Tip:
Highlight text to annotate it
X
Nếu cuộc sống là một cuốn sách Và bạn là tác giả,
Bạn muốn câu chuyện của mình sẽ như thế nào?
Đó là câu hỏi đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Sinh ra và lớn lên ở vùng sa mạc Las Vegas nóng nực,
tất cả những gì tôi muốn là được tự do.
Tôi mơ mộng được đi du lịch vòng quanh thế giới,
sống ở nơi có tuyết rơi
và hình dung tất cả những câu chuyện mà mình muốn kể.
Lúc tôi 19 tuổi,
Một ngày sau khi tốt nghiệp cấp 3,
tôi dọn đến sống ở nơi có tuyết rơi
và trở thành một nhà trị liệu mát-xa.
Tất cả những gì tôi cần là đôi bàn tay
và chiếc bàn mát-xa bên cạnh
và tôi có thể đi tới mọi nơi.
Lần đầu tiên trong đời,
tôi cảm thấy tự do, không phụ thuộc
và hoàn toàn làm chủ được cuộc sống.
Cho tới khi cuộc đời tôi đi tới ngã rẽ.
Một ngày nọ, tôi đi làm về sớm vì nghĩ rằng mình bị cảm
chưa tới 24 giờ sau đó
tôi đã ở trong bệnh viện được hỗ trợ
bởi thiết bị duy trì sự sống,
với chưa tới 2% khả năng sống sót.
Cho tới nhiều ngày sau đó,
khi tôi đang hôn mê
bác sỹ đã chẩn đoán tôi bị viêm màng não do vi khuẩn,
Một căn bệnh lây nhiễm qua đường máu, có thể ngăn chặn bằng vắc-xin
2 tháng rưỡi sau đó
Tôi mất đi lá lách và thận
khả năng nghe bên tai trái
và cả hai cẳng chân.
Khi bố mẹ đẩy tôi bằng xe lăn ra khỏi bệnh viện
Tôi cảm thấy mình như vừa được lắp ráp lại,
như một con búp bê bị chắp vá.
Tôi nghĩ điều tồi tệ nhất đã qua cho đến khi
lần đầu tiên nhìn vào đôi chân mới của mình vài tuần sau đó
Đôi cẳng chân được tạo bởi một khối kim loại kềnh càng
với những cái ống được chốt lại tạo nên mắt cá chân
và một bàn chân cao su màu vàng
với dây cao su được đắp nổi từ ngón chân tới mắt cá
mô phỏng mạch máu.
Tôi không biết nên mong chờ cái gì
nhưng đó cũng không phải là điều tôi mong đợi.
Mẹ tôi đứng bên cạnh
và những giọt nước mắt lăn dài trên má hai mẹ con,
tôi đeo đôi chân giả to đùng và đứng dậy.
Nó rất đau đớn và hạn chế sự hoạt động
tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là
làm thế nào để tiếp tục chu du thế giới với thứ này?
để tiếp tục sống một cuộc sống
đầy phiêu lưu và câu chuyện
như tôi từng mong muốn?
Và bằng cách nào có thể tiếp tục trượt ván tuyết?
Ngày hôm đó, tôi về nhà, lết lên giường
và cuộc sống của tôi trông như thế này trong mấy tháng tiếp theo.
Tôi mất đi ý thức, chạy trốn khỏi thực tại
với đôi chân giả đặt ngay bên cạnh.
Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng tôi biết rằng để có thể tiếp tục bước về phía trước,
tôi phải từ bỏ Amy của ngày hôm qua
và học trân trọng Amy mới.
Đó là khi tôi nhận ra rằng mình không nhất thiết
cứ phải cao 5.5 ft (1m68) nữa.
Tôi có thể cao như mình muốn!
(Cười) (Vỗ tay)
Hay thấp chừng nào tôi thích tùy vào việc tôi đang hẹn hò với ai.
(Cười)
Và nếu tôi lại trượt ván trên tuyết, bàn chân tôi sẽ không bị lạnh.
(Cười)
Và hơn hết, tôi có thể điều chỉnh
kích cỡ bàn chân để vừa với mọi đôi giày đang được bày trên giá
(Cười)
Và tôi đã làm điều đó!
Có rất nhiều lợi ích.
Cũng chính lúc này, tôi tự hỏi
câu hỏi về định nghĩa cuộc sống:
Nếu cuộc đời là một cuốn sách
và tôi là tác giả,
tôi sẽ viết nên một câu chuyện như thế nào?
Và tôi bắt đầu tưởng tượng.
Tôi mơ mộng như hồi còn bé
tôi hình dung chính mình
đang sải bước duyên dáng,
giúp đỡ những người khác trên chặng đường của mình
và lại trượt ván tuyết.
Tôi không chỉ nhìn thấy mình
đang lao xuống một ngọn núi đầy tuyết
mà thực sự cảm thấy thế.
Tôi có thể cảm nhận gió ập vào mặt,
nhịp tim đập nhanh,
như thể điều đó đang xảy ra trong khoảnh khắc ấy.
Và đó là lúc mở ra một chương mới của cuộc đời tôi
Bốn tháng sau, tôi quay lại với chiếc ván trượt tuyết,
mặc dù mọi việc không như tôi mong muốn:
Đầu gối và mắt cá chân của tôi không gập lại được
tôi đã làm tất cả những người trên cáp treo hoảng hồn --
khi tôi ngã và chân tôi,
vẫn còn dính vào chiếc ván trượt tuyết
(Cười)
rồi nó tiếp tục văng xuống núi --
trong khi tôi thì vẫn ở yên vị ở trên đỉnh núi.
Tôi đã rất sốc,
như mọi người, và tôi rất nản lòng,
nhưng tôi biết rằng nếu tôi có thể tìm được một đôi bàn chân phù hợp
tôi có thể lại tiếp tục chơi.
Đây là khi tôi nhận ra rằng giới hạn
và chướng ngại chỉ có thể tạo nên hai thứ:
một, ngăn chặn chúng ta
hoặc hai, bắt buộc chúng ta phải sáng tạo.
Tôi đã nghiên cứu cả năm trời, mà vẫn không thể tìm ra được
loại chân giả nào phù hợp,
Không thể tìm được nguồn nào có thể giúp tôi.
Vì vậy, tôi quyết định tự mình làm lấy một đôi.
Người làm chân giả và tôi gắn các bộ phận một cách ngẫu nhiên
và tạo ra một đôi chân giả có thể dùng để trượt ván tuyết.
Như mọi người thấy,
những chiếc chốt gỉ, cao su, gỗ và ruy-băng hồng.
Và vâng, tôi còn có thể đổi màu móng chân nữa.
Đôi chân giả này
và món quà sinh nhật 21 tuổi tuyệt vời nhất mà tôi từng được nhận
một quả thận mới từ bố tôi
đã cho phép tôi theo đuổi lại giấc mơ của mình.
Tôi bắt đầu trượt ván tuyết.
quay lại làm việc, và tiếp tục đi học.
Đến năm 2005, tôi đồng sáng lập một tổ chức phi lợi nhuận
cho thanh niên và những người trẻ tuổi tàn tật
để họ có thể tham gia vào những hoạt động thể thao.
Từ đó, tôi có cơ hội để tới Nam Phi
nơi mà tôi đã giúp hàng ngàn đứa trẻ đi giày
để chúng có thể tới trường.
Và chỉ mới Tháng Hai vừa qua,
tôi đã giành được 2 huy chương vàng Thế Giới liên tiếp
(Vỗ tay)
điều đó giúp tôi giành được vị trí vận động viên trượt ván nữ
có khả năng thích nghi cao nhất trên thế giới.
11 năm trước, khi mất đi đôi chân,
tôi hoàn toàn không biết rồi điều gì sẽ tới.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi hôm nay
rằng tôi có muốn thay đổi hoàn cảnh của mình hay không,
tôi sẽ nói không.
Bởi vì đôi chân không làm tôi què quặt,
nó đã mang đến cho tôi có thêm nhiều khả năng.
bắt tôi phải dựa vào trí tưởng tượng
và tin tưởng vào những điều khả dĩ
và đó là lý do tôi tin rằng
trí tưởng tượng có thể là công cụ
để phá bỏ những rào cản
bởi vì trong tâm trí, chúng ta có thể làm được tất cả
chúng ta có thể trở thành bất cứ thứ gì.
Chính khi tin tưởng vào ước mơ
và đối mặt với sợ hãi
chúng ta có thể sống cuộc sống vượt qua mọi giới hạn.
Và tuy rằng chủ đề hôm nay là sự đổi mới không biên giới,
Tôi phải nói rằng trong cuộc đời mình,
sự đổi mới chỉ có thể xảy ra
nhờ những biên giới của chính tôi.
Tôi đã học được rằng biên giới là nơi thực tế kết thúc
nhưng cũng là nơi sức sáng tạo
và câu chuyện bắt đầu.
Điều mà tôi muốn thử thách các bạn ngày hôm nay
là thay vì chỉ nhìn vào những chướng ngại và sự hạn chế
như thứ gì đó rất tiêu cực và tồi tệ,
chúng ta có thể bắt đầu nghĩ đến nó như những phúc lành,
những món quà tuyệt vời thắp lên sự sáng tạo
và giúp ta tiến xa hơn vượt ra khỏi những gì ta nghĩ mình có thể.
Đây không phải là phá bỏ những biên giới
mà là ra khơi cùng với chúng
và nhìn ngắm những miền đất kì diệu
mà chúng có thể mang ta tới.
Cảm ơn. (Vỗ tay)