Tip:
Highlight text to annotate it
X
(Âm nhạc)
Ngày nay, mọi thứ đến từ khắp mọi nơi.
Hãy xem trong siêu thị này - nước cam từ Trung Quốc, các loại hạt từ Ấn Độ,
cá kiếm từ Nhật bản, bia từ Tiệp Khắc,
hàng đống pho mát từ châu Âu.
Nếu bạn có thế gọi tên được vật gì, vật đó liền tồn tại. Không giống với những năm tháng
mà tôi đã lớn lên. Khi ấy bạn không bao giờ được thưởng thức hương vị của các loại pho mát Pháp
hay bia của người Bohemian.
Ừ, bạn không thể, trừ khi bạn rất giàu có và có thể đi bất cứ đâu mà trí tưởng tượng của bạn dẫn lối.
Tất cả đã thay đổi.
Không phải chỉ với thực phẩm. Bạn đang dùng iPhone?
Ai cũng biết nó đã được phát minh và thiết kế tại Cupertino, California,
nhưng ai mà biết được, những mẩu linh kiện và chi tiết phức tạp bên trong của nó
được chế tạo hay lắp ráp ở đâu?
Công ty Apple không tiết lộ điều đó.
Ngành công nghiệp này ghi nhận sự góp mặt của Trung Quốc, Nhật Bản, Đức, Hàn Quốc
và, tất nhiên, nước Mỹ tự thân nó.
Chỉ cần dành ra một tích tắc nghĩ về hàng ngàn tỷ linh kiện và thành phẩm hàng hoá
đang lưu thông với giá rẻ trên toàn thế giới mỗi giây,
một phần nhỏ bằng đường hàng không,
và hầu hết bằng đường biển.
Chúng ta gọi đó là toàn cầu hóa,
nhưng cái gã thực sự mang toàn cầu hóa trở thành một thực tế cuộc sống của chúng ta thì
lại quá ít người biết đến. Đây là câu chuyện của gã.
Câu chuyện về một người đàn ông, làm nên ngày hôm nay của bạn.
Trong cuộc Đại khủng hoảng những năm 30,
khi hàng triệu người Mỹ bị mất việc, tình trạng tồi tệ hơn bây giờ,
Malcolm McLean là một tài xế xe tải 24 tuổi.
Công việc của anh là chuyên chở những kiện bông gòn
từ Fayetteville ở Bắc Carolina thẳng đến
để một cầu cảng ở Hoboken, New Jersey để vận chuyển ra nước ngoài.
Anh ta hài lòng với công việc này, nhưng khi đến nơi
anh bắt đầu cảm thấy chán nản, ngồi trong xe tải
chờ đợi và chờ đợi và chờ đợi trên bến cảng khi
những nhân viên bốc vác lực lưỡng dỡ những thùng hàng to đùng khỏi những chiếc xe tải khác
và móc vào những cáp treo để chuyển chúng lên boong tàu.
Ngay cả trên boong tàu,
với rất nhiều tiếng la hét và những cánh tay vẫy vẫy,
các công nhân lại bốc dỡ hàng khỏi những cáp treo này
và đưa chúng đến những vị trí đã được sắp xếp trước
trên boong.
Malcolm không chỉ đơn giản là chán, anh ta nản đến... nổi giận.
Thu nhập của anh phụ thuộc vào việc quay trở lại Bắc Carolina
để nhận thêm hàng và tiếp tục chở đi.
Chán nản thất vọng xong, thì cảm hứng lại đến.
Sẽ không thể nào tuyệt vời hơn, anh nghĩ thầm,
nếu như chiếc xe của mình có thể được nâng lên
và hạ xuống ngay trên boong tàu mà các kiện bông vải không cần được đụng tới.
Điều đó sẽ rất tuyệt vời. Sẽ là một cuộc cách mạng.
Trong nhiều thế kỷ,
các kiện hàng không quá khổ nói chung, đã được vận chuyển theo đúng quá trình mà anh đã quan sát.
Nó được gọi là "dỡ hàng vận chuyển".
Hộp, kiện, thùng được xử lý từng chiếc từng chiếc một.
Điều mà Malcolm dự tính thực hiện tuy chỉ có thể giúp anh nhanh hơn được một ngày,
nhưng lại giúp được tất thảy những người khác nhanh hơn được
gần hai tuần, bốc và dỡ hàng lên xuống tàu.
Trung bình tốn tám ngày
để chuyên chở và phân phối các lô hàng lớn xuống tàu
cộng với tám ngày khác nữa ở đầu bên kia
để truy lục và phân phối.
Tất cả khoảng thời gian này đã có thể tiết kiệm được
nếu Malcolm McLean chỉ việc lái xe tải của mình lên tàu
và tại đầu kia, lái nó xuống.
Vâng, ngày nay ý tưởng đó diễn ra trong thực tế.
Ý tưởng của Malcolm khi xưa, nay được biết đến là
"containerization" - tạm dịch "công-ten-nơ hoá".
Nó không chỉ làm được cái việc tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Nó là lý do khiến chúng ta có một thị trường toàn cầu phát triển thịnh vượng
cung cấp cho chúng ta vô vàn những sản phẩm đa dạng,
và nó là lý do giúp chúng ta có thể di chuyển hàng hóa
từ những nơi xa xôi trên khắp thế giới với chi phí tối thiểu.
Malcolm đã nảy ra ý tưởng này vào năm 1937.
Người tài xế xe tải 24 tuổi khi ấy ngồi trong chiếc xe của mình ở Hoboken
đợi đến năm 40 mới bắt tay thực hiện ý tưởng.
Khi đó, Malcom đã lập nghiệp từ một chiếc xe tải
thành một công ty vận tải đường bộ lớn. Anh vay tiền
từ một Phó chủ tịch doanh nghiệp của Citibank tại New York,
và thực hiện thiết kế về các thùng/hộp thép và sàn tàu
để mang chúng đi trong tình trạng xếp chồng lên nhau.
Rất nhiều người đã nghĩ anh ta bị điên.
Các nhà phát minh luôn thu hút một đội quân những kẻ hoài nghi
những người không bao giờ có thể nhớ họ đã quá khích như thế nào.
Về phần mình, chúng ta nên nhớ tới Malcolm McLean.
Con tàu công-ten-nơ đầu tiên của anh ấy, chiếc Ideal X,
khởi hành từ kho 154
tại Marsh Street, Port Newark
với 58 kiện hàng đầy ắp.
Nó là sự khởi đầu của kỷ nguyên công-ten-nơ,
thu hẹp thế giới của chúng ta
và mở rộng sự lựa chọn của con người.