Tip:
Highlight text to annotate it
X
Biết bài "Like A ***" nói về cái gì không.
Nó nói về một cô nàng
đang lậm phải một thằng cha có cu bự.
Toàn bộ bài hát
chỉ ngụ ý đến con cu bự của hắn.
Không, làm gì có.
Nó nói về một thiếu nữ dễ bị tổn thương.
Nàng đã bị múc vài lần
và rồi nàng gặp được một anh chàng nhạy cảm.
Whoa. Đủ rồi.
Đi mà nói mấy thứ đó với tụi khách du lịch.
Toby? Toby là đứa quái nào?
"Like A ***" không phải nói tới chuyện
một tiểu thư nhạy cảm gặp được một hiệp sĩ bảnh bao đâu.
"True Blue" mới thế.
Chuyện này thì không tranh cãi gì.
- "True Blue" là cái gì?
- Nó là một hit đình đám của Madonna.
Tôi không theo dõi bảng xếp hạng nhạc pop,
thế mà vẫn nghe về "True Blue" đấy.
Tôi không nói là mình không nghe qua.
Tôi chỉ muốn hỏi là, rốt cuộc thì sao chứ?
Thứ lỗi cho tôi
vì không phải là fan cuồng của Madonna.
Cá nhân mà nói, tôi chả cần nhạc của cổ.
Tôi thích cái bản trước đây,
"Borderline"...
nhưng rồi khi cổ chuyển sang cái
"Papa, Don't Preach", tôi bỏ luôn.
Này, mấy anh đang làm tôi mất tập trung.
Tôi đang nói gì đó.
Nó là gì ta?
Ôi Toby, nàng Trung Hoa bé nhỏ.
- Họ cô ta là gì?
- Đó là gì?
Cuốn sổ địa chỉ
mà tôi tìm thấy trong cái áo khoác lâu rồi không mặc.
- Mấy cái tên đó là gì?
- Tôi đang nói cái mẹ gì nhỉ?
Anh đang nói "True Blue"
là nói về một gã nào đấy--
và một cô nàng nhạy cảm
gặp được gã tử tế đó...
nhưng còn "Like A ***"
thì chỉ toàn ngụ ý về cu bự.
Để tôi nói mấy anh biết
"Like A ***" nói về cái gì.
Nó nói về một cô nàng có cái lìn
hoạt động đều như máy ấy
Tôi nói là cả sáng trưa chiều tối...
cặc, cặc, cặc, cặc, cặc,
cặc, cặc, cặc, cặc!
- Có bao nhiêu "cặc" thế?
- Nhiều.
Rồi một ngày đẹp trời,
nàng gặp thằng chó đẻ John Holmes.
Kiểu như là, "Ôi, nàng hỡi." Hắn kiểu như
Charles Bronson trong "The Great Escape" ấy.
Hắn là một tay đào mỏ.
Và giờ nàng phải đón nhận những màn đút đẩy mạnh bạo.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy như thế cả.
Đau đớn. Rất đau đớn.
Chew? Toby Chew?
Nó làm nàng rất đau.
Lẽ ra nàng không đau đến thế.
Cái của nàng ta chắc giờ cũng như kẹo sing gum rồi.
Nhưng khi gã mèo đó phang nàng, nàng rất đau.
Đau như thể nó là lần đầu ấy.
Hiểu chứ, và sự đau đớn đó
nhắc nhớ cỗ máy tình dục ấy...
về một thời còn là trinh nữ.
Thế đấy, "Like A ***."
Wong.
-Đưa tôi cái đồ quỉ đó.
-Anh nghĩ anh đang làm quái gì thế?
Tôi phát ốm vì phải nghe thứ khỉ đó, Joe.
Tôi sẽ trả lại anh lúc về.
Anh có ý gì, lúc về gì?
Trả tôi mau.
Mười lăm phút liền
anh cứ ngồi lầm bầm mấy cái tên ấy.
"Toby. Toby?
Toby? Toby Wong.
Toby Wong? Toby Wong.
Toby Chung rồi Charlie Chan."
Tôi có chuyện cu chim của Madonna
bên tai trái...
và Toby Nhật-- tôi không biết người gì--
bên tai phải.
Đưa tôi cuốn sổ.
Anh sẽ đặt nó xuống chứ?
Tôi làm bất cứ cái mẹ gì tôi muốn.
Chà, tôi e là mình phải tiếp tục giữ nó.
Này, Joe,
muốn tôi bắn thằng đó dùm không?
Cứt.
Nằm mơ mà thấy bắn tôi,
anh cũng nên thức dậy mà ăn năn.
Mấy anh có nghe chương trình K-BILLY's
"Super Sounds of the '70s" cuối tuần không?
Có. Tuyệt bỏ mẹ.
- Tin được mấy bản họ phát không nhỉ?
- Biết tôi nghe được gì hôm bữa không?
"Heartbeat, It's a Lovebeat" của
Tony DeFranco và the DeFranco family.
Tôi đã không nghe lại bài hát ấy
kể từ hồi còn học lớp năm.
Mới nãy tôi vừa nghe bản "The Night,
the Lights Went Out in Georgia" đấy.
Tôi đã không nghe nó
kể từ thời nó còn được ưa chuộng.
Nhưng cái lúc nó đang thịnh hành,
tôi nghe chắc đến cả triệu lần.
Có điều đây là lần đầu tôi nhận ra...
rằng cô gái hát bản ấy
chính là người đã bắn Andy.
Bộ anh không biết Vickie Lawrence
là kẻ đã bắn Andy sao?
- Tôi cứ nghĩ đó là mụ vợ lừa đảo.
- Họ nói đó là đoạn kết của bài hát.
Biết rồi. Mà tôi chỉ mới nghe qua thôi.
Tôi đang định nói thế.
Lúc trước chắc tôi lãng đãng làm sao đó
khi nghe tới khúc ấy.
Được rồi,
tôi lo chuyện tính tiền.
Được rồi,
Tôi lo chuyện tính tiền.
Mấy anh xì tiền típ ra đi.
Mỗi người mỗi tờ.
Còn anh, khi tôi quay lại
tôi muốn cuốn sổ đó.
Xin lỗi nhé, giờ nó là sổ của tôi.
Này, tôi đổi ý rồi.
Bắn thằng cứt này dùm tôi được không?
Được rồi, ho ra vài tờ xanh
cho cô hầu bàn nhỏ nhắn nào.
Nào, xì mấy tờ đô ra đi.
Tôi không típ.
- Anh không típ?
- Tôi không tin vào chuyện này.
Anh không tin vào chuyện chi tiền típ?
Anh biết mấy cô này kiếm được bao nhiêu không?
Rất bôi bác.
Nếu mấy cổ không kiếm đủ tiền,
thì cứ nghỉ việc thôi.
Tôi không biết tụi Do Thái chết tiệt
lí luận chuyện này sao.
Nhưng để tôi làm rõ,
anh chưa bao giờ típ hả?
Tôi không típ bởi vì xã hội bảo tôi phải làm.
Nếu mấy cô này phục vụ tôi thực sự tận tình,
tôi sẽ thưởng thêm cho họ.
Nhưng cái chuyện chi tiền típ không không như thế,
nó chỉ dành cho mấy ả đào thôi.
Suy cho cùng,
họ chỉ đang làm việc thôi mà.
- Cô bé đó rất dễ thương.
- Cô ta cũng được.
- Chẳng phải loại đặc biệt gì.
- Thế nào mới đặc biệt?
Đè anh xuống rồi múc cu anh hả?
Tôi đoán chắc cũng cỡ 12%.
Tôi gọi cà phê, phải không nào?
Cô ấy chỉ rót cho tôi có ba lần.
Tôi muốn phải sáu lần.
Sáu lần? Nhỡ cô ta đang rất bận thì sao?
Những từ "rất bận rất bịu"
không có trong vốn từ vựng của nữ hầu bàn.
Cho tôi xin lỗi, Mr. Pink,
nhưng mà cái điều chết tiệt anh cần...
là gọi một tách cà phê khác.
Những cô gái này không tới mức chết đói đâu.
Chỉ là lương họ bèo thôi.
Tôi cũng đã từng làm những công việc bèo nhèo,
và khi đó...
tôi đếch có công việc nào may mắn
được xã hội kêu gọi chi tiền típ.
Anh đếch quan tâm là họ kiếm sống
nhờ những đồng tiền típ của anh sao?
Anh biết gì đây không?
Thế giới này như một cây vĩ cầm nhỏ,
chỉ trình tấu cho những nữ hầu bàn.
Anh không biết mình đang nói khỉ gì đâu.
Những người này làm quắn đít cả lên.
Đó là một công việc nặng nhọc.
Vậy những người làm ở MacDonald thì sao,
anh đâu thấy cần thiết phải típ họ.
Họ cũng mang cho anh đồ ăn,
nhưng xã hội bảo là...
"Đừng típ mấy đứa này,
típ mấy đứa kia kìa." Đúng là ho lao.
Phục vụ bàn là nghề nghiệp số một...
cho những cô gái không học đại học
ở đất nước này.
Đó là công việc khả dĩ nhất
mà bất kì phụ nữ nào cũng có thể kiếm được và nuôi sống mình.
Chủ yếu là bởi tiền típ của họ.
Đéo quan tâm.
Tôi rất xin lỗi về chuyện chính phủ
đánh thuế tiền típ của họ.
Chuyện đó là bỉ ổi.
Không phải lỗi của tôi.
Phải nhìn nhận là nữ hầu bàn
chỉ là một trong nhiều tầng lớp...
bị thằng chính phủ hiếp
một cách công khai.
Chỉ cho tôi cái văn kiện nào phản đối chính phủ làm thế,
tôi kí ngay.
Tôi ủng hộ.
Nhưng tôi không làm chuyện đâu đâu.
Với những đứa không học đại học, tôi chỉ có mấy từ:
Ráng mà học đánh máy đi.
Nếu anh trông chờ tôi giúp họ chuyện nợ nần
thì đúng là không tưởng.
Anh ta thuyết phục tôi rồi.
Cho tôi lấy lại tờ đô.
Này, bỏ ra.
Được rồi, mấy chàng lãng khách,
đi ngao du thôi.
Chờ chút.
Ai không bỏ tiền vậy?
- Mr. Pink.
- Mr. Pink?
- Tại sao không?
- Anh ta không típ.
Anh ta không típ?
- Anh không típ hả?
- Anh ta không tin chuyện đó.
Câm mồm đi. Anh có ý gì,
anh không tin chuyện đó?
Ho đô la ra mau, anh đúng là thằng lôm côm rẻ tiền.
Tôi trả anh cái bữa sáng trời đánh này.
Vì ông trả tiền bữa sáng, tôi sẽ bỏ vào.
Nhưng thường thường tôi không làm thế.
Đếch cần biết anh thường thường làm quái gì.
Cứ việc ho ra mấy tờ đô chết tiệt như mọi người.
Cảm ơn.
That was the Partridge Family's
"Doesn't Somebody Want To Be Wanted?"...
followed by Edison Lighthouse's...
"Love Grows Where
My Rosemary Goes"...
as K-BILLY's
"Super Sounds of the '70s" weekend...
just keeps on truckin'.
just keeps on truckin'.
Tôi sắp chết.
Tôi sắp chết rồi!
Cố lên, anh bạn!
Tôi sắp chết rồi!
- Tôi xin lỗi!
- Đưa tay cho tôi.
Không thể tin được là cô ấy giết tôi, trời!
Ai mà nghĩ thế được chứ?
Thôi, dẹp mấy chuyện đó đi!
Anh bị thương. Anh đau đớn.
Thực sự rất tồi tệ, nhưng anh không chết đâu!
Mấy thứ máu me này làm tôi phát sợ, Larry!
Tôi sắp chết!
Tôi biết mà!
Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ anh có bằng cấp gì
trong chuyện y tế đâu.
Anh có phải bác sĩ không?
Anh có phải bác sĩ không?
Trả lời tôi đi!
Anh có phải bác sĩ không?
Không, tôi không..
Tôi không.
Vậy là anh thừa nhận anh không biết mình đang nói gì.
Anh chỉ là tay nghiệp dư trong chuyện y tế,
nằm đó và nghe tôi này.
Tôi sẽ đưa anh tới chỗ hẹn,
Joe sẽ mang bác sĩ đến...
bác sĩ sẽ chữa cho anh...
anh sẽ ổn thôi.
Nói đi!
Anh sẽ ổn thôi!
Nói đi!
Anh sẽ ổn thôi!
Nói cái câu chó chết đó đi!
Anh sẽ ổn thôi!
Ôi Trời!
Nói cái câu trời đánh đó đi!
Nói đi!
Ổn, Larry.
Chính xác! Chính xác!
Tôi ổn.
Nhìn xem ta ở đâu này.
Nhìn xem ta ở đâu này.
Cô ấy đang có thai, trời ơi.
Cô ấy đang có thai!
Ta ở nhà kho rồi.
Ai là người cứng cỏi?
Ai là người cứng cỏi nào?
Nói đi nào, ai là người cứng cỏi?
Ai là người cứng cỏi?
Anh là người cứng cỏi.
Anh là người cứng cỏi bỏ mẹ.
Ta ở nhà kho rồi.
Nhìn xem ta ở đâu này.
Ta làm được. Ta làm được rồi.
Ta làm tuyệt lắm.
Ta làm tuyệt bỏ mẹ.
Ta ở nhà kho rồi.
Nhìn xem.
Nhìn xem.
Cố lên. Cố lên.
- Chết tiệt!
- Đừng có đập đầu nữa.
Anh có thể làm nứt sàn nhà đấy.
Anh không muốn cái sàn nhà bị đau chứ, đúng không?
Tôi không thể làm gì cho anh.
Nhưng khi Joe đến đây...
cũng sắp thôi...
ông ta sẽ giúp anh,
ông ta sẽ chăm sóc anh.
Ta sẽ ngồi đây và chờ Joe.
- Ai là người ta đang chờ?
- Joe.
Larry, tôi sợ lắm.
Làm ơn ôm tôi được không?
Ừ, chắc rồi.
Anh đã đấu tranh, anh đã lo sợ
Ngày hôm nay anh đã rất can đảm.
Giờ tôi chỉ muốn anh thư giãn thôi, được chứ?
Anh không chết đâu.
Anh sẽ ổn thôi.
Khi Joe tới đây,
ông ta sẽ làm anh phục hồi trăm phần trăm.
Tôi có đau không?
Tôi đau dã man, Larry.
Không tốt chút nào, không.
Này, Larry...
Cầu Chúa phù hộ anh
vì đã cố gắng vì tôi.
Một phút trước tôi còn rất hoảng loạn.
Nhưng giờ tôi định thần lại rồi.
Tình hình là,
tôi bị bắn vào bụng.
Không có chữa trị y tế,
tôi sẽ chết.
- Tôi không thể đưa anh đến bệnh viện.
- Chó chết!
Anh không phải đưa tôi vào.
Chỉ việc chở tôi tới trước cửa, anh bạn.
Rồi bỏ tôi xuống vỉa hè.
Tôi sẽ tự lo cho mình.
Tôi sẽ không nói gì đâu, anh bạn.
Tôi sẽ không nói gì đâu.
Tôi thề có Chúa.
Nhìn vào mắt tôi này, Larry.
Nhìn vào mắt tôi này.
Tôi sẽ không nói gì với chúng hết.
Anh sẽ an toàn thôi mà.
Anh không chết đâu, cậu nhóc à.
Được chứ?
Lắng nghe tôi này.
Anh sẽ ổn thôi.
Cùng với xương đầu gối...
thì bụng là phần đau đớn nhất khi trúng đạn.
Mẹ kiếp!
Nhưng phải mất một khoảng thời gian dài
cho tới lúc chết.
Tôi nói là phải mấy ngày đấy.
Anh có thể ước mình chết,
nhưng gì thì cũng phải mất mấy ngày.
Thời gian đứng về phía anh.
Đó là gài đểu hay là gì?
Cứt. Orange bị bắn?
Ngay bụng.
Chết tiệt. Brown đâu?
Chết rồi.
Sao chết?
Sao cái mẹ gì nữa?
Tụi cớm bắn anh ta.
Tệ hại.
Tệ hại dã man.
Xấu lắm không?
Như từ trái nghĩa của tốt hả?
Trời, đây là gài đểu.
Đây đúng là gài đểu.
Ai đó gài chúng ta từ lâu.
- Anh thực sự nghĩ là ta bị gài?
- Anh còn nghi ngờ nữa hả?
Tôi không nghĩ ta bị gài, tôi biết chắc ta bị gài.
Những thằng cớm kia từ đâu chui ra?
Một phút trước chúng không ở đó,
một phút sau chúng ở đó.
Không nghe thấy tiếng còi hú nào.
Chuông báo động reo, ok?
Khi chuông báo động reo,
ta có bốn phút để lo liệu.
Trừ khi có xe tuần tra
đang đi ngang trên đường ngay lúc ấy...
ta có bốn phút trước khi
chúng có thể bắt tay vào việc.
Vậy mà chỉ một phút,
17 thằng xanh đã đứng ngoài đó...
chúng đều biết chúng đang làm quái gì,
và chúng đều ở đó!
Nhớ cái vẫy tay ra hiệu lần hai
của thằng ngồi trong xe chứ?
chúng ập vào ngay khi chuông báo động reo,
chính là do những thằng chó đẻ đầu tiên...
chúng đã ở đó
và chúng đang chờ tụi mình.
Anh đã nghĩ quái gì về chuyện này chưa?
Tôi không có cơ hội để nghĩ.
Điều đầu tiên tôi nghĩ
là phải thoát khỏi nơi đó.
Sau khi thoát được,
tôi chỉ lo lắng cho anh ta.
Tốt hơn hết là nên nghĩ về nó đi,
vì nó chính là cái tôi đang nghĩ.
Tôi thậm chí không muốn tới đây.
Tôi chỉ muốn chạy thôi...
bởi vì cái đứa gài đểu chúng ta
nó biết chỗ này.
Tụi cớm có thể đang chờ ngoài kia kìa!
Tụi cớm có thể ào vô ngay bây giờ!
Qua phòng khác đi.
Trong này.
Larry, đừng bỏ tôi.
Tôi qua phòng bên thôi, ok?
Tôi sẽ quay lại trông chừng anh ngay.
Tôi ở đây trông chừng anh, ok?
Tôi qua bên kia thôi.
Larry...
Tôi sắp chết mẹ rồi.
Larry.
Tôi đang làm cái mẹ gì ở đây, hở trời?
Tôi đếch còn niềm vui với công việc này nữa.
Cái lúc tôi thấy cần phải nói
"Không, cảm ơn," thì tôi không chịu làm.
Mấy lần mua thuốc phiện cũng y chang thế.
Tôi không tin thằng cha đó,
nhưng tôi muốn tin hắn.
Nếu hắn không xạo sự và đó đúng là Thai-stick xịn,
thì hay quá.
Nhưng làm gì có chuyện đó, tôi tự nhủ là
nếu nghề nghiệp của mình cũng y chang thế, thì bỏ thôi.
Nhưng tôi không bỏ. Tôi không bỏ
chỉ bởi vì mấy đồng tiền chó chết!
Chuyện đã qua thì đã qua rồi.
Tôi cần anh tỉnh táo lại.
Anh ổn chứ?
Tôi ổn.
Rửa mặt chút đi.
Thở sâu vào.
Thư giãn đi. Hút thuốc nhé.
Tôi bỏ rồi.
- Được thôi.
- Sao, anh có một điếu à?
Ok, giờ nhìn lại chuyện đã xảy ra nào.
Ta đang ở đây,
mọi việc sẽ ổn thôi.
Sau khi còi báo động reo.
Tôi quay lại
và thấy cớm đứng đầy bên ngoài.
Anh đúng. Nó giống như là, có chỉ điểm,
nháy mắt một cái chúng đã đứng đó.
Mọi người bắt đầu cuống lên như khỉ.
Rồi Mr.Blonde bắt đầu bắn tá lả...
- Không chính xác.
- Có gì sai sao?
Ok. Tụi cớm không lộ mặt
sau khi còi báo động reo.
Tụi cớm không lộ mặt
cho đến khi Mr.Blonde bắt đầu xả đạn vào mọi người.
- Nhưng khi vừa nghe báo động, tôi đã thấy cớm.
- Không mau như thế đâu.
Chúng im hơi lặng tiếng
cho đến lúc Mr.Blonde trở thành một thằng điên.
Tôi không nói là bọn chúng không ở đó.
Tôi nói là bọn chúng 'đã' ở đó.
Nhưng chúng không chịu nhúc nhích gì
cho đến khi Mr.Blonde bắt đầu xả súng.
Thế đấy, đó là lí do tôi nghĩ ta bị chơi đểu.
- Mr. White, anh có thể thấy điều đó--
- Wai Wiếc gì đủ lắm rồi!
Đợi đã! Đừng nói với tôi cái tên khốn kiếp của anh!
Tôi không muốn biết đâu!
Lạy Chúa,
tôi không nói tên mình cho anh đâu.
Anh đúng.
Chuyện này rất tệ.
- Sao anh thoát được?
- Tôi tự *** đường.
Mọi người bắn nhau loạn xạ,
tôi tự *** đường ra khỏi đó.
Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra hết mau!
Tránh ra!
Tránh ra hết mau!
Lạy Chúa!
Anh bị sao thế?
- Con mẹ mày!
- Đ.mẹ!
Tránh ra!
Jesus!
Ra khỏi xe mau!
Ra mau!
Tránh ra!
Tránh ra mau!
Tôi bắn hai thằng cớm.
Anh có giết ai không?
- Vài thằng cớm.
- Không phải người thường chứ?
Chỉ cớm thôi.
Anh có tin nổi Mr. Blonde không?
Đó là cái thứ điên loạn nhất tôi từng thấy.
Vì cái quái gì mà Joe
lại đi thuê một thằng như thế?
Tôi không muốn giết ai hết.
Nếu tôi chạy ra khỏi cửa
và anh đứng choáng đường tôi...
thì chỉ một và một lựa chọn
là anh nên tránh đường.
Đó là cách tôi nhìn nhận sự việc.
Tôi tâm niệm cái sự lựa chọn đó
trong mười năm qua...
và xóa sổ ít nhiều vài thằng chó đẻ ngu đần...
thực ra là chả có lựa chọn nào hết.
Nhưng tôi không phải kẻ tâm thần.
Joe đang nghĩ cái quái quỉ gì thế?
Anh không thể làm việc chung với một thằng như vậy.
May mắn bỏ mẹ là hắn không bắn luôn chúng ta đấy.
Tôi suýt chút nữa là bắn hắn để giữ mạng mình.
Tôi có ý là, mọi người rất hoảng loạn.
Tất cả mọi người.
Mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Đó là phản ứng tự nhiên.
Anh hoang mang. Tôi mặc kệ tên anh là gì.
Anh thực sự hoang mang.
Mẹ kiếp, anh hoang mang từ bên trong,
ngay trong đầu anh, biết chứ?
Anh cố gắng định thần lại và kiểm soát tình hình.
Cái điều anh không được làm
là xả súng vô tội vạ và giết người vô can.
Điều anh cần làm
là hành động như một dân chuyên nghiệp.
Thằng loạn trí không thể là dân chuyên nghiệp.
Anh không thể làm cùng một thằng loạn trí.
Anh không biết được mấy đồ chó đẻ bệnh hoạn đó
sẽ làm gì tiếp theo đâu.
Tôi muốn nói là, Lạy Chúa,
anh nghĩ cô gái da đen đó bao nhiêu tuổi? Hai mươi?
- Có lẽ 21?
- Chắc thế.
Anh biết chuyện gì xảy ra với những người kia không?
Tôi và Orange nhảy vào xe,
Brown lái.
Sau đó,
tôi không biết gì nữa.
Mỗi người một hướng.
Sau khi tách khỏi Mr. Blonde và Mr. Blue,
tôi chẳng biết chút xíu gì về họ nữa...
khi cố chạy ra khỏi đó,
tôi đâu có quay lại nhìn làm gì.
Anh nghĩ sao?
Tôi nghĩ sao ư? Tụi cớm có lẽ đã bắt họ
hoặc giết họ rồi.
Không có cơ hội nào để thoát sao?
Anh đã tìm được lỗ chui ra mà.
Ờ, đúng là kì diệu bỏ mẹ.
Cứ cho là họ thoát được đi,
vậy họ đang ở chỗ quái nào chứ?
Anh không nghĩ là rất có thể một trong bọn họ
đã cuỗm kim cương và...
- Không, không đời nào.
- Sao anh chắc chắn thế?
Tôi giữ kim cương.
Anh giỏi lắm.
- Ở đâu?
- Tôi giấu rồi.
Nếu anh tán thành,
thì ta đi lấy chúng ngay bây giờ, ngay phút này.
Bởi tôi nghĩ nếu cứ ở đây, anh bạn,
sớm muộn gì ta cũng bị khám xét.
Thống nhất kế hoạch rồi.
Ta gặp ở đây.
Vậy mấy người kia đang ở cái hóc nào?
Tôi nói là kế hoạch đã trở nên vô giá trị
khi ta biết được có một con chuột ở đây.
Ta không biết chút gì
về chuyện xảy ra với Mr. Blonde hay Mr.Blue.
Họ có thể đã chết
hay có thể đã bị bắt.
Họ có thể đang ngồi trong đồn của tụi cớm,
đổ mồ hôi hột.
Họ không biết tên bọn ta,
nhưng họ có thể líu lo về cái chỗ này.
Thề có Chúa,
tôi nghĩ mình trẹo cổ rồi.
Gì?
Hai người kia trở lại,
đây sẽ là công việc bốn người.
Ta sẽ truy ra ai trong đội
là thằng cớm nằm vùng.
Nghiêm túc chứ?
Tạ ơn Chúa là giờ ta đã khám phá ra được.
Cần phải quên hết những chuyện đã qua,
gạt qua hết những chuyện chó chết từ đây.
Vậy ai là con chuột đó?
Mr. Blue?
Mr. Brown?
Joe? Joe cầm đầu tất cả mọi chuyện.
Có thể ổng đầu têu chuyện chơi đểu này.
Không mua ý này đâu.
Tôi và Joe làm việc với nhau đã lâu.
Tôi có thể đảm bảo với anh,
Joe không biết gì về chuyện cứt này đâu.
Tôi biết Joe, và tôi chắc chắn ổng không làm trò lố lăng này.
Tôi có thể nói là mình không làm,
vì tôi biết mình nên làm gì và không làm gì.
Nhưng tôi không dám chắc về những người khác,
bởi tôi chẳng biết chút gì về họ.
Theo tôi phỏng đoán, anh là con chuột.
Theo tôi phỏng đoán,
anh mới là con chuột bẩn thỉu!
Được rồi, ít nhất thì giờ anh cũng đang suy nghĩ.
Theo ta phỏng đoán, hắn là con chuột.
Thằng nhóc đó đang chết vì trúng đạn...
vậy mà anh gọi nó là chuột sao!
Nhìn này, tôi ổn, ok?
Có ai đó là con chuột bẩn thỉu.
Cầu tiêu của cái chuồng chồ này nằm đâu?
Tôi đi đái đây.
Đi xuống hành lang, rẽ trái,
lên cầu thang...
rồi rẽ phải.
- Nhân tiện, Alabama thế nào?
- Alabama?
Tôi không thấy Bama hơn một năm rưỡi rồi.
Thế mà tôi nghĩ hai người đã là một đội.
Đã từng trong một thời gian.
Từng làm với nhau bốn vụ,
rồi sau đó quyết định nghỉ.
Tại sao?
Ta tìm kiếm nửa kia của mình cả đời
và nó đến với ta chỉ trong chốc lát.
Giờ cô ấy làm gì?
Cổ bám dính với Frank McGar rồi.
Họ đã làm hai vụ cùng nhau.
Đàn bà ghê gớm thật.
Cổ là một tên trộm rất giỏi.
- Vậy giải thích cái bức điện kia đi.
- Công việc năm người.
Đánh cướp những tiệm kim cương.
Vậy làm sao vận chuyển nó sau đó?
Tôi không biết người nào có thể vận chuyển được kim cương.
Không vấn đề gì.
Ta có những gã đang chờ làm việc đó.
Chuyện gì xảy ra với Marcellus Spivey?
Không phải hắn luôn vận chuyển kim cương dùm anh à?
Hắn phải bóc lịch 20 năm ở Susanville.
Hai mươi năm? Trời đất.
Vì tội gì?
Tội xui xẻo.
Anh có thể nói lại câu đó.
Vậy tình hình là thế nào?
Hai phút thôi.
Nhưng là hai phút gay go đấy.
Giữa ban ngày, ngay giờ hành chính,
phải đối phó với đám đông.
Nhưng anh sẽ có những gã biết đối phó với đám đông.
- Cỡ bao nhiêu nhân viên?
- Trong vòng 20.
Bảo vệ lỏng lẻo lắm.
Tụi đó chỉ bốc vác là giỏi.
Anh biết chứ, những tảng kim cương thô
được mang ra từ quặng.
Nhưng vào ngày đó, họ nhận được những tảng kim cương ấy
từ Israel qua đường tàu biển.
Cũng giống như các trạm xe lửa vậy,
anh biết chứ?
- Họ nhận nó và chuyển nó về Vermont.
- Không, họ không làm được đâu.
Những tảng đá ấy thế nào, bố già?
Lấp lánh, mới tinh.
Cực kì lấp lánh.
Này, cứ làm bất cứ gì anh muốn.
Tôi phắn đây.
Tôi sẽ trú trong khách sạn vài ngày tới.
Rồi tôi sẽ gọi Joe
Cứt. Hắn chết rồi sao?
Hở? Hắn chết hay sao rồi?
- Chưa chết đâu.
- Vậy là gì?
Tôi nghĩ anh ta chỉ bất tỉnh thôi.
Hắn làm tôi ớn lạnh.
Tôi nghĩ hắn chết chắc rồi.
Không có chữa trị y tế,
nó sẽ chết chắc.
Ta phải làm gì đây?
Không thể đưa hắn tới bệnh viện được.
Không có chữa trị y tế,
anh ta chắc không qua khỏi đêm nay đâu.
Viên đạn trong bụng anh ta
là do lỗi của tôi.
Với anh nó chả là cái cục cứt gì,
nhưng với tôi nó hết sức hệ trọng.
Chuyện đầu tiên là trên hết, ok?
Tiếp tục ở đây là ngu xuẩn. Ta phải phắn thôi.
Vậy anh định làm gì?
Tới khách sạn chắc?
Ta có một gã bị bắn ngay bụng,
không đi đứng được, máu ra như heo bị thọc tiết
Và khi hắn tỉnh dậy,
hắn rên la trong đau đớn.
Anh có ý kiến gì thì cứ nhổ ra đi.
Joe có thể giúp.
Nếu ta tìm được Joe,
Joe sẽ tìm bác sĩ cho anh ta.
Joe có thể dẫn bác sĩ đến đây để gặp anh ta.
Cứ cho rằng ta có thể tin Joe,
vậy làm sao ta tìm được ổng?
Ổng đáng lý nên ở đây, nhưng ông không có,
nó càng làm tôi lo thêm về chuyện cứ ở lì đây.
Thậm chí nếu ổng đang trên đường đến,
tôi không nghĩ là ổng sẽ vui vẻ gì với chúng ta đâu.
Ổng lên kế hoạch một vụ cướp
và giờ ổng có một biển máu trong tay.
Ổng thu hoạch được xác cớm, xác ăn trộm,
xác dân thường.
Tôi nghi là ổng sẽ chẳng thương cảm gì mấy
cho cảnh ngộ của chúng ta đâu.
Tôi mà là ổng, tôi sẽ cố tách mình khỏi cái đống tởm lợm này
càng xa càng tốt.
Trước khi anh tới đây,
Mr. Orange...
đã nhờ tôi đưa anh ấy đến bác sĩ, đến bệnh viện.
Tôi không thích cái ý tưởng
giao anh ấy vào tay tụi cớm...
nhưng nếu ta không làm,
anh ấy có thể chết.
Anh ấy cầu xin tôi làm vậy.
Hừm, được rồi.
Vậy tôi nghĩ ta cứ đưa hắn tới bệnh viện.
Nếu hắn nói vậy,
thì cứ làm vậy.
Hắn không biết gì về chúng ta cả,
đó là quyết định của hắn.
Anh ta biết chút ít về tôi.
Cái gì? Chờ đã, chờ đã.
Anh đã nói tên mình cho hắn?
Tôi nói anh ta biết tên và quê quán của mình.
Tại sao?
Tôi nói anh ta biết quê quán của mình mấy ngày trước.
Chỉ là một cuộc nói chuyện tự nhiên.
Vậy vì cái gì lại nói cả tên anh
khi anh không được phép?
Anh ta hỏi.
Chúng tôi vừa thoát khỏi bọn cớm.
Anh ta bị bắn.
Là lỗi của tôi mà anh ta bị bắn.
Anh ta trở thành một đống máu me tởm lợm.
Anh ta gào thét.
Thề có Chúa, tôi nghĩ anh ta sắp chết ngay tại đó ngay lúc đó.
Tôi cố trấn an anh ta,
bảo anh ta đừng lo lắng...
mọi chuyện sẽ ổn thôi,
tôi sẽ lo cho anh ta.
Và anh ta hỏi tôi tên tôi là gì.
Tôi có ý là, chàng trai này đang chết trên tay tôi.
Đòi hỏi tôi làm cái đéo gì được đây?
Nói với anh ấy tôi xin lỗi?
Tôi không thể để lọt cái thông tin khốn kiếp này?
Nó đi ngược với nguyên tắc?
Tôi không đủ tin cậy anh?
Tôi cũng muốn đấy,
nhưng không được đâu.
Đ.mẹ anh! Đ.mẹ Joe!
- Tôi chắc đó cảnh đó phải lâm li lắm.
- Đừng có xỉa đểu tôi!
Tôi hỏi một câu.
Người ta chắc phải có hồ sơ của anh ở quê anh?
- Phải!
- Vậy đó, là thế.
Tôi có ý là, rất có thể người ta có ảnh
trên thẻ căn cước của anh.
Tên này biết A- tên anh, B- mặt anh,
C- quê anh và D-chuyên môn của anh.
Tụi nó không cần phải bày ra quá nhiều ảnh
để hắn chỉ ra được cái mặt anh đâu!
Anh không tía lia cái gì nữa
để giúp chúng thu hẹp phạm vi điều tra đấy chứ?
Tôi không phải lặp lại lần nữa đâu.
Ta không thể đưa hắn tới bệnh viện được.
Nhưng như thế anh ta sẽ chết.
Rất buồn khi phải nói thế,
nhưng có người may mắn có người không.
Anh nắm tôi vậy làm gì?
Để tôi cho anh thấy anh đang giỡn mặt với ai!
Muốn bắn tôi hả, thằng cóc nhái?
Tôi không tạo ra cái tình thế này,
tôi nghĩ cách giải quyết!
Anh hành xử như một thằng đạo chích năm đầu!
Tôi hành xử như một dân chuyên nghiệp!
Nếu chúng tóm hắn, chúng có thể tóm anh,
biết đâu chừng thập thò sang tôi luôn...
chuyện đó không thể xảy ra!
Anh nhìn tôi cứ như đó là lỗi của tôi?
Tôi không nói hắn biết tên mình!
Tôi không nói hắn biết mình từ đâu đến!
Cứt! 15 phút trước suýt chút nữa
là anh nói luôn tên mình cho tôi!
Anh đang lún sâu vào cái thế bí
do chính anh tạo ra!
Vậy nếu muốn ném cái ánh mắt đó đi đâu,
thì ném vào gương ấy!
Mấy anh đừng giỡn thô bạo thế chứ.
Có người sắp khóc rồi đây.
Mr. Blonde.
Cứt. Anh đá tôi như chó.
Chuyện gì xảy ra với anh?
Tưởng anh chết rồi chứ.
Này, anh ổn chứ?
Anh biết Blue thế nào rồi không?
Bọn tôi không biết chuyện gì xảy ra cho anh.
Cứ ngồi đây mà phỏng đoán thôi.
Nhìn này, Brown chết rồi,
Orange thì bị bắn vào bụng.
Đủ rồi! Đủ rồi!
Tốt nhất là anh nên mở miệng đi, đồ sâu bọ.
Ta có một mớ chuyện thối tha ở đây để bàn luận.
Ai nấy đều đang căng thẳng.
Anh cũng nên tỏ ra có chút trách nhiệm đi.
Được thôi, bàn luận nào.
Bọn tôi nghĩ là có một con chuột trong nhà.
Tôi cam đoan là có một con chuột trong nhà.
Cái gì làm anh nói thế?
Bộ anh thấy buồn cười hả?
Nhìn này, bọn tôi nghĩ nơi này không an toàn đâu.
Nơi này không còn an toàn nữa.
Phải phắn thôi và anh cũng nên theo bọn tôi đi.
Không ai đi đâu hết.
Kệ mẹ cái cục cứt đó.
- Ta rời khỏi đây thôi.
- Ở yên một chỗ đi, Mr.White.
Đ.mẹ thằng điên!
Chỉ vì lỗi của anh mà chúng tôi khốn đốn!
Có vấn đề gì với thằng đó vậy?
Có vấn đề gì với tôi hả?
Ờ, Tôi có một vấn đề chó chết!
Tôi có một vấn đề chó chết...
với một thằng chó đẻ bóp cò như điên
tới mức gần như bắn luôn cả tôi!
- Anh đang nói cái mẹ gì thế?
- Cái vụ xả đạn từa lưa tá lả đấy!
Trong cửa hàng! Nhớ chứ?
Hơ, kệ bà tụi nó. Tụi nó bật báo động.
Tụi nó xứng đáng phải nhận thế.
Anh suýt nữa giết luôn tôi rồi!
Thằng lồn!
Nếu tôi sớm biết anh là cái hạng này,
tôi không bao giờ đồng ý làm việc cùng anh.
Anh cứ sủa cả ngày như thế sao,
chó con...
hay là anh không dám cắn?
Gì?
Xin lỗi. Tôi không nghe kịp.
Lặp lại được không?
Anh cứ sủa cả ngày như thế sao,
chó con...
hay là anh không dám cắn?
Hai thằng chết tiệt bọn anh, nhịn một chút đi!
Này, thôi đi!
Gì thế, bộ chúng ta đang ở sân thể dục hả?
Tôi là người duy nhất chuyên nghiệp sao?
Anh hành xử như mấy thằng mọi đen cục súc ấy!
Làm việc với mọi đen bao giờ chưa?
Chúng luôn tự xử lẫn nhau.
Anh nói là anh cũng ke hắn ta mà.
- Anh đã nói thế hả?
- Phải, tôi đã nói thế.
Nhưng cho qua đi. Bây giờ,
gã này là người duy nhất tôi thực sự tin tưởng.
-Một gã khát máu như hắn không thể nào là cớm được.
-Anh về phe hắn hả?
Phe phái đéo gì, trời ạ!
Cái ta cần là sự đoàn kết!
Một thằng nào đó đang găm con cơ đỏ chót vào đít tụi mình,
và tôi muốn biết đó là ai.
Mẹ kiếp. Nhìn này,
tôi biết tôi không phải là hạng sâu bọ đó.
Tôi cho rằng anh cũng ổn,
còn anh thì ổn bỏ mẹ đi rồi.
Vậy giờ hãy cố tìm ra kẻ xấu là ai, được chứ?
Wow.
Thú vị thật đấy.
Tôi nghĩ anh chắc là fan ruột của Lee Martin?
Tôi cũng thế.
Tôi thích thằng cha đó.
Tim tôi nãy giờ đập mạnh quá,
tưởng sắp sửa đột quỵ luôn rồi kia.
Tôi có một thứ ngoài kia để chỉ mấy anh xem,
theo tôi đi.
Theo anh? Ra đâu?
Xe tôi.
Anh quên ngoài đó món gà rán Pháp
để sực cùng soda hả?
Không, tôi xong bữa rồi.
Có một thứ tôi nghĩ các anh sẽ muốn thấy.
- Thứ gì?
- Bất ngờ lớn đấy.
Tôi chắc các anh sẽ thích.
Đi nào.
Ta vẫn sẽ rời khỏi đây, anh biết chứ.
Không. Ta lòng vòng đây thôi và chờ đợi.
- Chờ ai? Cớm hả?
- Không. Nice Guy Eddie.
Nice Guy Eddie?
Không phải hắn đang bay đến Costa Rica sao?
Tôi mới phôn cho hắn
và hắn bảo hắn đang trên đường tới đây.
Anh đã nói chuyện với Nice Guy Eddie?
Sao không nói ngay từ đầu?
- Mấy anh có hỏi đâu.
- Quỉ tha ma bắt.
- Thế hắn nói gì?
- Cứ ở yên đó.
Vậy trong lúc chờ đợi...
Tôi có thứ này cho các anh.
Trời đất.
Có khi thằng xanh này sẽ giải đáp được vài thắc mắc...
về chuyện con chuột của mấy anh đấy.
Được việc đấy, anh bạn.
Lôi đầu nó ra.
Hê Sid, dạo này ổn chứ?
Tôi biết anh lâu rồi mà.
Tôi không lo gì đâu.
Tôi biết anh sẽ sớm xong thôi.
Đừng hỏi tôi đã biết gì.
Tôi ngượng đấy.
Chắc anh đã có vài tháng tồi tệ.
Cứ làm việc như những người khác đi.
Tôi không cần biết đó là J.P.Morgan hay gã thợ may Irving.
Anh phải cố làm cho xong.
- Vic Vega ở ngoài.
- Giữ máy nhé.
- Ai?
- Vic Vega.
Nói anh ta vào đi.
Tôi gác máy đây.
- Vào đi.
- Một người bạn của tôi đang ở ngoài.
Tôi sẽ nói với anh sau.
Đừng lo.
Hê, chào mừng về nhà, Vic.
Cảm thấy thế nào về tự do?
- Như một sự thay đổi.
- Một thay đổi vui vẻ hơn.
Ngồi đi, cởi áo khoác ra,
cứ tự nhiên như ở nhà.
- Làm một li chứ?
- Cũng được.
Remy Martin nhé?
Được.
Ai là người giám hộ của anh?
Seymour Scagnetti.
Hắn là người thế nào?
Một thằng chó đẻ.
Thậm chí không cho tôi ra khỏi trại cải tạo.
Chuyện này chưa thôi làm tôi ngạc nhiên.
Một thằng người rừng đốn mạt nào đó
rạch nát cổ họng một phụ nữ chỉ vì 25 xu...
vậy mà có Doris Day làm người giám hộ.
Một gã tốt như anh
lại vào tù vì một con điếm rẻ mạt.
Tôi muốn ông biết là tôi rất cảm kích
về những món đồ ông gửi vào cho tôi.
Tôi còn làm được gì khác chứ?
Quên anh đi à?
Tôi muốn ông biết là chúng rất có ý nghĩa với tôi.
Gì thì gì tôi cũng phải làm được vậy.
Tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn.
Cảm ơn nhiều, Joe.
Ah, Vic.
Vic Xỉa Răng.
Nói tôi nghe chuyện của anh đi, thằng nhãi.
Về những kế hoạch sắp tới?
Thằng chó đẻ anh. Tôi thấy anh ngồi đây,
nhưng tôi không tin vào mắt mình.
- Khỏe chứ, Xỉa Răng?
- Hey, Eddie.
Nghe này, tôi xin lỗi.
Tôi cần phải tuyển anh vào băng của mình.
Ý tôi là,
đây đúng là một tuần lễ điên rồ.
Tôi cứ quắn lên như ngựa.
Vui đấy, tôi với cha anh cũng đang bàn về nó.
Về chuyện tôi nên tuyển anh?
Không, về chuyện anh đang quắn lên như ngựa.
Tôi bước vào cửa, hắn liền a lên "Vic, Vic..."
Tôi mừng vì ở đây vẫn còn người biết chuyện.
Thằng con Eddie của tôi là đồ báo hại.
Chuyện làm ăn bị nó quậy cho tan nát.
Tôi yêu nó chứ, nhưng nó toàn giật trôi mọi thứ
giống như là giật nước cầu tiêu vậy.
Đó là những gì ông đã nói, đúng chứ Joe?
Nói hắn nghe tiếp đi.
Eddie, ta biết con cũng không hãnh diện mấy khi nghe vậy...
nhưng Vic vào đây
và hỏi ta về chuyện làm ăn dạo này.
Mình không xạo nổi một thằng vừa tù bốn năm đâu.
Cha nói đúng lắm.
Được rồi, đủ rồi đấy!
Thôi ngay đi!
Này, đây không phải sân thể dục đâu.
Muốn chơi đấu vật thì qua bên văn phòng của Eddie ấy,
đừng làm ở phòng tôi.
- Daddy, cha thấy gì không?
- Gì?
Thằng này vật con xuống nền,
nó muốn hiếp con.
- Anh ước thế sao.
- Anh là thằng biến thái, Vic.
Anh muốn hiếp tôi
ngay tại văn phòng của cha tôi.
Vic này, anh muốn làm chuyện gì lén lút ở nhà anh...
thì cứ làm,
nhưng đừng cố hiếp tôi.
Tôi không nghĩ về anh theo cách đó.
Tôi khoái anh lắm, bồ tèo à,
nhưng tôi không nghĩ về anh theo cách đó.
Nghe này, tôi mà là một gã đồng cô,
tôi sẽ không thả anh chạy rong đâu.
Không, không đâu.
Anh sẽ giữ tôi cho riêng mình.
Bốn năm chó chết trong tù
làm xương cốt anh cứng hẳn ra đấy.
Tôi có thể bẻ gãy cẳng anh, Nice Guy,
nhưng tôi sẽ biến anh thành con chó cái dâm ô của mình.
Một cảnh đau lòng, Daddy nhỉ?
Khi vào tù thì vẫn là một người da trắng,
lúc trở ra thì ăn nói như một thằng mọi đen.
Tôi nghĩ đó là do tinh dịch
của những thằng mọi đen...
nó được bơm vào lỗ đít anh,
rồi đẩy ngược lên óc não anh...
rồi phun từa lưa ra khỏi mồm anh!
Eddie, anh cứ nói chuyện như một con đĩ,
tôi phải véo anh như véo đĩ mới được.
Đủ mấy thứ cứt đái đó rồi!
Tôi sắp nôn mửa ra đây!
Hai đứa ngồi xuống.
Giờ, Eddie...
khi con vào đây,
bọn ta đang bàn những chuyện quan trọng.
Vic đây đang gặp vấn đề với tay giám hộ.
- Ai là kẻ giám hộ của anh?
- Seymour Scagnetti.
Scagnetti. Đù.
- Tôi nghe hắn là một thằng chó đẻ.
- Một thằng chó má.
nhất quyết không cho tôi rời trại cải tạo
trừ khi tôi phải nhận ba cái nghề nhảm nhảm gì đó.
Anh quay lại để làm việc cho chúng tôi, đúng không?
Ờ, tôi muốn vậy.
Nhưng trước tiên là...
giờ tôi còn lấn cấn vài chuyện...
tôi chưa được tự do hoàn toàn.
Tôi không thể làm việc cho các anh
khi mà vẫn còn lăn tăn...
về cái lệnh giới nghiêm dịch hạch...
phải về trại trước 10h hàng đêm.
Ta có thể lo chuyện đó không, Eddie?
Chuyện chưa tệ lắm đâu.
Chúng tôi có thể kiếm cho anh
vài công việc nghiêm chỉnh.
Chẳng hạn như làm bốc vác
ở cảng Long Beach.
Tôi không bốc mấy cái thùng chó đẻ đó đâu, Eddie.
Không bốc cứt là được rồi.
Anh cứ việc nhơn nhơn thôi.
Tới lúc có người kiểm tra thì làm nhiệt tình vào.
Tôi sẽ gọi Matthews và nói hắn có người mới,
bùm, đời anh sang trang.
Anh sẽ có một cuốn sổ ghi giờ làm việc.
Nó được bật và khóa mỗi ngày.
Cuối tuần thì cứ việc lĩnh lương.
Bốc vác kiếm khá lắm đấy.
Vậy là anh đã chuyển đến một nơi tử tế ấm cúng
không còn Scagnetti lảng vảng nữa...
"Tiền ở đâu ra lắm thế này?"
Và, nếu hắn định làm
một chuyến viếng thăm bất ngờ
tụi tôi sẽ chuyển anh đến Tustin
để làm hàng mớ chuyện ruồi bu khác.
Nếu hắn vẫn cất công tới đó,
thì "Xin lỗi nhé, Seymour.
Anh vuột mất hắn rồi.
Bọn tôi vừa tiễn hắn ra sân bay năm giờ trước.
Hắn phải tới đó lượm vài thứ cứt
và đem về đây cho tụi tôi.
Phần thú vị nhất là anh được đi đây đi đó nhiều.
Lãng mạn đúng không.
Chúng tôi có người ở khắp mọi nơi.
Thấy không, Vic?
Tôi đã bao anh đừng lo mà.
- Vic đã rất lo.
- Ngày mai tôi sẽ đưa anh đến Long Beach.
Anh sẽ làm cùng Matthews,
tôi sẽ nói hắn biết đầu đuôi.
Anh biết đấy, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của mấy anh...
nhưng tôi muốn biết chừng nào
mình mới có thể trở lại...
anh biết mà, làm những công việc thật sự ấy.
Chà, khó nói đây.
Đó là một chuyện khác.
Nó kiểu như là...
Chút chuyện chết tiệt thôi.
Chúng tôi sắp sửa tới Vegas
để tổ chức một buổi họp mặt lớn.
Cứ để Eddie dẫn anh tới Long Beach đi.
Cho anh việc làm,
một số tiền mặt...
và cho rơi thằng khốn Scagnetti...
rồi sau chúng tôi sẽ nói chuyện với anh, được chứ?
Sao?
Cha, con có ý này.
Nghe nhé.
Con biết cha không thích trọng dụng những thằng nhãi
cho mấy thứ công việc này...
nhưng Vic đây - con có ý là,
hắn chẳng là gì ngoại trừ luôn là vận may của chúng ta.
Hắn là một thằng chó đẻ nhanh tay nhanh chân đấy.
Con muốn hắn gia nhập.
Bố biết hắn có thể giữ mình mà,
và chắc chắn bỏ mẹ là hắn rất đáng tin.
Được rồi, Vic...
cảm thấy sao nếu phải hành nghề
cùng năm tên khác?
Tôi thấy rất tuyệt.
K-BILLY's "Super Sounds
of the '70s" continues.
If you're the 12th caller...
you'll win two tickets to
the monster truck extravaganza...
being held tonight
at the Carson Fairgrounds...
featuring Big Daddy Don Bodine's truck,
"The Behemoth."
The 12th caller wins on the station
where the '70s survived.
Này Dov, ta gặp vấn đề lớn rồi.
Tôi biết anh nghe rồi.
Tôi phải nói chuyện với Daddy xem ổng muốn làm gì.
Tôi chỉ nghe Vic kể qua thôi.
Nơi đó đã trở thành một tiệc đạn tưng bừng.
Hắn bắt một thằng cớm làm con tin để thoát ra khỏi đó.
Dậy mau! Dậy mau!
Bộ nghe tôi như đang nói giỡn chắc?
Hắn lái xe vòng vòng
với một thằng cớm nằm trong cốp.
Tôi không biết ai đã làm gì!
Tôi không biết ai giữ kim cương.
Tôi không biết có ai lấy được kim cương không nữa.
Tôi không biết ai chết, ai sống,
ai bị bắt, ai không.
Sẽ sớm biết thôi.
Tôi đang đến đó đây.
Nhưng tôi phải nói với bọn họ thế nào về Daddy?
Được rồi.
Anh chắc là ổng nói thế chứ?
Ok, tôi sẽ nói với họ thế.
Hở? Con mẹ mày!
Thích làm người hùng hả?
Thích làm người hùng hả?
Thích làm người hùng lắm hả?
Chịu đựng làm gì cho khổ, anh bạn.
Nghe tao chứ?
Mày nên nói cái mẹ gì đó đi.
- Tôi không biết mẹ gì hết!
- Mày biết đấy.
Mày có biết. Nhìn tao này.
Mày có biết.
Thằng Sam Hill đó ở đâu?
- Nice Guy, ta có một thằng cớm.
- Joe đâu?
Quỉ thần ơi. Orange chết rồi.
Chưa, nhưng rồi sẽ, nếu không được điều trị.
Ta bị gài hàng rồi.
Bọn cớm chờ sẵn tụi này.
Gì? Không ai gài hàng ai hết.
Bọn cớm chờ sẵn tụi này ngoài đó.
- Cứt.
- Đ.mẹ anh!
Anh không ở đó, tụi này có,
và bọn cớm đã đóng đinh sẵn bên ngoài cửa tiệm.
Giỏi lắm, Thám tử lừng danh,
anh thông minh bỏ mẹ đi ấy.
- Vậy ai làm?
- Tụi này đang tự hỏi lẫn nhau đây!
Anh đang ám chỉ ai đấy?
Anh nghĩ tôi gài hàng anh chắc?
Tôi không biết, nhưng ai đó thì có.
Không ai hết.
Mấy thằng chó đẻ các anh biến tiệm kim cương...
- Đừng gọi tôi là chó đẻ!
- Mấy thằng đần thối các anh!
đã biến tiệm kim cương
thành chương trình Miền Tây Hoang Dã...
rồi lại tự hỏi sao bọn cớm chó chết thò mặt ra hả?
Joseph đâu?
Tôi không biết.
Tôi chưa nói chuyện với ổng.
Tôi nói với Dov rồi. Hắn bảo Daddy sẽ tới đây ngay,
ổng đang điên tiết lắm đấy.
Ổng nổi điên?
Tôi đã nói là ổng sẽ nổi điên mà.
Joe nói gì?
Tôi bảo rồi,
tôi chưa nói chuyện với ổng!
- Tôi chỉ biết là ổng đang nổi khùng.
- Còn chuyện anh ta thì sao?
Cho tôi cơ hội để thở đi.
Tôi bị hỏi tới tấp như điên nãy giờ.
Anh có đang chết đâu. Là anh ta.
Được rồi, Mr. Tử Tế à,
tôi sẽ gọi ai đó!
Ai?
Ông đồng bà cốt mẹ gì đấy!
Anh nghĩ ai kia chứ? Tôi sẽ gọi bác sĩ.
Họ sẽ chữa cho hắn.
Brown và Blue thế nào rồi?
Brown chết rồi.
Blue thì không biết sao.
Brown chết rồi? Anh chắc chứ?
Chắc. Tôi ở đó mà.
Anh ta bị đạn ở đầu.
Không ai biết gì về Mr. Blue sao?
Có thể ổng còn sống hoặc đã chết...
hoặc bị cớm bắt
hoặc không.
Đây là thằng khốn anh nói tới phải không.
Sao lại đánh hắn thế này?
Có thể hắn sẽ xì ra thằng nào chơi đểu.
Chuyện ho lao đó đủ rồi đấy,
Hắn có thể nói mình đã lập ra đội Chicago Fire.
Không cần thiết phải làm quá tay thế.
Thôi nào, suy nghĩ đi anh bạn!
Được rồi,
mấy chuyện đầu coi như xong.
Ai giữ kim cương?
Làm ơn, ai đó nói có cho tôi vui đi.
Tôi giữ cái túi.
Tôi dấu nó ở chỗ cảnh sát không thèm ngó ngàng tới đâu.
Anh được lắm.
Giờ đi lấy nào.
Trước tiên phải tống tiễn bớt mấy cái xe ngoài đó.
Trông nó như bãi đỗ xe Sam Hot Car Lot ấy.
Okay.
Blondie, ở đây trông trẻ đi nhé.
White and Pink,
lấy xe của mỗi người đi.
Tôi theo sau anh. Anh lấy kim cương.
Trong khi đó, tôi sẽ thu xếp chuyện bác sĩ
cho anh bạn của chúng ta.
Anh không thể để hai người này
ở lại với thằng đó.
- Sao không?
- Vì nó là một thằng chó đẻ biến thái.
Nếu anh nghĩ Joe đang nổi khùng...
thì tôi cũng đang sôi máu vì ổng...
vì đã đặt tôi chung phòng
với thằng mất dạy này.
Anh thấy tinh thần đồng đội chưa, Eddie?
Tôi bước vô,
bảo những thằng cha này cứ ở yên đấy.
Mr. White rút súng ra,
dí vào mặt tôi...
gọi tôi là đồ sâu bọ,
nói là sẽ bùm nát đầu tôi...
and blah, blah, blah, blah, blah.
Hắn chính là lí do
khiến nơi đó trở thành một đại tiệc bắn giết.
Anh sao thế,
tính làm người trầm lặng hả?
Nói anh ta nghe đi!
Anh ta nổi điên lúc ở cửa tiệm.
nhưng giờ thì trông ổn rồi.
Hắn đã làm vầy này:
bam, bam...
bam, bam.
Ờ, bam, bam, bam, bam, bam.
Tôi đã bảo chúng
là đừng xớ rớ tới còi báo động, chúng đã làm.
Nếu chúng làm như tôi đã nói
thì chúng vẫn sống khỏe rồi.
Người hùng của tôi.
Cám ơn.
Đó là lời bào chữa của anh
cho cơn say máu đó hả?
Tôi không thích báo động, Mr. White.
Ai ở với thằng cớm thì có sao đâu?
Ta không thể để hắn đi được.
Hắn thấy mặt mọi người hết rồi.
Tôi chưa nhìn được mặt mấy anh đâu.
Câm mẹ cái mồm đi!
Lẽ ra ngay từ đầu
mấy anh không nên lôi nó ra khỏi cốp.
- Bọn tôi cố tìm ra kẻ gài hàng.
- Đéo có gài hàng gì ở đây hết!
Giờ nghe đây.
Blondie, anh ở đây,
trông nom hai đứa này!
White và Pink, đi với tôi,
giả sử Joe tới đây...
mà còn thấy một đống xe pháo bên ngoài...
tôi thề là ổng sẽ nổi điên
còn hơn tôi hơn anh hơn hắn đấy.
Được rồi. Đi nào.
Cuối cùng cũng được một mình.
Đoán coi.
Tao nghĩ tao đậu xe sai qui định rồi đấy.
Sao, giờ sao?
Tôi bảo rồi, tôi không biết mẹ gì về chuyện gài hàng hết.
Tôi mới gia nhập đội có tám tháng.
Chúng không cho tôi biết gì đâu.
Tôi không biết cứt gì hết.
Cứ việc tra khảo nếu anh muốn.
Tra khảo mày hả?
Hay đấy--
Ý hay đấy.
Tao thích ý đó, ừm.
Chính chủ của anh
cũng đã nói không có gài hàng gì hết mà.
- Gì của tao?
- Chủ của anh.
Xin lỗi nhé, anh bạn.
Một điều tao muốn mày biết rõ:
Là tao không có thằng chủ nào hết.
Không ai ra lệnh cho tao được hết.
Hiểu chứ?
Mày nghe thủng không đấy,
thằng chó đẻ?
Được rồi, được rồi, được rồi,
anh không có chủ gì hết.
Quên chuyện đó đi nhé.
Nhìn này, tao không có bức cung gì mày hết, ok?
Tao đéo quan tâm xem mày biết
hay không biết gì gì...
nhưng mà dù sao,
tao vẫn phải tra tấn mày...
bất cần thế nào.
Không phải để lấy thông tin.
Chỉ là nó làm tao vui thích...
chuyện tra tấn một thằng cớm ấy.
Mày cứ việc khóc kể sao cũng được,
nào giờ tao nghe nhàm rồi
Nhưng chuyện duy nhất mày làm được...
là cầu nguyện cho cái chết đến nhanh nhanh...
cái điều mà...
mày sẽ không có được.
Ôi Trời ơi.
Đã bao giờ nghe K-BILLY's
"Super Sounds of the '70s" chưa?
Chương trình yêu thích của tao đấy.
Joe Egan and Gerry Rafferty
were a duo known as Stealer's Wheel...
when they recorded this Dylanesque,
pop, bubble-gum favorite...
from April of 1974.
That reached up to number five...
as K-BILLY's "Super Sounds
of the '70s" continues.
Ngồi yên nào.
Yên nào, đ.mẹ mày.
Cảm thấy tuyệt chứ?
Này, có chuyện gì thế?
Nghe không?
Đừng đi đâu.
Tao quay lại ngay.
Đừng! Dừng Lại! Dừng Lại!
- Gì? Có chuyện gì thế?
- Đừng làm vậy.
Đốt chút nhé?
Đừng! Dừng lại đi!
Làm ơn dừng lại.
Dừng lại. Dừng lại.
Nói chuyện thôi được không.
Đừng. Làm ơn.
Đừng đốt tôi, làm ơn.
Tôi không biết mẹ gì về chuyện của mấy anh.
Tôi không thể nói gì được.
Không! Làm ơn, không.
- Nói xong chưa?
- Dừng Lại!
Nói xong chưa?
Làm ơn.
Tôi còn mấy đứa trẻ ở nhà.
Xong hết chưa?
- Đừng!
- Tí lửa nhé.
Oh, ***.
Này anh.
Tên anh là gì?
Marvin.
Marvin gì?
Marvin Nash.
Nghe tôi này, Marvin.
Tôi là--
Nghe tôi này, Marvin Nash.
Tôi là cớm.
Tôi biết.
Anh biết?
Phải.
Tên anh là Freddy gì đấy.
Newendyke.
Freddy Newendyke.
Frankie Ferchetti...
giới thiệu chúng ta
khoảng năm tháng trước.
Tôi chẳng nhớ gì cả.
Tôi thì nhớ.
Freddy.
Trông tôi thế nào?
Gì thế?
Tôi không biết phải nói sao nữa,
Marvin.
Thằng chó đẻ.
Thằng chó đẻ bệnh hoạn.
Đồ sâu bọ bẩn thỉu!
Marvin, tôi cần anh bình tĩnh.
Cảnh sát đang chờ ngoài kia đấy.
Họ còn chờ cái mẹ gì nữa?
Thằng chó này,
nó rạch mặt tôi...
nó cắt mẹ tai tôi!
Biến tôi thành kẻ dị dạng chó chết!
Đ.mẹ!
Tôi đang chết đây này!
Tôi đang chết đây!
Bọn họ không manh động gì
cho đến khi Joe Cabot lộ diện.
Tôi được gửi vào đây để lôi đầu hắn ra
Rõ chưa?
Anh nghe rồi đấy.
Chúng nói là hắn đang trên đường đến.
Đừng có rên rỉ với tôi nữa,
Marvin.
Ta chỉ có thể ngồi đây và đổ máu...
cho đến khi Joe Cabot ló cái đầu chó đẻ của hắn
qua cánh cửa kia.
Nói hế lô với thằng cô hồn trong tôi đi.
Cabot đang làm một vụ.
Hắn muốn tôi vào băng hắn.
Không giỡn đâu nhen.
Không giỡn đâu.
Tôi qua cửa rồi. Giờ tôi đang sát đít hắn.
Nice Guy Eddie nói Joe muốn gặp tôi.
Hắn nói tôi chỉ việc chờ phôn.
Tối qua hắn gọi
bảo là Joe sẵn sàng rồi.
- Hắn chở tôi đến đó trong 15 phút.
- Ai chở anh?
- Nice Guy. Chúng tôi tới một quán bar.
- Bar nào?
Smokey Pete's trong khu Gardena.
Chúng tôi tới đó...
tôi gặp Joe
và một gã tên là Mr. White.
Tên giả thôi.
Tôi là Mr. Orange.
- Mr. Orange?
- Mr. Orange.
Được rồi, Mr. Orange.
- Anh thấy thằng mặt giặc đó bao giờ chưa?
- Ai? Mr. White hả?
Ừ. Mr. White.
Chưa. Hắn không phải người của Cabot.
Đâu như người ngoài thị trấn này.
- Joe đánh giá hắn rất cao.
- Vậy anh ăn nói thế nào?
Cách chúng nói chuyện
như thể chúng là bồ tèo của nhau ấy.
- Hai người nói chuyện chưa?
- Tôi và Joe hả?
Mr. White ấy.
- Một chút.
- Về cái gì?
The Brewers.(đội bóng chày)
Milwaukee Brewers?
Họ chiến thắng đêm trước.
Hắn trúng độ.
Tốt, nếu thằng lưu manh đó là fan của Brewers,
hắn dám đến từ Wisconsin lắm.
Và tôi dám cược toàn bộ tài sản...
là họ phải có ít nhất một tấm ảnh
của thằng Mr. White này ở Milwaukee.
Vậy tôi muốn anh đi điều tra mọi tay anh chị
ở Milwaukee...
từng có tiền án trộm cắp gì đó
và dựa trên ảnh mà tìm được tên thật của hắn.
- Làm tốt lắm, Freddy.
- Cảm ơn.
- Chúng nghĩ sao khi Long Beach Mike tiến cử anh?
- Ngon lành.
Tiếng tăm của hắn giúp tôi rất nhiều.
Tôi nói là mình đã chơi bài cùng hắn.
Nice Guy duyệt thử
và bảo ô kê.
Nói tôi là một thằng đạo chích giỏi,
không ba hoa lắm điều...
và thế là tôi được tín nhiệm.
Hắn được lắm.
Tôi không qua cửa nổi nếu như không có hắn.
Long Beach Mike
không phải bạn anh đâu.
Long Beach Mike
là một thằng đê tiện chó chết.
Chuyên môn bán đứng bạn bè của mình.
Sự tử tế chết tiệt của hắn đấy.
Tôi sẽ để ý thằng đó...
nhưng còn anh thì quên quách hắn đi
và tập trung vào nhiệm vụ.
Xong thôi.
Sử dụng câu chuyện toa lét chứ?
- Chuyện toa lét gì kia?
- Một tình huống. Cố thuộc lòng nhé.
- A là gì?
- Cảnh sát mật phải sao cho như Brando ấy.
Muốn thành công anh cần phải là một diễn viên xuất sắc,
tự nhiên lên.
Anh phải hoàn toàn tự nhiên.
Diễn mà giở là coi như tiêu.
Cái này là gì?
Một mẩu chuyện tức cười
về việc đi giao ma túy.
Làm nằm vùng nhiều cái vui đáo để đấy.
Tôi phải thuộc lòng thứ này hả?
Tới những bốn trang cứt đái.
Thuộc thứ này thôi là được hả.
Ráng tâm niệm thứ này là quan trọng.
Rồi anh sẽ nhớ được thôi.
Anh biết kể chuyện cười chứ?
Cứ giả vờ như anh là Don Rickles...
và kể một chuyện cười, được chứ?
Chỉ cần ghi nhớ vài chi tiết.
Và chúng sẽ hình thành câu chuyện của anh.
Bối cảnh của câu chuyện
là ở phòng vệ sinh nam.
Anh phải nhớ những chi tiết này---
chẳng hạn như người ta dùng khăn giấy
hay máy quạt gió để làm khô tay.
phòng đó có cửa hay không có cửa.
xà phòng cục hay là loại keo,
rồi mấy thứ lắt nhắt...
thường được dùng ở trường trung học ấy.
Rồi có nước nóng hay không,
có mùi thum thủm gì không...
có thằng dơ dáy hạ đẳng nào...
đang ỉa chảy
trong mấy cái bồn cầu đó không.
Đó là những chi tiết buộc phải nhớ
về câu chuyện toa lét.
Anh cần phải thuộc làu hết
và biến nó thành câu chuyện của mình.
Khi đang kể,
hãy nhớ là câu chuyện này nói về chính anh...
và anh học được những gì sau chuyện đó.
Cách duy nhất để làm được...
là tập nói cho nhiều vào...
nói nói và nói.
Đó là vào giữa đợt khô hạn
marijuana ở L.A, 1986.
Tôi đang nghiện,
điều này làm tôi phát điên lên được...
bởi anh không thể tìm được thứ cỏ(thuốc phiện) này
ở bất cứ đâu cả.
Dù sao, tôi cũng kiếm được mối
với tụi hippy ở Santa Cruz...
lũ bạn tôi biết điều đó.
Chúng gọi tôi ra và nói,
"Hê, Freddy--"
Tôi nói, "Hê, tụi mặt giặc."
Mày có hả?
Kiếm dùm tụi tao một ít được không?
Chúng biết là tôi vẫn hút,
vậy là chúng nhờ tôi mua dùm.
Vậy là...
Mỗi lần mua thuốc phiện
tôi mua cho cả bốn năm người.
Cuối cùng tôi tự nhủ,
Đ.mẹ, mình làm giàu cho con quỷ cái nhà mình.
Cổ chẳng phải đi gặp người nào cả.
Tôi làm tất tật.
Chạy quắn đít cả lên,
thiên hạ cứ kêu réo suốt.
Thậm chí không thể coi hết một cuộn băng
mà không bị gián đoạn sáu lần.
"Khi nào mày mới có hàng tiếp?"
"Thằng chó đẻ,
tao đang coi The Lost Boys.
Có hàng tao sẽ gọi."
Rồi tới lúc mấy thằng mặt giặc đó ghé qua.
Tôi xem chúng là bạn bè, nhưng dù có thế...
Tôi ra giá 60 đô cho mấy gói ấy,
chúng không muốn giá 60 đô.
Chúng muốn 10 đô thôi,
thế rồi bắt đầu mặc cả.
Tôi không hình dung nổi giá 10 đô là thế nào nữa.
Đúng là quái đản.
Hồi tưởng lại năm '86 đi...
đó là đợt khô hạn kéo dài.
Không ai có được cái gì cả.
Mọi người khi hút thuốc
chỉ hút được nhựa cây trong ống điếu của mình thôi.
Con mụ nhà tôi có khá nhiều cỏ,
bảo tôi đi bán nó.
Tôi bảo là tôi không đi bán thuốc phiện nữa...
nhưng tôi sẽ trích ra một ít
để bán cho mấy người bạn thân.
Cổ đồng ý và chúng tôi giữ thỏa thuận như trước--
mười phần trăm
và tiền hoa hồng cho tôi...
nếu tôi giúp cổ cuối tuần này.
Cổ dự định bán một lượng cỏ lớn
và không muốn đi một mình tới chỗ hẹn.
Anh cổ luôn đi cùng cổ,
nhưng không may là lúc đó hắn đang ở County.
Để làm gì?
Hắn làm giả vé xe.
Họ phát hiện ra, tống hắn đến County.
Cổ không muốn đi loanh quanh
với mấy thứ cỏ đó trên người.
Tôi cũng không muốn thế.
Tôi có một linh cảm xấu.
Thế là cổ cứ năn nỉ năn nỉ tôi.
Cuối cùng tôi nói ô kê
chỉ bởi đã phát ốm vì nghe nó.
- Vậy là chúng tôi đến nhà ga--
- Đợi đã.
Anh đến nhà ga với mấy thứ cỏ đó trên người?
Thằng đó cần chúng ngay lúc ấy.
Bằng mọi giá, chúng tôi phải đến nhà ga...
và ngồi chờ thằng đó.
Tôi mang cái cặp đựng cỏ.
Tôi mắc đái,
thế là tôi nói với cổ mình vào toa lét.
Vậy là tôi bước vào toa lét
và nhìn xem ai đang đứng đó?
Bốn cảnh sát trưởng L.A County
và một con chó chăn cừu Đức.
- Chúng đang đợi anh?
- Không, chúng chỉ tán gẫu.
Khi tôi bước vào,
chúng ngừng nói...
và nhìn tôi.
Khó đấy.
Tình huống khó đấy.
Con chó bắt đầu sủa.
Nó nhắm tôi mà sủa.
Ý tôi là, hiển nhiên nó đang nhắm tôi mà sủa.
Mọi dây thần kinh, mọi giác quan,
mọi mạch máu trong tôi bắt đầu gào thét :
"Bỏ xuống. Giơ tay lên.
Dẫn nó về đồn."
Hoảng loạn dâng đầy trong tôi
như một ống bơm nước.
Bam! Ngay thẳng mặt.
Tôi ngợp trong căng thẳng, lũ cớm này đang nhìn tôi
và chúng biết điều đó.
Chúng có thể ngửi thấy nó,
cũng như con chó khốn kiếp đó vậy.
Chúng có thể ngửi thấy nó từ tôi.
Im.
Vậy là tôi rút súng ra.
Chĩa vào gã đó và nói...
"Freeze.
Chớ động đậy."
Thằng nhãi đần độn đó nhìn tôi và nói...
"Biết rồi, biết rồi."
Rồi trong khi tay phải hắn đang nhón về cái hộp.
Tôi hét vào mặt hắn, "Thằng chó đẻ!
Tao bắn bể đầu mày bây giờ!
"Để tay ra sau gáy."
Hắn vẫn nhìn tôi, gật gật đầu.
"Biết rồi, anh bạn, biết rồi."
Vậy nhưng tay hắn vẫn xớ rớ tới cái hộp.
Và tôi nói...
"Anh bạn, tôi phải bắn vô mặt anh...
nếu anh không để tay ra sau gáy."
Rồi con bạn gái thằng đó,
một ả phương Đông khêu gợi...
bắt đầu hét vô mặt hắn:
"Chuck, anh đang làm gì thế?
Nghe lời ngài cảnh sát đi!
Để tay ra sau gáy!"
Vậy là hắn bỏ cuộc
và để tay ra sau gáy.
Mà hắn làm thế vì cái gì?
Chỉ để dành cái thẻ hội viên.
- Anh đang đùa.
- Không đâu!
Những thằng dân thường ngu ngốc này
không biết chúng dễ rước họa vào thân thế nào đâu.
Dễ lắm đấy, anh bạn.
Anh biết cách giải quyết tình huống đấy.
Rất giỏi tùy cơ ứng biến.
Nói thêm về Cabot đi.
Tôi không rõ.
Hắn nhìn rất được.
Hóm hỉnh.
Hắn là người hóm hỉnh.
Nhớ phim Bộ Tứ Huyền Ảo không?
Ờ, có con mẹ người vô hình...
rồi cảnh bốc lửa rồi cái mẹ gì nữa, phải không?
Thing.
Gã khốn đó...
nhìn như the Thing.
Ê! Tới giờ ra mắt rồi!
Lấy áo khoác đi.
Tôi đậu xe ở dưới.
Tôi xuống liền.
Hắn xuống liền.
Không việc gì phải lăn tăn.
Chúng không biết đâu.
Chúng không biết cứt gì đâu.
Mày không sao đâu.
Mày là thằng Baretta chết tiệt.
Chúng tin từng lời mày nói
bởi vì mày cực bảnh.
Chàng trai của ta kìa.
Thằng này chắc phải có cỡ đá tảng trong đầu...
mới dám đi nằm vùng như thế.
- Muốn thử một miếng không?
- Ờ, cho tôi miếng bánh ngọt.
Tôi biết mình đang nói gì mà.
Gái da đen không giống gái da trắng.
Vài khác biệt nhỏ thôi.
Khá tức cười.
Anh biết ý tôi mà.
Thứ mà gái da trắng chịu cho,
gái da đen không mất đến một phút.
Anh thử lả lơi với họ,
họ đè anh ra ngay.
Tôi đồng ý với Pink ở điểm này.
Ô kê, Mr. Sành Sỏi à,
nếu chuyện đó là sự thật...
thì sao thằng mọi đen nào tôi biết
cũng đều đối xử với bồ hay vợ nó như cứt thế?
Tôi cá cái đám đó chỉ ra vẻ bảnh chọe
ngoài đường thôi...
khi mấy con quỷ cái của chúng về nhà
chúng xụi ngay.
- Không nói những thằng đó.
- Những thằng anh nói cũng thế thôi.
Kể mấy anh nghe một chuyện.
Ở câu lạc bộ của Daddy
có một em phục vụ da đen tên là Elois.
- Elois?
- Ờ, Elois.
E và Lois.
Chúng tôi gọi là Lady E.
Cổ từ đâu tới?
Compton?
Cổ từ Ladora Heights.
Ladora Heights.
Beverly Hills của dân da đen.
Không phải Beverly Hills của dân da đen.
Là Palos Verdes của dân da đen mới đúng.
Dù sao...
Lady E, này, cổ cực kì thơm.
Thơm phưng phức đấy.
Thằng nào mà nhìn thấy cổ
cũng phải về thủ dâm ít nhất một lần.
Biết cổ nhìn giống ai không?
Christie Love.
Nhớ cái show truyền hình
Get Christie Love không...
về một ả cớm da đen ấy?
Luôn luôn nói câu,
"Anh bị bao vây rồi! "
- Ai diễn Christie Love nhỉ?
- Pam Grier.
Không, không phải Pam Grier.
Pam Grier đóng vai trò khác.
Pam Grier làm phim này.
Christie Love là một show truyền hình
của Pam Grier mà không có Pam Grier.
- Vậy ai đóng Christie Love?
- Sao tôi biết được?
Tuyệt. Tôi gần giống bị tra tấn rồi đấy.
Dù ai đóng đi nữa,
cổ cũng giống hệt Elois.
Anne Francis.
Không. Là Honey West.
Anne Francis da trắng mà.
Tôi đang kể chuyện đấy nhé.
Cổ nhìn giống y Elois.
Một đêm bọn tôi vào câu lạc bộ...
và gặp Carlos,
hắn là bartender.
Hắn hơi lai Mexico.
Là bạn tôi.
Tôi nói với hắn,
"Carlos, Lady E biến đâu rồi?"
Có vẻ như Lady E...
vừa cưới phải một thằng chó đẻ thực sự,
một con vật thật sự.
Hắn làm nhiều trò mọi với cổ.
Trò gì?
Hắn đã làm gì?
Đánh đập cổ hả?
Tôi không biết.
Trò mọi rợ gì đó.
Vậy là một đêm,
cổ lên kế hoạch trả đũa.
Cổ chờ cho hắn uống say.
Hắn ngủ trên trường kỷ.
Cổ lẻn vô,
trét keo lên cu hắn...
và dán nó vào bụng hắn.
Chúa ơi!
Tôi nghiêm túc đấy.
Nghiêm túc chết bỏ đấy.
Họ phải gọi cấp cứu tới
để gỡ ra dùm hắn.
Làm sao hắn đái được?
Cứ nghĩ đặt anh trong tình cảnh đó
thì phải đái đấm làm sao hả?
Mấy anh thích kể chuyện cười
rồi nhí nhảnh đuổi bắt nhau, đúng không?
Nhí nhảnh như đám nữ sinh trong sân trường ấy.
Rồi, vậy để tôi kể một chuyện cười.
Có năm thằng cha
đang ngồi ở sân bóng chày...
San Quentin...
tự hỏi làm thế quái nào
chúng lại ở đây.
"Tụi này đã làm gì sai à?
Tụi này đã chưa làm gì?
Đó là lỗi của anh, lỗi của hắn--"
Quỉ tha ma bắt.
Cuối cùng một tên nói...
"Chờ đã.
Trong khi chờ lên kế hoạch trộm cướp...
ta chỉ ngồi quanh
và kể chuyện tiếu lâm thôi."
Hiểu thông điệp đó chứ?
Tôi không muốn làm mấy anh bực mình.
Khi vụ trộm này xong xuôi,
và tôi đảm bảo nó sẽ thành công...
ta sẽ cùng xuống đảo Hawaii,
tôi sẽ tươi cười với tất cả mấy anh.
Lúc ấy không còn ai quàu quạu nữa đâu.
Đại khái về công việc này là thế.
Trừ Eddie và tôi ra...
mấy anh đều đã biết rồi...
ta phải dùng bí danh cho công việc này.
Trong bất kì hoàn cảnh nào...
các anh cũng không được liên lạc với nhau...
bằng tên thật của mình.
Và tôi không muốn ai
tiết lộ thông tin cá nhân của mình.
Nó bao gồm anh từng ở đâu,
tên vợ anh...
đã từng làm nghề gì...
hay ngân hàng mà có thể anh từng cướp
ở St. Petersburg.
Những gì tôi muốn mấy anh nói,
nếu cần phải thế...
là các anh có thể làm gì.
Cái đó thì nên.
Giờ tên mấy anh đây--
Mr. Brown, Mr. White...
Mr. Blonde, Mr. Blue...
Mr. Orange and Mr. Pink.
- Sao tôi lại là Mr. Pink?
- Vì anh là thằng xăng pha nhớt? Được chưa?
- Sao tụi này không được tự chọn màu?
- Không đời nào.
Không đời nào. Một lần vậy rồi.
Không hiệu quả gì đâu.
Có tới bốn thằng cha
tranh giành nhau cái tên Mr. Black.
Không ai biết ai cả,
nhưng chẳng tên nào chịu nhường.
Đừng kêu réo. Tôi chọn.
Anh là Mr. Pink.
Nên cảm ơn
vì không phải là Mr. Yellow đi.
Nhưng Mr. Brown,
nghe gần gần Mr. ***.
Mr. Pink
nghe như Mr. ***.
Mr. Purple được không?
Nghe hay đấy.
Tôi sẽ là Mr. Purple.
Anh không phải Mr. Purple.
Có gã làm bên kia là Mr. Purple rồi.
Anh là Mr. Pink!
Ai quan tâm tên anh làm gì chứ?
Anh thì sướng rồi. Anh là Mr. White.
Anh có tên quá bảnh.
Nếu thấy Mr. Pink không vấn đề gì, thì đổi nhé?
Không ai đổi với ai hết.
Đây không phải họp hội đồng thành phố đâu.
Giờ nghe đây, Mr. Pink.
Chỉ có hai đường cho anh chọn thôi--
đường của tôi hoặc đường cao tốc.
Thế nào, Mr. Pink?
Chúa ơi, Joe.
Thôi bỏ qua đi.
Nó làm tôi sởn *** ốc.
Tôi là Mr. Pink. Tiếp tục đi.
Tôi tiếp tục chừng nào tôi thấy thích.
Mấy anh nhận được tin nhắn đó hết rồi chứ?
La lối mấy anh nãy giờ,
cổ họng tôi khàn luôn rồi.
Làm việc đi.
Đi kiểm tra đi.
Anh ở đâu?
Tôi đứng ngoài gác cửa.
Không cho ai ra vào.
- Mr. Brown.
- Anh ta đợi trong xe.
Tôi sẽ ra hiệu anh ta,
anh ta sẽ vọt ra cửa trước.
Mr. Blonde và Mr. Blue.
Kiểm soát đám đông.
Lo tụi khách và đám nhân viên.
- Đít đẹp nhỉ.
- Nó đang đè lên chim tôi đây.
Tôi và Mr. Pink làm gì?
Hai anh lo chuyện thằng quản lý
bảo hắn giao kim cương.
Rồi đem nó ra đây, xong phim.
Không có chuyện ruồi bu gì
thì không chuông báo động nào reo đâu.
Ta sẽ phắn trong hai phút,
không chậm trễ một giây.
Nếu thằng quản lí không giao kim cương thì sao?
Mấy cửa hàng này được bảo hiểm hết rồi.
Chúng không có ý định kháng cự đâu.
Trường hợp có một thằng khách hay nhân viên nào
nghĩ mình là Charles Bronson...
cứ đập vỡ mũi nó bằng súng của anh.
Đạp nó xuống sàn.
Mọi người nhảy dựng ngay.
Hắn nằm đó kêu khóc,
máu mũi máu mồm lênh láng.
Người nào cũng hết hồn.
Không ai dám hó hé cái mẹ gì sau đó đâu.
Vài con mẹ sẽ léo nhéo gì đấy với anh.
Hãy liếc nhìn nó như thể nó là người tiếp theo.
Bảo nó câm mẹ mồm đi.
Nếu là thằng quản lí thì chuyện sẽ khác.
Thằng quản lí biết là không nên manh động...
hắn sẽ ném cho anh một cái nhìn...
như thể hắn là một tay cao bồi đích thực
còn hai anh là phường lưu manh rác rưởi.
Nếu hắn làm thinh,
hãy cắt một ngón tay của hắn.
Cắt ngón út.
Rồi nói hắn tiếp theo là ngón cái.
Hắn sẽ nói làm ơn
cho hắn mặc đồ lót đàn bà.
Tôi đói rồi.
Đi ăn taco đi.
***.
Jesus.
Tôi mù rồi.
Tôi mù mẹ nó rồi.
Không, anh chỉ chảy máu ở mắt thôi.
Anh ta chết rồi hả?
Anh ta chết chưa?
Đi nào.
Ra ngoài mau!
Ra ngoài mau!
Tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi, Larry.
Không thể tin nổi là cô ấy giết tôi.
Ai mà nghĩ được như thế chứ?
Thôi, dẹp mấy chuyện đó đi.
Anh bị thương.
Anh đau đớn, rất tồi tệ.
Nhưng anh không chết đâu.
Mấy thứ máu me này làm tôi phát sợ, Larry.
Tôi sắp chết.
Tôi biết mà.
Cái quái gì thế này?
Hắn rạch mặt thằng cớm, cắt tai nó
và sắp sửa thiêu sống nó.
Gì? Tôi không nghe anh.
Tôi nói là...
Blonde lên cơn điên.
Hắn rạch mặt thằng cớm, cắt tai nó
và sắp sửa thiêu sống nó.
Thằng cớm này hả?
Hắn nổi điên?
Như thế nào?
Xấu hay tốt?
Eddie, hắn định thiêu sống thật đấy.
Hắn định giết cả tên cớm lẫn tôi.
Khi các anh vào đây, hắn cũng sẽ giết sạch
và bỏ chạy với số kim cương.
Tôi đã nói gì với anh hả?
Đồ sâu bọ đó là một thằng điên bệnh hoạn.
Lẽ ra anh phải truy hỏi tên cớm chứ đừng giết nó.
Nó đã tiết lộ nhiều thứ khi bị thằng kia tra tấn.
Tôi không nghĩ thế.
Nghe quá vô lý.
Vậy thì nghe tôi đây này!
Anh không thấy hắn đã hành xử như thế nào lúc đó.
Chúng tôi thấy.
Anh ta nói đúng.
Cái tai bị cắt rồi.
Để cho tôi nói,
tôi muốn xác minh rõ ràng chuyện này.
Anh vừa nói là Mr. Blonde...
định giết anh...
và khi tụi này trở về
sẽ giết luôn tụi này...
lấy kim cương và phắn mất.
Tôi hiểu đúng chứ?
Chuyện của anh đấy phải không?
Tôi thề trên vong hồn mẹ tôi...
chuyện đó là sự thật.
Cái người mà anh giết chỉ vừa mới ra tù.
Hắn bị bắt trong một kho hàng lậu.
Hắn có thể được tha.
Tất cả những gì hắn cần làm là khai ra tên cha tôi,
nhưng hắn không làm, hắn ngậm miệng.
Hắn chấp nhận ngồi tù
như một người đàn ông.
Hắn ngồi tù bốn năm vì cha con tôi.
Vậy, Mr. Orange...
anh vừa nói là
người bạn tốt này của tôi...
người đã ngồi tù bốn năm
vì cha tôi...
người mà, trong bốn năm trời không hé nửa lời,
bất chấp có bị dụ dỗ thế nào...
anh nói rằng giờ đây
sau khi hắn đã tự do...
và được chúng tôi đền đáp tử tế...
hắn quyết định
quên hết những chuyện đã qua...
để xé xác chúng tôi sao?
Sao không nói tôi biết
chuyện đã xảy ra thật sự.
La lối thế để làm gì?
Chỉ tổ tốn hơi thôi.
Thằng này gài đểu chúng ta.
Cha, con xin lỗi
nhưng con không biết chuyện gì đang diễn ra.
- Được rồi. Cha thì biết.
- Anh đang nói cái mẹ gì thế?
Cái cục cứt này
hợp tác với L.A.O.D
Rốt cuộc là anh đang nói...
về cái chết tiệt gì vậy.
Joe, tôi không biết anh nghĩ gì,
nhưng anh sai rồi.
Tôi cam đoan là thế.
Tin tôi đi.
Anh sai rồi.
Nó là một thằng nhóc tốt mà.
Tôi biết anh đang rất rất nóng giận.
Điều đó là tự nhiên thôi.
Nhưng anh giận cá chém thớt rồi.
Tôi biết nó mà. Nó không làm thế đâu.
Anh không biết cục cứt gì hết!
Tôi biết.
Thằng lồn này thông đồng với tụi cớm...
làm Mr. Brown
và Mr. Blue phải chết.
- Mr. Blue chết rồi?
- Chết như Dillinger.
Làm thế nào anh dám cam đoan?
Hắn là người duy nhất,
tôi không chắc trăm phần trăm.
Nhưng tôi không cần đến trăm phần trăm.
- Bằng chứng của anh đó hả?
- Theo bản năng thì không cần bằng chứng.
Trước đây tôi đã từng lờ đi,
nhưng giờ thì không.
Anh mất trí rồi hả?
Tôi sẽ không để anh phạm một sai lầm khủng khiếp.
Thôi nào, các anh.
Không ai muốn vậy đâu.
Chúng ta cần phải chuyên nghiệp.
Larry, nhìn này...
ta đã làm với nhau lâu rồi.
Rất nhiều phi vụ.
Không cần thiết phải thế này đâu.
Hạ súng xuống đi...
và hãy giải quyết chuyện này...
bằng một cuộc thảo luận chó chết.
Joe, nếu anh giết gã này,
anh chết trước.
Lặp lại nhé: anh giết nó,
anh chết trước.
Larry, ta đã từng là bạn.
Anh tôn trọng bố tôi
và tôi tôn trọng anh...
nhưng tôi sẽ xả đạn vào đầu anh.
nếu anh không hạ cái khẩu súng chó chết đó xuống.
Chết tiệt anh, Joe...
đừng để tôi phải làm vậy.
Larry, tốp chĩa súng vào đầu bố tôi ngay!
Tôi xin lỗi, nhóc à.
Xem ra ta vẫn còn...
chút ít thời gian nữa đấy.
Tôi là cớm.
Larry...
Tôi xin lỗi.
Tôi....
rất xin lỗi.
Tôi là cớm.
Tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi.
Tôi...
xin lỗi--
Không được động đậy!
Bỏ súng xuống!
- Ngay bây giờ!
- Bỏ súng xuống!
- Không được làm thế!
- Bỏ súng xuống mau!
- Bỏ súng xuống!
- Bọn tao sẽ bắn mày đấy!
(Dịch bởi Seasons)