Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi đến ngôi nhà bị ám ở Yeongdeok.
Con ma ở đó cố gắng đuổi chúng tôi đi.
Tôi thích những chuyện như thế này, các chuyện ma...
- Nơi đó nhiều người bị tra tấn và họ đã chết ở đó!
- Chúng tôi nghe thấy một tiếng nói.
...về những nơi lẽ ra ta không nên tới.
Chúng ta được cảnh báo đừng nên đến.
Nhưng tôi không phải kẻ đi săn ma.
Nỗi sợ hãi, sự mê tín,...
luôn ẩn chứa một câu chuyện lớn hơn.
Một chuyện có thực.
Cái gì đã thực sự xảy ra tại nơi này?
Và nếu bạn biết, bạn có dám tới đó nữa không?
TÔI KHÔNG DÁM VÀO ĐÓ Ep6: HÀN QUỐC: NGÔI NHÀ TRÊN ĐỒI
Tôi là Robert Joe, blogger và là người thám hiểm các tòa nhà bỏ hoang.
Hàn Quốc là quê nhà của tôi.
Và gần đây tôi biết đến một lượng lớn các chuyện ma
trong một ngôi nhà hoang ở một làng chài phía Đông Hàn Quốc.
Tôi không tin vào ma.
Giả thuyết của tôi là những nơi có nhiều vụ đụng độ một cách siêu nhiên
thường đã phải trải qua những tai họa
bị quên lãng trong quá khứ của nơi đó.
Và người ta đến đây điều tra làm tôi thấy khó chịu.
Các câu chuyện ở ngôi nhà này đã thu hút lượng lớn các thợ săn ma nghiệp dư.
Ra ngoài thôi, ra ngoài mau lên!
Tôi muốn biết vì sao.
Tôi tìm được một pháp sư, người thực hiện nghi lễ huyền bí cổ xưa,
khẳng định nhìn thấy ma trong ngôi nhà Yeongdeok.
Tôi làm pháp sư được hơn 20 năm.
Khi ma dữ tìm cách hãm hại người sống, tôi làm nghi lễ để ngăn cản chúng.
Một kênh truyền hình muốn làm một chương trình về các hiện tượng kì bí
và tôi được mời lên chương trình đó.
Tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang khóc,
và tôi lần theo tiếng khóc ấy.
Tôi bị sốc, tôi nghĩ đó là một phụ nữ khoảng 25 tuổi,
mặt cô ta rất lạ, và mắt sáng đến nỗi khó nhìn rõ được cô ta.
Trông cô ta như quái thú trong bóng tối.
Tôi có thể nói rằng cô ta đã chết vì một lý do oan uổng.
Tôi cảm thấy đau đầu,
cô ta ghét người vào nơi này và cô ta rất bực mình.
Vậy nên tôi bắt đầu nói chuyện với cô ta.
Tôi có thể giúp gì cho cô không?
Cô ta không trả lời tôi.
Một cô gái trong đoàn nói rằng một người phụ nữ vừa chạm vào vai cô.
Cô gái ấy bị sốc và rất sợ hãi.
Đã có rất nhiều lời đồn về ma ở ngôi nhà trên đồi này.
Điều gì đã thực sự xảy ra ở ngôi nhà Yeongdeok?
Dù bà pháp sư nói bà ta nói chuyện được với ma, tôi cần tìm ra quá khứ của tòa nhà
để xem liệu nó có giúp giải thích tai tiếng của ngôi nhà hay không.
Tôi đi đến bờ biển dài và ngoằn ngoèo ở phía Đông Hàn Quốc.
Ngôi nhà nằm ở một làng chài không đáng chú ý.
Trong khi lên đồi, tôi nhận thấy rằng nơi này rất vắng vẻ.
Một nhà trọ có an ninh nghiêm ngặt nằm ngay cạnh ngôi nhà bị ám.
Đây có vẻ là một nơi kỳ lạ để cho khách trọ.
- Xin chào. - Chào anh.
- Ông mở nhà trọ này từ khi nào?
Tôi mở cửa nhà trọ vào cuối tháng 6 năm 2004.
Khi lần đầu tôi tới đây, ngọn đồi rất hoang vắng, có lẽ vì các lời đồn về ma.
Không có dấu hiệu người sống ở đây. Nơi này rất hoang vắng và không khí trong lành.
Vậy tôi quyết định xây nhà tại đây.
Có những loại lời đồn nào về ngôi nhà này?
Có một lời đồn rằng một cô gái đã treo cổ tự tử trong nhà này.
Một khi các lời đồn lan ra, không ai đến mua nên tôi có thể mua đất với giá chấp nhận được.
Và chính tôi cũng đã giúp l an truyền các lời đồn đó.
Tuy nhiên đó chỉ là đồn đại. Và tôi rất may vì đã được lợi từ chúng.
Dù vụ tự tử có thật hay không,
cũng chẳng hề ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Thay vào đó, họ còn lợi dụng nó để kiếm tiền.
Vậy đây là ngôi nhà Yeongdeok, tôi vừa mới đến đây.
Hãy thử vào trong khám phá và xem tôi tìm được gì.
Ai đó đã sơn một loạt các số 4 lên tường ở chỗ này,
mà người Hàn Quốc coi là con số tử thần.
Và đây là phần chính của ngôi nhà Yeongdeok.
Tôi đang vào trong này khám phá.
Dòng chữ đó nói: "nói nghiêm túc đấy, đừng đi vào đây".
Ồ.
Và đó là một con gà chết.
Hình như nó bị kẹt ở đây.
Trông nó có vẻ là mới chết.
Tôi không biết như vậy có lẽ là từng có nghi lễ ở đây không,
theo tôi có lẽ là những gì các pháp sư đã làm ở đây.
Vậy đây có lẽ là nơi
một nhân chứng cảm thấy đau đầu, cảm thấy gì đó kỳ lạ.
Con gà chết có lẽ là một vật hiến tế gần đây của một pháp sư.
dấu hiệu của một cuộc đụng độ ma gần đây.
Tôi muốn gặp một pháp sư có thể kể cho tôi về sự mê tín xung quanh căn nhà.
Tôi tìm đến Yeongdeok, một thị trấn ở bờ Đông Hàn Quốc,
để điều tra về một ngôi nhà trên đồi được coi là một trong những nơi bị ám nhất quốc gia.
Một pháp sư người Hàn Quốc nói rằng bà đã thấy một ma nữ có mắt phát sáng.
Và một người hàng xóm nói ở đây có lời đồn về một cô gái treo cổ tự tử.
Trong chuyến thăm ngôi nhà đầu tiên của tôi,
tôi tìm thấy các bức bích họa kỳ lạ và một con gà chết
mà trông giống như vật hiến tế trong một nghi lễ gần đây.
Tôi tự hỏi liệu một pháp sư có thể nói với tôi về điều thực sự xảy ra ở đây hay không.
Các pháp sư được người Hàn Quốc coi là rất mạnh.
Khoảng 300000 người trong số đó vẫn còn niềm tin cổ hủ vào kết nối giữa người sống với người chết.
Và các pháp sư này tin rằng họ vẫn là quan trọng trong xã hội hiện đại.
Tôi tìm đến bà pháp sư nói rằng đã nói chuyện với con ma ở ngôi nhà Yeongdeok.
Tôi hy vọng bà có thể giải thích cho tôi về các vụ ám dai dẳng ở đó.
Saman giáo là gì?
Người chết muốn truyền thông điệp đến người sống.
Chúng tôi đóng vai trò giúp họ liên lạc với nhau.
Chúng tôi sẽ giúp khi có người cần.
Người ta sẽ chuẩn bị đồ ăn để cúng người thân đã mất.
Vậy làm cách nào mà saman giáo vẫn còn tồn tại đến ngày nay?
Đó là vì tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên ở Hàn Quốc vẫn còn,
người ta thờ cúng và tôn trọng tổ tiên của mình.
Mọi niềm tin này đều tạo nên saman giáo.
Ở Hàn Quốc, những nghi lễ như thế này có ích vì nhiều lý do:
để mang lại may mắn, để kết nối với tổ tiên, để nhớ người đã mất.
Bà Lim chỉ cho tôi quy trình thực hiện một nghi lễ.
Bà biến cơ thể mình trở thành một phương tiện kết nối người chết và sống,
và bà có dao sắc để chứng minh sức mạnh và sự dũng cảm của mình
đối với bất kì ma dữ nào.
Tôi được tham gia một nghi lễ tương tự,
Nhưng tôi phải thừa nhận là không thấy gì linh thiêng hay huyền bí cả.
Nhưng tôi muốn biết nhất là vì sao bà cho rằng
nhiều người coi Yeongdeok là một trong những nơi bị ám nhất Hàn Quốc.
Lý do tại sao có rất nhiều ma ở Yeongdeok
vì đó là nơi âm khí rất mạnh.
Đó là lý do tại sao chúng tập trung ở đó.
Họ không có mộ hoặc nơi chôn cất riêng,
nên họ rất oán giận
và họ ám nơi đó.
Bà Lim giải thích rằng âm dương là hai phe ánh sáng và bóng tối của vũ trụ.
Âm là tối, dương là sáng.
Ở ngôi nhà Yeongdeok có nhiều khí âm nên tụ tập các hồn ma lại ở đó.
Tôi vừa hoàn thành một nghi lễ kéo dài 2 giờ đồng hồ
mà tôi thấy rất mệt, tôi không hiểu nổi các pháp sư thực hiện nghi lễ thì mệt như thế nào,
Và đó mới chỉ là một phần của một nghi thức dài 8 tiếng.
Và nghi lễ giống như một hình thức phô trương các yếu tố văn hóa Hàn Quốc.
Bà Lim không phải nhân chứng thông thường.
Bà là một pháp sư. Và bà có giả thuyết về lý do nó bị ám.
Bà kể tôi rằng ở Hàn Quốc,
lý do phổ biến nhất là các linh hồn này muốn liên lạc với người thân,
bằng một thứ gì đó không giải thích được.
Ai từng sống trong ngôi nhà đó?
Có phải câu chuyện này được khơi nguồn cảm hứng bởi gì đó xảy ra với họ?
Đây là một làng chài nhỏ bé.
Tôi đi tìm người có thể trả lời ai từng sống ở ngôi nhà đó
và điều gì có thể đã xảy ra trong căn nhà.
Xin lỗi.
Chào bà, tôi đang tìm thông tin về ngôi nhà ma Yeongdeok.
- Ngôi nhà bị ám Yeongdeok? - Vâng.
- Có một người tên Ahn Do Jun làm ở ngoài cảng.
- Anh có thể hỏi ông ta. - Ông Ahn Do Jun sao?
- Đúng vậy. - Cảm ơn bà.
Tôi tìm thấy ông Ahn ở cảng.
- Ông Ahn này, cháu có nghe rằng ông biết về ngôi nhà ma Yeongdeok? Ông có thể kể về nó chứ?
- Chú của tôi dọn sạch cả quả đồi và xây nhà trên đó.
Từ ngôi nhà thì có thể thấy biển. Cảnh tượng rất đẹp.
Ông quyết định lập một nhà hàng ở đó rồi ở cùng với ông của tôi.
Khách đến đó khá thường xuyên.
Tôi còn không thể tin nổi rằng đã tìm ra một người từng sống ở ngôi nhà Yeongdeok.
Ngôi nhà được chú ông xây dựng khoảng 30 năm trước.
- Vậy từ đầu ở đó có một nhà hàng?
- Vâng. Chú tôi sống ở đó tầm 4-5 năm rồi cùng gia đình chuyển nhà đi.
Ông Ahn không nhắc đến một bi kịch của chú của ông
hay của ai đó từng ở đó, mà là về các vụ phá sản và sự xui xẻo.
- Sau đó thì chú tôi cho một người thuê căn nhà đó.
Nhưng người thuê nào sau đó cũng gặp rắc rối với nơi đó.
Họ sẽ thất nghiệp, và họ rời đi trong thất bại.
Khoảng 5 gia đình đã đến và cho thuê.
- Vậy khi ông còn trẻ thì không có lời đồn nào về ma?
- Tôi biết các lời đồn đó, nhưng đều là do người dân làm lan ra.
Cuối cùng thì nó trở thành ngôi nhà ma ám nổi tiếng khắp cả nước.
Có lẽ chúng chỉ là đồn thổi,
nhưng điều đó có thể cho thấy rằng không phải tự nhiên ở đó có ma.
Thường có các câu chuyện thực sự đằng sau sự mê tín.
Khá là thú vị.
Hóa ra là ông Ahn từng sống trong ngôi nhà đó khi còn bé.
Rõ ràng là ông ta có vẻ không tin vào các câu chuyện ma ở đó.
Nhưng có gì đó khiến 4 gia đình chuyển đến đây ở
đều gặp xui xẻo trong công việc.
Gì đó ở ngôi nhà đã cản trở họ thành công.
Có phải đây đơn thuần chỉ là một nơi với các sự thất bại trong công việc?
Nếu ông Ahn nói đúng, thì lý do dẫn đến tai tiếng của ngôi nhà
chẳng liên quan gì đến những gia đình từng sống ở đó.
Vậy nghĩa là giả thuyết của bà pháp sư chỉ là suy đoán không có cơ sở thực tế.
Tôi quyết định quay lại căn nhà
và tìm thêm các manh mối mới.
Có lẽ có gì đó tôi bỏ sót vào lần đầu đến đây.
Đây là nơi những người đến thăm ngôi nhà đã ngủ lại qua đêm.
Bạn có thể thấy vì sao nhiều người muốn xây nhà ở đây, cảnh khá là đẹp.
Cũng khá thú vị đây.
Nó ghi là "đang trong quá trình xây dựng",
và có 1 số điện thoại và tên của ai đó giống một thầy tu.
Đây giống như một địa chỉ liên lạc.
Vậy tôi nghĩ đây có thể là nơi ấy,
nơi có lời đồn về một cô gái tự tử,
bằng cách treo cổ chính mình.
Tôi không cảm thấy sự hiện diện của ma ở đây, nhưng chỗ này khá đáng sợ.
Tôi đã tìm các tầng trên, nhưng có thể bí mật nằm ở bên dưới.
Đã đến lúc thăm tầng hầm.
Nơi này khá đáng sợ, và có bằng chứng về việc từng có người ngủ tại đây,
cho thấy nó gần giống như một phòng ngủ.
Hiện giờ tôi đang ngồi trong tầng hầm...
Nhiều thợ săn ma đang tìm cách xuống đây.
Tôi nghe thấy tiếng người di chuyển.
Và tôi nghĩ không nên ở đây lâu nữa, hãy rời khỏi mau lên!
Tôi đã cạn ý tưởng.
Tôi lại quay về với ban đầu.
Một bà pháp sư khẳng định ngôi nhà đầy những linh hồn mất tích.
Tôi đã cố tìm một liên kết thực sự giữa người từng ở đó với các vụ ám.
nhưng ông Ahn, người mà có ông chú đã xây ngôi nhà, nói rằng không có liên kết nào.
Vậy nên tôi quyết định gọi cho số điện thoại đã tìm thấy trong ngôi nhà.
Có 1 số điện thoại và tên của ai đó giống một thầy tu.
Hóa ra số điện thoại đúng là thuộc về một vị sư, Ji Woo.
Tôi cần hướng đi mới, và tôi hy vọng ông có lời giải đáp.
Thầy Ji Woo, con được biết rằng thầy biết ngôi nhà Yeongdeok.
Liệu con có thể được biết thêm không?
Yeongdeok chính là quê nhà của tôi.
Tôi muốn giúp làm an ủi các linh hồn nên thường xuyên tới đó.
Từ lâu đã có một vị thần canh gác ngôi nhà.
Đó không phải ma mà là một con mãng xà.
Nó làm chật kín cả tầng hầm.
Một con mãng xà trong tầng hầm?
Đây chắc chắn là sản phẩm của sự mê tín,
và sẽ không giúp tôi tìm ra điều đã thực sự xảy ra.
Thầy đã thấy những loại ma như thế nào ở đó?
Có khoảng 5 linh hồn mà có vẻ như rất đau khổ.
Và có những người lính tuổi học sinh đánh nhau trên bãi biển.
Họ là những người chết oan.
Những người chết oan thường có những việc chưa hoàn tất.
Và các hồn ma xuất hiện.
Những người lính tuổi học sinh?
Vị sư này tin rằng những người chết oan đã ám lấy ngôi nhà.
Nhưng nó không liên quan đến gia đình từng sống ở đó?
Ông nhắc đến những người lính trẻ đánh nhau ở bãi biển gần đó.
Nhưng ông cũng nhắc đến một con mãng xà, mà tôi nghĩ chắc chắn là bịa đặt.
Dù sao thì nếu từng có một trận chiến thực sự tại đây,
đây có thể là bước ngoặt mới trong cuộc điều tra của tôi.
Tôi có linh cảm về câu chuyện đã xảy ra sau khi nghe các pháp sư và thầy tu kể lại.
Đã đến lúc để tôi tách rời sự thật khỏi những gì bịa đặt.
- Chào anh. - Vâng, chào anh.
- Tôi đang cố gắng tìm tư liệu về ngôi nhà ma Yeongdeok. Anh biết gì về nó chứ?
Tôi đã từng nghe về nơi đó.
Ngôi nhà ma Yeongdeok vốn là Vườn Hoa hồng, nhà hàng của một công chức đã về hưu.
Có vụ tự tử hay tự sát nào ở đó chứ?
Không có sự cố nghiêm trọng nào cả.
Vậy có gì giúp giải thích những chuyện đó chứ?
Nhân viên cảnh sát bắt đầu kể tôi vì sao anh nghĩ ngôi nhà phải mang tai tiếng ấy.
Bất ngờ thay, điều đó giống với điều mà vị sư đã kể cho tôi.
Trong Chiến tranh Triều Tiên, năm 1950,
phía đồng minh với Hàn Quốc cho quân đổ bộ lên bãi biển Jangsa.
Nhiều người lính còn ở tuổi học sinh đã tử trận.
Cả hai phe đều có tổn thất lớn.
Những người chết trong vụ đó đều được chôn quanh vùng.
Ok, tôi vừa nói chuyện với cảnh sát,
và bất chấp mọi lời đồn xung quanh căn nhà,
không có ghi chép về tự tử hay tự sát hay sự việc cực kỳ nghiêm trọng nào
trừ khi quay về thời điểm Chiến tranh Triều Tiên.
Hình như từng có một trận chiến xảy ra gần căn nhà, ngay trên bãi biển.
Và trận chiến đó rất khốc liệt và nhiều người chết.
Đây là một bước ngoặt lớn.
Không có bằng chứng gì về một vụ án tại căn nhà.
Nhưng nhiều người lính trẻ đã chết gần vị trí ngôi nhà, từ thời Chiến tranh Triều Tiên.
Và theo cảnh sát thì họ cũng được chôn cất tại đó.
Tôi tìm thấy một pháp sư khác, người nói đã từng ở trong căn nhà ấy,
và nói bà đã gặp hồn ma của các người lính.
Lúc đó tôi khoảng 38 tuổi.
Tôi không biết nhiều về ma quỷ.
Sau khi tôi cầu nguyện, Đức Phật bảo tôi đến và sống trong ngôi nhà ma ấy,
nhưng tôi hỏi Ngài: tại sao con phải vào chốn đó,
con chỉ muốn sống yên bình thôi!
Nhưng không hiểu sao cuối cùng tôi lại vào đó.
Ở trong đó có vài người lính còn ở tuổi học sinh.
Họ nói rằng họ đang canh gác cho tôi, tôn trọng và giúp đỡ tôi.
Sau đó thì tôi đến phòng lớn hơn nằm ngay bên cạnh.
Trong đó cũng có những người lính học sinh.
Họ nói họ sẽ tôn trọng tôi nếu tôi ở lại.
Bà pháp sư này nói bà đã thấy linh hồn của những anh lính ở tuổi học sinh.
Và thầy Ji Woo nhắc đến những người lính, và những người chết oan.
Loại quân đội nào mà binh lính đều là học sinh?
Cuộc điều tra về bi kịch gia đình liên quan đến ngôi nhà ma Yeongdeok
đã đi đến đường cụt.
Nhưng sau đó tôi phát hiện ra một câu chuyện lớn hơn
mà không liên quan đến bi kịch trong căn nhà:
một trận chiến đẫm máu trong Chiến tranh Triều Tiên đã xảy ra trên bãi biển trước mặt ngôi nhà.
Vài người địa phương tin rằng những người lính không có mộ đã nằm lại ở đây.
Họ cũng nói rằng nhiều xác lính được chôn trên ngọn đồi
nơi mà hiện nay có ngôi nhà ma Yeongdeok.
Tất cả những xác lính đều được chôn cất ở trong khu vực đó.
Tôi muốn biết tại sao học sinh lại phải tham chiến
và liệu trên đồi có thực sự có xác người được chôn không.
Để tìm ra điều gì thực sự xảy ra ở Jangsa,
tôi gặp một nhân chứng, người có thể kể tôi về ngày định mệnh ấy.
Park Suk Jin, một trưởng làng địa phương, mới 11 tuổi khi Chiến tranh Triều Tiên diễn ra,
nhưng vẫn còn nhớ rằng ông và bố đã chứng kiến chiến dịch Jangsa.
Lúc đó là ngày 14 tháng 9, 1950.
Khi ấy tôi ở nhà với bố và ông của mình.
Sáng hôm đó, đột nhiên tàu chiến tiến về phía cảng, còn phi cơ chiến đấu thì bay trên đầu.
Cuộc đổ bộ diễn ra ở bên kia quả đồi, chỗ bãi biển Jangsa.
Các lính học sinh Nam Hàn chiếm đỉnh đồi kia, còn phe Bắc Triều Tiên thì chiếm cái còn lại.
Cuộc tấn công đẫm máu đã xảy ra với phe vừa đổ bộ xuống.
Họ gặp nguy hiểm vì cuộc tấn công đẫn máu của phe địch.
Vỏ đạn cứ rơi xuống và gây ra những tiếng lộp bộp ở trên đó.
Trận chiến ở đó rất khốc liệt.
Các lính học sinh Nam Hàn và lính Bắc Triều Tiên bắn nhau dữ dội.
Ta thậm chí còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi đó có ít cây và không có rừng ở đó.
Vậy nên có thể nhìn thấy lính của hai phe di chuyển hoặc trườn đi.
Những lính còn sống sau đó phải chôn cất những người lính tử trận
ở ngay chỗ ngôi nhà bị ám.
Cuộc điều tra của tôi đã chuyển hướng từ truyền thuyết thời hiện đại
về điều đã thực sự xảy ra ở ngôi nhà Yeongdeok
sang điều gì đã thực sự xảy ra ở vùng đó hơn 50 năm trước.
Từng có một trận chiến trên ngọn đồi nơi ngày nay có ngôi nhà,
và nhiều dân địa phương kể rằng các lính học sinh bị giết trong trận chiến đó
đã được chôn trên ngọn đồi ấy.
Những học sinh này là ai?
Trái với mong đợi của chúng ta, họ đã xâm chiếm Seoul trong 3 ngày.
Đây không phải chuyện về một ngôi nhà ma,
mà là Chiến tranh Triều Tiên,
mà đã chia một đất nước làm hai phần.
Hơn 2 triệu người chết.
Tại sao những người trẻ tuổi như vậy lại phải tham chiến?
Họ bị bắt buộc hay tự nguyện?
Tôi liên lạc với Đại tá Donald Boose, một chuyên gia về Chiến tranh Triều Tiên.
Ban đầu phe Bắc Hàn tìm cách kiểm soát Seoul,
phe Đại Hàn Dân Quốc và quân đồng minh từ phía Liên Hiệp Quốc
cố gắng phòng thủ để đuổi phe Bắc Hàn khỏi Nam Hàn.
Tướng MacArthur nhận ra rằng ông có thể đổ bộ lên bờ biển Tây tại Incheon
và cắt đứt đường liên lạc của phe Bắc Hàn.
Vậy còn Yeongdeok thì như thế nào lúc đó?
Như một phần của cuộc tấn công phe Bắc Hàn,
họ quyết định tổ chức một cuộc đổ bộ lên Jangsa,
để chặn quân Bắc Hàn, tạo điều kiện thuận lợi cho Quân đoàn 3 tấn công.
Và đó cũng là để đánh lạc hướng quân Bắc Hàn khi đổ bộ lên Incheon.
Nó được sắp đặt sẽ xảy ra cùng thời điểm với cuộc đổ bộ Incheon.
Hỗn loạn là điều hiển nhiên trong khi chiến đấu.
Tôi muốn biết liệu các học sinh cấp 3 có từng phải tham chiến không.
Lúc đó là thời gian khó khăn cho phía Hàn Quốc. Họ đi khắp nơi kêu gọi nhập ngũ.
Đơn vị chịu trách nhiệm cuộc đổ bộ Jangsa
gồm khoảng 800 lính trẻ. Nhiều người trong số họ ở tuổi học cấp 3.
Những người lính ở tuổi học cấp 3 làm nhiệm vụ cứu nước nhà.
Việc này cũng đáng chú ý đến, nhưng tại sao rất ít người biết về nó?
Cuộc đổ bộ Incheon rất lớn và đã thành công hơn mọi thứ xảy ra cùng thời điểm.
Và chiến dịch Jangsa giống như bị lãng quên.
Chiến dịch Jangsa thảm khốc ở gần ngôi nhà ma Yeongdeok
đã bị làm lu mờ trong sử sách bởi trận Incheon có quy mô lớn và thành công hơn
xảy ra ở bờ Tây Hàn Quốc vào cùng ngày.
Nhưng tôi có tìm thấy điều gì đã thực sự xảy ra tại nơi này.
Người này nói rằng khi họ đi lính, sĩ quan quân y bảo là
"Hãy về nhà nghỉ ngơi và đọc những cuốn sách mình thích, và tôi sẽ gặp anh vào sáng mai".
Có nhiều chi tiết như vậy, và nó khiến ta cảm thấy rằng họ đều chưa sẵn sàng tham chiến.
Và rõ ràng là vài người vẫn còn sống.
Tôi tìm thấy hai người sống sót từng là học sinh cấp 3 vào thời Chiến dịch đổ bộ Jangsa.
Họ có thể kể cho tôi những điều tôi không thể tìm thấy trong sách vở.
- Chiến tranh Triều Tiên đột nhiên nổ ra.
Lúc đó tôi còn học lớp 11.
Vì quân đội không đủ người nên họ bắt đầu chiêu mộ.
Có người bị bắt phải tham gia, có người tình nguyện tham gia.
- Ngày 13-9, khoảng 3h chiều, chúng tôi lên tàu đổ bộ.
Trước khi chúng tôi rời cảng, trợ lý Chánh văn phòng của quân đội nói,
"Cho đến khi quân Bắc Triều Tiên chịu thua,
các anh phải hy sinh để bảo vệ Tổ quốc."
Khi chúng tôi rời cảng Pusan, có hàng trăm tàu chiến bao lấy đuôi tàu chúng tôi.
Vì lúc đó còn trẻ, chúng tôi đều nghĩ mình là anh hùng.
Nhưng lúc hoàng hôn, chúng tôi nhìn về phía sau và không thấy bóng dáng tàu nào.
Những người sống sót tin rằng họ bị "trưng dụng" làm mồi nhử,
họ tin rằng họ là một phần của chiến lược
để làm chệch hướng sự chú ý từ các tàu chiến chủ chốt của Bắc Hàn
khỏi vụ tấn công lớn hơn ở bờ biển phía Tây, tại Incheon.
Tại Jangsa, những người lính học sinh chưa được huấn luyện và sử dụng vũ khí kém hiệu quả
là những người duy nhất hỗ trợ cuộc đổ bộ.
- Khu vực Incheon không có quân thù nên họ đã đổ bộ thành công.
Sư đoàn Hải quân 1 đang di chuyển vào sâu trong Incheon.
Thành phố này đã được đoạt lại trước số quân dự phòng ít ỏi của kẻ thù.
- Để giúp Cuộc đổ bộ Incheon được thành công,
chúng tôi phải hy sinh, dưới quyền chỉ huy quân đội của tướng MacArthur.
Trên đường tới đó, chúng tôi gặp bão, sóng cao khoảng từ 5-6m.
Thời tiết xấu trở thành một bước ngoặt chết người.
Các lính học sinh đã lên kế hoạch sẽ đổ bộ lúc trời tối.
Thay vào đó, họ đổ ào ạt vào bờ lúc ban ngày,
ngay ở trước tầm nhìn của quân Bắc Triều Tiên.
Vài người bị chết đuối trước khi kịp lên bờ.
- Mũi tàu bị kẹt.
Lúc đó, đạn bắn tứ tung từ bờ.
Chúng tôi bị tấn công.
Chúng tôi phải làm gì? Nếu cứ ở trên tàu thì nó sẽ chìm mất.
Và chúng tôi sẽ chết hết. Vậy nên chúng tôi phải rời tàu.
- Không có tường trên bờ, làm cách nào các ông trốn được?
- Chúng tôi cứ đào các hố lớn trên mặt cát cho tới khi ngón tay chảy máu.
Chúng tôi chiến đấu khoảng 5 giờ trên bãi biển.
- Súng chúng tôi bị ướt nên không bắn được.
Còn đồ ăn, chúng tôi có 3 túi bột ngũ cốc.
Và tất cả chúng đều ướt nên không thể ăn được.
- Các ông có biết bao nhiêu người chết hôm đó chứ?
- Theo quan sát của tôi khi rút lui, khoảng 300 người tử trận.
- Các ông có biết họ được chôn ở đâu không?
- Chúng tôi chỉ biết rằng các trưởng làng cho thu thập các xác chết và chôn chúng.
Chúng tôi nghe được rằng có 90 thi thể được chôn ở đó.
Ngay tại chân đồi.
Chúng tôi yêu cầu quân đội đào các xác ấy lên.
Họ chẳng làm gì. Họ cứ để nguyên nó ở chỗ cũ.
Khi nghĩ về những người lính trẻ đã hi sinh, chúng tôi khóc và không nói nên lời.
Những người đó đã tham chiến và tử trận.
Họ không có cha mẹ, không có quê hương.
Chúng tôi không biết gì về họ.
Nói chuyện với người sống sót và đọc sử sách là cực kỳ khác nhau.
Các chi tiết về những điều thực sự xảy ra,
trong những cuộc điều tra thế này, ta thường nghe đến xác người chôn ở chân đồi,
đó thường là đồn đại nhưng có vẻ trong trường hợp này thì đó là thật.
Tôi đã tìm ra bi kịch thực sự của câu chuyện.
Những người lính học sinh chưa được huấn luyện bị bắt tham chiến để rồi tử trận.
Đó là một nhiệm vụ mà rõ ràng họ chưa sẵn sàng thực hiện.
Xác lính tử trận vẫn còn đó, chôn sâu trên ngọn đồi ở Yeongdeok.
Tại sao họ lại bị bỏ mặc ở nơi đó?
Những xác người chưa có ai nhận?
Tôi ở Hàn Quốc để điều tra về một ngôi nhà bị ám nằm trên một ngọn đồi.
Hóa ra là câu chuyện không phải nằm ở ngôi nhà,
mà có lẽ là những xác người chưa có ai nhận, được chôn bên dưới nó.
Các xác là của học sinh cấp 3 phải tham chiến trong tuyệt vọng để giành lại Nam Hàn.
Chiến dịch được gọi là Chiến dịch đổ bộ Jangsa.
Bao nhiêu người đã chết trong trận đó
vẫn còn là một bí ẩn.
Những người sống sót tôi được gặp mặt rất muốn tổ chức
một cuộc đào bới xác những người anh em đã hi sinh của họ,
mà vài người trong số đó được tin rằng vẫn nằm trong ngọn đồi có ngôi nhà Yeongdeok.
Hóa ra là câu chuyện của người sống sót còn tồi tệ hơn.
Còn là học sinh, họ không được tính là những người lính,
và vậy nghĩa là không có ghi chép chính thức về những ai đã tham chiến và ai đã tử trận.
Mọi quy luật đều như chống lại những cựu chiến binh chưa được công nhận.
Vậy chính là đây, câu chuyện là ngọn đồi,
không phải ngôi nhà.
Ở chỗ nào đó quanh đây vào 60 năm trước, một cuộc hỗn chiến đã xảy ra.
Nhiều người tử trận và có lẽ họ được chôn ở đây, dù tôi không chứng minh được điều đó.
Tôi liên lạc với Bộ Quốc phòng Hàn Quốc.
Tôi muốn biết vì sao xác những người lính trẻ bị bỏ lại trên ngọn đồi ấy.
Nhưng họ trả lời là đây là vấn đề không đáng tranh cãi
và không có vị trí chính xác.
Đối với những người chết, có lẽ đây là nơi khá yên bình để an nghỉ,
nhưng những người sống sót muốn sự công nhận chính thức
cho nỗi đau về thể chất lẫn tinh thần, cũng như sự hi sinh của họ.
Chắc bạn nghĩ rằng những người tử trận xứng đáng có một nghĩa trang riêng,
nhưng tôi nghĩ là ta sẽ không bao giờ biết được bao nhiêu người an nghỉ tại đây.
Càng nghiên cứu sâu,
tôi càng hiểu hơn về lý do những người sống sót vẫn bị ám ảnh bởi nỗi đau chiến tranh.
Họ tin rằng chính quyền không muốn khai quật xác những người anh em đã hi sinh của họ.
Khi họ chiến đấu trong chiến dịch Jangsa,
những học sinh cấp 3 này không được công nhận là một phần của quân đội Hàn Quốc.
Rõ ràng là những gì xảy ra ngày đó bi thảm đến mức bây giờ họ vẫn xúc động.
Cuộc đổ bộ Incheon đã thay đổi cả cuộc chiến.
Nhưng cuộc chiến bị lãng quên,
chiến dịch Jangsa đã đánh lạc hướng quân Bắc Hàn khỏi Incheon,
đóng một vai trò quan trọng.
Như mọi người lính được xác nhận khác,
những người lính học sinh này có vai trò quan trọng không kém
trong việc giành lại tự do của Hàn Quốc.
Tôi hỏi họ tại sao con số thống kê chính thức lại ít hơn con số họ đã tính toán.
- Đó là bởi vì nếu chỉ huy biết đã khiến rất nhiều người chết,
ông ta sẽ tự dồn mình vào thế bí.
Vậy để tự bảo vệ mình, ông ta phải cho giảm con số thương vong xuống.
Quân Nam Hàn đã đoạt lại được Yeongdeok.
Ta đang tiến lên, giờ ta đang đến hồi kết của cuộc xâm lược của Bắc Hàn ở Nam Hàn.
- Khi nhìn lại quá khứ, các ông cảm thấy gì về vụ Jangsa?
- Dĩ nhiên chúng tôi không cảm thấy hài lòng.
Đây là một câu chuyện buồn. Chúng tôi đã phục vụ nước nhà.
- Vậy mà chúng tôi nhận được gì?
Giờ đây chúng tôi chỉ là người thường.
Chúng tôi đã chiến đấu trong chiến tranh, đó là tất cả.
Chúng tôi chỉ muốn nhận lời cảm ơn vì đã chiến đấu trong Chiến dịch đổ bộ Jangsa.
Chúng tôi chỉ muốn rằng nhờ đó họ sẽ khôi phục danh dự của chúng tôi.
Người Hàn còn chẳng hay biết về chuyện này.
Chúng tôi còn chẳng muốn được coi là anh hùng.
- Phần thưởng duy nhất mà chúng tôi cảm thấy đó là
chúng tôi đã thay đổi tiến trình của cuộc chiến.
Vậy thật kiêu hãnh khi đã đạt được như vậy và cứu được Hàn Quốc.
Seoul bị phá nát bởi trận chiến dữ dội.
Thành phố thủ đô này, vốn có dân cư 1.5 triệu người,
đã bị chia cắt khi nó phải chịu luật lệ của Bắc Hàn.
Nhiều người tuyên bố rằng ngôi nhà ấy bị ma ám,
linh hồn của những người chết oan.
Nhưng câu chuyện thật về Yeongdeok chẳng liên quan đến các tin đồn và chuyện mê tín,
và cũng chẳng hề liên quan tới bản thân ngôi nhà ấy.
Có một câu chuyện thực ở đây, tại ngọn đồi nơi ngôi nhà được dựng lên.
Và nỗi oan trái thực sự đó là những người lính ở tuổi học cấp 3
bị giết chết khi làm mồi nhử quân Bắc Hàn.
Một câu chuyện mà phần lớn sử sách đều bỏ qua,
và đến nay nó vẫn còn ám ảnh những người sống sót.
Phụ đề tiếng Việt bởi German Shepherd (YouTube): http://www.youtube.com/user/AngryBirdsLikeThis Không sử dụng vì mục đích thương mại hay cá nhân. Xem miễn phí tại kênh YouTube "German Shepherd".