Tip:
Highlight text to annotate it
X
Mel?
Mẹ không muốn biết đâu.
Có bánh nhân thịt gà đã rã đông trên kệ bếp. Bố không có ở nhà và mẹ đi trị liệu.
LÊN TIẾNG ĐI
Điểm dừng đầu tiên của ngày. Chỉ có chú cháu mình thôi, nhóc ạ.
Chọn một ghế đi.
Chỗ nào cũng được.
Ngày đầu tiên của tôi tại trường cấp III.
Tôi có 7 cuốn tập mới, cái váy mà tôi ghét và cơn đau bụng.
Chào cậu! Tớ tên Heather từ Ohio. Tớ là người mới.
Còn cậu? Nhà tớ mới chuyển đến hôm thứ Bảy.
- Giày đẹp đấy. - Cám ơn. Tớ mua ở đợt hạ giá dịp tựu trường.
Tớ muốn đôi màu đen nhưng tớ mang cỡ 8,5 lận.
Và chúng thì hơi chật, nên tớ cần một đôi cỡ 9 nhưng họ chỉ có màu hồng.
Nhưng nhìn cũng đẹp.
Tên?
Tên, ma mới à. Để làm kỉ yếu.
Melinda Sordino.
Nhà trường cho rằng vi-rút Trojan không cổ vũ mạnh việc kiêng khem.
Nên giờ chúng tôi thành nhà của Ong bắp cày trường Merryweather.
Trả lại cho tớ!
Này này, mấy em giỡn với tôi đó hả?
Quay lại đây ngay!
Bọn mình phải cổ vũ thế nào đây? "Chúng tôi là ong bắp cày. Ong bắp cày õng à õng ẹo"?
- Là con nhỏ đó hả? - Chắc nó. Ừ.
Có giấy thông hành không, tiểu thư? Lại đây.
Nhanh chân lên, tiểu thư!
Trễ 7' rồi.
Tên?
Đừng làm mọi chuyện thêm khó khăn. Tên?
Melinda Sordino.
- Lớp? - 9 ạ.
Một điểm trừ hạnh kiểm đấy, Sordino. Vào lớp đi.
Sinh học là ngành nghiên cứu về...
là ngành nghiên cứu về... Tốt.
Tốt.
Về...?
Chào cô bé. Em có giấy vào lớp không?
Hôm nay là ngày đầu tiên mà. Nhưng đừng biến nó thành thói quen.
- Và tên em là? - Melinda Sordino.
Được rồi, bạn học tập của em sẽ là... để xem nào...
Tuyệt vời! Tên em là?
Dave Petrakis.
Cô giáo Ngữ văn của tôi không có khuôn mặt.
Tôi gọi cô ấy là Cô Tóc.
Grada Walkancros.
Đến từ Bỉ.
Chúng tôi rất hân hạnh được chào đón em tới nước Mỹ.
Bạn ấy không biết tiếng Anh.
- Heather Billings. - Có.
- Rachel Bruin. - Là Rochelle.
À, Rochelle. Rochelle.
Rachel Bruin. Từng là bạn thân nhất của tôi.
Ừ, được lắm!
Có chừng tới 5 anh đi sau kìa.
Và cả lớp này, xin nói với cô nếu cô đọc sai họ của các em hay...
nếu các em thích được gọi bằng biệt danh hơn.
Ăn thạch không?
Đồ chỉ điểm!
Có ai thấy cái điện thoại ở đâu không?
Có ai thấy điện thoại không?
911 nghe, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?
Alô?
Hãy giữ máy, chúng tôi sẽ dò tìm vị trí của bạn.
- Rachel, đợi đã... - Cậu bị điên hả?
- Melinda đâu? - Tớ không quan tâm!
Chào các em. Chào mừng đến lớp Mỹ Thuật.
Lớp học duy nhất sẽ dạy các em cách tồn tại.
Đây là nơi các em có thể tìm thấy tâm hồn mình
nếu các em dám.
Đừng bắt thầy chỉ các em cách vẽ một khuôn mặt.
Hãy nhờ thầy giúp các em tìm ngọn gió.
Tốt. Đúng rồi. Tốt lắm.
Em có thể nói xem em đang cảm thấy gì ngay lúc này?
Có ai nói cho thầy biết mình đang thực sự cảm thấy gì lúc này?
Môn Đại số có làm các em muốn khóc?
Có phải con số và từ ngữ quan trọng hơn hình ảnh?
Có ai nói thầy nghe đây là gì nào?
- Một quả địa cầu? - Quả địa cầu.
Các em có phải 13-14 tuổi không? Các em để họ giết chết trí tưởng tượng của mình rồi à?
Không sao.
Thầy từng để con gái thầy đá cái này quanh xưởng vẽ khi ngoài trời quá ướt để chơi đùa.
Rồi một ngày, Jennie đạp chân con bé xuyên qua *** Texas
và toàn bộ Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ đổ xuống biển. Thấy không?
Ý thầy là các em có thể vẽ một con chó ướt bị khóa mõm đang nhai Alaska, phải không?
Thầy muốn nói rằng những khả năng là vô tận.
Nghe hơi quá, nhưng các em đủ quan trọng để tiếp nhận.
Được rồi. Vậy... em lấy đi. Trong đây có mảnh giấy.
Tốt. Và trên mảnh giấy đó có một từ.
Các em sẽ dành cả năm học để biến vật đó thành tác phẩm nghệ thuật.
- Thầy Freeman. - Hửm?
Hồi còn nhỏ, em rất sợ mấy chú hề. Em không muốn bệnh tái phát và phải gặp lại bác sĩ tâm lý.
Phải vậy thì nỗi sợ hãi là một khởi đầu rất tốt cho nghệ thuật.
Này! Em vừa chọn định mệnh của mình rồi. Đâu có đổi được.
Em học vẽ cây từ hồi lớp hai rồi.
Thế sao?
Vậy em cho thầy xem chứ? Không sao, thầy không tính điểm đâu.
Làm ơn, không bình luận.
Một khởi đầu khá tốt đấy.
Hãy xem nó sẽ như thế nào cuối năm học nhé?
Melinda Sordino đấy.
Gọi cảnh sát. Cậu biết đấy, và bắt hết mọi người...
Cậu biết bạn tớ tên Jeff không? Anh trai cậu ấy mất việc vì vụ đó.
Hẹn gặp cháu ngày mai!
Con bị ốm à?
Ngày đầu tiên ở trường thế nào?
- Ổn ạ. - Xem mẹ mua gì ở cửa hàng này.
Con không thích nó, mình có thể đổi cái khác mà.
Cái áo len đâu rồi?
Con tưởng mẹ nói trả lại được.
Không, mẹ mua lúc giảm giá.
- Khỏi mặc. Khỏi mặc. Được thôi. - Vậy sao mẹ nói...
Những điều rác rưởi bạn nghe trên TV về giao tiếp và thể hiện cảm xúc là dối trá.
Không ai thực sự quan tâm bạn muốn nói gì.
Kế hoạch là tụi mình tham gia 5 câu lạc bộ chia ra mỗi ngày trong tuần.
Không như câu lạc bộ tiếng Latin. Mấy hội hay ho ấy.
Cậu muốn vô hội gì?
Bọn mình có thể dạy kèm tụi nhỏ tiểu học.
Còn các bạn cậu từ năm trước thì sao? Cậu không biết Nicole à?
Tôi tự hỏi bao lâu thì mọi người sẽ đê ý thấy nếu tôi ngừng nói.
...0% chất béo.
Tớ từng mê bowling hồi còn ở La Joya. Vui lắm.
Nhưng câu lạc bộ bowling ở đây không có vẻ thu hút đúng người.
Thụ động là lỗi lầm phổ biến ở học sinh lớp 9. Cậu không nên sợ.
Mà này, cậu ngày càng đen hơn tớ à? Để xem nào.
Ôi trời. Cậu cần dụng cụ bảo vệ miệng.
Môn thể dục nên bị cấm. Thật là xấu hổ.
Cậu biết nhóm Martha chứ? Họ làm các dự án rất tuyệt như mang thức ăn cho người vô gia cư.
Và họ mặc đồ có tông màu theo mùa.
Tớ không hợp gam mùa thu nên họ nói tớ có thể mặc màu be thay cam.
Ồ không, Sordino. Bàn đầu.
Tôi sẽ trông chừng em đấy.
Chúng tôi phải học lịch sữ Mỹ lần thứ 9 trong 9 năm học.
Năm nào họ cũng nói chúng tôi sắp tiến ngay đến hiện tại
nhưng bọn tôi luôn kẹt ở cuộc Cách mạng công nghiệp.
Gia đình tôi định cư ở đất nước này hơn 200 năm qua.
Chúng tôi đã xây dựng nơi này.
Chúng tôi có mặt trong mọi cuộc chiến. Từ trận đầu tiên đến trận cuối cùng.
Chúng tôi phải đóng thuế. Bọn họ đã bầu như thế.
Vậy nói tôi nghe tại sao con trai tôi lại không kiếm được việc làm.
Kỳ thị ngược.
Nó muốn trở thành lính cứu hỏa.
Nộp đơn xin nhưng không nhận được việc.
Điều tôi đưa ra ở đây là nếu chúng ta đóng cửa biên giới vào năm 1900
thì giờ người Mỹ chính thống đã nhận được công việc họ xứng đáng.
Mời em.
Em nghĩ chúng ta đều là người ngoại quốc, và nên trả đất nước lại cho Người da đỏ.
Giờ chúng ta phải tranh luận rồi nhỉ?
Người Da Đỏ.
Có lẽ con thầy không được nhận vì chưa đủ giỏi
- hoặc do lười biếng... hoặc người khác giỏi hơn... - Cẩn thận cái miệng của em.
Em đang nói đến con trai tôi đó.
Các em biết không? Tranh luận đủ rồi.
Mọi người lấy sách ra.
Cậu Petrakis, làm ơn ngồi xuống.
Nếu như lớp đang tranh luận thì mọi học sinh có quyền nêu suy nghĩ.
Tôi quyết định ai được phát biểu ở đây, cậu Petrakis.
Thầy mở một cuộc tranh luận. Thầy không thể ngưng nó vì nó không theo ý thầy.
Coi chừng tôi đấy! Ngồi xuống đi, cậu Petrakis.
Hiến pháp không công nhận sự phân biệt đẳng cấp trong quyền công dân dựa vào thời gian cư ngụ.
Là một công dân và một học sinh, em phản ánh tình trạng tiết học này
là phân biệt chủng tộc không nhân nhượng và bài ngoại.
Ngồi xuống ghế ngay, cậu Petrakis. Và coi chừng cái miệng em đấy.
Tôi đã cố duy trì buổi thảo luận này và các em lại biến nó thành chuyện phân biệt chủng tộc.
Ngồi xuống, cậu Petrakis, hoặc là cậu sẽ phải xuống phòng hiệu trưởng.
Dave Petrakis là người hùng mới của tôi.
Chào Rach.
Cậu thế nào?
Tốt.
Nghe này...
Tớ tự hỏi liệu tụi mình có thể...
HỌC SINH TRAO ĐỔI ĐANG PHÁ HOẠI ĐẤT NƯỚC CHÚNG TA
- Sordino! - Này, thịt tươi.
Gì thế? Anh không được chào à?
Xin lỗi, em không thể đứng đây...
một mình được.
Em xinh thế mà.
Em không tới đây một mình. Các bạn em đang ở trong.
Vậy thì... em có muốn nhảy với anh không?
Có chứ.
Chẳng có lý do gì để tôi nói chuyện với bạn cũ cả.
Nhóm Gái Mộc chúng tôi đã bị nhập vào các nhóm khác.
Nicole chơi với đội thể thao. Rachel thì âu hóa.
Ivy đi với hai nhóm: Nhóm Gothic và nhóm Martha.
Còn tôi...
Tôi không có nhóm.
Đẹp đấy, Petrakis. Trông sống động lắm, Missy.
Của em đây. Em hề!
Thật không thể nghe được cô Kane. Giọng cô nghe như động cơ không thèm nổ máy.
- Thêm việc cô cười câu đùa của chính mình. - Chúng ta bắt đầu bài Di truyền và Sinh sản nào.
Nhỡ mà các em nghĩ gen là từ J.C. Penny... (công ty J.C. Penny có thương hiệu nổi tiếng Common Genes)
Không phải đâu. Gen này khác cơ.
Các em hẳn muốn cắt trái táo ra làm tư... Mấy em nam, cô trừ điểm bây giờ.
Matthew Lopez, điểm B trừ!
Cậu làm cái gì vậy? Tụi mình cần trái táo mà.
Heather đã tìm được nhóm: nhóm Martha.
Rất Connecticut, rất giàu có.
Tôi ngờ là tiền sang tay.
Tớ thích trang phục của cậu.
Vậy các cậu hóa trang thành gì?
- Nghe tới thời kì 1920 chưa? - Bọn tớ là gái gọi ở hàng rượu lậu.
Andy Evans. Hướng 8 giờ.
- Tớ nghĩ anh ấy đang tìm cậu đó Em. - Sự thật là ảnh gọi cho cậu ấy tối qua.
Sự thật là ảnh rất điển trai. Này, cậu lấy dùm tớ ly trà đá nha?
- Xin chào các quý cô. - Chào anh, có chuyện gì thế?
- Anh có mang món taco cho em không? - Có chứ.
- Em giỡn thôi mà. - Không, cứ lấy đi.
- Cái gì vậy trời? - Eo ơi, sao ăn được?
Anh đùa đó.
- Anh có đem theo kẹp tóc của em? - À, anh quên mất rồi.
Có lẽ anh nên đeo nó tới nhà em.
- Anh nghĩ em mặc cái đó trông rất quyến rũ. - Cám ơn anh.
- Mấy giờ ba mẹ em về? - Khoảng 6g.
- Cô ấy sao vậy? - Sordino đấy.
- Nó là con dở người cần đôi đũa ăn... - và một cuộc sống thực sự.
- Tớ không muốn nó ngồi ăn với tụi mình nữa. - Tốt thật đấy, Siobhan.
Sao chứ? Bọn em có phải nhân viên công tác xã hội đâu.
- Con đó có vấn đề mà. - Thì sao? Ai chả có?
Này, em cây kìa.
Em có thể ăn trưa ở đây nếu muốn.
Trái quy định của trường đấy nhưng thầy là kẻ thích nổi loạn nên...
Đây.
Không phải giấy lót đâu.
Luật là em vào đây thì phải làm việc.
Chọn vũ khí đi. Làm gì đó. Cái gì cũng được.
Cái này có khiến em suy nghĩ gì không?
Không hả?
Em có đi Lừa hay Lộc tối nay không?
Không ạ.
Em không thích kẹo hả?
- Em lớn rồi. - Ừ ha.
Thầy có con nên chắc thầy chẳng bao giờ là quá lớn đâu nhỉ?
Năm ngoái, bọn em hóa trang thành phù thủy.
"Bọn em" nào?
Bạn thân cũ của em.
Làm gì vậy? Không, không! Trời ạ.
Em phải cho mọi thứ một cơ hội chứ.
Được rồi.
Nhắm mắt lại.
Làm đi. Thầy là thầy giáo mà.
Em mường tượng ra được cái cây chứ? Bất kì cây nào.
Chính nó đấy.
Nó đang chảy bỏng trong mắt em kìa.
Có rồi đấy.
Làm đi.
ĐỒ CHỈ ĐIỂM
Dave Petrakis rủ tôi cùng làm bài tập thí nghiệm về nhà.
Tôi từ chối. "Không, cám ơn. Tớ... tớ không thể."
Ôi Chúa ơi. Tôi đang biến thành Cô Tóc.
Ôi khỉ thật! Món gà tây.
- Hay mình gọi pizza đi. - Không. Lễ Tạ ơn mà.
Chỉ cần rã đông nó thôi.
Mẹ làm tới đâu rồi?
Lễ Tạ ơn mà.
Con muốn đi ăn bánh donut không?
Trường lớp thế nào?
Bình thường ạ.
Em luộc con gà hả?
Nó quá lớn để cho vô lò vi sóng.
Bố không nghĩ nó sẽ rã đông.
Không phải nói cậu, Ted.
Mình rửa được mà.
Bảo Julie đổ ra thêm chuông giả và cất tấm biển ngoài cửa kính đi, được chứ?
- Không, ở trong cái thùng màu xanh kế đống sổ sách... - Xin lỗi.
Mel, coi có khoai tây bên đó không.
Tôi sẽ gọi cho cậu sau. Ừ.
Anh à, mình... mình dẹp chuyện này đi, được không?
Cửa hàng đang loạn lên.
Mình sẽ ăn nhà hàng, được chứ?
Em đãi. Con nhé?
Dan, hay đó.
Được lắm, em tràn đầy lửa nhiệt huyết rồi! Đúng vậy, em chính là con chim đó.
Các em, hi sinh bản thân để từ bỏ giá trị gia đình và khoai lang đóng hộp.
Thật là tuyệt vời! Nhưng tiếp tục nghĩ về cái cây đi nhé.
Biết thầy nghĩ gì không? Thêm keo vào.
Điểm F trừ. Đùa thôi.
Cái cây đâu?
Là củi đấy ạ. Thầy hiểu không?
Em có thể làm cừ hơn mà.
Nhìn ghê quá! Kiểu như quái đản ấy. Không phải ghê như hề.
Biết nói sao nhỉ?
Giống như là mình không muốn nhìn nó quá lâu.
Xuất sắc.
Thật là xuất sắc.
Cái này nói với em điều gì?
Muốn nghe ý kiến của thầy không?
Được thôi.
Thầy thấy một cô gái kẹt trong tàn tích của một kì nghỉ tồi tệ.
Xác thịt bị xẻo đi ngày qua ngày.
Cây cọ có lẽ là một giấc mơ tan vỡ.
Không rõ nữa, nhưng hẳn phải có ý nghĩa gì đó.
Rất nhiều nỗi đau.
Tốt lắm.
Làm giỏi lắm, Mel ạ.
Không được hôn hít ở hành lang.
Ê! Tới hội trường với tớ. Tớ có mang dư cục bông nè.
Đi! Lối này.
Tớ biết mấy bạn này. Họ làm ở báo trường.
Chào các bạn.
Đây là Melinda Sordino. Bạn ấy đã rất tốt với mình khi mình mới tới đây.
Phụ đề bởi twilightvn.net
Các thành viên thực hiện: hananhi, SuchATwilighter, cogaitheki21
Mày là Melinda Sordino?
Phải mày là đứa đã gọi điện cho cảnh sát ở tiệc của Carl Ryder?
Anh trai tao bị bắt ở buổi tiệc. Bị đuổi việc vì vụ đó.
Em không tin nổi.
Gì cơ?
- Đừng để ý. - Sao?
- Đừng để ý mà. - Sao cơ chứ? Em đâu thể cứ bảo "đừng để ý"!
Đi lái một vòng đi.
Nào, đi.
- Em nên báo với các bạn. - Bảo bạn là em đi với anh.
- Em không sao chứ? - Vâng.
Em muốn không?
Muốn gì?
Có lẽ... em nên đi nhắn với các bạn.
Không.
Không! Không!
Không sao đâu con. Không sao đâu.
Ổn rồi. Qua rồi. Không sao rồi.
Ông kẹ đi rồi. Ổng ra đường kia. Ổn rồi.
Con không sao chứ?
Không ạ.
Ôi, con yêu à.
Mẹ biết năm nay thật khó khăn với con.
Mẹ biết mà.
Mẹ tưởng con và Rachel sẽ làm lành hết chứ.
Người ta đôi khi thật... tệ.
Nhưng giờ con phải tự đứng lên trên đôi chân mình và vượt qua thôi.
Con sẽ chả nhớ gì về chuyện này sau 5 năm. Mẹ thề đấy.
Tối nay mẹ sẽ về sớm. Mình có thể thuê phim về xem.
Nhé?
Hôm nay là ngày định hướng nghề nghiệp.
Tôi có phải là: a) Người hay giúp b) Người hay làm c) Người hay lên kế hoạch d) Người hay mộng mơ?
CHỦ NGHĨA TƯỢNG TRƯNG
Từng từ mà Hawthorne viết, từng dấu phẩy, ngắt dòng đều có dụng ý.
Nhiệm vụ của chúng ta là tìm hiểu điều mà ông muốn nói.
Sao ông ta không nói toẹt ra?
Bộ người ta sẽ ghim một lá thư đỏ lên ngực ổng? Còn như nói thẳng...
Ngôi nhà với những khối kính âm tường...
tượng trưng cho cái gì nào?
Nó phản chiếu, lấp lánh này.
Cố lên nào, các em
Ngôi nhà tượng trưng cho...?
Vâng.
Làm sao cô biết đó là ý của ông ta?
Dám cô bịa ra lắm. Một câu chuyện thôi mà.
Đây là Hawthorne.
Một trong những nhà văn vĩ đại nhất nước Mỹ.
Không phải là nó thay đổi được gì nhưng cô đã viết luận án tiến sĩ về Hawthorne.
Được thôi, nhưng...
Em tưởng tụi em đều phải có chính kiến.
Đó là câu chuyện hay, đặc biệt khi Hester và anh chàng đó phải lòng nhau...
nhưng em không hẳn tin vào chủ nghĩa tượng trưng. Có thể là cô bịa ra cả thôi.
Được rồi, cả lớp.
Cô muốn tất cả các em viết một bài luận dài 500 từ về tính tượng trưng.
Sau đó...
Tội nghiệp Cô Tóc.
nộp cho cô.
Mong là người ta sẽ gửi cô tới hội thảo hay gì đó. Tôi sẵn sàng góp tiền thuê giáo viên dạy thế.
Chắc các em thành học sinh hư hết rồi.
Vì rõ ràng là tôi đã cho quá nhiều điểm A trong thời gian qua.
Có ai ở đây học hỏi được cái gì chưa?
Họ cắt kinh phí của tôi còn một nửa vì hội họa không quan trọng.
Rồi tôi còn bị hành vì tội nâng điểm?
Xin lỗi.
Làm tiếp đi.
Thầy Freeman.
Ivy.
Em đưa bạn tới phòng y tế được không?
Giơ cao lên.
- Cậu không sao chứ? - Ừ, không sao.
Ivy đang tỏ ra thân thiện.
Nói gì đi chứ.
Họng tôi khô khốc.
Đau lắm.
Tớ nghĩ tớ sẽ dùng tấm này. Nó giống như...
Heather kiếm được việc người mẫu ở cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Lợi lộc từ việc làm thành viên của nhóm Martha.
Thật kinh khủng. Tớ cũng không biết nữa. Và còn cái này, tớ đã nghĩ gì không biết?
Cậu có muốn bắt đầu không?
Hãy nhớ rằng hôm nay chúng ta chỉ xem qua bên trong thôi. Đừng lấy ra bất cứ cái gì.
Rất khó để cho vào lại.
Cậu có chắc là muốn làm không?
Cậu có muốn tớ làm không?
Không, tớ làm được.
Một đường dứt khoát ngay giữa. Giống như khóa kéo ấy.
Melinda!
Xin chào?
Cậu đếm ngược từ 10 được không?
Tổng thống Mỹ là ai? Thôi nào, mở mắt đi.
Ôi chúa ơi.
Dave, đừng đánh bạn ấy!
Đây là việc em nên làm. Bố em là bác sĩ mà.
Melinda.
Thống đốc *** Texas là ai?
- Đẹp quá! - Xinh đó.
Cổ áo chữ V cổ điển thì chả xấu bao giờ.
Cái này hay quá! Con không nên tốn nhiều tiền đến vậy.
- Không có gì, con muốn vậy mà. - Với nó thì anh sẽ không rỏ máu khắp sàn nhà tắm nữa.
Và đây là quà cho con.
Mở cái to trước đi.
Cho phòng con đấy. Nó sẽ giúp con ngủ.
- Bố mẹ để ý là con thích vẽ nên... - Mong là bố mẹ chọn đúng loại.
Loại này có cả đồng hồ hẹn giờ ngủ đấy.
-I don't know what quadra surf means? What do you think it is? -I think it means you surf multiple quads.
Đầu cắm tai nghe.
Front and rear a/v jacks.
19 inch là chiều ngang hay chiều cao?
19 là chu vi đó.
Tôi ghét mùa đông.
Tôi đã sống ở vùng Trung Tây cả đời và tôi ghét mùa đông.
Nó bắt đầu quá sớm và kết thúc quá muộn.
Sao mọi người không chuyển về Florida cho rồi?
Chú ý, học sinh trường Merry Weather.
Số điểm cuối cùng là đây. Ong: 35, Băng tảng: 17
Dân leo núi: 6, Gấu túi: 84.
Chúng ta sẽ là nhà của những chú gấu túi Merry Weather.
Gấu túi là cái gì vậy?
Với những bạn đã không bầu, có lẽ hôm nay các bạn đã được một bài học bổ ích về dân chủ.
Này Melinda!
Bọn mình có thể nói chuyện một chút vào bữa trưa không? Chuyện khá quan trọng.
- Được chứ. - Hay quá.
Khó xử thật đấy.
Bất kể thế nào...
Mình không muốn nói thế.
Bọn mình đã cặp với nhau hồi đầu năm học khi tớ là học sinh mới, không quen ai cả
và cậu thực sự tốt vì điều đó.
Nhưng...
Tớ nghĩ đây là lúc chúng ta nên thú nhận với nhau rằng bọn mình rất khác biệt.
- Tớ làm người mẫu này, rồi còn thích mua sắm. - Tớ thích mua sắm mà.
Cậu chẳng thích cái gì cả. Cậu là người chán đời nhất tớ từng gặp.
Và xin thứ lỗi cho tớ nói điều này nhưng tớ nghĩ cậu cần sự giúp đỡ chuyên nghiệp.
Vậy là cậu xù tớ vì tớ hơi chán đời ư?
Một khi cậu vượt qua giai đoạn 'cuộc đời tồi tệ' này, tớ chắc rằng khối người muốn làm bạn với cậu.
Nhưng hiện tại thì tớ không nghĩ tụi mình nên ăn trưa với nhau.
Thầy cần ở một mình! Thầy vui là em nhiệt tình, nhưng thầy cần chút không gian riêng.
Dậy và tỏa sáng nào Melinda.
Phiếu học tập của con tới vào sáng nay. Bố chỉ nói một lần thôi: Con phải nâng điểm số thật cao lên.
Em sẽ lo việc này.
Con yêu, bố mẹ chỉ muốn con cố hết sức mình và khả năng tối đa của con cao hơn thế này nhiều.
Môn Xã hội học bị sao vậy? Thầy Neck cho con điểm "D".
Bố mẹ muốn con hỏi thầy Neck làm thế nào để nâng điểm.
Điểm kiểu này không hề tốt trong hồ sơ đại học đâu, con yêu.
- Mẹ phải lên Uỷ ban... - Nó biết mà.
Con sẽ đi hỏi hôm này, đúng không con yêu?
Thưa thầy,
em tự hỏi...
- Em... - Thôi nào, Sordino, nói ra đi.
Em phải học cách phát âm đi, chứ không chả ai nghe đâu.
Em tự hỏi liệu có cách nào để em gỡ điểm không?
Cha mẹ nhận được phiếu học tập rồi hả?
Không, tự em muốn thôi.
Tại sao tôi phải cho em cơ hội đó?
Mọi người đều xứng đáng có cơ hội thứ hai. Ý em là...
đó chẳng phải là lời Chúa răn dạy?
Em đang láu cá với tôi hả?
Được rồi, tôi sẽ rộng lượng, chỉ vì tôi không muốn nhìn thấy mặt em trong kì học hè.
Viết cho tôi bài tường trình về một biến đổi văn hóa ở bước ngoặt của thế kỉ.
Và phải viết tốt vào.
Sẽ tốt thôi.
Tôi sẽ viết về những người đòi quyền bầu cử cho phụ nữ ở Anh.
Trước thời họ, phụ nữ bị đối xử như chó.
Để được tính điểm, em phải thuyết trình bằng miệng.
Ngày mai, vào đầu tiết.
- Cậu giúp tớ việc này được không? - Được thôi. Việc gì vậy?
Sordino?
- Em Petrakis?\- Những người đòi quyền bầu cử cho phụ nữ ở Anh đấu tranh để giành quyền lên tiếng.
Họ bị tấn công, bắt giữ và giam vào tù vì dám làm điều họ muốn làm.
Như họ, Melinda sẵn sàng đứng lên vì điều mà bạn ấy tin tưởng, rằng không ai nên bị buộc phải thuyết trình.
- Chuyện gì đây? - Melinda phải thuyết trình bài viết trước lớp.
- Bạn ấy đã in ra cho mọi người đọc. - Không phải chứ.
Khi tôi bảo trình bày miệng, thì ý tôi là như vậy. Bây giờ thì em, ngồi xuống!
Còn em, đọc bài tường trình. Mở miệng ra, Sordino.
Mở cái miệng chết tiệt của em ra.
Tôi chán ngấy thái độ của em rồi.
Tôi quên mất những người phụ nữ đó bị lôi vào tù.
Chết chưa!
Vậy...
Vì tình yêu với Chúa, mở miệng ra, Melinda.
- Thật là trẻ con đó con gái à. - Em không hiểu sao nó làm vậy với chúng ta.
- Chúng tôi không "hội đồng" em mà là giúp đỡ. - Hãy bắt đầu với điểm số.
- Chúng tôi không kì vọng điều này ở em, Melissa. - Melinda!
Năm ngoái em là học sinh khá với toàn điểm B. Không có vấn đề về đạo đức, chỉ nghỉ học vài buổi.
Em có gì để nói không?
Nó bị câm. Nó câm rồi. Nó chả nói gì cả.
Tôi nghĩ chúng ta cần xem xét vai trò của gia đình.
Tôi chỉ biết là năm ngoái tôi có cô con gái ngọt ngào, dễ thương.
Còn giờ thì nó vứt hết điểm số xuống toa lét.
Các người đã làm gì với con tôi?
Tôi chơi golf với chủ tịch hội học sinh đó các người có biết không?
Chả ai quan tâm là anh quen biết ai đâu.
Tôi xin nhắc mọi người việc chúng ta cần làm là:
thứ nhất: trấn an, thứ hai: cởi mở
và thứ ba: đừng phán xét.
Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Nghe này.
Chuyện phụ nữ giành quyền bầu cử xoay quanh việc cất lên tiếng nói.
Cậu không thể vừa đứng lên vì lợi ích của mình vừa câm lặng được.
Tớ nghĩ rằng việc cậu làm là tuyệt đấy
nhưng sẽ chẳng thay đổi được gì nếu như cậu không lên tiếng.
Cậu hay giảng giáo bạn bè như thế này à?
Chỉ những người tớ thích thôi.
Tớ phải đi đây.
Melinda, trông cháu xinh đấy.
"Cám ơn vì đã hiểu. Cậu dễ thương nhất đấy! Heather."
Chào cả lớp.
Xin lỗi cô đến muộn. Có chút trì hoãn. Cô nghĩ là tai nạn.
Các em lấy cuốn Bắt Trẻ Đồng Xanh ra nào.
Andy!
Tuyệt.
Đẹp đấy.
Em cần đến thăm bộ óc của Vĩ nhân.
Picasso.
Picasso.
Người đã nhìn thấy sự thực.
Người đã vẽ sự thực.
Người đã bóc toạc nó ra khỏi Trái đất...
với hai bàn tay giận dữ.
Cho thầy qua.
Đây là "Đêm ở Venice".
Đây là hào quang của một nhân viên kế toán.
Tình yêu bị từ chối.
Cái này... Thầy có lần để trái cam mọc rêu lên màu này hồi sống ở Boston.
Còn đây là một loạt kí ức về ban giám hiệu trường.
Các em thấy đấy, nếu có cái gì đó lấn át mình thì phải tìm cách tận dụng nó.
Trong này có vẻ hơi tối.
Em có thấy Rochelle Bruin đâu không?
Bọn anh có hẹn.
Xin chào?
Có ai ở nhà không? Em bị điếc à?
Anh chỉ nghĩ là...
Andy, em đi tìm anh cả nửa tiếng rồi.
- Rochelle. - Đi lòng vòng khắp trường...
- Anh chỉ hỏi bạn em là em ở đâu. - Nó không phải bạn em.
- Anh tưởng cô ấy là bạn của em. - Không phải.
- Sao anh hỏi cô ấy? Sao anh không đợi... - Anh đi tìm em mà. Này!
Im đi được không nào?
Anh đi tìm em mà, được chưa?
- Andy... - Hôm nay là ngày lễ tình nhân mà.
Lúc thích hợp cho một ngày thư giãn tinh thần. Chia động từ nào:
Tôi cúp học, bạn cúp học, nó/cô/cậu ấy cúp học.
Có lẽ tôi nên kể với ai đó. Ai cũng được.
Cho xong chuyện. Nói toẹt ra.
Ở nhà thật khó ngủ.
Sẽ mất bao lâu y tá mới phát hiện ra tôi không phải bệnh nhân ở đây?
Liệu họ có chịu cho tôi nằm nghỉ vài hôm?
Chuyện đó đã xảy ra.
Không thể trốn tránh. Không thể lãng quên.
Mellie!
Có bạn tìm con này.
Tớ ghét ở trong hội "Martha". Cậu đã đúng khi bảo tớ đừng tham gia.
Tớ chỉ là con nô lệ của họ.
Lẽ ra tớ và Megan Shevan phải đi trang trí Holiday Inn cho dạ vũ,
Giờ Megan Shevan không làm được. Tớ chết chắc rồi.
Mel, cậu phải giúp tớ. Họ có cuộc họp về doanh thu tới 3g nhưng sau đó sẽ cho mình vào.
Tớ biết tụi mình làm được mà.
Cậu tốt bụng quá. Tớ nợ cậu nhiều.
Hay tớ giúp cậu trang trí lại phòng nhé?
Tớ biết rồi, màu xanh bọt biển.
- Không. - Vậy thì màu nào sang trọng như...
màu cà tím.
Không.
Tớ muốn nói là...
- Tớ sẽ không giúp cậu. - Nhưng cậu phải giúp tớ chứ.
- Không đâu. - Nhưng tại sao?
Vì tớ đã rất thân thiện với cậu hồi đầu năm học, dù tớ thậm chí không ưa cậu.
Vậy mà cậu xù tớ.
Bởi cậu là kẻ vị kỉ hám danh.
Và biết sao không? Tớ biết tớ muốn làm gì với phòng mình.
Và nó chả dính gì tới cà tím hết.
Tớ nghĩ cậu nên về đi.
Tại sao tôi lại phải lo cho Rachel chứ?
Vì hắn sẽ làm tổn thương nó.
Hai người là bạn thân 9 năm trời. Phải có nghĩa lý gì chứ.
Nó là đồ phản bội.
- Và là con phù thủy. - Nó không biết chuyện mà.
- Nó sẽ ghét tôi. - Nó ghét mày sẵn rồi.
Mong là hắn sẽ làm tan vỡ trái tim nó.
- Chào cậu. - Chào.
Bài tập về nhà hả?
Gần như thế.
- Hè này sẽ đi Pháp với CLB Quốc tế. - Hay quá.
Cậu nói hoài về du lịch mà.
Cậu nhớ hồi tụi mình đọc Heidi và thử làm tan pho-mát trong lò sưởi không?
Vậy là cậu sẽ đi dạ vũ với anh ta à?
Ừ.
Anh ấy thật là tuyệt.
Hết sức tuyệt vời, đẹp trai và dễ thương.
Cậu định làm gì khi anh ta lên Đại học?
Tớ còn không dám nghĩ tới nữa. Đau lòng lắm.
Anh ấy nói sẽ chuyển về học ở gần đây. Tớ sẽ đợi.
Nhưng cậu mới hẹn hò anh ta được 2 tháng.
Mà cậu muốn cái gì vậy?
Tớ chỉ thấy thật tiếc khi tụi mình không thể làm bạn năm nay.
- Cậu còn giận vụ bữa tiệc à? - Không.
Thiệt là dở hơi khi gọi cảnh sát tới, nhưng bọn mình chỉ cần giải tán khỏi chỗ đó.
TỚ BỊ CƯỠNG HIẾP
Trời đất ơi, sao cậu không kể với tớ?
Khi cảnh sát tới, mọi người loạn hết lên. Tớ sợ.
Tớ đi bộ về nhà.
Sau tối hôm đó, tớ không dám kể với ai.
Cậu có dính bầu, có bị AIDS?
- Cậu không sao chứ? - Ừ.
Ý tớ là không, tớ không dính bầu.
Nhưng tớ ổn.
Có phải là kẻ trong trường mình?
Ai vậy?
Melinda, nói tớ nghe nào.
Là Andy Evans.
Cái gì?
Không thể tin cậu được!
Cậu nói dối! Cậu ghen tị vì tớ nổi tiếng trong trường
rồi tớ sắp đi dạ vũ và giờ cậu kể điều này á?
Dối trá, Melinda ạ. Thật đấy, cậu thật là bệnh hoạn.
Cậu đi gặp tư vấn đi.
Có đi không?
Xin chào?
Địa cầu gọi Rochelle.
Được rồi.
Lần này anh đã làm gì nào?
Nói anh nghe đi.
Nhớ lúc anh hỏi em về Melinda Sordino chứ?
Cô bạn trong phòng Hội họa ấy.
Sao anh lại hỏi em có phải bạn cô ấy không?
Anh quen cô ấy?
Làm sao mà anh quen cô ấy?
Tôi đi tìm cô mà.
Đồ chó cái.
"Một nhà cách mạng chỉ giỏi ngang chuyên gia phân tích của ông ta."
Câu đó nghĩa là sao?
Melinda. Thà trễ còn hơn không.
Tại sao nhà cách mạng chỉ giỏi ngang chuyên gia phân tích của họ?
Em nghĩ là ta nên biết mình ủng hộ điều gì, chứ không chỉ biết cái mình phản đối.
Mình phải nói được cách giải quyết vấn đề.
Trả lời hơi bị giỏi đấy.
Rochelle, mừng là em tham gia với chúng tôi.
- Anh cần nói chuyện với em một chút thôi. - Không, bỏ ra. Andy, bỏ tôi ra!
Con chào bố.
Chào kẻ lạ mặt.
- Dịp gì vậy ạ? - Bố vừa về từ buổi phỏng vấn xin việc làm.
Vậy sao? Thế nào ạ?
Tốt, bố nghĩ thế.
- Thật sao? - Ừ thật.
Thế thì hay quá bố ạ.
Điều tôi học được trong giờ Sinh học:
nếu bạn gieo hạt xuống quá sâu, nó sẽ không nhận đủ nhiệt.
Khi chồi nhú lên, nó mọc lá để hấp thụ thêm ánh nắng mặt trời.
Nếu bứt hoa đi, cây sẽ mọc ra hoa khác để cho thêm hạt.
Melinda.
Cậu ký vào kỉ yếu cho tớ nhé?
Đâu có hình tớ trong đó.
Có đấy. Đây này.
Trông không giống cậu lắm.
Đúng là tớ thật.
Cậu muốn đi ăn đồ Tàu tối nay không? Đám bạn cùng đi nữa.
Cậu có muốn đi không?
Có chứ.
Cám ơn nhé.
Vậy hè này cậu định làm gì?
Tớ sẽ theo học một lớp Hội họa trên thành phố.
Vui đấy.
Chắc tớ sẽ đi thực tập ở phòng thí nghiệm của chú tớ.
Kinh nghiệm tốt để chuẩn bị cho trường y.
Tớ quên cái này. Gọi cho tớ về buổi hẹn tối nay nhé?
Được thôi.
Chắc chắn thầy sẽ đi xem triển lãm Ouji ở ICP.
Chào em, Melinda!
- Mừng là các em đã tới đây. - Cám ơn thầy về mọi thứ, thầy F. ạ.
Mong là em sẽ kiếm đủ tiền để mua tranh của thầy.
Ừ ừ. Đi đi. Vui nhé.
Làm cho thế giới tốt đẹp hơn nhé.
Thầy sắp đi ạ?
Thầy thích được...
Thầy thích được chửi thề, đuợc chơi nhạc.
Thầy ghét chấm điểm.
Sống tốt thầy nhé.
Thầy vẫn ở đây nếu em muốn trò chuyện.
Cho dù thầy không...
hiện diện.
Em chỉ thầy xem cái này nhé?
Nó đẹp quá.
Vậy ra tao đã cưỡng hiếp mày hả?
Tao có thể chiếm được bất kì con nhỏ nào trong trường này một cách tự nguyện.
Sao tao phải đi hiếp dâm mày chứ? Mày thậm chí còn chả quyến rũ.
Mày làm hỏng hết chuyện của tao rồi, mày có biết không?
Giờ mày phải đi nói với từng người trong trường là mày đã nói dối.
Mày sẽ nói với họ là...
Mắt tôi!
Bỏ tôi ra!
Chuyện gì trong đó vậy? Mở cửa ra ngay!
Bước ra đi, Melinda.
- Cậu không sao chứ? - Anh bị cái khỉ gì vậy hả?
Trả lời tôi đi!
Mọi người đều biết chuyện anh làm rồi.
Lên tiếng đi, đồ khốn!
Làm ơn, làm ơn.
Tôi không thấy được!
Xin tránh ra cho. Tôi không thấy gì hết!
Tôi không mở mắt được!
Có chuyện gì dưới đó vậy?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Melinda?
Chuyện gì dưới đó vậy?
Các em?
Bố con đổi chuyến bay rồi.
- Bố sẽ về ngay trong mấy tiếng nữa. - Sao thế ạ?
Con không sao mà. Thật đấy.
Con không sao.
Con không phải kể về chuyện đó đâu nếu con không muốn.
Không.
Con muốn kể mẹ nghe về chuyện đó.
Năm trước, con đi dự một bữa tiệc cuối năm...