Tip:
Highlight text to annotate it
X
Steve thường hay nói với tôi rằng - và ông nói điều này rất nhiều lần,
"Hey Jony, tao có ý tưởng này 'ghê' lắm nè."
Và nhiều khi chúng "ghê" thật - "ghê" theo đúng nghĩa đen của nó.
Đôi khi mấy ý tưởng đó chán òm.
Nhưng đôi khi, những ý tưởng đó làm cả phòng nín thở, và chỉ biết im lặng thẫn thờ.
Từ táo bạo, điên rồ, cách mạng,
đến những ý tưởng rất đỗi bình thường, đơn giản
mà ẩn trong sự tinh tế, ẩn trong từng chi tiết là những suy nghĩ sâu sắc cực kì.
Và cũng như cách Steve yêu thích những ý tưởng, thích sáng chế,
ông rất coi trọng quá trình phát triển sáng tạo, một cách tuyệt vời, hiếm thấy.
Tôi nghĩ rằng ông ấy, hơn bất cứ ai, hiểu rằng
ngay cả những ý tưởng mà sau này được cho là sáng tạo nhất, tiềm năng nhất,
cũng khởi đầu chỉ là những suy nghĩ rời rạc, mỏng manh dễ vỡ,
dễ bị bỏ qua, dễ bị xem thường.
Tôi thích cái cách mà ông lắng nghe rất chăm chú.
Tôi thích cách ông suy luận, sự nhạy bén,
và những ý kiến chính xác đến từng li.
Tôi thật sự tin, và thấy được vẻ đẹp
của sự đơn giản, sắc bén trong những suy nghĩ của ông,
mặc dù đôi khi chúng rất chua chát.
Tôi chắc là nhiều người ở đây cũng biết,
Steve không giới hạn cái thói quen "đam mê sự hoàn hảo" chỉ trong công việc.
Khi chúng tôi đi công tác cùng nhau, sau khi check-in thì tôi đi về phòng mình.
Tôi sẽ để hành lý rất ngay ngắn ngay cửa phòng.
Không vội vàng xả đồ làm gì.
Rồi tồi đến ngồi kế bên cái điện thoại đầu giường.
Để đợi một cuộc gọi chắc chắn sẽ đến:
"Hey Jony, cái khách sạn này 'gớm' quá. Đi thôi."
Ông thường nói đùa là "những kẻ tâm thần đã chiếm được nhà thương điên rồi",
khi mà chúng tôi cùng chia sẻ niềm vui hiếm có
mất cả mấy tháng trời cho một bộ phận nhỏ xíu của sản phẩm
mà sẽ không bao giờ có ai nhìn thấy, bằng mắt thường.
Mà chúng tôi vẫn làm vì chúng tôi tin rằng đó là điều đúng đắn
Bởi vì chúng tôi quan tâm.
Ông tin rằng có một sự thúc đẩy tự nhiên,
giống như là trách nhiệm với toàn nhân loại,
là mình phải quan tâm,
phải để ý vượt lên trên và vươn ra ngoài những mệnh lệnh được giao.
Nhìn bề ngoài, nhiều việc tưởng như hiển nhiên, có vẻ dễ dàng, và đơn giản,
nhưng không phải đâu, phải đánh đổi nhiều lắm.
Chúng ta phải nỗ lực nhiều lắm, đúng không?
Nhưng bạn biết không, Steve nỗ lực nhiều nhất.
Ông quan tâm ghê lắm. Ông lo nghĩ nhiều nhất, và sâu sắc nhất.
Ông luôn tự hỏi rằng,
"Như vậy đã tốt chưa? Như vậy có đúng không?"
Và mặc cho tất cả những thành công, những thành tựu trước đây,
ông không bao giờ cho là tự nhiên rồi cuối cùng mình sẽ làm được.
Khi một ý tưởng không tới, hay khi một mẫu thử thất bại
bằng một niềm tin và ý chí sắt đá, ông luôn chọn cách nghĩ là phải cố lên,
thế nào rồi chúng tôi cũng sẽ làm được điều phi thường.
Và cái niềm vui khi về đích!
Tôi yêu sự nhiệt huyết của ông ấy,
sự hân hoan, mà tôi nghĩ đôi khi theo đó là sự giải toả áp lực khi thành công.
Khi chúng tôi đã làm được cảm giác thật tuyệt vời.
Bạn thấy nụ cười của ông ấy đúng không?
Sự hân hoan khi làm được điều gì đó vĩ đại cho tất cả mọi người,
chiến thắng những hoài nghi,
đánh bại những phản bác bởi những lý do, lý lẽ
người ta hay đưa ra để nói với bạn hàng trăm lần "Mày không thể làm được!"
Vậy nên, sự hân hoan của ông ấy, tôi nghĩ, là chiến thắng của vẻ đẹp,
của sự thuần khiết, mà như cách ông thường nói, không phải bận tâm làm gì.
Ông ấy là người bạn thân và chân thành nhất của tôi.
Chúng tôi đã làm việc với nhau 15 năm, mà ông ấy vẫn cười mỗi khi tôi nói chữ "Aluminium".
Hai tuần vừa rồi, chúng tôi đã rất khó khăn để nói lời từ biệt.
Còn sáng nay, tôi chỉ muốn kết thúc ở đây bằng 2 chữ
"Cảm ơn, Steve."
Cảm ơn tầm nhìn vĩ đại của ông,
đã truyền cảm hứng và gắn kết chúng tôi lại với nhau ở đây.
Vì tất cả những điều chúng tôi đã học từ ông,
và rằng chúng tôi sẽ tiếp tục học hỏi lẫn nhau:
"Cảm ơn, Steve."
[Dịch bởi: www.nghiblog.com]