Tip:
Highlight text to annotate it
X
Năm 2048.
Công nghệ bùng nổ
không thể kiểm soát nổi.
Những mối nguy hiểm tinh vi mãi mãi
thay đổi bối cảnh tội phạm.
Cảnh sát chưa được chuẩn bị.
Pháp luật thực thi tuyên chiến
với ung nhọt này
bằng phương pháp
phòng vệ tân tiến.
Nhưng đâu phải tất cả
được chế tạo đều như nhau.
Ý tưởng của DRN là tạo ra
phần người giống nhất có thể.
Chúng được dựa trên chương trình
có tên Tâm hồn Nhân tạo.
Tên đó thuộc số bị điên à.
- Tôi đưa anh vào nhé?
- Đi thôi.
Nay tất cả cảnh sát...
con người và người máy cùng kề vai...
xả thân chiến đấu
để bảo vệ tất cả chúng ta.
TẬP 10 - TRI GIÁC
Biên dịch: LinhGaY |
.: PHUDEVIET.ORG :.
Anh John?
Qua đây một lát.
Em muốn chỉ cho anh thứ này.
Anna có gì đó cho mình?
Kennex.
Tôi có án cho anh đây.
Hai cô bé đột tử
cùng một lúc,
địa điểm khác nhau.
Một đã được đưa vào nhà xác.
Một còn nằm ở hiện trường
tại Công viên Sinclair.
Quan hệ như nào?
Cả hai đều là nữ sinh Học viện Mendel.
Và họ không thể bị nhiễm bệnh
trong khuôn viên trường được.
Cảm biến mầm bệnh ở trường...
tất cả đều màu xanh.
Tôi đang đến đây.
Có đâu, Dorian bảo anh
vẫn đang ở nhà mà.
Xem ai đây này.
Chúc phúc Người Máy.
Xin chào lại anh, John.
Nghe này, đừng bao giờ bép xép
với ai tôi đang ở đâu,
tôi đến chỗ nào, mấy giờ tôi tới
hay mấy giờ tôi đi.
Đại úy Maldonadon là cấp trên của ta.
Cô ấy hỏi gì đáp nấy thôi.
Bảo vệ, phục vụ, che giấu.
Anh muốn tôi che giấu cho anh,
thế sao anh không nói cho tôi
lý do anh tắt chíp định vị của mình
suốt hai tiếng sáng nay chứ?
Thà cậu không biết tôi lại thấy vui.
Nhiệm vụ của tôi là biết về anh.
Anh đâu chỉ là một cái số phù hiệu
và kiểu tóc chơi ngông.
Ta có gì đây?
Cô bé bị đốt hả?
Không có vết ong đốt trên cô bé.
Pháp y không thấy
bất kỳ dấu hiệu nào
của phản ứng dị ứng.
Stahl à, Kennex đây.
Đại úy nói biết đâu ta
đang cùng điều tra một vụ.
Có thể lắm.
Cô tìm ra nguyên nhân
gây đột tử chưa?
Họ kết luận là tim ngừng đập.
Vậy là họ chả biết gì rồi.
Đồng tử nạn nhân của tôi bất động
và giãn ra bất thường.
Còn của cô?
Chúng lớn lắm, tôi chưa bao giờ gặp.
Cô nghĩ bị sốc thuốc chăng?
Vâng, nhưng dựa trên
cái tôi chưa biết.
Bệnh viên đã làm quy chuẩn kiểm định thuốc.
Đã xét nghiệm hơn 300 chất.
Kết quả Elinor âm tính.
Thứ gì đó đã làm tim chúng ngừng đập.
Thứ gì đó mới mẻ và kích động bán trán làn.
Tôi đã gửi mẫu máu
tới phòng thí nghiệm của ta.
Nếu có gì trong cô bé này,
chúng ta sẽ khám phá.
Tôi vừa tìm thấy
một loại ống gì đó
trong túi cô bé này.
Nó bị khóa.
Cô nhận đồ cá nhân
của nạn nhân chưa?
Mới nhận xong.
Trong đây chẳng có gì mấy.
John?
Anh còn đó chứ?
Anh ổn chứ?
Không sao, nói tiếp đi.
Cái ống này có một mạch sinh trắc học.
Nó được kích hoạt
nhờ DNA người.
Tôi cũng có một cái.
Trống rỗng.
Của tôi y chang.
Tốt hơn hết ta nên điều tra
cái thứ nằm bên trong...
trước khi lại tìm thấy thêm
nhiều đứa trẻ bị chết nữa.
Phụ huynh chẳng biết gì về thuốc cả.
Chí ít họ chả khẳng định được gì.
Hai đứa đều là biến nhân.
Biến đổi gien.
Tôi cần cô bắc cầu nối với phụ huynh.
Họ sẽ giải đáp rõ hơn
câu hỏi của riêng mình.
Tôi nghĩ đó không phải là ý hay.
Tôi... tôi hay chạm vào
nỗi đau của họ sai cách.
Cô hiểu thế giới của họ mà.
Thôi được.
Truy cập hồ sơ nạn nhân.
Chúng ta đã đúng, thứ này mới.
Cái gì vậy?
Thuốc tìm thấy trong máu các nạn nhân
gồm có một chất chuyển đổi,
một hợp chất
cho thấy nó là ma túy hoặc chất độc.
Kiểu gì? Hưng phấn? Giảm đau?
Phấn khích? Kích động hoảng loạn?
Ảo giác?
Ta đang nói loại nào đây?
Câu hỏi hay.
Tôi tưởng biến nhân
nói không với thuốc.
Nói chung là vậy.
Nhưng không có nghĩa
chúng không dám thử.
Chẳng qua không bị vướng vào
nghiện ngập thôi.
Những gien lặn thường được
bổ khuyết trong tử cung.
Hai cô bé bảo đảm đã thử.
Con số hình như phải là ba.
Hệt hợp chất được tìm thấy
trong máu của cô bé
qua đời 7 tháng trước.
Lila Hoving, 15 tuổi.
Cũng là nữ sinh Học viện Mendel.
Tôi sẽ tìm hiểu xem chúng
có phải là bạn bè không.
Trường hợp này thì khác.
Cô bé không bị sốc thuốc, mà chết đuối.
Cô bé suýt nữa là tới sốc thuốc,
và bị chết đuối trước khi tim ngừng đập.
Điều tra ban đầu không tìm ra được
bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào
về việc dùng thuốc.
Ta còn nhiều thi thể hơn cả của họ đấy.
Một đống chát chít giữa ba cô bé
trên mạng xã hội.
Chắc chắn chúng là bạn.
Cử một đội tới trường
để xem ta điều tra được gì.
Hẹn gặp cô ở đó
sau khi chúng tôi
hỏi chuyện mẹ
- của cô bé bị chết đuối.
- Rõ.
Tôi thừa biết anh
đang uống Membliss, John à.
Tôi được yêu cầu cứ 72 tiếng lại cập nhật
tình trạng thần kinh và thể chất của anh.
Anh tưởng tôi
không phát hiện ra à?
Anh đang gặp một hồi tưởng gia hả?
Nghe này, tôi kiểm soát được nó.
Dùng Membliss lâu dài
có thể gây hoang tưởng,
nhiễu loạn thị giác.
Mất trí nhớ tạm thời,
đau nửa đầu, tim đập nhanh,
Tăng nguy cơ phình mạch.
Ngất và tiêu chảy.
Tiêu chảy? Thế không phải
burrito của tôi rồi.
Chỉ muốn chắc rằng anh chịu nghe thôi.
Hiểu cho, tôi cần thứ thuốc ấy
để nhớ mọi thứ.
Chúng mở kho ký ức của tôi
để tôi nhớ được...
- Về vụ phục kích.
- Chính xác.
Tôi kiểm soát được nó rồi.
Bản thân tôi không bao giờ
có nghị lực vào nổi Mendel.
Nhưng Lila thì đặc biệt.
Và họ chỉ cấp học bổng
hằng năm cho hai thuần nhân.
Thì ra cô bé không phải biến nhân?
Lila không bị biển đổi gien ư?
Không, con bé là bẩm sinh.
Con bé đã học rất, rất chăm.
- Điểm A tới tấp.
- Chị còn nhớ điều gì
về cái chết của con gái mình không?
Có điều gì chị sực nhớ
khi ngẫm lại không?
Trong tường trình, chị nói rằng
Lila bơi rất giỏi, nên không có chuyện
cô bé bị chết đuối được.
Mà giả sử cô bé có
thuốc trong cơ thể,
ắt nó sẽ không dùng chúng một mình.
Đúng vậy.
Nếu đống thuốc ấy đã hại chết Lila,
chắc nơi nào đó biết chỗ con bé lấy hàng.
Nhưng bạn con bé tuyệt không khai nửa lời.
Vì vậy tôi đã thuê một thám tử tư
để tìm hiểu sâu hơn
về chuyện xảy ra đêm đó.
Nhưng chúng phủ nhận là bạn con bé.
Anh ta có ghi âm
của một số cuộc nói chuyện
chứng tỏ chúng là bạn nhau.
Điều tra chúng chuyện gì?
Hỏi về việc ở cùng Lila vào cái đêm đó.
Đúng như tôi suy nghĩ.
Chúng có nhắc gì tới thuốc không?
Không.
Bạn nào?
Elinor Church
và Scarlett Davis.
Tóm lại là sao?
Chúng tôi phát hiện
hai cô bé này chết sáng nay.
Chúng dùng loại thuốc vô danh
trong cơ thể như Lila dạo nọ.
Nhưng hàm lượng nhiều hơn hẳn.
Chị làm gì với số ghi âm kia rồi?
Tôi đã giao hết cho cảnh sát.
Chả thấy ghi chép về việc đó.
Tôi biết, khi tôi kiểm tra lại,
họ nói số ghi âm trống rỗng.
Ý cô là sao?
Cô được báo là họ đã xóa đi rồi ư?
Tôi được báo như vậy đó.
Họ đổ cho bị sốc từ.
Họ nói thi thoảng nó lại xảy ra.
Phải vậy không?
Có thể, nhưng không chắc đúng.
Ý anh là có kẻ cố tình
làm nó biến mất ư?
Giả thiết nào cũng có khả năng.
Cô còn địa chỉ liên lạc
của tay thám tử tư chứ?
Để tôi đi lấy điện thoại.
Người cảnh sát hồi đầu
đánh án này là ai?
Thanh tra Geary, phân khu 23.
Thôi, điều tra xem hắn
là loại cảnh sát nào đi.
Bẩn? Trong sạch?
Yêu cầu ban lệnh.
Em và Lila là thuần nhân duy nhất
trong khóa mình.
Chị nghĩ hai em
hẳn rất thân với nhau.
Tất nhiên ạ.
Chị thuộc lọai ấy à?
Chị là biến nhân hả?
Sao em lại biết?
Nhìn là em đoán ra.
Em chưa bao giờ thấy một biến nhân
đi làm sĩ quan cảnh sát.
Chị là điều tra viên.
Và những kỳ tích đã xuất hiện.
Bọn chị muốn biết xem
loại thuốc đã hại Lila,
đang được bán cho
Elinor và Scarlett ở đây không.
Em giúp bọn chị khai thác
những gì em biết
là vô cùng quan trọng.
Hay có thể em đã nghe được gì.
Em mù đặc về thuốc thang.
Em quen mỗi Lila.
Từng quen.
Còn mấy bạn nữ khác thì em biết qua.
Lila mang chí lớn.
Để kết bạn.
Em không biết, nơi đây thật xa lạ.
Biến nhân đôi khi...
hay bị bất thường.
Không có ý gì đâu ạ.
Lila thực sự muốn vào đây
để cạnh tranh với biến nhân.
Còn ai lại không muốn nhỉ?
Em đạt điểm đỗ vào đây thật...
Tiếc rằng em cảm thấy mình
không thuộc về ngôi trường này.
Em nghi ngờ tố chất
bản thân để lưu lại đây.
Nếu không phải quan trọng
với bố mẹ em,
thì em đã chuyển trường rồi.
Em biết sao không?
Chị bảo đảm em hòa nhập ở đây
tốt hơn là em nghĩ đó.
Em quen Scarlett và Elinor.
Em có học chung lớp nào
với hai bạn ấy không?
Khoa học vi tính. Tân tiến.
Bọn chị đang băn khoăn nếu...
Ở Mendel không có thuốc cấm đâu ạ.
Cậu không để chị ấy hỏi xong.
Chị ấy còn hỏi gì hơn nữa chứ?
Sao em lại quả quyết ở Mendel
không có thuốc cấm vậy?
Sáng nay. Bạn em đã chết.
Cậu sợ chuyện xảy ra
với hai cô bé đó
cũng sẽ xảy đến với mình à?
Em không buôn thuốc cấm
Thông minh nhờ...
thuốc "cấm."
Thuốc hợp pháp thì sao?
Hay thuốc mới hiện chưa được cấp phép?
Anh sẽ không hiểu được đâu.
Tiếp nào, Marshall.
Sao cậu không cố nói ra nhỉ?
Ý tôi là cậu đang lấp liếm điều gì?
Thằng bé nói gì vậy?
Nó bảo ta sẽ không hiểu được đâu.
John, tôi tìm thấy ống này
trong phòng ký túc của Scarlett.
- Cậu đã phân loại DNA của cô bé chưa?
- Đã xong.
Mở ra đi.
Dù chúng dùng thuốc gì,
thì tôi nghĩ đây cũng chính là nó.
Phòng thí nghiệm độc dược cho biết họ
chưa bao giờ thấy loại thuốc nào như này.
Có những mảnh nhỏ DNA
của Scarlett gắn với phân tử.
Nó được đặc chế cho cô bé.
Máy chế thuốc hiện đại nhất.
- Nó có tác dụng gì?
- Khó nói lắm.
Có một số thành tố gây ảo giác,
nhưng ngoài ra còn nhiều thứ
mà ta chưa biết hết được.
Nó nhắm tới ít nhất
12 nhóm truyền dẫn thần kinh khác nhau.
Chất kích thích dạng đặc
khó mà bào chế
thành thuốc này ở sào huyệt.
Bảo đảm là không thể.
Những lớp màng hóa học
dày có 1,5 micrô-mét
và vô cùng đồng đều.
Tôi biết nó được làm từ gì rồi.
Thuốc này được bào chế.
Rudy nói rằng
một máy dược phẩm ChemPrinter
đã được dùng để làm viên thuốc này.
Dựa vào cấu tạo viên thuốc,
nó ắt là một trong ba mẫu máy.
Máy ChemPrinter cực đắt
và quản lý nghiêm ngặt...
chúng yêu cầu giấy phép.
Hãy tìm những chỗ
chuyên biệt trong thành phố.
Đi nào.
John...
Một máy ChemPrinter Chemulon-6
được cấp phép
tại một tư gia ở Grey Harbor,
cách Học viện Mendel chưa đến 5 cây.
Người chủ là Edgar Wollenberg.
Ông ấy đã mất
được 7 tháng.
Nhưng con trai ông ấy Julian
nắm ngoái vừa bị Mendel đuổi học.
Chemulon-6 sở hữu
một chức năng an toàn rất hay:
nó tự động sao lưu lịch sử
của từng loại thuốc mà nó
chế lên một đám mây.
Tôi đã tìm thấy DNA
của tất cả các nạn nhân
trong lược sử... đây chắc chắn
là chiếc máy
đã cấp thuốc cho bọn trẻ.
John.
Nghe tôi nói không đấy?
Anh lại bị hồi tưởng nữa à?
Có lẽ tôi nên cầm lái.
Không, không sao,
tôi kiểm soát được nó mà.
Nói tiếp đi.
Lila Hoving chỉ uống
một lần, một viên;
chính đêm cô bé mất.
Scarlett và Elinor đã dùng thuốc
được một thời gian.
Bao lâu?
Khoảng tầm 1 năm.
Nhưng số thuốc
chí tử của chúng
có độc tính mạnh hơn 1.000 lần
so với số thuốc trước đó.
Có vẻ như kẻ buôn thuốc
cố ý cho chúng sốc thuốc.
John!
Cẩn thận!
À vâng.
Anh hoàn toàn kiểm soát được nó cơ đấy.
Nhìn cũng không tệ lắm đâu.
Xin lỗi, anh có thể
nói to lên được không?
Em cá có chuyện hay rồi đây.
Thanh tra Kennex.
Julian.
Wollenberg.
Chúng tôi có một số câu hỏi
muốn cậu giải đáp.
Chúng tôi có lệnh khám nhà.
Đây là... sĩ quan cảnh sát, mẹ à.
Họ đến đây hỏi con một số câu,
nhưng đừng lo nhé.
They chromed me late.
Chiếc máy để dưới nhà.
Bố em mua nó
để tự chế thuốc cho mình...
chế độ thuốc...
cho riêng ông ấy.
Kết cục, các bác sĩ
của ông đã thử đủ
mọi phương cách cứu chữa.
Cậu bán thuốc được bao lâu rồi?
Chúng tôi đã tìm thấy tiểu sử DNA
của những cô bé bị chết
trên lưu trữ lược sử
máy ChemPrinter của cậu...
bên cạnh từng khách hàng
mà cậu cấp thuốc
từ trước đến giờ.
Bảo đảm cậu không hề biết
nó có tính năng này.
Thế khi nào cậu...
Anh không tin em.
Giờ anh đã biết lý do
em không ra trình diện rồi.
Nói lại đi?
Anh không tin em.
Giờ anh đã biết lý do em
không ra trình diện.
Tôi không hỏi lý do cậu
không ra trình diện.
Chưa đâu.
Buổi đối thoại này đã xảy ra rồi.
Anh không thấy chúng à?
Lời nói của ta?
Tất cả chúng đều ở đây.
Những câu trả lời của anh...
đang ở trên không.
Thì ra chúng ta chả ai có ý
mở buổi đối thoại này chứ gì?
Hiện giờ cậu đang dùng thuốc.
Đúng vậy.
Đằng nào ta cũng sẽ có
buổi đối thoại này thôi.
Tác dụng của thuốc này là gì?
Tên nó là Vero.
Nó mở mang trí óc,
nó khai sáng tới những điều mà ta
bình thường không thể thấy.
Nó giúp ta nhận ra
đầy đủ tiềm lực của mình.
Tiểu Einstein,
hay Macgregor.
Scarlett và Elinor cố tình
bị cho sốc thuốc.
Cậu đã giết họ ư?
Không.
Em không.
Lỡ em có định giết
một ai đó,..
em sẽ không để đi bắt đâu.
Chắc chắn không phải với
cái máy đặt ngay tại nhà mình.
Trừ khi đó chính xác là kịch bản
cậu muốn chúng tôi nghĩ vậy.
Nhận tội quá dễ dàng đến nỗi
chúng tôi giả định cậu vô tội.
"Sao một kẻ thông minh như này
lại khờ khạo đến vậy?"
Em nghĩ thông minh mới thế.
Và cậu đã rõ chiếc máy này biết lưu trữ,
nên đánh trống lảng
cũng vô ích thôi.
Quá nhiều lựa chọn.
Đấy có phải nguyên nhân
cô bé bị chết đuối không?
Cậu đã giết cô bé ư?
Là vô tình à?
Anh sẽ không hiểu được đâu.
Tôi cũng mới nghe
câu này khá nhiều.
Những cô bé khác phát giác ra à?
Chúng định phản bội, nên cậu đã cho chúng
sốc thuốc để bịt đầu mối ư?
Em đang cố nói cho anh rằng...
máy in Chemulon đã bị hack.
Có kẻ đã tráo thuốc.
Bị hack?
Ý cậu muốn nói rằng mình
không giết những cô bé này,
dù cho máy của mình
làm ra thuốc ư?
Rằng cái chết của họ
không liên quan đến Lila Hoving?
Và cậu bị hack?
Tôi không tin cậu.
Giờ thì anh đã hiểu...
lý do em không ra trình diện.
Hôm nay chúng tôi hỏi cung
một nam sinh ở Mendel
tên Marshall,
lớp khoa học vi tính tân tiến.
Cùng lớp với ba nữ sinh trên.
Giả sử hacker có thật,
anh sẽ nghĩ đó là thằng bé à.
Điều tra nó kỹ hơn xem.
Julian...
Cậu có biết học sinh nào tên Marshall không?
Ai chả biết Marshall.
Vậy sao?
Cậu biết gì về thằng nhóc?
D, cậu lái đi.
Còn gì khiếp hơn
việc tôi ngất xỉu chứ.
Anh phát hiện được gì hả?
Không phải thằng nhóc đấy nữa chứ.
Julian cho biết
máy ChemPrinter đã bị hack.
Có phải là xấu khi tôi cứ muốn nó
là thủ phạm dù bất chấp thế nào?
Động cơ thì sao?
- Chưa rõ.
- Thôi được, tạm gác nó lại
một lát đã. Tôi nghĩ mình
có tin hay ho hơn đây.
Tôi đã lần theo
những cuộc chát chít giữa bọn trẻ
quanh khoảng thời gian Lila chết.
Không có gì lạ, nhưng tôi
lại phát hiện việc này.
Đây là trao đổi giữa
Scarlett và bố cô bé.
Khoảng 2 tuần sau cái chết của Lila.
Đó là lần nói chuyện cuối...
trước lúc cô bé chết.
Ông ta đã liên lạc cô bé vài lần,
nhưng cô bé không bao giờ trả lời.
Họ nói chuyện không ngừng,
rồi đột nhiên tuyệt giao.
Đây hẳn là một lý do xác đáng
khiến cô con gái khước từ bố đẻ.
Vậy ông ta "lo" cái gì khiến cô bé
phiền lòng đến vậy?
Hỏi hay đấy. Đi hỏi ông ta thôi.
Xin chào.
Chào anh. Tôi đã mạn phép
gọi đồ uống.
Ôi, cảm ơn nhé.
Chúc sức khỏe.
Anh cảm thấy thế nào?
Cô nói như Dorian vậy.
Anh đang theo các trị liệu thay thế
để hồi tưởng ký ức à?
Vì anh có vẻ hơi tung tẩy với tôi.
Tung tẩy?
Kể tôi xem đã có chuyện gì.
Tôi đang nhớ ra điều gì đó.
Những ký ức xảy đến
trước vụ phục kích.
Họ nói việc này sẽ xảy ra.
Anh cứ để nó diễn ra tự nhiên.
Nó nguy hiểm lắm đấy, John à.
Anh đang nhớ ra điều gì chứ?
Chuyện về Anna,
nhưng chưa có gì đặc biệt.
Anh nên tập trung vào những thành công
mà mình vừa đạt được.
Đó là cách anh đứng dậy.
Anh đã cứu sở ngay tuần đầu anh trở lại.
Nhưng nó không khỏa lấp được
những người ta đánh mất.
Họ cũng là người của tôi mà.
Anh không phải là
người duy nhất chịu trách nhiệm.
Tôi để lộ cho cô ấy.
Cô ấy có câu trả lời.
Giờ tất cả chúng
ùa về tôi, tôi bị nó nuốt chửng.
Nghe này, John, tôi biết anh là ai.
Và tôi quan tâm anh
đủ để nói ra sự thật.
Nếu anh ám ảnh chuyện trả thù,
nó sẽ làm bại hoại anh.
Nhân lúc anh đang nhớ ra ký ức,
chúng ta sẽ phải nói chuyện
lần nữa với Bộ Nội vụ.
Tôi tưởng mai cậu mới đến cơ mà.
Cậu đã ở đây suốt 5 ngày liền.
Hãy cho đầu óc được nghỉ ngơi.
Anh là hồi tưởng gia,
vậy hồi tưởng đi.
Tối nay tôi muốn...
ngồi lên ghế.
Em có thứ này cho anh đây.
Em hy vọng anh thích nó.
Tựa như tơ ý.
Em có thứ này...
Em có thứ này cho anh đây.
Chỉ là một vật nhỏ.
Em vừa mới thấy nó...
Cậu đã nhìn thấy gì?
- McGinnis.
- Không.
Tôi cần cô điều tra gì đó..
Nó có liên quan đến...
...vụ phục kích của Insyndicate.
Tôi cần cô xác định DNA,
công nghệ, dấu vân tay.
Bất kể thứ gì để lần ra nghi phạm.
Anh lại muốn xóa sổ nó
như những thứ khác sao?
- Quan trọng đấy.
- Tôi biết mà, Thanh tra,
và tôi muốn giúp anh.
Tôi vẫn đang giúp anh,
nhưng tôi muốn giữ việc.
Và tôi không thể truy đi truy lại mãi
một vụ án vô định được.
Nghe này, tôi sẽ tự mình phân tích.
Lỡ tôi gặp biến,
tôi sẽ đổ cho anh đe dọa tôi.
Giờ thì cô hên đấy.
Họ sẽ tin lý do đó thôi.
- Cô giỏi lắm.
- Đừng vội cảm ơn.
Tôi có cần luật sư không?
Đó là quyền của ông.
Xin anh đợi cho.
Avery này, tôi đang họp.
Anh phải có mặt ngay.
Tôi đang ở cùng
một viên cảnh sát.
Christopher Corella.
Tôi xin thay mặt ông Davis.
Tôi xem phù hiệu của anh được chứ?
Cảm ơn.
Đầu đuôi thế nào nhỉ?
Chuyện Scarlett bị sốc thuốc.
Chúng tôi chỉ hỏi một vài câu thôi.
Ông đã gửi một tin nhắn
cho con gái mình,
với nội dung "việc đó để bố lo".
Ông lo chuyện gì đấy, ông Davis?
Đừng trả lời câu này.
Ông đã giết Lila Hoving ư?
Sao?
Vô lý. Tôi xin nhắc lại anh, Thanh tra,
thân chủ tôi đang đau khổ.
Đây là thói xách nhiễu.
Không phải xách nhiễu.
Chúng tôi đang hỏi
thân chủ của anh về liên quan
tới ba án mạng kia.
- Án mạ...?
- Ý anh là sao, án mạng ấy?
Scarlett không chết vì lý do
vô tình sốc thuốc, thưa ông Davis.
Chúng tôi có bằng chứng
chứng tỏ có kẻ đã chủ mưu
đầu độc thuốc cho Scarlett và Elinor.
Anh chắc chứ?
Chắc chắn.
Ông và con gái xảy ra mẫu thuẫn.
Ông không nói chuyện
đúng thời điểm con gái chết.
Ông đã làm gì đó phật ý con bé.
Ông Davis, ông đã làm gì?
Avery, tôi đề nghị chúng ta
nên bàn riêng chuyện này,
và khi nào sẵn sàng, chúng ta sẽ lại
nói chuyện với hai anh thanh tra.
Scarlett đã ở cùng Lila đêm đó.
Elinor cũng vậy.
Chúng dùng thuốc cùng nhau.
Nhưng khi lũ trẻ về trường,
riêng Lila nán lại.
Sao ông lại kể mỗi việc này?
Scarlett muốn lắm,
nhưng tôi không cho.
Chẳng ai làm gì nổi để cứu con bé ấy cả.
Tôi không muốn cuộc đời
con gái mình bi hủy hoại.
Chuyện xảy ra không phải lỗi con bé.
Sao nó cứ phải đeo đẳng con bé mãi?
Đoạn ghi âm bọn trẻ nói chuyện?
Ông có dính dáng gì tới không?
Tôi nghe chị Hoving kể
đã thuê một thám tử tư.
Tôi đã trả tiền để y
và bằng chứng biến mất.
Thì ra "việc đó để bố lo" là vậy.
Tôi khi ấy đang cố bảo vệ con bé.
Nhưng nó không cần ông bảo vệ, đúng không?
Con bé cực kỳ trung thực.
Anh biết đấy, con bé nói tôi
sẽ phải trả giá vì việc đó.
Kết cục cho tất cả chúng tôi.
Và giờ chúng tôi nhận rồi đấy.
Tất cả chúng tôi.
Con gái anh ư?
Không, là chị Hoving.
Đang cáo buộc rằng
Hoving chưa bao giờ
hé lộ cho ta chuyện liên lạc
với phụ huynh khác.
Và khi chị ta nói
đoạn ghi âm đã bị xóa,
chị ta diễn như thể
không biết kẻ chủ mưu là ai.
Kennex.
Tôi có thứ này
từ phỏng ngủ của Julian.
Tìm thấy thêm một ống nhỏ nữa
giấu đằng sau tấm hình của Lila.
Cái này được mở bằng DNA của Julian.
Trong đó có gì?
Hơn cả một viên thuốc.
Ống hình ảnh này đã bị mã hóa.
Cậu muốn kể cho chúng tôi nó có gì chứ?
Tất nhiên là không.
Đây là giả thiết.
Bà Hoving phát hiện cậu
đang bán thuốc cho mọi người,
bao gồm cả con gái bà ta.
Bà ta liền đe dọa cậu
sẽ báo cảnh sát,
trừ phi cậu sẵn sàng làm
những gì bà ta yêu cầu.
Phát thuốc chí tử cho hai cô bé kia.
Vật này được khóa tương đối kỹ,
hẳn phải rất quan trọng với cậu.
Nó là hợp đồng bảo hiểm à?
Cậu có ghi âm lời bà ta
đe dọa mình không?
Cậu đang yếu thế.
Chúng tôi bắt kèo với cậu,
gọi là ép cung.
Cái lọ này có gì, Julian?
Đây là lời cuối Lila nói với em.
Em ấy đặc biệt.
Một cô bé ngoan.
Em ấy phải chịu quá nhiều áp lực.
Áp lực cỡ nào?
Những hy vọng và giấc mơ
của mẹ em ấy.
Nó đã đè nặng em ấy.
Nhân vô thập toàn.
Mẹ em ấy rèn em ấy quá hà khắc.
Em ấy không biết cách xoay sở nó.
Em ấy luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt.
Nhưng em yêu em ấy.
Em chỉ muốn em ấy là chính mình,
Khi cuộc sống của anh
bao quanh toàn màu hồng,
anh học cách trân trọng
vẻ đẹp trong nhơ nhuốc.
Em chưa bao giờ làm em ấy
tin theo điều đó.
Em không muốn em ấy dùng Vero.
Đây là điểm bất đồng duy nhất
giữa hai đứa em.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thuốc này mở ra một thế giới
triển vọng cho biến nhân.
Còn với thuần nhân? Thì...
Em sẽ để em ấy kể cho hai anh.
Em biết anh khuyên em
không nên dùng thuốc.
Nhưng em đã làm.
Trên tất cả nhân loại thế giới, Julian,
em yêu anh.
Và em muốn anh hiểu cho em.
Giờ em mới hiểu tại sao minh
không nên làm thế.
Dùng thuốc.
Em đã đến cực hạn.
Em chưa đủ tốt.
Em sẽ không bao giờ vươn tới
ước vọng của mình, sự thật đấy.
Và giờ em đã hiểu.
Đó là lý do anh
không chịu cho em uống nó.
Anh thấy thứ gì đó
trong em mất đi rồi.
Giống mẹ em.
Mẹ cũng thấy vậy.
Và những gì anh nghĩ mình sắp thấy
sẽ chẳng còn nữa đâu.
Không đời nào anh cảm nhận
được tâm trạng thực tại của em,
vì anh không sinh ra như vậy.
Anh là tri kỷ của em.
Anh sẽ làm được
những điều tuyệt diệu, Julian à.
Không.
Lila?
Lila?
Thuốc không giết con gái chị.
Sai rồi.
Anh đã nghe con bé rồi đấy.
Con bé đã thấy những điều
mà nó không được phép.
Và loại thuốc đó đã giúp nó thấy.
Chị Hoving?
Có phải chị thuê hacker
tráo thuốc cho hai cô bé kia?
Chúng tỏ vẻ như con bé là người vô hình.
Như thể con bé chẳng là gì.
Tôi ráng điều tra theo đúng lẽ.
Họ đã hủy bằng chứng.
Họ không quan tâm
nỗi đau tôi mang.
Tiền và ảnh hưởng của họ
đã cướp mất công lý của tôi
và tôi muốn họ cảm nhận
tâm trạng của tôi.
Họ đâu biết hình thù nó thế nào.
Cơn giận.
Nó choán lấy anh.
Thịnh nộ.
Anh gắng xả nó đi.
Tôi đã cầu nguyện vì nó.
Nhưng nó ngấu ngiến anh.
Sự tình là thế.
Yên bình chẳng thấy.
Nhức nhối toàn cõi.
Như âm ỉ, triền miên rồi phát tiết.
Ăn không được, ngủ chẳng xong.
Anh không thể nhìn
con của người khác.
Anh cảm giác bên trong cơ thể
đang như lửa đốt.
Anh dừng sống.
Con bé giỏi như bao
biến nhân khác cơ mà.
Đây là Sĩ quan Reynolds
từ Bộ Nội vụ.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Anh bị hồi tưởng như này
được bao lâu rồi?
Khoảng một tuần.
Hồi đầu gặp Anna Moore,
cô ta tiếp cận anh
hay anh tiếp cận cô ta?
Cô ấy đã chủ động, tôi nói trong
tường trình rồi đấy thôi.
Cô ta đụng đít phương tiện của anh
khi anh đang trên đường về nhà,
rõ ràng là dàn dựng.
Hồi đó chưa rõ ràng.
Duyên số tìm đến nhau
phong phú theo nhiều lối.
Anh ở đâu trong mối quan hệ hồi đó?
Nó có liên quan đến chuyện gì không?
Anh có điều tra cô ta không?
Nàng bất ngờ xuất hiện?
Khiến chàng cớm không ngờ, phải không?
Dĩ nhiên tôi đã điều tra cô ấy.
Tôi dò tổng quát lai lịch.
Cô ấy trong sạch.
Anh và Anna phải lòng nhau
tương đối nhanh?
Thì sao?
Anh có dám nhận mình
là người lãng mạn không?
Anh đang nói gì cơ?
Trải qua những sự kiện và hứa hẹn
rằng một ngày nào đó anh có thể
gặp được người
xứng đáng với mình.
Bởi nếu đây là cách anh
nhìn nhận câu chuyện
thì biết đâu cái suy nghĩ ấy
lại che mờ mắt anh
trước những việc anh có thể nhìn thấy,
trừ khi anh không thèm màng tới nó.
Ả đã gài anh.
Chuyển cho Insyndicate
dữ liệu phân khu.
Và để lại hậu họa.
Nghe này, tôi đã làm mọi thứ theo quy định.
Tôi không biết tại sao
cô ấy lại có được dữ liệu.
Tôi biết, anh có làm chứ.
Ý tôi là ngay đây cơ.
Anh đã viết ra rồi.
Anh từng bị hôn mê hả?
Anh gặp vấn đề hồi tưởng ký ức.
Không có khả năng rằng
anh trót quên làm theo chỉ thị
và giờ anh không nhớ được gì sao?
Ý anh là quên tuột đi hết à.
Tôi chịu.
Cứ xem hồ sơ của anh đi.
Anh chắc mình không nhớ gì khác chứ?
Đã nói xong.
Chào Thanh tra,
chúng tôi đã tìm ra vật này.
Tìm được thứ gì vậy?
Sở đã quét cấp độ cao tại nhà anh
trước lúc anh hồi phục,
nhưng chúng tôi lại bỏ qua vật này.
Con búp bê là một thiết bị nghe lén.
Bên trong sắc tố con búp bê
là một bảng mạch siêu nhỏ.
Nó là máy truyền radio.
Có kẻ đang nghe lén anh.
Lần đăng lên mới nhất là 7 tiếng trước.
Biên dịch: LinhGaY |
.: PHUDEVIET.ORG :.