Tip:
Highlight text to annotate it
X
Vào mùa xuân của năm 2007, mọi thứ giữa
bố và Robin đều êm đẹp.
Vì vậy bọn bố quyết định
tiến thêm bước nữa.
Đó là dọn đến sống cùng nhau.
Vậy là, xe tải sẽ đến dọn đồ
lúc 8 giờ sáng.
Ổn chứ hả?
Tiện thể,
các cậu sẽ xử lý phòng của Ted như thế nào?
Vì nếu các cậu muốn cho thuê,
thì để cho tớ.
Tại sao cậu muốn đến
sống với bọn tớ?
Tớ không đến để "sống" với các cậu
Thỏa thuận là thế này,
tớ đang cần một nơi gần với quán bar.
Sẽ mất chính xác 23 phút
để mang một cô gái
đến nhà của tớ.
Trong 23 phút đó sẽ rất
dễ có những sai lầm xảy ra.
Sửa soạn sạch sẽ,
sắp sửa sung sướng.
Cô ấy trả tiền.
Em thề ý mà,
nếu như anh ấy mà không gọi lại cho em,
em sẽ trao tất cả cho anh.
Lái nhanh lên đi ông ơi.
Em sẽ làm với anh những
trò bệnh hoạn nhất,
trò mà em không bao giờ làm với anh ta.
Mỗi lần vượt đèn đỏ tôi sẽ
trả thêm 20$.
Cưng à?
Ôi, không, không.
Là lỗi của em mà.
Em say quá rồi.
Mỗi khi em say,
em lại trở nên điên cuồng!
Chắc rồi.
Nhìn này.
Chào cảnh sát New York?
Thế mà làm mình tưởng...
Thấy chưa? Tớ mà nhanh hơn
thì có phải là xong rồi không.
Thôi mà, các cậu. Sẽ rất tuyệt!
Tớ sẽ đến sau khi
các cậu đã đi ngủ
và ra đi trước khi các cậu kịp
thức dậy.
Vậy là, sau khi cậu ân ái, bọn tớ phải
đi đánh thức một cô gái nào
đó dậy vào buổi sáng
và đuổi cổ ra khỏi nhà?
Trời ạ, Lily.
Một gã nào đó vừa nói yêu cô ấy
và giả vờ đi vệ sinh
và không bao giờ trở lại,
vậy mà cậu không thể pha
cho cô ấy một cốc cà fê sao?
Thật xấu tính.
Tớ đã nhét hết những chiếc
áo dầy vào trong hộp này
và ghi bên ngoài là "Mùa đông."
Và những chiếc áo sặc sỡ
của cậu tớ nhét vào hộp "Bill Cosby."
Vui đấy,
nước Mỹ yêu quý ông ta chỉ vì lý do đó.
Chà!
Gần xong rồi.
À từ đã.
Hãy mang thanh kiếm của cậu đi.
Ui chao.
- Thế là hết một kỷ nguyên.
- Ừ.
Thật buồn khi phải chia đôi hai thanh kiếm,
nhưng cậu cần thanh kiếm này.
Đúng đấy,
căn hộ của tớ đang bị một
đàn rồng quấy phá
Vậy là con trai chúng ta đã
ra ngoài sống tự lập.
Ôi mới hôm nào cậu ấy
còn là một sinh viên năm nhất
bé bỏng.
Biết chơi nhạc và ném đĩa.
Tuy cậu ấy học chậm hơn những
đứa trẻ khác nhưng chúng mình chưa
bao giờ thúc ép cậu ấy.
Chúng ta biết cậu ấy sẽ thành công.
Cậu vẫn chưa chuyển nhà đấy chứ hả?
Tốt. Các cậu sẽ phải trả lời
câu hỏi này.
Tớ thấy nó trên tạp chí.
Nó được gọi là câu hỏi
"Các cậu đã sẵn sàng đến
sống với nhau chưa?".
Nếu như có câu hỏi
"Bạn có đang mặc quần xà lỏn không?",
Thì tớ dừng cuộc chơi.
Câu một,
Ted, "Cậu có muốn đến
sống với Robin?"
Umm. Có.
Cậu đã trả lời sai câu thứ nhất
"Câu trả lời là "không", cậu thật
ra vẫn muốn ở một mình
và đi chơi
với người bạn tuyệt vời Barney."
Câu hai.
Robin, "Cậu có nghĩ cậu sẽ
cưa được một chàng trai hơn
hẳn Ted không?"
Chính xác. Câu trả lời là Lúng Túng.
Câu ba, "Qua những câu hỏi này
tớ có chứng minh được điều gì không?"
Có.
Tớ đã làm được.
Thật hả? Ý cậu là cậu đã chứng minh
được những câu hỏi này không phải
xuất phát từ tạp chí?
Vậy là? Chúng ta nhất trí chứ hả?
Chúng ta khuân lại đồ
của Ted trở lại đây?
Umm... không.
Chúng tớ sẽ vẫn chuyển
đến sống với nhau.
Tại sao? Thật là điên rồ.
Cậu đang vứt bỏ cả tương lai phía trước.
Cô gái này đang làm cậu mù quáng.
Với mái tóc bóng bẩy của cô ấy,
và bộ ngực mang hình... bộ ngực.
Điều này cũng không
tốt đẹp gì cho cậu đâu.
Cậu sẽ thế nào nếu như
Ted nhìn thấy cảnh cậu không
trang điểm?
Giờ tớ cũng có trang điểm đâu.
Ối tiên sư, cậu xinh thật đấy.
Được rồi vậy thì, vậy thì cậu sẽ thế
nào nếu như không thể lén hút thuốc?
Thôi nào,
Robin có hút thuốc đâu mà.
Chờ đã, em có hút không đấy?
Tất nhiên là không rồi. Sao chứ?
Đừng có dạy em phải sống thế nào!
Ted, tớ không thể để cậu làm thế được.
Thôi đi. Tớ phải làm thế.
Thay vì chống lại nó,
tại sao cậu không ủng hộ chúng tớ?
- Cậu muốn tớ ủng hộ cậu á?
- Ừ.
Được rồi, Ted.
Tớ sẽ giúp cậu một tay.
Không ngờ lại mình có thể nhờ
cậu ấy mang hộ chiếc hộp xuống.
Cuối cùng thì cậu ấy cũng
biết đã thông cảm.
Xe tải đâu rồi?
Barney đâu?
Lại còn hỏi à.
Không thể được! Toàn bộ đồ
đạc tớ sở hữu trên thế giới này
đều ở trong đó.
Trừ cái hộp mà toàn nắp vung,
xoong, nồi này.
Và thanh kiếm.
Tớ sẽ giết cậu ấy.
Thề có Chúa!
Ừ ừ, thế thì lúc này cậu
không nên cầm nó.
Marshall, chúng mình đơn độc rồi.
Thật là tuyệt!
Chúng mình có thể làm mọi
thứ chúng mình từng bảo nếu
như được sống riêng.
Em biết em muốn làm gì
lúc này.
Vậy là, chúng ta đã làm được?
Cởi truồng lông nhông quanh nhà.
- Quá tuyệt.
- Ừa.
Cũng không tuyệt lắm như anh nghĩ.
- Mông em ngứa quá.
- Anh thấy lạnh.
Cái ý nhìn là biết cần gì nói.
Cứ như mình em được quyền
nói vậy, Đầu Nhọn.
Barney, tớ không biết cậu đã
nhận được 47 tin nhắn kia của tớ chưa,
nhưng nếu tí nữa đồ của tớ vẫn
chưa có ở đây, tớ sẽ gọi cảnh sát đấy.
Đây sẽ là lần cuối cùng tớ
gọi cho cậu.
Vì sạc pin của tớ cũng đang
ở trên xe tải.
Đừng lo, Barney chứ có phải ai đâu.
Cậu ấy sẽ trả thôi mà.
Không phải, chỉ vì anh chỉ muốn
sớm được ổn định.
Lắp đặt TV của anh.
Xem phim ở trên giường.
Sao?
Anh muốn lắp TV trong
phòng ngủ thật à?
Anh tưởng chúng mình muốn thế.
Em không chắc lắm.
Thế thì chúng mình đặt TV ở đâu?
Chúng ta có thể để trong
nhà kho dưới tầng hầm.
Như thế không phải chúng
ta sẽ rất nhớ chiếc TV của anh sao?
- Thật thế á?
- Thật.
Chiếc TV đó đã sát cánh với
chúng ta trong một thời gian dài
và anh sẽ có cảm giác đang ở nhà
hơn nếu như có chiếc TV trong phòng ngủ.
- Hết rượu rồi anh nhỉ?
- Ừ hết rồi.
Chúng mình có nên, vào phòng
ngủ không?
Tại sao chứ?
Ted có sống ở đây nữa đâu.
Chúng mình có thể làm ở
bất cứ đâu chúng mình muốn.
Em biết còn gì nữa không?
Chúng ta sẽ không phải làm
trong im lặng nữa.
Chúng ta có thể phát ra tiếng
động lớn như theo ý muốn.
Em nghĩ chúng ta nên đặt
ra vài luật lệ.
Không được phát ra tiếng động
lớn quá mức cho phép.
Và mặc dù điều đó sẽ làm
anh cảm thấy hưng phấn,
anh toàn rống lên,
"anh là vô địch", điều đó toàn
làm em cụt hứng.
Còn hơn là cứ lải nhải
"Ted không có ở đây đâu" nhé.
Ít nhất thì điều em nói
cũng là sự thật.
Cái ý đâu có quan trọng.
Vì anh chỉ còn một chiếc hộp,
nên anh nghĩ sẽ phải dỡ nó ra.
Ummm, anh nghĩ chúng ta nên
đặt những thứ đó ở đâu?
Thì để trong tủ chứ ở đâu.
Sao?
Vấn đề là bếp nhà em hơi chật.
Và, umm,
em đã có đủ nắp nồi xoong rồi
và nồi nào vung nấy, nên là...
Ý em là không có chỗ để dù chỉ
một hộp vật dụng mà anh vừa mới chuyển
từ nhà cũ qua đây?
Tại sao anh không mang vào...
Nhà kho chứ gì.
Em định nói là bao tải.
Trời ạ, Robin,
đây là cả gia tài còn lại
anh có trên toàn thế giới này
8 cái vung và 1 thanh kiếm.
Vâng, thanh kiếm thì cất đâu giờ nhỉ?
À lô!
Mặc vest vào, ngài Mosby.
Barney, tớ biết là cậu,
đồ đạc của tớ đâu?
Không phải là tớ.
Nếu cậu muốn gặp lại
gia tài của mình,
thì mặc vest vào.
Còn vest nào mà mặc cơ chứ?
Đính đoòng. Tiếng gì thế?
Chuông cửa.
Đó chính là chiếc áo tớ đang nói tới.
Tớ vẫn chưa ra đến cửa.
Oke,
khi nào đến thì bảo tớ.
Tớ mở cửa rồi, và có một chiếc áo ở đó.
Đó chính là chiếc áo tớ đang nói tới.
- Barney....
- Tớ không phải Barney.
Nhưng nghe nói gã đó rất đẹp trai.
Được rồi.
Nghe kĩ đây.
Cậu sẽ có lại đồ đạc của mình
sau khi vượt qua những thử thách.
Đầu tiên là mặc áo vào.
Sau đó đến quán McClaren
gặp tớ trong vòng 1 tiếng nữa.
Làm sao tớ có thể gặp người
mà tớ không biết mặt?
Tớ... trông giống Barney.
À há, Ted.
Mặc vest và đi giầy thể thao.
Hơi giống Ellen DeGeneres,
nhưng cậu trông tuyệt hơn.
Cậu lấy hết sạch giày của tớ
rồi còn đâu,
và cùng đồ đạc của tớ.
Chiếc xe tải đâu, Barney?
Barney.
Kẻ muốn chuộc lại chiếc xe tải
gọi người giữ nó là Barney.
Tớ nghĩ cậu nên gọi tớ là
Phó Đề Đốc.
- Còn lâu tớ mới...
- Lấy lại đồ của mình.
Tôi có thể lấy lại đồ đạc
được không...
ngài Phó Đề Đốc?
Không.
Thỏa thuận là thế này,
Ted, cậu là người anh em của tớ.
Và cậu sắp sửa trở thành một thằng sợ vợ,
bị đánh đập, v.v...
Vì vậy tối nay, tớ quyết định chúng
ta sẽ có một buổi tối tuyệt vời cuối cùng.
Đó là bữa tiệc Anh Em.
Bữa tiệc Anh Em đặc biệt.
Bựa tiệc Anh Em hội ngộ.
Bữa tiệc thời khắc Anh Em ở Apollo.
Ờ, bữa tiệc Anh Em con khỉ.
Vậy tớ phải làm gì?
Không, không phải là cậu phải làm gì,
mà là cậu muốn làm gì,
và cậu muốn vui vẻ,
trước khi cậu bắn
Ted của quá khứ.
Và... nhiệm vụ đầu tiên
là...
- số điện thoại của cô gái kia.
- Quên đi nhé.
Umm. Chán quá nhỉ.
Này, giả thuyết:
nếu tớ là đồ đạc của cậu,
thì tớ sẽ muốn trôi trên sông Đông
hơn hay là sông Hudson nhỉ?
Đang chiếu lại cuộc thi Người
đàn ông khỏe nhất thế giới kìa.
Ui, đây là lần mà
Lou Ferrigno kéo xe buýt
tít từ Partridge với
hàm răng bóng lộn của anh ấy.
Đúng thế đấy.
Này, Ted, ra đây xem này...
- Chúng ta chỉ sống một mình.
- Ừa ừa.
Anh thắng rồi.
Em phải cho bạn anh số
điện thoại.
Anh không thể tin Lou
Ferrigno có thể kéo chiếc xe buýt đó.
Anh có chắc đây là trực tiếp không đấy?
Trông chất lượng có vẻ khá cũ.
À, đấy là tại cái TV...cũ.
Vậy anh gọi em ngày mai nhé?
Vâng, nhưng đừng gọi sớm quá,
em phải đi nhà thờ.
Ấn tượng lắm, anh bạn.
Làm tốt lắm.
Rồi, thử thách tiếp theo.
Không, chả có thử thách thử thạch gì hết.
Đây sẽ là tối đầu tiên tớ sống với Robin.
Cô ấy sẽ rất tức giận nếu
như tớ loăng quăng ngoài
đường với cậu.
Đây có thể sẽ là lần cuối
tao gặp mày, anh bạn nhỏ.
Marshall, em đang nấu bữa tối tuyệt
nhất trong đời anh.
Anh có muốn một ...
quả trứng ốp lếp với ít sốt cà
chua rồi ngồi xem phim không?
Hình như có mỗi Ted đi chợ.
Hay quá, còn sót cái pizza!
Nhưng mà Ted mang bố lò
vi sóng đi rồi.
Ừ.
Cả cái khăn tắm nữa em ạ.
Giờ anh mới thấy
tầm quan trọng của Ted.
Trớ trêu là chỉ có mỗi tấm áp phích
nhóm Foghat là của chúng ta.
Marshall.
Anh đây em?
Em nhớ Ted.
Gọi cho cậu ấy giờ có
quá sớm không?
Không, đừng gọi.
Em không muốn cản trở đêm
đầu tiên cậu ấy sống với Robin.
Bắn hay lắm.
Cậu biết không, nếu mình thắng trận
này thì sẽ được ăn bim bim miễn phí.
Ừ lãi quá nhể.
Mất tận 20$ một ván cơ mà.
Nhưng mà mình được
cả sự vui vẻ cơ mà.
Có thể.
Ý tớ là, quả là vui khi bắn
được con bé con ngã vục mặt xuống đất.
Hay quá, thắng rồi.
Ra đi trong tủi nhục đi, rút lui khỏi trò chơi đi,
sao nào?
Được rồi, còn một thử thách nữa.
- Tớ không biết nữa.
- Cậu biết là cậu muốn mà.
Được rồi, đi thôi,
tớ sẽ gọi điện báo cho Robin, nhanh thôi.
Vậy là từ giờ sẽ như thế hả?
Thôi, được rồi, được rồi. Cứ gọi
cho mụ vợ già mà xin phép để được vui vẻ.
Còn tớ, sẽ đi ăn mừng chiến thắng
của chúng ta
một mình.
- Chào, Ted.
- Chào, cưng à,
Anh rất tiếc rằng tối nay anh sẽ về muộn,
vậy nên đừng đợi cửa nhé.
Vâng, không sao đâu mà.
Anh cứ làm gì thì làm đi.
Cảm ơn em, em tuyệt nhất trên đời,
anh yêu em.
Em cũng vậy, tạm biệt.
Này, xin lỗi để để
anh chờ máy..
Umm, anh có thể tạm dừng việc
đặt mua tạp chí Súng và Đạn
của tôi được không?
nếu được thì tốt quá.
Không, tạp chí đó rất tuyệt.
Họ đã từng đăng ba bài tôi gửi.
Chỉ là bạn trai tôi đang chuyển tới sống
và anh ấy không thích mấy
vụ súng ống cho lắm.
Tặng kèm một điện thoại bàn hình
lựu đạn ư?
Anh biết không?
Đổi địa chỉ gửi báo đến nơi
làm việc của tôi nhé.
Anh làm được rồi, cưng ơi!
Anh đã mua được bia và thức ăn.
Chúng ta không cần Ted nữa.
Anh sẽ là người cung cấp của
gia đình này từ bây giờ,
và anh đang cung cấp đây!
Hay đọc là "Cung cớp" nhỉ? Cung cấp.
Dù sao chăng nữa thì anh cũng đã mua
được mọi thứ chúng ta cần.
Anh có thể mang cho em giấy
vệ sinh được không?
Anh sẽ trở lại ngay. Cứ ngồi đấy.
Này, tớ phải thừa nhận, umm...
Tớ đã tưởng...nhưng, à...
Tối nay tớ đã rất vui.
Cậu đúng là bạn tốt, Barney.
Này, tại sao cậu, à...
tại sao cậu không nói cho tớ
chỗ để chiếc xe tải đi.
Không, tớ không nghĩ vậy.
Chiếc xe tải đâu rồi?!
Cậu có biết tại sao tớ vẫn
chưa trả lại đồ cho cậu không?
À, bởi vì cậu là một sĩ quan thần kinh
của Binh Đoàn Anh Điêng?
Bởi vì cậu không muốn có
lại chúng.
Cậu có thể bỏ đi vào bất cứ
lúc nào tối nay, Ted.
Nhưng cậu lại không làm thế.
Tại sao lại thế?
Bởi vì tớ không muốn trở về nhà Robin
mà không có đồ của mình.
Sai bét. Cậu biết tớ nghĩ gì không?
Tớ nghĩ cậu đã sống thử
với cô ấy một ngày và cảm thấy chán chết.
Tớ nghĩ cậu không thích sống ở đó,
cô ấy không thích cậu sống ở đó,
và cả hai cậu nhận ra là đã
phạm phải một sai lầm to lớn.
Và đó là lý do mà ngay đêm
đầu tiên, cậu đã
ra ngoài chơi bắn súng laze với tớ.
Và đó là lý do tại sao 3 giây trước
thay vì cậu gọi nó là "nhà tớ",
"căn hộ của tớ", "mái ấm",
cậu lại gọi nó là nhà Robin.
Cậu biết không?
Cứ giữ đồ của tớ mà dùng.
- Chào.
- Chào, anh đã lấy lại đồ chưa?
Chưa em à.
Tại sao chưa?
Có chuyện gì đã xảy ra à?
Ừ, cậu ấy làm anh bực mình quá,
nên anh trở về đây.
Dẫu sao thì, anh cũng chỉ muốn
trở về đây, ngả lưng và xem một bộ phim.
Em có phim nào không của
John Woo không?
Sao vậy, anh không thích à?
Thôi được rồi, không xem phim nữa.
Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút
Sao thế?
Tại vì đó là bàn ăn của em.
Được rồi, anh sẽ cởi giày ra.
Em biết không, tại sao em không ném
xừ anh vào nhà kho ý,
nơi mà em có chỗ cho anh.
- Ted, thôi đi mà.
- Không, em đi mà thôi ý.
Cả tối anh đã phải nhảy
qua vòng lửa của Barney,
và phải mất một lúc anh mới
trở về được bởi vì nhà em
cách quán bar khá xa.
- Ôi trời.
- Sao vậy?
Anh biết Barney giấu xe tải
ở đâu rồi.
Mình về nhà em đi.
Anh cá là chỗ của anh gần hơn.
Đây này.
Anh sống trong một chiếc
xe tải chở hàng đằng sau quán bar ư?
Anh không sống ở đây, cưng à.
Đây chỉ là phương tiện của anh thôi.
Không, không,
em sẽ không lên chiếc xe tải nào đâu,
Em bị ám ảnh bởi phim
Sự Im Lặng Của Bầy Cừu.
Trời ạ. Chúng mình đang uống sâm
panh ở trong một chiếc xe tải chuyển nhà.
Sao hả, Sara. Đúng thế đấy.
Lũ bạn em đúng là dở hơi
mới dám chê em là chậm tiến.
Ôi chúa ơi. Tôi biết ngay mà.
Anh đang bắt cóc tôi.
- Cứu! Cứu!
- Không, không phải đâu.
Anh có thể giải thích.
Álô?
Thích thú với chuyến đi chứ hả?
Ted? Ted, dừng lại,
dừng lại ngay lập tức!
Ta không phải là Ted.
Nhưng ta nghe nói gã đó rất đẹp trai.
Vậy là anh chở Sara về nhà và chở
Barney tới quán bar gần nhà cậu ấy.
Nhìn chung, chiến thuật đó
của cậu ấy vẫn chưa thành công lắm.
Chắc cô gái tội nghiệp đó sẽ rất sợ hãi.
Ừ.
Ít nhất Barney cũng đã được
một bài học.
Đừng nên đưa bạn gái lên
những chiếc xe tải.
Vậy là, em nghĩ chúng ta nên dỡ
đồ thôi.
Ừ.
Anh nghĩ vậy.
Lily... ở sâu trong rừng rậm
Amazon,
có một loại cây mà chỉ mọc
dựa trên thân của những cây to khác.
Và chúng không thể sống
thiếu những cây ấy.
Chúng được cung cấp...
năng lượng nhờ những cây đó.
Lily, chúng ta là những cái cây
mà anh đang nói tới.
- Cây to hơn hay cây nhỏ hơn?
- Cái cây nhỏ hơn ý.
- Thế thì phải là ba cây chứ?
- Anh và em là một cây.
Cái chính là, Lily,
chúng ta mọc trên Ted
và không có cậu ấy,
chúng ta chết dần chết mòn.
Chúng ta phải làm gì đây?
Anh nghĩ chúng ta có thể cưới lẫn nhau.
Xong rồi cưới luôn cả Ted.
Thế thì á, bố em sẽ không chi
trả cho lễ cưới đó đâu.
Ted!
Cậu làm gì ở đây vậy?
Cuối cùng thì tớ và Robin không
thể sống với nhau.
Sao thế?
Em cứ tưởng
chúng ta đã sẵn sàng?
Anh biết.
Chúng ta khởi đầu chuyện
này từ khi nào vậy?
Em không nhớ nữa,
lúc chúng ta đã cãi nhau ư?
- Mọi thứ thật mơ màng.
- Ừ.
Lúc đầu cứ tưởng sống cùng
nhau thích lắm chứ.
Anh biết.
Cứ tưởng cả hai sẽ chung sống
đến lúc đầu bạc răng long.
Em biết đấy...
Ở bên em anh rất hạnh phúc.
Em cũng vậy.
Cách mà mọi thứ xảy ra.
Có lẽ chúng ta không nên
làm xáo trộn điều đó.
Đúng vậy.
Này... Hãy thử sống với nhau
nốt lần nữa đi.
Cùng về chỗ của anh nào.
- Cảm ơn anh.
- Em đừng khách sáo.
- Không, cảm ơn anh.
- Em trông vui quá nhỉ.
Nghe này, tớ biết các cậu rất phấn khởi
khi có chỗ ở cho riêng mình.
Cho tới lễ cưới, ý tớ là,
hi vọng đây không phải là
một đòi hòi quá đáng...
Cảm giác này thật dễ chịu.
Đừng rời bỏ chúng tớ nhé.
Các cậu, Robin đang ở dưới xe và
có rất nhiều thùng đồ,
có lẽ chúng ta nên...
Cho một chầu ra đây.
Thưa quý ông quý bà, trên tay tôi
đây là bản sao của danh sách
top 10 tối nay.
10 tên mà các bạn
sẽ gọi tên chiếc xe tải của tớ...
Còn lâu nó mới là của cậu.
...nếu như Ted không dở hơi
và đi trả chiếc xe đó lại.
Vì đó là xe thuê.
Số 10, "Trời Cho."
Số 9,
"Đưa Đón."
Số 8,
"Khám Phá"
Số 7,
"Gào Thét"
Cậu đấy.
Vị trí số 6,
"Cảm Nhận Từng Bánh Xe"
Số 5,
chiếc "Lái Cô Ấy."
Số 4, "Tiếp Tục Hét"
Số 3, "Leo Và Nằm."
Số 2, "Vỗ mạnh."
và... cái tên cuối cùng tớ
sẽ gọi chiếc xe tải
nếu như Ted không dở hơi
và đi trả chiếc xe đó lại...
Chiếc "69 Gầm Cao."
Ối xin lỗi.
Người dịch: Zdũ Thành Chang
FB: www.facebook.com/tonsupersaiyan