Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sân bay trên biển Nghe dịch: wonbinbk@hdvietnam.com
Đây là tàu sân bay tân tiến nhất trên thế giới.
Luôn sẵn sàng với dàn máy bay hiện đại nhất
hệ thống vũ khí mạnh mẽ nhất
và các phi công thiện nghệ nhất mà hải quân Mỹ có được.
Đây là một nghề khá khó nhưng cũng đầy thú vị, một công việc tuyệt vời.
Mỗi nhiệm vụ đều yêu cầu phải hoàn hảo
Trên cỗ máy chiến tranh này, không có chỗ cho sai sót
Nếu nghĩ về những gì đã được huấn luyện, bạn sẽ chết.
Bạn cần phải được huấn luyện nhuần nhuyễn nhưng khi thực hiện thì không nghĩ về nó
Chúng ta sẽ cùng xem xét kỹ các máy bay này
cùng với vũ khí của nó và đội thủy thủ của chiếc tàu sân bay Mỹ tinh vi nhất.
Chiếc USS Ronald Regon
TÀU SÂN BAY SÂN BAY TRÊN BIỂN Người dịch: wonbinbk@hdvietnam
Đây là sân bay chiến đấu di động lớn nhất thế giới
với thủy thủ đoàn hàng nghìn người được huấn luyện bài bản
để hỗ trợ cho những hoạt động bay của chiếc tàu này.
Chúng ta sẽ được tham quan buồng lái phi cơ, boong bay và trên bầu trời
với những chiếc máy bay tuyệt vời của hải quân.
Chiếc Rogan là một lãnh thổ nổi của Mỹ.
Nó có thể cho phép sự có mặt của quân đội ở hầu khắp nơi trên thế giới
Nhưng nó không chỉ là một con tàu
Nó còn mang trên mình hơn 60 chiếc máy bay,
cùng nhau chúng tạo thành chiếc cánh cho tàu.
Đáng giá hơn 2 tỉ đô.
Mỗi máy bay trong 6 loại máy bay khác nhau, đều có một nhiệm vụ đặc trưng.
Máy bay tại máy bắn 2,3,4 đã sẵn sàng, cho bay đi!
Máy bay F-18 Hornet là trái tim của đội bay.
Nó là loại máy bay chiến đấu cao cấp của hải quân Mỹ
nhờ sự ổn định và khả năng vận hành của nó trong chiến đấu.
Máy bay F-18 rất linh hoạt, có thể dễ dàng chuyển từ mục tiêu trên bộ
và mục tiêu trên không.
Tưởng tượng bạn phải đánh một mục tiêu trên bộ, đồng thời phải tự vệ từ các máy bay địch
trên đường đi và về từ mục tiêu ấy,
F-18 có thể làm được điều này và nó thực sự rất dễ sử dụng đối với phi công.
Tàu Regon có 2 phiên bản F-18.
Một là chiếc Hornet 29 triệu đô,
và hai là phiên bản mới nhất, Super Hornet 54 triệu đô.
Dài 18.39m, sải cách rộng 13.69m
Super Hornet có tốc độ tối đa cao hơn Mach 1.8
hơn 2200km/h
với khả năng tốc độ như thế, máy bay này có thể tạo ra một tiếng nổ siêu thanh (sonic boom)
khi nó bắt đầu vượt qua bức tường âm thanh,
F-18 được trang bị hiện đại nhất có thể về công nghệ.
và một trong những thứ quan trọng nhất
là màn hình HUD gắn trong buồng lái
Nó cơ bản là nơi thông tin hình ảnh được trích ra
và phóng lên một thiết bị đặt ngay trước tầm nhìn của phi công
HUD cho biết các thông tin quan trọng
như tốc độ so với không khí, cao độ và đường bay
Bạn hầu như có thể bay mà không cần thông tin gì khác ngoài những gì hiển thị trên HUD.
HUD hỗ trợ cực tốt trong lúc hạ cánh trên tàu sân bay.
bởi vì chúng tôi có thể thấy đồng thời thông tin quan trọng và hoàn cảnh bên ngoài.
Tàu Regon còn có 4 loại máy bay khác.
Một là chiếc EA-6B Prowler 52 triệu đô, máy bay phá sóng radar tiên tiến.
Dài 18.4m, sải cánh 16.15m
Tốc độ tối đa 500 hải lý/giờ
hơn 900 km/h
Tàu Rogan có một đội Prowler và phi hành đoàn 24 người
Nhiệm vụ của nó là bảo vệ tàu mẹ và các máy bay khác từ các tên lửa dẫn đường bằng radar
Đầu tiên nó xác định tín hiệu radar của địch nhờ cánh đuôi.
Phi hành đoàn sau đó sử dụng hệ thống gây nhiễu chiến thuật để làm rối loạn radar địch
nhờ đó che giấu được máy bay và tàu thuyền của hải quân
Chúng tôi sẽ mang theo thiết bị gây nhiễu và khống chế radar của địch
Đó là nhiệm vụ chính của Prowler, bảo đảm các đồng đội khác phải được quay về an toàn trên tàu
Khi nói về trinh sát ở chiến trường, không gì bằng chiếc E-2C Hawkeye
Dài 17.53m, sải cánh 24.56m
Tốc độ tối đa hơn 300 hải lý / giờ, hơn 550km/h
Tàu Regon mang theo đội 4 chiếc Hawkeye, và đội bay 25 người.
Chiếc 18 triệu đô Hawkeye là chiến sĩ thông tin trên không
cung cấp các cảnh báo sớm từ bất cứ động thái nào của địch
Bay ở độ cao 5800m, chiếc Hawkeye có một radar cực nhạy bên trong chiếc nón đường kính 17.3m xoay liên tục
Nó có thể nhìn thấy 400km về bất cứ hướng nào
giám sát một vùng có thể tích 25 triệu kilomet khối.
Hệ thống cảm biến nhạy của nó có thể định vị và theo dõi hơn 2000 mục tiêu
Chiếc E2-C có thể thấy hơn 100 dặm phía trước dọn đường tiền trạm cho chúng tôi.
Họ cũng làm điều tương tự cho tàu mẹ
họ cung cấp cách cảnh báo sớm cho tàu mẹ và toàn đội bay
Bên trong Hawkeye, đội giám sát 3 người xử lý các mục tiêu nguy hiểm từ radar
rồi chuyển thông tin đó cho đội F-18 và đội tàu đánh chặn
Chúng tôi là nhóm có khả năng giúp đỡ khi họ cần
Chúng tôi có thể không phải ném bom, phóng tên lửa nhưng khi có vấn đề, họ luôn có thể nhờ vả chúng tôi
Đội bay của Regon còn có các máy bay SH-60 Seahawk
dài 19.76m, đường kính cánh quạt 16.36m tốc độ tối đa 180 hải lý / giờ, hơn 330 km/h
Trong khi điều hành bay, tàu sân bay luôn phải cho một chiếc Seahawk bay trước
đề phòng trường hợp khẩn cấp
Những máy bay trực thăng này, mỗi chiếc đáng giá hơn 20 triệu đô
luôn là người đầu tiên rời boong bay, cũng là kẻ cuối cùng hạ cánh
Đội bay 20 phi công luôn phải sẵn sàng để bay tìm kiếm cứu nạn bất cứ lúc nào.
Họ có các thợ lặn cứu hộ được đào tạo, họ có thể nhảy khỏi trực thăng
lôi người bị nạn khỏi mặt nước, cột dây bảo hộ và lôi người đó trở lại trực thăng
Ngoài ra đội bay hải quân còn có con ngựa trời C-2 Greyhound
Máy bay chuyển phát này dài 17.55m, sải cánh 24.56m, tốc độ tối đa 300 hải lý / giờ, hơn 550km/h
Tàu Regon có 2 chiếc Greyhound này (mỗi chiếc 39 triệu đô)
được thủy thủ đoàn gọi bằng cái tên COD, Carrier onboard delivery.
Ông anh cả này chuyên chở hành khách và hàng hóa đi bất cứ đâu cần
Chiếc COD, tôi rất thích nhìn thấy nó. Đó là máy bay mà tôi thích nhất.
Vì nó mang cho tôi những thứ tôi cần để hỗ trợ thủy thủ đoàn.
Đội bay của Regon
Chiếc Hornet
Chiếc Super Hornet
Chiếc Prawler
Chiếc Hawkeye
Chiếc Seahawk
và chiếc Greyhound
đó là bộ sưu tập đủ kích thước của hơn 60 chiếc máy bay
sẵn sàng đón nhận bất kỳ nhiệm vụ nào hải quân yêu cầu.
Xăng máy bay được dùng rất nhiều
Cụ thể là loại JB5, loại nhiên liệu khó cháy ở nhiệt độ cao
Trong các chiến dịch dài, đội bay của USS Ronald Regan xài hơn 750.000 lít xăng một ngày
Két chứa xăng trên tàu chứa được 30.25 triệu lít xăng
thành ra có thể cung cấp được nhiều tuần
Để giữ cho các máy móc đắt tiền này không hỏng hóc
thủy thủ boong bay phải rất cẩn thận
ngay cả một thứ rất nhỏ bị bỏ quên cũng có thể thành chuyện
Mọi người phải nhìn cho kỹ và bước đều, bắt đầu!
Hơn 5 lần một ngày, tất cả mọi người cùng giải lao trên boong bay bằng cách đi bộ
nhưng không phải đi bộ thông thường mà là cuộc dò tìm trên toàn bộ boong bay xem có mẩu vụn rác nào không
Mặc dù vậy, các sự kiện không mong đợi vẫn cứ xảy ra
và hoạt động của tàu bị tạm dừng cho đến khi boong bay sạch sẽ
Đội bảo trì và các thành viên đảm bảo đội bay và các động cơ đắt tiền của họ luôn trong điều kiện tốt nhất
Các động cơ F-18 này bền và hoạt động rất tốt
Chúng thường chỉ cần được kiểm tra một lần sau khi bay
Nhưng các hỏng hóc vẫn xảy ra, đó là lúc đội jet shop vào việc
Cơ bản Jetshop cũng giống như cái máy test động cơ ô tô
Bạn chẩn bệnh cho nó rồi mới biết nó bệnh gì
Ở đây chúng tôi cũng làm y như vậy
Tối nay đội kiểm tra vấn đề rung động của động cơ F-18
giờ họ đang kiểm tra nó bằng máy tính
sau khi kiểm tra áp suất nhiên liệu, vận tốc không khí và vòng tua động cơ
họ còn một bước cuối và chỉ có thể thực hiện vào nửa đêm
khi không có máy bay nào bay cả.
Chúng tôi đã thay thế, đã sửa chửa và kiểm tra nên tối nay sẽ cho nó chạy toàn tải
Chạy toàn tải tức là cho động cơ hoạt động trên toàn dải tốc độ của nó
Từ không tải đến hết máy
Thủy thủ không thể kiểm tra động cơ khi nó còn trên máy bay
thế nên họ phải gắn nó ở đít tàu rồi đề-pa nó.
Cục Afterburner gầm lên trong khi đội thủy thủ giám sát nó
Cuối cùng bài kiểm tra đã hoàn tất, động cơ đã sửa xong
Sáng hôm sau, đội Jetshop lại lao vào một công việc sửa chữa khác
và hoạt động bay của tàu USS Ronald Regan sẽ tiếp tục
Đội bay của USS Ronald Regan còn được gọi là đội bay 14
là các hỏa lực và giám sát di động của Mỹ.
Giờ hãy cùng đi sâu hơn tìm hiểu
kỹ hơn về các phi công bay những chiếc máy bay này
Trên này, hoạt động bay là trung tâm chú ý, và các phi công là ngôi sao của màn diễn.
Mỗi chuyến bay ở đây chúng tôi đều cảm thấy hào hứng vì sẽ được cất cánh và hạ cánh lên tàu sân bay
Trên tàu sân bay, đội bay bao gồm 7 nhóm với hơn 60 máy bay khác nhau
và gần 2000 thủy thủ
Hầu hết họ đều làm vai trò hỗ trợ
Chỉ có khoảng 100 phi công chia làm các nhóm 10-15 người.
Phi công thông thường ví dụ các phi công bay F-18, thường là đại úy, tuổi khoảng không quá 30
đạt được quyền bay trên máy bay phản lực, học ở trường bay vài năm,
và chúng tôi yêu cầu cho họ ra đây
Trong một nhiệm vụ hiện tại dài 3 tháng của Regan trên Thái Bình Dương,
Tất cả các phi công của 60 chiếc F-18 đều bay ban ngày hoặc ban đêm mỗi ngày
Một bài thực tập kéo dài chừng 1 giờ, nhưng một nhiệm vụ chiến đấu thực sự có khi dài 8 giờ đằng đẵng.
Tôi hy vọng sắp tới bớt được vụ bay đêm, vậy cũng nhẹ nhõm
vì ngày hôm nay thế là quá dài
Một ngày thông thường của hải quân bắt đầu với việc bàn kế hoạch bay
và chi tiết nhiệm vụ trong phòng Ready Room.
Hôm nay đại úy George sẽ bàn với đồng đội, đại úy Winter về nhiệm vụ thực tập sắp tới.
Trong buổi thông tin này, các phi công thường sử dụng các từ nói tắt
1V1 BFM là thưc tập chiến đấu giữa 2 phi cơ với nhau
2 chiếc F-18 Hornet bắn nhau trên không
Thông tin này trang bị cho các phi công về nhiệm vụ của họ
về vị trí, về biên giới không trung.
về vũ khí và nhiên liệu cần thiết.
Cũng tương tự như huấn luyện viên làm trước trận bóng
"Đây là những gì chúng ta sẽ phải làm...
Có hàng triệu khả năng có thể xảy ra trên thực tế
nhưng chúng ta sẽ tấn công như thế này..."
Sau khi thông tin xong, đại úy George và Winter phải ghé qua phòng thay đồ, chuẩn bị cho chuyến bay
Một thiết bị cực kỳ quan trọng là bộ đồ bay J-suit
Trong khi bay, nó giúp giảm áp suất máu lên não, ngăn ngừa hôn mê đột xuất
Đây là bộ J-suit cho mỗi phi công.
Mặc phần thứ nhất vào,
phần thứ hai là đây.
Và sau đó, mặc bộ áo phao cứu hộ này vào.
y như bộ vest thông thường với dây khóa ở phía trước.
mặt nạ oxy để họ thở.
Nguyên bộ nặng chừng 25-30 pounds, họ đeo thứ này hàng ngày.
Tổng cộng nguyên bộ J-suit, áo phao, mặt nạ oxy trị giá hơn 6000 đô.
Khi đã lên boong bay, đại úy George phải tuân theo các thủ tục nghiêm ngặt.
Đội trưởng đội áo nâu bàn giao chiếc F-18 lại cho anh này.
Và anh sẽ kiểm tra tất cả các đồ nghề bảo trì trước khi bay.
Sau khi kiểm tra máy bay một vòng, anh bắt đầu leo lên buồng lái.
Buồng điều hành cho phép máy bay cất cánh.
Khi phi công và máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng, họ đưa máy bay vào vị trí.
Nhân viên áo vàng và xanh sẽ hướng dẫn cho bánh trước khớp vào bệ phóng.
Thanh chốt sẽ giữ máy bay đúng chỗ cho tới khi cất cánh.
Phi công lúc này nắm chặt thanh tow rack trong khi máy bay được phóng.
Tôi thấy nó giống y như lúc bạn ngồi trên chiếc tàu lượn ngay trước khi nó đi xuống dốc.
Đó là chiếc tàu lượn phê nhất tôi từng đi ấy chứ!
Lúc đó tôi chỉ nghĩ là không biết máy phóng có hoạt động tốt không đây?
Trên không, đội F-18 sẽ hoàn tất nhiệm vụ của họ.
Những nhiệm vụ như "bắn gà" hay thả bom được tính toán như tình huống thật.
Cụ thể trên biển Thái Bình Dương, nhiệm vụ của họ có đủ tính phức tạp như thực tế.
Còn nhớ chiến tranh Nam - Bắc Triều Tiên, chúng tôi từng bay ngang biên giới 2 nước, và chắc bạn đã từng nghe qua trên CNN sáng sau đó.
Chiếc Super Hornet là một máy bay chiến đấu bền bỉ với tầm hoạt động hơn 2300km.
Nhưng nếu cần đi xa hơn, họ thường phải đổ xăng trên không từ một chiếc tanker thiết kế đặc biệt.
Chiếc tanker thường là một chiếc Super Hornet khác.
Để đổ xăng trên không, chiếc tanker sẽ đưa ra một ống dẫn và rổ.
Và phi công theo sau phải cẩn thận nối ống đó vào cần lấy xăng của anh ta.
Mỗi lần đổ xăng tốn chừng 10 phút.
Và các phi công phải giữ khoảng cách rất kỹ.
Ống xăng mà vỡ sẽ xịt xăng đầy kính lái, khiến tầm nhìn bị ảnh hưởng.
Khi nhiệm vụ đã hoàn tất, đại úy George quay lại tàu sân bay.
Sĩ quan hạ cánh phát tín hiệu, cho phép anh này hạ cánh xuống tàu sân bay.
Đại úy George phải giữ vận tốc ổn định và bay hướng theo boong bay
Để dừng lại, anh phải móc được sợi dây căng ngang dài 245m.
Quá trình này có vẻ dễ dàng, nhưng anh không thể quên cảm giác lần đầu hạ cánh.
Cảm giác khó giải thích quá, chỉ biết là rất hào hứng, nói túm lại là "tuyệt cú mèo"
Đại úy George cho máy bay vào bãi đổ, quay đít máy bay về phía đội trưởng áo nâu.
Anh và đồng đội về phòng Ready Room, để rút kinh nghiệm về chuyến bay.
Khi bay phi công phải rất tập trung, nhưng khi đêm xuống, họ phải đối mặt với điều khó khăn nhất của hải quân, bay đêm.
Không ai dám tự tin hoàn toàn khi bay đêm. Anh em nhà Wright chưa chắc đã sáng tạo máy bay để bay đêm, đặc biệt là trên tàu sân bay.
Không vui tí nào đâu, tim bạn sẽ đập như đánh trống.
Nhiều nhiệm vụ chiến đấu cần màn đêm che chắn.
Nên các phi công cũng phải huấn luyện như thế.
Ban đêm thì làm sao thấy được chân trời.
Và phi công sẽ dễ mất phương hướng.
Ban đêm mà tối như đêm 30, không trăng hay sao gì cả, phải nói là không còn biết trời trăng gì ở đâu.
Có một thiết bị trợ giúp, đó là kính nhìn ban đêm.
Đây là kính nhìn ban đêm, rất nhẹ, sẽ không làm bạn nặng đầu hoặc đau cổ.
Giúp phi công nhìn thấy chân trời, máy bay khác hoặc những đối tượng dưới đất.
Đây chẳng phải ống dòm gì cả, chỉ đơn giản là khuếch đại ánh sáng môi trường xung quanh.
Khi hạ cánh, phi công phải chú ý bảng đèn, có các tín hiệu trên một bảng bên cạnh đường băng.
Đèn di chuyển lên xuống tùy theo cao độ của máy bay so với mặt đường băng.
Phi công dựa vào ánh đèn này để bay vào.
Vì họ không thể biết được khoảng cách tới sàn bay là bao nhiêu.
Và vì vậy có thể bị bất ngờ khi tiếp đất.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh khi hạ cánh, cứ tuân theo những gì đã thực tập, không nghĩ ngợi gì cả nếu không là chết chắc.
Nếu phi công sai sót, thậm chí chỉ một ly thôi ...
...họ sẽ đâm vào đuôi tàu, như chiếc F-18 này hồi 28 tháng 1 năm 2006.
Phi công nhảy ra được khỏi máy bay nhưng máy bay thì đâm thẳng xuống biển.
Nhưng, chấp nhận nguy hiểm, những phi công này đã được huấn luyện tốt.
Và họ dựa trên kinh nghiệm nhiều năm để bay và hạ cánh an toàn.
Bạn phải thoải mái và tập trung vào việc đang làm...
... và đừng nghĩ nhiều về những việc sắp làm.
Việc bay lượn những món hàng công nghệ này đã trở thành đam mê với các cô cậu trên tàu sân bay
Công việc này rất khó nhưng cũng rất kiêu hãnh, cảm giác bay thật tuyệt, đây là một nghề rất thú vị.
Tàu USS Ronald Regan có hàng tá phi công giàu kinh nghiệm điều khiển những máy bay chiến đấu F-18 đẳng cấp.
Những máy bay này cần có vũ khí mạnh để hoàn tất nhiệm vụ.
thành ra tàu Regan được trang bị tận răng với 4.5 triệu kg súng ống.
Chiếc Super Hornet mang theo 11 vũ khí khác nhau mỗi khi bay
được gắn trên cánh hoặc thân máy bay.
Có vũ khí dẫn đường bằng GPS, radar hoặc đầu dò nhiệt.
như chiếc tên lửa side wider này.
hay như quả bom đơn giản này, thuốc nổ hạng nặng không cần dẫn đường, nặng 900kg
và đây là khẩu súng mạnh mẽ của Hornet.
khẩu 20mm, bắn 6000 viên / phút.
Tất cả vũ khí đạn dược đều được bảo quản trong kho ở một tầng gọi là Magazine.
Các nhiệm vụ đều bắt đầu từ phòng lắp vũ khí sâu bên trong tàu.
sâu 5 tầng dưới mực nước biển.
tại đây các vũ khí được lắp ráp bởi các chuyên viên được đào tạo kỹ.
được gọi là bộ phận G-3.
Việc đào tạo là bắt buộc, qua đó họ sẽ chuyên nghiệp hơn trong việc láp ráp vũ khí.
Đội đang lắp ráp các quả bom hạng nặng không dẫn đường.
Sau đuôi quả bom, một cánh khí động lực được lắp vào.
nó sẽ giúp quả bom bay chính xác hơn đến mục tiêu.
Cùng lúc, phần mũi cũng được lắp vào, giúp bom xuyên phá mạnh hơn.
Đội lắp thêm công tắc an toàn, rồi kiểm tra quả bom.
Một cần trục cẩu quả bom lên xe đẩy, để chuyển bom lên boong bay.
Đội đã lắp ráp hiệu quả vũ khí này chỉ trong vòng 1 phút.
Quả bom sẽ theo thang máy chuyển lên khu vực Bomb Farm, nằm ở mạn phải.
Sau khi kiểm tra lần cuối, đội G-3 bàn giao bom cho đội áo đỏ.
Họ sẽ đưa vũ khí này lên chiếc F-18.
Không có chỗ lắp cần trục trên boong, nên đội vũ khí 6 người phải năng quả bom bằng tay.
rồi cẩn thận lắp nó vào vị trí trên cánh F-18
Để có lực, họ dùng thanh trụ sắt...
Cuối cùng quả bom được khóa kỹ lại.
Lúc này khi quả bom đã được lắp chặt vào cánh, đội vũ khí sẽ lắp cầu chì nổ, để sẵn sàng chiến đấu.
Việc di chuyển vũ khí luôn luôn không cần gấp gáp.
Sai một bước nhỏ, cũng đủ làm bị thương thủy thủ, hoặc làm nổ tung boong bay.
Thảm họa ít khi xảy ra, nhưng đã xảy ra thì rất kinh hoàng.
Ngày 29/1/1967, tàu USS Forrestal đang làm nhiệm vụ gần Việt Nam
Khoảng trước 11h sáng, một xung điện nhiễu đã kích hoạt tên lửa của một chiếc F-4 Fantom.
bắn trúng một chiếc khác, chỉ trong vài giây biến boong bay thành biển lửa.
Thủy thủ đoàn lập tức tìm cách chữa cháy, nhưng chỉ càng thêm lún sâu vào biển lửa.
Phải 40 giờ sau đó mới dập tắt được đám cháy.
Hơn 50 máy bay bị hỏng hoặc tiêu hủy, 134 thủy thủ mất tích hoặc thiệt mạng.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất, có một đội ngũ luôn đi đầu.
Bộ phận EOD, Explosive Ordnance Disposal.
Từ việc ngắt bom xịt, đến thao tác với đạn dược không nổ, EOD luôn nhận rủi ro cao nhất.
Hoặc thành công hoặc thất bại hoàn toàn, đó là nói gọn những gì chúng tôi làm.
Một nhiệm vụ, phá bãi mìn dưới nước, yêu cầu phải có chiếc trực thăng này...
Một chiếc Seahawk bay xa ra biển.
Ở nơi cách xa tàu mẹ hàng cây số, đội đang thực hành bài tập khá căng thẳng.
Nhảy xuống biển...
... rồi leo trở lại lên chiếc trực thăng đang bay thấp.
Công việc này vừa thú vị vừa thử thách, thả mấy anh chàng xuống biển, rồi lại kéo lên.
An toàn không chỉ dành cho đội EOD. Tất cả thuyền viên đều phải sẵn sàng cho tình huống khẩn cấp.
Đây là một phần thường nhật của hải quân.
Để sẵn sàng cho tình huống khẩn cấp, họ thường phải thực tập, có khi là hàng ngày.
Vì bị giám sát bởi các sếp lớn, họ luôn nghiêm túc thực hiện bài thực tập một cách hoàn hảo.
Theo thuyền trưởng Terry Kraft, an toàn là một yếu tố thiết yếu trên tàu Regan
Chiếc tàu này có thể bị tấn công bất kỳ lúc nào
vì vậy chúng tôi luôn thực tập sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.
Bạn càng huấn luyện họ kỹ, họ càng tự tin và ứng phó tốt hơn khi có chuyện khẩn cấp xảy ra.
Ít nhất 1 lần mỗi tuần, tàu thực tập General Quarter ...
Là trạng thái sẵn sàng của thủy thủ để bảo đảm sự sống còn của tàu.
General Quarter là khi tàu bị tấn công, ví dụ bằng tên lửa...
hoặc ngư lôi, đặc biệt để thiết lập trạng thái sẵn sàng cao nhất.
Trong khi thủy thủ giả lập hỏng hóc, cháy nổ bằng cờ hiệu...
một đội khác đi kiểm tra tình trạng hư hại của tàu, báo cáo và cách ly nơi đó.
Nhiều lần trong năm, họ thực tập Mass Casualty.
thực tập cho trường hợp thủy thủ bị thương hoặc chết.
Chúng ta có thể ngăn máu chảy, có thuốc giảm đau. Anh sẽ không sao đâu!
Anh có bị đau chỗ nào nữa không?
Đại úy Margaret Brockman là một trong nhiều sĩ quan y tế trên tàu.
Hôm nay chúng tôi thực tập giả như máy bay rơi và có 50 thương vong trên tàu.
Rồi nhớ phải ghi lại lúc nào anh tiêm morphine, liều lượng thế nào...
Đội ngũ y tế xử lý các thương vong, mang họ đi khỏi boong bay.
Đó là một hoạt động lớn, và ai cũng phải thực tập cho trường hợp khẩn cấp.
Tới giờ tàu Regan vẫn may mắn, chưa có ca thương vong nào.
Chúng tôi phóng cả trăm lượt máy bay hàng ngày, thậm chí lúc này chưa có chiến tranh.
Khi có máy bay nào bị mất, lúc đó chính là Mass Casualty
Wet training là một bài tập quan trọng.
Ngoài biển, bị ngư lôi đâm trúng hoặc ống nước vỡ cũng có thể gây ngập.
Người đầu tiên nhìn thấy phải ngay lập tức chắn lỗ thủng bằng thân mình.
sau đó đội sửa chữa đến, đóng các mẩu gỗ vào lỗ thủng để giảm rò nước.
Mẩu gỗ được cưa bớt, chừa lại vừa đủ trong lỗ thủng để ngăn nước.
Thêm tấm cao su và dây nhợ để cột là xong việc.
Đây là bài thực tập mệt mỏi và rất thật.
Nhưng nó sẽ giúp tàu tồn tại trước thảm họa trên biển.
Máy bay chiến đấu, Vũ khí và Thực tập an toàn chỉ là một phần của chiếc pháo đài nổi này.
Tiếp theo chúng ta tìm hiểu phòng tuyến đầu tiên của Ronald Regon.
Một bộ sưu tập tàu khủng để phòng vệ tàu mẹ khi bị tấn công.
Đối với kẻ thù, nó là một mục tiêu bự chảng ngay giữa biển.
Vì vậy phòng ngự cho tàu mẹ là ưu tiên số một của thuyền trưởng Terry Kraft.
Chúng tôi có nhiều cách phòng vệ chiếc tàu này trước sự tấn công của địch.
Cách phòng vệ thì quan trọng, nhưng thông tin cảnh báo sớm cũng rất quan trọng mà chúng tôi cần.
Việc phòng vệ của Regan phụ thuộc rất nhiều vào nhóm tàu bảo vệ
Nhóm bảo vệ gồm ít nhất 8 tàu nhỏ bao bọc và bảo vệ tàu Regan khỏi sự tấn công của địch.
Đội bảo vệ tàu sân bay, cũng giống như một giàn nhạc giao hưởng.
Mỗi một thành phần của giàn nhạc đó phải hoạt động độc lập nhưng lại phối hợp với nhau.
Các tàu hỏa lực mạnh nhất hải quân Mỹ đi cặp theo Regan mỗi khi tàu này có nhiệm vụ.
Ít nhất một tàu destroyer lớp Arleigh Burke với tên lửa dẫn đường.
Khả năng xoay trở tốt giúp nó bảo vệ tốt tàu mẹ.
Nhóm còn có tàu Cruiser lớp Ticonderoga với tên lửa dẫn đường.
Thủy thủ tàu này thường xuyên giám sát radar dò tìm mục tiêu nguy hiểm.
Hỏa lực của nó bao gồm súng 35cm và tên lửa dẫn đường Tomahawk.
việc kiểm nghiệm vũ khí thường xuyên thế này giúp thuyền trưởng O'Connor yên tâm chiếc cruiser luôn sẵn sàng cho nhiệm vụ.
Nói thẳng luôn, hải quân Mỹ đóng tàu này để bảo vệ tàu sân bay.
Đó là lý do ta có nó, lý do nó ở đây, lý do tôi luôn phải nằm trong tầm mắt...
... khoảng 10 hải lý so với tàu sân bay.
và nhiệm vụ chính của tôi là đảm bảo nó được bảo vệ đúng cách.
Cuối cùng, luôn có ít nhất một chiếc tàu ngầm cao cấp lớp Los Angeles.
Nhiệm vụ của nó là tìm và diệt tàu và tàu ngầm địch.
Các tàu bảo vệ tạo một lớp cứng cáp xung quanh Regan.
Nhưng vòng bảo vệ đầu tiên của tàu sân bay luôn là vòng ngoài, đội bay.
Bay ở khoảng bán kính 400km, những chiếc F-18 bảo vệ tàu mẹ khỏi đe dọa từ mặt biển và trên không.
Gần đó, chiếc Prawler xác nhận và làm nhiễu sóng radar của địch...
... để chúng không thể thấy Regan.
Trong khi Hawkeye hoạt động như hệ thống cảnh báo sớm.
Radar của nó có thể phủ bán kính lên tới 400km.
Bên trong Hawkeye, 3 sĩ quan chọn ra các mục tiêu đáng ngờ từ radar.
rồi phát lại cho đội F-18 và các tàu bảo vệ.
Chúng tôi giống như não bộ cho đội bay và tàu bảo vệ.
Nhiều thông tin được chúng tôi xử lý để giúp toàn đội hoạt động hiệu quả hơn.
Ngoài ra còn một cánh tay phòng vệ nữa.
Đó là trung tâm chỉ huy chiến đấu (CDC).
Một bộ chỉ huy ngay trên tàu Ronald Regan.
Ở một phòng ngay gần tháp chỉ huy...
Sĩ quan chiến thuật Tom Jacobson quan sát radar và giữ liên lạc với Hawkeye và đội bay, xác định các mục tiêu nguy hiểm.
Chúng tôi tìm mục tiêu trên không, trên và dưới mặt biển, sử dụng tất cả các radar.
và đội vệ khuyển của Regan, bảo đảm không ai vào sân nhà họ.
Để bảo vệ tàu, sĩ quan chiến thuật có quyền gọi tất cả các phi công chiến đấu.
Thứ gì qua được đội bay, sẽ phải đối mặt với vũ khí dẫn đường bằng radar của Regan.
như tên lửa Sea Sparrow.
Từ một trong hai mạn, chiếc tên lửa dài 3.5m có tốc độ hơn 4000km/h để đánh chặn tên lửa hoặc máy bay địch.
Nếu phát hiện được mục tiêu hoặc tên lửa địch hướng về chúng tôi,
chúng tôi sẽ có quyết định để bảo đảm Regan không bị trúng tên lửa trước.
Chính phủ Mỹ điều USS Ronald Regan đi biển mỗi lần hàng tháng trời.
Nhưng khi hết nhiệm vụ, thủy thủ đoàn phải chuẩn bị cho tàu về.
Đó là lúc họ thực hiện công việc nguy hiểm nhất.
Chuyển đi gần hết trong số 4.5 triệu kg vũ khí.
Chúng tôi phải tải vũ khí xuống tàu chở đang đi theo, để chừa chỗ trống cho bảo trì. Khi xong, lại phải tải vũ khí lên.
Nhiệm vụ đầu tiên, dọn sạch hanger bay để lấy chỗ cho một số lượng lớn vũ khí.
Để làm vậy, thủy thủ chuyển máy bay ra hết phía mũi.
đậu chúng cách nhau chừng vài cm.
Các máy bay này khiến tàu nghiêng về một bên...
nên các kỹ sư tàu phải bơm nước và xăng máy bay về hướng ngược lại để cân tàu.
Đội vận chuyển bắt đầu bằng việc bắn 4 dây băng ngang khoảng cách 48.77m.
chúng tôi bắn các dây nylon nhỏ trước...
sau đó dùng dây đó làm mồi kéo các dây bự hơn, rồi bự hơn, cuối cùng là dây ròng rọc.
Khi các vũ khí đã sẵn sàng, một tàu vũ khí hải quân đi song song nhận vũ khí chuyển qua từ khoảng cách 48.77m.
Để thực hiện việc này, tàu mẹ và tàu vũ khí phải giữ khoảng cách 48.77m và tốc độ như nhau
trong 3 đến 6 tiếng.
Nếu không, dây sẽ đứt và trở thành cái bẫy giết người.
nên chúng tôi cố gắng làm thật đều đặn và an toàn.
Trực thăng cũng tham gia.
bằng cách tải bom theo đường không.
Việc tải vũ khí rất nặng, có thể đến 3500 pound, cần nhiều kỹ năng
và vận hành máy bay cần phải nhanh tay hơn.
Sau 3 ngày, việc tải vũ khí xuống hoàn tất.
Khi vũ khí đã chuyển xong, tàu Regan bắt đầu quay về.
Các thủy thủ này đi biển đã hơn 3 tháng, họ đã quá sẵn sàng để kết thúc nhiệm vụ.
-Gia đình cô sao rồi? - Khỏe cả thưa sếp.
- Chúng lớn chưa? - Đến tháng 8 này được 3 tuổi.
Chúng tôi đã đi nhiều, khó khăn nhất vẫn là gia đình. Chúng tôi đang muốn về nhà lắm.
Tàu sẽ quay về cảng của nó ở san Diego, California.
Nhưng trước tiên nó sẽ dừng chân ở Pearl Harbor, Hawaii.
Để tưởng niệm binh lính Mỹ hy sinh tại đây trong CTTG II.
Các thủy thủ đứng như thế trong 2 giờ.
Bao gồm cả 15 phút chào tưởng niệm chiếc USS Arizona.
sau 5 ngày ở Hawaii, Ronald Regan tiến vào cảng nhà tại San Diego.
Trên bờ, người thân của họ đang chờ đợi một cách kiên nhẫn.
Tháng ngày dài đã qua khiến cuộc đoàn tụ thêm xúc động.
Theo truyền thống hải quân, thủy thủ nào có con sinh trong khi đi biển, sẽ đặt chân lên bờ đầu tiên.
Đó là một cảm xúc mãnh liệt khi họ gặp đứa con mới sinh lần đầu tiên.
Họ xem chiếc tàu này như nhà của mình, giờ họ phải rời nó để quay về với gia đình.
Nhiệm vụ của tàu sân bay như thế là hoàn tất.
Nhưng không lâu sau đó Ronald Regan, chiếc pháo đài khổng lồ nhất trên biển, sẽ lại quay ra đại dương.
Phụ đề này là món quà Wonbinbk trân trọng gửi đến thành viên HDVIETNAM vì đã ủng hộ mình trong thời gian qua, hy vọng các bạn sẽ hiểu thêm về đời sống và công việc của người đi biển.