phí thời gian...
-Tớ cũng chẳng định làm gì đâu.
-Thầy Molina?
-Chào, Mike.
-Oh, vâng... cô Swan.
-Chào, thư mời của em?
-Cảm ơn,
chào mửng em vào lớp.
-Cái này của em.
-Chổ ngồi của em ở kia,
đó là cái cuối cùng, cho nên...
nhớ giữ nó nhé.
-Được rồi, hôm nay chúng ta
sẽ quan sát
những con trùng Planaria...
-Phải có chỗ chứ...
-Vật lý? Hóa học?
-Lớp nào cũng hết chỗ rồi.
-Cô vừa mới đánh dấu chỗ này.
-Cố e là em phải ở lại lớp Sinh học.
-Được rồi, em chỉ cần...
chấp nhận chịu đựng thôi.
-Cô không nghĩ cháu lớn thế này.
và xinh đẹp nữa.
-Hey, Bella!
-Cháu nhớ chú không?
-Chú chơi cho Santa 1 năm...
-Này, Waylon... Nó đón Giáng sinh
ở đây khi mới 4 tuổi.
-Tôi cá là tôi đã gây ấn tượng, phải không?
-Anh luôn vậy mà...
-Tay tệ nhất ở Santa.
-Này! Bọn trẻ thích nhìn mấy cái lọ này bay đấy.
-Để con bé ăn nốt Ham-Burger của nó đi, Waylon.
-Khi cháu ăn xong, cô sẽ mang cho cháu
món cháu thích nhất...
-Berry Cobbler, nhớ không?
-bố cháu vẫn ăn nó...
váo mỗi thứ năm.
-Cám ơn cô, thật tuyệt.
-con yêu! nghe này,
-nếu buổi tập của Phil tốt,
ta sẽ chuyển đến Florida.
-(Làm ơn cho vào 1 đôla 25 xu bạn có thêm được 3 phút)
-Mẹ, điện thoại của mẹ đâu?
-Okay, đừng cười.
-Mẹ không mất sợi dây, nó vẫn còn...
-Thật tức cười.
-Giờ mẹ đang tẩy chay công nghệ.
-Con nhớ mẹ.
-Oh, con yêu! Mẹ cũng nhớ con.
-nói cho mẹ nghe về trường mới đi...
bọn trẻ ở đó thế nào?
-có anh chàng nào dễ thương không?
-họ có tốt với con không?
-À... Con được chào đón ở đây.
-Uh-oh. nói cho mẹ nghe đi.
-không có gì đâu mẹ.
-mẹ thấy có đấy, con yêu!
-con phải làm bài tập.
-ta sẽ nói chuyện sau.
-Okay, mẹ yêu con.
-con cũng yêu mẹ.
Tôi đã lên kế hoạch đối mặt với anh ấy...
để xem vấn đề của anh ta là gì.
Nhưng anh ta không xuất hiện.
-Bella!
và ngày tiếp theo...
một ngày như vậy.
Thêm 1 ngày trôi qua...
mọi chuyện trở nên hơi...
kỳ lạ.
-Con ổn chứ?
-vâng, con ổn.
-Băng tuyết trơn quá.
-Ừ... Cho nên bố bỏ thêm vài cái lốp trên xe tải.
-Những cái cũ mòn quá rồi.
-à, có thể bố sẽ về muộn.
bố xuống hạt Mason.
-một bảo vệ ở nhà máy Grisham bị giết
bởi một con thú nào đó.
-con thú ư?
-con không còn ở Phoenix nữa đâu, Bells.
-dù sao, bố sẽ giúp con 1 tay.
-cẩn thận.
-bố luôn vậy mà.
-cảm ơn bố về mấy cái lốp xe.
-Ừ.
-Bọn tổ chức buổi khiêu vũ rất nghiệp dư
nhưng tớ cần làm vài việc
-Họ cần 1 người chọn nhạc, cho nên...
hãy đưa tớ list nhạc của cậu.
-Hey! Nghe này, tớ thắc mắc là...
-Uhm, cậu có thể hẹn ngày để...
-Sao rồi, Arizona! Huh?
-Cậu thích mưa chứ?
-Cậu sẽ phải quen với nó thôi.
-Hey Mike, cậu thật tuyệt đấy.
-Oh, không...
-Chào.
-Tớ xin lỗi vì đã bỏ qua cơ hội
tự giới thiệu mình vào tuần trước.
tớ là Edward Cullen...
-Cậu là Bella?
-Vâng.
-Những khoanh hành!
đó là cái ở dưới dao của các em.
Okay?
-vậy hãy tách chúng ra và đánh dấu vào
các giai đoạn phân bào.
và nhóm nào làm đúng trước tiên
sẽ giành giải thưởng...
1 củ hành bằng vàng!
-Phụ nữ trước...
-Cậu đã đi đâu đó...
-Yeah. Uhm, tớ rời thị trấn
2 ngày.
lý do cá nhân thôi.
-Pha đầu phân bào.
-Tớ xem qua nhé?
-đó là Pha đầu.
-Như tớ đã nói.
-Vậy... cậu thích trời mưa không?
-Sao?
-Cậu đang hỏi về thời tiết à?
-Ừ...
-tớ đoán là vậy.
-À, tớ không thích trời mưa...
...lạnh,
ẩm ướt...
và tớ thật sự...
-Sao vậy?
-Không có gì.
-Đó là... Pha sau
-Tớ kiểm tra nhé?
-Tất nhiên.
-Pha sau.
-Như tớ đã nói.
-Nếu cậu ghét thời tiết lạnh và mưa,
sao lại chuyển đến vùng ẩm ướt nhất
của Hoa Kỳ?
-Chuyện này phức tạp lắm.
-Tớ chắc mình có thể nghe cậu.
-Uhm, mẹ mình tái hôn...
-Vậy, cậu không thích ông ta...?
-Không, không phải...
Phil rất tốt bụng.
-Đó là Pha giữa.
Cậu muốn kiểm tra không?
-Không, tớ tin cậu.
-Sao cậu không đi chung với mẹ và Phil?
-À, Phil là 1 cầu thủ bóng chày hạng nhì.
ông ấy đi suốt.
-Mẹ ở nhà với mình nhưng
mình biết bà ấy không hạnh phúc...
-Tớ nghĩ mình sẽ ở với bố 1 thời gian...
-Và cậu thấy không vui.
-Không...
-Xin lỗi, mình chỉ muốn biết thêm về cậu.
-Thật uqá khó để hiểu cậu.
-Này, cậu có hợp đồng với ai à?
-Không.
-Lần trước mắt cậu màu đen, còn bây giờ...
nó màu vàng nâu.
-Yeah, tớ biết. Đó là... Uhm,
chỉ là thay đổi ánh sáng thôi.
-Bella, tớ xin lỗi...
tớ đã hoảng sợ.
-Bella! tớ gọi 911 rồi.
-Bella,
con ổn chứ?
bố và con phải nói chuyện.
-Con ổn không?
-Con ổn, bố bình tĩnh đi.
-Tớ xin lỗi Bella, tớ đã cố phanh lại.
-Tớ biết, không sao đâu.
-Không, tôi biết là có đấy.
-Bố, đó không phải là lỗi của cậu ấy.
-Con có thể đã mất mạng. Con hiểu chứ?
-Vâng. Nhưng con không sao, nên...
-Cậu có thể hôn tạm biệt
tấm bằng lái rồi đấy.
-Tôi nghe con gái ngài cảnh sát trưởng
đang ở đây...
-Oh, bác sỹ Cullen.
-Charlie.
-Để tôi lo cho, Jackie.
-Isabella.
-Bella.
-À, Bella... Có vẻ chỉ là cú ngã nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy thế nào?
-Tốt.
-Nhìn đây...
-Cô có vẻ có kinh nghiệm với 1 vài
chấn thương tinh thần hoặc... sự mất phương hướng...
-Cô trông khỏe.
-không có dấu hiệu chấn thương đầu.
-Tôi nghĩ cô sẽ ổn.
-Tớ xin lỗi Bella, tớ thật sự...
-con nghĩ sẽ thật tệ nếu Edward không ở đó.
Anh ấy đã cứu con.
-Edward? Con trai ông?
-Yeah, thật kinh ngạc.
-Ý con là, anh ấy đến rất nhanh...
trong khi không ở gần con.
-Nghe có vẻ cô rất may mắn.
-Charlie...
-Bố phải ký vài thứ...
-Con có thể gọi cho mẹ.
-Bố đã nói với mẹ?
-Bà ấy có lẽ đang... rất hoảng hốt.
-...đó là chuyện đã xãy ra.
-Con phải làm gì chứ?
Để cô ấy chết?
-Đó không chỉ là chuyện của con.
Đó là chuyện của tất cả chúng ta.
-Ta có thể nói chuyện trong văn phòng của bố...
-Ta nói chuyện một lát nhé?
-Rosalie...
-Sao?
-Sao cậu đến bên cạnh tớ nhanh vậy?
-Mình luôn ở bên cạnh cậu, Bella.
-Không,
cậu đang ở bên chiếc xe... cách 1 khoảng xa.
-Không phải đâu.
-Có, cậu đã ở đó!
-Bella, đầu cậu bị đau...
tớ nghĩ cậu chỉ tưởng tượng ra thôi.
-Tớ biết tớ nói gì.
-vậy chính xác là gì?
-Cậu... cậu đã ngăn chiếc xe lại.
cậu đẩy nó ra bằng tay.
-À, không ai tin cậu đâu, nên...
-Tớ sẽ không nói với ai.
tớ chỉ cần biết sự thật...
-Cậu có thể nói 'cảm ơn' rồi quên đi được chứ?
-Cảm ơn cậu.
-Cậu sẽ không bỏ qua chuyện này, đúng không?
-Không.
-Vậy, tớ hi vọng cậu sẽ thích sự thất vọng.
Đó là đêm đầu tiên tôi mơ về Edward Cullen.
-Tôi cần mọi người dọn dẹp chổ này, cho nên...
Đi nào!
-Nhìn cậu kìa, huh?
Cậu vẫn còn sống!
-Tớ biết, ừ... Tớ đoán là... báo động giả thôi.
Uhm, tớ muốn hỏi cậu, cậu biết đấy...
Nếu... Giống như cả tháng đã trôi qua...
-Cậu muốn đến buổi khiêu vũ không...?
-Vậy... Cậu nghĩ sao?
-Nghĩ gì cơ?
-cậu có muốn đi...?
-Buổi khiêu vũ...?
-Với mình?
-Ồ! Tớ... buổi khiêu vũ...
-Nhảy nhót...
-Không phải là ý tưởng hay đối với mình.
-Dù sao tớ cũng có việc vào cuối tuần.
-Tớ sẽ đến Jacksonville.
-Cậu không thể đi vào lúc khác à?
Vé miễn phí mà...
-Cậu có thể mời Jessica.
tớ biết cô ấy muốn đi với cậu.
-Nào! Đi thôi!
-Chúng ta phải đi!
chúng ta phải đi thôi.
-Tốt lắm! Đi nào!
-Nào! Đi thôi!
-Xe khác... Xe khác...
Đi nào!
-Vỏ trứng, ngọn cà rốt...
-Phân cũng được đấy!
Giờ ở đây với chuyện vớ vẩn này...
-Vâng thưa ngài!
-Tốt lắm, tốt lắm.
-Giờ tôi đang chế biến 1 tách trà-phân
nóng hổi.
-Đưa cái đó cho tớ...
-Ừ, đó là hình thức tái sử dụng cơ bản...
Đừng uống! Cái đó dành cho cây...
-Ở Jacksonville có gì?
Sao cậu lại biết chuyện đó?
-Mình... Cậu không trả lời câu hỏi của tớ.
-À, cậu cũng vậy đối với mình, nên...
-Ý mình là, cậu còn không nói 'Chào cậu' nữa.
-Chào cậu.
-Cậu sẽ nói với mình làm sao cậu dừng được chiếc xe đó chứ?
-À... Hormone Adrenaline của tớ tăng lên.
-Thường xuyên như vậy.
-Cậu có thể tra trên Google.
-Những người Florida...
là những thứ ở Jacksonville.
-Ít nhất cậu cũng phải để ý bước chân chứ?!
-Nghe này... Tớ xin lỗi, tớ thường hay thô lỗ.
Tớ nghĩ đó là cách tốt nhất.
-Bella! Đoán xem ai đã mời tớ đi buổi khiêu vũ.
-Uhm, à... Tớ nghĩ Mike
đã mời cậu...
-Uhm, đó không phải là ý tệ, đúng không?
-Không, không tệ chút nào.
-Các chàng trai của cậu đều tuyệt.
-Tớ biết.
-Bella, xem này.
-1 con trùn... 1 con trùn...
-Bella... ta không thể là bạn được.
-Cậu có thể nhận ra điều đó
sớm hơn.
-Ý mònh là sao cậu không để chiếc
xe đâm mình...
và giữ cho cậu tránh khỏi tất cả
những điều... hối tiếc này?
-Cậu nghĩ tớ hối tiếc vì đã cứu cậu?
-Tớ có thể thấy điều đó... Tớ chỉ...
không biết tại sao.
-Cậu không biết gì cả.
-Chào! Uhm...
Cậu có muồn đi với chúng tôi không?
-Không, xe của ta đã hết chổ rồi.
-Mẹ con lại gọi.
-À, đó là lỗi của bố, bố không nên kể cho mẹ
về tai nạn của con.
-Bố xong chưa?
-ừ.
-Bố nghĩ con đúng.
Bà ấy lúc nào cũng lo lắng.
-Bà ấy có vẻ khác đi...
-Bà ấy đang hạnh phúc.
-Phil có lẽ là 1 anh chàng tốt...
-à, đúng vậy...
-Được rồi...
-Hey! La Push, em iu... tham gia không?
-Ý cậu là sao?
-Bãi biển La Push phía dưới Quileute Rez.
Tất cả chúng ta sẽ đi vào ngày mai.
-à, sẽ vui lắm đây.
-và tớ không còn được lướt web nữa.
-Eric, cậu thử ngưng 1 lần xem...
với những tấm ván trên bọt sóng.
và cả ngắm cá voi nữa.
Đi với bọn tớ nào.
-La Push, em iu...
-Đó là... La Push.
-Tớ sẽ đi nếu cậu ngưng nói về nó, ok?
-Chàng công tử bột... nó làm mình sởn *** ốc.
-Nghệ thuật ẩm thực?
-Bella.
-Cám ơn.
-Cậu biết không, thái độ đưa đẩy của cậu
giống như đang đưa mình dây thòng lọng vậy.
-Tớ nói rằng tốt hơn ta không nên là bạn,
không có nghĩa là tớ không muốn.
-Nghĩa là sao?
-Nghĩa là, nếu cậu thông minh,
cậu nên tránh xa tớ.
-À, là vì tớ không được thông minh cho lắm.
-Vậy cậu sẽ cho tớ biết sự thật?
-Không, chắc chắn là không.
-Tốt hơn tớ nên nghe giả thuyềt của cậu.
-Tớ nghĩ là... 1 người nhện bị nhiễm
phóng xạ hoặc Kryptonite.
-Mấy anh chàng người hùng vớ vẩn, phải không?
-Nếu tớ không phải là người hùng?
nếu tớ là...
...kẻ xấu?
-Cậu không phải.
-Tớ không biết cậu đang lãng tránh điều gì.
-Nhưng tớ hiểu như vậy chỉ để giữ mọi người
tránh xa cậu.
-Như 1 chiếc mặt nạ.
-Sao chúng ta không...
quên nó đi?
-Mọi người đang chuẩn bị ra bãi biển.
đi chứ...
-ý mình là... sẽ vui lắm.
-bãi biển nào?
-La Push.
-Mình không biết nữa...
-Có vấn đề gì với bãi biển đó à?
-Chỉ là hơi ồn ào.
-Lạnh lắm đấy...
-Cậu phải ra ngoài kia...
- Tớ không biết còn gì tệ hơn nữa ko.
-Ta đã đến đây rồi...
-Các cậu như con gái.
-Tớ đã nghĩ Eric sẽ mời tớ đi buổi khiêu vũ...
và cậu ta đã... ko mời.
-Cậu nên hỏi anh ta.
-Coi nào. Cậu là 1 phụ nữ mạnh mẽ.
-Tớ ấy hả?
-Ừ.
-Cậu giúp tớ chứ?
-Yeah.
-Bella!
-Chào Jacob!
Các cậu, đây là Jacob.
-Hey, các cậu thế nào?
-Chào.
-Hey.
-Cậu thích bám theo tớ à?
-Cậu vẫn trong tầm ngắm của tớ, nhớ không?
-Lướt ván chứ?
-Không đời nào.
-Các cậu phải biết giữ Bella chứ.
Uhm, cô ấy đã hẹn hò rồi đấy.
-Hẹn gì?
-Cô ấy mời Edward.
-Này, lịch sự chứ.
-Tớ nghĩ thật tốt vì cậu mời anh ta,
điều không ai dám làm.
-Yeah, vì anh chàng Cullen là 1 tên cổ quái.
-Đúng đấy!
-Các cậu biết anh ấy à?
-Bọn nhà Cullen không đến đây.
-Bạn của cậu có ý gì khi nói...
'Bọn nhà Cullen không đến đây'?
-Cậu đang để ý chuyện đó, đúng ko?
-Tớ cho là ta ko nên nói bất cứ gì
về chuyện đó.
-Này, tớ có thể giữ bí mật.
-Uhm, thật ra đó là 1 cậu chuyện cũ khá rùng rợn ...
-Tớ muốn biết.
-Okay, cậu có biết Quileutes, người được cho là
con cháu của sói?
-Cái gì?
-Sói... những con chó sói?
-Ừ... Đó là truyền thuyết về bộ tộc của tớ.
-Okay... vậy, câu chuyện của nhà Cullen là gì?
-À, họ là con cháu của...
bộ tộc kẻ thù.
-Ông cố tớ, tộc trưởng,
phát hiện họ đang đi săn ở đất của mình.
-Nhưng họ cho là họ có sự khác biệt, nên...
Chúng tôi đã thết đãi họ,
nếu họ hứa sẽ rời vùng đất của Quileute,
từ đó chúng tôi không thấy những
bộ mặt nhợt nhạt của họ ở đó nữa.
-Tớ nghĩ đã đến đây...
hoặc trở lại đây.
-Vậy thật sự họ là ai?
-Chĩ là câu chuyện thôi, Bella.
-Nào, đi thôi.
-Ai đó?
-Con đấy hả?
-Con gái!
-Chào.
-Áo đẹp đó.
-Mày là ai?
-Vẫn là những câu hỏi điên cuồng...
-'Mày là ai?'
-'Mày muốn gì?'
-'Sao mày lại làm như vậy?'
-James...
-Đừng đùa giỡn với thức ăn của ta.
-Anh ấy ko có ở đây.
-Khi nào trời đẹp khi ấy nhà Cullen biến mất.
-Sao cơ?
-Ông bà Cullen kéo họ đi bộ,
cắm trại và làm những thứ linh tinh khác.
-Bố mẹ tớ, họ không được...
gần gủi như vậy.
-Các cậu! Tớ sẽ đi dự buổi khiêu vũ với Eric.
-Tớ hỏi anh ấy... tớ đã làm được.
-Tớ đã nói là cậu làm được mà.
-Cậu có chắc là cậu sẽ rời thị trấn?
-Oh, vâng. Chuyện gia đình.
-Okay, ta nên đi mua sắm ở Port Angeles
trước khi các bộ váy áo bị vét sạch.
-Port Angeles?
-Tớ đi cùng nhé?
-Yeah! Bọn tớ cần sự đánh giá của cậu...
-Tớ thích cái này...
-Tuyệt đấy.
-Nhưng cái 1 bên vai thì sao nhỉ...
-Tớ thích cái này.
-Yeah, tớ thích đồ len.
-Jess, cậu nghĩ sao? màu hoa oải huong7?
-Cái này được ko? Màu này thì sao?
-Được đấy. Cái chấm hồng cũng được.
-Okay, tớ thích bộ này...
Trông tớ có vẻ khá hơn.
-này! Đẹp đấy!
-Không thoãi mái chút nào.
-Oh, ghê quá...
-Bella, cậu nghĩ sao?
-Trông tuyệt đấy.
-5 bộ trước cậu cũng nói vậy.
-Tớ nghĩ cái nào cũng đẹp mà.
-Nhưng ko phải với bộ này, phải ko?
-Thật ra tớ muốn vào cửa hàng sách...
gặp các cậu ở quán ăn nhé.
-Cậu chắc chứ?
-Ừ, gặp các cậu sau.
-Okay.
-Okay.
-Cậu ấy nghĩ đúng... cái này trông tệ quá.
-Của cô đây...
-Chúc buổi tối tốt lành.
-Cám ơn.
-Bọn anh thấy cô em ở tiệm quần áo.
-Hey, chạy đâu vậy cô em?
-Em đây rồi...
-Các cậu làm gì vậy?
-Chuyện gì vậy, cô em?
-Whoa! Em đi đâu vậy?
-Em đi đâu vậy?
-Ở lại chơi với bọn anh nào.
-Chuyện gì vậy?
-Em xinh đấy.
-Đừng đụng vào tôi.
-Đừng nghiêm trọng thế, em nên...
-Đừng đụng vào tôi!
-Vào xe đi.
-Trông mày nguy hiểm đấy... cút đi.
-Anh sẽ quay lại và cho bọn chúng biết tay.
-Không, đừng.
-Em không biết những ý nghĩ hèn hạ và
ghê tởm của chúng đâu.
-Anh biết à?
-Không quá khó để đoán ra đâu.
-Em có thể nói gì khác...
để làm anh lơ đãng 1 chút không?
-Anh nên thắt dây an toàn đi.
-Thắt dây an toàn đi.
-Này! các cậu, Tớ xin lỗi...
-Cậu đi đâu vậy? cậu đã nhắn lại.
-Tụi mình đợi nhưng đói quá, nên...
-Tớ xin lỗi, tớ đã mời Bella ăn tối.
Bọn tớ vừa đi vừa nói chuyện.
-Không sao, tụi mình hiểu...
-Chuyện là vậy, phải ko?
-Uhm, bọn tớ mới đi...
-Bella, cậu có muốn...
-Tớ nghĩ Bella nên ăn gì đó...
nếu cậu muốn.
-Tớ sẽ đưa cậu về.
-Thật là... chu đáo.
-Rất chu đáo.
-Ừ, tớ nên ăn gì đó.
-Okay, vậy... Mai gặp lại.
-Chào cậu...
-Okay.
-1 bánh bao nấm.
-Cám ơn.
-Vâng, ko có gì.
-Vậy... Còn gì nữa ko ạ?
-Không, không. Cảm ơn.
-Cho em biết nhé...
-Anh ko ăn à?
-Không, anh đang có chế độ... ăn kiêng đặc biệt.
-Em cần vài câu trả lời.
-Ừ... không...
để hiểu được bên kia...
-1,77245...
-Em ko cần biết căn bình phương của số Pi.
-Em biết à?
-Sao anh biết được em đang ở đâu?
-Anh ko biết.
-Được rồi...
-Đừng đi...
-Anh... theo dõi em à?
-Anh thấy... cần phải bảo vệ em.
-Nên anh đi theo em.
-Anh cố giữ khoảng cách cho đến khi
em cần giúp đỡ...
-Anh nghe thấy suy nghĩ của bọn chúng...
-Chờ đã...
-Anh nói anh nghe thấy suy nghĩ của chúng?
-Vậy... anh đọc được suy nghĩ...
-Anh có thể đọc được tất cả ý nghĩ
trong phòng này...
1 phần của em.
-Tiền...
tình dục...
-Tiền...
tình dục...
-Mèo.
và em... không gì cả.
-Thật sự rất thất vọng.
-Em làm sao à?
-Anh nói anh có thể đọc được suy nghĩ
và em nói 'có chuyện gì với em à'.
-Vậy là chuyện gì?
-Anh không đủ...
sức mạnh...
để lẩn tránh em được nữa.
-Vậy thì đừng.
-Okay, em thấy đủ ấm rồi.
-Tay anh lạnh quá.
-Whoa! Có chuyện gì vậy?
-Bố em còn ở đây.
Anh ghé vào đi.
-Xe bố anh ở kia.
-Ông ấy làm gì ở đây chứ?
-Carlisle, chuyện gì vậy?
-Waylon Forge được tìm thấy trên chiếc thuyền
gần nơi ông ta ở.
-Tôi tới khám nghiệm tử thi.
-Ông ta chết rồi?
-Như thế nào?
-Thú tấn công.
-Là thứ đã giết người bảo vệ ở Mason?
-Gần như vậy.
-Bọn chúng đang lại gần thị trấn...
-Bella,
cô nên vào trong.
-Waylon là bạn bố cô.
-Okay...
-Uhm, gặp anh sau.
-Chào bố...
-Chào con.
-Bố, con rất tiếc.
-Không ai chết trong vòng 30 năm nay.
-Đừng lo, ta sẽ tìm ra bọn chúng thôi.
-Trong lúc đó,
-Bố muốn con mang cái này bên người.
-Con không biết nếu...
-Con hãy để lão già này cảm thấy yên tâm 1 chút.
-Về nhà thôi.
-Anh rất nhanh nhẹn...
mạnh mẽ.
-Da anh tái nhợt và lạnh.
-Mắt anh đổi màu...
-Và đôi khi anh nói chuyện...
như người từ thời khác.
-Anh ko ăn uống...
Không ra ngoài khi trời nắng.
-Anh bao nhiêu tuổi rối?
-17.
-Trong bao lâu thì anh được 17 tuổi?
-Trong chốc lát.
-Em biết anh là ai.
-Nói đi....
-To lên.
-Nói đi!
-Ma cà rồng.
-Em sợ chứ?
-Không.
-Vậy hãy hỏi anh điều cơ bản nhất:
-'Bọn anh ăn gì?'
-Anh không hại em.
-Ta đi đâu?
-Lên núi, ra khỏi những đám mây.
-Em phải thấy anh thế nào dưới ánh sáng mặt trời.
-Đây là lý do vì sao bọn anh không ra ngoài ánh sáng mặt trời.
Mọi người biết bọn anh khác biệt.
-Đây là anh.
-Nó giống như những viên kim cương...
-Anh đẹp lắm.
-Đẹp ư...?
Đây là làn da của kẻ sát nhân, Bella.
-Anh là kẻ sát nhân.
-Em không tin.
-Đó là vì em tin những lời dối trá...
-Anh là loài nguy hiểm nhất trên thế giới.
-Mọi thứ thuộc về anh mời gọi em...
-Giọng nói, khuôn mặt... Ngay cả mùi cơ thể.
-Như thể anh đang cần em.
-Như thể em có thể nhanh hơn anh.
-Như thể em có thể đánh thắng anh.
-Anh được tạo ra để giết người.
-Em không quan tâm.
-Anh đã từng giết người.
-Cũng không sao.
-Anh muốn giết em.
-Anh chưa bao giờ thèm máu người
nhiều như vậy.
-Em tin anh.
-Đừng.
-Em đây, em tin anh.
-Gia đình anh khác biệt so với giống loài của mình.
Bọn anh chỉ giết thú vật...
-Bọn anh học cách kiềm chế cơn khát máu.
-Em... mùi hương của em...
như chất kích thích đối với anh.
có thể làm anh nghiện.
-Vậy, sao anh lại ghét em như vậy
khi ta gặp nhau?
-Anh đã vậy. Chỉ để anh nghĩ em thật tệ.
-Anh vẫn ko biết sao anh có thể kiềm chế được.
-Em biết anh làm được.
-Anh không đọc được suy nghĩ của em,
em phải nói anh biết em đang nghĩ gì.
-Giờ em thấy sợ.
-Tốt lắm.
-Em không sợ anh...
-Em chỉ sợ sẽ mất anh...
như thể anh sắp biến mất.
-Em không biết anh đã chờ em lâu nhường nào.
và sư tử yêu phải con cừu...
-Con cừu thật ngu ngốc.
-Con sư tử thật bệnh hoạn và thô bạo.
Có 3 điều tôi phải chấp nhận:
Đầu tiên, Edward là ma cà rồng.
Thứ 2, đó là 1 phần của anh ấy,
và tôi không biết nó trội như thế nào,
khi thèm khát máu tôi.
Và thứ 3,
Tôi hoàn toàn yêu anh ấy.
-Monte Carlo? Đó là chủ đề của buổi khiêu vũ?
-Uhu, cờ bạc... mặt nạ...
và Bond... James Bond.
-Oh... Chúa ơi....
-Anh biết ko, mọi người đang nhìn chằm chằm...
-Không phải anh ta...
-Không, anh ta chỉ nhìn thôi.
-Anh đã phá vỡ mọi nguyên tắc...
từ khi anh xuống địa ngục.
-Vậy... Có phải 1 người sắp chết...
sẽ trở nên giống anh?
-Không, chỉ có Carlisle.
-Ông ấy không làm vậy đối với những người
còn có những cơ hội khác.
-Anh như thế từ lúc nào?
-Từ năm 1918...
-Khi Carlisle tìm thấy anh...
đang hấp hối vì dịch cúm ở Tây Ban Nha.
-Nó diễn ra thế nào?
-Nọc độc làm anh rất đau đớn...
-Nhưng Carlisle rất cứng rắn.
không ai trong bọn anh có thể kiềm chế được khi làm vậy.
-Ông ấy chỉ... cắn thôi, phải không?
-Không hẳn vậy.
-Khi bọn anh nếm...
máu người...
sự điên cuồng bắt đầu.
-Hầu hết không thể dừng lại được.
-Nhưng Carlisle làm được.
-Đầu tiên là anh...
sau đó là vợ ông ấy, Esme.
-Vậy, Carlisle là lý do mà
anh không... giết người?
-Không, không chỉ vậy thôi...
-Anh không muốn trở thành quái vật.
-Gia đình anh, tự xem mình là người ăn chay...
-Vì bọn anh sống bằng máu của thú vật.
-Như con người ăn rau để sống.
-Nó làm em khỏe mạnh mà không phải hối hận.
-Nó không như cách uống máu em...
-Những ma cà rồng khác đã giết Waylon?
-Ừ,
còn có 1 số...
-Bọn anh chạy trốn họ hết lúc này đến lúc khác.
-Những người còn lại trong nhà anh
cũng đọc được suy nghĩ như anh?
-Không. chỉ anh thôi.
-Alice có thể thấy được tương lai.
-Em cá là cô ấy thấy em đến.
- Những gì Alice thấy chỉ là ảo ảnh...
-Ý anh là, tương lai luôn thay đổi.
-Anh có thể hành động giống con người đc ko?
Như người hàng xóm của em.
-Mai anh sẽ đưa em đến nhà anh.
-Cám ơn...
-Chờ đã, gặp gia đình anh?
-Ừ.
-Nếu họ ko thích em thì sao?
-Đừng lo lắng...
không phải vì em đến ngôi nhà đầy ma cà rồng...
mà vì em nghĩ họ sẽ không chấp nhận em?
-Em vui vì đã nhớ tới anh.
-Chuyện gì vậy?
-Có chút rắc rối.
-Mai anh sẽ đón em.
-Hey! Chú đến thăm chiếc xe tải à?
-Trông được đấy...
-Có vết lõm kìa...
-Ừ.
-Thật ra, ta đến thăm chiếc TV màn hình phẳng kia.
-Trận đầu Mariners chơi cho mùa giải mới.
-Còn nữa, Jacob cũng muốn gặp lại cháu.
-Hay đấy, bố...
-Thành thật đi, con trai.
-Được đấy, sếp...
-Cà khô tự làm của Harry Clearwater.
-Tốt.
-Có tiến triển gì trong chuyện của Waylon ko?
-À, tôi ko nghĩ anh ta bị giết bởi con thú nào đó.
-Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy...
-Anh nói như thể biết rõ lắm, huh?
-Đừng cho bọn trẻ vào rừng...
-Sẽ thế.
-Ta ko thể để ai bị gì nữa, phải ko?
-Không thể tin được.
-Rất thoáng và sáng sủa.
-Vậy em nghĩ là...
Những cái quan tài và hầm tối?
-Không, không phải hầm.
-Không phải hầm...
-Đây là nơi bọn anh ko phải trốn tránh.
-Anh bảo họ không phải làm vậy.
-(... Bạn thêm 1 ít dầu vào
chảo chống dính...)
-(...Sau đó, ta cắt nhẹ và...)
-Cô ta là người Ý à?
-Tên cô ấy là Bella.
-Bố chắc là cô ấy sẽ thích.
-Xem mùi hương gì kìa...
-Con người...
-Bella! Chúng ta làm món Ý cho cháu.
-Oh!
-Bella, đây là Esme, mẹ anh.
-Chúc 1 ngày tốt lành. [tiếng Ý]
-Tốt lắm! [tiếng Ý]
-Cháu là lý do mà ta dùng nhà bếp lần đầu tiên.
-Cô hi vọng là cháu đang đói.
-Vâng, đúng vậy...
-Cô ấy đã ăn rồi.
-Hoàn hảo!
-Vâng, chỉ là...
cháu biết mọi người không ăn gì...
-Dĩ nhiên, cháu rất chu đáo.
-Quên Rosalie đi.
-Ừ, cứ giả vờ rằng chúng ta
sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì.
-Tôi sẽ không nói bất cứ gì...
-Cô ấy biết mà.
-À, vần đề là...
-Cả 2 sẽ ra ngoài kia, cho nên...
-Emmett!
-Không, cô ấy phải biết.
-Cả gia đình sẽ bị liên can nếu mọi việc trở nên xấu đi.
-Xấu đi khi...
Tôi trở thành bữa ăn.
-Chào, Bella!
-Tớ là Alice.
-Chào.
-Oh, cậu có mùi rất hấp dẫn.
-Alice, em...?
-Không sao. Bella và em sẽ trở thành bạn tốt.
-Xin lỗi, Jasper mới tập ăn chay.
Sẽ hơi khó cho anh ấy.
-Rất vui khi gặp cậu.
-Được rồi, Jasper. Anh sẽ không hại cô ấy chứ.
-Được rồi...
-Con sẽ dẫn cô ấy đi xem 1 vòng.
-Gặp cậu sau...
-Okay.
-Dễ thương thật....
-Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.
-Dọn sạch đi.
-Ngay bây giờ!
-Mũ tốt nghiệp?
-Yeah,
một thú vui cá nhân.
-Bọn anh vào rất nhiều trường.
-Thật khổ sở.
vào trường trung học hết lần này đến lần khác...
-Bọn anh chuyển đến địa điểm mới khi càng trẻ,
thì càng ở đó lâu.
-Đi nào...
-Uhm... đây là phòng anh.
-Không có giường?
-Không,
Anh không ngủ.
-Chưa bao giờ?
-Chưa.
-Okay...
-Nhiều đĩa nhạc thật.
-Anh nghe nhạc gì?
-Debussy.
-Yeah.
-Clair de Lune rất tuyệt.
-Sao?
-Em không nhảy được.
-À, là do anh.
-Em không sợ anh.
-Em không nên nói vậy.
-Tốt hơn em nên bám chặt vào, người nhện.
-Em tin anh chứ?
-Lý thuyết là vậy.
-Vậy hãy nhắm mắt lại.
-Sao cơ?
-Không thể tin được.
-Chuyện này không có thật.
-Có, trong thế giới của anh.
-Whoa! Chờ đã.
-Dấu chân người.
-Arizona! Yo, có chuyện gì vậy?
cậu và Cullen, huh?
Tớ không thích hắn,
-Ý tớ là... hắn nhìn cậu giống như
cậu là thức ăn vậy.
-Đĩa rau của cô đây...
-Xin lỗi con đến trễ. Môn Sinh học.
-Bố gọi cho con salad hộp.
hi vọng con thích.
-Lần tới bố nên gọi cho bố 1 phần.
thêm trứng và thịt bò...
-Này, bố vẫn khỏe như ngựa đó.
-Cảnh sát trưởng... họ muốn biết,
hôm nay anh có tìm thấy gì dưới nhánh sông ko?
-Có, chúng tôi tìm thấy dấu chân người.
-Hướng về phía đông.
-Nên mọi việc giờ là của cảnh sát trưởng hạt Ketsap.
-Okay...
-Okay?
-Tôi hi vọng họ sẽ sớm bắt được chúng.
-Có vẻ bạn của con đang ra hiệu với con.
-Không sao đâu. Nếu con muốn thì tham gia đi.
dù sao bố cũng sẽ đi sớm.
-Con cũng vậy.
-Bella, tối thứ 6... đi chơi đi.
-Chàng trai ở Newton luôn cười với con.
-Vâng, cậu ấy là bạn tốt.
-Tốt hơn mấy tên thô lỗ trên phố.
Con thích ai chưa?
-Bố, ta sẽ nói về các chàng trai ư?
-Bố đoán là không.
-Bố không có nhiều thời gian bên con...
-Con nên gặp gỡ mọi người.
-Con ko sao khi ở 1 mình...
-Con nghĩ con giống bố.
-Vậy, chuyện bóng chày sao rồi?
-Oh, Phil đang tập rất chăm chỉ.
-Con biết mà... giải mùa xuân.
-Mẹ đang kiếm thuê 1 căn hộ.
-Con sẽ thích Jacksonville, con iu.
-Yeah?
-Con nghĩ con thích Forks.
-Sao?!
-Forks đang cuốn hút con.
-Chắc hẳn là chàng trai nào đó, phải ko?
-Vâng...
-Mẹ biết mà! Nói mẹ nghe đi.
Cậu ấy là ai?
-Mẹ cá là cậu ấy rất thông minh.
Cậu ấy thông minh chứ?
-Mẹ, ta nói chuyện sau nhé?
-Coi nào, ta đang nói về các chàng trai!
Con đã chắc chắn chưa?
-Sao anh vào được?
-Cửa sổ.
-Anh thường vậy à?
-Chỉ 2 tháng trước.
-Anh muốn nhìn em ngủ...
-Nó, uhm...
...quyến rủ anh.
-Uhm, anh muốn cố gắng...
giữ thật chậm.
-Đừng cử động...
-Này, đừng đi...
-Hey, của bố đây.
-Cám ơn con.
-Con có hẹn với Edward Cullen.
-Cậu ấy trẻ hơn con, phải ko?
-Không... Anh ấy còn trẻ, con cũng còn trẻ.
-Con thích nhà Cullen.
-Bố tưởng con ko thích anh chàng nào trong thị trấn.
-Edward không sống trong thị trấn...
-Anh ấy đang ở ngoài.
-Vậy à?
-Vâng, anh ấy muốn gặp bố...
một cách chính thức.
-Được rồi...
đưa cậu ta vào đi.
-Bố thoãi mái 1 chút nhé?
-Anh ấy rất quan trọng.
-Cảnh sát trưởng Swan... Cháu muốn tự giới thiệu.
Cháu là Edward Cullen.
-Chào, Edward.
-Tối nay Bella không muốn ra ngoài trễ.
-Cô ấy chỉ chơi bóng chày với nhà cháu.
-Bóng chày?
-Vâng, kế hoạch là vậy.
-Bella sẽ chơi bóng chày?
-À, chúc may mắn nhé...
-Cháu sẽ trông chừng cô ấy, cháu hứa.
-Này... Con vẫn giữ bình xịt hơi cay chứ?
-Vâng.
-Ma cà rồng lại thích chơi bóng chày từ lúc nào vậy?
-À, trò tiêu khiển của người Mỹ.
-Sắp có bão rồi.
Đây là lúc cả nhà chơi.
-Rồi em sẽ hiểu.
-Cô rất vui vì cháu đến...
Chúng ta cần 1 trọng tài.
-Cô ấy nghĩ ta sẽ gian lận.
-Mẹ biết con sẽ gian lận.
-Gọi chúng khi thấy chúng nhé, Bella.
-Okay.
-Đến giờ rồi...
-Okay, giờ cháu hiểu vì sao mọi người lại cần sấm sét.
-Giờ thành cuộc chạy bộ rồi?
-Edward nhanh lắm.
-Ngoài.
-Ngoài! Whoo!
-Cưng ơi, coi nào! Chỉ là trò chơi thôi.
-Đẹp đấy con...
-Chàng trai của tớ đấy...
-Dừng lại!
-Họ đang rời đi, và nghe thấy ta chơi bóng.
-Đi thôi.
-Trễ rồi.
-Xõa tóc xuống.
-Như vậy làm họ không ngửi thấy cậu.
-Anh không nên đưa em tới đây.
Anh xin lỗi...
-Sao?
-Hãy im lặng và đứng cạnh anh.
-Tôi nghĩ cái này của ông.
-Cám ơn.
-Tôi là Laurent...
-Đây là Victoria...
và James.
-Tôi là Carlisle...
Đây là gia đình tôi.
-Chào.
-Tôi e các cuộc đi săn của các vị
làm ảnh hưởng đến gia đình tôi.
-Lỗi của chúng tôi.
-Chúng tôi không nhận ra vùng này
đã có chủ.
-Vâng, à...
Chúng tôi duy trì việc cư trú ở vùng này.
-Thật à?
-À, chúng tôi sẽ không gây rắc rối nữa.
-Chúng tôi chỉ băng qua.
-Con người đang theo dõi
nên chúng tôi đi về phía đông.
-Các người sẽ an toàn.
-Rất tốt.
-Vậy...
-Có cần thêm 3 tay chơi không?
-Oh, coi nào. Một trận thôi.
-Tất nhiên,
sao không chứ?
-3 người chúng tôi vừa rời chổ...
Các người có thể vào thế chân.
-Ném trước nhé.
-Tôi là người duy nhất có cú ném
vòng cung ma thuật đấy.
-À, tôi nghĩ chúng tôi sẽ xử lý được.
-Rồi sẽ thấy...
-Các vị có mang theo thức ăn.
-Cô là con người?
-Cô gái đi cùng chúng tôi.
-Tôi nghĩ tốt hơn các vị nên đi.
-Trận đấu kết thúc.
Ta đi thôi.
-James...
-Đưa Bella ra khỏi đây... Mau.
-Okay, Em làm được! Em ổn.
-Sao? Giờ James sẽ theo sau em?
-Nghe này, James là kẻ đi săn.
-Sự săn bắt ám ảnh hắn. Anh có thể đọc được trong đầu hắn.
-Phản ứng của ta làm hắn dừng lại.
Nhưng chỉ làm cho trò chơi thêm hấp dẫn.
-Hắn sẽ không bao giờ ngừng lại.
-Ta phải làm gì?
-Giết hắn.
-Xé hắn ra từng mảnh rồi đốt.
-Ta đi đâu vậy?
-Ra khỏi Forks...
rồi lên phà đi Vancouver.
-Em phải về nhà, ngay bây giờ!
Anh phải đưa em về.
-Em không thể về được.
-Hắn sẽ lần theo mùi hương của em...
Đó là nơi đầu tiên chúng đến.
-Nhưng bố em ở đó...
-Không sao đâu!
-Có đấy!
Ông ấy có thể bị giết vì chúng ta.
-Để anh đưa em ra khỏi đây trước, được chứ?
-Đó là bố em! Ta phải quay lại.
-Bằng cách nào đó ta phải đuổi chúng đi...
Em không biết!
-Nhưng ta phải làm gì đó.
-Edward, em đã nói hãy để em một mình!
-Bella, đừng vậy, xin em...
-Hết rồi, đi đi!
-Hey... Hey hey!
-Bella, chuyện gì vậy?
-Con sẽ đi khỏi đây.
Ngay bây giờ!
-Bella?
-Em phải nói gì với ông ấy đây?
-Em không thể làm ông ấy buồn.
-Bella, chuyện gì vậy con?
-Em phải vậy.
-Anh sẽ chờ dưới xe.
-Hắn đã làm gì con à?
-Không.
-Chia tay con hay sao?
-Không, con... con chia tay anh ta.
-Bố nghĩ con thích anh ta.
-Vâng, đó là lý do con đi.
Con không muốn vậy, con sẽ về nhà.
-Nhà...?
Mẹ con đâu còn ở Phoenix nữa.
-Bà ấy sẽ về.
Con sẽ gọi cho mẹ.
-Con không cần phải về nhà ngay bây giờ.
Con có thể ngủ gật trên đường.
-Nếu con vẫn muốn đi,
bố sẽ đưa con ra sân bay vào sáng mai.
-Không, con muốn lái xe, sẽ có
thêm thời gian để con suy nghĩ.
-Nếu mệt, con sẽ vào
khách sạn... Con hứa.
-Nghe này, Bella... Bố biết ở với bố không có gì vui...
Nhưng bố sẽ thay đổi...
-Ta sẽ cùng nhau làm việc.
-Giống vậy à?
Xem bóng chày trên tivi?
-Ăn tối ở tiệm ăn mỗi đêm?
Thịt bò và bánh gatô nhân quả?
-Bố, đó là bố... Không phải con.
-Bella, coi nào. Bố chỉ... muốn con ở lại.
-Vâng, bố biết không... Nếu con không đi bây giờ,
rồi con sẽ giống mẹ thôi.
-Bố em sẽ tha thứ cho em.
-Để anh lái.
-Không đâu.
-Anh nên thấy khuôn mặt ông ấy...
-Em nói những lời
như mẹ nói khi bà ấy rời khỏi nhà.
-Đó là cách duy nhất để em rời khỏi đây.
-Đừng lo về ông ấy.
Ông ấy an toàn. Chúng sẽ theo chúng ta.
-Đó là Emmett.
-Alice ở chiếc xe đằng sau.
-Chờ đã!
-Ông ta đến để cảnh báo ta...
Về James.
-Đây không phải cuộc chiến của tôi...
Tôi mệt mỏi với cuộc chơi của hắn.
-Giác quan của hắn rất nhạy bén, và rất nguy hiểm.
-Tôi chưa từng thấy ai như hắn
trong vòng 300 năm nay.
Và người phụ nữ, Victoria...
Đừng đánh giá thấp cô ta.
-Ta chưa từng có cuộc chiến nào như vậy.
Sẽ không dễ để giết hắn.
-Nhưng không phải là không thể.
-Ta sẽ xé hắn ra rồi đốt.
-Bố ko có hứng thú với việc giết một sinh vật.
ngay cả với kẻ tàn ác như James.
-Sẽ ra sao nếu hắn giết 1 trong chúng ta?
-Con sẽ đưa Bella xuống phía nam
và dẫn hắn đi khỏi đây.
-Không, Edward. James biết con sẽ không rời Bella.
Hắn sẽ theo con.
-Em sẽ đi với Bella.
Jasper và em sẽ đưa cô ấy xuống phía nam.
Em sẽ bảo vệ cô ấy, Edward.
-Giữ ý nghĩ này cho riêng em nhé?
-Vâng.
-Rosalie... Esme...
-Em hãy mặc chúng vào...
để hắn lần theo mùi của Bella.
-Tại sao? Cô ấy là gì của em chứ?
-Rosalie...Bella đi cùng Edward.
Giờ cô ấy là một phần của gia đình.
Và ta sẽ bảo vệ gia đình mình.
-Nếu có chuyện gì, em...
-Không có chuyện gì đâu.
-Bảy người chúng ta chống lại hai người.
-Khi mọi chuyện xong xuôi,
Anh sẽ trở lại đón em.
-Vâng.
-Bella, giờ em là cuộc sống của anh.
-Hey, mẹ. Là con đây.
-Uhm, mẹ nên tắt điện thoại đi...
-Con không còn ở Forks nhưng mọi chuyện vẫn ổn
con sẽ giải thích sau.
-Rose, những cái cây kia.
-Tốt lắm.
-Sao vậy? Em thấy gì?
-Hắn phát hiện ra rồi.
-Kẻ đi săn. Hắn đã đổi hướng.
-Ta sẽ bắt hắn ở đâu, Alice?
-Gương...
Một căn phòng có nhiều gương.
-Edward nói những gì cô ấy thấy
không phải lúc nào cũng chính xác.
-Cô ấy thấy chiều hướng mà mọi người đi
khi họ không thay đổi ý định.
-Nếu họ thay đổi ý định, thì ảo ảnh cũng thay đổi theo.
-Vậy hướng mà tên thợ săn đang đi
dẫn hắn tới... một phòng tập balê?
-Cậu đã ở đó à?
-Tớ từng học ở đó lúc còn bé.
-Ngôi trường đó có kiến trúc giống vậy.
-Trường đó ở Phoenix?
-Vâng.
-Edward, anh ổn chứ?
-Bọn anh để mất hắn.
Người phụ nữ còn ở lại đó.
-Rosalie và Esme trở lại Forks để bảo vệ bố em.
-Anh sẽ đến đón em.
-Sau đó ta sẽ đi đâu đó...
một mình.
Những người khác sẽ tiếp tục tìm hắn.
-Anh sẽ làm bất cứ điều gì để em được an toàn.
-Hey, mẹ! Con rất vui vì mẹ đã nhận được tin nhắn.
-Mẹ đang làm gì ở nhà vậy?
-Bella! Bella, Bella?! Con đang ở đâu?
-bình tĩnh nào, mọi chuyện vẫn ổn.
-Bella!
-Con sẽ giải thích sau...
Mẹ, mẹ không sao chứ?
-Sự riêng tư của học sinh ở trường trung học Forks
không được bảo vệ tốt lắm.
-Victoria rất dễ dàng tìm ra
địa chỉ cũ nhà cô.
-Ngôi nhà rất đẹp.
-Tao đến để đợi mày về.
nhưng mẹ mày trở về sau khi nhận được...
điện thoại từ ông bố.
Mọi chuyện thật hoàn hảo.
-(Làm ơn, đợi đã...)
-Đừng đụng đến bà ấy! Đừng..!
-Mày vẫn có thể bảo vệ bà ấy.
Nhưng mày phải tránh xa mấy đứa bạn kia.
-Được chứ?
-Ta sẽ gặp ở đâu?
-Phòng tập balê cũ của mày thì sao?
-Nếu tao biết mày đem theo ai đó...
thì bà mẹ tội nghiệp của mày sẽ trả cái giá đắt đấy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ chết như thế nào...
Chết ở nơi thuộc về người mình yêu thương,
dường như là cách tốt nhất.
Tôi không thể tự trách mình
vì quyết định đối mặt với cái chết.
Họ sẽ đem tôi về với Edward.
-(Bella! Bella, Bella?! Con đang ở đâu?)
-Mẹ.
-(Bella?)
-Mẹ!
-(Con đây rồi! Con đang làm gì ở đây vậy?)
-(Mọi người cười con.)
-(Con múa tuyệt lắm.)
-Đây là phần tao thích nhất.
-Mày là một đứa trẻ ương bướng, phải không?
-Bà ấy không ở đây...
-Xin lỗi... Nhưng mày đã làm mọi chuyện
trở nên dễ dàng hơn.
-Vậy... để thêm phần thú vị,
ta sẽ cùng nhau làm một đoạn phim ngắn nhé.
-Tao lấy từ nhà của mày.
Hi vọng mày không bận tâm.
-Okay...
-Và...
Diễn!
-Cái này sẽ làm tan vỡ trái tim nhỏ bé của Edward.
-Edward sẽ chẳng làm sao với thứ này đâu!
-Hắn sẽ... Sự giận dữ của hắn
có thể sẽ thêm những chuyện thú vị...
hơn là sự cố gắng yếu ớt để bảo vệ cô.
-Tiếp tục thôi.
-Đẹp lắm... Trực giác rất tốt.
-Tao chọn khung cảnh đẹp chứ hả.
-Thật tệ là hắn không đủ mạnh để bảo vệ mày.
-Thay vào đó hắn giữ mày trong hình dáng con người yếu ớt này.
Thật là tàn nhẫn.
-Nói hắn trả thủ cho mày.
-Nói hắn trả thủ cho mày! Nói đi!
-Edward, đừng!
-Nói đi!
-Chỉ mình mày...
vì mày nhanh hơn bọn kia...
nhưng không mạnh nhất.
-Tao đủ mạnh để giết mày.
-Anh xin lỗi.
-Bella, Bella! Ổn rồi.
-Con trai...
-Đủ rồi! Hãy nhớ con là ai.
-Bella cần con.
-Chúa ơi.
-Carlisle! Máu...
-Các anh con sẽ lo hắn.
-Lấy những tấm ván sàn đốt lửa.
-Alice!
-Alice, mau.
-Con bé bị cắn ở đùi.
Nó mất quá nhiều máu.
-Không, không, tay cháu... như đang cháy!
-Nọc độc.
-Con chỉ có một lựa chọn để ngăn ngừa sự biến đổi.
-Không...
-Không!
-Nó đang biến đổi, Edward. Em đã thấy trước đây.
-Không thể để vậy được.
-Con bé vẫn còn giữ mình được.
-Lấy dây lưng con làm garô.
-Carlisle, còn lựa chọn khác không?
-Buộc phía trên tay bố.
-Carlisle!
-Mau.
-Hút nọc độc ra đi.
-Bố biết con không thể dừng được.
-Hãy dùng ý chí... để dừng lại.
-Chọn đi. Con bé chỉ còn vài phút thôi.
-Anh sẽ không để em đi, Bella.
-Nhưng anh sẽ mang nó ra khỏi em.
-Edward, dừng lại!
-Máu sạch rồi, con đang giết cô ấy.
-Edward, dừng lại!
-Dừng lại. Hãy dùng ý chí.
Cái chết thật thanh thản... dễ dàng...
Cuộc sống khó khăn hơn nhiều.
-Bella?
-Baby?
-Bella?
-Mẹ...
-Hey...
-Anh ấy đâu? Edward đâu?
-Cậu ấy đang ngủ.
-Nó đã không rời con.
Bố con đang xuống mua nước.
-Chuyện gì đã xảy ra?
-À, con bị ngã gãy chân.
và mất rất nhiều máu.
-Con không nhớ gì hết à?
-Edward và bố cậu ấy đến thuyết phục con
trở về Forks.
con đến khách sạn và bị hụt chân...
và ngã xuống cầu thang...
ra ngoài cửa sổ!
-Vâng, trông giống con đấy.
-Oh, con iu. Mẹ xin lỗi.
-Đó là Phil.
-Ông rất lo cho con.
-Mẹ đang nhắn tin...?
-Ừ.
-Mẹ bảo ông ấy ở lại Florida.
-Oh, con iu. Con sẽ thích Jacksonville.
Ban ngày luôn tràn ngập ánh mặt trời.
-Ta sẽ tìm một ngôi nhà nhỏ xinh xắn
và con sẽ có phòng tắm riêng.
-Không, mẹ. Con vẫn muốn sống ở Forks.
-Sao cơ?
-Con muốn sống ở Forks.
-À, okay. Ta sẽ nói về chuyện này sau.
-Mẹ gọi bố cho con nhé?
-Con muốn xin lỗi bố.
-Okay, con iu.
Mẹ sẽ gọi.
-Và cả y tá nữa, okay?
-Okay.
-Chuyện gì đã xảy ra? James đâu?
-Bọn anh đã lo rồi.
-Người phụ nữ, Victoria, đã chạy trốn.
-Em sống là nhờ có anh.
-Không, em nằm đây là vì anh.
-Điều tệ hại là...
anh nghĩ anh không thể dừng lại được.
-Anh đã dừng lại.
-Bella, em nên đến Jacksonville,
anh sẽ không bao giờ làm hại em được.
-Sao?
-Không!
-Em không còn biết anh...?
Anh nói gì vậy?
-Anh muốn em ra đi?
Em không thể xa anh...
-Anh biết.
-Anh không thể rời bỏ em.
-Anh ở đây.
-Okay. Đừng nói với em như thế nữa.
Đừng bao giờ.
-Anh còn đi đâu được chứ?
-Alice cho em mượn bộ váy.
-Nó trông có vẻ....
-Hoàn hảo.
-Cháu sẽ trông chừng cô ấy, cảnh sát trưởng Swan.
-Uhu. Tôi đã từng nghe điều đó rồi.
-Hey, Bells. Bố để một lọ hơi cay mới
trong túi con.
-Bố...
-Và, uhm...
-Con trông đẹp lắm.
-Cám ơn.
-Gặp lại sau.
-Hey. Anh sẽ trở lại ngay.
-Bella.
-Jacob.
-Chào!
-Xinh đấy.
-Cậu cũng vậy.
-Cậu định lẻn vào buổi khiêu vũ à?
Hay có hẹn hò với ai?
-Không.
-Bố trả tiền cho mình để đến nói với cậu.
-20 đô.
-Tớ nghe đây.
-Đừng giận nhé?
-Ông ấy muốn cậu chia tay với bạn trai.
-Ông ấy ... ông ấy nói,
một lời trích dẫn:
-"Chúng tôi sẽ luôn theo dõi cậu."
-Okay. À, nói với chú ấy tớ cảm ơn.
-Okay...
Vì đã trả tiền.
-Okay.
-Oh, để tớ giúp cậu.
-Jacob.
-Từ giờ tớ sẽ lo.
-Gặp lại sau, Bella.
-Anh chỉ rời em hai phút
thì những con sói đã tấn công.
-Em không tin là anh bắt em làm chuyện này.
-Cười lên nào.
-Wow! Anh đang cố giết em đấy.
-Buổi khiêu vũ là một nghi thức rất quan trọng.
Anh không muốn em bỏ lỡ.
-Bella!
-Em muốn đi chưa?
-Yeah.
-(Được rồi... chậm lại nào...)
-Khiêu vũ nhé?
-Thật chứ?
-Oh, sao lại không?
-Thấy chưa? Em đang khiêu vũ.
ở buổi khiêu vũ...
-Edward, sao anh cứu em được?
-Nếu anh không hút nọc độc ra...
Em đã biến đổi.
-Em không biết em đang nói gì đâu.
-Em không muốn vậy đâu.
-Em muốn anh.
Luôn luôn.
-Anh sẽ không kết thúc cuộc sống của em
vì ý muốn đó được.
-Em đang hấp hối...
-Cứ mỗi giây phút em lại... già đi.
-Mọi chuyện sẽ phải như vậy.
-Alice thấy em biến đổi trở nên giống anh.
Em đã nghe cô ấy nói.
-Những gì cô ấy thấy đã thay đổi.
-Vâng, nhưng một ngày nào đó ta phải quyết định.
-Em đã quyết định rồi.
-Đó là những gì em mơ ước sao?
...trở thành quỷ dữ?
-Em mơ thấy ở bên anh... mãi mãi.
-Mãi mãi...
-Em sẳn sàng chưa?
-Vâng.
-Anh sẽ luôn sống hạnh phúc bên em...
như thế vẫn chưa đủ sao?
-Vâng.
Đủ bây giờ thôi.
Tối nay, không ai chịu đầu hàng.
Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ.
Tôi biết mình muốn gì.
Synced by Heonnie&Heonny for Kingben666 Released