Tip:
Highlight text to annotate it
X
NHỮNG TAY CHUYÊN NGHIỆP
Dịch phụ đề: QKK
Đó là người ông cần.
- Đi lãnh lương đi.
- Nhưng ông đã muốn tôi khuất phục nó.
Phải, nhưng không phải hành hạ nó.
Bây giờ đi khỏi đây.
Cảnh sát trưởng.
Có nghe tên J.W. Grant chưa?
Ổng cần anh. Khẩn.
Chồng em.
Nhanh. Nhanh.
Làm ơn, nhanh lên.
Ra khỏi đây.
Cưng ơi!
Rất vui được gặp anh.
Tôi là Joe Grant.
Cám ơn anh đã tới, anh Ehrengard.
Tôi nhận được điện tín của ông,
ông Grant.
Rất hân hạnh, anh Sharp.
Phải. Tao cũng vậy, Lizzie.
Chào ông Grant, tôi là đại diện
ngân hàng ở đây của ông.
Theo chỉ thị của ông,
cái hộp này có...
Cám ơn anh đã tới, anh Fardan.
Biên nhận, thưa ông Grant.
Chính xác là 100.000 đô-la tiền vàng.
Không một đồng nào lớn hơn 50 đô.
Đó là một yêu cầu rất khác thường.
Cám ơn. Lên đường.
Ông Grant. Có toa xe hàng đằng trước.
- Cho nó đổi hướng.
- Ông nên đếm tiền, ông Grant.
- Ông có đếm chưa?
- Rồi, tất nhiên, nhưng...
Cám ơn.
Henry "Rico" Fardan. Học viện Quân sự
Virginia, chiến dịch Philippine...
...tham gia kỵ binh Rough Riders của
Roosevelt tại Cuba. Lấy một phụ nữ Mexico.
Không con. Vợ đã mất.
Tham gia quân đội của Pancho Villa với
tư cách một nhà chiến thuật và chuyên gia vũ khí.
Lúc đó tóc anh đen hơn.
Và tim tôi cũng trong sáng hơn.
Rời lực lượng của Villa vào
tháng Sáu, năm 1915.
Một năm tìm vàng và tìm dầu.
Kết quả: số không.
Hiện nay: giới thiệu súng máy.
Tiền lương: 40 đô-la mỗi tuần.
Hans Ehrengard. Cựu kỵ binh,
nuôi bò, cao bồi...
...chuyên gia lùa bò.
Jacob Sharp. Chuyên gia về súng trường,
quăng dây và bắn tên.
Lính trinh sát dò đường đáng
tin cậy nhất ở lãnh địa.
Có ai phản đối làm việc với
một người da đen không?
Nhiệm vụ là gì, ông Grant?
Anh biết người này tới cỡ nào?
- Vừa đủ.
- Anh nghĩ sao về hắn?
Tôi rất kính trọng hắn...
với tư cách một người lính.
Tuần rồi, người lính đáng kính của anh
đã bắt cóc vợ tôi.
Đây là thư đòi tiền chuộc của hắn.
Nhiệm vụ của các anh:
Một sứ mệnh nhân đạo.
Raza. Đại úy Jesus Raza.
Jesus.
Đúng là một cái tên hay cho một kẻ
sát nhân tàn bạo nhất ở Mexico.
Bà Grant đang là một tù nhân ở đâu đó
trong vòng 100 dặm trong vùng sa mạc này.
Nơi tận cùng địa ngục.
Nhưng đối với Raza, là một pháo đài.
Hắn đã được sinh ra trong vùng sa mạc đó.
Hắn và người của hắn biết rõ từng hẽm hóc,
từng hòn đá, từng vách núi.
Một tiểu đoàn phải mất ít nhất
một tháng mới đánh vô được đó.
Nhưng một vài người dũng cảm,
những chuyên gia, được dẫn dắt bởi anh...
...có thể làm việc đó bằng
một cú táo bạo, chớp nhoáng.
Tại sao không? Anh rành tiếng Tây
Ban Nha, anh thông thạo địa thế.
Anh hiểu rõ Raza.
Biết hắn nghĩ gì và làm gì.
- Tôi biết là anh có thể làm được.
- Tôi không nghĩ vậy, ông Grant.
Một ngàn đô-la đi đường cho mỗi người.
Nếu các anh đưa bả về an toàn
và khỏe mạnh...
...sẽ có thêm 9.000 đô-la nữa
cho mỗi người.
- Raza có bao nhiêu người?
- Pasqual?
Tháng trước, có lẽ 150.
Bây giờ, ai biết?
- Nếu tôi là ông, tôi sẽ trả tiền chuộc.
- Nó đây.
Một trăm ngàn đô-la tiền vàng,
theo yêu cầu của Raza.
Nhưng nó có bảo đảm là bả sẽ không
bị giết không? Anh biết Raza rồi.
Cứ cho là chúng tôi đủ may mắn
để tới đó.
Làm sao chúng tôi đưa được vợ ông ra?
An toàn?
Các bạn, tôi không còn giải pháp nào khác.
- Chúng tôi cần một sự bổ sung.
- Nói đi.
Một chuyên gia thuốc nổ có đủ
khéo léo để thổi bay một cây nến...
- ...mà không làm hư cái giá.
- Ai?
Hắn.
Sắp xếp cho người đó có mặt
tại trạm nơi chúng ta lấy ngựa.
- Hắn ở đâu?
- Không xa.
- Nói rõ hơn đi.
- Trong tù.
- Trong tù?
- Hắn nói với 700 đô có thể bảo lãnh cho hắn ra.
Nhưng hắn có đáng tin cậy không?
Có tin tưởng hắn được không?
Tôi tin tưởng hắn.
Vậy thì anh có hắn.
CÁC LỰC LƯỢNG CÁCH MẠNG ĂN MỪNG
- Rico bạn hiền, tôi không xứng đáng với anh.
- Tôi đồng ý.
Tôi có thể hiểu việc anh dính vô
những chuyện tào lao và bị mất 700 đô...
- ...nhưng làm sao mà anh bị mất quần?
- Trong phòng ngủ của một quý cô.
Muốn kiếm thêm ít tiền.
Và cũng đã sắp làm được.
Anh có nhận thấy con người là động vật
duy nhất làm tình mặt đối mặt không?
Hắn là của anh.
Cám ơn. Một lần nữa.
Đáng lẽ anh đã có thể gởi tiền đi
từ hôm qua, đỡ phải tốn công đi.
Ngày hôm qua tôi chưa có tiền.
Công việc là gì?
Anh sẽ không bị mất quần.
Mạng sống anh, có thể, nhưng...
cái đó có nghĩa lý gì?
Không có được bao nhiêu.
- Sao?
- Những con vật đẹp.
- Đã được chọn bởi ông Ortega.
- Các anh có thể tùy thuộc vào chúng.
Đây là con ngựa yêu thích của bà Grant.
Được gây giống cho tốc độ.
Nó sẽ cần nhiều hơn cái đó
cho nhiệm vụ này.
- Tôi sợ là anh phải bắt nó làm chuyện đó.
- Ông Grant...
...tôi có thể cỡi nó,
nhưng tôi không thể bắt buộc nó làm gì được.
100.000 đô cho một bà vợ?
Chắc bả phải giá trị dữ lắm.
Một vài phụ nữ có một cách để biến
những chàng trai thành đàn ông...
- ...và một số đàn ông trở lại là những chàng trai.
- Đó là một phụ nữ xứng đáng để cứu.
- Chúng ta đi đâu?
- Dãy núi Painted.
Đúng vậy.
- Anh muốn ta quay lại Mexico?
- Lần này thì chính xác là vì tiền.
- Bao nhiêu?
- 10.000 đô mỗi người, cho chín ngày làm việc.
Nhiều tiền hơn chúng ta từng mơ tưởng trong
những chuyến phiêu lưu ngu ngốc cùng nhau.
Thiệt vậy sao?
Tôi đã ký hợp đồng cho tất cả chúng ta.
- Họ biết ai bắt người phụ nữ đó không?
- Raza.
Raza của chúng ta? Một kẻ bắt cóc?
- Grant có một bức thư đòi tiền chuộc để chứng minh.
- Tôi không tưởng tượng nổi.
Tất cả chúng ta đều ngạc nhiên.
Tuần rồi bà Grant đi cỡi ngựa.
Vượt qua biên giới.
Bả sinh ra ở Mexico.
Tôi nghĩ bả nhớ nhà.
Khi chúng tôi bắt đầu lo lắng thì
bức thư đòi tiền chuộc tới.
Các bạn sẽ muốn biết mặt bả ra sao.
Mấy tấm hình này được chụp bốn năm
trước trong ngày cưới của chúng tôi.
Tôi nghĩ tôi không còn gì nếu không có bả.
Không còn gì nữa.
- Bả được giữ ở chỗ nào trong làng?
- Tôi chỉ có thể đoán thôi.
Chúng tôi cần phải biết.
- Người chăn dê chắc biết.
- Hắn còn ở đó không?
- Người chăn dê nào?
- Tên là Padillia. Eduardo Padillia.
Hắn tôn sùng bà Grant.
Mỗi ngày hai lần hắn đem sữa dê cho bả.
Nó gần như một nghi thức.
Cầm cái này, hắn sẽ biết
anh đã được phúc lành của tôi.
Cũng như tôi, hắn sẽ dâng đời mình
cho quý bà.
Khi băng qua phía dưới cây cầu này,
các anh đã tới Mexico.
Các anh sẽ đi ngay khi trời tối.
Ban ngày nghỉ, ban đêm đi sẽ an toàn hơn.
Hãy đem bả về cho tôi.
Làm ơn.
Ta đã đi theo cùng một con đường
với những người kia.
- Người Mexico.
- Bao nhiêu con ngựa?
Tám. Hình như là 10.
- Bao lâu rồi?
- Vài tiếng trước.
- Họ đi về hướng nào?
- Như chúng ta, hướng nam. Chỉ có điều, đi vòng.
Tại sao họ phải đi vòng?
Người của Raza hả?
- Tại sao không?
- Ở đây còn xa quá mà.
Đó là một câu hỏi hay.
Có thể là bất cứ ai. Có khi là bạn.
- Có thể.
- Jake, theo họ. Tìm hiểu coi.
Nhưng chỉ nhìn thôi.
Chúng tôi sẽ cắm trại ở hẽm núi Dead Man.
Hãy tìm chúng tôi ở đồi Painted.
Tôi sẽ tìm ra.
Rico. Anh biết gì không?
Tôi và Raza là hai thằng khốn
thối nát nhất.
- Chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ gì vì tiền.
- Và làm được.
Nhưng không phải bắt cóc.
Đó không phải là nghề của chúng ta.
Tại sao Raza lại chọn vợ của Grant
để bắt cóc?
Có khách. Tám người.
Ngay khúc quanh phía trước.
- Tối qua anh đã thấy dấu vết 10 người.
- Đúng vậy.
- Có mai phục không?
- Cả hai bên.
Đem giấu hai con ngựa của anh
và con la chở thuốc nổ.
- Có khi họ chỉ đi ngang qua.
- Nếu vậy, họ sẽ đi hàng một.
Người cầm đầu đi trước, và họ sẽ trò chuyện.
Nếu có chuyện, họ sẽ đi thành một nhóm.
Nếu người cầm đầu dỡ nón ra và
hoành xuống che súng...
...thì hãy bắn cho nhanh.
- Bill, tới phiên anh.
- Họ có súng tự động.
- Bố trí giống như ở Durango?
- Phải. Tại sao không?
- Họ ở đây.
- Họ ở đây.
Chào các bạn.
Chào.
Họ là người Mỹ.
- Các anh bị lạc hả?
- Chỉ tìm một chỗ để cắm trại thôi.
Có gì trong mấy cái túi vậy, ông chủ?
Vàng hả?
Trong răng anh còn có nhiều vàng hơn.
Hắn nói trong răng tôi còn có
nhiều vàng hơn. Tức cười quá!
- Ông chủ ơi, ở đây rất nguy hiểm.
- Vậy sao?
Tất nhiên. Có nhiều băng cướp núp
trong dãy núi này.
Những kẻ rất xấu xa.
Chúng cướp của mọi người.
- Nhất là người ngoại quốc.
- Nếu vậy thì, chúng tôi nên tiếp tục đi.
Hãy đi theo Chúa.
- Vậy là 10.
- Đúng vậy.
Bắn con ngựa. Bắn đi!
- Chôn cho sâu.
- Vẫn còn lại chín con ngựa của chúng.
- Anh sẽ bắn chúng luôn?
- Chúng ta không thể chia sẻ thức ăn và nước.
Anh có thể thả chúng đi.
- Có gì tức cười?
- Con người.
Ta vừa giết 10 người.
Không có ai nháy mắt.
- Nhưng tới một con vật ngu ngốc...
- Nhưng vô hại.
Không có gì vô hại trong sa mạc,
trừ khi nó chết.
Muốn đối mặt với một toán người
của Raza nữa sao?
- Chúng sẽ chạy về hướng nam, tới làng.
- Chúng sẽ chạy về con sông, hướng bắc.
Giả sử chúng theo ta? Thì sao?
Vậy thì bắn chúng.
Được rồi. Thả chúng đi.
Chúa quyền năng.
Mình đã từng biết cái nóng,
nhưng cái này...
Tôi ghét sa mạc.
Nó không hề thương xót.
Jake.
- Hắn có ăn muối chưa?
- Để tôi cho hắn ăn.
Để cho hắn ngủ. Anh nữa.
Làm sao họ chịu đựng được?
Họ sẽ không sao.
Tối nay anh nên đi trinh sát phía trước.
Bây giờ, đằng sau cái chóp đó,
là 20 dặm đầm muối.
Rồi thêm 10 dặm cồn cát.
220 độ nam - tây nam.
Trạm nghỉ kế tiếp, hẽm núi Coyote.
Nghĩa địa vô danh.
Chúng ta đã chôn vài anh bạn tốt ở đó.
Và vài kẻ thù tốt.
Đó là một trận xuất sắc.
Ít người hơn, ít súng hơn,
vậy mà chúng ta vẫn thắng.
Phải, nhưng bây giờ ai thèm quan tâm?
Còn không ai nhớ tới nữa.
Bây giờ, hãy nó về trận đánh sáng nay.
Một năm trước, những người đó sẽ đánh
với chính phủ thay vì người ngoại quốc.
- Chúng ta may mắn.
- Ta không có lựa chọn.
Chúng đã thấy ta từ chỗ ta
theo dấu chúng.
- Tại sao chúng lại chờ tới chỗ này?
- Anh cũng thấy kỳ lạ, phải không?
Bạn hiền, thêm ba ngày cỡi ngựa
từ hẽm núi Coyote là một nghĩa địa khác.
Nhưng thay vì chôn những anh hùng tử trận,
họ chôn những thỏi vàng.
Hai triệu đô-la bằng vàng Tây Ban Nha.
Được đúc thành những thỏi đẹp đẽ.
Đang nằm chờ chúng ta. Ta không cần
phải đánh nhau với Raza để lấy nó.
- Đó không phải là lý do để anh nhận việc này.
- Có lý do tốt hơn sao?
Lời hứa của ta. Chúng ta đã hứa
đem người phụ nữ này về.
Lời hứa của tôi với Grant
không đáng giá một xu.
Anh đã hứa với tôi.
Uống không?
Cám ơn.
Phải, cần phải tập làm quen.
Ban ngày bị thêu đốt. Ban đêm bị
đông lạnh. Bụi muối phủ đầy người.
Ai sống ở đây đủ lâu để làm quen?
Con người, được tôi như thép,
một giống nòi mạnh mẽ.
Những người học được cách để tồn tại.
- Như anh và Dolworth?
- Ồ, không.
Những người như Raza.
Không biết nó có ở đó bao lâu rồi.
Khoảng một tiếng gì đó.
Dolworth đã vẽ.
Cái đó có nghĩa là mọi chuyện tốt đẹp.
Một cái thập tự ngược đầu nghĩa là nguy hiểm.
- Nó có thể được vẽ bởi bất cứ ai.
- Đúng vậy.
Chào, anh bạn.
- Dolworth?
- Phải.
- Còn bao nhiêu nữa?
- Ba.
Không súng.
- Ta gần Raza vậy sao?
- Có thể.
Ít nhất tôi cũng kiếm được một cây súng đẹp.
Chúng ta thật may mắn với tên
ngoại quốc này, hả?
Không ngạc nhiên mẹ tôi đuổi tôi
ra khỏi nhà!
- Một chai rượu.
- Anh thậm chí còn sợ muốn chết!
Đừng có bỏ chạy.
Chai rượu.
Các bạn của anh đâu, bạn hiền?
Nè uống một miếng đi.
Đôi giày sẽ là của tôi nếu nó vừa.
- Nè, tôi có quen anh không?
- Từ đây, anh trông giống tôi.
- Tại sao anh tới chỗ này?
- Anh sẽ cười chết.
Thật không đàng hoàng khi cười
một người sắp chết.
Tôi tới đây vì tôi mê rượu
tequila của các anh.
Và tôi thích phụ nữ của các anh.
Thấy chưa? Anh cười rồi.
Gã này tếu quá, hả?
Để tôi hỏi lại lần nữa.
Các bạn của anh đâu?
Tôi đã nói rồi. Tôi luôn đi một mình.
Sẽ là báng bổ nếu chết với
một lời nói dối trên môi.
Thấy chưa?
Mấy con ngựa kia và thêm sáu con
nữa quay lại với chúng tôi.
Nhưng những người cỡi chúng đâu?
Tôi không tin một mình anh
giết hết 10 người, bạn hiền.
Khoan đã!
Dừng lại!
Tôi sẽ không làm vậy đâu.
Bạn tôi sẽ chết với một cái đầu nhức hết biết.
Và anh cũng vậy.
Và anh cũng vậy.
Vậy thì sẽ hợp lý hơn nếu cả hai
chúng ta cùng giữ lại cái đầu, hả?
Bỏ súng xuống.
Nếu tôi làm vậy, làm sao tôi biết
là anh sẽ vẫn còn thân thiện với tôi?
Tôi có phải giết anh để
chứng tỏ là tôi thích anh không?
Bỏ súng xuống, thưa ông.
Đó là lý do tôi thích tên ngốc này,
bởi vì hắn thông minh.
- Biết điều đi.
- Biết điều đi. Bỏ súng xuống.
Đó là lý do tôi thích gã này,
bởi vì hắn quá thông minh.
Giỏi lắm anh bạn.
Mau lên, bạn hiền.
Hắn bỏ súng rồi.
Rốt cuộc thì hắn là một người tốt.
Anh nên chấm dứt cái thói quen
làm mất quần đi.
- Nó không đàng hoàng.
- Bị gió lùa nữa.
- Đừng lo. Lần này để tôi ra tay.
- Lần này ta cần chúng.
Có sao không?
Cũng ngạc nhiên tại sao
chúng ta lại đánh bại người da đỏ.
Cám ơn.
Một cái hẽm núi thật ngoạn mục.
Anh nên nhìn nó lộn ngược đầu.
Nếu chúng ta phải tháo chạy ra khỏi đây,
con đường này sẽ tiết kiệm được nhiều giờ.
Nó cũng là con đường tắt của Raza.
Không nếu anh biết cách bố trí để
ta có thể đóng sập cửa ngay mặt hắn.
Phải.
Tôi sẽ gác phiên đầu.
Nếu nó không nóng, thì nó lạnh.
Nếu nó không lạnh, thì nó mưa.
Con ngựa tệ dữ không?
- Không khá lắm. Bị hư móng.
- Ta chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe thôi.
Phải.
- Tôi ước được cạo râu.
- Tắm nữa.
Nếu có một người đàn bà thì sao?
Bất cứ cỡ nào, tuổi nào, màu da nào.
Bất cứ phụ nữ nào.
Ngài D...
...cái gì lại khiến cho một người tình
như anh khoái chơi với thuốc nổ?
Tôi được sinh ra với một niềm đam mê
sáng tạo mãnh liệt.
Tôi không biết viết văn, tôi không biết vẽ,
tôi không biết sáng tác nhạc.
- Nên anh cho nổ mọi thứ.
- Đó là cách thế giới được sinh ra.
Vụ nổ phi thường nhất.
Thuốc nổ trong tay một người ngu
có nghĩa là cái chết.
Trong trường hợp này thì nó có thể là
sự sống, của chúng ta. Nếu chúng ta may mắn...
...và về tới được cái bẫy chuột này,
nó sẽ là điểm sinh tử.
Anh chỉ cần châm cái ngòi này.
Và các anh có 10 giây để chạy bán mạng.
Và rồi thuốc nổ này, không dám chắc,
sẽ dời cái núi kia xuống cái hẽm này.
Hòa bình dưới thế.
Đó là con đường chính tới
Mexico City.
Theo cái bản đồ này, đường sắt của Grant
sẽ chia ra làm hai cách ba dặm trên kia.
Sau dãy đồi kia... là ngôi làng.
Xe chở hàng.
- Quân đội chính phủ.
- Nhìn ở đây nè.
Raza.
Thảy xuống!
Kéo đi!
- Sao rồi, anh bạn?
- Tốt, sếp. Cám ơn.
- Có phải đều là bọn Colorados?
- Phải, Đại úy, tất cả.
Vậy, anh biết làm gì rồi.
- Công lý.
- Im đi!
Bọn người trên xe lửa đều là lính
Colorados. Những thiện xạ chuyên nghiệp.
Cũng là những chuyên gia tra tấn.
Năm ngoái, chúng đốt phá một thành phố
3.000 dân.
Khi xong việc, còn lại 40 người.
Vợ của Fardan là một trong
40 người may mắn đó.
Chúng hỏi bả:
"Tại sao mày làm cách mạng?"
Bả nói:
"Để tiêu diệt cái thế giới cặn bã chúng mày."
Chúng lột truồng bả...
...kéo bả qua những bụi cây xương rồng
cho tới khi da thịt bả...
39 phiến quân kia nhìn bả chết...
...và không làm gì.
Chỉ đứng nhìn.
Những người Mỹ làm gì trong một
cuộc cách mạng của người Mexico?
Có lẽ chỉ có một cuộc cách mạng duy nhất,
ngay từ đầu.
Những người tốt chống lại những người xấu.
Câu hỏi là:
Ai là người tốt?
- Juanito, về hướng bắc và hướng nam, được không?
- Hiểu rồi.
Khoảng 60 con ngựa, bốn con lừa.
Hai súng máy lấy trên xe lửa.
Jake.
Cho mấy con ngựa đó im đi.
Lấy thêm một ít từ phía bên kia.
Nhanh.
Hôm nay em cỡi ngựa giỏi lắm, cưng.
Hoàn hảo.
Đẹp quá.
- Đó là bà Grant hả?
- Đó là một chiến sĩ.
Trung úy OK Chiquita.
Đó là người phụ nữ trị giá cả một món tiền chuộc.
Cổ không bao giờ nói không.
Trước khi tấn công,
anh cho thổi cái tháp nước được không?
- Anh muốn thổi ra sao?
- Giống như nhó bị trúng đại bác 75 ly.
Bà Grant có thể ở trong đó.
- Có vẻ như chỉ có chỗ này.
- Vấn đề là, chúng ta phải thật chắc chắn.
Khi chúng ta ra tay, không có thời gian
để chơi trò đoán mò.
Đang đi qua cổng kìa.
- Chào. Vợ con sao rồi?
- Rất tốt, rất tốt.
Quào, các người ở đây đông quá.
Có ai thấy con bò cái nào không?
Không.
Chắc chắn là sữa đó không thể chảy ra
từ một cái thùng thiếc được.
Bạn của ta, người chăn dê.
Xin chào ông.
- Ông tên gì?
- Eduardo Padillia, xin nghe.
Ông có nhận ra cái này không?
Bạn của ngài Ortega.
Đúng vậy.
Sữa mà ông đem tới làng sáng nay...
Là cho ai?
- Ai uống nó?
- Nhiều người.
Có ai đặc biệt không?
Quý cô. Phu nhân Grant.
- Bả sống ở trong cái phòng đó?
Ông có chắc không?
- Chắc.
- Ông có gặp bả không?
- Tôi biết cổ từ khi mới sinh ra.
Mẹ cổ không có sữa. Cổ đã được
nuôi lớn bằng sữa dê của tôi.
- Bả có khỏe không?
- Rất khỏe.
Chúng tôi tới đây để giúp bả.
Chúa phúc lành.
Cầu Chúa tưởng thưởng các người.
Cầu Chúa...
Raza phải chờ đợi một trong hai điều:
Một sứ giả đem tiền chuộc...
...hay một cuộc tấn công của cảnh sát.
Ta phải làm cho hắn tưởng chúng ta
là quân đội Mexico.
- Bốn người chúng ta?
- Nguyên một tiểu đoàn.
Bây giờ, quân chính phủ sẽ bắt đầu
tấn công ra sao? Pháo binh.
Đây là pháo binh của ta.
Trước hết anh pháo vô đây. Cối 75 ly.
Rồi vô đây, đây, đây.
Cẩn thận tránh bà Grant.
- Khi họ chạy đi để bảo vệ...
- Ta giải cứu Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Ta không thể tấn công trực diện.
Đánh lạc hướng là cơ hội duy nhất.
Sao?
Bạn hiền Rico, tôi có một linh cảm.
Có cái gì mờ ám ở đây.
Hãy rút ra khỏi đây.
Nếu anh có thể đặt thuốc nổ này,
định giờ chính xác...
...chúng ta có thể thành công.
Ngài D.?
Tôi nghĩ chúng ta cần phải có may mắn.
Jacob, thanh thuốc nổ này nặng
chính xác 100 grams.
Nếu dán nó vô một mũi tên,
anh có thể bắn được bao xa?
Và trúng đích.
Tôi không thích chuyện này.
- Chúng tôi làm sai sao?
- Bình tĩnh đi.
Mấy cái các anh đang làm thì an toàn.
Những thanh rỉ nước này mới khó chịu.
Đó là do sức nóng.
Làm cho chúng đổ mồ hôi. Nitro.
Khi chúng khô và mát,
chúng ngoan ngoãn và an toàn.
Ta sẽ để những cái đổ mồ hôi này lại sau.
Quạt cho chúng. Làm mát chúng.
Thì có thể chúng sẽ biết điều.
Tôi không biết là tôi hay thuốc nổ...
...đang đổ mồ hôi.
Bốn người chống lại cả đống người.
Làm sao các ông cứu được quý cô?
- Tôi vẫn chưa biết.
- Chừng nào thì chuyện đó xảy ra?
- Ngày mai. Hay có khi ngày kia.
- Không sớm hơn được sao?
- Có nhiều thứ phải chuẩn bị.
- Nói thẳng đi, thưa ông.
Tôi có phải là tù nhân của các ông không?
Tôi muốn giúp quý cô.
Nhưng ông làm tôi cảm thấy không xứng đáng.
Có chuyện!
Hãy cho thấy ông xứng đáng.
Ra chào họ đi.
Và nên nhớ,
tôi biết nói tiếng của ông.
Chúng sẽ không cho sữa ngon
nếu chúng ốm.
Có chuyện gì đó, ông già?
Có tin gì không?
- Nói đi!
- Cũng như thường lệ. Thời tiết rất nóng.
- Ông có thấy ai quanh đây không?
- Không.
Có khi là một người ngoại quốc?
- Người ngoại quốc?
- Phải, một người ngoại quốc.
Ông có chắc không?
Chúng đã giết và chôn 10 người
của ta.
Họ đã tìm thấy những người chúng ta
chôn ở hẽm núi.
Tôi có xứng đáng không?
Nếu tôi là anh, Jacob, tôi sẽ không
dùng những thứ này để làm củi.
Xin lỗi. Tôi phải đi rồi.
- Tôi có nên nói với quý cô là các ông tới không?
- Không.
- Có thể bả sẽ có biểu hiện khác thường.
- Tôi hiểu.
Vào ngày mai, nhờ ý Chúa,
quý cô sẽ được an toàn.
Vậy hẹn gặp lại sau.
Vậy anh để cho ổng đi hả?
Họ đang chờ ổng đem sữa tới.
Mẹ bà ba cái sữa.
- Ổng phải làm gì để tự chứng tỏ mình?
- Ổng không chứng tỏ gì hết.
Ổng biết nếu nói sai một lời,
ổng sẽ bị bắn.
Chúng ta phải làm gì?
Canh chừng ổng suốt đêm, và ngày mai?
Khi chúng ta đi làm nhiệm vụ thì sao?
Đem ổng theo? Trói ổng lại?
Hay chúng ta định giết ổng?
Chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên.
- Tôi không thích chuyện này.
- Được rồi.
Tối nay chúng ta sẽ hành động,
như đã định.
Cái ngòi này cháy trong 10 giây.
Tên bay hết 3 giây phải không?
- Khoảng đó.
- Một khi anh châm ngòi...
- ...anh có bảy giây để bắn.
- Rõ rồi.
Bắt đầu bắn ngay khi
cái tháp nước nổ.
Đây là những mục tiêu của anh.
Kia là vị trí của anh.
- Của tôi là 4 giờ 17.
- 4 giờ 20.
- 4 giờ 24.
- Chỉnh lại 4 giờ 30 đi.
Chúng ta nên có một tiếng trước khi trời sáng.
Anh cần bao nhiêu thời gian?
Tôi sẽ sẵn sàng lúc 5 giờ. Cái ngòi này
sẽ cháy chính xác trong nửa tiếng.
- Pháo bông bắt đầu đúng 5 giờ 30.
- Còn hỏi gì không?
- Súng máy phía trên phòng của quý cô?
- Việc của tôi. Còn gì nữa không?
Bắt tay làm việc.
- Anh tìm ai?
- Raza.
Có những chuyện mà...
Đại úy.
Sao?
Carlos, tôi sẽ không lâu đâu.
Tôi biết.
- Sao rồi?
- Được.
- Carlos?
- Hả?
- Uống rượu không?
- Ồ, tốt. Cám ơn, anh bạn.
Chào.
- Có thấy người phụ nữ chưa?
- Rồi.
- Có nói chuyện với bả chưa?
- Chưa.
- Chúng ta còn bao lâu?
- Khoảng tám phút.
Đó là Chiquita,
cổ có thể hạ gục cả một trung đoàn...
...nhưng nhảy thì tệ lắm.
Bà. Đi chỗ khác!
Bạn hiền, chúng ta đã hố rồi.
Hãy đi khỏi đây.
- Không.
- Không!
Làm chính xác theo lời tao.
Đó là quý bà.
Chỉ nói những gì tao kêu nói.
Không thêm, không bớt.
Kêu họ đi.
Rico. An toàn.
Nhân tiện, tôi đã quên lấy
cái thập giá gỗ của anh...
...cái thập giá ngược đầu.
Ngừng bắn!
Ngừng bắn!
Các người sẽ làm quý bà bị thương.
- Ngừng bắn!
- Ngừng bắn!
Họ sợ bắn trúng cô nàng.
Tình hình của các người
là vô vọng.
Bỏ vũ khí xuống.
Đứng dậy.
Coi nào, cưng. Đi thôi.
Đừng bắn.
Thả người phụ nữ ra!
Thả cổ ra!
Bắn đi.
Làm theo lời tôi.
Bắn đi.
Mày mà bắn, tao sẽ giết cổ.
Cho người của mày xuống xe.
Xuống!
Ngay!
Mau lên! Ra ngoài.
Ba hay bốn? Có chuyện gì?
- Hình như bị gãy một cái xương sườn.
- Anh may mắn đó.
Viên đạn xuyên thẳng qua.
Tay anh dơ.
Hắn sống hay chết có
liên quan gì tới cô?
Nếu hắn sống, ta sẽ phải chậm lại.
Như vậy Raza sẽ có cơ hội
đuổi kịp chúng ta.
Cổ sẽ ráng sức cứu sống hắn,
vậy thôi.
Sao?
Chỉ thắc mắc.
Cái gì làm cho cô đáng giá 100.000 đô?
Đi chết đi.
Vâng, thưa bà.
Tôi đang đi đây.
Cám ơn.
Hắn sao rồi?
Hắn sẽ không bao giờ tới được biên giới.
Không một ai trong các anh.
Các anh không có một cơ hội.
Các anh không bao giờ làm được.
Chúng tôi biết mọi thứ.
Ngay từ lúc các anh đặt chân tới
Mexico. Còn trước đó nữa.
Từ cái ngày chồng tôi
cử các anh đi.
Ngài Ortega.
Hắn nói hắn sẽ dâng hiến
đời mình cho cô.
Cho tôi, không phải chồng tôi.
Cho Raza. Cho cách mạng.
Từ một tay Ortega trung thành tới một gã
chăn dê nhiệt tình, tới bà vợ chung thủy...
...đang bị bắt cóc một cách thô bạo.
Đúng là một trò lừa.
Tôi không bị bắt cóc.
Trò tống tiền cũ rích.
Tống tiền bạn mình, bạn tình.
Hoàn hảo.
Raza và tôi lớn lên cùng nhau.
Tôi sinh ra ở đó.
Lúc đó ngôi làng là của cha tôi,
Raza chỉ là một cậu bé chăn ngựa.
Chúng tôi yêu nhau rất lâu trước khi
ông Joe Grant mua chỗ đó.
Khi cha tôi hấp hối, ổng nói:
"Ông Joe Grant muốn con làm vợ ổng."
"Con sẽ trở thành Dona Grant, một quý
phu nhân. Đó là ước muốn của Cha."
Ở đây, một ước muốn là một mệnh lệnh.
Nhưng tôi còn quá trẻ và quá dại khờ.
Tôi nói với ông Joe Grant
tôi không thể lấy ổng.
Tôi đã yêu một người khác.
Rất lãng mạn, phải không?
Chồng cô gởi quần áo cho cô.
Tôi sẽ cho anh một đề nghị tốt hơn.
Bốn mạng. Của các anh,
nếu các anh để tôi đi.
Cô nên thay đồ trước khi chúng ta khởi hành.
Sẽ còn một quảng đường dài cỡi ngựa
trên cái mông trần của cô.
Raza!
- Chúng ta còn bao lâu?
- Không còn.
Đưa cổ ra! Đưa cổ ra!
Mario!
Uống đi.
Thấy gì không?
Cát.
Họ sẽ theo ta.
- Làm sao họ biết đường nào?
- Raza sẽ biết.
Đáng lẽ anh nên để tôi kết liễu hắn.
Tại sao anh không giết ảnh?
Anh đã để cho Raza sống.
Tại sao?
Muốn tôi nói cho anh biết không?
Anh đồng cảm. Không ai trung thành
với cách mạng hơn anh.
Tôi đã chiến đấu như bao nhiêu người khác.
Trung thành như anh, chỉ có ở
người thành tâm cho chính nghĩa.
Cũng một ngọn lửa đó đang cháy trong Raza.
Đó là lý do anh không thể nhìn ảnh bị giết.
Hắn là một tên cướp,
muốn cướp 100.00 đô-la.
Còn cô là một con điếm
lừa dối chồng mình.
Chồng tôi đã cướp hàng triệu
của đất nước này, đất nước của chúng tôi.
Nếu chúng tôi có thể giữ cho cuộc cách mạng
sống sót, bằng số tiền này, dù chỉ thêm một ngày...
...thì tôi sẵn sàng trộm cướp và
lừa dối, và làm điếm...
...và bất cứ gì cần phải làm.
Anh cười. Nhưng anh đã có lần
tin vào cách mạng.
Còn cái gì khác thôi thúc anh
chiến đấu cho chúng tôi?
Phải, thưa bà, để tôi kể cho bà nghe.
Tôi đã bị lôi kéo vào một ngày
tháng Năm, năm 1911 ở El Paso.
Nó tới thật bất ngờ. Tiếng súng, tiếng la,
tiếng bom rơi từ bên kia sông Rio Grande.
Mọi người chạy đi coi sự náo động
đó là gì. Tôi cũng vậy.
Đứng trên nóc toa hàng chúng tôi
nhìn qua bên kia sông.
Bọn Maderistas đang bắt Juarez.
Cuộc cách mạng bùng nổ.
Nó rất đẹp.
Điều tiếp theo tôi biết là tôi
đã qua bên kia biên giới bắn giết...
...với mọi người và la lên:
"Mexico muôn năm."
Một tháng sau, tôi thổi tung
những chiếc xe lửa cho Villa.
Vậy hả?
Vậy đó.
Không còn gì nữa?
Thậm chí không có tiền?
Có hứa, nhưng không bao giờ trả.
Nhưng anh đã ở lại.
Anh và người này.
Và đã chiến đấu trong sáu năm,
những năm tệ hại nhất.
Nó không còn là cuộc chiến của tôi nữa,
bà Grant.
Ảnh, thì có thể hiểu.
Một kẻ phiêu lưu không chủ đích.
Nhưng còn anh?
Thay đồ đi.
Chúng ta sẽ đi.
Raza nói anh và ảnh là bạn tốt.
- Đúng vậy.
- Vậy mà anh vẫn muốn giết ảnh?
Đúng vậy.
Vì tiền?
Đúng vậy.
Với bao nhiêu tiền đó,
anh có để cho tôi đi không?
- Bao lâu rồi anh không có đàn bà?
- Rất lâu.
Anh muốn tôi không?
Giá của tôi cao lắm.
Tự do.
Tôi có thể đồng ý bây giờ,
và sau này đổi ý.
Tôi tin tưởng anh.
Tôi cũng tin tưởng cô.
Cô nghe hắn nói rồi đó.
Chúng ta sẽ đi.
Hết rồi.
Thử chút muối đi, cô hai.
Cô sẽ thấy khá hơn.
Bà ơi...
Xin lỗi về con ngựa của bà.
- Anh biết gì không, Rico?
- Nè.
Đó là một phụ nữ dễ nể.
Xinh đẹp. Cao quý. Và can đảm.
Đủ cứng cỏi để giết anh,
và đủ mềm mại để thay đổi anh.
Nó nhắc tôi nhớ tới một Maria khác.
Của anh.
Bạn hiền, đừng lừa tôi.
Cổ sẽ quay về. Nếu tôi phải làm
chuyện đó một mình, cổ sẽ quay về.
Đó chính là điều tôi muốn nghe anh nói.
Có gì trong đầu anh ngoài
đàn bà 100 độ, rượu whiskey 90 độ...
...và vàng 14 carat?
Bạn hiền...
...anh vừa viết mộ bia cho tôi đó.
- Bao nhiêu người?
- Raza và sáu người. Đang tiến nhanh.
Đi thôi.
Để tới biên giới,
ta phải đi trong ba tiếng.
Ta có một tiếng, có khi ít hơn.
Anh thua rồi.
Thắng hay thua, ngay đây và bây giờ.
Với cái nút cổ chai như vầy, một người
trong chúng ta có thể cầm chân họ.
- Một người?
- Nếu hắn đủ bình tĩnh.
Bắn và chạy. Cầm chân và rút lui.
Ehrengard cần được giúp.
Đó là việc của Jake.
Người phụ nữ cần được canh chừng.
Đó là việc của anh.
- Mua lại thời gian ta cần là việc của tôi.
- Bạn hiền. Từ từ.
Hãy chơi một cách chuyên nghiệp. Việc
của anh là thực hiện tốt hợp đồng này.
Là giao hàng. Tới nơi tới chốn.
Đó là việc của anh.
Tôi có 9.000 đô-la sẽ tới
bằng tiền mặt, làm ơn.
Hãy lấy ngựa của tôi. Anh sẽ cần nó
nếu Raza vượt qua được tôi.
Bill.
Hẹn gặp lại.
Jake.
Làm sao anh về được?
Lúc trước anh làm sao?
Không!
Mau lên! Đi!
Đồ chó đẻ.
Thò mặt ra, khốn kiếp.
- Fierro!
- Tôi hạ được một tên.
Francisco!
Chúng nó đâu rồi?
Nói đi. Vị trí của chúng!
Rico!
Fierro, hắn chết chưa?
Chưa đâu, cưng ơi.
Cưng ơi.
Bạn hiền.
Vậy ra anh là người bị họ bỏ lại
để chết đó hả?
Viên đạn cắn anh ở đâu?
Dưới mông.
Còn anh?
Cách năm phân, bạn hiền.
Anh chia sẻ với tôi một điếu thuốc nữa
được không?
Sao, tất nhiên.
Tới đây lấy.
Nè, Fierro!
- Muốn hút thuốc không?
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe.
Làm sao anh lại dính vô chuyện
làm ăn bẩn thỉu này?
Như thường lệ.
Tiền.
Mọi thứ đều như thường lệ.
Tôi cần súng và đạn, như thường lệ.
Cuộc chiến ngày càng tệ, như thường lệ.
Chỉ có anh...
...anh không như thường lệ.
Chiquita!
Cuộc đời tình ái của cô sao rồi?
Xuất sắc.
Muốn thử không?
Cô không bao giờ nói không sao?
- Không bao giờ.
- Với bất cứ ai?
Với tất cả mọi người!
Anh biết đó, tất nhiên,
một trong hai ta sẽ phải chết.
Có khi cả hai.
Chết vì tiền là điên khùng.
Chết vì một người phụ nữ
còn điên khùng hơn.
Bất kỳ phụ nữ nào, kể cả cổ.
Anh nghĩ anh giữ chúng tôi ở đây
được bao lâu?
Một vài tiếng.
Rồi sao đó có chuyện gì
sẽ không còn quan trọng nữa.
Cổ sẽ trở lại là bà Grant.
Nhưng chuyện đó cũng không thay đổi được gì.
Cổ là người phụ nữ của tôi.
Trước đây. Bây giờ. Mãi mãi.
Không có gì mãi mãi.
Ngoại trừ cái chết.
Hãy hỏi Fierro. Hãy hỏi Francisco.
Hãy hỏi những người trong
nghĩa địa vô danh.
- Họ chết vì những gì họ tin tưởng.
- Cuộc cách mạng?
Khi tiếng súng ngưng
và người chết được chôn...
...và những nhà chính trị lên nắm quyền,
không còn gì ngoài một chính nghĩa bị mất.
Vậy...
Anh muốn hoàn mỹ hay không có gì.
Anh quá mơ mộng, đồng chí.
Cuộc cách mạng như một
cuộc tình vĩ đại.
Lúc đầu, nàng là một nữ thần.
Một mục tiêu thánh thiện. Nhưng mọi
cuộc tình đều có một kẻ thù khủng khiếp.
Thời gian.
Ta thấy nàng như nàng hiện có.
Cuộc cách mạng không phải là một
nữ thần, mà là một con điếm.
Nàng chưa bao giờ tinh khiết, chưa bao
giờ thánh thiện, chưa bao giờ hoàn hảo.
Cho nên ta bỏ chạy. Đi tìm một
tình nhân khác, một chính nghĩa khác.
Những cuộc tình qua đường, nhớp nhúa.
Đam mê, nhưng không có tình yêu.
Nồng nàn, nhưng không trắc ẩn.
Không có tình yêu...
...không có chính nghĩa, ta chẳng là gì.
Ta ở lại bởi vì ta tin tưởng.
Ta bỏ đi bởi vì ta vỡ mộng.
Ta quay lại bởi vì ta đã thua.
Ta chết bởi vì ta liên lụy.
Cô và tôi đi chung.
Tôi đi trước.
- Để tôi đi trước.
- Làm theo lời tôi đi, đàn bà!
Đàn bà hắn sẽ không bắn.
Jesus!
Chào, cưng.
Lâu lắm rồi mới nghe tiếng "cưng."
Nè, anh có tìm được...
...cái mỏ vàng chết tiệt đó chưa?
Hôm nay tôi không may mắn.
Nhưng em rất đẹp.
Cưng thân mến.
Ta đã có thời vui vẻ cùng nhau.
Vô cùng vui vẻ.
Hãy hôn em.
Bà Grant, đi thôi.
Không cần phải gấp vậy.
Trong vài phút bả sẽ về tới nhà.
Sẽ rất hay nếu Bill có
ở đây để lãnh tiền.
Sẽ rất hay nếu hắn sống sót tới đây.
Nhưng ta ở lại đây cũng không
thay đổi được gì.
Một đám bụi. Có thể là ngài Raza.
Có thể là bất cứ gì.
Ngay cả một gã Hắc toàn phong.
Kia rồi, quý vị,
gã Hắc toàn phong lừng lẫy nhất.
- Không tin nổi hắn còn sống sót.
- Và chuyện này, thưa quý vị...
...cần phải ăn mừng.
Chuyện này nghĩa là gì đây?
Bạn hiền Rico, chuyện này sẽ làm
cho cả hai ta sửng sốt.
- Tôi bẩm sinh tôn thờ tình yêu.
- Viên đạn đó đã thổi bay hết não của anh rồi.
Hay là nhét vô một ít.
Chuyện gì đã xảy ra ở đó?
Cái gì đã làm cho anh đổi ý?
Tôi đã phát hiện ra cái gì làm cho một
người phụ nữ đáng giá 100.000 đô-la.
Anh muốn tôi thả cổ?
Thả cổ? Sau bao nhiêu chuyện
ta đã trải qua cùng nhau?
Sau bao nhiêu máu đã đổ?
Thánh thần ơi, không!
Anh đã ký hợp đồng bắt cóc
một người vợ cho ngài Grant.
Bây giờ, hãy đi nhận số tiền chuộc đó đi.
Cám ơn các anh, từ tận đáy lòng.
Cám ơn.
Cũng bị thiệt hại chút đỉnh, hả?
Cứ tự nhiên.
- Để tôi đi tìm bà Grant.
- Không cần.
Hooper! Hộ tống những người này về
thành phố. Trả tiền đầy đủ cho họ.
Thanh toán hóa đơn khách sạn, hóa đơn rượu,
gái, mọi hóa đơn. Mọi thứ, tính cho tôi.
Các anh chắc đang nóng lòng
muốn được tắm nước nóng...
...nên bây giờ xin tạm biệt
và vô cùng cám ơn.
- Tắm nước nóng?
- Sao vậy? Hôm nay là thứ Bảy à?
Các anh đã hoàn thành nhiệm vụ
và xứng đáng được nghỉ ngơi. Đó là lệnh.
Chúng tôi nghĩ là hợp đồng vẫn chưa
hoàn thành cho tới khi...
...bà Grant được giao lại
an toàn và mạnh khỏe.
- Luật của những tay chuyên nghiệp hả?
- Đại loại như vậy.
Tốt lắm, như vậy bây giờ tôi tuyên bố
hợp đồng của chúng ta đã hoàn thành tốt đẹp.
Chưa đâu. Bà Grant...
Cám ơn.
Maria!
- Hooper.
- Vâng, thưa ông.
Giết hắn.
Không, không.
Ông chưa được quyền giết hắn.
Nếu không có gì quá đáng,
tôi muốn có một chút riêng tư.
- Joseph!
- Không phải bây giờ.
Không có gì để giấu.
Họ đã biết hết mọi chuyện.
Tất cả.
Em đã được về nhà.
Không có gì khác quan trọng hơn.
Em sẽ lại chạy trốn nữa.
Đó là điều quan trọng.
Em là vợ anh. Em thuộc về anh.
Em thuộc về nơi này.
- Với hắn?
- Với ảnh.
Anh thà thấy em chết.
Em phải về nhà với anh!
Em phải về nhà!
- Không!
- Về!
Quý vị, các bạn nghe ông chủ nói rồi đó.
Quý cô phải về nhà.
Bà tưởng là J.W. Grant đủ ngu ngốc
để trả số tiền chuộc đó sao?
Chắc chắn là không.
Không có bắt cóc gì hết.
Đúng không, ngài Grant?
- Có đúng vậy không, ngài Grant?
- Không phải chuyện của anh.
Sai rồi, ngài Grant.
Chúng tôi đã ký một hợp đồng giải cứu một
quý cô khỏi một tên bắt cóc già đốn mạt.
Mà hóa ra lại là ông.
Cả hai ta đều làm ăn lỗ lã rồi,
ông Grant.
Ông mất một người vợ, còn chúng tôi
mỗi người mất 10.000 đô-la.
Đồ khốn kiếp!
Vâng, thưa ông. Trong trường hợp
của tôi, là do cha mẹ sinh sao để vậy.
Nhưng đối với ông, thưa ông,
là do tự ông muốn trở nên như vậy.