Tip:
Highlight text to annotate it
X
Lizzie: Hôm nay chúng ta sẽ thử cách làm khác một chút.
Khoảng 1 tiếng nữa, Bing và Caroline sẽ đến ăn tối.
Mẹ mình tất nhiên đang phát điên.
Nhưng đó là điều dễ đoán rồi.
Mình sẽ cố cập nhật tình hình trực tiếp.
Chắc mọi thứ sẽ ổn thôi.
Lydia: Lizzie! Mẹ cần chị giúp làm salad.
Lizzie: Sao em không đi mà-
Lydia: Chào mọi người. Mẹ đang cần tài nữ công gia chánh của chị mình, vì thế mình sẽ thay...
Lizzie: Không, không sao, chị sẽ xuống ngay, em không cần...
Lydia: Nhưng mẹ cần chị ngay bây giờ.
Lizzie: Được…nhưng em không được nói thay chị…Em có nghe không đấy? Được rồi, tên mình là Lizzie Bennet-
Lydia: Và tên mình là Lydia Bennet! Đến lượt chị.
Lizzie: Đoán xem ai đến ăn tối?
Lydia: Bing Lee!
Lizzie: Còn một tiếng nữa là đến giờ ăn. Bing và Caroline đang nói chuyện với Jane và bố. Tính đến nay là ổn.
Nhưng chắc là vì mẹ đang trong bếp…sửa sang mọi thứ…bất cứ thứ gì.
Giờ thì mẹ đang lo sợ họ kiêng kỵ gì.
Dù Bing đã nói rõ.
Không sao đâu, bác Bennet. Caroline và cháu không có đòi hỏi gì. Bác nấu gì chắc cũng ngon hết.
Nhưng điều đó chỉ khiến mẹ hoảng hơn.
Vì bây giờ mẹ lại không biết nấu gì.
Biết rồi, cứ bảo mẹ nấu gì chả được. Mình nói rồi đấy chứ
Nhưng giờ mẹ có quá nhiều lựa chọn và không biết chọn gì.
Dù thật ra có gì để chọn đâu.
Hai cân thịt cừu thì làm được bao nhiêu món.
Lydia: Lizzie! Mẹ đang phát điên.
Lizzie: Biết rồi.
Lydia: Sao chị lại quay mà không có em.
Lizzie: Không, chị chỉ…mẹ muốn gì?
Lydia: Mẹ muốn chị giúp mổ cá hồi. Hay đại loại là thế.
Lizzie: Cá hồi? Ở đâu ra thế?
Lydia: Mẹ bảo thế sẽ sang hơn. Mẹ còn hỏi Bing và Caroline là không dùng nước tương thì có sao không.
Lizzie: Không! Trời ơi, mẹ sao lại làm thế?
Lydia: Giờ mới tới mục hấp dẫn. Đây là vài thứ bạn không biết về Lizzie – chị ấy bị hôi nách -
Lizzie: Ôi, đừng.
Lydia: Chị ấy sợ chim chóc... Lizzie: Không, không, biến đi.
Lydia: Chỉ một phút thôi mà, đi chị... Lizzie: Không đời nào.
Ăn tối xong rồi, nhưng mọi việc đã trở nên khẩn cấp. Mình không có thời gian nói nhiều nhưng...
mẹ làm mất mặt mọi người, xong rồi đến lượt Lydia, rồi lại mẹ nữa. Có gì đáng ngạc nhiên chứ. Mình thật không biết tính toán.
Giờ là lúc kìm lũ. Phải lùa hết mọi người ra khỏi nhà. Ít nhất là Bing và Caroline.
Mình vừa nhắn tin cho Charlotte, cậu ấy sẽ gặp bọn mình ở quán rượu Carter. Uống vài chén, chơi vài trò và may mắn thì Bing sẽ vui đến nỗi quên đi bữa ăn tệ nhất thế giới.
Hay ít nhất là say đến nỗi không quan tâm.
Rồi, mình phải đi.
Lydia: Woo!! Carter!! Tuyệt không!!
Lizzie: Em không được đi.
Lydia: Sao không?!?
Lizzie: Vì em chưa đủ tuổi và em phải ở nhà giúp mẹ.
Lydia: Được…vậy em sẽ ở nhà…một mình...
Lizzie: Được rồi, em được đi.
Lydia: Tuyệt....
Lizzie: Sẽ rất tuyệt đây.
Lydia: Đi nào.
Lizzie: Không...